1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      @LạcLạc Sorry nàng nhé, ta cũng muốn báo nhưng cũng tham vì vẫn muốn làm tiếp :))) đầu óc ta bây giờ chỉ toàn số với chữ, phải tranh thủ đọc ít truyện cho thư thái tâm hồn, hứa với nàng là tết ta chăm chỉ :)))

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @daovan210 nếu nàng bận, cứ báo, cho ta cái time là đc, ta lướt qua thôi, reader cũng biết hạn mà ko đòi, chứ im im, lại có bạn vào hỏi truyện drop hả @@

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Thực là xin lỗi các nàng nhé, ta đúng là đợt vừa rồi bận quá, bây giờ mới có thời gian làm, mng đừng giận mình mà tội nghiệp nhé :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

      Chương 26: Nhìn thấu


      Diệp Sơ Hiểu làm thêm ở quán ăn ngay đối diện toà nhà của Hoa Hạ chế dược. Buổi tối mỗi ngày làm, chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy bốn chữ vàng lóng lánh to đùng cửa của toà nhà đó.


      Lúc làm cũng là thời gian toà nhà bên kia tan tầm, nên luôn gặp xe cộ cùng đoàn người từ bên trong ồ ạt ùa ra.


      Chẳng qua là chiếc xe gặp phải vào đêm mưa hôm đó, luôn ra vào thời điềm này, mà phải chờ tới bóng đêm dần dần đậm hơn, sau khi đèn đường ở chỗ ngã tư này sáng , mới có thể chậm rãi từ cửa toà nhà chạy ra.


      Mấy ngày kế tiếp, chờ xem chiếc xe đó ra, dường như thành chấp niệm kỳ lạ nào đó của Diệp Sơ Hiểu. Mà loại chấp niệm này, rốt cục vào tuần sau, có kết quả.


      Giống những buổi tối tầm hơn 10h như trước, Diệp Sơ Hiểu bận đến mức chân chạm đất, khi đưa cho khách hàng những xâu thịt nướng, mắt theo thói quen thoáng nhìn về phía đối diện, quả nhiên gặp chiếc xe mày đen đó chậm rãi chạy ra.


      Nhưng giống như những lần trước, khi chiếc xe sắp ra đến cổng, bỗng nhiên lại lui lại.


      Diệp Sơ Hiểu hơi hơi nhíu mi, có chút tò mò, lúc sau, liền thấy từ cửa chính toà nhà, người đàn ông cao to bước ra, thẳng về hướng đối diện.


      Tuy rằng nhớ hình dáng của Đàm Khải, nhưng biết đó là ta.


      khắc đó, trái tim Diệp Sơ Hiểu tự chủ được đập mạnh vài cái.


      Sắt mặt Đàm Khải mang theo chút mỏi mệt do tăng ca quá độ, ta xuyên qua đường cái, đứng ở bên ngoài quán Đại Bài, hí mắt nhìn bên trong ồn ào lát, nhíu chặt mi, rốt cục tập trung vào chỗ có ai ngồi.


      Diệp Sơ Hiểu vẫn bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào ta, đợi cho ta ngồi vào chỗ của mình, lập tức buông đồ trong tay xuống, cầm thực đơn rồi bước nhanh đến.


      " chọn món gì?" cầm thực đơn đứng ở bên cạnh Đàm Khải.


      Đàm Khải tùy ý nhìn thực đơn lát, cũng ngẩng đầu, rồi sau đó qua loa gọi vài món, lại nghe điện thoại.


      Diệp Sơ Hiểu thầm đánh giá phen, ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, thực ra cũng xem là đặc biệt tuấn, chỉ là mang khí chất nội liễm thành thục, cho dù ta ở Đại Bài hợp phong cách của mình, nhưng cũng ngăn nổi người toát ra hương vị tinh .


      Cuộc sống từ bé của Diệp Sơ Hiểu chưa bao giờ tiếp xúc qua loại người này, vì thế liền có chút ngập ngừng, tò mò.


      cũng chưa từng chủ động đến gần con trai, nên sợ động cơ của mình bị lộ.


      Đợi cho cầm đủ đồ nướng và bia, quay lại chỗ Đàm Khải. ta chuyện điện thoại xong, Đàm Khải nhìn xâu nướng trong khay, đầu cũng ngẩng đầu "Cảm ơn", có lẽ là khá đói, ta cầm lấy liền ăn luôn.


      Lúc này ta, nhưng ra có gì khác biệt những trai thanh lịch bên cạnh.


      Diệp Sơ Hiểu vốn cầm cái mở bia, chuẩn bị mở hộ mấy chai bia bàn ta, nhưng mà nghĩ lát, bỗng nhiên buông tay yên lặng tránh ra.


      Quả nhiên, còn chưa được hai bước, nghe người con trai phía sau gọi lại: "Phục vụ, phiền giúp tôi mở chút bia."


      Diệp Sơ Hiểu mặt chút thay đổi xoay người quay lại, mở vài chai bia, lại hơi hơi nghiêng người lễ phép ôn nhu : " còn cần cái gì ?"


      Đàm Khải mỉm cười lắc đầu, thản nhiên liếc cái, chẳng qua là khi ánh mắt nhìn đến mặt , đôi mày dấu vết nhăn lại chút, lúc Diệp Sơ Hiểu đứng dậy định rời , lại gọi lại: "Em là sinh viên đại học Giang thành à?"


      Diệp Sơ Hiểu nhìn về phía ta, gật đầu.


      "Mấy ngày hôm trước trời mưa, lái xe qua đại học Giang thành, làm nước bắn tung tóe lên hai người nữ sinh. Là em sao?"


      Diệp Sơ Hiểu làm bộ nghĩ lát, cười nhạt: "Mấy ngày hôm trước đúng là em bị chiếc xe hắt vào chút nước."


      Đàm Khải nhìn , bộ dáng có chút xin lỗi " ngại quá, lúc ấy các em có việc gì, cũng đúng lúc có chút việc gấp, phải luôn. có việc gì à?"


      "Chỉ là vài giọt nước thôi, cũng cần để ở trong lòng ạ." Diệp Sơ Hiểu vẫn duy trì tươi cười nhàng, " cứ từ từ dùng, có gì lại gọi em là được ạ."


      Đương nhiên, Đàm Khải gọi lần nào nữa, trừ bỏ lúc tính tiền khách khí cảm ơn tiếng, cũng thêm câu dư thừa nào.


      Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc vẫn là có kinh nghiệm, vắt hết óc cũng biết nên cái gì, mãi đến khi nhìn ta rời quán, về toà nhà đối diện, mới thấy có chút ấm ức.


      cảm thấy mình có lẽ là thích hợp làm chuyện này.


      Mình là người chưa trải qua chuyện đương, làm sao có năng lực theo đuổi con trai.


      Chẳng qua là đúng lúc định buông tha cho suy nghĩ này, Đàm Khải lại vài ngày liên tục xuất ở quán Đại Bài.


      Thực ra thân phận và trang phục của ta, cũng rất thích hợp với cái nơi vỉa hè lề đường này. Nhưng mà Diệp Sơ Hiểu nhớ, ta cũng từng học đại học, cho nên đối với nơi đầy khói và mùi thức ăn này, có lẽ cũng quá bài xích .


      Đàm Khải luôn mình đến, toàn tầm trước hoặc sau mười giờ, lần nào nhìn ta cũng cả người mệt mỏi, nghĩ chắc do công việc cực kỳ bận rộn. ta ăn nhiều lắm, thời gian ở lại cũng lâu, có lẽ chỉ muốn no bụng, lại có thói quen chuyện với người khác, ngẫu nhiên thấy những trẻ xung quanh chủ động bắt chuyện, đều lễ phép từ chối.


      người con trai như vậy, càng làm cho Diệp Sơ Hiểu đánh mất chút ý niệm kia trong đầu.


      Chỉ là, chung vẫn có chút cam lòng.


      Vì thế, đợi đến ngày thứ tư, lúc tính tiền, rốt cục cũng nhịn được mở miệng: "Xin hỏi là Đàm Khải à?"


      Đàm Khải có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Em biết à?"


      "Em từng nghe các sinh viên khác về , là người làm mưa làm gió ở trường đại học Giang thành, rất nhiều học sinh tốt nghiệp đều lấy mục tiêu phấn đấu là đấy. Nhất là loại sinh viên bình thường như chúng em, lại càng coi là tấm gương."


      Lời này quả hư tình giả ý, ràng là nghe như nịnh bợ và lôi kéo muốn làm quen, làm cho chính cũng cảm thấy có chút buồn nôn.


      ngờ, mặt Đàm Khải lại cũng thấy phản cảm, ngược lại cười cười, còn giương mắt đánh giá phen: "Những lời này là quá khen. Nhưng ra cảm thấy học muội cũng tồi đâu, thế nhưng cũng đồng ý ở nơi này làm thêm. biết sinh viên bây giờ cũng quen chịu khổ đâu."


      Diệp Sơ Hiểu bất đắc dĩ cười cười: "Cuộc sống bức bách ạ."


      Lời này của nửa nửa giả, khó tránh khỏi có chút thương cảm.


      Đàm Khải khen ngợi gật đầu: "Hồi đấy cũng giống em, cũng muốn làm thêm nuôi sống chính mình. Nhưng mà dù sao cũng là con trai, hơn nữa ra rất ít nhìn thấy nữ sinh nào chịu khổ chịu khónhư vậy." ta dừng chút, "Nhất lại là nữ sinh xinh đẹp như em vậy."


      Diệp Sơ Hiểu ngơ ngác chút, mặt đỏ lên chút, nữa.


      Có lẽ nữ sinh nhu nhược xinh đẹp, đối với đàn ông thành thục, trời sinh đều có chút lực sát thương. Đàm Khải nhíu mi tựa hồ suy nghĩ lát, lại tiếp tục hỏi: "Em học chuyên khoa gì?"


      Diệp Sơ Hiểu sửng sốt: "Ngoại ngữ ạ." Rồi lại bỏ thêm câu, "Tiếng Đức ạ."


      xong, mắt Đàm Khải bỗng nhiên sáng lên: "Khéo như vậy! Gần đây công ty hợp tác với công ty của Đức, có chút tài liệu tiếng Đức cần phiên dịch. Em có đồng ý là thêm việc này ?"


      Diệp Sơ Hiểu do dự chút: " biết trình độ của em có đủ nữa?"


      Đàm Khải khoát tay: "Đều là tài liệu có vẻ đơn giản thôi, em cần lo lắng." ta lại nghĩ lát, "Nếu em đồng ý, ngày mai nếu có vấn đề gì, tan tầm đến công ty gặp thư ký của để xem tình huống cụ thể như thế nào, thù lao vân vân ấy với em."


      "Em đồng ý, đương nhiên là em đồng ý ạ." Diệp Sơ Hiểu vội vàng gật đầu. có lý do gì mà muốn?


      Đàm Khải tao nhã cười, dường như nhớ tới cái gì, từ trong ví lấy ra tờ danh thiếp: "Đây là phương thức liên hệ của , nếu có vấn đề gì em có thể gọi điện thoại tìm . Đúng rồi, em tên là gì?"


      "Diệp Sơ Hiểu ạ."


      Đàm Khải vừa rời , Diệp Sơ Hiểu vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, liền nghe được tiếng cười mỉa mai ở bên cạnh.


      cảm thấy tiếng cười đó là có chút quen tai, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Trì Tuấn cùng Trương Uy ngồi ở bàn gần đấy.


      Có lẽ là lúc nãy quá chuyên tâm chuyện với Đàm Khải, nên chú ý tới hai người.


      "Lấy hai xiên cánh gà lại đây." Trì Tuấn nghiêm mặt lạnh, tức giận với .


      Diệp Sơ Hiểu biết lúc nãy và Đàm Khải chuyện, nghe được bao nhiêu, có năng lực đoán được bao nhiêu suy nghĩ của . Nhưng tránh được có chút chột dạ, cảm thấy tâm tư này của , bị nhìn thấu rồi.


      Bằng như thế nào lại phát ra tiếng cười mỉa mai như vậy.


      Đợi cho cánh gà nướng đưa lên xong, Trì Tuấn tay chân lóng ngóng bưng cái khau. Ngẩng đầu lạnh lùng liếc cái, thanh thản nhiên : " thu hồi sớm cái tâm tư này , học cái gì học lại học câu dẫn đàn ông, đừng để đến lúc đó ăn đau khổ, khóc cũng có chỗ mà khóc đâu."


      Quả nhiên!


      Ý niệm trong lòng của Diệp Sơ Hiều mà muốn ai biết đó, bị người khác đâm trúng, khó tránh khỏi thẹn quá thành giận. Lại còn là Trì Tuấn, tên lưu manh bá đạo ác liệt này, lại là người hai năm trước thấy chết mà cứu, điều này làm cho đối với , chung vẫn là có chút chột dạ.


      Thấy Diệp Sơ Hiểu gì, Trì Tuấn lại ngẩng đầu, ngữ khí kiên nhẫn: "Có nghe thấy ?"


      Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc là nhịn được nữa, cam lòng giọng lầu bầu: "Liên quan gì đến !"


      Trì Tuấn nghiêm mặt, cười tiếng: "Tôi đây là vì tốt cho , có nghe hay tùy !"


      xong cũng để ý nữa, cùng Trương Uy mở bia uống.


      Diệp Sơ Hiểu thấy thế, yên lặng lui về làm việc. Chỉ là trong lòng vẫn có chút hoảng sợ và nghẹn ngào, nghĩ tâm tư đáng xấu hổ này của mình, toàn bộ đều bị Trì Tuấn đoán trúng, là uất ức mà.
      levuong, Parvarty, 19004 others thích bài này.

    4. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Cảm ơn nàng trở lại :v

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 27: Uy hiếp

      Diệp Sơ Hiểu tự nhiên là thèm nghe lời Trì Tuấn, hôm sau sau khi làm gia sư xong, liền trực tiếp đến thẳng công ty chế dược Hoa Hạ. Chẳng qua là ý nghĩ lệch lạc trong đầu kia của , bị chuyện ồn ào hôm trước đè xuống, chỉ lòng dạ làm thực tập.

      Tiếp đãi là thư ký của tổng giám đốc, nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh, thấy bên trong Đàm Khải có vẻ bề bộn nhiều việc, ta lơ đãng ngẩng lên nhìn thấy , khẽ gật đầu, lại vùi đầu làm việc.

      Diệp Sơ Hiểu tiện quấy rầy, chỉ thành thành nghe thư ký giới thiệu những việc mà thực tập sinh cần làm.

      Vị thư ký đó cũng rất khách khí, tinh tế cho những cầu công việc, lại về thù lao, rồi giao cho phần tài liệu, cho thử phiên dịch trước.

      Vị trí thực tập này thực quá tốt, thù lao là ngàn ba trăm, đối với Diệp Sơ Hiểu mà quả thực là cái bánh từ trời rơi xuống. cũng ngại dám hỏi nhiều, chỉ là trước khi , lại ngẩng đầu nhìn Đàm Khải, thấy ta vẫn cúi đầu bận rộn, đành ôm giấy tờ tế nhị rời .

      Diệp Sơ Hiểu nỗ lực học tập chuyên ngành quả nhiên tồi, làm phiên dịch trừ bỏ những từ ngữ y học chuyên nghiệp dịch có chút quá chuẩn, ba trang giấy tài liệu làm được khá thuận lợi, đến ngày thứ ba là xong.

      có máy tính, vì để cho người khác đọc được , đặc biệt viết phần mình phiên dịch ra giấy, còn sao chép ra bản nữa.

      Chữ viết rất nhắn xinh xắn, vốn tưởng rằng nhiệm vụ này hoàn thành rất tốt, ngờ khi giao bản thảo có chút xấu hổ.

      Thư ký của Đàm khải nhìn tờ giấy mà Sơ Hiểu mang đến, nhíu mày có chút khó xử: "Viết tay à? Cái này thoạt nhìn quá tiện đâu! Em có thể dùng máy tính đánh ra mà? Hoặc là trực tiếp gửi mail cho chị, như vậy cũng cần mỗi lần em phải đến công ty."

      Diệp Sơ Hiểu lúc này mới hiểu, hoá ra là bản thảo mà viết tay giao cho công ty công ty người ta, xem ra là có chút buồn cười. sửng sốt chút, có máy tính, ngày nghỉ phòng máy trong trường cũng mở, cách duy nhất là ra quán dùng máy tính, bởi ở đây cũng mới có mạng. Nhưng chung là có chút tiện.

      Chẳng qua là đối với với khoản thù lao ngàn ba trăm này, chẳng có cái gì tiện hay tiên cả.

      chuẩn bị gật đầu lần sau dùng máy tính để đánh ra, Đàm Khải ở trong phòng biết ra từ khi nào, có lẽ là nghe được hai người chuyện, thuận miệng hỏi: "Học muội, em có máy tính à?"

      Diệp Sơ Hiểu gật đầu: " sao đâu ạ, em ra quán đánh lại bản thảo rồi gửi mail cho chị thư ký là được."

      Đàm Khải nhíu mày, với thư ký: "Văn phòng phải còn có hai cái laptop để đó dùng sao? tạm thời đưa cho Sơ Hiểu cái, để cho em ấy mang về làm việc."

      chỉ Diệp Sơ Hiểu, ngay cả thư ký cũng giật mình: "Đàm tổng, cho thực tập sinh dùng laptop, có cần thiết hay ạ?"

      Diệp Sơ Hiểu cũng thức thời vội vàng phụ họa: "Chỉ là đánh bản thảo thôi mà, cần phiền toái như vậy đâu ạ."

      Đàm Khải cười cười: "Dù sao hai cái laptop này đều để đó dùng, bằng vật tận dụng luôn. Thư ký Lý, cứ theo lời tôi mà sắp xếp nhé."

      Thư ký Lý nhìn vẻ mặt giải quyết việc chung của thủ trưởng, cũng khó thêm cái gì, sau khi nhận lệnh liền bắt tay vào làm.

      Vì thế, sau khi ra, Diệp Sơ Hiểu chỉ cầm tập dày tư liệu cần phiên dịch, còn ôm chiếc laptop .

      Lúc này, đối với sinh viên bình thường mà , đừng là laptop, ngay cả máy tính để bàn còn chưa thông dụng. Diệp Sơ Hiểu ôm cái laptop, nhất thời có chút lo sợ, bất an và hưng phấn.

      Lúc ra khỏi cửa Hoa Hạ chế dược, lại thấy có chút hưng phấn.

      Chỉ thấy chiếc xe máy dừng ở ven đường, Trì Tuấn vẻ mặt bất cần đời nửa dựa vào xe, cầm tay điếu thuốc hút, bộ dáng lưu manh tiêu chuẩn.

      Đương nhiên bởi, đây là tên lưu manh rất tuấn tú, thế cho nên những ngang qua, đều nhịn được lặng lẽ liếc nhiều hơn cái.

      Trì Tuấn nhìn Diệp Sơ Hiểu ra, cũng gì, chỉ là ánh mắt của đều dõi theo của bước chân của .

      Diệp Sơ Hiểu gặp được Trì Tuấn, vốn còn có chút được tự nhiên, lại thấy chỉ nhìn mình lời nào, lại càng do dự.

      Hồi trước ở Tân Hồ, nhìn thấy những người bọn họ, đều chưa bao giờ chào hỏi hay nhìn cái. Nhưng hôm nay, bọn họ đều là là người tha hương, lại thấy thẹn trong lòng với , tuy rằng vẫn là quá mong muốn tiếp xúc nhiều với , nhưng nếu gặp mặt mà lại chào hỏi, hình như lại có chút phải.

      Nghĩ lát, lên trước vài bước, cách Trì Tuấn hơn thước, thấp giọng gọi: "Trì Tuấn."

      Gọi xong, thấy phản ứng gì, lại thấy mình cũng đủ thành ý, xoay người muốn rời .

      Mới hai bước, thanh lành lạnh của Trì Tuấn ở phía sau vang lên: " lại đây, tôi có lời muốn với ."

      Diệp Sơ Hiểu ôm máy tính, dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía . Tuy rằng đối với khẩu khí như mệnh lệnh này của , có chút bất mãn, nhưng người này ở Tân Hồ hoành hành ngang ngược quen, đây chắc là ngữ khí thường dùng khi chuyện với người khác. Huống hồ Diệp Sơ Hiểu ngoài chuyện làm việc có lỗi với , từ đến lớn vốn cũng có chút sợ hãi . Cho nên cũng chỉ có thể tình nguyện chậm rãi quay lại.

      Trì Tuấn nhìn động tác của , mặt lên tia châm chọc, giễu cợt cười tiếng, đem tàn thuốc vứt mặt đất giẫm nát, mỉm cười: "Bộ dáng của thế này là sao? Tôi lại có thể ăn à?"

      Mặt Diệp Sơ Hiểu ngượng ngập, đến trước mặt , thấp giọng : "Chuyện gì?"

      Trì Tuấn vỗ vỗ hai tay đứng lên, lộ vẻ lười biếng, nhìn về cánh cửa lớn đằng sau Diệp Sơ Hiểu bĩu môi: " tới nơi này làm gì?"

      Diệp Sơ Hiểu : "Làm thực tập, tôi làm phiên dịch vài thứ cho Hoa Hạ chế dược."

      Trì Tuấn lại cười nhạo tiếng, ánh mắt chuyển qua laptop trong tay , tiếp tục hỏi: "Máy tính làm sao mà có?"

      Ngữ khí của quả thực là giống như chuyện bình thường, Diệp Sơ Hiểu thầm nghĩ cũng phải người hầu của , trong lòng là rất khó chịu. Nhưng tiếc rằng khiếp sợ uy quyền của , lại sợ mất hứng cái là lại lôi thôi với mình, chỉ đành tiếp tục thành thành trả lời : "Là của Hoa Hạ chế dược cấp cho dùng."

      Giọng điệu của Trì Tuấn càng thêm đùa cợt: "Công ty này tồi nhỉ, ngay cả thực tập sinh cũng được cấp máy tính cơ à."

      "Chỉ là tạm thời cho mượn dùng thôi."

      Trì Tuấn cũng quấn lấy vấn đề này, chuyển chủ đề: " để ý Đàm Khải của Hoa Hạ chế dược à?"

      Tuy rằng màn chuyện lúc ấy của Diệp Sơ Hiểu và Đàm Khải bị Trì Tuấn nhìn thấy, bị châm chọc phen. Nhưng là bị thẳng ra tâm tư mình vốn vẫn cẩn thận giấu kín này, vẫn có chút cảm thấy xấu hổ.

      Diệp Sơ Hiểu chỉ là sinh viên, lại là người giỏi ăn , gặp được loại tình này, biết biện bạch như thế nàoi, dứt khoát cúi đầu lấy trầm mặc trả lời .

      trầm mặc của , hiển nhiên làm cho Trì Tuấn bất mãn, mày nhăn lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm , làm như muốn tìm ra bất cứ dấu vết gì mặt nàng, giọng điệu kiên nhẫn quát: "Lão tử hỏi cơ mà? !"

      Diệp Sơ Hiểu bị quát sửng sốt, theo bản năng đáp: "Chuyện này liên quan đến ."

      Trì Tuấn thấy thái độ lãnh đạm này của , cũng giận, chỉ ngồi thẳng lên, lấy giày của mình đá đá vào bụng Diệp Sơ Hiểu, cũng mạnh lắm, chỉ là mang theo chút khiêu khích cùng vũ nhục, làm chiếc sơ mi màu trắng của Sơ Hiểu lộ hai vết dấu chân.

      cười như cười hỏi: "Muốn tìm bạn trai có tiền lại có thân phận à?"

      Đến lúc này, Diệp Sơ Hiểu nhịn nổi nữa, lui về phía sau hai bước, vỗ vỗ chỗ bị bẩn áo, tức giận : "Trì Tuấn, đừng có mà quá đáng!"

      "Tôi quá đáng?" Trì Tuấn như là nghe được chuyện cười, "Hai năm trước thời điểm mẹ nó nhìn thấy ta sắp chết cũng cứu, sao nghĩ chính mình có bao nhiêu quá đáng?"

      "Tôi xin lỗi rồi."

      "Xin lỗi? Có phải hay ngày nào đó muốn giết người phóng hỏa, làm xong đến ăn năn hối lỗi với người ta là có việc gì ? có biết hay lúc ấy lão tử thiếu chút nữa là chết rồi, nằm ở bệnh viện hai tháng liền."

      Diệp Sơ Hiểu trong lòng ngẩn ra, có chút cam lòng hỏi vặn lại: "Ai làm bảo đánh nhau với người ta." Dứt lời, lại giọng thầm, "Đấy là đáng đời !"

      Trì Tuấn giận dữ cười, chỉ vào , nửa ngày mới : "Diệp Sơ Hiểu à Diệp Sơ Hiểu, lão tử thực mẹ nó muốn đào tim ra xem nó làm từ cái gì? Tảng đá hay là khối băng? Tim của chắc cũng màu đen ! xem sao làm sao có thể vô lương tâm như vậy!"

      Diệp Sơ Hiểu bị có chút chột dạ, lại có chút sợ hãi, nghĩ lát, thầm: "Trì Tuấn, lần đó là tôi đúng. Ngươi nếu khí bất quá, ngươi chút cho ta làm như thế nào ngươi hội vừa lòng!"

      ăn khép nép như vậy, kỳ thực vẫn là lo lắng Trì Tuấn gây phiền toái cho mình. Nay cố gắng an an phận phận học đại học, ngộ nhỡ chuyện này nháo ầm ĩ đến tai trường học, còn biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Trì Tuấn cười xùy tiếng: "Thôi ! Đừng giả mù sa mưa nữa! Đừng cho là tôi biết lo lắng tôi gây khó dễ cho ?"

      câu trúng đích, đâm thẳng vào chỗ hiểm trong suy nghĩ của .

      Dù cho là bản thân Diệp Sơ Hiểu muốn thừa nhận, nhưng Trì Tuấn hình như luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của ,

      Trì Tuấn chán ghét phất tay: "Tôi cũng cần làm cái gì. muốn tìm bạn trai có tiền, tôi cũng xen vào. Chẳng qua là Đàm Khải tuyệt đối được."

      Diệp Sơ Hiểu lúc này mới kéo suy nghĩ trở lại trọng điểm cuộc đối thoại này, thấy nghi ngờ, khó hiểu hỏi: " biết Đàm Khải à?"

      " biết." Trì Tuấn lạnh lùng , "Chẳng qua là từng nghe ít chuyện của , phải là loại tốt. Tôi nghĩ đến chúng ta từng là hàng xóm láng giềng, nên nhắc nhở câu."

      Mấy ngày nay, Diệp Sơ Hiểu nghe rất nhiều tin vỉa hè của Đàm Khải, tất cả đều tuyệt đối là lời khen, Trì Tuấn như vậy, hiển nhiên làm cho cảm thấy hiểu ra sao. Tuy rằng vẫn còn rất xa lạ với Đàm Khải, nhưng vẫn theo bản năng hỏi lại: " nghe thấy chuyện gì của ấy?"

      Trì Tuấn liếc cái, ác thanh ác khí : "Tóm lại là chuyện tốt là được rồi, hỏi nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ cho rằng tôi nhàm chán đến mức chuyên môn xấu người khác rồi đến lừa trêu à?"

      Kỳ thực chuyện Trì Tuấn lừa hay lừa , Diệp Sơ Hiểu ra cũng nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy Trì Tuấn là tên côn đồ, tin tức vỉa hè của biết nghe từ đâu, tự nhiên là tin lời của .

      Vẻ mặt của cho là đúng, muốn bảo Trì Tuấn ra, lại : "Diệp Sơ Hiểu, tin tôi đúng ?"

      Diệp Sơ Hiểu sửng sốt, thức thời khoát tay: " phải phải, cảm ơn nhắc nhở của ."

      Câu trả lời như thế của lúc này, làm cho sắc mặt Trì Tuấn càng thêm khó coi, xoay người sải bước ngồi lên xe máy, khởi động xe, nghiến răng nghiến lợi : " đúng là có loại tâm tư này với Đàm Khải!"

      Diệp Sơ Hiểu bị đến xấu hổ, còn chưa gì, lại bị căm giận uy hiếp: "Tóm lại, Đàm Khải tuyệt đối được, nếu tôi mà biết có cái gì, xem tôi thu thập như thế nào!"

      Diệp Sơ Hiểu bị uy hiếp như vậy tức giận chịu được, còn chưa tới kịp phản bác, xe máy của rồ lên tiếng phóng , chỉ để lại làn khói sặc sụa.

      Diệp Sơ Hiểu ho khan vài tiếng, buồn bực thầm: "Khốn khiếp!"
      Last edited: 4/2/16
      levuong, Parvarty, 19006 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :