Chương 10.2:
Edit: Thu Thủy
"Cha này con , con công tác kiểu gì mà gầy vây, nếu tòa soạn ngược đãi con, con phải kiện bọn họ đó." Cha Mạc lôi kéo Mạc Thanh Ngải nhìn trái nhìn phải, đau lòng chậc lưỡi.
Mạc Thanh Ngải cảm giác bên trán vài giọt mồ hôi: "Cha... Cha đừng lung tung , con đâu có gầy, mẹ, mẹ đúng ?"
Mẹ Mạc cởi tạp dề, tay cầm cái muôi xào từ phòng bếp ra, liếc Mạc Thanh Ngải: "Mẹ thấy cha con sai, gần đây con lại làm gì phạm luật sao?"
quá quen với việc mẹ mình luôn dùng từ nguy hiểm, Mạc Thanh Ngải sờ má mình, cũng bình thường mà, đến mức quá kinh khủng, chỉ bị bệnh khi ở Nhật Bản thôi, vì vậy mới về nhà nghỉ ngơi vài ngày.
"Chắc là do mấy hôm trước con công tác bị mệt."
Cha Mạc cười hề hề: "Vậy lần này con về ở mấy ngày? Cha thấy con còn cầm cả quần áo về."
"Vâng, con muốn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày lễ, chắc là khoảng tuần." Mạc Thanh Ngải vòng ra sau lưng cha Mạc, ôm cổ ông, làm nũng : "Cha, nhân dịp này con chăm sóc cha tốt."
"Được, được, đương nhiên là được, cha chỉ mong con chăm sóc cho cha hàng ngày."
"Chậc, chậc, lại đến giờ diễn trò phụ tử tình thâm, tôi xem đến nổi da gà." xong, mẹ Mạc vào nhà bếp.
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ đùa: "Cha, mẹ lại ghen tị rồi, để con vào giúp mẹ."
Mạc Thanh Ngải vào phòng bếp, ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Mẹ muốn mở tiệc chiêu đãi chủ tịch nước sao?"
"Hừ, ba hoa." Mẹ Mạc giải thích, tiếp tục rửa rau, Mạc Thanh Ngải cũng tiện tay thái rau giúp.
"Gần đây con có chuyện sao?" Đột nhiên mẹ Mạc hỏi.
Ánh mắt Mạc Thanh Ngải lóe sáng, cười: "Con làm gì có chuyện gì."
"Mẹ phải cha con để con qua mặt, con là con mẹ, do mẹ nuôi lớn, phân con rắn hay mềm mẹ còn biết nữa là." mẹ Mạc bĩu môi.
"Eo ơi, kinh quá, mẹ làm nhiều đồ như vậy mà con ăn nổi nữa rồi." Giọng của Mạc Thanh Ngải có chút run rẩy, mẹ là người mạnh nhất trong nhà , mạnh đến đến mức tất cả mọi người phải nghe theo, đúng là thể phủ nhận mẹ là người hiểu nhất, cũng là người duy nhất có thể dựa vào.
"Có liên quan đến Đại Thành?"
Mẹ Mạc nhìn Mạc Thanh Ngải, hỏi sắc bén.
"Có chuyện gì cùng ấy..."
Còn chưa xong, tiếng hô "cố lên" đinh tai nhức óc truyền vào tiểu khu, truyền vào Mạc gia, Mạc Thanh Ngải tò mò hỏi: "Mẹ, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Trường sơ trung trước kia con và Nhan Hàn Thành học tổ chức đại hội thể dục thể thao, ba ngày rồi mà vẫn vô cùng náo nhiệt."
"A, con nhớ rồi, thời gian này hàng năm là lúc trường tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu. Mẹ, con xem chút, đến giờ cơm con về." Mạc Thanh Ngải thoạt nhìn rất kích động, lập tức mang giày ra cửa.
Mẹ Mạc đến cạnh cửa, tiếng nhìn hành động của Mạc Thanh Ngải, con mình bà còn biết? Nó cố chấp chịu ra, nhưng làm sao mà bà có thể giả vờ như nhìn thấy đây.
Sân vận động Lục Ấm đông kín người, đám đông chen chúc nhau, đội thi đấu, đội dự bị, đội cổ động viên, tiếng "Cố lên" phát ra từ loa cùng với tiếng báo từng trận đấu khiến cho khí trong trường vô cùng náo nhiệt, học sinh cũng đều có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Mạc Thanh Ngải cũng bị bầu khí này cuốn hút, nhớ hồi sơ trung ghét nhất là đại hội thể dục thể thao, ghét chạy bộ, ghét chạy vượt rào, chung là ghét thể dục, chảy mồ hôi đúng là chuyện vô cùng phiền phức.
Nhưng... Nhan Hàn Thành như vậy.
Dù sau lưng bất mãn vì thày giáo giao cho nhiều hạng mục, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn lễ phép rằng mình gắng, hừ... Sống hai mặt như vậy đúng là vất vả.
Nhan Hàn Thành luôn là người thắng trong bất cứ mục nào ở đại hội, kỷ lục của đến giờ vẫn chưa ai phá được, có đôi khi vì sao lại có người hoàn mỹ như vậy, thành tích tốt, ngay cả thể thao cũng giỏi, khó trách thu hút các nữ chính như vậy, cho nên khi đó dù có ghét cũng cực kỳ hâm mộ nht.
Đột nhiên, tiếng khóc hấp dẫn ánh mắt của Mạc Thanh Ngải, ra có nữ sinh bị ngã đường đua chạy 800m, nhưng sau đó bé lại kiên cường đứng dậy quay lại hàng ngũ.
Mạc Thanh Ngải khỏi cười tiếng, đúng là rất cảm động, điều này làm đột nhiên nhớ tới việc.
Lần đó bị ép tham gia thi chạy 800m, tuy cầu xin hết mức nhưng vẫn phải chạy, kết quả là bị ngã giữa đường, nhưng lần đó bị ngã rất nặng, thể đứng lên nổi.
Khi đó ngẩng đầu thấy Nhan Hàn Thành đứng bên cạnh, vẻ mặt nhìn đầy ghét bỏ, là heo nhìn thấy cũng phải trốn làm cực kỳ xấu hổ.
Nhưng cũng chính Nhan Hàn Thành đỡ lên, cõng đến phòng y tế.
Còn nhớ khi , đau đến mức nước mắt nước mũi chảy hết ta, Nhan Hàn Thành lên tiếng mà chỉ gắng đụng vào vết thương của , lại ngoan cố mắng Nhan Hàn Thành là người xấu, nếu phải bảo thầy giáo cho nàng tham gia thi, thảm như vậy.
Đương nhiên là Nhan Hàn Thành muốn giảng đạo lý cho người lý, vẫn là suy nghĩ cho sức khỏe của .
Lúc đến phòng y tế, đầu gối của bị rách, bác sĩ muốn dùng cồn để sát trùng, sợ tới mức khóc lóc vùng vẫy được, Nhan Hàn Thành cực kỳ nghiêm khắc giữ chặt , là khử trùng đầu gối bị hỏng.
Nhưng vẫn cố chấp đứng lên, Nhan Hàn Thành và bác sĩ kết hợp cũng giữ được.
Sau đó Nhan Hàn Thành cũng thỏa hiệp.
Lúc học sơ trung là fan của Kim Dung, tình của Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ động lòng người, luôn quấn lấy Nhan Hàn Thành cần đồng ý làm cho ba việc, chỉ cần chuyện là tốt rồi, chỉ cần chuyện.
Đến giờ cũng quên được ánh mắt khinh thường khi đó của Nhan Hàn Thành, nhất định phải đưa đến khoa tâm thần.
Sau đó vì để ngoan ngoãn sát trùng, Nhan Hàn Thành chỉ cần sát trùng đồng ý với chuyện, dieendanlequydonnn chuyện gì cũng được, chỉ cần trái với đạo lý.
khóc lem hết mặt nhưng vẫn phải cắn răng sát trùng vì lời hứa hẹn đó của Nhan Hàn Thành.
Khi đó chỉ nghĩ lúc nào Nhan Hàn Thành trêu chọc lấy ra dùng, nhưng kết quả là nghĩ tới nên cũng vô dụng.
Lời hứa đó...
Đột nhiên Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, sau lúc suy nghĩ, ý cười ra môi lúc nào cũng biết, vậy bây giờ có phải nên sử dụng lời hứa đó ?
Last edited by a moderator: 17/11/15