1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      Edit: Thu Thủy

      Mạc Thanh Ngải len lén lấy khuỷu tay đẩy Nhan Hàn Thành, lòng bất an yên, đây là tình huống gì, mẹ mình ngồi ghế sô pha nhíu chặt mày, đôi mắt tinh tường đánh giá mình và Nhan Hàn Thành, người cha luôn hài hước của mình cũng gật gù lẩm bẩm điều gì đó, ra vẻ đắc ý.

      Nhan Hàn Thành nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu vì sao Mạc Thanh Ngải lại đẩy , nhìn vẻ mặt ung dung của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải mở miệng, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe: " còn mau nghĩ cách ."

      "Em muốn nghĩ cách gì?"

      "..."

      "Hai con...." Đột nhiên mẹ Mạc lên tiếng, Mạc Thanh Ngải sợ tới mức im bặt: "Chuyện kia, mẹ có điều hiểu."

      "Mẹ, mẹ hiểu chuyện gì, con giải thích cho mẹ nghe." Nhan Hàn Thành gọi mẹ làm Mạc Thanh Ngải cảm thấy dễ chịu, tuy từ gọi như vậy nhưng cũng phản ứng gì, vì sao Nhan Hàn Thành gọi mẹ còn tự nhiên hơn cả ? Giọng trầm thấp ôn hòa lại khôn khéo, vẻ mặt giả bộ, vì khéo như vậy trước mặt mẹ nên mới có chỗ đứng.

      "Đại Thành à." Mẹ Mạc trở về dáng vẻ của người mẹ hiền từ: "Mẹ nhận được điện thoại của Ngũ Nhân, ... Con , ừm, là..."

      Mẹ Mạc vân vê tạp dề, hình như có chút xấu hổ.

      " gì ạ, mẹ, mẹ cứ thẳng ."

      " con , Tiểu Ngải là... vợ con?" Mẹ Mạc từ cuối cùng vô cùng , làm Mạc Thanh Ngải bất mãn thầm.

      "Mẹ bày vẻ mất mặt như vậy làm gì, ví dụ con là vợ Nhan Hàn Thành rất xấu hổ sao?"

      "Hừm." Mẹ Mạc quay sang Mạc Thanh Ngải, thái độ cũng chuyển 180 độ, hung dữ bảo đừng lắm mồm.

      Nhan Hàn Thành cười , vô cùng ngoan ngoãn gật đầu với mẹ Mạc: "Mẹ, Ngũ Nhân sai, mẹ cũng nghe sai, là con như vậy."

      "Cái gì!" Ngược lại đến lượt cha Mạc gào to: "Đại Thành, đúng là con qua? chứ? có khả năng mà..."

      "Cha!" Mạc Thanh Ngải bĩu mỗi, đây là cha mẹ ai vậy.

      Mẹ Mạc có vẻ càng buồn: "Trời ơi, Đại Thành, mẹ hiểu con mà, nhất định là con bé này với con muốn họp lớp, nhờ con giúp thôi, con đó, thể mềm lòng như vậy, con mà mềm lòng, nó gả ra ngoài được rồi."

      Mạc Thanh Ngải vừa định đứng lên lại bị Nhan Hàn Thành kéo xuống: "Mẹ, đúng là Tiểu Ngải nhờ con nghĩ cách để ấy phải họp lớp, cho nên con dùng biện pháp này, nhưng mà. . . . . ."

      Nhan Hàn Thành chậm, giống như để mẹ Mạc và cha Mạc nghe cho : " phải con mềm lòng, vì đây là ."

      Hả... Mạc Thanh Ngải hít hơi lạnh, kinh ngạc nhìn Nhan Hàn Thành, đây đâu phải .

      ràng mẹ Mạc và cha Mạc đều đực mặt, cha Mạc lắp bắp hỏi: "Chuyện đó, Đại Thành... Bây giờ con... cùng, cùng Tiểu Ngải nhà chúng ta... quan hệ... có quan hệ gì?"

      "Nếu ấy muốn người khác gọi là bà Nhan, con cũng có thể đồng ý." Nhan Hàn Thành vô cùng tự nhiên liếc mắt nhìn Mạc Thanh Ngải, rồi quay lại nhìn cha Mạc.

      khí đông lại, mẹ Mạc và cha Mạc miệng há rộng đến mang tai, làm bộ như thảo luận việc bí mật, Mạc Thanh Ngải thấy khóe miệng có chút run rẩy, thấp giọng: "Nhan Hàn Thành, điên rồi à. sao lại thẳng với cha mẹ em như vậy."

      "Chẳng thế sao, em định chơi trò tình nhân bí mật với à?"

      " chết , nhưng mà... Em chưa nghĩ tới việc gả cho .”

      "Vậy từ giờ em bắt đầu nghĩ ."

      "Em nghĩ thế nào, như vậy có quá nhanh , mà còn rất an toàn."

      "Nhanh? Nếu hai mươi năm mà là nhanh, em cho thế nào là chậm, cả thấy an toàn ở chỗ nào nữa."

      Từ đầu đến chân đều an toàn, đôi mắt Mạc Thanh Ngải nheo lại.

      còn cách nào khác rồi, nhất định em phải là của , Nhan Hàn Thành bày bộ mặt mặc kệ.

      "Khụ khụ." Mẹ Mạc ho hai tiếng hấp dẫn chú ý của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành, nhìn cha Mạc, cuối cùng mẹ Mạc cũng sâu xa: "Đại Thành, mẹ với cha con đều bị dọa rồi, nếu , con suy nghĩ kỹ lại chút, chắc là mấy hôm nay con ngủ ngon đúng ?"

      "Đúng vậy đúng vậy, Đại Thành, con và Tiểu Ngải lớn lên cùng nhau, con có biết, Tiểu Ngải vô cùng tùy hứng, đôi khi đầu óc cũng tốt lắm." Cha Mạc liệt kê ra loạt.

      "Còn nữa, nó đối với con rất ngang ngược, con mắng nó là nó vui, con để ý tới nó nó cũng vui, rất khó trị." Mẹ Mạc chỉ câu đơn giản làm Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải đều ngẩn người, ra chuyện gì mẹ cũng biết, ... Đối với Nhan Hàn Thành quá ngang ngược, trách móc nặng nề, cho nên mới luôn luôn hài lòng.

      "Tật xấu sửa được của nó còn đống..."

      "Con đều hiểu , ấy rất mạnh mẽ, lúc cố chấp cả mấy trăm con ngựa cũng kéo nổi, ấy rất tùy hứng, lúc bị kích động đến cả chủ tịch nước cũng ngăn được, ấy rất ngang bướng, lòng độc chiếm mạnh đến nỗi ràng là mình ghen còn trách người khác để ý đến mình, ấy có vẻ tự tin nhưng ra lại tự ti đến nỗi trong lòng luôn sợ hãi, nhìn rất mạnh mẽ, nhưng ra lại tình nguyện làm con mèo dựa vào người khác, ấy đủ thông minh, ngốc đến nỗi chỉ dám tin vào chính mình, ấy đủ khôn khéo, hiểu thế nào là a dua nịnh hót, ấy đủ kiên nhẫn, bị người khác vượt qua mười phút là bắt đầu nóng nảy... ấy có quá nhiều quá nhiều tật xấu, nhưng con còn cách nào khác, con quen rồi, quen nhìn ấy, quen nghĩ đến ấy, nếu nhìn thấy biết làm thế nào, nghĩ đến ấy luôn tỏ vẻ xa cách với con thấy khó chịu, thói quen cực kỳ đáng sợ, nếu muốn cảm thấy đáng sợ, cũng chỉ có thể luôn luôn đối mặt với nó."

      Nhan Hàn Thành thong thả từng chữ, có vẻ trách Mạc Thanh Ngải nhưng lại làm cho nhà Mạc gia trợn mắt há hốc mồm, mắt Mạc Thanh Ngải cay cay, rất muốn , Nhan Hàn Thành, buồn nôn.

      Nhưng khi ra khỏi miệng, chỉ có thể gọi câu: "Nhan Hàn Thành..."

      Cha Mạc vô cùng khoa trương lau nước mắt: "Đại Thành à, cha , cảm thấy, con hiểu quá về Tiểu Ngải nhà chúng ta, đối với nó tốt như vậy. . . . . . là đáng tiếc cho con."

      Mẹ Mạc cũng nén tiếng thở dài: "Nếu Tiểu Ngải có thể gả cho con, đúng là phúc đức nó tích góp từ đời trước, nhưng mà... Cha mẹ thể nào làm... cha mẹ con thất vọng, lão Nhan có người con ưu tú như vậy, bị hủy trong tay Tiểu Ngải, cha mẹ cảm thấy cắn rứt lương tâm lắm."

      Mạc Thanh Ngải thất bại cúi đầu, trời ơi... Sao đến lúc này cha mẹ vẫn tự nhiên làm tổn thương như vậy: "Được rồi được rồi, con chưa muốn gả, Nhan Hàn Thành còn chưa muốn hủy mà."

      "Cái gì?" Cha mẹ Mạc rống to: "Con vẫn còn muốn gả?"

      Mẹ Mạc đứng dậy xắn tay áo: "Con thử dám lấy chống xem, vậy con đừng về nhà nữa, chúng ta đoạt tuyệt quan hệ mẹ con."

      " đến mức đó , mẹ. . . . . ."

      "Mẹ đùa với con." Mẹ Mạc kéo Mạc Thanh Ngải ra cửa, Nhan Hàn Thành cũng cười khổ ra ngoài: "Con nghĩ kỹ rồi trả lời cho mẹ, bao giờ trả lời tốt về."

      Lần này cha Mạc cũng hùa vào: "Đúng đúng đúng, Đại Thành à, bao giờ con muốn về ăn cơm cứ về nhé!"

      Ầm!

      Cửa đóng vào, Mạc Thanh Ngải nhụt chí, ăn vạ với Nhan Hàn Thành: "Đều là lỗi của ! xem làm mọi chuyện thành cái gì."

      Nhan Hàn Thành cười lạnh: " thấy mọi chuyện đều được xử lý rất tốt, bây giờ chỉ xem ý của em thôi."

      Nhan Hàn Thành xuống lầu, Mạc Thanh Ngải đuổi theo: " , đừng , em muốn về nhà , mẹ Nhan rất thương em, nhất định giúp em!"

      "Vậy em thử xem, xem mẹ giúp ai."

      "..."
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18.2:

      Edit: Thu Thủy

      Số đặc biệt mừng tết có bài phỏng vấn của CEO tài giỏi, Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa thang máy xuống đại sảnh.

      "Chị Ngải, sắp đến tết rồi, có kế hoạch gì ?" Mạnh Đa quay lưng với Mạc Thanh Ngải hỏi.

      Kế hoạch gì? Mạc Thanh Ngải tức giận trợn trừng mắt, bình thường về nhà qua tết là được, nhưng cái câu "trả lời" kia còn chưa xử lí tốt, về nhà được, Nhan Hàn Thành khốn kiếp, nào có ai lấy hôn nhân làm trò đùa, kết hôn là kết hôn à, được rồi, gả cho Nhan Hàn Thành là đề nghị vô cùng hấp dẫn, khiến động lòng, nhưng mà... biết vì sao mà đáy lòng luôn có nỗi bất an , có thể gả sao? Vì sao lại đáng ngờ như vậy?

      "Chị Ngải... nghĩ gì vậy?"

      "Sao.." Mạc Thanh Ngải nhận ra mình thất thần: "Ha ha, có kế hoạch gì, chỉ là về nhà đến lúc qua tết thôi, còn cậu? Tôi nhớ cậu phải người ở đâu..."

      "Ừ, tôi còn suy nghĩ là về nhà hay là vẫn ở trong ký túc xá."

      "Đừng ở lại, dù sao việc thực tập trong tòa soạn cũng được nghỉ, về nhà tốt hơn nhiều so với ở lại ký túc xá."

      Leng keng, thang máy dừng ở tầng 7, có mỹ nữ dáng người cao gầy tới.

      Mạc Thanh Ngải vốn để ý, nhưng mỹ nữ chủ động mở miệng: " là Mạc Thanh Ngải..."

      Gì thế, Mạc Thanh Ngải nghiêng đầu, chỉ cần liếc mắt cái nhận ra đó là Tây chủ động hôn Nhan Hàn Thành trong nhà hàng, dán lên người Nhan Hàn Thành trong phòng tranh... Lập tức xuất lòng ác cảm, được rồi, thừa nhận mình là người lòng dạ hẹp hòi.

      "Đúng, tên là?"

      "Ha ha, Hạ Đồng, khéo quá, lại gặp được ở đây."

      "Ừ, tôi tới đây để phỏng vấn, còn ?"

      "Tôi là người ở bộ phận quản lí của công ty này."

      Chậc chậc, nếu so sánh cùng người ta, Mạc Thanh Ngải, mày xem mày bị hạ giá rồi.

      "Đúng rồi, chút nữa Mạc tiểu thư có rảnh , tôi muốn mời uống tách cà phê." Hạ Đồng tao nhã chỉnh lại sợi tóc rơi bên tai, nhàng hỏi.

      Uống cà phê? Có thêm thạch tín ?

      Mạc Thanh Ngải cười: "Cũng được, tôi cũng phỏng vấn xong rồi."

      "Chỉ Ngải..."

      "Mạnh Đa, cậu về trước , ngày mai gặp ở tòa soạn."

      ra thang máy, Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải và Hạ Đồng rời , chỉ là trong nháy mắt, Hạ Đồng quay đầu chạm mắt với Mạnh Đa, ánh mắt lập tức có trao đổi.

      Mạnh Đa đứng tại chỗ có vẻ đăm chiêu, là vì biết Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành có tiến triển bất ngờ nên kìm được sao?

      Thìa khuấy cà phê chạm vào thành cốc phát ra thanh lanh lảnh, ngược lại, khí giữa Mạc Thanh Ngải và Hạ Đồng có vẻ hơi xấu hổ.

      "Hạ tiểu thư tìm ta có việc?"

      Đôi mắt đẹp của Hạ Đồng lười nhát nhìn thoáng qua, hoàn toàn có vẻ tao nhã như trong thang máy, hỏi thẳng vào vấn đề: " chuẩn bị kết hôn cùng Nhan Hàn Thành?"

      Mạc Thanh Ngải ngớ người ra, sau đó lại cười, có vẻ trực tiếp hơn so với tưởng tượng của : "Đây là chuyện giữa tôi và Nhan Hàn Thành, hình như liên quan tới ."

      "Vốn là liên quan tới tôi, nhưng tôi chỉ muốn cho Mạc tiểu thư vài lời khuyên mà thôi."

      "Lời khuyên? Sao tôi lại cần lời khuyên của ?"

      "Tôi là bạn học của Nhan Hàn Thành nhiều năm, tôi nghĩ tôi có vài hiểu biết nhất định với ta, ta là người đàn ông bao giờ thiếu phụ nữ bên người, ngoài mặt tao nhã lịch , ra rất thành thạo việc lợi dụng sơ hở của mọi người, có vẻ tính cách của thích hợp để ở cạnh Nhan Hàn Thành."

      Buồn cười, năm nay mọi người thích tự cho mình là đúng sao, với Nhan Hàn Thành hợp hay hợp cần gì nhiều người ngoài như vậy tới với .

      " nhiều năm... nhiều năm là khái niệm gì, tôi hiểu lắm, vậy tôi xin hỏi, hai mươi mấy năm thế nào, tôi nghĩ, tôi hiểu Nhan Hàn Thành nhiều hơn ."

      Đôi mắt đẹp của Hạ Đồng nhíu lại, cho tới nay vẫn án binh bất động, làm điều gì là vì chưa từng để Mạc Thanh Ngải vào mắt, nghĩ rằng cho dù ta có quan hệ với Nhan Hàn Thành nhưng cũng phải người cuối cùng Nhan Hàn Thành lựa chọn, mãi đến hôm Nhan Hàn Thành ra chuyện kết hôn, mới chính thức thể ngồi yên.

      "Lúc đó là Nhan Hàn Thành còn trẻ tuổi, có biết thế nào mới là Nhan Hàn Thành chân chính ?"

      Mạc Thanh Ngải sửng sốt, đây là ý gì?

      " cho là Nhan Hàn Thành chỉ biết mình ? ấy phải người ngốc, ấy có thể có vô số phụ nữ, để cho vô số phụ nữ si tình vì ấy, dựa vào cái gì mà cho rằng Nhan Hàn Thành chỉ thích mình ?"

      "Khoan !" Mạc Thanh Ngải có phần mờ mịt: "Tôi Nhan Hàn Thành chỉ người bao giờ hả? Tôi lại Nhan Hàn Thành chỉ mình tôi rồi à?"

      Hạ Đồng cười lạnh tiếng: "Chẳng lẽ Nhan Hàn Thành chưa từng qua là ? Sao có thể kết hôn với người đàn ông chưa từng mình."

      Nhíu mi, hình như là nghĩ tới vấn đề này, nhưng Nhan Hàn Thành phải người có thể tùy tiện lời , cũng kỳ vọng treo lời lên miệng cả ngày, nhưng chuyện này có liên quan gì.

      "Đến bây giờ tôi cũng nghe ra, nhiều như vậy làm gì?"

      "Rất đơn giản, rời xa Nhan Hàn Thành, ấy hợp với ."

      Ừ... thẳng vẫn hơn.

      " hợp với tôi, chẳng lẽ hợp với ? Thà cứ thẳng là mình thích Nhan Hàn Thành , làm gì phải vòng vo, nhưng mà... Sao lại phải với , cứ tìm Nhan Hàn Thành mà thẳng ý, thôi, tôi cũng biết kết quả, tìm tôi chứng tỏ Nhan Hàn Thành thèm để ý tới ."

      "..." Con ngươi xanh thẫm của Hạ Đồng lóe sáng làm người ta sợ hãi, nhưng vẫn chưa dọa đến Mạc Thanh Ngải, nhìn đủ mọi ánh mắt đáng sợ của Nhan Hàn Thành, muốn dọa ? Kiếp sau .

      " đừng đắc ý, dù sao người Nhan Hàn Thành nhất cũng phải ."

      "Vậy à? Tôi cầu nguyện người kia là ."

      Trò chơi gì đây, gần đây đau đầu rồi lại còn có quái lạ đến ồn ào.

      "Tôi chỉ thương , cho rằng Nhan Hàn Thành , hừ, có biết , Nhan Hàn Thành ngoài vẽ vật ra chỉ vẽ người, ấy vẽ vô số bức tranh nhưng ai biết được người đó là ai, chẳng lẽ chưa bao giờ để ý?"

      Hạ Đồng tất cả những điều cũng ngại, chỉ riêng điều này. . . . . .

      Đúng vậy, để ý, cực kỳ để ý, từng suy nghĩ miên man, từng khó chịu, chính mồm Nhan Hàn Thành thừa nhận chỉ vẽ người, người đó là ai Nhan Hàn Thành chưa bao giờ đồng ý , mà , bảo Nhan Hàn Thành vẽ bức tranh cũng chỉ là đền đáp. Đúng vậy, trong lòng cực kỳ để ý.

      "Tôi cũng muốn để ý, vốn là, tôi do dự có nên gả cho Nhan Hàn Thành hay , cảm ơn kích thích tôi."

      Mạc Thanh Ngải đứng dậy, để lại tiền: " phiền Hạ tiểu thư trả tiền hộ.”

      Hạ Đồng giận giữ, Mạc Thanh Ngải phải con mèo dễ dàng bị đánh bại như trong tưởng tượng của .

      "Đúng rồi, Hạ tiểu thư, Nhan Hàn Thành bị ngươi là có nhiều phụ nữ, vậy cũng là trong số đó?"

      Hạ Đồng cười mà , cố ý tỏ vẻ mập mờ để Mạc Thanh Ngải hiểu lầm: "Trong lòng biết , cần gì phải hỏi."

      Vẻ mặt Mạc Thanh Ngải vô tội: "Hừm, Nhan Hàn Thành đúng là làm tôi thấy vọng, thôi, tôi cũng biết Nhan Hàn Thành rất quyến rũ, chắc Hạ tiểu thư cũng biết, dáng người ta rất tuyệt, đặc biệt eo nốt ruồi đỏ cực kỳ gợi cảm đúng ?"

      Hạ Đồng nhìn Mạc Thanh Ngải như giành giật cùng mình: " vậy rất nhiều phụ nữ cũng thấy thế."

      "Vậy à!" Sắc mặt Mạc Thanh Ngải biến thành vẻ tiếc nuối thở dài: "Sai rồi, nhất định chúng ta có hiểu nhầm, phải cùng người đàn ông... Bởi vì Nhan Hàn Thành... người ấy chẳng có cái nốt ruồi đỏ nào cả."

      Cười lớn, Mạc Thanh Ngải nhìn sắc mặt Hạ Đồng chuyển thành màu trắng bệch, sau đó nhàng rời , muốn giở thủ đoạn với sao, còn phải luyện tập nhiều
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19.1:

      Edit: Thu Thủy

      Ánh trăng chiếu vào trong phòng nhưng tạo nên vẻ dịu dàng và lãng mạn mà ngược lại càng làm cho khí vắng lặng so với đêm mùa đông trước năm mới.

      "Chuyện đến bước này, vì sao còn chưa hành động?"

      có đôi mắt xanh thẫm lóe sáng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng sát cửa kính đưa lưng về phía mình, cho tới nay vẫn nghĩ mình vô cùng hiểu , là người đàn ông bị mình nắm giữ ở trong lòng bàn tay, toàn bộ thế giới có thể quay lưng lại với mình, nhưng ta tuyệt đối thể.

      Nhưng bây giờ... hiểu vì sao còn cảm giác ấy nữa, bởi vì bắt đầu đoán được tâm tư của ta.

      Người đàn ông quay đầu, con ngươi nhìn trong suốt đơn thuần lại phủ thêm nét suy nghĩ: "Em nhất định phải có Nhan Hàn Thành sao?"

      "Bây giờ còn hỏi em điều dư thừa này?" , Hạ Đồng giận dữ đứng dậy tới bên cạnh người đàn ông: "Bây giờ thể thu tay lại, giúp em tiếp cận Mạc Thanh Ngải mấy tháng, giờ lại muốn làm nữa sao?"

      Quan sát Hạ Đồng, Mạnh Đa gì, rất khó để thấy nữ thần trong lòng mình bao nhiêu năm qua với như bị bệnh tâm thần trước mắt là người: "Đúng là tiếp cận Mạc Thanh Ngải mấy tháng vì em, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, cho nên bây giờ chúng ta dừng tay lại vẫn kịp!"

      "...." Hạ Đồng gầm , khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ cam lòng, nắm mạnh tay Mạnh Đa: " phải chưa từng xảy ra chuyện gì mà là muốn làm gì đúng ? Sao lại vô dụng như vậy, đừng để em coi thường!"

      căn phòng yên lặng, đột nhiên Mạnh Đa phát mình có chút mệt mỏi. Đúng vậy, làm trò với Mạc Thanh Ngải, đó là vì Hạ Đồng, ấy muốn gì đều làm, cho dù ấy thích , có lúc đối mặt với còn lựa lời , nhưng là nữ thần trong lòng lâu như vậy, sao vứt bỏ được.

      Nhìn Mạnh Đa lời, Hạ Đồng chuyển thành biểu cảm điềm đạm đáng , ta ôm eo Mạnh Đa, chôn đầu vào ngực nức nở: "Mạnh Đa, đừng để ý đến em, nếu ngay cả cũng bỏ mặc em em biết làm cái gì bây giờ, biết em Nhan Hàn Thành mà, bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy ấy em thể kiềm chế được, em phải có được ấy, phải em sao?" thể bỏ mặc em như thế này, cầu xin , giúp em ."

      Cười khổ, vẫn biết , đúng là quen với việc lợi dụng tình của , rốt cuộc nước mắt của có mấy phần là lòng cũng , rất nhiều năm trước vì bảo vệ mà đến cả chị ruột cũng thay đổi, thay đổi đến mức làm cảm thấy thất vọng và đau khổ, ra sau cơn đau còn cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng chỉ còn ảm đạm.

      Chỉ là Mạnh Đa, mày có tiền đồ, mặc dù biết là như thế này, nhưng cách nào từ chối.

      "Nhưng mà em đừng tự theo ý mình rồi cũng vô ích, thấy Nhan Hàn Thành rất Mạc Thanh Ngải, Mạc Thanh Ngải cũng thể tách rời Nhan Hàn Thành, vì sao em phải chia rẽ họ?"

      " phải như thế." Hạ Đồng vội vàng phản bác: "Nhan Hàn Thành thể chỉ người, ấy từng có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, ấy... ấy đối với em rất tốt."

      Nghe thấy lo lắng trong câu cuối cùng, Mạnh Đa chỉ thản nhiên hỏi: " ta từng em sao?"

      "Đương nhiên!" Hạ Đồng chút do dự: "Em biết ấy cũng em, chỉ là bởi vì có Mạc Thanh Ngải, nếu ta, mọi chuyện khác."

      "Vậy em còn muốn phải làm gì?"

      Giọng trong suốt, Mạnh Đa muốn điều tra nữa, chỉ ước làm xong lần này, ấy đạt được ước nguyện, vậy là thành công rút lui, phải làm những chuyện khiến tổn thương này nữa.

      Hạ Đồng hề chú ý đến vẻ mặt của Mạnh Đa, lập tức cười: "Em biết em, giúp em, mặc kệ như thế nào, phải nghĩ cách để Mạc Thanh Ngải thể gả cho Nhan Hàn Thành."

      "Chuyện phạm pháp hay giết người làm."

      Mạnh Đa nhíu mày, ít nhất, đây là giới hạn của .

      ", sao em có thể bảo làm những chuyện nguy hiểm như vậy." Hạ Đồng nhàng nâng mắt nhìn Mạnh Đa, có chút đau lòng nhưng lại biết người đàn ông trước mắt bị mình làm cho tổn thương thế nào.

      "Tóm lại là khiến Mạc Thanh Ngải ghét Nhan Hàn Thành, thể ở chỗ cùng Nhan Hàn Thành là được, em biết làm được."

      " biết rồi." Mạnh Đa nhận lời: " đây."

      "Buổi tối ở đây sao?"

      "."

      Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạnh Đa, Hạ Đồng lại nổi lên nỗi bất an, trước kia còn có thể cười cười với Mạnh Đa, nhưng lâu rồi chưa cười, cho dù có lỗi cũng còn cách nào khác, muốn người đàn ông là Nhan Hàn Thành, phải Mạnh Đa.

      "Nhan Hàn Thành..."

      "Ừ."

      " muốn uống nước ?"

      "."

      "Nhan Hàn Thành..."

      "Ừ."

      " muốn ăn hoa quả ?"

      "."

      "Nhan Hàn Thành..."

      "Ừ."

      " muốn WC ?"

      "...."

      "Nhan Hàn Thành... . . . Ưm ưm. . . . . ."

      Bộ mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, dọa Mạc Thanh Ngải nhảy dựng, môi là cảm giác mềm mại, có chút đau đớn, nhắm mắt lại hưởng thụ, thích môi Nhan Hàn Thành, mềm mềm ngọt ngọt giống thạch hoa quả.

      Sau lúc lâu, đầu óc Mạc Thanh Ngải mơ hồ, nghe thấy giọng khàn khàn áp lực: "Nếu em hỏi có nóng , có cần cởi quần áo , có thể trả lời em ngay, sau đó lăn giường với em lát."

      " chết !" Đôi má Mạc Thanh Ngải có chút nóng, tiện tay đẩy Nhan Hàn Thành ra: "Ban ngày ban mặt bị ấm đầu."

      Khóe môi Nhan Hàn Thành tràn đầy ý cười, lần nữa ngồi thẳng dậy cầm sách: " phải em cũng ấm đầu sao? biết bây giờ em quản cả việc toilet, chẳng lẽ muốn cởi quần hộ ?"

      "Hừ, bỉ ổi." Mạc Thanh Ngải ngồi xuống, chui ngay vào lòng Nhan Hàn Thành, sau đó lòng : "Nhan Hàn Thành, em hỏi việc, có thể khua môi múa mép mà trả lời cho em ?"

      Nhíu mày, Nhan Hàn Thành ôm ngực: " thề, mỗi lần trả lời câu hỏi của em đều rất lòng."

      "..." Mạc Thanh Ngải nhìn vào con ngươi đen của Nhan Hàn Thành, lời đến tận miệng rồi mà thể thoát ra muốn hỏi sao? có tức giận ? phải lần đầu tiên chọc giận , giờ giờ phút này, chỉ muốn làm ỷ lại bên cạnh , nhưng mà rất để ý.

      " , người vẽ chỉ có , tóm lại người đó là ai?"

      Nhan Hàn Thành giật mình, rất lâu Mạc Thanh Ngải đề cập tới vấn đề này, đột nhiên nhắc tới làm kinh ngạc, có chút cảnh giác, phải người lòng dạ hẹp hòi mà nhớ mãi chuyện này, trừ khi gần đây có người nhắc tới.

      Nhìn Nhan Hàn Thành ngớ ra, lòng Mạc Thanh Ngải bắt đầu xoắn xuýt, cái này cho thấy người như thế, khiến lúc nhớ tới còn có thể thất thần, vốn tưởng rằng quan hệ của bọn họ đạt đến mức độ nào đó, cho phép mình hiểu trong lòng mà ra, cần treo chữ lên miệng nhưng vẫn luôn có tình , nhưng bây giờ hình như có chút đau lòng, ra tất cả chỉ là tưởng tượng, giữa bọn họ, vẫn hề tránh được nhân tố bất ổn.

      Nhan Hàn Thành thất thần suy nghĩ cách trả lời, mãi đến khi phát Mạc Thanh Ngải cắn chặt môi dưới, mới ý thức được bất an, bất an này cũng làm cực kỳ mất mát, bởi vì... Cuối cùng vẫn đủ tự tin, đủ tin tưởng , nếu , sao đến bây giờ còn biết người đó là ai.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19.2:

      Edit: Thu Thủy

      Ôm Mạc Thanh Ngải, để tựa đầu vào vai mình, Nhan Hàn Thành nở nụ cười : "Đồ ngốc, chưa từng với ai, vì đó là bí mật quan trọng trong lòng , hi vọng có ngày em hiểu được."

      Những lời này, Nhan Hàn Thành lập lờ nước đôi, có lẽ rất để ý đến chuyện này, nhưng đó chính là ranh giới cuối cùng trong lòng , nếu có thể công khai để lộ hết trước mặt , nhưng vẫn có dũng khí, hi vọng có ngày tự tin : "Người vẽ nhất định là em", vậy mọi chuyện mới có ý nghĩa.

      Toàn thân Mạc Thanh Ngải lại run rẩy, cảm thấy Nhan Hàn Thành thừa nhận người kia tồn tại, hi vọng có thể chấp nhận.

      Tay chân có chút lạnh, Mạc Thanh Ngải vòng tay ôm cổ Nhan Hàn Thành, mặt chôn vào ngực , muốn nhìn thấy vẻ đơn của mình,

      ra...Mạc Thanh Ngải, sao, bây giờ người bên cạnh là mày là tốt rồi, việc gì phải truy cứu, nếu kia xuất lúc mày có bên cạnh Nhan Hàn Thành cũng thể khẳng định Nhan Hàn Thành ta hơn mày, đúng ?

      Mạc Thanh Ngải an ủi chính mình, cuối cùng cũng biết có phải tự lừa mình .

      "Chị Ngải, chị Ngải..." Mạnh Đa tiến tới bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải, thấp giọng kêu.

      Mạc Thanh Ngải vốn thất thần hoàn hôn trong giây lát, nhìn thấy vẻ mặt cố làm ra vẻ thần bí của Mạnh Đa cười: "Có chuyện gì mà bí mật vậy?"

      "Tôi có tin bí mật đặc biệt do người bạn báo, chị có muốn biết ?"

      "Thôi, chúng ta cũng phải là đám chó săn, chúng ta làm việc ở tòa soạn nổi tiếng đó, nếu để tổng biên biết cậu nhiều chuyện như vậy bị phê bình!"

      " phải đâu, chị Ngải." Mạnh Đa càng tiến lại gần, đôi mắt đơn thuần mở to như biết được tin mừng: "Trước kia phải chị phỏng vấn họa sĩ Nhan Hàn Thành sao?"

      Nhan Hàn Thành...

      Ba chữ đó hấp dẫn lực chú ý của Mạc Thanh Ngải: " ta làm sao?"

      "Tôi nhớ trước kia phỏng vấn chị viết, Nhan Hàn Thành thích vẽ người, nhưng chỉ vẽ người, nhưng những bức tranh đó Nhan Hàn Thành chưa bao giờ công khai đúng ? Nhân vật đó lại bị suy đoán ồn ào đúng ?"

      Mạc Thanh Ngải ngơ ngẩn gật đầu.

      "Bạn tôi chị từng học cùng khoa với Nhan Hàn Thành ở trường đại học, may mắn nhặt được bức tranh vẽ người ta để lại trong phòng vẽ, bây giờ bức tranh ấy ở trong tay tôi, chị có muốn xem ?"

      "Tôi..." Mạc Thanh Ngải sợ hãi thốt ra là mình muốn nhìn, nhưng có thể chấp nhận kết quả , nếu bên trong đúng là vẽ người, khiến tự thấy xấu hổ à?

      "Chị Ngải?" Mạnh Đa đẩy Mạc Thanh Ngải: "Buổi chiều bạn tôi bay rồi, còn nhiều thời gian đâu, chị có muốn lấy ?"

      Tin tức, muốn lấy, nhưng muốn nhìn!

      Đeo túi, Mạc Thanh Ngải kéo Mạnh Đa, hoàn toàn mất lý trí : ", đưa tôi nữa."

      Ngồi đối diện với bạn của Mạnh Đa, bàn tay Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, có thể nhìn người Nhan Hàn Thành vẽ sao?"

      Mạnh Đa kích động: "Tiểu Kha, tranh đâu tranh đâu? Đây đúng là tin tức lớn đó..., Nhan Hàn Thành càng ngày càng nổi tiếng, tớ nghĩ rất nhiều người muốn biết nhân vật Nhan Hàn Thành vẽ là ai."

      Tiểu Kha có chút khó xử: "Mạnh Đa, tớ coi cậu là bạn mới với cậu, chị tớ biết đâu, bức tranh này là tớ lén mang tới cho các cậu nhìn, nhưng mà thể cho các cậu, cũng tuyệt đối thể công khai, cho nên các cậu ghi bài đừng để lộ tớ."

      "Yên tâm! Sao tớ có thể hại cậu, chúng tớ chỉ tò mò thôi, nếu biết đó là ai, cần tranh của cậu cũng viết được tin rồi."

      Mạc Thanh Ngải phục hồi tâm trạng, cười lên: "Tiểu Kha, cậu coi Mạnh Đa là bạn bè đúng ? Rất cảm ơn lần này cậu đồng ý cho chúng tôi xem, tòa soạn chúng tôi là toàn soạn có uy tín, tuyệt đối viết thông tin người cung cấp, nếu rất dễ bị kiện, chúng tôi chỉ tò mò thôi."

      Tiểu Kha nghe Mạc Thanh Ngải xong yên tâm hơn rất nhiều, sau đó lấy bản thảo từ trong túi ra, có chút chần chừ rồi lại đưa cho Mạnh Đa.

      Mạnh Đa vội vàng nhận lấy, sau lúc lâu cảm thán câu: "Oa, xinh đẹp, khó trách Nhan Hàn Thành chỉ vẽ ấy, ấy là người Nhan Hàn Thành sao?"

      Câu xinh đẹp kia làm tim Mạc Thanh Ngải đau đớn, máu chảy như xoắn lại với nhau, nhịn được lấy bức tranh, trong mắt là dáng vẻ người kia.

      Rầm tiếng, Mạc Thanh Ngải thấy lòng mình trống rỗng, ... Biết này.

      nhớ, nhớ rất , này, vừa quyến rũ vừa trong trẻo, xinh đẹp làm say lòng người, từng thân mật đứng chỗ với Nhan Hàn Thành, trước cửa câu lạc bộ cao cấp "Danh quốc lưu quang" ở Nhật Bản, ra là đó.

      "Chị Ngải, chị Ngải.."

      Mạnh Đa có vẻ lo lắng gọi Mạc Thanh Ngải, sắc mặt Mạc Thanh Ngải trắng đến dọa người: "Chị làm sao vậy, có khỏe ? Có chỗ nào thoải mái à?

      Đúng vậy, thoải mái, trong lòng thoải mái, ra đó có tồn tại, gặp qua, vốn nghĩ là mình cần biết người đó là ai, ra lại để ý như vậy.

      Tình của thể có tạp chất, muốn tình đầy đủ, mà Nhan Hàn Thành, biết này từ bao giờ,mà ngay từ lúc đầu khi biết ta, tình dành cho đầy đủ.

      Tay run rẩy vẽ theo đường cong bức tranh, có thể xác định, đây là bút tích của Nhan Hàn Thành, tuy chỉ nhìn tranh Nhan Hàn Thành vẽ cho lần nhưng cũng có thể chắc chắn đây là tranh vẽ.

      Sợ hãi mình quá luống cuống, cuối cùng Mạc Thanh Ngải cũng trả tranh lại cho Tiểu Kha, che giấu thích hợp của mình: "Cảm ơn cậu."

      Mãi đến khi Tiểu Kha rời , Mạnh Đa nắm chặt tay Mạc Thanh Ngải: "Chị Ngải, tay chị lạnh quá, sao đột nhiên lại như vậy, thoải mái à?"

      "Tôi sao." Mạc Thanh Ngải tươi cười.

      "Mạnh Đa..."

      "Dạ."

      " uống rượu với tôi."

      "Uống rượu tổn thương thân thể."

      " sao nữa rồi."

      "Vậy..."

      " uống cùng tôi, uống đến lúc dậy nổi nữa."

      "...Được."
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20:

      Edit: Thu Thủy

      "Đau..."

      Cảm giác đầu tiên khi Mạc Thanh Ngải tỉnh dậy là đau đầu, xoa huyệt thái dương, chậm rãi ngồi dậy, miệng đắng khô, chỉ có thể thào: "Nhan Hàn Thành, lấy nước cho em."

      Sau lúc lâu, căn phòng vẫn yên tĩnh, Mạc Thanh Ngải thấy đúng, mở mắt ra, nhìn chiếc chăn mỏng trượt xuống người mình, lộ ra... thân hình trơn bóng, nghiêng đầu, sau đó phát , người đàn ông khỏa thân nằm bên cạnh... phải là Nhan Hàn Thành quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, mà là Mạnh Đa!

      Trong nháy mắt đó, đầu óc Mạc Thanh Ngải trống rỗng, chỉ cảm giác máu dần đông lại, lắc đầu dám tin, nhảy xuống giường mặc quần áo.

      Khi mặc quần áo chỉnh tề, lại bị cánh tay nắm chặt từ phía sau, Mạnh Đa ôm đầu vai Mạc Thanh Ngải, giọng khẩn cầu: "Tiểu Ngải, đừng ."

      Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, liều mạng tránh thoát: "Mạnh Đa, buông ra, điều này đúng."

      "Vì sao đúng, đúng chỗ nào?" Mạnh Đa chịu buông tay.

      Dưới tình thế cấp bách, Mạc Thanh Ngải cắn vào tay Mạnh Đa, để ta phải buông tay, kéo áo khoác bọc lấy người mình, khuôn mặt tái ngợt đối mặt với Mạnh Đa: "Tôi... Sao chúng ta có thể như vậy."

      "Chúng ta uống rượu say." Đôi mắt to của Mạnh Đa nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, nhưng nét hối hận.

      "Trời ơi." Lòng Mạc Thanh Ngải xoắn lại, ký ức tối qua lên trong đầu, vì thấy bức tranh Nhan Hàn Thành vẽ khác nên mới khống chế được mà uống nhiều rượu, nhưng sau khi uống rượu xảy ra chuyện gì nhớ, nhưng dù khó chịu thế nào, cũng chưa bao giờ nghĩ phản bội Nhan Hàn Thành, sao có thể làm như vậy, thể tin được, sao mình có thể làm ra chuyện như vậy.

      "Mạnh Đa, đồng ý với tôi, hãy quên ,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mặc kệ chúng ta làm cái gì, nhất định phải quên, chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

      "Vì sao? Tôi muốn, chị biết là tôi luôn thích chị."

      Mạnh Đa ra vẻ có thể trả bất cứ giá nào: "Từ lần đầu gặp tôi thích chị, nhưng chị chưa bao giờ cho tôi cơ hội, cho nên tôi dám tiến tới, tại Nhật Bản phải chị rồi sao?"

      Đúng vậy, Mạc Thanh Ngải sớm cảm nhận được, nhưng muốn đối mặt, vì chỉ coi Mạnh Đa như em trai, bây giờ chỉ biết mình hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, cho dù trong lòng Nhan Hàn Thành phải , cũng muốn làm ra chuyện có lỗi ới .

      "Đó là suy nghĩ của cậu, tôi ..."

      " có Nhan Hàn Thành, phải ?"

      Đầu Mạc Thanh Ngải đau muốn nứt ra, nhìn Mạnh Đa: "Sao cậu lại biết Nhan Hàn Thành?"

      "Bởi vì tôi chị nên tôi đương nhiên là biết, nhưng chị biết người Nhan Hàn Thành nhất phải chị, sao chị vẫn muốn kết hôn cùng ta?"

      "Cậu..." Mạc Thanh Ngải có cảm giác hít thở thông: "Cậu cố ý? Cậu cố ý để tôi thấy bức tranh đó?"

      " xin lỗi." Mạnh Đa tiến lên nắm lấy vai Mạc Thanh Ngải: "Tôi chỉ muốn chị sống trong ảo tưởng của mình, đau khổ Nhan Hàn Thành, vì sao chị chọn tôi."

      "Đủ rồi!"

      Mạc Thanh Ngải tức giận hất tay Mạnh Đa: "So với Nhan Hàn Thành, cậu càng làm tôi thấy ghê tởm, ít nhất ấy chưa bao giờ lừa gạt tôi, ấy làm chuyện gì cũng bình thản, thẳng thắn, mà cậu vì muốn chen vào mà giả bộ như biết gì để lừa gạt tôi, cậu nghe đây, vĩnh viễn cũng có khả năng tôi ở chỗ với cậu, tôi cũng muốn gặp lại cậu nữa."

      xong, Mạc Thanh Ngải cầm túi chạy ra khỏi phòng.

      Mạnh Đa đứng yên tại chỗ, nhưng lại cười nổi.

      Nếu theo tính cách của Mạc Thanh Ngải, thành công, trong tình của Mạc Thanh Ngải thể có phản bội, dù là Nhan Hàn Thành phản bội hay chính mình phản bội, điều đó giống như vết nứt khiến mọi thứ rơi xuống vực sâu.

      thành công, nhưng Mạnh Đa lại thấy buồn cười, làm như vậy tới cùng là vì cái gì, vì người cả đời mình, chỉ biết lợi dụng mình, nhưng mà chỉ có làm như vậy, mới có thể nhẫn tâm rời xa Hạ Đồng, bao giờ lưu luyến nữa.

      Mạc Thanh Ngải... Trong lòng bỗng cảm thấy đau khổ, khó hiểu, câu kia là do diễn trò mà sao? sắp phân nữa rồi, mọi cảm xúc đều thể mặt, thẳng thắn có chút nào kệch cỡm, mỗi nụ cười, cái nhăn mày đều vô cùng rực rỡ...

      Ngồi xổm bên cạnh bồn lắm lớn, Nguyễn Phỉ lo lắng nhìn Mạc Thanh Ngải ngừng tấy bông tắm chà xát người mình, cuối cùng nhin được thốt lên: "Cậu ở trong này kỳ cọ giờ rồi, cậu có thể cho tớ biết xảy ra chuyện gì , cậu cứ như vậy làm tớ rất sợ."

      Mạc Thanh Ngải cắn môi nhìn Nguyễn Phỉ, vẫn chữ, tiếp tục chà mạnh.


      Nguyễn Phỉ dùng lực đoạt lại bông tắm, to: "Mạc Thanh Ngải, cậu cứ tiếp tục như vậy, tớ gọi Nhan Hàn Thành đến!"

      ", đừng gọi ấy, cầu xin cậu." Ba chữ Nhan Hàn Thành làm Mạc Thanh Ngải có phản ứng, oan ức phải chịu đựng lập tức trào ra, nước mắt tí tách rơi vào bồn tắm lớn.

      " khóc khóc." Nguyễn Phỉ đau lòng đặt tay vào trán Mạc Thanh Ngải: "Tớ gọi nữa, nhưng cậu cho tớ biết, làm sao vậy, cậu như vậy làm tớ sợ muốn chết, Nhan Hàn Thành vẫn gọi điện cho tớ hỏi cậu ở đâu, cả đêm qua cậu về nhà, cậu mà xuất sợ cậu ta điên lên mất.

      "Phỉ Phỉ..."

      Mạc Thanh Ngải khóc đến mức giọng khàn khàn: "Tớ dám gặp ấy, tớ... Thấy mình rất bẩn."

      Bẩn?

      Mặt Nguyễn Phỉ trắng bệch: "Cậu... Tối qua cậu gặp người xấu?"

      Mạc Thanh Ngải lắc đầu, nắm chặt quả đấm: "Nếu là thế tớ cũng ghét mình như vậy, tối qua tâm trạng tớ tốt, uống rượu, sau đó cái gì cũng nhớ , buổi sáng tỉnh dậy liền thấy... Thấy Mạnh Đa nằm giường, sao tớ có thể như vậy?"

      Lại là Mạnh Đa?

      Nguyễn Phỉ nhíu mày, chuyện lần trước cho Tiểu Ngải, tưởng là tốt cho ấy, ngược lại lại khiến Tiểu Ngải mất cảnh giác.

      Nhìn Nguyễn Phỉ yên lặng , đáy lòng Mạc Thanh Ngải có cảm giác mất mát: "Phỉ Phỉ, cậu cũng thấy khinh thường tớ sao? Tớ... ở trong lòng Nhan Hàn Thành còn có thể phát sinh quan hệ với Mạnh Đa."

      "Ngốc!" Nguyễn Phỉ vỗ má Mạc Thanh Ngải: "Tớ bao giờ vì chuyện này mà khinh thường cậu, mà đêm cũng sao, là do say rượu thôi, nhưng mà, Tiểu Ngải, cậu nhớ gì sao, cậu chắc chắn... Phát sinh quan hệ với Mạnh Đa?"

      Mạc Thanh Ngải mờ mịt nhìn Nguyễn Phỉ, hiểu : "Cậu có ý gì?"

      "Thôi." Nguyễn Phỉ biết bây giờ Mạc Thanh Ngải thể nghĩ được điều gì: " phải cậu uống rượu sao, dieendaanleequuydonn sao tâm trạng cậu lại tốt?"

      tới đây, Mạc Thanh Ngải càng đau khổ: "Có lẽ như vậy cũng được, để tớ có cớ rời xa Nhan Hàn Thành, Phỉ Phỉ, cậu biết ? Tớ thấy bức tranh của Nhan Hàn Thành, ấy rất xinh đẹp, tớ gặp, lúc ở Nhật Bản..."

      "Từ từ!" Nguyễn Phỉ nhức đầu, chuyện gì thế này, chẳng lẽ Tiểu Ngải vẫn biết Nhan Hàn Thành vẽ là mình? Sao Nhan Hàn Thành có thể vẽ người khác: "Cậu chắc chắn?"

      "Chắc chắn." Mạc Thanh Ngải trườn xuống mặt nước, đầu tựa vào bồn tắm: "Những nét vẽ đó, là của Nhan Hàn Thành.."

      Nhìn Mạc Thanh Ngải mất mát, Nguyễn Phỉ biết gì, vốn tưởng rằng hai người này có thể trời quang mây tạnh, nhưng biết vì cái gì lại trở về điểm ban đầu, càng sâu càng mù quáng sao?

      "Vậy cậu định làm thế nào? thẳng ra với Nhan Hàn Thành sao?"

      Mạc Thanh Ngải ôm ngực, nước mắt tràn ra: "Nơi này cho tới biết, tớ thể rời xa ấy, nhưng lý trí lại , tớ và ấy thể tiếp tục như vậy, tớ muốn được chăm sóc ấy làm được, ấy muốn tớ lại bỏ lỡ, bây giờ phải xã hội cũ, ra tớ có thể để ý đến sai lầm tối qua, nhưng tớ làm được, Phỉ Phỉ, đến giờ tớ cũng chưa với cậu, bốn năm trước, đêm trước khi Nhan Hàn Thành Ý tớ trao thân cho ấy, ở bên ngoài là Nhan Hàn Thành bá đạo giữ chặt lấy tớ, nhưng thực tế đúng như lời ấy , ấy phải người tình nguyện, trong tiềm thức tớ tự cho phép mình, cho ấy, thể tớ có thể kiên nhẫn chờ dù là bao lâu, tớ muốn ấy biết tớ chỉ thuộc về Nhan Hàn Thành, nhưng mà bây giờ... Ha ha, tớ xứng với tình này rồi."

      "Đồ ngốc!" Nguyễn Phỉ ôm Mạc Thanh Ngải , cũng bất giác khóc lên: "Ai cậu xứng, phải cậu cố ý, Nhan Hàn Thành để ý đâu."

      ", ấy để ý, tớ hiểu mà, đúng vậy, nếu ấy biết có lẽ khinh thường tớ, nhưng vô cùng thất vọng, bởi vì tớ tìm hiểu bí mật trong lòng , tin tưởng , tiếp đó lại để cảm giác chỉ thuộc về mình Nhan Hàn Thành biến mất..."

      "Tiểu Ngải." Nguyễn Phỉ có chút bất đắc dĩ: "Cậu có biết , cậu Nhan Hàn Thành đến mức quên bản thân mình, sao cậu có thể suy nghĩ theo cảm giác của cậu ta, chẳng lẽ cậu thất vọng về Nhan Hàn Thành sao?"

      "Tớ biết." Mạc Thanh Ngải bật dậy: "Tớ muốn về nhà."

      "Cậu muốn làm gì, muốn ra?"

      ". . . . . . Chỉ là. . . . . ." Mạc Thanh Ngải vừa mặc quần áo vừa giọng , khiến cho Nguyễn Phỉ nghe : "Tớ muốn giữ lại chút trong lòng ấy, thà rằng ấy chỉ thất vọng về tớ."

      "Mạc Thanh Ngải! Em giải thích ."

      Lúc Mạc Thanh Ngải mở cửa vào, Nhan Hàn Thành ngây ngốc cúp điện thoại, biểu cảm lo lắng chuyển sang thả lỏng, khiến Mạc Thanh Ngải cảm thấy chua sót.

      Cố gắng thể mình sao cả, Mạc Thanh Ngải lạnh nhạt bỏ túi sách xuống: "Giải thích cái gì?"

      Nhan Hàn Thành nhíu mày, đôi mắt đen nheo lại: "Em thấy có gì phải giải thích với à?"

      " có, nếu chỉ là chuyện cả đêm về, đúng là em có gì cần giải thích."

      lạnh lùng của Mạc Thanh Ngải khiến Nhan Hàn Thành tức giận: "Mạc Thanh Ngải, cuối cùng em coi là gì, em thấy chơi đùa rất vui sao?"

      Mạc Thanh Ngải cười lạnh, dám nhìn thẳng Nhan Hàn Thành, sợ để lộ mặt yếu ớt của mình: "Vậy coi em là gì hả?"

      Tiến lên nắm chặt cổ tay Mạc Thanh Ngải, khiến đau đến kêu lên, nhưng thể nghi ngờ tức giận của Nhan Hàn Thành tăng nhanh sau đêm mất ngủ: "Em đừng những điều quái gở nữa, vì sao em lại vô duyên vô cớ như vậy?"

      Ngẩng đầu nhìn Nhan Hàn Thành, cảm thấy hơi thở nóng rực của gần mình như vậy, khiến rất muốn nhào vào lòng khóc lớn, ôm thắt lưng mà khóc, mình hư hỏng thế nào, cái gì cũng biết lại có thể thức dậy cùng người đàn ông khác giường, ra vô cùng sợ hãi, sợ mất , nhưng thể.

      "Vô duyên vô cớ?" Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, châm chọc: "Tới địa ngục mà vô duyên cớ, Nhan Hàn Thành, chúng ta có thể thôi diễn kịch , vì sao muốn ở chỗ với tôi, vì sao lại muốn kết hôn với tôi, trong lòng phải tôi, thích tôi, vì sao lại muốn lừa tôi."

      Nhan Hàn Thành bắt được nét muốn trong mắt Mạc Thanh Ngải, nhưng cách nào hiểu được suy nghĩ của : "Em bậy gì vậy, ràng mấy ngày nay đều rất tốt, sao đột nhiên lại như vậy."

      " phải là đột nhiên! Nhan Hàn Thành, đủ rồi, tôi biết người duy nhất vẽ là ai, vẫn còn muốn tiếp tục lừa tôi sao, tôi với mình là cần để ý, nhưng tôi làm được, cho nên chúng ta kết thúc!"

      Chúng ta kết thúc!

      Những lời này ra làm Mạc Thanh Ngải đau thấu tâm can, hiểu là điều này đối với Nhan Hàn Thành cũng vô cùng đáng sợ, giống như trước kia Nhan Hàn Thành chúng ta dừng ở đây , vô cùng tàn nhẫn.

      Ánh mắt Nhan Hàn Thành sâu thẳm, dần trở nên lạnh lẽo, giọng lạnh tới mức thể lạnh hơn: "Em có giỏi lại lần nữa xem."

      "Tôi , chúng ta kết thúc!" Mạc Thanh Ngải nghẹn ngào, cố gắng ra những lời này.

      "Tốt nhất là em với vẽ là ai, nếu có chết cũng tha cho em."

      "Tôi thấy rồi, ngoài cửa "Danh Quốc Lưu Quang" ở Nhật Bản, đứng cùng , chính là người vẽ."

      Đường Yên?

      Môi Nhan Hàn Thành mím lại, đột nhiên nhớ tới chuyện "ngoài ý muốn" kia: " có thể giải thích."

      "Tôi muốn nghe!"

      "Em phải nghe."

      "Tôi cần nữa rồi."

      "Em gạt người."

      "Mọi chuyện của đều liên quan gì tới tôi."

      Nhìn Mạc Thanh Ngải dứt khoát, Nhan Hàn Thành thấy lòng mình chưa bao giờ lạnh như vậy, môi mỏng chậm rãi phun ra từng từ lạnh băng: " chưa từng hối hận vì em như bây giờ, nếu có thể, rất muốn bóp chết em, sau đó cùng em tới chỗ chết."

      Cố kìm nén nước mắt, Mạc Thanh Ngải gần như hít thở thông, tình nguyện để Nhan Hàn Thành cứ như vậy mà bóp chết mình, cũng muốn rời xa .

      Đột nhiên, Nhan Hàn Thành nắm chặt tay, kéo Mạc Thanh Ngải ra cửa, da đầu Mạc Thanh Ngải run lên: " muốn làm gì, buông ra."

      Mà Nhan Hàn Thành cần biết Mạc Thanh Ngải có bị đau , cứ kéo .

      Nơi đến là "Đại Thành tiểu ái", đá văng cửa phòng vẽ tranh, Nhan Hàn Thành kéo mạnh Mạc Thanh Ngải vào bên trong, tim Mạc Thanh Ngải đập rất nhanh, vùng vẫy: "Buông ra!"

      Nhan Hàn Thành vẫn mím môi như cũ, sau đó đá cửa phòng trong ra, ném Mạc Thanh Ngải vào.

      Mạc Thanh Ngải hoa mắt chóng mặt, sau đó ngẩng đầu, phát đây là phòng để tranh, tranh lớn tranh bày đầy phòng, đều là vẽ người, nhân vật chỉ có , là , là Mạc Thanh Ngải, tất cả đều là , từ đầu đến cuối tất cả đều là .

      Cười, nhíu mày, khóc, mặt xấu, tức giận, suy nghĩ, đờ đẫn . . . . Để biết, ra có thể có nhiều biểu cảm như vậy.

      phút đó, Mạc Thanh Ngải hối hận đến mức muốn chết, nhưng Nhan Hàn Thành cho bất kỳ cơ hội nào để hối hận, tiến lên hai bước, thô lỗ xé tranh rồi lại lấy bức khác xé: "Đúng là tôi điên rồi, mới có thể nhớ từng câu của em, mới có thể làm họa sĩ vì người ngay cả lời của mình cũng nhớ, vì em mà vẽ từng bức tranh, đều có ý nghĩa, tôi làm nhiều như vậy cũng đạt được dự tin tưởng của em, cũng được em hiểu, em đáng, Mạc Thanh Ngải, em đáng để tôi phải làm như vậy."

      Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, bám vào ống quần Nhan Hàn Thành cầu xin, khóc lớn: "Đừng, cầu xin , đừng... Nhan Hàn Thành, đừng xé, đừng xé, cầu xin ."

      Dừng lại động tác, Nhan Hàn Thành cúi đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, khép mắt lại, sau đó lạnh lùng : "Em biết ? Nơi này có tên của hai chúng ta, từ giờ trở , tồn tại rồi."

      Sau đó Nhan Hàn Thành xoay người rời .

      Lần này, Mạc Thanh Ngải cảm giác khóc là điều quá xa xỉ, cũng biết, lần này, Nhan Hàn Thành trở về nữa, trong lòng trống trơn, đều là do tự chuốc lấy, quá sai lầm, có Nhan Hàn Thành, cái gì cũng có rồi.

      ************
      Last edited: 5/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :