1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 62:

      Editor: Trà Đá.

      Sau khi đợi chờ lúc lâu, rốt cuộc máy bay cũng cất cánh.

      Thẩm Kình căng thẳng nhìn con ở trong ngực, sợ con có phản ứng tốt, Đóa Nhi ngồi vững vàng đùi ba, ngước đầu nhìn ba, mắt đen to lanh lợi, nháy mắt mà nhìn thẳng vào mắt ba, nhìn hồi, miệng cười toe toét, cười vui vẻ.

      Thẩm Kình yên tâm, hôn gáy con : “Ngoan quá.”

      Đóa Nhi vui vẻ chuyển sang ngồi bên mẹ. Khương Đường cũng thở phào nhõm, sờ sờ đầu con , nhìn con vui vẻ như vậy, giương mắt lên, sâu kín quét qua Thẩm Kình cái, sau đó thừa dịp Thẩm Kình chú ý rồi thu hồi lại tầm mắt, dựa vào ghế. Nhớ tới lúc vào sân bay, Thẩm Kình tay bế con , tay nắm chặt tay , hai bảo vệ hai bên, trong lòng Khương Đường cảm thấy rất ấm áp.

      rất may mắn khi gặp được Thẩm Kình.

      có Thẩm Kình, vẫn có thể từ từ lên, nhưng có Thẩm Kình cũng dễ dàng cho hơn, là người ba tốt, ngày nào cũng rất bận rộn nhưng vẫn quên gọi điện thoại video với hai mẹ con . người đàn ông tốt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Thẩm Kình cũng xuất kịp thời, kiên định đứng bên cạnh thay đổi.

      Tình là cái gì? Khương Đường trả lời được, cũng biết bây giờ có tình cảm với Thẩm Kình có được gọi là , chỉ biết quen có Thẩm Kình ở bên cạnh, sinh ra bộ dạng phong lưu, vô liêm sỉ, nhìn đáng tin nhưng lại là người đàn ông đáng tin cậy nhất.

      “Mệt ?” Thẩm Kình giọng hỏi .

      Khương Đường lắc đầu cái, mở mắt, cười với , cười rất dịu dàng lại như có thâm ý khác.

      Trong lòng Thẩm Kình ngứa ngáy, lại dám làm bậy vì có Khương Thục Lan ở đây. Máy bay bay lên trời cao, Thẩm Kình chỉ ra bên ngoài cho con thấy, “Đóa Nhi thấy , những thứ ngoài kia đều là mây, còn được gọi là Vân Đóa, cùng chữ với Đóa Nhi đó.... .....” được nửa, Thẩm Kình đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sâu kín nhìn về phía Khương Đường, “Đóa Nhi là tên do em đặt hả?”

      Khương Đường cười như cười, “Đúng sao, mà đúng sao?”

      Vẻ mặt của Thẩm Kình hết sức nghiêm túc, cau mày thúc giục : “ mau.”

      Khương Đường trả lời, Khương Thục Lan ở bên kia sốt ruột, thay cháu trả lời: “Là do Đường Đường đặt, mới vừa mang thai đặt xong tên rồi, đêm đó về nhà cùng nghĩ với dì, sinh con gọi là Đóa Nhi, con trai có suy nghĩ bao nhiêu cũng nghĩ ra được.”

      Tên của cháu bà là hoa hải đường, con gọi là Đóa Nhi nghe lại càng mong manh dễ nghe, nếu đặt tên này cho con trai hơi yểu điệu, khó hơn nhiều.

      Sau khi xác định tên của con liên quan gì đến con ếch xanh nhà họ Cố, sắc mặt Thẩm Kình mới chịu dịu lại.

      Khương Đường nhịn được đâm cái: “Xem thái độ của kìa, nếu phải là em đặt, muốn đổi tên cho Đóa Nhi sao?”

      Thẩm Kình nghiêng đầu chỉ những đám mây ngoài cửa sổ cho Đóa Nhi xem, giả bộ nghe thấy. Khương Đường bấm cánh tay , Thẩm Kình chịu đựng, Khương Đường giận, nhưng cũng rất mau hết giận, Thẩm Kình so đo về điều này cũng sai, ai lại muốn tên con mình liên quan đến tình địch chứ? Khương Đường chỉ là tò mò Thẩm Kình trả lời như thế nào thôi.

      Ngồi cũng nhàm chán, hai ba con chơi đùa với nhau, Khương Đường tán gẫu với dì, chuyện lúc rồi cúi xuống đọc tạp chí.

      “Cho dù là do ta đặt, chỉ cần em thích, nghe theo em hết.”

      say mê đọc tạp chí, bên tai chợt truyền đến giọng trầm thấp ấm áp của .

      Khóe môi Khương Đường khẽ nhếch lên.

      “Đừng đọc tạp chí nữa, chơi với Đóa Nhi nè em.” Thẩm Kình bất mãn vì thấy trả lời, lôi con ra làm cớ, khéo léo khiến ngẩng đầu.

      Khương Đường ăn miếng trả miếng, cũng làm bộ như hiểu ý , cất tạp chí, chơi đùa với con , nhìn lấy cái. Khương Thục Lan ở ngay bên cạnh, Thẩm Kình cũng hết cách rồi, cắn răng nghiến lợi nhìn Khương Đường, trong đầu suy nghĩ đến buổi tối hành hạ như thế nào rồi.

      Ngồi máy bay chơi đùa với Đóa Nhi, hai tiếng trôi qua rất nhanh, lúc xuống máy bay Đóa Nhi mệt mỏi rã rời rồi, giống như chú gấu tựa đầu bả vải rộng rãi của ba. Ở phía bên ngoài có bảo vệ đứng chờ sẵn, Thẩm Kình còn muốn nắm tay Khương Đường, nhưng Khương Đường để cho đằng trước, còn phía sau với dì.

      Đoàn người vừa ra ngoài bị đám phóng viên Hàng Châu bao vây. Quá nhiều người, bảo vệ có thể ngăn người ở bên ngoài, nhưng lại ngăn được đám phóng viên hỏi rất ồn ào. Đóa Nhi vừa mới ngủ, nghe được xung quanh có tiếng ồn giật mình, Thẩm Kình cảm thấy điều đó, vội vàng dừng bước lại, vỗ nhè lên bả vai con . Sau đó gỡ mắt kính xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn đám phóng viên ở xung quanh: “Con tôi ngủ, xin mọi người thông cảm cho, có vấn đề gì để sau này hỏi được ?”

      Đám phóng viên nhìn nhau, phỏng vấn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe được người nổi tiếng từ chối phỏng vấn vì con ngủ.

      Đám phóng viên ngây ra vài giây, sau đó lấy lại tinh thần nhao nhao nhìn về phía tiểu công chúa trong ngực Thẩm Kình.

      Đóa Nhi hiểu chuyện gì hết, trốn vào trong ngực ba.

      Tiếng ồn ào dừng lại, đám phóng viên nể mặt , tuy nhiên lại biết phải làm sao, Thẩm Kình vẫn nở nụ cười, cười đến đặc biệt tự hào, nhìn vào ống kính gần nhất : “Đóa Nhi còn chưa biết chuyện, bây giờ mọi người có phỏng vấn cũng được, đợi con tôi biết chuyện rồi, tôi để con tôi trả lời phỏng vấn.”

      Đến lúc đó con nhất định rất xinh đẹp.

      Thái độ của hữu nghị như vậy, đám phóng viên nhìn ngó lẫn nhau, lần đầu tiên chủ động lùi về phía sau, hỏi nữa, chỉ đuổi theo đoàn người để chụp hình.

      Đám phóng viên chịu phối hợp, nên nhà bốn người thuận tiện vào trong xe đợi ở bên ngoài. Sáu chiếc xe màu đen nổi tiếng xếp thành hàng, bảo vệ kéo hành lý để vào chiếc xe, còn Thẩm Kình bố trí để con ngồi vào chỗ trước, sau đó đuổi tài xế ra ngoài, tự lái xe, Khương Thục Lan ngồi ghế bên cạnh tài xế, Khương Đường ngồi phía sau với Đóa Nhi.

      Màn chăm sóc chu đáo của Thẩm Kình được đám phóng viên chụp lại được.

      Cửa xe đóng, đoàn xe chậm rãi lên đường.

      Khương Thục Lan quay đầu lại, tầm mắt quét qua người Đóa Nhi ngủ say, rồi lại nhìn sang cháu , Khương Thục Lan lặng lẽ nhìn Thẩm Kình lái xe ở bên kia, ra ám hiệu cho cháu phải quý trọng người đàn ông tốt như vậy. Khương Đường cười , nhìn ra mình bị Thẩm Kình làm cho cảm động như thế nào, cũng nhìn ra người đàn ông này kiêu ngạo ra sao. Cho đến khi Khương Thục Lan bất đắc dĩ quay trở lại, Khương Đường mới lấy điện thoại di động ra, làm bộ soi gương trong điện thoại, nhưng ra là len lén chụp ảnh gò má của Thẩm Kình.

      Chụp xong, Khương Đường cúi đầu, chăm chú quan sát người đàn ông của mình. Nhớ lại chuyện lúc nãy giao thiệp với đám phóng viên, thành thục lại có sức quyến rũ, chính mắt thấy thể được bộ mặt mê người này, Khương Đường cảm thấy rất tự hào, lại vừa xúc động, nếu như năm đó Thẩm Kình dùng phong cách này để theo đuổi , có thể so đo tiền bạc mà đồng ý gả cho ?

      Đáng tiếc về vấn đề này, Khương Đường vẫn có câu trả lời.

      tại ở bên cạnh , để vụt mất đâu.

      Ngón trỏ nhàng lướt qua bức hình chụp lúc nãy, trong lòng Khương Đường cảm thấy rất mềm mại.

      ~

      Ngôi nhà của nhà họ Thẩm ở huyện thành lớn, cũng sợ rằng có chút chật chội, cho nên mẹ Thẩm ba Thẩm quyết định chuyển đến biệt thư của con trai ở Hàng Châu, năm nay mọi người tụ tập ở đó ăn tết. Rốt cuộc có thể được gặp cháu , hai vợ chồng sớm xuống lầu chờ, ngẩng đầu chờ đợi, đợi lúc thấy trước cửa nhà xuất đoàn xe, mẹ Thẩm lập tức mừng rỡ.

      Cháu của bà đến rồi!

      Bà đương nhiên cũng thích cả con dâu, chỉ là con dâu lớn, cũng bằng cháu , ôm ấp như thế nào cũng được.

      “Thẩm Kình, đó là ba mẹ cháu à? Xem ra ba mẹ cháu cũng còn rất trẻ.” Xe vừa ngừng, Khương Thục Lan khẩn trương hỏi.

      “Dì trông còn trẻ tuổi hơn, tin dì xuống xe trước , cháu chắc chắn mẹ cháu gọi dì là Đường Đường.” Thẩm Kình dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ dì, nhưng mắt vẫn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Khương Đường, chỉ thấy im lặng ngồi đó, thấy có căng thẳng nào.

      Thẩm Kình cười, tâm trạng vui vẻ, mặc kệ thế nào cũng sắp dẫn nàng dâu vào cửa nhà rồi.

      vững vàng cho xe dừng trước cửa nhà, cởi dây an toàn rồi xuống xe trước, giới thiệu Khương Thục Lan với ba mẹ trước: “Ba mẹ, đây là dì của Khương Đường, Đóa Nhi ngủ, Đường Đường vẫn còn ở trong xe trông con bé, ba mẹ đừng có nhận lầm con dâu nhé.”

      Khương Thục Lan đỏ mặt, biết phải mở miệng như thế nào.

      Ba Thẩm đứng ở bên cạnh mẹ Thẩm, im lặng quan sát mọi người, mẹ Thẩm liếc con trai cái: “Ăn bậy bạ.” Sau đó bà với Khương Thục Lan, “Từ thằng Minh chuyện đứng đắn rồi, chị đừng nghe nó , nhưng mà phải công nhận là chị và Đường Đường trông như hai chị em vậy, nhìn chị trông như chỉ mới hai mươi mấy tuổi.”

      có, chị đừng khen tôi nữa tôi ngại lắm.” Khương Thục Lan cúi đầu , hai tai cũng đều đỏ hết lên.

      Mẹ Thẩm thân mật kéo bà qua bên.

      Thẩm Kình đến mở cửa xe cho Khương Đường, thấy con nằm ngủ trong ngực mẹ, Thẩm Kình khom lưng nhận lấy, mắt nhìn cười, có loại ý tứ “Năm nó lạnh lùng với , hôm nay sắp về làm dâu nhà rồi”. Chính xác là ba mẹ chồng đều ở bên ngoài, Khương Đường cũng còn tâm tình phản ứng với , sử dụng ánh mắt ý bảo mau bế con ra ngoài.

      Thẩm Kình ngoan ngoãn đứng thẳng người, xoay người nhìn ba mẹ rồi giọng : “Đóa Nhi vẫn còn ngủ.”

      Ánh mắt của ba Thẩm dài đến người cháu rồi, mẹ Thẩm kiên nhẫn hơn so với ông, trước mắt là chào đón con dâu, bà cao 1 mét 6 cũng thể là thấp, nhưng cũng phải ngước đầu lên nhìn con dâu cao 1 mét 78, bà vừa ngẩng đầu vừa nhịn được cười, “Đường Đường cao đấy, ti vi thấy cao mấy, nhưng gặp người mới thấy cao tưởng.”

      Lần đầu gặp ba mẹ chồng, Khương Đường đương nhiên rất hồi hộp, chỉ là khi mẹ Thẩm nở nụ cười, Khương Đường lại cảm thấy thân thiện rất nhiều, tự trêu ghẹo mình: “Cao quá cũng tiện, lúc còn học phải đứng ở cuối hàng, mỗi lần ở trường có đại hội thể thao, thầy giáo toàn bắt cháu phải tham gia nhiều hạng mục, cháu nghĩ cao cỡ bác là đẹp rồi.”

      “Cũng may là do em cao, nếu chú ý đến em rồi.” Thẩm Kình nhanh nhẩu chen miệng vào.

      Khương Đường cố nén trừng .

      Mẹ Thẩm thay trừng , sau đó nhiệt tình mời Khương Đường, Khương Thục Lan vào phòng khách bên trong ngồi, phòng khách rộng rãi sáng sủa, bàn còn bày trái cây và đồ ăn vặt, góc ghế salon còn bày ra vài thứ đồ chơi trẻ em. Ba người phụ nữ ngồi bên, Khương Đường ngồi giữa, Thẩm Kình hiểu chuyện giao con cho Khương Đường, và ba Thẩm ngồi ở ghế salon đối diện.

      “Bác muốn bế Đóa Nhi ạ?” Khương Đường cười rồi chuyển sang cho mẹ Thẩm.

      Mẹ Thẩm nhìn cháu ngủ say, chờ được nữa vui vẻ nhận lấy. Cũng biết phải làm thế nào mới đúng, Đóa Nhi mới vừa được chuyển sang ngực bà lập tức tỉnh dậy, mở to hai mắt, nhìn gương mặt xa lạ ôm mình. Mọi người nín thở nhìn tiểu nha đầu, tò mò biết Đóa Nhi có phản ứng như thế nào, Đóa Nhi nhìn thẳng vào mắt bà nội lát, rồi giống như cũng hoàn hồn trở lại, nháy nháy mắt, nhìn về phía khác.

      Vừa thấy mẹ, Đóa Nhi nhăn mặt đưa tay về phía mẹ.

      Cháu vừa mới tỉnh ngủ nhớ mẹ, mẹ Thẩm cũng vội vàng trả cháu trở về cho Khương Đường.

      Khương Đường dịu dàng dỗ con , chỉ là mẹ Thẩm giới thiệu: “Đóa Nhi ngoan, đây là bà nội, Đóa Nhi cười với bà nội .”

      Đóa Nhi sững sờ, chuyển động cái đầu quan sát mọi người ở xung quanh, có hai người lạ mặt, căn phòng cũng xa lạ, Đóa Nhi mất hứng, nghe lời mẹ, trốn vào hõm vai mẹ thèm nhìn ai. Khương Đường còn muốn nữa, nhưng mẹ Thẩm khuyên nhủ: “ cần vội, Đóa Nhi vừa mới tỉnh ngủ, mọi người ở đây chơi chút, tôi dọn cơm.”

      “Tôi giúp chị.” Khương Thục Lan chịu ngồi yên, huống chi bà còn là khách, phải biểu tốt chút.

      mẹ Thẩm khuyên mấy lần, Khương Thục Lan cũng nghe, hai người lôi lôi kéo kéo vào nhà bếp. Phòng khách nhanh chóng chỉ còn lại ba người, đối mặt với con dâu quá xinh đẹp, ba Thẩm chợt lúng túng, miễn cưỡng trò chuyện đôi ba câu, cũng vào phòng bếp giúp tay. Người lớn đều hết, Thẩm Kình nhanh chóng chạy đến ngồi bên cạnh Khương Đường: “Sao, ba mẹ được ?”

      Khương Đường nhìn chế nhạo hỏi ngược lại: “Tên lúc của là Minh?”

      Thẩm Kình sờ sờ mũi, mặt dày cười: “Dễ nghe chứ?”

      Khương Đường cúi đầu cười: “Dễ nghe, nhưng xứng đáng với cái tên đó.”

      Thẩm Kình len lén bấm , còn muốn hôn , đột nhiên thấy mẹ bưng thức ăn ra ngoài, mới chuyển sang hôn con .

      Đóa Nhi được ba hôn, vui vẻ. nhìn ba cười rồi hôn lại ba cái, khéo léo đáng .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 63:

      Editor: Trà Đá.

      Nhân lúc mẹ Thẩm vẫn còn chuẩn bị bàn cơm, Khương Đường giao con lại cho Thẩm Kình, lấy chiếc khăn lông trong túi xách ra, vào nhà tắm làm ướt khăn, sau đó trở lại ngồi bên cạnh Thẩm Kình, nghiêm túc lau mặt cho con . Đóa Nhi thích rửa mặt, ngước đầu nhìn ba cầu cứu, nhưng đáng tiếc ba cũng phải nghe theo mẹ, có cách nào giúp con .

      Sau khi lau mặt xong, khuôn mặt của Đóa Nhi bừng sáng hơn, mắt to sạch , ngoan ngoãn để cho mẹ thoa phấn thơm.

      Cuối cùng mẹ Thẩm cũng bày xong món cuối cùng, nhìn ghế salon nhà ba người, nhịn được nữa, hưng phấn tới, đứng ở bên nhìn. Đóa Nhi được ngủ đủ giấc, tinh thần cực kỳ tốt, bởi vì có ba mẹ ở bên cạnh, tiểu nha đầu thấy người lạ cũng sợ nữa, ngước cái đầu , tò mò quan sát bà nội.

      Khương Đường vừa dọn dẹp vừa dỗ con : “Đây là bà nội, Đóa Nhi cười với bà nội .”

      Mẹ Thẩm mong đợi nhìn Đóa Nhi, tươi cười thân thiện.

      Đóa Nhi ôm hai tay, nhìn bà nội, nhưng vẫn cười.

      Mẹ Thẩm biết cách dỗ đứa bẻ, bà cầm món đồ chơi cá vàng lên trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi cho bà nội ôm, bà nội cho con cái này nè.” Đây là món đồ chơi màu con cá được mấy đứa trẻ thích nhất, bóp cái là có tiếng kêu phát ra.

      Đóa Nhi có rất nhiều món đồ chơi, nhưng chưa từng thấy qua món đồ chơi cá vàng, mắt to nhìn chằm chằm tay bà nội chớp. Thẩm Kình giơ con lên khích lệ, Đóa Nhi nhìn nhìn mẹ, thấy mẹ cười, bé an tâm, giơ hai tay ý bảo bà nội có thể ôm bé. Mẹ Thẩm vui mừng, nhận lấy cháu rồi hôn lấy hôn để, đôi tay Đóa Nhi bóp bóp cá vàng, nghe được tiếng kêu phát ra, Đóa Nhi vui vẻ nhìn về phía mẹ khoe khoang.

      Ba Thẩm cũng làm theo, cũng dùng món đồ chơi dụ dỗ cháu , tính tình Đóa Nhi hoạt bát, quen người nào cũng đều cho bế.

      “Ăn cơm , đói rồi.” Ba mẹ lòng chơi đùa với cháu , Thẩm Kình ý bảo Khương Đường đứng lên đến bàn cơm, sau đó tới bên cạnh mẹ Thẩm, “Mẹ đưa Đóa Nhi cho con, con đút cho con bé ăn.”

      Mẹ Thẩm cho, còn đưa ra lý do: “Để mẹ đút Đóa Nhi ăn, con ăn nhiều chút.” xong rồi bà ôm cháu về phía bàn cơm, ngoài miệng còn kêu Khương Đường và Khương Thục Lan là hai mẹ con. Khương Đường theo bên cạnh, ngồi xong quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Kình vẫn còn ngẩn ra ở đó, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Tròng mắt Khương Đường cười cười, trước kia chỉ cần Thẩm Kình đến nhà , đều là đút cho con ăn, bây giờ bị người khác cướp đoạt, đương nhiên trong lòng Thẩm Kình rất khó chịu rồi sao?

      Lúc ăn cơm, Khương Đường thầm quan sát Thẩm Kình.

      Thẩm Kình ngồi đối diện mẹ Thẩm, chỉ sợ mẹ Thẩm chăm sóc tốt cho Đóa Nhi, ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia chớp, mỗi khi Đóa Nhi nhìn sang, Thẩm Kình lập tức kích động lên hỏi con có phải tìm ba đúng , về phần Đóa Nhi, vừa nhìn ba vừa há miệng chờ bà nội đút cơm, trong tay còn cầm món đồ chơi, công ba chuyện.

      Thẩm Kình bị ăn giấm chua, lập tức nhìn về phía cầu khẩn.

      Khương Đường dùng ánh mắt dỗ dành như dỗ đứa bé. Hai ông bà đâu dễ gì gặp được cháu , Thẩm Kình giành gì mà giành?

      Khương Đường cũng đứng về phía , Thẩm Kình nuốt cục tức này vào, buồn buồn ăn cơm.

      Sau đó chứng minh, nhịn cục tức được lần, cũng phải tiếp tục chịu đựng, cơm nước xong mẹ Thẩm ôm Đóa Nhi dẫn Khương Đường và Khương Thục Lan đến phòng ngủ, sau đó còn vòng ở bên ngoài sân, cả buổi chiều cũng cho Thẩm Kình có cơ hội tiếp cận Đóa Nhi. Buổi tối Đóa Nhi buồn ngủ, Khương Đường thấy được ánh mắt khát vọng của mẹ Thẩm, đề nghị để Đóa Nhi ngủ với ông bà nội, mẹ Thẩm vừa mới vui mừng, Thẩm Kình chịu, nghiêm túc : “ được, Đóa Nhi vừa mới đến đây, buổi tối có thể chưa quen chỗ ở, nửa đêm khóc làm sao mẹ dỗ được.”

      Tuy là lấy cớ, nhưng cũng có chút đạo lý.

      Mẹ Thẩm len lén trừng mắt với con trai cái, cuối cùng cũng phải trả cháu lại cho Khương Đường, hơn nữa bà biết, Khương Đường chắc chắn cũng nỡ xa con . Chuyện ngủ với Đóa Nhi, Khương Đường đồng ý nhưng con trai bà cho, bà cũng đến nỗi giận.

      Ngồi ở phòng khách lúc, mọi người trở về phòng. Biệt thự có ba tầng, ba người nhà họ Thẩm ở lầu hai, Khương Đường và Khương Thục Lan danh nghĩa vẫn là khách nên được ở lầu ba, mẹ Thẩm bố trí phòng ngủ như vậy cũng coi như tôn trọng Khương Đường, về chuyện đêm khuya con trai bà có lén lên phòng Khương Đường hay , bà cũng quản.

      Thẩm Kình sao, đương nhiên là thể để cho Khương Đường ngủ mình rồi, sau khi xác nhận Khương Thục Lan ngủ say rồi, lập tức yên lặng leo lên lầu ba tiếng động, tiến đến phòng của Khương Đường. Thẩm Kình rất biết tận dụng thời gian, trong lúc chờ đợi vẫn chưa chịu tắm, Khương Đường vừa mới chuyện với dì xong, còn chưa kịp tắm.

      tắm chung với em.” Thẩm Kình ôm nhõng nhẽo.

      Khương Đường lấy áo ngủ, cười lạnh : “Đóa Nhi có thể chưa quen chỗ ngủ, có thể tỉnh bất cứ lúc nào, ở đây coi chừng con bé .”

      Thẩm Kình cười, nhàng cắn lỗ tai : “Nhà người ta toàn là con dâu cầu xin chồng đứng về phía vợ, còn em lại chuyện giúp mẹ là sao?”

      vui sao?” Khương Đường lấy bộ đồ ngủ ra, nghiêng đầu trừng .

      Thẩm Kình muốn về cái này, ôm tới phòng tắm, Khương Đường kiếm cách tránh né , nhưng có làm gì cũng thoát khỏi , bị Thẩm Kình vừa xô vừa đẩy vào, vừa vào cửa lập tức áp sát vào cánh cửa. Khương Đường sợ lầu dưới nghe được, dám lên tiếng, bấu chặt bả vai kiềm nén, Thẩm Kình cũng biết đúng mực, dây dưa quá lâu làm trễ nãi.

      “Đường Đường, ba mẹ được ?” Trở lại giường, Thẩm Kình ôm hỏi.

      Khương Đường dựa vào ngực , khóe môi tươi cười: “Bác người phụ nữ rất có khí chất, giống như đại tiểu thư dòng dõi quý tộc thời cổ đại vậy, bác trai cũng rất tốt.” tiếp xúc với mẹ Thẩm nhiều hơn, ba Thẩm và Thẩm Kình rất giống nhau, mặc dù ông ngoài 50 tuổi nhưng khí chất hấp dẫn phụ nữ vẫn như trước, nhưng lại rất nghe lời mẹ Thẩm, cực kỳ ấm áp.

      “Có hối hận vì năm đó cự tuyệt ?” Thẩm Kình nằm úp sấp người , cười hỏi.

      Khương Đường lắc đầu, trong ánh mắt phản chiếu lại bộ dạng của .

      Nụ cười môi Thẩm Kình vẫn thay đổi, hôn trán cái, rồi tò mò hỏi tại sao.

      “Nếu khi đó em chấp nhận , em biết được lại chung thủy lòng với em như vậy.” Khương Đường ôm cổ , mặt mày tĩnh lặng.

      Thẩm Kình gì, gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần , hôn lên đôi môi .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 64:

      Editor: Trà Đá.

      Sau trận mưa to gió lớn, tinh thần nhộn nhạo của con người rốt cuộc cũng biến mất.

      Thẩm Kình giống như mới vừa tập thể dục xong, hô hấp vừa nặng vừa đục, phải lúc lâu sau mới lưu luyến rời .

      Khương Đường nhắm mắt lại nằm xuống giường, lật người, cả người thả lỏng, giống như chú chim hót ở trong lồng, từ thân thể đến tâm tình cũng buông lỏng. Thẩm Kình giúp dọn dẹp, còn lười biếng nằm, cho đến khi Thẩm Kình bắt đầu giở trò, mới nhàng đạp cước.

      Thẩm Kình cười hắc hắc, ném khăn giấy vào thùng rác, chống đầu nằm nghiêng ở bên cạnh Khương Đường, ngắm . Ánh đèn ở đầu giường dịu , ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt , nhẵn nhụi bóng loáng, còn có lớp mồ hôi mỏng. vẫn nhắm mắt như cũ, lông mi dài khẽ cong lên, đáng quyến rũ.

      “Mệt sao?” Thẩm Kình nghịch mái tóc dài của , giọng hỏi.

      Khương Đường lắc đầu cái.

      Thẩm Kình vui vẻ, tiến tới bên tai : “Vẫn chưa hoàn hồn sao?”

      Khương Đường lập tức mở mắt, đánh cái. Đối với da thịt tráng kiện của Thẩm Kình mà , cái đánh này của như móng mèo vuốt người vậy, càng giống như đánh . cầm lấy tay thả vào ngực , tròng mắt đen yên lặng nhìn , mới được ăn no, mặt mày thỏa mãn, khóe môi tươi cười, thoạt nhìn rất dễ chuyện.

      Có lẽ là do ở địa bàn của mình, nên Thẩm Kình có đầy đủ dũng khí mà trước nay chưa có, siết chặt tay , muốn lại thôi.

      Khương Đường cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm hỏi: “ muốn gì hả?” Người đàn ông này mà cũng biết sợ sao?

      Lá gan của Thẩm Kình vốn rất lớn, hỏi lại, Thẩm Kình đột nhiên ôm , tay chân cũng vây lấy , tay ấn đầu Khương Đường vào trong ngực mình, lúc này mới giọng câu đỉnh đầu . Mới vừa xong, cơ thể người phụ nữ ở trong ngực lập cứng ngắc, Thẩm Kình vội vàng hôn lên đỉnh đầu dỗ dành: “Đường Đường, có ý gì khác đâu, chỉ là muốn biết…….”

      Chân tay Khương Đường nhúc nhích được, nên cắn cái để thoát ra khỏi lồng ngực rắn chắc của Thẩm Kình.

      Thẩm Kình đau đến mức gào khóc, nhưng cũng may kiềm chế được tiếng hét, sau đó vỗ vào mông “Bốp” tiếng, “Em dám cắn sao!” Hơn nữa người nhiều thịt như vậy lại cắn, mà lại cố tình cắn hạt đậu của ? cũng phải con của , mà ngực cũng chẳng có sữa. Ngang bướng…… “Được rồi được rồi, coi như sai , em mau thả ra mà.”

      Tránh voi chẳng xấu mặt nào, Thẩm Kình lập tức đầu hàng.

      Khương Đường thả miệng ra, tức giận đẩy ra bên, lật người, kéo chăn đắp toàn thân, đưa lưng về phía Thẩm Kình.

      Thẩm Kình xoa xoa ngực, sau đó lại nhào vào rất nhanh, ôm hối lối: “Đường Đường đứng giận nữa mà, là người như thế nào chẳng lẽ em biết sao? Ăn thẳng thắng bao giờ để tâm, thôi coi như chưa hỏi được ? biết lỗi rồi, từ nay về sau hưu vượn nữa phải là người nhà họ Thẩm nữa.... ...”

      “Im miệng, Đóa Nhi mà tỉnh là phải dỗ con bé đó.” Khương Đường giận , lạnh giọng cắt đứt lời .

      “Vậy em đừng giận nữa.... ......” Thẩm Kình dùng sức lât lại, nhìn với vẻ mặt cầu khẩn.

      Khương Đường vẫn còn giận nên trừng : “Đúng là bỏ được cái tật đó mà. Bày đặt ở bên ngoài giả bộ đàn ông lịch lãm.”

      Vậy mà lúc xuống máy bay vào sáng nay còn cảm thấy có sức hấp dẫn, hấp dẫn cái rắm, toàn là lưu manh.

      Mới vừa vận động kịch liệt xong, có tức giận cũng có hơi sức, giọng cũng mềm nhũn, mắng giống như làm nũng, Thẩm Kình nghe xong cơ thể cũng mềm ra. sợ Khương Đường tức giận, nhưng Thẩm Kình cũng sợ Khương Đường sử dụng bạo lực với , chỉ cần phải lạnh lùng xa cách, những cái khác như mắng lại càng hưởng thụ.

      giả bộ lịch lãm lúc nào?” Thẩm Kình cười vô liêm sỉ, “ biết lưu manh, chưa bao giờ giả bộ lịch lãm.”

      “Cút.” Khương Đường lại đẩy ra.

      Thẩm Kình cho , ôm chặt lấy , lúc này gì, chỉ lặng lẽ đợi hết giận.

      Khương Đường ra cũng đến mức quá tức giận, đổi lại là người khác chắc chắn cho bạt tai rồi, nhưng người trước mắt là Thẩm Kình, nhiều lần lưu manh với . Trong đầu ảo tưởng cho mấy cái bạt tai, bởi vì trước kia tức rất nhiều lần rồi, dễ dàng tha thứ cho Thẩm Kình, bây giờ lại có biểu đó, ít nhiều gì cũng quen rồi.

      “Tại sao lại để ý cái đó?” Khương Đường cảm thấy nhịp tim trầm ổn trở lại, bất đắc dĩ hỏi.

      Thẩm Kình mừng rỡ, di chuyển xuống dưới, mặt đối mặt với , cười rộng đến mang tai.

      Khương Đường nhìn chướng mắt, đưa tay nhéo mặt : “Khai mau, có phải cũng từng suy nghĩ em có người khác đúng ?”

      Thẩm Kình bị oan uổng, chuyện này thể đùa giỡn được nữa rồi, nhìn giải thích nghiêm túc: “Nếu có suy nghĩ như vậy phải là người rồi, trước kia giận bản thân vì xứng đáng với em.... Em kết hôn cùng ta khiến rất khó chịu, nhưng chưa từng ghét em. Đường Đường, em có thể giận , nhưng được hiểu lầm .”

      Khương Đường đương nhiên tin , mở to hai mắt, lúc lâu sau mới hung hăng nhéo eo : “.... mạnh hơn ta.”

      xong rồi lật người qua chỗ khác.

      Thẩm Kình phản ứng chậm nhịp, sau khắc lập tức nhào tới người , hôn , được voi đòi tiên tiến sát lại tai hỏi: “Mạnh bao nhiêu?”

      có tin ngày mai em dọn ra khách sạn ở hả?” dứt, giọng của lập tức lạnh xuống.

      Thẩm Kình thấy vui, nên đóng chặt miệng lại.

      “Em tắm.” Khương Đường có chút mệt mỏi, đẩy ra .

      tắm chung với em.” Thẩm Kình làm bộ muốn đứng lên.

      Khương Đường hừ lạnh, đương nhiên là tin , lần này Thẩm Kình có thế nào cũng nghe, vào phòng tắm mình, tắm xong rồi đến lượt Thẩm Kình. Khương Đường lại nằm dài giường lần nữa, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, rồi lại quan sát căn phòng vừa ấm áp vừa xa lạ này, Khương Đường chợt cảm thấy mệt.

      Đây là nhà của Thẩm Kình, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà về nhà , lại còn gặp ba mẹ nữa.

      Quỷ thần xui khiến, Khương Đường chợt nhớ lại lần đầu tiên đến nhà họ Cố. Ông cụ Cố là kiểu người truyền thống, cực kỳ bất mãn đối với xuất thân người mẫu của , trước đó Khương Đường chuẩn bị tâm lý, vì vậy có bị lạnh nhạt cũng sao, trước sau gì cũng cưới được Cố Đông Thần, cần phải nhìn sắc mặt ông cụ Cố mỗi ngày.

      Lần hôn nhân đó, Khương Đường chỉ trải nghiệm cuộc sống vợ chồng, hiểu được làm dâu.

      Lần này giống lần trước, ba Thẩm mẹ Thẩm đều rất thích , Khương Đường có thể cảm thấy ba mẹ coi trọng .

      Càng nghĩ càng ngủ được, Khương Đường ngồi dậy, ánh mắt quét qua bàn rơi vào hai quyển album. Đó là do mẹ Thẩm mang tới, tất cả đều là hình ảnh từ đến lớn của , là để cho hiểu về Thẩm Kình. Khương Đường cười cười, lấy hai quyển album lên giường, rồi dựa vào thành giường lật xem.

      Tất cả hình ảnh trang thứ nhất đều là hình Thẩm Kình lúc con nít, gương mặt trắng noãn, mắt to đen lanh lợi, nhìn qua cực kỳ giống Đóa Nhi.

      Lật đến tờ thứ hai là hình Thẩm Kình lớn chút, đứng, hai tay chống lên thành giường, toét miệng cười, điềm đạm nha nhã, có bức mặc váy, Khương Đường kìm lòng được toét miệng cười, lấy điện thoại di động chụp lén lại bức hình. tiếp tục lật xem, đến thời kỳ nhà trẻ, “phong cách” của Thẩm Kình biến hóa, đầy mạnh mẽ, nhăn trán cau mày, giống như cố ý làm mặt dữ cho người ta xem.

      Đáng chết mất thôi.

      Khương Đường ngó ngó nôi dành cho con nít, tò mò nhìn tiểu nha đầu sau này lớn lên thay đổi như thế nào.

      “Ai cho em xem lén hình của hả?” Thẩm Kình quấn khăn tắm từ phòng tắm ra ngoài, thấy Khương Đường xem album hình của mà cười rực rỡ, giả bộ giận .

      Khương Đường lên tiếng, tiếp tục xem ảnh. Thẩm Kình quay trở lại giường, ôm cùng xem hình, lật tới tấm hình nào thú vị lập tức kể chuyện xưa cho nghe. Lật tới bức vườn thú, Thẩm Kình hưng phấn : “Chờ Đóa Nhi lớn hơn chút nữa, chúng ta dẫn con bé vườn thú chơi, còn có sân chơi……….”

      Cứ như vậy, hình ảnh trước mắt hai người biến hóa, trong đầu hai người cũng là hình ảnh Đóa Nhi lúc trưởng thành, cuối cùng hai người còn tranh chấp chuyện cho Đóa Nhi học đại học ở trong nước hay ra nước ngoài du học. Khương Đường cảm thấy học ở nước ngoài tốt hơn, nhưng Thẩm Kình lại muốn con ở cách quá xa, Khương Đường học trong nước quá mệt mỏi lại còn thi quá nhiều, nhưng Thẩm Kình lại đề xuất cho con học ở nhà………….

      “Thôi, chuyện này sau này rồi .” liếc thấy dây áo ngủ của Khương Đường biết vô tình hay cố ý mà rơi xuống khỏi vai , Thẩm Kình nhanh chóng kết thúc đề tài này, cất hai cuốn album đầu giường, tắt đèn đầu giường, nằm xuống ôm Khương Đường, “Ngủ , thôi dậy trễ là mọi người hiểu lầm đó.”

      Khương Đường chưa buồn ngủ, trong bóng tối, nằm úp sấp ngang bả vai .

      Hô hấp Thẩm Kình nặng nề, bàn tay dời từ từ đến eo , giọng khản đặc: “Còn muốn sao?”

      Khường Đường lắc đầu, đầu dựa vào bả vai , nhắm mắt khen : “Thẩm Kình, là người ba tốt.”

      Thẩm Kình bật cười, nghe ra có tâm , vỗ vỗ bả vai , dịu dàng : “ là ba tốt, còn em là mẹ tốt, Đóa Nhi của chúng ta là công chúa hạnh phúc nhất thế gian.”

      Khương Đường hừ tiếng: “Em cũng muốn được làm công chúa nữa.”

      Giọng của cực kỳ kiêu ngạo, nhưng thân thể Thẩm Kình cứng ngắc, bởi vì đầu vai đột nhiên ướt ướt. ôm chặt theo bản năng, thể tin được là khóc, biết Khương Đường hơn năm năm, trừ cái ngày khóc vì quá hạnh phúc khi đứng trong tuyết tỏ tình với , đây là lần đầu tiên thấy khóc. Đáy lòng lập tức mềm nhũn, cúi đầu hôn đỉnh đầu : “Đóa Nhi là công chúa , còn em là công chúa lớn, thương hai mẹ con em mà.”

      “Nhưng mà khi em còn bé được ba thương……….” Khương Đường di chuyển đến lồng ngực , nước mắt rơi như mưa người .

      Tay chân Thẩm Kình luống cuống. lập tức đỡ ngồi dậy, khẩn trương hỏi: “Đường Đường, em sao vậy?”

      Khương Đường ôm cổ , trán chống đỡ lên bả vai , giọng cũng bình tĩnh hơn, “Xem hình còn của , em cũng nhớ tới tuổi thơ của mình. có phúc đó, bác trai bác đều thương , em được vậy, ông bà nội em trọng nam khinh nữ, em học đạt điểm cao mới tốt với em, còn ta thường ở nhà, em còn nhớ nổi mình có kỷ niệm gì với ta , sau khi theo Tiểu Tam, mẹ em….”

      Tức cảnh sinh tình, hâm mộ Thẩm Kình, thậm chí còn hâm mộ cả con mình.

      Khương Đường rất ít khóc, tối nay biết vì sao, nhưng lại rất muốn khóc.

      nhàng thút tha thút thít, Thẩm Kình tưởng tượng lúc Khương Đường bảy tuổi, chắc chắn là bé rất dễ thương, tan học về nhà, lại nghe tin ba mẹ ly hôn, ba theo người phụ nữ khác…… Tưởng tượng bé về nhà thấy ba, lại thấy ở phía dưới nhà đầy người, ở trong vòng vây đầy người là người mẹ coi thường mạng sống của bản thân………… Tưởng tượng học, người khác đều có ba mẹ đến đưa đón, còn bé chỉ có mình.

      Thẩm Kình đau lòng, trước nay chưa từng đau lòng đến như vậy, nhưng biết an ủi thể nào, chỉ có thể ôm chặt.

      biết Khương Đường nhiều năm vậy cũng chưa từng thấy đa sầu đa cảm như vậy lần nào.

      Khóc đủ rồi, Khương đường hít hơi sâu, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Kình, “Lúc em kết hôn với Cố Đông Thần, đến tìm Cố Đông Thần, ta cho mười triệu. Thẩm Kình, em biết có đến tìm hay , nhưng em trước cho biết, nếu dám cho tiền, dù chỉ là phân, em………….”

      Ánh mắt bốc hỏa, Thẩm Kình kịp thời chặn miệng lại, tiến lại gần hôn mắt .

      Khương Đường thể nhắm mắt, cảm thụ dịu dàng của , sau khi mở mắt ra cảm thấy bình thản ít.

      Thẩm Kình thở phào nhõm, cười trêu chọc : “ khiến bà xã khóc thành ra như vậy đây, nếu dám đến xin tiền , đánh gãy răng .”

      Khương Đường cười rộ lên, bóp mặt : “ được phải làm được đó, nếu em và Đóa Nhi nhìn mặt đâu.”

      Cuối cùng cũng cười, Thẩm Kình vui vẻ ôm , vừa nhàng đung đưa vừa giọng đảm bảo, “Quân tử nhất ngôn, Tứ Mã Nan Truy.”

      “Vứt cái quân tử của .” Khương Đường cho bớt kiêu ngạo, da mặt cũng dày lắm.

      Thẩm Kình buồn cười, nếu phải vì tâm trạng trùng xuống, nhanh chóng bắt đầu vào cuộc vui tiếp theo rồi.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 65:

      Editor: Trà Đá.

      Mồng đầu năm, mới sáu giờ sáng Khương Đường thức dậy, đánh răng rửa mặt, từ phòng tắm ra ngoài, chỉ thấy Đóa Nhi đứng ở trong nôi nhìn mẹ, tiểu nha đầu mặc bộ đồ ngủ màu vàng nhạt có hoa , mắt to chớp chớp, ngơ ngác, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

      “Đóa Nhi dậy rồi sao.” Khương Đường tới bế con , hôn cái.

      Đóa Nhi ngáp cái, tinh thần tỉnh táo, nhìn mẹ cười.

      Khương Đường thuần thục đánh răng rửa mặt cho con , vì chúc tết nên mặc quần áo mới cho Đóa Nhi, sau khi chuẩn bị cho con xong xuôi, Khương Đường đặt Đóa Nhi vào lại trong nôi, tới trước bàn trang điểm chuẩn bị. Đóa Nhi muốn mẹ bế, đứng lên, a a về phía mẹ, muốn đợi mẹ trong nôi.

      Khương Đường nhìn gương trang điểm mắt, yên lòng dỗ dành con , “Đóa Nhi đợi mẹ chút, mẹ sắp xong rồi đây.”

      Đóa Nhi mất hứng, tiếp tục kêu a a, bước qua bên cạnh hai bước, cẩn thận ngã ngồi xuống nôi, rồi lại từ từ bò dậy, đưa tay ra ngoài kêu mẹ: “Mẹ, mẹ……………..”

      Đôi tay Khương Đường run lên, dừng trang điểm.

      Lúc kinh ngac, Đóa Nhi lại kêu mẹ lần nữa, lần này nghe ràng hơn lần trước.

      Con biết gọi mẹ!

      Sau khi bình tĩnh lại, Khương Đường lập tức bỏ đồ trang điểm trong tay xuống, hưng phấn chạy về phía con . Rốt cuộc mẹ cũng tới, Đóa Nhi vui mừng nhún nhún, dĩ nhiên vì chưa đứng vững nên thể nhảy lên cao được, nhưng tiếng cười khanh khách lại phát ra ngoài, trong trẻo non nớt, Đóa Nhi nhìn mẹ cười, giống như mẹ chịu tới bế bé là điều hạnh phúc nhất đời vậy.

      “Đóa Nhi gọi mẹ ?” Khương Đường hăng hái , khẩn trương nhìn con .

      Bàn tay bé của Đóa Nhi sờ sờ gương mặt mẹ, hiểu mẹ vừa mới làm gì. Khương Đường ngồi giường, cầm tay con dỗ dành, Đóa Nhi nhìn chằm chằm môi mẹ, sau đó nhếch miệng cười, mồm miệng ràng gọi mẹ.

      “Thông minh quá!” Khương Đường hôn con lâu, vui mừng, bế con về phía cửa, định ra cho dì và Thẩm Kình biết, nhưng chỉ vừa mới mở cửa chợt nhớ ra mới trang điểm được nửa, Khương Đường lắc đầu cười, vừa hôn con vừa về phía bàn trang điểm: “Con thấy con vừa mới biết gọi mẹ, mà khiến đầu óc mẹ bị u mê luôn rồi nè.”

      Đóa Nhi nghe hiểu, chỉ biết là mẹ rất vui vẻ, tiểu nha đầu cũng vui vẻ, mẹ vừa ngồi xuống, Đóa Nhi lập tức đưa tay vịn bàn trang điểm, tay còn lại bắt được cái bình trang điểm gần nhất. Tâm tình Khương Đường rất tốt, xiết chặt nắp bình trang điểm rồi đưa cho con , còn tiếp tục trang điểm.

      Mười phút sau, Khương Đường bế con ra khỏi phòng, xuống lầu, chỉ thấy ba Thẩm và Thẩm Kình ngồi ghế salon, trong phòng bếp truyền đến giọng của mẹ Thẩm và dì .

      “Bác trai, chúc mừng năm mới.” Khương Đường cười chúc tết ba Thẩm.

      Ba Thẩm vui vẻ, cầm hai bao lì xì tới, Khương Đường cúi đầu dụ dỗ con chúc tết, Đóa Nhi nhìn chằm chằm phong bao lì xì trong tay ông nội. Cháu đáng như vậy, ba Thẩm cười khép miệng lại được, nhét hai bao lì xì vào trong tay cháu : “Đóa Nhi ngoan, cầm giúp mẹ nhé.”

      Đóa Nhi cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn mẹ: “Mẹ…………..”

      Thẩm Kình ngồi ghế salon, che hai bao lì xì trong tay, ngồi chờ Khương Đường bế con đến chúc tết, sau khi nghe được giọng non nớt của con , ban đầu Thẩm Kình còn chưa kịp phản ứng, chống lại ánh mắt khoe khoang của Khương Đường, Thẩm Kình đột nhiên nhận ra, ngay sau đó nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh dạy con gọi ba.

      Đóa Nhi chỉ biết gọi mẹ, được ba bế trong ngực cũng gọi mẹ, Thẩm Kình dùng bao lì xì dụ dỗ cũng hiệu nghiệm.

      Thẩm Kình khẩn trương, sau khi Khương Đường vào phòng bếp chúc tết xong, Thẩm Kình giọng hỏi : “Sao em dạy Đóa Nhi gọi mẹ hay vậy?”

      Khương Đường cố ý khoe khoang: “Em đâu có dạy, tự Đóa Nhi đó.” xong rồi cầm tay con , rồi dụ dỗ con gọi mẹ.

      Đóa Nhi rất ngoan, gọi “Mẹ” tiếng trong trẻo, gọi xong rồi cười toe toét, giống như biết mình vừa làm chuyện đúng nên được mẹ khen ngợi, Thẩm Kình ghen tỵ, bế con ngồi ghế salon, cố ý để con ngồi đối mặt với , tiểu nha đầu gọi ba khỏi được thấy mẹ luôn.

      Nhưng cũng giống như trước, Đóa Nhi chỉ gọi mẹ, càng gấp gáp, tiểu nha đầu lại gọi mẹ càng hăng hơn, bộ dáng giống y như mẹ, cũng có bản lĩnh chọc tức .

      “Thôi được rồi, ăn cơm , Đóa Nhi mới biết , vội vàng được.” Mẹ Thẩm chịu nổi con trai, tới khuyên .

      Thẩm Kình nhìn mẹ, trong mắt đầy uất ức: “Tại mẹ đó, nếu mấy ngày trước mẹ để con đút Đóa Nhi ăn, con bé nhất định gọi ba rồi.”

      giận cá chém thớt, mẹ Thẩm đưa tay cốc đầu con trai cái: “Bớt nhảm, ăn cơm mau!”

      Sau khi giáo huấn xong con trai, mẹ Thẩm khom lưng, muốn bế cháu .

      Thẩm Kình ôm chặt con cự tuyệt: “ cần mẹ, để con cho con bé ăn.”

      Mẹ Thẩm bực, trừng con trai cái, nhưng bà cũng lười so đo với con trai.

      Thẩm Kình được như ý nguyện, cúi đầu hôn con : “Đóa Nhi gọi ba , ba đút Đóa Nhi ăn cơm.”

      Đóa Nhi ngẩng cái đầu lên, ngó ngó ba, rồi cười: “Mẹ!”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 66:

      Editor: Trà Đá.

      Mồng ở Hàng Châu của nhà ba người trôi qua, mồng hai gia đình Thẩm Kình về thăm họ hàng.

      Khương Đường , dù sao vẫn chưa kết hôn, Đóa Nhi gặp ba mẹ Thẩm sao, đều là người thân, nhưng gặp cả dòng họ nhà họ Thẩm khác, sau khi kết hôn rồi tính sau.

      Buổi trưa và buổi tối ở bên kia đều tổ chức tiệc, ở bên này Khương Thục Lan làm chút thức ăn, ba dì cháu vây quanh bàn ăn.

      “Dì à, hay ở đây thêm vài ngày rồi về.” Sau khi Khương Đường cho con ăn xong, rồi bắt đầu khuyên nhủ dì ngày mai đừng về Bắc Kinh sớm.

      Khương Thục Lan lắc đầu, nhìn Khương Đường và Đóa Nhi, bà cũng muốn về, nhưng ở lại nhà họ Thẩm bà lại được tự nhiên, nên muốn về sớm chút.

      giữ được dì, nhưng Khương Đường lại nhớ ra là có người nhớ thương dì , cúi đầu cười, giả bộ tùy ý : “Đúng rồi dì, hôm đó Tiêu Hàng với con là mồng hai cậu ấy quay lại Bắc Kinh rồi, nếu để con nhắn cậu ấy ra sân bay đón dì nhé, dạo gần đây ở trạm tàu điện ngầm hay gặp cố lắm, con yên tâm.”

      Bởi vì chuyện của Tiêu Hàng mà Khương Thục Lan đau đầu mấy ngày nay rồi, vừa nghe Khương Đường nhắc đến Tiêu Hàng, bà vội vàng xua tay: “ thân thiết mà phiền toái người ta làm gì, Thẩm Kình cũng về cùng với dì mà, để nó đưa dì về là được rồi.”

      Khương Đường ngẩng đầu lên, làm vẻ mặt ngây thơ : “Con quên chưa với dì, ngày mai đối tác nước ngoài của Thẩm Kình cũng vừa lúc đến Bắc Kinh, nên ấy ở sân bay chờ người ta, nên đưa dì về nhà được…..”

      Khương Thục Lan cũng thèm để ý, vừa dọn dẹp bát đũa vừa : “Vậy dì taxi về, dù sao cũng cho con làm phiền Tiêu Hàng.”

      xong bưng bát đũa vào trong bếp.

      Khương Đường nhìn theo bóng lưng thon thả mảnh khảnh của dì , rồi đột nhiên có cảm giác xúc động, biết lúc quay phim xong trở về, dì và Tiêu Hàng phát triển đến bước nào rồi.

      Gần tám giờ, Đóa Nhi buồn ngủ, Khương Đường bế tiểu nha đầu về phòng ngủ ở lầu ba, dỗ con ngủ, tựa đầu vào thành giường dạo quanh vòng blog. Thời gian trôi qua từng giờ, khoảng mười giờ, gia đình Thẩm Kình quay về. Khương Đường còn chưa thay đồ ngủ, nhìn nhìn con ngủ say, rồi thẳng xuống lầu xem tình hình.

      “Đường Đường chưa ngủ sao?” Mẹ Thẩm dịu dàng hỏi .

      Khương Đường gật đầu cái, quét mắt nhìn Thẩm Kình đứng bên cạnh mẹ Thẩm, thắc mắc hỏi: “Bác trai đâu ạ?”

      “Bên nhà còn có việc, hai ngày nữa mới về.” Mẹ Thẩm uống miếng nước, thúc giục Khương Đường mau ngủ.

      Khương Đường “Dạ” tiếng, cũng nhìn Thẩm Kình nữa, mà lên lầu cùng với mẹ Thẩm, lúc về phòng rồi cũng khóa trái cửa, vừa ở trong phòng chưa được năm phút, Thẩm Kình thầm vào. Khương Đường vừa mới thay xong đồ ngủ, nghe tiếng động, làm bộ nghe thấy, xoay người về phía giường, bất ngờ bị ôm từ đằng sau, mùi rượu nhàn nhạt đập vào mặt .

      lái xe về hả?” Khương Đường cau mày hỏi.

      “Tài xế lái.” Thẩm Kình đẩy sát vào tường, gắt gao giữ lấy , sau đó dùng tay kéo váy ngủ , hai ba lần cởi xuống. Đổi lại là ngày thường, Khương Đường ghét mùi rượu từ , nhưng ngày mai bay về lại Bắc Kinh rồi, có lẽ phải đến Valentine mới bay lại đây, sắp chia tay, Khương Đường cũng còn tâm tư để ý đến những điều nhặt nữa.

      tiến lại gần hôn cổ , Khương Đường ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại gỡ nút áo của ra.

      “Đường Đường, muốn về.” Thẩm Kình nâng lên cao, hơi thở nặng nề.

      Khương Đường ôm gáy , cúi đầu, giống như đứa bé chôn trong ngực , muốn hút hồn mang .

      Khương Đường cũng muốn xa , nhưng chúng ta đều là người trưởng thành, mỗi người đều có nghiệp riêng, dù tiếc đến đâu cũng thể nào ở gần. Nếu ở gần được, nên biết quý trọng đêm hôm nay, mặc kệ Thẩm Kình muốn làm cái gì, từ góc tường rồi bàn cho đến phòng tắm cuối cùng là giường, Khương Đường mặc cho định đoạt, cho đến khi hai người thỏa mãn nằm giường nghỉ ngơi.

      “Đừng đóng phim nữa, ngày mai chúng ta cùng về Bắc Kinh .” Hô hấp bình thường trở lại, Thẩm Kình kéo vào trong ngực , ra sức dụ dỗ .

      Khương Đường chôn đầu vào trong ngực , cười : “ dừng việc kinh doanh , ở lại Hàng Châu theo giúp em.”

      Thẩm Kình cười, cắn lỗ tai : “ muốn lắm chứ, nhưng chỉ sợ em chê có tiền đồ.”

      Khương Đường cọ xát lồng ngực , yên lặng hưởng thụ lát, ngẩng đầu lên, buồn cười nhắc nhở : “Ngày mai Tiêu Hàng ra sân bay đón dì, em với dì là phải ở lại sân bay đón đối tác nước ngoài, nhất định phải nhớ, được phá hỏng kế hoạch của Tiêu Hàng đó.”

      Thẩm Kình hừ tiếng: “Thằng nhóc đó lại được lợi.”

      Trong đầu Khương Đường lên khuôn mặt trẻ tuổi của Tiêu Hàng, chợt thở dài, rầu rĩ : “ biết cha mẹ của Tiêu Hàng có đồng ý hay .” Dì rất xinh đẹp, nhìn cũng trẻ tuổi, nhưng người lớn trong nhà hay có quan niệm bảo thủ, sợ rằng ba mẹ Tiêu Hàng tiếp nhận nổi con dâu lớn tuổi như vậy, nếu phải do điều kiện của Tiểu Hàng cũng tệ, lại còn lòng đối với dì , Khương Đường tác hợp cho hai người rồi.

      “Em là cháu của dì, là cháu rể của dì, nhà họ Tiêu lấy gì mà phản đối, trừ phi bọn họ là kẻ ngốc.” Thẩm Kình dõng dạc .

      “Có nhiều người muốn làm thông gia với người giàu có đâu đấy.” Khương Đường mắng .

      Thẩm Kình lại càng quan tâm, xùy : “ được dẹp , đâu phải chỉ có con trai nhà họ mới là đàn ông.”

      Khương Đường thích lời này của , hôn , buồn ngủ : “Ngủ , em mệt rồi.”

      Thẩm Kình sờ sờ đầu , ôm ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :