1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu phô trương - Tiếu Giai Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 46:

      Editor: Trà Đá.

      Tai nạn xe cộ của Úc Uyển xảy ra lúc hai giờ sáng.

      con dốc thoai thoải vùng ngoại ô, Lâm Tịch khó khăn lắm mới đưa được Úc Uyển say như chết lên xe. Đặt vào chỗ ngồi của tài xế, sau đó ta về phía trước đuổi hai người uống rượu , sau khi xác định để lại bất kỳ dấu vết nào, Lâm Tịch mới cẩn thận lấy mấy chai rượu mà Úc Uyển uống qua vứt xung quanh, rồi lấy mấy “lon bia” mà ta uống giấu kỹ vào trong xe của Úc Uyển.

      Xong xuôi hết mọi việc, Lâm Tịch lại kiểm tra bãi cỏ lần nữa, sau đó mới chui vào trong xe của Úc Uyển.

      Úc Uyển say như chết rồi, ngửa mặt dựa vào thành ghế, khuôn mặt trang điểm của ta rất thanh thuần xinh đẹp.

      Nhưng Lâm Tịch biết, khi Úc Uyển tỉnh lại, ta biến thành người khác, xui xẻo muốn kéo bạn bè vào chịu tội chung với ta, Lâm Tịch chịu nổi, cho nên Lâm Tịch nhìn Úc Uyển, rồi bắt đầu kế hoạch mà Lâm Tịch vạch ra. Năm phút sau, Lâm Tịch bước ra khỏi xe của Úc Uyển, đóng cửa xe lại, quay đầu đến xe của ta.

      Đó là loại xe rất bình thường, Lâm Tịch lái xe về thành phố, sau lưng ta, chiếc xe sang trọng của Úc Uyển từ từ chậm rãi chạy xuống đồi, mà ở phía dưới đồi dốc, là vách núi dựng đứng.

      Khai cung quay đầu mũi tên, điểm khác biệt của Lâm Tịch chính là lý trí, ta lái xe về căn nhà khác của ta mà đám phóng viên biết được, cải trang che giấu thân phận, mười lăm phút sau, bà lão ra khỏi tiểu khu. Bà lão kêu chiếc xe taxi, taxi lái nhanh chóng rồi dừng lại gần đó. Lâm Tịch xuống xe, ngang qua đám phóng viên đứng trước khu chung cư nhà ta rất tự nhiên, rồi vào bên trong.

      Vừa mở cửa căn hộ ra, Lâm Tịch nhanh chóng thay đổi quần áo, khôi phục lại bộ dáng. Khoảng mười lăm phút nữa chiếc xe của Úc Uyển rớt xuống vực, Lâm Tịch dùng điện thoại di động của Úc Uyển gọi điện thoại vào điện thoại của ta, đợi điện thoại thông hai phút rồi cúp máy, sau đó ta lấy điện thoại di động của mình gọi điện thoại cho Cố Đông Thần.

      “Tiểu Tịch…….”

      “Đông Thần, vừa rồi Úc Uyển gọi điện thoại cho em, cậu ấy bảo ở bên chỗ cây hòe già, hình như cậu ấy uống rượu, toàn những lời kỳ quái, em yên tâm, mau chạy qua bên đó xem cậu ấy giúp em, em chuẩn bị lên đường chạy tới đây!”

      Cố Đông Thần sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại, ta dặn dò Lâm Tịch cần khẩn trương, ta vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Úc Uyển. Gọi liên tiếp ba lượt ai bắt máy, cuối cùng Cố Đông Thần gọi điện thoại nữa, nhanh chóng tăng tốc chạy đến chỗ cây hòe già. Cùng lúc đó, Lâm Tịch cũng lên đường, lái chiếc xe sang trọng ra khỏi khu chung cư bị phóng viên nhận ra được, nhưng tốc độ lái xe của Lâm Tịch cực nhanh, cuối cùng chỉ có vài chiếc xe chó săn vẫn lì lợm đeo bám theo xe ta.

      Khu chung cư của Lâm Tịch gần ngoại ô hơn, Cố Đông Thần vẫn còn đường , Lâm Tịch và đám chó săn đến, đứng ở phía xa nghe từ vách núi truyền đến tiếng nổ bùm…., sau đó là lửa bốc lên cao đầy trời. Đám chó săn có chuẩn bị tâm lý trước đó, bởi vì tiếng nổ gầm trời nên sợ hãi giảm tốc độ, Lâm Tịch vẫn giữ vững tốc độ, chạy tới trường đầu tiên.

      Vậy nên đám chó săn chỉ thấy Lâm Tịch quỳ gối ở phía trước vách đá khóc rống lên, thấy động tác ném điện thoại di động xuống vực của Lâm Tịch. Trong đám chó săn có nữ phóng viên, nghe được Lâm Tịch ngừng gọi tên của Úc Uyển, lại nhớ đến những hành động vội vã chạy tới của Lâm Tịch, tất cả mọi người đều đoán được, mạng người ở phía dưới vực, cho dù có nhiều chuyện nhưng cũng quan trọng bằng chuyện lúc này, các phóng viên lập tức xông tới giữ Lâm Tịch lại, trông nom nữ minh tinh cực kỳ xúc động.

      lâu sau đó, Cố Đông Thần cũng chạy tới, nghe được giọng của Cố Đông Thần, Lâm Tịch vẫn chôn trong ngực của nữ phóng viên khóc lóc từ nãy đến giờ ngẩng đầu lên, mắt khóc đến mức sưng hết lên, tuyệt vọng nhìn Cố Đông Thần. Khi Cố Đông Thần chạy lên đón lấy ta vào trong ngực mình, Lâm Tịch vừa khóc thút thít vừa tự trách: “Đông Thần, đều là tại em, nếu em đến sớm chút Úc Uyển xảy ra chuyện gì rồi….. Đều là tại em, là em hại cậu ấy, Đông Thần, Uyển Uyển gọi điện thoại hai lần cho em hẹn em ra ngoài, em sợ phóng viên nên……… Nếu em biết chuyện như vậy, em sớm ra ngoài cùng cậu ấy rồi……..”

      “Tiểu Tịch, em đừng như vậy……………” Cố Đông Thần giữ lấy tay của Lâm Tịch định tự tát bản thân lại, ánh mắt ta trống rỗng nhìn khói bốc lên dầy đặc ở phía vách đá. ta gần đây mới ghét Úc Uyển, trước đó, ta quen biết Úc Uyển nhiều năm như vậy, nên càng coi Úc Uyển như em của mình, nhưng chỉ trong chớp mắt, Úc Uyển ……..

      Lâm Tịch liên tục tự trách bản thân, trước nay Cố Đông Thần chưa bao giờ có tâm trạng nặng nề đến như vậy, ta chỉ có thể thầm cầu nguyện cho Úc Uyển mạng lớn.

      Trước tiên là nhân viên phòng cháy và cấp cứu chạy tới, xuống núi cứu viện, bất ngờ phát ra Úc Uyển hôn mê bất tỉnh nằm ở bên ngoài cái xe bị nổ tung, cái trán bị thương còn ngừng chảy máu, người cũng bị thương nghiêm trọng bởi va đập với sóng xung kích khi xe hơi nổ, nhưng cũng rất may mắn là Úc Uyển chưa chết, vẫn còn thở.

      Người bị thương nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, hai bên nhà họ Cố, nhà họ Úc đều chạy tới, mẹ của Úc Uyển gần như sắp phát điên lên rồi, thấy Cố Đông Lâm lập tức nhào tới, trách ta giết con bà. Cố Đông Lâm hồn bay phách tán, ta thích Úc Uyển, nhưng ta chưa từng muốn Úc Uyển chết, nghe được tin dữ, trong đầu Cố Đông Lâm trống rỗng, đột nhiên nhớ lại Úc Uyển lúc còn sống.

      Ở bên kia, Lâm Tịch yếu đuối dựa vào trong ngực Cố Đông Thần, lo lắng nhìn phòng giải phẫu, cả người đều run rẩy.

      “Đừng sợ, Uyển Uyển mạng lớn, có chuyện gì đâu.” Cố Đông Thần ôm chặt ta, giọng khuyên bảo, kiên định.

      Lâm Tịch chôn mặt trong ngực ta, lúc giết người tâm động, vậy mà vào giờ phút này lại hối hận thời gian thể quay lại, nếu như có thể quay ngược thời gian, ta tuyệt đối hại…. hại Úc Uyển nữa, ta thà bị công chúng chỉ trích, bị Cố Đông Thần vứt bỏ, cũng muốn bị Úc Uyển kiện ra tòa bị bỏ tù. Nhưng ta hiểu, thời gian quay lại được, để cho bất cứ ai quay đầu lại.

      Nếu còn cách nào quay đầu lại được…………………

      Vậy để cho Úc Uyển chết !

      Chết chết , chết chết , Lâm Tịch nhắm mắt lại, đôi môi ngừng mấp máy, ta muốn Úc Uyển chết, chết xong mọi chuyện lại yên bình như trước.

      ~

      Sau ba ngày tai nạn xe cộ của Úc Uyển xảy ra, internet đột nhiên có người tung tin Úc Uyển sống đời sống thực vật, trừ khi có kỳ tích, còn đời này cũng tỉnh lại. Mặc kệ có phải là hay , Khương Đường, Lâm Tịch, và người chủ blog viết bài chỉ trích Úc Uyển trước đó đều bị công chúng chỉ trích nghiêm trọng, chỉ trích việc gián tiếp hại chết Úc Uyển. Khương Đường vào blog của những người kia để xem, ở bên blog hầu như người hâm mộ đều thay chuyện, khích lệ sống lạc quan, cần lấy chuyện xui xẻo của người khác đổ lỗi lên đầu bản thân.

      Người từng là chị em dâu với bây giờ trở thành người sống thực vật, tâm tình Khương Đường cũng có chút bị ảnh hưởng, nhưng có ngu đến nỗi tự trách bản thân, thậm chí đám phóng viên bám theo ngày càng nhiều, còn lại cuộc sống của vẫn như cũ, chỉ là kiềm chế được việc muốn biết tin tức của Úc Uyển. Dính đến nhân vật công chúng, nên hiệu suất làm việc của cảnh sát rất cao, trừ Úc Uyển hôn mê nên lấy được khẩu cung, còn những việc khác cũng được điều tra ràng.

      Lâm Tịch khai trước khi Úc Uyển xảy ra chuyện có điện thoại cho ta ba lần, hai lần đầu là muốn hẹn ta ra ngoài gặp mặt, nhưng Lâm Tịch lại sợ phóng viên quấy rối nên đồng ý, khi Úc Uyển gọi cho ta lần thứ ba có cảm xúc đúng lắm, Lâm Tịch lo lắng chạy tới địa điểm mà Úc Uyển muốn hẹn gặp mặt ta, còn những chuyện về sau có các phóng viên làm chứng, mà cảnh sát cũng phối hợp với công ty điện thoại lấy được thông tin lịch sử trò chuyện hoàn toàn ăn khớp, cộng thêm tại địa điểm xảy ra tai nạn phát có mấy chai rượu cùng vỏ lon bia, nên cũng dễ dàng khép vào việc say rượu dẫn đến cố đáng tiếc xảy ra.

      Tin tức vừa được đưa ra, việc Khương Đường bị chỉ trích cũng giảm bớt, cộng thêm Thẩm Kình mở rút thăm trúng thưởng, nên bình luận cũng mau chóng vui vẻ hơn.

      Đề tài ở internet biến hóa nhanh chóng, chưa được mấy ngày, mọi người hầu như quên chuyện của Úc Uyển, cho đến khi nhà họ Úc chính thức thừa nhận con sống đời sống thực vật công chúng lại dậy sóng lần nữa, ngày hôm sau lại bình thường như trước. Ngược lại, Lâm Tịch liên tục đăng hình thời quá khứ chụp chung với Úc Uyển, blog là những bức hình của hai xinh đẹp thời trung học, rồi ảnh chụp lúc hai người học đại học, kết hợp với clip Lâm Tịch khóc rống vì bạn mình, cũng lấy được ít nước mắt của công chúng, hầu hết những bình luận phía dưới đều là cầu nguyện cho Úc Uyển. Trong tình hình như vậy, cho dù danh tiếng của Lâm Tịch có xấu đến cỡ nào, chỉ cần người có chút lý trí chỉ trích nữa, nếu chỉ kích thích người hâm mộ của Lâm Tịch điên cuồng bao vây tấn công.

      Đại đa số công chúng đều thông cảm với người yếu thế, bọn họ thích xem chuyện thiên kim nhà giàu xui xẻo, nhưng người ta thảm đến mức như vậy rồi, nếu tiếp tục ném đá bị người khác chửi, hăng quá hóa dở, lúc này nên quan tâm đến là lựa chọn sáng suốt nhất. Lúc trước còn châm chọc Lâm Tịch và Úc Uyển, nhưng đối với việc lần này nên bình luận.

      vẫn cảm thấy tai nạn xe cộ của Úc Uyển có mờ ám.”

      Mười giờ đêm, Thẩm Kình dựa vào thành giường, vừa xem blog của Lâm Tịch vừa chuyện điện thoại với Khương Đường: “Thời gian trùng hợp, còn nghĩ là hai người đó cấu xé lẫn nhau, kết quả Úc Uyển đột nhiên gặp tai nạn, em xem Lâm Tịch, khóc sướt mướt giống như cha mẹ chết vậy, ra ta diễn.”

      bớt tích chút đức cho bản thân được ?” Khương Đường mắng chuyện khó nghe, nhịn được dạy dỗ câu.

      Trong điện thoại truyền đến tiếng đàn ông cười h
      ắc hắc, cười lát rồi nghiêm chỉnh lại, lời tâm tình với : “Nhớ em.”
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva3 others thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 47:

      Editor: Trà Đá.

      Ngày hôm sau tuyết vẫn chưa rơi, nhưng trời rất u, cực kỳ lạnh.

      Buổi chiều Khương Đường tập diễn xuất hai tiếng, lúc về đến nhà cũng sắp đến năm giờ, màn đêm phủ xuống.

      Đóa Nhi mới ngủ dậy lâu, ngửa mặt nằm giường, ôm gấu bông vào ngực, bàn tay bé kéo kéo lỗ tai của con gấu bông. Đóa Nhi chợt nghe giọng của mẹ, tiểu nha đầu lập tức nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy mẹ, Đóa Nhi vui sướng vứt gấu bông qua bên, trở mình lật người, bò về phía có mẹ.

      Khương Đường ngây ngẩn cả người, Khương Thục Lan ngồi ở bên cạnh choáng váng, rồi vui mừng hét lên: “Nhìn kìa Đường Đường, Đóa Nhi biết bò rồi!”

      Đóa Nhi bò được nửa đường nghe giọng bà ngoại, tiểu nha đầu nhìn bà ngoại mờ mịt, hiểu bà ngoại gì.

      Khương Đường cực kỳ hưng phấn, giống như ngày đầu tiên phát con mọc răng vậy, rồi lần đầu tiên thấy con biết lăn, tiểu nha đầu mỗi ngày đều làm cho cảm thấy vui mừng. Khương Đường chỉ sợ lúc nãy thấy ảo giác, nên giơ tay về phía Đó Nhi rồi vỗ tay khích lệ: “Đóa Nhi tới đây mẹ ôm.”

      Đóa Nhi cười hắc hắc, rồi tiếp tục bò về phía mẹ.

      Khương Đường cực kỳ hưng phấn, đợi con bò đến rồi, bế Đóa Nhi lên, ra sức hôn con : “Đóa Nhi giỏi quá, mới bảy tháng rưỡi biết bò rồi, bà ngoại mẹ chín tháng mới biết bò lận đó.” Theo lý thuyết con phải gọi dì là bà dì, nhưng Khương Đường ngại chữ dì xa lạ quá, nên trực tiếp gọi thẳng là bà ngoại.

      Đóa Nhi nhìn mẹ, mẹ cười chính là mẹ vui, nên Đóa Nhi lập tức vui theo, quay đầu lại chỉ vào gấu bông.

      Khương Đường ngồi giường chơi cùng con , Khương Thục Lan vỗ vỗ bàn tay của Đóa Nhi, cười : “Hai mẹ con ngồi chơi, bà ngoại nấu cơm.”

      Lông mi Khương Đường khẽ động, nhìn con : “Dì à, lát nữa Thẩm Kình và chị Thẩm đến, dì làm nhiều cơm chút.”

      Khương Thục Lan nghe được, vốn là vui mừng nhưng lại quở trách cháu : “Vậy sao con sớm cho dì biết, trời đất, bây giờ chợ biết kịp ?”

      “Có gì nấu nấy, đâu phải là người ngoài, khách sáo làm gì hả dì.” Khương Đường thấy dì định chợ, buồn cười khuyên nhủ. bế con đến phòng bếp, thấy trong tủ có quá trời thức ăn, Khương Đường càng yên tâm hơn, đứng ở cửa chuyện với Khương Thục Lan, Đóa Nhi thích xem bà ngoại nấu ăn, bàn tay bé chỉ chỉ trỏ trỏ, kêu mẹ đến gần để xem.

      Thể lực của Khương Đường cũng yếu, sau khi sinh con xong ngày nào cũng bế con , sức lực cũng tăng lên, bế con trong thời gian lâu cũng cảm thấy mệt mỏi. Chỉ là Khương Thục Lan sợ khói dầu ám lên người, nên đuổi hai mẹ con ra khỏi phòng bếp, bảo hai mẹ con ra phòng khách chơi. Đóa Nhi chỉ cần ở bên cạnh mẹ cảm thấy thỏa mãn rồi, Khương Đường ngồi ghế salon, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết Thẩm Kình có biện pháp gì, nếu xe của Thẩm Tố tới, bị phóng viên phát chứ?

      Bãi đỗ xe tầng hầm cách mấy tầng lầu, Thẩm Tố xuống xe, nhìn hai bên chút, xác định xung quanh có ai, mới lạnh lùng mở cốp sau ra. Thẩm Kình cao mét chín, chân tay co lại núp ở bên trong cũng tội nghiệp, rốt cuộc cũng được tự do, vội vàng chui ra ngoài, đứng ngay ngắn, nâng hai tay lên sửa sang lại kiểu tóc.

      Thẩm Tố đóng cốp sau, hung hăng trừng mắt nhìn : “Lần sau được làm như vậy nữa.”

      ta quá ngây thơ, cho là Thẩm Kình theo đuổi được Khương Đường rồi làm phiền đến ta nữa, nhưng ngờ Thẩm Kình lại có biện pháp khác hành hạ ta.

      “Lần sau mời ăn bữa cơm.” Thẩm Kình khom lưng nhìn vào kính chiếu hậu, sửa sang lại kiểu tóc xong lùi về sau mấy bước sửa quần áo, phía trước gọn gàng rồi tiếp tục sửa sang phía sau, nhìn còn khoa trương hơn cả con khi trang điểm. Thẩm Tố chịu nổi, khóa xe xong thẳng về phía thang máy, Thẩm Kình lại gấp, xác định hình tượng đẹp đẽ rồi, mới chạy mấy bước về phía thang máy, lên cùng Thẩm Tố.

      Bởi vì có quá nhiều chuyện lộn xộn xảy ra, nên nửa tháng qua Thẩm Kình có đến bên này, vì vậy khi vừa vào cửa, ánh mắt rơi người Khương Đường, dời chỗ khác được. Thẩm Tố và dì đều ở đây, Khương Đường muốn mất mặt, nên bế tiểu nha đầu ra cửa, cười hỏi Đóa Nhi: “Đóa Nhi còn nhớ dì ?”

      Đóa Nhi tựa vào trong ngực mẹ, nhìn nhìn Thẩm Tố, biết, lại nhìn sang Thẩm Kình, thấy Thẩm Kình khom lưng vỗ tay về phía mình, Đóa Nhi nhếch miệng cười, rồi quay đầu về phía mẹ, cần ba bế. Con quá đáng , lúc này tất cả mọi tập trung của Thẩm Kình dồn hết lên người con rồi, chủ động tiến lên bế con .

      Khương Đường giao con cho , Thẩm Kình đưa tay ra nhận, mu bàn tay biết vô tình hay cố ý cọ xát lên người Khương Đường, vừa đúng lúc lướt qua ngực cái.

      Khương Đường cau mày, giương mắt nhìn sang, Thẩm Kình lại tỏ vẻ như có chuyện gì, bế Đóa Nhi qua ghế salon ngồi chơi. Khương Đường tin là có cảm giác, nghi ngờ cố ý chấm mút, khẽ cắn răng, đè xuống ngọn lửa bực bội trong lòng, vẻ mặt vui vẻ chuyện với Thẩm Tố. Hai người phụ nữ ngồi ghế salon chuyện, Thẩm Kình bế Đóa Nhi đến ngồi gần Khương Đường, cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của thỉnh thoảng rơi người .

      Hơn sáu giờ tối ăn cơm tối xong, Khương Đường để Thẩm Kình chơi với Đóa Nhi, và Khương Thục Lan cùng nhau tiễn Thẩm Tố xuống lầu. Sau khi Thẩm Tố rồi, hai dì cháu mới từ từ vào thang máy, trong lúc thang máy lên , Khương Thục Lan đột nhiên đến gần cháu , đỏ mặt rũ lông mi, thẹn thùng : “Đường Đường, buổi tối để dì giúp con ru Đóa Nhi ngủ cho, hai đứa xuống dưới nhà Thẩm Kình trò chuyện .”

      từng kết hôn, hiểu những chuyện nam nữ kia, Thẩm Kình rất biết cách kiềm chế, nhưng bà nhìn ra được, cho dù là mọi người trong lúc uống trà chuyện phiếm hay bàn cơm, ánh mắt của Thẩm Kình luôn luôn nhìn về phía cháu bà, ánh mắt đó còn rực lửa hơn cả ánh mắt của con mãnh thú nhìn con mồi nữa. Suy nghĩ chút cũng thấy dễ hiểu, Thẩm Kình sắp 30 rồi, mà cháu bà lại xinh đẹp như vậy………

      Từ trước đến nay dì rất bảo thủ, vậy mà lần này lại tạo cơ hội cho qua đêm ở nhà Thẩm Kình, trong lòng Khương Đường khiếp sợ, mặt tỏ vẻ trong sáng, mờ mịt hỏi ngược lại: “Ở nhà chúng ta cũng chuyện được mà, cần gì phải xuống dưới lầu?”

      Tất cả dũng khí của Khương Thục Lan dồn vào hết câu kia rồi, mặc dù cháu hiểu ý bà, nhưng bà lại dám thẳng ra, vội vàng lảng sang chuyện khác. Sau khi trở lại phòng khách rồi, Khương Thục Lan suy nghĩ chút, cười với Thẩm Kình: “Đóa Nhi biết bò rồi, lúc trưa mới bò được đấy, cháu để Đóa Nhi ở giường thử xem.”

      Thẩm Kình vừa mừng vừa sợ, nhìn con chút, hỏi Khương Đường: “Đóa Nhi biết bò rồi sao?”

      dì lừa làm cái gì?” bị ngu đột xuất, Khương Đường nhịn được đâm chọt câu.

      “Ăn cho đàng hoàng.” Khương Thục Lan trợn mắt nhìn cháu cái, rồi ngồi ghế salon : “Hai đứa vào phòng chơi với Đóa Nhi , dì xem tivi.”

      Thẩm Kình muốn nhiều, lập tức bế Đóa Nhi vào phòng ngủ, bộ dáng giống như chờ được nữa, muốn xem con biết được đến đâu rồi. Trong lòng Khương Đường hiểu , buồn cười liếc mắt sang nhìn dì ngồi ghế salon, cảm thấy dì hoàn toàn thiên vị Thẩm Kình, muốn gì bà lập tức bắt làm như vậy, trong khi mới cháu bà.

      “Đóa Nhi đến đây với ba.”

      Trong phòng ngủ truyền đến thanh vỗ tay của Thẩm Kình, Khương Đường lắc đầu cái, xoay người về phía phòng ngủ.

      Đóa Nhi ở trong phòng ngủ ngồi giường, ba vỗ tay như thế nào cũng vô dụng, Đóa Nhi vừa thấy mẹ vào, lập tức bò tới.

      Trong lòng Thẩm Kình hoàn toàn sụp đổ, con ràng là thiên vị mẹ hơn.

      Ánh mắt lại rơi người Khương Đường, người phụ nữ mà ngày đêm nhớ nhung, Thẩm Kình đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân đều nóng lên. từ từ đứng thẳng dậy, từng bước từng bước tới Khương Đường, vừa mới ôm lấy con , ánh mắt thấy tiến sát lại gần mình, lập tức quét mắt ra cửa, giọng cảnh cáo : “Dì ở bên ngoài, đừng có làm loạn đó.”

      “Như thế nào gọi là làm loạn?” Thẩm Kình tiến lên bước ôm lấy , cúi đầu xuống hôn lên mặt .

      Khương Đường nghiêng đầu tránh, hô hấp của Thẩm Kình càng lúc càng nặng nề hơn, muốn ôm hôn cho , nhưng lại ngại tiểu nha đầu trong tay nên dám xuống tay.

      “Đường Đường, muốn……………..” dính sát vào lưng , đôi tay vòng quanh eo , giọng cực kỳ khàn đặc.

      Giọng của mang theo dòng điện như có như chạm đến , tim đập rộn lên, hiểu muốn cái gì, Khương Đường nhìn con trong ngực chút, bất đắc dĩ : “Đóa Nhi ngủ rồi em xuống.”

      nhịn lâu được nữa đâu…….” đồng ý dễ dàng như vậy, khiến Thẩm Kình được voi đòi tiên, cúi đầu ở bên tai .

      Khương Đường hừ lạnh: “Nhịn được nín luôn .”

      Thẩm Kình giật mình, sau đó hắng giọng cười to, nhanh chóng hôn cái: “Thích nhất cái tính này của em.”

      Khương Đường để ý đến , bế con đặt lên giường, Thẩm Kình đứng phía sau nhìn chằm chằm, ánh mắt như có lửa.

      Nhịn nhịn, khi nào xuống lầu dưới rồi, để xem trừng trị như thế nào.

      c48 p22
      Chris_Luu, Tôm Thỏ, Anhdva3 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 48:

      Editor: Trà Đá.

      Để tránh nghi ngờ, Khương Đường mở cửa phòng ngủ, Thẩm Kình bế Đóa Nhi đúng là hiếm, lại còn chứng minh lòng với cháu bà. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Khương Thục Lan mới bắt đầu để ý động tĩnh trong phòng, nghe hai cha con chơi với nhau rất náo nhiệt, rồi bà từ từ tập trung vào tiết mục ti vi.

      Nhưng hai người ở trong phòng ngủ rất khó coi, hơn bảy giờ tối, Khương Đường nhìn đồng hồ, rồi giọng đuổi Thẩm Kình: “ xuống trước .”

      Thẩm Kình rất có chừng mực, hôn Đóa Nhi cái, ôm tiểu nha đầu hỏi Khương Đường: “Mấy giờ dì ngủ? Lát nữa lên, Đóa Nhi ngủ mình yên tâm.” Tiểu nha đầu được ngủ giường riêng dành cho em bé rồi, sợ nửa đêm lăn xung quanh té xuống giường, nhưng lỡ như nửa đêm tỉnh dậy sao? Theo như lời Khương Đường Đóa Nhi ngủ thẳng giấc đến sáng, nhưng lỡ như đến lúc Khương Đường xuống lại nhớ con sao, tâm trí để ở nơi , cho dù là thời gian hay trạng thái cũng thể thoải mái được.

      Khương Đường nhìn cách khó tin.

      Thẩm Kình di chuyển về chỗ , mặt mũi trắng nõn tuấn mỹ, trong tròng mắt đen nhộn nhạo làm khiến người ta tâm hoảng ý loạn: “Chúng ta nhàng chút, dì nghe được đâu.”

      Khương Đường quay mặt, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt đỏ như hoa Hải Đường.

      Cơ bản lời như vậy chỉ khiến cho người khác cảm giác rất hạ lưu, tầm thường, nhưng hiểu tại sao nó lại khiến mơ tưởng viễn vong.

      “Đóa Nhi nhìn kìa, mẹ đỏ mặt kìa con.” chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra vẻ rất đáng đến như vậy, Thẩm Kình nuốt nước miếng cái, kịp thời đè nén kích động trong ngực xuống, bế Đóa Nhi đến trước mặt . Đóa Nhi cho là ba muốn trả bé lại cho mẹ, nên tiểu nha đầu ngoan ngoãn đưa tay về phía mẹ, Khương Đường nhận lại con , khuôn mặt núp vào trong người con : “ về .”

      Thẩm Kình bá đạo tiến đến trước mặt , cúi đầu nhìn : “Mấy giờ?”

      phải là hỏi ý kiến , mà là trực tiếp muốn có cuộc hẹn với .

      Khương Đường do dự mấy giây, mắt liếc nhìn đồng hồ. Thường khoảng chín giờ là dì ngủ rồi, để đảm bảo an toàn, nên hẹn lúc mười giờ.

      Ánh mắt Thẩm Kình sáng lên, tiến sát đến bên tai : “Chờ .”

      “Cút .” Khương Đường chịu nổi những lời sáo rỗng kiểu này, ra ngoài trước.

      Thẩm Kình vừa cười vừa lẽo đeo theo sau, Đóa Nhi quay đầu nhìn ba, mắt to lanh lợi, trong ánh mắt lộ vẻ thích thú. Thẩm Kình nhéo nhéo gương mặt tiểu nha đầu, Đóa Nhi nhanh chóng trốn trong ngực mẹ, lúc Đóa Nhi ý thức được là ba muốn , đột nhiên chịu, khuôn mặt mếu máo nhìn ba giống như sắp khóc.

      Con thích mình như vậy, Thẩm Kình dám tới cửa, vui mừng bế Đóa Nhi, hôn liên tục lên mặt con . Đóa Nhi ôm chặt lấy ba, dán đầu trong ngực ba, trong mắt ngấn lệ, cảnh giác nhìn mẹ.

      “Ở công ty có chuyện gì hay sao mà cháu xuống dưới nhà sớm vậy?” Khương Thục Lan giọng hỏi Thẩm Kình.

      Thẩm Kình lắc đầu cái, mắt nhìn Khương Đường, lúng túng : “ còn sớm nữa, cháu sợ quấy rầy mọi người ngủ.”

      “Mới có mấy giờ, chưa đến giờ ngủ đâu, cháu xuống nhà cũng đâu có chuyện gì làm, ở lại đây chơi lúc nữa, khi nào Đóa Nhi ngủ rồi cháu về cũng được mà.” Khương Thục Lan nhiệt tình giữ lại, vừa vừa kéo quay trở lại.

      Thẩm Kình quay đầu lại, Khương Đường về phía phòng khách, Thẩm Kình lập tức bế Đóa Nhi về phía phòng khách rồi ngồi xuống. Khương Thục Lan cố ý dành thời gian để gian riêng cho hai người, nên bà ngồi ở phòng khách mà thẳng vào phòng ngủ, Khương Đường bất đắc dĩ, rót cho Thẩm Kình ly nước, cố ý ngồi ở đầu khác của ghế salon, xem phim hoạt hình tivi.

      Thẩm Kình di chuyển đến cạnh Khương Đường.

      Khương Đường liếc cái.

      Thẩm Kình ngồi gần rồi, cũng vội vã động chân động tay, mà cúi đầu xuống dỗ dành con . Thời gian từ từ trôi qua, Đóa Nhi uống sữa xong buồn ngủ, há miệng ngáp, dụi mắt tìm mẹ. Khương Đường nhè dỗ con ngủ, Thẩm Kình nhìn lúc, sau đó rón ra rón rén tới trước cửa phòng ngủ của Khương Đường, chỉ chỉ cửa phòng ngủ của Khương Thục Lan, thấy Khương Đường hiểu ý , cười tránh vào trong.

      Khương Đường cắn răng, tại sao lại có cảm giác vụng trộm thế này?

      Nhưng mà phải tiếp tục diễn cho hết tuồng.

      Khương Đường bế con ngủ đến gần phòng ngủ bên kia, cố ý dùng giọng cao thấp tiễn Thẩm Kình về, còn làm bộ tới cửa trước. Ở bên trong, Khương Thục Lan làm sao có thể nằm yên được, vừa nghe Thẩm Kình muốn , bà chạy mau ra cửa, đáng tiếc vẫn “Chậm bước”, lúc ra thấy bóng dáng Thẩm Kình đâu.

      “Thẩm Kình có khi nào quay lại đây ?” Khương Thục Lan giọng hỏi.

      “Dạ , bây giờ phóng viên đứng đầy ngoài cửa, tiện gặp mặt.” Khương Đường cúi đầu tới trước phòng ngủ, khuyên Khương Thục Lan, “Dì ngủ sớm .”

      Khương Thục Lan gật đầu cái, theo cháu vào phòng ngủ, nằm bên cạnh giường dành cho em bé chờ Đóa Nhi ngủ xong rồi mới ra. Khương Đường đóng cửa lại, khóa trái, biết Thẩm Kình trốn trong phòng tắm, cũng có gọi ra ngoài, mở đèn bàn máy vi tính lên, rồi tắt đèn lớn. Khương Đường mới vừa ngồi xuống, nhận được tin nhắn của Thẩm Kình, hỏi an toàn chưa.

      Khương Đường nhắn lại chữ “Rồi.”

      Thẩm Kình vẫn ở trong đó ra, sau đó có tiếng nước chảy trong nhà tắm.

      Tiếng nước chảy ào ào, tắm trong phòng tắm của , Khương Đường chợt cảm thấy hơi nóng, đứng lên, nhìn xung quanh chút, rồi tới trước tủ quần áo.

      Bên trong tủ có rất nhiều loại áo ngủ, Khương Đường dùng tay lật từng cái áo ngủ, loại có tay hay loại hai dây cũng đều có, cả dây đeo chân cũng thiếu, màu hồng thanh thuần mà con rất thích, màu đen bí . Cảm giác….. lúc Khương Đường mua áo ngủ có suy nghĩ nhiều, chỉ thích mua vì nó hợp mốt, nhưng biết mỗi bộ đồ ngủ mặc lên người mang lại hiệu quả gì.

      phút sau, Khương Đường lấy cái áo ngủ ra ngoài, khoác lên cánh tay, sau đó tới phòng tắm đứng bên, miễn cưỡng dựa vào tường.

      Tiếng nước chảy ngừng, người đàn ông ra, khăn tắm của quấn quanh hông , Khương Đường nhìn thấy nhìn quanh phòng kiếm bóng dáng , buồn cười, lúc Thẩm Kình dáo dác tìm , rất nhanh luồn lách vào trong phòng tắm, rồi đóng cửa lại.

      “Sợ ăn thịt em hay sao mà tránh như vậy?” Thẩm Kình áp sát vào cửa phòng tắm, bất đắc dĩ hỏi.

      “Im miệng, dì mà nghe được, bữa sau đừng có nghĩ đến chuyện đến nhà em.” Khương Đường lạnh lùng cảnh cáo .

      “Vậy em nhanh lên chút, giường chờ em.” Thẩm Kình sâu kín .

      Khương Đường gì, treo áo ngủ lên, rồi thẳng vào buồng tắm. Thẩm Kình đứng ở trước cửa phòng tắm, tưởng tượng cảnh đứng dưới vòi hoa sen, tưởng tượng ngẩng đầu lên và có rất nhiều giọt nước rớt người , rất muốn tung ra đấm, vất vả lắm mới kiềm chế được việc đạp cửa, cuối cùng nhìn cánh cửa chút, lưu luyến đến bên giường. Gường giành cho em bé ở sát bên cạnh giường lớn, Thẩm Kình nằm nghiêng người, nhìn con ngủ say, cũng chỉ có nhìn con , mới có thể khiến phân tâm nghĩ đến nữa.

      Năm phút sau, rồi mười phút, Thẩm Kình đợi được mất kiên nhẫn lần nữa, lật người đến mép giường, vừa định đứng lên, tiếng nước chảy ngừng lại. Thân thể Thẩm Kình cứng đờ, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cửa phòng tắm. Khẽ tiếng, Khương Đường tay mở cửa tay với vào tắt đèn phòng tắm, khắc đó, đứng ở cửa dưới ánh đèn, chiếc váy ngủ cùng với dây đeo chân màu đen dài đến bắp đùi, ánh đèn sáng chiếu vào sợi tơ váy ngủ càng khiến cho da thịt sáng rực lên. Vậy mà ánh đèn vừa thoáng qua vụt tắt, như thiên sứ từ trời giáng xuống, chậm rãi về phía , chân dài eo , từng bước từng bước, giống như bước sân khấu, mà là khán giả duy nhất được xem.

      Hô hấp của Thẩm Kình cách nào bình thường được nữa, càng tiến đến gần , càng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn khuôn mặt , lại thấy ánh mắt theo dõi . Thẩm Kình đột nhiên cúi đầu xuống theo bản năng, cảm thấy dù có nhìn lên cũng chống đỡ nổi ánh mắt của mà còn mất mặt hơn nữa. Thẩm Kình cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại nhanh chóng.

      kéo tay , khóa chặt eo , ý bảo ngồi lên đùi .

      Khương Đường thích ngồi đùi , đó là tư thế của con nít, đẩy ra, sau đó quỳ ở hai bên chân , đôi tay thuận thế vòng qua bả vai , khẽ cúi đầu, còn ngửa khuôn mặt tuấn tú lên chống lại . Đèn bàn ở nơi xa xa tỏa ra ánh sáng dịu dàng, Khương Đường dùng ánh mắt khắc họa từng chút từng chút ngũ quan tinh xảo của Thẩm Kình, liếc thấy yết hầu chuyển động, khẽ cười tiếng rồi hôn .

      Thẩm Kình nhắm mắt lại, bàn tay dọc theo chân chậm rãi lên.

      ~

      Nằm nghiêng ở phía đối diện, Thẩm Kình dám làm bậy, Khương Đường cũng mím môi chặt, sức lực đều dùng đến cạn kiệt.

      Thỏa mãn, lại giống như chưa đủ thỏa mãn.

      “Đường Đường, chúng ta kết hôn sớm chút được ? Kết hôn rồi, chúng ta nhà ba người ở chung chỗ, cần phải lén lén lút lút như vậy.” Nghĩa vụ kết thúc, Thẩm Kình nhìn điện thoại di động, thấm thoát hơn mười giờ. Chiến tích lần này coi như hài lòng, Thẩm Kình thu dọn sạch xong rồi ôm Khương Đường vào trong ngực, nhàng hôn trán cái, còn thở gấp, điều đó khiến tự hào.

      Ban ngày đều nghe theo, buổi tối phải ngược lại, để cho biết đàn ông lợi hại như thế nào.

      “Trước đó rồi, Đóa Nhi hai tuổi chúng ta mới kết hôn.” Khương Đường hồi phục lại thể lực, nhưng cũng đến nỗi mất trí, thể bị giọng dịu dàng của dụ dỗ được.

      “Lúc đó em vẫn chưa biết Đóa Nhi là của , bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi, kết hôn sớm hay muộn có gì khác nhau?” Thẩm Kình lật đến người , đưa mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của sau khi ân ái xong, “Đường Đường, muốn hợp pháp đưa hai mẹ con em về nhà sớm chút, muốn mỗi sáng rời giường hay mỗi tối trước khi ngủ có thể thấy hai mẹ con em, giống như người nhà vậy.”

      “Nhưng mà em muốn gả cho với hai bàn tay trắng.” Khương Đường bình tĩnh nhìn lại , “Thẩm Kình, gia đình em môn đăng hộ đối, nhưng lúc em gả cho Cố Đông Thần, em làm người mẫu, em có danh tiếng, truyền thông săn đón sát sao, ta có thành tích, em cũng có huy hoàng của em, ai có thể bắt bẻ em trèo cao. Bây giờ sao? Em cái gì trong tay, gả cho , người hâm mộ cũng vui mừng cho em vì có được tình mới, nhưng bọn họ chỉ nhìn đến giàu có của , chỉ biết khen chung tình. Thẩm Kình, em muốn đứng lên lần nữa, em muốn lúc chúng ta kết hôn, mọi người phải xem chúng ta là vợ chồng bình đẳng, mà phải đánh giá em là phụ thuộc vào .”

      Đêm khuya yên tĩnh, giọng của loại sức mạnh êm ái, Thẩm Kình nhìn , thấy được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt xinh đẹp của . Kiều mà yếu, quyến rũ mà tầm thường, đây chính là người phụ nữ khiến bị trúng tiếng sét ái tình, năm năm qua, kinh nghiệm của cũng có được kha khá, nhưng chỉ có tính tình chút cũng thay đổi, vẫn ngang ngược bướng bỉnh kiêu ngạo như lúc làm người mẫu.

      Thẩm Kình cười dịu dàng: “Được, chờ em đứng dậy, chờ em nổi tiếng lại rồi, cầu hôn lại với em, bám lấy em nữa.”

      tạm thời đừng làm mấy việc khó coi nữa.” Khương Đường liếc cái, “ còn sớm nữa, về .”

      Khương Đường đưa tay ra kéo áo ngủ.

      “Tối nay định về đâu.” Thẩm Kình bắt lấy tay , hôn cái rồi : “Đường Đường, đêm nay ngủ lại đây, ngày mai năm giờ về, chắc chắn bị dì phát ra được.”

      Lúc chuyện thầm quan sát vẻ mặt , thấy cau mày, Thẩm Kình tiến đến bên tai , giọng cầu xin: “Đường Đường, đêm này thôi.”

      Khương Đường sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ là chưa kịp lên tiếng, vành tai bị cắn được……….

      cái rồi hai cái, khiến người ta say lòng, ý chí và cơ thể càng lúc càng mềm, cuối cùng thể tránh khỏi mỹ nam kế, rơi vào tay lần nữa.
      Chris_Luu, Tôm ThỏAnhdva thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49:

      Editor: Trà Đá.

      Khương Đường sợ Thẩm Kình ngủ quên bị dì phát , nên trước khi ngủ cố ý đặt đồng hồ báo thức bốn giờ rưỡi sáng, nhưng ngờ Thẩm Kình lại tỉnh dậy trước khi đồng hồ reo, vừa tỉnh dậy bổ nhào tới .

      ……………”

      “Nửa tiếng, nửa tiếng thôi rồi về.” Thẩm Kình vô lại chôn ở trong ngực , xong miệng lập tức bận rộn.

      tay Khương Đường nắm ga giường, tay với lấy điện thoại di dộng, tắt báo thức cũ, xác lập báo thức mới sau 50 phút nữa rồi bỏ điện thoại di động xuống. Mà trong lúc đó, Thẩm Kình “mặc” xong bộ đồ của rồi, hả hể bò từ trong chăn ra ngoài. Căn phòng tối đen như mực, miễn cưỡng có thể nhìn thấy được dáng dấp của , Thẩm Kình muốn hôn , Khương Đường chê chưa đánh răng, nghiêng đầu tránh né.

      Thẩm Kình trả thù bằng cách lấp đầy cái mạnh bạo.

      Khương Đường cắn chặt răng.

      Thẩm Kình dịu dàng lại, ghé sát vào bên tai hỏi: “Thích ?”

      Khương Đường dè dặt nhưng cũng quá phóng đãng, thích những loại chuyện như vậy hơn là nằm im hưởng thụ.

      Mặc dù số lần ân ái nhiều, nhưng Thẩm Kình cơ bản thăm dò được thích cái gì, hỏi cái này cũng trông cậy vào câu trả lời của , mà chỉ thích trêu chọc . Mặc kệ lệch đầu đâu, cũng đều đuổi theo lỗ tai , Khương Đường né mấy lần, dần dần ý thức được có gì đó đúng, cau mày thúc giục : “ nhanh lên chút được vậy?”

      cứ nhai kỹ nuốt chậm như vậy, làm gì có chuyện kết thúc trong nửa tiếng?

      “Thích ?” Thẩm Kình cố ý hỏi xấu xa.

      Khương Đường trừng , Thẩm Kình cười , ngay sau đó phát điên lên. Khương Đường nhịn được che miệng, đầu óc quay cuồng, liên tục đánh , cuối cùng Thẩm Kình cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Sau khi kết thúc, Thẩm Kình nằm người muốn dậy, tính khí cứng rắn nhưng thân thể lại rất mềm, nằm người có cảm giác rất thoải mái.

      “Nhanh lên chút.” Khương Đường đẩy bả vai .

      Thẩm Kình cũng chịu , còn năng rất hùng hồn, “Tám giờ sáng em mới làm, dì em cũng đâu thể dậy sớm như vậy chứ? nằm chút nữa thôi.”

      hay là ?” ăn xong rồi quên luôn lời hứa, trong lòng Khương Đường tức giận, dùng sức nhéo eo . Thẩm Kình gào khóc thất thanh ở trong cổ họng, đâu có chút xíu dịu dàng nào, lại còn xuống thẳng tay, có cách nào khác, cam tâm tình nguyện bò xuống, giơ tay lên tủ đầu giường kéo mấy miếng khăn giấy.

      rút ra. Dùng khăn giấy lau soàn soạt soàn soạt, Khương Đường biết là quá bắt bẻ hay là do Thẩm Kình muốn nghe mắng, tức giận cho quyền: “ làm chút được ? Đừng có làm ồn đến Đóa Nhi.”

      Thẩm Kình uất ức, đưa cho mấy tờ khăn giấy, vừa đối mắt với vừa dọn dẹp, giọng tố cáo: “Khương Đường, em đúng là khinh người mà, ăn no rồi lập tức thay đổi thái độ, để cho qua đêm ở đây lại còn vừa đánh vừa mắng nữa, cho em biết, đừng tưởng đối xử tốt với em em muốn làm gì cũng được nhé.”

      “Vậy cũng làm lại .” Khương Đường lười nghe khoa trương, kéo chăn đưa lưng về phía nằm.

      Thẩm Kình vén chăn lên rồi chui vào, ôm chặt lấy , cười hắc hắc ở bên tai : “ chỉ biết phục vụ mình em thôi.”

      “Được rồi, nhanh .” Khương Đường bất đắc dĩ .

      muốn .” Thẩm Kình xoay người lại, nhàng hôn lên má , “Toàn bộ con người ở lại người em rồi.”

      Khóe miệng Khương Đường nhếch lên, định thầm cho phép nằm lại thêm mấy phút nữa, sau lưng Thẩm Kình truyền đến tiếng trẻ con non nớt. Trong lòng Khương Đường căng thẳng, Thẩm Kình ngẩn người, ngay lập tức xoay người nhào tới coi Đóa Nhi, Khương Đường giận đến mức muốn cho cước, Đóa Nhi có thể chỉ là trở mình, ai lên tiếng con bé ngủ lại, nhưng Thẩm Kình lại gây ra tiếng động lớn như vậy………

      “Đóa Nhi dậy rồi sao?” Thẩm Kình thấy con mở to hai mắt, ngoan ngoãn nằm cái gối , lần đầu tiên thấy bộ dáng con thức dậy khiến khỏi cười cái, đưa tay chọc chọc khuôn mặt bé của con : “Muốn ba bế hay nè?”

      Đóa Nhi mờ mịt nhìn , nháy nháy mắt, đột nhiên khuôn mặt nhăn lại, đầu nghiêng về bên, há miệng như sắp khóc.

      “Đóa Nhi ngoan, mẹ đây mẹ đây.” Khương Đường nhanh chóng mặc áo ngủ rồi tới, ý bảo cho Thẩm Kình chuyện, khom lưng, thuần thục bế con : “Mẹ đây, Đóa Nhi ngoan.”

      Giọng cực kỳ dịu dàng.

      Đóa Nhi nghe thấy giọng mẹ, cảm nhận được mẹ ôm, khuôn mặt của tiểu nha đầu lập tức vui vẻ trở lại, mắt mở to chớp nhìn mẹ chằm chằm. Khương Đường nhìn thấy hai mắt của con ngấn nước, hiểu con hoàn toàn tỉnh, cam chịu số phận bế con ra ngoài, sau lại nằm laaij giường, sai bảo tên đầu sỏ Thẩm Kình pha sữa. Bình thường sáu giờ tiểu nha đầu mới thức dậy, bây giờ dậy trước tiếng, ngủ tiếp cũng được nữa.

      Thẩm Kình mở đèn bàn, pha sữa xong rồi nhanh chóng cầm bình sữa đến ngồi bên cạnh Khương Đường, cúi đầu trêu chọc con : “Đóa Nhi nhìn nè, ba cho con ăn nè.”

      Bây giờ trong mắt của Đóa Nhi chỉ có bình sữa, tiểu nha đầu giơ hai tay bé lên muốn ăn.

      Thẩm Kình lúc này giống như trong phim ở bên cạnh lão phật gia, vô cùng thành kính đưa bình sữa cho con . Đóa Nhi dựa vào mẹ, đôi tay ôm bình sữa tu ừng ực ừng ực….., mắt to nhìn người đàn ông ở đối diện tò mò, đương nhiên quên tối hôm qua chơi đùa vui vẻ như thế nào, lại hiểu tại sao lại có người đàn ông này trong nhà.

      Thẩm Kình ngồi xếp bằng, nhìn con uống sữa cách say sưa.

      Khương Đường lặng lẽ chọt , sử dụng ánh mắt ý bảo mau về .

      Thẩm Kình nhìn điện thoại di động chút, năm giờ rưỡi rồi, thở dài, đứng lên mặc quần áo vào, trước khi còn quay đầu lại ôm tia hy vọng, hy vọng tiểu nha đầu giống như tối hôm qua khóc lóc muốn ở lại. Đáng tiếc Đóa Nhi vừa mới ngủ dậy, hôm nay hoàn toàn thấy xa lạ, tiểu nha đầu tựa vào trong ngực mẹ, mặc dù ánh mắt dõi theo ba, nhưng giữ ba lại, cái miệng còn bận ăn.

      Thẩm Kình có lý do gì để ở lại nữa. mở cửa, từ từ thò đầu ra, xác định phòng ngủ bên kia có động tĩnh gì, lúc này mới cẩn thận đóng cửa, chân tay ra.

      Khương Đường thở phào nhõm, nhưng lúc vừa nhìn quanh vòng phòng ngủ, bỗng nhiên lại có loại cảm giác lạnh lẽo.

      “Đóa Nhi thích ba ?” Khương Đường cúi đầu, nhìn con cười hỏi.

      Đóa Nhi ngó ngó mẹ, nghe hiểu, lại tiếp tục ăn.

      Khương Đường bật cười, sờ sờ mái tóc của con : “Nha đầu có lương tâm, ba rất con đó.”

      Thẩm Kình quả rất thích con , phải vì Đóa Nhi là máu mủ của thích, sau khi biết được Đóa Nhi là con càng coi trọng con bé như sinh mệnh của bản thân vậy, vì vậy ở dưới lầu nóng hết tim gan đợi đến sáu giờ rưỡi mới nhắn tin cho Khương Đường, hỏi có thể lên lầu . Tối hôm qua Khương Thục Lan nhiệt tình mởi tới ăn sáng, Thẩm Kình danh chính ngôn thuận lên lầu được.

      Khương Thục Lan bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng, Khương Đường nhắn tin trả lời xong, chưa đầy phút chuông cửa vang lên rồi.

      Khương Đường bế con ra mở cửa, lại nghe ở bên ngoài có giọng , nên tạm thời mở cửa ra.

      Ở ngoài cửa, Tiêu Hàng mặc bộ quần áo thể thao chạy bộ vào sáng sớm, vừa mở cửa thấy Thẩm Kình đứng ở bên ngoài, ngạc nhiên đến quên cả chào hỏi.

      “Tiêu Hàng, lâu gặp, tôi lên ăn sáng, cậu tập luyện buổi sáng sao?” So với Tiêu Hàng rất thận trọng, Thẩm Kình lại nở nụ cười rất tươi, giọng hết sức phấn khởi, xong còn vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Hàng: “Ồ, cơ bắp. Cũng tệ, có cơ hội chúng ta tập thể dục cùng nhau.”

      Tiêu Hàng cực kỳ ngạc nhiên, lúc lâu sau mới phản ứng được, lắp bắp : “Vâng, tổng giám đốc Thẩm vào , tôi trước đây.”

      “Cậu ăn sáng ở nhà hay ăn ở bên ngoài?” Thẩm Kình thuận miệng hỏi.

      Tiêu Hàng vẫn còn chưa thích ứng được với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, theo bản năng : “Ăn ở bên ngoài.”

      Thẩm Kình cười thân thiết: “Đồ ăn ở bên ngoài sạch , về sớm chút, tôi dì làm nhiều đồ ăn sáng hơn chút, cậu về ăn chung với mọi người , đông người vui hơn mà.”

      Tiêu Hàng nghe xong, kìm hãm được quay đầu lại nhìn cánh cửa nhà họ Khương, trong mắt đột nhiên nổi lên khát vọng mà chỉ có đàn ông mới hiểu. Thẩm Kình giả vờ như nhìn ra, phất tay cái ý bảo kêu ta nhanh về nhanh, sau đó làm bộ nhấn chuông cửa. Tiêu Hàng vốn định khách khí từ chối, lại lo lắng Khương Thục Lan ra mở cửa, do dự mấy giây, rồi nhìn Thẩm Kình gật đầu cái, sau đó nhanh về phía thang máy.

      “Có lòng tốt mời người khác ăn sáng luôn đấy?” Thẩm Kình vào, Khương Đường đóng cửa lại, nghi ngờ hỏi.

      Thẩm Kình vỗ tay đòi bế Đóa Nhi, Đóa Nhi nghiêng đầu tránh, Thẩm Kình thất vọng đứng thẳng người lên, lúc này mới cười giải thích cho Khương Đường: “ ngồi xe của Thẩm Tố đến đây, tí nữa nhờ xe của Tiêu Hàng, ngồi xe chung với em lỡ như gặp chuyện gì sao.”

      Khương Đường cũng biết có tốt bụng đến như vậy, hất cầm về phía nhà bếp, ý kêu chào hỏi dì.

      Thẩm Kình cười, vừa cởi áo khoác vừa nhìn khoe khoang: “Sang nay bộc lộ tài năng cho em thấy.”

      Khương Đường xùy tiếng, ôm con đến ghế salon ngồi chơi, bây giờ chỉ có thời gian sáng sớm và tối muộn mới ở nhà, nên cực kỳ quý trọng thời gian ở chung với con . Mười mấy phút sau, Tiêu Hàng gõ cửa, gò má trắng nõn sau khi chạy bộ xong ửng hồng, trẻ tuổi tuấn, trong nụ cười tươi mang theo vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt.

      bàn cơm, Khương Đường quan sát Khương Thục Lan, phát hoàn toàn xem cậu ta là cậu sinh viên mới tốt nghiệp sống sát vách, hoàn toàn chút cử chỉ nào như người được theo đuổi, khiến khỏi than thờ trong lòng. thể trông cậy vào dì suy nghĩ thông suốt được, còn Tiêu Hàng chưa đủ chủ động, khiến cho người ta phải sốt ruột mà.

      “Tiêu Hàng, cậu đẹp trai như vậy nhất định có bạn rồi đúng ?” Khương Đường quan sát dì, Thẩm Kình vẫn nhìn chằm chằm từ lúc đầu đến giờ, đoán ra được tâm tư của Khương Đường, nên cười hỏi Tiêu Hàng.

      Tiêu Hàng nghe xong ho sặc sụa, nghiêng đầu ra chỗ khác ho khan, lúc quay lại khuôn mặt đỏ như gấc, nhìn Khương Thục Lan cái rồi vội vàng giải thích: “ có, công việc quá bận rộn, có thời gian để đương.”

      Thẩm Kình làm ra vẻ như hứng thú với đề tài tình này, đút cho con nửa muỗng cháo, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Chẳng lẽ lúc học cũng chưa từng đương sao?”

      Tiêu Hàng tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, trêu ghẹo : “Học viện của tôi sói nhiều hơn thịt, chưa làm gì thịt bị người khác tha rồi.”

      “Vậy cậu thích mẫu con như thế nào?” Thẩm Kình múc cháo lần nữa, tùy ý : “Bên cạnh Khương Đường có rất nhiều người đẹp, ấy giới thiệu cho cậu mấy người.”

      Tiêu Hàng chuyển sang nhìn Khương Đường.

      Khương Đường cười thân thiện.

      Tâm trạng Tiêu Hàng trùng xuống, Khương Thục Lan rất đơn thuần, Khương Đường và Thẩm Kình đều là người có kinh nghiệm sống nhiều, chẳng lẽ hai người nhìn ra được cậu ta có ý đồ với Khương Thục Lan, hơn nữa lại tán thành chuyện cậu ta theo đuổi Khương Thục Lan, cho nên mới dùng cách này để khuyên cậu ta buông tay sao?

      Tiêu Hàng vừa nghĩ như vậy, cậu ta lập tức mất hứng, tâm lý cũng có chống đối với Thẩm Kình, trả lời qua loa lấy lệ: “ có tiêu chuẩn cụ thể, tùy duyên phận thôi.”

      Thẩm Kình còn muốn hỏi nữa, Đóa Nhi nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay ba, bởi vì ba đút cho tiểu nha đầu chậm quá, cho nên kêu a a mấy tiếng, bàn tay mập mập đập đập đùi ba thúc giục. Thẩm Kình lập tức nhớ ra, cúi đầu cười híp mắt đút con ăn, cho đến khi Tiêu Hàng muốn , mới nhớ đến chuyện chính, ho khan cái: “Cái đó, Tiêu hàng, xe của tôi bị hư, lát nữa tôi nhờ xe cậu có được ?”

      Tiêu Hàng nghe vậy, mặt mũi đột nhiên trắng bệch, khuyên ngăn cậu ta ở đây còn chưa đủ, bây giờ Thẩm Kình còn muốn chuyện riêng với cậu ta nữa sao?

      Tiêu Hàng muốn nghe Thẩm Kình , nhưng lại tìm được lý do để cự tuyệt, nặng nề gật đầu cái, rồi về nhà.

      Thẩm Kình cho Đóa Nhi ăn xong rồi qua nhà cậu ta.

      Khương Đường còn nửa tiếng nữa mới , nên tập trung chơi với con . Bây giờ Đóa Nhi hiểu chuyện hơn, biết mẹ , Đóa Nhi cũng khóc như trước nữa, hôn mẹ xong, sau đó ngoan ngoãn trở lại trong ngực của bà ngoại, đưa mắt nhìn mẹ vào thang máy. Cửa thang máy đóng, Đóa Nhi nháy nháy mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ buồn buồn.

      “Đóa Nhi ngoan, giúp bà ngoại dọn dẹp phòng nhé.” Khương Thục Lan cười vui vẻ với tiểu nha đầu, rồi quay trở về nhà.

      Khương Thục Lan để Đóa Nhi vào trong xe em bé, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ của cháu , sắp xếp giường nệm xong xuôi, bà định mang sữa bột cất , thấy bột sữa rơi vãi bàn. Lau xong cái bàn, bà tùy ý nhìn về phía thùng rác, thấy thùng rác đầy thu gom lại, ngờ lại phát trong thùng rác có cái bao bị xé rách……..

      Cho dù Khương Thục Lan có đơn thuần như thế nào chăng nữa, bà cũng biết đó là cái gì.

      Khương Thục Lan ngơ ngác nhìn chằm chằm thùng rác, khuôn mặt từ từ nóng lên, sau đó nhanh chóng đỏ hết cả khuôn mặt.

      Hai đứa bé này, cần gì phải làm như vậy chứ? Bà đâu có ngăn cản gì đâu…

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 50:

      Editor: Trà Đá.

      Thẩm Kình ngồi ở ghế sau, xe của Tiêu Hàng chạy đến cửa chính của chung cư, Thẩm Kình nằm thẳng xuống ghế sau, dùng tạp chí che mặt lại.

      Xe của Tiêu Hàng hiệu Karman màu xám tro, còn xe của Khương Đường là A81 màu trắng, cho nên các phóng viên cũng chú ý lắm, tiếp tục canh chừng Khương Đường.

      Sau khi cách xa khu chung cư rồi, Thẩm Kình mới vô tư ngồi dậy, quay đầu nhìn sau xe chút, cười chê: “Cậu mấy phóng viên này có rảnh rỗi quá , nhiều ngôi sao lớn như vậy lại rình, cứ nhất định phải đến khu chung cư của chúng ta.” Thẩm Kình vừa vừa cài dây an toàn lại, Khương Đường có , lên xe cài dây an toàn là người ba tốt.

      Nét mặt của Tiêu Hàng chút thay đổi. Trong lòng cậu ta rất loạn, cậu ta thích Khương Thục Lan, thích mỗi ngày được đứng ở cửa chuyện với Khương Thục Lan, nhưng kể từ khi Khương Đường ly hôn chuyển về đây sống, tất cả cũng lập tức thay đổi, cậu ta ngượng ngùng tìm nhiều lý do nhặt để lấy cớ gõ cửa, nhưng dám biểu quá lộ liễu khiến Khương Đường nhìn ra, nhưng cũng ngờ là vẫn lộ dấu vết.

      Thẩm Kình muốn chuyện với cậu ta làm sao cậu ta có thể kiên trì được?

      Cậu ta mặt dày mày dạn tiếp tục theo đuổi tình , Thẩm Kình và Khương Đường có thể cảm thấy cậu ta lòng được đây? Buông tay……….

      Trước mắt Tiêu Hàng lên khuôn mặt Khương Thục Lan cười ngượng ngùng, Tiêu Hàng hơi nhếch môi, giương mắt nhìn phía sau thông qua kính chiếu hậu trong xe.

      Thẩm Kình cuối đầu, nhắn tin cho Khương Đường xong, lập tức ngẩng đầu lên, nhạy bén nhận ra được Tiêu Hàng nhìn .

      “Cậu làm việc ở đâu?” Rốt cuộc Thẩm Kình cũng ý thức được vấn đề, ngó ngó ngoài xe, hỏi Tiêu Hàng.

      Toàn thân Tiêu Hàng cảnh giác, tên công ty ra.

      Thẩm Kình gật đầu cái, “Vậy chúng ta cũng thuận đường, cậu đến đầu đường xx dừng lại nhé, cho tôi xuống xe ở đó.”

      Tiêu Hàng nghe xong, nghi ngờ quét mắt nhìn cái, sao lại có cảm giác người này chỉ là nhờ xe thôi?

      Bởi vì Tiêu Hàng cự tuyệt chuyện đổi nhà với , nên Thẩm Kình cũng rất ấn tượng với cậu ta, hơn nữa Khương Đường cũng hòa thuận với Tiêu Hàng, Thẩm Kình suy nghĩ chút, hỏi Tiêu Hàng làm việc gì ở công ty, hỏi Tiêu Hàng có hứng thú tới công ty làm . Tiêu Hàng sợ trong lời của có ý đồ, nên vẫn tiếp tục đề phòng, trả lời qua loa, Thẩm Kình lộ bộ mặt , đừng mong cậu ta lời lòng.

      thành khẩn của Thẩm Kình được đáp lại, nhìn chằm chằm Tiêu Hàng, đột nhiên muốn chuyện với cậu ta nữa. Người này cũng đâu phải ngu đâu? Cháu của người cậu ta thầm mến ngồi trước mặt, cậu ta nịnh bợ cũng nhiệt tình, có phải mấy người học công nghệ thông tin đều khô khan như cậu ta ?

      Thẩm Kình dựa vào thành ghế, lấy điện thoại di động ra, Khương Đường trả lời tin nhắn của , cũng rất đơn giản như trước đây, vượt quá năm chữ.

      Nội tâm Thẩm Kình khẽ động, nhìn lại Tiêu Hàng, chẳng lẽ Khương Đường chỉ thích loại lạnh nhạt như Tiêu Hàng?

      Cũng sắp đến nơi, Thẩm Kình nhớ lại tối hôm qua và Khương Đường lén lén lút lút. Cũng chưa thỏa mãn lắm, rốt cuộc vẫn nhịn được, lấy bản thân ra làm ví dụ để chỉ bảo cho hậu bối: “Tiêu Hàng, cậu cũng 26 rồi, còn nữa, thích ai can đảm theo đuổi. Cậu nhìn tôi xem, Khương Đường chán ghét tôi như vậy, bây giờ phải cũng ưng thuận tôi rồi sao? Con tốt có nhiều sói theo, điều kiện đầu tiên là cậu phải mặt dày lên, nếu chỉ có thể nhìn người con cậu thích bị người khác cướp thôi.”

      năm rưỡi nữa là đến sinh nhật hai tuổi của Đóa Nhi, Khương Thục Lan ở nhà, Khương Đường cũng đành lòng xuống nhà dưới ở cùng với , vậy chỉ có mau chóng gả Khương Thục Lan ra ngoài, hợp cũng thể ép buộc, nhưng trước mắt có người đàn ông bộ dáng chín chắn, công việc ổn định lại là thịt tươi khỏe mạnh cường tráng, đủ tư cách làm dượng rồi.

      Dượng………

      Thẩm Kình phát chữ này trong im lặng, nhìn Tiêu Hàng cười ý vị sâu xa.

      Tiêu Hàng kinh ngạc dừng xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu trong xe thấy Thẩm Kình cười tít mắt, não chưa kịp suy nghĩ. Con tốt nhiều sói bám theo, Thẩm Kình truyền thụ kinh nghiệm sao?

      “Tôi đây, rảnh rỗi qua bên nhà chơi thường xuyên nhé.” Thẩm Kình vỗ vỗ bả vai Tiêu Hàng khích lệ, rồi xuống xe, đóng cửa xe, rồi quay đầu thẳng về phía công ty của , mặc bộ âu phục màu đen, bóng lưng cao to, toàn thân tỏa ra khí thế tự tin thành công. Tiêu Hàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Kình, trong khoảnh khắc, trong mắt Tiêu Hàng chợt tỏa ra ánh sáng vui mừng.

      ra Thẩm Kình, Khương Đường đều ủng hộ cậu ta theo đuổi Khương Thục Lan?

      ~

      Tiêu Hàng có chút rụt rè khi ở trước mặt Khương Đường, nhưng cậu ta là người hướng nội, ban đầu cũng dám gõ cửa nhà Khương Thục Lan mượn đồ. Hôm nay được Thẩm Kình khích lệ như vậy, Tiêu Hàng tăng thêm tự tin, ngồi ở công ty nửa ngày, hơn ba giờ chiều muốn lấy cớ để sang nhà Khương Thục Lan, cậu ta nhanh chóng chạy ra bên ngoài phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Khương Thục Lan.

      Khương Thục Lan chơi cùng Đóa Nhi, lâu sau đó nhận được điện thoại của Tiêu Hàng, ngẩn người mấy giây mới nghe máy.

      “Chị Khương, tổ của tôi có rút thưởng , tôi trúng được bốn con cua đồng, nhưng tôi biết làm, buổi tối tôi qua nhà chị rồi chị làm giúp tôi được ? Rồi chúng ta ăn cơm chung luôn.”

      Giọng người đàn ông vui sướng, Khương Thục Lan lập tức vui vẻ, bà cực kỳ thích rút thăm trúng thưởng, chỉ cần trúng nước uống hay đồ là bà có thể vui mừng đến nửa ngày, cua đồng chắc chắn đắt tiền hơn đồ uống rồi. Đều là hàng xóm, Tiêu Hàng còn giúp họ ít việc, Khương Thục Lan đồng ý chút nghĩ ngợi: “Được, cảm ơn cậu, tôi cũng nấu thêm vài món nữa.”

      được cho phép, Tiêu Hàng hưng phấn cúp điện thoại.

      Khương Thục Lan tiếp tục dỗ Đóa Nhi, khoảng ba giờ rưỡi là Đóa Nhi ngủ trưa, sau đó Khương Thục Lan vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

      Bốn giờ rưỡi Khương Đường về đến nhà, vừa đúng lúc Đóa Nhi thức dậy, Khương Đường cho con bú sữa, sau đó bế con vào phòng bếp chuyện với dì.

      Khuôn mặt Khương Thục Lan hơi nóng. Buổi sáng lúc bà dọn dẹp túi rác, bà cố ý đếm, nhưng vẫn thấy có ba túi, có thể thấy được tối hôm qua hai đứa có nhiều……… Bà tỏ vẻ bình thường để cháu phát ra là bà ngại, Thẩm Kình là người đàn ông tốt như vậy, vừa là ba ruột của Đóa Nhi, nhà cửa cũng rất được. Nhưng cái đề tài quá cởi mở này, Khương Thục Lan vẫn tài nào mở miệng được.

      “Đúng rồi, công ty của Tiêu Hàng có rút thăm trúng thưởng, cậu ta rút trúng bốn con cua đồng, nhưng lại biết làm nên buổi tối qua nhà chúng ta cùng ăn.”

      Khương Đường trợn to hai mắt, Tiêu Hàng phải là sinh ra ở Thanh Đảo sao? Cậu ta mà biết làm cua đồng? Ngoại trừ mì gói, phải cua đồng cũng rất dễ làm hay sao? phải rửa sạch rồi cho vào nước sôi là xong sao?

      Lấy cớ, nhất định là lấy cớ.

      Khương Đường bế Đóa Nhi về phòng ngủ, đóng cửa lại, nhắn tin cho Thẩm Kình: Lúc sáng gì với Tiêu Hàng?

      Thẩm Kình họp, điện thoại di động rung, để ý, bởi vì Khương Đường cũng chủ động liên lạc với , những người khác đáng để phải tạm ngừng cuộc họp, cho nên nửa tiếng sau, tất cả nhân viên tham dự buổi họp từ từ rời , Thẩm Kình lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn, thấy người gởi tin là bà xã, Thẩm Kình vui mừng ngậm được miệng, lập tức gọi điện thoại.

      “Đường Đường, em đừng có tức giận, họp quên mang theo điện thoại di động bên người.”

      Khương Đường vì chuyện nhặt này mà tức giận, ôm con ngồi ghế salon, nhìn trong phòng bếp thấy Tiêu Hàng đứng bên cạnh dì làm bộ học hỏi cách làm cua đồng, giọng lặp lại câu hỏi.

      Thẩm Kình nhận ra được có điều đúng, hỏi trước tại sao lại muốn hỏi cái này.

      Khương Đường buồn cười, giọng giải thích.

      Thẩm Kình giận đến cắn răng, “ nữa, em cho qua bên nhà .”

      Tại sao Tiêu Hàng chưa theo đuổi được dì mà có thể qua bên đó ăn chực, còn phải lén lén lút lút ngủ lại chứ? Sớm biết Tiêu Hàng thông suốt như vậy, cũng thèm chỉ bảo cho cậu ta, nhận lấy phần cay đắng như thế này.

      “Ở nhà đợi đàng hoàng , mấy ngày nay cũng đến rồi, cũng được quấy rầy chị Thẩm đó.” Khương Đường giọng căn dặn, biết dễ gì nghe lời, đưa điện thoại cho con , để con chuyện với ba. Đóa Nhi tán gẫu cái gì, tiểu nha đầu ôm điện thoại di động kêu a a mấy tiếng, chưa được nhiều nhấn vào nút tắt, cúp máy.

      Đóa Nhi còn chưa hiểu chuyện, giơ điện thoại di động lên nhét vào miệng.

      Khương Đường vội vàng ngăn lại, cho con nghe nhạc thiếu nhi.

      Cuối cùng cơm tối cũng nấu xong, bàn ba người, lần này Khương Đường chăm sóc, cho con ăn, sau đó kiếm cớ vào phòng ngủ. Lần đầu tiên Khương Thục Lan ăn cơm mình với Tiêu Hàng, cảm giác dần dần có chút đúng, lập tức cúi đầu, định ăn xong chén cơm này nữa rồi dừng lại.

      “Ăn nữa ?”

      Người đàn ông ở bên cạnh giọng hỏi, Khương Thục Lan nghi ngờ nhìn sang, thấy cái chân cua được lột đến nửa, phía dưới là cái vỏ cua bị ngón tay thon dài của Tiêu Hàng cầm lấy, phía là miếng thịt cua sáng bóng dụ dỗ. Khương Thục Lan ngây người, nhìn lên khó có thể tin được, Tiêu Hàng lấy hết dũng khí, đưa chân cua đến trước mặt Khương Thục Lan: “Tôi no rồi, cái này cho chị.”

      Ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào Khương Thục Lan, sóng mắt như nước, tình ý như lửa.

      Khương Thục Lan khỏi hoảng hốt, giống như hiểu ra cái gì, lại cảm thấy khó mà tin được. Người đàn ông còn nhìn Khương Thục Lan, Khương Thục Lan lắc đầu cái, cơm cũng ăn nổi nữa ,vội vã đứng lên: “Tôi xem Đóa Nhi chút, cậu cứ từ từ ăn.” Tính tình lạnh nóng, động tác trốn tránh nhanh kinh người, trong nháy mắt thấy bóng dáng đâu nữa.

      Tiêu Hàng bất đắc dĩ thở dài, phải tự ăn thịt cua thôi.

      “Sao mặt dì đỏ vậy?” Khương Đường bế con tản bộ ở trong phòng, nhìn thấy dì hốt hoảng tới, tỏ vẻ hiểu.

      có gì hết, sao hôm nay con ăn ít vậy? no chưa? Ăn thêm chút nữa ?” Khương Thục Lan biết dối, sợ bị cháu ngoại nhìn ra, vội vã sang chuyện khác. Tiêu Hàng có thể có ý gì khác, để khách ăn cơm mình ở bên ngoài cũng được, nhưng Khương Thục Lan dám ở mình cùng với cậu ta, bà khuyên cháu ra ngoài tiếp khách.

      “Con cũng chưa no lắm.” Khương Đường nỡ để dì chịu ngượng ngùng, cười rồi bế con ra phòng khách, Khương Thục Lan do dự lát mới theo.

      Tiêu Hàng ăn xong rồi, thấy Khương Thục Lan và Khương Đường cùng ra ngoài, cậu ta có chút lúng túng, kiếm cớ chuồn mất. Cậu ta dám trêu chọc Khương Thục Lan, nhưng cũng dám làm bậy trước mặt Khương Đường. Người rồi, Khương Thục Lan cảm thấy như trút được gánh nặng, cúi đầu dọn dẹp đồ ăn, vào phòng bếp rửa chén, Khương Đường muốn hàn huyên với dì chút, mới đến cửa phòng bếp, Thẩm Kình gọi điện thoại tới, Khương Đường thể đối phó với .

      có lời nào là nghiêm túc hết, lại muốn gọi video với con .

      Khương Đường cười cười, vào phòng ngủ mở laptop lên, biết Thẩm Kình tới đây khi nào, mỗi ngày gọi điện video cũng tồi, tránh cho tiểu nha đầu quên mất ba. Thẩm Kình về đến nhà, bàn để máy vi tính bày ra tô mỳ ăn liền, Khương Đường nhìn thấy, cau mày hỏi : “Bữa tối của đó hả?”

      Thẩm Kình cố ý, chọn vẻ mặt u ám nhìn : “Trong nhà có phụ nữ, có ai nấu cơm cho ăn cả.”

      Khương Đường đương nhiên là đoán ra được ý đồ của , cười lạnh: “Bớt tỏ vẻ đáng thương , hơn nữa, nếu có phụ nữ ở đó cũng nấu cơm cho ăn đâu.”

      Thẩm Kình cợt nhả: “Em chuyển qua đây , nấu cho em ăn, phải khoác lác, chứ đầu bếp nổi tiếng cũng nấu giỏi bằng đâu.”

      Khương Đường bắt được bàn tay gõ bàn phím loạn xạ của con , thuận miệng đâm : “Vậy sao làm đầu bếp?”

      Thẩm Kình khoác lác vô sỉ: “Bọn họ xứng ăn món ăn của , chỉ em và Đóa Nhi xứng đáng thôi.”

      Khương Đường cúi đầu nhìn con , che giấu nụ cười nơi khóe miệng, Đóa Nhi ngồi ở đùi mẹ, đôi mắt to nhanh như chớp nhìn vào màn hình laptop, làm bộ quan sát ba. Thẩm Kình nhìn ra, hưng phấn khoe khoang với Khương Đường: “Em xem kìa, Đóa Nhi nhìn rồi!”

      Khương Đường tin, nhìn con .

      Ánh mắt của Đóa Nhi nhanh chóng trở lại mặt mẹ, chợt nhếch miệng cười, đầu nhướng lên cao tiếp cận, đôi môi mềm nhũn lập tức ấn vào mặt mẹ.

      Khương Đường cười, hôn lại con hớp.

      Trong mắt Đóa Nhi chỉ còn lại mẹ, chơi trước laptop rồi, a a gọi mẹ tìm bà ngoại, Khương Đường cũng sợ con ngồi trước laptop quá lâu có phóng xạ tốt, nên cầm lấy bàn tay bé của Đóa Nhi bái bai ba, sau đó thèm để ý đến phản đối kịch liệt của Thẩm Kình, tắt laptop, bế con ra ngoài.

      đầu khác, Thẩm Kình nhìn máy tính tham lam, vừa muốn con lại vừa muốn bà xã. Càng nghĩ càng tham, Thẩm Kình ném tô mỳ ăn liền , rồi tới trước cửa sổ, vốn định nhìn quanh khu nhà của Khương Đường ở bên kia, lại thấy bên ngoài rơi tuyết lúc nào hay, từng mảng từng mảng, xem ra là trận tuyết lớn.

      Bão tuyết…………….

      Thẩm Kình chậm rãi nở nụ cười.

      Tuyết rơi nhiều như vậy, lại có thể đón , chỉ là, lần này muốn để cho mọi người biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :