1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      @LạcLạc: hiu hiu, từ lúc mình làm là từ chương 7 bạn ạ, biết chương 6.2 ở đâu nữa, chắc là bạn editor cũ :-( mình có phải edit lại chương 6.2 k?

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @daovan210 mình có rồi bạn nhé, mình up chồng lên c7 của bạn luôn :yoyo63:

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 19.1: Lạnh nhạt


      Mùa hè này, Lộc thành xôn xao vì loạt hành động càn quyét ma tuý, mà trong đó vụ có ảnh hưởng lớn nhất là hộp đêm Hoàng Triều của Trì Tùng Niên, bị tra ra mấy kg ma tuý, trở thành vụ án ma tuý lớn nhất mà cảnh sát phá được.


      Bởi vì vụ án có tính nghiêm trọng, người thân cũng thể gặp, Trì Tuấn gần tháng được gặp ba.


      Cuộc sống của tháng này giống như rơi vào địa ngục. Ba bị bỏ tù, Chu Hạo chết bất đắc kỳ tử, vậy hai kiện còn liên quan mật thiết đến nhau.


      Bạn bè chung quanh, tuy rằng ngoài miệng , nhưng cũng hiểu được Chu Hạo chết là vì Trì Tùng Niên. Nếu phải vì Chu Hạo bị lạc lối, nghĩ rằng mấy viên con nhộng này chỉ ma tuý dạng phổ thông, dễ dàng dính vào, rồi bất tri bất giác hãm sâu vào trong đó, cuối cùng mà đánh mất tính mạng.


      Bạn bè bỏ hết, chỉ có Trương Uy còn ở lại bên .


      Lúc này tháng chín rồi, ban ngày tuy rằng nóng bức, nhưng ban đêm bắt đầu có gió lạnh hiu hiu.


      Trì Tuấn gặp Hoàn luật sư, từ văn phòng luật sư ra đèn sáng rực rỡ rồi.


      Trương Uy đứng ở dưới lầu, nhìn thấy , lập tức tiến lên hỏi: "Luật sư như thế nào?"


      Trì Tuấn nhìn cái: "Ba ma tuý này là A Chung làm, ông ấy hoàn toàn biết, A Chung chỉ cho ông ấy đây là bột K và thuốc lắc, còn số lượng rất it, cho nên ông ấy để ở trong lòng." (đổi xưng hô của Trì Tuấn với Trương Uy từ tao-mày sang -chú nhé)


      Trương Uy tức giận thở phì phì: "Em biết ngay đều là tên A Chung làm mà, lúc đầu chú Trì vẫn cho làm mấy thứ kia, cũng biết gì đó, làm cho chú Trì đồng ý. Vốn tưởng rằng là chỉ là chất gây nghiện dang phổ thông thôi, nghĩ rằng tên khốn đó lại chế ma tuý. Chuyện này căn bản là liên quan đến chú Trì, đều là chuyện tối mà tên A Chung làm!"


      Trì Tuấn dừng bước, thần sắc đen tối, gằn từng chữ: "Vấn đề là, tại A Chung mực khẳng định là ba bảo làm, chỉ là người làm công thay người bán mạng thôi."


      Trương Uy giận dữ: " có biết xấu hổ hay hả? chỉ là đứa mồ côi, mười mười hai tuổi còn cha mẹ rồi, nếu nhờ chú Trì, từ lâu phải ăn xin rồi. Tại sao lại có thể làm ra loại chuyện vô lương tâm này?"


      Trì Tuấn thống khổ gật đầu: " cũng thể tưởng được A Chung là người như thế. xem như là được ba nuôi lớn, vẫn theo ba làm việc, tuy rằng được đại phú đại quý, nhưng ba cũng ho thiếu ăn thiếu mặc. Năm ngoái chuẩn bị kết hôn, ba cho tiền mua nhà. Giúp người người lại trả oán, nghĩ tới vì tiền mà buôn ma tuý, còn hãm hại ba ."


      "Mẹ nó! Nếu ở trong cục cảnh sát, em là người đâu tiên lấy dao chém ."


      " tại gì cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là tìm được chứng cớ." Trì Tuấn dừng chút, "Hai ngày trước, Thẩm đội trưởng ở cục cảnh sát phụ trách vụ án này tìm đến , bảo rằng bọn họ bắt được tên buôn ma tuý chuyên điều chế ma tuý, kẻ đó cũng biết ba , đủ loại dấu hiệu cho thấy, ma tuý tìm thấy ở Hoàng Triều chính là mua từ tên này, A Chung cũng nghe theo mệnh lệnh của ba mua ma tuý từ tên này, nhưng tên buôn ma tuý đó và ba đều thừa nhận, tên đó chỉ thừa nhận bán cho A Chung bột K, cho nên tại cảnh sát còn tìm chứng cớ. Đội trưởng kia nghi ngờ đứng đằng sau chỗ ma tuý này là kẻ khác, nếu có thể tìm được kẻ đứng đằng sau thực đó, ba mới có thể rửa sạch oan khuất."


      Trương Uy phẫn nộ nhưng lại hiểu gật đầu: "Em biết rồi, A Chung tình nguyện bán đứng chú Trì cũng khai ra kẻ chân chính đứng đằng sau, khẳng định là nhận được thứ rất tốt rồi, nếu , và những kẻ đó chính là cùng người ."


      Trì Tuấn gật đầu: "Mặc kệ như thế nào, nhất định phải tìm được căn cứ chính xác A Chung cùng những người đó giao dịch." khoát tay, "Chú về trước nghỉ ngơi , trong khoảng thời gian này chú theo , ăn cũng chưa được ăn, ngủ cũng ngon, kỳ thực chuyện quan hệ đến chú."


      "Tuấn ca!" Mắt Đại Uy đỏ lên vòng, "Chúng ta từ bé cùng nhau lớn lên, tuy phải em ruột nhưng còn hơn hẳn em ruột, Chú Trì cũng tốt với em từ bé. Chuyện của cũng là chuyện của em, huống chi chuyện này có liên quan đến Hạo tử, em thể khiến nó chết minh bạch, nhất định phải làm cho A Chung nhận được trừng phạt đáng nhận."


      "Chuyện của Hạo tử thực ra cũng có trách nhiệm, nếu sớm phát điều dị thường của nó, có hậu quảnghiêm trọng như vậy ."


      Trương Uy uể oải gục đầu xuống: "Trách nhiệm của em còn lớn hơn nữa, thời điềm lần đầu tiên nó dùng thuốc, là ở trước mặt em, tuy rằng em cự tuyệt, nhưng lại quản nó, sau đó biết nó trộm thêm từ chỗ A Chung, cũng để ở trong lòng."


      Trì Tuấn vỗ vỗ bờ vai , thanh nhất thời nghẹn ngào, ra lời.


      Trương Uy lau mặt: "Tuấn ca, em về tân hồ trước để thăm ông bà nội Hảo tử nhé, mấy ngày nay cũng chưa thể thăm ông bà nó được."


      Trì Tuấn gật đầu, rút mấy tờ tiền mặt từ ví ra: "Chú đem chút tiền này biếu ông bà nó, chờ rảnh lại thăm họ."


      Đợi cho Trương Uy rời , Trì Tuấn đón gió đêm tỉnh táo lại, sáng tỏ chút đầu mối, vẫy chiếc taxi, báo vị trí chỗ Hoàng Triều.


      Xuống xe, thấy bóng đêm bao trùm lên Hoàng Triều, giờ đây, Hoàng Triều còn ánh đèn lấp lánh như trước nữa, kiến trúc màu xám hai tầng, dưới đèn đường mờ mờ có vẻ trầm lặng, chỉ có giấy niêm phong màu trắng cửa, trong bóng đêm có chút sáng lên.


      nghĩ chút, vòng ra ngõ tắt sau nhà, cạy cửa sổ phía sau chui vào.


      vòng đến đại sảnh lúc này là đống hỗn độn, có vẻ vẫn giữ nguyên hình dạng sau khi bị cảnh sát đột kích ngày đó.


      hoảng hốt mà đứng đờ ra lát, đến chỗ hành lang, tiến đến cửa văn phòng của hộp đêm. Văn phòng này, dù gọi là văn phòng của hộp đêm , bằng là văn phòng của A Chung.


      Mấy năm nay Trì Tùng Niên tuổi ngày càng lớn, cơ thể cũng còn được như xưa, thích hợp tự mình để ý hộp đêm buổi tối, chuyện của Hoàng Triều, cơ bản toàn giao cho A Chung, còn mình rất ít đến đây.


      Cũng bởi vì như thế, mới xuất chuyện lần này.


      Văn phòng có lẽ là bị cảnh sát lục lọi để tìm chứng cứ, trong ngăn kéo và tủ văn kiện cơ hồ trống rỗng. Trì Tuấn tùy tay lật tìm vài cái, cũng tìm được cái gì hữu dụng.


      tự giễu cười, cảnh sát đều tìm rồi, có năng lực tìm được cái gì, thở dài, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân mơ hồ.


      Trong lòng căng thẳng, nhanh chóng ổn định hơi thở, dám cử động, cho đến khi xác định bước chân đó là tới hướng này, nhìn phía sau lát, bước nhanh đến chỗ cửa sổ, trốn vào sau rèm cửa sổ dày.


      Quả nhiên, sau khi bất động đến vài giây, cánh cửa liền bị đẩy ra.


      Trì Tuấn nhìn thấy ai tới, nhưng có thể nghe được động tĩnh của bọn họ, xác định tổng cộng có hai người.


      Bước chận của hai người đó rất , tiếng chuyện thực rất , bộ dáng cẩn thận.


      "Nghe là ở ô vuông ngầm trong tường, chúng ta mau chóng tìm được rồi thôi, gần đây chỗ này luôn có cảnh sát thường lui tới, cẩn thận vẫn hơn."


      "Nhưng mà ô ngầm ở chỗ nào? Chả thấy đâu cả?"


      "Nghe ông chủ thằng nhóc họ Chung này làm việc rất chắc chắn, nếu có thể liếc mắt cái nhìn ra được là có khả năng , cẩn thận tìm ra thôi."


      Trì Tuấn lặng lẽ đem rèm cửa sổ đẩy ra chút, từ khe hở nhìn thấy hai tên kia dùng đèn pin mò lần tường.


      Sau lát, bọn chúng di chuyển giá văn kiện, tiếp tục tìm kiếm bức tường đằng sau giá văn kiện, lát sau, chỉ nghe kẻ trong đó : "Tìm được rồi!"


      vừa dứt lời, cái ô ngầm nho bị dùng tay nhấn mở. từ bên trong lấy ra chiếc di động. Tên đó dường như thở phào: "Chính là cái này!"


      " thôi!" Tên còn lại .


      Trì Tuấn nhất thời có chút giật mình, nhưng biết chiếc điện thoại này nhất định có liên quan đến chuyện A Chung và ma tuý.


      bất chấp hai tên kia là loại người nào? Trong tay có vũ khí gì? Khi hai kẻ đó tới cửa, bỗng nhiên từ nhảy ra từ cửa sổ, quát to: "Đứng lại!"


      Hai tên đó hiển nhiên bị hoảng sợ, trong bóng đêm xoay người, cầm đèn pin chiếu vào Trì Tuấn, đại khái là nhìn ra chỉ có mình, lại còn chỉ là thiếu niên tầm hai mươi tuổi, nhất thời nhàng thở ra, thanh lạnh lùng : "Thằng nhãi, mày là ai?"
      levuong, Parvarty, Chris4 others thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Trì Tuấn đáp hỏi lại: "Chúng mày là ai?"

      "Chúng tao là ai mày quản được à? Nếu mày phải là cảnh sát, khuyên mày nên lập tức tránh ra, coi như nhìn thấy chúng tao. Nếu là cảnh sát, như vậy hôm nay chính là ngày bất hạnh của mày rồi!"

      Trì Tuấn cũng trả lời có phải cảnh sát hay , chỉ : "Để chiếc điện thoại kia lại!"

      Hai tên đó hai mặt nhìn nhau, đại khái là ý thức được tên này phải người qua đường "chả liên quan", sau lát, cả hai từ người rút ra dao găm sáng loáng.

      Trong lòng Trì Tuấn chấn động, thoáng lui ra phía sau hai bước, dấu vết cầm lấy cái ống đựng bút bàn.

      Gian phòng rất , ba người rất nhanh quấn lấy nhau đoàn.

      Hai kẻ thân phận này, hiển nhiên là phần tử chuyên gây tội, chiêu nào chiêu nấy đều rất chuyên nghiệp, ra tay chút lưu tình, huống chi trong tay chúng còn cầm dao.

      Trì Tuấn tuy rằng từ bé đánh nhau, nhưng dù sao làm chuyện giết người phóng hỏa, đánh nhau đấu đá cũng đả thương người.

      Lúc này lấy địch hai, Trì Tuấn rất nhanh rơi xuống thế hạ phong, chỉ có liều mạng ngăn cản bị thương. Chỉ trong chốc lát, người bị dao quẹt qua mấy chỗ.

      biết nếu cứ như vậy, chỉ đoạt được di động, bản thân có khả năng còn có thể mất mạng.

      Trì Tuấn lợi dụng khoảng , đem hai tên kia dẫn ra cửa, đến đại sảnh của Hoàng Triều, lấy bình rượu đập vỡ làm vũ khí, có gian rộng, lại có vũ khí, Trì Tuấn rốt cục thoáng kéo lại chút ưu thế.

      Đánh nhau nửa ngày, đúng lúc kẻ cầm di động muốn dùng dao đâm xuyên xương sườn của mình, Trì Tuấn vốn thành công né tránh, nhưng bỗng nhiên dường như nghĩ đến cái gì, lại sáp lại gần, khi nhận vết dao kia, bình rượu vỡ tay đồng thời đâm về phía người đó, cũng thò tay cướp di động trong túi tên kia.

      Lực đạo của Trì Tuấn cực kỳ mạnh, người nọ lập tức ôm bụng quỳ xuống, tên bên cạnh thấy đôi mắt Trì Tuấn trong bóng đêm sáng quắc lên, như là dã thú tức giận, hiểu mình cũng thể đánh thắng nổi, người này so với bọn còn liều mạng hơn, tên này liền mau chóng nâng đồng bọn dậy, cũng cố cướp lại di động, nghiêng ngả lảo đảo chạy .

      Trì Tuấn thấy hai kẻ đó rời , lúc này mới thở phì phò từng ngụm từng ngụm, ôm miệng vết thương ngực, cố gắn lấy di động của mình ra, bấm dãy số.

      Sau lát, đầu bên kia truyền đến giọng nam: "Trì Tuấn?"

      Trì Tuấn thở phì phò mở miệng : "Là cháu, Thẩm đội trưởng..."

      "Cháu làm sao vậy?"

      Trì Tuấn ngắn gọn đem tình huống của mình cho ông ta.

      Đầu bên kia : "Cháu phải lập tức rời ngay, hãy lặng lẽ rời đến nơi cháu cho rằng an toàn nhất, tránh những kẻ đó muốn quay trở lại giết người diệt khẩu, đối với cháu bất lợi."

      Trì Tuấn nghĩ lát: "Thế cháu Tân Hồ."

      "Tốt, vậy chú lập tức Tân Hồ tìm cháu. Thương thế của cháu có nặng lắm ?"

      "Chú đừng lo, Tân Hồ có phòng khám, có thể đơn giản xử lý trước."

      Trì Tuấn cởi áo ra, buộc chặt vết thương bị đâm ngực, lặng lẽ từ sau cửa sổ ra ngoài, lại cẩn thận từ ngõ tắt chạy đến con phố khác, gọi chiếc xe thẳng đến Tân Hồ.

      Cả người đều là vết thương, quần áo rách tung toé, nhuộm thành màu đỏ. Tài xế thấy thế cũng dám lời nào, đến nửa đường mới mở miệng: "Này cháu, muốn bệnh viện ?"

      Trì Tuấn lạnh lùng : " cần đâu, trực tiếp chạy đến Tân Hồ thôi."

      Đến Tân Hồ, Trì Tuấn trả tiền xe, vừa mới tiến vào cổng, con đường gồ ghề của Tân Hồ, lại bỗng nhiên liếc thấy hai thân ảnh xa lạ xuất trong đêm giữa đường.

      xác định được những người này có phải là phần tử phạm pháp hay , nhưng để cẩn thận, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, chui vào phía sau hai cái thùng rác.

      Trải qua phen giày vò vừa rồi, máu người biết chảy bao nhiêu, nằm mặt đất, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, như là sắp mất ý thức.

      Mùi thối của rác đều cảm thấy, chỉ cảm thấy khứu giác xúc giác cảm giác của thân thể, đều trôi theo dòng máu, từng chút từng chút chết lặng, tay chân cũng dần dần lạnh như băng, nghe sai khiến.

      Còn chút cảm giác, cảm thấy được hai người đó rời , nhớ tới bản thân mình, lại phát giác, cả người còn chút sức lực nào.

      Giống như là lâm vào nơi tăm tối vô biên vô hạn ( giới hạn), giờ khắc này, Trì Tuấn bắt đầu đoán chừng chính mình có phải hay sắp chết.

      Tinh thần của Trì Tuấn là bị tiếng bước chân làm tỉnh lại, ghé vào phía sau của thùng rác, xuyên qua khe hở của hai cái thùng rác, nhìn thấy dưới ánh trăng lờ mờ, đôi chân trắng nõn.

      nhớ khi nào trông thấy qua đôi chân này, nhưng biết đây là ai.

      "Diệp... Sơ Hiểu..."

      Trì Tuấn dùng hết sức lực toàn thân gọi tiếng.

      Diệp Sơ Hiểu vừa mới vứt túi rác trong tay vào thùng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động. Ven đường bóng người, hoảng sợ, theo bản năng lui lại hai bước, thiếu chút nữa té ngã.

      "Là tôi..." Trì Tuấn lại gian nan phát ra hai chữ.

      Diệp Sơ Hiểu nín thở, ôm ngực lên phía trước vài bước, nhìn xem ngọn nguồn của thanh .

      Chỉ thấy ở phía sau khe hở của hai cái thùng rác, thân ảnh mơ mơ hồ hồ nằm.

      nhìn lắm, nhưng vẫn thấy được cả người nọ đầy máu tươi, còn có vết máu chảy xuôi mặt đất.

      thậm chí còn ngửi thấy mùi máu, cùng với mùi rác tanh tưởi, làm cho dạ dày cuộn lên trận.

      Diệp Sơ Hiểu hoảng sợ nhìn , như là biết làm sao.

      Trì Tuấn giương mắt nhìn biểu tình của , nghẹn hơi, khẩu khí tốt ra câu hoàn chỉnh: " bị đần à? thấy tôi sắp chết rồi à! Nhanh phòng khám gọi bác sỹ Trương đến!"

      xong, liền yếu ớt cố gắng thở, giống như là sắp được.

      Diệp Sơ Hiểu vội vàng gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong Tân Hồ.

      Gió đêm hè vù vù thổi, lại cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, chạy đến được phòng khám, thế nhưng bất tri bất giác lại thấy cả người toàn mồ hôi lạnh.

      Diệp Sơ Hiểu dừng bước trước cửa thủy tinh bên ngoài phòng khám, xuyên qua cánh cửa, nhìn thấy bên trong phòng khám sáng rực, bóng dáng bác sỹ Trương bận rộn.

      Tuy rằng chỉ là phòng khám nho , cũng chỉ là tự học thành tài, nhưng bác sĩ Trương y thuật cao minh nổi tiếng gần xa, rất nhiều người bệnh nghe danh mà đến. Diệp Sơ Hiểu biết, chỉ cần cho vị bác sĩ này, Trì Tuấn hấp hối nằm ở sau thùng rác, có thể lập tức được cứu.

      Nhưng là giờ khắc này, đứng ở ngoài cửa phòng khám, bỗng nhiên do dự.

      Trong đầu phát ra những đoạn ngắn, giống như là bộ phim, cảnh lại cảnh lên, cảnh Trì Tùng Niên gian díu cùng mẹ, dữ tợn củ ba sau khi hút thuốc phiện, tin hộp đêm Hoàng Triều phát TV bị tra xét thuốc phiện, còn có kiêu ngạo và xấu xa của Trì Tuấn ngày thường.

      bỗng nhiên nghĩ, vì sao phải cứu ?

      nhất định là vừa đánh nhau với ai đó. và người ba buôn lậu thuốc phiện của , với Chu Hạo hít thuốc phiện mà chết kia, còn có người ba hít thuốc phiện đến người ra người quỷ ra quỷ kia của , đều nên tồn tại thế giới này.

      Đây đều là nguồn gốc tội lỗi của bọn họ.

      Mà sống chết của Trì Tuấn cũng hề quan hệ đến .

      Tim đập mạnh vì những suy nghĩ đó lúc lâu, bác sĩ Trương trong phòng xoay người thấy , liền ra, đứng ở cửa kỳ quái hỏi: "Sơ Hiểu? Cháu muốn khám bệnh à?"

      Diệp Sơ Hiểu hoảng sợ phản ứng lại, lập tức dùng sức lắc đầu: " có ạ, cháu chỉ là tùy tiện qua thôi ạ."

      Bác sĩ Trương cười với : "Nghe ngày mai cháu học đại học à, đại học Giang thành là đại học nổi tiếng đấy! Tân Hồ chúng ta cuối cùng cũng nuôi được phượng hoàng rồi."

      Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười: "Bác sĩ Trương, bác tiếp tục công việc ạ, cháu đây."

      vốn chuẩn bị trực tiếp về nhà ngủ, nhưng bước chân vẫn là dừng được ra phía ngoài, hướng tới chỗ thùng rác.

      Trì Tuấn vẫn như cũ nằm tại chỗ, trong màn đêm chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, hô hấp mỏng manh khe khẽ.

      Khi nghe thấy bước chân của , như là tỉnh táo lại, thoáng ngẩng đầu, nhìn đứng đối diện.

      Vì thế, Trì Tuấn thấy được dưới ánh trăng, khuôn mặt Diệp Sơ Hiểu xinh đẹp nhưng co chút thay đổi.

      "Bác sĩ Trương đâu?" Trì Tuấn ôm vết thương ngực, hơi thở mong manh hỏi.

      Diệp Sơ Hiểu trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn , như là nhìn việc người khác liên quan đến mình.

      Trì Tuấn bỗng nhiên hiểu ra, trong mắt lộ ra kinh sợ tưởng tượng nổi, còn có chút tự giễu thống khổ.

      Ánh trăng đầu thu, xinh đẹp lạnh lẽo, biểu tình cùa Diệp Sơ Hiểu, cùng ánh trăng này cũng có sai biệt lắm.

      Trì Tuấn còn muốn mở miệng, nhưng cơ thể mất máu quá nhiều, làm cho rốt cuộc phát ra nổi tiếng nào, trước mắt dần dần mơ hồ, rốt cục chút khí lực cuối cùng cũng biến mất hầu như còn.

      Trong lúc mơ hồ, nghe được tiếng bước chân kia, từng bước bước con đường trong bóng đêm, thong thả mà quyết tuyệt rời .
      levuong, Parvarty, 19005 others thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      sao mình k thích n9 lắm.huhu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :