1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor:Hhanglluu

      CHƯƠNG 34

      Vào đến trường học , hai người mới thôi đừa giỡn với nnhau.

      Chỉ là gian có chút yên tĩnh quá, làm cho hai người đều có chút ngượng ngập, xấu hổ, mãi cho đến khi Diệp Sơ Hiểu đến gần ký túc xá, hai người đều gì.

      “Tôi lên đây.” Rốt cục vẫn là Diệp Sơ Hiểu cũng phải trước.

      “Ừ” Trì Tuấn nhàng bâng quơ gật đầu, tay nhét túi quần, đứng yên , bất động chỗ, cũng nhìn Diệp Sơ Hiểu.

      Đến lúc Diệp Sơ Hiểu muốn xoay người lên lầu, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó :” Chờ chút, tôi có vài chuyện muốn với .”

      Diệp Sơ Hiểu dừng lại, có chút khẩn trương nhìn về phía .

      Vốn vẻ mặt chút cảm xúc của Trì Tuấn, lúc này bỗng nhiên nảy lên tia kiên nhẫn: "Vừa mới là xảy ra chuyện gì ?"

      "Ừ ?" Diệp Sơ Hiểu chân tướng.

      “Kia hai tên nghiện thuốc muốn cướp máy tính, tại sao buông tay? Những tên như vậy rất dễ nổi điên, chẳng lẽ còn biết sao? cái máy tính có thể so với mạng người hay sao?.”

      ngữ khí rất nặng, cơ hồ muốn hét lên, ở trong bóng đêm nghe thấy vô cùng ràng. Bên cạnh vài sinh viên về trễ, tò mò nhìn qua.

      Diệp Sơ Hiểu lúc này mới phản ứng được cái gì, lúc này cũng có chút chột dạ, giọng thầm : "Máy vi tính này ,phải đáng giá bằng hai năm học phí, tôi đương nhiên thể để cho bọn họ cướp . sau... Lúc ấy phải có ở đây sao?"

      Trì Tuấn hừ tiếng, lại liếc cái: " đúng là tiến vào tiền mắt nhi trong? Tôi sao có thể mỗi lần ở gặp loại chuyện như vậy đều có ở đấy?"

      Diệp Sơ Hiểu ấp úng , cũng biết nên cái gì, chỉ : "tôi có chừng mực."


      " tốt nhất có chừng mực!" Dừng chút, Trì Tuấn lại , "Còn có... Cách Đàm Khải xa chút."

      Diệp Sơ Hiểu trái tim tự chủ được tới.

      Mà Trì Tuấn tiếp tục giận giữ :” nếu như chịu được đơn, muốn tìm bạn trai, trường phải có rất nhiều người như vậy, cho dù tìm người có tiền, chũng khó khăn quá chứ?”.

      Tóm lại chớ cócố tìm mấy lão già trong xã hội mà .

      lời này vừa dứt, Diệp Sơ Hiểu vốn có ý lòng, gần gũi với liền rơi ở mặt đất.

      khỏi được là mất mát, vẫn là hóa thẹn.

      vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, rằng, xoay người rời .

      Trì Tuấn còn ở phía sau kêu to: "Diệp Sơ Hiểu, có nghe hay !"

      Diệp Sơ Hiểu chưa có lên phong luôn, mà chui vào góc, biết mất khỏi tầm mắt của .

      Trì Tuấn hầm hừ tiếng, tiếng động làm vài cái hùng hùng hổ hổ hình dáng của miệng khi phát , cắm túi tiền, có chút chán đến chết tránh ra.

      Diệp Sơ Hiểu buồn bã quay trở về phòng, năm người kia cũng lên giường, vui vẻ chuyện phiếm.

      đem máy tính vào trong ngăn kéo khóa, bê chậu rửa mặt trở về , vẫn thấy mọi người chuyện hăng say.

      Diệp Sơ Hiểu giỏi chuyện đương của nữ sinh, từ trước đến nay cũng rất ít tham gia cùng mọi người thảo luận vấn đề này. Hôm nay thấy mọi người trò chuyện về tình đôi lứa, đề tài này mọi khhi có hứng thú, nhưng hôm nay, bỗng nhiên muốn tham gia.

      Ký túc xá phòng của có sáu người trừ bỏ Trần Linh cùng Diệp Sơ Hiểu ra, bốn người khác đều sớm có bạn trai, có hai người còn thường xuyên tthay đổi bạn trai. Nay kể Trần Linh hay ở kỳ khai giảng này cũng quen được bạn đồng hương.

      Diệp Sơ Hiểu còn chưa nghĩ được tham giá như thế nào, Trần Linh giường thò ra cái đầu:”Sơ Hiểu, cậu có phải hay cũng đương? Tớ thả nào gần đây , tớ cảm thấy cậu có chút thần bí hì hì?.”

      A? Diệp Sơ Hiểu giật mình, vội vàng lắc đầu: " có."

      " vậy chăng?" Trần Linh như là có chút tiếc nuối đáp, "Tớ còn tưởng rằng cậu cũng quen bạn trai rồi đó? cậu có ý định ở đại học đương sao?"

      xong, vài người khác cùng phòng cũng cười hì hì phụ họa thêm:” Đúng vậy đúng vậy, Sơ Hiểu, mỹ nữ như cậu cả ngày liền chỉ biết là học tập làm thêm, chúng tớ cảm thấy áp lực là lớn."

      Diệp Sơ Hiểu Gặp chúng đề tài liền nghĩ đến bản thân mình, lập tức có chút xấu hổ:” Khổng phải, chỉ là tớ chưa gặp được người thích hợp thôi.”

      “ Cậu khoong phải tầm mắt rất cao sao?” Chị cả của phồng hỏi,”Tớ còn nhớ năm trước trả phải có nam sinh ngành quản trị kinh doanh theo đuổi cậu sao, nam sinh kia vừa cao to đẹp trai, người như vậy cậu còn khhoong đồng ý?.”

      Năm trứơc thực có chuyện như vậy, bất quá Sơ Hiểu ngay cả tên người ta còn chưa biết, tất nhiên để trông lòng. Nam sinh ka quá ngạo mạn, , huých vài lần cái đinh, cũng biết khó mà lui.

      ngẫm nghĩ:” kiểu người như phải kiểu tớ thích.”

      Trần Linh lúc này tò mò:” Vậy cậu thích kiểu người nòa?”.

      “Tớ….”Diệp Sơ Hiểu nghĩ, trong đầu bỗng nhiên xuất hộ dáng bất cần dời của Trì Tuấn tối nay, nhanh chóng đè nén ý nghĩ cổ quái này, “Tớ kỳ ràng được, coi như là xem cảm giác .”

      Mấy người khác bị đáp án này của , biến thành tràng cười ha hả.

      ‘Tính ra chút”.Trần Linh khoát tay, “ cậu mà như vậy , tớ đoán chắc quãng đời sinh viên của cậu chỉ có thể độc thân.”

      Diệp Sơ Hiểu cười, ngẫm nghĩ, thử hỏi:” Các cậu , như thế nào mới có thể nhìn ra nam sinh thích nữ sinh.”

      "Cái này còn đơn giản." Vừa mới bắt đầu mối tình đầu Trần Linh, bộ dáng như người tằng trải ngữ kí thần bí ,"Nếu nam sinh thích nữ sinh kia, chỉ là ánh mắt đều giấu được.

      Ánh mắt?


      Diệp Sơ Hiểu tới ánh mắt Trì Tuấn, giống như mỗi lần nhìn phải đùa giỡn là kích bác, chút kiên nhẫn nào , phỏng chừng Tôn Ngộ hoả nhãn kim tinh mới nhìn ra được.

      "Vậy... Trừ bỏ ánh mắt ở ngoài ra? Có hay phương pháp đơn giản hơn để phân biệt?"

      “Tớ này Sơ Hiểu,cậu xem phía trước truy quá của cậu mấy người ... kia nam sinh chẳng phải biết sao? Tuy cùng thời điểm, người người phải cả ngày tìm xum xoe, hận thể mỗi ngày ở trước mặt cậu chải quét tồn tại cảm?" xong, ồ lên tiếng, "Cậu có phải hay coi trọng người nào nam sinh? Lại xác định người ta có phải hay thích ngươi? Cậu xem, tớ giúp cậu tham khảo chút."

      " có, là tớ thuận miệng hỏi chút."

      Xum xoe? Chải quét tồn tại cảm?

      Hoàn toàn có.

      Nhưng lại làm cho muốn quen bạn trai.

      Diệp Sơ Hiểu biết mình quả nhiên là suy nghĩ hơi nhiều.

      thậm chí thường xuyên nhìn điện thoại di động thàn thói quan, nhưng di động vẫn như trước có tin nhắn hay cuộc gọi nòa của Trì Tuấn, chỉ có Đàm Khải mặn nhạt nhắn vài tin nhắn hay vài cuộc hỏi thăm.

      Đúng trước đây có chút tâm tư đối với Đàm Khải, vốn hoàn toàn khoog nghĩ đến , nghĩ thấy Trì Tuấn từng dặn , làm khỏi nghi ngờ.

      Dựa vào việc gì phải nghe lời ?.

      phải người nhà .

      Sau tuần tin tức của Trì Tuấn, Đàm Khải có hẹn Diệp Sơ Hiểu ăn, cũng cự tuyệt.

      Tuy rằng trước có làm ở chế dược Hoa Hạ, lúc Diệp Sơ Hiểu học đại học, nhưng từ lần gần nhất gặp nhau cũng được, hơn tháng gặp.

      Gặp lại Đàm Khải thấy vẫn như trước có bộ dáng có chút mệt mỏi, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu, mặt trở lên vui vẻ.

      Hai người ở phụ cận nhà ăn ăn cơm.

      Sau khi ăn xong, Đàm Khải nhìn đồng hồ tay chút, quay sang cười :” giờ vẫn còn sớm , em có cùng hóng gió chút ?.”

      Diệp Sơ Hiểu vốn định cự tuyệt, định tìm lý do thích hợp để từ chối, bỗng trông thấy đằng đó kkhoong xa có bóng người quen thuộc, vì vậy liền quay sang :” Được ạ, dù sao tối nay em cũng có việc gì.”

      Đàm Khải lái xe, ra đường chính Diệp Sơ Hiểu nhìn theo kính chiếu hậu , trông thấy chiếc xe máy chạy theo xe của .

      Xe máy quá gần, nhưng bất kể Đàm Khải vòng hay quẹo mấy đoạn đường , đều cách biệt lắm theo.

      Diệp Sơ Hiểu thấy bộ dáng Trì Tuấn, chỉ thấy lái xe máy mơ hồ đèn xe bên trong, đội mũ bảo hiểm, tư thế đẹp trai kềm chế được.

      Bởi vì nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu, thế lên Đàm Khải ngồi bên cạnh cái gì, cũng nghe vòa đầu, chỉ qua loa lấy lệ” Ừ” hay “Vâng” đáng lại.

      Cũng khoong biết trả qua bao lâu, Đàm Khải rốt cục cũng chịu được, quay đầu sang nhìn , theo tầm mắt của nhìn sang gương chiếu hậu;” nhìn cái gì vậy?.”

      Diệp Sơ Hiểu này mới phản ứng được: "... nhìn cái gì."

      Đàm Khải khẽ cười tiếng:” cảm thấy em có vẻ yên lòng, có phải có tâm ?.”

      Diệp Sơ Hiểu thu hồi tầm mắt, lắc đầu:” có, chính là đây là lần đầu tiên em nhìn cảnh đêm sôngGiang Thành, có chút tò mò thôi.”

      Nam nhân giỏi về dối, nữ nhân vẫn cũng kém cỏi.

      Diệp Sơ Hiểu hạ bút thành văn dối, tựa hồ để cho Đàm Khải sinh nghi. cười cười, mở xe ra : "Em đứng lên, mới nhìn thấy tầm nhìn rộng rãi rất nhiều."

      Diệp Sơ Hiểu chần chờ chút, nghĩ nghĩ, đứng ở chỗ ngồi , theo cửa sổ ở mái nhà vươn nửa đoạn thân mình, đêm gió đập vào mặt, chỉnh tòa thành thị dưới bóng đêm dòng xe cộ, liền thu hết vào mắt.

      cảm nhận phong cảnh bản đêm, sau khi đưng dậy trông tấy chiếc xe máy kia, xoay người nhìn sang, xa xa cùng Trì Tuấn đối mặt. Bất quá , nhìn dõ được ánh mắt Trì Tuấn, chỉ thấy đứng thẳng người lên dửng dưng nhìn lại.

      Diệp Sơ Hiểu hướng bĩu môi, quay đầu nhìn nữa.

      thể , Đàm Khải rất phong độ, cũng làm mất quá nhiều thời gian của Diệp Sơ Hiểu , quanh tuyến đường vòng. liền tự động quay xe hướng trường học.

      Xuống xe, Đàm Khải cũng lời từ biệt luôn , vui vẻ :” mấy ngày kế tiếp công việc quá bận rộn, buổi tối có thể đưa em dạo được ?”.

      Hăn ngữ khí ông hòa, nhàng, đổi thành người khác rất dễ đồng ý, thuwhn theo ý .Nhưng Diệp Sơ Hiểu trong đầu vẫn nghĩ đến Trì Tuấn, yên lòng, tất nhiên tiếp thu được lực hấp dẫn của . Chỉ qua loa gật đầu lấy lệ.

      Đàm Khải lái xe rời , Diệp Sơ Hiểu nhìn chiếc xe máy cách đó xa, Trì Tuấn ngồi rên chiếc xe máy kia.

      Dưới đèn đường thấy , tay cầm mũ bảo hiểm, vẻ mặt thâm trầm nhìn .

      Diệp Sơ Hiểu trái tim dừng được đập mạnh, nhảy dồn dập.

      Nghĩ rằng nhất định xông tới mắng , cũng nghĩ đến phản bác hăn như thế nào rồi. Chỉ giống hư hai người xa lạ nhìn nhauu chừng nửa phuát, Trì Tuấn bỗng nhiên đội lại mũ, nhấn chân ga, phóng .

      Diệp Sơ Hiểu nhất thờ phản ứng kịp.

      theo đường, thế nào lại là cái phản ứng như vậy?

      hiểu tại sao lại có chút mất mát như vậy, trở về ký túc xá , sau môt hồi, ngồi giường mình, móc điện thoại ra, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

      Cũng biết nhìn được bao lâu, bỗng thấy điện thoại bỗ rung lên, mở ra thấy tin nhắn của Đàm Khải gửi đến:”Ngủ ngon, chúc em có giấc mộng đẹp!”.

      Làm Diệp Sơ Hiểu ý thức được rằng mình đợi chờ Trì Tuấn mắng mình, khỏi thấy buồn cười.

      là càng ngày càng bình thường!
      Last edited: 1/7/18
      levuong, Xuxu2109, AABBCC3 others thích bài này.

    2. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor:Hhanglluu

      CHƯƠNG 35

      Đàm Khải quả giống trước kia hàng ngày bận rộn, hàng ngày đều đến sớm hơn sáu giờ, liền gọi điện thoại rủ Diệp Sơ Hiểu ăn tối. vốn định lái xe đến dưới tầng ký túc xá đón , nhưng đều bị ngăn lại, muốn quá nổi bật, Diệp Sơ Hiểu nhanh chóng xuống để đợi quá lâu.

      trước mắt muốn , vì chuyện này mà trở lên nổi danh.

      Đàm Khải nghe xong cười ha hả, cũng tôn trọng ý kiến của , chỉ lái xe chờ phía ngoài cổng trường.

      Về phần Diệp Sơ Hiểu vì sao tiếp tục nhận lời của , kỳ rất đơn giản, chính là muốn biết Trì Tuấn có còn tiệp tục để ý chuyện cùng Đàm Khải thân mật với nhau , làm gì.

      Qủa nhiên , Trì Tuấn vẫn cưỡi xe mô tô theo Diệp Sơ Hiểu và Đàm Khải, chỉ như vậy thôi, vẫn như cũng có bất kỳ hành động nào.

      Diệp Sơ Hiểu mong rằng tức giận, mắng , giống như trước kia vậy.

      Cứ như vậy trong ba ngày, Đàm Khải tựa hồ cũng để ý tơi chiếc xe máy kia, luôn theo sát mình. đợi thời điểm đèn xanh đèn đỏ, hướng sang Diệp Sơ Hiểu cười cười:”Mấy ngày nay vẫn có chiếc mô tô theo chúng ta, biết có hay ?.”

      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lát , thẳng thắn quay sang :” Đúng vậy, em thấy được, là người hàng xóm gây truyện trong nhà hàng lần trước.”

      “Nga?” Đàm Khải cưới ý vị thâm thường kéo dài thanh ”Xem ra đối với em quả bình thường nha!”.

      Diệp Sơ Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu , thấy xe Trì Tuấn bị kẹp giữa hai xe bên cạnh, quay ra phủ nhận:” thể nào,em đoán rằng chỉ muốn gây thôi!”.

      “Như vậy a!” Đàm Khải gật gật đầu, trêu chọc, nháy mắt nhìn :”Chúng ta hôm nay liền bỏ lại hăn ở phía sau!”.

      Lời vừa dứt, đèn xanh bật lên.

      Tính năng xe của hăn tốt, chỉ trong vòng giây nhanh chóng tăng tốc.

      Mặc dù tuyến đường chính, nhưng xe Đàm Khải hiển nhiên tính năng tốt, cơ hồ là thông suốt ở trong giòng xe chạy nhanh chóng qua, bỏ rơi chiếc lại chiếc xe.

      Đồng hồ đo lên kim đồng hồ qua hàng chục chiếc xe, Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy từng trận mê muội, giống như có trọng tâm bám lấy.

      khó khăn xoay người nhìn về phía sau xe, chỉ thấy Trì Tuấn mô tô như cũ theo ở phía sau, ở quanh mình chiếc xe trong lên lên xuống xuống, thậm chí còn nghe thấy tiếng xe mô tô nổ vang.

      Diệp Sơ Hiểu thầm nghĩ tốt mô tô thể so với ô tô, có bât kỳ bảo hộ nào, khi gặp chuyện may, hậu quả chịu được.Mà biết Trì Tuấn cho tới giờ lá gan rất lớn,khẳng định theo đến cùng.

      vội vàng :” Đàm Khải, đừng nhanh như vậy, nguy hiểm lắm!”

      cần lo lắng, kỹ thuật lái xe của từ trứơc đến nay tốt lắm, cho dù chạy đến năm trăm km giờ, cũng có vấn đề gì:” thản nhiên nơi, khóe miệng lên tia như có như tươi cười, ánh mắt bình tĩnh, tựa như làm chuyện rất bình thường.

      Diệp Sơ Hiểu muốn , sợ phía sau xe mô tô xảy ra vấn đề, nhưng Đàm Khải bỗng nhiên đem tay lái bẻ bên, tiến vào ngã tư đường. Xe với tốc độ rất lớn , làm cho dây an toàn của Diệp Sơ Hiểu đột nhiên giật mạnh, lời vừa chưa ra khỏi miệng bị đánh loạn.

      Đợi cho mình ngồi ổn định, vội vã quay đầu nhìn về phía sau xe, thấy bóng dán Trì Tuấn đâu.

      biết có lên thở phào nhõm hay nữa.

      Đàm Khải nhìn gương chiếu hậu, ngữ khí hơi đắc ý :”Xem ra bỏ rơi rồi.”

      Đợi cho xe với tốc độ bình thường, đến bờ sông .

      Đàm Khải nhìn xung quanh bờ sông thấy năm ba cặp tình nhân, liền dừng xe ở ven đường, mở miệng:” Vừa mới có hù dọa em ? bằng mình xuống dạo chút!.”

      Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu, quả có chút chóng mặt cùng sợ hãi.

      Hai người từ trong xe xuống, vừa mới ra , liền nghe thấy tiếng nổ vang truyền đến.

      Chiếc xe mô tô kia vốn bị bỏ rơi đằng sau, từ phía trước chạy nhanh đến, lực phanh mạnh lại, khó khăn lắm ở trước xe Đàm Khải dừng lại.

      Trì Tuấn dậm chân xuống đất, hai tay lôi mũ xuống, vẻ mặt mỉa mai nhìn hai người:”Chiếc xe tệ lắm!.”

      Nhìn thấy việc gì, Diệp Sơ Hiểu thầm thở phào nhõm.

      Đàm Khải vân đạm phong khinh, cười cười:” Vị này, biết cậu theo chúng tôi rốt cuộc vì cái gì?.”

      Trì Tuấn nhanh chậm móc điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên miệng châm, bộ dáng giống lưu manh, thần sắc nhìn về phía Đàm Khải, cầm điếu thuốc xuống, chỉ về phiá Diệp Sơ Hiểu:” Thích này?.”

      Đàm Khải có ý định buông tay.

      Trì Tuấn hừ tiếng:”Thích ta vì cái gì?Thanh thuần xinh đẹp?Học trường trọng điểm?”.

      Đàm Khải nhún vai:” thể phủ nhận, cũng có nguyên nhân đó.”

      “Vậy hiểu ấy sao?”Tri Tuấn hướng hất cằm.

      Đàm Khải vẫn tiếp tục cười , kiên nhẫn cùng truyện:” tại mà , tính là quá hiểu biết, bất quá có rất nhiều thời gian, chậm rãi tìm hiểu ấy.”

      “Phải ?” Trì Tuấn khóe miệng gợi lên giọng mỉa mai,”Tôi đối với ấy rất thân quen, bằng tôi với về ấy, giúp hiểu chút.”

      Diệp Sơ Hiểu biết muốn làm gì, nhưng trực giác cho biết phải truyện tốt lành gì cho cam .

      này, là con nhân tình cha tôi,chúng tôi coi như , em. Chính cha ta bị nghiện, ngập trông non ấy. này… từ bé đến lớn biết thân phận, tính tình cao ngạo. Bề ngoài thoạt nhìn thanh thuần, kỳ tâm tư so với ai khác đều thâm sâu hơn, tính cách lạnh lùng, lòng chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia. nghĩ là khi ta ngồi trong xe , vì đối với có tình cảm ư?Thôi , ta chỉ coi trọng thân phận ,tiền tài của thôi.”

      Rầm!

      Diệp Sơ Hiểu chỉ cảm thấy hai má bạo đỏ. Vừa thẹn vừa giận.

      Nỗi lòng bấy lâu nay cất giấu , đều bị mọi người nhìn ra, nay bị Trì Tuấn hết ra như vậy. giống như bị người khác lột hết quần áo giữa đám đông vậy, thậm chí còn kiếm được lý do nào phản bác nào khác.

      Trong đầu ong ong lên hồi.

      Nhưng Đàm Khaỉ chỉ cười , coi như là chuyện cười:” Như vậy là hạ thấp danh dự , cũng phải người đàng hoàng nha.!”

      vừa dứt lời Diệp Sơ Hiểu tiến lên về phía trước, tức giận dùng sức đẩy mạnh Trì Tuấn cái cho hả giận, hiển nhiên đưa hăn cùng xe mô tô đẩy xuống.

      Làm xong động tác như vậy , nhanh chóng chạy về phía trước, đến chiếc taxi đỗ gần đó, chui vào trong xe ngồi xuống.

      Trì Tuấn lười nhác sửa sang quần áo, nhìn theo hướng chiếc xe taxi rời , rồi quay sang nhìn Đàm Khải, hừ lạnh tiếng, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm đuổi theo.

      Đàm Khải bình thản lắc đầu, vào trong xe, chuẩn bị nổ máy bỗng nhiên dừng lại, mở cửa xe xuống, đứng ở bên hàng rào, nhìn phía dưới cuồn cuộn mất nước sông, như nghĩ tới cái gì.

      Diệp Sơ Hiểu ngồi bên trong xe lát, nhìn đến phía trước máy hiển thị lên hai mươi đồng, liên kêu xe dừng lại.

      Kỳ bao nhiêu phẫn nộ, đó là nội tâm bấy lâu nay mà mình cất dấu , bỗng nhiên bị Trì Tuấn vạch trần, cản thấy vừa giận vừa thẹn, lại có chút thoải mái.

      Bởi vì đây là lần đầu tiên, chính bản thân đối mặt trực tiếp với nó mà thể để người khác biết được.

      ra Trì Tuấn hiểu như vậy.

      “A! phải nghĩ quẩn , tính nhảy sông chứ?.”

      Thanh này làm Diệp Sơ Hiểu cảm thấy quen quá nữa bất quá, để ý đến, cũng thèm quay đầu lại.

      Trì Tuấn xe mô to bước đến, đến bên cạnh :”Như vậy mà khóc?.”

      Diệp Sơ Hiểu hừ tiếng, xoay người đưa lưng vào thanh chắn.

      Trì Tuấn cùng đối mặt:” vốn chính là người như vậy, tôi chỉ mà thôi.”

      Diệp Sơ Hiểu thẹn quá hóa giận:”Trì Tuấn, đủ rồi!Tôi phải thiên thần, chính là tên hỗn đản.”

      “Tôi khốn kiếp a!” Trì Tuấn da mặt dày nhìn về phía .

      Diệp Sơ Hiểu bị nghẹn ra lời, sải bước theo dọc thanh chắn tiến về phía trước.Nhưng mới được mấy bước bị Trì Tuấn bắt tay:”Trời tối như vậy, muốn đâu?.”

      " cần quan tâm!"

      "Hắc! vẫn thể hiểu !"

      "Nếu mà, tôi ở trong mắt là loại người mà lúc nãy, việc gì phải quan tâm đến tôi!.”

      thể!” Trì Tuấn có ý định buông tay Trì Tuấn ra, chỉ nhịn được ,:”tốt lắm, xinh đẹp lương thiện, là thiên thần , được chưa?.”

      “Trì Tuấn!” Diệp Sơ Hiểu quay đầu , ửng đỏ nhìn về phía TrìTuấn, chỉ kém phần tức giận dậm chân.

      Trì Tuấn hầm hừ tiếng:” tôi như vậy ra cũng là vì và tên kia thôi, phải người tốt.”

      “Mỗi lần như vậy , nhưng sao cho tôi nguyên nhân là sao?”. Diệp Sơ Hiểu bĩu môi .

      “Tôi như vậy tự nhiên là có nguyên nhân.” Trì Tuấn liêc cái. “hơn nữa, cũng lên , cùng tên họ Đàm kia cùng chỗ, phải vì thân phận của hay sao?”Chẳng lẽ thích ?”

      Diệp Sơ Hiểu bị lời này của , trầm mặc mà .

      Trì Tuấn buông tay ra, tiếp tục :” đọc nhiều sách như vậy, đọc xong để ở đâu hết rồi?Chẳng lẽ nghĩ rằng đáng tin ? Tìm kẻ có tiền làm bạn trai, có thể thoải mái sao? Còn có ý định dựa vào người xa lạ? thẳng ra là nếu có nam nhân đối xử với tốt, phải vì tuổi trẻ xinh đẹp sao. Cho lên phải lên dựa vào chính bản thân mình sao.”

      “Tôi cũng , rằng dựa vào chính mình.”Diệp Sơ Hiểu chột dạ thầm, dừng chút, lại hậm hực ”Nhưng tôi có gì cả, ngay cả sinh hoạt hằng ngày đều do nhịn ăn nhịn mặc, dám chi tiêu sao.”

      Trì Tuấn sửng sốt lúc, dùng sức vẫy tay:”Nhiều chút chuyện! phải vì tiền sao? Tôi cho vì sao lại muốn, Tóm lại về sau liền an tâm đọc sách, nếu thiếu tiền , cùng lắm là tôi cho mượn.Nếu chăm chỉ đọc sách. tiếp tục thi nghiên cứu sinh, có thể ra nước ngoài du học. Chút tiền ấy tôi có thể cho mượn.”

      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lúc, ngẩng đầu lên nhìn về phía :” đáng tin sao?.”

      Trì Tuấn tránh ánh mắt của :”Tôi đòi cái gì? Tôi đây đường dường là lão đại, Tân Đường mọi người ở đâý đều do tôi bảo hộ. Sau này tôi cho mượn tiền, phải là cho , tôi còn thu lợi nhuận.”

      " phải là vay nặng lãi chứ ?" Diệp Sơ Hiểu giọng than thở.

      Trì Tuấn hổn hển gõ trán cái: "Tôi là loại người đó sao?"

      Diệp Sơ Hiểu ôm cái chán bị đau , tức giân :” Vậy cũng , chỉ có kiểu lưu manh, như làm chuyện này.”

      Trì Tuấn khinh thường hừ tiếng, liếc sang :” thôi, tôi đưa về” Vừa vừa bất mãn thầm” Tuổi lớn lắm, tính tình cũng ."

      Diệp Sơ Hiểu sau lưng , ôm cái chán bất mãn , tức giận theo lên xe

      Gió của ban đêm, thổi vào người lạnh.

      Cho dù xe rất chậm, Diệp Sơ Hiểu như cũ vẫn cảm thấy lạnh đến thấuxương.

      giống lần trước, bị Trì Tuấn lôi kéo quần áo hai bên, nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay như vậy náo loạn, mạc danh kỳ diệu cảm thấy trận yếu ớt, này yếu ớt làm cho đặc biệt tưởng nhớ đồng phía trước người này tới gần, nghĩ buông ra chính mình ỷ lại .

      Vì thế vòng hai tay ôm lấy Trì Tuấn, chặt chẽ ôm lấy, cả người dựa vào lưng .

      Nam nhân thân thể rắn chắc, mạnh mẽ bỗng trở nên cứng nhắc

      Trì Tuấn gióng có chút kỳ quái quay đầu :” Diệp Sơ Hiểu , có làm gì mà ôm tôi khẩn trương như vậy?”.

      “Hơi lạnh,liền ôm chút, phải mọn thế chứ?.”

      " Chửi thề tiếng !" Trì Tuấn văng tục câu, bỗng nhiên đem xe dừng lại.

      định làm gì?Diệp Sơ Hiểu chưa kịp phản ứng, mũ bảo hiểm bị Trì Tuấn xoay người lấy .

      mở to mắt, vô tội nhìn về người phía trước mình.

      Ngô!

      Trước mắt mảnh tối tăm.

      trận ấm áp đánh úp lại.

      Diệp Sơ Hiểu đầu óc chợt chỗ trống, thân thể muốn bị Trì Tuấn sau này áp chế, bị gắt gao ôm vào trong ngực. đem khuôn mặt bám vào mặt , đem môi chuẩn xác đặt lên môi tiếp tục hôn tới.

      Biến hóa này quá nhanh, Diệp Sơ Hiểu nhất thời kịp phản ứng lại.

      Trì Tuấn hông có chút kỹ sảo nào, chỉ là ngừng khẽ cắn lên môi , lại thừa dịp Diệp Sơ Hiểu phòng bị, đem đầu lưỡi của mình tham lam tiến vào trong miệng , hấp thu bên trong ấm áp.”

      đặt Diệp Sơ Hiểu ngồi thân thể cứng răn , nóng rực của , mà tùy ý tác loạn lời lẽ lại cháy sạch Diệp Sơ Hiểu cả người đều nóng lên vài độ.

      Khi quá cảnh thiên, cảnh còn người mất, đại khái chính là cái này bộ dáng.

      Hai năm trước, cũng từng làm như vậy đối với , nhưng lúc đó Diệp Sơ Hiểu , chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng ghét bỏ. Mà ngay lúc này, trừ bỏ lúc đầu có chút thất thần, thế nhưng cũng chỉ có ngượng ngùng khẩn trương và mơ hồ có chút hưng phấn.

      thậm chí cảm thấy bị như vậy nhiệt độ vây quanh, làm cho loại cảm giác kiên định cùng an tâm.

      Vì thế, Diệp Sơ Hiểu, tự chủ được nhàng ôm lấy , đè nặng người của chính mình.

      Trì Tuấn bị ôm chăt, có chút chấn động, rốt cục kịp phản ứng loại, nâng lên thân đem kéo lên.

      Nụ hôn vừa chấm dứt , hai người có chút khó thở.

      Nương nhờ ngọn đèn yếu ớt đường , Trì Tuấn chăm chú nhìn Diệp Sơ Hiểu đôi môi ướt át đỏ mọng.

      Kia là tác phẩm của .

      tự tay ở môi sờ sờ: "Còn lạnh hay ?"

      Diệp Sơ Hiểu giờ mới nhận ra chính mình còn ôm chặt lấy .

      Tên hỗn đản này!

      có chút được tự nhiên quay đầu , tránh khỏi ánh mắt của : "Ngươi phải bất đồ ta cái gì?"

      Trì Tuấn nhếch mép lên: "Lão tử thu chút lợi tức được sao?"

      Diệp Sơ Hiểu bĩu môi: "Nào có tiền còn có cho mượn trước hết thu lợi tức."

      Trì Tuấn hừ tiếng: " phải ta là lưu manh sao? Chính ta lưu manh cứ làm như vậy."

      "Đồ lưu manh!"

      Trì tuấn cười ha ha, cố ý lưu manh bình thường nắm chặc phen đỏ lên hai má, mà gương mặt của mình kỳ cũng là đỏ.

      tựa người đưa mũ cho Diêp Sơ Hiểu, chính mình đội xong xoay người ngồi thẳng dậy, chuẩn bị nổ máy.

      Diệp Sơ Hiểu đội mũ xong, thấy vẫn cầm tay lái, đợi nửa ngày thấy lái xe.

      "Như thế nào ?" kỳ quái hỏi.

      " phải thấy lạnh!"

      "Ừ ?"

      "Ôm lấy tôi!"

      "..."

      "Nhanh chút!"
      levuong, Xuxu2109, truth2054 others thích bài này.

    3. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor:Hhanglluu

      CHƯƠNG 36

      Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa xong giờ học trở lại ký túc xá, Diệp Sơ Hiểu thấy Trì Tuấn nhắn tin hay gọi điện thoại cho mình.

      khỏi khó chịu.

      Đáng giận ! chiếm tiện nghi của liền biến mất dạng.

      Trần Linh thấy nhìn di động đến ngẩn người, cầm lấy cặp lồng, ở trước mặt gõ xuống:”Sơ Hiểu , ăn cơm sao?.”

      Diệp Sơ Hiểu ừ tiếng, có chút tức giận nhét mạnh điện thoại vào túi, cầm lấy cặp lồng cơm cùng Trần Linh xuống lầu.

      “Sơ Hiểu , mấy ngày nay rốt cuộc cậu bị sao vậy?Như thế nào, mà lúc nào cũng thẫn thờ nhìn điện thoại vậy?.”

      Diệp Sơ Hiểu giật mình , nhanh chóng lắc đầu:” có việc gì đâu.”

      Trần Linh bĩu môi:”Cậu như lọ hũ nút vậy, có việc gì cũng bao giờ kể với mọi người.”

      Diệp Sơ Hiểu cười khổ.

      , hai người ra khỏi tòa nhà ký túc.

      "Diệp Sơ Hiểu!"

      giọng nam quen thuộc cách xa vang lên.

      Diệp Sơ Hiểu theo tiếng gọi nhìn sang, trông thấy Trì Tuấn hai tay đút túi quần, đứng ở cạnh gốc cây dưới lầu. Lúc này ánh mặt trời vừa lặn, bóng cây dáng chiều chiếu lên người , có chút ra được tốt đẹp.

      Trông thấy nhìn thấy mình, giơ tay theo hướng vẫy vẫy:” Lại đây!”.

      Diệp Sơ Hiểu cắn răng, nghiến lợi oán thầm, muốn đùa giỡn gì đây!.

      Dù miệng oán trách, nhưng trong lòng khỏi dâng lên tia vui sướng như thế nào khỏi bỏ qua.

      cố gắng giữ cho sắc mặt của chính mình bình tĩnh, quay sang Trần Linh :”Câu ăn trước , cần đợi tớ đâu.”

      Trần Linh nhìn Trì Tuấn cách đó xa, hài hước ồ tiếng, rồi hướng nháy mắt mấy cái:” Biết rồi, cùng soái ca hẹn hò!.”

      Diệp Sơ Hiểu thấy buồn cười rồi trừng mắt nhìn mộ cái. Xoay người đến bên Trì Tuấn.

      Trì Tuấn vẫn giữ vẻ mặt bất cần như vậy, trông thấy đến gần, trông thấy ánh mắt giấu được nét cười mặt.

      Diệp Sơ Hiểu từ đến lớn đều biết có bộ dạng tuấn, Ở Tân Đường trông như phượng hoàng đứng trong bầy gà vậy.Chỉ là biết được, nay đứng giữa đám đông nhiều sinh viên qua lại, vẫn nổi bật như vậy, thể so sánh với thành phần kém cỏi được.

      chỉ diện mạo , mà cả người toát lên vẻ cao ngạo,bẩm sinh mà phải ai có được.

      Diệp Sơ Hiểu cảm thấy chính mình giấu được ý cười trong lòng, biểu ra hết, khó khăn lắm mới mới nhịn xuống ở trước mặt đứng lại, khó khăn lắm :” Làm gì?”.

      Trì Tuấn chăm chú nhìn mặt , nhàng lẩm bẩm tiếng, cầm lấy bàn nay còn trống của :” , cùng tôi ăn cơm!.”

      Diệp Sơ Hiểu bị kéo mà nảo đảo mấy bước, bất mãn :” đâu?.”

      " biết!"

      Tay bị gắt gao cầm lấy, trong lòng bàn tay tỏa nhiệt độ nóng bỏng, làm cho Diệp Sơ Hiểu nhịn được mà đỏ mặt, tim đập mạnh. quay đầu sang nhìn gương mặt nghiêng của chỉ thấy khóe miệng của giương lên.

      Thấy phô trương thanh thế như vậy, Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc nhịn được phật cười thành tiếng.

      Trì Tuấn quay đầu sang, trừng mắt nhìn sang cái:”Cười gì vậy?”

      Diệp Sơ Hiểu mở cặp mắt to trong suốt, giơ cặp lồng cơm trong tay lên:” Muốn ăn ở nhà ăn ? Tôi đây cầm cặp lồng cơm như vậy, chẳng lẽ giễu cợt ?.”

      Trì Tuấn tay cầm lấy lồng cơm đoạt lấy:” Ai dám riễu cợt lão tử?.”

      Diệp Sơ Hiểu cười càng lớn:” nghĩ là xã hội đen sao?.”

      Trì Tuấn lúc này mới ý thức được Diệp Sơ Hiểu đáng cười chính bản thân mình, quay đầu, hung giữ :” Diệp Sơ Hiểu, xem tôi thu thập như thế nào?.”

      Thẳng đến trước ngày hôm qua, Diệp Sơ Hiểu hiểu Trì Tuấn hơn trước còn sợ hãi nữa, nhưng bây giờ biết chỉ thích phô trương thanh thế, liền cười khiêu khích:” bao nhiêu lần thu thập tôi? Nhưng ra chỉ thôi.”

      “Hăc! vẫn hiểu ! Trì Tuấn chính bản thân mình nén được tiếng cười bật ra, buông lỏng bàn tay , phen ôm chặt hông , đem gắt gao nắm vào trong lòng, cúi đầu hướng môi tìm đến.

      Diệp Sơ Hiểu rốt cục lúc này cũng bị làm cho hoảng sợ muốn chết.

      Trì Tuấn khí lực rất lớn, cho dù dùng tay, cũng khó mà nhúc nhích được. thực tế khi đường, cũng dám tùy tiện giãy giụa, chỉ có thể để mặc cho làm bậy.

      Cũng may Trì Tuấn cũng có chừng mực, chỉ hôn trong chốc lát, liền buông ra, hơi chút đắc ý :”Còn muốn hay thu thâp.?”

      Diệp Sơ Hiểu lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Da mặt mỏng, cho dù bây giờ được buông ra, cũng dám ngẩng cao đầu, sợ trong thấy ánh mắt của mọi người.

      Rốt cuộc là tức giận, mặt đỏ ửng dùng sức ở bên hông bấm lấy cái, oán giận :” Nơi đây là trường học !”.

      Trì Tuấn cho là đúng:” tại sinh viên ai mà trả như vậy!.”

      "..."

      tin ngẩng đầu lên nhìn sang bên kia.”

      Diệp Sơ Hiểu theo tiếng của ngẩng lên, nhìn theo hướng chỉ, lọt vào trong tầm mắt đôi tình nhân, nồng nhiệt chỗ hôn nhau, ấm áp ẩm ướt như vậy, cũng biết là hôn được bao lâu, hoàn toàn coi mọi người ra gì.

      Nếu mà so sánh với nụ hôn ban nãy , chỉ là bữa tráng miệng thôi sao.

      Diệp Sơ Hiểu bĩu môi, quay sang , ánh mắt lung linh nhìn vào mắt Trì Tuấn, nhịn được phì cười ra tiếng .

      Trì Tuấn cũng cười, đưa tay xoa đầu :”Cười nhiều mới đúng chứ! Từ đến lớn cả ngày chỉ bày ra vẻ mặt nhăn nhó, giống như bà cụ vậy, trông mà đáng lo!.”

      “Miệng như thế nào hư hỏng như vậy?” Diệp Sơ Hiểu tức giận , nhưng khóe miệng vẫn lên ý cười.

      Kỳ chính biết rằng những lời Trì Tuấn sai lắm,Từ lúc Diệp Kiến Cương bị nghiện ma túy, cảm thấy cuộc sống của khổ sở, rất ít khi cười lớn vui vẻ.

      Nhưng mà từ tối hôm qua cho đến bây giờ, trong lòng tràn ngập niềm vui, thể áp chế được. Thậm chí còn suy nghĩ rằng tại sao mình lại có tình cảm với .

      Trì Tuấn dùng hộp cơm ở đầu vỗ cái:”Tôi chính là hư hỏng như vậy, ngươi biết sao? nhanh, tôi dẫn đến quán ăn ngon.”

      Ngữ khí của có phần hung dữ, nhưng trong ánh mắt tràn ngập ý cười, lại là kẻ ngốc nghếch ngang ngược như vậy.

      Diệp Sơ Hiểu giả bộ xoa đầu, ngữ khí có chút tự chủ được hờn dỗi:”Rốt cục ăn cái gì. Sao phải thần , thần bí thế.”

      Trì Tuấn cầm tay chặt , nhìn sang cái:” đến khác biết.”

      nhà hàng chuyên bán đồ ăn thành gia hương.

      Diệp Sơ Hiểu ở thành phố giang hai năm, chưa bao giờ biết sau trường phụ cận, có nhà hàng như vậy.

      Bất quá thể trách , mỗi tháng đều bận rộn lo lắng tiền sinh hoạt , ăn cơm ở căng tin cũng đủ no, làm sao có tâm tư nghĩ xem quanh trường có quán nào ăn ngon.

      hai năm nay có về nhà, đồ ăn ở quán này làm cho tự nhiên nhớ đến nhà.

      Trì Tuấn cầm menu lên gọi đồ,Diệp Sơ Hiểu :” Sao sớm biết chỗ này , mà với tôi?.”

      Trì Tuấn ngẩng đầu lên khinh khỉnh nhìn cái, ảm đạm :” Trước hôm qua, với tôi phải ghét nhau như chó mèo, sao tôi lại phải giới thiệu nơi tốt như vậy cho ?.”

      lên mở miệng a!

      Diệp Sơ Hiểu hậm hực mấy câu, thèm để ý đến nữa.

      Trì Tuấn nghiêm túc nhìn thực đơn, xong ngẩng đầu nhìn hỏi:” Tương vịt thích ăn sao?”.

      " Ừ." Diệp sơ hiểu gật đầu.

      “Thịt bò xào?”.

      " Ừ."

      “Tôm chấm tương?.”

      " Ừ."

      "Thịt om măng tây?"

      " Ừ."

      "Hấp quyết cá?"

      " Ừ."

      ...

      Chờ chút !Diệp Sơ Hiểu vốn chỉ nghĩ rằng hỏi mình thích ăn món nào, nhìn thấy người phục vụ bên cạnh hì hục ghi vào, mới phản ứng được là gọi món.

      nhắc nhở :”Hai người chúng ta, gọi nhiều như vậy làm sao ăn hết được?.”

      Trì Tuấn cười cười, lại gọi thêm món xào, sau khi đem thực đơn đưa trả người phục vụ, chút để ý đến , chỉ chỉ lồng cơm:” Ăn hết liền có thể mang về, chia cho bạn cùng phòng của , dù sao mang theo cặp lồng cơm, coi như có tác dụng.”

      "Cái gì đó!" Diệp Sơ Hiểu hầm hừ tiếng.

      Trì Tuấn nhìn tiếp tục :”Hơn nữa nên ăn nhiều chút, xem , gầy khác con khỉ là bao, phía trước cái gì nhìn thấy được.”

      "Trì tuấn!" Diệp sơ hiểu thẹn quá thành giận.

      Người này miệng lưới hư hỏng, mặc dù béo, nhưng giống như lời , tốt xấu gì cũng được công nhận là mỹ nữ.

      Trì Tuấn ánh mắt cười cong lên:” Bất quá sao, ăn nhiều chút, tin tôi . Tôi giám sát !”

      Diệp Sơ Hiểu hừ tiếng:” xấu hổ!”.

      Hai người võ mồm hồi , được rồi , thực tế Diệp Sơ Hiểu tiếp tục chịu đựng lời chọc ghẹo của Trì Tuấn lúc,món ăn cũng bắt đầu được mang lên.

      Quán ăn này phân lượng đầy đủ, lúc dọn đồ ăn xong, đối với hai người mà , là dọa người.

      Đều là những món Diệp Sơ Hiểu thích ăn, bình thường có thói quen lãng phí đồ ăn, liền khách khí nữa, chút khí chất thục nữ để ý.Dù sao cảm thấy sắm vai thục nữ trước mặt Trì Tuấn, cũng cần thiết chút nào.

      Trì Tuấn ăn rất ít, ăn được lúc đem đĩa tôm đặt trước mặt mình , chuyên tâm lột vỏ.

      Diệp Sơ Hiểu rất thích ăn tôm , nhưng lột tôm sợ là phiền toái, cũng biết bóc nó, liền ăn món khác.

      Nhìn thấy Trì Tuấn lột đống tôm bóc vỏ, để vào đĩa trước mặt , lập tức có chút hai mắt tỏa hào quang.

      Trì Tuấn trông thấy ánh mắt của :” nên dùng ánh mắt này nhìn đĩa tôm của tôi, tự mình bốc , hiểu ?”

      Diệp Sơ Hiểu cắn miếng, tiếp tục cúi đầu ăn tiếp, bỗng Trì Tuấn cầm đĩa tôm được bóc hết vỏ, đặt trước mặt , dùng ngữ khi muốn đánh đòn :” Bất quá loại người như ngay cả tôm mà lột tốt, là đáng thương. Ai bảo tôi là người tốt, nay có đĩa tôm liền cho !”.

      Diệp Sơ Hiểu bật cười thành tiếng:”Trì Tuấn ! đủ chưa!”

      Tuy như vậy, nhưng trong lòng dang lên cảm giác ngọt ngào, ấm áp.

      Trì Tuấn cầm lấy chiếc đũa của mình, thúc giục:”Nhanh ăn !”.

      Diệp Sơ Hiểu ừ tiếng, gắp con tôm trắng noãn , chấm chấm đĩa tương, bỗng nhiêu kêu tiếng:”Trì Tuấn”.

      "Ừ ?"

      " có gì." Diệp sơ hiểu chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, nhưng lại biết chính mình muốn cái gì.

      Cuộc sống của hai mươi năm qua , bây giờ mói cảm nhận được ấm áp cùng tình .Cha hút thuốc phiện giống như cái xác hồn, mẹ lãnh đạm thờ ơ. nghĩ đến nhân sinh của chính là như vậy lạnh lùng, lại phát rằng, ra bên cạnh vẫn luôn có người cho cảm giác ấm áp như vậy.

      Chỉ là từ trước để ý đến.

      tại tiếp tục nhìn sang, Trì Tuấn vẫn ngồi đối diện là tốt, chưa bao giờ rời xa , cũng chưa bao giờ ức hiếp . vẫn ở cạnh bên , cách đó xa. Có lẽ chỉ là chờ hướng mắt đến tiến thêm bước, sau đó thoải mái cùng tới.

      Trì Tuấn thấy cúi đầu gì, dưới chân bàn đá cái”Làm gì vậy?.”

      Diệp Sơ Hiểu hít thở sâu hơi, ngẩng đầu tươi cười nhìn , đưa mấy con tôm cho :” Thành quả lao động của , chính mình cũng lên hưởng thụ.”

      Trì Tuấn cũng cự tuyệt, khóe miệng cười tươi vui vẻ đón lấy.

      Diệp Sơ Hiểu nhìn , tưới cười với , bỗng nhớ đến điều gì đấy liền hỏi:” đúng rồi, làm sao có thể tới Giang Thành?”

      còn nghĩ đến mắc là vì muốn đuổi theo mà đến, dù sao hai năm trước, làm chuyện quá đáng như vậy.

      Trì Tuấn vẫn chăm chú bóc tôm, động tác bỗng nhiên cứng đờ, nhanh chóng khôi phục lại, vui vẻ :” Ba tôi mất, tôi nghĩ mình còn trẻ, tốt hơn lên đến thành phố lớn.”

      Diệp Sơ Hiểu:” cho lên mới mở quán rượu Giang Thành kia.”

      Trì Tuấn cười:” khoan hãy , ở thành phố nhiều người ngốc nhiều tiền, tôi đây mua chai rượu nhập vào hai chục đồng bán ra mấy trăm đồng. mà cũng có người mua.”

      Diệp Sơ Hiểu ghét bỏ :” ngờ gian thương như vậy!”

      Trì tuấn cho là đúng cười tiếng.

      Tuy rằng Diệp Sơ Hiểu cố gắng phấn đấu , nhưng món ăn bàn bây giờ cũng còn hơn phân nửa.Qủa thực ứng với lời Trì Tuấn , đành phải lấy lồng cơm ra đựng.

      Lúc ra cửa, Trì Tuấn hỏi:” buổi chiều có giờ học sao?”.

      Diệp Sơ Hiểu lắc đầu:’T ôi thính đến thư viện.”

      Trì Tuấn lập tức làm ra bộ dáng thống khổ, đỡ trán:’K ỳ tôi có căn bệnh mà bấy lâu nay khong biết. Tôi cảm thấy tôi là người ăn ngay thât.”

      "Ừ ?" Diệp sơ hiểu nhất thời phản ứng kịp.

      “Chính là…Tôi vừa nghe thấy sách liền đau đầu, có biết tại sao từ tôi học giỏi ? Cũng bởi vì bệnh này lên tôi đỗ được Thanh Hoa.”

      Diệp Sơ Hiểu rốt cục cũng kịp phản ứng xem gì, ghét bỏ nhìn cái:” Tôi lại muốn đến thư viện, xem hoảng sợ! Hơn nữa, chúng ta thư viện thể vào.”

      “A?”Trì Tuấn bất mãn :”Tôi nhưng ra là nhớ cầm sách, tôi tìm chỗ yên tĩnh, nhìn xem sách. Tôi lần đầu tiên…nhìn .”

      Diệp Sơ Hiểu mặt đỏ ửng lên.

      Ngứa ngáy tên.

      có chút ngượng ngùng, trong túi điện thoại bỗng nhiên vang lên. Diệp Sơ Hiểu vội vã lấy điện thoại ra: "Thư ký Lý ?"

      “Được , được.”

      Trì Tuấn nhíu mày nhìn :” có việc gì thế?.”

      Diệp Sơ Hiểu thu lại điện thoại , quay sang :”Trước đây tôi có làm phiên dịch ở chế dược Hoa Hạ, giờ lại có việc cần, giờ tôi lấy tư liệu.”

      “Công ty Chế Dược Hoa Hạ?” Trì Tuấn sắc mặt trầm xuống.

      Diệp Sơ Hiểu Gật đầu thản nhiên :” Công việc là công việc, Đàm Khải là Đàm Khải. Vừa tiện lấy tài liệu, tiện cho biết”

      " ràng làm cái gì?"

      Diệp Sơ Hiểu trừng mắt nhìn cái:” Biết rồi còn cố hỏi.”

      Trì Tuấn khóe miệng nhếch lên, nắm lấy tay , trực tiếp hôn lên môi của :”Nhanh chóng ràng, làm cho có huy vọng nào, cũng đừng có tiếp xúc nhiều với , dù sao tôi có thể cho vay tiền, tôi cũng thích thu hoa hồng.”

      Lời của làm cho Diệp Sơ Hiểu dở khóc dở cười, đẩy ra:” trở về , tôi trước ,có gì buổi tối chuyện.”

      Trì tuấn kỳ quái ừ tiếng, hai tay cắm túi tiền, rời trước.

      Theo thư ký Lý cầm tập văn kiện, Diệp Sơ Hiểu hỏi có thể tìm gặp Đàm Khải được . Truyện của hai người , Thư ký Lý biết , cười trừ bảo gõ cửa.

      Diệp Sơ Hiểu đến cửa phòng làm việc Đàm Khải gõ, bên trong rất nhanh truyền đối lại:”mời vào.”

      đẩy cửa vào, bàn làm việc của Đàm Khải có rất nhiều văn kiện, hiển nhiên rất bộn bề nhiều việc, Ngẩng đầu lên nhìn người tới, tựa hồ có chút sửng sốt chút:” Sơ Hiểu sao em lại đến đây.?Hôm qua có gửi tin nhắn cho em , thấy em nhắn lại, còn tưởng em muốn gặp nữa!.”

      Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười:” Em đến đây tìm , thực chất là muốn vài lời với .”

      Đàm Khải gật đầu, đứng lên cầm tập văn kiện lên kẹp lại, ôn hoà nhìn :”Kỳ thực bây giờ rất muốn nghe, nhưng lúc này có cuộc họp gấp,nếu em gấp, ngồi đây đợi lát.”

      vội, em ở đây đợi họp xong rồi sau.”

      Sau khi Đàm Khải rời , cả văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Diệp Sơ Hiểu.

      Văn phòng tính là lớn lắn, văn kiện bàn chất đầy,chứng tỏ rằng chủ nhân căn phòng vày quá bận rộn .”

      Diệp Sơ Hiểu ngồi mình ở văn phòng xa lạ này, ít nhiều có chút lo lắng, ngồi sa lông hơn nửa tiếng, cũng thấy Đàm Khải trở về, chỉ có thể nhìn đông nhìn tây , uống trà nhìn bồn thực vật.”

      lúc sau, tầm mắt của bị chậu hoa tạo hình đặc biệt bàn Đàm Khải hấp dẫn, liền đứng dậy đến gàn để nhìn kỹ, bở vì chậu hoa này rất lên tùy tay cầm lên.

      Vừa mới cầm lấy, chậu hoa trông thấy ngăn hay đoại loại gì đó, liền bai lộ trước mặt .

      Động chạm tự nhiên nầy nọ vào đồ người khác là hành vi lễ phép, nhưng Diệp Sơ Hiểu nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng đem chiếc hộp kéo ra.

      bé trong suốt tinh thể, Diệp Sơ Hiểu nhận ra là vật gì , chẳng qua là cảm thấy có chút hồ nghi.

      Mà khi đem vật này thả lại, chậu hoa cũng vật về tại chỗ cũ, trong đầu chẳng biết tại sao liền bỗng nhiên linh quang chợt lóe. Này đột nhập tới ý niệm trong đầu, làm cho cả người rét run, chỉ cứng đờ ngồi trở lại sô pha.

      Đúng lúc này Đàm Khải đẩy cửa mở vào , trông thấy , cười cười:” Chờ lâu . Có chuyện gì vậy em .”

      Diệp Sơ Hiểu từ trong mộng bừng tỉnh, cố gắng làm cho sắc mặt mình trở lên bình tĩnh, cười khan tiếng:” Mấy này nay em nghĩ rất kỹ, liền cảm thấy em và thích hợp với nhau.”

      Đàm Khải sắc mặt đổi, chỉ chau mày :” Nhưng lại thấy chúng ta mấy ngày nay rất vui vẻ, rất thích hợp.”

      Diệp Sơ Hiểu nghĩ nghĩ, mạnh rạn :”Kỳ những lời của người hàng xóm sai, em phải là tốt, em tiếp cận chính vì nhìn trúng là người có tiền , có địa vị.”

      Đàm Khải gật gật đầu: "Như vậy cũng sai a! Tình vốn là có thể có công lợi tính. Nếu em là nhìn trúng vì tiền tài, cố gắng kiếm nhiều tiền hơn cho em có niềm vui."


      "Nhưng mà, em tại cũng phải rất cần tiền, em giờ dây muốn cảm tình." Diệp Sơ Hiểu kỳ rất loạn, trong đầu đều là vừa vặn thấy tinh thể, xong này đó lại vội vàng ,” tóm lại , đây là những lời em muốn , em đây.”

      Đàm Khải cũng ngăn cản , đúng lúc đến cửa liền :” Sơ Hiểu, từ bỏ.”

      Mà Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa nghe tiến câu này, chỉ tại sau khi đóng cửa, thần sắc phức tạp nhìn kia phiến đóng chặc cánh cửa.
      levuong, Xuxu2109, Iluvkiwi4 others thích bài này.

    4. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      :)
      AABBCC thích bài này.

    5. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor:Hhanglluu

      CHƯƠNG 37

      Diệp Sơ Hiểu trở về trường học luôn, mà khi ra khỏi công ty Chế dược Hoa Hạ , liền trực tiếp vào tiệm nét gần đó.

      khí trong tiệm nét rất ồn ào, nhưng hoàn toàn lãnh hội được, toàn bộ tâm trí đều trống rỗng, biết chính bản thân mình nghĩ gì nữa.

      Mở máy tính trước mặt lên, đối mặt với màn hình máy tính mà tim đập liên hồi và loạn nhịp nửa ngày, rốt cuộc mới bắt đầu vào trang wed, sau đó đánh hai chữ ‘băng phiến’.

      Thuốc phiện đối với từng sinh hoạt hoàn cảnh, tồn tại rất cao. Diệp Kiến Cương cùng số thanh niên chơi bời lêu lổng khác, đều bị thứ này mà hủy hoại, trở nên người ra người quỷ ra quỷ. Mà đối với cuộc sống của , cũng chính vì thứ thuốc phiện này mà trở lên đen tối.

      Cũng bởi vì cha của chính mình là kẻ nghiện ngập, Diệp Sơ Hiểu xem rất nhiều tài liệu tương quan, mong muốn tìm ra nhiều phương pháp để Diệp Kiến Cương rời xa thứ thuốc phiện này.

      Rất hiển nhiên rằng, loại ý tưởng ngây thơ ấu trĩ này, cũng vô ích mà thôi.

      Bất quá, mặc dù có tìm được biện pháp giúp cho kẻ nghiện thuốc phiện rời xa khỏi nó, nhưng đối với thuốc phiện có mấy phần hiểu biết.

      Diệp Kiến Cương cứ lên cơn lên là bắt đầu tìm kiếm thuốc để giảm đau đớn cùng với khoái cảm, mà thế giới này loại thuốc có thể giảm đau đó chỉ có thể là thuốc phiện ngoài ra có thể gọi là băng phiến.

      chăm chú nhìn hình ảnh lên màn hình máy tính, thứ bột trắng tinh dó mà có thể làm con người khổ sở như vậy.

      Ngay cả Diệp Sơ Hiểu cũng biết, khi nhìn thấy những tinh thể kia bàn làm việc của Đàm Khải liền liên tưởng đến băng phiến.

      Cũng có thể rằng hận thuốc phiện đến thấu xương.

      Trong đầu giờ lên dáng vẻ Đàm Khải, thành thục, chững chạc, so với kẻ nghiện mà biết hoàn toàn bất đồng. Loại bất đồng này phải vì thân phận của , mà từ trước đến này khi gặp Đàm Khải thấy uể oải với trống rỗng trông mắt .

      Biểu của kẻ nghiện đối với , quá quen thuộc. Cho nên có thể xác định được trăm phần trăm , Đàm Khải có hút thuốc phiện.

      Nếu hút thuốc phiện , tại sao trong văn phòng lại có băng phiến, nếu vậy băng phiến trong lời .

      Bỗng nhiên ý nhiệm trong đầu Diệp Sơ Hiểu nảy lên, nghĩ mà ngẩn ra.

      biết mình như thế nào ra khỏi tiệm nét, chỉ cảm thấy đầu óc bây giờ là mảng hỗn độn.

      Trở về ký túc xá, liền chui vào trong chăn, trời lúc bấy giờ đen kịt ngủ giấc. Trong giấc mơ của của đều là bộ dáng của Diệp Kiến Cương khi lên cơn thèm thuốc.

      Vừa ngủ dậy trời tối, lôi điện thoại di động ra vừa thấy lên mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Trì Tuấn. Liền mở mấy tin nhắn Trì Tuấn gửi đến.

      "Ở nơi nào?"

      "Như thế nào nghe?"

      "Nhanh chút nghe."

      "Nếu nghe nhất định phải chết!"

      Phong cách Trì Tuấn trước sau như .

      Diệp Sơ Hiểu tâm trang hỗn loạn nửa ngày, rốt cục có phần yên ổn.

      cười tươi, liền ấn dãy số của gọi lại.

      Đầu bên kia liền trực tiếp bắt máy, đổ ập câu:” làm cái quái quỷ gì vậy? Như thế nào tôi gọi mấy chục cuộc mà thèm nghe?.”

      Thanh của rất lớn, làm Diệp Sơ Hiểu kinh động phải mang điện thoại cách xa lỗ tai khảng, bĩu môi rầu rĩ :” ở chỗ nào?.”

      “Dưới lầu! vốn định lên xem có ở phòng hay ? Mấy người quản lý dưới này nhất quyết cho lão tử lên!”

      Diệp Sơ Hiểu gì:” Alô! Nơi này là ký túc xá nữ được lên! đợi tôi chút tôi lập tức xuống ngay.”

      Khi xuống dưới lầu, trông thấy Trì Tuấn đứng ở dưới đèn đường, quả nhiên thấy quả mặt đen xì của .

      Diệp Sơ Hiểu biết giờ tốt tính gì , chính mình cảm thấy có lỗi, dù sao cả buổi chiều nay gọi điện cho mình mà nghe máy.

      đến trước mặt , chậm rãi :”Tôi ngủ, di động để chế độ im lặng, cho lên biết gọi đến.”

      Trì Tuấn hừ tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm .

      Thẳng đến Diệp Sơ Hiểu đều có điểm tâm trong nắm chắc bỗng nhiên sắc mặt vừa chậm, hé miệng cười, đưa tay ở mặt bóp cái: " nghe được liền nghe được, làm sao bộ tội ác tày trời trạng, chẳng lẽ ta còn có thể ăn !"

      “Vậy cũng chừng!” Diệp Sơ Hiểu giọng thầm , nhưng trong lòng có chút ngọt ngào.

      Trì Tuấn cười ha hả, cúi đầu xuống thừa dịp để ý, mà hôn trộm :” Ăn như vậy?”.

      Diệp Sơ Hiểu nhăn nhó, giả bộ giận dữ:” sao lại lưu manh như vậy?”.

      Trì Tuấn ánh mắt ôn nhu nhìn cười tươi, mi tâm chợt nhăn lên, nghiêng mắt nhìn đánh giá . Thấy trong con mắt có vẻ ấm ức. làm cho :” xảy ra chuyện gì?”.Dừng chút, như nghĩ đến cái gì tựa như :”Có phải hay tìm tên họ Đàm khốn kiếp kia, khi dễ ?”.

      Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu, thần sắc cổ quái nhìn về phía : "Làm sao biết là khốn kiếp? rốt cuộc nghe qua cái gì?"

      Trì Tuấn sững chút, bất mãn :”Công ty chế dược Hoa Hạ với quán bar cách nhau là mấy, nhân viên công ty họ có số người thường đến quán tôi để uống, tự nhiên nghe được vài tin đồn về tổng giám đốc công ty của họ.”

      “Tin đồn gì?” Diệp Sơ Hiểu ngữ khí bức người Truy vấn.

      Trì Tuấn ánh mắt càng sâu, ngữ khí có chút kiên nhẫn:” Tóm lại, là những tin đồn tốt”dừng chút liếc mắt sang ” chính là quan hệ nam nữ hỗn loạn……, cái loại tinh trong xã họi , rất nhiều ngườ, mặt người dạ thú. cho rằng giống tôi, tuy rằng có thân phận địa vị, nhưng phiên diện này tuyệt đối chính phái.

      Đàm Khải phương diện nam nữ , rốt cuộc như thế nào Diệp Sơ Hiểu thể hiểu hết, nhưng trực giác cho biết, phải cái loại hỗn đản như vậy. Mà lời của Trì Tuấn có chút kỳ quái, vậy cũng làm cho Đàm Khải tát nước dơ vài phần.

      Bất quá nghĩ đến, cùng Đàm Khỉa là hai người của hai thế giới, đại khaí cũng chỉ là vài tin vỉa hè mà thôi.

      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lát, bỗng nhiên lại nghiêm túc : "Trì Tuấn, có thề vĩnh viễn chạm vào thuốc phiện!"

      Sinh hoạt của hoàn cảnh, người chung quanh , cùng này đồ bẩn khoảng cách, hiển nhiên so với người bình thường muốn gần rất nhiều. có thể nhận của tất cả, nhưng là thể đột phá đạo này điểm mấu chốt.

      Trì Tuấn thâm sau nhìn :” Ba ta cũng tại vì thuốc phiện mà bị hại chết, ai so với tôi căm hận nó như vậy.”

      " có thề!" Diệp Sơ Hiểu lặp lại câu.

      Trì Tuấn thấy bướng bỉnh nghiêm túc, con mắt hơi sẫm lại, gằn từng chữ:”Tôi thề, cuộc đời này tuyệt đối chạm vào thuốc phiện. Nếu tôi vi phạm lời thề này, thể xác và tinh thần đều thống khổ trừng phạt.

      Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc nhìn :”Nếu chạm vào thuốc phiện , tôi gọi cảnh sát , bảo họ bắt . Sau đó bao giờ gặp lại .”

      Trì Tuấn thản nhiên cười, đem kéo bên cạnh mình ôm lấy:” quả nhiên là ý chí sắt đá!”.

      "Trì Tuấn..." Diệp Sơ Hiểu đưa tay ôm lấy cổ của , vùi vào trước ngực .

      "Ừ ?"

      "Tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi."

      (Bây giờ mình chuyển sang gọi , em nha ! )

      "Sợ cái gì?"

      " biết vì sao, em cảm thấy đường phía trước sương mù nồng nặc, e, sợ chúng ta cẩn thận tán. Em cho tới bây giờ chưa từng nghĩ ngày cùng ở cùng chỗ, nhưng mà ngày hôm qua em ôm lấy amh sau, liền bao giờ nghĩ muốn buông ra. Từ đến lớn, em cuối cùng là người về phía trước, nhưng là bây giờ em nghĩ muốn cùng em, cầm lấy tay em, vĩnh viễn đều cần buông ra. Trì Tuấn, em muốn cái nữa người."

      vừa , dĩ nhiên mang theo ít giọng mũi.

      Trì Tuấn vỗ vỗ lưng của , trầm mặc lát, đem tay theo cổ bắt, gắt gao nắm lấy: "Diệp Sơ Hiểu, như vậy vẫn liên tục chặt chẽ cầm lấy tay em, lại để cho mình em."

      Có lẽ là hai ngày này, cảm xúc dao động quá lớn, xảy ra bất ngờ sầu não hoàn toàn tập kích Diệp Sơ Hiểu. mở to mắt phủ đầy sương mù trầm trầm ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tuấn: " muốn giữ lời , nếu để cho em khổ sở, em hận đến chết!"

      Trì Tuấn lắc đầu bật cười, bé này chính là như vậy, mặt ngoài nhu nhược, nội tâm cỗ vẻ nhẫn tâm. hy vọng như vậy, nhưng cái này hoặc giả chính là cuộc sống giao ở trong tay thanh kiếm, tuy rằng tàn nhẫn ít, nhưng cũng là tự bảo vệ chính mình.

      thở dài, lại đem ôm chặt vào trong lòng:” Diệp Sơ Hiểu, cố gắng ở bên cạnh em, nhưng đời có rất nhìêu chuyện sảy ra, chúng ta đều thể đoán trước được, là tốt so với sinh lão lệnh tử.Em nhớ kỹ, bất kể phát sinh chuyện gì, em chính là tình , người trân trọng nhất, tất cả chỉ là muốn tốt cho em”.

      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lát, gật gật đầu: " Ừ."

      Hai người lẳng lặng bế hồi, rốt cục lưu luyến rời tách ra.

      Trì Tuấn hài hước nhìn thẳng mặt :” Em xem, sao lại thế này?Bỗng nhiên khiến cho chúng ta như diễn vở kịch Quỳnh Dao, còn lôi kéo nhập vai chính nữa chứ.”

      Diệp Sơ Hiểu nhìn nhíu nhíu lỗ mũi, ghét bỏ :” thể nào? ngay cả kịch Quỳnh Dao đều xem qua? Gọi người biết có thể hay quăng người này Tân Đường lão đại?.”

      Trì Tuấn hầm hừ tiếng, cho là đúng:”biên kịch Quỳnh Dao làm sao vậy? còn xem qua tiểu thuyết tình cảm cùng thiếu nữ trong truyện tranh!”.

      Diệp Sơ Hiểu phốc xuy cười ra thành tiếng: " còn biết xấu hổ mà còn !"

      "Này có ngượng ngùng gì, thuyết minh ta từng cũng có quá thiếu nam tâm." Vừa , liếc mắt , " cần nghĩ cũng biết, loại người như ngươi gợi cảm tên nhất định là lòng."

      Diệp Sơ Hiểu biết đùa, cái quỷ gì tiểu thuyết tình cảm thiếu nữ trong truyện tranh, bọn họ đám kia tân đường khốn kiếp kia, đại khái cũng nhìn chút hoa hoa công tử, xem tình, sắc tiểu thuyết phỏng chừng đều ngại chữ nhiều.

      hé miệng cười to, lúc này mới phát giác bụng mình chẳng biết từ lúc nào bắt đầu kêu to, có chút đáng thương : "em còn chưa ăn cơm nữa, đói."

      Trì tuấn cười gượng hai tiếng: "Ai bảo em ngủ mạch đến tối, còn mình xế chiều thư viện học tập đâu, hại tanh cả buổi chiều lo lắng gọi điện thoại cho em, cũng chưa kịp ăn gì. Sớm biết em ở ký túc xá ngủ, liền kéo em ra nơi đó, hai ta cùng ngủ chung."

      Diệp Sơ Hiểu mặt đỏ ửng lên: "Đồ lưu manh!"

      "Chính em nghĩ sai đó nha, nơi đó nhưng mà có tấm vé giường, so với chiếc giường sắt ở ký túc xá thoải mái hơn bao nhiêu. Em nghĩ rằng muốn làm gì em chứ?"

      Diệp Sơ Hiểu lười nghe bịa chuyện, đẩy ra: " thôi, tìm quán nào để ăn tậm vậy."

      Hai người ăn ở quán ven đường.

      Đều là những người ở tầng lớp thấp, đối với loại thức ăn này quen thuộc nhất bất quá, ăn được cũng là niềm vui tràn trề.

      Ăn xong thời gian còn tính là muộn, hai người liền cầm tay nhau, ở sân trường dạo.

      Ban đêm năm ba tốp tình nhân, đều giống cùng Trì Tuấn đắm đuôi hôn nhau.

      Kỳ Diệp Sơ Hiểu cũng cảm thấy rất thần kỳ..

      chưa từng nghĩ rằng mình cùng chàng trai như thế thân mật với nhau, mà cũng chỉ ngày hôm qua thôi, với Trì Tuấn căn bản cũng chỉ là biết nhau mà thôi, nay lúc này lại ôm hôn nhau, tự nhiên cảm thấy đặc biệt hơn, thua gì tình cuồng nhiệt.

      Hãy cùng nhà cũ tựa như lửa.

      Này ước chừng chính là hai mươi năm đến đây, hai người sớm ở vô hình trung tích lũy được tình cảm cùng duyên phận.

      Trở lại lầu dưới nhà trọ, Diệp Sơ Hiểu cả đôi môi đều sưng lên.

      Trì Tuấn nương ánh đèn đường nhìn chăm chú kiệt tác của mình, khỏi có chút đắc ý lại chột dạ, xoa môi của , sờ sờ, cà lơ phất phơ : " có kinh nghiệm gì, có chút khống chế được lực đạo, xem ra sau này thể mạnh như vậy."

      Diệp Sơ Hiểu đỏ mặt hàm xuân mang phần xấu hổ trừng mắt liếc cái, sẳng giọng: "Trì Tuấn!"

      "Tốt lắm tốt lắm, biết em da mặt mỏng, đùa em nữa, em lên ký túc xá , ở dưới này nhìn em lên."

      Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu, quay đầu hai bước, lại lưu luyến quay đầu nhìn cái, rồi mới nhanh chóng lên lầu túc xá.

      về đến phòng, chạy nhanh đến phía trước cửa sổ, trốn ở rèm cửa sổ mặt sau nhìn về phía dưới lầu.

      để cho Trì Tuấn nhìn thấy mình, nhưng mà như trước vẫn nhúc nhích ngẩng đầu nhìn cái phương hướng này.

      Diệp Sơ Hiểu thấy vẻ mặt của , chỉ cảm thấy cái tư thế này, khỏi có chút đơn ưu thương.

      Qua hồi lâu, mới từ tốn lấy điếu thuốc trong túi quần ra, rồi sau đó xoay người chậm rãi rời . Chỉ được vài bước, liền đem điếu thuốc vứt vào thùng rác.
      levuong, Xuxu2109, Iluvkiwi5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :