1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      đọc chương này xong cảm thấy shock , nu9 đúng là siêu cấp lãnh đạm luôn. hức. đáng thương cho nam thần T.T
      daovan210 thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      lâu quá mới ghé đây, từ ngày mấy dữ liệu quên luôn coi tr này, @daovan210 ́ lên nha :3
      daovan210 thích bài này.

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      @Haruka234 sorrry nàng dạo này t công tác liên miên :-((((
      bội phươngHaruka.Me0 thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Sorry cả nhà, dạo này tôi bận quá, công tác suốt, kiệt sức k có thời gian mà edit nên ngâm dấm chương mới đến bây giờ mới xong, sorry cả nhà nhiều nhiều:th_109::th_109::th_109:

      Chương 20: Ly biệt


      Trời còn chưa sáng, Diệp Sơ Hiểu tỉnh lại.


      đêm này, ngủ rất an ổn, giống như là gặp rất nhiều ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại, nhìn căn phòng tối như mực, lại nhớ nổi những ác mộng rốt cuộc là như thế nào nữa.


      yên lặng nằm trong chốc lát, rồi xuống giường đến cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài. Sắc trời lúc này mới sáng lên chút, Tân Hồ khó có được lúc yên tĩnh như thế này, có cái ồn ào của ban ngày.


      nghĩ lát, thay quần áo rồi tay chân bước ra khỏi nhà.


      Cảm giác mát mẻ lúc sáng sớm làm rùng mình, biết là do bị lạnh, hay là do cảm giác áy náy cùng sợ hãi trong lòng.


      cũng cảm thấy mình cần phải áy náy. tự với mình, đối với tên lưu manh vì đánh nhau mà bị thương, cảm thấy việc mình thấy chết mà cứu cũng phải việc ác gì.


      Ngược lại, thậm chí còn cảm thấy, nếu Trì Tuấn quả bởi vì thế mà mất mạng, cũng là đáng đời , giống như em Chu Hạo của , bọn họ đều bị trừng phạt đúng tội.


      Nhưng mà vì sao, lúc này lòng của chẳng thể bình tĩnh được.


      Thùng rác cao hơn thước, vẫn trước sau như bốc ra mùi tanh tưởi.


      Diệp Sơ Hiểu từng bước đến gần, biết vì sao, khẩn trương đến mức mà thở ra cũng dám lớn tiếng.


      tiếng meo meo.


      con mèo đen nhảy ra từ phía sau thùng rác, làm sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai.


      Diệp Sơ Hiểu run run tay che miệng lại, nhìn về hướng đằng sau ấy, cái chỗ hôm qua người kia nằm còn máu tươi đầm đìa, lúc này trống rồi, chỉ có mấy con ruồi bay tới bay lui loanh quanh vết máu khô cạn kia.


      Tim của đập thình thịch, gần lại từng bước, xác định Trì Tuấn quả còn ở đấy nữa, đầu óc mảnh hỗn loạn.


      đâu rồi? Được người cứu? Hay là chết rồi?


      Trong đầu lên ngừng khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai lại có chút bất cần đời của Trì Tuấn.


      bỗng nhiên thấy hoảng hốt rồi nghiêng ngả lảo đảo xoay người, chạy nhanh về nhà.


      Khi ngang qua cửa hàng ăn sáng vừa mới mở cửa, lại bỗng dưng dừng lại.


      Cửa hàng ăn sáng có vài người láng giềng còn mặc áo ngủ đến mua bữa sáng, họ líu ra líu ríu hăng hái thảo luận cái gì đó.


      vốn tưởng là nghe được tên của Trì Tuấn, nhưng đứng nghe lúc, cũng chỉ nghe được chuyện ông chồng nhà ai có bồ bên ngoài, vợ nhà ai nuôi nhân tình.


      Cuối cùng đành trầm mặc bỏ .


      Về đến nhà, Trương Liên dậy rồi, nhìn thấy từ bên ngoài về, khó hiểu hỏi: "Sớm như vậy con ra ngoài làm gì?"


      Diệp Sơ Hiểu thuận miệng : "À, con thức dậy thấy hơi đói, nên mua chút bữa sáng ạ."


      Trương Liên nhìn hai tay trống trơn của : "Vậy vì sao mua?"


      Diệp Sơ Hiểu ngẩn người: "Con quên mang tiền ạ."


      Trương Liên nhìn bộ dạng tinh thần hoảng hốt của , than tiếng: "Vậy con ngủ thêm chút , muốn ăn cái gì để mẹ mua. Tí nữa còn phải phải ngồi tàu bảy tám tiếng liền, cẩn thận mệt đấy."


      "Vâng ạ." Diệp Sơ Hiểu ngoài miệng đáp lời, nhưng quay lại phòng ngủ, chỉ đến sofa, ngồi thẳng người hề nhúc nhích.


      Trương Liên cảm thấy hôm nay Sơ Hiểu có chút kỳ lạ, nhưng lại thể thấy kỳ lạ như thế nào. Thầm nghĩ chắc là do sắp phải xa nhà, trong lòng ít nhiều có chút thoải mái.


      Đến khi Trương Liên mua bánh bao và sữa đậu nành nóng hổi trở về, Diệp Sơ Hiểu vẫn như trước ngồi nhúc nhích sofa, nhìn thấy bà, lập tức hỏi: "Mẹ có nghe được láng giềng tối hôm qua xảy ra chuyện gì ạ?"


      Trương Liên hiểu ra sao, lắc đầu: " có a!"


      Diệp Sơ Hiểu dừng chút, lại hỏi: "Trì Tuấn ý ạ? Có người về Trì Tuấn ạ?"


      "Trì Tuấn?" Trương Liên nhíu mày nhìn , "Trì Tuấn làm sao vậy?"


      Diệp Sơ Hiểu vội vàng lắc đầu: "Con biết."


      Trương Liên trầm mặc lát, đến bên cạnh ngồi xuống: "Chuyện của chú Trì nay lớn như vậy, Trì Tuấn mỗi ngày chắc sống cũng dễ chịu. Chỉ có điều, việc này liên quan đến con, con cứ thoải mái mà học đại học, an tâm học hành, đừng nghĩ về mấy cái chuyện ở Tân Hồ này nữa."


      xong, vào phòng ngủ, mang tờ chi phiếu ra: "Mấy năm nay Trì Tùng Niên cho mẹ ít tiền, nhưng mẹ tiêu đến bao nhiêu, nay chú ấy xảy ra chuyện, mẹ cũng thể lại đòi tiền chú ấy. Cũng may mấy năm nay, tiền thuê dưới lầu mẹ đều để dành lại cho con, vừa vặn đủ bốn năm học phí. Lại , nếu nhờ Trì Tuấn, tiền này ngày đó bị ba con cướp rồi."


      Trì Tuấn! Trì Tuấn!


      Diệp Sơ Hiểu nghe được cái tên này, như bị giật mình rồi cúi đầu. run run giơ tay cầm tấm chi phiếu, nhớ tới cảnh tượng ngày ấy lúc Trì Tuấn tức giận bỏ , sau đó nhớ tới rất nhiều rất nhiều cảnh tượng, từ đến lớn.


      Trì Tuấn quả có chút xấu xa, nhưng mà đối xử với mình, có tệ ?


      Lúc này Diệp Sơ Hiểu vô luận thế nào cũng nhớ nổi, thực làm chuyện ác gì với , cho dù lần đó ở phòng mình, cũng chỉ là chút uy hiếp rồi hết.


      Ngược lại, hồi còn chơi hợp với bạn bè, có thằng bé nào tinh quái ném cát vào , hay đứa con xấu xa nào chạy tới khi dễ , đều bị đại ca của cả lũ trẻ là Trì Tuấn đuổi .


      Trưởng thành càng ngày càng xinh đẹp, sống giữa hoàn cảnh này, luôn gặp phải những chuyện phiền phức như vậy, nhưng chỉ cần cho hội Trì Tuấn biết, họ đều đuổi những kẻ có ý tốt này , thậm chí có lần còn chạy vào trường của , đánh cho thằng béo quấy rầy trận.


      Còn có ngày đó, thiếu chút nữa bị ba mình bán , cũng là Trì Tuấn ra tay cứu giúp, còn giúp lấy lại tiền lương gia sư.


      Nhiều kể xiết.


      Bọn Chu Hạo đương nhiên cũng toàn trêu đùa , nhưng tinh tế nghĩ lại, bọn họ chưa từng có đụng vào , dù chỉ ngón tay.


      Nhớ lại như vậy, Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên mới phát , căn bản là có lý do gì hận Trì Tuấn, huống hồ Trì Tuấn dù xấu xa, nhưng tội cũng đáng chết. Mà thấy chết mà cứu, theo ý nghĩa nào đó mà , cũng giống như bọn giết người, đây mới chân chính là tội ác.


      Áy náy hối hận trong lòng như thuỷ triều tràn về.


      Diệp Sơ Hiểu biết tối hôm qua, mình phạm vào sai lầm thể tha thứ.


      Mặc kệ Trì Tuấn có còn sống hay , chính từ nay về sau, đều bởi vì quyết định sai lầm tối hôm qua mà lưng phải đeo cây thập tự lương tâm.


      Bởi vì chuyến xe lửa vào buổi sáng, Diệp Sơ Hiểu ăn xong bữa sáng, liền kéo hành lý sớm thu thập tốt vài ngày qua chuẩn bị xuất phát.


      kéo vali từ phòng ngủ ra ra ngoài, nhìn Trương Liên ngồi sofa, thấy bà quyết tâm tiễn , Sơ Hiểu vốn chỉ có chút tâm tình ngẩn ngơ, nay càng cảm thấy có chút mất mát.


      Chỉ buồn bực : "Mẹ, con đây."


      Mắt Trương liên vẫn chăm chú nhìn TV ừ tiếng, sau lát mới giương mắt nhìn về phía , như là nghĩ đến cái gì thêm vào: "Con mình ngồi xe lửa, tự mình cẩn thận chút."


      "Vâng." Diệp Sơ Hiểu gật đầu, "Mẹ giữ gìn sức khoẻ nhé."


      Mắt Trương liên lại chuyển hướng về TV rồi, bà thản nhiên : " đại học học chăm chỉ vào, nếu muốn về nhà cần trở về. Mẹ cũng thăm con đâu. Nếu có việc điện thoại, hết tiền với mẹ." xong câu cuối cùng này, lại tự giễu cười cười, "Chú Trì con lần này chắc là có chuyện rồi, có lẽ mẹ cũng có tiền cho con thêm đâu. Nếu con thực thiếu tiền, tự mình làm thêm mà kiếm ."


      Diệp Sơ Hiểu gật đầu: "Con làm như vậy."


      xong, nhìn Trương Liên chú ý xem TV, trầm mặc lát, rốt cục nuốt lại lời quan tâm vào bụng, xoay người mở cửa rời .


      Đợi đến khi trong phòng chỉ còn tiếng quảng cáo ồn ào của TV, Trương Liên rốt cục bỏ điều khiển tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cảnh cửa đóng chặt.


      Bà đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Diệp Sơ Hiểu dưới lầu dần dần xa.


      con đường cũ nát dơ bẩn, gầy yếu mỏng manh, thoạt nhìn sạch xuất trần như vậy, giống như là đóa hoa sen sinh ra trong nước bùn.


      Trương Liên còn nhớ lúc con sinh ra ấy, giống như viên thịt tròn béo mập, vừa ngoan vừa đáng . Nhưng mà khi đó mình với Diệp Kiến đều quá trẻ, còn chưa biết suy tính gì, chỉ muốn chơi bời vui vẻ, liền đem đứa quăng cho cha mẹ hai bên. Chẳng qua đợi cho Diệp Sơ Hiểu dần dần lớn lên, xinh đẹp lại thông minh, trong cuộc thi luôn giành giải nhất, bất kể là mình hay là Diệp Kiến, đều biết cách làm cha mẹ như thế nào, trong lòng cũng chỉ biết cảm thấy vui mừng kiêu ngạo. Hai người cũng từng nỗ lực cố gắng làm việc, muốn vì đứa con duy nhất này, tạo ra điều kiện tốt cho nó. Tiếc rằng vừa mới có chút chuyển biến tốt, lại bởi vì Diệp Kiến bị nghiện, mà tan thành mây khói.


      Vì thế cha mẹ trở thành nỗi sỉ nhục đứa con thông minh này, quan hệ mẹ con trở nên càng ngày càng lãnh đạm.


      Trương Liên biết Diệp Sơ Hiểu coi trọng người mẹ là bà, bà cũng biết biểu đạt thân cận như thế nào với đứa con lạnh bạc. Cho nên Diệp Sơ Hiểu chưa bao giờ biết, người mẹ lạnh nhạt của mình, vì mình cảm thấy kiêu ngạo như thế nào.


      Trương Liên rất kiêu ngạo, con của bà, rốt cục cũng khỏi Tân Hồ, rồi có cuộc cống tốt đẹp chờ nó bắt đầu, từ nay về sau vĩnh biệt hoàn cảnh cuộc sống tốt này .


      Diệp Sơ Hiểu mang theo hành lý, chậm rãi phía trước, chỉ cần quay đầu, nhìn thấy bên cửa sổ nhà mình, người mẹ mà từ xưa đến nay nghĩ luôn đối với mình thờ ơ, tâm cam, lòng nguyện mà nhìn bóng dáng rời , che miệng khóc nức nở.


      Nhưng mà lần cũng quay đầu lại.
      levuong, Parvarty, 19009 others thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      nghỉ ngơi cho khỏe để có sức mà ra chương nhé...
      dấm chua lắm... tui chờ nổi :062:
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :