1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 51:

      Editor: Trà Đá.

      Tuyết rơi suốt đêm, ngày hôm sau vẫn còn tiếp tục rơi.

      Đài khí tượng đây là đợt tuyết lớn nhất trong ba năm qua ở Bắc Kinh.

      Khương Thục Lan liên tục càu nhàu, Khương Đường đành phải mặc cái quần ống túm, cũng thay luôn sang đôi giày giữ ấm, toàn thân kín mít. Chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới có thể thoát thân. Tuyết đóng thành tầng dày ở ven đường, xe chạy đường chậm chạp, cũng may xuất phát trước tiếng, nếu có thể trễ mất.

      Trước khi vào lớp nhận được tin nhắn của Thẩm Kình, hỏi buổi trưa có về nhà hay .

      tại Khương Đường học lớp diễn xuất bốn tiếng ngày, buổi sáng từ chín giờ đến mười giờ, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ, buổi trưa có khoảng ba tiếng nghỉ ngơi. Khương Đường nhớ con , mặc dù hôm nay đường xá rất thuận tiện, nhưng vẫn quyết định về nhà ăn trưa, sau đó nhắn tin lại cho Thẩm Kình. Thẩm Kình dặn dò lái xe chậm chút, tặng kèm theo hình hai nụ hôn.

      Khương Đường cười, nhắn lại y như vậy trừ hình hai nụ hôn, rồi gởi .

      Thẩm Kình: Em gởi cho được cái hôn nào sao?

      Buổi sáng Khương Đường có chụp cho con vài tấm hình, lựa ra bức nhìn giống lắc đầu cự tuyệt, rồi viết hai chữ “ cho”, sau đó gởi lại cho .

      Thẩm Kình đưa điện thoại đến sát mặt, nhìn con chớp mắt, lúc lâu sau mới phản ứng được, lại gởi cho Khương Đường tràng hôn dài. Khương Đường chuẩn bị vào lớp, nhắn lại tin bái bai, Thẩm Kình cười khúc khích, nhìn lại tấm hình của con , nhìn đủ rồi, sau đó lưu lại trong photo album riêng của con .

      Mới vừa lưu xong, Hà Đại Bưu gọi điện tới: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đến dưới lầu rồi.”

      Thẩm Kình tới trước gương, xoay trước xoay sau quan sát bản thân trong gương: “Lấy hoa chưa?”

      Hà Đại Bưu dạ tiếng.

      Thẩm Kình hài lòng kết thúc cuộc trò chuyện, cuối cùng thắt cà vạt vào, rồi xuống lầu.

      Ba phút sau, ở bên ngoài khu chung cư cao cấp của Thẩm Kình xuất năm chiếc xe sang trọng, tất cả đều là màu đen, chiếc xe ở giữa bọc gương đen kín mít, chạy nhanh chậm hòa vào giao thông đường, thu hút vô số tầm mắt. Trời tuyết lớn, đám phóng viên thường tới đây ngồi chồm hổm chờ Thẩm Kình cũng ít bảy phần, nhưng vẫn có phóng viên chuyên nghiệp tới sớm chút, gặp phải tình hình này, tay chân lập tức kích động, theo sát phía sau đoàn xe xa gần.

      tiếng sau, đoàn xe dừng lại ở bên ngoài chỗ tòa nhà Khương Được học diễn xuất.

      Thẩm Kình ngồi trong xe nhúc nhích.

      Cửa của bốn chiếc xe sang trọng trước sau mở ra, có hai bảo vệ mặc đồ đen mỗi chiếc xe nhảy ra. vai của hai bảo vệ khiêng tấm thảm đỏ, chia ra chạy tới trước cửa ra vào của tòa cao ốc, trái phải trải thảm đỏ ra, trải thẳng tắp cho đến cuối đường. Bày biện xong xuôi, hai người bảo vệ nhanh chóng lui về cửa, khi có người từ tòa cao ốc ra ngoài, bọn họ lập tức xin phép đối phương về hai bên thảm đỏ, thể vào chính giữa được.

      Hai người bảo vệ còn lại chia ra sắp xếp những giỏ hoa hồng lớn, đặt giỏ ở trước cửa chính và những giỏ còn lại ở hai bên thảm đỏ, bày xong rồi, hai người bảo vệ cùng mười hai người bảo vệ khác đứng nghiêm chỉnh vào vị trí, vừa cách xa hai dãy hoa hồng, lại vừa đảm bảo phóng viên hoặc quần chúng vây xem thể xuyên qua được, cách nào quấy rầy kế hoạch của tổng giám đốc Thẩm được. Kế hoạch .

      Tất cả mọi việc xong xuôi, cũng sắp mười giờ rồi.

      Thẩm Kình mang giày tây từ trong xe ra, thẳng người, trong tay cầm bó hồng đỏ rực đứng ở cuối thảm đỏ, mắt nhìn phía trước, nghiêm chỉnh chờ người. che dù cũng mang dù, tuyết trắng như lông ngỗng rơi lả chả, rất nhanh đọng lại tóc , đầu vai tích tụ tầng tuyết mỏng manh, nhưng người đàn ông tựa như cảm thấy lạnh lẽo, vẫn đứng im bất động.

      Người đường bị dáng vẻ của thu hút, kìm chế được việc chậm lại, có người còn lấy điện thoại di động ra quay phim chụp hình lại, hai mắt của đám phóng viên sáng lên, lên tiếng chào hỏi mấy người bảo vệ, sau khi được phép nhảy vào đứng cùng với đám bảo vệ cách xa hai dãy hoa hồng, tụ tập ở nơi thích hợp để làm ảnh hưởng đến cảnh đẹp, chọn xong góc độ, dựng máy chụp hình quay phim.

      Thẩm Kình làm như thấy, kiên nhẫn chờ người trong lòng của .

      Chờ đợi ròng rã tiếng, giữa mùa đông, càng bất động càng lạnh, đám phóng viên hà hơi rồi giậm chân biết bao nhiêu lần, Thẩm Kình lại nhúc nhích, đầu tích tụ tầng tuyết, hoa hồng gần như bị tuyết bao phủ che giấu, chỉ có mấy cánh hoa vẫn ngạo nghễ nở rộ, đám phóng viên từ từ chú ý đến Thẩm Kình mang bao tay, vội vàng chuyển ống kính đến gần, diễn tả đặc điểm nổi bật.

      Lần này Khương Đường hoàn toàn biết đến chuyện này, khi vào lớp học tắt tiếng điện thoại, hoàn toàn tập trung vào lớp học, hoàn toàn nghĩ đến chuyện khác. Đối với , mỗi ngày luyện tập diễn xuất thời gian trôi qua rất nhanh, lớp học buổi sáng kết thúc, Khương Đường khoác thêm cái áo khoác, cùng với thầy giáo ra ngoài. Mười giờ, đại đa số công ty vẫn chưa đến lúc nghỉ trưa, thang máy trống rỗng, đến lầu , dọc theo hành lang lúc mới đến đại sảnh rộng rãi.

      Xuyên qua cửa kính, Khương Đường liếc mắt thấy được đám đông ở bên ngoài, bọn họ mặc đủ các loại quần áo đứng ở đằng xa, trong tay giơ điện thoại di động chụp hình, trước mắt bọn họ, là ba bảo vệ áo đen, còn ngưởi đứng phía trước ba bảo vệ siết chặt trong tay bó hoa tuyết, người đàn ông mặt mũi trắng nõn, ngũ quan tuấn phong lưu.

      “Ồ, Thẩm Kình?” Thầy giáo dạy diễn xuất khiếp sợ hỏi, gần đây Khương Đường dính vào ít xì-căng-đan, thầy giáo cũng biết chuyện và Thẩm Kình.

      Khương Đường cũng thể được lời nào.

      Khương Đường chú ý đến hai dãy hoa hồng ở hai bên sắp bị tuyết che phủ hoàn toàn, chú ý đến đôi giày da của Thẩm Kình đọng tầng tuyết, mặc âu phục màu đen, thon dài cao lớn, nhìn rất đẹp mắt, nhưng quần áo mặc người chắc chắn nhiều, có mũ len cũng mang bao tay, ngây ngốc đứng ở đằng xa, lại còn có mặt mũi mà cười tươi...

      Tầm mắt Khương Đường mơ hồ, cũng nhịn được nữa, lập tức xông ra ngoài.

      Vì vậy tất cả mọi người có mặt ở đó đều thấy được, thấy người phụ nữ cao gầy đội mũ len mặc áo khoác xanh dương đẩy cửa kính xông ra ngoài, gió gào thét thổi qua, mái tóc dài của cũng bị thổi bay ra phía sau, lộ ra khuôn mặt tinh xảo thanh tú của người phụ nữ, chóp mũi hơi ửng hồng, xinh đẹp động lòng người.

      Thẩm Kình cũng nhìn thấy, rốt cuộc đôi tay cũng khôi phục lại tri giác, khoảnh khắc chạy tới gần vứt bó hoa hồng sang bên, giang hai cánh tay rộng ra nghênh đón vào ngực. lạnh, bắt đầu phát run, nhưng vui mừng, động tác tay cứng đờ nâng khuôn mặt đầy nước mắt của lên, há miệng run rẩy, dùng giọng cực kỳ chỉ có mới nghe được: “Bây giờ có thể danh chính ngôn thuận được chưa?”

      Hai tay lạnh lẽo, mặt lạnh cóng đến nỗi cười cũng được, bởi vì cúi đầu, bông tuyết đọng đỉnh đầu rớt xuống rối rít. Thấy Thẩm Kình như thế, Khương Đường có lấy chút xíu cảm động, ra rất tức giận, tức Thẩm Kình vì “Danh chính ngôn thuận” mà làm chuyện hồ đồ, tức chỉ mặc cái len mỏng ở bên trong.

      Nhưng tức giận có ích lợi gì đây? đồng ý , thoát nổi người đàn ông ngốc nghếch này rồi, tiếp theo còn phải quản nữa.

      Khương Đường quan tâm đến đám đông vây xem, kéo bàn tay đông cứng của xuống, nghẹn ngào mắng : “, lên xe trước.”

      còn chưa hôn em nữa.” Thẩm Kình thở ra cả khói, giọng điệu trêu đùa, biểu mặt có chút đúng, giống như là tượng đá hình người biết .

      Khương Đường lo lắng đông thành đá mất, muốn kéo dài thời gian, nhưng Thẩm Kình mặc kệ, đột nhiên ôm lấy , trước mặt đám đông dùng tay nâng cằm lên, cúi đầu hôn xuống cái. Môi rất nóng, mặt cũng nóng, nước mắt chảy xuống cũng nóng, Thẩm Kình đột nhiên cảm thấy như được sống lại, mặc dù thân thể vẫn rất lạnh, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp.

      siết chặt eo , Khương Đường bị buộc phải ngẩng đầu lên, mũ len rớt xuống, mái tóc dài theo đó mà tung bay trong gió.

      Bông tuyết từ trời rơi xuống, Khương Đường nhắm mắt lại, đôi tay thuận thế ôm lấy eo .

      Trước mặt mọi người, Thẩm Kình tặng nụ hôn sâu. Nụ hôn đó kéo dài như có điểm dừng. Cuối cùng cũng kết thúc, hai chân Khương Đường như mềm nhũn ra, cả người Thẩm Kình như tràn đầy sức sống, cười lớn rồi khiêng Khương Đường vác qua bả vai, khom lưng nhặt mũ lên của lên, sau đó cứ như vậy khiêng Khương Đường về phía xe.

      Tất cả mọi người có mặt tại đó, bao gồm cả những người làm việc tầng lầu cũng nhìn xuyên qua cửa sổ, tất cả đều vỗ tay điên cuồng, đàn ông ngừng huýt sáo, phụ nữ thét a a chói tai. Nghe được những thanh này, Thẩm Kình cực kỳ hả hê, tới trước xe rồi nhưng vẫn chịu vào. quay đầu lại nhìn đám đông rồi phất phất cái mũ len trong tay.

      Khương Đường hung hăng bấm cái.

      Lúc này Thẩm Kình mới ném vào trong xe, cũng chui vào xe ngay sau đó.

      Hà Đại Bưu đóng cửa xe, đám phóng viên nhiệt tình thể để Thẩm Kình bỏ như vậy được, vây xung quanh xe cầu xin Thẩm Kình mấy câu. Lúc này Thẩm Kình cảm thấy tâm trạng giống như lúc xưa thi đậu thủ khoa vào trường đại học, người thích khoe khoang mình tài giỏi, nắm lấy “Bằng khen” bằng đôi tay bé, Thẩm Kình cười rồi hạ kính cửa xe xuống.

      “Tổng giám đốc Thẩm, rốt cuộc Khương Đường cũng chấp nhận ngài rồi, bây giờ ngài muốn làm cái gì nhất?”

      “Tổng giám đốc Thẩm, cha mẹ ngài cũng đồng ý cho ngài lui tới với Khương Đường rồi sao?”

      “Tổng giám đốc Thẩm, ngài định đưa Khương Đường đâu?”

      “………….”

      Đám phóng viên líu ríu, phun cả nước miếng lên mặt rồi, Thẩm Kình vội vàng lùi về phía sau chút, nụ cười vẫn rực rỡ như cũ: “Hôm nay cảm ơn mọi người cổ vũ, chỉ có điều tôi vội vã củng cố tình cảm cùng Đường Đường, vội vã muốn nhận con , bây giờ được, lát nữa để cho các vị mặc sức phỏng vấn, tôi trả lời toàn bộ câu hỏi!”

      xong rồi nâng cửa kính xe lên, phất tay về phía đám phóng viên cái, ý bảo Hà Đại Bưu cho xe chạy.

      Hà Đại Bưu nhấn còi, chầm chậm lái xe tiến về phía trước.

      Thẩm Kình nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Khương Đường chớp mắt, ánh mắt kia như nhìn bảo vật. Trong xe còn có người khác, Khương Đường giận dữ liếc cái, vừa định quan tâm lo lắng cho cơ thể vừa thuận tiện điều chỉnh khí, Thẩm Kình đột nhiên bóp mặt , cúi đầu cười: “Chút chuyện như vậy mà cũng khiến em khóc, xem ra em cũng có triển vọng đấy.”

      Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng khóe miệng kia cũng vểnh lên đến bầu trời rồi.

      lại có thể khóc, đau lòng vì mà khóc.

      tốt.

      ~

      internet nhanh chóng lan truyền tin tức, lúc Thẩm Kình xe sang trọng đậu ở đường vì trời bão tuyết, theo đuổi tình . Đoạn video được lan truyền rộng rãi internet, rất nhiều bài báo nhắc đến, nhưng đoạn video được xem và lan truyền nhiều nhất là đoạn dài đến nửa tiếng, từ lúc đoàn xe của Thẩm Kình làm giao thông bị kẹt cho đến đoạn Thẩm Kình khiêng Khương Đường vào trong xe, mỗi cảnh đều rất hoàn chỉnh. Người đàn ông tuấn si tình, người phụ nữ có khuôn mặt rất xinh đẹp mặc quần áo thời thượng, bối cảnh diễn ra trong lúc tuyết rơi lãng mạn, nếu như phải do tình tiết quá đơn giản, cũng có thể coi đây là bộ phim tình cảm.

      Sau đó chủ đề này được đặt tên là “Tổng giám đốc si tình số ”, đứng nhất lượt tìm kiếm blog nhanh như sét đánh.

      Tập đoàn Cố thị, sau khi Cố Đông Thần họp xong quay trở lại phòng làm việc, có thói quen lướt blog. Thấy trang đầu của blog, ta nhớ lại đường từ phòng họp trở về phòng làm việc có bao nhiêu là ánh mắt khác thường của nhân viên nhìn ta, trong lòng Cố Đông Thần có cảm giác rất nặng nề, do dự mấy giây mới nhấp vào đề tài cùng: “Thẩm Kình tỏ tình lãng mạn, Khương Đường cảm động đồng ý. Hôn………..”

      Cố Đông Thần chỉ đọc những câu tóm tắt trọng điểm, ta lập tức cứng đờ người, tay cầm con chuột, càng nắm càng chặt.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 52:

      Editor: Trà Đá.

      Thẩm Kình đứng chờ trong tuyết đúng tiếng, may là miền Bắc trời lạnh, tuyết rơi người vẫn chưa tan hết, quét xuống là được, sau khi trở lại trong xe ấm áp, chỉ có tóc và đầu vai của Thẩm Kình bị ướt chút. Nhưng Khương Đường vẫn lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho dì chuẩn bị bồn nước ấm, vừa vào cửa nhà bắt tắm.

      “Tắm cùng nhau.” có Khương Thục Lan ở đó, Thẩm Kình nhìn Khương Đường đưa tình.

      Khương Đường nhìn, thẳng đến chỗ con .

      Thẩm Kình cười rồi vào phòng tắm phía trong phòng ngủ của Khương Đường.

      Khương Đường ngồi giường chơi với con , Khương Thục Lan bưng chén canh nóng hổi đặt bàn, bà nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, bà ngượng ngùng dám ở trong phòng cháu , sau đó nhanh chóng thẳng xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Đóa Nhi nằm trong lòng mẹ chơi chút, sau đó lại nằm úp sấp ở giường tự chơi, Khương Đường nhìn con chút, rồi lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào blog.

      Lúc đường về Khương Đường hỏi Thẩm Kình đợi ở bên ngoài bao lâu rồi, Thẩm Kình , sau khi thấy được đoạn video kia, Khương Đường mới biết Thẩm Kình đứng chờ khoảng tiếng. Tuyết rơi rối rít như lông ngỗng, người đường vây xung quanh, chỉ có Thẩm Kình vẫn đứng nguyên ở vị trí từ đầu đến cuối.

      Khương Đường lặng lẽ nhìn mấy phút, tâm trạng bình phục lại, rồi sau đó là đến đoạn chạy ra ngoài.

      Bản thân trải qua là chuyện, xem lại đoạn video có bản thân ở trong đó lại là chuyện khác. Lúc đó trong mắt chỉ có mình Thẩm Kình, chỉ giận và đau lòng, chỉ hưởng thụ ấm áp cùng cảm động vì đứng chờ ngây ngốc ở đó. Giờ phút này xem đoạn video, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm có người đàn ông ngốc nghếch kia, tâm tình Khương Đường yên bình, cảm động xong, bây giờ lòng hư vinh của người phụ nữ bắt đầu nổi loạn.

      chưa bao giờ diễn thử như vậy, có hậu kỳ biên tập cắt nối xử lý video, sợ mình vô tình lộ ra vẻ xấu xí trong ống kính.... ...... ....

      Cũng may đoạn video dài tận 15 phút, 14 phút kia đều bị Thẩm Kình ôm chặt, rồi con hôn nữa. Cộng thêm bông tuyết bay múa xung quanh, gần như lộ mặt, ngược lại cảnh vật còn thêm lung linh, về phần trang phục, Thẩm Kình mặc bộ âu phục, phối hợp với quần áo của cũng có vấn đề gì.

      tóm lại, Khương Đường rất hài lòng với phân cảnh trong đoạn video.

      Công chúng nhìn nhận như thế nào đây?

      Khương Đường tò mò kéo xuống phần bình luận.

      “Đuổi tới tay rồi, mau đưa biệt thự và bất động sản cho chúng tôi!”

      “Tại sao tôi phải là đó chứ.”

      “Trời đủ lạnh rồi, đừng khiến người khác cảm thấy lạnh hơn chứ?”

      “Khương Đường hạnh phúc, cảm ơn hai người giúp đỡ, Cố Đông Thần Lâm Tịch.”

      “Khóc cũng đẹp nữa! Cái này phải là quay phim chứ?”

      “Tổng giám đốc Thẩm vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại còn giàu có nữa, tại sao còn lãng mạn như vậy nữa chứ!”

      “Tôi mà là Khương Đường tốt biết bao!”

      “Khương Đường đừng để ta lừa gạt, Optimus Prime sợ lạnh, [mỉm cười]”

      “Mau chia tay , tổng giám đốc Thẩm mau đến đây bên em.”

      “Giống người ta nhàm quá, làm khác người lại có hiệu quả.” (hình mình họa: người đàn ông chạy trong tuyết theo đuổi tình .)

      “Chồng, em ở đây nè, lầm người rồi!”

      “Trời ơi, tôi đòi hỏi cao sang gì đâu, chia cho tôi người trong đám bảo vệ là được rồi, tại sao bảo vệ mà cũng đẹp trai như vậy!”

      ... ...... ......

      Hầu như đều là ước ao ganh tỵ, cả ý tốt và chua chát của công chúng lại khiến cho có cảm giác hạnh phúc gấp bội, Khương Đường tự chủ được nở nụ cười, vừa định lật sang trang mới, Đóa Nhi đột nhiên bò tới, ngước đầu nhìn mẹ, còn muốn lấy điện thoại di động của mẹ. chú ý của Khương Đường tập trung lên người con , khom lưng, mở đoạn video ra, đưa cho con nhìn, “Đóa Nhi nhìn xem đây là ai?”

      Đóa Nhi chu cái miệng nhắn, ánh mắt nhìn chằm chằm video.

      Trong video, Thẩm Kình ôm bó hoa hồng bước ra từ trong chiếc xe đen sang trọng, Đóa Nhi nhận ra, chợt nâng đầu lên, chỉ vào phòng tắm.

      “Đóa Nhi thông minh quá, đây là ba đúng ?” Khương Đường ôm lấy con , hôn cái làm phần thưởng.

      Đóa Nhi cười hắc hắc, thân thể bé dùng sức chỉ vào phòng tắm, kêu a a gọi mẹ bế tới ba.

      Khương Đường bế con tới trước cửa phòng vệ sinh, dịu dàng dỗ dành con : “Ba ở bên trong, Đóa Nhi gõ cửa kêu ba .”

      Đóa Nhi nghe hiểu, vui mừng đá chân lung tung, hai tay mập mập đập đập vào cánh cửa. Thẩm Kình ở bên trong nghe được ngứa ngáy trong lòng, ra người chưa đủ ấm, nhưng muốn để chờ lâu. Khương Đường nghe được tiếng động bên trong, giọng khuyên : “Em chơi với Đóa Nhi, ngâm nước ấm thêm chút nữa .” Người này chẳng lẽ cho là thúc giục mau lên chút?

      xong rồi.” Thẩm Kình nhanh chóng nhảy ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lau người nhanh, động tác vội vã giống như đánh giặc vậy.

      Khương Đường khuyên được , nên đành tiếp tục chơi với con .

      Chưa tới phút, Thẩm Kình lặng lẽ tới cửa, sau đó đột ngột mở cửa, cố ý đùa giỡn với con .

      Cửa đột nhiên mở ra, Đóa Nhi giật mình, đôi tay đập hụt, đột nhiên đối diện là ba, Đóa Nhi ngây người, giương cái miệng nhắn lên nhìn ba, cho đến khi ba cười, Đóa Nhi mới ý thức được đây là trò chơi, vui mừng nhào vào trong ngực mẹ, cười khanh khách. Thấy con vui vẻ như vậy, Khương Đường cũng cười theo, Thẩm Kình thấy Đóa Nhi cười như vậy quay lại đóng cửa lần nữa, lặp lại giống như lúc nãy.

      Đóa Nhi cực kỳ thích trò chơi này, mỗi lần chơi như vậy lại cười nắc nẻ.

      Cười liên tục nhiều như vậy cũng tốt, Khương Đường ngó ngó khuôn mặt nhắn hồng hồng của con , cúi đầu hỏi: “Đóa Nhi muốn ba bế ?”

      Thẩm Kình phối hợp vươn tay ra.

      Đóa Nhi chút do dự vươn người tới, cực kỳ thích ba.

      Thẩm Kình hôn con , chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn Khương Đường: “Chụp cho hai ba con tấm hình , chụp đẹp chút.”

      Khương Đường cảnh giác: “ muốn làm cái gì?”

      Thẩm Kình hãnh diện cười khoái chí, con bảo bối vui vẻ dựa trong ngực , vừa ra ngoài vừa khoe khoang : “Con đáng , ganh tỵ với những người có con , làm như chỉ có bọn họ mới có con bằng, bây giờ cũng có con , mà con lại rất đáng nữa chứ, để cho bọn họ ganh tỵ chết .”

      Khương Đường do dự, ánh mắt dừng lại người con : “Em muốn công khai Đóa Nhi…..”

      “Công khai sao?” Thẩm Kình buồn bực xoay người: “Đóa Nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, có rất nhiều người thích cho xem.”

      Khương Đường vẫn do dự như trước.

      Thẩm Kình suy nghĩ chút, trở lại bên cạnh , hôn cái nhanh, “Yên tâm, bảo vệ Đóa Nhi tốt, cả em nữa.”

      Bà xã là bảo bối lớn, con là bảo bối , phải chăm sóc cho tốt, hai mẹ con còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của nữa.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 53:

      Editor: Trà Đá.

      Trước tiên, Thẩm Kình sấy khô tóc, để tóc ướt rồi còn chụp hình ở trong nhà bạn nữa, dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện khác.

      Sau đó di chuyển đến địa điểm chụp hình trong phòng khách, Khương Thục Lan nghe Thẩm Kình muốn chụp hình, bà khẩn trương dọn dẹp phòng khách chút, nhưng trừ ghế salon bày mấy món đồ chơi của Đóa Nhi, phòng khách mang thiết kế Châu Âu này rất ấm áp lãng mạn, gọn gàng sạch , cũng cần phải dọn dẹp nhiều.

      Đóa Nhi mặc cái áo len màu trắng, phía có in hình gấu Pooh, tóc ngắn đen nhánh, càng tôn lên làn da trắng bóc của bé, mắt đen to lanh lợi, đôi môi hồng hồng, cả người như hoa như ngọc. Trong nhà ấm áp, Thẩm Kình chỉ mặc cái áo sơ mi trắng, hai cha con ngồi chung chỗ khiến cho người ta có cảm giác hai cha con mặc đồ đôi.

      “Chụp đẹp chút.” Thẩm Kình ôm con , dặn dò Khương Đường biết bao nhiêu lần.

      Khương Đường giơ điện thoại di động lên trừng mắt nhìn : “ giỏi tự chụp .” Chỉ là chụp tấm hình thôi mà, có cần phải làm quá như vậy .

      Thẩm Kình nhếch miệng cười, sửa sang cổ áo sơ mi lại chút.

      Khương Thục Lan cười híp mắt đứng sau lưng cháu : “Đẹp quá.” Cháu bà và chắt của bà đều xinh đẹp.

      Đóa Nhi chuyển động cái đầu, lát lại nhìn ba, lát sau lại nhìn mẹ, lát sau nữa nhìn bà ngoại, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Ngoài mặt Khương Đường ghét bỏ Thẩm Kình khoa trương. Nhưng nghĩ lại đây là lần đầu tiên chụp hình công khai con , nên đối với lần chụp ảnh này Khương Đường còn tập trung hơn cả chụp cho bìa tạp chí, góc độ chụp rất nhiều lần, chụp xong còn tìm thêm góc độ khác, Khương Thục Lan cũng chuẩn bị cơm trưa, Thẩm Kình bị chụp lâu quá cười đến mức cứng ngắc, chỉ có Đóa Nhi là ngồi ngoan ngoãn trong lòng ba, cái đầu chuyển động, hai mắt mở to nhìn mẹ, mẹ cười Đóa Nhi cũng cười, đúng là bảo bối ngoan.

      Buổi chụp hình diễn ra rất tốt, Khương Đường trêu chọc Thẩm Kình: “Đổi địa điểm chụp thêm vài tấm nữa? Mỗi chỗ hình, sau đó ghép thành chín tấm lại với nhau.”

      phải là là chụp đại sao, bây giờ lại muốn mỗi chỗ tấm nữa.

      Thẩm Kình muốn chụp đẹp, nhưng chịu nổi việc Khương Đường nhiệt tình bắt bẻ còn hơn cả nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nữa, chỉ vị trí ghế salon mà chụp đến mấy phút, bây giờ chụp thêm chín bức khác nhau nữa chắc phải hơn tiếng. Thẩm Kình có thể thấy khóe miệng Khương Đường cười chế nhạo , nhưng lại muốn nhận thua, muốn cậy mạnh Khương Thục Lan ở phòng ăn gọi bọn họ: “Ăn cơm trước , còn cả ngày để chụp mà, lúc nào chụp mà được.”

      Thẩm Kình lập tức bế Đóa Nhi thẳng vào phòng ăn: “Ăn cơm, ba đút Đóa Nhi ăn!”

      Khương Đường cười để điện thoại di động xuống.

      Mới ngồi xuống, Thẩm Kình đột nhiên nhét Đóa Nhi vào trong lòng Khương Đường, hưng phấn chạy vào phòng ngủ của Khương Đường. Dạo gần đây Khương Đường hay luyện tập diễn xuất, máy quay, giá ba chân cũng đều để trong phòng ngủ, Thẩm Kình tới đây mấy lần đều nhìn thấy, đêm hôm đó còn đùa đòi chụp hình, bị Khương Đường hung hăng bấm cái.

      chạy tay , nhưng lúc quay trở lại xách theo máy quay và giá ba chân: “Chúng ta quay đoạn video.”

      Con quá đáng , hình ảnh chỉ thể đáng của con , còn thông minh khéo léo lanh lợi của con phải dựa vào video mới thấy được.

      Dù sao cũng công khai, Khương Đường sao, Khương Thục Lan cực kỳ căng thẳng, bà ngại vì hôm nay chỉ nấu mấy món ăn gia đình.

      “Như vậy mới chân .” Thẩm Kình để ý, huống chi thức ăn dì làm nhìn rất ngon mắt, ước gì có nhiều món ăn hơn. Bởi vì Khương Thục Lan và Khương Đường đều muốn xuất trước ống kính, nên Thẩm Kình điều chỉnh lại ống kính, hướng chính xác vào vị trí của . Bắt đầu quay, Thẩm Kình vui thích trở lại chỗ ngồi, rồi nhìn thẳng vào ống kính giới thiệu:

      “Khụ khụ, lần đầu tiên đến nhà bạn ăn cơm có chút hồi hộp, cũng có chút hạnh phúc, mặc dù chỉ là hạnh phúc nhoi, nhưng vẫn nhịn được quay phim lại. Về chuyện tại sao trong màn hình chỉ có tôi, bởi vì dì của Khương Đường rất hay ngượng, ra dì cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn Khương Đường chút, vừa đẹp lại vừa hiền, bạn và con tôi được nuôi tốt như vậy đều là công lao của dì. Được rồi, đến Khương Đường, à ờ, bây giờ ấy ăn cơm, nhưng mà người phụ nữ này thích trang điểm, bây giờ sợ lộ ra dáng vẻ khó coi, nên nhất quyết chịu ló mặt…… A, con tôi lại nghịch rồi, muốn cướp cái muỗng của mẹ nó……….”

      Đóa Nhi cực kỳ quậy, đưa tay muốn giành cái muỗng với mẹ, Thẩm Kình vội vàng bế con vào trong ngực, nhìn ống kính cười cười, rồi đút con ăn. Cơm trưa của Đóa Nhi là chén mì can cùng tôm và thịt gà, sợi mì nhẵn mềm còn tôm thịt trong suốt, phía còn điểm vài miếng rau chân vịt.

      Thẩm Kình múc muỗng, thèm để ý đến hình tượng ra sức thổi nguội mì, trong lúc thổi, Đóa Nhi ngước đầu lên, mắt to sáng long lanh nhìn chằm chằm vào muỗng cơm, tay trái chống lên ngực ba, tay phải đặt mép bàn, khi ba đưa cái muỗng tới, hai mắt Đóa Nhi sáng lên, há to mồm ăn, ngây thơ ngốc nghếch.

      Thẩm Kình nghiêm túc đút vài muỗng, rồi bắt đầu trêu chọc con , đưa muỗng cơm về phía mẹ, Đóa Nhi phản đổi, nhìn mẹ rồi nhếch miệng cười, cho bà ngoại cũng được, chỉ có khi Thẩm Kình làm bộ đưa muỗng về phía miệng , Đóa Nhi nâng cánh tay lên tranh giành với ba, gọi a a, hai cha con chơi đùa cực kỳ vui vẻ.

      Khương Thục Lan thương Thẩm Kình, nhưng lại muốn giọng của bà xuất trong đoạn video, nên nhìn Khương Đường nháy nháy mắt. Khương Đường hiểu ý, ngó ngó chén của Thẩm Kình, bất dắc dĩ khuyên : “ cũng ăn , đừng có chơi đùa mãi với Đóa Nhi như vậy.”

      Thẩm Kình ngẩng đầu lên, nhìn sâu kín rồi biết xấu hổ: “Em đút cho ăn .”

      Khương Đường cười lạnh, tiếp tục ăn cơm của mình, Khương Thục Lan ở bên kia đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm, cũng dám lên tiếng khuyên cháu quan tâm đến Thẩm Kình chút.

      ~

      Thẩm Kình cho Đóa Nhi ăn xong, ăn vội vàng hai chén cơm, sau đó ôm máy quay phim và điện thoại di động của Khương Đường vào phòng ngủ chuẩn bị đăng lên blog. Khương Đường nhất quyết muốn xem, Khương Thục Lan muốn quầy rầy bọn họ, nên vào bếp dọn dẹp, chờ Thẩm Kình đăng lên blog rồi xem sau cũng được.

      định viết gì?” Khương Đường xem xong đoạn video Thẩm Kình cho Đóa Nhi ăn cơm, bế con ngồi giường, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trước laptop hỏi.

      Thẩm Kình lên tiếng.

      nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, đột nhiên cũng biết phải viết như thế nào.

      nhanh lên, còn phải nữa.” Khương Đường cúi đầu nhìn con , giọng nhắc nhở , hai giờ còn phải vào lớp, bởi vì ngồi xe của Thẩm Kình về nhà, còn xe của vẫn còn để ở bên kia, bây giờ phải nhờ xe Thẩm Kình qua lại đó.

      Thẩm Kình quay đầu lại nhìn , đột nhiên nở nụ cười, viết mấy câu đơn giản, rồi tắt laptop, sau đó chơi với con chút, rồi cùng với Khương Đường xuống lầu, tay gắt gao siết chặt tay , đến khi lên xe rồi cũng cho dùng điện thoại di động. Khương Đường đoán chắc lại bậy bạ gì rồi, tò mò, nhưng lại giả bộ làm vẻ mặt bình tĩnh.

      giờ bốn mươi lăm phút, xe của Thẩm Kình dừng ở bên ngoài tòa nhà Khương Đường học diễn xuất.

      Ở phía bên khu chung cư đám phóng viên đứng đó rồi, đến cả bên ngoài tòa nhà cũng có đám phóng viên ngồi chờ, xe của Thẩm Kình dừng lại, đám phóng viên lập tức ùa lên, nhưng hôm nay Thẩm Kinh mang theo 16 người bảo vệ đứng ngăn cản đám phóng viên, Thẩm Kình vẫn ôm Khương Đường vào trong ngực như trước, đưa đến trước cửa tòa nhà.

      “Từ nay về sau, 16 người bảo vệ này chia làm hai đội, đội bảo vệ em, đội bảo vệ Đóa Nhi, cách thức như thế nào nhắn tin cho em biết sau.” Thẩm Kình buông Khương Đường ra trước, sau đó vào tai Khương Đường.

      Khương Đường cự tuyệt, chỉ nhắc nhở : “Buổi tối đừng đến đón em.”

      Thẩm Kình gật đầu cái, lúc Khương Đường chuẩn bị vào, Thẩm Kình đột nhiên kéo lại, hôn lên môi cái, chỉ cái rất nhanh rồi thả ra, nhưng khoảnh khắc này bị đám phóng viên chụp lại được. Khương Đường biết cố ý phô trương, trừng mắt nhìn , quay đầu lại thẳng vào trong tòa nhà, theo sau còn có bốn bảo vệ áo đen.

      Thẩm Kình đứng ở cửa, cho đến khi nhìn thấy Khương Đường nữa mới về phía xe.

      Đám phóng viên lại vây tới lần nữa, Thẩm Kình ra chỗ khác để tiếp nhận phỏng vấn, làm phiền đến nhân viên của tòa nhà.

      “Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi khi nào ngài cầu hôn?”

      Thẩm Kình mỉm cười: “Tôi lúc nào cũng muốn cầu hôn, nhưng Khương Đường muốn thử thách tôi thêm thời gian nữa, cho nên trước mắt chỉ có thể coi tôi trong thời gian thử việc làm bạn trai, chờ tôi lên kế hoạch chính thức để cầu hôn, thời gian cụ thể tôi cũng chưa thể xác định được, nhưng tôi chắc chắn cho các vị biết đâu, tôi muốn dành bất ngờ dành cho ấy.”

      “Kế hoạch sống chung sao, thưa ngài tổng giám đốc?”

      “Các vị có vẻ rất thích hỏi đến vấn đề này nhỉ.” Thẩm Kình sờ mũi cái, cười có chút bất đắc dĩ: “Cái này phải thuận theo tự nhiên, thể cưỡng cầu được, chỉ là tôi bí mật mua căn nhà ở phía dưới nhà của Khương Đường, trước đó tôi với ấy, hôm nay tôi rảnh dọn dẹp đồ đạc qua bên kia ở, cũng tiện chăm sóc con , Đóa Nhi còn quá , mấy ngày gặp sợ con bé quên tôi mất, sau này ba mẹ tôi đến Bắc Kinh cũng có thể ở lại nhà bên kia, để hai người họ dễ chơi với cháu hơn.”

      Bây giờ danh chính ngôn thuận, Thẩm Kình cũng muốn che che giấu giấu nữa, thay vì để đám phóng viên đoán mò lung tung này nọ, chi bằng quang minh chính đại ra.

      như vậy cha mẹ chấp nhận Khương Đường rồi sao?”

      Thẩm Kình chuyển sang nhìn người phóng viên đặt câu hỏi vừa rồi, hỏi ngược lại: “Tại sao lại thể chấp nhận? Khương Đường là tốt, là người mẫu giỏi, người mẫu cũng giống diễn viên, nghề nghiệp đều được tôn trọng, chỉ là hình thức biểu diễn nghệ thuật giống nhau. Ba mẹ tôi tương đối truyền thống, nhưng tư tưởng của bọn họ rất cởi mở, đến mẹ tôi, mấy ngày trước còn hỏi tôi có video Khương Đường trình diễn thời trang sân khấu , xem rất hứng thú, còn si mê hơn cả người hâm mộ.”

      “Tổng giám đốc Thẩm làm giám định DNA rồi sao?”

      Lại là câu hỏi nhảm nhí.

      Nụ cười môi của Thẩm Kình vụt tắt, nhưng cũng có tức giận, bình tĩnh nhìn người phóng viên kia: “Nếu như cậu hiểu tính tình của Khương Đường, nghi ngờ thân phận của Đóa Nhi, nếu như cậu Khương Đường sâu đậm giống như tôi, đương nhiên nghi ngờ lời ấy ….., nếu cậu thấy tấm hình blog của tôi nửa tiếng trước, hiểu là hoàn toàn cần phải làm giám định DNA làm gì. Nhưng tôi bắt buộc phải làm bởi vì Đường Đường cầu, đó là trong những điều kiện đầu tiên là phải làm giám định DNA, ấy muốn sau này cánh nhà báo tiếp tục bới móc chuyện thân phận của Đóa Nhi, ấy cho là như vậy tránh để Đóa Nhi bị tổn thương, cho nên tôi mới phải làm để tôi có thể bảo vệ hai mẹ con họ tốt hơn.”

      “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thấy từ lúc ngài gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến nay cũng chưa bao giờ hợp tác cùng với tập đoàn Cố thị, xin hỏi là vì trùng hợp hay vì hôn nhân của Khương Đường?”

      Thẩm Kình cười tự tin: “ nghĩ như thế nào?”

      Người phóng viên lập tức lúng túng, nhưng cũng muốn buông tha Thẩm Kình, nên tiếp tục truy vấn: “Tôi nghĩ là vì lý do sau, ngài nghĩ sao?”

      Thẩm Kình đút tay vào túi nắm thành quyền, nhìn người phóng viên với vẻ ý vị sâu xa: “Dĩ nhiên phải, tôi nhen đến như vậy, trước đây hợp tác, bởi vì có cơ hội, sau này có cơ hội, tôi dùng hành động cho mọi người biết lựa chọn của tôi. Thôi được rồi, tôi còn phải về công ty, tuyết lớn như vậy, mọi người cũng mau giải tán .”

      xong rồi phủi những bông tuyết đọng người , đeo kính râm lên về phía xe, bóng lưng tự nhiên.

      Trong tòa nhà, Khương Đường tới phòng tập, thừa dịp thầy giáo còn chưa tới, nhanh chóng mở điện thoại di động ra.

      Bài đăng mới nhất trong blog của Thẩm Kình: Ngày tuyết rơi nhiều, hôm nay rất vui, tôi có rất nhiều điều muốn chia vui với mọi người, nhưng bà xã tôi (tôi tự cho) phải ra ngoài, mực thúc giục tôi, vậy tôi đăng video và vài tấm hình để mọi người xem nè, cuối cùng là điều quan trọng nhất: Bà xã và con của Thẩm Kình là xinh đẹp nhất, bà xã và con của Thẩm Kình là xinh đẹp nhất, bà xã và con của Thẩm Kình là xinh đẹp nhất! P.s: Chín giờ tối nay phát lì xì.

      Phía dưới là tám bức hình, bốn bức đầu là của đám phóng viên chụp được trong tuyết, từ lúc Khương Đường xuất tại cửa kính cho đến khi hai người hôn nhau. Lãng mạn xinh đẹp. Bốn bức phía sau là hình chụp Thẩm Kình và Đóa Nhi, ba đẹp trai và con đáng , còn đoạn video Thẩm Kình đút cho con ăn đặt ở giữa.

      Khương Đường kéo xuống phần bình luận, đều là khen ngợi, ước ao, ganh tỵ.

      Tiếng bước chân của thầy giáo trong hành lang truyền đến, Khương Đường cắn cắn môi, trích dẫn bài viết blog của Thẩm Kình, viết lý do:

      Đóa Nhi có người ba ngốc, khiến mọi người chê cười rồi….., [mỉm cười]

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 54:

      Editor: Trà Đá.

      Hai tiếng học diễn xuất trôi qua rất nhanh.

      “Hôm nay có chút hết hồn đúng ?” Khương Đường thu dọn đồ đạc thầy giáo đến trêu chọc.

      Khương Đường cười ngượng ngùng, thể phủ nhận được. Đầu tiên là Thẩm Kình đến tặng hoa, rồi đến blog của hai người rộn ràng hết lên, buổi chiều Khương Đường nhịn được xem phản ứng của người hâm mộ, ra có thể đoán được, con xinh đẹp đáng như vậy, chắc chắn được khen nhiều, nhưng tâm tình rất lâng lâng, khó có thể tập trung vào lớp học.

      sao, điều này cũng bình thường thôi, chỉ là em nên tập làm quen với tình huống xảy ra đột ngột nhanh lên chút.” Thầy giáo nghiêm túc , vừa phân tích vừa ra ngoài cùng Khương Đường, mặc dù có bốn bảo vệ mặc đồ đen đứng canh giữ ở bên ngoài, thầy giáo làm như thấy, tiếp tục chuyện với Khương Đường: “Bây giờ chỉ là học diễn xuất, em mất hồn cũng sao, nhưng tương lai trong quá trình đóng phim, vì chuyện riêng mà tập trung, bị đạo diễn khiển trách, nặng làm trễ nãi tiến độ làm phim, ảnh hưởng đến chất lượng phim, cho nên để làm diễn viên giỏi, kỹ năng diễn xuất là chuyện, tâm lý cũng rất quan trọng, bữa sau thầy liệt kê danh sách phim cho em, rảnh rỗi có thể xem nhiều chút.”

      Khương Đường được lợi ích , rất biết ơn.

      tới đại sảnh ở lầu , thầy giáo quét mắt ra bên ngoài thấy đám phóng viên chờ Khương Đường ở bên ngoài, Khương Đường xin phép trước, ông ta chờ lúc nữa rồi mới ra cửa.

      Khương Đương đeo kính râm lên, đến cửa, hai bảo vệ trước và hai bảo vệ sau che chở cho chính giữa, mặc dù chậm chạp nhưng đến được xe coi như cũng bình an việc gì. Phó đội trưởng làm tài xế lái xe cho Khương Đường, còn đội trưởng đội bảo vệ chỉ huy sáu bảo vệ khác lái hai chiếc xe, trước sau hộ tống Khương Đường về đến nhà.

      Phó đội trưởng tên là Triệu Lỗi, đeo kính đen, gò má lạnh lùng, thể là đẹp trai, nhưng thân thể cực kỳ rắn rỏi, rất có cảm giác an toàn. Khương Đường chuyện vài câu đơn giản với ta, sau đó lấy điện thoại di động ra, phát có cuộc gọi nhỡ của Thẩm Tố. Tạm thời bỏ qua tin nhắn và cuộc gọi của Thẩm Kình, Khương Đường gọi trở lại cho Thẩm Tố.

      “Tan lớp chưa?” Thẩm Tố ngồi trong phòng làm việc, mới vừa gọi điện thoại cuộc xong, ta biết Khương Đường nhất định gọi lại, Thẩm Tố cười : “Buổi chiều chị nhận đươc mấy lời mời của các thương nghiệp, có ba nhãn hiệu dành cho em bé muốn mời em và Đóa Nhi quay quảng cáo, em cảm thấy hứng thú chị gởi thông tin cho em.”

      Bây giờ công chúng đều thích Đóa Nhi, tiểu nha đầu vừa xinh đẹp lại có danh phận, ba là tỷ phú, mẹ là người mẫu, tiểu nha đầu muốn nổi tiếng cũng khó, là tiểu công chúa chào đời ngậm chìa khóa vàng.

      Lần đầu tiên Khương Đường sinh con , mặc dù có xem qua nhiều ngôi sao nhí đóng quảng cáo, nhưng lại nghĩ con mới tám tháng tuổi bị người ta nhìn trúng, vừa buồn cười vừa ngoài ý muốn, suy tư : “Thôi, Đóa Nhi còn quá , em muốn cho con bé tiếp xúc sớm với những thứ này, sau này em muốn để con bé lớn lên làm những gì nó thích.”

      Khương Đường chưa bao giờ muốn dựa vào con để làm ra tiền, đừng bây giờ ký được hợp đồng phim truyền hình, nếu có, vào lúc danh tiếng xấu nhất, Khương Đường cũng đồng ý cho con chụp hình quay quảng cáo quá sớm, hy vọng con tuổi thơ bình thường lại hạnh phúc, buồn lo.

      Thẩm Tố cũng sớm đoán ra được câu trả lời của Khương Đường, ta gật đầu cái, lại : “Cũng có những nhãn hiệu mời em, cả mời trình diễn thời trang nữa, chị gởi mail cho em, em suy nghĩ chút, xem xong rồi cho chị câu trả lời chắc chắn.”

      Khương Đường dạ tiếng.

      Thẩm Tố rất bận, xong chuyện chính lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Đường dựa vào ghế, nắm điện thoại di động trong tay, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      thiếu tiền sao? So với người bình thường, của cải của bây giờ cũng đủ cho cần phải lo về cơm áo gạo tiền, so với đại gia, mấy triệu tiền gởi ngân hàng chỉ là muỗi. Thẩm Kình đột nhiên công khai theo đuổi , tự nhiên nhận được bao nhiêu là lời mời từ các thương hiệu cho đến trình diễn, nhưng trong khoảng thời gian cần nhất, lại có công ty nào tìm .

      tại các công ty đến đây, là nhìn trúng sao?

      phải, bọn họ ra nhìn trúng quan hệ của và Thẩm Kình sao, bọn họ cảm thấy Thẩm Kình nhất định nâng đỡ , nhất định giữ vững danh tiếng, ở trong mắt bọn họ, chỉ là Thẩm phu nhân, thậm chí là mẹ của Đóa Nhi, mà phải cá thể độc lập chuyên nghiệp đáng giá nữa.

      Thẩm phu nhân và Khương Đường khác nhau chỗ nào? Khi đó người phụ trách liên lạc thảo luận với , nếu như bọn họ coi là Thẩm phu nhân, vẻ mặt bên ngoài của bọn họ ôn hòa, nhưng ra bên trong xem thường , khi lên ý kiến hoặc là có lý do bất mãn, những người đó ngoài miệng lấy lòng , nhưng trong lòng lại châm chọc chỉ biết dựa vào Thẩm Kình mà thôi, có Thẩm Kình chẳng có giá trị gì hết.

      Khương Đường muốn thêu hoa thêu gấm như vậy.

      Thư đến, Khương Đường tiện tay mở ra, quả nhiên đều là lời mời từ những nhãn hiệu mới, danh tiếng ở trong nước cũng chưa nhiều. Nhìn những nhãn hiệu xa lạ này, Khương Đường nhớ lại những nhãn hiệu nổi tiếng năm đó, đều được nhận lời mời từ những nhãn hiệu hàng hiệu quốc tế. là người mẫu độc quyền cho nhãn hiệu, được xem là ngôi sao đại diện, ngôi sao phong cách, hình ảnh, danh tiếng có lẽ cũng xứng với bọn họ, mà cần phải xét bạn trai hay chồng là ai.

      Khương Đường muốn hợp đồng lớn.

      cũng hợp tác cùng với Đàm Kinh, Lục Mạn, tự tin nổi danh lại lần nữa, việc cần phải làm cố gắng tiến bộ, kiên nhẫn chờ đợi, đợi đứng lại vị trí cũ hoặc thậm chí đứng cao hơn nữa càng tốt, lúc đó còn sợ thiếu nhãn hiệu nổi tiếng mời.

      Như vùng biển rộng mênh mông, quăng vào mấy viên đá, làm dậy lên những con sóng , thoáng cái lại bình yên như trước.

      Khương Đường gọi lại cho Thẩm Tố, lên suy nghĩ của bản thân.

      Thẩm Tố thấy Khương Đường gọi điện thoại trở lại rất vui, trong tất cả người mẫu mà ta tự tay đưa lên, Khương Đường là người mẫu giỏi nhất trong tất cả phương diện. Kỹ năng chuyên nghiệp cần bàn tới, tính tình Khương Đường rất được, vừa khôn khéo vừa biến hóa, luôn luôn giữ vững nguyên tắc của bản thân. Khương Đường cũng rất thông minh, luôn biết chính xác bản thân cần nhất là cái gì, để mục tiêu ban đầu bị lệch ra khỏi quỹ đạo vì tác động bên ngoài, kết hôn với Cố Đông Thần và có con ở bên ngoài chắc chắn là hai điều hồ đồ nhất mà Khương Đường phạm phải.

      Nhưng mà người phàm chứ phải thánh nhân, ai có thể đảm bảo cả đời này cũng phạm sai lầm? Phạm sai lầm cũng quan trọng, quan trọng là phải biết sửa, huống chi cuộc sống của Khương Đường có chút may mắn, gặp được Thẩm Kình là người quá si tình. Dựa tính cách và năng lực của Khương Đường, cho dù có Thẩm Kình vẫn thành công, nhưng Thẩm Kình xuất con đường nghiệp của Khương Đường sau này chắc chắn yên ổn hơn rất nhiều.

      ~

      Nhà Lâm Tịch.

      Căm ghét người có biểu như thế nào?

      muốn nghe bất kỳ tin tốt nào của người đó, nhưng lại nhịn được để ý tới, vừa để ý vừa cực kỳ giận dữ.

      tại Lâm Tịch ở trong trạng thái này, ta vừa nhìn thấy Thẩm Kình và Khương Đường ân ân ái ái, ta nhìn thấy hình của Đóa Nhi, ta cũng nhìn thấy hầu hết người hâm mộ vào khen lấy khen để, ta ném điện thoại “Rầm” cái rồi tắt máy vi tính, chạy đến phòng tập thể hình tập luyện, cố gắng dùng phương pháp này để tiêu trừ cảm giác ghen tỵ với Khương Đường.

      Nhưng sau khi vận động xong, ta kiệt sức nằm ghế salon, Lâm Tịch nghĩ đến chuyện đầu tiên, hay là xem bình luận trong blog của Khương Đường.

      Lâm Tịch hy vọng thấy Khương Đường bị bôi xấu, hy vọng người hâm mộ của ta vào chỉ trích Khương Đường. ta cũng hy vọng có người nào đó vạch mặt màn kịch của hai người háo danh đó, nhưng cái cũng có, tất cả mọi người giống như đều u mê vì hai người bọn họ.

      “Đóa Nhi đáng quá, trời ơi, là muốn hôn cho cái quá !”

      cần đến những thứ khác, Khương Đường chỉ cần có tiểu công chúa Đóa Nhi này, tôi cũng quyết định hâm mộ ấy rồi.”

      “A a a, Đóa Nhi đáng quá, nếu mà là con tôi tôi dành cho con bé những thứ tốt nhất đời, trước đây còn cảm thấy Thẩm Kình có chút thiệt thòi, nhưng bây giờ Thẩm Kình ràng là người thắng! Đóa Nhi dễ thương như vậy, phải con ruột cũng muốn cưng chiều nữa, Cố Đông Thần mờ mắt vì Bạch Liên mà ly hôn Khương Đường, quả đánh mất hạt vàng………”

      Lâm Tịch thấy được những điều này, ta nhịn được mắng chửi lung tung, dĩ nhiên, trong nhà chỉ có mình ta, chỉ có ta mới nghe được.

      Chuông cửa reo, Lâm Tịch mau chóng ra mở cửa. Quản lý của ta Đào Minh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt hơi mệt mỏi, chút tinh thần, cầm xấp kịch bản trong tay. Vào đến phòng khách, Đào Minh đặt mấy xấp kịch bản trước mặt Lâm Tịch, giọng mệt mỏi: “Trước mắt mấy kịch bản này có vẻ rất phù hợp, em xem qua chút .”

      Lâm Tịch động đậy, nhìn chằm chằm Đào Minh: “Đều là vai chính?”

      Đào Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tịch lúc, rồi đột nhiên thở dài, dựa vào ghế salon, tay vê ấn đường trán: “Tiểu Tịch à, em là do tay nâng đỡ, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vây, nên cũng muốn dối em. Úc Uyển xảy ra tai nạn, ta hầu như phải gánh chịu tất cả tiếng xấu, nhưng vết nhơ em và Cố Đông Thần ngoại tình cũng nhờ đó mà được xóa chút. Vốn dĩ minh tinh như em chuyện này cũng mau chóng bị quên , nhưng Khương Đường lại câu được Thẩm Kình. Thẩm Kình là ai chứ? nhắc đến thực lực của ta, chỉ với việc ta có quan hệ với Thẩm Tố, Thẩm Tố lại có quan hệ với Đông Ảnh……. như thế, tại Thẩm Kình có thể chống đỡ và lo liệu cho Khương Đường, Thẩm Tố dựa vào Đông Ảnh có thể tranh giành được chỗ tốt cho Khương Đường, em sao? Bây giờ danh tiếng của em cũng nổi như trước nữa, bên các công ty phim điện ảnh và truyền hình ít nhiều gì cũng để mắt Đông Ảnh trước tiên, em nghĩ bọn họ còn dám dùng đến em sao?”

      Sắc mặt của Lâm Tịch cực kỳ khó coi.

      ta có Cố Đông Thần, xét về thực lực tài chính kinh tế, nhà họ Cố mạnh hơn Thẩm Kình, nhưng ta có ngọn núi cao như Đông Ảnh để dựa lưng.

      Đào Minh biết trong lòng Lâm Tịch khó chịu, ta quét mắt đến kịch bản bàn, cầm tập kịch bản phía cùng bên trái cho ta: “Cái này có hai nữ chính, bên truyền thông Phong Ngu, cũng là kịch bản…. tốt nhất trong này. Nhưng trong đó xác định được nữ chính đầu tiên là Nghiêm Hinh, em của chủ tịch Nghiêm Khác rồi, còn dư lại chỗ, nếu là lúc trước, nhận loại này, nhưng bây giờ, tiểu Tịch, với em, nếu em có thể kéo được nhà họ Cố đầu tư vào bộ phim này, vai chính kia trở thành của em.”

      Lâm Tịch nhận lấy kịch bản, đọc bốn dòng chữ Truyền thông Phong Ngu bên ngoài phong bì trong lòng cũng có quyết định.

      Truyền thông Phong Ngu, kế bên dưới là tập đoàn điện ảnh và truyền hình Đông Ảnh, thực lực rất mạnh, càng khó hơn chính là, quan hệ giữa Đông Ảnh và Phong Ngu tốt chút nào. Về phần Nghiêm Hinh, dung mạo có, mà kỹ năng diễn xuất như bình hoa di động, toàn dựa vào trai là chủ tịch của Phong Ngu mới có được vai tốt, Lâm Tịch có lòng tin, chỉ cần ta có được vai kia, lúc quay phim có thể tập trung phát huy diễn xuất hay hơn nữ chính, Nghiêm Hinh đương nhiên bị lu mờ làm tàn lá xanh.

      Mà chuyện duy nhất ta phải làm, chính là thuyết phục Cố Đông Thần đầu tư vào bộ phim truyền hình của Phong Ngu. Những người hâm mộ có bệnh lớn nhất là hay quên, chỉ cần ta tham gia lần này, có thể bẻ tình hình lại, Khương Đường may mắn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người mẫu, cho dù số có đỏ cũng thua minh tinh, với lại người mẫu chỉ có thời thôi, hơn nữa Khương Đường cũng làm mẹ rồi……….

      “Ngày nào bên Phong Ngu tổ chức quay thử?” Lâm Tịch điều chỉnh lại tâm trạng, tỉnh táo hỏi.
      Chris_Luu, Tôm ThỏAnhdva thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 55:

      Editor: Trà Đá.

      Vào ngày tết Nguyên Đán, Đông Ảnh công bố nữ chính cuối cùng của bộ phim <<Nhà trọ Hoa Hồng>>.

      An Khang, đến thành phố lớn tìm việc làm, bị tạp chí <<Thời Thượng>> tìm ngôi sao phát ra nên đổi làm người mẫu, diễn viên: Khương Đường.

      Tin tức vừa được tung ra, giới giải trí bùng nổ lần nữa.

      Người hâm mộ Khương Đường cảm thấy vui mừng cho , cảm thấy Khương Đường diễn vai An Khang là hợp nhất, quả là vai diễn này được đo ni đóng ván cho , nhưng Lục Mạn, Thịnh Gia Hòa và năm vị diễn viên nổi tiếng khác cũng góp mặt trong bộ phim, nên thái độ của người hâm hộ lập tức chia làm hai luồng, đặc biệt là những người hâm mộ kích động, bởi vì bọn họ tin Khương Đường có thể diễn tốt, bởi vì họ lo lắng Khương Đường làm liên lụy đến toàn bộ phim truyền hình, hạ thấp minh tinh hạng nhất của bọn họ, nên bọn họ rối rít vào kháng nghị trong blog của Đông Ảnh.

      Blog của Thẩm Kình và Khương Đường cũng có hàng loạt các bình luận như vậy, số lượng ít.

      cách công bằng, người hâm mộ nghi ngờ cũng rất hợp lý, cuối năm blog của Khương Đường vẫn luôn chiếm trang nhất, nhưng đều liên quan đến cuộc sống riêng của , mọi người xem đều náo nhiệt, trừ người hâm mộ của Lâm Tịch và người hâm mộ của Khương Đường cãi nhau trận, phần lớn mọi người chỉ đứng ngoài. Nhưng bây giờ Khương Đường quay phim truyền hình, hợp tác toàn là minh tinh hạng nhất, có vài người xác định xem. Năm vị minh tinh đó đều cố gắng bằng thực lực rất nhiều năm qua mới có thể có được kịch bản phim tốt như vậy, tại sao Khương Đường chỉ mới ôm lấy Thẩm Kình có thể ngồi ngang hàng với minh tinh hạng nhất?

      Người hâm mộ chân thành cũng được, mà người ganh tỵ với Khương Đường cũng tốt, dù sao vô số người vào blog của Khương Đường cũng đầy phía bên dưới.

      Điều này cũng phù hợp với tình cảm của công chúng, Khương Đường bị người ta đánh gục xuống vực sâu, nhưng lại bò dậy lần nữa, gặt hái được tình động lòng người, công chúng thích nghe ngóng chuyện của người nổi tiếng, cũng có phần vui mừng cho . Nhưng bây giờ trong mắt công chúng, có được Thẩm Kình cũng là thành công lớn rồi, bây giờ lại biết tự lượng sức mình lợi dụng mối quan hệ với Thẩm Kình để nhảy chéo sân vào lĩnh vực mà hoàn toàn am hiểu, mới bắt đầu tham gia vào bộ phim toàn minh tinh nổi tiếng, đây cũng phải là vùng dậy đơn giản, mà là lòng tham đáy.

      Khương Đường bị mắng, rốt cuộc tâm tình của Lâm Tịch khá hơn, nhưng chỉ tốt lên chút.

      Bởi vì ta thấy có bình luận, Khương Đường vốn dĩ diễn viên xuất sắc.

      Thiên tài diễn xuất, bốn chữ đơn giản này nhắc nhở Lâm Tịch. Vào lúc ta nhận được kịch bản đóng phim là lúc ta học cấp ba, có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất, tập luyện trước tháng, sau đó chính thức quay phim. Đạo diễn khích lệ ta, ta chỉ cần là chính mình là được rồi, Lâm Tịch từ từ tỉnh táo lại, cuối cùng chứng minh lời đạo diễn sai, phát nổi tiếng.

      Lâm Tịch tìm được đoạn video của Khương Đường, sau đó thể thừa nhận, sân khấu, sức hấp dẫn của Khương Đường bắn ra tứ phía, giống hệt nữ hoàng sân khấu.

      Lâm Tịch ôm đầu, ta nhức đầu, ta nghĩ tới lời Đào Minh , ta biết Khương Đường có rất nhiều cơ hội, nhưng ta ngờ bộ phim đầu tay của Khương Đường lại là bộ phim lớn đến như vậy, có cả đám người Lục Mạn, bộ phim này nhất định rất nổi tiếng, Khương Đường vừa đẹp vừa diễn xuất giỏi……………

      Tại sao, tại sao người mẫu như Khương Đường lại có nhiều cơ hội tốt đến như vậy, trong khi đó ta phải tính đủ mưu kế mới giành được trong hai vai chính trong bộ phim sắp tới?

      Điện thoại di động để bên cạnh vang lên, Lâm Tịch phiền não cầm lấy điện thoại di động.

      Là Cố Đông Thần.

      Lâm Tịch nhìn chằm chằm bức hình tuấn của Cố Đông Thần màn hình điện thoại, cười khổ, rồi nghe điện thoại.

      “Tiểu Tịch, em thử vai sao rồi?” Tan việc, Cố Đông Thần rời công ty, vẫn còn ngồi trong phòng làm việc, đọc xong hết tài liệu, có việc gì nữa, nhịn được mở blog. Khương Đường là đề tài rất nổi, bởi vì bộ phim truyền hình, Cố Đông Thần đột nhiên nhớ lại gần đây Lâm Tịch cũng có thử vai, nên lập tức gọi điện thoại hỏi thăm.

      Tâm tình của Lâm Tịch vốn tốt, lúc này cần phải diễn, ta dựa vào ghế salon, giọng mệt mỏi: “Còn chưa có kết quả, nhưng thái độ của đạo diễn đối với em cũng bình thường, chắc có hy vọng gì nhiều.”

      Cố Đông Thần trầm mặc.

      Lâm Tịch nhìn chằm chằm tivi ở đối diện, chờ giây lát, rồi : “ sao đâu Đông Thần, cần an ủi em đâu, cơ hội này được kiếm cơ hội khác, ra em đóng diễn viên chính nhiều năm như vậy rồi, lâu lâu thử đổi gió sang vai phụ cũng tồi, có lẽ còn có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất. Thôi được rồi, em chọn kịch bản đây, tán gẫu với nữa.”

      Lâm Tịch xong rồi cúp điện thoại, nhưng mà ta chọn kịch bản, vẫn dựa vào ghế salon như trước, ngón tay nhắn lại chuyển động qua lại màn hình điện thoại di động.

      Thành công hay , hôm nay xác định được biểu của Cố Đông Thần rồi.

      Ở bên kia, Cố Đông Thần nhìn điện thoại di động, ánh mắt ta phức tạp.

      Lâm Tịch rất giỏi, diễn xuất của ta rất được, sau khi nổi tiếng có rất nhiều đạo diễn hàng đầu muốn ta, ta cần phải làm gì hết, Lâm Tịch dựa vào thực lực của bản thân để giành lấy được những vai diễn. Nhưng bây giờ, bởi vì ta chịu được, bởi vì Thẩm Kình lên giọng khiêu khích ta, Lâm Tịch chỉ nhận được vai phụ………….

      Đông Thần cầm lấy điện thoại di động.

      Chỉ có Thẩm Kình là người có tiền sao? Chỉ có Thẩm Kình mới biết cách chăm sóc người phụ nữ của mình sao?

      Thẩm Kình có thể ra mặt làm mọi việc cho Khương Đường, ta cũng có thể giúp đỡ Lâm Tịch.

      Cố Đông Thần mở danh bạ điện thoại, ta mau chóng tìm được số điện thoại chủ tịch của Phong Ngu Nghiêm Khác, do dự mấy giây, rồi nhấn nút gọi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :