1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Màn đấu trí của hai cha con zui quá
      :059::059::059:k bít NHT lm j tiếp theo

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26.2:

      Edit: Thu Thủy

      Sao có thể hỏi ra câu "Tiểu Vũ là con ?" Lời khốn nạn này chắc làm rất đau lòng? Với tính cách của Mạc Thanh Ngải, nhất định là thương tâm mà chửi bậy, nhưng cuối cùng sao lại thế này?

      Hít hơi khói, lâu đụng vào thứ đồ này khiến Nhan Hàn Thành ho , liền dập luôn điếu thuốc, bình tĩnh lại ngồi trước Mạc Thiên Dục, muốn lại thôi.

      "Chú hoàn toàn cảm kích?" Cuối cùng, Mạc Thiên Dục đưa ra kết luận.

      "Chết tiệt, dáng vẻ chú bây giờ giống cảm kích sao?" Nhan Hàn Thành có nhiều câu hỏi, tiểu quỷ trước mắt này nhất định là con nhưng, nhưng hoàn toàn biết, năm năm, cứ vứt bỏ bọn họ như vậy năm năm, cảm giác tự trách xoáy sâu vào trái tim Nhan Hàn Thành, khiến thể thở được.

      Mạc Thiên Dục có chút đờ người, sau đó cúi đầu ra vẻ tự nhiên, hỏi : "Cháu có thể hỏi chú chuyện ?"

      "Hỏi ." Nhan Hàn Thành vội , vì ... sợ, Mạc Thanh Ngải chắc rất muốn "tính sổ" với , mà đứa bé này, vô cùng áy náy.

      "Nếu...lúc trước chú biết tồn tại của cháu và Tiểu Vũ, chú...chú có bỏ chúng cháu lại ?" Lúc này Mạc Thiên Dục còn là tiểu thiên tài thông minh hơn người nữa mà chỉ là đứa trẻ, có khao khát đơn giản, phải bé chưa từng nghĩ tới tại sao mình có cha, chỉ là bé muốn mẹ đau lòng cho nên hỏi, khi bé phát ra, bé tự với chính mình, lúc gặp Nhan Hàn Thành nhất định phải hỏi điều này nhưng lại nghĩ tới ra miệng lại khó khăn đến vậy, chỉ có thể khiến giọng của bé càng ngày càng , càng ngày càng nghẹn ngào.

      Nhan Hàn Thành ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Dục, ôm thân hình nho của bé, thân thể mềm mại, lại thông minh hơn những đứa trẻ năm tuổi bình thường, thân thể yếu đuối bé nhưng lại sớm trưởng thành, mà trẻ con vẫn là trẻ con, vẫn cần được người lớn che chở, cúi đầu kề sát tai bé, giọng : ", cha thề, cha tuyệt đối như vậy, mà dù có các con, cha cũng thể bỏ được, quay về là vì bị chuyện ngăn cản, sau đó thời gian càng dài lại càng có dũng khí, xin lỗi."

      Đôi tay bé cũng Die nd da nl e q uu ydo n tự nhiên vươn ra ôm cổ Nhan Hàn Thành, Mạc Thiên Dục cũng có tiền đồ mà quyến luyến cảm giác như vậy, bé cũng rất muốn giống các bạn khác, có cha bảo vệ và làm bạn, có loại cảm giác rất an toàn, dựa vào vai Nhan Hàn Thành, bé đầu hàng: "Cha."

      Nhan Hàn Thành chấn động, lần đầu tiên biết làm cha có cảm giác vui vẻ như vậy, cảm giác này như muốn tuyên bố với toàn thế giới, nhàng an ủi bé: "Thiên Dục, bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện có cha, nhớ kỹ, con là Nhan Thiên Dục..."

      Đột nhiên trong đầu ra trắng trẻo đáng , lòng mềm nhũn: "Còn có em , Nhan Tiểu Vũ."

      Bò dậy, Mạc Thiên Dục, Nhan Thiên Dục lại treo lên bộ mặt ngoan ngoãn nhưng cười vô cùng nham hiểm: "Vậy... Cha định làm gì với mẹ?"

      "Chuyện này, là chuyện của cha." Nhan Hàn Thành nheo mắt đầy nguy hiểm, Mạc Thanh Ngải, tốt nhất là bây giờ em nên mua n áo phòng hộ chờ .

      Mẹ.

      Mạc Thiên Dục lặng lẽ làm ký hiệu thánh giá trong lòng, tin con , phải con phản bội, đến bước này cũng là kế hoạch con vất vả dựng lên, dù sao cũng vì muốn tốt cho mẹ, con đành lòng nhìn mẹ đêm nào cũng ôm tạp chí khóc.

      "Mẹ, con có thể uống cà phê của mẹ ?" Giọng mềm mại như thèm dãi, nhìn cốc cappuccino trước mặt Mạc Thanh Ngải.

      Hoảng hốt gật đầu: "Ừ."

      Sao vẫn còn chưa ra, Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào tập đoàn Vân Khôn phía đối diện xuyên qua cửa kính, con trai vào đấy mấy tiếng rồi, cũng nên ra rồi chứ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, làm ơn làm ơn, đừng để Thiên Dục gặp Nhan Hàn Thành!!!

      "A... Đắng, đắng!!" Có tiếng giận dỗi hấp dẫn ánh mắt của Mạc Thanh Ngải, nhìn Tiểu Vũ ngồi đối diện lè lưỡi, đôi môi hồng hào chu lên đầy ghét bỏ.

      Mạc Thanh Ngải buồn cười lấy khăn lau: "Là tự con muốn uống, mẹ đâu có ép con."

      "Mẹ cho người ta là đắng."

      Làm mặt quỷ, Mạc Thanh Ngải uống ngụm trà đào của con , cảm giác mát lạnh: "Oa, Tiểu Vũ chọn trà đào rất chuẩn đó."

      Tiểu Vũ cũng uống ngụm, sau đó mặt mày lại ủ rũ: "Mẹ, mông người ta đau quá, chúng ta còn phải ngồi bao lâu nữa ạ?"

      "Chúng ta phải đợi con ra rồi cùng về nhà."

      "Nhưng chúng ta tới cùng trai, mẹ ở đây... Ồ, nhìn trộm ?"

      " phải nhìn trộm, là theo."

      "Ồ, theo trai, trai có tức giận ?"

      "Ai cần biết nó giận hay giận." Mạc Thanh Ngải bĩu môi, tiểu quỷ kia ít lần giận dỗi với , nhưng lần này có chuyện còn quan trọng hơn chuyện nó có tức giận hay .

      Mạc Thanh Ngải khẩn trương đến nỗi trán cũng đầy mồ hôi: "Tiểu Vũ, cho mẹ uống ngụm trà đào nữa thôi."

      " được, mẹ uống đồ của mình ."

      xong, hai mẹ con giành qua giành lại, nhưng tay Tiểu Vũ quá , cầm chắc nên bị trượt ra ngoài, tạt thẳng vào người đàn ông ngồi bàn bên cạnh.

      Mạc Thanh Ngải hoảng sợ, vội vàng rút khăn ra lau: "Tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, con tôi cố ý, tôi..."

      Ngẩng đầu, chiếc khăn tay Mạc Thanh Ngải rơi xuống, mày rậm mắt to, thiếu vẻ đơn thuần, có cảm giác chín chắn hơn, ta là... Mạnh Đa.

      Hiển nhiên là Mạnh Đa cũng ngờ có thể tình cờ gặp lại Mạc Thanh Ngải, sau lúc ngớ người, tự nhiên : "Tôi có thể ngồi xuống ?"

      Kéo Tiểu Vũ qua bên cạnh mình, mất tự nhiên sờ tóc Tiểu Vũ, cười gượng: "Ngồi ,dieendaanleequuydonn lâu gặp, sao lại khéo vậy."

      Mạnh Đa có vẻ đăm chiêu nhìn Tiểu Vũ, cười đáp lại: "Tới đây bàn chuyện làm ăn."

      "Ồ? làm nhiếp ảnh gia nữa à?"

      "Cũng hẳn, tôi mở studio ảnh cưới, tới đây bàn về chi tiết của buổi chụp hình."

      "Chúc mừng ."

      ... .......

      mấy câu, khí đầy vẻ xấu hổ, Mạc Thanh Ngải ho hai tiếng: "Đúng rồi, đây là con tôi, Tiểu Vũ, chào chú ."

      "Chào chú." Giọng mềm mại của Tiểu Vũ lập tức hấp dẫn Mạnh Đa, có vẻ Mạnh Đa cảm động.

      Lúc trước, là có lỗi với .

      "Con Nhan Hàn Thành?"

      "Xuỵt!" Mạc Thanh Ngải hoảng hốt khiến Mạnh Đa im lặng: ", là con của riêng tôi."

      Mạnh Đa sửng sốt, nhíu mày: " ta biết?"

      "Đương nhiên ấy biết, năm năm trước..." Mạc Thanh Ngải ngừng lại, biết Mạnh Đa ý của : ....Sau đó tôi có cách nào đối mặt với ấy, rời xa ấy mới biết mình có thai."

      " ta như vậy? Bằng lòng vì ta mà sinh con ra, chịu đựng mọi khó khăn của bà mẹ độc thân? Mạc Thanh Ngải, sao lại ngốc vậy?"

      Có vẻ thích giọng điệu của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cúi đầu: "Tôi ngốc, vì ngốc nên biết ấy tốt với tôi, nhất thời lầm đường, chúng ta cũng có người nào phải xin lỗi người nào, chỉ là hữu duyên vô phận."

      Suy nghĩ nhiều giúp Mạc Thanh Ngải hiểu ra lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì, là bẫy, tất cả đều là bẫy.

      Đúng là ma xui quỷ khiến, Mạnh Đa lại muốn mất cơ hội, kéo tay Mạc Thanh Ngải, cầu xin: "Vậy nếu nhớ đến ta, cho tôi cơ hội, để tôi chăm sóc em."
      Last edited: 3/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      có khi nào NHT nhảy ra k
      bỏ 5 năm ngc tâm xíu cũng đc
      ngc cận viêm mới tốt

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 27.1:

      Edit: Thu Thủy

      ta cái gì thế?

      Mạc Thanh Ngải mất lúc mới hoàn hồn, cười gượng vài tiếng: "Mạnh Đa, cần thương hại tôi, tôi..."

      "Tôi thương hại em, tôi từng với em rồi, tôi thích em." Lời này, Mạnh Đa rất chân thành, năm năm trước sau khi giúp Hạ Đồng gây ra chuyện kia, chia rẽ Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải thành công, mới phát , thích Mạc Thanh Ngải, thẳng thắn chân thành và lòng dũng cảm của , tác động đến từng chút , lần này gặp lại, tin là hai người có duyên phận, nếu còn vướng Nhan Hàn Thành, vì sao thể chủ động.

      "Đủ rồi, tôi hề hận chuyện lúc trước cố ý để tôi thấy bức tranh đó nữa, bởi vì dù sao người sai cũng là tôi, do tôi tin tưởng Nhan Hàn Thành mới dẫn đến kết quả như vậy." Mạc Thanh Ngải thản nhiên, trong đầu càng khẳng định mình bao giờ đến với Mạnh Đa, bởi vì hiểu được tính cách của ta, đối với , Mạnh Đa có quá nhiều bí mật.

      "Đó là bởi vì ta làm cho em tin tưởng."

      " phải, điều đó chỉ có thể giải thích là tôi cũng tin tưởng ấy." Nhớ lại cảnh Nhan Hàn Thành đưa đến xem phòng tranh, tất cả tranh đều là , khoảnh khắc đó, biết những gì phải chịu đựng cho tới bây giờ cũng thể sánh với Nhan Hàn Thành, dù tại người ngoài thấy Nhan Hàn Thành nợ rất nhiều nhưng đó cũng chỉ vì biết chuyện gì.dienndnle,qu.y don

      "... Vì sao em luôn nhận mọi lỗi sai về mình?" Mạnh Đa rất đau lòng cho bướng bỉnh này, chỉ cần biết ý nghĩ của mình, chưa bao giờ thay đổi vì bất cứ tác động nào.

      Cười vài tiếng để xóa tan khí căng thẳng: " có ai đúng ai sai cả, nhưng Mạnh Đa, xin lỗi, tôi thể."

      xin lỗi...

      Mạnh Đa cười khổ, nếu Mạc Thanh Ngải biết toàn bộ , còn có thể xin lỗi ? thể nào, theo tính cách của vĩnh viễn tha thứ cho .

      "Mẹ" Tiếng gọi nũng nịu vang lên: "Con buồn ngủ quá."

      Mạc Thanh Ngải ảo não phát bên cạnh còn có con , sao có thể chuyện này ngay cạnh con bé, dắt tay Tiểu Vũ: "Được rồi được rồi, ra lập tức về ngay."

      "?" Mạnh Đa có vẻ khó hiểu

      "À... Ha ha, tôi sinh đôi trai ."

      "Nhan Hàn Thành tốt số." Mạnh Đa cười mỉa, biết là chua sót hay là hối hận.

      rút ra chiếc bút, viết dãy số vào khăn tay trước mặt: "Mạnh Đa, đây là số điện thoại của tôi, chúng ta vẫn là bạn."

      Cầm khăn tay, Mạnh Đa vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta là bạn."

      "Được, tôi trước, con tôi muốn về rồi, lần sau gặp."

      Ôm Tiểu Vũ rồi tạm biệt Mạnh Đa, Mạnh Đa nhìn hai mẹ con qua ô cửa kính, nắm chặt chiếc khăn có số điện thoại trong tay, muốn buông tay sao? Chỉ là bạn bè? Mạnh Đa, mày để lỡ lần, thể lại có lần thứ hai, lần này còn Hạ Đồng, còn Nhan Hàn Thành, chỉ cần mày đồng ý bỏ chút công sức, nhất định có thể đoạt được Mạc Thanh Ngải.

      Trong khí có chút căng thẳng và mờ ảm, Mạc Thanh Ngải cúi đầu ngồi ghế sô pha, cảm giác đỉnh đầu có ánh mắt nóng bỏng vẫn nhìn mình rời, mà trong phòng chỉ có hai người, cần ngẩng đầu lên cũng biết chủ nhân của ánh mắt kia là ai.

      "Cổ em chua sao?" Miễn cưỡng ném ra câu, Nhan Hàn Thành có vẻ để ý nhưng thực tế con ngươi đen liếc, chỉ hận thể mở đầu này ra, xem bên trong có phải toàn bã đậu .

      "Hả?" Ngơ ngác ngẩng đầu, lại có chút mệt nỏi: "Khụ khụ, điều đó... Nhan tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn ?

      Lại là Nhan tiên sinh?

      Ngồi trước giá vẽ, Nhan Hàn Thành muốn phối hợp dễ dàng giống năm năm trước, cố ý khó xử : " thể."

      Gì?

      Mạc Thanh Ngải bất mãn nhìn về phía Nhan Hàn Thành, tên đáng chết này định làm gì? phải cố ý nhường cơ hội phỏng vấn duy nhất cho tòa soạn à? Hại tổng biên tập của tưởng rằng ông trời mở mắt, sai nhanh chóng đến Vân Khôn phỏng vấn, nhưng Mạc Thanh Ngải cần suy nghĩ cũng biết, giống năm năm trước, là cố ý.

      nhàng xoay bút vẽ, Nhan Hàn Thành phát mình rất thích nhìn dáng vẻ bối rối của Mạc Thanh Ngải: "Em có lời muốn với tôi à?"

      Vấn đề gì vậy, Mạc Thanh Ngải tức giận vội : " có."

      có? Được, có.

      "Mạc Thanh Ngải, em qua đây."

      "Tôi muốn, qua đây." Tên đáng chết này dựa vào gì mà sai bảo .

      Nhan Hàn Thành bật cười đứng dậy, chút keo kiệt nào mà ngồi sát vào người .

      "Á... Nhan Hàn Thành, dựa sát vào tôi như thế làm gì, mau tránh xa ra." Mặt nóng như lửa đốt, tuy là mẹ hai đứa nhóc nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là người phụ nữ bình thường thôi mà.

      "Là em bảo tôi qua." Nhan Hàn Thành tỏ thái độ vâng lời.

      "Vậy bây giờ tránh xa tôi ra."

      "Em coi tôi là quả bóng à? Gọi tôi lại gần là phải lại gần, đuổi là phải ?" Dán vào Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành tiếp tục suy nghĩ nữa.

      Mạc Thanh Ngải cắn răng, vừa định rời bị cánh tay của Nhan Hàn Thành giữ chặt, cố định bên cạnh : "Mạc Thanh Ngải, tốt nhất là em nên ngồi ngoan ngoãn, nếu tôi biết mình làm gì đâu."d,0dylq.d

      ta còn muốn làm cái gì?

      Lửa giận của Mạc Thanh Ngải bùng lên, : " muốn làm gì? đừng quên, tôi là người có chồng, thể phóng đãng như vậy, cũng xin tự trọng chút, Nhan tiên sinh."

      vẫn còn giận vì lời của , được rồi, đầu hàng: "Được rồi, để tôi giải thích."

      "Giải thích mà xong cảnh sát..." Cái gì, ta giải thích???

      Hoảng sợ nhìn Nhan Hàn Thành, khinh thường : " lại phát sốt rồi hả? Giải thích với tôi? giống người biết xin lỗi đâu."

      "Cho nên, em vẫn còn định cho ?"

      Đầu óc có chút ngưng trệ, ? Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, phải ta phát ra điều gì chứ? đâu: "Tôi làm gì có gì phải với ."

      Nhanh chóng tiến sát vào Mạc Thanh Ngải, môi mỏng của chỉ kém 1cm, từ từ hấp dẫn : "Mạc Thanh Ngải, chuyện giả ngốc này, làm tốt, bảo em vẻ ngoài đần độn cũng sai, em mãi giả ngốc được với tôi đâu."

      Mạc Thanh Ngải choáng váng, Nhan Hàn Thành gì vậy, lắc đầu: "Nhan Hàn Thành, cách xa tôi ra rồi ."

      "."

      ? Mạc Thanh Ngải ảo não, vậy thể bảo đảm mình làm ra chuyện gì rồi.

      "Mạc Thanh Ngải, bây giờ em ra suy nghĩ của mình sao?"

      Cái gì? Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào môi mỏng của Nhan Hàn Thành, mơ hồ nhìn nó khẽ đóng khẽ mở.

      thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa!!

      Mạc Thanh Ngải tuân theo nguyên tắc cao thượng của mình, nhàng dán lên đôi môi mỏng kia, vẫn còn lầm bầm: "Ồn quá..., yên lặng chút ."



      Chương 27.2:

      Edit: Thu Thủy

      Làm con trai cũng thể quá bị động, bàn tay giữ ót Mạc Thanh Ngải, tiến quân thần tốc khiêu khích cảm giác của , so với Mạc Thanh Ngải thuộc kiểu nước chảy đá mòn ( nhàng), Nhan Hàn Thành lại là kiểu củi khô lửa bốc (mãnh liệt).

      Sau lúc lâu, Mạc Thanh Ngải đẩy Nhan Hàn Thành ra, che đôi môi sưng đỏ, làm sao thế này? Đáng chết, nhất định Nhan Hàn Thành lại phóng đãng, lòng cứng như thép vậy đâu.

      Nhìn dáng vẻ buồn cười của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành kéo tay xuống, gỡ chiếc mặt nạ, dịu dàng : "Mạc Thanh Ngải, thừa nhận lần này là sai rồi, gặp Thiên Dục."

      Mạc Thanh Ngải chấn động, cuối cùng cũng hiểu khác thường của Nhan Hàn Thành, cảm giác chua xót trào dâng, cắn môi, giọt nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, là uất ức hay là vui vẻ? cũng lắm, Nhan Hàn Thành chưa bao giờ giả tạo trước mặt , lần này giả tạo lâu như vậy sắp đạt đến cực hạn, nhưng...

      " là đồ đáng chết! cho là chỉ cần câu nhận lỗi của tôi thoải mái , Nhan Hàn Thành, sao, em tha lỗi cho ? Buồn cười! Cái gì gọi là gặp Thiên Dục, dựa vào đâu mà gặp nó, dựa vào đâu, ai cho phép hả? gặp nó là nhận mình sai, sai cái gì? cho biết, Mạc Thanh Ngải tôi cần thương hại, con là của tôi, tôi làm gì cũng oán hận, hi vọng xa rời là cho tôi câu sai rồi, tôi ghét câu đó, tôi ghét tôi ghét..."

      Tên đáng chết này, sai rồi? Vì sao nghe lại thấy chói tai như vậy, có lòng tham, điều muốn chỉ là câu " sai rồi", như vậy là chỉ cảm thấy có lỗi khi để sinh con mình, còn Mạc Thanh Ngải là cái thá gì?

      là Nhan Hàn Thành rất nhớ dáng vẻ nổi giận của Mạc Thanh Ngải, đúng là bị cuồng ngược, tình nguyện để gào thét trút giận lên người mình, giống như trước đây vậy, vươn tay ôm Mạc Thanh Ngải vào lòng, giọng trầm thấp dễ nghe như viên thuốc an thần: " sai rồi chỉ để nhận lỗi với em khi để em sinh Tiểu Vũ và Thiên Dục mình, Mạc Thanh Ngải, sai vì trước kia rời xa em, sai vì nghĩ tình cảm của em ít hơn , khi thấy Thiên Dục mới hiểu, mình quá sai lầm."d,0dylq.d

      Bởi vì tình cảm em bỏ ra kém chút nào.

      Mạc Thanh Ngải luôn nhớ về vòng tay ấm áp như bây giờ, vẫn nghĩ chui vào lòng mà khóc lớn, trút hết những giận giữ của mình, chỉ cần khóc xong là đau nữa, vì vậy níu áo chặt, gào khóc.

      Vì sao luôn có tiền đồ như vậy, nhịn được chút khiêu khích của Nhan Hàn Thành, có lẽ sư tử là bại tướng trong tay bọ cạp, muốn đấu với loại đàn ông như , chỉ có thể biến thành con mèo hả?

      "Vì sao lúc trước cho biết?"

      Cảm giác lạnh lẽo, Mạc Thanh Ngải ngừng khóc, bởi vì lúc trước chắc chắn là con của , Mạc Thanh Ngải sợ, rất sợ, dám cho Nhan Hàn Thành, đó lúc nào là nhắc nhở , là kẻ phản bội, là người lên giường cùng đàn ông khác.

      Cảm giác Mạc Thanh Ngải co rúm người lại, Nhan Hàn Thành thấy khác thường: "Làm sao thế?"

      "......Tôi tìm thấy , tôi đến "Đại Thành tiểu ái", nơi đó bị phá bỏ." dám nhìn Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên dối Nhan Hàn Thành, lại vì mình ích kỷ mà dối.

      Nhan Hàn Thành tự trách mình, lúc trước đột nhiên rời , sau lại vì chuyện của Đường Yên và Lam Ninh mà về được: " xin lỗi."

      Nhan Hàn Thành xin lỗi khiến Mạc Thanh Ngải chịu được, phải là người xin lỗi mới đúng, Mạc Thanh Ngải thoát khỏi vòng ôm của Nhan Hàn Thành, tự hỏi mình có phải bỏ qua chuyện năm năm trước , nhưng ra vẫn quên được, vẫn có nút thắt trong lòng.

      "Vậy bây giờ, em có muốn quay lại bên ?" Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, rất tin tưởng Mạc Thanh Ngải đồng ý.

      "Tôi thể." lúc sau, Mạc Thanh Ngải trả lời chắc chắn.

      Nhan Hàn Thành nheo mắt, nhíu mày khó hiểu: "Vì sao lại nghĩ là thể?"

      thể, nhưng....

      "Tôi thể, cũng muốn!"

      "Mạc Thanh Ngải!!" Nhan Hàn Thành gầm , cảm giác tim bị con dao cứa vào: "Vì sao lại muốn? Em còn tình cảm với hay vẫn giận ? Hay là... Em có cái khác người trong lòng?"

      Nhan Hàn Thành đau khổ, Mạc Thanh Ngải lại càng thêm đau khổ, nhưng gỡ được nút thắt ấy, lừa , là người đàn bà hư hỏng, chỉ cần có thể còn vướng mắc gì nữa, nhưng vẫn ngốc như vậy, tình nguyện để Nhan Hàn Thành hiểu lầm, chỉ cần trong lòng dơ bẩn.

      "Chỉ là tôi thấy cần thiết." Mạc Thanh Ngải những lời trái lương tâm: "Thời gian năm năm làm nhiều thứ thay đổi, Nhan Hàn Thành, rời xa tôi năm năm chỉ là vấn đề thời gian, tôi mệt rồi, muốn đau lòng nữa, tôi có Thiên Dục và Tiểu Vũ là đủ, giữa chúng ta, có quá nhiều vấn đề."

      Lửa giận của Nhan Hàn Thành bùng lên: "Mạc Thanh Ngải, thích nghe những chuyện hoang đường này, nếu em muốn trừng phạt chịu, lý do này quá vớ vẩn, em lại lý do ."

      Lý do? Được rồi, .

      Đứng dậy, xoay người, đưa lưng về phía Nhan Hàn Thành rơi lệ: "Nếu như nhất định phải , là tôi còn tình cảm gì với nữa."

      Nhan Hàn Thành, xin lỗi, em dám đối mặt với .

      lâu sau, lâu đến nỗi Mạc Thanh Ngải cảm thấy mình mất tri giác đột nhiên bị bao trọn bởi vòng tay rộng rãi, nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nghe đau lòng mà ăn khép nép: " tin, em thể còn tình cảm với ... Cứ coi như là có, xin em cho cơ hội, nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, chỉ cần em bước 1 bước, 999 bước còn lại để đến với em."

      Nhắm mắt lại, để mặc nước mắt chảy xuống, lần đầu tiên Mạc Thanh Ngải nghe thấy Nhan Hàn Thành ăn khép nép, dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại tàn nhẫn như khối băng: "Nhưng, ngay cả bước tôi cũng muốn nữa."die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Mạc Thanh Ngải vừa ra khỏi vòng ôm của Nhan Hàn Thành lại bị giữ lại, Nhan Hàn Thành vội vàng : "..... em."

      Mạc Thanh Ngải mở mắt ra, cảm thấy trái tim mình bị xé ra từng mảnh vụn, vì sao lại ở phía sau ra ba chữ kia, đáng.

      "Nhưng tôi... thích ."

      Tuyệt tình bỏ lại mấy chữ, Mạc Thanh Ngải đẩy cửa xông ra.

      Nhan Hàn Thành chậm rãi thu tay, cảm thấy mình buồn cười như thằng hề, vô lực trượt người xuống dựa vào tường, cúi đầu, cười ngốc nghếch, là muốn dạy dỗ Mạc Thanh Ngải, ngờ là vẫn quá tự tin, ra thể ảnh hưởng tới nữa rồi.

      thích , thích rồi.....
      Last edited by a moderator: 3/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 28:

      Edit: Thu Thủy

      Đêm khuya yên tĩnh.

      Mạc Thanh Ngải vụng trộm kéo cái hòm lớn từ trong gầm giường ra, bên trong là những cuốn nhật ký rất dày, có cả những quyển tạp chí về Nhan Hàn Thành mà năm năm nay sưu tầm.

      Mạc Thanh Ngải thở dài, cào cào mái tóc dài của mình, ra cũng có thể tàn nhẫn, có thể cứng rắn, có thể kiêu ngạo đối mặt với Nhan Hàn Thành ăn khép nép, tôi thích rồi....

      thích ?

      Mạc Thanh Ngải cười tự giễu, đây chỉ là tự mình lừa mình, nếu thích , việc gì phải làm những chuyện này, vì sao thể ác độc thêm chút nữa, hay vui vẻ quay lại bên Nhan Hàn Thành, quên toàn bộ quá khứ, hoặc an ủi chính mình, có người nhắc đến chuyện phản bội đó nữa.

      em...

      Lời tỏ tình gấp gáp, Mạc Thanh Ngải cười khổ, từng nghĩ là cả đời này được nghe ba chữ đó từ miệng , hiểu Nhan Hàn Thành, biết khống chế được, bất an, bỏ xuống lòng tự tôn chỉ để giữ lại , khi còn nữa, có lẽ đáy lòng bọn họ đều đau khổ.

      Vùi mặt vào gối, Mạc Thanh Ngải nức nở, rất muốn ở bên cạnh , chưa từng nghĩ phải chịu cảnh như bây giờ.

      "Muốn khóc khóc , con có thể cho mẹ mượn bờ vai để tựa vào."

      Giọng nhạt nhẽo của tiểu đại nhân vang lên bên cạnh Mạc Thanh Ngải, sợ tới mức quên cả lau nước mắt, ngẩng đầu, thấy Nhan Thiên Dục ngồi yên lặng, trừng mắt nhìn .

      "Con.... Con vào kiểu gì mà phát ra tiếng động vậy, hơn nửa đêm rồi, muốn dọa chết người sao."

      Nhan Thiên Dục chống cằm, nhìn Mạc Thanh Ngải: "Là do mẹ khóc quá hăng nên để ý đến con thôi... Mẹ, đừng khóc nữa."

      quay đầu, bây giờ mới nhớ tới việc lau nước mắt, chấp phản bác: "Mẹ đâu có khóc, là thuốc mắt đấy."

      Luôn phải giả bộ mạnh mẽ như vậy làm gì.

      "Mẹ, vì sao muốn ở cùng cha?"

      Mạc Thanh Ngải tức giận đẩy con trai mình: "Ai cần con lo?"

      Bé mặc kệ được ? Để mặc mẹ trốn vào góc mà khóc dứt? Khóc nhiều năm như vậy còn chưa đủ?

      "Mẹ, con biết mẹ vẫn rất cha đúng ?"

      Lời của Nhan Thiên Dục đâm sâu vào trái tim Mạc Thanh Ngải, cúi đầu: "Ai mẹ ta, mẹ rồi, mẹ thích ta, bao giờ ở chỗ với ta."

      Hai hàng lông mày nhăm lại, Nhan Thiên Dục hiểu nổi, từ lúc gặp cha về liền trốn trong phòng khóc thích nữa? Tình hình bên phía cha bé , nhưng có vẻ tốt cho lắm.

      thể để mẹ lại làm con rùa rụt đầu, Nhan Thiên Dục đứng dậy, khom lưng kéo ra đống đồ: "Cái này mà mẹ gọi là thích?"

      Mạc Thanh Ngải vội vàng giấu đống đồ : "Trẻ con biết cái gì."

      "Con hiểu, nhưng con biết nhật ký hàng ngày của mẹ đều thiếu ba chữ Nhan Hàn Thành, toàn bộ tạp chí đều về cha, vậy là đủ."

      "Con..." Mạc Thanh Ngải cứng họng, ôm chặt Nhan Thiên Dục, muốn đè bé lại: "Con xảo quyệt, nhìn lén đồ của mẹ."Dieenndkdan/leeequhydonnn

      "Khụ khụ..." Nhan Thiên Dục vươn tay chặn tay Mạc Thanh Ngải: "Mẹ có đè chết con con cũng phải , Mạc Thanh Ngải, mẹ vẫn thích cha, mẹ ..."

      Từng chữ như hoa nở trong ngực Mạc Thanh Ngải, buông tay ra, đờ người, chỉ : "Thiên Dục, con còn , rất nhiều chuyện mẹ thể với con, nếu , mẹ chịu nổi nữa rồi."

      Rời khỏi cái ôm của Mạc Thanh Ngải, Nhan Thiên Dục khoanh hai tay đứng trước mặt : "Mạc Thanh Ngải, mẹ công bằng."

      Ngốc nghếch nhìn đôi má giống hệt Nhan Hàn Thành của Thiên Dục, nhất thời hiểu nỏi: "Sao lại công bằng?"

      "Mọi chuyện đều tại mẹ nghĩ lung tung, mặc kệ mẹ có nguyên nhân gì, mẹ đều công bằng, cho cha cơ hội lựa chọn, sao mẹ biết cha giải thích được, nhìn cha vui, là thứ mẹ gọi là ? Cái này gọi là ích kỷ! Mẹ muốn mình phải đau khổ nên mẹ trốn tránh, mẹ có hỏi qua con và Tiểu Vũ có cần cha hay ..?"

      Nhan Thiên Dục càng càng hăng khiến Mạc Thanh Ngải thể phản bác, , thể lại đứa nhóc năm tuổi, chỉ có thể yếu ớt xin lỗi: "Mẹ xin lỗi, mẹ nghĩ con và Tiểu Vũ quen rồi..."

      "Con có thể quen, nhưng còn Tiểu Vũ, mẹ bảo con phải trả lời Tiểu Vũ thế nào, vì sao người khác đều có cha còn bọn con ? Phải gì khi Tiểu Vũ hỏi vì sao có cha tới bảo vệ mình?"

      Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, chưa bao giờ biết Tiểu Vũ lại hỏi những câu như vậy, nước mắt tràn đầy hốc mắt, biết phải làm thế nào: "Thiên Dục..."

      Hình như biết lời mình hơi nghiêm trọng, thân thể nho của Nhan Thiên Dục lao vào ôm Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, đừng khóc, phải con cố ý như vậy, con chỉ là muốn nhìn mẹ đối xử tệ với chính mình, ràng muốn ở bên cạnh Nhan Hàn Thành lại cứ luôn chạy trốn, con hiểu, con chỉ muốn mẹ được hạnh phúc."

      Ôm chặt con trai, hôn lên mặt bé, Mạc Thanh Ngải vẫn kìm được nước mắt: "Mẹ khóc, mẹ hạnh phúc, tin mẹ, mẹ cần quay lại bên ta, chỉ cần có con và Tiểu Vũ là mẹ hạnh phúc rồi."

      Nhan Thiên Dục nhắm mắt lại, bé cũng có chút mơ màng, nên làm thế nào bây giờ, buông tha để thuận theo cách nghĩ của mẹ hay vẫn tìm hiểu nguyên nhân mẹ về với cha?

      Nhìn cả tòa soạn chìm trong khí vui mừng, mọi người vay quanh chỗ vui chơi, chuyện phiếm, Mạc Thanh Ngải lại trốn ở góc nhìn như người bị vứt bỏ.

      bỏ qua cơ hội phỏng vấn Nhan Hàn Thành khiến tổng biên vô cùng thất vọng, các đồng nghiệp khác cũng nghi ngờ năng lực của , sau đó phái người nhưng cũng phỏng vấn được Nhan Hàn Thành, tuy nhiên giành được độc quyền về bức tranh mới nhất của khiến lượng báo tiêu thụ tháng Năm tăng mạnh, đạt được chú ý lớn.

      Trong lòng trống rỗng, Mạc Thanh Ngải thèm để ý tới việc mọi người thờ ơ với mình, cũng có tâm trạng tham gia những kiện chúc mừng này, chỉ là có chút thất vọng về mình.

      "Tiểu Ngải." tiếng thở cắt ngang suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải, ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Đa.

      Mạnh Đa run rẩy trong giây lát, đôi mắt to vốn trong trẻo động lòng người của Mạc Thanh Ngải giờ còn nét vui vẻ nào, đứng ở cửa nhìn lúc lâu, hình như cả tòa soạn chúc mừng cái gì nhưng lại gạt Mạc Thanh Ngải ra, phải như vậy, Mạc Thanh Ngải lạc quan tích cực, quan hệ với mọi người cùng tốt, là trưởng phòng được người người tôn kính ngưỡng mộ ở Gossip, vì sao phải rời nơi đó, đến chỗ này chịu khổ?

      hay vẫn vì Nhan Hàn Thành?

      "À, Mạnh Đa." Thay nụ cười ngụy trang, đứng dậy: "Sao lại tới đây?"

      "Ừ." Chịu đựng khó chịu, Mạnh Đa cũng cười theo: "Tôi tới tìm tòa soạn chị để hợp tác, tháng Năm có rất nhiều ngày lành, người kết hôn cũng nhiều, tôi muốn nhờ tòa soạn viết bài về studio của chúng tôi để quảng cáo."

      "Vậy à..." Mạc Thanh Ngải có chút khó xử nhìn đám người vui vẻ kia: "Mạnh Đa, tổng biên của chúng tôi bên kia, người phụ nữ mặc áo khoác màu xám, hỏi bà ấy thử xem."

      Nhìn Mạc Thanh Ngải cái, đè xuống cảm giác trong lòng: "Được, vậy tôi trước."

      "Ừ."

      Quay lại chỗ ngồi, Mạc Thanh Ngải tiếp tục ngẩn người, nhìn Mạnh Đa tìm thấy tổng biên, vào văn phòng.

      lâu sau, tổng biên gọi Mạc Thanh Ngải vào phòng, đứng dậy, mờ mịt theo vào: "Tổng biên."

      Tổng biên tập tuy rất thất vọng vì Mạc Thanh Ngải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng là chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Tiểu Ngải, vị tiên sinh này quen em, vậy bài báo về studio của ta giao cho em làm."

      "Em?" Mạc Thanh Ngải khó hiểu nhìn Mạnh Đa, thấy Mạnh Đa cười gật đầu với mình, lúc sau, thở dài, nở nụ cười: "Vâng, tổng biên, lần này em làm tốt ."

      Tổng biên gật đầu: "Hi vọng như vậy, dù sao cũng là người quen, hai người hợp tác tiện hơn, giờ em cùng ta để lấy thông tin ."

      "Vâng."

      ra tòa soạn cùng Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cười : "Mạnh Đa, cảm ơn."

      Mạnh Đa giả ngốc: "Cảm ơn tôi cái gì?"

      "Thôi, trong ấn tượng của tôi phải tên ngốc, là cố tình giao việc này cho tôi?"

      Mạnh Đa cũng chẳng muốn pha trò : "Để tôi giải thích, tôi cũng muốn em ở tòa soạn Tao Ngộ, dù sao chúng ta đều biết, nước phù sa chảy ruộng ngoài."

      "Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn ." Mạc Thanh Ngải chân thành nhìn Mạnh Đa: "Tình người ấm lạnh tôi quen rồi, từ khi rời khỏi Gossip, tôi làm ở rất nhiều tòa soạn nhưng thành công, khoảng thời gian dài tôi biết là tòa soạn có vấn đề hay chính tôi có vấn đề, gần đây tôi mới hiểu, là tôi sai, còn liều lĩnh và nhiệt tình như trước nữa, ha ha, lần này tạo cơ hội cho tôi khiến tôi hiểu ra nhiều điều."

      "Vậy sao? Hiểu ra cái gì?"

      Mạc Thanh Ngải nhìn Mạnh Đa, vẻ mặt trêu ghẹo, nghiêm túc nữa mà bắt đầu cười đùa: "Tôi hiểu... Kiếm tiền vẫn là chuyện vui nhất."

      "Ồ, vậy em chẳng hiền lành chút nào."

      "Chẳng thế sao? Tôi rất thành đó." Mạc Thanh Ngải xong, bắt chiếc xe taxi cùng Mạnh Đa.

      Khi đến studio của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải vô cùng thán phục, tòa kiến trúc ba tầng theo phong cách cổ điển màu trắng nằm lặng im trong vườn hoa , bên ngoài đều được làm bằng thủy tinh tỏa sáng lấp lánh, trong góc tường treo chiếc đèn chùm bằng pha lê kiểu Âu Mỹ, sau đó phải bước lên bậc cầu thang mới có thể vào phòng ở tầng , thiết kế rất đẹp: "Mạnh Đa, thẩm mỹ của tồi, hơn tôi tưởng tượng mấy trăm lần."di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      "Tôi có thể coi đây là lời khen ?" Mạnh Đa lắc đầu, nghe ra cảm giác ca ngợi mà chỉ buồn bực vì trong cảm nhận của , có khiếu thẩm mỹ cao.

      "Ha ha, đương nhiên là lời khen."

      theo Mạnh Đa lên tầng hai, đây là nơi có ánh sáng tốt nhất, bên trong bao phủ màn sương lỗng lậy, làm nổi bật nền nhà lát bằng gỗ và rèm cửa mỏng màu tím nhạt, có chút gió thổi lay động làm dâng lên cảm giác lãng mạn, đủ loại áo cưới kiểu dáng xinh đẹp mặc người manocanh làm người ta hoa cả mắt.

      lên, nhàng sờ vào váy cưới, vẻ mặt Mạc Thanh Ngải đầy hâm mộ: " đẹp, vừa nhìn muốn kết hôn."

      Trong lòng lại dâng trào cảm xúc, là mẹ hai đứa con nhưng được mặc váy cưới, được đến lễ đường kết hôn, có cha sứ trước mắt, lãng mạn "Em đồng ý".

      cười khổ, lúc trước nên cho mình đường lui, sớm đồng ý gả cho Nhan Hàn Thành xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Mạnh Đa nghe xong, cố ý tiếp: "Vậy kết hôn , nơi này có sẵn người đăng ký này..."

      "." Mạc Thanh Ngải chỉ coi là Mạnh Đa đùa: "Đưa tôi tham quan , hôm nay tôi tìm hiểu thiết kế trước, buổi sau quay lại phỏng vấn."

      "Được thôi, tham quan cùng tôi, nơi này chúng tôi còn có phòng hóa trang riêng."

      "Tôi đảm bảo, nếu bài phỏng vấn mà tốt, nhất định nơi này rất nổi tiếng, những người phụ nữ chuẩn bị kết hôn kéo tới như vịt."

      "Mong là vậy."

      Mạnh Đa đưa Mạc Thanh Ngải tham quan xong, đường sáng đèn, vô cùng rực rỡ: "Bài phỏng vấn lần sau mới viết đúng ? Vậy tôi mời em ăn cơm, sau đó đưa em về."

      " cần, tôi còn hai đứa nhóc đợi ở nhà, tôi phải về nấu cơm cho chúng, cần khách khí vậy."

      "Cũng được, vậy để tôi đưa em về."

      Mạnh Đa vẫn rất kiên trì nên Mạc Thanh Ngải chỉ có thể đồng ý.

      Đưa Mạc Thanh Ngải tới dưới lầu, Mạc Thanh Ngải xấu hổ : "Làm phiền rồi, cho tôi việc còn đưa tôi về tận nhà."

      " cần khách khí với tôi, để tôi bù lại ngươi chút."

      Bù lại? Mạc Thanh Ngải thấy phản cảm khi nghe vậy, cũng muốn gì nữa: "Tôi trước."

      Xoay người, Mạnh Đa ngoài ý muốn giữ chặt : "Mạc Thanh Ngải..."

      "Còn có việc?"

      "Lời tôi lúc trước thay đổi."

      cái gì cơ? Mạc Thanh Ngải nhíu mày, nhàng tránh : "Mạnh Đa, tôi rồi, được."

      "Tôi kiên trì." Bồn bề yên lặng, Mạnh Đa dùng lực ôm Mạc Thanh Ngải vào lòng: "Tôi làm em cảm động, tôi thề."

      "Mạnh Đa, đừng như vậy." Mạc Thanh Ngải cắn răng: "Nếu còn vậy tôi tới phỏng vấn nữa."

      Mạnh Đa biết thể ép buộc được, đành phải buông ra: "Đừng bài xích tôi, tôi chỉ thích em, mong em cho tôi cơ hội."

      "Được rồi, đừng nữa, tôi đáng để như vậy." xong, Mạc Thanh Ngải lập tức lên lầu, bỏ lại Mạnh Đa.

      "Có đáng hay , là chuyện của tôi." Mạnh Đa nhàng , đứng lúc rồi mới rời .

      Trái tim vẫn nhảy loạn, Mạc Thanh Ngải hiểu tình hình này là thế nào, trong lúc cả hai người đàn ông đều cùng xuất , lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

      Đột nhiên, lực lớn túm mạnh Mạc Thanh Ngải khiến chìa khóa của rơi xuống mặt đất, phát ra thanh chói tai, bị đè vào tường, còn chưa kịp thấy người trước mặt cảm giác cổ đau nhói.

      Trong khí có mùi rượu và hương sữa tắm quen thuộc, đầu đau nhói, Mạc Thanh Ngải chỉ kịp gọi tiếng: "...nht"

      Đúng vậy, vẫn nhận ra là Nhan Hàn Thành!

      dừng động tác, tựa vào vai , thở phì phò: "Vì sao lại là ta, vì sao lại chính là ta? Em vì ta nên mới quay lại với phải ?"

      Cái gì là ta?

      Mạc Thanh Ngải lục lại trí nhớ, thấy và Mạnh Đa dưới lầu rồi à?

      " phải như thế." Mạc Thanh Ngải .dfienddn lieqiudoon

      "Vậy như thế nào? chịu nổi, Mạc Thanh Ngải, cho lý do ràng , để hết hy vọng.

      Cứ duy trì động tác như vậy lúc lâu, mãi đến khi cánh cửa mở ra.

      Giọng mềm mại có chút hưng phấn và khó hiểu vang lên: "A, chú hoàng tử?"
      Last edited by a moderator: 3/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :