1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Kỹ thuật lái xe của


      Ông Cù đến xem con dâu thứ hai của ông, ngồi chút, nghe Ôn Miên có thể xuống giường lại, ở thêm vài ngày nữa là có thể xuấtviện, sau khi ông cảm thấy yên tâm, liền theo Bùi Bích Hoa về nhà.

      Cù Thừa Sâm ngồi bên giường, cầm dao trái cây tính toán xem làm sao tách loại trái cây kỳ dị của New Zealand này ra làm hai, để tiện cho vợ ăn.

      bé Ôn nhớ tới tin nhắn Thi Thiến Nhu gửi cho , vì tính toán lâu dài, cho dù đây là lần đầu tiên đào gốc bới rễ, cũng đành phải làm vậy.

      "Lúc trước với em, có thời gian từ từ về vấn đề của Thi Thiến Nhu, vậy tạianh xử lý chưa?"

      Cù Thừa Sâm ngừng động tác tay lại, nhíu nhíu mi: "Có phải ta lại làm gì rồi ?"

      Ôn Miên uể oải, tâm tư cực kỳ rối loạn, mắtthấy trung tá Cù giống như có việc gì ngồi cắt hoa quả, giơ tay giật lấy con dao trongtay .

      "Sếp, bạn trước của quyết tâm muốn tái hợp với , lại còn cho em biết hai người như thế nào...... Dù sao, cũng chỉ còn thiếu chưanói dùng tư thế nào......... Nguyên tin nhắn vẫncòn lưu lại, có muốn nhìn cái hay ?"

      Nếu cần quá giả dối, nhớ lại bọn họ có thể từng có con với nhau, giả thiết này khiến cho Ôn Miên gần như đêm thể ngủ yên, những chuyện này có lẽ ấy sớm cần nữa, hoặc là từng chôn sâu trong lòng, đều là chuyện cực kỳ để ý.

      có cách nào để có thể hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của người đàn ông này, càng đừng nhắc tới chuyện có được với mất .

      Cù Thừa Sâm thoáng nghiêng đầu nhìn , cặpmắt lạnh giống như gió đông lại lóe lên tia sáng.

      "Có gì mà buồn cười?"

      "Ôn Miên, trước bỏ dao xuống ."

      "......"

      Ôn Miên vừa nghe, 囧囧 đặt lại con dao trênbàn.

      "Em rất để ý chuyện với ấy xảy ra quan hệ?"

      "....... Em chỉ muốn biết, hai người xảy ra chuyện gì."

      Cù Thừa Sâm giơ tay vòng qua người nào đó,khống chế vòng eo nhắn của , ngón tay dùng chút lực, liền cấp cho Ôn Miên cáiôm, những người qua lại thấy được cảnh trong phòng, có chút ngượng ngùng, nhưng lại muốn buông ra.

      "Ôn Miên, rất với ấy, bọn thể nào tái hợp được." Trung tá thành khẩn giải thích với : " là quân nhân, chắcchắn phản bội lại lời hứa."

      Chỉ bởi vì cái này thôi sao?

      Ôn Miên khỏi uể oải.

      " với Thi Thiến Nhu căn bản chưa từng xảy ra quan hệ." xong, lập tức cúi đầu cười.

      " mò, vậy cái đêm gì kia....... chắc chắnkhông chỉ có hồi."

      "Đúng là có, nhưng luôn cảm thấy ổn, cuối cùng vẫn ..."

      Im lặng vài giây, hai người đều biết phải tiếp thế nào, tâm sếp , có cần thiết phải thẳng thắn như vậy ?

      "Mới đầu, bọn quen nhau cũng chỉ bởi vìthích hợp. Chia tay là đề xuất, lúc ấy bênnhau ít mà xa cách nhiều, tình cảm khôngổn định."

      Muốn mấy ngày Thi Thiến Nhu và trung tá Cù chia xa kia, thực tế hai người cũng dễ chịu.

      Đó là khoảng thời gian áp lực nhất trong cuộc đời quân nhân của , hoài nghi tínngưỡng của mình, mất đồng đội, Thi ThiếnNhu đến bộ đội tìm , mở miệng lại muốn cùng chuyện tương lai.

      muốn chuyển nghề, còn trẻ, vìsao lại lãng phí thời gian ở trong bộ đội, còn nóikhông thể chấp nhận được cuộc hôn nhân quanh năm phải tách riêng ra, buộc phải lựa chọn.

      Cù Thừa Sâm huyết khí sôi trào, há mồm liền quăng cho câu: "Con mẹ nó muốn chia tay chia tay!"

      Thi Thiến Nhu cũng là thiên kim tiểu thư bị làmhư từ , từ trước đến nay chỉ có đàn ông tâng bốc nâng niu , đâu chịu nỗi bị đối xử như thế, trong cơn tức giận liền xuất ngoại đào tạo sâu.

      Trung tá Cù được đội trưởng cũ Liên Thành dạybảo, mởi hiểu được làm thế nào để tỉnh lại.

      nhớ tới tính khí táo bạo của mình, làm cho tâm con nhà người ta bị tổn thương, liền gọiđiện thoại đường dài cho Thi Thiến Nhu, giải thích với , còn nếu nguyện ý trở về, nguyện ý chờ.

      Thi Thiến Nhu cũng cố gắng phấn đầu vì bài vởvà nghiệp, muốn từ bỏ tiền đồ trở về cũng phải chuyện , huốn chi đảm đương nổi chức danh con dâu nhà quân.

      Cù Thừa Sâm cũng cưỡng cầu, chuyện của hai người cứ trì hoãn vài năm như thế.

      Trung tá tìm lại trạng trái đỉnh phong, nỗ lựcchém giết, trở thành Trung đội trưởng của bộđội đặc chủng Hoa Dao, sau khi ổn định, lay chuyển được thúc giục của người nhà,nghĩ muốn tìm cái nữa để sống chung.

      Ôn Miên chính là người mà chọn đúng, anhdung túng cho thói quen của , dường như cũng hài lòng tất cả về .

      chưa từng hối hận.

      Ôn Miên chỉ cảm thấy mũi đau xót, có thểtưởng tượng được mối tình đầu này lệch quỹ đạo thế nào so với nguyên bản, biết Thi tiểu thư cũng dễ dàng, nhưng tư tâm nổi lên, càng đồng tình cho thống khổ vùng vẫy của người đàn ông kia hơn, ngay cả ngườitri kỷ bên cạnh cũng tìm ra.

      cũng từng trải qua những chuyện tàn nhẫnnhư vậy, cho nên hiểu rất phải trải quanhững khó khăn thế nào, mới có thể có đượchạnh phúc.

      "Ôn Miên, về sau chúng ta định ra mấy quânquy , thứ nhất, đừng có lấy chuyện của ta tới để giày vò chính mình, cũng đượcgiày vò , hiểu ?"

      Vết chai hình thành do nhiều năm cầm súng ôn nhu vuốt ve gương mặt , Ôn Miên ôm ấp CùThừa Sâm, tất phải thừa nhận, xem như vừa lòng với lời giải thích của .

      Sếp mỉm cười, vỗ vỗ đầu Ôn Miên, cảm xúc củacô tỉnh lại, cuối cùng nội chiến kết thúc.

      Ôn Miên cố nén ánh lệ trong mắt, khi chạm đếnđôi mắt tìm tòi nghiên cứu của Cù Thừa Sâm, cúi đầu, nhìn cúc áo quần áo của , khắc chế tâm ý muốn thổ lộ.

      Dường như hiểu nên lời, hơi hơi hí mắt.

      Ôn Miên nghĩ xong, phải đợi mở miệngtrước mới được.

      Cho dù đây là cách nghĩ thực tế nhất.

      Hai người trầm mặc hồi, Ôn Miên nhứcđầu, ngồi im lâu mới nhớ tới, nếu như thế, đêm đó chính là lần đầu tiên của bọn họ?!
      囧, làm sao có thể!!

      Ôn Miên hận thể che mặt mình, trước kia có nghe chị em tốt Chu Như , lần đầu tiên của đàn ông có người còn tìm thấy chỗ để tiến vào, nhưng sếp chính là sếp, trời sinh năng lực lĩnh hội rất cao, phỏng chừng tra chút tư liệu, đến chỗ thực chiến có thểphản ứng kịp rồi.

      *****

      Vài ngày sau, Thi Thiến Nhu đúng là có tìm đến quấy rầy .

      Ngày Ôn Miên xuất viện chưa đến ngày nghỉcủa Cù Thừa Sâm, có thời gian rãnh đếnđón, nhóc cũng có thói quen thiếu , sau khi quay về trường học, biết được Thi ThiếnNhu xin nghỉ bệnh rất lâu, có thể ấy còn rời khỏi nơi này sớm hơn mình.

      làm đúng lúc, khai thông tâm lý cho nhữngđứa gặp cảnh bắt cóc, ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi nhân viên công vụ, kiểm tra thân thể, điều trị tĩnh dưỡng, chủ nhật còn phải tập xe,thời gian biểu của Ôn Miên vô cùng phong phú,cũng rãnh để buồn bực.

      Lúc Cù Thừa Sâm đến nhà mẹ đẻ đón vợ, ÔnMiên buồn bã ngồi chơi mạt chượt với cácchị em tốt của mẹ.

      Trong khi Ôn Miên xào bài rắc rắc rầmrầm nhìnt hấy bóng dáng đến thần thánh cũng thể khinh nhờn của trung tá tiên sinh, vẫn chưa thể thích ứng kịp.

      Nghiêm Di vừa nhìn thấy rể hiền đến đây, vôcùng sĩ diện ngầng đầu lên.

      "Nghiêm Di à, đây là chồng của Miên Miên nhàcô sao? Tham gia quân ngũ thế này chúng ta muốn gặp mặt chút cũng dễ dàng gì."

      "Là sĩ quan trong bộ đội sao? xem dáng người tốt nha!"

      Da mặt Ôn Miên mỏng, ngồi yên, khẩn trương đẩy những quân bài trước mặt ra ngoài:"Các dì đánh ba thiếu , chúng cháu còn có việc, phải trước rồi."

      Kỳ cũng có chuyện gì lớn, chỉ là sếpquyết tâm muốn về tân phòng của bọn họ triềnmiên chăm sóc trước, buổi tối lại đến nhà họ Cù ăn cơm.

      Cù Thừa Sâm mặt đổi sắc, đem nhữngthứ chuẩn bị tốt đưa cho mẹ vợ: "Lần trước Ôn Miên có trong điện thoại mẹ lại bị chóngmặt, con có mua gói sâm đỏ."

      Con rể có tâm, tự cao tự đại mà còn bìnhdị gần gũi, khiến cho mẹ vợ thấy xúc động.

      đường về Cù Thừa Sâm ngừng nhìnsang Ôn Miên, thấy thế sợ hãi trong lòng, nhìn vào đôi mắt đen trầm kia, "Anhmuốn cái gì thế?"

      "Đến khi em bằng tuổi của mẹ, cũng bày mộtbàn mạt chượt ở nhà như thế ư?"

      Ôn Miên buồn bực, sếp lại trêu ghẹo sao?

      Cù Thừa Sâm đánh giá biểu tình thẳng thắn của này, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

      còn giả vờ nhu thuận ở trước mặt anhnữa, học được cách giữ văng quang điểm vớianh, như vậy phải tốt hơn sao, lúc nhấclông mi trừng , bộ dáng kiêu ngạo đáng khiến cho tâm tình của sếp trở nên rất tốt.

      Xe chạy qua khu nội thành vừa được khai phá, đường vắng vẻ bóng người, ô tô cũngrất thưa thớt, trung tá Cù nghiêng đầu hỏi : "Học lái xe thế nào rồi? Chạy đoạn cho xem."

      Phải lái xe xem trọng nhất là quen tay hayviệc, phải luyện từ từ mới tiến bộ được, nhưng giờ ở lớp dạy lái xe luôn là mọi người thayphiên nhau tập, chạy chưa được bao nhiêu km phải đổi người.

      Ôn Miên vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, để chosếp Cù dạy lái xe, chẳng phải tự tìm tai vạhay sao, phải biết rằng lúc huấn luyện bộ đội đặc chủng mới chưa từng khách khí với ai!

      Ôn Miên ngồi vào ghế, bất chấp khó khăn chạy đến được giao lộ, mới phát bản thân ngay cả dây an toàn cũng chưa cài, trung tá Cù cũng nhắc nhở, xem tới lúc nào mới phát ra quy tắc giao thông tối thiểu này.

      "Chết , quên thắt dây an toàn....."

      Người đàn ông cười nhạo, nhàng mộtcâu: "Lại còn biết là chết , nghĩ em cần nữa."

      "......"

      Bạn nhìn , đây phải là bắt đầu sao.

      Ôn Miên nơm nớp lo sợ, lòng bàn tay đổ đầy mồhôi, hai tay nắm chặt vô lăng rời, conngươi đen xa cách của Cù Thừa Sâm lúc này tràn ngập ý cười, rất thích xem phản ứng của sao khi bị trêu đùa.

      "Ôn Miên, lực tay chút, vô lăng sắp bị em tháo xuống rồi."

      Phía trước đúng lúc có người băng ngang qua đường, Ôn Miên sợ đụng phải, cách khoảngxa bắt đầu nhấn kèn liên tục.

      Người qua đường khó hiểu quay đầu nhìn bọnhọ, trung tá Cù bỡn cợt vợ của : "Người ta yên lành, em dọa làm cái gì?"

      Ôn Miên chu mỏ, đành phải buông còi ra, túmchặt vô lăng lần nữa.

      " chút, muốn gãy rồi." Dừng mộtchút, người đàn ông nghiêm túc nhắc nhở: "ÔnMiên, nhìn đèn đỏ."

      Đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, ai ngờ Ôn Miên thắng lại cái quá ngoan độc, thân thể hai người đồng thời lao về phía trước.

      Cù Thừa Sâm lấy lại bình tĩnh, thực ra đúng là chưa từng kỹ thuật lái xe mạnh như vậy: "Sớm hay muộn cũng có ngày, bị em làm cho đâm vào miếng thủy tinh này."

      Sếp chỉ chỉ kính chắn gió, cuối cùng còn bổ sungthêm câu: "Nhớ đến bệnh viện chăm sóc là được."

      Hu, Ôn Miên cảm thấy mình sắp khóc rồi.

      "Chờ chút, trước kia em từng làm tài xế taxi?"

      " có mà...."

      "Vậy tại sao em lại muốn đường xa?"

      "......"

      cảm khái từ tận đáy lòng, tuyệt kỹ của CùThừa Sâm tuyệt đối phải là bắn súng, màlà chữ thấu triệt, câu giết người!

      *****

      Vượt qua Thái Bình Dương, phía Tây của ĐạiTây Dương, New York nước Mỹ, tháng tư vừaqua lễ Phục Sinh, đường lộ ra khung cảnh buôn bán sa sút tiêu điều, hình điêu khắc trênnhà thờ lại trở về hoàn mỹ như lúc ban đầu.

      Gần bến cảng, Tả Luân rửa sạch từng viên đạn, kiểm tra toàn bộ cây súng thấy có gì sai sót, yên lặng mai phục ở địa điểm, trợgiúp dò xét viên tiến hành trao đổi tin tình báo.

      Đại khái, cho dù thân là tay súng bắn tỉa, cũng có rất ít người có thế nhiệt tình thương súngđạn được như , tin tưởng chúng nó, chỉ là vì nó có thể bảo vệ mạng sống và công kích, mà sâu xa hơn nữa là trong khoảngthời gian lẻ loi độc hành của , chúng nó là những người bạn duy nhất.

      Thời gian chờ đợi buồn tẻ bắt đầu, lúc chấp hành nhiệm vụ, tầm nhìn của Tả Luân thườngchỉ có mục tiêu trái tim.

      Mãi đến khi trong máy truyền tin hạ lệnh thu đội, Tả Luân mới thu hồi súng ngắm, cùng đồng rời khỏi địa điểm mai phục.

      Bỏ trang phục nấp, mặc bộ cảnh phụccó thêu chữ FBI, bầu trời New York khôngngừng đổ mưa, ném cho đối phương điếu thuốc, mình cũng ngậm điếu, vội vàng tranhthủ trong lúc rãnh rỗi đứng nhìn rừng cây sừngsững như sắc thép này chìm trong màn mưa, cảnh đêm xám mờ vẫn cực kỳ hùng vĩ.

      Tả Luân lụi lọi bức ảnh cất trong điện thoại, xóađi những tin tức quá hạn, lúc nhìn thấy tấm ảnh kia liền hứng khởi, tấm ảnh này là tiện tay chụp được ở khu nghĩa trang, đó có bóngngười của Ôn Miên, còn có khuôn mặt mông lung thanh lệ lúc nhìn nghiêng của .

      Ngón cái của dừng lại ở phím xóa hơn mấygiây, cuối cùng vẫn nhấn xuống.

      Cách đó xa có mấy con bồ câu đậutrên mái hiên, điếu thuốc còn chưa tàn, Tả Luânđã dùng bàn chân dập tắt.

      Trở lại bãi đổ xe, mở cửa xe, vừa mới ngồivào ghế trớc, mơ hồ cảm thấy được có chỗ nào đó ổn.

      Ngay khi phát gương chiếu hậu khẽ nghiêng chút so với lúc rời khỏi, Tả Luân hoàn toàn tỉnh ngộ, ngăn cản đồng khởi động xe, gầm lên câu: "Ô tô có bom! Chạy mau!"

      Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, ánh lửa chiếu sáng đêm mưa, ngọn lửa bay lượn chung quanh,mui xe bị nổ tung, khói đen cuồn cuộn bốc lên.

      Tả Luân ngã vào vũng máu được nhóm cứu viện của FBI phát , tay nắm chặt điện thoại trong vô thức.

      Đêm New York, Quảng trường thời đại,Broadway..... Vẫn rực rỡ như cũ, còn có tiếngcòi báo động in ỏi của xe cảnh sát.
      Tiểu Bông thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Phúc lợi của


      Lĩnh giáo qua kỹ thuật bưu hãn của vợ, cuối cùng trung tá Cù tiếp nhận vô lăng.

      Ôn Miên ngồi ghế trước, hôn lên má người đànông, đối phương siết chặt cằm , giọng điệu chế nhạo: "Đây tính là gì?"

      biết từ lúc nào, mình hôn chồng cũngcần lý do rồi hả? Cũng cùng khác lăn lộntrên giường rồi, cho hôn cái cũng được sao?

      Cù Thừa Sâm thấy trầm mặc , hung hăng cắn cái, bá đạo gặm cắn căn bảnkhông tính là hôn.

      biết môi lưỡi giằng co như thế trong bao lâu, sau khi buông ra, im lặng khởi độngxe.

      Mặt Ôn Miên tự nhiên cũng rất nóng, rút về chỗngồi lên tiếng. Xe có rèm che vững vàng dừng trong con ngõ , đương nhiênkhông phải vì người nào đó lạc đường, cảmthấy đây là dấu hiệu của điềm xấu.

      " phải chúng ta về nhà sao?"

      "Ôn Miên, em trêu chọc trước."

      "...... Em nào dám trêu chọc sếp?"

      "Cho nên mới phải tiếp nhận trừng phạt."

      "......"

      xoay mặt, tránh thoát ánh mắt như muốnnuốt sống của : "Cù Thừa Sâm, từng tuyên thệ trước cờ tổ quốc, thể làm ra hành vi lưu manh như thế."

      "Đối với vợ mà , đây phải là hành vi lưu manh."

      Trung tá đại nhân hôn lên , kích thích khu vực nhảy cảm sau tai .

      "Thực được......" Thanh của Ôn Miên mềm mại, hề có sức thuyết phục, trong hoàn cạnh bị phủ kín càng sợ hãi càng mẫncảm.

      " ? Ừm?" Cù Thừa Sâm ôm đặt lên vô lăng điều khiển như lần trước, tách hai chân ra ngồi lên người .

      Hiển nhiên trận này là muốn làm chuyện chính , nhưng Ôn Miên vẫn bại trận: "Em sợ có người tới."

      Người đàn ông dường như dương lên nụcười nhạo nhàn nhạt: " ."

      biết khi mặc quân phục, quả có thể tính là to gan lớn mật rồi.

      Ôn Miên gục đầu xuống, cách biệt nhiều ngày,trải qua mấy ngày dưỡng thương, quả nhẫn nại đến cực hạn rồi.

      bình tĩnh, kiên nhẫn, cẩn thận của lính bắn tỉa toàn bộ đều ném ra sau đầu, tại chỉmuốn nhớ đến .

      Xương sườn của gãy, nằm ở giườngkhông thể động đậy, muốn ăn cũng ăn được.

      trêu chọc Tả Luân, để cho tên kia tới khiêu khích trung tá, tức giận đến mức chỉ nghĩ muốn làm như vậy như vậy, là ai khiến dám làm như thế đối với !

      trở lại bộ đội, còn thấy mặt , rấtkhông dễ dàng, lúc mới mới kiên kiên định địnhôm được vợ, sao Cù Thừa Sâm có thể bỏ qua cơhội này.

      Kéo mở vạt áo Ôn Miên, gắn bó như môi với răng, hai người hôn ngày càng sâu, tâm tình lo lắng lúc trước còn nữa, hoặc là , địa điểm càng kích thích bọn họ càng thểtách rời ra được.

      chịu thua, cũng chủ động cởi nút áo của , bắp thịt trước ngực của trung tá đại nhân đều đều, cường trang, có lực, mười phầngợi cảm.

      nhóc phấn khích, thi hành nguyên tắc ra taytrước chiếm được lợi thế, khom người hôn lên yết hầu của , ngực của , đầu lưỡi đảoquanh đầu vú của , khiến cho đối phương run rẩy trận.

      So với những kỹ xảo trêu chọc thường ngày củaCù Thừa Sâm, chính là dựa vào loại xúc động muốn sống là bạo phát, tựa như có ngườinói cho biết thể nhổ lông hổ, nhưng ỷvào việc được hổ sủng, càng muốn chọc giận đốiphương mới thôi.

      Hiển nhiên là Ôn Miên chơi đùa đến nghiện, vừa ngậm đầu vú , đồng thời bàn tay vòngqua phần lông dưới rốn của người nào đó, di chuyển tay đển giữa đùi , cây gậy sắt lúc nàyđã dựng thẳng lên, trướng nóng vô cùng.

      "Em cọ sát cái gì đó." Cù Thừa Sâm thấp giọng .

      Từng chữ từng chữ mang theo dục hỏa khôngthể đè nén, người đàn ông khó chịu, vật trướngnóng để vào đùi , mặc sức vuốt ve.

      Cởi áo khoác của Ôn Miên ra, bên trong chỉ cầnmột cái áo ngực màu hồng, Cù Thừa Sâm hiếmkhi thất sách, để ý đến nụ cười xấu xa bên miệng của nhóc, lần mò nửa ngày vẫn tìm thấy cái móc khóa đáng ghét kia.

      kiên nhẫn ra lệnh: "Tự cởi nó ra."

      "Vì sao? Em muốn."

      "Vậy em muốn xé cái này ra sao?"

      "............."

      Hu, được rồi, sếp cũng là thắng.

      Hai tay Ôn Miên di chuyển đến ngực, cắn môicởi cái móc trước ngực ra.

      Cù Thừa Sâm rốt cuộc cũng ràng, nhóc này cố ý ?!

      Khuôn ngực nóng bỏng dán vào thân thể mềmmại lạnh như băng của , tay cởi vật cản trở trước ngực , tay lần mò xuốngdưới.

      "Chơi ?" thào hỏi: "Đến lượt rồi."

      Bên ngoài xe gió thổi lên những phiến lá cây, cóvài ngọn cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, cành lá quấn vào nhau, hình thành bức màn che chắn thiên nhiêncực tốt.

      khuôn mặt tuấn của Cù Thừa Sâm đầy vẻ ngang ngược, trung tá tiên sinh trêu chọckhiến cho người ta chán ghét, ngón tay tiến đếnvùng cỏ thơm rậm rạp của , nhu động, điều chỉnh, men theo những khúc cong, tấn công vào tầng tầng lớp lớp phòng thủ của .

      Lông mày của rất đẹp, lông mi dày, ÔnMiên sờ lên lưng của , cúi đầu nhìn thấy vật cứng rắn căng trướng trong quần lót, hìnhảnh khêu gợi đập vào mắt, đầu nổ "oanh" tiếng.

      Tóm được đến gốc của nó, khiến cho người đàn ông phát ra tiếng rên trầm thấp, cấp bách khát vọng tìm được chỗ phát tiết từ người , hai người luống cuống tay chân cởi quần áo còn sót lại người đối phương.

      Những cái hôn nóng hổi đầy say mê khiến Ôn Miên gần như đạt tới cao trào, trung tá tiên sinhcứ như vậy ngồi sau tay lái, nhưng sói đói bổnhào vào dê con.

      liếm quanh hàm răng của , đùa giỡn con cừu này, vùng giữa đùi của như bị thiết côn đánh phá mở ra, đôi mắt bị che phủ bởi tầng sương mờ, mà vẫn trưng ra vẻ mặt cấm dục như cũ.

      Vật thô ráp ấy cứ như thế mà nhẫn tâm đùa giỡn bên ngoài , nơi đó lâu lắm chưa được mởra nên có cảm giác đau đớn giống như lần đầuvậy, Ôn Miên nhíu nhíu mày, khiến cho người đàn ông khỏi cười nhạo.

      Đầu tiên là gây sức ép bên ngoài lát, cuối cùng cũng ấm ướt, phía dưới như hồ nước ướt át. chèn toàn bộ vào trong, cầm chặt thắt lưng , hưởng thụ cảm giác hồn bay phách tán lâu gặp này.

      "Em khiến nhịn lâu lắm rồi." Đầu gối của Trung tá Cù hướng về phía trước, bên hông điên cuồng va chạm vào thân thể mềm mại của .

      Hai chân của Ôn Miên vắt ở hai bên người , cố định chặt hai vai , để tránh lúc chịu nổi muốn chạy ra ngoài.

      Đầu gối Ôn Miên ép chặt vào đệm ghế có chútđau, nơi bị va chạm giữa hai chân cũng có chútphát run, nhưng cổ thân thể lại giống như khôngcòn là của mình, như bị tan ra thành vũng nước, lại giống như sợi bông trôi nổi mặt nước, tâm thần lay động.

      Hơi thở Ôn Miên hỗn độn, cố gắng đòi lấykhông chút lưu tình, mỗi lần đều cắm vào tậnđáy, khiến cả người run lên, ẩm nóng khó nhịn.

      Cánh tay có lực của người đàn ông ôm chặtvòng eo mềm mại xương của , Ôn Miên nắm chặt đầu vai của Cù Thừa Sâm, chưa kịp giãy dụa nhiều, bị mãnh liệt của anhkéo đến cao trào, thể kháng cự được nửaphần.

      Nhịp tim đập dồn dập còn chưa ổn định lại, anhđã nhào nặn thân thể bóng loáng của , cảngười đầy mồ hôi, lại cố tình bắn ra, mà điều chỉnh vị trí bên cạnh tay lái, ôm Ôn Miênqua, để cho nằm ở .

      Hoa huyệt của vẫn cứ phát run, mặt ngoài đãdày đặt vết ố sền sệt, lại ôm lấy eo của ,hai người ôm nhau chặt, dùng lưỡi đụngchạm từng bộ phận trong miệng , muốndùng nụ hôn để thay thể cho toàn bộ ngôn ngữ.

      "Thế nào." cười cười, muốn đưa ra đáp án: "Thoái mái , hả?"

      "Ừ........."

      "Sau này còn nghĩ muốn nữa ?"

      "Còn."

      Cù Thừa Sâm nghiêng thân thể của sang bên,kéo mở cái chân dài của , nơi tư mật nữ tính triệt để bị mở ra, Ôn Miên xấu hổ thôi, muốn khép lại, bị chen vào, dươngcụ chưa hoàn toàn mềm xuống lại cố gắng chenvào.

      Ôn Miên nửa ngồi nửa dựa vào ghế ngồi lạnh lẽo, nửa trước lại ma sát vào lồng ngực ngườiđàn ông, hai tầng lửa băng thay nhau oanh tạc,khiến dứt khoát nhắm mắt lại, giống như sa vào đầm lầy vô tận.

      Mùi hương nhàn nhạt người vừa giốngnhư mùi son phấn, lại giống hương hoa, bởi vìnằm nghiêng, bộ ngực đầy đặn mượt mà còn hình dạng no đủ nữa, khe rãnh mê người dụ dỗ hai tay của nắm giữ.

      Vật cứng rắng của và nơi mềm mại của quấn quýt si mê, thắt lưng hoàn mỹ dùng sứcqua lại, khiến cơ thể nổi lên từng tâm niệm kiều diễm.

      Cù Thừa Sâm tìm được môi lưỡi của , để chocô từ từ hoạt động theo tiết tấu của , hai cáimiệng nhắn dưới của đều bị ăn vôcùng nhanh, như nước với lửa dung hợp vào nhau.

      chiếm đoạt mạnh mẽ của khiến chongười ta nghiện, nụ hôn của hấp dẫn người khác sa vào, Ôn Miên từ từ nhắm mắt, vui sướng khiến nước mắt rơi xuống nệm ghế, toànthân đều ửng hồng.

      đỡ đùi lên, cánh tay và thân thể bọn họ giống như dây mây quấn chặt vào nhau, dịchnước dưới thân lại tràn ra.

      Bên trong xe tràn ngập hơi thở tình dục, CùThừa Sâm buông chân Ôn Miên, lại đè chặt thânthể , ép buộc tự mở hai chân, va chạmvài cái ở huyệt khẩu của , lại nâng mông của lên, thâm nhập đong đưa.

      bao lâu Ôn Miên liền rên rỉ ra tiếng, biết sắp tới cao trào, Cù Thừa Sâm cắn răng,dù sao gian trong xe có hạn, thểduỗi thẳng tay chân, nhưng cũng may nơi nàycũng có chỗ ưu việt, gần trong gang tấc, vừa cao hứng lại vừa khẩn trương, gấp đến ẩm ướt.

      "Chuẩn bị tốt......" Người đàn ông cắn cắn lỗ tai của Ôn Miên, chú ý dùng sức, canh chuẩngóc độ đánh sâu vào, mồ hôi theo cổ chảyxuống ngực.

      Ôn Miên ngẩng cổ lên, thân thể mềm mại đáng , nhô ra từng đường cong duyên dáng, sựxâm chiếm của khiến khóc ồ lên, đột phá thừa nhận cực hạn cao trào khiến cho người cả người đều trống rỗng........

      Cù Thừa Sâm ngắm nhìn đôi gò má ửng hồng dịthường của , vừa định vài câu trấn an cảm xúc, Ôn Miên đẩy người đàn ông này ra, cũngkhông nhìn lại cái mông trắng mềm còn đểtrần, bò xuống ghế sau nằm xuống, sựcần nghỉ ngơi lát.

      Cả người ẩm ướt dinh dính, khiến cho người ta có chút khó chịu, Ôm Miên nhắm mắt thở đều,bộ ngực phập phồng lên xuống cùng với tư thếmị diễm, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt Cù Thừa Sâm.

      thu lại nụ cười, đáy mắt lộ ra tinh quang, ánh mặt trời giữa trưa theo cửa sổ đổ xuống vùng lưng rộng lớn để trần của , đúng là tìnhsắc hai trong . (tình là tình dục, sắc là màu sắc)

      Ôn Miên chỉ cảm thấy người bị đè nặng, vừamở mắt ra, trung tá nghiêng người hônxuống, vật tượng trưng cho dục hỏa nam tính đãkhôi phục, khiến cho bụng dưới của trậnhư .

      "Em có mời làm lần nữa." nhócủy khuất với .

      " quan trọng." Sếp như thế.

      chỉ muốn tiếp tục hung hăng xuyên qua , eo của lại nổi lên từng đợt run rẩy.

      Ôn Miên cho rằng, trái tim còn chưa đủ kiên cường. Nụ hôn của Cù Thừa Sâm vẫn vô cùng kịch liệt, khiến cảm thấy mình giống như con cá bị mắc cạn.

      Ngón tay của trung tá tiên sinh vân vê đầu vú của , đầu tựa vào trán , trầm giọng : "Quay lưng lại quỳ gối xuống."

      "............."

      Ôn Miên nghe xong chỉ thị này của Cù Thừa Sâm, lập tức liền thấy vui rồi!

      Thứ nhất, là chê quá ít những lời âuyếm, thái độ đủ săn sóc.

      Thứ hai, mệt lắm rồi.

      nhóc Ôn lắp bắp trách cứ: "Sếp, em khôngphải dùng để phát tiết........ phát tiết nhu cầusinh lý....... Này, em muốn thở chút, em hết khí rồi!"

      "Hả? Thử xem?" Người đàn ông tà ác nắm cằmcủa , cạy mở cái miệng của , thổi hơi dài vào.

      Hương bạc hà thơm ngát lấp đầy hô hấp của haingười.

      "Ưm......!!" Ôn Miên cau chặt mày, vất vảmới tránh thoát được bàn tay của , vội vàng hít vài ngụm khí.

      Cù Thừa Sâm nhíu chặt đôi mày lại, cố nén ý cười của xuống, khắc này Ôn Miên vẫn quyết định liều chết đến cùng, trở mình xoay mặt vào lưng ghế, để ý đến .

      Đôi mắt lạnh của Cù Thừa Sâm mỉm cười, lông mày nhíu lại, hai tay nắm chặt cái đùi trắng nõn thon dài của Ôn Miên, mạnh mẽ giang hai chân của ra.

      Sức lực của mạnh bằng , đươngnhiên là trốn thoát rồi.

      Nếu đồng ý, làm chuyện khácvậy.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Kẻ thù cũ của


      Cù Thừa Sâm có tính toán của .

      Khuôn mặt đầy kiêu ngạo của người đàn ông cúi xuống, nhìn từ góc độ của Ôn Miên, vẻ mặt này càng kích thích người.

      kéo quần áo che hạ thân lại, Cù Thừa Sâm nghiêng mặt hôn phía trong đùi .

      Vừa hôn vừa gặm cắn da thịt nhẵn mịn, mangtheo hơi thở nóng hổi của , truyền vào u cốc yếu ớt chịu nổi kích của , Ôn Miên muốn kẹp chặt hai chân, lại khó khăn làm được.

      "Cù phu nhân, khí đủ chưa , thấy cần đâu." Thanh trầm thấp của CùThừa Sâm quanh quẩn bên tai, xua tan mệt mỏi của , an ủi lòng : "Có đồng ý hay ?"

      Mắt thấy trung tá tiên sinh mạnh mẽ lấy đivật che chắn trong tay , đầu lưỡi liếm láp da thịt mẫn cảm trong đùi , tiến thẳng đến nơi run rẩy bên trong, Ôn Miên khuất phục, thể mạo hiểm, nếu người đàn ông này dùng đến... điên mất.

      "Em đồng ý!"

      Người đàn ông bên đè ép nơi căng tròn của , bên nâng cái mông của lên: "Cùphu nhân?"

      Xưng hô này là đòn sát thủ, Ôn Miên vì muốn ngăn chặn cái miệng của người đàn ông, đáp lại nụ hôn của , bàn tay đặt ở trênbụng .

      Lúc rời môi, Ôn Miên mắc cỡ đỏ mặt, quay lưng lại, nửa ngồi nửa quỳ ở ghế sau, thân mình nghiêng về phía trước, bắt lấy cửa sổ xe phía sau, tóc đen xỏa tung lưng, da thịt như ẩnnhư làm tăng thêm vài phần động lòng người.

      Cù Thừa Sâm ổn định tâm thần lại, đè chặt mông của , bỗng chốc đâm xuyên vào,khoái cảm phong phú nhanh chóng lấp đầy bọn họ.

      Trung tá thành tạo, tìm được khu vực khiến cho nhóc này chịu nổi, tiến công sâu vào. khí trong xe yên tĩnh, càng có thể nghe được ràng tiếng ma thịt cọ sát và tiếng vang do va chạm phát ra.

      đâm sâu vào, rồi lại rút ra, tất cả cảm xúc của đều bị kích thích, cần nghĩ ngợi liền quay đầu cả giận : "Cù Thừa Sâm em ghét !"

      Người đàn ông liền giật mình, lát sau, trong đôi mắt lạnh liền dâng lên cỗ cảm giác ápbách, thắt lưng của mặc dù luật độngrất nhanh, nhưng đáy lòng Ôn Miên lại có mộtcảm giác bất an.

      Quả nhiên, lúc sắp sửa lên đến cao trào, anhbỗng nhiên rút vật nóng hừng hực như ngọn lửađang thiêu đốt thân thể ra, tàn nhẫn treo giữa trung.

      Ôn Miên thở hồng hộc, dịch ẩm chảy xuốnggiữa hai chân, sếp thầm vào tai : "Ghétanh?"

      Ôn Miên ủy khuất lắc lắc đầu: "Ai biểu cứ khi dễ em, em cũng phải đứa con nít batuổi."

      Cù Thừa Sâm vừa nghe liền vui vẻ, thừa dịp côchưa kịp chuẩn bị, lần nữa áp sát vào người , đâm vào tận gốc: " thích."

      Ôn Miên co rút lại chút, làm hại Cù Thừa Sâm chưa chuẩn bị tốt, thiếu chút nữa liền bắn ra.

      " thích cái gì?" Giọng của cơ hồ rất .

      Trung tá tiên sinh hôn lên lưng , vô cùngthân thiết, "Thích em phản kháng."

      Ôn Miên ra lời, người đàn ông đâm thêm vài cái, khoái cảm nồng đậm từ bụng dưới truyền lên, khiến cho năng lực tư duy của đều vỡ vụn. dán chặt vào người từ phíasau, lại phóng thích thêm lần nữa, nhưng vẫn chịu rời .

      Trì hoãn thêm lát, Ôn Miên hít hít mũi, tùyý để sếp Cù giúp mặt từng món quần áo.

      Cù Thừa Sâm mở cửa sổ ra, từng trận gió thổi vào, có thể này mới làm tan buồng khí tức dâm mỹ.

      Nhóc Ôn nằm ở ghế sau lên tiếng, nhìn thấy vài sợi tóc của hơi hổn độn, nhưnglại thanh tú mê người. Ôn Miên như hồi tưởng lại chuyện gì đó quan trọng, lâm vào mộthồi trầm tư.

      *****

      Giữa trưa về nhà, hai người tắm nước nóng, Ôn Miên quấn chăn chợp mắt lát, chạng vạngđi đến siêu thị gần đại viện với Cù Thừa Sâm,mua sắm vài thứ.

      Đừng nhìn sếp Cù chỉ mặc thường phục, trìnhđộ quyến rũ phụ nữ của người đàn ông này vẫn vang dội ngừng, Ôn Miên chỉ mới xoayngười cái, thấy ông chồng xếp hàngcủa mình bị người khác tới bắt chuyện rồi.

      Trung tá Cù giữ phép lịch , khuôn mặt nhìnnghiêng vẫn lạnh lùng nghiêm khắc như cũ, liếc mắt nhìn biểu cảm của vợ ở đằng xa, biết nghĩ cái gì, cũng vạch trần, chỉ gọi tới.

      Ôn Miên hơi mím môi, chỉ thấy Cù Thừa Sâm mở bóp da ra chuẩn bị thanh toán.

      Thanh toán xong vừa bước ra cửa, Ôn Miên hơi sững sờ, đột nhiên đâm phải ba người đàn ông.

      Người đứng giữa ngẩng đầu lên thấy là , chút để ý ném ra quả bom: "Đâykhông phải là con cảnh sát dự bị thích lo chuyệnbao đồng sao!"

      Ôn Miên cười cười, cúi đầu ngẫm nghĩ, lâu như vậy mà chỉ cần liếc mắt cái có thể nhận ra , cũng dễ dàng gì.

      Cù Thừa Sâm nhàn nhạt liếc nhìn học họ, vợ dùng sức kéo chút, ý bảo chạy là thượng sách.

      "Đừng có ! Món nợ năm đó của chúng ta còn chưa tính xong đâu!"

      Những người qua đường thích xem náo nhiệtcũng hướng ánh mắt tò mò về phía họ, lúc nàyhành lang siêu thị trở nên vô cùng yên tĩnh.

      người đàn ông bước lên khiêu khích: "Lúcđó tao cái gì hả? Sau này ở đườngđừng có để cho tao nhìn thấy mày, bằng khôngmày tốt lành gì đâu! nhóc, màyquên kết cục của con đàn bà kia rồi à....."

      Ôn Miên như giẫm phải địa lôi, đồng tử co rút lại, khuôn mặt trở nên căng thẳng, lạnh lùng : "Súc sinh, tôi nghĩ tối thiểu cũng phải biết tôn trọng người chết chút!"

      Còn chưa xong, bỗng nhiên bị người kéo tay ôm vào lòng, cách tay có lực của CùThừa Sâm che mặt lại, ôm vợ của trướcmặt mọi người, còn ôn nhu dỗ dành: "Khôngđáng để tức giận, cần để ý đến bọn họ,được chứ?"

      Cù Thừa Sâm e ngại thân phận nên cócách nào để đánh, những người này đều là trờisinh thiếu ăn đòn, chỉ có thể bảo vệ vợmình, duy trì khoảng cách thích hợp với bọn họ.

      Thanh của khiến lòng run lên, như là vợ được chồng thương , chỉ cầnnghe dỗ dành chút là hoàn toàn có cách kháng cự.

      Ôn Miên trốn trong vòm ngực cường tráng củatrung tá, bộ dáng vốn quật cường cũng từ từ yếu , nước mắt bắt đầu tràn ra, " hiểu...."

      nhéo nhéo cái mũi của vợ, biết phải làm thế nào với mới tốt: "Ôn Miên, anhbiết."

      cũng muốn với quãng thờigian bị trường cảnh sát khai trừ này. Nhưng mà, thân là chồng của , nhất định biết.

      Ba người đàn ông bị coi thường thèmliếc nhìn của Cù Thừa Sâm chọc giận, người muốn nhấc chân đá , kết quả khôngthành công, lại đổi sang dùng quyền đấm vào mặt sếp Cù.

      Cả người Cù Thừa Sâm chợt nghiêng qua, linhhoạt né tránh, hai tay đan lại bắt được cánhtay đối phương, sau đó đá cú vào cạnhsườn, đối phương hoảng loạn đưa tay ra đỡ, tay của bị trung tá đá trung vừa khéo lại đậpvào trán mình, lảo đảo lùi về phía sau.

      Cù Thừa Sâm thu chân phải lại, dường như sắc mặt còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp hỏi: "Các người ai là người thân của chính ủyTriệu?"

      "Tao là con của ông ấy." Đáp lại là người mới vừa bước xuống từ chiếc xe quân đội, quần áo có khoét lỗ, từ phía sau lướt qua ba người, khi thấy mặt Cù Thừa Sâm, giọng điệu có phần kinh ngạc: "Trung, trung tá Cù....."

      Cù Thừa Sâm khẽ nâng mắt, cổ khí thế mạnh mẽ của quân nhân phả vào mặt, dườgnnhư chờ đợi đối phương giải thích.

      "Thực xin lỗi, là em tôi hiểu chuyện, cho dù lúc trước nó làm gì, xin đừng so đo vớinó! bằng ngày khác, tôi đến cửa xinlỗi !"

      " cần, Triệu Liên Trường, tôi có thời gian." Tầm mắt Cù Thừa Sâm xẹt qua ngườihắn: "Quản cho tốt đám "em trai" của cậu, sau này đừng có mà lại gần vợi tôi, lấy 800m làmtiêu chuẩn."

      xong, đợi đối phương đáp lời ôm Ôn Miên rời khỏi.

      Triệu Liên Trường xoay người, hung hăng nhéo lỗ tai của em trai : "Tụi mày điên rồi à?! Con mẹ nó ăn cái gì mà lớn thế? Con dâu nhà họ Cù mà cũng dám trêu ghẹo!"

      Em của xanh mét cả mặt, ", em khôngcó trêu ghẹo, con này....... có chút ấn tượng nào sao?"

      Triệu Liên Trường vừa nghe, tong lòng khỏi nhớ lại bộ dáng của này dường nhưlà từng gặp qua.

      "Năm ấy người lên tòa án cùng chúng ta chính là này! Mẹ , nghĩ tới chỉ sau vài năm, ta cư nhiên lại gả cho nhà giàu!"

      "Khó trách Tần Đông Dương cũng bị người tađốn ngã! Có lẽ là do nhà họ Cù ở sau lưng giởtrò quỷ!"

      "Mày cũng biết?" Triệu Liên Trường thểdùng sắc mặt tốt để nhìn đứa em này của vàđám bạn xấu này: "Gây nghiệt cho nhiều vào,sớm hay muộn ông trời cũng trừng phạt tụi mày, tại Tần Đông Dương cũng ĐôngSơn khó lòng tái khởi (Đông sơn tái khởi là câu trích từ điển cố, ở đây tác giả dùng điển cố này để Tần Đông Dương thể vực dậy như xưa được nữa)

      Sau lưng Triệu Liên Trường tuôn ra tầng mồhôi lạnh, biếu đại ổn, sở dĩ CùThừa Sâm hỏi ai là người thân của chính ủy, chứng minh này chắc chắn thổi khôngít gió bên gối.

      Nếu người đàn ông này mượn cơ hội ra tay, hai nhà Cù, Bùi cùng nhau liên thủ, cho dù cha hắnmột tay che trời ở quân khu nào đấy, cũng tránh được hồi ác chiến.

      Đác tiếc lại nghĩ đến, nếu Cù Thừa Sâm thực muốn ngáng chân bọn họ để báo thù cho vợ, căn bản có chuyện gió êm sóng lặng cho tới bây giờ.

      Ôn Miên trở lại xe, oán thầm: "Ngay cả việcnày cũng biết nhiều nhỉ?"

      Mắc công còn muốn che giấu, chỉ là, quá ngây thơ rồi.

      Nhớ lại bản thân mình khi đó, mỗi đêm đều ngừng mơ thấy ác mộng, muốn biết làm thế nào để cứu được kia.

      Thậm chí còn nghĩ, có lẽ, nếu Cù Thừa Sâm xuất sớm chút tốt rồi, bằngkhông....... nếu có thể mạnh hơn chút nữa tốt rồi.

      " phải trước kia , từngtra qua hồ sơ của em rồi sao?"

      Đoạn quá khứ này Cù Thừa Sâm thể biết.

      Có lẽ, bởi vì số nguyên tắc đối nhânxử thế, nên từ khi ở chung đến giờ, tuy rằng vẫn sống yên ổn với nhau, nhưng chưa bao giờ chuyện để hiểu biết sâu về đối phương.

      Trung tá nắm suy nghĩ trong đầu Ôn Miên, kềm được đưa tay nắm lấy cằm , nở nụ cười: " bé ngốc."

      bé ngốc của .

      *****

      Giờ tan học năm ấy, Ôn Miên và Nghiêm Di hẹn nhau, tìm Tần Đông Dương trả nợ, ký hiệp nghị. Địa điểm hẹn nhau là khu nội thành có rất đông người qua lại, để tránh cho người đàn ông này giở trò gì với bọn .

      Trùng hợp khi qua khu nhà bỏ hoang, nhìn thấy ba kẻ thường hay chung với TầnĐông Dương, kéo theo trẻ xinh đẹp,còn mặc chiếc áo sơ mi in lô gô trường đại học T ở gần đây.

      Ôn Miên nhìn thoáng ua, nhất thời cảm thấy hơi nghi ngờ, cảm thấy đám người này thểlàm ra được chuyện tốt gì, chừng là giết người phóng hỏa, cưỡng hiếp, bắt cóc, cướp đoạt...

      thầm nghĩ, thể làm chậm trễ chuyệncủa mình, nhưng bộ dáng thanh thuần của kia vẫn thể nào xua được.

      Ôn Miên còn cách nào khác, đành phảiquay đầu lại, theo xem xảy ra chuyện gì.

      vào con ngõ chín khúc cong mười támcua quẹo, mãi đến khi nghe được tiếng khóc nức nở của nữ sinh kia: "Các người mau buông tôira!!"

      Ôn Miên ngạc nhiên, chạy nhanh tới, kinh hãiphát này bị bọn họ giữ chặt, quần áo đều bị cởi gần hết, tên đàn ông còn lấy món đồ chơi trong quần ra, thô bạo tiến vào.

      Tên cầm đầu còn giáo huấn kia câu: "Ngaon ngoãn nghe lời giống như lần trước ,chúng ta bỏ qua cho em!"

      Ôn Miên lập tức chạy báo cảnh sát, cúp điện thoại xong lại tìm khúc cây, khí thế hừng hực đến chỗ ba tên cầm thú cưỡng hiếp nữ sinh kia.

      Khi đó rất ngốc, lại nhiệt huyết, lại chủ nghĩa hùng cá nhân, cắt mái đầu ngắn, cho rằng là chị cả cầm súng của trường cảnh sát rồi.

      "Buông ấy ra! Tôi báo cảnh sát rồi!"

      Ba người kia chút cũng hoảng, mộtngười đứng dậy mặt quần, còn dùng ánh mắtháo sắc đánh giá Ôn Miên.

      " bé này, muốn chơi đùa với bọn sao? dạy em, có tìm cảnh sát đến cũng làm được gì đâu."

      Ôn Miên cũng lười mấy lời vô nghĩa, cầm cây lên liền tuyên chiến.

      Ba người vốn tưởng rằng vây đánh nàykhông thành vấn đề, ngờ ra chiêu rất hung ác, lâu sau, nắm đấm trong tay đánh cho máu bắn tung tóe!

      tên bị đánh mấy quyền, lảo đảo té vào tường, vài giây sau tỉnh táo lại vừa vặn thấy dưới đất có cái xẻng dài, bèn nắm lấy đập vàongười Ôn Miên!

      Ôn Miên trốn kịp, vai bị đánh cái,máu văng tung tóe, máu tươi ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả quần áo.

      "Xem tao làm thế nào đánh chết mày!"

      Tên đàn ông xong, cũng ngờ Ôn Miên tưởng , từ trong tuyệt cảnh kích phát bảnnăng cầu sinh, vung ra quyền cước, xoayngười giơ tay ra chân, đơn thân độc mã chiến đấu vô cùng hung hãn, đánh với máu nhuộm đỏ khắp nơi.

      Ba tên đàn ông trưởng thành bị đánh đến miệng mũi đều đầy máu tươi, có cách nào đứng lên được!

      Phía sau lưng của Ôn Miên huyết nhục mơ hồ, nghe thấy tiếng còi cảnh sát, ném gậy gỗ xuống, chỉ cảm thấy miệng vết thương đau đếnkhông chịu được, bước chân lảo đảo, bi thươngté xuống đất, hai mắt nhắm nghiền rồi ngất ...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Tình của


      Cù Thừa Sâm xem qua hồ sơ của Ôn Miên,chuyện kỳ quái vợ bị trường cảnh sát khai trừ,trung tá xuống nước lấy lòng thiếu tá Lục Trang Nghiêm, hỏi thăm vài nơi mới biết được,năm đó, trong đám lưu manh có nhân tínhđó có người là người thân của vị chínhủy quân khu nào đó, chắc hẳn với này từng có chuyện gì đó, mới làm nhục đối phương.

      Chuyện Ôn Miên phát và cứu nữ sinh kia, có ai làm chứng cho , bị bọn họ tố cáo là cố ý đả thương người vô tội, cũng may đủ động cơ và chứng cứ, nên thểlập án.

      Bởi vì từng thấy tên trường học, Ôn Miên đứngchờ ngày để tìm nữ sinh kia, lúc đó raxã hội chưa lâu, chỉ có nhiệt huyết hăng hái,cũng hiểu sao đối phương lại bằng lòng.

      Ngày thứ hai, nữ sinh tên Lâm Xảo này ngã bệnh, được đưa vào bệnh viện.

      Ôn Miên chưa kịp làm gì, truyền đến tin tứccô kia tự sát.

      Theo những tinh tức điều tra gom góp từ khắpnơi Ôn Miên biết được, những người đó đến tìm Lâm Xảo, còn muốn ép chỉ chứng mình,Lâm Xảo bất hạnh muốn hại người khác, lại chịu nổi chuyện mình bị làm nhục, cả ngày buồn bực vui, cuối cùng dùng đếncách tự sát.

      bức di thư, qua tay nhiều người, cuối cùngnằm ở thùng thư nhà Ôn Miên, tờ giấy trắngchỉ có ba hàng chữ:

      Ôn tiểu thư, là người tốt, xin cần đau lòng.

      Chẳng qua chỉ là con bươm bướm, chết trướctiết Kinh Chập.

      Bởi vì phá kén rất đau.

      Lâm Xảo được an táng, ba tên lưu manh vẫncanh cánh trong lòng vì Ôn Miên làm hỏngchuyện tốt của bọn họ, thậm chí bọn họ còn lợi dụng sức mạnh của internet, dùng thủ đoạn để vào trường cảnh sát, lui tới vớiTần Đông Dương và đám người ở công ty cho vai để mượn tiền, bịa đặt đánh bạc, có nợ,cuộc sống cá nhân phóng túng, bạo lực đả thương người.

      Cũng biết trường cảnh sát làm thế nào biết tin, cuối cùng hiệu trượng tự mình tìm chuyện, là trường học chịu nổi áp lực dư luận lớn đến thế, chỉ có thể khai trừ .

      Mấy ngày đó, thậm chí ngay cả đến siêu thịcũng có người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tánvề .

      Bao nhiêu lần muốn chạy về nhà khóc, bạnxem, vì sao luôn có những người hỏi nguyên nhân, trái lại tự dùng cái danh nghĩa "chính nghĩa" và "thiện lương" kia.

      Bọn họ thèm để ý đến chân tướng sau lưng, còn gì mà đạo lý, bọn họ biết aimới là người vô tội, người bị hại.

      Cái giá phải trả cho nỗ lực của chính là bị cả thế giới phụ lòng, bị thương tổn lại có cách nào ra, những kẻ làm nhiều việc ác kia, lại mượn danh nghĩa truyền thông để hoành hành ngang ngược.

      Phá kén rất đau.... có thể hiểu được ý của Lâm tiểu thư, này phải đối mặt với hết thảy.

      Buồn cười nhất là, công lý của bản thân, lại bởivì chút "công lý", nửa bước cũng được.

      Thoát ra khỏi hồi ức, Ôn Miên phát Cù Thừa Sâm cũng vội lái xe, ngồi hútmột điếu thuốc, mở bên cửa sổ, gió lạnh từ ngoài thổi vào, ngửi mùi khói, nội tâm bị đảoloạn dần bình tĩnh lại.

      "Em và Ngụy Tây Kiều, chính là trong khoảngthời gian đó....."

      "Ừ." Ôn Miên cúi đầu, lại bắt đầu rồi, trong lòngthầm ra sếp vẫn còn nhớ món nợ cũ giữacô và bạn trai trước.

      Đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trầmtĩnh kia lên chút do dự, trí nhớ khôngtính là tốt, cho nên luôn nhắc nhở bản thânđừng nên suy nghĩ nhiều, có nênnói ra chuyện này với ?

      "Mấy ngày đó..... tinh thần của em cực kỳ sa sút, hơn nữa, chuyện trai em mất tích, BùiSách bọn họ cứ ngừng, khi đó em đãtừng hoài nghi những gì mình tin tưởng trước kia."

      Đáng sợ hơn cả lừa gạt và dối, chính là niềm tin bị sụp đổ.

      "Thậm chí em còn nghĩ, có ai hay việc gìđáng được tuyên dương, giống như những ngườinày..... Ỷ vào thế lực trong bộ đội để làm nhục . Vậy cái gọi là tín ngưỡng của quốc gia, có ích lợi gì? Quân nhân đến cùng cũng chỉ là bảo vệ quốc gia mình, mà lại phá hủy sinh mệnh người khác, càng đừng đếnnhững cầm thú để cả người nước mình cũng tha...... Vinh dự là thứ dùng để tô son trátphấn cho tội ác quang minh chính đại, phải sao."

      Lời này của rất cực đoan, nhưng Cù Thừa Sâm lại hề thấy bất ngờ, kia từng trải qua bất công của thế gian, có quyền thủ định những thứ này.

      " cũng từng hoài nghi tất cả những thứ này."

      Câu của đầu tiên là khiến Ôn Miên sửngsốt, ngây người hồi, mới hiểu .

      " biết dùng sinh mệnh đổi lấy sinh mệnh,dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang, chưa baogiờ là chuyện đương nhiên. Đồng ý rằng có mộtsố người, bản thân họ muốn hy sinh, có nghĩa là em có thể phủ định cao thượng của những người còn lại.

      Ôn Miên, tham gia quân đội có quan hệ đến người khác, chỉ bởi vì quốc gia này, và người nhà của , muốn bảo vệnhững thứ đó, nguyện ý trở thành người quân nhân mà nhân dân có thể tín nhiệm, hy vọng có ngày, nghe thấy số đông mọi người đều những lời như "tôi chưa bao giờ tin vào quân đội của nước chúng ta"."

      Mỗi lần trước khi Cù Thừa Sâm chấp hành mộtnhiệm vụ đặc biệt, tổng hội đều dặn dò nhóm của , cho phép chết, nhưng cho phép thất bại, bởi vì tuyên thệ giao phó bảnthân cho tổ quốc.

      nước phải là loại tình cảmnhung nhớ, rồi đơm hoa kết trái, nó là sứ mệnh,là ý nghĩa tồn tại của quân nhân.

      Ôn Miên hiểu, người đàn ông này phải trải qua bao nhiêu hy sinh, đổ bao nhiêu máutươi mới có được tín ngưỡng kiên định đổi như thế, cho nên vạn phần ngưỡng mộ.

      lại nghĩ ra, người sống như vậy đột nhiên mất tích, nhưng hề có công trạng, có vinh dự, thậm chí có trợ cấp.

      Vì sao những người này cần? Phải chăngngay cả bộ đội cũng chưa từng có ai để ý đến sựsống chết của binh lính....

      Cù Thừa Sâm lắc lắc đầu, giọng bên tai : "Có lẽ, phải cần, mà là khôngcó cách để ra."

      luôn có biện pháp chỉ dùng câu để khéo léo đổi đề tài.

      Ôn Miên chu mỏ: "Em biết nhất định Ôn Tinh cũng nghĩ như vậy, có lúc em còn rất hận ấy, ấy có biết hay ...... nhỏkhông có ba, cũng trai bảo vệ, từnhỏ đến lớn đều bị người khác khi dễ....."

      Vài năm qua, sống dễ dàng chút nào.

      Trong lòng Cù Thừa Sâm đột nhiên run lên, ánh mắt ửng đỏ, trong con ngươi màu hổ phách chứa tầng hơi nước, hai gò má đều vì xúc đụng mà đỏ rực lên, thoảng chốc trở về trạng thái yếu đuối.

      Trung tá tiên sinh lấy tay giữ cằm , nhanh nhẹn hôn đến, mạnh mẽ tách hai môi ra, hơi thở mát rượi trộn lẫn vị thuốc lá chen vào trong miệng , hút cái lưỡi mềm mại, chiếm cứvà đòi hỏi, Ôn Miên bị hôn đến nên lời, chỉ có thể phát ra từng thanh vụnđơn độc.

      Mùi hương của cứ vờn quanh bên người,xúc cảm ấm áp bao quanh khắp miệng, côkhông biết làm sao, khóe mắt ẩm nước, đây làmùi hương mà ý lại và tín nhiệm.

      Trong cuộc sống, ai từng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng mà, luôn có nguyên nhân khiến bạn tự khích lệ bản thân kiên cường đứng lên.

      May mắn biết bao, bởi vì bọn họ là người như thế..... có thể lần nữa tin tưởng vàochính nghĩa, tín ngưỡng và vinh dự.

      "Ôn Miên, làm được nữ cảnh sát, khôngphải là điều quan trọng nhất, chính nghĩa nằm ở chức nghiệp của em, mà là tâm em." Sếp Cù vuốt tóc , dỗ dành : "Em vẫn rất thiệnlương."

      Người nào đó được khen ngợi mà thụ sủngnhược kinh, Ôn Miên ngẩng đầu liếc mắt nhìn trung tá Cù cái, lại cuống quít hạ mí mắtxuống, , cái hôn này cùng với nhữnghành động này, có phải lên rằng, anhcũng có chút....... lòng để ý đến đúng ?

      Có phải hay , cũng ?

      Hay là, ôn nhu người Cù Thừa Sâm mê hoặc , khiến bản thân nghĩ lầm.... đây là tình ?

      *****

      Thành phố Nam Pháp nghênh đón từng trậnmưa tháng tư, khí hậu tương đối mát mẻ, sứcxuân tươi trẻ khiến cho thành phố này trở nêntràn đầy sức sống.

      Chỉ tiếc là, Chu đại tiểu thư giàu có mặcbộ quần áo thời trang mùa xuân mới nhất củaChanel, lại thiếu hào hứng. định lúc nào đó bán chiếc BMW này , từ khi đổi sang chiếc xe này làm gì cũng suông sẻ.

      Chu Như vốn là có cuộc hẹn với bạn, kết quả chiếc xe phía sau muốn vượt lên xe , còn chưa kịp nhường đường, đối phương lao đến.Xuống xe kiểm tra tình huống hư hại, đuôi xe bị trầy xước mảng.

      Tài xế phía sau là người cường tráng, xoaynắm đấm muốn tìm chuyện: "Con này mày có biết lái xe ?!"

      Chu Như vội chạy về hướng có nhiều người:" đụng hư xe của tôi còn muốn đánh ngườisao?!"

      Dường như là hôm nay tâm trạng của người đàn ông kia được tốt, chỉ muốn vượt mặt cái xe cũng xong, chuẩn bị tìm trẻ tuổi ăn mặc sang trọng này để trút cơngiận, chiếc xe máy tới.

      " bạn, tôi nhắc nhở , việc này vốn , đền ít tiền mọi chuyện đều được giải quyết, vạn nhất động thủ đánh người, vậy làhành vi xấu xa, nên tôi đến đây xem."

      Trong mắt Chu Như đầy vẻ giật mình che giấu được, chỉ thấy Vương Giác vừa lạnh nhạt , vừa đến giữa hai người họ, lạnh lùng hòagiải, khiến trong lòng hiểu là tư vị gì.

      Cuối cùng, lái xe này bồi thường mấy trămđồng, tùy tiện mắng mấy câu rồi chạy lấy người.

      Vương Giác bước về chỗ xe máy, trước khi bỗng nhiên quay lại dặn : "May mà lần này xảy chuyện gì, tôi chơi, sau này chú ý an toàn giao thông."

      " có bạn sao lại còn muốn trêu đùatôi?" Chu Như khởi động xe, hướng về phía cậuta oán trách phen: "Rời xa mới là an toàn nhất!"

      Vương Giác lúng túng đứng tại chỗ, đối phương"vèo" cái phóng xe chạy mất. Câu cuối cùng kia vẫn đọng lại trong tai Chu Như,khiến khuôn mặt từ từ hồng lên.

      Lúc Ôn Miên bước vào nhà hàng, nhìn thấy Chu Như quả nhiên có chút thương tổn nào, mới yên tâm.

      "Xử lý thế nào? Mình cậu bao nhiêu lầnrồi, kêu cậu lái xe cẩn thận chút."

      Chu Như chạy tới ôm cái, trấn an cảm xúc bất an của nhóc này.

      Hai người ngồi xuống, gọi phục vụ đem tới hai chén trà nóng, Chu Như trì hoãn hồi lâu, mới kể lại chuyện vừa xảy ra lần, xong cảmthấy rất thoải mái.

      Nghĩ lại, Ôn Miên hỏi : "Có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì ? Có sốchuyện vẫn nên tìm cậu cảnh sát Vương Giác đóhỏi hơn."

      "Cũng phải, mình cũng giống như ai kia, gả cho người đàn ông thâm sâu khó lường,lại chịu chủ động, cho cậu nghẹn chết."

      Ôn Miên "phốc" cái phun hết trà trongmiệng ra, Chu Như nhịn được đánh giáthần sắc của này chút, chỉ thấy phun hết nước vào cái bàn trước mặt mình, bộdáng rối rắm.

      "Miên Miên, cậu thích Tiểu Sâm, chẳnglẽ muốn biết ta nghĩ thế nào sao? Cậucó thể uy hiếp ta "rốt cuộc hay khôngyêu em? Nếu ràng em khôngcho làm"!"

      Ôn Miên nhất thời trắng mặt, chuyện khác còncó thể hỏi trực tiếp, còn chuyện này khi hỏi ra miệng, đúng là nước đổ khó hốt, côkhông thích cái cảm giác bị dày vò có cách nào để thỏa mãn được thế này, tình nguyện làm bộ như cần.

      "Bằng hay là dùng biện pháp khác, tìmngười đàn ông khác đến kích thích Tiểu Sâm, buộc ta phải tỏ thái độ."

      "Càng càng thấy được."

      Chu Như nắm hai bàn tay mềm mại của :"Miên Miên, có biết lúc trước vì sao mình hẹn Vương Giác ra ? Mình chỉ cảm thấy, nếu cậu tình nỗ lực theo đuổi tình , chẳngsợ mình đầy thương tích, ngã xuống cũng sao, luôn có người đáng để mình làm như vậy."

      Ý muốn là, tình cần phải tự mìnhgiành lấy.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt ngang lờicủa hai người, Ôn Miên nhìn vào màn hình, là số điện thoại xa lạ.

      "Alo, xin chào."

      "Hello, Is that Mrs Wen?"

      "Yes, this is...."

      Người nọ cười tiếng, thâm mật cho , là người phụ trách FBI trong đợi hành động"Tây bắt" lần trước - John.

      John dừng chút, : "Điều tra viênRevolver của chúng tôi, lúc trước bị tên khủng bố danh tính tập kích, bị nổbom trong ô tô gây thương tích, xương đầu bị rạn nứt, não phải còn có máu tụ...... tại vẫn hôn mê, lúc nào cũng có thể...."

      Tử vong.

      Ôn Miên nhớ tới ngày đó ở khu nghĩa trang, Tả Luân với những lời này, biết mình có thể làm gì, cũng biết vì sao bọnhọ lại gọi điện thoại cho .

      "Người Revolver cung cấp để liên lạc khi khẩncấp, là ."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: bỏ


      Buổi chiều Cù Thừa Sâm vừa dẫn tiểu đội thực hành động đặc biệt xong trở về căn cứ, nhiệm vụ lần này là tập kích những phần tửphạm tội của tổ chức khủng bố bí mật lẻn vàonước ta với mục địch làm mất ổn định trật tự xã hội.

      Trung tá mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt, khẩu súng quét ngang qua vùng phòng vệcủa toàn bộ kẻ địch.

      Theo tiếng đáp xuống của máy bay trực thăng, trong đầu bọn họ vẫn còn hồi tưởng lại cách thức tự sát của những người đó, bọn họ cũng bị tổn thất , cũng may chỉ là súng ống vàxe.

      thân đẫm máu, người đàn ông mặc trangphục ngụy trang trở về khu ký túc xá để tắm rửathật sạch, có như thế mới rửa trôi được vết máutrên người, ngồi yên lặng trước bàn, xem văn kiện của Đảng, hơi đăm chiêu.

      lát sau có người gõ cửa, Bùi Sách đứng bên ngoài lộ vẻ tươi cười với khuôn mặt kết tầng băng lạnh của đứa cháu.

      Đối phương hờ hững, "Có việc?"

      "Cháu đoán thử xem." Bùi Sách trêu ghẹo, đem mấy thứ trong tay quơ quơ trước mặt : "Nhìn xem ."

      Vị trung tá tiên sinh từ trước đến giờ luôn biếtcách tự khống chế mình trước mắt này, giờ phútnày, ánh mắt lại kiềm được mà nhìn vềphía tấm hình, Bùi Sách để lại nó rồi xoay người rời , muốn để người đàn ông này tự mình tiêuhóa lượng tin tức khổng lồ vừa biết được.

      Trong nháy mắt Cù Thừa Sâm còn tưởng rằngmình bị hoa mắt, sau khi lấy lại bình tĩnh mớiphát mình nhìn lầm, người con của mặc bộ váy, mắt nhắm lại, vẻ mặtvô cùng quyến rũ, lại ngồi thềm đá ôm hôn người đàn ông khác.

      Đây phải là cảnh tượng mà muốnnhìn thấy.

      Thân là trung đội trưởng đội hành động, taysúng bắn tỉa, trung tá Cù việc bắt gió bắt bóng,chỉ cần cho bóng dáng, có thểkhiến đối phương còn chỗ để trốn.

      Nhưng chuyện này hiển nhiên phải là chuyện có thể khống chế, lúc ý thức mình bị mất bình tĩnh, Cù Thừa Sâm mới xem kỹ lạitấm hình lần nữa. Dựa theo quần áo hai người, trầm ngâm, nếu Ôn Miên và Tả Luâncó tình cảm từ trước, sao có thể phát ra được chút gì?

      Trước hết, Cù Thừa Sâm muốn đến chỗ ngườinào đó tìm tin tức, cầm lấy điện thoại liền nhấnsố, vừa ấn vừa : " Tôi muốn gọi cuộc điện thoại ra bên ngoài."

      Lục Trang Nghiêm thoáng ngẩn ra, nhìn bộ dángkhông nhanh chậm, giả vờ lạnh nhạt của trung tá, ta có chút dở khóc dở cười.

      " ta kêu tôi cho cửa sau, sếp à, hành vi này là tốt."

      Cù Thừa Sâm rãnh nhìn phản ứng củaanh ta, điện thoại vừa được nối, nghĩ nghĩ, mắt nhíu lại, trong mắt tỏa ra hàn khí bức người.

      "Ôn Miên."

      "Sếp, nhiệm vụ lần này của kết thúc rồi à?"Trong microphone truyền đến giọng ôn nhu như cũ của .

      "Ngày mai muốn trở về chuyến, có chuyện với em."

      Nhiệm vụ sau biết được sắp xếp lúc nào,bọn họ chỉ có thể nghỉ từ nửa tới ngày.

      "Vừa khéo em cũng có chuyện rất quan trọng, muốn với ."

      Cù Thừa Sâm nghe Ôn Miên nhắc vậy, nhàn nhạt đáp: "Được."

      Cúp điện thoại, mặt biểu cảm xoaxoa mi tâm, có đôi khi, đúng là đoán khôngra tâm tư của này.

      Ôn Miên như thế, hề cố kỵ mà khóc lóc, cười vui trước mặt , cũng sẵn lòng mở rộng cửa lòng với , thích ở trong lòng nhiệt tình ra vào, có thể khiến coi trọngnhư thế, tự hỏi sao có thể làm ra chuyệnnhư vậy.

      Trung tá nắm chặt nắm tay, Lục Trang Nghiêmkhẽ nâng cằm đánh giá chút, mới phát giácngười đàn ông này hơi khác thường, trong tayanh ta thậm chí còn vò chặt tờ giấy,có vẻ giống như bức ảnh.

      *****

      Gần chạng vạng, Ôn Miên ở nhà dọn dẹp vệsinh, lau dọn mấy cái cúp và huy hiệu trung tátiên sinh đặt trong tủ kính.

      Huy chương quán quân trận đấu quân khu, huyhiệu công lao hạng nhất, hạng hai, danh hiệu đệnhất trận đấu của đội đội đặc chủng, bằng sinhviên danh dự của trường, và thứ đặc biệt nhất - nón Berets màu nâu.

      Nó tượng trưng cho bộ đội đặc chủng trong bộđội đặc chủng ở Nga, cao hơn cả Alpha, là phầnthưởng của cuộc thi đấu tuyển chọn chức nghiệp tiêu chuẩn , muốn đoạt được danh hiệu này, trước hết phải trải qua hàng trăm cuộc thi cửa hành hai lần năm, sau đó mới tiến vàoba giai đoạn khảo hạch tàn khốc.

      Nghe chạy việt dã, chỉ phải chạy như điên qua cái khe địa hình bằng phẳng, màtrên còn có khí độc.

      Nghe bãi mìn, có lửa mạnh cuồn cuộn,những thanh chắn cực nóng, khói lửa dày đặc....

      Còn có khảo nghiệm năng lực chiến đấu, nănglực bắn súng các loại... vũ khí chống xe tăng,súng lục, súng tự động...

      Cộng thêm giai đoan ba, được mọi người biếtđến với tên gọi "12 phút địa ngục".

      Đó là thời khắc mất tín ngưỡng, chỉ còn ý chí đánh nhau, nó khảo nghiệm tố chất tâm lý củamột người.

      Ôn Miên nhìn những chiến công chói lọi qua lớp kính, biết còn chưa đủ tư cách, muốn mình phải ngày càng ưu tú, mới có thể xứng đôi với quân nhân ngoan cường như thế.

      muốn làm chút gì đó, nhưng biết, phải nên làm thế nào, mới có thể đuổi kịp . Quyếtđịnh thi làm nhân viên công vụ, là vì ít nhấtcô biết làm như thế là chính xác.

      Ôn Miên lau lớp bụi, khóe miệng nhịn được cười lên tiếng.

      có rất nhiều lý do người đàn ông này, nhưng mà, lý do thứ nhất, có lẽ là khoảnhkhắc nổ sủng.

      Nghĩ đến đây, Ôn Miên nghe thấy tiếng bướcchân mạnh mẽ có lực ở phía cửa, đó là tiếnggiày quân nhân giẫm xuống sàn nhà.

      Tầm mắt của Cù Thừa Sâm thoáng dừng lạitrong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên, đứngtrước mặt nhóc tươi cười ngọt ngào, lại khiến cho lòng như bị thứ gì đó đâm vào.

      "Em có việc tìm ."

      "Ừ, vào nhà trước hay ."

      Ôn Miên lấy đôi dép lê cho trung tá, treo áo khoác lên, lúc này mới cho người đàn ông này biết, có lẽ trong mấy ngày tới đến Mỹ thăm Tả Luân.

      Kỳ thực trong lòng Ôn Miên cũng hiểu,quan hệ giữa và Tả Luân cũng tính làquá thân, cho dù bệnh tình của ta có nguy kịch, cũng đến lượt điều tra viên có thứ bậc cha chú như John đến bao cho .

      Nhưng điều tra viên người được ghi để liên lạc khi cần thiết của Tả Luân đúng là , thậm chí vạn nhất gặp chuyện may, tất cả tài sản đều giao cho !

      Lúc đó Ôn Miên cố gắng tự ổn định tình thần, chất vấn mãi, có phải điều tra viên nhầm lẫn rồi , John lại ông ta phái điều traviên của FBi đến để giúp làm các thủ tụcnhập cảnh, đưa đến bệnh viên.

      Cù Thừa Sâm nghe xong, sau khi phản ứng kịpthì đột nhiên thay đổi sắc mặt, bắt lấy cổ tay củaÔn Miên, kéo đến trước mặt.

      này chẳng những từng có cử chỉ vô cùng thân mật với Tả Luân, giờ đối phương bị thương còn muốn đến Mỹ thăm, vậy tiếp theo sao, hằng năm đều ở trong bộ độikhông thể chăm sóc cho được, cho nên......... muốn rời khỏi , tìm cái tên FBI kia sao.

      " cho em ."

      "Nhưng mà........."

      "Em muốn ly hôn sao?" Người đàn ông hơi hơi mỉm cười, cười đến vô cùng lạnh lẽo: " có thời gian, Ôn Miên, chúng ta từ từ dây dưa."

      " cái gì? êm đẹp, tại sao em lại muốn ly hôn với ?"

      "Vậy sao em lại muốn hôn ta?"

      "Cù Thừa Sâm ....... nắm tay em đau quá!"Ôn Miên hề chuẩn bị tâm lý, hơi thở của lạnh đến mức khiến cho bị dọa: "Buôngra!"

      Trong lúc phản kháng, móng tay vô tình sượt qua khuôn mặt tuấn của người đàn ông làm lên vệt đỏ.

      Cả hai người đều cứng lại.

      Cù Thừa Sâm nhận thấy được người co rúm lại, vội nới tay, khỏi tự trách, việc này hẳn là giống như suy đoán tối qua của , Ôn Miên là người bị động, thậm chí biết tình huống, mới có thể để cho Tả Luânhôn môi.

      "Cho tới bây giờ em chưa từng làm việc gì quá giới hạn với ta." Ôn Miên ủy khuất thở nhẹmột hơi, xoa xoa cổ tay bị đỏ.

      "Có phải em quá ngây thơ rồi hay ? Hay là ta lớn lên giống trai của em, nên emkhông hề có chút phòng bị nào với ta?"Tình huống trai của , lại vừa vặn chọc vào cơn tức của .

      "Em biết có lẽ ta hề đối xử với em đơn giản như vậy."

      Bằng , Tả Luân cũng viết têncủa , hoặc nhiều hoặc ít, cho rằng mình cóchút đặc biết đối với .

      "Em muốn thăm ta, Tả Luân hôn mê, nếu ta gặp chuyện may ,... Em hy vọng có thể làm chút gì đó cho ta, nếu ta có thể tỉnh, em cũng muốn kêu ta sửa tênlại."

      Đương nhiên còn cất giấu tâm tư khác, vốn định dùng người đàn ông khác để dò xét tâm ý của Cù Thừa Sâm, nhưng kết quả nàydường như ngược lại với mong muốn.

      "Cù Thừa Sâm, là giao quyền chủ động của cuộc hôn nhân này cho em..."

      Ôn Miên còn chưa xong, bị trung tá ngắtlời: "Nhưng cho phép phản bội."

      ra, tức giận là vì chịu được cảm giác bị phản bội.

      Ôn Miên có chút khó chịu thấp giọng: "Đúng,vậy nên để em , bởi vì em ly hôn với , ra ngoài.... Trừ chuyệnnày ra, còn có cầu gì ? còn kỳ vọng em làm những gì, em đều có thể đáp ứng."

      Dù sao, cũng chưa từng đòi hỏi tình của .

      Lời của Ôn Miên khiến cho trong lòng Cù Thừa Sâm run lên, mỗi con chữ này đều chóitay, làm vợ, chẳng sợ làm chị dâu nhà quân, toàn tâm toàn ý, hoàn mỹ như thế, lại còn bất mãn cái gì chứ? Từ đáy lòng cũng tin Ôn Miên và Tả Luân có khúc mắc gì, phải sao.

      Trong đầu giống như sợi dây cung bị kéo căng ra, Cù Thừa Sâm có chút đấu tranh, cuối cùng, nhàn nhạt : " thể để em đến Mỹ mình, em thể quá tin tưởnganh ta, nhất định phải đề phòng ta."

      " có thể tin tưởng ta, nhưng phải tin em."

      "Tóm lại, chấp nhận cho em mộtmình."

      "Cù Thừa Sâm, em muốn hỏi chuyện."Ôn Miên đè nén lâu, mới ngăn chặn đượccổ chua xót trào ra theo thanh : "Em biết anhcưới em phải bởi vì em."

      Lúc đó chưa gả, chưa lập gia đình, cho rằng sau nhiều năm gắn bó với nhau ít nhất rời bỏ đối phương, đây là hôn nhân mà muốn. Ôn Miên biết mình rất ngốc, bây giờ , mới có lòng tham muốn ngày càng nhiều hơn.

      "Vậy giờ em, chút thôicũng được, có hay ?"

      Đột ngột như thế, khiến cho người có kinh nghiệm sa trường phong phú như trung tá tiênsinh cũng phải giật mình.

      Cù Thừa Sâm nhìn , lâu sau, môi giật giật,lại có cách nào mở miệng chuyện được giống bình thường.

      Ý của có lẽ là...... Đại khái là hề có ý kia.

      Tất cả tình cảm chứa chan của Ôn Miên đều bịgạt bỏ.

      Thân là quân nhân, luôn bày mưu tính kế vô cùng hoàn mỹ, thân là chồng, lại làm được.

      Đến cùng người thế nào chứ, côđã hỏi trắng ra như vậy, vẫn chẳng thể đưa ra được đáp án, có lẽ, chỉ là mộtngười vợ mà cần, giống như nhân vật trong gia đình, có còn hơn .

      cảm giác thất vọng lạnh như băng lan tràn khắp toàn thân, Ôn Miên nhúc nhích được, há miệng thở dốc, cũng biết mình nên gì, nước mắt bỗng nhiên chảyxuống, vội xoay mặt, ra ngoài lấy ba lô,mang giày vào.

      "Em phải ?"

      Cù Thừa Sâm thấy Ôn Miên xoay người, vừa định hỏi muốn đâu, chợt nghe thấy câu giải thích rầu rĩ truyền đến từ đối phương:" xin lỗi, em muốn yên tĩnh mình."

      muốn giữ lại, bởi vì vấn đề mãi được giải quyết, còn lại cảm thấy quá mất mặt.

      Người đàn ông này quả là đủ ung dung, mặcdù đây là bị bức bách phải bình tĩnh. Nhìnbóng lưng Ôn Miên từ từ biến mất, trung tá nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tuấn gầy gò lên vẻ dám tin.

      vợ của , thế nhưng, lại bỏ nhà ra ?

      Cù Thừa Sâm nhìn trần nhà, cười đến chán nản, là phản ứng của khiến cảm thấy rấtlạnh nhạt sao, nhưng nhiều năm như vậy tập mãi thành thói quen rồi, chỉ là quân nhân, còn là trung đội trưởng của đội hành động, là tay súng bắn tỉa hạng nhất,nhiều trách nhiệm như vậy đều đặt lên vai , sớm khiến tập thành thói quen phải nghĩ kỹ mọi chuyện rồi mới mở miệng, chuẩn bị tốt cả rồi mới ra lệnh.

      Lúc hỏi , hay , bình tĩnhvà trầm mặc của có phải hơi quá đáng mộtchút hay .

      Cù Thừa Sâm nghiêm túc suy nghĩ, côsao?

      rất thích này, nhưng thích phải là , nhưng là gì.

      Trung tá cảm thấy, thứ này khiến mình u mê.

      chỉ khẳng định, có bất kỳ ai có thể thay thế được , lúc vui vẻ nhất định phải có ở đây, lúc khó chịu muốn làngười đầu tiên đến an ủi, lúc gặp nguy hiểmquả khiến lòng như lửa đốt, là ngườivợ mà nhận định ràng.

      Trong chớp mắt Cù Thừa Sâm có chút hoảng hốt, thân là tay súng bắn tỉa, thế nhưng lạihoảng hốt.

      Sao có thể cam lòng để rời như thế?Sao có thể nhẫn tâm khiến đau lòng như vậy.....

      luôn thích mỉm cười nhàng với người khác, luôn mềm mại ôn nhu kia, lau nhữnghuân chương của sáng ngời như vậy, vẻ kiêu ngạo mặt còn nhiều hơn cả nữa.

      Lúc bị gãy xương sườn nằm trong xe cứu thương, lại nhìn đến hốc mắt nóng lên của trước, chỉ đơn giản là vì cho rằng mìnhcũng bị thương.

      nhớ được sinh nhật của , có bữa anhvề nhà thấy bàn đồ ăn, còn có bánh kem có cắm nến, là muốn bổ sung bữa tiệc chúc mừng cho .

      chỗ sâu trong lồng ngực giống như bị báng súng đánh vào, đáng ghét , cảm thấy rất đau.

      Cù Thừa Sâm bấm thử số di động của Ôn Miên, quả nhiên tắt điện thoại, lại quyết định nhanh gọi điện thoại cho Cù Thần Quang, cho phép từ chối: "Tiểu Quang, theo chị dâu của em đến Mỹ, nếu FBI gây phiền toái, em phải tìm Bùi Sách, chăm sóc Ôn Miên cho tốt, nếu ấy thiết sợi tóc nào, khivề có thưởng."

      Đôi mắt của trung tá tối vài phần, lạnh nhạtnói: "Đúng rồi, vạn nhất nếu như cái tên TảLuân kia dám đùa giỡn chị dâu em, cứ bắn chếthắn cho , chịu trách nhiệm."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :