1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12.1:

      Edit: Thu Thủy

      Bắt đầu vào tháng 11, vì ảnh hưởng của luồng khí lạnh mà nhiệt độ bị giảm mạnh, đột nhiên cả nước bùng phát dịch X như cúm virus, tuy loại dịch này đến mức gây chết người nhưng tính lây lan cũng rất nguy hiểm, việc sốt cao hạ cũng đây nhiều tác dụng phụ với cơ thể, nhất là loại thuốc để chữa bệnh này chưa có, cho nên khi có người bị nhiễm cũng chỉ có thể đưa vào phòng cách ly để quan sát, phòng ngừa nguyên nhân gây bệnh, khi nào qua thời kỳ "nguy hiểm" mới được ra ngoài.

      "Tiểu Ngải, cậu và Mạnh Đa phỏng vấn à?"

      Nhìn Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa tới cửa, Hàn Tiếu đuổi theo hỏi.

      "Đúng vậy. Sao thế?" Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, bình thường người này quan tâm như vậy.

      "Cậu biết gần đây bùng phát dịch X sao..., đừng mặc phong phanh như vậy, tốt nhất là cậu nên mặc thêm cái áo khoác, sau đó đeo khẩu trang vào."

      "Thôi khỏi, thân thế tớ tốt như vậy, bình thường cũng cảm vặt, sao có thể dễ bị nhiễm bệnh như vậy." Mạc Thanh Ngải lắc đầu.

      ", chị Ngải, tôi thấy chị Hàn rất đúng, chúng ta ra ngoài phỏng vấn, tiếp xúc với nhiều người như vậy rất phức tạp, hay là chị đến chỗ tổng biên lấy khẩu trang, hình như tổng biên có rất nhiều cái để dự phòng." Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải cũng biết là ổn.

      Mạc Thanh Ngải sờ trán, bất đắc dĩ : "Ra ngoài phỏng vấn mà đeo khẩu trang còn ra gì nữa, mọi người yên tâm , tôi có chuyện gì đây."

      Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh như vậy phải lần đầu Hàn Tiếu gặp, còn định thêm Mạnh Đa ngăn cản: "Chị Hàn, thôi vậy, nếu chị ấy lạnh tôi cho chị ấy mượn áo khoác của mình."

      "Vậy cũng được, Mạnh Đa, chăm sóc ấy cho tốt, thân thể ấy tốt như vậy đâu."

      Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ rồi ra ngoài cùng Mạnh Đa, vừa vừa khoe: "Tôi tin tôi mắc bệnh." d.dal..q/đôn

      Đắc chí... Mạnh Đa rùng mình cái.

      ra bên ngoài, Mạc Thanh Ngải phát gió... Đúng là phải lạnh bình thường, hơi co người lại nhưng tránh được ánh mắt của Mạnh Đa: "Chị Ngải, lạnh ?"

      "Hả? hẳn... Ha ha." Vịt chết còn cứng mỏ là câu để hình dung bộ dạng lúc này của Mạc Thanh Ngải, tuyệt đối nhận mình sai.

      "Hắt xì..."

      Mạc Thanh Ngải hắt xì tiếng lớn, xoa xoa mũi, đầu có cảm giác choáng váng, đáng chết, phải là phét quá mức rồi , ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người phỏng vấn, Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ cười lên: "Yên tâm yên tâm, tôi sao, đấy."

      Mạnh Đa lên phía trước, cúi đầu giọng hỏi: "Chị Ngải, có việc gì? Hay là lúc ra ngoài bị cảm lạnh, tôi thấy mặt chị đỏ ửng, phát sốt sao?"

      "Hừ! có việc gì, có việc gì. phỏng vấn xong rồi, tôi cũng giống có chuyện."

      quay đầu, tiếp tục trò chuyện cùng người phỏng vấn, qua vài câu, việc phỏng vấn cũng chính thức kết thúc, hai bên đều lịch tạm biệt, Mạc Thanh Ngải theo Mạnh Đa đến đại sảnh công ty.

      "Chúng ta tạm biệt ở đây , hơn sáu giờ tối rồi, cần quay lại tòa soạn, tối nay cậu gửi ảnh đến email của tôi, tôi sửa lại bản thảo là được."

      Gõ gõ đầu, Mạc Thanh Ngải thấy đầu như căng ra, có chút lo lắng.

      "Chị Ngải, tôi thấy chị được khỏe, để tôi đưa chị về nhà."

      "Ngàn vạn lần được." Mạc Thanh Ngải nhớ tới thái độ lúc trước của Mạnh Đa, nên ít tiếp xúc với cậu ta hơn, nếu rất khó xử.

      Thấy thái độ của Mạc Thanh Ngải vô cùng cương quyết, Mạnh Đa cũng biết nên thôi, dù sao cũng cần gấp, die.nnn daan lle qqy donnn nếu nóng vội càng bị chán ghét.

      "Vậy được rồi, chị về gọi điện cho tôi để tôi yên tâm."

      "Được, thôi."

      Nhìn bóng lưng của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cảm thán, Mạnh Đa đúng là người đàn ông rất tốt, người đàn ông thuộc chòm sao Song Tử ấm áp như ánh mặt trời, mỗi cử chỉ quan tâm đều khiến cảm động, haiz... Ai bảo bị ngược quen rồi, chỉ biết có người đàn ông nham hiểm.

      Lắc đầu, bước được hai bước lại cảm thấy chóng mặt phải dừng lại, Mạc Thanh Ngải cắn môi tự mình phải cố gắng, phải cố gắng về nhà, có thể nào cũng phải ngã ở nhà.

      Ra khỏi cổng công ty, gió lạnh thấu xương, khiến cho Mạc Thanh Ngải vốn thoải mái càng thêm cảm giác buồn nôn, sờ trán, tệ nhất là luôn phân biệt nổi mình sốt hay sốt.

      lui vào góc rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, Mạc Thanh Ngải nghĩ là gọi điện cho Nhan Hàn Thành để đến đón , bây giờ hai chân đều đau nhức, nhưng sau lúc mới nhớ ra Nhan Hàn Thành đến thành phố khác để gặp họa sĩ trẻ rồi, có nhà!

      Sao lại có lúc xui xẻo như vậy, thôi, vẫn nên dựa vào chính mình, tới bệnh viện gần đây là được, đứng dậy, chỉ thấy đỉnh đầu mình có rất nhiều sao, lập tức mất ý thức. . .

      thanh đánh thức Mạc Thanh Ngải giường bệnh, mở mắt ra, lại là trần nhà, chai truyền nước, tuy nhiên vẫn là cảm giác đau đầu, toàn thân có chút sức nào, nhưng ít nhất Mạc Thanh Ngải biết mình có chuyện gì, ở đâu.

      Nghiêng đầu, sau đó thấy bên cạnh giường bệnh là bảy, tám bác sĩ.

      Ặc... Muốn hù chết người sao, Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, cần phải tới bảy, tám bác sĩ khám bệnh cho chứ.

      Cổ họng đau đớn, cố gắng ra tiếng: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi câu ..."

      Đúng là giọng của Mạc Thanh Ngải thu hút chú ý của bác sĩ.

      "Bệnh của ấy giống với triệu chứng của dịch X, đột nhiên sốt cao, cổ hỏng sưng đỏ."

      "Đúng là ấy sốt cao giảm, bây giờ mới hạ xuống chút."

      ... ...... ...

      "Tôi !" Mạc Thanh Ngải hơi cao giọng, cố gắng ra tiếng: "Có thể nghe tôi chút được ."

      Hở...

      Toàn bộ bác sĩ đều quay đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, trong đó có bác sĩ trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc : " ấy mắc dịch X nhưng khi nhìn có vẻ rất có tinh thần."

      "Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cách ly ấy, kiểm tra lại mới được."

      Cách ly?

      Từ này khiến cho Mạc Thanh Ngải có cảm giác bất lực, di.e,n,,da/nnlq.đonnn thấy bọn họ nhìn mình như người lập dị, lại còn cách ly , thấy mình chỉ là phát sốt do bị cảm lạnh, phải do bệnh gì gì đó.

      "Việc này, tôi phải bị..."

      " nên nghỉ ngơi tốt, ngày mai chúng tôi trở lại kiểm tra kỹ cho ."

      "Tôi..."

      "Đừng lo lắng, dù cho đúng là chúng tôi chuẩn đoán cũng có gì to tát."

      "Tôi..."

      "Chúng tôi trước đây."

      Bóng đèn vụt tắt, cửa thủy tinh đóng lại, Mạc Thanh Ngải ngây người trong màn đêm, vì việc xảy ra quá bất ngờ là có cảm giác vắng vẻ và sợ hãi, ghét cảm giác đen tối kia, làm cảm thấy thế giới chỉ có mình , bây giờ còn bị cách ly, nếu bị mắc bệnh X, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?"

      Mạc Thanh Ngải lạnh run người, trùm chăn kín đầu, bắt đầu nức nở.
      Last edited: 26/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 12.2:

      Edit: Thu Thủy

      Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Thanh Ngải ngây người lúc mới vội vàng tìm điện thoại, giống như tìm được miếng gỗ cứu mạng, may mà bọn họ "cách ly" cả điện thoại của .

      Tìm thấy điện thoại, ngay cả tên hiển thị cũng thèm nhìn, nhấn vào nút nhận cuộc gọi, khóc nức nở: "A lô..."

      Đầu bên kia ngập ngừng: ".... Mạc Thanh Ngải...."

      Giọng trầm thấp quyến rũ khiến toàn thân Mạc Thanh Ngải càng thêm run rẩy, lớn tiếng khóc: "Nhan Hàn Thành… Nhan Hàn Thành..."

      Mạc Thanh Ngải hoàn toàn mất khống chế , biết chỉ vì đột nhiên có người xuất trong giờ phút hay là vì người đó là Nhan Hàn Thành: " mau tới cứu tôi, hu hu hu, chết ở nơi nào rồi, tôi sợ lắm, hu hu hu..."

      "Đừng khóc đừng khóc, ở đâu, cho tôi biết, sao lại thế này?" Giọng nhàng mang theo vẻ cưng chiều, nếu là bình thường, nhất định Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên và cảm động tới mức tinh rối mù, d.dal..q/đôn nhưng lúc này rảnh để lo cái khác.

      "Hu hu hu . . . . . Tôi bị cách ly , bọn họ. . . Bọn họ nghĩ tôi bị mắc bệnh X, tôi phải làm sao bây giờ, tôi muốn chết đâu."

      "Ai chết? Ngu ngốc. Đừng khóc, khóc chết nhanh hơn."

      " nguyền rủa tôi! Oa. . . . . ." Mạc Thanh Ngải chui vào trong chăn ôm điện thoại phát tiết: "... ở đâu?"

      "Tôi ở buổi họp khai mạc... Vậy..."

      " được được, mau về đây nhanh, nếu còn cơ hội gặp mặt tôi nữa đâu, Nhan Hàn Thành, mau về đây với tôi." Mạc Thanh Ngải tìm thấy người để dựa vào, nghĩ đến việc Nhan Hàn Thành còn ở nơi xa như vậy, chút cảm giác an toàn nào.

      "Ngốc ạ, đừng khóc, nghỉ ngơi trước , tôi nhanh chóng trở về, nghe tôi , nhất định có miệng gì, phải khỏe như trâu sao, con trâu rất nhẫn nại."

      " chết !" Mạc Thanh Ngải bị Nhan Hàn Thành dời chú ý: "Đó là tôi lung tung...Nhưng trong này tối quá, có ai cả."

      ".... Sao gọi cho cha mẹ hoặc Nguyễn Phỉ?"

      ... .....

      Đúng vậy, sao lại thế? Mạc Thanh Ngải im bặt, khi đó người đầu tiên nghĩ tới trong đầu là Nhan Hàn Thành, Nhan Hàn Thành có nhà nhưng lại nhớ tới còn có người khác...

      "Nhan Hàn Thành, nên tới thăm tôi, nếu tôi mạng lớn tôi trở về gặp ." Sau lúc lâu, Mạc Thanh Ngải tỉnh táo lại, lòng với Nhan Hàn Thành.

      "Vì sao?"

      "Bệnh X có tính lây lan rất cao, tôi sợ lây bệnh cho ."

      lâu sau Nhan Hàn Thành cũng chưa gì, cuối cùng mới : " ngủ , đừng suy nghĩ nhiều."

      "Tôi sợ, ngủ được..."

      "Tôi chuyện cùng , ngủ ."

      "Ừ, Nhan Hàn Thành,die.nnn daan lle qqy donnn tôi phát ra tôi quen khi tỉnh lại ở bệnh viện mà thấy ."

      " sao. . . . . ."

      "Ừ, có mắng tôi hay đánh tôi, đúng là chỉ cần có bên cạnh, bệnh viện cũng đáng sợ. . . . . ."

      "Đúng ...?"

      "Tôi... Nhưng lần này đừng tới, đừng tới đó..."

      Giọng dần, thân thể Mạc Thanh Ngải vốn yếu ớt lại vừa gào khóc lúc nên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nhan Hàn Thành ở bên kia đợi lúc lâu mới từ từ cúp điện thoại.

      Chỉ là đột nhiên nhớ tới phải gọi điện thoại cho Mạc Thanh Ngải, kết quả đúng là làm người ta lo lắng, trở lại phòng họp, Nhan Hàn Thành giải thích nhiều: "Tôi có việc phải trước, xin lỗi."

      Sau đó ra ngoài nhanh như gió bay điện chớp.

      Từ từ mở to mắt, thấy bàn tay ấm áp, Mạc Thanh Ngải cử động ngón tay, phát có người nắm tay mình, ngồi dậy, ngây người, ra là Nhan Hàn Thành dựa vào giường ngủ.

      Mạc Thanh Ngải rụt tay, gọi: "Nhan Hàn Thành, sao lại ở đây?"

      Nhíu mi mở mắt ra, hiển nhiên là Nhan Hàn Thành cực kỳ mỏi mệt, tự nhiên vươn tay sờ trán Mạc Thanh Ngải: "Vẫn còn nóng."

      " đừng phớt lờ tôi, tôi hỏi sao lại ở đây? phải tôi bảo đừng đến sao." Lúc này Mạc Thanh Ngải lo lắng cho Nhan Hàn Thành, nắm tay , lại thở chung bầu khí với ở đây, nhất định bị lây bệnh.

      "Bây giờ mới những lời này là quá muộn, quan tâm trượt rồi." Nhan Hàn Thành đứng dậy xoay xoay cổ rồi đỡ Mạc Thanh Ngải nằm xuống.

      " sợ chết sao...?"

      "Tôi luôn sợ chết." Nhan Hàn Thành tức giận liếc nhìn Mạc Thanh Ngải rồi ngồi vào ghế tự nhìn .

      Kéo chăn che kín môi, Mạc Thanh Ngải sợ hãi nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, cảm xúc khó hiểu vây quanh , có người , trước khi tình bắt đầu, bạn thể tưởng tượng nổi mình lại có thể người như vậy, lúc đó còn chưa nảy sinh tình cảm với Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ lại biết rất ràng mình như vậy, chỉ cần có , sợ cái gì nữa, cho dù sợ nhất là chết.

      "Làm sao vậy?" Nhìn Mạc Thanh Ngải cứ nhìn mình như vậy, Nhan Hàn Thành cũng có chút mất tự nhiên.

      " rất lo lắng cho tôi sao?" Mạc Thanh Ngải lắp bắp hỏi, sợ lại bị đả kích.

      "Là do có người nào đó vừa khóc vừa kêu cứu mạng." Nhan Hàn Thành kéo chăn của xuống để hít thở tốt hơn.

      "Tôi chỉ sợ hãi là ngồi máy bay trong đêm để về?"

      .....

      "Ai tôi về trong đêm? Tôi chỉ vừa tới thôi." Nhan Hàn Thành ho hai tiếng: "Tôi báo với bác sĩ là tỉnh, chuẩn bị kiểm tra để xác định bệnh của ."

      bật cười: "Nhan Hàn Thành..."

      Quay lưng về phía Mạc Thanh Ngải: "Làm sao vậy?"

      "Âu phục rất đắt tiền, chú ý đừng cởi nút áo ra nữa."

      ......

      Hiếm thấy Nhan Hàn Thành có vẻ ngượng ngùng mặt: "Tôi tìm bác sĩ."

      Mạc Thanh Ngải biết là có nên cảm ơn trận ốm này , lần đầu tiên có chút khẳng định, di.e,n,,da/nnlq.đonnn người đàn ông lớn lên cùng này tuy tuyệt tình lạnh lùng nhưng cũng có chút tình cảm đặc biệt với .

      Sau loạt kiểm tra, người từng giống mắc bệnh X, cũng chính là vị bác sĩ trẻ tuổi, chính thức tuyên bố bị bệnh X, chỉ là bị cảm cúm thông thường, truyền nước xong là có thể về nhà.

      Sau khi bác sĩ , Mạc Thanh Ngải có vẻ thỏa mãn: " nhìn bác sĩ kia , sao lại có vẻ thất vọng như vậy, có phải muốn lấy tôi ra nghiên cứu ?"

      " lung tung, người ta là bác sĩ, đừng nhảm, mau nằm truyền nước ."

      "Nhan Hàn Thành..."

      "Lại sao nữa?"

      "Cảm ơn . sợ chết theo tôi."

      Nhan Hàn Thành khoanh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này: " tôi hiểu, sao lại sợ chết như vậy? Mạc Thanh Ngải, trong đầu toàn rơm rạ sao?"

      " mới là rơm rạ." Mạc Thanh Ngải nóng nảy: "Tôi , tôi cảm ơn đó, sao khiêm tốn chút?"

      " thấy tôi biết khiêm tốn sao?"

      "Trừ trước mặt tôi, đối với ai cũng khiêm tốn, cứ việc hai mặt ."

      "Mạc Thanh Ngải, đừng lên mặt!"

      "Tôi , tôi ..."

      "..."
      Last edited: 26/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 13:

      Edit: Thu Thủy

      "Mạc Thanh Ngải, cậu đáng đời." Hàm Tiếu gặm quả táo, đứng cạnh bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải trêu đùa.

      "Này, cậu đừng miệng chó phun được ngà voi." Mạc Thanh Ngải liếc nhìn Hàn Tiếu: "Thiếu chút nữa là tớ bị cách ly đó, cậu có chút đồng tình nào à?"

      "OK... Nhưng thứ nhất, phải tớ miệng chó phun được ngà voi, tớ nhắc cậu mặc quần áo đeo khẩu trang. Thứ hai, cậu chỉ suýt nữa bị cách ly thôi, phải cậu vẫn có chuyện gì sao, vậy tớ đồng tình cái gì?"

      Lúc này Mạnh Đa cũng rửa ảnh xong, chen vào trêu đùa: "Chị Ngải, lần này tôi cũng giúp chị được..., ai bảo chị chống đối."

      "Này này này, Mạnh Đa, ai là cấp của cậu hả? Bây giờ cậu theo Hàn Tiếu đúng ? Lá gan quá lớn rồi."

      "Tôi dám, tôi đầu hàng, tôi làm việc đây." Mạnh Đa nhún vai cười cười, trở lại chỗ ngồi của mình.

      Hàn Tiếu vỗ vai Mạc Thanh Ngải: "Nhưng này, cậu mới nghỉ ngày làm rồi, khỏe hẳn chưa?"

      "Yên tâm, tớ sống tốt vì vẫn còn chưa muốn chết."

      Hàn Tiếu cười thành tiếng, bỗng nhiên điện thoại bàn kêu lên, cuộc chiến bằng miệng kết thúc.

      Ơ? Điện thoại di động...

      Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ tới điện thoại của mình nhưng tìm mãi cũng thấy. À, đúng rồi!

      "Mạnh Đa, buổi sáng ra ngoài phỏng vấn, tôi để điện thoại ở chỗ cậu đúng ?"

      "Đúng vậy, chị tôi cũng quên mất." Mạnh Đa lấy điện thoại di động trong túi ra, đứng dậy đưa cho Mạc Thanh Ngải.

      Nhận điện thoại, kiểm tra hộp thư thoại, Mạc Thanh Ngải hỏi: "Cả ngày điện thoại kêu lần nào sao?"

      ", chị kiểm tra xem có cuộc gọi nào ."

      "... có..., Cảm ơn nhé."

      Mạc Thanh Ngải có chút nghi ngờ, cúi đầu xem lại hộp thư thoại, đôi mắt trong suốt của Mạnh Đa lên vẻ phức tạp, biết làm vậy đến cuối cùng có kết quả . nhếch miệng tự giễu, mình trở thành người hèn hạ rồi.

      Lúc sắp về đến nhà, trong lòng Mạc Thanh Ngải luôn có cảm giác bất an, nhưng vì sao lại bất an chính , chỉ biết là tâm trạng yên.

      Có lẽ là do ngày hôm qua, hiểu sao mà Nhan Hàn Thành bắt đầu ho khan, xem ra có chuyện gì lớn, nhưng từ đến lớn Nhan Hàn Thành chưa từng phát sốt, ngay cả ho cũng có, hơn nữa sáng nay lúc tới phòng tranh, sắc mặt trắng bệch, chắc sao đâu?

      sao sao, bị mắc bệnh X, mà thân thể Nhan Hàn Thành khỏe như vậy, còn thường xuyên tập gym, ừ, chắc chắc lây cảm của thôi.

      Mở cửa vào nhà, gian vắng lặng, Nhan Hàn Thành vẫn chưa về.

      Mạc Thanh Ngải quăng túi sách, ngồi ghế sofa, có nên gọi điện cho ? lắc đầu, được, nhất định nhân cơ hội đùa cợt có phải nghĩ đến chịu được . Dù sao mới có sáu giờ, nếu tám giờ về gọi.

      Được, cứ vậy !

      Mạc Thanh Ngải ngâm nga bài hát rồi vào nhà bếp, đừng là người vong ân bội nghĩa, vì để trả ơn , làm bữa ăn thịnh soạn để đãi Nhan Hàn Thành.

      Khung cảnh tao nhã, khí lãng mạn, ngọn đèn nhảy nhót, hương vị tràn ngập... Đây là phòng cao cấp của nhà hàng Pháp, là thánh địa mà mọi cặp đôi khi hẹn hò đều ao ước được tới.

      Nhưng giờ phút này, miệng của Nguyễn Phỉ mím lại, hàm răng cắn chặt, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Cận Diêm bình chân như vại ở trước mặt, bàn tay cầm ly rượu chỉ hận thể bóp nát.

      "Tôi này người đẹp, nếu em bóp nát ly thủy tinh ở đây cũng hay lắm nhỉ?"

      " biết hay nhanh chóng giải thích cho tôi, nếu tôi có tính nhẫn nại rồi..." Nguyễn Phỉ gằn từng tiếng, đè nén lửa giận trong lòng.

      Vẻ mặt Cận Diêm cực kỳ vô tội, giống như hiểu ý của Nguyễn Phỉ: "Giải thích? Tôi cũng muốn vậy, nhưng em muốn nghe tôi giải thích về chuyện gì?"

      " đừng giả bộ, vì sao mà tôi phải đến bộ phận thiết kế của tập đoàn Vân Khôn công tác ba tháng? Tại sao còn bị quản lí!!" thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa, Nguyễn Phỉ gào thét, kéo đến bao nhiêu ánh mắt nhìn vào.

      "Bình tĩnh bình tĩnh." Vẻ mặt Cận Diêm đáng tiếc: "Em đại mỹ nữ như em, tại nơi công cộng như vậy, nên..."

      "Con mẹ nó, rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì?"

      Nhìn Nguyễn Phỉ có mái tóc dài gợn sóng, vô cùng quyến rũ bị mình chọc giận đến mức mặt đỏ bừng, Cận Diêm vô cùng đắc ý... là muốn chơi cùng này, từ từ chơi.

      tay nắm cằm Nguyễn Phỉ, hỏi: " phải tôi trong mắt em là người ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết to mồm sao? Em , tôi như vậy sao có thể giở thủ đoạn."

      "..."

      Câu nghẹn lại trong cổ họng, Nguyễn Phỉ phản bác được, bởi vì theo tình hình trước mặt vô cùng bất lợi, nhưng khẳng định tên này trả thù vì lần trước tát ta cái.

      Nếu tại sao buổi sáng lại nhận được điện thoại của giám đốc tập đoàn Solane tận bên Pháp, cũng là trong số ít những người biết được danh tính của , Y Sanh? Họ là có người cấp cao thần bí nào đó của tập đoàn Vân Khôn tự mình gọi điện cho Y Sanh, gần đây bộ phận thiết kế của tập đoàn rất kém, nên cần người thiết kế giỏi làm trưởng phòng, nhờ Y Sanh tặng cho Vân Khôn.

      Nhưng may mà Y Sanh hiểu tính tình của , dám quyết định mình cũng muốn đắc tội với Vân Khôn, nên đành phải đồng ý chuyển tới làm việc trong ba tháng.

      Nhớ tới giọng mờ ám trêu đùa của Y Sanh trong điện thoại, Nguyễn Phỉ giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà danh tính , đúng là hại bạn!!

      Người thần bí? Nguyễn Phỉ cần nghĩ cũng biết là ai.

      "Cận Diêm, kết thúc trò chơi , chơi chơi lại thấy mệt sao? Bộ phận thiết kế kém? Buồn cười, người nào cũng biết tập đoàn Vân Khôn muốn nhà thiết kế như nào mà có, thà thẳng ra tôi còn có chút hứng thú, tôi muốn vòng vo nhiều với ."

      "Em muốn vòng vo hả? Trò chơi đến đây là kết thúc?" Đột nhiên Cận Diêm cười ha hả, sau đó cặp mắt sáng như báo gấm khóa chặt Nguyễn Phỉ: "Dựa vào cái gì mà em kết thúc là phải kết thúc, tôi còn chơi chưa , đúng ra, trò chơi còn chưa bắt đầu."

      Nguyễn Phỉ có chút đau đầu, đây là lần đầu tiên mắc sai lầm trong đời, mà còn là sai lầm nghiêm trọng. Có lẽ phải muốn dây dưa, mà là Cận Diêm tính kế để bắt đầu hoảng sợ, thậm chí lùi bước, người đàn ông có tất cả như vậy, có tư cách kiêu ngạo, bá đạo, tùy ý sai khiến người khác mà lại biết, kích thích ta, bây giờ mới chỉ bắt đầu, đến lượt bị vây trong đó.

      "Sao vậy? Nguyễn Phỉ nhanh mồm nhanh miệng thất bại rồi sao? Như vậy trò chơi mất hết ý nghĩ, nhưng nếu nhận mình thua, tôi cân nhắc để trò chơi bắt đầu trước khi kết thúc."

      Hạ mắt suy nghĩ, Nguyễn Phỉ lời.

      Sau lúc lâu, đôi mắt đẹp nhíu lại, Nguyễn Phỉ cười rộ lên: " cần nữa."

      Đúng vậy, cần, Nguyễn Phỉ phải chỉ ngồi , ban đầu là khinh địch, nhưng phải con mèo mềm yếu, dù sao cũng chạy thoát, nếu biết đối phương ngang tài ngang sức việc gì phải đau đầu, cứ thẳng thắn mà đối mặt, nếu đối phương mạnh hơn, dù sao cũng là đàn ông, nếu là đàn ông... Hừ, tự nhiên có nhược điểm của đàn ông.
      Last edited: 26/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14:

      Edit: Thu Thủy -

      tới phòng cách ly ở bệnh viện, Mạc Thanh Ngải thở hổn hển đặt túi đồ ghế dài ở hành lang, xoay tay nắm cửa: "Quả nhiên là khóa lại, vào kiểu gì?"

      " định vào sao?" Cận Diêm tức giận : "Buổi sáng sau khi chẩn đoán chính xác, bác sĩ cấm ai được vào phòng cách ly, mà bệnh X chết, nếu vào mà bị lây bệnh, chừng chết nhanh hơn Nhan Hàn Thành... A!"

      Còn chưa xong, mu bàn chân của Cận Diêm bị Nguyễn Phỉ giẫm giày cao gót bảy phân vào, Nguyễn Phỉ nắm tay Mạc Thanh Ngải: "Tớ thấy cậu nên vào đâu, người bị bệnh nhanh khỏi, nhưng nếu cả hai người đều mắc bệnh thành chuyện lớn rồi."

      Mạc Thanh Ngải vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng cách ly, ước mình có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu, có thể thấy được căn phòng tối đen qua bức tường, ... Có thấy đơn ?

      Lúc này giọng ngạc nhiên vang lên: "Là sao...?"

      Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy người mà lúc trước thất vọng vì mắc bệnh X... Bác sĩ trẻ, vị bác sĩ trẻ này cười tít mắt: " là Mạc Thanh Ngải đúng ? khéo, nghĩ tới phải mắc bệnh mà lại là bạn trai , vẫn là tôi chẩn đoán chính xác cho ta."

      tại rất đắc ý sao?

      Mạc Thanh Ngải cảm thấy khóe miệng mình giật giật: "Thứ nhất, cảm ơn vẫn còn nhớ tôi là Mạc Thanh Ngải bị mắc bệnh X, thứ hai, người bên trong kia phải bạn trai tôi, thứ ba, tôi muốn vào trong đó."

      " phải bạn trai ? Làm sao có thể, đêm đó tôi thấy ta có vẻ mặt nóng như lửa đốt hỏi tôi xem phòng bệnh của ở đâu, tôi còn chưa có chẩn đoán chính xác, nếu vào mà nhiễm bệnh tốt, kết quả là ta vẫn kiên trì muốn vào , tôi . . . . . ."

      "Được rồi, bác sĩ, cảm ơn lời giải thích của , trọng điểm của tôi ở điều thứ ba, tôi muốn vào."

      Lấy tính cách của Nhan Hàn Thành mà , thấy cúc áo của bung ra mà cũng biết là đủ hiểu sốt ruột đến mức nào, cho nên cần bác sĩ giải thích cũng biết, mà dù Nhan Hàn Thành đối tốt với , cũng vẫn muốn vào.

      " được!" Bác sĩ trẻ rất kiên quyết: "Hôm đó là vì chưa có chẩn đoán chính xác nên chúng tôi mới cho phép ta vào phòng cách ly, bây giờ ta có kết quả chính xác, phải đùa, chúng tôi phải đảm bảo rằng ra thể lây bệnh ra ngoài."

      "Cùng lắm tôi ra là được, tôi vào bên trong chăm sóc ấy, tôi nhớ trong phòng cách ly có phòng tắm, còn có phòng bếp nữa."

      "Việc này..." Bác sĩ trẻ chần chờ, dù sao người ta miệng, lo lắng là cực kỳ bình thường .

      "Sao lại phiền như vậy." Tính tình Mạc Thanh Ngải vốn hay nóng vội, giờ mất kiên nhẫn: "Bị lây hay bị lây là chuyện của tôi, quản nhiều như vậy làm gì, chỉ cần là có cho tôi vào hay thôi."

      ", tôi phiền toái." Vị bác sĩ trẻ bất giác đấu võ mồm với Mạc Thanh Ngải.

      Nguyễn Phỉ và Cận Diêm nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ, Nguyễn Phỉ cầm tay Mạc Thanh Ngải, giọng : "Nhìn tính tình nóng nảy của cậu kìa, người ta là bác sĩ, có cho cậu vào chỉ là câu thôi, cậu còn uy hiếp người ta, có muốn vào nữa ?"

      Mạc Thanh Ngải muốn đấm cho vị bác sĩ này đấm, sao bác sĩ bây giờ lại nhiều như vậy, nhưng bây giờ ta là bác sĩ chính của Nhan Hàn Thành, có việc cầu xin ta, nhịn!

      Cửa mở ra, Mạc Thanh Ngải ôm túi đồ lớn, quay đầu với Nguyễn Phỉ: "Phỉ Phỉ, tớ vào đây, có việc gọi điện cho cậu, nếu mình nhờ cậu mua đồ, cậu để lại ở cửa rồi báo cho tớ tiếng nhé.., cậu tự chăm sóc mình cho tốt."

      "Ừ, tớ biết rồi, cậu cẩn thận chút, cậu, còn có. . . . . ."

      Rầm, Mạc Thanh Ngải vào, cửa cũng khóa lại.


      Nguyễn Phỉ sờ sờ trán: "Tôi còn rất lo lắng."

      "Em lo lắng cũng vô dụng , thôi."

      Nguyễn Phỉ liếc Cận Diêm: " là việc của , đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."

      "Em . . . . ."

      "Em cái gì mà em, ngày mai mới là cấp của tôi, đừng nghĩ dùng quyền trước thời hạn."

      Nhìn bóng lưng Nguyễn Phỉ dẫm đôi giày cao gót rời , Cận Diêm nghiến răng nghiến lợi, ngày nào đó, đích thân bẻ gẫy gót nhọn của , để thể hung dữ như vậy!

      vào phòng tối, Mạc Thanh Ngải rón rén bật đèn, đặt túi đồ tủ, sau đó tiến lại gần giường bệnh của Nhan Hàn Thành.

      Cầm cái ghế ngồi xuống bên người Nhan Hàn Thành, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn bắt đầu quan sát mặt Nhan Hàn Thành cách tinh tế.

      Chắc vừa ngủ thiếp , khuôn mặt tuấn mỹ quá mức giờ phút này tái xanh vì bệnh tật, lông mày nhíu lại, vài giọt mồ hôi chảy qua má, nhìn thấy được ngủ yên giấc, hình như chống chọi với thân thể bị sốt cao.

      Đột nhiên lòng thắt lại, đau là gạt người.

      Từ đến lớn luôn là sinh bệnh, ở bên cạnh , chưa từng có cơ hội thay đổi hoàn cảnh, nhìn , cảm nhận loại cảm giác này, mới biết được, đau đớn phải mình nằm giường bệnh, mà là trơ mắt nhìn người giường bệnh khó chịu mà chính mình cũng thể làm gì.

      Nhan Hàn Thành nhàng xoay người, khẽ rên tiếng, mồ hôi chảy ngày càng nhiều, lòng Mạc Thanh Ngải hoảng hốt, đưa tay sờ trán , đúng là biết dọa người, lập tức lấy khăn mặt trong túi đồ rồi vào phòng tắm dấp nước, sau đó nhàng lau mồ hôi cho , dịu dàng : " có việc gì, có việc gì ."

      biết là do tác dụng của khăn mặt hay tác dụng từ giọng của Mạc Thanh Ngải, lúc lâu sau Nhan Hàn Thành ổn định, lông mày cũng dãn ra.

      Mạc Thanh Ngải thả lòng người, ngồi lại ghế tựa, mới phát người mình đổ mồ hôi lạnh.

      được, phải tắm rửa sạch , thể bị lây bệnh, nếu bị lây thể tiếp tục chăm sóc , vì vậy Mạc Thanh Ngải vội vàng vào phòng tắm, tắm rửa sạch .

      Lúc quay lại giường bệnh, sắc mặt Nhan Hàn Thành vẫn tái xanh như cũ, nhưng ra mồ hôi, Mạc Thanh Ngải nhịn được mỉm cười, có thể chứng minh cần , phải sao?

      Tắt đèn, Mạc Thanh Ngải mở cửa sổ ra chút để thông gió, mượn ánh trăng để nhìn Nhan Hàn Thành, lúc này, mới dám đối mặt với Nhan Hàn Thành.

      "Nhan Hàn Thành, rất đáng giận, vì sao lại bốc đồng theo đuổi tôi lúc học đại học, vì sao lại quan tâm đến suy nghĩ của tôi mà bỏ Ý, sau đó lại bá đạo trở lại bên cạnh tôi, quấy rầy cuộc sống của tôi?"

      Đúng vậy, bây giờ Mạc Thanh Ngải mới có thể ra những suy nghĩ mà mình chôn giấu sâu ở đáy lòng, kể cả khoảng trống trong bốn năm có Nhan Hàn Thành.

      "Lúc vừa mới , mọi người đều nghĩ tôi được giải thoát rồi, có người cả ngày ở bên cạnh châm chọc tôi, đả kích tôi, cười nhạo tôi, nhưng họ biết, rồi, có người cho tôi sức mạnh tinh thần lúc tôi cảm thấy đơn nhất, đúng là đáng ghét, biết có câu này sao? Nếu có người mỗi ngày đều ở bên cạnh thích bạn, bạn quan tâm, nhưng nếu có ngày thấy người đó nữa, bạn mới biết được mình người ta rồi. Mà , cái người luôn ở bên cạnh bắt nạt tôi, bỗng nhiên thấy nữa, tôi mới biết tôi nhớ "bắt nạt" của ."

      Mạc Thanh Ngải bất đắc dĩ cười khổ, ngồi trở lại ghế tựa, nghịch ngón tay trắng noãn của .

      "Có khoảng thời gian sau khi , ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, tôi mơ lúc chúng ta còn , đều là mắng tôi, hại tôi khóc rất lớn, về sau cũng tạo thành thói quen, dù gặp ác mộng tôi cũng tự an ủi mình là do mà tôi bị bóng đè, do quá xấu, đối xử tệ với tôi."

      giọt nước mắt mát rượi rơi xuống mu bàn tay của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải sụt sịt cực kỳ ủy khuất: " ra hiểu, tôi phải mạnh mẽ thế nào mới dám nhớ mãi quên. Sau đó quen khó chịu, quen nhớ, quen ôm hi vọng mong manh là trở về, cho nên khi xuất , tôi dám dũng cảm đối mặt, tôi với Nguyễn Phỉ tôi khó chịu vì quay về lại bắt nạt tôi, nhưng ra, tôi vẫn luôn quen được việc nhìn thấy ."

      nhàng vuốt ve mu bàn tay của Nhan Hàn Thành: "Đúng là khiến tôi phải thất vọng, thay đổi chút nào, vẫn rất xem thường tôi, trêu chọc tôi, cho nên khi tôi ghen vì , tôi sợ hãi, sợ lợi thế tay quá nhiều, tôi bị thất bại thảm hại, sợ tôi chỉ là người qua đường mà dễ dàng quên, có tư cách ghen."

      Có chút xấu hổ cười lên: "Đúng vậy, từ từ tôi lại cảm giác được phải như thế, chủ động quay lại, tôi cực kỳ thông minh, tôi có thể cảm giác được ra trong lòng phải như vậy, ha ha, có phần tự kỷ . ra lúc đến Nhật Bản tôi rất vui vẻ, nhưng tại sao bày tỏ chút mà lại hung dữ với tôi như vậy? Tôi cũng biết tôi cố chấp, thậm chí còn nghi oan cho ."

      "Tối hôm đó ngoài cửa "Danh Quốc Lưu Quang", tôi tới tìm , sao suy nghĩ chút , Mạc Thanh Ngải sao có thể làm chuyện như vậy, tôi là con sư tử kiêu ngạo, đến cuối cùng tôi vẫn rất tự tin, nhưng tôi biết hiểu tôi hơn bất kỳ ai, cái đó chỉ là ý nghĩ, mà tôi bỏ tự tôn, bỏ cá tính, bỏ cố chấp... Chỉ vì bỏ được.

      Nghịch ngợm cắn vào mu bàn tay Nhan Hàn Thành, coi như trừng phạt , Mạc Thanh Ngải đắc ý, nhân tiện bĩu môi: "Ai cho phép dừng ở đây, đáng giận! bắt nạt tôi, khiến tôi trở nên vô dụng như vậy rồi muốn dừng ở đây? cũng quá tính toán rồi, thôi, tôi tha thứ cho . Bởi vì người thể rời xa là tôi, cho dù ... thích tôi ta cũng sao cả, chỉ cần tôi biết trong lòng có tôi là tốt rồi, vẫn vì tôi sợ hãi mà tới bên cạnh tôi là tốt rồi."

      Mạc Thanh Ngải đứng thẳng, nhìn vào mặt Nhan Hàn Thành, cực kỳ kiên quyết: "Tôi rất sợ chết, biết mà, nhưng có lời của , so với cái chết còn đáng sợ hơn, vì vậy tôi ở đây... Tôi ở cạnh , có tôi, mọi chuyện ổn hết."

      Thả lỏng, áp má lên mu bàn tay Nhan Hàn Thành, ánh mắt chớp chớp, hình như nhảm rồi, nhưng trong lòng cảm thấy vô vùng thoải mái, bởi vì dám trước mặt Nhan Hàn Thành, cơ hội này... tốt. . .Cười, mãi đến khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ...

      Trong bóng đêm, Nhan Hàn Thành mở hai mắt ra, đôi mắt đen như mực trong trẻo, cũng chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, mãi đến nhắm mắt lại, khóe miệng của nhịn được nhếch lên: "Đứa ngốc."

      Khi mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ khiến Mạc Thanh Ngải có chút nhức mắt, khép mắt lại, sau đó nhàng mở ra.

      Hành động đầu tiên là nhìn Nhan Hàn Thành giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt của có chút hồng, còn vẻ thiếu sinh khí, hô hấp cũng nhàng.

      Ngồi bên cạnh giường bệnh, Mạc Thanh Ngải cúi đầu nhìn má Nhan Hàn Thành, muốn dùng trán mình để đo nhiệt độ Nhan Hàn Thành, trán vừa chạm vào trán Nhan Hàn Thành đôi mắt đen nhánh của Nhan Hàn Thành mở ra, nhìn thẳng vào mắt , khiến sửng sốt kịp phản ứng.

      "Tuy tôi vẫn luôn nghi ngờ mơ đến "sắc đẹp" của tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ là người quang minh lỗi lạc , tại xem ra tôi quá ngây thơ rồi, lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

      Giọng khàn khàn trêu đùa vang lên.

      "A..." Mạc Thanh Ngải sợ tới mức bật ra xa, cần thận chạm vào thanh giữ bình nước truyền làm động tới kim truyền tay Nhan Hàn Thành.

      Lần này người kêu là Nhan Hàn Thành: "A... Đau."

      "Thực xin lỗi thực xin lỗi, sao chứ?" Mạc Thanh Ngải nóng nảy, vội vàng kiểm tra mu bàn tay Nhan Hàn Thành.

      Nhìn bộ dáng Mạc Thanh Ngải chật vật và sốt ruột, Nhan Hàn Thành hiểu , cẩn thận cười to tiếng.

      "!" Mạc Thanh Ngải tức giận ngẩng đầu: "Xem ra bây giờ lại có tinh thần, có thể bắt đầu tiến vào cuộc chiến ầm ĩ với tôi rồi."

      "Nào có, bây giờ tôi còn cực kỳ suy yếu có được ?" Nhan Hàn Thành ra vẻ khó chịu ôm ngực, giống như rất đau.

      "Người yếu lại còn có sức mình rất yếu?" Cho dù tin nhưng Mạc Thanh Ngải vẫn đứng dậy giặt khăn mặt, lau mặt cho Nhan Hàn Thành.

      " đến đây lúc nào?" Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, biết còn cố tình hỏi.

      "Tôi á... cũng vừa mới tới thôi. Vì lần trước chăm sóc tôi như thế nên lần này tôi chăm sóc lại ! Nhưng hiển nhiên là tôi may mắn hơn , tôi sợ bóng sợ gió cuối cùng mới là người mắc bệnh." Mạc Thanh Ngải ra vẻ khinh bỉ: "Còn tưởng thân thể khỏe mạnh hơn tôi, ngờ lại yếu đuối như vậy, Nhan Hàn Thành làm tôi quá thất vọng rồi."

      Vẻ mặt Nhan Hàn Thành uất ức: "Ôi, vừa tới sao? Vậy lạ , sao tay tôi toàn nước miếng?"

      Giơ bàn tay bị Mạc Thanh Ngải gối cả đêm lên, Nhan Hàn Thành ra vẻ khó hiểu!

      Mạc Thanh Ngải đỏ mặt, lắp bắp: "Cái đó... Hô hô, Nhan Hàn Thành, sao vậy, sao lại ghê tởm như vậy, nằm mơ còn liếm tay của mình... , quái lạ."

      "Hở? Sao biết tôi nằm mơ rồi liếm tay?"

      "Tôi qua tôi thấy!"

      "Tối hôm qua? phải vừa tới sao? À, Mạc Thanh Ngải, gần đây luyện phép nhìn xuyên tường sao..? Nhan Hàn Thành kỳ lạ gật đầu cái.

      " , gài bẫy tôi!" Mạc Thanh Ngải thở phì phì, sao lại có thể quên mất cạm bẫy của Nhan Hàn Thành, thôi, ai làm người đó gánh: "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, tôi tới tối hôm qua, nước miếng là do tôi."

      Tức giận nhéo mu bàn tay Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải dùng khăn mặt lau mạnh, chậc chậc, chính cũng muốn khinh bỉ mình, làm chuyện xấu lại còn để lại chứng cứ.

      "Ngu ngốc. . . . . ."

      "Gì?"

      Em sợ chết sao?

      Nhan Hàn Thành rất muốn hỏi ra những lời này, bởi vì rất muốn nghe lại suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải, để chứng minh tối hôm qua nghe được phải do đầu óc mơ hồ, nhưng hình như lại có chút được bước tiến hai bước, mọi việc đều ràng rồi, ra người ngu ngốc phải là mới đúng, mất nhiều thời gian như vậy, sử dụng nhiều phương pháp như vậy mà kết quả sớm ràng.

      Nhan Hàn Thành, mày tự mình chuốc lấy cực khổ, đúng là mày rất đáng.

      "Cảm ơn ."

      Cảm ơn? Mạc Thanh Ngải có chút ghét bỏ nhìn Nhan Hàn Thành: "Đừng tưởng rằng câu cám ơn là tôi bỏ qua cho , tôi tốt bụng chạy đến chăm sóc như vậy, muốn dúng câu cảm ơn để đuổi tôi ?"

      này!

      Nhan Hàn Thành nở nụ cười: "Vậy muốn thế nào."

      "Ra ngoài mời tôi ăn cơm... được, ăn cơm quá tầm thường, suốt ngày ăn cơm." Mạc Thanh Ngải đùa: "Nhan Hàn Thành, hay vẽ cho tôi bức tranh để báo đáp ."

      phút trầm mặc, đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ Nhan Hàn Thành từng qua chỉ vẽ người, bậy sao? Cận thận nhìn Nhan Hàn Thành, thấy nhìn chằm chằm mình: "Đừng như vậy, tôi chỉ đùa chút,
      vẽ . . . . . ."

      "Được?"

      "Hả?"

      "Tôi vẽ tranh cho ."

      " sao?" Mạc Thanh Ngải vui mừng, đừng vẽ tranh cho , từ bé đến lớn muốn xem bản thảo của cũng được. Cùng lắm là lần trước ở phòng tranh nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp, hơn nữa chỉ là ảnh chụp tranh vẽ, nhìn ra nét cảm xúc nào, mặc dù được nhiều người khen ngợi nhưng xem hiểu, cũng thích.

      "Tôi lừa bao giờ chưa?"

      Đúng vậy, tuy ngoài miệng Nhan Hàn Thành luôn trêu chọc , nhưng trong ấn tượng, chưa làm trái bất kỳ lới hứa nào với , bởi vì hay mắng , nếu còn lừa gạt nữa quá đáng ghét rồi.

      "Chẳng lẽ bị bệnh ảnh hưởng tới đầu óc? sao? Để tôi goi bác sĩ tới."

      "Tôi đồng ý với vì cảm động vĩ đại vượt qua tâm lý sợ chết."

      "Oa, ha ha, vậy mau khỏi bệnh, phải vẽ tôi xinh đẹp."

      " đừng ép tôi như vậy, vẽ tranh cũng phải dựa vào thực tế."

      "Chết ! Thực tế là tôi rất đẹp!"

      "Ừm..." Nhan Hàn Thành buồn rầu: "Được rồi, tôi làm trái lương tâm lần."

      "Nhan Hàn Thành, chết cho tôi ngủ, nhảm nhiều."

      Đỡ Nhan Hàn Thành nằm xuống giường, Mạc Thanh Ngải : "Tôi có mang ít cháo tới, hâm nóng cho nhé. nghỉ ngơi chút, sau đó tôi lại gọi Nguyễn Phỉ nấu gì đem tới."

      Nhìn Mạc Thanh Ngải xoay người vào phòng bếp, Nhan Hàn Thành cười cười nhắm mắt lại, chính xác... Có chút mệt mỏi, chỉ là muốn để phải lo lắng, Mạc Thanh Ngải, em chạy thoát đâu, tôi biết nhiều như vậy, sao em có thể rời xa tôi, mà tôi... Cũng thử đổi phương pháp mới với em, được ?

      Hàn Tiếu cúp điện thoại, tuyên bố: "Mạc Thanh Ngải muốn xin nghỉ phép tuần."

      Mạnh Đa hỏi: "Chị Hàn, chị Ngải có chuyện gì sao?"

      " có chuyện gì lớn, là người trong nhà bị mắc bệnh X, ấy muốn ở lại chăm sóc nên cũng bị cách ly rồi." Hàn Tiếu bĩu môi cười rộ lên: " khó tin, Mạc Thanh Ngải sợ chết như vậy, biết vì "người trong nhà" nào mà dũng cảm như vậy."

      Tất cả mọi người đều bắt đầu về chuyện Mạc Thanh Ngải sợ chết.

      "Ha ha ha..." Hàn Tiếu tổng kết cuối cùng: "Cho nên, lần này Mạc Thanh Ngải đúng là đơn giản..."

      "Sao lại đơn giản?" Mạnh Đa đau đầu khó hiểu.

      "Mạnh Đa, cậu chưa bao giờ sao?" Hàn Tiếu vỗ vai Mạnh Đa: "Cực kỳ ràng, "người nhà" kia có quan hệ đơn giản với Mạc Thanh Ngải... Ai tin là người nhà, chừng là bạn trai trong bóng tối của Mạc Thanh Ngải."

      "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngải cấm dục lâu như vậy, cũng đến lúc được khai sáng rồi."

      Mạnh Đa nghe mọi người vui đùa, trở về chỗ ngồi, lột bỏ biểu cảm đơn thuần.

      Xem ra... vẫn tới bên cạnh ta, dù có lợi dụng điện thoại để Mạc Thanh Ngải cũng được, vẫn biết, vẫn chùn bước đến bên cạnh ta.

      Đúng là. . . . . . Cứ như vậy, toàn bộ càng thêm khó khăn, nếu bọn họ hiểu tâm lý của đối phương, có phải game over ?"
      Last edited: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15:

      Edit: Thu Thủy

      "Mạc Thanh Ngải, tôi khát rồi."

      "Đến đây đến đây, nước.."

      "Mạc Thanh Ngải, tôi đói bụng."

      "Ừ, tôi nấu cơm, chút nữa là có thể ăn."

      "Mạc Thanh Ngải, tôi muốn tắm..."

      "Ừ, được, tôi pha nước tắm cho ..."

      ... ....

      Cứ bóc lột sức lao động của Mạc Thanh Ngải như vậy, nhưng Nhan Hàn Thành vẫn có phần lo lắng.

      này quá khác thường, từ lúc sáng bác sĩ tuyên bố là bị cách ly nữa, có thể về nhà, liền trở nên vô cùng dịu hiền, đáp ứng mọi cầu của , có lý hay có lý đều nghe theo, được rồi, là có vấn đề, bị cuồng ngược, thà Mạc Thanh Ngải đối xử ngược lại bây giờ với còn hơn.

      "Mạc Thanh Ngải..."

      "Ơi, đến đây." Vội vàng vọt vào phòng Nhan Hàn Thành, tay Mạc Thanh Ngải vẫn còn ướt, hỏi rất chân thành: "Nước được rồi, muốn tắm sao?"

      Nheo nheo con ngươi đen, Nhan Hàn Thành có ý nghĩ ngây thơ muốn nhổ răng trong miệng cọp mới : "...Bây giờ tôi lại muốn tắm, tôi mệt rồi."

      "Vậy à..." Mạc Thanh Ngải đến bên cạnh Nhan Hàn Thành, đỡ nằm xuống, đắp chăn cho : "Vậy ngủ trước , lát nữa tôi gọi ."

      Hả?

      Trán Nhan Hàn Thành chảy xuống ba vạch đen, này bị bệnh X ảnh hưởng đến não bộ rồi sao? Nếu là bình thường nhất định nổi giận rồi.

      " phải là mệt sao? Mắt to trừng mắt với tôi làm gì?"

      Lạ , Mạc Thanh Ngải vốn định rời lại phát Nhan Hàn Thành có biểu cảm khó hiểu.

      "Mạc Thanh Ngải, ..."

      "Tôi cái gì?" Mạc Thanh Ngải khó hiểu: "Chẳng lẽ muốn tôi hát ru cho nghe...? Cái này... Cái gì mà đong đưa í a đong đưa, đong đưa đến cầu Nại Hà?"

      "Quả nhiên là vẫn muốn tôi chết." Nhan Hàn Thành ra vẻ oan ức, ra là nén cười gần tới mức nội thương, vậy mà cũng nghĩ ra được, đong đưa đến cầu Nại Hà (Cây cầu dưới phủ, nơi mà những linh hồn phải qua.)

      ", đừng gở." Mạc Thanh Ngải cười nịnh: "Tôi cầu nhà bà ngoại, tôi muốn chết, còn phải nghỉ ngơi tốt để vẽ tranh cho tôi mà."

      " ra nịnh nọt lâu như vậy là vì bức tranh, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn phải vì tôi." Quá thảm mà, trải qua kiếp bệnh viện này, Nhan Hàn Thành khỏi có loại cảm giác nhìn thấu lòng người.

      "Này! có lương tâm. Thứ nhất, cái này phải nịnh nọt, tôi vẫn luôn lòng, thứ hai, tranh của thể bán lấy tiền, tôi giữ tranh của cũng có tác dụng gì cả, chỉ để thỏa mãn hạ lòng hiếu kỳ của mình mà thôi." Mạc Thanh Ngải nhìn Nhan Hàn Thành nằm giường, sắc mặt vẫn trắng bệch, nghĩ rằng, nếu phải biết vẫn còn yếu, nhất định lấy gối đập chết .

      lòng? còn trò chơi bên trong nữa...

      Nhan Hàn Thành rất thức thời, gật đầu phụ họa: "Được rồi, tôi hiểu hết rồi.

      Cụp mi xuống, Nhan Hàn Thành phát mình đau ốm vô dụng, đương nhiên là Mạc Thanh Ngải cũng hiểu nên nhàng để tay vào trong chăn: “Ngủ , nhanh khỏe thôi.”

      Chỉ lát sau, Nhan Hàn Thành vang lên tiếng hít thở đều đều, Mạc Thanh Ngải nở nụ cười, vuốt những sợi tóc rơi trán , như vậy tốt, rất thích năm ngày Nhan Hàn Thành bị bệnh, dù vẫn cãi nhau với nhưng cũng khiến cảm thấy giống như đứa bé cần chút quan tâm và chăm sóc, chỉ cần cho gì cũng rất dễ dàng thỏa mãn, chẳng lẽ cho tới nay là quá keo kiệt cho nên chỉ cần có ý chút là yên?

      Đứa ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. . . . . .

      Mạc Thanh Ngải xác định Nhan Hàn Thành ngủ say mới cúi người, vụng trộm “chà đạp” đôi môi mềm mại của , thứ hạnh phúc này khiến cho người ta choáng váng, ha ha, dù sao cũng ai biết gần đây thường làm “chuyện xấu”, chuyện này coi như thù lao mình chăm sóc .

      Lần này cũng cần phải cảm ơn ông trời, chăm sóc Nhan Hàn Thành lâu như vậy mà bị lây bệnh, cái này gọi là ở hiền gặp lành.

      Tự mãn... Quá buồn nôn, đúng là hợp thùy mị, đúng rồi, còn hầm cháo ở nhà bếp, Mạc Thanh Ngải lập tức đứng dậy, rón rén ra khỏi phòng Nhan Hàn Thành.

      Đing ...

      Khi qua trước cửa đột nhiên chuông cửa reo lên, vì muốn đánh thức Nhan Hàn Thành vừa mới ngủ nên nhanh chóng chạy tới mở cửa.

      “Phỉ Phỉ, Cận Diêm? Sao hai người lại tới đây cùng nhau?

      Vẻ mặt Nguyễn Phỉ chán ghét: “Cái gì gọi là lại cùng tới đây, chúng tớ cùng tới đây rất nhiều lần?”

      vào cửa, cởi giày cao gót, Nguyễn Phỉ thoải mái như ở nhà mình, mà Cận Diêm phía sau lại cười tít mắt đưa giỏ trái cây trong tay cho Mạc Thanh Ngải: “Chính xác, lần trước là trùng hợp, lần này cũng là đúng dịp, tôi đến thăm Nhan Hàn Thành.”

      Nghi ngờ đóng cửa lại, Mạc Thanh Ngải nhìn đôi oan gia này, trùng hợp? Đúng dịp? thế giới làm gì có chuyện trùng hợp và đúng dịp nhiều như vậy.

      tới phòng khách, đặt giỏ trái cây bàn trà, Mạc Thanh Ngải thấy Nguyễn Phỉ mệt mỏi xoay cổ: “Phỉ Phỉ, cậu làm sao vậy? Làm việc mệt quá sao?”

      Mệt quá? ... Chỉ là phải làm việc giống máy móc mà thôi, mà tên đầu sỏ gây việc còn ở trước mặt, tên đáng chết tra tấn cả thân xác lẫn tâm hồn , hại hao tổn thể lực còn bị chết nhiều tế bào não, thôi, gần đây Tiểu Ngải chăm sóc Nhan Hàn Thành đủ mệt rồi, muốn làm phiền ấy.

      có việc gì, sao, tớ đến thăm Nhan Hàn Thành, cậu có cần gì ?”

      Rất tự nhiên xoay người Nguyễn Phỉ, mát xa cho ấy, Mạc Thanh Ngải có vẻ vui vẻ: “Tớ có thể cần gì, Nhan Hàn Thành chỉ phát sốt do cảm cúm, vẫn có thể chạy có thể nhảy giống người bình thường, chỉ là trước mắt sức khỏe vẫn chưa hồi phục, vừa ngủ rồi.”

      “Ái chà, Mạc Thanh Ngải, nghe giọng điệu này của cậu, Nhan Hàn Thành đáng ghét sao? Cậu lại có thể cam tâm tình nguyện chăm sóc ta, lại còn có vẻ mặt vui đến quên cả trời đất.”

      “Này, quan hệ người ta tốt đẹp em ghen tị sao?” Cận Diêm ở bên khá thảnh thơi, tranh thủ mình cầm giỏ hoa quả liền chọn quả cam bóc ăn.

      ... Tôi chuyện với Tiểu Ngải, xía vào làm gì, ăn của , nhiều chuyện!”

      “Tôi cũng chỉ tốt bụng thôi, khuyên em nên đặt cảm xúc cá nhân vào chuyện giao tiếp bên ngoài.”

      chết , đây là quan hệ cá nhân của chúng tôi.”

      “Đúng là vừa em nhịn được, em chỉ thua...”

      Cạc cạc cạc

      Mạc Thanh Ngải cảm giác có đàn quạ bay qua đỉnh đầu, ra nam nữ cãi nhau có cảm giác như vậy..., đột nhiên cảm thấy hai người đối diện là phiên bản của và Nhan Hàn Thành, như nước với lửa, ra nghe qua cũng thấy vui tai, và Nhan Hàn Thành ầm ĩ nhiều năm như vậy để làm gì cơ chứ.

      “Đủ rồi đủ rồi, các cậu tới đây thăm Nhan Hàn Thành hay tới cãi nhau?” Mạc Thanh Ngải làm người hòa giải: “Nếu tới thăm Nhan Hàn Thành cũng đừng đánh thức ấy, mọi người tìm chỗ nào ngồi .”

      Nguyễn Phỉ tức giận lườm Cận Diêm rồi lại nhìn Mạc Thanh Ngải: “Tớ thèm cãi nhau, chỉ muốn tới chỗ cậu thư giãn và xin cơm thôi, đói chết mất, cậu để tớ đói bụng đúng .”

      “Dù thế nào tớ cũng giống bảo mẫu của cậu vậy.” Liếc Nguyễn Phỉ cái: “Được rồi, tớ nấu cơm, lát nữa mọi người cùng nhau ăn ."

      “Vất vả rồi, Tiểu Ngải...” Cận Diêm vô cùng tự nhiên: “Mọi người.”

      “Đúng là mặt dày, tôi chưa gặp qua người nào mặt dày giống .”

      “Cảm ơn, tôi coi đó là lời khen.”

      Khi khói súng vẫn nồng đậm, Mạc Thanh Ngải cực kỳ sáng suốt lựa chọn vào phòng bếp, chỉ để lại câu, “cãi nhau thôi”.

      Cơm chiều của Nhan Hàn Thành là do Mạc Thanh Ngải bưng cháo tới tận phòng cho .

      “Haiz, hâm mộ, tôi cũng muốn có ngày áo tới vươn tay cơm tới há mồm (chỉ người chỉ cần ngồi chỗ hưởng thụ) như vậy.”

      Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy vẻ mặt hình như... Vô cùng đau đớn của Cận Diêm, cố tình cười châm chọc: “Hâm mộ? Vậy tiếp xúc với người bị bệnh X , tôi tin là với điều kiện của tổng giám đốc Cận, có ngàn vạn xếp hàng chờ được chăm sóc .”

      “Cái đó thôi.” Cận Diêm tỏ vẻ “xin tha thứ cho kẻ bất tài": “Này, tiểu tử, cậu có khỏe , phải cố ý tranh thủ lòng tốt của Tiểu Ngải chứ?”
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :