1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      hi hi , ta cũng tưởng được ôm người đẹp , thôi chờ chương tiếp nữa vậy
      Chris thích bài này.

    2. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 24: Đối mặt


      Diệp Sơ Hiểu từng nghĩ rằng, chỉ cần xác định được tin tức của Trì Tuấn, bất kể sống hay chết, đấy cũng loại giải thoát cho mình. Nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy Trì Tuấn, mới hiểu được ,chỉ khi còn sống, gông xiềng lương tâm mà đeo lưng suốt hai năm qua, mới chính thức được cởi bỏ.


      Đương nhiên, cũng thể xem như chân chính cởi bỏ được hết. Hành động tồi tệ của , cũng bởi vì kết quả ra sao mà có thể gạt bỏ được sai lầm.


      Diệp Sơ Hiểu quyết định xin lỗi Trì Tuấn. Nhất là khi Trì Tuấn lại cứu lần nữa, lời xin lỗi này dù muộn, nhưng cũng phải hoàn thành.


      Cho dù Diệp Sơ Hiểu vẫn như cũ muốn có chút quan hệ gì với người như Trì Tuấn vậy.


      Cách ngày sau, Diệp Sơ Hiểu đến quán bar sớm, còn chưa kịp thay đồng phục của quán, bị chủ quản kêu vào văn phòng, đưa cho tiền công mấy ngày nay, gọn gàng dứt khoát bảo cần phải đến nữa.


      ta ra lý do, nhưng Diệp Sơ Hiểu dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là sao lại thế này.


      cũng cố gắng tranh thủ thêm, cầm chiếc phong bì bên trong có vài tờ tiền, nghĩ lát rồi mở miệng hỏi: " chủ quản à, Trì Tuấn khi nào lại tới đây?"


      Chủ quản nhún vai: " biết hai người có quan hệ gì, ông chủ cũng dặn dò vì sao phải để em . Chẳng qua là, ta rất ít khi tới đây, nếu em muốn ở chỗ này chờ tìm ta để lý luận hoặc làm cái gì, cơ hội này khả năng có vẻ xa vời."


      Diệp Sơ Hiểu nghĩ chút, lại hỏi: "Vậy có thể cho em biết số điện thoại của ta ?"


      Chủ quản dù sao cũng chỉ là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, nhìn Diệp Sơ Hiểu thanh thuần xinh đẹp như thế này, lại điềm đạm đáng dịu dàng mà mở to đôi mắt sâu thẳm kia, khẩn cầu nhìn ta, chung ta vẫn là có chút lòng thương hương tiếc ngọc.


      Nghĩ lát về gương mặt ông chủ Tu La trẻ tuổi nhà mình, ta khẽ cắn môi, cho Diệp Sơ Hiểu biết số di động.


      Diệp Sơ Hiểu như lấy được chí bảo lưu dãy số này vào chiếc di động mình dùng hai năm qua, lúc khỏi, hoàn toàn có cảm giác bị sa thải, còn hiểu sao lại còn có chút vui sướng.


      Trần Linh Linh biết chạy từ đâu tới, nhìn tiền trong tay , thốt lên: "Chủ quản cho cậu làm nữa sao?"


      Diệp Sơ Hiểu gật đầu ừ tiếng.


      "Vì sao vậy? Mỗi ngày cậu là người bán được nhiều bia nhất mà! được, mình phải tranh luận với chủ quản."


      "Đừng đừng đừng!" Diệp Sơ Hiểu giữ chặt Trần Linh Linh tức giận, "Chuyện này liên quan đến chủ quản, là ông chủ biết mình làm thêm ở đây nên cho mình làm nữa."


      "Ông chủ á?" Trần Linh Lình bày ra vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, "Cậu biết ông chủ à? Chính là ông chủ bộ dạng vô cùng đẹp trai kia á?"


      Diệp Sơ Hiểu gật đầu: "Chúng mình trước kia xem như là hàng xóm."


      "Cái gì?" Trần Linh Linh càng thể tin nổi, " biết nhau rồi, mọi người đều là đồng hương nữa, phải ta càng nên chiếu cố cậu chút sao? Thế nào ta còn xào mực của cậu."

      Xào mực của cậu (“炒你的鱿鱼”) bằng nghĩa với “sa thải”. Đây là cách hình tượng vì khi xào mực, mực thường bị cuộn lại thành hình tròn, giống với việc mà nhân viên phải cuốn gói và xéo @@


      Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười cười: "Chúng mình chỉ biết nhau sơ sơ thôi, ta có vẻ chán ghét mình."


      "Người gì vậy!" Trần Linh Linh lòng đầy căm phẫn, " người đàn ông còn so đo với con . Thôi quên , hai người là loại quan hệ này, cậu ở chỗ của ta làm thêm, chính cậu cũng thoải mái. Cậu mà làm, mình cũng làm, chúng ta ngày mai tìm việc lần nữa."


      Diệp Sơ Hiểu vội vàng lắc đầu: "Đừng, ở đây kiếm tiền rất tốt. Cậu đừng quên em trai cậu năm nay cũng vào đại học, tìm việc lần nữa biết đến khi nào mới có thể tìm được. Cậu cứ ở đây mà an tâm làm việc, mình cảm giác nhân viên nơi này cũng rất tốt, cậu cũng cần lo lắng bị khi dễ."


      Trần Linh Linh cắn môi, suy nghĩ lát, gật đầu: "Được rồi."


      Diệp Sơ Hiểu nhìn bộ dáng rối rắm của , cười cười: "Được rồi, cậu làm việc , mình về trước đây."


      Diệp Sơ Hiểu đương nhiên về thẳng nhà, ra đến cửa quán bar. Cánh xa khỏi tiếng nhạc ồn ào ầm ĩ bên trong, lấy di động, bấm dãy số vừa được cho lúc nãy.


      Phù phù phù phù!


      Tim biết vì sao đập manh.


      "Alo!" Bên kia truyền đến thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc.


      Tim của lại nảy lên cái, đầu lưỡi thiếu chút nữa thắt lại, vất vả mới phát ra thanh: "Trì... Tuấn, tôi là Diệp Sơ Hiểu."


      Đầu bên kia trầm mặc vài giây mới truyền đến tiếng Trì Tuấn lạnh lùng đáp lại: "À, có chuyện gì sao?"


      "Tôi có thể gặp chút ?"


      Đầu bên kia hiển nhiên có chút kiên nhẫn: "Tôi hỏi có chuyện gì ? Có phải muốn hỏi tôi vì sao cho làm thêm ở quán bar nữa?"


      Diệp Sơ Hiểu sửng sốt chút, theo bản năng : "Tôi biết hận tôi, cho nên..."


      Trì Tuấn lặng im lát, rồi cười tiếng: "Biết là tốt rồi."


      Diệp Sơ Hiểu lại hỏi: " hôm nay đến đây ?"


      Trì Tuấn cũng khách khí: " biết."


      "Vậy tôi chờ ."


      "Tùy ."


      xong, Trì Tuấn kiên nhẫn tắt điện thoại.


      Diệp Sơ Hiểu đối với thái độ của Trì Tuấn sớm có chuẩn bị tâm lý. Nếu đổi lại là chính , lúc bản thân bị trọng thương, bị người ta thấy chết mà thèm cứu, có lẽ cũng ghi hận trong lòng, thậm chí còn nghĩ tìm thời cơ để báo thù.


      Mà Trì Tuấn, tối hôm qua thậm chí còn cứu .


      Nghĩ lại như vậy, càng thêm áy nảy hổ thẹn.


      Diệp Sơ Hiểu biết Trì Tuấn cũng thường đến đây, mình ở chỗ này ngây ngốc đợi, đơn giản chính là ôm cây đợi thỏ. Nhưng ôm ấp loại may mắn này, cũng cho lý do để chờ đợi .


      Thời gian trôi qua từng giây, ở cửa quán bar mọi người ra ra vào vào.


      Mãi đến khi nhìn thời gian di động báo mười giờ rồi, Diệp Sơ Hiểu đấm đấm đôi chân bị tê cứng lại, đứng dậy chuẩn bị rời .


      Chẳng qua là lúc đứng dậy, chiếc xe máy gào rú phi lên lối bộ, rồi vững vàng dừng trước cửa quán bar.


      theo bản năng liếc mắt, nhìn người đàn ông xe, chỉ thấy cởi xuống mũ bảo hiểm, treo lên tay lái đầu xe, mặt chút thay đổi đến cửa quán bar.


      ngạo nghễ thẳng đến cửa, cũng thèm liếc mắt nhìn Diệp Sơ Hiểu đứng cách chỉ vài bước kia.


      "Tuấn ca." Người phục vụ đứng ở cửa, ân cần đẩy cửa thủy tinh ra cho .


      "Trì Tuấn!" Diệp Sơ Hiểu sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại được mà gọi .


      Trì Tuấn dừng chân chút, chân bước vào đến cửa nửa, lại thu lại, xoay người, mặt chút thay đổi nhìn .


      Ánh đèn màu sắc rực rỡ của quán bar, làm nền cho sắc mặt dị thường lạnh lùng của . Diệp Sơ Hiểu bởi vậy mà có chút hoảng sợ, nhất là thấy lời nào, lại càng căng thẳng biết mở miệng như thế nào.


      Trì Tuấn nhìn biểu tình cứng ngắc của , kiên nhẫn chau mày: " tìm tôi rốt cuộc muốn gì?"


      Diệp Sơ Hiểu hít hơi sâu, cúi mình xuống, nghiêm trang : "Tôi muốn xin lỗi , hai năm trước tôi thấy bị thương nhưng lại gọi bác sĩ, là tôi làm sai rồi."


      Chắc là Trì Tuấn có chút bất ngờ trước hành động của , ngơ ngác nửa ngày mới mỉa mai: "Tôi chẳng qua là thằng côn đồ học vấn nghề nghiệp, đánh nhau với người khác rồi bị thương, chết cũng đáng, chết rồi chắc xã hội đỡ tên phá hoại. phải nghĩ như vậy sao? làm sai chỗ nào? Cần gì phải xin lỗi tôi?"


      " phải." Diệp Sơ Hiểu theo bản năng phản bác, nhưng biết phủ nhận của yếu ớt.


      Đúng vậy, lúc ấy chính là nghĩ như vậy, cho nên mới thấy chết mà cứu.


      Trì Tuấn lạnh lùng nhìn sắc mặt thoáng trắng bệch của , vẻ châm chọc khóe miệng càng thêm ràng.


      Hai người nhất thời đối mặt mà gì, lúc này có vài người say khướt đỡ lẫn nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo ra cửa, cẩn thận đụng vào Trì Tuấn.


      phòng bị, thân thể lảo đảo ngả phía trước, lại nhằm đúng hướng Diệp Sơ Hiểu.


      Mắt thấy sắp ngã, theo bản năng lấy tay đỡ lấy thắt lưng của , đem ôm chặt vào trong ngực, hai người mới có thể ổn định được.


      Hai người cao hơn kém nhau hơn nửa cái đầu, mặt Diệp Sơ Hiểu vừa đúng dán vào cổ của Trì Tuấn. Hơi thở ấm áp của thổi vào mặt vào cổ . cả người chấn động, lập tức đẩy ra.


      Trì Tuấn vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu nhìn về phía vài con ma men lúc nãy, mắt phun lửa, như là muốn lập tức đánh người.


      Hiểu biết của Diệp Sơ Hiểu đối với đơn giản chính là hiếu chiến, nghĩ rằng bị người ta đụng vào cam lòng, chạy nhanh tiến lên : " đừng gây chuyện."


      câu này, lại làm cho Trì Tuấn thẹn quá thành giận, quay đầu hung hăng nhìn : "Theo ý của , tôi cái gì cũng sai, lại chuyên gây rắc rối, đúng !?"


      " phải như thế." Diệp Sơ Hiểu liên tục lắc đầu, "Tôi nghĩ rằng, tại sống rất tốt, chú Trì lại mất rồi. hãy thành thành làm việc , đừng giống như trước nữa."


      "Trước kia tôi làm sao? Tôi giết người phóng hỏa, hay là bắt người cướp của?" Trì Tuấn bỗng nhiên như là bùng nổ, lớn tiếng quát , "Diệp Sơ Hiểu, cút xa tôi chút! Đừng mẹ nó giả mù sa mưa mà vội tới xin lỗi tôi, lúc ấy căn bản chính là ước gì tôi chết quách rồi, tim của đúng là làm từ đá. Còn nữa, ngày hôm qua tôi cứu cũng phải vì là Diệp Sơ Hiểu, mà vì đây là quán của tôi, tôi để cho nhân viên của tôi bị khi dễ. tại và ông đây chút xíu quan hệ cũng có, cho dù có ở trước mặt tôi mà bị xe đâm chết, tôi cũng thèm xen vào nữa."


      Diệp Sơ Hiểu biết vì sao bỗng nhiên phẫn nộ như vậy, nhưng hiển nhiên là vẫn hận mình đến cực điểm. mấp máy môi, hoàn toàn biết cái gì.


      Trì Tuấn toàn thân tức giận, vừa rống vừa lấy từ trong túi ra tấm chi phiếu vứt vào người Diệp Sơ Hiểu: " thiếu tiền phải ? Cho nên mới đến cái chỗ này làm thêm? Ba tôi lúc còn sống từng cho tiền học đại học, tuy rằng ông mất rồi, nhưng vẫn để lại ít tiền, tôi là con ông, cũng phải giúp ông giữ chứ tín. Tiền này đưa cho , đủ cho dùng vài năm đấy! Nếu lại khiến cho tôi nhìn thấy xuất ở những nơi lộn xộn như thế này, đừng trách tôi khách khí!"


      Diệp Sơ Hiểu sửng sốt nửa ngày, thấy hơi xong, quay đầu thèm nhìn nữa. cúi đầu nhìn tấm chi phiếu đất, lúng ta lúng túng : "Tôi thể cầm tiền của các người nữa!"


      "Vậy liền lập tức cút cho tôi!"


      Diệp Sơ Hiểu bị cơn tức giận của làm run sợ, lảo đảo lùi về sau từng bước, khẽ cắn môi, thần sắc phức tạp nhìn nhìn , thực chạy mà "Cút".


      Cố thể là đầu óc có chút loạn, chạy rất nhanh, cũng có chú ý đằng trước, khi muốn chạy xuống lối bộ, va vào chiếc xe.


      Cũng may xe đó đỗ xe, tốc độ rất chậm, chỉ là Diệp Sơ Hiểu vẫn bị đụng ngã xuống đất.


      Trì Tuấn nhìn thấy cảnh tượng té ngã, thần sắc chấn động, tim rùng lên cái, vạn lần nghĩ tới vừa mới câu, lập tức liền linh nghiệm. Còn chưa kịp hối hận lời suy nghĩ của mình, thấy tên tài xế nổi giận đùng đùng mở cửa xe bước ra, mắng vài câu thô tục đối với Diệp Sơ Hiểu đứng lên .


      Diệp Sơ Hiểu lại như mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục chạy về phía trước. Có lẽ là bị thương.


      Tên tài xế đó còn cam lòng, lên phía trước nhìn xuống đầu xe, lại hùng hùng hổ hổ chửi thề vài câu.


      Trì Tuấn vốn là lửa giận công tâm, thấy thế lại cơn giận tên lại bùng lên.


      ba bước cũng thành hai bước đến, đợi tài xế trở lại xe, cước đá lên đầu chiếc xe đó, cả giận : "Đụng vào người khác còn ngang ngược như vậy, muốn chết à!"


      Tài xế đó có lẽ cũng phải người lương thiện, nhìn thấy xe bị đá, quay lại muốn đánh Trì Tuấn. Cũng ngờ Trì Tuấn nhàng tránh được nắm đấm của , lại nghiêng người đạp cước, đá văng.




      Tài xế cam lòng, còn muốn xông lên.


      Lúc này từ quán bar chạy tới hai người: "Tuấn ca, làm sao vậy?"


      Tài xế vừa thấy mới biết được hoá ra tên vô cùng nóng tính này là người của quán bar.


      Kẻ ngốc cũng biết quán bar, đơn giản đều là đủ hạng người phức tạp, huống chi người này trẻ như vậy được người khác gọi là “ca”. Người nọ muốn rước thêm phiền phức, chỉ đành nuốt xuống con tức, thầm chửi rủa về xe, quay đầu xe luôn.


      Trì Tuấn khoát tay với hai người bên cạnh, ngữ khí phiền chán: " có việc gì!"


      Lại giương mắt nhìn con đường dưới bóng đêm, Diệp Sơ Hiểu sớm chạy trốn còn thấy bóng dáng.

      P/s: đấy, cứ mạnh miệng bảo k thèm quan tâm , người ta vừa ngã 1 cái lo sốt vó luôn, hihi, srr cả nhà, mình nhầm, chương sau nam phụ trong truyền thuyết mới xuất ^.^
      levuong, Parvarty, 19004 others thích bài này.

    3. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      bạn cứ P/S dòng cuối thế này sao mà chịu được đây , hi hi chơi thôi chứ có cái p/s để hóng nha ^ ^
      Chrisdaovan210 thích bài này.

    4. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Thấy đáng iu quá :)
      daovan210 thích bài này.

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 25: Tâm tư


      Diệp Sơ Hiểu tìm Trì Tuấn nữa, xác định được là còn sống, lại còn sống kiêu ngạo bá đạo như vậy, áy náy suốt hai năm qua của cũng liền nhạt nhoà hơn phân nửa.


      Trì Tuấn đối với , cũng chỉ là người cùng thôn Tân Hồ, biết nhau nhiều năm nhưng cũng quen thuộc.


      Cuộc sống của vô cùng thực tế, ví dụ như cảm giác lênh đênh và có cảm giác an toàn vì có gia đình dựa vào, đều khiến lập tức dùng phương thức kiếm tiền đến bổ khuyết.


      Mất công việc bán bia ở quán bar, chỉ có thể lần nữa lại tìm việc.


      Cũng may vận khí của tồi, chỉ qua hai ngày có thể tìm được công việc làm thêm ở nhà ăn của trường đại học bên cạnh.


      là nhà ăn, kỳ thực chỉ là cái nhà tạm thời dựng lên vào mùa hè ngay trước cổng trường để bán đồ nướng tên là Đại Bài. Công việc của Diệp Sơ Hiểu chính là làm công việc lặt vặt, bưng đồ ăn, thu dọn bát đĩa. Thù lao so với bán bia, hiển nhiên là thấp hơn rất nhiều, chẳng qua là việc làm thêm buổi tối rất ít, lại thể đến nơi cách học viện quá xa, cho nên đối với Diệp Sơ Hiểu mà , có thể tìm được phần công việc này, là cám ơn trời đất rồi.


      Nhưng mà, tuy rằng cuộc sống của Diệp Sơ Hiểu từ lúc ở tân hồ là ở tầng dưới cùng của xã hội, nhưng khi còn bé có ông bà thương, trước khi ba bị nghiện, cũng rất chiều chuộng , sau đó lại vì mẹ cặp với Trì Tùng Niên, cũng chưa từng chân chính trải qua cuộc sống gian khổ. Lúc ờ nhà, đơn giản cũng chỉ quét tước nấu cơm, làm những việc nhà bình thường. Cho nên làm việc ở quán đồ nướng này đối với , quả là có chút vất vả.


      Quán Đại Bài là nơi thanh niên trong thành phố ưa thích trong mùa hè, khách rất nhiều, đương nhiên là vô cùng bận rộn. Rửa rau kiêm đưa cơm cuối ngày và quét tước, mấy giờ buổi tối, Diệp Sơ Hiểu thường ngay cả thời gian thở còn có, còn chưa đến đến lượng khói nướng dày đặc kia.


      Cho tới nay, Diệp Sơ Hiểu đối với tình hình cuộc sống của mình, đều cố gắng làm cho mình thản nhiên ung dung mà sống. Nhưng thực tế, đối với hai mươi tuổi mà , chung rồi lúc nào đó sinh ra cảm giác bất công. Huống chi cũng phải cái loại người lạc quan.


      luôn sợ hãi cảm giác lênh đênh, nên đối với những người trai thanh lịch hướng tới cuộc sống thoải mái tùy ý, luôn gọn gang đẹp đẽ kia, đều làm cho cực kỳ hâm mộ.


      Hôm nay buổi tối đến chín giờ, bỗng nhiên trời mưa to, Quán Đại Bài đành tạm dừng buôn bán. Lúc Diệp Sơ Hiểu quay về ký túc xá, lại gặp được Trần Linh Linh cũng vừa tan làm.


      Trường học vào kỳ nghỉ hè, trừ bỏ tiếng mưa rơi có cái gì khác.


      Hai người mấy ngày nay mỗi người đều làm thêm, lúc trở lại ký túc xá cũng sắp mười hai giờ rồi, toàn tắm rửa xong là ngủ, ngay cả thời gian chuyện phiếm cũng có. Lần này gặp được, tự nhiên là tán gẫu hăng say.


      Nhất là Trần Linh Linh, lôi kéo Diệp Sơ Hiểu kể lể, nào là chuyện hiếm thấy phát sinh ở quán bar nhiều ngày nay, còn nhắc tới ông chủ trẻ tuổi xuất vài lần.


      Diệp Sơ Hiểu vốn hứng thú gì với chuyện ở quán bar, nhưng nghe Trần Linh Linh về Trì Tuấn, lại tự chủ được nghe chăm chú. Đáng tiếc Trần Linh Linh cũng chỉ nhắc lại vài lần khen Trì Tuấn rất tuấn tú, lại sang chuyện khác, khỏi làm cho Diệp Sơ Hiểu có chút hậm hực thất vọng hiểu vì sao.


      Hai người chuyện đến xuất thần, hồn nhiên phát giác ra được chiếc ô tô chầm chậm chạy qua. Mãi đến khi Diệp Sơ Hiểu cảm giác được đùi mình bị ướt, theo bản năng kinh hô tiếng, lát mới phản ứng lại được hoá ra mình bị xe bắn nước tung toé.


      Trần Linh Linh cũng ôi chao tiếng, nghĩ rằng mình cũng trúng chiêu rồi. Khi hai người đến chỗ đèn đường kiểm tra tình trạng bản thân, cái xe lúc nãy lùi lại, dừng ở bên cạnh hai người.


      "Thực xin lỗi, hai người có việc gì chứ?" Cửa kính xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt đầy vẻ áy náy.


      Người nọ xem ra cũng lớn tuối, có lẽ vẫn còn trẻ, dung mạo tuấn lãng ôn hòa.


      Diệp Sơ Hiểu cũng so đo chuyện như thế này, liền cười lắc đầu với ta, Trần Linh Linh cũng sao.


      Người nọ nhìn hai người lát, có chút xin lỗi cười cười, kéo cửa sổ xe lên, chậm rãi rời .


      Diệp Sơ Hiểu được hai bước, phát Trần Linh Linh vẫn đứng sững sờ tại chỗ, quay đầu kỳ quái : "Cậu làm sao vậy?"


      Trần Linh Linh sờ sờ đầu: "Người vừa nãy hình như mình gặp qua ở đâu rồi ý."


      "Thế à?" Diệp Sơ Hiểu cũng để ở trong lòng "Lái xe ở trong trường học, chắc là giáo viên rồi."


      "Làm sao có thể?" Trần Linh Linh lẩm bẩm, "Mình nhớ trường mình làm gì có thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai như vậy. Nếu có, mình tuyệt đối đăng ký lớp của thầy rồi."


      Diệp Sơ Hiểu cười lắc đầu, lôi kéo tiếp: " thôi! Nếu cậu cứ từ từ nhớ lại ."


      Hai người trở lại ký túc xá, Trần Linh Linh suy tư suốt dọc đường, bỗng nhiên vỗ ót: "Mình nhớ ra rồi, người lúc nãy là Đàm Khải."


      Diệp Sơ Hiểu nghi hoặc: "Đàm Khải là ai?"


      Trần Linh Linh trưng ra bộ mặt tưởng tượng nổi nhìn cái: "Đàm Khải cậu cũng biết là ai à? Chính là người làm mưa làm gió ở trường chúng ta đấy. Tổng giám đốc của công ty dược phẩm Hoa Hạ. Công ty dược phẩm Hoa Hạ cậu có biết ? Chính là chỗ toà cao ốc đối diện nơi cậu làm thêm ý."


      Diệp Sơ Hiểu nghĩ lát, công ty dược phẩm Hoa Hạ đương nhiên là biết, buổi tối mỗi ngày làm thêm đều nhìn thấy, nghe công ty dược phẩm lên sàn chứng khoán, quy mô khổng lồ, toà nhà đối diện chỗ làm thêm chính là tổng bộ trong nước của họ.


      Trần Linh Linh tiếp tục : "Mình nghe các đàn chị từng , Đàm Khải chính là mục tiêu phấn đấu của sinh viên tốt nghiệp trường mình. ta cũng chỉ sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng đến ba mươi tuổi từ nhân viên quèn lên đến chức tổng giám đốc, còn dẫn dắt công ty dược phẩm Hoa Hạ lên. Nghe ta tổng giám đốc trẻ nhất của công ty trong nước lên sàn. Quan trọng nhất là, ta còn rất đẹp trai, cậu có vừa nhìn thấy ? Nghe ta vẫn độc thân nữa!"


      Diệp Sơ Hiểu hồi tưởng lại người đàn ông trong xe lúc nãy, chỉ mơ hồ nhớ mang máng hình dáng ta, có lẽ là khá tuấn.


      Trần Linh Linh tám chuyện xong, bê chậu vào phòng tắm, vừa vào được lát, mang cái đầu toàn nước, hùng hùng hổ hổ bước ra.


      Diệp Sơ Hiểu thấy kỳ lạ: "Nhanh như vậy cậu tắm gội xong rồi à?"


      Chỉ thấy có chút buồn bực xoa xoa tóc: "Tâm tình mình tốt, tí nữa mình mới tắm."


      "Làm sao vậy?"


      Trần Linh Linh hừ tiếng: "Càng càng tức, lúc nãy ở đầu cầu thang mình bị cái con Trương Nguyệt Cầm phòng bên cạnh kia va phải, nó thèm xin lỗi, mặt còn kiêu căng vênh lên. Hừ, nghĩ rằng mình là ai chứ? Chẳng qua chỉ là cưa được bạn trai là phú nhị đại, cứ như vớ được vàng ý. Ai mà nhớ lúc mới vào trường nó nhà quê như thế nào!"


      Diệp Sơ Hiểu phải là người thích tám chuyện, chẳng qua là ở ký túc xá nữ, khó tránh khỏi nghe được các loại tin tức bát quái. Trương Nguyệt Cầm là sinh viên khoa tiếng Nhật trường , bộ dạng rất được, nghe đến từ nông thôn, gia cảnh vô cùng kém, lúc mới vào trường ngay cả học phí cũng phải vay.


      Diệp Sơ Hiểu tuy rằng quen ta, nhưng vẫn nhớ hồi mới vào trường, cách vách có xinh đẹp nhưng quần áo giản dị, dáng vẻ quê mùa.


      Chỉ là sau năm học đại học, quen được bạn trai có tiền, ta liền biến hóa nhanh chóng thành nàng đô thị đại. Ký túc xá cũng có người dò xét qua, ta từng cầm tay cái túi trị giá năm con số.


      Trần Linh Linh có lẽ là cực kỳ tức giận, lại có chút bất bình: "Nghe bạn trai có tiền kia của ta, ngay cả hướng tốt nghiệp của ta như thế nào cũng sắp xếp tốt rồi, đúng là từ chim sẻ biến thành phượng hoàng. Chẳng qua , mình mà xinh đẹp, nhất định mình cũng tìm bạn trai có tiền, ai muốn cả ngày mệt sống mệt chết làm cu li mà kiếm về có tí tiền. Xã hội này chính là thực tế như vậy đấy, nhất là nữ sinh như chúng ta, có bối cảnh đằng sau là nơi nào cũng khó . Cậu xem chúng ta học ngoại ngữ, tuy vào nghề khó, nhưng cũng thể lên cao được, chừng đến lúc đó tháng tiền lương của chúng mình, còn bằng cái túi của người ta đâu."


      xong, nhìn Diệp Sơ Hiểu lát, lại tiếp tục: "Sơ Jiểu, kỳ thực mình cảm thấy Trương Nguyệt Cầm đó còn đẹp bằng cậu đâu, ta có thể tìm được bạn trai có tiền, cậu thể nào cũng được. Cậu đừng cả ngày chỉ biết ngốc nghếch học bài rồi làm thêm, tìm bạn trai có tiền làm chỗ dựa vững chắc mới hợp lý."


      Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười cười, vốn định đưa ra ý tứ phủ định thoái thác lí do của Trần Linh Linh, nhưng mà suy nghĩ lại, đáy lòng đồng ý, nhưng lại cảm thấy thẹn vì suy nghĩ này, cho nên lời đến bên miệng lại đành nuốt xuống, chỉ có thể duy trì trầm mặc.


      Trần Linh Linh thực ta cũng chỉ là tùy tiện vậy thôi, đàn ông có tiền tuy rằng ít, nhưng có thể thực dựa vào cũng nhiều lắm, cuối tuần những chiếc xe đẹp đứng đợi ở cổng trường, phần lớn phải tới đón tình nhân cũng là đến tìm con nuôi. Chân chính tìm sinh viên đương, vô cùng hiếm có. Bạn trai của Trương Nguyệt Cầm rốt cuộc là có thân phận gì, ai mà biết?


      ngáp cái: "Mệt chết mất, mình phải ngủ giấc đây, ngày mai lại tiếp tục làm nữa."


      Diệp Sơ Hiểu ngồi ghế ngẩn người nửa ngày, mãi đến khi tiếng ngáy be bé của Trần Linh Linh vang lên, mới đứng dậy cầm chậu đến phòng tắm để tắm.


      Mỗi phòng ở ký túc xá có cái gương lớn, khi tắm xong mang theo thân đầy hơi nước bước ra từ phòng tắm, đến nhìn chính mình trong gương.


      từ bé được mọi người khen xinh đẹp, nhưng là chính cũng cho là đúng. phải bởi vì khiêm tốn, mà là nội tâm có lẽ vốn lạnh nhạt, làm cho thiếu mất nhiệt tình và tình cảm như nhưng trẻ khác, thậm chí ngay cả sở thích thích chưng diện thông thường nhất của con cũng có. Cho nên hề để ý ăn mặc, lại còn rất ít khi soi gương.


      Cho nên khi lần đầu tiên nhìn vào bản thân mình trong gương như thế này, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ.


      trong gương, trắng nõn nhắn mềm mại, ngũ quan mỹ lệ, phù hợp hết thảy đến những từ miêu tả xinh đẹp, nhưng mà vẻ đẹp của phải kiểu phô bày hết ra, mà là loại thanh lệ nội liễm —— trừ bỏ đôi mắt mơ hồ có chút lãnh đạm kia.


      nhìn chằm chằm người trong gương, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến Đàm Khải ở trong xe lúc này.


      kỳ thực cũng nhớ diện mạo của ta, nhưng mà hình dáng chiếc xe đen của ta lại vô cùng ràng.

      P/S: tađa, nam phụ hoành văn tráng xuất , tình hình là chị bị lung lay sang suy nghĩ “tà đạo” rồi, sau này được Tuấn chỉnh về “chính đạo” thôi:yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      levuong, Parvarty, 19005 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :