1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm
      Editor: Hhanglluu
      Chương 29

      (Tớ mới edit có nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm. Mình cố gắng edit tốt hơn)

      Đàm Khải đưa Diệp Sơ Hiểu trở lại trường học, giờ là qua mười giờ đêm, hai người vẫn đứng hàn huyên hồi lâu ở dưới ký túc xá, có dấu hiệu từ biệt.

      Lúc này chỉ còn khoảng mười ngày nữa bắt đầu vào nghỉ hè, ký túc nữ vẫn vắng người như vậy, chỉ còn vài sinh viên lui tới. Có người nhìn Diệp Sơ Hiểu bước từ xe xuống, đoán rằng tình nhân được đại gia bao nuôi.

      Trong bóng tối nhiều ánh mắt xung tò mò nhìn đến, làm Diệp Sơ Hiểu cả người được tự nhiên, liền nhanh chóng lời từ biệt với Đàm Khải.

      Mấy ngày trước khi về phòng vẫn còn những tiếng lách cách, huyên náo của mọi người, nay trở về ký túc xá chỉ còn lại mình Diệp Sơ Hiểu. nhanh chóng rửa mặt, dựa người vào đầu giường, bỗng nhìn quanh căn phòng trống rỗng, tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ.

      Từ tính cách hướng nội, dễ dàng biểu cảm xúc ra ngoài. Cho nên, đêm nay tuy được Đàm Khải thổ lộ, có chút đường đột, cũng có chút biểu lộ cảm xúc ra ngoài cho lắm.

      tại yên tĩnh quá mức, làm khỏi giật mình.

      hoàn toàn ngờ rằng hôm nay Đàm Khải thổ lộ tình cảm với mình, hơn tháng nay, bọn gặp nhau được mấy lần, càng thể là tiếp xúc nhiều với nhau.

      Nhưng nghĩ đến đây, lại tựa hồ có chút nghi hoặc, chẳng hạn như công ty to như vậy, tổng giám đốc tự mình giới thiệu công việc cho , lại thuận miệng bảo thư ký cấp cho sinh viên học việc như chiếc laptop.

      thấy dạo này vận khí của mình tệ lắm, Đàm Khải học trưởng cũ cùng trường, tại xem ra quá vi diệu.

      Về phần Đàm Khải sao lại coi trọng ?.

      Diệp Sơ Hiểu cũng xác định được , hay tuổi trẻ xinh đẹp?. Hay giống như lời Đàm Khải , nhìn thấy , lại thấy chính mình những năm trước đây.

      Đương nhiên, cái này cũng quan trọng, quan trọng là tình cảm của Đàm Khải biểu với như thế nào thôi.

      Đối với Diệp Sơ Hiểu mà , đây chỉ là món đồ đáng giá mà may mắn có được. Đúng trước đây trước đây cũng có ý niệm với Đàm Khải trong đầu, vậy giờ còn quá dễ dàng thực . Làm khỏi có kỳ quái .

      Trong lòng lúc này trừ bỏ mơ hồ kích động ra, cảm thấy chút vui sướng nào, mà ngược lại có chút do dự.

      Để người có thân phận làm bạn trai, đối với người lênh đênh, có ai nương tựa như làm chỗ dựa khỏi có chút nghi hoặc.

      Đây quả thực là điều Diệp Sơ Hểu từ lúc sinh ra tới nay, chưa gặp được chuyện hoàn mỹ như vậy.

      Nhưng vẫn có chút do dự.

      luôn tỉnh táo biết mình cần gì, Diệp Sơ Hiểu hiểu tại sao còn do dự như vậy?.

      Nội tâm của kỳ rất ràng,nhưng bởi vì chính mình rất quan tâm ,cho lên đem bất cứ chuyện gì sảy ra đều suy nghĩ rất ràng.

      Đàm Khải đối với ,chẳng qua chỉ là người giúp thay đổi cuộc sống cùng vận mệnh của mình mà thôi.

      Nhưng biết, đây là đọan tình cảm danh nghĩa phương diện lợi dụng mà thôi, có nên chấp nhận Đàm Khải, đó chấp nhận đặt mình vào đoạn tình cảm này hay !.

      đối với Đàm Khải mà , hề có chút tình cảm nào.

      Đúng vậy, thích Đàm Khải.

      Dù là chút.

      Làm cho Diệp Sơ Hiểu khỏi do dự. Con người đúng là như vậy ích ký và tham lam. Vật chất và của cải có thể điều khiển dễ như trở bản tay. Làm khỏi chần chừ để bắt đầu cùng mối tình cảm này.

      Cho dù có chút tình cảm nào với .

      Nhưng cam lòng.

      phải sống nhiều năm trong cuộc sống tắm tối như vậy, chẳng lẽ muốn bắt đầu cuộc sống tốt hơn, lại phải dựa vào chuyện tình cảm?.

      Như vậy cảm thán, Diệp Sơ Hiểu suy nghĩ bỗng nhiên khuân mặt tuấn tú của Trì Tuấn suất trong tâm trí .

      Làm khỏi giật mình, thiếu chút nữa làm từ giường ngã xuống.

      Diệp Sơ Hiểu vỗ vỗ mặt chính mình ,giúp mình thoát khỏi suy nghĩ rối bời đó. Đem Trì Tuấn chửi rủa mấy lần, xoay người lấy điện thoại ra xem giờ, ngờ mình ngốc ngếch ngồi đây đến nửa tiếng.

      hít lấy hơi dài rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh ,từ từ đến cửa ký túc xá tắt đèn.

      Trong phòng bỗng biến thành mảnh tối tăm, làm muốn lục lọi suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên bóng đen xông vào đây.

      Diệp Sơ Hiểu mở tròn hai mắt, sợ đến mức đầu óc trống rỗng, theo phản xạ liền thét lên lập tức bóng đen kia mạnh mẽ nhào tới, đem miệng bịt chặt lại.

      ‘’ Chớ kêu, tôi tìm đến đây chỉ xem có ngủ an toàn ,xem có tốt !”

      thanh quen thuộc đấy, làm cho tim Diệp Sơ Hiểu như muốn rớt ra khỏi lổng ngực, như muốn rơi xuống.

      "Hu hu hu!"

      Diệp Sơ Hiểu bị đặt giường mình, lập tức giãy dụa, trong miệng phát ra thanh yếu ớt.

      chớ kêu tôi liền buông ra!” Trì Tuấn với giọng điệu uy hiếp.

      Cơ thể hai người gần sát nhau, đêm hè đơn bạc quần áo phong phanh, trai đơn chiếc gần sát nhau.

      Diệp Sơ Hiểu tuy sợ quá mức, nhưng đầu óc lúcnày là mảng hỗn độn. Đủ loại cảm xúc nghi vấn lên.

      Ký túc xá của ở lầu bốn, làm thế nào để lên đây vậy?.

      Giờ này, leo vào phòng ký túc xá nữ, rốt cuộc là muốn làm gì?.

      Bât quá, qua nhiều lần kinh nghiệm trước đây, làm Diệp Sơ Hiểu trong tiềm thức cảm thấy làm tổn thương . Cho lên dù bị gian cầm, khó khăn gật đầu với .

      Trì Tuấn lưỡng lự lát.

      Liền chậm rãi buông Diệp Sơ Hiểu ra, khi xác định rằng kêu ra nữa, liền chở mình đứng lên.

      Diệp Sơ Hiểu thở hổn hển mấy cái liền từ giường xuống, chạy đến cạnh cửa đem đèn bật lên, trông thấy Trì Tuấn nhàn nhã ngồi ghế.

      bịđiên rồi sao?. Nơi này là ký xúc xá nữ, nếu bị quản lý phát , nhất định chết.”. Diệp Sơ Hiểu dám quá lớn tiếng, tuy rằng trong kỳ nghỉ hè sinh viên nhiều lắm,nhưng mà tiếng động lớn rất dễ bị phát .

      Trì Tuất bất cần đời vắt chéo chân, thản nhiên nhìn chậm rãi :” Nếu như bị phát , tôi tôi là bạn trai , dù sao tôi phải sinh viên trường này, người chết là mới đúng hơn”.

      Diệp Sợ Hiểu bị câu này của mà nghẹn nửa ngày mới ra lời, tức giận lên lời, nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, rồi ;” có biết đây là tầng bốn, nếu cẩn thận té xuống, chết cũng là bị thương.”

      Trì Tuấn cười nhạt tiếng:” Tôi mà chết hay bị thương, phải vui quá chứ.” xong, liền quay đầu nhìn quanh căn phòng,chán ghét ,” Sinh viên các ở căn phòng này? là giản dị”

      Diệp Sơ Hiểu ở phòng ký túc xá sáu người ở , căn phòng cũ , bao nhiều đợt sinh viên chuyển đến, trừ bỏ mỗi bỏ mỗi người chiếc bàn học ra, có cái gì.

      để tâm đến hàm ý khinh thường trong lời của , chỉ vội vàng truy hỏi ;” Trì Tuấn rốt cuộc đến đây làm gì?”

      Trì Tuấn liếc mắt cái, chậm rãi đứng lên, nhìn sang giường của ước chừng chỉ người có thể nằm. Liền tiến lên, liền vén màn giường lên, ơ thờ quan sát xung quanh, trông thấy tấm áp phích, dương quái khí :” Cái gì hàm lượng nguyên tố trong quạng? Còn sinh viên đâu!”

      Diệp Sơ Hiểu cảm thấy chính mình bị dồn ép đến phát điên , cũng đểý lời hăn , tiến tới giữ chặt áo của :”Trì Tuấn, rốt cuộc muốn làm gì?”

      Trì Tuấn liền trở tay đẩy , nhanh chóng đảy ngã giường :” Giờ muộn,tôi muốn ngủ nhờ chỗ đêm!”

      Diệp Sơ Hiểu nhìn bộ dáng của lúc này, khỏi nhớ tới kỳ nghỉ hè hai năm trước đây, từng làm chuyện giống bây giờ, còn chiếm chiếc giường của cả đêm.

      Lúc này đây, vội, nhanh chóng tỉnh táo, thản nhiên :” Trì Tuấn, nhất quyết muốn chỉnh tôi?. Nếu lập tức ,bất luận ngày mai có nhảy cửa sổ,khẳng định bị người ngoài phát ,nếu bị quản lý bắt , liền đổ tội lên đầu tôi, có phải ?.”

      Trì Tuấn lúc này nằm chiếc giường đơn hẹp của , quay đầu nhìn về phía , bởi vì khuất ánh sáng , cảm thấy Diệp Sơ Hiểu như bị che trong bóng tối thể nhìn dõ cảm xúc khuân mặt , giống như tấm mặt nạ che đậy vậy.Làm cho muốn phá tan bức mặt nạ đấy.

      cố ý : "Đúng vậy."

      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lúc:” , rốt cục muốn tôi làm gì, mới rời .”

      Trì Tuấn nhanh chóng ngồi dậy, lạnh lùng nhìn về phía :” tôi muốn làm gì? còn biết?”

      Diệp Sơ Hiểu liền nghĩ;” muốn tôi cùngĐàm Khải ở cùng nhau?”

      Trì tuấn liền liếc mắt sang . Hừ lạnh tiếng:” còn biết?”.

      “Trì Tuấn, thể làm như vậy’’ấn đường Diệp Sơ Hiểu có chút co rút:’’ Tôi thể vì câu có căn cứ của , liền quyết định có lên ở cùng ai hay ở cùng ai được!”

      “ Cái gì gọi là lý lẽ? Đàm Khải chính là kẻ mặt người dạ thú, tôi muốn lao vào hố lửa mà thôi, cho lên hảo tâm nhắc nhở . Chẳng lẽ tôi muốn hại ?” .Trì Tuấn nổi giận đùng đùng nhìn sang :” tự suy nghĩ tôi làm chuyện tốt với chưa, nếu tôi muốn hại , giờ này còn đứng ở đây?”

      “Nhưng cũng phải cho thôi lý do thỏa dáng chứ?”.

      “Diệp Sơ Hiểu!” Trì Tuấn cao giọng:” tôi thể lý do cho được, nhưng tóm lại lên nghe lời tôi lần này, Tôi cũng muốn thêm, tôi hại ."

      Diệp sơ hiểu trầm mặc lát, nghĩ đến bản thân mình có chút do dự Đàm Khải, suy nghĩ lát xong thấp giọng :” để tôi suy nghĩ chút”.

      Trì tuấn mặt lạnh băng, lúc này mới dịu bớt phân nửa, đứng dậy rời giường: ” Giờ còn sớm nữa, ngày mai phải dậy gia sư sao?Nhanh ngủ , đợi lúc nữa người, tôi rời

      Diệp Sơ Hiểu nhìn lúc, nghĩ tới nghĩ lui xong nhanh chóng tắt đèn.

      Ngay cả chính cũng thấy kỳ lạ, đúng rất sợTrì Tuấn,nhưng đối với lại chút đề phòng. nghĩ đến , tên xấu xa này làm tổn thương .

      Diệp sơ hiểu mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, sờ soạn đến giường mình, nằm xuống, buồn bực :” lúc nhảy của sổ cẩn thận chút.”

      vừa dứt lời , phải lúc lâu Trì Tuấn mới đáp lại:” bốn tầng lầu mà , đối với ông đây chỉ cần nhắm mắt lại cũng xuống được.”

      Trong bóng tối Diệp Sơ Hiểu , liền oán thầm.Nhưng chỉ dám oán thầm thầm trong lòng, dám cất tiếng, còn chưa muốn chết.

      Căn phòng nhanh chóng khôi phục yên tĩnh cuả nó, bỗng nhiên lồng ngực Diệp Sơ Hiểu hiểu sao có chút lo lắng.

      Trong căn phòng hẹp này, cùng Trì Tuấn, đều là hai người tha hương đến thành phố xa lạ này, cha qua đời, cha mẹ nàng có mà cũng như , theo lý mà , bọn họ đều đáng nhắc đến.

      Vì thế, sinh ra chút ảo giác, cùng Trì Tuấn từ bé đều có tâm hồn độc, có lẽ lúc này đây, có chút thân thuộc lạ thường.

      Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi.

      Trì Tuấn ở trong phòng, cũng gây nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ của Diệp Sơ Hiểu. Trái lại, có ở đây, nhanh chóng chìm trong giấc ngủ, phát ra tiếng thở đều đều.

      Qua hồi lâu, Trì Tuấn mới thử kêu tên , thấy phản ứng , liền bĩu môi hậm hực tiếng.

      tựa nhanh chóng xoay người, nhìn ánh trăng đơn bạc ngoài cửa sổ kia, tựa hồ như tâm tình lúc này.Lạnh lẽo, độc, mênh mông mịt mù nhìn được.

      Trì tuấn từ đến lớn, biết thiếu thốn tình cảm là gì. Nhưng hai năm trước, vận mệnh xoay chuyển làm trở tay kịp, Chu Hạo cùng cha chết, hết sức thương tâm, cùng lúc đó cuộc sống của sảy ra nhiều biến cố.

      Mọi thứ đều dừng lại, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.

      con đường,mà chính bản thận cũng thấy rất xa lạ, thậm chí nhiều lúc biết về hướng nào? Chỉ dựa vào bản năng, từng bước , chầm chậm tiến về phía trước.

      Vận mệnh luôn kì lạ như vậy, vốn tưởng rằng gặp lại Diệp Sơ Hiểu nhưng cuối cùng cũng xuất , lại giống trước đây luôn cuốn chặt chẽ trong lòng .

      cảm thấy có chút mệt mỏi, nỗi phiền muộn suất trong tâm trí .Tùy tiện từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, rút lấy cây ra đốt,mới nhớ đến đây là ký túc xá nữ,hậm hực quay vào phòng.

      ngồi lặng lát, sau đó đứng dậy vén màn của Diệp sơ Hiểu lên, trong bóng tối nhìn bộ dáng , chỉ đánh giá phương hướng, đưa tay chạm vào khuôn mặt .

      Trong giấc ngủ yên lặng như thế , ấm áp dịu .

      Trì Tuấn bất động đặt ngón tay , hồi lâu sau mới thu về, cảm thấy phẫn uất cam lòng, nhanh chóng lấy cây bút bi từ ống đựng bút, tùy tiện vẽ mấy đường lên mặt Diệp Sơ Hiểu.

      Cường độ lớn, nhưng có lẽ là ngòi bút có chút ngưa ngứa, làm cho Diệp Sơ Hiểu ngủ thoải mái cho lắm hừ hai tiếng, liền trở mình lăn vào trong góc giường.

      ngây thơ đùa nghịch, làm cho nỗi buồn phiện trong lòng giảm bớt mấy phần, bỏ bút xuống, cúi đầu vào sát giường ngây ngốc nhìn ngủ đến nửa ngày,tuy rằng cái gì cũng đều nhìn thấy dược.

      Qua hồi lâu, rốt cục thở dài đứng dậy, đến bên cửa sổ, ở trong ánh trăng nhàn nhạt, thoăn thoắt vượt qua qua cửa sổ, nhanh chóng bến nhất.
      Last edited: 18/6/18
      levuong, Parvarty, Xuxu21098 others thích bài này.

    2. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor: Hhanglluu

      Chương 30

      Diệp Sơ Hiểu sau giấc ngủ ngoài ý muốn kia kiên định, liền mở mắt ra, bây giờ ngoài cửa sổ tràn ngập ánh nắng , vén màn lên nhìn quanh phòng, trống sớm mất bóng dáng , nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, nhìn ra dấu vết Trì Tuấn vượt tường hôm qua.

      quá yên tâm, bước nhanh đến bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống dưới, mặt cỏ tựa hồ nhìn ra dấu vết gì, liền thở phào nhõm.

      Nhưng khỏi lầm bầm lầu bầu mắng: "Cao như vậy, cũng sợ ngã chết!"

      Càng làm cho Diệp Sơ Hiểu tức giận đến cắn răng nghiến lợi là, khi bưng chậu nước rửa mặt, liền gặp hai nữ sinh cùng tầng nhưng nhớ tên, nhìn với vẻ mặt kỳ quái.

      hiểu sao cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện hôm qua Trì Tuấn đến đây bị người ta phát , liền nhíu mày đứng ở bệ rửa tay lơ đãng nhìn thấy người trong gương khỏi giật mình thiếu chút nữa kêu lên.

      Chỉ thấy mặt toàn nét bút bi, tất cả đều bị vẽ xiên sẹo. cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của ai.

      Khó trách nữ sinh vừa rồi nhìn với ánh mắt kỳ quái như vậy!.

      Đáng ghét!.

      Diệp sơ hiểu vừa mắng vừa ra sức rửa mặt, mất buổi sáng tốt lành của , bị chà sát đến nỗi mặt đỏ ửng, mới miễn cưỡng đem này dấu vết xóa.

      nhìn gương mặt đỏ ửng của mình gương, nghiến răng nghiến lợi kêu vài tiếng Trì Tuấn, chỉ là dư kia mới biến mất ở môi, nhìn khuôn mặt mình qua gương bỗng nhiên lại thấy buồn cười.

      "Trẻ con khốn kiếp!"

      Bị Trì Tuấn náo loạn như vậy,vốn Diệp Sơ Hiểu lúc đầu có chút do dự , lại có cách nào hạ quyết tâm chấp nhận tình cảm của Đàm Khải, nhưng lại nỡ cự tuyệt.

      ràng như vậy.

      Cũng may Đàm Khải giống trước đây công việc bề bộn, truy vấn câu trả lời của , chỉ cố định mỗi ngày đều đặn nhắn tin hay gọi điện cho , gọi điện cũng chỉ tâm những chuyện vặt trong công ty, chầm chậm , nhàng tiếp cận làm cho chút đề phòng.

      Vậy đại khái chính là thành thục nam nhân chỗ hơn người.

      Đến khai giảng, đến chế dược Hoa Hạ nộp nốt đoạn cuối bản thảo dịch xong. Diệp Sơ Hiểu ngẫm nghĩ hồi vẫn nên tiếp tục cầm máy tính người ta nữa, liền ở lần cuối nộp bản thảo này đem laptop trả lại thư ký Lý.

      Qua ngày hôm đó, Trì Tuấn có xuất trong cuộc sống hay sinh hoạt của nữa.

      Mấy ngày nay có lớp vào buổi sáng, Diệp Sơ Hiểu liền ở lại ký túc xá đọc sách. Điện thoại bàn bỗng nhiên đổ chuông, còn tưởng Đàm Khải gửi tin nhắn cho , tùy tiện lấy ra xem, hóa ra phải mà là của Trì Tuấn.

      Nhìn dãy số Trì Tuấn lần trước xin ở quán bar, tuy rằng sau lần đó có dùng nữa, nhưng nhưng vẫn lưu số Trì Tuấn trong điện thoại.

      cảm thấy có chút kỳ quái,Trì Tuấn cho trước giờ bao giờ liên lạc hay trả lời tin nhắn của , như thế nào đột nhiên gửi tin nhắn cho . Nghi ngờ mở điện thoại ra xem, chỉ vọn vẹn hai chữ :”Xuống dưới”.

      Trong khỏang thời gian này, Diệp Sơ Hiểu đối với Trì Tuấn có chút tâm ý , ra được. Trực giác của luôn nhắc nên giữ khoảng cách với , nhưng trong tiềm thức lại quan tâm để ý đến .

      nghĩ rằng loại tâm ý này là do hai người đều đến cùng thi trấn,mặc dù hai người thân thiết với nhau cho lắm, nhưng cũng có quen biết nhau nhiều năm.

      Dường như lý do đó đủ thuyết phục được chính mình lúc này, nhưng dẫu sao cũng đến từ tân đường uy liền chưa bao giờ cho loại cảm giác này.

      Lần trước Trì Tuấn ban đêm xông vào ký túc xá, loại cảm xúc này càng ràng hơn, lúc ấy ở lúc ngủ, thậm chí cảm thấy có Trì Tuấn bên cạnh, làm thấy an tâm, ngon hơn.

      cho rằng mình gặp quỷ.

      Cũng may là mấy ngày sau đó, Trì Tuấn còn xuất nữa, cũng đem cảm giác quái lạ này quên .

      Diệp Sơ Hiểu nhìn tin nhắn vừa được gửi đến được vài giây nhìn đến thất thần, đến bên cửa sổ, lén lút nhìn ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy ở dưới lầu bãi cỏ bên kia đường, dựng chiếc mô tô lớn,Trì Tuấn an vị xe, chân chống đất, nghiêng đầu nhìn lên .

      vốn cũng phải học đại học niên kỷ, trừ bỏ chiếc xe mô tô ngồi xe ra, thân hưu nhàn ăn mặc khác sinh viên khác là bao, nhưng ra càng lộ vẻ đẹp trai tươi mát của tuổi trẻ . Thế nên khi sinh viên nữ qua , liền liếc mắt mấy lần.

      “Tự cao!” Diệp Sơ Hiểu oán thầm câu, cầm điện thoại lên quay lưng về phía :”Có chuyện gì?”.

      quá hai giây, bên kia liền nhắn lại:”Tôi ở dưới tầng , mau xuống đây, ít nhảm thôi!”.

      Tin nhắn của , cũng giống y như khẩu khí kiêu ngạo của ,như đúc.

      Diệp Sơ Hiểu bị tin nhắn của làm cho khó chịu, dựa vào cái gì phải nghe theo ?.

      Hơn nữa, muốn bị sinh viên khác nhìn thấy, đến lúc đấy lại bị mọi người bàn tán linh tinh sau lưng.

      tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh điện thoại trả lời :” tôi đọc sách, rảnh cùng nhàm chán”.

      Tin nhắn còn chưa gửi , liền nghe được tên ở dưới lầu vang lên.

      Diệp sơ hiểu lập tức cảm thấy nhức đầu.

      Trong ký túc xá còn có hai cái bạn cùng phòng, liền nghe được, hảo tâm nhắc nhở: "Sơ Hiểu, dưới lầu có người gọi cậu kìa!"

      Diệp Sơ Hiểu Da Mặt mỏng, bị tên kia gọi tên mình vang khắp ký túc xá, khỏi làm lúng túng,hơn nữa vẫn tiếp tục gọi tên ở dưới lầu.

      biết cái gì xấu hổ, giờ còn mặt mũi gặp người khác sao!.

      Diệp Sơ Hiểu ghé sát vào cửa sổ, xem tên Trì Tuấn làm gì, nhanh chậm tiếp tục gọi tên , hoàn toàn có dấu hiệu ngừng lại. nhanh chóng gửi tin nhắn:” chớ kêu, tôi lập tức xuống ngay”.

      Qủa nhiên, tin nhắn vừa gửi , Trì Tuấn liền dừng lại kêu nữa.

      đen mặt đứng bên cửa sổ,nhìn ở dưới lầu, trợn mắt nhìn mấy cái.

      Trì Tuấn cũng cho là đúng, lộ vẻ mặt bất cần đời, còn thản nhiênđáp lại ánh mắt nhìn đến, với bộ dáng khiêu khích.

      Diệp Sơ Hiểu sắc mặt tốt cho lắm, chầm chậm xuống lầu. đến nửa đường dừng lại, hỏi:” tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?.”

      Trì Tuấn bình thản nhìn ,cợt nhả cười tiếng:” A, là mất hứng?”.

      Diệp Sơ Hiểu cũng tính là quá tức giận, hành động vừa rồi của , làm cho cảm thấy mất mặt. liếc nhìn cái, sắc mặt thoáng dịu , tiếp tục hỏi:” rốt cuộc muốn làm gì?”.

      Trì Tuấn lấy ra chiếc mũ bảo hiểm, nhét vào tay :” Cùng tôi chuyến đến mấy nơi xem máy nơi.”

      Diệp Sơ Hiểu cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm, có phần tức giận :” Rốt cuộc muốn tôi làm gì? Có thể cho tô, chớ thừa nước đục thả câu. sao tôi phải theo xem máy tính chứ?”.

      Trì Tuấn thản nhiên liếc cái:” tôi mua máy tính, cùng ta xem chút.”

      Diệp Sơ Hiểu quả thực mạc kỳ danh diệu:” Tôi lại hiểu gì về máy tính.”

      phải sinh viên sao? Ngay cả máy tính cũng hiểu, hai năm nay đọc sách để làm gì?”.

      lần này cố tình gây với trong lời ., làm cho Diệp Sơ Hiểu vừa tức vừa buồn bực:” Tôi học về máy tính, tại sao phải biết về máy tính?”.

      “ Quản hiểu hay , lên nhanh lên chút.”Trì Tuấn nhịn được vỗ vỗ xe .

      Diệp Sơ Hiểu thèm nể mặt , đưa trả lại mũ cho :” Tôi , tìm người khác .”

      Trì Tuấn hời hợt nhìn bằng nửa con mắt:” a, cũng được. Tôi liền ở đây tiếp tục kêu tên của , xem cuối cùng có bao nhiêu người đến đây xem.”

      ….”Diệp Sơ Hiểu nhìn xung quanh ,Trì Tuấn cùng xe máy của quá chói mắt, nhiều sinh viên tò mò nhìn đến chỉ trỏ. hít thở hơi sâu, oán hận đội mũ bảo hiểm, sải bước lên xe ngồi, thanh ồm ồm từ ngoài mũ bảo hiểm chuyền đến:” thế nào lý lẽ như vậy?!”.

      Trì tuấn chỉ buồn tiếng: "Ngồi xong!"

      Phi xe như con ngựa hoang bất khoái, bỗng nhiên xe nghiêng về phía trước, làm Diệp Sơ Hiểu có cách nào ngồi thẳng được, cho dù cố gắng giữ khoảng cách với Trì Tuấn, nhưng thân thẻ độ cong vẫn là cùng như có như thiếp hợp.Hai tay lại có chỗ nào bám vào, cũng thể ôm thắt lưng người trước mặt, rối rắm hồi lâu, cuối cùng liền bám chặt hai bên thắt lưng Trì Tuấn.

      Lúc này mới vào đầu thu, hai người còn mặc quần áo hè mỏng manh. Xe máy bỗng nhiên gặp đường sóc nảy, Diệp Sơ Hiểu thể khống chế bản thân ngừng lui về phía trước dựa vào, trước ngực đại phương mềm nhũn, tự nhiên đè sát lưng Trì Tuấn. Chính bản thân cũng cảm nhận được ngực ở lưng bị đè ép

      ràng thổi gió, lại cả người đều khô nóng.
      Last edited: 18/6/18
      levuong, Parvarty, Xuxu21097 others thích bài này.

    3. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor: Hhanglluu

      CHƯƠNG 31

      Cũng may chỗ xem máy tính cách trường học xa lắm, đến 20 phút là đến nơi.

      Hai người dừng xe xong, mặt Diệp Sơ Hiểu có chút nóng lên ,tháo mũ bảo hiểm ra, lén lút hướng mắt nhìn sang Trì Tuấn, chỉ thấy mặt chút thay đổi, chỉ thấy vẻ mặt có chút kỳ quái dễ ra được, từ hai má đến cổ tai đều đỏ ửng.

      Diệp Sơ Hiểu đương nhiên nghĩ đến tên lưu manh này vì xấu hổ mà đỏ mặt được, chỉ nghĩ rằng, do lái xe có chút nóng, lên mới như vậy.

      Trì tuấn ước chừng là chú ý tới Diệp Sơ Hiểu liếc trộm ánh mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, ác thanh ác khí : " mau!"

      Diệp Sơ Hiểu oán thầm theo phía sau bước vào tòa nhà máy tính, đối diện có nhiều nhân viên bán hàng tươi cười đúng ở cửa, nhìn thấy hai người liền nhanh chóng chạy ra giới thiệu sản phẩm.

      Bất quá hai người trước sau, quả thực nhìn ra có quan hệ nào với nhau, nhân viên bán hàng nghĩ họ phải bạn bè, ra hồi, hai người bị ngăn cách.

      Diệp Sơ Hiểu giống Trì Tuấn bộ dạng như vậy, hấp tấp chưa từng có từ trước đến nay, rất nhanh bị hai người nhân viên khéo như rót mật vào tai,bước ra bước chân.

      Sau hồi, bỗng phát người bên cạnh mình thấy đâu liền, quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Sơ Hiểu bị hai nhân viên bán hàng nam, nữ miệng lưỡi lưu loát tiếp đón, lúng túng biết cự tuyệt thế nào.

      tức giận mắng câu, quay người bước nhanh đến, tay nắm lấy tay kéo về bên cạnh mình giữ chặt, hướng hai nhân viên kia tức giận :” Tự chúng tôi xem hàng, cần các người giới thiệu”.

      Lôi kéo mạnh Diệp Sơ Hiểu làm lảo đảo vài bước, Trì Tuấn nghiêm giọng quay sang :” Bình thường phải rất lợi hại sao? Như thế nào bị hai nhân viên kia chào hàng mà cự tuyệt được.”

      “ Tôi lại giống ? đối với người nào đề giống như ăn hỏa dược được.”

      “Đúng! giỏi nhất đối với tôi tung hỏa dược!”

      Diệp Sơ Hiểu vui, bĩu môi:” phải đối với thấy chết mà cứu lần thôi! liền ghi hận đến bây giờ?”. Thấy Trì Tuấn quay người sang nhìn , nhíu mày chột dạ noi:” tôi biết tôi đúng, tôi rất hối hận.”

      Trì tuấn đem cổ tay buông ra: " hối hận?"

      Diệp sơ hiểu gật gật đầu, có chút làm bộdạng đáng thương: "Thiên chân vạn xác."

      Trì Tuấn biết vẻ mặt lúc này của chính là dùng để gạt người, nhưng muốn vạch trần, chỉ hầm hừ cười tiếng, cho ý kiến, tiếp tục về phía gian hàng chuyên kinh doanh máy tính đến.

      để ý nhân viên bán hàng, chỉ trực tiếp mở máy tính ra xem.

      Diệp Sơ Hiểu suy nghĩ chút, rồi bước gần đến , giọng :” tự xem , tôi chỉ biết đánh chữ , biết cái gì cả.”

      “Ừ” Trì Tuấn thản nhiên gật đầu, dừng chút, lại thêm câu,” Đánh chữ đóan rằng cũng đánh nhanh hơn người khác là bao nhiêu.”

      Diệp sơ hiểu chán nản.

      Sau hồi, Trì Tuấn tựa hồ nhìn trúng chiếc máy tính màu bạc, cùng người bán hàng hỏi hồi, Diệp Sơ Hiểu hoàn toàn nghe hiểu số liệu chuyên môn này,vừa gật đầu vừa quay đầu sang hỏi , nhàng bâng quơ hỏi:” cảm thấy chiếc máy này kiểu dáng như thế nào?”.

      Diệp Sơ Hiểu tránh được ánh nhìn kia, thành trả lời” có chút nữ tính, thích hợp với con giá hơn”. Dừng chút, lại : “Bất quá là đẹp mắt"”

      Trì Tuấn vẻ mặt đổi gật gật đầu, liền trực tiếp mang máy tính thanh toán.

      Dù sao máy tính này cũng thể nào phân biệt được của nam hay nữ. Diệp Sơ Hiểu tự nhiên để ở trong lòng.

      Hai người tốc chiến tốc thắng, mang theo máy tính về, vẫn chưa tới tiếng. Diệp Sơ Hiểu hiểu Trì Tuấn mang tới đây để làm gì.

      nghĩ ra, Diệp Sơ Hiểu cũng lãng phí thời gian suy nghĩ nữa, dù sao trước giờ Trì Tuấn đều làm những việc thể giải thích được. cũng ngu ngốc mà nghĩ đến nữa,chẳng lẽ vì muốn tiếp xúc với nên, mới mang đến đây mục đính chính là để hẹn hò?.

      buồn cười!

      theo Trì Tuấn tới bãi gửi xe, Trì Tuấn tay cầm mũ bảo hiểm, người phụ nữ quần áo rách nát tới , mơ hồ thấy hai người chuyện vài câu với nhau.

      Diệp Sơ Hiểu vừa thấy cũng biết người này làm cái gì, phải muốn xin tiền sao, như thế tuy rằng nghe câu chuyện, nhưng đại khái cũng nghe được người này người thân bị bệnh năng có tiền cứu chữa.

      để ở trong lòng, cầm lấy mũ bảo hiểm lên đội, sải bước lên xe thấy Trì Tuấn nhíu mày đứng yên chỗ, nghe người kia run rẩy vài câu , hồi móc ví ra lấy tờ hồng nhạt đưa cho đối phương.

      Diệp Sơ Hiểu thể tin nổi kéo lấy áo , hạ giọng :” phải chứ?Người đây cũng tin? mấy kiểu người này chuyên lừa người khác để xin tiền.”

      Trì Tuấn để ý lời của , người kia kích động cúi đầu xông nhận tiền ,chỉ khoát tay họ rồi tập tễnh rời .

      Diệp Sơ Hiểu mang mũ bảo hiểm xuống, ngữ khí có chút kích động:” Loại người này chuyên gạt người, chơi bời lêu lổng muốn lao động, chuyên ăn xin, kỳ chừng so với làm công thu nhập còn cao hơn”.

      Trì Tuấn thản nhiên nhìn cái:” tôi biết , nhưng tôi tin thế giới này có bất kỳ chuyện cũng đúng cả, cho dù ta gạt tôi chăng nữa, trăm đồng cũng đáng bao nhiêu.Nhưng nếu đúng,nhiều vài cái ta người như thế, chừng liền có thể giúp được người ta. Hơn nữa xem người kiathân thể nhìn cũng được tốt, cho dù trong nhà nàng có người bị bệnh, người như vậy cũng thể làm việc nặng được, coi như làm chút chuyện tốt.”

      Lời này phát ra từ miệng của tên lưu manh, chỉ làm cho Diệp Sơ Hiểu thấy buồn cười, muốn đem chính mình nụ cười giễu cợt lộ ra, nhưng khóe miệng còn chưa lên liền thấy trong lòng lại hiểu sao có chút kỳ quái cảm xúc ở lên men, liền đem này giễu cợt tâm tư ép xuống.

      nghiêng đầu, chăm chú nhìn biểu tình bình tĩnh của Trì Tuấn, tiếng cười nhạo rốt cục vẫn bật ra được, nghiêm mặt :” ngươi trông rất hiền lành?”.

      Trì Tuấn liếc bằng nửa con mắt, bình thản :” Tôi chính là người tốt.”

      Rất quen thuộc , Diệp Sơ Hiểu khẳng định mình thấy qua từ bộ phim nào đấy.

      Lúc này nhịn được nữa,bật cười khúc khích, phải cười nhạo, chỉ cảm thấy rất thú vị,mấy khi ở trước mặt Trì Tuấn được thả lỏng tâm tình, vui vẻ :” Trì Tuấn , phải hay xem quá nhiều phim hồng kông quá đấy chứ?.”

      Trì Tuấn hừ tiếng, mặt thay đổi giật mũ bảo hiểm từ tay , thô lỗ đội lên đầu :” Lên xe!”

      liếc cái xong xoay người nhanh, để Diệp Sơ Hiểu nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cả lúc này.

      đường về, vẫn lúc túng như vậy.

      Nhưng kỳ , trong khoảng thời gian ngắn ở chung với nhau, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên cảm thấy, mình và Trì Tuấn khoảng cách như được kéo gần lại với nhau. Từ bé đến lớn dù có quen biết nhưng vẫn cảm thấy xa lạ,giờ rốt cục cũng có chút cảm giác quen thuộc thân thiết với .

      Ở trong khái niệm của , Trì Tuấn là người chuyên quát tháo hiếu chiến, sống có đạo lý, bất cần đời, vừa có chút lạnh lùng làm người khác dám đến gần. Nhưng giờ lại có mặt ngây thơ như vậy, tin tưởng lời dối của người ăn xin.

      Diệp Sơ Hiểu vốn cảm thấy như vậy thiên chân rất buồn cười , nhưng khỏi có chút cảm động.

      cho tới bây giờ dễ cảm động .

      Đến trường học, Trì Tuấn trước sau, như tức gận đuổi xuống xe, liền nhấn mạnh chân ga, nhanh như chớp nghênh ngang rời đu, chỉ lưu lại đám khói .

      "Đùa giỡn cái gì suất? !" Diệp Sơ Hiểu hầm hừ tiếng, có chút khó chịu nhanh chóng lên lầu.
      Last edited: 23/6/18
      levuong, Parvarty, Xuxu21096 others thích bài này.

    4. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor:Hhanglluu

      CHƯƠNG 32:

      Tuy rằng Trì Tuấn lúc nãy rời như vậy,nhưng DiệpSơ Hiểu vẫn nghĩ trước kia so với bây giờ đều giống nhau. It nhất trước đây , trong tiềm thức trong hai mươi năm của , chưa từng có cảm giác gần gũi khi chung đụng với nhau như vậy.

      Ngắn ngủi này hơn giờ, trông như bình thường, lại lại quá bình thường.

      “Ơ? Sơ Hiểu, câu nghĩ gì vậy? Trông có vẻ cao hứng nha.” vào ký túc xá, Trần Linh liền phát hiên ra bộ dáng quái dị của .

      Diệp Sơ Hiểu thẫn thờ lúc, bây giờ mới phát giác được tâm tình của mình ngừng nhảy nhót, mà lại là nhảy nhót vì Trì Tuấn.

      nhất thời có chút sợ hãi, lại có chút rung động khó .

      Cảm thấy quan hệ giữa mình và Trì Tuấn bây giờ thay đổi có chút vi diệu , Diệp Sơ Hiểu mấy ngày nay, luôn chăm chú nhìn điện thoại, nhưng hiển nhiên mấy ngày nay, Trì Tuấn lại giống như trước đây, có chút tin tức nào.

      vẫn như cũ, hàng ngày cùng Đàm Khải nhắn vài tin .

      Gần đây Diệp Sơ Hiểu làm gia sư cho nhà dân, mỗi ngày đều dặn ngồi xe bus, có ngang qua chỗ mua máy tính lần trước. Khi trở về, đúng lúc chạng vạng, theo bàn năng nhìn xung quanh.

      Khoảng chừng tuần, khi đợi xe gần cửa hàng máy tính, theo quán tính nhìn sang bên kia đường trông thấy bóng dáng quần áo rách tả tơi .

      nhận ra được là người ăn xin hôm nọ.

      Đầu óc còn chưa nghĩ được ràng, cơ thể như phản xạ liền theo người đó.


      Diệp Sơ Hiểu thấy xe còn chưa đóng cửa , nhanh chóng nhảy xuống xe, đuổi theo người ăn xin kia.

      kỳ thực biết tại sao mình lại theo người này, hay có lẽ muốn chứng minh vơi Trì Tuấn rằng đây là kẻ lừa đảo.Sau đó có thể đường hoàng trêu chọc Trì Tuấn.

      Nhưng cũng có thể, trong nội tâm lúc này hy vọng những lời của Trì Tuấn lúc trước là đúng.

      Người ăn xin kia bước chân tập tễnh, di chuyển có chút khó khăn, được rất chậm, mỗi bước trông rất gian nan. Diệp Sơ Hiểu dám quá gần, thấy ấy qua hai con đường chính, rồi về hướng phồn hoa sau lưng tòa cũ cầu vòm cầu chỗ.

      Chỗ này thường là nơi những người có chỗ ở tá túc qua đêm.

      Diệp Sơ Hiểu do dự lúc, rồi nhanh chóng theo , khi tiến vào hầm cầu , bên trong bốc ra toàn mùi hôi thối xông thẳng vào mũi. nhanh chóng che mũi lại, nghĩ nếu phải lập tức rời trông cảnh tượng trước mắt, khiến cho khỏi sửng sốt.

      kia nâng ông lão nằm dưới đất dậy, nhàng đưa cốc nước cho ông lão uống cùng với vài viên thuốc, đưa vào trong miệng ông.

      Diệp Sơ Hiểu ánh mắt hơi hơi nheo lại, ông lão kia trong tình trạng cực kỳ kém, gầy trơ cả xương, vừa trông thấy là biết bị bệnh nặng, mặt đất còn tán loạn hết mấy hộp thuốc.

      Lão nhân gia nhìn thấy , có chút giật mình, khó khăn hỏi:” , muốn làm gì?”.

      Diệp Sơ Hiểu cách vài bước, chần trừ mở miệng: "Ông bị bệnh sao? Tại sao bệnh viện?"

      Lão nhân gia thở dài: ", tôi ở đây dậy nổi, chỉ có thể ra."

      Diệp Sơ Hiểu nhất thời biết sao nữa, đứng tại chỗ lâu sau, nhìn hai người trôi giạt khắp nơi, nơi nương tựa , được chữa bệnh tử tế, cảm thấy vô lực bi thương.

      Lão nhân kia nhà thấy có chút kỳ lạ, lại tốt bụng nhắc nhở : " , trời sắp tối rồi, đừng ở chỗ này, nơi đây rất nhiều lưu manh."


      Diệp Sơ Hiểu tùy tiện gật gật đầu, xoay người muốn rời , bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì đó, mở túi lấy ra chừng mấy chục đồng , bước đến đưa cho lão nhân gia.

      Lão nhân kia nhà vội vàng buông giá bên cạnh, chuẩn bị quỳ xuống đất lời cám ơn, Diệp Sơ Hiểu chạy nhanh xua tay, trốn cũng bình thường rời .

      tâm tình tức tạp trở về ký túc xá,

      Đợi cho nàng tâm tình phức tạp trở lại ký túc xá, thời gian rất trễ, Trần Linh nhìn thấy , chỉ chỉ mặt bàn: "Lúc nãy tớ về phòng, thấy cậu có bưu phẩm ở chỗ ban quản lý, nên tớ tiện cầm lên cho cậu.”

      Diệp Sơ Hiểu nga tiếng, trong lòng có điểm kỳ quái, nghĩ xêm ai gửi cho mình vậy.

      cầm lấy túi kia thực , hơi có chút nặng , liền nhìn xung quanh xem ai gửi, chỉ thấy ghi địa chỉ cùng họ và tên người nhận hàng, nhưng có ghi tên người gửi, cũng nhìn ra được là món đồ nào,liền mở ra.

      Mở hộp ra , liền trông thấy chiếc laptop, giống với chiếc lần trước xem cùng Trì Tuấn, ở trong hộp.

      "Oa! Laptop đâu? khá, Sơ Hiểu, cậu mua sao?" Trần Linh khoa trương kêu to. Phía sau, laptop học sinh trung, coi như là ngạc nhiên ngoạn ý, huống chi là đối với gia cảnh bần hàn, chẳng trách ngạc nhiên.

      Diệp Sơ Hiểu lóng ngóng lên tiếng, đầu óc lại rối loạn hồi, đương nhiên biết máy vi tính này là của Trì Tuấn , vấn đề là gửi cho mình làm gì?

      Đây cũng phải là cây viết cái vở, mà là chiếc máy tính trị giá mười mấy ngàn đấy nha.

      kịp phản ứng, lúc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra, chạy nhanh ra bên ngoài hành lang, bấm dãy số Trì Tuấn.

      Bên kia rất nhanh bắt máy, Trì Tuấn ngữ khí trước sau như quá thân mật: "Có việc gì?"

      Diệp Sơ Hiểu hạ giọng hỏi: "Máy tính là gởi cho tôi?"

      "Đúng." Đầu kia nhàng bâng quơ .

      " cho tôi máy tính làm gì?"

      ”Tôi mua máy tính về, cảm thấy lời lúc trước của sai, có chút nữ tính. lão đạo như tôi thể dùng nó, vứt cảm thấy hơi phí, liền nghĩ đến phải có máy tính sao, liền cho .”

      Tuy rằng cảm thấy Trì Tuấn chuyên môn mua máy tính đưa cho ý nghĩ này của mình có chút nhảm mà thôi, nhưng Diệp Sơ Hiểu cũng thực có khả năng tin tưởng thời khắc này chuyện ma quỷ.

      cắn răng nghiến lợi :” Nếu thích, có thể mang máy tính ra đổi mà. Làm sao lại cho tôi? Mắc như vậy, có thể muốn cho là cho sao?.”

      “ Nếu muốn có thể ném , dù sao tôi cần ,cũng lười đổi.”Trì Tuấn hung giữ xong , liền cúp điện thoại.

      Diệp Sơ Hiểu nhìn điện thoại bị dập máy.Quay vào phòng, đặt mạnh mông xuống ghế, có chút đau đầu nhìn sang chiếc máy tính bàn.

      Trần Linh trông thấy vào phòng, liền tới thích buông tay sờ chiếc laptop xinh đẹp kia:”Sơ Hiểu, chiếc máy tính này trông rất đắt tiền nha?Người như thế nào bỏ tiền mua được nó?”.

      Diệp Sơ Hiểu nửa ngày mới phản ứng được, qua loa lấy lệ : " phải tớ mua, là bạn kí gửi đến nơi này của tớ."

      "Nga." Trần Linh có chút thất vọng thu tay, "Tớ ngươi làm sao có thể dưới vốn gốc mua laptop."

      Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười cười, tay chống đầu ở bàn, tay kia xoa vậy có nhiệt độ vật.

      bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ chút. Kỳ tám phần có thể xác định, Trì Tuấn mua máy tính này ngay từ đầu chính là muốn mua cho , bằng lôi kéo mua máy tính.

      Nhưng vấn đề là, tại sao phải tự mua máy tính cho ?. người đàn ông mua cho người phụ nữ món đồ quý giá như vậy? có khả năng là có lý do gì.

      Chẳng lẽ là bởi vì thích ? muốn theo đuổi ?

      Nhưng Diệp Sơ Hiểu lập tức bỏ ngay ý niệm buồn cười này ra khỏi đầu, cho dù là có kinh nghiệm nhiều về truyện đương, nhưng cũng biết người đàn ông thích người phụ nữ, tuyêt đối phải thái độ này của Trì Tuấn với .

      Lãnh đạm, khinh thường, lời lại hung giữ chứ.

      Hơn nữa xuất trong cuộc sống của quá ít, hoàn toàn giống như có tình cảm với .

      Kể ra tại, cho dù là đem máy tính cho , cũng có thái độ hung giữ như vậy với .

      Nhưng nếu phải là bởi vì nguyên nhân này, kia còn có cái gì khả năng?

      Diệp Sơ Hiểu vắt hết óc suy nghĩ, bỗng dưng nhớ tới hai người vừa mới ở Giang Thành gặp nhau, tuy rằng bởi vì hai năm trước dây thấy chết mà cứu là chuyện, đúng xấu tương hướng, nhưng trì buông năm sinh tiền định đưa nàng học đại học, nên cấp cho nàng tấm thẻ ngân hàng, là thay cha mình hoàn thành tâm nguyện.

      Nghĩ như vậy đến đây, đại khái cũng chỉ có khả năng này.

      Có lẽ thấy rất nhiều sinh viên có máy tính, mà khoông có , liền mua cho cái.

      Lại nghĩ lúc trước cho ăn xin tiền, cangf thấy rằng, tên này kỳ trong nóng ngoài lạnh.

      Hăn đối với ,dự rằng có thiện ý.

      Diệp Sơ Hiểu nghĩ mà khỏi thấy buồn cười.

      Chỉ là chiếc máy tính này qá quý giá, cùng với Trì Tuấn lại chút thân quen, Trì Buông qua đời lâu rồi, vô luận như thế nào cũng lên nhận được.

      nghĩ lúc, lấy điện thoại ra, bấm lại dãy số của Trì Tuấn.

      Lần này, vang lên hồi lâu, bên kia mới chậm chạp bắt máy, mở miệng chính là tiếng tức giận : "Diệp Sơ Hiểu, có phiền hay ?"

      Xem ! Người như thế tại sao có thể là bởi vì thích mình! Diệp Sơ Hiểu tự với mình.

      “Trì Tuấn, máy tính tôi thể nhận được, lại lấy lại?”

      muốn hay , cần liền ném xuống.” Vừa , như muốn cúp điên thoại.

      “Chờ chút.”Diệp Sơ Hiểu nhanh chóng ngăn lại , dừng chút nhàng hỏi:” bây giờ ở đâu?”.

      "Mắc mớ gì tới !"

      Diệp Sơ Hiểu mơ hồ nghe ra đầu kia thanh huyên náo: " ở quán bar?"

      Trì Tuấn chỉ cười lạnh tiếng.

      Diệp Sơ Hiểu tiếp tục : "Tôi đến gặp , đem máy tính trả lại cho ."

      "tôi lập tức phải !"

      "Tôi nhanh chóng tới quán bar ."

      "Tùy tiện !"

      Trì Tuấn rất khách khí cúp điện thoại.
      Last edited: 30/6/18
      levuong, Parvarty, AABBCC4 others thích bài này.

    5. Hhanglluu

      Hhanglluu Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      97
      Tình nguy hiểm

      Editor: Hhanglluu

      CHƯƠNG 33

      Lúc này mới chín giờ hơn, nhưng Diệp Sơ Hiểu cảm thấy chiếc máy tính này giống như quả bom nộ chậm vậy, để ở đây ngày nào cảm thấy bất an ngày đấy.

      Vì vật ôm máy tính, chạy như bay đến quá bar.

      Xa hoa trụy lạc, trai thanh lịch. Tuy rằng trước đây có làm thêm ở đây mấy ngày, nhưng giờ đến, vẫn như cũ cảm thấy có chút bất an.

      trực tiếp qua sàn nhảy cùng băng ghế dài, vào trong quầy bar.

      Kỳ Diệp Sơ Hiểu cũng đoán được Trì Tuấn vẫn còn ở quá bar, trong điện thoại rời . cũng nghĩ đến trường hợp ở đây. Bất quá đến gầy quầy bar, nhìn lên thấy mấy người nam nhân ngồi ghế trước, người trong đó phải Trì Tuấn có thể là ai.

      thở phào nhõm, bước gần đến chỗ ngồi rồi dừng lại, gọi tên :” Trì Tuấn.”

      Trì Tuấn cầm cốc rượu, quay sang nhìn lấy cái, mày có chút hơi nhăn lên, khó chịu :” có cảm thấy phiền ?!”.

      Diệp Sơ Hiểu cười ngượng. đem máy tính đặt mặt bàn,hướng chỗ ngồi, nghiêm túc :”Máy tính này tôi thực thể nhận. Tôi biết nể tình Trì thúc, lên chiếu cố tôi. Nhưng Trì thúc dù sao cũng mất, mẹ ta cũng chưa kịp cùng cha kết hôn, về tình lý tôi thể nhận món đồ đáng giá như vậy.”

      Trì Tuấn lười nhác xem bộ dạng lúc này, bưng chén rượu nhanh chậm uống môt ngụm:” Tôi , đây là tôi mua cho mình, mua về thích, vứt cảm thấy hơi phí, cho nên mới cho . Sinh viên các ai trả cần máy tính! nếu muốn có thể, vứt .”

      Diệp Sơ Diểu ánh mắt phức tạp nhìn :” Trì Tuấn…”

      Trì Tuấn cũng thèm để ý đến , liền đem máy tính đấy đến phía .

      “Trì Tuấn, cảm ơn , nhưng máy tính này tôi thể nhận được.”. Diệp Sơ Hiểu lại đem máy tính đẩy lại về phía .

      Nhưng tất nhiên Trì Tuấn nhẫn nại như , mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía , ánh mắt tức giận :” phải chứ? Vậy bằng bây giờ vứt !”.

      Diệp Sơ Hiểu còn chưa kịp phản ứng , thấy thô lỗ lấy laptop trong hộp ra , tay cầm chén rượu còn chưa uống hết định đổ xuống bàn phím.

      muốn làm gì?” Diệp Sơ Hiểu hoảng hốt, nhanh tay đem máy tính đoạt lại, chén rượu kia nước khó khăn lắm rơi mặt quầy bar.

      Trì Tuấn hung hăng đem chén rượu, hướng mặt bàn để xuống cái. Cũng lười nhìn sang .

      Diệp Sơ Hiểu so đo với , tuyệt đối tin rằng tên này cố chấp lại nóng nảy, noí được làm được đem máy tính phá. nghĩ hồi:” Tôi ngày mai, tôi quay lại cửa hàng máy tính giúp đổi lại.”

      Hỏi cần hóa đơn nhất định là có khả năng, cũng biết cứ như vậy có thể hay đẩy rơi xuống. Có thể nhường cho cứ như vậy đem chiếc máy tính này nhận lấy, là có chút chột dạ.

      “Tùy !” Trì Tuấn tức tối , rồi cầm áo khoác ra bên ngoài.

      vừa , Diệp Sơ Hiểu tự nhiên thấy ổn lắm , ngốc nghếch ngồi đây đợi ở chỗ này. Chỉ có chể ôm máy tính, theo hướng lúc rời .

      Trì Tuấn xe máy, mà là chậm dãi đường.

      Bởi vì phương hướng của là hướng tới giang đại, mặt sau cách đó xa Diệp Sơ Hiểu, liền có điểm giống là theo chân .

      Bởi vì tời tiết chuyển lạnh . giờ cũng hơn mười giờ, con đường mơ hồ bóng nười, vì thế càng thêm rộng rãi, nhìn càng vắng vẻ.

      Diệp Sơ Hiểu cách người phía trước khoảng mười bước, chưa từng có còn xem qua Trì Tuấn, cho dù là như vậy cũng tính gần bóng lưng.

      dáng người cao ngất, chỉ cần nhìn bóng của thôi thấy ngọc thụ lâm phong, chút cũng giống như là tên lưu manh.

      Kỳ Diệp Sơ Hiểu cũng có chút quá chắc chắn, bây giờ cũng nghĩ rằng Trì Tuấn là tên lưu manh nữa, nhưng có vẻ đúng cho lắm. Nhưng giờ biết, giờ cũng còn chơi bời lêu lổng, gây chuyện , dánh bạc, ăn uống chơi bời thu người ta phía bảo hộ nữa….

      giờ…. Tha hương đến thành phố khác, có lẽ giống như những người khác , cố gắng phấn đấu, nhưng ít ra cũng mở quán rượu. Quán rượu kia trước kia cũng từng làm việc ở đấy lên cũng biết, bên trong quán cũng có việc gì xấu.

      Như vậy tính ra, cũng coi như có chút nghiệp.

      Hơn nữa thời gian này, cũng hiểu phần nào đấy.

      Tựa như chính , là cái "Người tốt" .

      Người tốt?

      Như vậy hình dung, có chút vớ vẩn.

      Diệp Sơ Hiểu nhịn được cười tiếng.

      Bất tri bất giác, chạy tới chỗ khúc quanh, đoạn đường này đèn tương đối tối, Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị nhanh hơn , trước mặt bỗng nhiên bên cạnh bồn hoa có hai người xông tới, chặn đường .

      Hai tên đó bộ dáng rất trẻ tuổi, người trong đó cầm cây dao.

      “Đem tiền trong túi ra đây!” Nam sinh cầm dao hung giữ mở miệng, là thanh có phần non nớt.

      Diệp Sơ Hiểu mặc kệ có phải lần đầu bọn họ làm hay , nhìn về phía Trì Tuấn cách đấy xa, kêu to:”Trì Tuấn!”.

      Hai tên cướp nghe thấy kêu lên , tựa hồ có chút hoảng sợ, quay đầu nhìn người thanh niên phía trước, trông thấy quay đầu dừng lại, uy hiếp :” Tiểu tử! dừng có xen vào! bằng lão tử đây đâm chết ngươi.!”

      Trì Tuấn xoay người nhìn cảnh tượng này, cũng động tác, chỉ nhún nhún vai: " liên quan chuyện ta, ta ngang qua."

      Nghe thấy như vậy, hai tên côn đồ kia thầm nghĩ cho dù hai người này có quen biết nhau, ra tên kia cũng chỉ là tên đàn dà, đáng quan tâm, vì thế lại tiếp tục uy hiếp Diệp Sơ Hiểu:”Nhanh chút đem tiền trong túi ra đây, bằng khô xem bọn ta xử lý ngươi như thế nào!”.

      Tên kia có chút hiếu chiến ve vẩy con dao trước mặt Diệp Sơ Hiểu.

      Diệp Sơ Hiểu dám cứng lại, nhìn đến Trì Tuấn cắm túi tiền bộ việc liên quan đến mình bộ dáng, cũng dám trông cậy vào , chỉ nghĩ đến tiêu tài miễn tai họa quên , dù sao trong ví tiền tiền nhiều lắm.

      móc ví ra đưa tới, tên có dao đoạt lấy, chỉ là ở rút ra tiền thời điểm, tay kia ràng phát run.

      Diệp Sơ Hiểu nương nh ờ ánh đèn đường, rất bình tĩnh quan sát phen hai người, chỉ thấy bọn họ dáng người gầy, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hãm sâu lên màu xanh.

      Trong bụng nàng biết mình là gặp kẻ nghiện, chỉ có thể thầm hô hay ho.

      Người nọ rút ra tiền, nhìn mấy đồng ít ỏi, tựa hồ là rất hài lòng, tay lấy ví tiền vứt mặt đất, hùng hùng hổ hổ câu. Chỉ là tiếng mắng vừa, ánh mắt của lại rơi vào trong tay Diệp Sơ Hiểu.

      "Ngươi cầm trong tay cái gì?"

      Diệp Sơ Hiểu trong lòng lo lắng, phản xạ có điều kiện quay về: " có gì."

      Người nọ cũng nhìn ra, đưa tay đoạt lại, hưng phấn : " Con mẹ nó, là máy tính, cuối cùng là có chút thứ đáng tiền!"

      Bởi vì sinh hoạt hoàn cảnh quan hệ, Diệp Sơ Hiểu đúng tiền nhìn xem rất nặng, vừa mới trong ví tiền mấy chục đồng tiền còn chưa tính, máy vi tính này gần vạn, đương nhiên có khả năng làm cho bọn họ đoạt .

      Hai cái kẻ nghiện, vốn chỉ muốn cướp của, có ý định đả thương người, nhưng thấy này chết sống buông tay, hai người liền hợp lực chém giết.

      "Trì Tuấn! Trì Tuấn! Bọn họ muốn cướp máy tính!" Diệp Sơ Hiểu bị hai người kia giữ chặt liền giãy dụa, vừa kêu to.

      "Dù sao ta và ngươi đều cần, bằng liền làm cho bọn họ đoạt ." Trì Tuấn vân đạm phong khinh quay về.

      Cướp bóc người cũng biết hai người này là cái gì, chỉ tiếp tục tranh đoạt.

      Bất đắc dĩ diệp sơ hiểu mặc dù là , nhưng liều mạng nhiệt tình, cũng thể khinh thường, hai kẻ gầy yếu, kẻ nghiện nhất thời thế nhưng có tay.

      Thấy phản kháng, rốt cục chọc giận hai tên kia ,tên kia cầm dao lao hướng Diệp Sơ Hiểu mà phi đến.

      Nhưng, con dao rốt cuộc còn chưa phí đến., thấy rơi xuống.

      Chỉ nghe tên kia hung giữ : "Ngươi làm gì! Có phải hay muốn chết?"

      Chẳng biết lúc nào Trì Tuấn phi đến, khinh bỉ hầm hừ cười tiếng, cầm lấy cổ tay tay chưa buông, tay kia đấm trực tiếp nện ở mặt , ngay cả làm cho người ta thời gian phản ứng đều có.

      Đụng tiếng, nghe đều đau.

      Người nọ bị đánh quyền, ăn đau hừ tiếng, đao trong tay lên tiếng trả lời rơi xuống đất, bụm mặt gào khóc gọi.

      tên khác nhìn đến tình hình này, chạy nhanh buông máy tính trong tay Diệp Sơ Hiểu ra, hướng Trì Tuấn nhào tới.

      Trì Tuấn giọng mỉa mai bĩu môi, chỉ thoáng vừa lui, liền trốn thoát công kích của , lại giơ chân lên thẳng sủy ở bụng, đưa đá ngã xuống đất.

      Hai tên kia tự nhiên là thẹn quá hóa giận, vất vả lần nữa cùng đứng dậy, chuẩn bị cùng nhau công kích Trì Tuấn.

      Chỉ thấy Trì Tuấn sờ sờ lỗ tai, giễu cợt : "Vẫn là đệ tử chứ ? Ta khuyên các ngươi trước xác định chính mình biết đánh nhau cùng tiến đến. Ghiện ma túy là phạm pháp, hai người còn đả thương người rất dễ phải vào ngục." Vừa , vừa đem mấy con dao rơi mặt đất kia, dùng chân nhàng đá cái, giống biểu diễn tạp kỹ giống nhau, đao kia liền dễ dàng rơi vào văng ra bàn tay.

      Động tác này linh hoạt c ủa Tr ì tuấn, ngay cả Diệp Sơ Hiểu đều nhìn trợn mắt hốc mồm.

      Cũng còn nghe người này qua Thiếu Lâm tự, hoặc qua đoàn tạp kỹ đoàn học được!

      Kia hai kẻ nghiện lại đưa mắt nhìn nhau, nhất thời biết làm như thế nào cho đúng, sửng sốt hai giây, liền đem tiền vừa mới cướp được ném xuống đất, người che mặt, người ôm bụng, thất thểu rời .

      Trì Tuấn ánh mắt thản nhiên nhìn Diệp Sơ Hiểu còn sợ sệt tới: "Ngươi sao chứ?"

      vừa dứt lời, Diệp Sơ Hiểu như ở trong mộng tỉnh lại, nhớ tới bọ dáng lúc trước của khỏi tức giận:” Ngươi khốn kiếp! Vì sao ngay từ đầu liền khoong ngăn cản hai người kia lại?Kẻ nghiện đều là những kẻ có lý trí, thiếu chút nữa là bọn họ xử lý tôi rồi”.

      Trì tuấn lạnh lùng liếc cái: "Chúng ta thân quen lắm sao? Tôi cũng phải sứ giả chính nghĩa, nhìn đến loại tình này liền nhất định phải ra tay sao?"

      "..." Diệp Sơ Hiểu tức giận ra lời.

      Mặc dù biết chính là miệng phá hư, thực tế vừa mới cũng có ngồi xem mặc kệ, là đuổi đánh cướp tên, mà cũng có gì tổn thất.

      Nhưng Diệp Sơ Hiểu liền có chút giận dỗi khó chịu.

      thậm chí cũng còn nghĩ tới, lý do giận dỗi Trì Tuấn.

      ôm máy tính thở gấp xoay người rời .

      Trì Tuấn đứng tại chỗ, hướng trong khí trợn trừng mắt, tiếng động đúng bóng lưng của c ô mắng vài câu, cuối cùng vẫn phải đuổi theo, bắt lấy tay , ác tức giận : "Nghĩ khí của đâu? T ôi vừa mới phải xử lý hai tên lúc nãy bắt nạt sao? Lão tử đúng là có thể làm cho ngươi ở lão tử mí mắt dưới chịu khi dễ? Tôi lại giống thấy chết mà cứu được."

      Lời như đúng chỗ đau của Diệp Sơ Hiểu, đúng là hai năm trước thấy bị thương thấy chết mà cứu, trong lòng luôn cảm thấy thổ thẹn, nay quan hệ hai người có chút chuyển biến, cảm thấy cangf áy náy, muốn nghĩ đến. Nay bị Trì Tuấn nhắc lại, lập tức cảm thấy thấy tổ thẹn, nhất thời ra lời.

      dùng bước lại , quay đầu nhìn về phía Trì Tuấn, ánh mắt dưới , ánh đàn đường có chút đỏ lên, nức nở :” Trì Tuấn, tên khốn kiếp!”.

      Trì Tuấn nhìn thấy ủy khuất, nhưng biết ủy khuất về cái gì, nhưng lại nghe thấy chửi mình khốn kiếp, mới cảm thấy ủy khuất nữa! Thực đặc sao cố hết sức được cám ơn!

      Vốn định trở về, thấy mắt đỏ lên, có chút kiên nhẫn quát:” Được rồi được rồi, bao lớn chuyện! Tôi con mẹ nó nữa, tôi nợ mới đúng, nhanh về tôi đưa !”.

      Diệp Sơ Hiểu cắn chặt môi, lên tiếng nữa, chỉ xoay người lặng lẽ bước theo .

      Trì Tuấn đến bên cạnh , cùng song song. Hai người được đoạn, thấy vẫn cúi đầu gì cả, nghiêng người nhìn về phía . Nhưng bởi vì đứng ngược với bóng đèn , lên nhìn bộ dáng lúc này của cho lắm, từ tốn :”Thực khóc?”.

      Diệp Sơ Hiểu tựa hồ nhìn về phía, lâu sau , mới rầu rĩ :” Trì Tuấn , đối tốt với tôi như vậy phải vì quan hệ trước dây của Trì thúc chứ?.”

      Trì Tuấn theo bản năng quay về: "Nhắc đến cha tôi chuyện gì?"

      "Vậy vì sao đối tốt với tôi như vậy?" lời này Diệp Sơ Hiểu thanh của có tia dễ phát giác run run.

      Trì Tuấn sững sốt chút, hầm hừ tiếng: "Tôi khi nào đối tốt với ? Lão tử có đôi khi hận thể chém nhát!" xong, trầm mặc lát, lại phô trương thanh thế cất cao giọng, " là người Tân Đường, lão tử đương phải nhiên bảo bọc ngươi!"

      Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, biết là thoải mái vẫn hay mất mát, sau lát, ngẩng đầu nhìn , cắn răng nghiến lợi : "Trì Tuấn, phải ngây thơ? !"

      "Lão tử chính là ngây thơ, dù thế nào?" Trì Tuấn khóe miệng lên tia bất cần đời cười , đưa tay ở ót bắn dưới, đợi kịp phản ứng, chạy chậm rời .

      Diệp Sơ Hiểu giật mình, như vậy vui đùa, làm cho bật cười thành tiếng, sờ sờ ót, đuổi theo: "Trì Tuấn, đứng lại!"

      Đuổi theo của thời điểm này, nhàng đạp cái, trái lại nhéo tóc của , ngươi tới ta , cùng đùa giỡn như tình nhân.

      Hai người chưa từng có như vậy nhõm vui vẻ khi chung đụng, cho dù là có chút ấu trĩ.
      Last edited: 30/6/18
      levuong, Parvarty, Xuxu21095 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :