1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình yêu nguy hiểm - Úy Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @hihihaha84 Bộ này ngưng lâu rồi đó bạn. Bạn có làm tiếp ko? Hay drop? Nếu bạn bận ko edit tiếp nữa nhắn với mình nhé :)
      levuong, quỳnhpinkyvuthuhang thích bài này.

    2. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 6.2

      Hai đứa bé trai mười hai mười ba tuổi, dù ham chơi, nhưng kỳ thực lại là học sinh ưu tú, rất nghe lời, bên cạnh lại có thêm Tống Gia Dương giám sát, cho nên Diệp Sơ Hiểu ngày đầu tiên dạy có chút thuận lợi.

      Lúc chạng vạng về nhà, bước chân của đều là nhảy nhót, rốt cục cũng có chút giống bộ dáng mà thiếu nữ mười tám tuổi nên có.

      Trở lại cửa thôn Tân Hồ, khéo lại gặp đoàn người Trì Tuấn từ bên trong ra.

      hơi buồn bực, bản thân mình cùng đám côn đồ chơi bời lêu lổng này, hình như gần đây tỷ lệ gặp nhau có chút quá cao.

      hoàn toàn như trước đây hơi hơi nghiêng đầu, nhìn tới bọn họ.

      Chẳng qua là, lúc sát qua người bọn họ, lời của bọn họ , ngờ lại thổi vào tai .

      "Tuấn ca, Diệp gia nha đầu kia, hôm nay thoạt nhìn rất vui vẻ, có phải cùng đàn ông chơi bời lêu lổng hay ?"

      "Nó dám!"

      "Chà! Giọng điệu này, sắp biến thành giống như người nhà rồi. Mặc dù, là Tuấn ca minh thần võ, nhưng con bé kia từ con mắt đỉnh đầu rồi, em này, khẳng định là nó chướng mắt trai tiện nghi như đấy."

      "Ai mẹ nó muốn làm trai nó!"

      " muốn làm trai nó còn quản nó làm gì? Chẳng lẽ là muốn chơi nó?"

      "Chơi mày cái đầu mày! Trong đầu mày trừ bỏ chuyện ấy, có thể nghĩ đến cái khác ?"

      Lời thô tục chịu nổi, làm cho Diệp Sơ Hiểu khỏi nhíu mày, ngày tâm tình là tốt, nhất thời biến mất hơn phân nửa.

      Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng ngày đầu tiên Tống Gia Dương xuất tại Chu gia, là vì làm trách nhiệm của người giới thiệu. Nhưng liên tiếp ba ngày, cậu ta đều ở lại, khỏi bắt đầu có chút hoài nghi.

      Khi dạy học cho cặp sinh đôi, cậu ta rất chăm chú ở bên chơi trò chơi hoặc là đọc sách, nhưng thường thường lên hỏi có khát , hoặc là nhắc nhở bọn nghỉ ngơi lát.

      Diệp Sơ Hiểu còn nhớ , lúc cậu ta giới thiệu cho công việc này tự rằng biết dạy học, là vì chính cậu ta muốn ở trong phòng giảng bài cho trẻ con. Nhưng tại ràng chính là cậu ta lại ở trong phòng cùng đọc bài.

      Hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của Diệp Sơ Hiểu, khiến yếu tố nội tâm của mẫn cảm, huống hồ mười tám tuổi. Cho dù chẳng phải xác định, nhưng cũng thể nghi ngờ động cơ của Tống Gia Dương .

      Khi ý thức được điểm này, bỗng nhiên liền có chút bối rối, lại có chút thầm hưng phấn kích động, hơn nữa bắt đầu yên lặng xem xét Tống Gia Dương này.

      Trừ bỏ điểm đặc biệt của cậu ta là quá ưu tú mọi người đều biết, mấy ngày tiếp xúc, nhìn ra được cậu ta có cá tính trong sáng, tính tình ôn hòa, được giáo dục tốt, nhất định cũng có cuộc sống an nhàn sung sướng thong dong.

      Những điểm đặc biệt này, trong cuộc sống từ đến lớn của , hề có chút vết tích nào. đối người như vậy xa lạ vô cùng, nhưng thể nghi ngờ lại làm tâm hướng tới.

      biết Tống Gia Dương có hấp dẫn hay , nhưng ít ra điểm này lại thu hút .

      Lúc đầu Diệp Sơ Hiểu xác định, nhưng đến ngày thứ tư rốt cục xác định được.

      Sau khi giảng bài hai giờ, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô. biết Tống Gia Dương ra ngoài khi nào, bỗng nhiên xách theo túi hoa quả trở về.

      Cậu ta cười hì hì với Diệp Sơ Hiểu, vào phòng bếp, lát lại thò đầu ra, : "Đại Phi Tiểu Phi, mau tới đây rửa hoa quả."

      Đại Phi Tiểu Phi rất biết nghe lời cười đùa chạy vào.

      Phòng bếp Chu gia phải kiểu luôn để cửa mở, nhưng lúc này mở cửa, bên trong tiếng vui cười nghe được rất ràng.

      " Gia Dương, vừa thi đại học xong, sao gần đây cũng chơi chứ? Mỗi ngày đều ở nhà giám sát chúng em, chê phiền a?"

      "Em ngốc à! giáo ở chỗ này, đương nhiên phải ở đây rồi."

      " phải chứ! Gia Dương, giáo là bạn à?"

      " em ngốc em còn thừa nhận! Đương nhiên còn chưa là bạn , đây là theo đuổi giáo ."

      "Ô ô ô... làm sao lại che miệng em như vậy?"

      " đây đương nhiên là làm cho em câm miệng! giáo còn ở bên ngoài đấy! Sao em nhiều vậy, như thể con giun trong bụng ấy vậy."

      Ba người ở đằng sau chuyện, còn cố ý đè thấp giọng, như là lặng lẽ . Diệp Sơ Hiểu cuối cùng cũng nghe lắm, nhưng mặt khắc chế được dâng lên tia đỏ ửng, trái tim bùm bùm đập lợi hại.

      lớn tới mười tám tuổi, đừng đến kinh nghiệm đương, chính là đơn phương cũng chưa từng có. đương nhiên cũng có nhận qua thư tình, nhưng cơ hồ chưa từng xem qua, tự nhiên tâm tình cũng chưa từng dao động. nay, khi ý thức được Tống Gia Dương thích mình là thực, phải tự mình suy đoán, trừ bỏ vui vẻ, còn có chút khó xử.

      Tống Gia Dương bưng đồ từ phòng bếp ra, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu hơi hơi cúi đầu, nhưng từ hai má đến tai căn bản đều đỏ lên.

      Cậu ta sửng sốt chút, ý thức được lời cùng với Đại Phi Tiểu Phi vừa nãy tại phòng bếp nghe hết rồi, nhất thời có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy tia hưng phấn, chờ mong phản ứng của .

      Nếu là mặt đỏ? Hẳn là cũng có chút ý tứ như vậy với mình nhỉ!

      Khi cậu ta nhận định được điểm này, cả người đều có chút lâng lâng, tay chân tựa hồ có điểm nghe sai bảo, trái tim nhảy cực nhanh.

      Cậu ta đưa hoa quả tới trước mặt Diệp Sơ Hiểu, giọng nhịn được có chút phát run : "Mình mua tại siêu thị của tiểu khu, biết ngọt hay , cậu thử xem?"

      Diệp Sơ Hiểu thoáng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nóng rực của cậu ta, nhất thời có chút khẩn trương, cầm viên đưa vào miệng, cũng chưa ra hương vị gì, chỉ lo ngượng ngùng gật đầu: "Thực ngọt!"

      Tống Gia Dương nhếch miệng cười, tiếp tục giơ tay: "Nếu ngọt vậy, cậu ăn nhiều chút."

      Đại Phi Tiểu Phi chạy qua đây cười, trêu ghẹo hai người: ", chúng em cũng thực thích ngọt, cũng muốn ăn nhiều chút!"

      Tống Gia Dương nhướng mày làm bộ trừng mắt: "Ngứa da à?"

      Cậu ta chưa dứt lời, hai đứa trẻ lại càng hưng phấn, dứt khoát cù nách cậu ta vài cái, sau đó chạy .

      Tống Gia Dương giả bộ giận dữ, để hoa quả lên bàn, vén tay áo lên, với Diệp Sơ Hiểu: "Cậu tiếp tục ăn, mình thu thập hai đứa này chút."

      Ồn ào như vậy, khí xấu hổ vừa nãy, nhất thời được hóa giải.

      Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời sáng lạn, trong phòng hơi lạnh thoải mái dễ chịu.

      Diệp Sơ Hiểu nhìn phòng khách đoàn ba người lăn lộn, cười đùa ầm ĩ, tâm tình nhất thời cũng thông suốt.

      cực kỳ hâm mộ cuộc sống như vậy, lại càng hy vọng chính mình thuộc về nơi này, mà phải cái thôn làm cho chán ghét kia.


      Chương 7: Cảm tình

      Chạng vạng lúc 5 giờ, Diệp Sơ Hiểu chấm dứt công việc gia sư rồi về. mỗi ngày đều ngồi xe bus, lúc này vốn đông, lại thêm mới tới gần đầu nhà ga, lên xe liền có thể dễ dàng tìm được chỗ ngồi.

      tìm chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, vừa nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi chút, liền cảm thấy được chỗ bên cạnh có người ngồi xuống. vẫn chưa mở mắt, nhưng mà giác quan thứ sáu cho biết, người bên cạnh này nhìn chằm chằm.

      nghĩ rằng chính mình gặp phải sắc lang rồi, mở to mắt ra, lại thấy Tống Gia Dương nhìn tủm tỉm cười.

      "Cậu... Thế nào lại ở đây?" Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc.

      Tống Gia Dương cười : "Đưa cậu về nhà."

      Cậu ta trực tiếp như thế, làm cho Diệp Sơ Hiểu biết đáp lại như thế nào.

      Thấy xấu hổ, Tống Gia Dương lại : "Kỳ thực mình nghĩ Tân Hồ xem chút, nghe nơi đó vẫn còn giữ lại được nét phong tình đặc sắc của thành phố này ngày trước, tuy rằng mình từ bé lớn lên ở đây, nhưng còn chưa từng đến qua đâu."

      Cậu ta vân đạm phong khinh, Diệp Sơ Hiểu lại nghe thành ngũ vị tạp trần. Tân Hồ đối với , giống như là dấu ấn nhục nhã đóng ở người. vô cùng căm ghét nó lại thể thoát khỏi nơi này.

      *vân đạm phong kinh: nhàng như mây trôi gió thoảng

      * ngũ vị tạp trần: năm vị chua, cay, mặn, ngọt, đắng, ý chỉ cảm xúc lẫn lộn
      Mà ngay lúc này, có chút ghen tị với Tống Gia Dương phải biết đến nỗi khó khăn của xã hội. Chỉ có người sống an nhàn sung sướng mà chưa bao giờ ở trong hoàn cành đó, mới có thể cảm thấy đường đá gồ ghề, còn có tường ngói lùn tè bị tàn phá chịu nổi này của Tân Hồ, là cái gọi là di sản văn hóa, là ký ức của thành thị ngày trước trong trí nhớ. Bọn họ coi thường người khác nghèo khổ cùng lạc hậu, có con mắt thưởng thức phong cảnh.

      Diệp Sơ Hiểu hoàn toàn mất hứng thú mở miệng chuyện.

      Tống Gia Dương biết vì sao dịu dành nội liễm này, trong nháy mắt lại bị bao phủ bởi tầng lạnh nhạt thờ ơ, cậu tận lực tìm đề tài để , lại phát giác chính mình thất bại khi đối mặt Diệp Sơ Hiểu, ngày thường vui tính, hài hước, ung dung là vậy, bây giờ lại có chút lực bất tòng tâm.

      May mắn quãng đường cũng xa, hơn nữa xe hành khách lên xuống liên tục, ít nhiều làm phai nhạt khí lúng túng giữa hai người.

      Sau khi xuống xe, Diệp Sơ Hiểu mở miệng trước, chỉ vào cổng thôn Tân Hồ đối diện cách đó xa, ngữ khí đạm mạc : "Mình tại mang cậu thăm quan Tân Hồ."

      Khi xong, muốn qua đường, Tống Gia Dương lại vội vàng kéo lại, ấp úng : "Kỳ thực... Mình tới nơi này vài lần rồi. Mình chỉ là muốn đưa cậu về nhà."

      Diệp Sơ Hiểu bởi vì cậu ta làm bộ lấy lí do thoái thác mà sinh ra phản cảm, ngay lúc này cảm tình hoàn toàn bị phá vỡ. Mà suy đoán lúc trước, lúc này cũng rốt cục có thể xác minh được rồi.

      Tống Gia Dương lấy dũng khí của mười tám năm đến giờ, hít sâu hơi : "Nếu cậu đồng ý, sau này mình mỗi ngày đều đưa cậu về nhà như vậy."

      Cho dù có chuẩn bị, Diệp Sơ Hiểu vẫn còn bởi vì lời bày tỏ này, mà có chút kích động luống cuống, đầu óc mảnh hỗn độn, giống như có điểm mất khả năng suy nghĩ.

      Được người con trai ưu tú như thế thích, Diệp Sơ Hiểu đương nhiên là sung sướng mà đắc ý. Nhất là lại đứng cách cổng thôn Tân Hồ bất quá có mấy chục thước, bỗng nhiên cảm thấy chính mình như đứng tại ranh giới giữa sáng và tối, bên trong cánh cổng kia là tối tăm ngột ngạt, mà người con trai này lại là sứ giả ánh sáng.

      Cậu ta là con đường dẫn thoát nơi tối tăm này.

      Tống Gia Dương thấy chỉ hơi hơi đỏ mặt mà lời nào, có chút nóng nảy, giữ chặt tay : "Cậu có đồng ý để mình đưa về ?"

      Lời thổ lộ của cậu ta mịt mờ, ràng nhưng đối với cái con trai tầm tuổi này mà , cũng đủ rồi.

      Diệp Sơ Hiểu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy mặt cậu ta che tầng nắng chiều, cậu ấy cùng với nhóm con trai trong cái cổng đối diện đó, hoàn toàn bất đồng, chính bản thân cậu ta là niềm ước ao cả đời mà hướng tới.

      Vì thế, Diệp Sơ Hiểu khe khẽ gật đầu.

      Tống Gia Dương vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, nắm lấy tay kích động : "Chúng ta bây giờ cùng vào ."

      Sắc mặt Diệp Sơ Hiểu bỗng nhiên hơi đổi, giống như giật mình bừng tỉnh, nhìn Tống Gia Dương nắm tay mình, rốt cục trở lại thực.

      còn chưa có chuẩn bị tốt để dẫn Tống Gia Dương vào Tân Hồ.

      Diệp Sơ Hiểu bình tình rút tay mình về, thấp giọng : "Láng giềng nơi này của mình rất nhiều tam lục bà, ưa huyên thuyên."

      cũng nhiều lắm, nhưng Tống Gia Dương hiểu ý tứ của , vò đầu làm bộ cười cười: "Mình nhìn cậu vào."

      Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu.

      Hai người còn chuyện hồi, Tống Gia Dương dù muốn nhưng vẫn phải để Diệp Sơ Hiểu về.

      Giống như là thiếu nữ lần đầu đương, Diệp Sơ Hiểu sau khi qua đường, nhịn được quay đầu, nhìn thoáng qua Tống Gia Dương vẫn còn ở đó, cảm giác được ánh mắt cực nóng của cậu ta xa xa, mặt khỏi nóng lên, chạy chậm về hướng cổng thôn.

      Mặt nóng lợi hại, nhịn được hai tay ôm mặt tiếp, khóe miệng bởi vì nội tâm vui sướng có điểm hơi hơi nhếch lên.

      Điều kiện cuộc sống làm cho nội tâm Diệp Sơ Hiểu so với bạn cùng lứa tuổi trưởng thành sớm hơn rất nhiều. Nhưng loại chuyện tình này, lại chưa có bất kỳ kinh nghiệm gì.

      Chắc là nội tâm có chút lạnh nhạt, nhưng loại hờ hững này hiển nhiên cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy bạc, bị Tống Gia Dương khe khẽ đập cái, liền hoàn toàn vỡ tan.

      cũng bất quá chỉ là đứa bé khát vọng được ai đó thích.

      Cho dù đây chẳng qua chỉ là kỳ nghỉ ngắn ngủi.

      "A? Tuấn ca, đó phải con nhóc Diệp gia đó sao?" Lại là thanh lưu manh quen thuộc, "Em nhìn lầm ? Bộ dáng này là gặp được chuyện gì? Trúng xổ số?"

      "Mày ngốc a! ràng đây chính là bộ dáng phát xuân!"

      "Vãi, phải chứ! ta thực có bạn trai?"

      Trì Tuấn gì, mãi đến khi biểu tình hài hước mặt Diệp Sơ Hiểu khôi phục như thường, mới lạnh lùng cùng với lũ bạn qua, thản nhiên cất giọng mỉa mai: "Thực có bạn trai?"

      Diệp Sơ Hiểu thèm trả lời .

      hiển nhiên cũng chưa nghĩ có được đáp án.

      Ngày hôm sau, Diệp Sơ Hiểu lại thấy Tống Gia Dương, khí giữa hai người lúc đó, liền trở nên có chút kỳ lạ.

      Tống Gia Dương tuy rằng là nam sinh cởi mở, nhưng khi đối mặt với người mình thích, nhất là sau phen bày tỏ kia, cả người đều trở nên có chút thiếu tự nhiên, huống chi còn có đôi song sinh kia ở giữa, cậu ta lại càng phải tận lực làm ra vẻ bình tĩnh.

      Khi Diệp Sơ Hiểu giảng bài cho hai cậu nhóc kia, câu ta nằm ở sofa kế bên cầm máy chơi game, thường thường liếc sang nhìn lén , nhưng khi phát giác Diệp Sơ Hiểu muốn quay sang, cậu ta liền lập tức đảo mắt về màn hình, giơ tay lên cơ hồ muốn che nửa mặt, bộ dáng lén lút như vậy, làm cho Diệp Sơ Hiểu nhịn được phì cười.

      Rốt cục hết buổi chiều, Diệp Sơ Hiểu tạm biệt hai cậu nhóc ra về, nhưng Tống Gia Dương lại bị Đại Phi Tiểu Phi quấn quít lấy chơi trò chơi, bất quá cậu ta lập tức thèm để ý đem hai cái tiểu quỷ cước đá văng, hớt hơ hớt hai chạy đuổi theo Diệp Sơ Hiểu.

      Diệp Sơ Hiểu thực ra vẫn đứng tại hành lang tầng dưới, hai người nhìn thấy nhau, cùng nhau cười.

      Tống Gia Dương cũng ba bước cũng nhảy thành hai bước chạy xuống cầu thang, đến trước mặt , ha ha cười : "Mình còn tưởng rằng cậu rồi chứ!"

      Diệp Sơ Hiểu thản nhiên mỉm cười: "Mình biết cậu lập tức đến ngay mà."

      Tống Gia Dương ngây ngốc sờ sờ cái ót: "Ờ, chúng ta thôi, mình đưa cậu về nhà."

      Khi ngồi xe bus, hai người đều có chút cảm thấy xấu hổ được tự nhiên.

      Bọn họ tại coi như là gì? Hiển nhiên chưa được coi là người , nhưng tất nhiên cũng phải bạn học bình thường. Tóm lại là có chút mập mờ, còn có điểm rục rịch.

      Sau khi hai người tìm được vị trí ngồi xuống, lúng ta lúng túng chuyện vài câu về thời tiết gần đây biến đổi thất thường, cùng với tình hình giao thông càng ngày càng hỏng bét, cuối cùng vẫn là Tống Gia Dương quay về chuyện của hai người.

      Cậu ta : "Nghe chủ nhiệm lớp , cậu chuẩn bị đăng ký vào đại học Giang thành hệ ngoại ngữ à? Nhưng mà đại học Giang thành hệ ngoại ngữ nằm trong top 10 cả nước phải ? Lấy thành tích của cậu hẳn là có thể thi vào rất tốt chứ?"

      Diệp Sơ Hiểu trả lời lòng: "Đại học càng tốt cạnh tranh cũng càng nhiều, mình sợ lấy được học bổng, cho nên liền chọn đại học Giang thành."

      Tống Gia Dương bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cười : "Chỉ có điều đúng là khéo, nguyện vọng của mình cũng là khoa luật đại học Giang thành."

      Diệp Sơ Hiểu cả kinh, kỳ thực cũng có nghĩ tới chính mình cùng Tống Gia Dương có kết quả gì, thậm chí sau khi được cậu ta thổ lộ, cũng chỉ đoán là trong kỳ nghỉ hè này.

      Chương 7.2:

      Đối với , bản thân cũng chỉ cần vào lúc độ tuổi thiếu nữ này, trải qua kỳ nghỉ hè đặc biệt, có đoạn ký ức tốt đẹp, để sau này lúc rời khỏi Tân Hồ là cũng còn gì nuối tiếc rồi.

      Mãi đến khi Tống Gia Dương như vậy, mới ý thức được, cậu ta muốn tính toán tương lai cho hai người .

      Dù là hiểu được, vẫn lúng túng hỏi: "Cậu vì sao mà cũng muốn thi đại học Giang thành?"

      "Bởi vì khoa luật đại học Giang thành đứng thứ ba cả nước." Tống Gia Dương dừng chút, có chút ngượng ngùng sờ tóc, "Hơn nữa, mình muốn học cùng đại học với cậu, chung quy là thể vừa lên đại học liền tách ra chứ!"

      Cậu ta xong, mặt Diệp Gia Hiểu còn chưa đỏ, chính mặt cậu ta hồng đến tận tai.

      Tuy là cậu ta như vậy làm cho Diệp Sơ Hiểu có chút áp lực, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng, lại cảm thấy có chút dễ thương, bắt đầu có ít cảm giác lẫn lộn cùng cảm động.

      nghĩ chút lại hỏi: "Vậy cha mẹ cậu đồng ý cho cậu đăng ký đại học Giang thành sao? Bọn họ hẳn là hy vọng cậu vào trường đại học nào tốt hơn chứ?"

      Tống Gia Dương thần sắc làm bộ sao cả: "Bọn họ bắt mình học luật mà mình chả thích tí nào, mình cũng phản kháng, chẳng qua mình phải được học ở trường mình muốn, họ còn có thể cái gì? Dù gì nữa, đây cũng là trường đứng thứ ba cả nước, bọn họ thấy thế là được rồi!"

      Hôm nay tình hình giao thông đặc biệt ùn tắc, cho nên khi xe lảo đảo đến trạm, sắc trời gần tối rồi.

      Chắc là do sắc trời như vậy khiến cho lá gan Tống Gia Dương thêm phần lớn hơn, khi Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị chào tạm biệt về, cậu ta bỗng nhiên nắm chặt lấy tay .

      Nhưng mà đợi cho đến khi Diệp Sơ Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, cậu ta lại ấp úng biết gì.

      Nhìn dáng vẻ như muốn rời này của cậu ta làm cho Diệp Sơ Hiểu cảm thấy buồn cười, cũng rút tay về, chỉ có chút đỏ mặt : "Tối rồi, cậu cũng nên trở về sớm chút, nhớ cẩn thận."

      Lời quan tâm nhàng của hoàn toàn lấy lòng Tống Gia Dương, vẻ mặt cậu ta xúc động, nhưng nhất định chịu xê dịch bước chân, cũng buông tay.

      Mãi cho đên khi hồi huýt sáo có ý tốt vang lên.

      "Chậc chậc chậc! Mỹ nữ này là ai a? Ồ? Hình như là bông hoa của Tân Hồ chúng ta. Tuấn ca, em nhìn lầm chứ?"

      Tâm tình Diệp Sơ Hiểu vốn lâng lâng như mây, nghe thấy thanh lưu manh này, liền rơi xuống mức thấp nhất.

      Mặt Tống Gia Dương liền thể chán ghét cùng cảnh giác. Nhìn bộ dáng của mấy tên này, cậu dùng đầu ngón chân cũng biết bọn họ là loại người nào!

      Diệp Sơ Hiểu rút tay mình về, giọng : "Cậu trở về !"

      Nhìn mấy người kia muốn tới, Tống Gia Dương nhíu mày mở miệng: "Mình đưa cậu vào rồi mới về."

      Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: " có việc gì, bọn họ đều là người Tân Hồ, làm gì mình đâu."

      Tống Gia Dương cũng nghe theo, lần thứ hai kéo tay , chuẩn bị đưa qua đường, ngờ mấy kẻ này, kiêng nể gì tới cản đường.

      Trì Tuấn đứng giữa mấy người, miệng ngậm điếu thuốc, mười phần giống lưu manh, cũng gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi trai dưới ánh đèn lờ mờ này, cùng với đôi tay nắm kia, Chu Hạo bên cạnh ồn ào dường như cũng quan hệ gì đến .


      Chu Hạo nhìn Tống Gia Dương dưới đánh giá phen, lé mắt : "Thằng hỗn láo này ở đâu ra? Vậy mà cũng có lá gan nẫng bông hoa Tân Hồ của chúng ta!"

      Diệp Sơ Hiểu theo bản năng thoáng chắn trước người Tống Gia Dương, mặt lạnh lùng : "Trì Tuấn, Chu Hạo, các người muốn làm gì?"

      Chu Hạo vô lại : "Làm cái gì? Đương nhiên là quan tâm đoá hoa Tân Hồ của chúng ta rồi, cũng quan tâm em tương lai của Tuấn ca!"

      xong, trừ bỏ Trì Tuấn, mấy người còn lại đều cười ha ha.

      Vì thế, Chu Hạo càng dũng cảm: "Diệp Sơ Hiểu, dù là đoá hoa của Tân Hồ chúng ta, nhưng cũng lập tức là sinh viên rồi, cũng thể tùy tiện tìm đàn ông a!" xong, lại chán ghét mà chuyển sang Tống Gia Dương, " nhìn xem tên tiểu tử này, hoàn toàn chính là tên tiểu bạch kiểm, tìm đàn ông như vậy à, dù nguyện ý, chúng ta cũng muốn."

      Những kẻ này ngày thường dù đáng ghét và khó ưa, nhưng trừ việc lần trước, đúng là chưa từng làm khó Diệp Sơ Hiểu. Thậm chí khi học cấp hai, Diệp Sơ Hiểu bị đứa bạn xấu trong trường quấy rầy, biết thế nào lại truyền tới tai mấy người này, họ liền vụng trộm đến trường của , đánh cho đứa kia trận, từ sau chuyện đó, trong trường học rốt cuộc ai dám quấy rầy cố.

      Cho nên Diệp Sơ Hiểu ngờ được bọn họ lại bỗng nhiên tìm đến tra hỏi.

      Chu Hạo vừa xong, lại quay sang Trì Tuấn, cười hỏi: "Tuấn ca, đồng ý ?"

      Trì Tuấn vứt nửa mẩu tàn thuốc trong tay xuống, chậm rì rì nghiền mấy cái, mới chậm rãi ngẩng đầu, cười như cười nhìn Diệp Sơ Hiểu, gằn từng chữ: ", đồng, ý!"

      vừa như vậy, Chu Hạo càng thêm dũng cảm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Nghe thấy ? Tuấn ca của chúng ta muốn rồi." xong, chỉ vào Tống Gia Dương quát, "Tiểu tử thối, còn mau cút ! Bông hoa của Tân Hồ chúng ta, phải mày có thể tùy tiện nẫng đâu!"

      Đến lúc này, Tống Gia Dương rốt cuộc nhịn được nữa, muốn mở miệng tranh luận, lại bị Diệp Sơ Hiểu ngăn lại, thấp giọng : "Cậu trở về , những người này chính là như vậy, cậu càng để ý, bọn họ càng làm quá. Chúng nó dù độc miệng, nhưng đều là hàng xóm láng giềng, làm gì mình đâu."

      Tống Gia Dương nửa tin nửa ngờ nhìn , lại thấy trong mắt nghiêm túc cùng kiên định, đành phải gật đầu, xoay người đến trạm xe.

      "Vãi nha, em tên tiểu tử này là con tôm chân mềm mà! Thế này mà dọa sợ rồi!"

      Diệp Sơ Hiểu thản nhiên liếc mắt quét mấy người cái, xem thường hừ tiếng, lướt qua bọn họ đến cổng vào Tân Hồ.

      Chu Hạo vốn lúc đầu cũng chỉ là tò mò thêm nhàm chán tìm cái chọc phá, nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Hiểu kiêu căng, khinh bỉ, lơ đễnh cắt tiếng, chuẩn bị đưa cả hội uống rượu. ngờ, Trì Tuấn bên cạnh lại xoay người đuổi theo Diệp Sơ Hiểu.

      Bất ngờ kịp phòng ngự, cánh tay bị giữ chặt, Diệp Sơ Hiểu đầu tiên là sửng sốt, chợt quay đầu nhìn sang là Trì Tuấn, nhất thời mặt lộ vẻ phẫn nộ cùng chán ghét hề che lấp: " làm gì?"

      Phẫn nộ hơi có chút khống chế được, thanh của Trì Tuấn, đều là trước sau như bất cần đời, nhìn gương mặt của , nhíu mày : "Thích cái loại tiểu bạch kiểm này?"

      "Liên quan gì đến !"

      bất giác giật giật khóe miệng, cười như cười : "Hạo Tử là em tương lai của tôi, tôi đương nhiên muốn quan tâm chút."

      Bộ dáng lưu manh bất chấp đạo lý này chính là bản sắc của , quả thực là lập luận sắc sảo.

      Diệp Sơ Hiểu vừa tức lại có chút e sợ, chỉ cảm thấy quả thực vô lý đến cực điểm, lại cũng dám phản bác như thế nào, chỉ xem thường nhìn cái, dùng sức tránh tay : " là cảm ơn quan tâm của ."

      Có lẽ là bị ánh mắt xem thường kia ảnh hưởng, Trì Tuấn dây dưa thêm, chỉ nghiêm mặt lạnh, nhìn bước nhanh giữa trời chiều rời .

      "Tuấn ca!" Tiếng gọi của mấy người cùng hội bên kia đường đem tinh thần Trì Tuấn kéo trở về. xoay người, nhìn thấy bọn Chu Hạo kêu gào với mình: "Đệch, coi chính mình là trai của người ta rồi, mắt con nhóc đó ở đỉnh đầu cơ, loại việc mặt nóng dán mông lạnh này, Tuấn ca muốn làm, nhưng huynh đệ chúng me cũng quyết đồng ý. , nhanh uống rượu thôi."

      Diệp Sơ Hiểu phẫn nộ về nhà, Trương Liên khó có khi lại ngồi ở sofa xem TV, liếc mắt nhìn cái, thản nhiên : "Lại làm sao vậy?"

      "Còn phải là Trì Tuấn! ta đúng chuẩn bị coi mẹ thành mẹ kế rồi!"

      Trương Liên nhìu mắt mắt: "Nó làm cái gì?"

      Diệp Sơ Hiểu cũng tính cho Trương Liên chuyện của mình và Tống Gia Dương, vì thế trầm mặc lát, chỉ cả giận : " có gì ạ!"

      Trương Liên dường như là suy nghĩ lát: " có việc gì, dù sao mày cũng nhanh học đại học, trong khoảng thời gian này chớ chọc đến nó là được."

      Nhưng lời này bỗng nhiên khiến cho Diệp Sơ Hiểu thể nổi giận to tiếng : "Con bao nhiêu lần rồi, con khi nào dám trêu ta? Mỗi lần nhìn thấy bọn lưu manh này con đều chỉ kém đường vòng thôi."

      cảm thấy là oan ức, chán ghét Trì Tuấn, cũng sợ , cho nên chưa từng dám trêu chọc , cái tên côn đồ này trời sinh thích gây chuyện, vẫn là tránh khỏi bị gây phiền toái.

      Trương Liên bị rống này của khiến cho sắc mặt thay đổi, đứng lên tức giận : "Mày phát cáu gì với tao! Tao có thể quản được Trì Tuấn sao?" xong cầm lấy ví tiền bàn, "Tao chơi mạt chược, tự mày ăn , ngủ đừng quên khóa kỹ cửa!"
      Last edited by a moderator: 26/9/15
      bornthisway011091, levuong, Parvarty3 others thích bài này.

    3. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 8: Đánh nhau


      Ngày hôm sau, lúc Diệp Sơ Hiểu vừa đến Chu gia, liền thấy vẻ mặt nóng như lửa đốt của Tống Gia Dương chờ sẵn ở cửa, nhưng sau khi cậu ta nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu, liền thở phào nhõm.


      Cậu ta có chút áy náy : "Ngày hôm qua sau khi mình rời vẫn lo lắng sợ cậu có chuyện gì! Mình hối hận lúc ấy nghe lời cậu, đáng nhẽ phải đưa cậu về đến nhà."


      Diệp Sơ Hiểu bật cười: "Mình có việc gì, những người đó là mấy tên côn đồ của Tân Hồ, thường hay gây chuyện, nhưng mọi người từ bé đều biết nhau rồi, làm gì mình đâu."


      Tống Gia Dương gật đầu, lại hỏi: "Bọn họ thường hay tìm cậu gây chuyện sao?"


      Diệp Sơ Hiểu ừ tiếng thuận miệng : "Bọn họ cả ngày đều chơi bời lêu lổng, lúc này cũng muốn tìm chút chuyện để làm, gây chuyện với mình, là gây chuyện với người khác thôi."


      Tống Gia Dương suy nghĩ hồi, thừa dịp lúc Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị giảng bải cho cặp song sinh, cầm di động lén lút ra ban công. Sau lát, cậu ta vào, mặt đầy vẻ đắc ý: "Mình vừa gọi điện cho cậu mình, cậu ấy gần đây cục cảnh sát làm nghiêm lắm, tìm bắt vài tên côn đồ làm gương. Mấy tên côn đồ ở Tân hồ đó, gần đây hẳn là lại tìm cậu gây chuyện đâu."


      Diệp Sơ Hiểu cũng để lời của cậu ta trong lòng, mãi đến mấy ngày sau, mỗi ngày về nhà cũng chưa từng gặp lại bóng dáng hội người Trì Tuấn đó, mới biết được Tống Gia Dương phải là ăn lung tung.


      lại thể lại cảm thán, sinh ra trong hoàn cảnh ưu tú là tốt.


      nhìn thấy bọn người Trì Tuấn làm tâm tình Diệp Sơ Hiểu trở nên dễ chịu, khoan khoái. Mối quan hệ cùng Tống Gia Dương, cũng dần dần thay đổi, từ bối rối lúc ban đầu, cả hai đều tự nhiên hơn.


      Tuy rằng giống như tình mãnh liệt nồng cháy trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng tình lúc mười tám tuổi đại khái chính là, ngẫu nhiên nắm tay cũng ngây ngô mờ mịt mà đỏ mặt.


      Nhưng những ngày tốt đẹp như thế này, ngắn ngủi, năm ngày sau khi chính thức đương liền kết thúc rồi.


      Vài ngày đó, thời gian ở cùng Tống Gia Dương cũng càng ngày càng dài, buổi chiều, cậu ta cũng trực tiếp đưa Diệp Sơ Hiểu về nhà, mà mang ăn cơm bên ngoài, rồi mới lề mà lề mề ngồi xe bus đưa về.


      Ngày đó, lúc đến Tân Hồ, cũng là bảy tám giờ rồi, sắc trời đen thấu.


      Vùng này tuy là có đèn đường, nhưng cách mấy chục thước mới có cái, hơn nữa đèn đường ở đây sớm bị tro bụi bịt kín dày, hàng năm lại có ai để ý lau rửa, ánh sáng tự nhiên thế nào tốt được, thậm chí còn có ít hỏng do lâu ngày.




      Tới đường cái, Tống Gia Dương trước sau như lưu luyến rời nắm lấy tay Diệp Sơ Hiểu, ánh mắt sáng quắc nhìn .


      Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng cậu ta cũng giống như những lần trước, nắm tay biểu đạt chút muốn rời, liền bỏ ra.


      nghĩ rằng, Tống Gia Dương nhìn dưới ánh đèn đường trước mắt này, khuôn mặt thanh lệ, đôi mắt như bảo thạch, đôi môi đơn bạc thanh tú, hormone thiếu niên đột nhiên tăng cao, cả người nhịn được run run tiến đến.


      Cậu ta cũng có biện pháp kiềm chế.


      Cậu ta cúi đầu xuống, hướng tới đôi môi chính mình biết mơ tới bao nhiêu lần trong mộng.


      Diệp Sơ Hiểu nhìn khuôn mặt từ từ dán sát vào mình, tim đập như sấm, có chút sợ hãi, có chút khẩn trương, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng hề né tránh.


      Tống Gia Dương hơi thở đặc biệt sạch , cũng chán ghét, ngược lại, thậm chí còn có chút hấp dẫn làm rục rịch .


      Đúng lúc nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu tiên trong đời, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo có ý tốt quen thuộc.


      Hai người đều ngẩn ra, hai khuôn mặt lúc này tuy rằng chỉ cách nhau có mấy cm, những cũng chỉ có thể đành chịu tách ra.


      Diệp Sơ Hiểu cùng Tống Gia Dương quay đầu sang, nhìn thấy ba người từ phía đối diện tới.


      Đây là ba tên lưu manh nổi tiếng nhất Tân Hồn, cũng là ba kẻ Diệp Sơ Hiểu chán ghét nhất vài chục năm nay.


      Trì Tuấn cùng hai em của Chu Hạo cùng Trương Uy.


      Chu Hạo xì tiếng khinh miệt: "Còn tưởng rằng thanh cao lắm, thế mà đường cái cũng cho người ta hôn! Sao cởi quần áo trực tiếp làm !"


      Diệp Sơ Hiểu thể nhịn được nữa: "Chu Hạo, miệng sạch chút !"


      " làm được, tôi thể!" Chu Hạo hôm nay biết vì sao cực kỳ tức giận.


      Diệp Sơ Hiểu tức đến sắc mặt trắng bệch, đẩy đẩy Tống Gia Dương: "Cậu trở về ! cần để ý đến bọn họ!"


      Tống Gia Dương ước chừng là có kinh nghiệm lần trước, biết bọn lưu manh này làm gì Diệp Sơ Hiểu, cũng liền biết nghe lời xoay người, chuẩn bị rời .


      Nào biết cậu ta vừa động bước, Chu Hạo cùng Trương Uy rất nhanh tiến lên, trực tiếp ngăn câu ta lại: "Tiểu bạch kiểm, còn muốn chạy? dễ dàng như vậy đâu!"


      "Các muốn làm gì?" Tống Gia Dương nhìn hai tên côn đồ trước mặt, mi tâm nhăn lại, hờn giận .


      "Tiểu tử thối!" Chu Hạo hùng hùng hổ hổ mở miệng, " em tao vài ngày trước bị cảnh sát tìm cớ gây , định tội giam vài ngày, con mẹ nó đừng nghĩ ông đây biết là ai giở trò quỷ? Có phải nghĩ rằng có thân thích trong cục cảnh sát liền rất giỏi! cho mày biết, nơi này là địa bàn của Tân Hồ bọn tao, chính mày tự đưa đến cửa, ông đây hôm nay dù thế nào cũng cho mày rời khỏi!"


      Tống Gia Dương dù hơi sửng sốt, nhưng mặt vẫn chưa lộ vẻ sợ hãi, chỉ nhàng bâng quơ : "Các gây bị bắt, chẳng qua là cảnh sát chấp hành pháp luật làm theo việc công, nếu các phạm tội, cảnh sát cũng có biện pháp bắt các !"


      "Vãi nha! Mẹ nó mày còn dám à!" Chu Hạo nhảy dựng lên chỉ vào mặt Tống Gia Dương.


      Mắt thấy muốn động thủ, Diệp Sơ Hiểu nhìn thoáng qua Trì Tuấn thờ ơ bên cạnh, chạy nhanh đem Tống Gia Dương kéo ra từng bước, khẩn trương : "Chu Hạo, đừng có làm càn!"


      Chu Hạo ghét bỏ nhìn cái: "Diệp Sơ Hiểu, tránh xa ông đây chút, ông đây đánh con , nhưng nếu ngộ thương tự chịu. Tôi hôm nay cho xem xem, tên tiểu bạch kiểm này tìm được này, đức hạnh của nó là gì!"


      Diệp Sơ Hiểu thấy bọn họ định làm , nhất thời sợ cực kỳ. thể tưởng tượng được Tống Gia Dương bị những người này đánh, càng thêm thể chấp nhận được việc chàng trai sống an nhàn sung sướng này, bởi vì chính mình mà gặp tai bay vạ gió.




      vội vàng quay sang người bên cạnh chút để ý hút thuốc kia: "Trì Tuấn, để Tống Gia Dương , có chuyện gì với tôi là được!"


      Trì Tuấn cách nửa thước, thổi ngụm khói về phía : " với ? thế nào? Đánh ? Nhưng chúng ta chưa bao giờ đánh con ! Tên nhóc này hại Hạo tử cùng Đại Uy bọn họ phải ngồi trong cục cảnh sát vài ngày, bọn họ có thể dễ dàng quên sao?"


      "Trì Tuấn!" Diệp Sơ Hiểu giọng điệu mang theo tia cầu xin, "Cầu xin đừng làm khó dễ cậu ấy."


      Chu Hạo kiên nhẫn phất tay: " tránh xa ông đây chút, hôm nay ông đây giáo huấn thằng nhãi này chút, mang họ Chu."


      Mà lúc này Diệp Sơ Hiểu chỉ có lòng tin, chính là vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Tống Gia Dương. Chuyện của và cậu ta tốt đẹp như thể, thể bị loại địa phương dơ bẩn Tân Hồ này hủy hoại.


      Nàng che ở trước mặt Tống Gia Dương, quật cường ngẩng đầu: "Tôi cho các tổn thương cậu ấy!"


      Kiên định của làm cho mấy người sửng sốt, nhất thời biết nên động thủ như thế nào.


      Ngược lại, Tống Gia Dương khe khẽ đẩy ra, ôn hòa mở miệng: "Sơ Hiểu, cậu tránh ra , bọn họ bỏ qua đâu."


      Diệp Sơ Hiểu nắm lấy tay cậu, đôi mắt xinh đẹp, bởi vì khẩn trương, trở nên chứa đầy sương mù.


      Tống Gia Dương nhìn bằng ánh mắt kiên định: "Mình có việc gì!"


      Cậu ta vừa dứt lời, Trì Tuấn đứng bên cạnh thể chịu đựng được cái kiểu muốn sống muốn chết này của hai người, tay kéo Diệp Sơ Hiểu ra: " mẹ nó yên tĩnh lát cho tôi, thằng nhãi này còn chưa có chết đâu, như sắp đám ma rồi à?!"


      Diệp Sơ Hiểu giãy dụa nữa, hiểu ngăn cản cũng có hiệu quả, vì thế cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nghĩ báo cảnh sát như thế nào.


      có điện thoại di động, nếu chạy đến cửa hàng tạp hoá gần nhất, chắc đại khái chỉ mất vài phút đồng hô, nhưng Trì Tuấn vẫn cầm lấy cánh tay của làm thể được.


      Ba người bên đó muốn khởi động quả đấm.


      Diệp Sơ Hiểu vốn tranh đấu với tay của Trì Tuấn, giãy dụa suy nghĩ phải chạy . Nhưng là, dưới ánh đèn lờ mờ u ám, nhìn ba người đánh nhau kia, bỗng nhiên làm cho yên lặng hẳn.


      Vài tên lưu manh theo Trì Tuấn này, từ bé đánh nhau thành nghề, từng nhìn lúc Trương Uy mười lăm, mười sáu tuổi, đánh cho hai người trưởng thành đến mức chúng tè ra quần, cũng thấy qua Chu Hạo cầm gạch đập bể đầu người khác.


      Mà lúc đầu thấy sợ, vì nghĩ rằng Tống Gia Dương từ bé lớn lên trong hoàn cảnh quá tốt, giáo dục cũng tốt, lại theo khuôn phép cũ chuẩn mực, phải chịu thiệt thòi. Nhưng lúc này cậu ta lại hoàn toàn hề nhã nhặn giống bình thường. Có lẽ cậu ta cũng am hiểu đánh nhau, nhưng động tác của cậu ta, đúng chuẩn tựa như trong sách.


      Diệp Sơ Hiểu thấy thế này mới bỗng dưng nhớ tới, từng nghe bạn ngồi cùng bàn , lớp trưởng bọn họ là đội trưởng đội Taekwondo của trường.


      từ lớn lên tại Tân Hồ, chuyện đấu đá đánh nhau này, gặp qua ít. chán ghét loại phương thức sinh tồn tầm thường của tầng lớp thấp nhất xã hội này.


      Nhưng tại giờ khắc này, nhìn thấy Tống Gia Dương chiếm thế thượng phong, lại khỏi mừng thầm, cậu ta phải là nam sinh cấp 3 tay trói gà chặt.


      Trải qua trận đánh nhau hỗn loạn, kịch liệt, Tống Gia Dương rốt cục đem Chu Hạo cùng Trương Uy đánh cho nằm đất, hai người cam lòng muốn ngóc đầu dậy, nhưng vẫn là đánh lại công phu của Tống Gia Dương, chỉ đành mặt xám mày tro, nghiêng ngả lảo đảo chạy về bên Trì Tuấn.


      Chu Hạo thẹn quá thành giận ồn ào: "Tuấn ca, thằng nhóc này muốn chết, có muốn tí nữa kêu vài người đến !"


      Diệp Sơ Hiểu tức giận mắng: "Các có biết xấu hổ hay ! Còn chưa đủ ngại lấy nhiều khi ít!"


      phẫn nộ, là vì nhìn thấy, dưới ánh đèn lờ mờ, tình trạng của Tống Gia Dương cũng được tốt lắm, mặt cậu ta đầy vết bầm, thở hổn hển, chắc là đánh nhau quá dữ dội, liền lấy tay hung hăng lau chút vết máu khóe miệng, ngày thường là thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, lúc này thoạt nhìn thể có chút chật vật.


      Trì Tuấn buông khuỷu tay Diệp Sơ Hiểu ra, hơi hơi đẩy , phun đầy miệng khói: "Lão tử đúng thích lấy nhiều khi ít!"


      xong, bước đến trước mặt Tống Gia Dương, tung ra quyền.
      bornthisway011091, levuong, Parvarty2 others thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Hiuhiu, trang web vừa bị sập nên mình phải đăng lại hết các chương nhé, biết có chuẩn nữa, mng thấy có sai sót gì báo lại mình nhé =D

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Chương 9: Trừng phạt


      Trong tầng lớp dưới cùng xã hội tại Tân Hồ này, người đàn ông hay thậm chí là đứa trẻ, muốn làm cho người xung quanh cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần, nguyên nhân lớn nhất, kỳ thực cực kỳ đơn giản.


      Ví dụ như Trì Tuấn.


      Cho dù Diệp Sơ Hiểu chỉ lần cho rằng, Trì Tuấn là cái loại người trời sinh chính là tên đầu sỏ lưu manh, nhưng cũng biết, ai từ có thể trở thành như vậy.


      Uy tín của Trì Tuấn ở Tân Hồ này, kỳ thực đều dựa vào quả đấm của .


      Diệp Sơ Hiểu thấy rất nhiều con trai Tân Hồ đánh nhau, lại chưa hề gặp lão đại bọn lưu manh Trì Tuấn động thủ với người khác. Sở dĩ như vậy là do có khí thế làm người ta kính phục và sợ hãi, hung mãnh, giỏi đánh nhau như thế nào, đây đều là lời đồn của già trẻ lớn bé thôn Tân Hồ này.


      Ví dụ như bị trường học đuổi ba lần, mỗi lần đều là vì đánh nhau. Lần gần đây nhất, là khi cha dùng tiền chạy cho học, nhưng khi thấy trong trường ba tên ức hiếp trong sân trường, liền mình đánh cho ba tên đó tơi tả. (huhu đoạn này ta chém T.T chả hiểu tác giả định gì)


      Tại cái thôn Tân Hồ này, riêng về đánh nhau mà , Trì Tuấn giống như thần thoại. Ở đây pháp luật bị bỏ qua. Những con người ngu muội ở tầng dưới chót xã hội này, vô luận già trẻ, lại càng ủng hộ, tôn sùng bạo lực.


      Trừ bỏ Diệp Sơ Hiểu.


      Bản lĩnh đánh nhau của Trì Tuấn, được truyền tụng vô cùng kì diệu, đáy lòng lại càng khinh thường .


      thực tế, khinh thường bạo lực, chưa bao giờ tin tưởng, đằng sau bề ngoài bất cần đời của Trì Tuấn, có bản lĩnh gì ra hồn.


      Ở Tân Hồ, sinh lão bệnh tử, hàng năm đều diễn ra như thế, thân thể mỗi người đều là máu thịt như nhau, mỗi người cũng bất quá đều chỉ là con kiến mà thôi.


      biết Tống Gia Dương lợi hại, cậu ta là người được huấn luyện chính quy Taekwondo, tin tưởng cũng hy vọng, cậu ấy ở trước mặt Trì Tuấn, tuyệt phải là chịu nổi kích.


      thậm chí mơ hồ chờ mong, Tống Gia Dương sử dụng nắm đấm củ mình, đập nát thần thoại của Trì Tuấn tại Tân Hồ .


      Nhưng thực hiển nhiên, bị đập nát , là hy vọng của .


      đấm xuất ra của Trì Tuấn, Tống Gia Dương sớm có chuẩn bị, cậu nghiêng đầu tránh , nhưng tay kia Trì Tuấn liền tung ra nắm khác.


      quyền trúng ngay mặt Tống Gia Dương, vang vọng giữa ban đêm.


      Tống Gia Dương thống khổ kêu rên., cũng may cậu ta chưa nhanh như vậy bị đánh gục, rất nhanh ra tay đánh trả.


      Hai người giống như là có thù giết cha, lưu tình chút nào, cũng hề theo quy tắc nào, dường như chỉ hy vọng hung hăng đánh gục đối phương, tống đối phương vào địa ngục.


      Bọn họ cũng nhận ra, ngay lúc này, trong lòng cả hai đều tràn ngập hận ý.


      Hận ý của Trì Tuấn bừng bừng, mà hận ý của Tống Gia Dương, lại giống như loại bằng chứng sợ hãi. Tiềm thức của cậu cảm thấy cái tên côn đồ xa lạ này, cướp cậu thích.


      Đúng vậy, cậu cảm thấy Trì Tuấn cướp Diệp Sơ Hiểu.


      Loại cảm giác này trước đây chưa hề có, cậu chỉ thích người này, mãi đến khi đấm đó của Trì Tuấn xuất ra, cậu bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.


      Đúng vậy, cướp Diệp Sơ Hiểu.


      hiểu sao khi ý niệm này trong đầu Tống Gia Dương nảy ra, cả người cậu liền thấy sợ hãi, sau đó liền hận thấu xương cái tên trước mắt này, thầm nghĩ nên hung hăng đánh gục , khiến chật vật chịu nổi, làm cho Diệp Sơ Hiểu chán ghét phỉ nhổ .


      Hai người vốn sàn sàn như nhau chẳng phân thắng bại, nhưng Tống Gia Dương vừa mới trải qua hồi ác chiến, tiêu hao ít thể lực, mà Trì Tuấn lại là người trải qua rất nhiều thực chiến, cho dù động tác bằng Tống Gia Dương chuyên nghiệp xinh đẹp, nhưng càng đánh càng hưng phấn, trong mắt thế nhưng toát ra tia tà ác, thị huyết.


      căm hận thằng nhãi con cưng của trời này, nếu nó là tên tiểu bạch kiểm ẻo lả, có thể thản nhiên khinh thường, nhưng mà ngược lại nó lại chả hề e dè, sợ bọn họ.


      Sau khi nhìn nó đánh Chu Hạo cùng Trương Uy, cái loại khí tiết kiêu ngạo cùng khinh thường này, làm cho bọn họ giống như thằng hề nhảy nhót trong vở hài kịc.


      căm hận đến cực điểm, , có lẽ là ghen tị.


      Bởi vì vĩnh viễn được như Tống Gia Dương này, trong sáng kiên cường dũng cảm còn chính trực lương thiện. Mà biết, đây là loại người mà tâm Diệp Sơ Hiểu hướng tới.


      quyền cuối cùng của Trì Tuấn đấm thẳng vào mũi Tống Gia Dương, cậu ta rốt cục ngã xuống, máu mũi cũng tuôn ra.


      Tống Gia Dương lau cái mũi chút, biết là bởi vì thấy máu là choáng, hay là bị thương nghiêm trọng, cậu ta cố gắng đứng lên, nhưng chóng mặt rồi lại ngã xuống.


      Chu Hạo cùng Trương Uy ở bên xem cuộc chiến, rốt cục hưng phấn mà hô lên: "Thằng nhóc biết trời cao đất rộng kia, xem Tuấn ca chúng ta thế nào đánh gục mày!"


      Trì Tuấn như là dã thú nổi giận, cũng dừng lại, ngược lại tiến bước giẫm lên ngực của Tống Gia Dương, nhấc chân chuẩn bị xuống. muốn giẫm vỡ ngực thằng nhóc này.


      Diệp Sơ Hiểu thấy thế, sợ tới mức thét chói tai, chạy lên đẩy Trì Tuấn ra, cúi đầu nhìn tình trạng Tống Gia Dương, lại sợ tới mức khóc như hoa lê trong mưa, nghe được tiếng bước chân Trì Tuấn sau lưng đến, vội vàng xoay người, che trước mặt Tống Gia Dương, liền tiếng quỳ xuống, khóc sướt mướt : "Trì Tuấn, tôi cầu xin , đừng đánh, đánh nữa là có chuyện đấy!"


      Trì Tuấn nhìn quỳ đất, tim đập mạnh, lúc sau mới có chút phản ứng.


      Diệp Sơ Hiểu thanh cao kia, Diệp Sơ Hiểu con mắt thèm nhìn bọn kia, thế nhưng quỳ mặt đất cầu xin .


      Ngơ ngác nửa ngày, Trì Tuấn bỗng nhiên giận tím mặt, kéo lên quỳ đất dễ dàng như là xách con gà con, quát: "Diệp Sơ Hiểu, mẹ nó thực có tiền đồ, vì cái thằng nhóc này mà quỳ trước mặt lão tử! Lão tử hôm nay thế nào cũng phải thu thập !"


      Tống Gia Dương muốn nghiêng ngả lảo đảo đứng lên đến, lại bị Chu Hạo cùng Trương Uy ngăn trở. Hai người chuẩn bị động thủ lần nữa, Trì Tuấn quay mạnh đầu lại, cả giận : "Đủ! Chúng mày gọi chiếc taxi cho nó, đưa nó về!"


      "Tuấn ca!" Hai người khó hiểu hỏi.


      "Tiểu tử này có khí phách! Chúng ta làm việc cũng thể bì ổi được. Hai đứa đánh lại người ta nên nhận thua, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là quá mất mặt." dừng chút còn , "Tiểu tử này là con nhà quan hai đời, nếu thực xảy ra chuyện, chúng ta ai cũng chạy thoát!"


      Hai người cam lòng nhưng vẫn nghe theo: "Như Tuấn ca ạ!"


      Thể lực tiêu hao nghiêm trọng hơn nữa bị thương , Tống Gia Dương nhìn Trì Tuấn đem Diệp Sơ Hiểu cưỡng ép lôi , nhưng lòng có dư mà lực đủ, chỉ vô lực hổn hển lại yếu ớt kêu lên: " buông ấy ra!"


      Trì Tuấn quay đầu lại, giễu cợt hừ tiếng: "Chuyện này có quan hệ với mày! Đây là chuyện của Tân Hồ chúng tao, cũng là chuyện nhà của lão tử!"


      Diệp Sơ Hiểu rốt cục cảm nhận được chênh lệch giữa con trai và con , Trì Tuấn cao hơn nửa cái đầu, tuy rằng to lớn, nhưng cánh tay lại tràn ngập sức mạnh. bị Trì Tuấn chặn ở eo nửa như ôm, giãy dụa như thế nào đều có hiệu quả, hai chân dù muốn động, cũng bị kéo rất nhanh trước. Phía sau thanh củaTống Gia Dương, dần dần biến mất.


      Đợi đến khi vào cổng Tân Hồ, chỉ còn lại tiếng ồn ào tràn ngập phố phường vào ban đêm.


      Diệp Sơ Hiểu thẹn quá thành giận, hết mắng lại chửi, Trì Tuấn mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục mang về phía trước.


      Lúc này đúng là giữa hè, Tân Hồ cùng hết thảy phố phường đều giống nhau, có tiếng chơi mạt chược cùng thanh TV trong tiệm ven đường, có tiếng huyên thuyên của tam lục bà cầm quạt hương bồ hóng mát, đem phố cũ tràn ngập thanh .


      Nhưng động tĩnh của Trì Tuấn và Diệp Sơ Hiểu, vẫn kinh động hàng xóm láng giềng.


      Bọn họ tò mò nhìn qua, nhìn thấy đầu sỏ lưu manh Trì Tuấn kéo Diệp Sơ Hiểu ngoan ngoãn nhất, nhu thuận nhất về phía trước.


      Kể từ khi chuyện xấu của cha mẹ hai người này bị lộ, chúng chưa từng cùng xuất .


      Cho nên mọi người đều rất ngạc nhiên.


      Nhưng tiếng mắng mang theo tiếng khóc nức nở của Diệp Sơ Hiểu, làm cho hàng xóm láng giềng hiểu được, việc dường như có chút thích hợp. Khi được nữa, có bà cụ thấy áy náy, bước ra kêu lên: "A Tuấn à! Cháu cùng Sơ Hiểu đây là làm sao vậy? Có cái gì từ từ , các cháu cũng coi như là em! trai thể bắt nạt em a!"


      Trì Tuấn nổi giận đùng đùng quay sang: "Cháu với ta phải em, vĩnh viễn cũng phải!"


      Rống xong, đại khái cũng hiểu được bị người khác vây xem rất là khó chịu, dứt khoát đem Diệp Sơ Hiểu khiêng lên vai, nhanh chóng rời tránh ánh mắt tìm kiếm cái lạ của mọi người.


      Mục đích của thực trực tiếp, thẳng đến căn nhà của Diệp Sơ Hiểu, đem khiêng lên tầng hai, chắc là biết trong nhà có người, cũng để cho Diệp Sơ Hiểu mở cửa, trực tiếp cước đá văng cửa gỗ cũ kỹ, thẳng đến phòng ngủ của Diệp Sơ Hiểu, đem để ở giường.


      Cảm xúc của Diệp Sơ Hiểu còn kịch liệt dao động, cảm thấy quanh mình đều như lọt vào sương mù, mãi đến khi nằm giường lát, mới dần dần khôi phục bình tĩnh.


      hậu tri hậu giác phát , chính mình nằm trong phòng mình ngủ mười mấy năm qua, mà Trì Tuấn thấy bóng dáng, chỉ nghe thấy trong phòng dường như có động tĩnh.


      trấn định xuống, hoài nghi ngồi dậy, mở đèn, muốn xuống giường, thấy Trì Tuấn mang theo cái khăn mặt vào, chút khách khí đem khăn mặt ném lên mặt , ghét bỏ : " đường khóc lóc, tôi cũng thấy quá mất mặt."


      Diệp Sơ Hiểu cầm lấy khăn mặt ấm áp, xoa xoa mặt, đây có lẽ là lần khóc lợi hại nhất mấy năm qua, khuôn mặt cùng đôi mắt quả thực thoải mái.


      Sau khi lau vài cái xong, muốn xuống giường, thấy Trì Tuấn tới, ngồi xổm xuống trước giường.


      Hôm nay Diệp Sơ Hiểu mặc bộ váy dài tới đầu gối, lúc này cái váy xiêu xiêu vẹo vẹo bị đẩy lên đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn cùng đầu gối có chút máu .


      Mặt đường Tân Hồ này gồ ghề, lại có nhiều hòn đá giữa đường, làn da mềm mại trắng nõn, vừa mới quỳ mặt đất, thế nhưng rách ít da, hồng hồng lại dính ít bụi đất.


      Nhưng mà Diệp Sơ Hiểu vẫn chưa phát ra đầu gối mình bị thương, đầu óc đều là bộ dáng cùng khuôn mặt đầy máu vừa đây của Tống Gia Dương. Trong lòng áy náy yên, vì thế liền thấy hận cái người trong phòng này thêmvài phần.


      Trì Tuấn nhíu mày quan sát chút miệng vết thương đầu gối , thô lỗ đoạt lấy khăn mặt tay , lật qua mặt khác sạch , lau miệng vết thương còn đầy bụi đất.


      Diệp Sơ Hiểu thế này mới thấy kinh sợ đầu gối bị thương của mình, bởi vì bị đụng vào đau đớn, lại hít hơi lãnh khí.


      Trì Tuấn ngẩng đầu liếc cái, làm như chút để ý mở miệng hỏi: "Thực thích cái tiểu bạch kiểm họ Tống kia?"


      Giọng điệu của hơi châm chọc, nhưng cũng quá khó nghe, phối hợp động tác trong tay , ngược lại làm cho người ta loại cảm giác dường như rất xa lạ.


      Diệp Sơ Hiểu nao nao, đúng vậy, bọn họ biết nhau mười tám năm rồi - nhưng chưa từng hiểu nhau.


      cũng trả lời câu hỏi của , cũng hỏi đến cùng, chỉ tiếp tục động tác lau nhàng, lại hỏi: "Trong nhà có cồn i-ốt sao?"


      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lát, trả lời đúng : "Dưới tủ TV trong phòng khách TV có cái hòm thuốc."


      Trì Tuấn tìm được cái hòm thuốc, lại vào, lấy ra cồn i-ốt bên trong, xử lý chút vết thương đầu gối cho . giật mình bừng tình, giành lại lọ cồn, nhìn qua tấm gương cạnh giường, tự mình xử lý miệng vết thương.


      trận này của và Tống Gia Dương, bởi vì đều là đấu tay đôi, cũng là có gì nghiêm trong, chỉ là mặt có vài vết tím, bên xương gò má hơi hơi sưng lên, khóe miệng cũng bị rách ra, bộ dáng quỷ quái này, hoàn toàn là bộ dáng sau khi đánh nhau ẩu đả, nhìn gương tự giễu cười.


      Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng muốn thu thập mình, thế nhưng tại lại nhìn ở trong phòng mình thản nhiên tự đắc để ý miệng vết thương.


      chưa từng ở gần như thế, điều này làm cho cảm thấy có chút được tư nhiên, , quả thực là cực kỳ cực kỳ được tự nhiên, cảm thấy căn phòng vốn khá lớn này trở nên hẳn .


      Diệp Sơ Hiểu muốn đuổi , cũng lần đầu tiên hy vọng người mẹ vô trách nhiệm kia của lập tức về nhà.


      Vẻ mặt Diệp Sơ Hiểu biến đổi thất thường, bị Trì Tuấn phát . xem thường mà giễu cợt cười tiếng: "Như vậy liền chán ghét tôi?"


      Diệp Sơ Hiểu trầm mặc lên tiếng.


      buông lọ cồn trong tay, quay đầu nhìn về phía , giọng điệu chút để ý, tiếp tục : "Vì sao thích ? Học tập tốt? Bối cảnh tốt? Tính cách tốt?"


      Diệp Sơ Hiểu tiếp tục trầm mặc, thực tế hoàn toàn đoán ra tâm tư của , biết vì sao đối với việc này của mình quan tâm như thế.


      thể xác định lại quan hệ của hai người, đáp án vẫn như trước là, bọn họ chưa từng có bất luận quan hệ gì.


      Mà trầm mặc của , hiển nhiên làm cho Trì Tuấn bất mãn, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: "Xem thường Tân Hồ phải ? Cảm thấy mình là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Cảm thấy mình cao quý hơn mọi người ở nơi này? Rời rồi trở về? Muốn có liên quan gì với nơi này nữa?"


      Mỗi câu câu hỏi của , đều mang theo tia nghiến răng nghiến lợi.


      Diệp Sơ Hiểu bỗng rùng mình cái, mơ hồ cảm thấy giọng điệu của mang theo chút hận ý chính mình hiểu nổi.


      Diệp Sơ Hiểu vốn quật cường từ trong xương, nhưng cũng thường biểu ra ngoài. Cho nên có đáp lại lời của , chính là tiếp tục lấy trầm mặc trả lời.


      Trì Tuấn rốt cục bởi vì trầm mặc này mà giận tím mặt, dùng lực đem đẩy ngã, mạnh mẽ áp thân lên.
      levuong, Parvarty, 19002 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :