1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22.2:

      Edit: Thu Thủy

      Mạc Thanh Ngải liếc Mạc Thiên Dục cái: "Tiểu Vũ, chiều cao con phát triển bình thường, về sao cao, trai con bình thường... À, phải, vì là con trai nên cao hơn. Con chỉ cần ăn nhiều cơm cao.

      "Vâng." Tiểu Vũ bắt đầu ăn.

      "A... Con trai, mẹ bị muộn rồi, mẹ phải trước, dù sao trường mẫu giáo của em cũng ngay cạnh trường con học, con đưa em nhé..."

      "Biết rồi." Mạc Thiên Dục ngẩng đầu đáp lại.

      Mạc Thanh Ngải rồi, đột nhiên Mạc Thiên Dục đứng dậy vào phòng Mạc Thanh Ngải, lôi quyển tạp chí từ gầm giường ra, khuôn mặt người đàn ông bìa trước ra trước mắt bé, khiến bé ngẩn người.

      ", làm sao vậy?"

      Mạc Tiểu Vũ đột nhiên xuất bên cạnh Mạc Thiên Dục, sau đó nhìn tạp chí trong tay bé, cười hì hì: ", giống chú này quá."

      Mạc Thiên Dục tay nhét tạp chí lại gầm giường, tay dắt em : "Tiểu Vũ, được với mẹ là xem."

      "Bí mật?" Mạc Tiểu Vũ ngẩng đầu, ngây thơ hỏi.

      "Ừ."

      "Vâng, , nhất định ."

      "Ngoan, học thôi."

      Nắm tay Mạc Tiểu Vũ, đến ngã tư, khuôn mặt nhắn của Mạc Thiên Dục vẫn nghiêm túc, Mạc Tiểu Vũ giơ bức tranh trong tay lên: "..."

      Mạc Thiên Dục trong trạng thái suy tư nên nghe thấy, Mạc Tiểu Vũ rụt tay lại, đột nhiên cơn gió thổi đến, Mạc Tiểu Vũ cầm chặt khiến bức tranh bị gió cuốn ra đường.

      Mạc Tiểu Vũ lập tức thoát khỏi tay Mạc Thiên Dục, chạy ra giữa đường nhặt tranh khiến người đường hét lên, bây giờ là giờ cao điểm, rất nhiều xe lại với tốc độ cực nhanh, giây sau Mạc Thiên Dục cũng hoàn hồn, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt vọt ra giữa đường kéo Mạc Tiểu Vũ về, chiếc xe Benz dừng lại người hai em với khoảng cách chưa tới 2m.

      Khóc lóc lúc, Mạc Thiên Dục run run ôm chặt Mạc Tiểu Vũ, người lái xe cũng hết hồn, xuống xe hỏi: " bạn , hai cháu có làm sao , có bị thương ?"

      Mạc Thiên Dục bình tĩnh lại, cười rộ lên ra vẻ trẻ con: " sao ạ, xin lỗi chú, em con hiểu chuyện lao ra giữa đường."

      Khi ngẩng đầu, khiến lái xe ngây dại, đứa bé này.

      Còn chưa hoàn hồn, Mạc Thiên Dục kéo Mạc Tiểu Vũ mất.

      Nhìn Mạc Tiểu Vũ, Mạc Thiên Dục chưa từng giận dữ với em mình như vậy: "Mạc Tiểu Vũ, em vừa làm gì! Em có biết như vậy rất nguy hiểm ? Biết sai chưa?"

      Đôi mắt to tròn của Mạc Tiểu Vũ ứa lệ, nắm lấy ống tay áo Mạc Thiên Dục: " đừng giận Tiểu Vũ, dinendian.lơqid]on em biết sai rồi, lần sau thế nữa."

      Mạc Thiên Dục lại mềm lòng, cầm tay em : " phải giận, lúc nãy rất nguy hiểm, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện, mẹ và phải làm thế nào?"

      trai dịu dàng khiến Mạc Tiểu Vũ càng khóc lớn: "Hu... Nhưng bức tranh vẽ cho Tiểu Vũ bị gió thổi ..."

      "Bé ngốc." Lau nước mắt mặt Tiểu Vũ, an ủi: "Đó chỉ là bức tranh thôi mà, vẽ nhiều tranh cho em."

      " được... Tranh vẽ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ muốn mất."

      "Được rồi được rồi, đừng với mẹ để mẹ phải lo lắng, , nhà trẻ."

      "Vâng." Mạc Tiểu Vũ cười, cất bức tranh quý .

      Lái xe quay đầu lên xe, vẫn còn ngây người.

      Người đàn ông ngồi ghế sau đeo kính, nhìn vẻ mặt, tiếng trầm thấp dễ nghe: "Lão Đinh, đâm vào người à?"

      Lão Đinh vội : " phải phải, Nhan tiên sinh, là hai đức bé, nhưng may mà đụng vào."

      "Vậy được, lái xe ."

      "Chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là cái gì?"

      "À, có gì. . . . . ."

      Nghĩ tới nghĩ lui, lão Đinh vẫn ra điều gì, dù sao người giống người rất nhiều, Nhan tiên sinh nhà lão là độc thân, thể nào có con riêng được, ừ, chắc là phải... Nhưng giống nhau đến vậy, phải con riêng lão gặp quỷ rồi.

      Cuối cùng lão Đinh vẫn nuốt lời vào bụng.

      Người đàn ông đeo kính ngồi ghế sau... Nhan Hàn Thành gỡ kính mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại, từng nghĩ bao giờ quay lại thành phố này nữa, nhưng nơi này có cha mẹ , còn có , cảnh cáo mình phải quên người đó, nhưng đúng là rất khó.

      Giống như , những thứ này đều là thói quen, có thể nào cũng thay đổi được, chỉ là lần bị thương khiến sợ hãi, sợ mình làm gì cũng bị phủ nhận, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?

      xe, giọng miễn cưỡng của vang lên: "Nghĩ đến ấy?"

      "Ai?"

      "Mạc Thanh Ngải"

      Nhan Hàn Thành nhíu mày, này đáng ghét, gì cũng thẳng như vậy, cho chút mặt mũi nào: "Đường Yên, tôi đừng tên này với tôi."

      "Thôi ." Đường Yên vừa sơn móng tay vừa : " ra chuyện lần đó đúng là làm tổn thương, nhưng nếu phải đột nhiên tôi và Lam Ninh gặp chuyện ngăn ,die,n; da.nlze.qu;ydo/nn tôi tin nhịn được mà quay về tìm ấy, chỉ là thời gian càng kéo dài càng làm đủ dũng cảm thôi."

      " đừng tự suy diễn, đây là chuyện giữa tôi và ấy, liên quan đến các người."

      " đừng mạnh miệng như thế, làm quá nhiều cho tôi và Lam Ninh, từ giờ trở cần lo cho chúng tôi nữa, hãy nghĩ cho mình , chừng ấy vẫn chờ , chuyện kia tôi giải thích."

      " cần." Mặt Nhan Hàn Thành đông lại, nếu chuyện đó còn cần giải thích, càng hiểu được , chính là người trong lòng sao?"

      "Huống hồ... chừng ấy lập gia đình rồi."

      Những lời này khiến lòng Nhan Hàn Thành xoắn lại, nếu lập gia đình làm thế nào? Mất cuộc sống và mọi suy nghĩ, nên tiếp thế nào?

      ?


      Đường Yên hỏi, chỉ gặp qua Mạc Thanh Ngải lần, nhưng cũng có thể tự tin trả lời , Mạc Thanh Ngải phải loại người như vậy, nhưng tại sao Mạc Thanh Ngải luôn nghi ngờ Nhan Hàn Thành? Chẳng lẽ tự Nhan Hàn Thành nghĩ tới?

      Thôi, việc gì phải làm gà mẹ?

      "Lần này về bao lâu?"

      "Xong chuyện làm ban giám khảo cho cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới ."
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Cuộc thi vẽ thiếu niên chắc gặp mạc thiên dục thuj

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23.1:

      Edit: Thu Thủy

      "Oa, xem này, ấy đẹp trai quá..., nhìn cái mà tim tôi say rồi."

      " đúng là đồ háo sắc, bề ngoài phải thứ quan trọng nhất, quan trọng là... ta có nhiều tiền ..."

      "Cái này còn phải , ấy phải họa sĩ trẻ như lúc trước, bây giờ cầu ấy vẽ tranh rất khó, nghe phải có tiền là mua được đâu."

      "Ôi... Người đàn ông kim cương độc thân như vậy đến lượt chúng ta đâu, à, đúng rồi, bảo ấy tên gì?"

      "Ngốc, Nhan Hàn Thành mà cũng biết."

      vào phòng nghỉ, nghe thấy đám con háo sắc bàn luận, động tác của Mạc Thanh Ngải thoáng ngưng, sau đó lại làm ra vẻ có gì đến pha cà phê.

      Khi chuẩn bị ra khỏi phòng nghỉ...

      " nghe gì chưa?"

      "Nghe gì?"

      "Nhan Hàn Thành đó, về nước hai ngày trước, làm giám khảo cho cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới."

      "Hả? sao, biết tổng biên cử ai phỏng vấn đây

      "Ngốc, đương nhiên là phải tranh thủ giành lấy rồi."

      "Rầm..."

      tiếng kêu lớn ngắt lời thảo luận của đám con háo sắc, họ đồng loạt quay đầu, thấy Mạc Thanh Ngải làm rơi cốc cà phê xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

      Nữ chính háo sắc nghi ngờ: "Mạc Thanh Ngải, có khỏe , nóng quá à?"

      "Ờ? Tôi sao." Mạc Thanh Ngải hoàn hồn cười cười, lập tức ngồi xổm xuống thu dọn: "Các cứ tiếp tục , tôi chỉ bị trượt tay thôi."

      Nhóm người háo sắc lại quay đầu tiếp tục bàn luận, Mạc Thanh Ngải dọn sạch mảnh vỡ rồi vội vã ra khỏi phòng nghỉ, trở về bàn làm việc của mình.

      ... quay về?

      Đầu ong ong, thể suy nghĩ được việc khác, quay về? bất giác nghẹn ngào,di@en*dyan(lee^qu.donnn) hiểu nổi tâm trạng lúc này của mình, vừa mong đợi lại vừa sợ hãi.

      Hai tiếng bước chân vang lên, Mạc Thanh Ngải ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn về phía người tới.

      "Mạc Thanh Ngải, em làm sao vậy?" Người tới - tổng biên tập có vẻ bị dọa, lo lắng hỏi.

      làm sao vậy?

      Mạc Thanh Ngải sờ mặt theo phản xạ, ướt, cười cười: "À, mắt em hơi mỏi, vừa tra thuốc mắt, tổng biên có việc gì ạ?"

      "Ừ, em vào phòng tôi lát."

      Tỉnh táo lại, Mạc Thanh Ngải vào văn phòng cùng tổng biên.

      "Tiểu Ngải, tôi định cho em đến cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới để phỏng vấn!"

      "Cái gì?" Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ ra chuyện nhóm người háo sắc kia vừa : "Sao đột nhiên lại cử em phỏng vấn, trước giờ em chỉ phụ trách việc biên tập thôi."

      Tổng biên lắc đầu: "Tôi hiểu nổi em, sao lại trốn phía sau để che giấu tài năng, ràng làm tổ trưởng tòa soạn "Gossip" nổi tiếng, kinh nghiệm phong phú, lại đến tòa soạn này làm việc như dùng dao trâu mổ gà, còn chịu bộc lộ tài, tòa soạn chúng tôi cần năng lực của em, hi vọng lần này em phụ kỳ vọng của tôi, làm tốt lần phỏng vấn này."

      "Em..." Mạc Thanh Ngải : "Lúc trước em với tổng biên, em nỗ lực phấn đấu, chỉ cần có tiền lương là được, chuyện tốt thế này tổng biên cho người khác làm ."

      "Mạc Thanh Ngải!" Tổng biên có chút nghiêm khắc: " chỉ vì em mà còn vì hai đứa con, bây giờ tiền lương của em chỉ vừa đủ cho hai đứa con ăn no mặc ấm, về sau còn chuyện học làm thế nào, tôi cho em cơ hội thăng chức, sao em nghĩ rộng ra chút."

      Vẫn biết tổng biên có chút thiên vị mình, nhưng chỉ vừa ổn định tâm trạng, sợ phải gặp : "Chuyện này... Trừ cuộc phỏng vấn này, lần sau chị giao việc gì em cũng làm."

      " được!" Tổng biên hiểu suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải, nghĩ rằng dùng chiến thuật kéo dài: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi giao nhiệm vụ cho em em phải làm, nếu làm về sau cần làm nữa."

      "Tổng biên..." Mạc Thanh Ngải gọi , biết tổng biên tập chỉ uy hiếp mình chứ có ý gì, thôi, phải lấy tin tức, nhất định gặp , huống hồ... Chẳng lẽ bây giờ muốn gặp sao?"

      "Được rồi. Em làm."

      Tổng biên lại tươi cười: "Vậy là đúng rồi, đây là thẻ ra vào của em, địa điểm là hội trường dưới mặt đất của tập đoàn Vân Khôn, chủ nhật này."

      "Cái gì? Con muốn tham gia cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới!!??"

      Mạc Thanh Ngải ăn cơm phun ra, lúc lâu sau vẫn chưa lấy được tinh thần.

      Mạc Thiên Dục nhảy xuống ghế dựa, rót chén nước đưa cho Mạc Thanh Ngải, Mạc Tiểu Vũ tới đằng sau Mạc Thanh Ngải, đôi tay trắng mềm nhàng xoa lưng cho Mạc Thanh Ngải, giúp đỡ sặc.

      "Mẹ, tuần trước con với mẹ, phải con muốn tham gia mà là trường cử con ."

      " được được." Mạc Thanh Ngải túm chặt Mạc Thiên Dục, ôm bé ngồi lên chân mình: "Thiên Dục, mẹ với con... Khụ Khụ, việc này, lần này con thể tham gia, tuyệt đối thể, nhất định thể."

      Nét mặt non trẻ nhíu mày, thể hiểu được: "Sao lại thể?"

      Mạc Tiểu Vũ cũng dựa vào chân Mạc Thanh Ngải: "Đúng vậy đúng vậy, mẹ... sao thể, vẽ tranh rất giỏi, nhất định được giải nhất, Tiểu Vũ cũng phải xem vẽ tranh."

      "Bởi vì..."

      Mạc Thanh Ngải cũng hết đường chối cãi, bởi vì sao, chẳng lẽ phải với con mình, cha con làm ban giám khảo, thể để cho cha nhận ra con, ai bảo con giống cha con như từ khuôn đúc ra?

      "Bởi vì sao?" Tay Mạc Thiên Dục vỗ vào má Mạc Thanh Ngải: "Cho con lí do chính đáng."

      " có lý do gì cả, tóm lại mẹ cho cho ."

      Nhảy ra vòng ôm của Mạc Thanh Ngải, Mạc Thiên Dục ngồi vào chỗ khác bàn ăn, con người đen như mực vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, mẹ nhà ta là gia đình dân chủ, bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng, bất cứ chuyện gì vô lí cũng có thể phản bác, bây giờ mẹ chuyên chế đó."

      Mạc Tiểu Vũ hấp tấp chạy đến bên cạnh Mạc Thiên Dục rồi ngồi xuống, cho dù hiểu cũng theo phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, chuyên chế."

      "Hai con..." Mạc Thanh Ngải chán nản, xấu hổ gào to: "Mặc kệ, mẹ là mẹ các con, con phải nghe mẹ."

      "Mạc Thanh Ngải." Giọng non nớt cố ra vẻ trưởng thành chỉ dậy: " cần lần nào lại bọn con cũng dùng chiêu này, vô dụng rồi, nếu lần này mẹ đưa ra lý do, con nhất định nghe."

      Vỗ ngực để hít thở thông, Mạc Thanh Ngải quyết định dùng cách dụ dỗ, sau đó hạ giọng khuyên bảo: "Thiên Dục, mẹ, mẹ có nỗi khổ riêng, lần này con nghe có, được ..."

      Lấy tình để bé cảm động?"

      Mạc Thiên Dục nhếch miệng , sau đó, chậm rãi lắc đầu.

      "Được rồi được rồi, tùy con!!"

      xong, Mạc Thanh Ngải quay về phòng, thở hổn hển, nhưng khi vừa đóng cửa lại, bắt đầu nheo mắt tính toán.
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23.2:

      Edit: Thu Thủy

      Mạc Thiên Dục, con mềm được cứng xong, vậy đừng trách mẹ!

      Mạc Tiểu Vũ lo lắng nhìn Mạc Thiên Dục, cắn cắn ngón tay mập mạp: ", mẹ nổi giận ạ?"

      Mạc Thiên Dục bĩu môi, kéo ngón tay Tiểu Vũ ngậm trong miệng ra: " bao nhiêu lần rồi, ngón tay rất bẩn, được cắn ngón tay, mẹ tức giận, ăn vạ đó."

      "Ăn vạ là gì?"

      "Ví dụ trước giờ cơm cho Tiểu Vũ ăn bánh, Tiểu Vũ túm ống quần , nằm dưới đất chịu đứng dậy."

      "À... Mẹ cũng thế sao?"

      "Ừ, cũng khác lắm."

      Mạc Thanh Ngải, đừng tưởng rằng con biết mẹ nghĩ gì.

      Đôi mắt mơ màng mở to, Tiểu Vũ ôm thỏ trắng, kéo chiếc váy dài tới phòng Mạc Thanh Ngải, giọng nũng nịu: "Mẹ, dậy , mẹ có lịch hẹn phỏng vấn vào chủ nhật, mẹ... Mẹ?"

      Dụi mắt, thấy chiếc giường lộn xộn còn bóng dáng Mạc Thanh Ngải, vội vàng chạy về phòng tìm Mạc Thiên Dục: ", thấy mẹ nữa, mẹ có trong phòng."

      "Vậy à?"

      Mạc Thiên Dục khó khăn kéo cái ghế tới tủ để đồ, leo lên, cố gắng mở ngăn tủ cùng, lấy ra màu mình hay dùng, các loại bút vẽ, sau đó đưa cho Mạc Tiểu Vũ đỡ rồi trèo xuống.

      ", lo cho mẹ sao?"

      "Tiểu Vũ, bây giờ người chúng ta lo là chính mình."

      "Sao lại thế?"

      Nhận lấy dụng cụ vẽ tranh, nhét vào túi sách của mình, Mạc Thiên Dục vừa kéo chiếc ghế về chỗ cũ vừa : "Em nhìn xem, cửa có thể mở ra ?"

      Tiểu Vũ hấp tấp chạy , sau đó quay về bên cạnh Mạc Thiên Dục, hét chói tai: ", mở được cửa, hình như bị khóa ở bên ngoài rồi."

      Lại chiêu cũ, sao mẹ bé đổi được trò mới nào vậy.

      "Tiểu Vũ, em lấy chùm chìa khóa trong hộp nhạc của lại đây."

      Khuôn mặt trắng mịn của Tiểu Vũ lại tươi cười, sau đó vui vẻ giơ tay : "Tuân mệnh."

      nhàng mở cửa ra, khuôn mặt nhắn của Mạc Thiên Dục vô cùng đắc ý: "Tiểu Vũ, nhanh đánh răng rửa mặt, nếu bị muộn mất."

      Sau khi Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ chuẩn bị xong, thẳng tới địa điểm tổ chức cuộc thi, tập đoàn Vân Khôn.

      Tập đoàn cấp thế giới, cuộc thi cấp thế giới, quả nhiên giống bình thường.

      Lúc này, cửa chính của tập đoàn Vân Khôn xuất ít những chiếc xe xa hoa, rất nhiều người trong thương giới và giới chính trị đều hi vọng con cái nhà mình có thể bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi, cho dù vì tiền đồ của bọn trẻ, chúng thành công cũng có thể mang lại lợi ích lớn cho họ.

      Bóng dáng nho của Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ bị cuốn vào dòng người, Mạc Thiên Dục nắm chặt tay Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, theo , đừng chạy lung tung."

      May mà dáng vẻ trẻ con được chú ý, nên bọn họ qua cửa rất nhanh, tiến vào đại sảnh tập đoàn Vân Khôn.

      Mạc Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn đồ trang trí xanh vàng rực rỡ: "Oa, trai, nơi này đẹp quá,dienndnle,qu.y don đều là vàng."

      Kéo Mạc Tiểu Vũ đến bên cạnh cái ghế sô pha: "Tiểu Vũ, em ngồi đây đợi , hỏi địa điểm chính xác tổ chức cuộc thi."

      "Vâng."

      " được ra ngoài, nhất định phải đợi về."

      "Vâng."

      Mạc Thiên Dục vừa , Mạc Tiểu Vũ liền ngồi yên lặng ghế sô pha, ít người qua cũng phải ngoái lại nhìn, bở vì bé mặc váy ren, xinh đẹp như con búp bê sứ, hai tay đặt làn váy, giống khuê nữ được giáo dục tốt, làm cho người ta khỏi suy đoán, đây là thiên kim của tập đoàn nào.

      biết đợi bao lâu nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn thấy trai, có phần sốt ruột.

      Đột nhiên đại sảnh xuất đám đông, mọi người đồng loạt vào, vô cùng ồn ào.

      "Nhan tiên sinh, lần này trở về ngài định ở lại trong bao lâu?"

      "Nhan tiên sinh, nghe người đạt giải nhất cuộc thi này do tự tay ngài đào tạo, làm học trò của ngài phải ạ?"

      "Nhan tiên sinh, ngài về vì cuộc thi hay vì người bạn tốt của ngài - tổng giám đốc Cận của tập đoàn Vân Khôn cũng trở về?"

      "Nhan tiên sinh, nghe ngài có đối tượng kết hôn phải ?"

      ... ......

      ra là trong số ban giám khảo, người Hoa duy nhất đạt được gianh hiệu của hiệp hội họa sĩ Ý, nhận được nhiều chú ý - Nhan Hàn Thành tiến vào tập đoàn Vân Khôn.

      Các nhân viên an ninh vây quanh người Nhan Hàn Thành để bảo vệ, Nhan Hàn Thành vẫn luôn đeo kính, mặt chút thay đổi, mặc kệ đám người chen chúc xô đẩy, người quản lí bên cạnh Nhan Hàn Thành cũng vội vàng hô to: "Xin mọi người hãy bình tĩnh, tạm thời Nhan tiên sinh trả lời bất cứ câu hỏi nào, sau này chúng tôi tiếp đãi mọi người, hi vọng lúc đó mọi người tới đông đủ, nhường chút, làm ơn nhường chút."

      "Nhan tiên sinh, Nhan tiên sinh. . . . . ."

      Cách đó xa, Mạc Tiểu Vũ ngồi sô pha ngơ ngác nhìn Nhan Hàn Thành trong đám người, đôi mắt to tròn càng lóe sáng, cười lên: "Oa, là chú ấy... Chú có khuôn mặt giống trai y đúc."

      Đột nhiên, đám người đến cạnh Mạc Tiểu Vũ, bé sợ tới mức nhảy xuống ghế né vào góc, đám người càng ngày càng gần, mọi người xô đẩy nhau làm Mạc Tiểu Vũ vô cùng sợ hãi, may mà bé trốn vào góc nên bị xem , bị ai giẫm vào.

      Sau đó, Mạc Tiểu Vũ thấy cánh cửa cạnh ghế sô pha mở ra, theo bản năng, bé bò vào trong phòng, ngăn cách với đám người nhốn nhào bên ngoài, có thể yên tĩnh rồi.

      vào phòng riêng, Nhan Hàn Thành bỏ kính xuống, với người quản lí: "Con bao lâu bắt đầu cuộc thi?"

      "Nhan tiên sinh, còn khoảng hai tiếng."

      "Ừ, tôi vào phòng nghỉ ngơi chút, sau đó tự xuống hội trường dưới đất, cậu xử lý đám nhà báo kia, tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi."

      " hiểu." xong, người quản lí mở cửa ra ngoài.

      Bước lên mấy bước, Nhan Hàn Thành khẽ dừng lại, vì cảm giác tay áo mình bị lực yếu ớt kéo, quay đầu, thấy Mạc Tiểu Vũ.

      Dáng người bé, chỉ cao tới đùa ....

      Lại khiến hô hấp của như ngừng lại, toàn thân cứng ngắc, thể tin được mình có bị hoa mắt , khuôn mặt nhắn trắng mịn, đôi mắt to tròn, miệng khẽ chu đôi môi hồng hào, bé này, chính là "" trong trí nhớ.

      Mọi suy nghĩ quay cuồng trong đầu, Nhan Hàn Thành bất giác quát: "Buông ra."

      Miệng Mạc Tiểu Vũ khẽ chu, đôi mắt to tròn lập tức chứa đầy nước mắt, lại cố nén chịu chảy ra, tay khẽ động, từng ngón tay mập mạp bỏ ra.

      Lực kéo ống tay biến mất, Nhan Hàn Thành lại có cảm giác mất mát khó hiểu, ổn định tinh thần, Nhan Hàn Thành sợ hãi phát mình dọa hiểu biết gì, hối hận ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt bé: " xin lỗi, vừa rồi chú bị dọa, phải chú cố ý."

      Mạc Tiểu Vũ nghe Nhan Hàn Thành , liền lập tức cười lên, khịt mũi, giọng mềm mại: " sao, cháu tha lỗi cho chú, mẹ biết sai có thể sửa là đứa bé ngoan."

      Nhan Hàn Thành bật cười, nhịn được đưa tay ôm thân thể mềm mại, cảm giác ấp áp len vào trái tim lạnh băng của : "Ngoan, cho chú biết, con vào bằng cách nào?"

      "Người ta ngồi ghế sô pha đợi trai, nhưng đột nhiên của rất nhiều người, con sợ quá nên bò vào đây." Có vẻ Mạc Tiểu Vũ cũng rất thích Nhan Hàn Thành, cười tít mắt vươn đôi tay ngắn ngủn ôm cổ Nhan Hàn Thành, ra càng nhìn gần, chú càng giống trai.

      Trong lòng run rẩy, Nhan Hàn Thành biết đây là cảm giác gì, sao lại quen thuộc như vậy, cười khổ, Nhan Hàn Thành, mày làm sao vậy, chỉ giống ấy... Được rồi, cho dù bé là phiên bản của sao, cũng phải của mày, mày cần gì mua dây buộc mình.

      "Vậy con ở cùng chú , xong việc chú đưa con tìm mẹ và trai được ?" là Nhan Hàn Thành kiềm chế được xoa đầu Mạc Tiểu Vũ, nếu năm năm trước họ kết hôn thuận lợi, có lẽ cũng đáng như vậy.

      "Vâng."

      Mạc Tiểu Vũ ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Nhan Hàn Thành, mùi của chú thơm, giống trai, rất thoải mái.

      "Đúng rồi, con tên gì?"

      "Tiểu Vũ, con tên là Tiểu Vũ."
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 24:

      Edit: Thu Thủy

      Ngồi đối diện với Mạc Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành hề di chuyển ánh mắt mà nhìn bé chằm chằm, thân hình ngồi nghiêm túc ghế sô pha, lấy quyển truyện trong ba lô bên người ra đọc, khi mỉm cười, khi nhăn nhó.

      Cuối cùng Nhan Hàn Thành cũng nhịn được, dịu dàng hỏi: "Tiểu Vũ, đọc truyện gì vậy?"

      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Vũ ngước lên, cười với Nhan Hàn Thành, đôi mắt to thể vẻ đắc ý: "Đọc "Công chúa ngủ trong rừng", chú biết truyện này ạ?"

      Công chúa ngủ trong rừng...

      Nhan Hàn Thành có chút hốt hoảng, hình như bên tai vang lên giọng mơ màng: "Nhan Hàn Thành, cậu có phải mỗi người đều có hoàng tử của riêng mình , có thể trao nụ hôn trong lúc mình mê man để đánh thức mình, oa, lãng mạn quá...

      "Chú..."

      Nhan Hàn Thành quay đầu nhìn bóng dáng trước mặt, nhàng : "Chú biết"

      "Con kể cho chú được ?"

      Nhìn ánh mắt mong đợi của Mạc Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành bật cười gật đầu.

      ra truyện của Mạc Tiểu Vũ chủ yếu là tranh vẽ, rất ít chữ, nhưng bé có thể sinh động như , có vẻ đối với câu chuyện hiểu đến mức thể hiểu hơn, lâu sau, Nhan Hàn Thành yên lặng nghe xong câu chuyện, sau đó nghe Mạc Tiểu Vũ : "... Mẹ từng , mỗi người đều có hoàng tử của riêng mình, trao cho mình nụ hôn lúc mình gặp khó khăn, giải trừ mọi đau khổ của mình."

      Nhan Hàn Thành nở nụ cười mất tự nhiên, khích lệ: "Đúng vậy, Tiểu Vũ đáng như vậy, nhất định có hoàng tử của mình đến giúp con."

      "Chú làm hoàng tử của Tiểu Vũ sao?" Miệng khẽ chu, Mạc Tiểu Vũ cười lên, nhưng giọng rất nghiêm túc: "Chú muốn làm, Tiểu Vũ có thể cho chú hôn ..."

      hiểu sao trong nháy mắt đó cảm giác thiếu tự nhiên biến mất, Nhan Hàn Thành kìm lòng được ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ, ôm bé ngồi ở chân mình, đau lòng: "Vì sao muốn chú làm hoàng tử của Tiểu Vũ?"

      "Bởi vĩ... Tiểu Vũ thích chú." Còn nữa, dáng vẻ của chú rất giống trai, nhưng trai là trai, thể làm hoàng tử, Mạc Tiểu Vũ quỷ quái nhớ lại.

      Xoa đôi má hồng hào của Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành hôn bé, râu ria chọc vào gây ngức làm Tiểu Vũ cười ngừng: "Vậy về sau chú là hoàng tử của Tiểu Vũ, thể hôn người khác đó..."

      thể hôn người khác? Nhan Hàn Thành nuông chiều cười: "Được."

      Đột nhiên thấy dãy số quyển truyện: "Tiểu Vũ, đây là số điện thoại di động của mẹ cháu sao?"

      "Vâng, mẹ nếu tìm thấy mẹ nhờ chú cảnh sát gọi điện cho mẹ."

      ".... Vì sao cho chú biết sớm."

      "Chú là chú, phải là chú cảnh sát."

      Nhan Hàn Thành thấy đầu xuất ba vạch đen, nhóc này bướng bỉnh giống người nào đó, nhưng gặp người như vậy là còn biện pháp.

      xong, Nhan Hàn Thành lấy điện thoại ra nhấn.

      "Tiểu Vũ, chờ ở đây chút, mẹ lập tức đến đón cháu."

      Khuôn mặt nhắn có chút ngơ ngác, vậy được ở cùng với chú nữa rồi, hoàng tử của bé phải làm sao bây giờ?

      Mạc Thiên Dục quay lại sô pha, lòng nóng như lửa đốt, bóng dáng chạy khắp nơi hỏi: "Xin hỏi, có nhìn thấy năm tuổi, mặc váy ren ạ?"

      Đừng là ở đây có rất nhiều bé mặc váy ren, mà cơ bản là mọi người cũng để ý đến .

      Mạc Thiên Dục vô cùng tự trách vì để lạc mất em .

      Nhìn đồng hồ ở đại sảnh, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu cuộc thi, bây giờ bé phải làm gì?

      Khẽ cắn môi, Mạc Thiên Dục tự với mình, em chỉ có , cuộc thi còn rất nhiều cơ hội, trước tiên bé phải tìm em mới đúng.

      Vừa xoay người, áo bé bị lực nắm lấy, cả người bé bị nhấc lên, chân vùng vẫy trong trung: "Là ai? Buông ra."

      "Mạc Thiên Dục!" Giọng giận dữ vang lên: "Chết tiệt, sao con lại ở đây, ràng mẹ khóa chặt cửa, sao con lại nghe lời như vậy, mẹ rồi, lần này thể tham gia ."

      Mạc Thanh Ngải ngừng , cẩn thận nhìn ngó xung quanh, hi vọng gặp người quen ở đây.

      Mẹ?

      Mạc Thiên Dục cố gắng ngước lên nhìn, bộ đồ thể thao màu xám bao lấy Mạc Thanh Ngải, còn có mũ, khẩu trang, kính râm,... Trời ạ, mẹ nghĩ mình là thành phần khủng bố sao.

      "Mẹ, mẹ đặt con xuống."

      Mạc Thanh Ngải thở phì phì thả Mạc Thiên Dục ra, ngồi xổm xuống trước mặt bé: "Sao con nghe lời?"

      "Mẹ, sao mẹ lại ăn mặc thế này?"

      "Mẹ... Này! Là mẹ hỏi con trước."

      "Con rồi, con nghe lời mẹ, con muốn tham gia nên con đến đây, có gì đúng, mẹ luôn giở cái trò nham hiểm này, con rất tức giận!" Tay chống nạnh, lời vừa tức giận vừa chứa sức nặng.

      "Được rồi, là mẹ sai, nhưng mẹ có nỗi khổ riêng."

      "Mẹ đó, chỉ cần nỗi khổ của mẹ có thể giải thích cho con, con nghe thôi..."

      Mạc Thanh Ngải tháo đôi kính xuống, mấu chốt là được, thôi, mọi chuyện muộn rồi: "Thôi, những việc này cũng vô dụng, dù sao con cũng đến đây rồi, thi ."

      Mạc Thanh Ngải quyết định mặc cho số phận , rất nhiều chuyện phải muốn khống chế là khống chế được.

      "... Con tham gia nữa."

      Khẽ cắn môi, Mạc Thiên Dục rất dũng cảm .

      "Cái gì?" Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên: "Là con kiên trì muốn tham gia, sao giờ lại muốn..., con thích làm trái ý mẹ hả?"

      " phải." Mạc Thiên Dục kéo áo mẹ mình, nhận sai: "Mẹ, con xin lỗi, con đưa Tiểu Vũ ra ngoài, để em ngồi chờ ở ghế sô pha, kết quả đảo mắt thấy tăm hơi, con làm mất Tiểu Vũ rồi."

      Mạc Thanh Ngải run rẩy, sợ tức mức làm rơi tài liệu phỏng vấn trong tay xuống đấy, muốn lại thôi, thể trách con trai mình được, thể, bởi vì bây giờ bé rất hối hận, nếu còn trách bé, sợ bé càng dằn vặt hơn, run run an ủi, nắm bả vai Mạc Thiên Dục, cố gắng để giọng mình bình thường: "Thiên Dục... Con nghe mẹ , con cứ thi , mẹ tìm Tiểu Vũ, nhất định mẹ bé tìm được, em bị lạc đâu."

      ", con muốn cùng mẹ, chuyện này là lỗi của con."

      " phải, phải lỗi của con, nhất định là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Vũ nghe lời con như vậy, đáng lẽ phải ngồi yên đợi con."

      "Ngoài ý muốn?"

      Mạc Thanh Ngải biết mình lỡ mồm: " phải, mẹ chỉ ví dụ thôi.

      "Con ..."

      "Mạc Thiên Dục!" Giọng bắt đầu nghiêm khắc: "Mẹ biết con muốn tham gia, ngăn cản con là mẹ sai, bây giờ Tiểu Vũ bị lạc con rất đau khổ, mẹ muốn con dằn vặt thêm nữa, yên tâm, sau khi con thi xong mẹ trả Tiểu Vũ hoàn hảo cho con."

      lâu sau, Mạc Thiên Dục vươn ngón tay ra: "Móc tay, mẹ tìm được Tiểu Vũ."

      Giơ tay: "Ừ, móc tay."

      Đưa con trai vào hội trường thi đấu, nhiếp ảnh gia đằng sau lên: "Chị Ngải, chúng ta cũng vào thôi?"

      "Ừ, Tiểu Bằng, con chị bị lạc rồi, bây giờ chị phải tìm bé... Chị..."

      Tiểu Bằng hiểu, : "Vậy em vào trước, chị đừng vội, chắc bé sao đâu, chị tìm thấy bé vào cùng em."

      "Cảm ơn cậu."

      Cuối cùng, Mạc Thanh Ngải đứng mình ở đại sảnh, tay nắm chặt thành quả đấm, Tiểu Vũ đâu đây?die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hoàn toàn có đầu mối, nhớ nhớ lại, có cảm giác tuyệt vọng len vào, vì sao lúc này bên cạnh, ra rất sợ hãi, ra có chút dũng cảm nào cả.

      Ai dũng cảm lựa chọn sinh con ra, sợ mang tội với đứa bé, ai dũng cảm tự mình gọi điện đến bệnh viện mình sắp sinh, chỉ là còn cách nào khác, đau đến chết sống lại cũng chỉ có bốn bức tường bên cạnh, ai có thể chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của người đời, bao nhiêu lần sắp phát điên lên....

      Tất cả là vì , vì Thiên Dục và Tiểu Vũ, có thể chịu được mọi thứ, bây giờ thấy Tiểu Vũ nữa, phải làm thế nào?

      tiếng chuông báo tin nhắn kêu lên, Mạc Thanh Ngải ngớ người, lấy điện thoại ra.

      "Bà Mạc, xin chào, con cẩn thận bị lạc đường, cho nên tôi thể làm gì khác là dẫn bé theo, mời bà đến phòng nghỉ chuyên dụng 511 để đón con mình, tôi thông báo với bảo vệ, bà có thể thẳng vào."

      Tin nhắn này như nguồn nước nơi sa mạc khiến Mạc Thanh Ngải vô cùng cảm động, cầm túi chạy nhanh đến hướng phòng hội viên...

      "Tiểu Vũ!!!"

      Cửa bị đẩy mạnh ra, Mạc Thanh Ngải nhìn bé ngồi ghế sô pha chớp mắt, công lên ôm con khóc: "Tiểu Vũ, sao con lại lung tung tới đây, con có biết mẹ và trai sợ tới mức nào ? Hu hu hu..."

      Mạc Tiểu Vũ chu miệng, nhìn Mạc Thanh Ngải khóc tới mức hốc mắt đỏ ứng, đưa tay xoa mặt Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, đừng khóc nữa, là Tiểu Vũ đúng, khiến mẹ và phải sốt ruột.:

      " phải." Mạc Thanh Ngải đối mặt với Mạc Thanh Ngải, vừa cười vừa : "Mẹ rất vui, sao con lại ở đây?"

      Bàn tay chỉ ra, Tiểu Vũ đắc ý : "Là chú đưa con đến."

      Lúc này, Mạc Thanh Ngải mới nhớ tới nội dung trong tin nhắn, quay đầu lời cảm ơn với bóng dáng thon dài đứng trước cửa sổ: "Cảm ơn , tôi..."

      Chỉ cần cái chớp mắt, toàn thân Mạc Thanh Ngải cứng ngắc, cổ họng như bị cái gì đó kẹt lại, nghẹn ngào, nhìn thấy , là hoa mắt hay là ảo giác? Nhưng lần này chân hơn bất cứ giấc mơ nào trong năm năm qua của .

      đứng cách xa tới 5m, bóng dáng thon dài, gò má khôi ngô, con ngươi đen nhánh, môi mỏng mang theo ý cười lạnh lùng, là ... Nhưng sao có thể là .

      Trái lại, với Nhan Hàn Thành mà , đây là chuyện hoang đường.

      Tiểu Vũ... Lại là con của !

      chưa bao giờ nghĩ gặp lại trong tình huống như vậy, trong khoảnh khắc chạy vào phòng nghỉ, liền hít thở thông, thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn, nhưng vẫn kích động như vậy, khuôn mặt trái xoan vẫn tinh xảo như cũ, ánh mắt trong trẻo...

      Nhưng rất muốn cười, có con , mà chết tiệt, lại nhặt được con của ...

      "Mạc tiểu thư..."

      Mạc tiểu thư!?

      Mạc Thanh Ngải nhìn thẳng vào mắt , khổ sở trong lòng thể ra, ra, trong cảm nhận của , thành Mạc tiểu thư rồi.

      "Xin chào." Mạc Thanh Ngải cụp mắt, nhàng trả lời.

      XIn chào? Nhan Hàn Thành cực kỳ chua sót, cũng chỉ có hai chữ xin chào thôi sao?

      "Mời ngồi." Nhan Hàn Thành ngồi xuống ghế sô pha, Mạc Thanh Ngải cũng ôm Tiểu Vũ ngồi xuống, dám đưa mắt lên, sợ tiết lộ mình đau khổ.

      "Tiểu Vũ là con ?" Lời vừa ra khỏi miệng, Nhan Hàn Thành lại lập tức hối hận, khỏi chất vấn chính mình, chẳng lẽ mày nghe Tiểu Vũ gọi ấy là mẹ sao? Nhưng mà cam tâm, câu hỏi mang theo ngàn vạn mong đợi, ra đối với , chẳng là cái gì cả, sau khi làm tổn thương, có thể coi như có chuyện gì mà lập gia đình, nhiều năm như vậy, coi là gì?

      "Đúng vậy." Mạc Thanh Ngải nâng mắt, mâu thuẫn, hai đứa con là của , sợ gì cả, nhưng bây giờ gặp lại Nhan Hàn Thành, lại còn dưới tình huống kỳ lạ như vậy, mới phát mình đủ dũng cảm, xấu hổ với , người xấu hổ chỉ có chính mình.

      " kết hôn bao giờ?" Nhan Hàn Thành cố giữ cho giọng của mình được bình thường, lại lập tức hối hận, mà thực tế, lại vô cùng khác lạ.

      "Mẹ con..."

      "Tiểu Vũ..." Mạc Thanh Ngải ngăn lại: "Tôi nghĩ, việc này liên quan gì đến Nhan tiên sinh."

      liên quan? Con ngươi đen nguy hiểm của Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, cảm giác lý trí căng như dây đàn, liên quan mà còn biết họ Nhan, từ khi nào mà bọn họ lại cần mấy thứ như vậy.

      "..."

      Đột nhiên Mạc Thanh Ngải đứng dậy, quay mặt: " xin lỗi, tôi muốn toilet."

      xong, Mạc Thanh Ngải rời , Nhan Hàn Thành nhìn Tiểu Vũ tâm trạng trở nên rất khác lạ, bé... Là con của mà người khác sao? Ngực đau đớn, nên tức giận, vì sao lại chỉ có phiền toái bất an.

      "Nhan tiên sinh, cuộc thi sắp bắt đầu, giám khảo bên đó gọi ngài rồi."

      Ngoài cửa vang lên thúc giục, Nhan Hàn Thành kiềm chế được quát: "Bảo họ bắt đầu trước ."

      "Vâng."

      Mạc Tiểu Vũ hoảng sợ, nhàng hỏi: "Chú, chú tức giận sao?"

      "Chú có." Nhan Hàn Thành phát mình cách nào đối mặt với ánh mắt đơn thuần của Tiểu Vũ, bé tội, bé chỉ là trẻ con, còn là gì? nên trơ mắt nhìn Mạc Thanh Ngải còn thuộc về mình sao?


      Lâu sau vẫn thấy Mạc Thanh Ngải quay về, lý trí Nhan Hàn Thành càng đổ vỡ, đứng mạnh dậy: "Tiểu Vũ, con ở đây, chú tìm mẹ con."

      Rẽ ngoặt, đến cửa toilet, đột nhiên cửa cũng mở ra, Nhan Hàn Thành kéo Mạc Thanh Ngải vào trong toilet, khóa cửa lại.

      " muốn làm gì." Mạc Thanh Ngải thở được, sợ hãi.

      Nhìn ánh mắt Mạc Thanh Ngải đỏ lên như con thỏ: " khóc?"

      Giọng Nhan Hàn Thành trầm thấp dễ nghe, vẫn như lúc trước làm cảm động, nhưng đối với thế nào, hiểu nữa, quay mặt: "."

      Áp Mạc Thanh Ngải vào tường, Nhan Hàn Thành bình tĩnh quát: "Nhìn tôi."

      "Tôi muốn."

      bướng bỉnh quen thuộc, nhưng Nhan Hàn Thành cách nào giữ bình tĩnh để tranh cãi với , kéo mặt quay lại, hôn mạnh vào môi , gần như là cắn vào, đẩy hàm răng của , rất khách khí mà dây dưa với .

      Rất đau, Mạc Thanh Ngải nhíu mày, nhưng có sức đẩy ra, chỉ có thể ngốc nghếch vươn tay ôm chặt cổ , đáp lại, phải biết rằng đáng xấu khổ khi nhớ tất cả chuyện này, năm năm thiếu , đứng trước mặt , ôm , hôn , đều cực kỳ xa xỉ.

      Tách ra, dựa vào mặt , hô hấp cực nóng, nhịn được châm chọc: " có vẻ là vợ người ta, vẫn có thể phóng đãng như vậy sao?"
      Last edited: 13/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :