1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21.1:

      Edit: Thu Thủy

      "Oa! Nhan Hàn Thành, cậu tới đây chút , nơi này nơi này..."

      "Lại gì nữa? Đừng với tớ là cậu nhìn thấy chuyện kỳ lạ gì ở viện bảo tàng."

      ", cậu xem bức tranh này , có thấy cảm giác gì ?"

      "Cảm giác gì?"

      "Chậc chậc, đúng là cậu có tình người, bức tranh vẽ này rất đẹp, là họa sĩ người Ý ở thế kỷ trước vẽ đó, nơi này có chú thích, tuy ai biết họa sĩ này có quan hệ gì với , nhưng nhất định người họa sĩ này rất trong tranh, nếu vẽ được bức tranh sinh động như vậy, từng chi tiết đều cực kỳ cẩn thận, làm cho người ta thấy vô cùng cảm động, tình ... Đúng là chủ đề vĩnh hằng."

      "Hừ, đừng lãng phí tế bào não nữa, trường tổ chức tới viện bảo tàng là để chúng ta bồi dưỡng tâm hồn nghệ thuật, phải bảo cậu sớm."

      "… Nhan Hàn Thành, lựa chọn cùng tổ với cậu đúng là quyết định sai lầm, sao lần nào cậu cũng vậy."

      "Là cậu cứ bám lấy mình."

      ... .....

      "Thôi, với loại người thiếu tế bào tình cảm như cậu người ta gọi là lãng phí nước bọt. Nhưng mình vẫn rất hâm mộ, mong là tương lai cũng có người vẽ bộ dạng xinh đẹp của mình trong nháy mắt, nếu thế nhất định người đó rất mình. Ha ha."

      "...Cậu ?"

      "Đương nhiên!"

      Trong bóng đêm, Mạc Thanh Ngải cuộn tròn giường, cố gắng nhịn xuống tiếng khóc nức nở.

      Vì sao lại ngốc như vậy, đến giờ mới nhớ ra, người nào đó Nhan Hàn Thành chính là , mà câu chết tiệt "Mong là tương lai cũng có người vẽ bộ dạng xinh đẹp của mình trong nháy mắt" kia đúng là do .

      Nếu có thể nhớ lại sớm chút, bây giờ có chuyện gì xảy ra.

      Tiếng nức nở càng ngày càng khống chế nổi, khiến phải buồn bực thừa nhận cảm giác khó chịu đau khổ của mình, như vậy, điểm nào đáng để Nhan Hàn Thành , điểm nào cũng đáng, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Nhan Hàn Thành đúng, đáng để phải làm nhiều như vậy.

      Nhan Hàn Thành...

      Nhan Hàn Thành...

      Mạc Thanh Ngải hít hơi sâu, ôm ngực nức nở, Nhan Hàn Thành, ràng là chính mày đuổi ấy , mày dựa vào đâu mà đau khổ.

      Đúng là còn cách nào để cứu vãn rồi, nếu có chuyện của Mạnh Đa, biết xấu hổ mà cầu xin Nhan Hàn Thành ở lại, dùng hết toàn bộ thủ đoạn kể cả ăn vạ cũng cho Nhan Hàn Thành mất, nhưng bây giờ xảy ra số chuyện, thà bị hận cũng muốn bị coi thường.

      "Con ."

      Cửa đẩy ra, tia sáng chiếu vào khiến Mạc Thanh Ngải nhức mắt, khiến càng vùi đầu vào gối theo bản năng, biết người vừa vào là mẹ mình, tiếng gọi "con " này càng kích thích tuyến lệ của Mạc Thanh Ngải, mẹ rất ít khi gọi như vậy, trừ khi mẹ thấy ổn.

      đến cạnh giường Mạc Thanh Ngải rồi ngồi xuống, mẹ Mạc vỗ về đầu con mình, hiếm khi dịu dàng : "Vừa về liền trốn vào phòng chịu ra, xảy ra chuyện gì vậy, ra cho dễ chịu, mặc kệ như thế nào, cha mẹ luôn đứng sau con, chống đỡ cho con."

      "Mẹ..."

      Ngẩng lên khuôn mặt đẫm nước mắt, Mạc Thanh Ngải khàn khàn gọi tiếng, sau đó vùi đầu vào lòng mẹ Mạc, trút hết mọi uất ức: "Mẹ, con biết phải làm gì bây giờ."

      "Sao mà làm gì bây giờ... Là chuyện của Đại Thành sao?"

      " ấy rồi, ấy để ý đến con, có Nhan Hàn Thành, có rồi..."

      Sau lúc lâu, mẹ Mạc cũng lời nào, cuối cùng chỉ từ từ thở dài vỗ vỗ đầu con , thương tiếc : " thôi, đau lần đau nữa."

      Mạc Thanh Ngải nâng mắt, mang theo nước mắt, khó hiểu, vì phản ứng của mẹ nằm ngoài dự kiến của .

      "Thấy lạ vì sao mẹ truy hỏi đến cùng sao? Tiểu Ngải à... Từ , mẹ cũng rất thích Đại Thành, gần như coi nó là con ruột của mình, nhưng ngờ con lại có thể ở chỗ cùng nó, mẹ là người từng trải, nhìn ra hai người các con có tình cảm với nhau, nhưng mà các con lại hợp, thẳng ra là con xứng với Đại Thành, nó là người tài giỏi, mà con cho dù có dã tâm, nhưng nội tâm lại quá yếu đuối, thẳng thắn mà , các con có gặp nhau cũng có duyên. Cho nên khi mẹ nghe Đại Thành muốn cưới con, ra mẹ rất hoang mang, mẹ có nên để mặc các con , lúc con lấy Đại Thành làm chồng, mẹ chôn hoang mang đó mà giận con biết quý trọng nên mới đuổi con để các con tự giải quyết. Nhưng kết quả đúng như ban đầu mẹ dự đoán, các con quá khó để hòa hợp."

      Mạc Thanh Ngải lại càng vùi sâu vào lòng mẹ, muốn tìm kiếm an ủi từ mẹ, đây là lần đầu nghe mẹ phân tích mối quan hệ của với Nhan Hàn Thành, ra mọi người đều tin tưởng, ngay cả mẹ cũng tràn đầy lo lắng, đúng là hợp, vậy bây giờ như vậy cũng được?

      phải... Nước mắt Mạc Thanh Ngải chảy ra làm áo mẹ Mạc ướt đẫm, mặc kệ bao nhiêu người họ hợp, vẫn muốn ở cùng chỗ với Nhan Hàn Thành, thoát được nhà giam do chính mình tạo ra, quên được người đàn ông ở trong lòng từng năm tháng.

      Đứa ngốc...

      Mẹ Mạc lẳng lặng ôm Mạc Thanh Ngải, để thổ lộ hết, mà cha Mạc đứng ngoài cửa cũng nhịn được khẽ lau nước mắt, cũng được, qua liền qua .

      Suốt cả tháng, Mạc Thanh Ngải đều làm đà điểu trốn trong tiểu khu, trốn trong Mạc gia, trốn trong cánh chim của cha mẹ.

      Năm mới trôi qua trong khí chán nản, còn phân ngày với đêm, chỉ biết đêm ba mươi tiểu khu bắn pháo hoa ngừng, lúc ngồi ở cửa sổ ngắm pháo hoa mới hiểu cái gì gọi là vẻ đẹp chỉ lướt qua trong phút chốc.

      dùng khoảng thời gian dài để tự mình liếm vết thương, trách cứ chính mình, Mạc Thanh Ngải cũng tự nhắc nhở mình phải tỉnh lại.

      "Con , con muốn ra ngoài sao?"

      "Vâng, con bỏ bê công việc tháng, chắc tổng biên băm con ra để xào rồi, mặc kệ như thế nào, con vẫn còn việc phải làm, con định nộp đơn từ chức lên tòa soạn rồi tìm lại việc."

      Mạc Thanh Ngải ra vẻ buồn rầu, rước lấy khinh bỉ của mẹ Mạc: "Nha đầu chết tiệt, tìm thấy công việc mới đừng về."

      Cha Mạc cười hì hì hòa giải: "Bà nó à, bà đừng như thế, bà phải tin tưởng vào năng lực của con mình chứ."

      "Vẫn là cha biết nhìn xa, con cha là nhân tài trong giới báo chí, rất nhiều nơi muốn mời về, chỉ là con nặng tình nặng nghĩa muốn rời thôi." xong, Mạc Thanh Ngải giày vào.

      " ." Mẹ Mạc khinh thường: " sớm về sớm, chờ con về ăn cơm."

      " cần đâu, đừng chờ con, có lẽ hôm nay con ở nhà Phỉ Phỉ, mai con về."

      "Được rồi, cẩn thận chút."

      Vừa đóng cửa, ý cười thoải mái mặt Mạc Thanh Ngải biến mất, cười... Sao có thể cười được, nhưng cũng nên để cha mẹ thấy tốt hơn, dù sao cũng nên để cha mẹ thất vọng.

      Mạc Thanh Ngải trở về tòa soạn mà lén lút trở lại "Đại Thành tiểu ái", để làm gì chính cũng biết, có lẽ vẫn ôm tia hy vọng.

      Nhưng lúc tới Mạc Thanh Ngải mới sững sờ phát mình cần lén lút, vì "Đại Thành tiểu ái" biến mất, bây giờ... chỉ còn bãi đất xây dựng.
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21.2:

      Edit: Thu Thủy

      từ từ tiến lên, giữ chặt công nhân làm việc, ngơ ngác hỏi: " à, nơi này làm gì vậy?"

      "Nơi này xây siêu thị đó."

      Mạc Thanh Ngải thấy lý trí đều vỡ tan: "Siêu thị? Sao đột nhiên lại xây siêu thị, trước kia nơi này phải là phòng tranh sao?"

      "Đúng vậy, nhưng tháng trước công ty quản lí tuyên bố phá bỏ và xây nên siêu thị, còn là phòng tranh gì nữa rồi."

      Đứng ngây người, mãi đến khi người công nhân rời thấy bóng người, Mạc Thanh Ngải mới thả lỏng bàn tay nắm chặt ra, cười khổ, đúng là được làm được.

      Em biết ? "Đại Thành tiểu ái" là tên của chúng ta, từ giờ trở , tồn tại nữa.

      biết Nhan Hàn Thành là người giỏi giữ trữ tín, nhưng lại biết quyết đoán như vậy.

      Là muốn chặt đứt toàn bộ nhớ nhung và đường lui sao? Hay quyết định rời xa cuộc đời ?

      rời như người mất hồn, quay về tòa soạn.

      Đúng như Mạc Thanh Ngải dự đoán, bàn làm việc vốn là của , tổ trưởng "star show" giờ bị người mới ngồi vào, cảm giác mất mát dâng trào mãnh liệt trong lòng, dù sao cũng là hai năm tâm huyết của , sao có thể bỏ là bỏ.

      Trong ánh mắt thương tiếc của mọi người,dinendian.lơqid]on Mạc Thanh Ngải vào phòng của tổng biên tập.

      Đương nhiên là Kiều Thường Nhạc cũng đoán được Mạc Thanh Ngải đột nhiên xuất : "Tiểu Ngải..."

      "Tổng biên, haha, em về là để nộp đơn từ chức, xấu hổ vì vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, rất xin lỗi."

      Sau lúc lâu Kiều Thường Nhạc mới hết kinh ngạc, chân thành : "Tiểu Ngải, đừng nữa, tính tình của em như thế nào chị rất hiểu, nếu phải xảy ra chuyện em như vậy, bây giờ... tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"

      "Cảm ơn tổng biên quan tâm, có việc gì rồi. Chị... cần cảm thấy áy náy."

      Rất dễ nhận thấy là Mạc Thanh Ngải về chuyện trong văn phòng, nhưng cũng thấy có gì kỳ lạ, đây là kỷ luật.

      "Có đôi khi em quá khôn khéo cũng làm chị đau lòng đó, Tiểu Ngải, chị rất muốn giữ lại em, nhưng vị trí thể để trống lâu như vậy, cho nên chị chỉ có thể tìm người thay thế, công ty cũng có kỷ luật, thể lại nhận em vào làm, nhưng về mặt này chị có rất nhiều bạn, có thể giới thiệu cho em, chị tin họ đều đồng ý tuyển dụng em."

      " cần, tổng biên." Mạc Thanh Ngải lạc quan cười: "Tạm thời em chưa muốn làm việc, nếu cần em nhờ chị."

      Vội vã tạm biệt tổng biên tập, lại bị Hàn Tiếu giữ lại lải nhải lúc, cũng biết, tháng trước Mạnh Đa từ chức, có lẽ là dám đối mặt với .

      ra cổng tòa soạn, Mạc Thanh Ngải cười châm biếm, bây giờ, mới chính xác là hai bàn tay trắng.

      Mở cửa, vào nhà Nguyễn Phỉ, thấy mùi rượu nồng nặc xộc tới.

      Mạc Thanh Ngải nhíu mày, chạy vào phòng khách, thấy Nguyễn Phỉ nằm thảm lông ngỗng, lo lắng đỡ ấy dậy: "Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ. . . . . . Cậu có khỏe ."

      Nguyễn Phỉ mở hai mắt mê muội, có vẻ say rượu, khó khăn lắm mới thấy Mạc Thanh Ngải, miễn cưỡng cười cười: "Tiểu Ngải, cậu đến rồi à. . . . . ."

      "Cậu làm sao vậy?" Mạc Thanh Ngải đỡ Nguyễn Phỉ vào giường ngủ, bưng tới cốc nước: "Từ trước đến giờ cậu chưa từng uống sau như vậy, vui sao?"

      " vui? phải... Tớ rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ! Ha ha ha ha. . . . . Cậu biết , tớ thoát khỏi tên Cận Diêm khốn kiếp kia, thoát khỏi hoàn toàn, từ nay về sau, con đường sáng lạn của , tớ đường tớ."

      Vui vẻ là như thế này? Chẳng lẽ...

      "Phỉ Phỉ, cậu Cận Diêm rồi à?"

      Nguyễn Phỉ bỗng chốc cười to: "Tớ Cận Diêm? Quá buồn cười, sao tớ có thể tên ngựa giống ấy, suốt ngày lấy chuyện chinh phục phụ nữ làm vui, nhìn phụ nữ phải đau khổ vì mình mà vui vẻ, sau đó lại vứt như vứt giày, tớ ta, chút nào..."

      ? Vậy vì sao giọng lại nghẹn ngào?

      Ánh mắt Mạc Thanh Ngải nóng bỏng, ôm Nguyễn Phỉ: "Cậu đừng như vậy, tớ phải chịu cú sốc đứng dậy nổi, giờ cậu lại như vậy, tớ phải làm cái gì bây giờ."

      " có việc gì , Tiểu Ngải, ngoan!" Nguyễn Phỉ ôm lại Mạc Thanh Ngải, làm nũng : " khóc khóc, tớ bảo vệ cậu, tớ để cậu phải đau khổ, tớ có việc gì, phải chỉ là người đàn ông thôi sao, đối với Nguyễn Phỉ tớ là gì cả."

      Mạc Thanh Ngải biết, Nguyễn Phỉ chỉ đeo chiếc mặt nạ dày hơn , cái mặt nạ này trước mặt bong ra từng mảng, nhưng mà bây giờ, cáccô còn phải giấu diếm lẫn nhau sao?"

      "Phỉ Phỉ, tớ có Nhan Hàn Thành, tớ mất ấy, nhưng tớ cần bảo vệ của cậu, trước mặt tớ, cậu cần phải kiềm chế mình."

      lâu sau, Nguyễn Phỉ ôm Mạc Thanh Ngải nức nở: "Tớ vẫn nghĩ là tớ bị buộc phải vướng mắc với ta, về sau mới biết được, cá mắc câu , là vì cá người đánh cá, tình nguyện dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy nụ cười của người đánh cá, tớ là con cá mắc câu bị bỏ lại."

      Về cơ bản là hiểu được chuyện gì diễn ra, Mạc Thanh Ngải chỉ có thể gì, tình tới cùng là cái gì mà có thể hành hạ bọn họ tới mức này, cho rằng mình mất Nhan Hàn Thành vẫn còn Nguyễn Phỉ hạnh phúc, bây giờ, toàn bộ đều trống rỗng rồi.

      "Phỉ Phỉ..."

      Vừa ra miệng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải cảm thấy buồn nôn, di@en*dyan(lee^qu.donnn) chạy vào WC theo bản năng.

      Nguyễn Phỉ hoảng sợ, nhảy xuống giường chạy vào WC, nhìn Mạc Thanh Ngải nôn vào bồn cầu, tới vô lưng cho : "Tiểu Ngải, cậu làm sao vậy?"

      Mạc Thanh Ngải tái mặt quay đầu lại, cười cười: "Đừng lo lắng, chắc là ăn thức ăn hỏng, đột nhiên thấy buồn nôn thôi."

      Nguyễn Phỉ lo lắng: "Tiểu Ngải, tháng trước dì cả (chu kỳ kinh nguyệt) tới lúc nào?"

      Sắc mặt Mạc Thanh Ngải càng thêm khó coi, bởi vì. . . . . . Điều này nhắc bị lãng quên, dì cả chưa tới.

      Nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Ngải, Nguyễn Phỉ phân vân kéo Mạc Thanh Ngải tới bệnh viện, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện rất nhanh, vẻ mặt cả hai đều cực kỳ khó coi.

      Bởi vì bên tai các còn vang lên lời chẩn đoán của bác sĩ: "Mạc tiểu thư, chúc mừng , mang thai hơn tháng rồi."

      con phố , Nguyễn Phỉ nhàng hỏi: "Cậu định làm như thế nào."

      " biết. . . . . ."

      Tiếp đó Nguyễn Phỉ ra tàn khốc: "Là của ai?"

      "... tớ, cũng ."
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay quá

      nam phụ đáng ghét
      sinh đôi trai lun cho đủ cặp
      chị mang thai mà a trốn đâu k bít đừng để xuất với con nào nha kích thích chị lắm đó

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 22.1:

      Edit: Thu Thủy

      Ánh đèn vàng yếu ớt khiến chiếc tủ đầu giường càng tỏ vẻ đơn.

      ngồi giường, mượn ánh đèn ấy, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông cười quyến rũ bìa tạp chí, ngón tay nhàng xoa má ta.

      "Mạc Thanh Ngải, cậu có phải con ruột vậy, động vật sinh ra cũng đến nỗi như cậu."

      "Mạc Thanh Ngải, cậu đừng lên mặt."

      Chợt bên tai vang lên giọng trêu đùa của , khiến ngừng nhíu mày, trước kia, người kia luôn đả kích như vậy, bao giờ có vẻ mặt hòa nhã.

      "Em thấy tên gọi "Nhan phu nhân" có dễ nghe ?"

      Chợt bên tai lại vang lên giọng trầm thấp dịu dàng của , khiến nhịn được mà cười , trước kia, cũng phải , chỉ là có cách riêng của mình.

      ... Có vẻ thay đổi gì, năm năm, vẫn khiến biết phải làm thế nào, dù là tốt hay xấu.

      Hai mắt mờ nước, như thấy ánh mắt cuối cùng dành cho mình, lạnh lùng như vậy, vô cùng thất vọng về , sao có thể hối hận được, chỉ là trở về quá khứ được nữa rồi.

      từng nghĩ tới, có khả năng gặp , kiêu ngạo với , chọn sai, sinh ra con của họ, vì đứa bé... vô cùng dũng cảm dù mang thai vẫn cố gắng làm việc, vô cùng dũng cảm gọi điện báo bệnh viện rằng mình sắp sinh, vô cùng dũng cảm chịu đựng ánh mắt dành cho bà mẹ độc thân, vô cùng dũng cảm chấp nhận mọi thứ.

      Nhưng khi màn đêm buông xuống, thực vẫn rất tàn khốc, nhắc nhở mọi thứ đều là giả.

      biết nhìn như vậy bao lâu, đột nhiên tiếng đẩy cửa vang lên, quay đầu nhìn về phía cửa theo bản năng.

      Ngọn đèn mờ ảo, tạo thành bóng người dài ngoài cửa, .... Vẫn là dáng vẻ đó, thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn mĩ, thỉnh thoảng lại lên nụ cười châm chọc để bị mê hoặc, bất giác gọi : "Nhan Hàn Thành..."

      "Tạch..."

      Chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn sáng trưng, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn làm đau mắt Mạc Thanh Ngải, khiến phải trở về thực, nhìn lại bóng dáng ở cửa... , đó hề thon dài, hơn nhiều lần sao với hình bóng trong trí nhớ của , nhưng vẫn là thói quen nở nụ cười đùa giỡn, hai tay khoanh lại, ra vẻ oai như người lớn.

      Giọng non nớt quen thuộc: "Mạc Thanh Ngải, hơn nửa đêm ngủ mà làm gì vậy?"

      Mạc Thanh Ngải sợ tới mức nhét tạp chí trong tay xuống gầm giường, thay thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: "Mẹ? Mẹ chuẩn bị tài liệu cho ngày mai."

      "Vậy à?" Bóng dáng nho thong thả bước đến trước mặt Mạc Thanh Ngải: "Con nhớ mẹ có thói quen mang công việc về nhà làm."

      "Ờ?" Mạc Thanh Ngải sờ sờ mũi: "Là tình huống đặc biệt..."

      Cẩn thận nhìn bóng dáng trước mặt, đột nhiên Mạc Thanh Ngải đặc biệt khó hiểu, cuối cùng trong bọn họ là ai chăm sóc ai vậy, khụ khụ hai tiếng, Mạc Thanh Ngải dũng cảm ngẩng đầu: "Được rồi, Mạc Thiên Dục, tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ con, sao con đối với mẹ như vậy?"

      Bóng dáng nho ... Mạc Thiên Dục tuy vẫn còn là trẻ khuôn nhưng khuôn mặt lộ ra vẻ tuấn tú, lông mày hơi nhếch lên, sai, đó là mẹ của bé, nhưng phải có dáng vẻ người mẹ bé mới phục, tính tình mẹ còn chín chắn bằng bé.

      Chỉ cần nét mặt của Mạc Thiên Dục giúp Mạc Thanh Ngải hiểu được ý nghĩ của bé, được , thể thừa nhận mình còn bằng đứa con trai năm tuổi của mình, nhưng mà... Mặc kệ chứ, vẫn là mẹ bé.

      "Con còn mẹ, vậy còn con, giờ là mấy giờ mà con còn ngủ?"

      "Nửa đêm con tỉnh dậy uống nước nhìn phòng mẹ vẫn sáng đèn cho nên vào xem thử, con này mẹ, mẹ cảm thấy mình trống rỗng sao?"

      "Biến !" Mạc Thanh Ngải nhe răng nhếch miệng, tin có thể nghe được những lời đó từ miệng đứa trẻ: "Con con con... Con học ai vậy, giáo ở nhà trẻ dạy con à?"

      Mạc Thiên Dục gõ gõ đầu, ra vẻ cầu xin: "Mẹ có thể hiểu con chút , tháng trước con học ở nhà trẻ nữa, nhảy lên lớp hai tiểu học rồi."

      Cứng họng, Mạc Thanh Ngải cắn cắn ngón tay: "Như vậy à. . . . . ."

      Được rồi, là sai, nhưng cái này sao có thể trách , ai bảo não của bé quá thông minh, giống Tiểu Vũ... Đúng rồi, Mạc Thanh Ngải nhanh chóng sang chuyện khác: "Em đâu?"

      "Mẹ nghĩ bây giờ em còn thức à, sớm bị con dỗ lên giường rồi." Mạc Thiên Dục tức giận đặt mông xuống giường Mạc Thanh Ngải.

      Mạc Thanh Ngải có chút ghen tị: "Sao con đối xử với Tiểu Vũ tốt quá vậy, Tiểu Vũ cùng là đầu tôm, tính cách rất giống mẹ."

      "Mẹ đừng với con, bây giờ mẹ còn ghen với cả bé năm tuổi." Mạc Thiên Dục bày vẻ mặt ghét bỏ.

      Hừ tiếng, chuyện, Mạc Thanh Ngải nhớ lại, sinh đôi hai bé con, may là khác trứng, nếu đều giống tính cách của người kia sao chịu nổi, nhưng mà... Cũng sao, kiên trì sinh ra, là con của .

      Khẽ quay đầu, sau lúc lâu nhìn Mạc Thiên Dục, kìm được ôm bé, hôn lên mặt bé.

      "Mạc Thanh Ngải, nước miếng của mẹ." Mạc Thiên Dục bất đắc dĩ muốn lau đôi má, định vùng vẫy lại bị Mạc Thanh Ngải ôm chặt vào ngực, mãi đến khi thấy cổ có chút lạnh lẽo, Mạc Thiên Dục mới lộn xộn, để mẹ mình tùy ý làm càn, ánh mắt cũng bất giác bay đến gầm giường, con người đen như mực nghiền ngẫm.

      Mạc Thanh Ngải khịt mũi, vẫn níu chặt, tìm thấy người kai, vĩnh viễn tìm thấy nữa rồi.

      lâu sau, Mạc Thiên Dục ngáp cái, chui ra từ lòng Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, con phải ngủ, mai còn học."

      "Ừ..."

      Mạc Thanh Ngải bĩu môi nhìn con trai mình đến cạnh cửa, sau đó nhìn bé nghiêm túc quay đầu: "Mạc Thanh Ngải, mẹ ba mươi tuổi rồi, nếu nhanh ngủ có nếp nhăn đó."

      Mạc Thanh Ngải giận dữ: " ngay , mẹ bao nhiêu lần rồi, mẹ 29 tuổi, 29!!! phải 30, con... đáng ghét."

      "29, 30 chẳng khác gì nhau cả, con có ý tốt thôi."

      "A a a, Mạc Thiên Dục, mẹ nguyền rủa con ăn mỳ ăn liền có gói gia vị."

      "Mạc Thanh Ngải, con nhắc cho mẹ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) con bao giờ ăn thứ đồ làm hại cơ thể đó."

      "Hai ngày trước con ... quảng cáo mì ăn liền sáng tạo làm gì?"

      "Là con nó sáng tạo, chưa nó giới thiệu thành phần dinh dưỡng , quảng cáo mà cũng tin, Mạc Thanh Ngải, mẹ đọc sách đến ngu người rồi."

      "Mạc Thiên Dục! Có muốn chết về phòng ."

      "Chết? Yên tâm , con sống tốt mà quay về."

      "Ầm!"

      Mạc Thanh Ngải ném gối vào cánh cửa vừa đóng chặt, tim vẫn tức giận đến mức đập mạnh, tiểu khốn kiếp... Tính cách giống y hệt cha nó...

      Nhụt chí ngồi trở lại giường, đáng tiếc cuối cùng, phải ...

      "Mẹ, người ta muốn tết tóc đẹp."

      giọng non nớt mềm mại vang bên cửa phòng bếp, khiến Mạc Thanh Ngải luống cuống trong phòng bếp càng thêm nhức đầu.

      Mạc Thanh Ngải vừa giả bộ rán trứng, vừa với mở to mắt đứng ở cửa: "Tiểu Vũ, bây giờ mẹ rảnh, con tìm trai ."

      Mạc Tiểu Vũ bĩu môi, quay đầu nhào vào ngực Mạc Thiên Dục, uất ức chảy nước mắt: "... Người ta muốn tết kiểu tóc đẹp nhưng mẹ rảnh."


      "Đừng khóc." Mạc Thiên Dục xoa đôi má trắng nõn của em : " tết cho em."

      Haiz, thở dài trong lòng, nhìn Mạc Thanh Ngải bận rộn trong bếp, sao bé trai như bé lại luôn phải làm những chuyện mà mẹ phải làm.

      Chỉ chốc lát sau, Mạc Thanh Ngải bê bữa sáng đến phòng khách, la lên: "Thiên Dục, Tiểu Vũ, ăn sáng."

      Mạc Tiểu Vũ chạy tới mẹ đầu tiên, khoe: "Mẹ, mẹ nhìn tết tóc đẹp ?"

      Mạc Thanh Ngải keo kiệt ôm con : "Đẹp quá, Tiểu Vũ nhà ta là bé xinh xắn nhất thế giới."

      Tiếng cười khanh khách của Mạc Tiểu Vũ vang lên khắp phòng.

      "Hai người có thể ngừng diễn trò mẹ con thâm tình vào lúc tám giờ được , rất buồn nôn."

      Mạc Thiên Dục ra, cầm theo cặp của mình và Tiểu Vũ đặt ngoài cửa, sau đó đến bàn ăn dùng cơm.

      "Tiểu tử kia, mẹ biết tay nghề con rất tốt đó, tết tóc cho em rất đẹp." xong, Mạc Thanh Ngải ôm Tiểu Vũ tới bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.

      "Để con nhắc chút, em ấy biết con tết tóc đẹp, đây là lần đầu tiên em quấn lấy mẹ đòi buộc tóc tôi, mẹ từ chối rồi."

      "Vậy à..." Mạc Thanh Ngải ra vẻ ăn năn nhìn Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, là mẹ tốt, về sao mẹ buộc giúp con."

      Đương nhiên là Mạc Tiểu Vũ cũng biết thể tin lời của mẹ mình, tùy ý gật đầu, sau đó : "Mẹ, khi nào con cao bằng , con và đều năm tuổi, sao con chỉ cao tới ngực ?"
      Last edited: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      k bít khi NHT trở về ntn đây, con hạ đồng có ở bên NHT k nữa
      k bít tới lúc nào mạnh đa mới xuất ra tất cả
      còn chuyện của phỉ phỉ nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :