1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: bị bạo lực gia đình


      Thời tiết ở Nam Pháp nếu so với vùng núi xa xôi hẻo lánh có nhiệt độ dưới mười độ tốthơn nhiều. Cả ngày "chạy sô", Cù ThừaSâm phải làm ngừng nghỉ, bây giờ ngồi ởghế sau nhịn được mà nhắm hai mắt lại,muốn tranh thủ chợp mắt tí.

      Ngoại trừ Tiểu Đao bị thương phải giữ lại bệnh viện để quan sát, lần quân diễn này còn rắc rối nào khác, kết quá tất nhiên là hồng quânthắng, đồng nghĩa với việc tiểu đội hoa dao giành thắng lợi.

      Cù Thừa Sâm vội vàng trở về, trong nhà chưa cóai nhận được tin, cũng chẳng muốn báo cho cả đám người biết. Xe rẽ sang khúc của, xuyên qua cửa số, người đàn ông thấy tòa nhà cao tầng mấy quen thuộc bên ngoài,đèn đường dần sáng lên, chút ánh sáng mềm mại chiếu thắp sáng vùng đô thị lúc hoàng hôn.

      Lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho kia.

      Lúc Ôn Miên nhận được điện thoại, đúng lúcđang dặn dò các học sinh những động tác cần vềnhà luyện tập thêm, thằng nhóc Vire họ hàng của Thi Thiến Nhu quấn rất chặt, muốn ăn kẹo trước kia về nhà.

      "Hôm nay có mang, lần sau mangcho em có được ?"

      " Ôn, người lớn các rồi sao lại giữ lời, có phải thích con ?" đôi con ngươi nho màu xanh thẳm chớpchớp: "Dì Thi cho con kẹo sữa hình con thỏ đó...."

      "......."

      Nhìn thằng nhóc bày ra dáng vẻ người lớnnày, nếu phải nó là con lai, Ôn Miên còn nghi ngờ rằng đứa này là con riêng củangười họ Cù nào đó với mối tình đầu, ách, chỉ là nghĩ cho vui thôi.

      Ngay khi suy nghĩ vẩn vơ, sếp Cù vớicô, kết thúc diễn tập trở về nội thành rồi, tin tức tới quá nhanh khiến cho người ta trở taykhông kịp.

      "Giờ ở đâu."

      "Năm phút nữa là tan học rồi."

      lại chuyên chế ra lệnh như trước: "Trựctiếp về nhà, tập hợp khẩn cấp."

      Ôn Miên nào dám chậm trễ, tan tầm vừa xử lý mọi chuyện xong, bước ra ngoài, trận gió to thổi qua, vội kéo chặt áo lại, dọc theo đườngđi, trong lòng luôn có loại lo âu .

      Bắt đầu từ biến hóa xảy ra ở quân doanh, từ đêm hôm đó, mọi chuyện liền trở nên tự nhiên rồi.

      Khiến cho Ôn Miên thấy bất ngờ chính là, vềđến nhà thấy nằm ngủ giường rồi.

      Người đàn ông yên tĩnh nằm ngang giường, nhàng bước qua, nhìn thấy khuôn mặt hô hấp nặng nề trong bóng đêm, sếp đúng là có bản lãnh khiến cho người ta hoa mắtchóng mặt trong vô thức.

      Tài năng võ học vượt trội, khí chất mạnh mẽ của bộ đội đặc chủng, Ôn Miên chút nghĩ ngợi, ngồm xổm xuống muốn vuốt lọn tócđen giúp , vừa mới vươn tay, đột nhiên liềncảm thấy ổn.

      Đòn tấn công của người đàn ông giống như tia chớp màu trắng đâm tới, cuống quítnghiêng đầu, nhưng mắt trái vẫn bị quyền mạnh mẽ của đánh vào.

      Mành chỉ treo chuông, nguy hiểm.

      Xưa nay sau khi bọn họ trở về sau nhiệm vụ, luôn cần thả lỏng vài ngày để điều chỉnh lại trạng thái, Cù Thừa Sâm vốn chỉ tham gia quândiễn thần kinh cũng bị căng quá mức,ai ngờ lúc ngủ vẫn phòng bị cao độ, đánh vềphía .

      Trung tá mở mắt ra, đôi mắt đen tràn đầy sát ý, nhéo nhéo mi tâm, khôi phục lại bìnhtĩnh, từ trong bóng đêm đưa mắt nhìn người bêngiường, ngồi thẳng người, đột nhiên thoángcó dự cảm tốt: "Sao thế?"

      " có chuyện gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên lại động đậy, làm em bị dọa." May mắntrong phòng bật đèn, Ôn Miên che bên mắt, thanh vẫn ôn nhu như cũ: " ngủ tiếp , em làm ồn đâu."

      vội vàng chạy đến phòng tắm, nhờ ánh đèn để nhìn vết thương: khóe mắt bị nứt ra chút rồi, còn chảy máu, hốc mắt hơi xanh.

      Vào nhà bếp tìm bông băng, mắt vẫn còn đau, trong lòng cảm thấy buồng cười, thiệt tình bội tài dự đoán trước của Chu Như, nếu phải mình học được mấy chiêu, chừng đúng là bị đánh đến tàn phế rồi.

      Bàn tay vừa định kéo ngăn kéo liền bị Cù ThừaSâm chặn lại, lòng bàn tay còn có vết chai, to lớn mạnh mẽ.

      "Còn có chuyện gì?"

      Ôn Miên thầm thè lưỡi, để mặc giải quyết tốt hậu quả.

      "Đừng nhúc nhích, để nhìn xem." Cù ThừaSâm xong, liền đứng nghiêm lại,ánh đèn trong phòng chiếu lên khuôn mặt tươi cười của .

      Người nào đó bất đắc dĩ: "Em ngốc sao, nào có ai bị đánh mà vẫn còn cười vui vẻ như vậy."

      Ôn Miên nghe vậy, nụ cười môi càng thêm rực rỡ.

      trở lại, có thể vui được sao.

      Cù Thừa Sâm để cho giữa bông băng, xoay người tìm áo khoác: "Vẫn ổn, , dẫn em bệnh viện."

      " sao, chỉ là vết thương thôi mà."

      "Nhìn hai mắt con lớn con thế này." vỗ vỗ đầu Ôn Miên, ánh mắt thâm thúy, thần sắc trừ vẻ cương nghị quả quyết, còn có chút vẻ dụdỗ lừa gạt: " lo lắng."

      *****

      Bệnh viện Phụ Chúc số hai của đại học quân y cách nơi này xa, Cù Thừa Sâm ra cửađón chiếc taxi, dắt Ôn Miên tới ghế sau.

      mục đích xong, sếp nhạy cảm phát , vị lái xe này xuyên qua kính chiếu hậu,lặng lẽ quan sát bọn họ.

      mới về nên còn chưa cởi bộ quân trang trong người ra, cộng thêm bên cạnh còncó vết thương mặt, đáp án là sinh động.

      Trung tá cũng tức giận, lúc nhìn Ôn Miên còn nở nụ cười: "Lần trước em em có bằng lái?"

      "Ừ."

      "Có rãnh học ."

      Sau khi Cù Thừa Sâm suy xét cẩn thận, thầm nghĩ, nếu có thêm chiếc xe, về giữa nhà mẹ đẻ và nhà chồng quá vất vả.

      Dù sao rãnh rỗi có việc làm, Ôn Miên "Ừ" tiếng, tiếp tục cúi đầu lơ đễnh đùa giỡnvới ngón tay của .

      Vết thương mặt thể nghi ngờ là do bị đấm, rốt cục bác tài xế kia nhịn được nữa: " này, có gì cần giúp đỡkhông?"

      Ôn Miên nghe hỏi trố mắt ra, hiểu tìnhhình liếc nhìn trung tá Cù phen, sau đó liền cà lăm: ", cần."

      Bác tài xế cố ý cười vài tiếng, lúc chuyện phiếm còn đề cập: "Mắt bị sao thế? Có phải bị người khác đánh ?"

      Ôn Miên nghĩ nghĩ, ra là vì nguyên nhân này, chuyện này là mâu thuẫn gia đình, lớn liên quan đến danh dự của quân nhân rồi.

      nhất thời nghẹn lời, quay sang cầu cứu sếp.

      Cù Thừa Sâm vỗ vỗ lưng vợ, giải thích với ôngbác: "Lúc đùa giỡn cẩn thận bị thương."

      Bác tài xế thừa dịp đèn đỏ nghiêng người quan sát trung tá Cù, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, giốngnhư cậu là đàn ông sao lại hung hãn tệ hại như vậy, làm chồng mà lại làm cái chuyện bạo lực gia đình.

      Ôn Miên thể tiếp tục giữ im lặng được nữa, cho dù người khác có lòng tốt muốn bảo vệ , cũng thể khiến Cù Thừa Sâm tự dưng bị hiểu lầm như thế.

      "Cảm ơn bác, tình cảm của cháu và chồng rất tốt, quả là lúc ở " giường", cẩnthận bị đụng phải."

      Lúc phát còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "trêngiường", bé Ôn như thế có hiệu quả đánhlừa dư luận.

      Sếp Cù mím môi, xoay mặt ra ngoài cửa sổ,mìm cười, lại có vẻ như cẩn thận suy nghĩ gì đó, đặc biệt có ý tốt.

      Ôn Miên nhất thời 囧囧.

      Đăng ký, thanh toán viện phí, chẩn bệnh, kiểmtra thị lực, vị quân y xác nhận võng mạc của bé này bị tổn thương, chỉ bị thương ngoàida chút, Cù Thừa Sâm mới nhàng thở ra.

      Ôn Miên nhìn con mắt bị bao bởi khối vải bông, quả giống với thuyền trưởng độc nhãn long, hu, dáng vẻ này quá buồn cười rồi.

      Người đàn ông mặc quân trang vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhàng xoa xoa khuôn mặt đangchán chường của : "Ôn Miên, nên xin lỗiem."

      hiểu ngửa đầu nhìn xung quanh, chỉcó thể nhìn xuyên thấu qua đôi mắt sáng củaanh.

      "Do nhắc em trước, hại em bị thương thành như thế, sau này..... tuyệt đối cólần sau."

      Ôn Miên vội vàng lắc đầu với Cù Thừa Sâm, tỏvẻ đồng ý, đâu có giận !

      Chẳng lẽ còn phải tính toán với bị thương là do lỗi của mình sao, người đàn ôngnày chỉ muốn có thể về sớm chút thôi.Huống chi, đầu tư luôn có nguy hiểm, trước khigả cho , sớm chuẩn bị rồi, chẳng qua là hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn màthôi.

      Ôn Miên tựa vào bờ lưng rộng của sếp, tim đậpngày càng nhanh, thấp giọng thầm: "Sếp, em rất nhớ ."

      Cù Thừa Sâm xoay người, nghe xong nhàngcười, bàn tay áp sát vào, xoa khuôn mặt đỏ bừng của : " biết."

      ****

      Mệt mỏi cả ngày, Cù Thừa Sâm về nhà tắmrửa xong, lau tóc xuống nhà bếp, Ôn Miên chuẩn bị cho ngạc nhiên .

      Người nào đó nhận lấy cái túi lớn, mở ra vừa thấy, khỏi nhíu mày, chỉ là vì nhìn thấy size của chiếc áo sơ mi này , mà lại dở khócdở cười rồi.

      "Ôn Miên, size này ."

      Dát, dòng suy nghĩ của Ôn Miên khựng lại trong nháy mắt.

      "Em thấy nhìn mập, khôngdám mua size lớn nhất....."

      Cù Thừa Sâm cũng muốn phụ lòng tốtcủa , tính toán, đây là lần đầu tiên, nàyvậy mà lại nhớ mua quà cho , tệ.

      Sếp đứng trước mặt Ôn Miên cởi áo, tự mình mặc áo mới cho xem.

      Kết quả cái áo , người còn hơinước đọng lại sau khi tắm, chất vải dính sát vào vùng ngực rắn chắc của người đàn ông, mang lại hiệu quả mờ mờ.

      Khối cơ bắp như như , hơi nước mờ ảokhiến cho vẻ đẹp của người nào đó trở nên đặc biệt sa đọa.

      ra vẫn xem những thứ được giấu dưới lớp quân trang sao, Ôn Miên đâu còn chăm chú nhìn áo sơ mi được nữa, xoang mũi nónglên, chỉ kém đổ máu tử trận ngay tại chỗ thôi.

      Cù Thừa Sâm chú ý tới ánh mắt si mê cực độ của người nào đó, lại muốn thử duỗi thẳng hai tay, nhưng vừa làm, cúc áo trước ngực liền bắn ra ngoài, bay vòng cung duyên dáng đáp lên giữa cằm Ôn Miên!

      Ôn Miên: "......."

      Được rồi, cho dù là mua sai kích cỡ, sếp cũng đâu cần phải dùng thủ đoạn dụ người ta phạm tội để nhắc nhở chứ, lại nhìn người đàn ôngnày thêm lần nữa, cổ áo rộng mở, eo vết sẹo, chẳng lẽ còn muốn trình diễn tiếp màn dùng cơ thể để mê hoặc người sao.

      Ôn Miên xoa xoa hai tay dính nước rửarau lên tạp dề, trong đầu mơ hồ có suy nghĩ thôithúc tiến lên sờ khắp người sếp, là, từ khi nào cũng trở nên háo sắc như thế chứ!

      " cởi ra nhanh , em còn phải nghĩ cách đểkết nút áo lại, đổi số khác."

      Cù Thừa Sâm nhìn Ôn Miên tự nhiênquay người , dáng người dưới lớp tạp dề trởnên lung linh gấp bội, khỏi miệng đắng lưỡi khô. mở nút áo, cởi áo ra, đuôi tóc vẫncòn đọng nước, cơ thể trần truồng như dụhoặc người khác phạm tội, mang theo chút ẩm ướt, người đàn ông ôm chặt eo Ôn Miên từ phíasau, quay đầu lại đối mặt với mình.

      Ôn Miên câm như hến, phía dưới của sếp dựng lên thành cái lều , thẳng tắp đứng vững ở mông .

      "Sếp, nhìn thấy em thế này sao." Chỉ chỉ vào mắt bên trái của mình.

      " ngại."

      " về phòng ngủ trước , em, em còn muốndọn dẹp ở đây......"

      " cần."

      "......"

      Hai người chỉ mới làm vài lần thôi mà, sếp đãnghĩ cũng chơi trò đặc biệt rồi sao! Ôn Miêncười khổ, lẽ đây chính là tính cách củabộ đội đặc chủng trong truyền thuyết. Dục vọngthật mạnh mẽ, bằng sao chỉ đeo mộtcái tạp dề màu hồng nhạt cũng trở nên gợi cảm chứ?!

      Kỳ nếu tính toán ràng, dựa theo tố chấtthân thể tốt, tinh lực dư thừa của sếp Cù, trước kia bọn họ vẫn chưa thực trải qua đêmtuyệt vời đâu. (......)

      Lần trước lúc hai người trải qua chuyện này, là lần đầu tiên của , lại chỉ có ngày, căn bản dám thả lỏng để mặc sức giày vò.

      Ôn Miên vùng vẫy, cho người đàn ông này cái tối hậu thư: "Cù Thừa Sâm, cho cười!"

      Trung tá tiên sinh buồn cười, hai tay khóa chặt eo Ôn Miên: "Ôn Miên, em dám uy hiếp sếp, lágan nhỉ."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Nhược thủy của


      Binh bại như núi .

      Trong lòng phục, nhưng cũng có biện pháp, Ôn Miên có tiền đồ cúi đầu nhận tội, tay còn chưa kịp cắt hành, bị bàn tay to của Cù Thừa Sâm vung lên, mở ra địa hình thuận tiện, báo cáo chiến thắng lợi.

      Thân hình cao lớn đem đặt lên mộtgóc trong phòng bếp, mông của cọ vào mặt đá cẩm thạch bóng loáng.

      Tỉ lệ dáng người của Ôn Miên vốn tệ, cảngười cao 1m65 rất vừa vặn, chiếc tạp dề màu hồng nhạt bọc bên ngoài bộ ngực căng tròn,chân ra chân, eo ra eo, bờ mông đầy đặn vểnh cao, khuôn mặt thanh tú đáng , cả đôi mắt luôn luôn giấu được vẻ sắc bén.

      Nhớ lại cảm giác khi đặt dưới thân ngừng vân vê nhào nặn, tiến vào rút ra, máu huyết cả người liền sôi trào.

      Cù Thừa Sâm cởi tạp dề của người nào đó xuống, véo áo của lên cao, lúc này lại có chút kiên nhẫn, cư nhiên còn tự mình cởi nút thắt nộiy của !

      Hai tay của sếp linh hoạt qua lại, hơi dùng lựcmột chút, Ôn Miên cảm thấy quanh ngực được thả lỏng, ràng buộc bị gỡ xuống, bộ ngựcmềm mại giống như mật đào chín, cảnh đẹp trước mắt mê người.

      nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở, yết hầu thể bình tĩnh, đôi môi mỏng của Cù Thừa Sâm mang theo sắc đỏ tuyệt đẹp, từng chuỗi nụ hôn, nối gót mà tới.

      hà hơi vào môi , đầu lưỡi tùy ý càn quét từ ngoài vào trong, chỉ dẫn đáp lại. Ôn Miênbị hôn đến cả người đều mẫn cảm, phổi nhưkhông thể cung cấp thêm khí.

      Sếp Cù ngại quần áo vướng bận, dứt khoát cởi toàn bộ ra, đôi môi của chuyên chú ngậmquả đào nhìn được sót chút gì của , ngừng dùng miệng khiêu khích.

      Nụ hôn ẩm ướt của luôn đủ ôn nhu, lại thừa bá đạo, đầu ngón tay chạm đến vết sẹosau lưng Ôn Miên, người đàn ông dùng ngón tayđể miêu tả hình dạng vết sẹo.

      Kỳ , từ trước, muốn hỏi: "Cái này sao lại bị vậy?"

      Ôn miên bận ứng phó với hành động của sếp, há mồm lên tiếng: "Bị cái xẻng đập vào."

      "..... Tần Đông Dương?"

      " thể được."

      Cù Thừa Sâm dừng động tác lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc, "Hả?"

      "Đừng hỏi, có gì đáng ngại." Ôn Miênmuốn kéo lại bầu khí lúc trước, hai tay cốý kéo quần dài của xuống: " Nhớ năm đóem còn là cảnh sát, bị thương lúc giằng co vớ kẻbắt cóc."

      Cù Thừa Sâm nở nụ cười, dán môi sát vào vếtthương của , ràng có thể chịu đựngđược vết thương như vậy, nhưng khi nằm dưới người này lại giống như mỏng manh yếu ớt, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta thể cứng rắn được.

      Mà Ôn Miên còn suy nghĩ, những vếtthương người này còn đáng sợ hơn so với , vừa nhìn thấy ghê người.

      Vật được bọc trong quần lót căng phồng lênchạm vào mu bàn tay , Ôn Miên cắn môi, che che giấu giấu hạ mí mắt xuống, nhìn thứ đồ chơi phía dưới của .

      Ngạch..... Tới cùng là dài bao nhiêu chứ? nhớ lần lấy tay giải quyết giúp kia, ngàyhôm sau tay vẫn còn mỏi nhừ..... khó hầu hạ!

      Cù Thừa Sâm bị nhìn khiến cho dục hỏa lên cao, nhấc váy lên, chạm vào, đưa đẩy cửa huyệt non nớt, ngón tay vân vê điểm lồi ra, cũng nâng chân của lên.

      Tư thế này có chút khác so với lúc trước, phải tiêu hao chút bản lãnh mới có thể khiến cho ngoan ngoãn ngồi yên, Ôn Miên thấy Cù Thừa Sâm nâng vật kia lên định tiến vào, liền hỏi : " mang sao."

      Lúc bọn họ kết hôn nhận được lễ vật mànhững "chiến hữu tốt" trong bộ đội của đưatới, cả đống bao cao su, đủ các loại, đều bị giấu dưới tủ đầu giường.

      nhíu mày: "Em muốn sinh cho sao?"

      Ôn Miên bị hỏi biết sao: "Chuyện này chưa thương lượng qua......"

      Trong lúc chuyện người đàn ông cầm lấy chân của , mượn chất dịch ẩm ướt để chen vào nơi sâu nhất: "Mang thai sinh, có vấn đềgì sao?"

      Hu, nào có ai "Thương lượng" vấn đề như vậychứ, Ôn Miên chưa kịp tiếp nhận, lại bị nâng mông lên, thuận tiện cho càng mạnh mẽ tiến công.

      "Tới cùng là có vấn đề hay ?"

      Cù Thừa Sâm giống như dụ dỗ hôn lên con mắt bị thương của , tóc của dường như có mùi bạc hà, khiến cho hoàn toàn an tâm.

      " có nữa."

      Sếp Cù hôn lên trán , tùy ý tạo ra từng cỗ sóng nhiệt trong hoa cốc, tư thế so với bìnhthường càng khiến cho người đàn ông lộ vẻ từ cao nhìn xuống, bị ánh đèn sáng rực của phòng bếp chiếu vào, ước chừng người nào đócó thể thấy giữa hai chân , bởi vậy Ôn Miên ít nhiều cảm thấy chịu nổi, căn bản dám nhìn thẳng vào .

      Mặt bàn lãnh lẽo, cách đó xa vẫn còn đặt nồi bát muôi thao, rau cải tươi ngon. Nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy cảnh nàythật dâm đãng. Hình ảnh đồi trụy tính, vềsau chỉ cần đứng ở nhà bếp liền thấy lúng túng rồi!

      dùng mông eo để giữ vững thân thể củaanh, hổ là người đàn ông từng được huấn luyện trong quân đội, lại có thể cần dạy cũng biết, chỉ ở nhà bếp thôi có thể khiến làm nũng kêu khóc cầu xin tha thứ. Người tađều ấm no mới có thể nghĩ đến chuyện dâmdục, còn chưa ăn cơm, sao lại có khí lựchành hạ như thế chứ?

      Cù Thừa Sâm rất thích này cùng chơi trò muốn tiếp nhận lại còn từ chối, như khi, dùng cánh tay mềm mại như bông của mình đẩy : "Chân rất mỏi....... có thể ......."

      để cho đổi tư thể dùng hai chân kẹp chặt eo của mình, thân thể và thanh của Ôn Miênđồng thời mềm xuống, Cù Thừa Sâm cố ý thả chậm tiết tấu, liếm lên đỉnh đồi mềm mại, thấy kia khom người đón nhận, cái eo thon tự mình chuyển động, ôm chặt , cho nụ hôn cực nóng.

      Ôn Miên có cách, muốn dùng sức lực toàn thân để làm chủ trận này, qua lại khépmở như vậy hồi, giống như muốn nắmchặt lấy ngọn lửa kia, nhưng lại thể đátrúng vào khung thành được.

      Cù Thừa Sâm hưởng thụ chủ động của , cũng với nước mắt bất lực của .

      "Cù Thừa Sâm......." Ôn Miên mơ hồ gọi tên , bàn tay tựa vào vòm ngực săn chắc củangười đàn ông: "Giúp em....."

      Hấp dẫn trí mạng.

      Trung tá biết đến cao trào, lật người lại,để cho tựa vào mặt bàn trơn láng, giống như con mèo nghe lời.

      Chỗ ướt đẫm vẫn khép mở, chất nhầytrong suốt chảy ra khắp nơi.

      Huyết mạch bắn ra khiến thể nhịnđược nữa, kìm chặt vợ vào góc bếp, hung hăng va chạm giữa hai đùi , mông của ngừng chuyển động, để Ôn Miên dựa vàomình, kéo hai tay của , áp chặt lên vùng lưng mềm mại của .

      Từng đóm lửa người được châm lênkhiến hoảng loạn, quay đầu muốn tìm trung tá Cù.

      Cù Thừa Sâm véo cái vào giữa hai chân trắng như tuyết của , đôi mắt chứa đầy dục vọng, nâng cặp vú mềm của lên: "ÔnMiên, biểu tình này của em là muốn tìm chuyện phiếm sao?"

      Ôn Miên: "......."

      Sếp à, là sợ nhìn thấy mặt em muốn cười, nên mới phải tiến vào từ phía sau sao?

      Vùng vẫy muốn nhìn thấy thân người trầntruồng đầy khiêu gợi của người đàn ông, cặp đào căn tròn của bị bọc chặt từ phía sau,mồ hôi ngừng rịn ra thân hai người,eo Ôn Miên hơi cong lên, để cho tiến vào càng thuận lợi, thẳng lưng, nơi căng cứng để giữa hai chân khép lại của , từng chút đánh phá nơi thâm sâu khép chặt của .

      Hô hấp của trung tá rót vào tai , lực đạo củaanh đồng đều đụng chạm an ủi da thịt lưng , hai người bám dính càng lúc càng chặt, rút ra vật tượng trưng cho nam tính sôi sục máu huyết, lại ngang ngược tấn công, cả người đều bị từng đợt tấn công của làm cho run rẩy tê dại.

      Trước ngực căng trướng, toàn thân rung động,mỗi dây thần kinh đều chạy tán loạn khiến choÔn Miên chìm trong khoái cảm say mê khôngdứt, rốt cuộc ngọn lửa trong nơi chặt chẽ kiacũng phun trào, cuộn người lại, hưng phấn lên đến cao trào.

      Cù Thừa Sâm cắn răng cái, giữa đùi chảyra dòng chất lỏng sền sệt màu trắng.

      Loại chuyện bí mật nhất giữa vợ chồng này, quả nhiên là vừa ướt át vừa động tình.

      Ôn Miên dán hai má lên mặt đá cẩm thạch, còn chưa kịp ngồi dậy, bị sếp Cù ôm lấy từ phíasau!

      biết bộ đội đặc chủng người người đều mang tuyệt kỹ, lại biết ở phương diện này trung tá cũng có thiên phú kinh người.

      Người đàn ông này cư nhiên lại mang đếnsôfa làm thêm lần nữa, quay lưng cưỡi người , đem vật vừa cứng lại củamình mạnh mẽ sáp nhập vào nơi ấm áp của .

      Quả nhiên lại là vào từ phía sau!

      Cù Thừa Sâm hiểu được này thườngkhông thích đùa: "Lại ẩm ướt sao."

      Ôn Miên bị đột nhiên co rút trện, kéo lại dò xét độ mạnh yếu, dư vị lúc trước vẫn còn chưa mất , rất nhanh lần cao trào thứhai đến. Dịch chảy ra, như từng cơn sóng lớn ngừng trào ra, khiến cho chỉ có thểdựa sát vào ngực , tìm kiếm chỗ dựavững chắc.

      Thân thể căng cứng, đột nhiên Cù Thừa Sâmxoay mặt Ôn Miên lại, hôn môi , mang đếnnhững đợt sóng triều mất hồn.

      . . . . . .

      Hai chân run lên, Ôn Miên chỉ có thể nhìn chằmchằm vào trần nhà mà thở dốc, rất lâu sau đómới tỉnh lại. vô cùng thỏa mãn, có lại vui vẻ khoang khoái nên lời, thậm chí hi vọng người đàn ông này cách xa, đừng đụng chạm thêm lần nữa.

      Cù Thừa Sâm ngồi sôfa đưa quần áo cho Ôn Miên, vội vã cần lên che người mình lại.

      Người đàn ông sau khi ăn no nhìn thấy dáng vẻmềm yếu của , theo quán tính đùagiỡn: "Ôn Miên, dựa vào chút thể lực đó củaem, nếu em là lính của , ta luyện chết em."

      chu mỏ, thầm trong lòng sếp luyện em sắp chết rồi!!

      "Sếp, vậy giờ muốn luyện chết em, hay là giúp em chuẩn bị đồ ăn tiếp?"

      Sếp Cù: "..........."

      *****

      Có thể là do trung tá quan tâm cẩn thận, khi về bộ đội, con mắt bị thương của Ôn Miên có chuyển biến tốt đẹp, Cù Thừa Sâm cũng an tâm.Người đàn ông này tuy ngoài miệng , nhưng trong mắt lại lộ ra mấy phần tâm tư, khiến cho Ôn Miên quen lắm.

      Lại qua vài ngày, Bùi Bích Hoa gọi điện tới, là ông nhà muốn sửa sang dọn dẹp nhà cửa, có rãnh tới giúp tay, căn phòng ngủ của Cù Thừa Sâm cũng cần sửa sang lại, muốn cái gì cứ trực tiếp lấy về nhà mới.

      Ôn Miên chút suy nghĩ liền đáp ứng.

      Từ lần trước khi nghe thấy lời bàn luận củanhững người thân thích kia, trong lòng liền sáng tỏ, vị mẹ chồng này rất biết phân phảitrái.

      Nhìn quanh vòng, căn phòng vốn sạch sẽdọn dẹp chắc cũng quá khó khăn, Bùi Bích Hoa những đồ cũ của con trai mặckhông vừa nữa dọn hết ra, quyên góp cho những vùng gặp nạn cũng được.

      Những thứ Ôn Miên có thể lấy cũng khôngnhiều, phát giá sách có vài bộ sách quân thú vị, vừa mới lấy ra, bỗng nhiên thấymột cuốn sách có bọc bằng giấy có hoa văn.

      thoáng nghĩ, từ thời thiếu niên sếp Cù lộra khí chất lạnh lùng, cho dù thế nào, cũng tuyệt dùng giấy có hoa văn để bao sách, nhấtthời hiểu ra, chẳng lẽ là tín vật để lại khi quen với Thi Thiến Nhu?

      lay chuyển được lòng hiếu kỳ, Ôn Miênmở ra, mới phát đây phải là sách, màlạ cái hộp đựng đĩa CD.

      Nhờ vào ánh sáng, nhìn thấy dòng chữ tiếng xinh đẹp mặt đĩa CD, phân biệt được là chữ viết của ai, người đó viết tên mộtbản tình ca: Someone like you.

      Ôn Miên mở máy tính lên, đặt đĩa CD vào.

      I heard, that your settled down.

      nghe thấy quân, mọi việc an khang

      That you, found a girl and your married now.

      Gặp người đẹp, vừa kết hôn lâu.

      I heard that your dreams came true.

      nghe thấy quân, hoàn thành ước nguyện.

      Guess she gave you things, I didn’t give to you.

      Liệu là, ấy có biết nhớ.

      Kết thúc bản nhạc, Ôn Miên nghe được mộtgiọng chua xót từ đầu kia truyền đến, mangtheo tiếng khóc khàn khàn, tuy rất , nhưng vẫn nghe , hơi ngẩn ra.

      "Em nghe gặp được , hai người sắp kết hôn. Em vừa làm xong thủ tục,mua vé máy bay, xin tha thứ cho mời mà đến của em...... Cù Thừa Sâm, biết lúc trước là do gông cùm xiềng xích mới khiến cho chúng ta chia tay. Nếu, sau này em nguyệnvì mà chăm lo việc nhà, em nấucanh rất khó uống, em có thể chăm chỉ học tậpđể sửa...... Em mà thay đổi, vì mà vứt bỏ tất cả. có nguyện ý tiếp nhận emkhông? có còn nhớ bài hát này ? Em tìm được cho dù chỉ là người có chândung giống ......."

      Đột nhiên hoàn hồn, hai tay Ôn Miên run nhè .

      Để tay lên ngực tự hỏi, đoạn tình cảm này, trong lòng , có phải có cách nào để quênhay ?

      You’d know, how the time flies.

      Only yesterday, was the time of our lives.

      We were born and raised in a summery haze.

      Bound by the surprise of our glory days.

      có biết, thời gian trôi qua nhanh.

      Chỉ mới hôm qua thôi, chúng ta vẫn còn cùng dắt tay nhau khắp thể giới.

      Phảng phất như chúng ta chìm trong lớpsương mù, quần áo ướt đẫm.

      Những ngày tháng vui vẻ và rực rỡ qua kia, trở lại.

      Never mind, I'll find someone like you

      Cuối cùng cũng có nhược thủy thay thương hải.

      Cuối cùng cũng có nhược thủy thay thương hải.

      (Đại khái có nghĩ là cuối cùng tìm được mộtdòng sông để thay thể cho biển lớn)Chương 37: bị bắt cóc



      Never mind, I’ll find someone like you

      Cuối cùng cũng có nhược thủy thay thương hải.

      Nếu Thi tiểu thư từng là thương hải (biển lớn) của người đàn ông kia, tự hỏi biếtmình có phải là nhược thủy (sông ) của hay .

      Bình tĩnh mà suy xét, đĩa CD này khiến Ôn Miên xúc động, nhưng có nghĩa là tán thành.

      Thi Thiến Nhu được phác họa rất đẹp trong lòng Cù Thừa Sâm, hâm mộ người phụ nữ này, có được mối tình thuần khiết với chồng . Hiệngiờ, vị bạn cũ này muốn mạo hiểm, thậm chívứt bỏ cả tính kiêu ngạo, tự ái và tự tôn thời niên thiếu, chỉ muốn có được vị trí bên cạnh người đàn ông này.

      Trong lòng Ôn Miên nổi sóng, muốn hỏi, có thể có bao nhiêu phần thắng?

      Ngày ấy khi kết hôn với Cù Thừa Sâm, cho rằng cuộc hôn nhân này dần trở nên mỹ mãn, bấtquá đó chỉ là ý nghĩ của riêng .

      Đúng vậy, ngay cả câu " thích em" ấy cũng chưa từng , đến nay cũng chỉ là tự mình suy diễn.

      Ôn Miên yên lặng nhấm nháp nỗi chua xót trong lòng, từng muốn thử chủ động lần, đập nồi bán sắt thích , thuộc về mình.... lại cầm chiếc khăn quàng cổ do mối tình đầu tự mình đan lấy, xử lý.

      Biết lý do lúc đầu kết hôn với , cũng biếtsâu trong nội tâm của , hôn nhân chung quycũng bằng tín ngưỡng và quân lệnh. Chonên mặc kệ thế nào cũng được, người ngaytừ đầu có lòng tham là ....... thayđổi.

      Ôn Miên cất đĩa CD, tốn hết cả buổi chiều đểthu dọn phòng ngủ, cuối cùng, đưa ra hai quyết định.

      Đầu tiên là né tránh nữa, phải nhanh chóng từ chức, thi làm nhân viên nhànước, muốn cách Cù Thừa Sâm càngngày càng xa.

      Sau đó, muốn người đàn ông này cho mìnhmột cái đáp án, trong tình cảm và hôn nhân của , rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba chen chân vào.

      *******

      Hôm sau, Ôn Miên đến trường liền tìm chủ nhiệm Phùng để đưa ra đề nghị, sau khi kết thúc học kỳ muốn làm tiếp nữa, chủ nhiệmPhùng cũng quá khó, cười tít mắt gật đầu, nghĩ cách sắp xếp.

      Chủ nhiệm nghĩ nghĩ, còn hỏi : "Tiểu Ôn, em từ chức có phải vì ...... có thai rồi ?"

      Ôn Miên ngẩn ra, nghĩ tới đối phương nghĩ như vậy, vội vàng cười : " phải, em chỉ muốn làm chút việc mình lên kế hoạch trước thôi."

      "A... vậy cũng được, em còn trẻ, hai năm nữa rồi có con cũng muộn."

      Ôn Miên nghe xong khỏi chán nản, mâuthuẫn vợ chồng còn chưa giải quyết, gì đếnchuyện sinh con.

      Rời khỏi văn phòng, mới vừa đến dưới lầu, đối diện là vị tình địch nào đó, đối phương phát Ôn Miên nhìn mình, cong khóemôi cười rộ lên.

      Ôn Miên nán lại lát, cũng thể giảbộ ngốc: "Tôi biết muốn làm gì."

      Ngụ ý, tất nhiên là xin đối phương thu hồi vẻthiện ý dối trá này lại .

      Thi Thiến Nhu có chút kinh ngạc, nhưng cũngđã sớm có dự liệu với chuyện này, liền nghe này : "Tôi biết về nước, là vì Cù Thừa Sâm."

      Chỉ câu, còn lại mọi chuyện cả hai người đều tự mình hiểu . Thi Thiến Nhu đứngtrên hành lang lẳng lặng nhìn Ôn Miên, người phụ nữ này cho rằng kém mình biếtbao nhiêu lần này.

      "........ Là do ấy gì với sao?"

      Hà tất phải cần đế sếp Cù mở miện vàng, ÔnMiên sớm nhìn thấu chút tình cảm hỗn loạntrong mắt ta rồi.

      " Thi, biết dối trước mặt tôi có mệtkhông nhỉ? Huống chi, nghĩ rằng tôi và thực tin, tiếp cận chúng tôi mà có mục đích gì sao?"

      Thi Thiến Nhu tháo mắt kính xuống, trong đôimắt thanh lệ tràn ngập vẻ tiều tụy, nhéo nhéo mi tâm: "Ôn Miên, tất cả địch ý tôi đối với côđơn giản đều là vì ấy, tôi biết phải đối mặt với như thế nào..... Quen biếtnhiều năm như vậy, tôi luôn thương ấy, tôikhông hiểu vì sao, đột nhiên ấy lại cưới ."

      "Cho nên cho là mình có thể tùy ý phá hoại hôn nhân của người khác?"

      "Thực xin lỗi, Ôn Miên...... Thực xin lỗi, đới với tôi mà ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ.........."

      Ôn Miên nhịn được cắt ngang: "Trướckhi tôi và ấy quen nhau, hai người chia tay được khoảng thời gian rồi, lúc đó ởđâu hả?"

      "Tôi vẫn cho là, chờ tôi về nước, chúng tôi có thể........"

      Lần này, người cắt ngang Thi Thiến Nhu khôngphải là Ôn Miên, mà là tiếng nổ mạnh vanglên cách đó xa!

      Đôi mi thanh tú của Thi Thiến Nhu nhíu chặt lại: "Trường học sao có thể có pháp nổ?"

      là, cực kỳ hiển nhiên, phải như vậy, nghe như là người nào đó nổ súng.

      Sắc mặt Ôn Miên trở nên khó coi, nội tâm ngưng trọng giống như bị tảng đá lớn đè ép,hai người nhìn trộm nhau, ai cũng dámphá vỡ bầu khí tĩnh mịch đến lạ thườngnày.

      Tình thế quỷ dị, phát sinh khiến người ta trở taykhông kịp.

      Vài người đàn ông ngoại quốc mặt đồ vũ trang, đầu đội mũ sắt đen loại chống bạo động, nghiêm chỉnh triển khai đội hình, trong đó có người cao giọng thét lên, giọng chính gốc: "Mọingười ở trong tòa nhà này nghe đây! Hôm nay chính là ngày bất hạnh của các ngươi!"

      "Các giáo viên hay dẫn theo học sinh của các người, nếu muốn chết trong tay chúng tao, ngoan ngoan nghe theo mệnh lệnh !"

      "Giúp chúng tao đàm phán với cảnh sát, làm cho chúng tao có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này !"

      Mà những khẩu súng tự động tay bọn họ, vừa lúc chứng thực suy đoán của Ôn Miên.

      *****

      Mỗi khi bộ đội đặc chủng Hoa Dao tiếp nhận nhiệm vụ, tổng bộ dựa theo tham số củacác phương diện để suy xét nên chọn và bỏ ai, cuối cùng quyết định danh sách đội viên phái ra.

      Nếu như là nhiệm vụ có tính chất cơ mật, công bố bất luận thông tin nào cho nhữngđội viên khác, mà những người bị phong tỏa tin tức, tất nhiên đem chuyện nào treo bên miệng ngừng nghỉ, để lên mặt với bọn họ xem mình tài giỏi đến mức nào!

      Thính lực của Cù Thừa Sâm rất tốt, tuy hai độiviên chuyện cách khoảng xa, nhưng trung tá vẫn nghe được sót mộtchữ.

      " tốt, kích thích mà, trường học quốc tế ở thành phố Nam Pháp diễn ra vụ án bắt cóc lớn nhất từ trước đến nay!"

      "Cậu xem vận may của chúng mình lớn đếnmức nào, phóng mắt toàn Trung Quốc cũng tìm thấy...."

      Cù Thừa Sâm còn kịp nghĩ lại, ngoàimiệng ra hai chử ngăn bọn họ lại: "Đứnglại."

      Bị trung tá điểm danh hai người đành phải đứng nghiêm cúi chào: "Chảo đội trưởng! Chúng tôiđang vội......"

      "Đại đội trưởng bố trí nhiệm vụ? Trước họcquốc tế xảy ra trọng án?"

      Hai vị quân nhân đối diện, thầm tin nàykhông lâu nữa phát lên bản tin buổi chiều, đáng để giấu diếm lão Đại.

      "Vâng! Chúng tôi khẩn cấp tập hợp để đợi mệnh........"

      Vừa xong, trước mắt còn bóngdáng của sếp, chỉ chừa lại trận gió tựa như tàn ảnh.

      Cù Thừa Sâm bước rất nhanh, càng càng nghĩ thấy chuyện này chỉ có như vậy,cũng quản ở cửa còn có lính gác, mộtphát kéo người nọ ra.

      "Đội trưởng, thể vào......."

      Bên trong chìm trong bầu khí khẩntrương, Trang Trí Hạo cùng Tham mưu Kỷlên kế hoạch để giành giật từng giây, Cù ThừaSâm theo nghi thức làm động tác chào đẹpđến thể đẹp hơn, trầm giọng : "Báocáo đội trưởng, tôi xin gia nhập nhiệm vụ lầnnày."

      Trang Chí Hạo rất bất mãn với thái độ của :"Tôi, con mẹ nó tại tôi rãnh nóinhững thứ này với cậu, đầu cậu bị cửa kẹp vào rồi à? hiểu quy củ? Lăn ra !"

      Mặt Cù Thừa Sâm chút thay đổi, tỏa ra khí chất như ngang hàng với Đại đội trưởng:"Tôi rất kiên quyết, xin đội trưởng phê chuẩncho tôi tham gia nhiệm vụ."

      Trang Chí Hạo nhúc nhích, bỏ lại mộtcâu: "Cậu hơn tôi, có người nhà được tham gia, là vì muốn cho tất cả hành động đều thành công."

      Nếu chỉ là hành động cứu viện gâyra bất cứ thương vong gì, nhưng hành động kia chỉ có như vậy?

      Trung tá quăng ra nụ cười, trong mắt đầy vẻ nặng nề: "Đội trưởng, người tôi tín nhiệm nhất trong lúc tập kích chỉ có mình tôi."

      Trang Chí Hạo cũng sớm đoán được Cù ThừaSâm hẳn sống chết mặc bây, tiệc tấtniên khi đó tên nhóc này đâu cũng dắt vợ phía sau, dáng vẻ như sợ người khác biết cậu ta lập gia đình rồi vậy.

      tại Ôn này gặp phải chuyện bắt cóc lớn như vậy, sao cậu ta có thể bình tĩnh được!

      Đại đội trưởng cũng biết rất năng lực của ,nhưng ông phải thận trọng trong việc đề ra sách lược: "Trung tá Cù, tôi ngoại lệ cho cậu, vậy những người khác sao?"

      Chuyện này măc kệ, người đàn ông đứng trước mặt Trang Chí Hạo, giữa trán có nghiêm túc quyết chùn bước: "Nếu như ngay cả người nhà của tôi mà tôi còn bảo vệ được, vậy làm bộ đội đặc chủng để làm gì chứ, còn bằng xuất ngũ."

      "Cù Thừa Sâm!" Trang Chí Hạo vỗ mạnh lênbàn: "Cậu dám uy hiếp cấp !"

      "Đội trưởng, tôi dám, tôi chỉ tùy việc màxét." căn cứ vào đạo lý để bảo vệ quyền lợicủa mình: "Tôi có thể dùng quân hàm, dùngquốc huy mũ của tôi để đảm bảo, tôi tuân theo toàn bộ mệnh lệnh, hoàn thành nhiệmvụ."

      Trang Chí Hạo sớm đoán được kết quả, aiz, dù sao thằng nhóc đau đầu này ông sớmkhông thể dạy dỗ được nữa rồi.

      Huống chi, năm đó khi ông mất vợ, giây phút đó, ông tự mình nếm trải được cảm giác sốngkhông bằng chết khi nhìn người nhà chìm trong hiểm cảnh.

      "Hành động đặc biệt lần này, chỉ có đội SPC (đội đặc công chống khủng bố) của chúngta, mà còn phối hợp với hình cảnh quốc tế, tôicho cậu theo, chỉ đơn thuần vì cậu đemvinh quang quân nhân của cậu ra đánh cược, màcòn vì tất cả mọi người! Cậu tư cân nhắc suy nghĩ cho kỹ, tự mình xử lý!"

      Cù Thừa Sâm há lại hiểu những quân kỷ quân quy này nặng lợi hại thế nào, chỉ là bấtluận thế nào, cũng được.

      ấy vẫn còn ở đó.

      Mâu quang xoay chuyển, đôi đồng tử đen cuối cùng cũng lên nụ cười thản nhiên, đáp: "Vâng! Cảm ơn đội trưởng!"

      *****

      Chiếc xe đặc công màu đen dài tiến vào chỗrẽ, bốn tuyết đường xung quanh đều bị phong tỏa, ngành giao thông phối hợp điều động cảnhsát giao thông, duy trì tình hình giao thông trịan, canh giữ toàn bộ các tuyến đường.

      Vương Giác khoanh tay đứng trước dải băng phân cách màu vàng, chỉ thấy chiếc BMWmàu bạc hung hãn đứng trước hàng xe máy, cậu quét mắt nhìn biển số xe, cực kỳ bất đắc dĩ.

      Tiến đến gõ vào cửa sổ, cúi chào người điều khiển, cậu buồn cười: "Sửa đèn sửa đèn, tôinhắc nhở bao nhiêu lần rồi hả? có biếtmỗi lần nhìn thấy cái đèn vỡ này của trong lòng tôi tan nát đến mức nào hả?"

      Chu Như vốn còn tức giận tên cảnh sát giao thông đẹp trai này đùa giỡn tình cảm của , nghe cậu ta như vậy, cơn giận càng phun trào!

      giương cằm, liếc cậu ta cái: "Tránh ra!"

      Vương Giác khỏi đau đầu: "Chu tiểu thư,đầu tiên, sửa lại cái đèn có gì là khó chứ? Có thể có trách nhiệm với an toàn của bản thân mình chút được ?"

      Chu Như muốn cãi lại, lại bị cậu ta đoạt quyền lên tiếng: "Tiếp theo, có chuyện gì chạy đến đây làm gì? Trời nóng đến ngốc luôn rồi sao!"

      "Hắc, tôi cũng có đần độn! Tôi biết trong trường học xảy ra chuyện, để cho tôi vàonhanh !"

      "Cho dù vào được gì? Đánh gục kẻ bắt cóc? Còn đần độn....... Biết nhữngngười chiếm giữ bên trong là ai ? tay nắm giữ bao nhiêu mạng người biếtkhông?"

      "Cho dù tôi có bản lãnh, tôi cũng cầnphải đại biểu nhân dân đại biểu đảng, giám sátđám cảnh sát các xem có toàn lực cứu người hay , cái này có thể chứ?"

      Vương Giác vui vẻ, cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, khiến cho Chu Nhu thất thần.

      "Chu tiểu thư, dựa vào cái gì để đại biểunhân dân đại biểu đảng hả?"

      Chu Như thầm nghĩ, là tên đàn ông mộtchân đạp hai thuyền còn có thể đại biểu cho cảnh sát, ăn trộm ăn cướp sao lạikhông được hả?

      Chu như bĩu môi, nhìn thấy có chiếc xe tiếpvào dây phân cách của cảnh sát, chỉ vào:"Chiếc xe này sao có thể vào?"

      Cậu cảnh sát giao thông bên cạnh Vương Giácnhịn được xen mồm: "Đó là xe bộ đội!"

      Bạch Phú Mỹ nhíu mày, cuối cùng coi như có gì.

      Vương Giác trở lại cương vị, người đồng bên cạnh đánh giá bóng lưng của Chu Như, cực kỳ hâm mộ: "Đó bạn bạn cậu?"

      "Tôi cũng muốn, đáng tiếc có phúc khínày." Cậu cảnh sát giao thông Tiểu Vương sửalại vành nón, mặt có vài phần lặng lẽ.

      Kỳ , đối với thái độ đột nhiên chuyển biến của , cậu vẫn chưa thể thoải mái được:"Người ta là đại tiểu thư lái BMW, sao có thểxem trọng tên nhóc nghèo như tôi."

      Xe cứu thương, xe cảnh sát toàn bộ đến, tấtcả biên giới đều được phong tỏa, theo cửa xe mở ra, Cù Thừa Sâm cùng nhóm chiến hữu xuống xe, trao đổi thông tin quan trọng với độitrưởng đội đặc công và người phụ trách FBI.

      Trong dự kiến, liếc mắt cái liền nhận ramột người mỹ gốc hoa đứng trong nhóm FBI: TảLuân.

      vị người mỹ cao lớn mở miệng trước:"Chào các , tôi là tổng chỉ huy FBI của 'hành động Tây Bắt' lần này, tôi tên John, đây là trợthủ của tôi, Revolver."

      Tố chất tâm lý của mấy người quân nhân rất tốt,lặng lẽ bàn luận với nhau.

      "Tôi nghe tên của hành động "Ma Tây"(Phiên tiếng Trung của từ Moses) bắt lần này là do Tả Luân đặt, tên gọi tắt là "Tây Bắt",tên tiếng còn gọi là "Sheep" đó."

      "Cái gì mà "Sheep"? Cậu có từng học văn đó? Sheep nghĩa là cừu!"

      "Lúc này mới còn nữa! Nếu hay là chúng ta gọi là hành động cừu......."

      "Đều, im, miệng, hết!" Phó đại đội trưởng của Hoa Dao thầm nghiến răng nghiến lợi với bọnhọ: "Các cậu dám làm xấu mặt trước mặt cảnhsát quốc tế, khi về lại với Đại đội trưởng, lột da các cậu là được!"

      Tây Bắt, Sheep, Cừu.

      ngọn lửa tên thiêu đốt trong ngực,sắc mặt Cù Thừa Sâm xanh mét, hai nắm taynắm lại chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều phát ra tiếng động, giờ phút này chỉ cần dùng ánh mắt cũng đủ khiến cho lông tơ người ta lập tứcdựng đứng lên. Mà cái người gây họa kia, đồngthời cũng dùng ánh mắt khiêu khích, lạnh lùng nhìn .

      Đứng sóng đôi.


      Chú thích của editor (chỉ mang tính chất cá nhân): Theo mình nghĩ, ý của TảLuân là từ “Tây Bắt” bắt có nghĩ là tóm lấy, bắt giữ, còn từ Tây tiếng trung là西,đọc là [xī], gần giống với cách đọc của từ sheep trong tiếng , mà từsheep (cừu) mà từ cừu tiếng trung là Miên Dương, chắc ý muốn là muốn chiếm lấy Ôn Miên.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Tình địch của


      Khi Tả Luân biết trong nhóm bộ đội đặc chủng có phái cả Cù Thừa Sâm theo làm tay súng bắn tỉa, trong lòng có chút kinh ngạc.

      Người đàn ông này phải là thíchhợp tham gia hành động lần này sao, nhưng nếu ta đến đây, vậy chỉ có thể có hai khả năng:

      Thứ nhất, Bộ đội đặc chủng Hoa Dao ngu xuẩnđến mức phái chồng của con tin chấp hành nhiệm vụ cứu viện.

      Thứ hai, người đàn ông này có được yếu tố tâm lý vững vàng bị yếu tố bên ngoài tác động, từng binh lính của ta đều có năng lựcđạt tới loại đỉnh cao nào đó.

      Tuy Tả Luân tin vào khả năng thứ hai lắm, nhưng chỉ có thể bài trừ giả thiết thứ nhất,đôi mắt của tối đen như mực, kết hợp với những đường cong mặt càng trở nên lạnh lẽo.

      Đội trưởng đội đặc công giảng giải tình huống nhiệm vụ với tiểu đội đột kích Hoa Dao: "Độihình cảnh quốc tế tiêu diệt sào huyệt của tổ chức buôn lậu thuốc phiện này ở nước ngoài, nhưng nghĩ tới tin tình báo bị sai, có vài trọng phạm lén lút thoát được, giờ ở biêncảnh tăng thêm số người lùng bắt, muốn chạythoát còn khó hơn lên trời, huống hồ giờ tổ chức của bọn họ trở thành "đồ bỏ", cho nên mới bí quá hóa liều đến bước này....."

      Cảnh sát vây trùng trùng điệp điệp quanh trườnghọc, nhìn theo sơ đồ, đám người bắt cóc tập trung chủ yếu ở ba khu, bọn họ còn sắp đặt mộtít thuốc nổ, uy lực .

      "Vũ khí của bọn họ hề lạc quan với chúng ta, hỏa lực rất mạnh, hơn nữa, các cậu cũng có thể tưởng tượng được, đợt sóng của lầnbắt cóc này có thể dâng lên rất cao."

      Đầu tiên, những con tin bị bắt cóc đều là con nít, phụ nữ, người ngoại quốc, trong đó có ít người có gia thế hiển hách, là nhữngnhân vật nổi tiếng, vạn nhất có chuyện gì, sẽgây ra hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Về phương diện của kẻ bắt cóc, đều là những tộiphạm chạy trốn được tổ chức tội phạm quốc tếhuấn luyện ra, có vài người còn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, năng lực phản trinh sát vượt trội.

      Lúc này John đề xuất những địa điểm mà mọi người cần đặc biệt chú ý.

      "Theo tin tức chúng ta nghe lén có được, vài phút trước có tên bắt cóc kèm hai con tin nữ trẻ tuổi, vào phòng học này."

      Đôi mắt của Tả Luân trở nên u, thanh lạnh lùng : "Tên bắt cóc này là Richard, xuất thân từ quân xuất ngũ Mỹ, từng có tiền án là tộiphạm giết người biến thái, thủ đoạn đối phó vớiphụ nữ cực kỳ thàn nhẫn."

      Điều tra viên bắt đầu làm việc, loại trừ những người phù hợp với điều kiện: "Chúng ta hỏi nhân viên nhà trường, tóc dài màu đen,phụ nữ châu Á còn trẻ, dáng người xinh xắn, muốn đồng thời phù hợp với những điều kiện kể , còn là con tin bị bắt giữ, bọn họ cho đáp án......... cũng chỉ có hai người."

      Cù Thừa Sâm liếc mắt dò xét cậu ta cái,trong lòng hiểu , gằn từng chữ: "Hẳn là con gáicủa bộ trưởng bộ giáo dục Thi Thiến Nhu, cùng với, vợ của tôi, Ôn Miên."

      Sắc mặt các quan lớn càng trở nên khó coi, nhìnnhau cái, đây đều là những nhân vật quantrọng thể để xảy ra chuyện!

      Phó đại đội trưởng Hoa Dao chỉ vào bản đồ, "Vịtrí này do chúng ta phụ trách."

      "Nơi này có thể để lính bắn tỉa nấp." Cù Thừa Sâm chỉ lên mái nhà lầu: "Tôi ."

      "Tôi phản đối." Tả Luân mang theo chútcảm tình chất vấn: " Con tin là người nhà củaanh, lúc này làm ảnh hưởng đến phánđoán, và cả tầm ngắm của ."

      "Tôi hoàn toàn có thể làm được." Cù Thừa Sâm quét mắt vòng nhìn những điều tra viênkhông nên ở chỗ này nhúng tay vào chuyện của bọn họ: "Nghi ngờ của là làm nhục tôi."

      " thể phụ trách khu vực khác sao? nhất thiết phải đứng họng súng."

      Đề nghị của Tả Luân về tình có thể tha thứ,người nào cũng thể đoán trước đượctrong phòng học đó xảy ra cảnh tượng khủngkhiếp gì, bọn họ chỉ muốn đề phòng những tìnhhuống xấu nhất.

      Ngón tay của Cù Thừa Sâm khẽ chạm vào bản vẽ: "Chính bởi vì trong đó là vợ của tôi, tôi mới hi vọng dùng tay súng bắn tỉa giỏi nhất."

      "Vậy , để tôi . có thể đến chỗ cấp trêncủa tôi để xác minh khả năng bắn tỉa của tôi, huống chi, tôi có kinh nghiệm đối phó với nhữngtên bắt cóc này."

      " tự mình nhìn thấy, tôi tin."

      Sắc mặt Tả Luân tốt, hai người tranhchấp ngừng.

      " vì cái gì mà có thể tin tưởng bản thânmình vậy chứ?"

      "Moses từng : Tin tiên tri, tin hậu thế, tintôi." Cù Thừa Sâm vừa nghiên cứu địa hình, vừa trả lời nghi ngờ của người nào đó: "Lời này chắc chắn từng nghe qua, Điều tra viên Tả, xét về kinh nghiệp đối địch tôi thua ."

      Phó đại đội trưởng phát ra bọn họ ngầm giao chiến, liền thấy kỳ quái, cậu áo đen kia lo nhìn nhóm tiên phong của bọn họ, vì cái gì mà cứ thích nhắm vào cái cửa sổ này?

      "Các người có thời gian cãi cọ những thứ này, sao trực tiếp xông vào xử lý kẻ địch? Đều chỉ biết thôi sao? Gai bạc (Viết ngắn gọn củabiệt hiệu Bụi gai màu bạc được khắc câysúng của Cù Thừa Sâm), tôi ra lệnh cho cậu lập tức vào vị trí!" Ông lại chuyển hướng giảiquyết người kia: "Điều tra viên Tả Luân, xin hỏicòn có ý kiến gì ? Bất quá có khả năng tôisẽ bảo lưu ý kiến của !"

      Tả Luân cần nghĩ cũng biết mình quá giới hạn, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳngvào người nào đó trong giây, sau đó xoayngười rời .

      Phó đại đội trưởng chỉ vào ót trung tá Cù, dạybảo: "Tôi cậu này, có phải cậu còn quênchuyện gì đó chưa xin phép ?"

      Cù Thừa Sâm sờ sờ mũi, tương đối bình tĩnh vôtội.

      "Cả vợ, bạn cũ đều hỗn loạn như vậy, cậu cũng được đấy!"

      "......"

      Đối vặt mới phó đại đội trưởng của đội Hoa Dao quen biết nhiều năm, chuyện trung tá Cù cósuy nghĩ công chính, liền lộ .

      Thừa dịp chuyên gia đàm phán dùng loa phóngthanh trao đổi với nhóm tội phạm, tổ nhânviên dùng tia hồng ngoại và thiết bị thăm dòhiện trường.

      Nhóm bắt cóc chờ đến hết kiên nhẫn, chỉ thấy thi thể đàn ông bị bắn thủng mi tâm, bịném ra ngoài cách tàn nhẫn, tên cầm đầu rathông điệp với cảnh sát:

      " cho chúng bây biết, bọn tao sợ gì hết! Đám cảnh sát chúng bây nếu dám có hànhđộng gì, cùng lắm đồng quy vu tận! tiệnbắt đầu chuẩn bị tiền mặt và xe mà bọn tao cầu ! Cứ cách mười phút, tao giết contin!"

      Cùng lúc đó, cảnh sát phân công xong các nhóm đột kích, cứu viện, bắn tỉa, phá bom,nhóm người FBI, đặc công vác súng lên vai, lênđạn, chuẩn bị sắp xếp, lập tức phân tán đến địa điểm chỉ định.

      Bọn họ chỉ giờ súng nhắm mục tiêu, hai bên đềuđang tìm cơ hội có lợi nhất.

      *****

      Tiếng thét chói tai bị tiếng nổ của súng tự động ngăn chặn, chỉ còn tiếng khóc thút thítnghẹn ngào, khói thuốc súng tràn ngập.

      Mọi người bị nhóm bắt cóc áp giải đến phòngâm nhạc, bọn họ ôm đầu ngồi xổm xuống đất,bất luận là đứa khóc đến khàn giọng, hay là người lớn cảm xúc ổn định, đều có vẻ chật vật chịu nổi.

      "Don't move!"

      Từ ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng la khóc ràng, Ôn Miên nhìn sắc mặt trắng bệch và dáng vẻ mọi mệt của Thi Thiến Nhu bên cạnh, tên ngoại quốc biến thái để ý đếnsự phản bối của đồng bọn bên cạnh, nhốt riênghai người vào phòng mỹ thuật.

      Cù Thừa Sâm và bộ đội đặc chủng Hoa Dao sẽphái người tới đây cứu viện sao, nếu để chongười đàn ông kia nhìn thấy vẻ bất lực này củaThi tiểu thư, có cảm tưởng thế nào?

      "Tôi còn nhớ , bảo bối, chúng ta lại thấymặt." Lý Tra Đức cầm cây súng lục Waltercủa Đức trong tay, họng súng đem ngòm lành lạnh, viên đạn bắn vào cạnh chân Ôn Miên: " kéo rèm che lại."

      Ôn Miên từ từ đến cửa sổ, kéo màn che lại,bên trong trở nên u ám, hoàn cảnh kích thích này càng kích phát tính tàn bạo trong nội tâm Lý Tra Đức, muốn hành hạ người đến chết.

      Lý Tra Đức nắm chặt cổ Thi Thiến Nhu, đè chặt ta xuống đất, ngẩng đầu cảnh cáo đứng bên cạnh: "Nếu mày dám động đậy, tao giết cả hai người!"

      ta có thể làm như vậy, Ôn Miên vàThi Thiến Nhu chỉ là hai trong số rất nhiều contin, cho dù chết cũng có ai đặt vào mắt.

      Nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình, làmthế nào để tự cứu liền trở thành vấn đề nan giảinhất.

      Thi Thiến Nhu cố chết phản kháng, ta bịngười đàn ông xé áo khoác ngoài ra, tiện tay quơ lấy cái ghế muốn đập bể đầu , Lý Tra Đức thở hổn hển, giơ tay lền cho tamấy bạt tay, khuôn mặt trắng nõn liền sưng đỏlên, năm dấu tay ràng khiến cho người takhông đành lòng nhìn thẳng.

      Ôn Miên nhìn theo Lý Tra Đức liền biết đại ổn, vẫn để ý đến nhất cử nhất độngcủa , lúc đầu bắn mấy phát để uy hiếp, thêm nữa vừa rồi......... dung lượng 8 phát, hẳn là hắnta chỉ còn viên đạn.

      Váy dài của Thi Thiến Nhu bị xé rách, thân thể mềm mại bị phơi bày ra ngoài, Lý Tra Đức trời sanh tính tình vặn vẹo, thích ngược đãi đàn bà đến chết, nhìn vẻ mặt hít thở thông của , nơi đó cứng đến thể nhịn được nữa, tay mở quần, đồng thời nắm bộ ngực no đủ trước mặt, dùng móng tay vẽ mấy vết máulên da thịt trắng mịn, sau đó xé rách cái quần lótcòn xót lại của .

      Ôn Miên như trở lại trường của vụcường bạo mấy năm trước.

      từng hỏi, nếu thời gian quay ngược, gỗ chưathành thuyền, thay vì chỉ biết lo sợ bị liên lụy,có thể cứu được bị hại đó hay .

      tại rốt cuộc cũng tìm được đáp án,cứu ấy, cũng là tự cứu mình.

      Ôn Miên bức bách chính mình phải chiến thắngđược nội tâm yếu đuối, căn chặt khớp hàm đangrun rẩy, dù làm được, chỉ còn tay , cũng thể trơ mắt nhìn Thi ThiếnNhu bị người khác lăng nhục.

      Thừa lúc phân tâm, Ôn Miên cầm lấy cái bàn tứ giác của con nít, "Biến thái! Mẹ nó cho dù có chết tao cũng cần mày chôn cùng!"

      Lý Tra Đức bóp cò súng, động tác của nhanh đến mức khiến bản thân phải kinh ngạc, mộtcước đá bay cây súng trong tay người đàn ông, biết căn bản phải đối thủ của ,nhưng giống như bị kích phát ý chí cầu sinh, cảm giác cận kề cái chết làm bùng phát cảmxúc bạo phát mãnh liệt trong .

      Ánh mắt, yết hầu, hạ thân, Ôn Miên cùng công kích của mình để phát tiết tất cả sợ hãi và phẫnnộ, vừa xé vừa cắn, biết tài nghệ của mình bằng người, tố chất của hai bên cáchnhau quá lớn, mà khi bạn đối mặt với đối thủ có ý chí kiên định, đem sinh tử ra để chiến đấu, bạn phải hiểu thời gian đọ sức dài.

      "Bức màn!"

      Thi Thiến Nhu vốn nghĩ muốn giúp đánh vừa nghe thấy lời này, lập tức hiểu , muốn cho cảnh sát nhìn thấy được tình huống của bọn họ!

      cũng bất chấp bản thân chật vật, bò mặt đất đứng lên, kéo màn che, để cho mộtluồng ánh sáng chiếu thẳng vào tội ác biến chất.

      "Con tin và tên bắt cóc xảy ra xung đột!"

      Viên quan sát bỏ ống nhòm hồng ngoại trong tay xuống, chỉ thấy họng súng sớm nhắm vàongười đàn ông này.

      đấu với Lý Tra Đức đích thực là Ôn Miên, bị ăn vô số đòn, phản ứng quá chậm, bị chânngười đàn ông giẫm lên, cả cơ thể bị đập vào vách tường, mà Thi Thiến Nhu bị Lý Tra Đứcbắt lấy, làm tấp chắn, súng bắn tỉa thể tìm được vị trí để bắn hạ.

      Nhưng đối với trung tá Cù mà , chỉ cần đối phương buông lỏng ba giây, đủ vừa lòng.

      Mặc dù mục tiêu của di động, bị chắn.

      Lâm nguy , tay súng bắn tỉa cho dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng thể dao động.

      Người đàn ông báo cáo hành động, "Súng bắn tỉa số có tầm nhìn, cầu tùy thời tiếnhành bắn hạ, hết!"

      Ôn Miên tỉnh lại từ trong cơn hoa mắt, nhìn thấycây súng của người đàn ông rơi xuống cách mình xa, nhất thời mừng rỡ!

      Lý Tra Đức cũng muốn ngồi dậy nhặt, nhưng Thi Thiến Nhu lại ngoan độc cắn lên tay ,thừa dịp dời tầm mắt , ôn Miên nhặt súnglục lên, mảng máu tươi mơ hồ lên trong tầm mắt, muốn dùng hết sức nhắm vào Lý Tra Đức.

      Thân hình người đàn ông mới hơi lệch tí, viên đạn từ ngoài cửa số chiếu vào, viênđạn sắc nhọn lạnh lẽo, xuyên thẳng vào đầu ,cả thân hình đổ ập xuống nền đất.

      Thi Thiến Nhu ra sức kêu tiếng, cảm xúc vỡ òa trong chốc lát, trái ngược hoàn toàn với hìnhtượng hoàn mỹ thường ngày, đầu tóc ta hỗn độn, ngồi dưới đất gào khóc.

      Toàn thân Ôn Miên cũng hết sức lực, nằm sàn thể động đậy, chân mày nhíu chặt lại, đau như vậy có lẽ là xương sườn bị gãy rồi.

      Tiếng súng vang lên bốn phía, giống như có tiếng cọ xát của áo chống đạn ngay bên tai, còncó tiếng vang của súng ngắm, cả trái tim đều rơi xuống, biết, phát vừa rồi là của Cù ThừaSâm.

      Chỉ có thể là , mới có thể có được khí phách800m còn bóng người như vậy.

      Ánh nắng vừa chíu vào viên đạn của .

      Vừa chiếu vào người vừa bị giết.

      Cù Thừa Sâm vẫn im lặng nhìn chằm chằm kínhngắm, phát ngón tay có hơi chút buônglỏng, nghĩ xong, tâm trạng của liền chìm trong tiếng thở dài.

      Tới cùng vẫn khẩn trương sao.

      Thanh trừ đám bắt cóc xong.

      Cảnh sát giúp người bị nạn rút lui khỏi trường, nằm dài đất, Ôn Miên được ngườita nâng lên cáng, thấy cảnh sát lấy tay che từng đôi mắt ngây thơ lại, lưu lại bóng mờtrong tâm lý bọn .

      "Từ từ...." xong, ra ngoài liền khomngười "ọe" tiếng, nôn ra đầy đất.

      Nhớ tới hình ảnh người nọ bị bắn nát sọ, óc bắn ra, Ôn Miên tin tưởng, cần dùng chút thời gian để thích ứng.

      Người áo đen vươn cổ tay áo của mình ra, giúpcô lau những thứ sạch bên miệng.

      Ôn Miên ngửa đầu, thấy khuôn mặt lạnhlùng quen thuộc, dường như mỗi lần gặp mặt gương mặt ta đều cứng như sàn nhà,... Ừm, cánh tay của người đàn ông này còn chảy máu.

      Tả Luân, ta là FBI?

      ".......... trúng đạn hả?"

      " bị thương, ngậm miệng, được nhúch nhích, đừng chuyện."

      "......"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: bị thương nặng


      Trong tay Tả Luân cầm cây súng tự động,bên hông giắt khẩu súng khác, túm mộtngười bạn mắt xanh từ phía sau ra, chính là che cho thằng nhóc này, mới có thể bị ké bắt cóc bắn đạn vào tay.



      Ôn Miên nằm chỗ thể nhúc nhích,bàn tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn: "Vire......."

      " Ôn....... Hu hu hu....... Người nào ăn hiếp thế!" Vire mở to hai mắt, phát toàn thân Ôn Miên đầy vết thương, nó lên tiếng khóc lớn:"Con muốn trả thù cho !"

      Tả Luân nhìn lớn , khóe miệng hơi cong lên, ý bảo nhân viên y tế mang này .

      Viên chỉ huy FBI John đứng xa quan sáthành động của cấp dưới, có chút kinh ngạc biết cậu ta có quan hệ gì với này?

      hề nghi ngờ, Tả Luân vẫn luôn là học tròđắc ý của ông.

      Cậu ta có kinh nghiệm nhiều lần xử lý những vụ cướp máy bay, bắt cóc con tin, thân thủ giỏigiang, nhận được ưu ái của cấp , chỉ bởivì tính cách quái gở, thích làm việc mình,mởi mất rất nhiều cơ hội được đề bạt.

      Hành động Tây Bắt, Sheep, Cừu báo cáo thắnglợi, kế hoạch toàn thắng, cũng hợp với lẽ phải.

      Trong khu nhà khác, Cù Thừa Sâm bỏ súng xuống, giơ tay ra hiệu cho đồng đội.

      "Thiện xạ!"

      Được khen ngợi trung tá tiên sinh kí đầu đối phương cái.

      Thi Thiến Nhu khoác áo khoác nhân viên y tếđưa cho, lúc lơ đãng bóng dánganh dũng xâm nhập vào tầm mắt của , gáiche miệng, xông tới ôm lấy người đàn ông này, chỉ Cù Thừa Sâm bị làm cho sửng sốt,những chiến hữu khác bên cạnh cũng sửng sốt.

      Thất thần thất thần, nhưng vẫn đứng bêncạnh xem kịch vui chịu !

      "Cù Thừa Sâm......." Nước mắt Thi Thiến Nhu rơi đầy mặt, tay chân lạnh ngắt, chân như khôngđứng vững mặt đất, nhân viên y tế phía saukhông biết có nên tiến lên hay .

      cần được trấn an, cần được chữa trị tâm lý:" thể ôm em cái được sao?"

      Thi Thiến Nhu khóc thành tiếng, căn bảnkhông biết chính mình cái gì.

      Cù Thừa Sâm quen lâu như vậy, vẫn chưatừng thấy sỉ diện này khóc bi thương như vậy....... Trừ bỏ ngày chia tay, kêu .

      Chuyện bị cường bạo lần này lưu lại di chứngkhông trong trí nhớ của Thi Thiến Nhu, nhưng trong lòng trung tá Cù vẫn còn nhữngviệc khác, chỉ là tay súng bắn tỉa tâm ngoan thủ lạt, còn là chồng của ÔnMiên.

      giờ chỉ vội vã muốn gặp nhỏxem tôn nghiêm và chính nghĩa còn quan trọnghơn cả sinh mệnh của mình.

      Cù Thừa Sâm vài câu an ủi Thi Thiến Nhu, hình thức hóa vỗ vỗ vai , thừa dịp đối phương còn kịp phản ứng, tay dẫn đến chỗ của viên quan sát.

      "Chiếu cố con tin, thụ lập quốc uy (tạo dựngthanh danh nước)."

      Viên quan sát."......."

      Đội trưởng, hai câu này của thể ởcùng chỗ được mà.

      Chung quanh có người hoan hô nhảy nhót, cũngcó người khóc vì được sống sót sau tai nạn, CùThừa Sâm tìm thấy chiếc xe cứu thương của ÔnMiên, nhưng cũng thấy, Tả Luân ngồi bên cạnh cáng của , như là muốn cùng rời khỏi.

      Cù Thừa Sâm oán thầm, từ khi nào bọn họ có loại ăn ý ngầm này chứ? phải Ôn Miên chí mới gặp ta hai lần thôi sao?

      tại phải trở về xe của Hoa Dao, nhưngmà, hai chân nhích được bước.

      Phó đại đội trưởng lấy cây súng bắn tỉa trong tay người đàn ông này ra, nhìn người vợ bịthương của cậu ta cái: "Trung tá Cù, xemnhư tôi thả cho cậu buổi, vừa rồi bị thương trong lúc hành động đúng ? Đến bệnh viênchụp tấm phim , xem não có bị chấn động ."

      Cù Thừa Sâm: "......."

      Hiếm khi bị người khác đùa cợt, bất quả, vẫn muốn cảm tạ vị sếp có tình người này.

      Y tá vừa định đóng cửa xe cứu thương lại, chỉ thấy bộ đội đặc chủng ánh mắt khí (khíkhái hào hùng) tiến tới, tay chặn cửa lại, cả người tràn ngập khí phách bình tĩnh ung dung.

      Ôn Miên thấy , nước mắt liền thi nhau rơixuống.

      Lúc bị nâng ra, liều mạng nhìn xung quanh,chỉ muốn liếc nhìn cái cũng được rồi,nhưng chỉ thấy, người đàn ông này bị Thi Thiến Nhu ôm chặt rời.

      Lúc ấy mỗi chỗ xương người đều đau nhói lên, đau đến mức khiến hít thở thông.

      Hơn nửa ngày, Ôn Miên mới phản ứng được, cố sức hỏi: "Sao lại......"

      cũng bị thương ở đâu sao?

      "Sao thể tới?" đội trưởng Cù mí mắtcũng nâng bỏ lại câu: "Em là vợ ,tất nhiên phải với em rồi."

      Ôn Miên nghẹn lời, người đàn ông nhàngvuốt ve mặt , phiền nỗi cả đoàn ngườiđều ở đây, lại mặc trang phục tác chiến, bằng sớm hôn rồi.

      y tá cảm động nhìn cảnh vợ chồng son kề cận bên nhau sau trận chiến, còn mỉm cườihướng mắt nhìn về phía Tả Luân được lời.

      Kết quả, bị người ta xem như tồn tại, điều tra viên Tả quay đầu nhìn về nơi khác, đáy mắtẩn giấu chút trêu tức.

      Móng vuốt của Ôn Miên lặng lẽ thò ra dưới lớp vải trắng, tay Cù Thừa Sâm bị kéo, ủi ủicười : "Sợ sao? Có chỗ nào thoải máithì lập tức ."

      Hai người liếc nhìn nhau cái, Ôn Miên cắn môi, hốc mắt ẩm ướt lại muốn trào ra.

      Từ trước đến nay đều là như vậy, câu trấn an, quan tâm của , lại khiến cho chua xót gấp bội, thậm chí gấp trăm lần.

      sợ, sợ hãi khiến bất lực run rẩy, nhưngmà, cũng tin, được cứu.

      Chi vì tin tưởng quân nhân Trung Quốc, làhuyết nhục đúc nên Vạn Lý Trường Thành.

      ******

      Chân trái của Ôn Miên bị trật khớp, hai xương sườn bị gãy, người có nhiều vết thương, lúc ấy bị thương mà còn xoay người cử động, thiếuchút nữa phần xương gãy đâm vào các tổchức trong ngực, vậy xảy ra chuyện lớn rồi.

      may mắn, mạch máu, màng phổi và phổicũng chưa bị tổn thương quá lớn, chỉ cần cốđịnh xương sườn lại, phòng ngừa bị lệch vị trí,rồi từ từ chờ xương lành lại.

      bị tiêm thuốc giảm đau, xương sườn được cố định lại, bà Nghiêm, Chu Như đều tới,nhưng lại sợ làm ồn ảnh hưởng đến việc nghỉngơi của , nên cũng chỉ để cho mình Cù Thừa Sâm canh giữ bên cạnh .

      Sáng mai phải về căn cứ, ít nhất có thể ởđây đêm, cũng coi như có chút vui mừng.

      Cù Thừa Sâm vuốt tóc mái của , nhắm mắt lại, rên tiếng.

      Lúc này Bùi Bích Hoa nhàng đẩy cửaphòng bệnh, kêu con trai ra ngoài, giờ bà cũng khó xử, nguyên nhân là vì vừa rồi lúc xem cả nhà cục trưởng Thi, bác sĩ tiểu thư nhà họ bị di chứng sau khi bị thương, ấy quá cảnh giác, ai tới gần ấy dược, chỉ muốn gặp Cù Thừa Sâm.

      Về tình về lý, xem chút cũng quá đáng, nhưng con trai có vợ, chỉ sợ Ôn Miên biết lại nghĩ nhiều, huống chi nếu quả thực Thi Thiến Nhu thể rời bỏ nó được, chẳng lẽ phải phụ trách luôn nửa đời sau của ấy sao.

      Cù Thừa Sâm nhớ , từng với Ôn Miên câu: ở nhà nghe vợ.

      "Lúc này con , rất bất tiện." Người đàn ông chuyển mắt, nhàn nhàt nhìn vào bên trong: "Trước tiên chờ ấy tỉnh lại , đỡ để ấy cũng tìm con."

      Bùi Bích Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, CùThừa Sâm trở lại phòng bệnh, chỉ thấy Ôn Miênmở to mắt, cũng là tâm tư tinh tế.

      "Mẹ tìm .......... Có chuyện gì?"

      Ôn Miên dám quá nhiều, bất quá,việc này nếu nén mãi trong lòng thấy khó chịu.

      Trung tá tiên sinh nguyên do cho nghe, thở dài hơi: " giờ gặp ấy thìkhông thích hợp, tuy có chút ích kỷ, nhưng anhkhông thể. Chờ ấy bình phục rồi muốn giúpđỡ cái gì, sau."

      Ôn Miên phải thánh mẫu, cũng khôngđại lượng đến mức đưa cho người khác, dùchỉ là "mượn tạm".

      " ấy có nặng lắm ."

      Cù Thừa Sâm lắc lắc đầu, quản được,cũng có cách nào để quản.

      Đây phải là vô tình vô nghĩa, trung tá vẫn nguyên ý giúp đỡ khi Thi Thiến Nhu cần, nhưng việc này chẳng may nếu xử trí ổn thỏa, sẽphá hủy cả ba người bọn họ.

      Trong ấn tượng Thi Thiến Nhu cũng phảingười phụ nữ yếu ớt như thế mới đúng chứ.

      Ôn Miên nhớ tới đĩa CD kia, nhớ bài hátSomeone like you kia, khiến khẩn trương mộttrận.

      "Bất luận như thế nào, cũng trở vềbên ấy đúng ?"

      Cù Thừa Sâm sửng sốt, im lặng cười: "Vấn đề này, nếu em vẫn muốn miệt mài theo đuổi, chờkhi vết thương tốt lên, có thể từ từ tiếp." cũng hoảng, đôi con ngươi đen mười phần bình tĩnh: " tại, với em câu, Ôn Miên, ấy là "quá khứ", hiểu chưa?"

      Thay vì cứ nhớ đến rồi khó chịu, bằngdứt khoát buông tay.

      Cù Thừa Sâm cũng có nhiều thời gian rỗi như vậy, đặt giả thiết cho đoạn tình cảmkhác.

      Cái muốn, ở ngay trước mắt, chỉ cần người này là đủ rồi.

      Ôn Miên vẫn còn thở phào nhõm.

      Nghĩ lại, được, sỉ diện ra vẻ để ý, đổi vấn đề khác hỏi : " tại em khócoi lắm sao?"

      sợ mặt mũi bầm dập, xấu đến nỗi cócách nào gặp người.

      "Cũng phải chưa từng thấy lúc tệhơn."

      Ôn Miên 囧囧,đúng lúc này Cù Thừa Sâm cúingười nâng mặt lên, vốn chỉ muốn trấn an này chút, nhưng khi môi tiếp xúc với , thậm chí mới chỉ nhàng cọ xát, thìdục vọng ngủ đông lại thức tỉnh lýdo.

      Người đàn ông vội buông ra, trạng thái cứngngắc kia tượng trưng cho loại tín hiệu nguyhiểm.

      Ôn Miên cho rằng, ít nhất cái hôn này cũng phảikéo dài vài giây chứ, hu, kết thúc quá nhanh, còn chưa kịp lưu giữ nhiệt độ của .

      Từ đầu đến chân ràng là người bệnh,hai người lại còn muốn bắt lửa, xem ra lại phảichờ thêm thời gian nữa rồi.

      Cù Thừa Sâm nhéo nhéo huyệt Thái dương, dằnvặt thôi. Thực chưa thấy qua nhóc nào xui xẻo hơn .

      *****

      Nửa đêm, Ôn Miên đói bụng, Cù Thừa Sâm biết thèm ăn, cầm áo khoác, ra dạo vòng bên ngoài kiếm thức ăn cho , kết quả là thấyđược tiệm bán trái cây, người đàn ông nghĩmuốn mua chút quả tươi về, ngồm xổm xuống lựa chọn, trong lòng chậm rãi dâng lên loại tư vị .

      biết, trái cây thích ăn là loại nào, thời gian ở nhà nhiều lắm, kết hônvới chưa tròn năm, nhưng đây cũng chỉlà lấy cơ.

      Cù Thừa Sâm cho rằng rất am hiểu những chuyện của mình, mà lúc này..... lại nằm ngoài phạm vi am hiểu của , đối vớinhận thức này cực kỳ nhức đầu.

      đúng là, chưa hiểu về .

      Cuối cùng vẫn là chọn chút trái cây dễ tiêu dễnhai, người đàn ông mang theo túi trái cây, đitrên hành lang khu nội trú, rốt cục cũng hiểu được tình cảnh của chính mình.

      Vừa mới ngẩng đầu, thấy phòng bệnh đơn củaÔN Miên có khép, trí nhớ của rất tốt, lúc ra ngoài khẳng định là có đóng cửa.

      Trong phòng có bật đèn, Cù Thừa Sâmdựa vào thị giác của mình, nhìn thấy ngườiđàn ông đứng ở đầu giường Ôn Miên.

      ta đưa lưng về phía cửa, cánh tay bị thươngđang được quấn băng, mà cánh tay kia, đangxoa lên trán .

      Đó đều là chân tình thể che giấu, nhưng bóng lưng chìm trong sắc tối của người đàn ông, vẫn lộ ra vài phần dụng ý thế đoán được.

      thứ gì đó lập tức nảy lên, ngực trở nên vô cùng ngột ngạt.

      Cù Thừa Sâm đưa tay mở cửa phòng bệnh ra, thanh vang lên trong màn đêm yên tĩnh trởnên đặc biệt kinh người, những người bệnh củacác phòng khác cũng bị đánh thức, giọng nghi ngờ, chuyện với nhau, ló đầu ra nhìn ngó xung quanh.

      Y tá có trách nhiệm cũng lên sàn, tỏ ý muốn tìm kiếm người gây náo loạn trong bệnh viện.

      Trung tá tiên sinh trừng mắt nhìn Tả Luân, vừa lãnh vừa khốc : " tìm vợ tôi, có chuyện gì sao?"


      ****
      Yến My: [​IMG] [​IMG] em cũng muốn thế đấy.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: ghen


      Tả Luân bình tĩnh tự nhiên, thu tay, nghĩđến chuyện mình lại làm ra hành động này, bộ dáng lúc ngủ của khiến nhớ tới nụ hôn thể giải thích được vào buổi tối hôm ấy.

      Lúc đầu chỉ là hấp dẫn của người khác phái, vì trống trải lâu, muốn tìm người phụ nữ để đùa giỡn?

      chưa từng có kinh nghiệm kết giao với người khác phái, cho nên cũng chỉ có thể dung túng cho chính mình.

      So ra, Ôn Miên vô cùng mất bình tĩnh, mới đúng là người vô tội nhất, đầu tiên, đầu tiên, ràng ngủ trong chăn lại bị hành vi bạolực của trung tá làm cho tỉnh lại, tiếp theo, haingười đàn ông này lại mắt to trừng mắt , khí thế giống như ném phi đao vậy, cảmthấy mình bị ngộ thương rồi.

      Cúi đầu khôgn , Ôn Miên để mặc Cù Thừa Sâm giải quyết cục diện.

      Tả Luân nhìn thẳng trung tá Cù, giọng điệu nặng : "Tôi đến xem Ôn tiểuthư." nhìn xuống giường bệnh của : "Vếtthương tốt lên chút nào chưa?"

      Ôn Miên rối rắm biết có nên trả lời haykhông, liền nghe trung tá Cù lạnh nhạt : "LàCù phu nhân."

      Tả Luân nghe vậy, cười đến có chút trào phúng, thôi , phân giới hạn trước mặt , còn tuyên thệ quyền sở hữu, có chút ý nghĩanào.

      "Cù phu nhân?" Người đàn ông chút buồn bực, vẫn chăm chăm vào vấn đề cũ: "Vếtthương tốt lên chút nào chưa?"

      "Cảm ơn, tồi."

      " ấy cần nghỉ ngơi."

      Cù Thừa Sâm hoàn toàn phát rahành vi của mình là điển hình của "chồng ghen".

      Tả Luân liếc xéo , ánh mắt đảo qua những trái cây trong tay người đàn ông: " làm phiền nữa."

      Kéo chiếc mũ đen đầu, điều tra viên lướt qua người trung tá Cù, người sau liếc ta mộtcái: "Nếu có chuyện gì đừng có đếntìm vợ tôi, mang lại cho ấy ítphiền toái."

      Thân phận của ta, luôn luôn là lá chắn giữa hai người.

      Ai ngờ Tả Luân nhíu mày, như phục : "Thân là chồng, trước công chúng để cho mộtcô khác ôm ấp, có tư cách khiển trách tôi mang đến phiền toái cho ấy sao?"

      Ôn Miên đúng là lần đâu tiên nhìn thấy loạiánh mắt này của trung tá Cù, phỏng chừng lúcnày hận thể cởi quân hàm trung tá ra, quăng Tả Luân xuống đất đánh cho trận.

      "Bất quá chuyện nhà các người, chẳng liên quan gì đến tôi."

      Tả Luân phá rối, khiến cho trong lòng trung tá Cù vang lên hồi chuông cảnh báo lớn, có chút khó chịu, sếp luôn có thói quen , đúng là chưa từng gặp qua cảm giác được như ý này.

      Ôn Miên dường như thèm để ý, hẳn là nên hoàn toàn im lặng như vậy, là đãxem những áp lực Thi Thiến Nhu gây ra chocô.

      Cù Thừa Sâm nhíu mày nhìn xuống Cù phu nhân nhà , nhóc này bị quấn như cáixác ướp, sao lại còn có thể chiêu dụ hoa đàođược chứ?

      "Có phải bỏ qua chuyện gì giữa em và ta rồi ?"

      Người kia dường như sửng sốt phen, saumột lát liền tổng kết tình huống ngẫu nhiên gặpphải giữa và người đàn ông kia.

      Ôn Miên thầm trong lòng, sếp có trách có chuyện báo hay ?

      Thế mà Cù Thừa Sâm lại cười nhạo bản thân, ý thức được cuộc hôn nhân này thể xảy ra chút sai lầm nào, lúc trước đem quyềnquyết định giao cho Ôn Miên, nếu có ngày thực đề xuất chia tay, có thể thản nhiên tiếp nhận sao.

      Từ lúc mới bắt đầu, hoàn cảnh sinh hoạt của bọn họ khác nhau, nhưng trung tá Cù vừanhìn thấy , liền cảm thấy là người cùng thế giới. Bọn họ có thể thấu hiểu, nhân nhượng cho tính cách, sở thích, gia đình, côngviệc của nhau.

      nghĩ muốn quan hệ hôn nhân hòa hợp chỉ có thể gặp nhưng thể cầu, huống chi đối với cũng coi như là rất có cảm giác.

      Kinh nghiệm sống, nghiệp, năng lực, những thứ có được sau khi trưởng thành, khiến cho Cù Thừa Sâm từ trước đến nay luôn làm việcđơn giản ràng, có tín ngưỡng, có quốc gia của , thể đòi hỏi bảo vệ thời thờikhắc khắc của được, có cách nào phân tâm để ý đến chuyện khác.

      Chỉ là có chút quan niệm, sớm thay đổi rồi.

      Cù Thừa Sâm nhìn sắc mặt suy yếu của Ôn Miên, bình thường sếp chuyện luôn có thứtự ràng giống như súng máy tự động giờđây lại trở nên ấp úng quanh co, ấn vai , trầm ngâm : "Ôn Miên, cho phép em tiếp tục gặp rắc rối nữa." Thuận tay dán sátvào mặt : " cho phép em gây ra cục diện rối rắm rồi để cho mình xử lý."

      Ôn Miên hiểu người đàn ông này đangmuốn cái gì, ý của những câu này là gì?

      "Nếu em làm cho tức giận, thề, dạy dỗ em tốt, nghe hiểu chưa?"

      "Ừ....... rồi."

      Cho nên, có thể cho rằng, đây là trung tá tiên sinh ghen, sau đó mới đe dọa ?

      Kỳ có nhiều chuyện Ôn Miên rất muốn cho sếp Cù nghe, ví dụ như, dường như là em cực kỳ thích , em rồi. Đúng là, muốn tự mình ra trước, muốn dụ địch xâm nhập, lùi bước để đánh trả.

      Mao gia gia , đây chính là chính sách quânsự hữu hiệu nhất để quân yếu đấu với quânmạnh!

      *****

      Sau ba ngày, vết thương ở Ôn Miên gần như khép lại được nửa, nhưng vết thương lớnvết thương khác vẫn phải nán lại quanđể quan sát. nghe mẹ chồng , tình trạngcủa thiên kim nhà cục trưởng Thi ổn định, buổi tối Cù Thừa Sâm theo cha thuận đườngnhìn ta chút, xuất phát từ tình nghĩa hainhà, cũng là điều đương nhiên.

      Ôn Miên thầm nghĩ, Thi Thiến Nhu này hẳn là lấy oán trả ơn, định cướp đoạt chồngcô chứ?

      Bùi Bích Hoa mang bình thuốc đông y sắcxong đến cho con dâu, đen đặc vừa ngửi thấybuồn nôn, nhưng rất hữu hiệu trong việc điều trịvết thương của .

      "Miên Miên, mẹ mang cho con......."

      Đẩy cửa ra, bên trong bóng người,Bùi Bích Hoa vào WC tìm, cũng thấybóng người.

      Chết , vết thương của con bé vẫn chưa tốtlên, chạy đâu chứ?

      Cả người Ôn Miên được trang bị đầy đủ, phần cố định ở ngực còn chưa được gỡ bỏ, chậm chạp bước về phía cổng bệnh viện, bỗngnhiên vai bị vỗ cái, xoay người lại chỉ thấy bộ dạng bỡn cợt của người nào đó, ít khí nào có thể nhìn thấy thả lỏng như vậy.

      Biểu tình phóng túng kinh điển của Ôn Tinh đặtở mặt Tả Luân, chẳng biết từ lúc nào, Ôn Miên cảm thấy được ta giống với , cụ thể giống ở chỗ nào cũngkhông thể được.

      Dù sao, lúc ta mặc trang phục màu đen để hành động, hoàn toàn khác với vẻ bưu hãn của Ôn Tinh.

      Ôn Miên đánh giá Tả Luân, bỏ miếng băng vải cột tay, nhìn ra chút suy yếu nào, tố chất thân thể của những người đàn ông này là đáng sợ.

      "Tả tiên sinh....... Vết thương của tốt rồi à?"

      "Lời này tôi muốn hỏi ."

      "Tôi nhàm chán, muốn dạo."

      xong, nghĩ muốn chuồn , Tả Luân kéo cổ tay , điều tra viên nắm được thóp của ngay tại chỗ: "Bác sĩ cho xuất viện dạosao?"

      "Tả tiên sinh, tôi có nằm trong phạm vi giám thị của ."

      Tả Luân thấy thế cười cười: "Tôi đến thămbệnh........ ."

      Dát, đại não Ôn Miên hoạt động kịp rồi.

      phải là khí thế mạnh mẽ đêm đó của Cù Thừa Sâm, làm khơi dậy ham muốn khiêuchiến trước nay chưa từng có của người đàn ôngnày chứ? muốn xui xẻo trở thành vậthy sinh đâu.

      "À, Tả tiên sinh, nhìn xem , tôi rất tốt, khéo tôi còn có việc phải xử lý."

      " đâu, tôi cũng ."

      " tiện."

      "Là vì người đàn ông kia sao?" Tả Luân liếc cômột cái, dùng lời để châm chọc nhóc này: " ta tuyệt đồi ý tôi cùng ' dạokhắp nơi'?"

      Ôn Miên có thể nghĩ ra vô số lý do để cự tuyệtngười này, muốn khiến cho tình hình ngày càng trở nên phức tạp.

      "Nếu muốn mình, chứng minh muốn người nhà hay bạn bè biết hành tung của mình, tôi là người ngoài, có thể coi như tôi tồn tại."

      Đâu phải chỉ vì hai người là người xa lạ, quantrọng nhất là, Tả Luân thể để cho nhócthiếu chút nữa xương sườn gãy làm hai khúcnày chạy loạn khắp nơi.

      Ôn Miên nghe xong khỏi bĩu môi, thằngnhãi Tả Luân này cũng có lúc vô vị như thế!

      "Đưa đến nơi, chuyện khác tôi nhúngtay, biết tôi theo sát."

      ........ ta ?

      Tả Luân tuyên bố để mặc cho bệnh nhân này là chuyện xằng bậy.

      Ôn Miên suy nghĩ trong phút chốc, liếc mắt nhìn đồng hồ, còn sớm, đến lúc đó đừng lên ô tô trở về, chuyện này cũng bị chậm trễ rồi.

      Ôn Miên thở dài, cũng chỉ có thể để người đànông tùy ý theo bên cạnh.

      Tả Luân thích lải nhải, thậm chỉ tính cách cũng thích chuyện, hai người ngồi taxi rồi đổi sang xe đường dài, sau khi trầm mặc suốt cả đoạn đường, Ôn Miên chân thấp chân cao bước xuống xe.

      Tả Luân nhìn quanh bốn phía, ra là khu nghĩa trang.

      Ôn Miên mua bó cúc trong cửa hàng, còn có điểm tâm, Tả Luân thức thời, nhắm theo theo đuôi nữa, khí cực kỳ tươi mát, Ôn Miên vào đoạn ngắn, rồi dừnglại.

      đặt bó hoa lên trước bia mộ, yên lặng nở nụcười.

      "Nhìn thấy , tôi cảm thấy thời gian trôi qua nhanh." Ôn Miên khom mình bái lạy cái: "Lại thêm năm, Lâm tiểu thư."

      ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau sạch di ảnh của , đặt từng món vật phẩm ngayhàng trước mộ.

      " có biết, đời này của tôi quả cóchút tiền đồ nào, chuyện dũng nhất mà tôi từng làm chính là cứu ." tới đây, nướcmắt tràn mi: "Kết quả, lại vẫn là hại chết ."

      Bức ảnh đen tráng nghiêm trang, phía làmột thiếu nữ trẻ tuổi tươi cười như hoa, nhẹnhàng động lòng người, có thể tưởng tượngđược khi ấy còn sống khiến cho bao nhiêungười mến.

      "Lâm tiểu thư, biết , tôi cam lòng." Ôn Miên lau nước mắt, những giọt nướcmắt sáng trong lại càng rơi xuống nhanh hơn, khiến cho cách nào dừng khóc được:"Nếu người gặp là tôi của tại, tôi nhấtđịnh để rơi vào hoàn cảnh đó....."

      Bởi vì, gả cho người đàn ông này, còn có vụ án lớn từng trải qua này, đều khiến cho tin tưởng, thể giới luôn có mặt khiến cho thất vọng.

      Có đôi khi, cần ngôn ngữ, con ngươithâm trầm của người đàn ông kia cũng đủ để an tâm.

      "Lần này tới.......... Tôi còn rất nhiều điều, muốnnói với ."

      Ôn Miên muốn mượn ngày kỷ niệmnày, tới nóicho ấy, Lâm tiểu thư, nếu còn sống, tôi tin cũng gặp được người như vậy, hạnh phúc.

      cũng giam cầm hoạt bát hồn nhiêncủa thiếu nữ quá lâu, muốn cho an nghĩ này, tới lúc bước ra khỏi bóng đen quá khứ rồi.

      Tả Luân nhìn về phía xa, ở nơi non xanh nướcbiếc này, nếu có thể có sau khi chết, tới trước mộ phần đặt bó hoa, hẳn là chuyện rất đẹp.

      Ý nghĩ này khiến có người đàn ông dừng được ý cười, Ôn Miên ngẩng đầu, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.

      "Nếu ngày nào đó tôi chết, có thể đến tặng mộtbó hoa ?"

      Thanh trầm thấp nghiêm túc của người đànông khiến cho Ôn Miên ý thức được đây phải là chuyện đùa, mà càng giống như lời giao ước.

      "Đừng lời này." nhíu mày, đối phương hờ hửng với cái chết như vậy, khiến cho trong lòng loại áy náy hiểu: "..........Bộ dạng của giống trai tôi."

      Chân mày Ôn Miên khẽ nhúc nhích, biểu tình thành khẩn: "Còn có, cảm ơn tham gia hành động lần này, cứu tôi, hi vọng trởvề Mỹ mọi chuyện đều thuận lợi."

      Tả Luân hơi nhíu mi, sắc mặt tái mét, nóimột từ.

      Lúc này Ôn Miên cho rằng, có lý do đểgặp lại ta nữa.

      cũng muốn trung tá Cù ở phía nơi bộ đội bảo vệ quốc thổ thêm phiền hà, vạn nhất hậu phương này cháy, sếp mà nóng giận,cầm súng lên người đầu tiên bị bắn chính là !

      *****

      Cù Thừa Sâm cùng ôn Cù đến bệnh viêntrung tâm, Thi Thiến Nhi nằm ở phòng VIP trêntầng cao nhất, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấyphong cảnh hoa viên xung quanh, yên tĩnh như họa, là nơi tốt nhất để tĩnh dưỡng.

      Cù Viễn Niên nhiệt tình bắt tay với cục trưởngThi, hai người là bạn bè lâu năm, pha ấm trà, ngồi vào bàn đàm đạo.

      Cù Thừa Sâm chào hỏi trưởng bối, lấy cớ đưaThi tiểu thư đến hoa viên giải sầu, hai người đơn độc rời khỏi.

      "Em hoàn toàn nhượng bộ rồi, vẫn khôngkhiến hồi tâm chuyển ý được sao?"

      Cù Thừa Sâm thấy tình trạng tinh thần của tốt, cũng lo quá mức kích thích .

      "Thi tiểu thư, đừng quấy rầy vợ của tôi nữa."

      Thi tiểu thư? Nghe thấy xưng hô này, Thi Thiến Nhu khỏi cười khổ, trong lòng lạnh giánhìn về phía người đàn ông này.

      lúc này khác xa thiếu niên tự phụ bạctình lúc trước, nhưng vì sao lại càng đối xử lạnhlùng với hơn cả lúc trước.

      Vẻ mặt của Cù Thừa Sâm vẫn là sóng gió, biết dựa theo tính cách lúc trước của Thi Thiến Nhu, đúng là người sẽkhông làm ra những việc này.

      Trước kia cũng đeo bám như thế.

      Nhớ năm đó là hoa hậu giảng đường của trung học Trí Viễn, có tài năng, khéo hiểu lòng người, thông tuệ, độc lập, đương nhiên bộ dángcũng rất được, phù hợp với tất cả cầu vềmột người bạn của Cù Thừa Sâm.

      Thời kì niên thiếu của Cù Thừa Sâm, đặtra mục tiêu, tìm ưu tú làm bạn , cho rằng loại tình cảm tán thưởng và mếnđối với người khác phái này chính là .

      Còn sau đó cũng phải toàn tâm toàn ý, rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cũng tuyệt phải tìm người đểchơi đùa, thậm chí còn suy xét tương lại có muốn cưới Thi Thiến nhi làm vợ hay .

      là quân nhân, cái muốn là đoạn tình cảm xuôi buồm thuận gió, dù sao lý tưởngluôn tốt đẹp, còn thực quá tàn nhẫn.

      Chỉ có điều vận mệnh trêu đùa, hai người vẫn phải xa nhau, mãi đến khi Cù Thừa Sâm gặpđược nhóc con giờ kia, mới biết có số việc bao giờ muộn.

      có thể khiến cho tâm của , nhuộm đầy tình cảm chân thành mềm mại.

      Cù Thừa Sâm thể quay lại, trở về chính mình của năm đó, cũng thể quay đầu tìm lại Thi Thiến Nhu.

      "Em chỉ muốn biết, vì sao lại muốn kết hôn với ấy?"

      "Tôi kết hôn, cảm thấy quá đột nhiên, làvì dự đoán được, tôi cần thiếtphải giải thích."

      Thi Thiến Nhu thót tim, hít ngụm khí lạnh: "Cù Thừa Sâm, chẳng lẽ chưa từng tiếc nuối sao?"

      "Quan niệm cách nghĩ giữa chúng ta kỳ thậtkhông giống nhau, năm đó tôi , chẳng lẽhiện giờ vẫn sao?"

      sợ chưa hoàn toàn thông suốt, hôm nay rốt cuộc cũng vạch ra giới hạn ràng, cảnhcáo được vượt qua.

      "Em từ bỏ như vậy, em chờ ."

      Cù Thừa Sâm đoán được là ngangngược như vậy, đành phải dùng lời sắc bénđáp lại: "Thi Thiến Nhu, đợi được tôi đâu."

      "......"

      Thấy hai người còn gì để , sếp tiện nhiều lời liền rời khỏi.

      Chờ người đàn ông rồi, Thi Thiến Nhu gửicho vợ tin nhắn dài.

      " có biết bài hát tiếng Cù Thừa Sâm thích nhất là gì ? Năm đó sinh nhật ấy, chúng tôi nghe bài hát này, sau đó....... tôi quên được mỗi chuyện xảy ra vào đêm đó, tôi quên được nhiệt tình, ôn nhu, lạnh lùng, hơi thở mạnh mẽ của ấy...."

      "Ôn Miên, tôi nên tiếng cảm ơn với , dũng cảm cứu tôi khi đó của khiến tôi cực kỳ cảm động. Mà ta vẫn luôn tâm niệm, coi ấy là duy nhất........ Mất sinh mệnh lại trởthành gông cùm xiềng xích của ấy, cho nên chúng tôi mới ngừng khắc khẩu, cuối cùng tôi chịu nổi những thứ này mà xuấtngoại, khi đó ấy vẫn giam cầm chính mình, mua dây buộc mình, sau khi biết được tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng hối hận, tôi nên rời khỏi ấy."

      Bên kia Ôn Miên nhận được tin nhắn trong điệnthoại, trong lòng rối loạn.

      phải là kẻ ngốc, biết người phụ nữ này phơi bày những lãng mạn cảm độngtừng có với trung tá Cù cho xem.

      đêm mất hồn, mất sinh mệnh? Liên tưởng như vậy, chẳng lẽ câu chuyện cẩu huyếtnày là Thi Thiến Nhu mất đứa con của trungtá Cù?!

      Sắc mặt Ôn Miên trắng bệch, tim đập thậtnhanh, trong đầu loạn lên mơ mơ hồ hồ, toàn thân lại như nhũn ra.

      Cho dù chấp nhận được đoạn quá khứnày của , chuyện quan trọng nhất lúc này là,thua người thua trận, cầm điện thoại nhắn tin, nhìn hồi lâu mới cắn răng cáinhấn gửi .

      " , vậy đáng tiếc. PS: Tôi chorằng những lúc người đàn ông này chơi đùa vớitôi trong nhà bếp phát huy tất cả thực lực, xem ra còn có những chỗ còn chưa khai phá."

      —— Cho tức chết!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :