1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25.1:

      Edit: Thu Thủy

      --- ----- Có vẻ là người có chồng, vẫn phóng đãng như thế sao? --- -----

      Câu đả thương người này cứ quanh quẩn bên tai Mạc Thanh Ngải, đuổi cũng .

      Trốn ở trong chăn, Mạc Thanh Ngải gào khóc, đấm vào giường, giải tỏa năm năm oan ức của mình, giải tỏa đột nhiên gặp lại Nhan Hàn Thành lại rung động, giải tỏa lời tổn thương của .

      "Nhan Hàn Thành, là tên khốn kiếp, dựa vào đâu mà tôi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? "Tiểu Vũ là con ?" Ông nội , cái gì gọi là Tiểu Vũ là con tôi, sao tự hỏi lại mình xem, " kết hôn bao giờ?" Con bà nó, hại tôi còn hỏi tôi khi nào kết hôn, tôi kết hôn với quỷ à, oa. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tôi phóng đãng? Tôi phóng đãng khi nào hả? Đơn giản là vì , chỉ vì mà thôi... Đồ đáng chết, tên khốn nạn, tôi hận , tôi hận ..."

      Càng khóc càng hăng, nhưng tiếng mắng chửi lại dần .

      Mạc Thanh Ngải vì lời chỉ trích của Nhan Hàn Thành mà cực kỳ đau lòng, nếu đưa ra kết luận chủ quan như vậy có lẽ bỏ tự tôn của mình mà tất cả với , nhưng tại được nữa, định đoạt là người phụ nữ như vậy, thế điều đó đối với còn đáng giá nữa ? thà mang khuyết điểm này để ngẩng cao đầu mà sống cũng cần Nhan Hàn Thành cho rằng cầu xin tình của .

      Đột nhiên, chăn bị kéo ra, lộ ra hai mắt sưng đỏ của Mạc Thanh Ngải, khiến co người lại nhưng cũng kịp thấy hai đứa trẻ quỳ gối cạnh .

      Mạc Tiểu Vũ đáng cũng rưng rưng: "Mẹ, đừng khóc nữa, sao lại khóc, nếu mẹ đau lòng, Tiểu Vũ cũng đau lòng."

      Mạc Thiên Dục im lặng , bé biết trong lúc mình vào thi xảy ra chuyện, nhưng bây giờ phải lúc thích hợp để hỏi, cũng chỉ có thể yên lặng cùng.

      Mạc Thanh Ngải ngồi dậy, ôm Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ, khịt mũi, miễn cưỡng cười lên: "Mẹ đau lòng, chỉ là nhớ nhiều người, nhớ ông ngoại, bà ngoại các con, cả Phỉ Phỉ nữa."

      ra đáng chết nhất, còn có tên kia.

      Nhưng đối với Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ, những nhân vật này chỉ là nghe qua tên, thực tế chưa bao giờ gặp.

      Lúc trước, Mạc Thanh Ngải dám cho cha mẹ biết mình chưa kết hôn mà có con, nhưng vẫn cố chấp sinh con ra, năm sinh Thiên Dục và Tiểu Vũ, lấy cớ tòa soạn phái ra nước ngoài học tập, hơn năm về nhà, sau lại vì phải chăm sóc Thiên Dục và Tiểu Vũ nên cũng rất ít về nhà, nhìn cha mẹ lo lắng cho mình lo đến mức tóc mai cũng bạc , tự mắng mình bất hiếu vô số lần, nhưng thể hối hận được nữa.

      Đến như Nguyễn Phỉ, người mà đời này mắc nợ nhiều nhất, lúc kiên trì muốn sinh con,d,0dylq.d dù Nguyễn Phỉ chần chừ cũng luôn giúp đỡ , khi mang thai vẫn thường hỗ trợ kinh tế, cuối cùng còn thay mua căn nhà ở này, nhưng sau khi sinh con, Nguyễn Phỉ liền lập tức nước Pháp, cũng giữ lại vì biết Nguyễn Phỉ hy sinh quá nhiều cho mình, nếu phải vì , từ lúc Nguyễn Phỉ đoạn tuyệt quan hệ với Cận Diêm trốn ra nước ngoài gặm nhấm vết thương, tuy biết hai người họ xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất Nguyễn Phỉ thay đổi, chỉ vì mà vẫn cố gắng chống đỡ khiến rất đau lòng, cho nên ấy cũng tốt.

      Cuối cùng là cha của hai bé, tới tận bây giờ cũng giải thích cho Tiểu Vũ và Thiên Dục, mà hai đứa trẻ này có vẻ hiểu tâm ý của nên cũng bao giờ hỏi, cũng ương bướng giống những đứa trẻ có cha khác, ngược lại còn khiến nhiều người hâm mộ vì có hai đứa con ngoan ngoãn đáng như vậy.

      Mạc Thiên Dục kéo tay Mạc Thanh Ngải, dịu dàng : "Mẹ, nếu có cơ hội, đưa con mà Tiểu Vũ đến thăm ông bà ngoại , con tin họ thích bọn con, cả Phỉ Phỉ nữa, ngày nào đó dì ấy trở về."

      "Ừ."

      Lau nước mắt, Mạc Thanh Ngải tự với mình phải tỉnh lại, thể thua hai đứa được, đúng rồi...

      "Thiên Dục, cuộc thi của con thế nào rồi?" đúng là xứng làm mẹ, sau khi ôm Tiểu Vũ ra khỏi phòng nghỉ của Nhan Hàn Thành, đến cuộc thi đón Thiên Dục liền vội vàng rời khỏi tập đoàn Vân Khôn, sau đó vùi đầu vào chăn đau khổ mình, quên cả cuộc thi của con trai mình.

      " thế nào cả, vẽ xong nộp thôi."

      Nuốt nước miếng, Mạc Thanh Ngải khẩn trương hỏi: "Con thấy sao, có nắm chắc ?"

      thực tế Mạc Thanh Ngải muốn hỏi, chắc con đoạt giải đâu? Nhưng hỏi vậy tàn nhẫn quá, nhưng mà vẫn muốn tránh cho Mạc Thiên Dục và Nhan Hàn Thành gặp mặt, bởi vì như vậy nhận thêm câu hỏi Mạc Thiên Dục là con ai nữa, mà cũng thể đoán được hậu quả khi giấu diếm Nhan Hàn Thành.

      "Mẹ, mẹ muốn con thắng giải đúng ?"

      Sặc...

      " phải, làm gì có mẹ nào hy vọng con trai thành công." Mạc Thanh Ngải cười nịnh nọt.

      Mới là lạ, Mạc Thiên Dục tự tin thấy điều này trong mắt Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, có lẽ phải để mẹ thất vọng rồi con cảm thấy khả năng con đoạt giải lớn là rất cao."

      Thượng Đế ơi, Mạc Thanh Ngải vỗ trán, mong đợi hỏi: "Con trai, con vẽ gì vậy?"

      Cái này...

      "Mẹ, con đói bụng, nấu cơm ."

      "Gì?"

      "Nhanh lên."

      ".... Thiên Dục, cho mẹ biết ."

      "Nửa tiếng."

      "Mạc Thiên Dục!"

      Màn đêm buông xuống, ánh trăng mỏng vẩy vào gian tối đen, khí có chút lạnh, đứng trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng, Nhan Hàn Thành tay cầm bình rượu, tay cào mái tóc đen rối loạn của mình, cao giọng cười.

      Nhan Hàn Thành, mày làm gì vậy?

      chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và bất an như vậy, cho dù là năm năm trước rời xa kia.

      Bây giờ nghĩ lại, là do quá tự tin nên hại mình, trong tiềm thức vẫn luôn cho rằng kia nhất định dám rời xa mình, dù là chín năm trước Ý du học hay năm năm trước mất lý trí quay lại Ý, đều tin rằng thời gian phải vấn đề giữa hai người, họ vẫn ở bên nhau, vẫn cho là như vậy.

      Nhưng ra phải, thể tiếp nhận nổi chuyện kết hôn cùng người khác, thậm chí đến bây giờ vẫn cảm nhận được dây thần kinh căng lên, kiềm chế được mà lời làm tổn thương, làm thế với , ra cũng thể dễ chịu.

      Khi thấy bi thương trong mắt Mạc Thanh Ngải, lại tức giận, bởi vì thấy mình chịu được, cho dù biết làm vợ người, cũng muốn từ thủ đoạn đoạt về bên cạnh mình.

      Sao lại biến mình thành kẻ tiểu nhân buồn cười như vậy.

      "Đáng chết!"

      Nhan Hàn Thành dienndnle,qu.y don ném mạnh chai rượu vào cửa, suýt nữa ném trúng người đẩy cửa tiến vào.

      Cận Diêm cười , tránh chai rượu bị ném vỡ tỏa ra hơi rượu nồng nặc, vào bên trong, đặt vật gì đó cầm trong tay xuống bàn làm việc: "Làm sao vậy, chuyện gì khiến đại họa sĩ Nhan Hàn Thành của chúng ta tức giận như vậy?"

      Nhan Hàn Thành giận dữ nằm lên ghế: "Tốt nhất là cậu có lý do chính đáng để đột nhiên tới tìm tớ, nếu tớ có tâm trạng để chuyện phiếm với cậu."

      "Chậc chậc, lý do chính đáng? Tớ có thể với cậu vài cái, nhưng cái quan trọng nhất là cậu vắng mặt trong cuộc thi buổi chiều, cậu có biết cậu tham gia ban giám khảo lần này tạo ra rất nhiều sóng gió, giới truyền thông kéo đến ít nhiều cũng là vì cậu, cậu được lắm, chơi trò mất tích với tớ, bây giờ điện thoại của Vân Khôn đều nổ tung rồi."

      "Chỉ là ban giám khảo thôi mà, rất nhiều giám khảo nổi tiếng chưa đủ sao, thiếu tớ chết." Nhan Hàn Thành nhắm mắt lại.

      "Này! Nhan Hàn Thành, tốt nhất cậu đưa ra lý do cho tớ, nếu gì đến tình cảm bạn bè nữa."

      ********************
      Last edited: 13/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Chắc là vẽ MTN rồi
      mà có khi nào là NHT k nhỉ
      Last edited: 5/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25.2:

      Edit: Thu Thủy

      "Tớ gặp ấy rồi." Nhan Hàn Thành cũng chẳng muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

      "Ồ."

      " ấy kết hôn rồi."

      "Hả?"

      "Có con ."

      "Gì..."

      Cuối cùng Cận Diêm cũng biết vì sao Nhan Hàn Thành kiềm chế được, nhưng điều này cũng nằm ngoài dự đoán của , đối với hiểu biết nông cạn của với Mạc Thanh Ngải mà , sao có thể cứ như vậy mà kết hôn sinh con.

      Ngược lại đột nhiên Cận Diêm hỏi cách nghiêm túc: " ấy ở đâu?"

      "Cậu hỏi làm gì?" Lần thứ hai Nhan Hàn Thành mở to mắt, căn bản có thể đoán được.

      "Tớ muốn hỏi, có lẽ ấy biết Nguyễn Phỉ ở đâu."

      Nhan Hàn Thành bật cười, trong nháy mắt Nhan Hàn Thành thấy bọn họ đúng là bạn bè, mà còn đáng để sống chết cùng nhau, vì sao đến lúc này mới thấy hối hận: "Biết sao, với tính cách của ấy cho cậu biết sao?"

      Cận Diêm thở dài: "Nếu phải người của tớ khắp nơi cũng tìm thấy np, việc gì tớ phải gặp Mạc Thanh Ngải, nhưng nếu tớ là cậu, điều tra để biết chuyện gì xảy ra, Mạc Thanh Ngải kết hôn bao lâu, con ấy bao nhiêu tuổi? Cậu phải người ngu ngốc như vậy, cậu là thanh mai trúc mã với Mạc Thanh Ngải còn hiểu ấy? Hay chỉ cần liên quan đến Mạc Thanh Ngải cậu liền biến thành tên ngốc?"

      Con ngươi đen loé lên tia sáng, ý Cận Diêm là... Đúng vậy, có khả năng chứ? Bây giờ chỉ sợ có kỳ tích gì cũng tin, vì vẫn thể bỏ được.

      Nhan Hàn Thành đứng dậy,dfienddn lieqiudoon thêm về Mạc Thanh Ngải: "Cậu tìm tớ có chuyện gì."

      Ánh mắt ý bảo Cận Diêm đặt gì bàn làm việc của lúc vào, Cận Diêm có cảm giác muốn xem kịch vui: "Cuộc thi chiều nay có kết quả, thứ nhất là vì cậu có ở đó, thứ hai là tất cả giám khảo đều dám nhận xét về bức tranh này, cho nên tớ chỉ có thể mang tới cho cậu, chờ cậu cho ý kiến."

      "Hừ." Nhan Hàn Thành cầm lên : "Chỉ là đứa nhóc mà thôi, đáng để cả ban giám khảo đưa ra được nhận xét gì, chẳng lẽ..."

      Trong nháy mắt mở bức tranh ra, Nhan Hàn Thành chấn động, sau lúc lâu, biết nên cái gì, chỉ có thể nâng mắt nhìn Cận Diêm, mà Cận Diêm vẫn giữ biểu cảm xem kịch vui như vậy, cuối cùng, nhìn phần ghi tên, Nhan Hàn Thành cuộn lại bức tranh.

      "Tớ thề, bức tranh này phải tớ vẽ."

      Cận Diêm nhún vai: "Đương nhiên là tớ biết phải cậu, cuộc thi là công khai công bằng, tại hội trường tất cả đám trẻ đều cùng vẽ, lúc thu tranh cũng có chuyên gia giám sát, chỉ là đường cong như vậy, bút pháp, phong cách, còn cả nội dung bên trong, phải tranh của cậu khó tin."

      Liếc về phía cửa sổ, hình như trong mắt liền xuất bức tranh, đó là giữa ánh nắng buổi sớm, lười biếng dựa vào giường, từ phía sau nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có tấm lưng trơn bóng tỳ vết, còn dùng chiếc chăn đơn màu trắng che hai chân thon dài như như , cơn gió nhàng lay động tấm rèm, dường như cũng lay động lòng người, khiến người ta liên tưởng đến con mèo Ba Tư cao quý tao nhã.

      Đó là... Sáng sớm hôm ấy, khi Mạc Thanh Ngải còn chưa tỉnh, vẽ bức tranh từ góc độ đó, đưa cho Mạc Thanh Ngải mà cất , lúc "Đại Thành tiểu ái" bị dỡ bỏ, cẩn thận bị lẫn vào đống tranh cùng mang sang Ý, trùng hợp là năm đó Hiệp hội họa sĩ Ý tổ chức cuộc thi lớn cấp thế giới, cầu được công khai bức tranh này nhưng vẫn bị loan truyền ra ngoài, tạp chí hội họa có tiếng còn cử người tới phỏng vấn, mơ màng nhớ rằng mình từng .

      "Phụ nữ, có lòng tự trọng của con mèo, đặc biệt là người phụ nữ chìm đắm trong tình , ở bên ngoài ra vẻ quan trọng, nhưng ra rất cần che chở, bởi vì tình , làm lòng ấy trở nên mềm mại, lòng tự trọng đó, ra là muốn phải quan tâm đến ấy."

      Nhưng lúc ấy cũng rất đau lòng, quan tâm , cho thứ muốn, lại chiếm được lòng tin.

      Rốt cuộc là ai?

      Có thể vẽ hoàn chỉnh bức tranh mà đặt tên là "Miêu tính" đó, những đường cong, bút cảm, mà cả cảm giác muốn biểu đạt cũng rất giống, vậy là thế nào, chỉ là đứa bé vẽ sao?

      đúng, thậm chí phải vẽ, sao nó có thể vẽ được.

      "Nếu là cậu, cậu có tin được ?"

      Cận Diêm bĩu môi: "Bản thân cậu còn dám tin lại hỏi tớ? Nhưng buồn cười, giác quan thứ sáu của tớ cho biết, đứa bé này khiêu khích cậu."

      "Khiêu khích? ra xem."

      "Lần này có rất nhiều người biết cậu làm giám khảo, đám tiểu quỷ thích vẽ tranh đương nhiên cũng biết, vậy mà còn dám đường đường chính chính vẽ lại bức tranh cả giới hội họa ai biết này, vẽ tranh của Nhan Hàn Thành cậu, phải khiêu khích là gì? Cái này là ném bài toán khó cho cậu, nếu cậu cho nó giải nhất, người ta Nhan Hàn Thành tự đề cao mình, còn nếu cho nó giải gì, người ta lại năm đó Nhan Hàn Thành đạt giải cũng chỉ là thường thôi."

      Hứng thú của Nhan Hàn Thành được khơi dậy: “Vậy theo cậu là tên tiểu quỷ này cố ý chơi khó tớ, có vẻ thù oán gì với tớ, tớ cũng nhớ tớ gây thù với đứa nhóc nào.”

      “Khó có thể , đúng rồi, tên tiểu quỷ đó là gì?”

      Nhìn lại phần ghi tên, Nhan Hàn Thành nhíu mày: “Mạc Thiên Dục?”

      Lại là họ Mạc, có thù oán gì với họ Mạc từ kiếp trước sao.

      “Cận Diêm, tới muốn gặp nó.”

      thành vấn đề, vậy bức tranh này?”

      Nhếch lên nụ cười gian xảo: “Nếu tiểu quỷ này thả bom xuống nước, ta cũng thể để bị đắm được, ngày mai công bố ra ngoài , tớ phải để quả bom này nổ càng vang dội.”

      “Được thôi,di@en*dyan(lee^qu.donnn) tớ sắp xếp để chiều mai cậu gặp nó.”

      Hôm sau, giải thưởng lớn nhất của cuộc thi được công bố, mỗi tạp chí lớn đều tranh nhau đưa tin, trang đầu in bức tranh đạt giải vô cùng bắt mắt, những tiếng giật mình, ngạc nhiên vang lên dứt bên tai, cũng bắt đầu ồn ào suy đoán gương mặt của đứa trẻ thiên tài này, cũng có người hiểu chuyện đào ra bức tranh giúp Nhan Hàn Thành đạt giải lớn thế giới để so sánh, trò cười ngày càng lớn.

      Đứng trước bàn làm việc, Nhan Hàn Thành nhếch môi cười nhìn vào tờ báo. biết đáp lại như vậy có vừa ý tên tiểu quỷ kia , đến, lại càng thể chờ nổi.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên, tiếng hỏi non nớt mà lễ phép: “Xin chào, cháu là Mạc Thiên Dục, cháu có thể vào ạ?”

      Đến rồi.

      Nhan Hàn Thành cười cười quay lại ghế ngồi, cầm tờ báo lên: “Vào

      Cửa mở ra, bóng dáng nho chui vào, tiện tay đóng cửa lại, rất bình tĩnh tới trước bàn làm việc.

      “Cháu...”

      Nhan Hàn Thành đặt báo xuống, lần đầu gặp Mạc Thiên Dục cũng nghẹn lại, thấy, gần đây tần suất ngạc nhiên cũng khá cao.

      Nếu , bức tranh kia là vẽ, tiểu quỷ này chính là phiên bản của , đặc biệt thái độ của tiểu quỷ còn bình tĩnh hơn cả , khiến cảm thấy mình bị nó đưa vào bẫy.

      Mạc Thiên Dục tươi cười, ra vẻ ngoan ngoãn: “Xin chào, cháu là Mạc Thiên Dục.”

      ****************

      Hai cha con mà đấu nhau phần thắng nghiêng về ai ta? :))))))
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      thích thiên dục quá

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26.1:

      Edit: Thu Thủy

      Cười tươi như vậy chói mắt.

      Nhan Hàn Thành nheo mắt, nhớ lại trước đây mình cũng có thói quen giả bộ với người ngoài, bộ dạng lễ phép khiến người ta vui vẻ nhưng ra trong lòng thiếu kiên nhẫn muốn chết, hoặc là luôn tính toán trước. cho nên luôn hâm mộ Mạc Thanh Ngải đơn giản trong sáng, ít nhất phải mệt như vậy, chết nhiều tế bào não như vậy.

      Đứa nhóc trước mắt kia như chiếc gương phản lại hình ảnh quá khứ của , khiến cảm thấy dáng vẻ mình khi đó nhất định rất ngu xuẩn.

      Nhưng mà... Nếu mà sợ bị dọa, thế giới này điên mất rồi.

      "Chúng ta tâm ." Bốn chữ lời ít ý nhiều, Nhan Hàn Thành cũng quyết định đối xử với đứa nhóc kia như trẻ con năm tuổi, thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

      Mạc Thiên Dục làm mặt quỷ sau lưng Nhan Hàn Thành, sau đó vui vẻ chạy đến cái ghế đối diện Nhan Hàn Thành, trèo lên rồi ngồi xuống cách đáng , đôi chân lắc lư.

      "Uống gì?" Đôi chân Nhan Hàn Thành vắt lên nhau, lười biếng hỏi.

      "Chúng ta quen nhau sao?" Mạc Thiên Dục hồn nhiên nhìn Nhan Hàn Thành.

      Gì thế... Đây coi như vấn đề ngoài ý muốn.

      "Chúng ta quen."

      "Vậy cháu uống." Mạc Thiên Dục cười hì hì, đôi mắt đen vô cùng xinh đẹp.

      "Chúng ta có quen nhau liên quan gì đến chuyện cháu muốn uống gì."

      "Mẹ cháu , thể uống bất kỳ đồ uống nào người lạ cho, ai biết đối phương có bỏ thêm gì , cháu lại đáng như vậy, rất dễ bị lừa rồi mang bán.

      Nhan Hàn Thành thấy khóe miệng co rúm lại, giọng này là quá quen thuộc, đúng giọng của Mạc Thanh Ngải...

      Từ đến lớn đều có những thứ suy nghĩ rất vớ vẩn, uống nước người lạ cho, ăn kẹo người lạ cho, qua nơi có khói nín thở, đề phòng mọi thủ đoạn của bọn buôn trẻ em.

      Kỳ lạ, mấy ngày nay gặp người nào cũng có chút liên quan đến chết tiệt kia.

      "Được rồi." Trận đầu tiên Nhan Hàn Thành nhận thua, nhưng có nghĩa là rút lui mà quyết định thẳng vào chủ đề: "Sao lại vẽ bức tranh này?"

      Ồ?

      Mạc Thiên Dục lộ ra vẻ mặt "Chú phải bị bệnh DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngớ ngẩn của tuổi già chứ?": "Vậy tại sao chú lại vẽ bức tranh này?"

      Tên nhóc chết tiệt, lại đẩy quả bom cho , Nhan Hàn Thành ho hai tiếng: "Chú là người vẽ ra, nguyên nhân chú vẽ cần cho cháu, nhưng nếu cháu vẽ lại tranh của chú đương nhiên chú phải được quyền hỏi rồi."

      Hai hàng lông mày nhíu lại, Mạc Thiên Dục nghiêm túc gật đầu có vẻ thừa nhận lời của Nhan Hàn Thành: "Đúng là chú có quyền hỏi, được rồi, vậy cháu cố gắng trả lời chú vì sao cháu lại vẽ bức tranh này..."

      Lúc Nhan Hàn Thành híp mắt, tập trung nghe Mạc Thiên Dục bé lại chậm rãi, cười cười từng chữ : "Cháu, vui, vẻ."

      ... ........

      Tiểu quỷ chết tiệt!

      Nhan Hàn Thành tự với mình phải nhịn xuống, thể thừa nhận mình bị tên nhóc chọc giận: "Tiểu quỷ, cháu có biết ý nghĩa của bức tranh này ?"

      Lúc này, Mạc Thiên Dục đổi ngay sang ánh mắt khinh bỉ: "Người người đều biết đây là tranh của chú, bây giờ chú lại hỏi cháu ý nghĩa của bức tranh? Chú à, cái này phải quá khoa trương rồi sao?"

      "Đương nhiên là chú biết ý nghĩa của nó, ý chú hỏi là cháu có thể cảm nhận được ?" Nhan Hàn Thành nghiến răng nghiến lợi, chỉ kém quát lên.

      Bừng tỉnh "À" tiếng, Mạc Thiên Dục giả bộ xấu hổ: "Chú, người ta chỉ là đứa bé, chú phải ra người ta mới hiểu được..."

      Sau lúc lâu, Mạc Thiên Dục chớp đôi mắt to: "Ý nghĩa của bức tranh này là... biết."

      Nhan Hàn Thành bừng tỉnh, tên tiểu quỷ này từ lúc đầu nghĩ là chuyện đàng hoàng với mình, ngược lại còn cố ý muốn tranh cãi với , nghĩ nghĩ lại, đột nhiên Nhan Hàn Thành cười rộ lên, vậy mà cũng có cách gì, chẳng lẽ già rồi?

      Mạc Thiên Dục lo lắng nhìn Nhan Hàn Thành rồi cười theo: "Chú, chú có khỏe , hệ thần kinh trung ương hiểu ra vấn đề rồi hả?"

      "Được rồi, Mạc Thiên Dục, chúng ta chuyện tử tế, mục đích cháu tới phải vì bức tranh, phải vì giải thưởng, cháu chuẩn bị kỹ càng như vậy là muốn hỏi chú cái gì?"

      Nhan Hàn Thành chẳng muốn động não với đứa bé năm tuổi, nghĩ đến lời Cận Diêm, bức tranh này của Mạc Thiên Dục có lẽ vì giải thưởng mà chỉ muốn hấp dẫn chú ý của để được gặp mà thôi.

      Hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thiên Dục cũng rất tò mò, vốn định lén điều tra thân thế của bé nhưng tình huống bây giờ được rồi.

      giữa họ có vấn đề gì người nào tin?

      Nếu đứa nhóc này phải con cũng là con riêng của cha , nhưng khả năng là con riêng của cha quá , cha rất chung thủy với mẹ, tuổi tác cũng phù hợp, nếu là ... vậy càng có khả năng, đúng, nhất định cũng có, chỉ có khả năng đó mà thôi.

      "Chú có quan hệ gì với người trong tranh?" Mạc Thiên Dục hỏi thẳng, nụ cười hiền lành luôn treo mặt cũng biến mất, bé cũng biết muốn trêu đùa người lòng dạ hẹp hòi trước mặt là cực kỳ buồn cười , nếu đối phương hỏi thẳng cần giả bộ nữa.

      "Vì sao chú phải cho cháu?"

      " phải chú muốn biết mục đích của cháu sao?"

      Nhan Hàn Thành và Mạc Thiên Dục mắt to trừng mắt , sau lúc lâu, câu cũng , Nhan Hàn Thành nghĩ, đứa bé trước mặt đúng là trưởng thành quá sớm, mà còn thông minh lạ thường, hoàn toàn thua năm đó, muốn moi ra từ tên tiểu quỷ này quả rất khó, nhưng muốn sao? với tiểu quỷ lần đầu gặp mặt, biết từ đâu chạy đến này?"

      lâu sau, ánh mặt bướng bỉnh của Mạc Thiên Dục đánh bại Nhan Hàn Thành, buồn cười vì mình vẫn thể kháng cự loại cố chấp này, còn ngữ điệu vui đùa, Nhan Hàn Thành muốn Mạc Thiên Dục cảm nhận được chân của : "..... ấy... là người chú rất , là người duy nhất."

      Thân hình nho của Mạc Thiên Dục chấn động, có vẻ thở dài nhõm hơi, nhưng cũng Dieenndkdan/leeequhydonnn có vẻ càng thêm khó hiểu, dù sao môt đứa bé thông minh đến đâu cũng hiểu được phức tạp của tình : "... Chú ấy vậy sao lại ở bên cạnh ấy?"

      "Rốt cuộc cháu là ai?" Nhan Hàn Thành khỏi lo lắng, rất muốn biết.

      "Cháu là Mạc Thiên Dục." câu, giọng điệu rất chắc chắn, nghe qua đơn giản mà lại chứa điều gì đó, Nhan Hàn Thành bắt được manh mối nhưng khó có thể tin.

      "Mạc... Cháu họ Mạc?"

      Mạc Thiên Dục gật đầu, bé lùi bước mà đón những ánh mắt nghi ngờ của Nhan Hàn Thành: "Cháu họ Mạc, em sinh đôi của cháu cũng họ Mạc, mẹ cháu... cũng họ Mạc... Tên mẹ là Mạc, Thanh, Ngải."

      Mạc Thanh Ngải...

      Ba chữ như pháo nổ trong đầu Nhan Hàn Thành, bùng nổ khiến thể suy nghĩ được mà cứ rối loạn, cái gì? Tiểu quỷ kia gì?

      Nó là con trai của Mạc Thanh Ngải? Chết tiệt, nó là.... Con trai của Mạc Thanh Ngải???

      Khoan , Mạc Thanh Ngải, Mạc Tiểu Vũ, Mạc Thiên Dục... Thứ gì đó liên tiếp ra trong đầu, đứng bật dậy, tới bàn làm việc mò mẫn, cuối cùng tìm được bao thuốc lá, sau đó run rẩy đốt điếu thuốc để ổn định lại tinh thần rối loạn.
      Last edited: 3/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :