1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 10.1:

      Edit: Thu Thủy

      "Nhan..."

      Khi thấy bóng dáng Nhan Hàn Thành xuất ở cửa, trái tim Mạc Thanh Ngải nhảy vọt lên cổ họng, có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn lại thấy bên cạnh mỹ nữ, chỉ có thể á khẩu lên lời.

      Nhan Hàn Thành tuấn mĩ, kia quyến rũ động lòng người, thậm chí mặt còn nở nụ cười cưng chiều mà chưa từng thấy qua, kia cũng mỉm cười dịu dàng, lên tiếng đáp lại , mặc dù trường hợp này cũng nghĩ đến, nhưng mà... Vì sao hình ảnh hòa hợp kia lại khiến hốc mắt nóng đến mức mở ra được?

      Qua hay qua đây?

      Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới: được, thể qua, như vậy bị Nhan Hàn Thành khinh thường, muốn làm người hèn mọn như vậy.

      Nhưng tầm mắt của lại thể dời nơi khác được, hai người họ trông hạnh phúc khiến hít thở thông: đúng, Mạc Thanh Ngải, mày qua , chỉ là tới câu xin lỗi, có gì đáng ngại , xong là mày có thể rời rồi.

      Mạc Thanh Ngải hít sâu hơi, nhanh chóng đến bên cạnh Nhan Hàn Thành, loáng thoáng nghe được giọng trầm ấm dịu dàng của .

      "Nhan Hàn Thành..."

      Lời vừa ra khỏi miệng khiến Mạc Thanh Ngải hoảng sợ, vốn nghĩ tự tin mà giờ đây lại giọng, thậm chí gần như khàn khàn.

      Nhan Hàn Thành và Đường Yên dừng nụ cười ái muội, dfienddn lieqiudoon Mạc Thanh Ngải thấy khuôn mặt tươi cười của cứng lại trong nháy mắt: "Là ? Tìm tôi có việc gì?"

      Mạc Thanh Ngải yên lặng, rất sợ phải đối mặt với Nhan Hàn Thành như vậy, đả kích , châm chọc , nổi giận thèm để ý đến , nhưng còn có thể biết được cảm xúc của Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ có cách nào để hiểu cảm xúc của .

      "...Tôi, có thể chuyện với lúc ?"

      " chuyện? Xin lỗi, tại tiện." Sau đó Nhan Hàn Thành liếc nhìn Đường Yên.

      "Tôi chỉ xin chút thời gian thôi, mất quá nhiều, tôi biết bây giờ có chuyện gì quan trọng." Mạc Thanh Ngải kéo áo Nhan Hàn Thành.

      Nhan Hàn Thành gạt tay ra, nhếch môi cười, nguy hiểm mà quyến rũ, đến gần Mạc Thanh Ngải, đưa tay ôm chặt vai , cho phép lùi về sau: "Xin tôi chút thời gian? biết tôi bận? cảm ơn hiểu tôi như vậy, chẳng qua... Thời gian giống như giấy vệ sinh, nhìn nhiều nhưng lại đủ dùng."

      Câu cuối cùng của Nhan Hàn Thành sắc bén như mũi tên, đến mức chỉ Mạc Thanh Ngải mới nghe thấy: "Thời gian của tôi đối với hết rồi."

      Vai Mạc Thanh Ngải bị đau, nhịn được rên , khiến cho đầu đau, dạ dày cũng quặn lên: " xin lỗi, tôi biết việc kia là tôi nghi oan cho , tôi..."

      " cần nữa. Có oan ức hay ... quan trọng rồi." Nhan Hàn Thành xong, lùi lại vài bước, tay ôm chặt Đường Yên, thể mình có tính nhẫn nại.

      Lần đầu tiên, Mạc Thanh Ngải rất muốn cười thừa nhận rằng mình là người cuồng ngược, thà cãi nhau cùng Nhan Hàn Thành cũng muốn nhàng "Tất cả còn quan trọng rồi."

      Nhìn bên cạnh Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải có cảm giác xem kịch vui, cười châm biếm, dù sao tự tôn mà để ý nhất cũng bị phá hủy, đủ rồi.

      "Đó là điều tôi nên , nghĩ thế nào là chuyện của ."

      Mạc Thanh Ngải xoay người, khó khăn di chuyển từng bước, mặt có cảm giác lạnh lẽo: Mạc Thanh Ngải, đừng khóc, đừng khóc, có gì đáng ngại, mày được khóc trước mặt bọn họ, mày rất kiên cường, rất dũng cảm...

      Đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng xoắn lại, Mạc Thanh Ngải chịu được, tay nắm chặt, tự với mình, chịu đựng chịu đựng chịu đựng. . . . . Mãi cho đến khi biết mình điều gì.

      Nhìn bóng lưng Mạc Thanh Ngải, Đường Yên cười nhạt: "Tổn thương ấy như vậy thấy vui vẻ sao?"

      "Tôi biết... Tôi chỉ biết nếu tôi tổn thương ấy, tôi tiếp tục thương tổn chính mình." Nhan Hàn Thành vỗ trán lắc lắc đầu, có vẻ mình tỉnh táo lắm.

      " hối hận."

      "Lúc đó sau." Nhan Hàn Thành chuẩn bị rời .

      "..." Đường Yên nhìn Nhan Hàn Thành, nhìn lại Mạc Thanh Ngải, sau đó hét lên: "Nhan Hàn Thành, ấy xỉu rồi."

      Nhan Hàn Thành quay người theo phản xạ, để Đường Yên nhìn thấy bộ mặt chân thực nhất của , Nhan Hàn Thành, đúng là thể quan tâm đến ấy như lời .

      Mạc Thanh Ngải khó khăn mở to mắt, là trần nhà trắng bóng, muốn xoay người lại chạm vào cánh tay truyền dịch, đau đớn kêu tiếng.

      " tỉnh?" giọng trầm, là tiếng Nhật chính gốc

      Mạc Thanh Ngải thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, liếm đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu : "Sao tôi lại ở bệnh viện?"

      "Viêm dạ dày cấp tính nhưng vẫn chịu đựng chữa, sau đó lại bị cảm lạnh, nên phát sốt rồi té xỉu." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      "Té xỉu?" Mạc Thanh Ngải có chút hoảng hốt: "Vậy ai đưa tôi tới đây?"

      "Là vị tiên sinh, hôn mê ngày đêm ta đều ở bên cạnh, mãi đến sáng nay khi có đáng ngại mới nộp viện phí rồi rời ."

      Là Nhan Hàn Thành sao?

      Mạc Thanh Ngải có chút mong chờ hỏi: " ấy có lại gì ?"

      "À, đúng rồi, ấy để lại tờ giấy, nhờ tôi chuyển cho ."

      Mạc Thanh Ngải cầm tờ giấy rồi nắm trong tay: "Cám ơn."

      "Ừ, nếu cảm thấy tốt rồi chiều có thể xuất viện, nhớ là đừng đùa với thân thể của mình."

      Mạc Thanh Ngải sững sờ nhìn bác sĩ rời mới nhanh chóng mở tờ giấy ra, đúng là nét chữ của Nhan Hàn Thành: "Gặp người đúng lúc là loại hạnh phúc, nhưng nếu sai thời gian, gặp sai người, lại là loại hành hạ, khi tôi nghĩ lại phát tôi luôn tự cho là mình đúng, nếu tất cả là sai dừng ở đây , tôi quấy rầy cuộc sống của nữa. Còn nữa, tôi về nước, tự chăm sóc mình tốt."

      Tờ giấy bay xuống, nước mắt của Mạc Thanh Ngải cũng chảy xuống từng giọt, rất muốn khóc lớn, nhưng biết đây là bệnh viện ở Nhật Bản, lại có Nhan Hàn Thành bên cạnh, thể tùy hứng như vậy.

      Từ trước đến nay đều nghĩ Nhan Hàn Thành tự cho mình là đúng chiếm giữ cuộc sống của , mà ra, cũng có lúc như vậy.

      Mở mắt nhắm mắt đều là bóng dáng Nhan Hàn Thành, giống như lúc đó bị viêm ruột thừa phải nằm viện, nhìn thấy Nhan Hàn Thành là có sức sống gấp trăm lần, đấu võ mồm cùng , tự do sai bảo làm cái này cái kia, dù có mắng cũng đưa thứ muốn đến tay .

      Đúng là tất cả đều quá muộn, nếu tỉnh táo lại, nhất định cố chấp ngu ngốc như thế, để đổi lấy câu: "Dừng ở đây ."
      Last edited by a moderator: 17/11/15
      cô gái bạch dươngsanone2112 thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 10.2:

      Edit: Thu Thủy

      "Cha này con , con công tác kiểu gì mà gầy vây, nếu tòa soạn ngược đãi con, con phải kiện bọn họ đó." Cha Mạc lôi kéo Mạc Thanh Ngải nhìn trái nhìn phải, đau lòng chậc lưỡi.

      Mạc Thanh Ngải cảm giác bên trán vài giọt mồ hôi: "Cha... Cha đừng lung tung , con đâu có gầy, mẹ, mẹ đúng ?"

      Mẹ Mạc cởi tạp dề, tay cầm cái muôi xào từ phòng bếp ra, liếc Mạc Thanh Ngải: "Mẹ thấy cha con sai, gần đây con lại làm gì phạm luật sao?"

      quá quen với việc mẹ mình luôn dùng từ nguy hiểm, Mạc Thanh Ngải sờ má mình, cũng bình thường mà, đến mức quá kinh khủng, chỉ bị bệnh khi ở Nhật Bản thôi, vì vậy mới về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

      "Chắc là do mấy hôm trước con công tác bị mệt."

      Cha Mạc cười hề hề: "Vậy lần này con về ở mấy ngày? Cha thấy con còn cầm cả quần áo về."

      "Vâng, con muốn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày lễ, chắc là khoảng tuần." Mạc Thanh Ngải vòng ra sau lưng cha Mạc, ôm cổ ông, làm nũng : "Cha, nhân dịp này con chăm sóc cha tốt."

      "Được, được, đương nhiên là được, cha chỉ mong con chăm sóc cho cha hàng ngày."

      "Chậc, chậc, lại đến giờ diễn trò phụ tử tình thâm, tôi xem đến nổi da gà." xong, mẹ Mạc vào nhà bếp.

      Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ đùa: "Cha, mẹ lại ghen tị rồi, để con vào giúp mẹ."

      Mạc Thanh Ngải vào phòng bếp, ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ làm nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Mẹ muốn mở tiệc chiêu đãi chủ tịch nước sao?"

      "Hừ, ba hoa." Mẹ Mạc giải thích, tiếp tục rửa rau, Mạc Thanh Ngải cũng tiện tay thái rau giúp.

      "Gần đây con có chuyện sao?" Đột nhiên mẹ Mạc hỏi.

      Ánh mắt Mạc Thanh Ngải lóe sáng, cười: "Con làm gì có chuyện gì."

      "Mẹ phải cha con để con qua mặt, con là con mẹ, do mẹ nuôi lớn, phân con rắn hay mềm mẹ còn biết nữa là." mẹ Mạc bĩu môi.

      "Eo ơi, kinh quá, mẹ làm nhiều đồ như vậy mà con ăn nổi nữa rồi." Giọng của Mạc Thanh Ngải có chút run rẩy, mẹ là người mạnh nhất trong nhà , mạnh đến đến mức tất cả mọi người phải nghe theo, đúng là thể phủ nhận mẹ là người hiểu nhất, cũng là người duy nhất có thể dựa vào.

      "Có liên quan đến Đại Thành?"

      Mẹ Mạc nhìn Mạc Thanh Ngải, hỏi sắc bén.

      "Có chuyện gì cùng ấy..."

      Còn chưa xong, tiếng hô "cố lên" đinh tai nhức óc truyền vào tiểu khu, truyền vào Mạc gia, Mạc Thanh Ngải tò mò hỏi: "Mẹ, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

      "Trường sơ trung trước kia con và Nhan Hàn Thành học tổ chức đại hội thể dục thể thao, ba ngày rồi mà vẫn vô cùng náo nhiệt."

      "A, con nhớ rồi, thời gian này hàng năm là lúc trường tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu. Mẹ, con xem chút, đến giờ cơm con về." Mạc Thanh Ngải thoạt nhìn rất kích động, lập tức mang giày ra cửa.

      Mẹ Mạc đến cạnh cửa, tiếng nhìn hành động của Mạc Thanh Ngải, con mình bà còn biết? Nó cố chấp chịu ra, nhưng làm sao mà bà có thể giả vờ như nhìn thấy đây.

      Sân vận động Lục Ấm đông kín người, đám đông chen chúc nhau, đội thi đấu, đội dự bị, đội cổ động viên, tiếng "Cố lên" phát ra từ loa cùng với tiếng báo từng trận đấu khiến cho khí trong trường vô cùng náo nhiệt, học sinh cũng đều có vẻ cực kỳ hưng phấn.

      Mạc Thanh Ngải cũng bị bầu khí này cuốn hút, nhớ hồi sơ trung ghét nhất là đại hội thể dục thể thao, ghét chạy bộ, ghét chạy vượt rào, chung là ghét thể dục, chảy mồ hôi đúng là chuyện vô cùng phiền phức.

      Nhưng... Nhan Hàn Thành như vậy.

      Dù sau lưng bất mãn vì thày giáo giao cho nhiều hạng mục, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn lễ phép rằng mình gắng, hừ... Sống hai mặt như vậy đúng là vất vả.

      Nhan Hàn Thành luôn là người thắng trong bất cứ mục nào ở đại hội, kỷ lục của đến giờ vẫn chưa ai phá được, có đôi khi vì sao lại có người hoàn mỹ như vậy, thành tích tốt, ngay cả thể thao cũng giỏi, khó trách thu hút các nữ chính như vậy, cho nên khi đó dù có ghét cũng cực kỳ hâm mộ nht.

      Đột nhiên, tiếng khóc hấp dẫn ánh mắt của Mạc Thanh Ngải, ra có nữ sinh bị ngã đường đua chạy 800m, nhưng sau đó bé lại kiên cường đứng dậy quay lại hàng ngũ.

      Mạc Thanh Ngải khỏi cười tiếng, đúng là rất cảm động, điều này làm đột nhiên nhớ tới việc.

      Lần đó bị ép tham gia thi chạy 800m, tuy cầu xin hết mức nhưng vẫn phải chạy, kết quả là bị ngã giữa đường, nhưng lần đó bị ngã rất nặng, thể đứng lên nổi.

      Khi đó ngẩng đầu thấy Nhan Hàn Thành đứng bên cạnh, vẻ mặt nhìn đầy ghét bỏ, là heo nhìn thấy cũng phải trốn làm cực kỳ xấu hổ.

      Nhưng cũng chính Nhan Hàn Thành đỡ lên, cõng đến phòng y tế.

      Còn nhớ khi , đau đến mức nước mắt nước mũi chảy hết ta, Nhan Hàn Thành lên tiếng mà chỉ gắng đụng vào vết thương của , lại ngoan cố mắng Nhan Hàn Thành là người xấu, nếu phải bảo thầy giáo cho nàng tham gia thi, thảm như vậy.

      Đương nhiên là Nhan Hàn Thành muốn giảng đạo lý cho người lý, vẫn là suy nghĩ cho sức khỏe của .

      Lúc đến phòng y tế, đầu gối của bị rách, bác sĩ muốn dùng cồn để sát trùng, sợ tới mức khóc lóc vùng vẫy được, Nhan Hàn Thành cực kỳ nghiêm khắc giữ chặt , khử trùng đầu gối bị hỏng.

      Nhưng vẫn cố chấp đứng lên, Nhan Hàn Thành và bác sĩ kết hợp cũng giữ được.

      Sau đó Nhan Hàn Thành cũng thỏa hiệp.

      Lúc học sơ trung là fan của Kim Dung, tình của Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ động lòng người, luôn quấn lấy Nhan Hàn Thành cần đồng ý làm cho ba việc, chỉ cần chuyện là tốt rồi, chỉ cần chuyện.

      Đến giờ cũng quên được ánh mắt khinh thường khi đó của Nhan Hàn Thành, nhất định phải đưa đến khoa tâm thần.

      Sau đó vì để ngoan ngoãn sát trùng, Nhan Hàn Thành chỉ cần sát trùng đồng ý với chuyện, dieendanlequydonnn chuyện gì cũng được, chỉ cần trái với đạo lý.

      khóc lem hết mặt nhưng vẫn phải cắn răng sát trùng vì lời hứa hẹn đó của Nhan Hàn Thành.

      Khi đó chỉ nghĩ lúc nào Nhan Hàn Thành trêu chọc lấy ra dùng, nhưng kết quả là nghĩ tới nên cũng vô dụng.

      Lời hứa đó...

      Đột nhiên Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, sau lúc suy nghĩ, ý cười ra môi lúc nào cũng biết, vậy bây giờ có phải nên sử dụng lời hứa đó ?
      Last edited by a moderator: 17/11/15
      cô gái bạch dươngsanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11.1:

      Edit: Thu Thủy -

      "Xin hỏi, Nhan Hàn Thành tiên sinh có ở đây ?"

      Vội vã vào "Đại Thành tiểu ái", Mạc Thanh Ngải thấy quản lý từ lầu xuống.

      "Ôi, Mạc tiểu thư, sao lại tới đây? Tìm Nhan tiên sinh có việc gấp?"

      "Vâng, rất gấp."

      Vẻ mặt quản lí lộ vẻ khó xử: "Có vị khách vừa đến, Nhan tiên sinh tiếp khách, hay là như vậy, dạo trong này chút, chờ Nhan tiên sinh tiếp khách xong."

      Chờ? d,0dylq.d Đùa gì vậy, khó khăn lắm mới quyết định lấy dũng khí đến đây ăn vạ, bất kể thế nào cũng phải cứu vãn mối quan hệ của bọn họ, cái gì mà chấm dứt ở đây, nghe thấy chữ nào cả, hành hạ gần nửa cuộc đời, muốn dừng là dừng hỏi ý kiến của sao? Nếu muốn dừng cũng phải do , dựa vào cái gì mà tự quyết định!!

      " cần, tôi tự lên cũng được."

      xong, Mạc Thanh Ngải vòng qua người quản lí để lên lầu, mặc kệ quản lí kêu lên.

      "Rầm", đẩy mạnh phòng vẽ tranh của Nhan Hàn Thành ra, Mạc Thanh Ngải ngu ngơ trong nháy mắt, bởi vì dựa sát vào người Nhan Hàn Thành ghế sô pha kia là người biết, đó là người hôn Nhan Hàn Thành lần trước trong nhà hàng.

      Nhưng lúc này Mạc Thanh Ngải rảnh để lo việc khác, với Nhan Hàn Thành: "Nhan Hàn Thành, chui ngay ra đây cho tôi."

      Lúc này Mạc Thanh Ngải mới nhìn kỹ Nhan Hàn Thành, tim đập nhanh, bọn họ chỉ mới gặp vài ngày mà hình như gầy chút, râu mọc dài ra chút, tóc tai hỗn loạn, xem ra tinh thần tốt, nhưng... Vẫn là bộ dạng lười biếng làm tan chảy lòng người.dienndnle,qu.y don

      Đôi mắt đen như mực của Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải vài giây, sau đó cố ý : "Tôi nhớ tôi .."

      " cái gì, viết lằng nhằng đống tôi đọc hiểu, tôi muốn chuyện cùng , mau ra đây!"

      Bóng người ghế sô pha quá chói mắt, Mạc Thanh Ngải dần mất kiên nhẫn.

      Nhan Hàn Thành như vô tình tránh khỏi "móng vuốt" của Hạ Đồng, tới trước giá vẽ cạnh cửa sổ thủy tinh sát mặt đất, giọng nhàng mà lạnh lùng: "Tôi nhớ vẫn thích chơi cái trò giả ngu này, tôi rất , nếu hiểu, tôi cũng hết cách."

      "Nhan Hàn Thành, vậy tôi muốn dùng..."

      "Ê, này phiền quá, Charles muốn gì với , vẫn còn quấy rầy làm gì." Hạ Đồng nhíu mi, vừa lòng với phiền phức của Mạc Thanh Ngải.

      " câm miệng cho tôi, lúc tôi chuyện đến lượt chen mồm vào." Mạc Thanh Ngải ra vẻ bất chấp mọi thứ, tới gần Nhan Hàn Thành.

      "..."

      " cái gì mà , biến cho tôi, cực kỳ chướng mắt đó đại tỷ."

      xong, Mạc Thanh Ngải tới gần Nhan Hàn Thành, tay kéo cổ áo , bốn mắt nhìn nhau với .

      "Nhan Hàn Thành, có phải đàn ông , lời có chịu làm ?"

      Hiếm thấy là Nhan Hàn Thành gạt tay Mạc Thanh Ngải, biểu cảm cũng thay đổi chút nào: "Tôi đương nhiên làm."

      "Hồi sơ trung hứa với tôi , chuyện gì cũng đồng ý với tôi phải ?"

      Ánh mắt Nhan Hàn Thành nhanh chóng lên vẻ kỳ lạ, thâm ý trong đó khiến Mạc Thanh Ngải hiểu được: "Vậy, muốn tôi làm gì?"

      "Ngồi xuống, tôi cho biết tôi muốn làm gì."

      ... ........

      Sau lúc lâu, Nhan Hàn Thành mới đẩy tay Mạc Thanh Ngải, đứng thẳng: "Được rồi."

      Mạc Thanh Ngải mừng thầm làm mặt quỷ với Hạ Đồng, sau đó cầm túi xách: " theo tôi."

      Nhan Hàn Thành bước qua giá vẽ, chuẩn bị theo, Hạ Đồng vội : "Charles... Còn tôi..."

      Nhan Hàn Thành quay đầu, biểu cảm lạnh lùng, dáng vẻ suy sụp và cảm xúc buồn bực hoàn toàn biến mất, giống như những thứ này chưa từng xuất , nhếch môi cười khiến người ta phải sởn gai ốc: "Hạ Đồng, cảm ơn ."

      câu hai nghĩa, Nhan Hàn Thành cũng muốn quá ràng: "Lời đề nghị của nên rút lại , thái độ của tôi lúc đến Ý cho tới giờ đều thay đổi, cũng muốn thay đổi."

      Nhan Hàn Thành rất dứt khoát, để lại vẻ mặt cam lòng của Hạ Đồng.

      Nhìn Mạc Thanh Ngải vừa lau nước mũi vừa ăn sữa đậu đỏ ướp lạnh, Nhan Hàn Thành bất giác khinh thường : " có bị bệnh vậy, đến chỗ xa xôi này chỉ để ăn đá bào giữa trời lạnh?" DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

      Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu lên thấy Nhan Hàn Thành ngốc như vậy liền cười rộ, sai sai, chính là giọng điệu như vậy, thà để giọng đáng ghét thế với còn hơn là lạnh như băng.

      Chỉ vào bốn phía của quán , Mạc Thanh Ngải khịt mũi: "Như vậy mới có cảm giác, mùa này chỉ có quán cạnh trường chúng ta mới bán đá bào thôi... Ôi, nhớ nơi này, nhớ sao? Lúc học sơ trung ngày nào chúng ta tan học cũng tới đây ăn đá bào, , tôi, Phỉ Phỉ... Tiếc là bây giờ quán đổi chủ rồi."

      Nhan Hàn Thành nhíu mày, này muốn gợi ra những ký ức hồi để cảm động sao? Tiếc là chỉ nhớ phải ăn đá giữa lúc trời lạnh buốt, hại lần nào về cũng phải uống thuốc cảm.

      "Chẳng lẽ nhớ chút nào sao?" Mạc Thanh Ngải bĩu môi, cực kỳ thất vọng với Nhan Hàn Thành.

      ... .....

      "Điều muốn với tôi là cái này sao? giả bộ ngớ ngẩn làm gì nữa, muốn tôi làm gì nhanh ."

      Tên đáng chết, luôn thẳng như vậy.

      "... Tôi, Nhan Hàn Thành, tôi cũng đồng ý sao?"

      Nhan Hàn Thành gì, chỉ im lặng.

      Mạc Thanh Ngải nuốt nước miếng, khẽ nhúc nhích môi: "Chúng ta làm hòa ."

      "Hả? gì? to lên." Nhan Hàn Thành nheo mắt, có vẻ rất lòng hỏi.

      "Chuyện này..." Mạc Thanh Ngải cào cào tóc, hơi lớn: "Chúng ta làm hòa ."

      "Làm ơn , vốn phải thục nữ nên cần giả bộ, lớn tiếng lên tôi mới nghe được."

      "Mẹ kiếp! Tôi chúng ta làm hòa ." Mạc Thanh Ngải nhe răng nhếch miệng vỗ bàn đứng lên, dọa đến học sinh ngồi bên cạnh.

      Nhan Hàn Thành cố kìm chế cười, kéo Mạc Thanh Ngải ngồi xuống: "Tôi nghe rồi, tôi cũng điếc, đừng làm người khác sợ, nếu bị cảnh sát bắt vì tội làm ồn nơi công cộng tôi đỡ được đâu.

      Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, hung dữ nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành: "Vậy có đồng ý , mà , mặc kệ muốn hay , đây là lời hứa của với tôi, tôi làm hòa là làm hòa."

      Nhan Hàn Thành im lặng rồi.

      Sau đó Mạc Thanh Ngải xấu hổ: "Này, , tôi xin lỗi trước, người đàn ông như để ý nhiều vậy làm gì, mà tôi giải thích với tôi và Mạnh Đa có gì, huống hồ hôm đó là chọc giận tôi trước tôi mới như vậy."

      Nhan Hàn Thành tiếp tục im lặng.

      Khẽ nuốt nước bọt, Mạc Thanh Ngải tiếp tục phát biểu: "Còn nữa, lúc ở Nhật Bản cảm ơn đưa tôi viện, chăm sóc tôi, nhưng cũng nên rời khi tôi chưa tỉnh, lại còn rất vô trách nhiệm để lại tờ giấy, như vậy là hòa rồi."

      Nhan Hàn Thành vẫn im lặng.

      Mạc Thanh Ngải sử dụng chiêu cuối cùng dụ dỗ: "Tôi cũng nghĩ kỹ, từ đến lớn là tôi tự cho mình đúng luôn nghĩ đối xử tốt với tôi, nhưng ra nhiều lúc như vậy, nhưng cũng phải lúc nào cũng tốt, lần nào cũng mắng tôi."
      Last edited: 17/11/15
      cô gái bạch dươngsanone2112 thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor ơi

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 11.2:

      Edit: Thu Thủy

      "Mạc Thanh Ngải..."

      "Có!"

      Đột nhiên Nhan Hàn Thành có phản ứng làm Mạc Thanh Ngải nhảy dựng.

      "Được rồi, tôi đồng ý."

      Hử, đồng ý cái gì?

      "Lời hứa này dùng vào việc giải hòa với tôi, mất công tôi lo lắng nhiều năm như vậy, ra cũng quá khó, nhưng tôi trước, tôi đồng ý là lời hứa này cũng làm xong, có muốn dùng nữa cũng được."

      Oa, đây là tình huống gì?

      Nhan Hàn Thành đứng dậy, từ cao nhìn xuống Mạc Thanh Ngải, nở nụ cười xấu xa quen thuộc: " thôi, tôi đói bụng rồi, về nhà ăn cơm , tôi thèm ăn đồ mẹ nấu."

      Mạc Thanh Ngải sững sờ, đột nhiên phát ra tình huống này rất kỳ lạ, giống với mong chờ của , nhưng lạ ở chỗ nào nghĩ ra.

      " nghĩ ra cần nghĩ nữa, người có suy nghĩ của người, heo có suy nghĩ của heo, đúng là tôi thể miễn cưỡng heo hiểu cách nghĩ của người."

      Nhan Hàn Thành kéo tay Mạc Thanh Ngải rồi trả tiền rời .

      "Này này này, cái gì mà mẹ, đó là mẹ tôi!" d.dal..q/đôn Mạc Thanh Ngải hoàn hồn hét to với Nhan Hàn Thành: "Heo cái gì, ràng cho tôi, mới là heo, tôi thể miễn cưỡng hiểu cách nghĩ của tôi mới đúng, hừ!"

      "Tôi gọi là mẹ mười mấy năm, giờ mới để ý phải muộn rồi sao?"

      "Bây giờ sửa lại cho tôi.."

      "."

      "! Xấu xa!"

      ***

      " hài lòng chưa?"

      Nguyễn Phỉ liếc nhìn vẻ mặt "Tôi sai" của Nhan Hàn Thành, sau đó tới ghế sô pha ngồi.

      "Cậu phát ra khi nào?" Nhan Hàn Thành dựa vào bàn làm việc của Nguyễn Phỉ, phát ra là thể coi thường này.

      "Cậu cần phải tỏ ra thất bại. Sau khi tôi bị cái người kia đùa giỡn mới phát ra." Nguyễn Phỉ nheo mắt: "Chỉ là tôi dám tin, tôi giúp cậu lâu như vậy mà cậu lại có thể lôi tôi ra đùa giỡn, Nhan Hàn Thành, cậu thấy tôi dễ bị bắt nạt sao?"

      "Đại tiểu thư, làm sao tôi dám, vì vậy phải hôm nay tôi đặc biệt đến văn phòng của cậu để giải thích sao?"

      "Giải thích? Thôi ! Sau khi tôi bị Cận Diêm đùa giỡn sao?"

      Quay lại ghế sô pha, Nhan Hàn Thành tỏ vẻ ân hận: "Tôi thề, tôi chỉ muốn mượn miệng cậu để cho Mạc Thanh Ngải nơi tôi ở thôi, còn cách làm của Cận Diêm tôi biết."

      "Muốn tôi tin cậu trừ khi die.nnn daan lle qqy donnn chúng ta sinh là từ bụng mẹ lần nữa."

      Nhan Hàn Thành giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ : "Để tôi giải thích, nhưng cậu bị Cận Diêm đùa giỡn cũng đúng lắm, phải cậu còn tát ta cái sao? Cậu phải biết rằng nhà Cận Diêm là nhà rất có quyền lực, bị người tát cái, hơn nữa còn bị phụ nữ tát là chuyện ta gặp lần đầu tiên."

      "Bị tôi tát cái là vinh hạnh của ta, tôi hiểu vì sao ta cứ quấn lấy tôi."

      "Của lạ! Có cái gì mà hiểu... Cận gia là nơi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn vào cửa, Cận Diêm muốn loại phụ nữ nào mà có. Cậu là người đầu tiên bày vẻ mặt hòa nhã cho ta xem, là người dám nổi giận với ta, nên tự nhiên ta có tình cảm đặc biệt với cậu."

      "Đặc biệt? Cảm giác tươi mới? chiếm được mới tốt?" Cười nhạo tiếng, Nguyễn Phỉ hứng thú với trò chơi này của nhà giàu.

      "Tôi nghĩ phần là do từ trước đến giờ Cận Diêm chưa từng thích ai nên biết cách thích người, vì vậy bây giờ ta mới phải học hỏi."

      "Đừng làm trò. Cậu ám chỉ rằng ta thích tôi sao? Thượng Đế ơi, năm nay thành đáng giá mấy đồng tiền chứ?" Nguyễn Phỉ lắc đầu đứng dậy, tới tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng, đưa cho Nhan Hàn Thành chai.

      "Còn cậu nữa, đừng tưởng rằng mình là chuyên gia, ra cậu và Mạc Thanh Ngải cũng khác gì nhau." Mở chai nước, vẻ mặt Nhan Hàn Thành vô cùng tiếc nuối.

      "Này, tôi cảnh cáo cậu, cậu có thể lấy heo ra so với tôi cũng thể lấy Tiểu Ngải ra so với tôi, quá sỉ nhục người rồi." Nguyễn Phỉ ngồi xuống bên cạnh Nhan Hàn Thành.

      Sặc...

      Suýt nữa Nhan Hàn Thành phun nước ra: " ấy có biết cậu đánh giá mình thế ?"

      "Ừm, muốn biết cũng khó." Nguyễn Phỉ nhún vai: "Cậu đừng cho rằng tôi này nọ, bây giờ tôi cho cậu thời gian để giải thích."

      "Còn cần tôi giải thích? Cậu suy nghĩ chút là hiểu rồi..."

      " như vậy là bắt đầu từ khi cậu theo đến Nhật Bản, cãi nhau với ấy, để ấy chọc tức cậu, rồi cậu ra vẻ bị tổn thương bỏ , sau đó lại làm tổn thương ấy, bỏ lại ấy mình, còn có tờ giấy tuyệt tình, bắt ấy phải quay về tìm cậu... Toàn bộ đều là bẫy của cậu?" Ghé sát vào Nhan Hàn Thành, Nguyễn Phỉ giọng hỏi.

      Nhan Hàn Thành nhắm mắt lại,di.e,n,,da/nnlq.đonnn ra vẻ vô cùng đau đớn: "Cậu cũng thể như vậy, tôi cũng bị ấy làm tổn thương sâu sắc."

      "Làm trò, Nhan Hàn Thành tiên sinh, đừng cố làm ra vẻ, dù đây đều là mưu của cậu, nhưng tôi nhớ tôi trước với cậu rồi, dù cậu làm gì cũng được làm ấy đau khổ."

      "Cậu phải tin tưởng tôi chứ. Dù tôi làm gì cũng bỏ lại ấy mình, đau khổ chỉ là quá trình thôi."

      "Dù là believe* ở giữa vẫn chứa lie**, cậu muốn tôi tin tưởng cậu cũng có chút khó rồi."
      * Believe: Tin tưởng.
      ** Lie: Dối trá.

      Nghiêng đầu nhìn Nguyễn Phỉ, Nhan Hàn Thành thu lại vẻ mặt thờ ơ, bên trong con ngươi là bộ dáng nghiêm chỉnh khó thấy của Nguyễn Phỉ: "Cậu cũng hiểu tôi ít, tôi nghiêm túc cho ấy tất cả cảm giác của tôi nhưng ấy nghe lấy chữ, hình tượng của tôi trong lòng ấy là cố định là người lạnh lùng tuyệt tình, thích trêu chọc ấy. Vậy nên tôi mới phải dùng thủ đoạn để ấy tự mình cảm nhận, để ấy biết tính cách của mình đánh mất cái gì, mong có thể thay đổi tính tình của ấy, để ấy suy nghĩ thông suốt, mà thực tế chứng minh tôi đúng, phải sao?"

      Nguyễn Phỉ trầm mặc, thể phủ nhận lời của Nhan Hàn Thành. Thôi, chuyện của hai tên oan gia này nhúng tay vào được: "Được rồi, bây giờ tôi cũng thừa nhận Mạc Thanh Ngải là người cuồng ngược... Haiz, cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được câu kia, muốn tổn thương người đàn ông thuộc chòm sao Bọ Cạp là rất khó, bởi vì có rất ít người có thể làm được, vì người đó cũng phải chịu đau khổ. Nếu muốn trốn, phải biến mất hoàn toàn, nếu quyết tâm bắt lấy ta, phải vui vẻ khuất phục, được có bất kỳ ý nghĩ nào khiêu khích ta. Nhan Hàn Thành, tốt nhất là cậu nên đốt lửa tự thiêu. tại ấy vẫn còn mờ mịt, nhưng Tiểu Ngải cũng phải Tiểu Bạch Thỏ, điều này chúng ta đều , nếu ngày nào đó ấy bỏ , phải mò kim đáy bể rồi."

      Nhan Hàn Thành tươi cười gật đầu: "Tôi cho ấy cơ hội đó."
      Last edited: 26/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :