1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15.2:

      Edit: Thu Thủy

      Đúng là đồ bạn xấu, giờ phút này Nhan Hàn Thành chỉ có ý nghĩ như vậy, dễ dàng gì mới tranh thủ được chút, thể bị vạch trần nhanh như vậy, ho hai tiếng: "Tớ đồng ý với đề nghị của Mạc Thanh Ngải, cậu nhanh về nhà mình nằm ."

      "Này, cậu đừng quá ác độc."

      "Là người nào ác độc?"

      Mạc Thanh Ngải đau đầu: "Quên , tôi nhường gian riêng cho hai người, xem ra các người có rất nhiều điều muốn , tôi dọn dẹp, nhưng đừng chuyện lâu, Nhan Hàn Thành còn phải nghỉ ngơi."

      "Tuân mệnh!"


      Cận Diêm ra vẻ đảm bảo, sau đó nhìn Mạc Thanh Ngải ra cửa phòng, mới cẩn thận đóng cửa lại, ngồi vào cạnh giường Nhan Hàn Thành.

      " , cậu sao chứ?" Những lời này, Cận Diêm hỏi rất nghiêm túc, dù sao cũng là bạn bè, lo lắng quá vô tâm rồi.

      "Cậu nhìn thấy sao? Có sao mà tớ còn ở đây?" Nhan Hàn Thành rất hiểu suy nghĩ của Cận Diêm, nhưng bọn họ được những lời buồn nôn nên chỉ cần hiểu lòng nhau thôi.

      "Lần này, tớ hiểu Mạc Thanh Ngải trong lòng cậu và Nguyễn Phỉ, trước kia tớ luôn hiểu vì sao mà cậu thể ấy, ngoài ấy ra còn rất nhiều tốt khác mà, thứ khác có chưa chắc ấy có."

      "Ồ? Vậy cậu hiểu được gì?" được Cận Diêm xem trọng rất ít, Nhan Hàn Thành rất có hứng thú để biết.

      "Rất đơn giản, thích giả ngốc, cảm thấy mình có khả năng lừa gạt chính mình, cũng có thể lừa gạt mọi người, ra cũng rất dễ dàng biết, có cậu, ấy có thể, có cậu, ấy thể làm gì.

      Nhan Hàn Thành cười rộ, muốn che giấu suy nghĩ của mình: "Vậy chẳng phải tớ rất oan uổng sao, vì những điều này tớ cũng vừa mới biết."

      "Vậy chúc mừng, chừng tình cảm hỗn loạn của các cậu có thể thay đổi, nhưng... Có chuyện này tớ nhất định phải cho cậu biết."

      "."

      Sau đó Cận Diêm kể lại chuyện sau khi đưa Nhan Hàn Thành tới bệnh viện và gọi cho Mạc Thanh Ngải: "Về sau tớ khẳng định Mạc Thanh Ngải làm như vậy, vậy vấn đề, chính là ở người trợ lý bên cạnh Mạc Thanh Ngải."

      "Trợ lý..." Nhan Hàn Thành nheo nheo con ngươi đen, hiểu sao trong đầu liền lên khuôn mặt của Mạnh Đa: "Tớ biết rồi,di@en*dyan(lee^qu.donnn) nhưng bây giờ tớ chưa muốn nghĩ đến việc này, đợi sau này khỏe lên, tớ tìm hiểu tốt. Đúng rồi, Mạc Thanh Ngải có biết ?"

      "Ừ, tớ chưa cho ấy, Nguyễn Phỉ biết chuyện này, nhưng bọn tớ đều chưa với Mạc Thanh Ngải, tớ nghĩ cậu cũng muốn với Mạc Thanh Ngải, nhưng tớ thấy đây chỉ là nhân vật nên tạm thời chưa làm gì, nếu đến lúc đó có cần, cậu cứ ."

      Là nhân vật sao?

      Tâm lý Nhan Hàn Thành luôn có cảm giác kỳ quái, mặc dù cảm thấy Mạnh Đa uy hiếp được, cũng trở thành người cản trở và Mạc Thanh Ngải, nhưng mà... Có đôi khi, chướng ngại vật, luôn luôn biết cách chọc người, hi vọng đối thủ này đáng để phải chú ý, nếu , quá lãng phí thời gian.

      "Ừ. Tuần tới tớ bắt đầu làm, Hàn Tiếu, cảm ơn... Ừ... Vậy thứ hai tuần sau gặp." Cúp điện thoại, Mạc Thanh Ngải nhìn Nhan Hàn Thành xuống phòng khách.

      " khẳng định là cần nghỉ ngơi thêm?"

      "Tôi cực kỳ khẳng định." Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải ngồi xuống ghế sô pha, trở về nhà là Mạc Thanh Ngải giám sát như tội phạm, nếu còn khỏe làm thất vọng.

      "Được rồi, ngột ngạt nhiều ngày như vậy cũng nên hít thở khí mới mẻ rồi." Giọng của Mạc Thanh Ngải ra vẻ đại xá.

      Nhan Hàn Thành bật cười, rất tự nhiên ôm lấy eo nhắn của Mạc Thanh Ngải, vùi đầu vào cổ : "Buổi tối làm gì có khí mới mẻ, cho nên cần, rất thơm."

      "Tôi thấy ngứa ra rồi đấy!" Mạc Thanh Ngải buồn cười mắng, nhưng chống lại động tác của Nhan Hàn Thành, để mặc làm càn người , nếu hỏi vì sao lại thế, có lẽ chính cũng biết, quan hệ của bọn họ là gì? Đúng vậy, bây giờ bọn họ có quan hệ nào ràng, nhưng trong lòng bắt đầu thừa nhận, hơn nữa cũng là thói quen hai mươi mấy năm, hình như quen thuộc .

      Cái gì mà thanh mai trúc mã, trước kia cực kỳ chán ghét, cảm thấy câu thơ "Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai"* vớ vẩn, nhưng bây giờ cảm thấy đây cũng là loại hạnh phúc, bọn họ đều hiểu nhau, cho dù tranh chấp ngớt, cũng có thể là chính mình trước mặt đối phương, trước kia thường ở lảm nhảm vào tai Nhan Hàn Thành những bất mãn trong cuộc sống, thậm chí có lúc đột nhiên tới kỳ còn sai Nhan Hàn Thành mua băng vệ sinh, là người sợ phiền phức, nên khi có Nhan Hàn Thành, mọi thứ đều thuận tiện.

      *Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: Hai câu thơ của Lý Bạch, tả cảnh đôi trai quen biết nhau từ , vẫn chơi đùa với nhau từ tuổi lên chín, lên 10 và có cảm tình với nhau từ thuở đó. Trẻ con Trung Hoa thường bẻ cành trúc giả làm ngựa cỡi, do đó mới có danh từ “trúc mã”; bẻ cành mai xanh làm roi ngựa nên có danh từ “thanh mai”.
      Dịch thơ:
      Chàng cưỡi ngựa trúc đến
      Chạy vòng quanh sân giơ cành mai xanh

      "Ai.."

      Ai? Ngải?

      "Đây là từ cảm thán của hay là tên tôi vậy? Nếu là tên tôi miễn."

      Cánh môi mềm mại của Nhan Hàn Thành như có như vuốt ve cổ Mạc Thanh Ngải, hô hấp trở nên nóng rực: "Em nghĩ là từ cảm thán cũng được, là tên em cũng được, dù sao chỉ dùng từ này với em."

      Toàn thân bắt đầu tê dại, Mạc Thanh Ngải hơi ngửa đầu, phối hợp với động tác của Nhan Hàn Thành theo bản năng, giọng càng thêm mềm mại: "Có điều gì đặc biệt?"

      " biết sao?" Nhan Hàn Thành dừng lại động tác, vùi đầu vào ngực , nhàng mà quyến rũ: "Từ này chỉ đặc biệt với em thôi, bởi vì bên trong nó, có chữ ""..."

      câu, làm nổ tung mọi giác quan của hai người, Mạc Thanh Ngải vươn tay ôm lấy đầu Nhan Hàn Thành vùi vào ngực , khẽ hôn vào mái tóc đen tuyền của , viền tai, vành tai. . . . . . thể đè nén thương cảm, bởi vì lúc này vươn tay còn là ác mộng giữa đêm khuya nữa, còn nắm được Nhan Hàn Thành, ở bên cạnh , đúng vậy, rất ràng.

      Bài tay thon dài trắng nõn của Nhan Hàn Thành thăm dò vào bên trong áo sơ mi rộng thùng thình của Mạc Thanh Ngải, giọng khàn khàn chứa cả chịu đựng: " có thể chứ?"

      Trong lúc hỗn loạn, Mạc Thanh Ngải vẫn níu được tia lý trí, cười, lúc này còn hỏi có thể chứ? Đều làm triệt để như vậy, huống chi. . . . . . Giữa bọn họ phải lần đầu tiên rồi.

      Bốn năm trước, đúng ra, là đêm trước khi Ý, bây giờ nghĩ lại, lúc đó cũng rất giản xảo…

      Mạc Thanh Ngải đưa tay cởi từng nút áo sơ mi của Nhan Hàn Thành, dfienddn lieqiudoon muốn dùng hành động thực tế cho biết, cuối cùng là chưa thể hay có thể.

      Cặp mắt đen như mực ngước lên để Mạc Thanh Ngải nhìn thấy cảm xúc hỗn loạn trong , lòng có chút thỏa mãn, là lòng thỏa mãn của phụ nữ khi thấy đàn ông điên cuồng trước mặt mình, đúng là có cảm giác rất thành công.

      giây sau, bay lên trời, trời đất quay cuồng, sau đó lưng chạm vào tấm đệm mềm mại trong phòng ngủ.

      "Bây giờ em còn cơ hội hối hận rồi..."

      Hối hận? ... Sao phải hối hận.

      Vươn tay kéo Nhan Hàn Thành xuống, Mạc Thanh Ngải cúi đầu, hạ nụ hôn triền miên và dịu dàng lồng ngực cường tráng của , sau đó nhịn được cười rộ lên, giống tinh, quyến rũ mười phần.

      Người đàn ông bên dưới gầm tiếng, cuối cùng kìm nén được đoạt lại quyền chủ đạo.

      Đêm nay, phải cho biết, nghịch lửa phải trả giá rất lớn.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16.1:

      Edit: Thu Thủy

      Ánh mặt trời lúc sáng sớm rực rỡ và mềm mại, xuyên qua tấm rèm, rơi xuống cửa sổ thủy tinh, hắt vào trong nhà, chiếu vào còn nằm ngủ giường.

      Hình như vẫn còn ngủ say, tóc dài gợn sóng màu nâu rủ xuống hai bên má, che nửa khuôn mặt tinh xảo xinh xắn của , chỉ lộ ra hàng mi dài, che lấp đôi mắt nhắm chặt, còn có khóe môi điểm sắc đỏ, khuôn mặt nhắn gối lên cánh tay trắng nõn, khăn trải giường trắng tinh mềm mại trượt xuống từ mép giường, che kín bộ ngực, lộ ra bả vai tinh tế và tấm lưng bóng loáng.

      chân thon dài duỗi thẳng tự nhiên, chân còn lại chỉ lộ ra phần bắp chân trắng mịn, hơn nữa còn vắt lên cái chân kia, ánh mắt trời rải rác khuôn mặt và lưng của , để nửa người như được bao phủ trong tấm màn vàng rực sân khấu, nửa người dưới có ánh mặt trời lại càng thêm đẹp mịt mờ.

      biết qua bao lâu, hàng mi dài của khẽ rung, từ từ mở ra, sau đó thấy người ngồi trước cửa sổ, con ngươi nhìn chằm chằm vào di chuyển, chàng trai mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình được bao phủ bởi ánh nắng vàng rực, lười nhác gọi: "Nhan Hàn Thành..."

      Nhan Hàn Thành nở nụ cười cưng chiều, nhưng lên tiếng mà vẫn nhìn , di chuyển bút vẽ trong tay.

      Mí mắt vẫn còn mệt mỏi nên thấy động tác của : " làm gì vậy?"

      " vẽ tranh."

      À, vẽ tranh...

      Cái gì? vẽ tranh!!?

      Mạc Thanh Ngải mở mắt ra nhanh, vén tóc ra, vừa định ngồi dậy bị Nhan Hàn Thành ngăn cản: "Đừng nhúc nhích! chút nữa là được."

      Ổn định lại, Mạc Thanh Ngải nháy mắt, khỏi có chút mong đợi: "... vẽ em sao?"

      "Em xem?"

      Đáng ghét, sao cho tới bây giờ cũng trả lời thẳng với : "Vậy em coi như vẽ em, vẽ tặng em bức tranh rồi."

      Nhan Hàn Thành cười , nhìn Mạc Thanh Ngải rồi quay lại ngồi trước giá vẽ.

      ... là đẹp mắt, nhất là dưới ánh mặt trời, càng trở nên tao nhã, tay cầm bút vẽ nhưng chính bản thân bức tranh đẹp, Mạc Thanh Ngải ngơ ngác suy nghĩ, nhìn đến nghiện, đúng rồi...

      " vẽ dáng vẻ bây giờ của em sao?"

      "Ừ."

      "Hả?" Mạc Thanh Ngải ngượng ngùng, tỏ vẻ oan ức: "Nhưng dáng vẻ của em bây giờ rất khó coi, sao có thể vẽ em trong lúc lôi thôi lếch thếch được, em muốn vẽ đẹp đẹp cơ."

      " vẽ dáng vẻ đẹp nhất của em." Nhan Hàn Thành nhếch môi, phát , muốn cùng Mạc Thanh Ngải cảm giác của bây giờ vẫn còn quá sớm.

      " sao?" Có quỷ mới tin .

      Khoảng nửa tiếng sau, khi Mạc Thanh Ngải định ngủ tiếp, giọng trầm thấp dễ nghe của Nhan Hàn Thành lôi dậy: "Xong rồi, em muốn xem ?"

      "Muốn muốn, đương nhiên muốn." Mở choàng mắt, Mạc Thanh Ngải kéo khăn trải giường đắp quanh người ra, sau đó nhảy vài bước đến chỗ Nhan Hàn Thành, cực kỳ tự nhiên ngồi vào lòng , để tay ôm eo mình.

      Khi ánh mắt chạm vào bức tranh, cứng họng.

      Nghĩ muốn chạm tay vào, lại bị Nhan Hàn Thành nắm chặt tay: "Tranh vừa vẽ xong còn chưa khô, đừng chạm vào."

      "À..." Mạc Thanh Ngải ngơ ngác chớp mắt, thể tin được trong bức tranh là mình, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tranh Nhan Hàn Thành vẽ ngoài đời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong bức tranh của ... Là , ra, vẽ so với chụp ảnh còn sinh động hơn, rất có hồn, như làn gió êm dịu, khó trách... Ai cũng Nhan Hàn Thành là họa sĩ trẻ nhưng rất hiếm có, là họa sĩ thiên tài mà xã hội thượng lưu tranh nhau cướp đoạt

      "Làm sao vậy?" Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành nhịn được đùa: "Chẳng lẽ em cũng hiểu vẽ trái với lương tâm mình nên thấy xấu hổ?"

      " chết ." Mạc Thanh Ngải tức giận, nhưng lại vui tươi hớn hở cười rộ lên: " trái lương tâm. . . . . . Chỉ là rất đẹp mắt, , rất được, sao có thể vẽ như vậy, như vậy..."

      tìm thấy từ để miêu tả, chỉ là có cảm giác, hình như mọi suy nghĩ của đều thể trong bức tranh, hình như sớm tạo thành thói quen bị hấp dẫn, chỉ cần đặt bút là có thể vẽ ra bất cứ dáng vẻ nào của , hiểu thế nào là cảm thụ nghệ thuật, chỉ thấy trong bức tranh dưới ánh mặt trời là hạnh phúc nhất thế giới, bởi vì lúc ngủ mơ, miệng vẫn cong lên nụ cười tràn đầy thỏa mãn.

      Nhan Hàn Thành cười mà , này có cái gì khó , nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra từng biểu cảm của , vui mừng, tức giận, , buồn bã,... phải rồi sao, chỉ thích vẽ người, người mà vẽ... chỉ vẽ người mà người kia còn tự cảm giác được, hi vọng có ngày, có thể tự mình phát ra này.

      "Mọi người đều có tâm mới vẽ tranh đẹp, Nhan Hàn Thành... …" em đúng ?

      Nhưng còn chưa hỏi hết, Nhan Hàn Thành lợi dụng nụ hôn để cắt , sau đó nụ hôn rơi vào đầu vai trắng nõn bóng loáng của , khiến phải ngửa đầu lên để chống đỡ, khăn trải giường chịu được rơi xuống trong nháy mắt...

      "Nhan Hàn Thành..." Trong lúc ý thức , gọi tên .

      " có vẽ tranh khỏa thân của em ?"

      " ..."

      Ồ?

      "Vì sao?" phải tranh khỏa thân là cảnh giới cao nhất của vẻ đẹp con người sao?"

      "Người mẫu phải có dáng người đẹp."

      Ồ?

      "Em béo."

      "Người mẫu phải phô bày được cái tư thế."

      "Em phải xác ướp."

      "Người mẫu vẽ tranh khỏa thân thể là em..."

      "Vì sao..."

      Bởi vì em là của mình .

      "Nhan Hàn Thành, thảm rồi, em muốn chết."

      Nhanh chóng vọt vào phòng vẽ tranh chuyên dụng của Nhan Hàn Thành ở "Đại Thành tiểu ái", Mạc Thanh Ngải vứt túi sách về phía bồn rửa tay bên cạnh Nhan Hàn Thành, kêu to.

      Vẻ mặt Nhan Hàn Thành bất đắc dĩ: "Bình tĩnh! qua mấy trăm lần, gặp chuyện gì cũng phải dùng đầu óc suy nghĩ trước rồi mới ồn ào, làm sao chết."

      "Tới địa ngục , lửa cháy đến nơi rồi còn bảo em bình tĩnh?" Mạc Thanh Ngải lao về phía sau Nhan Hàn Thành, muốn dìm xuống để ôm cổ, nhưng vì chiều cao chênh lệch nên chỉ có thể dựa vào lưng thở hổn hên, đổi thành ôm thắt lưng .

      "Này, tránh xa ra, tay bị dính màu, rất khó rửa, em để rửa tay ." Nếu bây giờ Mạc Thanh Ngải ở trước mặt có lẽ bị liếc mắt xem thường mấy trăm lần rồi.

      "..." Giọng rầu rĩ của vì áp vào lưng mà trở nên mơ hồ, mùi người thơm, ngẫm lại vẫn là do biến thái thích mùi nhựa cây, nghĩ nghĩ, Mạc Thanh Ngải dứt khoát nhảy lên lưng Nhan Hàn Thành, hai tay ôm cổ , hai chân vòng vào lưng , bám dính như con gấu trúc: " cứu em em xuống."

      buồn cười, Nhan Hàn Thành cõng Mạc Thanh Ngải lấy khăn mặt ướt lau sạch tay: "Em phải là chuyện gì mới giúp được."
      Last edited: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16.2:

      Edit: Thu Thủy

      Tựa vào gò má Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải khịt mũi: "Buổi sáng em nhận được thiếp mời của bạn học, là mời đến buổi họp mặt hàng năm."

      "Ờ, bạn nào? Sơ trung, cao trung, đại học?"

      " quên chứ? Là bạn hồi sơ trung, sơ trung và cao trung chúng ta đều học ở trường cạnh tiểu khu, bạn học đều lớn lên cùng nhau trong tiểu khu, quên rồi à?"

      Liếc nhìn đống thư mới ở cửa, Nhan Hàn Thành cõng Mạc Thanh Ngải qua, lấy ra tấm thiếp mời, Mạc Thanh Ngải vừa thấy lập tức kêu: "Chính là cái này."

      Thấy Mạc Thanh Ngải có ý định leo xuống, Nhan Hàn Thành đành phải hỏi ngay tại chỗ: "Chỉ là bạn học cũ thôi mà, phải đầm rồng hang hổ, có cái gì phải sợ."

      Mạc Thanh Ngải cắn cái vào cổ Nhan Hàn Thành để trừng phạt, nghiến răng nghiến lợi: "Đương nhiên là cảm thấy gì, năm nhất đại học vì là hội trưởng hội học sinh, có quá nhiều việc, cho nên lấy cớ tham gia, năm hai đại học chuẩn bị sang Ý du học, lại càng rảnh..."

      Giọng chậm rãi hạ thấp: "Tóm lại. . . . . . Em muốn tham gia, bốn năm đại học em đều tham gia, phải rất khó khăn mới lấy cớ làm trốn được nhiều năm như vậy, thế mà năm nay bọn học mang mẹ em ra dọa, ép em được."

      Ừm, nhìn thái độ này của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành biết nhất định có điều gì đó bí .

      Kéo Mạc Thanh Ngải, vẫn chịu xuống mà còn vòng ra trước người , đối mặt với : "Ngẩng đầu."

      Mạc Thanh Ngải chỉ nâng mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu đen của Nhan Hàn Thành, sợ nhất là nhìn như vậy, cảm giác như thoát khỏi tầm mắt của Nhan Hàn Thành: "Để làm gì?"

      " chút xem, sao lại như vậy?"

      " có gì, chỉ là muốn tham gia thôi, phiền lắm." Mạc Thanh Ngải vùng vẫy, muốn nhảy xuống đất.

      Nhưng lần này Nhan Hàn Thành lại buông tay: "Dáng vẻ này của em là có việc gì? phải cả ngày em tự gọi mình là sư tử sợ trời sợ đất sao? Bây giờ sao? Biến thành con mèo à?"

      " mới là mèo ." Mạc Thanh Ngải phản bác: "Em muốn , nghĩ lí do giúp em , lí do gì cũng được, chỉ cần có thể tham gia họp lớp."

      Mạc Thanh Ngải chống đối như vậy, Nhan Hàn Thành càng thêm tò mò: "Em mà với mẹ em là cũng muốn họp lớp, muốn em cùng ."

      "Hừ, là đồ khốn." Mạc Thanh Ngải đập đầu vào ngực : "Em nhờ giúp, nhờ phá."

      "Nếu chúng ta đổi phương pháp." Nhan Hàn Thành về phía sau vài bước ngồi vào sô pha, Mạc Thanh Ngải ngồi giang chân người , vô cùng ái muội, bị giữ chặt thể nhúc nhích.

      Mạc Thanh Ngải nuốt nước miếng: "Phương pháp... Phương pháp gì?"

      "Ví dụ... làm em ba ngày xuống giường được, vậy là em cần nữa." Nhan Hàn Thành nháy mắt quyến rũ, nở nụ cười bình thường, trái ngược hẳn với khuôn mặt phía trước.

      " ... Đồ háo sắc." Mạc Thanh Ngải vùng vậy định đứng dậy: " thả em ra, cách vớ vẩn, cả đầu đều chứa những thứ hạ lưu như vậy."

      Nhưng địch lại sức mạnh của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải cầu xin: "Được rồi, em đầu hàng, em ."

      Muốn , được thôi...

      "Chính là do, cũng biết mà... Từ đến lớn, bạn học nữ ở sơ trung và cao trung đều là người cùng nhau lớn lên với chúng ta trong tiểu khu, có rất nhiều người thích đó, ai cũng cười như đóa hoa cả ngày, chỉ có đối với em là luôn trêu chọc, mỗi lần họp lớp đều thành chuyện cười cho họ, rất mất mặt, còn nữa, ràng là lúc trước hãm hại em để em là ra những chuyện ngu xuẩn, bị bọn họ lấy ra , mà còn. . . . . . Mà còn. . . . . ."

      Nhưng thứ phía trước có hay cũng được, Nhan Hàn Thành nghe cũng để ý lắm, nhưng lại quan tâm đến cái "mà còn": "Gì nữa?"

      "Haiz! Được rồi, em , lần nào bọn họ cũng tìm tới người đàn ông để giới thiệu cho em, lại còn áp bức, là hi vọng em hiểu được em gặp mới xui xẻo như vậy, em phải tự tin mới có thể gả ra ngoài,... Cho nên sau mỗi lần họp lớp, em trốn nhưng tên kia mệt gần chết, mẹ em còn cho rằng đó là cách tốt, hy vọng em đến giờ mà còn chưa ai, em rất phiền nên muốn ."

      Sau lúc lâu, Mạc Thanh Ngải bắt đầu đùa nghịch ngón tay cũng chưa thấy Nhan Hàn Thành có động tĩnh gì, vào cõi thần tiên rồi hả?

      Vụng trộm nâng mắt lên, thấy sắc mặt Nhan Hàn Thành tối : " làm sao vậy?"

      "Người nào nghĩ ra cái trò giới thiệu cho em?"

      Giờ phút này đáy lòng Nhan Hàn Thành phát lạnh, làm gì vậy, cố gắng nhiều năm như vậy, kết quả là bị người khác phá hoại mà biết gì?"

      "Ơ, cái này phải điều quan trọng."

      "Với là quan trọng."

      "Quan trọng là mặt mũi của em."

      "Là ai?"

      "Em muốn mà."

      "Là ai?"

      "Nếu chúng ta đều ?"

      "Là ai?"

      ". . . . . . Là Ngũ Nhân."

      Nhan Hàn Thành nhịn được cười, người khác có thể biết, nhưng Ngũ Nhân này biết .

      " xem, em định cho biết." Mạc Thanh Ngải nhụt trí, Ngũ Nhân là "vương tử" năm đó thầm mến, muốn ước Ngũ Nhân thích nhưng lại bị Nhan Hàn Thành khóa cửa nhốt trong nhà.

      Càng lớn càng thể tin vào ánh mắt của mình, Ngũ Nhân như vậy, sao có thể thích chứ?

      "Được rồi, biết rồi."

      Mạc Thanh Ngải nhàng thở ra, vui tươi hớn hở chạm vào môi Nhan Hàn Thành: " giúp em phải sao?"

      ", ý của là, quyết định lần này chúng ta cùng ."

      "Cái gì!?" Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên: " chết , đừng càng giúp càng phiền được , hừ, trả lại hành động "cảm ơn" lúc nãy cho em."

      "Được thôi, ngại để em đòi lại."

      "..." Sao lại phải chịu thiệt như vậy.

      Đúng rồi.

      " lừa em, mấy ngày đó ràng là bay qua Ý để lấy lại tranh mà."

      " lừa em, đáp máy bay thẳng xuống nơi tổ chức họp lớp."

      "Nhưng mà được cái gì." Mạc Thanh Ngải thừa dịp Nhan Hàn Thành chú ý, thoát khỏi vòng tay , nhảy xuống ghế sô pha: ", chừng em bị cười thảm hại hơn."

      "Em thể tin sao?"

      Tin tưởng, đáng giá mấy đồng tiền? Có bằng mặt mũi của ?"

      "!"

      "Mạc Thanh Ngải, nhân lúc còn kiên nhẫn, khuyên em nên đầu hàng tốt hơn."

      " sao?"

      Sau hồi trời đất rung chuyển, tiếng nho đáp lại: "Được rồi, như vậy."

      ***********
      Last edited: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17.1:

      Edit: Thu Thủy




      Gần đến tết, khí đường ngày càng náo nhiệt, nhưng tâm trạng của Mạc Thanh Ngải càng lúc càng tệ, nguyên nhân là đến lúc họp lớp chết tiệt kia.

      Đứng bên ngoài club, Mạc Thanh Ngải kéo áo măng tô người, lại giật mũ, tự nhiên chỉnh chỉnh giày con mèo dưới chân, sờ sờ cái mũi, biết có nên vào hay .

      Ngũ Nhân chọn địa điểm họp lớp đúng là ngại cái gì, trước kia thấy họp lớp nên tổ chức ở quán cà phê, hoặc nơi nào có vẻ tao nhã, đám người ngồi ôn chuyện trước kia, cảm xúc dâng trào, quá tốt đẹp, nhưng tại sao Ngũ Nhân luôn chọn quán bar, clup, suối nước nòng, toàn là những nơi kỳ quái.

      Chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Thanh Ngải lấy ra: "A, Phỉ Phỉ."

      "Ừ, bảo bối, cậu đến chỗ họp lớp à?"

      "Ừ...", khịt mũi ra vẻ tội nghiệp: "Sao cậu còn chưa tới? phải lần nào cậu cũng tham gia sao?"

      "À! xin lỗi!" Giọng của Nguyễn Phỉ lộ vẻ mệt mỏi: "Tớ định cùng cậu nhưng tên khốn Cận Diêm kia lại bắt tớ dự tiệc cùng ta, bây giờ ta là cấp của tớ, tớ thể kiếm cớ để từ chối."

      "Vậy à..."

      Tâm trạng Mạc Thanh Ngải rơi xuống vực sâu: "Vậy thôi, cậu đừng quá vất vả , đừng uống quá nhiều rượu."

      "Vậy cậu làm sao bây giờ, Nhan Hàn Thành đâu?"

      " ấy Ý, nhưng ấy khi máy bay hạ cánh thẳng tới, đúng là có quỷ mới tin được."

      "Yên tâm , Nhan Hàn Thành lừa cậu lần nào đâu."

      "Bảo bối... Tên khốn phải rồi, em có muốn cùng tên khốn ?"

      giọng trêu ngươi lọt vào điện thoại, Nguyễn Phỉ nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Ngải, nữa, tớ trước, cậu cẩn thận chút."

      Tút tút tút, Mạc Thanh Ngải bất đắc dĩ cất điện thoại.

      Đột nhiên, cách tay khoác vào vai Mạc Thanh Ngải, hại bị ngả người về phía trước, giọng chút nào che giấu vui vẻ mang lên bên tai như động đật: "Hô hô, Mạc Thanh Ngải! lâu thấy, nhớ cậu muốn chết."

      Mạc Thanh Ngải xoa xoa lỗ tai, quay đầu lại cũng biết là ai, giọng lớn như vậy trừ Ngũ Nhân ra còn ai nữa, hiểu sao trước đây lại thấy như vậy là tràn đầy khí phách, chắc là do xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá, ừ, nhất định là như vậy.

      "Này, cách xa tôi ra chút. Tôi thân thiết với cậu khi nào vậy." Mạc Thanh Ngải đẩy Ngũ Nhân ra, vẻ mặt tức giận.

      Ngũ Nhân oan ức chu miệng, làm nũng tỏ vẻ vô cùng đau đớn: "Người ta thấy cậu vui vẻ thôi, sao đến giờ cậu cũng hiểu vậy."

      Hộc máu, Mạc Thanh Ngải muốn ôm ngực phối hợp với ta.

      Mày rậm, mắt đào hoa, đó là khuôn mặt vô cùng nam tính, mang vẻ đẹp mạnh mẽ, thích hợp với biểu cảm trẻ con, Mạc Thanh Ngải sang chuyện khác: "Sao cậu lại đến đây mình, bạn đâu?"

      "Chia tay rồi." Ngũ Nhân nhún vai thèm để ý, ôm Mạc Thanh Ngải: "Hô hô, còn cậu? Có bạn trai ?"

      Bạn trai? Mạc Thanh Ngải nhíu mi, Mạc Thanh Ngải có tính ? tính... vậy Nhan Hàn Thành là gì? Bạn giường?

      Bất giác nhếch môi cười trộm, nếu Nhan Hàn Thành biết nghĩ như vậy, liệu có giận dữ đánh : " có, người tốt, tự do tự tại."

      Cặp mắt đào hoa của Ngũ Nhân phát sáng: " có sao, tốt quá, tôi với cậu, tôi bảo đảm lần này tìm cho cậu mặt hàng rất chuẩn, nào, theo tôi."

      "Này, Ngũ Nhân... Tôi..."

      "Đừng ngại, thôi..."

      Bị kéo , Mạc Thanh Ngải có sức để phản kháng, trong nháy mắt bước vào club, chỉ có thể kêu trời và Nhan Hàn Thành, mau tới cứu mạng em!

      "Ha ha ha ha, tới rồi. Mạc Thanh Ngải, cậu cũng coi như ngốc lắm, sao có thể đốt tóc, cũng may là lúc đó xảy ra chuyện gì, nếu tôi cũng đốt tóc cậu mới hả giận."

      Cả phòng ngồi đầy người, cười vang bốn phía, thay đổi gì cả...

      Mạc Thanh Ngải bị chèn ép giữa ghế sô pha, người vừa là Đoạn Phân Hồng, khi đó bị Nhan Hàn Thành kích, chạy tới đốt tóc ấy, kết quả là suýt nữa bị mẹ cho thăng tiên rồi.

      "Ha ha..." Mạc Thanh Ngải xấu hổ cười rộ lên: "Chuyện này cậu trăm lần , vẫn còn ngấy sao."

      "Tất nhiên, những chuyện cậu làm đều vô cùng kinh điển, khó có thể quên, lúc đó nếu phải do Nhan Hàn Thành ra mặt xin cho cậu, mẹ tôi tha cho cậu đâu."

      Đột nhiên bạn nam có biệt danh là "Đại Bàn" : "Phải ha, lâu rồi gặp Nhan Hàn Thành, Tiểu Ngải, quan hệ của cậu và Nhan Hàn Thành tốt như vậy, có biết bây giờ cậu ấy ở đâu ?"

      "Cậu ta..."

      "Ai quan hệ của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành tốt, lúc ấy Nhan Hàn Thành đều đối tốt với tất cả nữ sinh, chỉ có Mạc Thanh Ngải là hòa nhã, huống hồ bây giờ Nhan Hàn Thành là họa sĩ lớn, sau có thể đánh đồng với chúng ta." Đoạn Phân Hồng , mang theo vài phần vị chua
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17.2

      Edit: Thu Thủy

      Rất nhiều bạn học nữ cũng bắt đầu phụ họa, Trọng Kỳ, hội trưởng "Hội hâm mộ Nhan Hàn Thành" năm đó lắc đầu cười rộ lên: "Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành đúng là hai oan gia, cả ngày cha mẹ tôi đều , vì sao Nhan gia và Mạc gia có quan hệ tốt như thế lại sinh ra hai đứa con khác biệt đến thế."

      Nếu là trước kia, Mạc Thanh Ngải nghe thế nhất định nổi trận lôi đình mắng chửi người, tại, có lẽ là thói quen, cũng còn giận nữa.

      Thành viên của "Hội hâm mộ Nhan Hàn Thành" đùa cợt: "Mạc Thanh Ngải, sao cậu suốt ngày ở bên cạnh Nhan Hàn Thành vậy, thấy tự ti à?"

      Tự ti... tự ti mấy nghìn mấy vạn lần, mà ai suốt ngày ở cạnh Nhan Hàn Thành, ràng là Nhan Hàn Thành quấn lấy cả ngày.

      Đại Bàn thừa nhận: "Tôi biết là Nhan Hàn Thành ghét Tiểu Ngải đó, chẳng lẽ ánh mắt quan sát của con trai và con lại khác nhau..."

      Giọng của Đại Bàn vừa vang lên, rất nhiều bạn học nam cũng bắt đầu phụ họa.

      "Đúng vậy đó, ra Nhan Hàn Thành đối với Tiểu Ngải tệ, mỗi lần cậu ấy xảy ra chuyện gì, Nhan Hàn Thành đều là người đầu tiên tới giúp."

      "Phải ha, trước kia tớ ngồi cùng bàn với Tiểu Ngải, có trêu đùa cậu ấy, tên Nhan Hàn Thành kia tuy ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng lại thầm chỉnh tớ, tên đó..."

      Hỗn chiến giữa bạn học nam và bạn học nữ bắt đầu, chỉ xoay quanh đề tài giữa Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành, mà Mạc Thanh Ngải ràng bị lời của bạn học nam hấp dẫn, ra... Đúng là ngốc, Nhan Hàn Thành vì làm nhiều việc như vậy mà lại biết chút nào."

      "A, đến đây đến đây." Ngũ Nhân ra cửa, theo sau là người đàn ông đeo kính, cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng: "Mạc Thanh Ngải, xem ra tôi đạt đến trình độ nào đó, lần này tôi tìm tới cho cậu người muốn xe có xe, muốn nhà có nhà, là tổng giám đốc. Tuy có nhiều tuổi chút, nhưng mặt nào cũng tốt..."

      Cao trào... Đến rồi!

      Mạc Thanh Ngải muốn nhảy cửa sổ trốn thoát, mặc kệ ở tầng mấy, bởi vì tàn phế còn thoải mái hơn bây giờ.

      Cuộc tranh đấu kết thúc, bởi vì còn có tiết mục vui vẻ hơn, đây mới là tiết mục chính của buổi họp lớp, mỗi khi đến lúc này, bạn học nam và bạn học nữ đều đạt tới cảnh giới vô cùng hòa thuận, hợp tác cùng Ngũ Nhân giới thiệu người cho Mạc Thanh Ngải, lôi bọn họ ra đùa giỡn.

      Đoạn Phân Hồng cười vui vẻ: "Tiểu Ngải, sai đâu, tớ cảm thấy các cậu rất xứng đôi."

      Trọng Kỳ cũng đứng dậy kéo tay Mạc Thanh Ngải: "Tới đây, tớ bói ván bài tarot cho các cậu, xem các cậu có hợp nhau ."

      xong, Trọng Kỳ rất bộ bài tarot luôn mang trong người ra, cuối cùng Mạc Thanh Ngải cũng nhịn được phản bác: "Đủ rồi đó, mỗi lần đều chơi các này mệt sao, tớ cần các cậu làm gà mẹ."

      "Ai bọn tôi chơi đùa, là rất lòng đó." Ngũ Nhân uất ức : "Mỗi lần tớ đều vô cùng cẩn thận chọn người cho cậu."

      Nhìn qua người đàn ông đeo kính sợ hãi rụt rè cười với , Mạc Thanh Ngải sắp buồn nôn: " lòng cái rắm, tôi cần cậu giới thiệu!"

      Lại bắt đầu ồn ào: "Chúng tôi quan tâm mà, Mạc Thanh Ngải, cậu đừng chó cắn Lã Động Tân*, nhìn được người tốt xấu."

      Chó, là sao? Lã Động Tân, là Ngũ Nhân à? Người tốt, là cái đám con kia?

      Hừ, Mạc Thanh Ngải đảo mắt xem thường: "Tôi lần cuối cùng, tôi cần các cậu giới thiệu, tôi cũng phải gả được, nếu các cậu còn như vậy, đừng họp lớp, cả đời này tôi gặp lại các cậu nữa."

      phải mọi người biết tính tình Mạc Thanh Ngải nóng nảy và cứng đầu, nhưng từ cùng nhau lớn lên, bọn họ vẫn có thể áp chế được, như vậy, nhưng Mạc Thanh Ngải cũng làm được, là điển hình của kiểu bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối.

      Người đàn ông đeo kính khó xử tiến đến gần Mạc Thanh Ngải: "Mạc, Mạc tiểu thư, đầu tiên, đừng, đừng từ chối, tôi, chúng ta, có thể, từ từ, từ từ tìm hiểu..."

      Mẹ nó!

      Mạc Thanh Ngải rất muốn tục, đè xuống lửa giận, tìm cho người lắp, bọn họ có lòng tốt ở đâu.

      Mạc Thanh Ngải vừa định nhảy ra bị Ngũ Nhân chặn lại, giọng cảnh cáo: "Tôi cho cậu biết, lần này tớ rất có lòng, thông báo cho mẹ Mạc đó.., mẹ Mạc cảm thấy có điều kiện cậu phải thử, nếu ..."

      Nếu như thế nào? Mạc Thanh Ngải thở dài, lấy mẹ ra uy hiếp, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

      Đứng yên tại chỗ, sững sờ nghe Đoạn Phân Hồng : "Nếu thích Tiểu Ngải của chúng tôi cầu hôn !"

      "Cầu hôn, cầu hôn, cầu hôn. . . . . ."

      Xung quanh vang lên tiếng hoan hô, người đàn ông đeo kính tự biết tuổi tác còn , cũng rất thích Mạc Thanh Ngải, vậy nên được khích lệ quỳ gối xuống cầu hôn.

      Mạc Thanh Ngải ngửa mặt lên trời, cảm thấy nhất định đời trước mình làm điều ác, nếu tại sao lại phải ở trong hoàn cảnh khó cả đôi đường thế nào, ai cho biết phải làm sao bây giờ."

      "Mạc Thanh Ngải, cho em hai giây để lại đây, ai cho phép em dám nhân lúc có nhà quyến rũ người khác."

      giọng lười biếng mà có lực xuyên thấu vang lên cạnh cửa, khiến cho thanh kêu gào lập tức im lặng, đồng loạt nhìn về phía người biết đứng ở cửa từ khi nào.

      Bộ âu phục làm bằng tay đơn giản nhưng vô cùng khéo léo, áo măng tô màu đen khoác bên ngoài nổi lên dáng người thon dài, đôi mắt đen lóe sáng trong bóng tối của club, môi mỏng nhếch lên nụ cười , sợi tóc bị gió thổi càng tăng vẻ lười biếng.

      Trong phòng, biết người nào ngơ ngẩn phá vỡ im lặng: "Nhan... Nhan Hàn Thành?"

      Khẽ cười tiếng, Nhan Hàn Thành tới bên cạnh Mạc Thanh Ngải kéo tay , coi như có mọi người ngẩn ra, tỏ vẻ cảnh cáo nhưng giọng lại vô cùng ấm áp: " qua chưa, tính tự giác của em quá kém."

      Mạc Thanh Ngải chớp mắt, vẫn là bị dọa, đến đây. . . . . . Đúng là. . . . . . Quá làm cao rồi, định làm gì: "Em... Cái đó..."

      "Từ từ, để giải thích sau." Hơi xoay người, nhìn vẻ khó hiểu của người đàn ông đeo kính, Nhan Hàn Thành hề có giọng hối lỗi: " ngại quá, có thể phải làm thất vọng rồi, có hảo cảm với ấy, cũng thể ra tay với vợ của tôi."

      Lộp bộp!

      câu làm trái tim mọi người cứng lại, đây là cái gì, Mạc Thanh Ngải cũng bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn: "Nhan Hàn Thành..."

      "Trở về xử lý em." Nhan Hàn Thành nhếch môi cảnh cáo, sau đó xoay người đối diện với Ngũ Nhân: "Cậu là... Ngũ Nhân?"

      Ngũ Nhân ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."

      "Cảm ơn cậu quan tâm đến vợ tôi nhiều năm như vậy, bắt đầu từ bây giờ, cậu có thể yên tâm rồi, ấy phải hàng ế, phải đồ ăn thừa, huống hồ... Tôi tin, tôi thích hợp với ấy hơn những người mà cậu giới thiệu nhiều."

      Lúc này, Đoạn Phân Hồng, Trọng Kỳ, Lại Thuần và các bạn nữ khác đều đứng lên, vui vẻ phấn chấn muốn ra chào hỏi Nhan Hàn Thành, ràng là bọn họ vẫn thèm để Mạc Thanh Ngải vào mắt, bởi vì trong ấn tượng của họ, tính cách Nhan Hàn Thành ôn hòa lại bình dị gần gũi, đều đối tốt với các .

      Con ngươi đen sắc bén của Nhan Hàn Thành di chuyển, nhóm bạn học nữ đều sợ tới mức lui bước, Nhan Hàn Thành lại cười cười, có lẽ mặt nạ giả nhân giả nghĩa trong bao nhiêu năm qua dùng quá tốt nên mọi người đều nghĩ quá tốt, vì vậy mới để kia uất ức, vậy bây giờ, xé lớp mặt nạ đó ra, phải ở trường học, phải ở tiểu khu, mặt nạ tốt như vậy dùng người những bạn học này có chút lãng phí, có chút cần thiết, từ trước đến nay phải người kiên nhẫn, phải người tốt đẹp gì, dùng mặt nạ nhiều năm như vậy cũng chỉ hướng tới mục đích, bây giờ đạt được, sao phải tiếp tục dùng?

      Đây mới đúng là Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải cũng gì sai, là người đàn ông lạnh lùng, thâm độc và còn tuyệt tình.

      Kéo ống tay áo Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải có vẻ mặt của con mèo : "Đừng như vậy. . . . . ."

      ràng mọi người nhìn thấy biểu cảm lạnh nhạt của Nhan Hàn Thành biến mất trong giây lát, kéo tay Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành lại trở về thái độ dịu dàng: "Mọi người, chúng tôi trước, đúng rồi, về sau khi họp lớp, mọi người có thể bớt hai tấm thiệp mời."

      Mãi đến khi Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành biến mất, người họp lớp vẫn thể tin được, Nhan Hàn Thành ở chung nhiều năm như vậy rốt cuộc là ai, Mạc Thanh Ngải, rốt cuộc là có quan hệ gì với ta.

      đường, Mạc Thanh Ngải nghiêng đầu nhìn bộ mặt chút thay đổi của Nhan Hàn Thành: "Này! Cảm ơn ."

      "Cảm ơn cái gì?" Nhan Hàn Thành tức giận đáp lời.

      "Cảm ơn giải vây giúp em... Đúng rồi, cũng nên gạt người, vợ cái gì, nếu để mẹ em biết chết!" Mạc Thanh Ngải kéo mũ, cái đó, nhàng như vậy, cũng biết từ vợ kia khiến lòng rung động thế nào, cảm thấy rất xúc động đó.

      "Giải vây? giúp em giải vây, cũng có gạt người, còn có, mẹ em biết là chuyện sớm hay muộn."

      Ồ? có ý gì?

      Mạc Thanh Ngải dừng bước lại, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn mê người của Nhan Hàn Thành, gạt người, vậy ý là...

      Sau lúc lâu, Nhan Hàn Thành nghe thấy tiếng động nào, dừng bước quay đầu lại, đến trước mặt Mạc Thanh Ngải, nhìn từ cao xuống: "Em làm gì vậy?"

      "Em suy nghĩ ý trong lời của ."

      "Ý của thể mặt chữ."

      Khẽ dựa vào phía trước, Mạc Thanh Ngải vùi đầu vào áo măng tô của Nhan Hàn Thành, ôm eo , rầu rĩ : "Áo măng tô của ấm áp."

      muốn quảng cáo cho cửa hàng bán áo măng tô này sao?

      Nhan Hàn Thành hề cử động, lẳng lặng để ôm, rất lâu, mới nghe được hỏi: " có thể lại ý mặt chữ được ?"

      "Em thấy cách gọi bà Nhan có dễ nghe ?"

      Nước mắt trào ra làm ướt má Mạc Thanh Ngải, lòng nổ mạnh như cuộc bắn phá, điều này quá rồi, vì sao lại muốn khóc, kìm lại mà vẫn khóc?

      "Đồ ngốc."

      Nhan Hàn Thành xong, càng ôm chặt.

      Mãi đến khi di động của Nhan Hàn Thành vang lên, nước mặt Mạc Thanh Ngải khô, khàn khàn hỏi: "Ai vậy?"

      "Mẹ."

      *Chó cắn Lã Động Tân: Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.

      đường Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.

      Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân cái rồi chạy mất.

      Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.

      Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :