1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Triền miên

      Edit: Nhu nha tieu thu, Yuki_Piano
      Beta: SCR0811



      khối tuyết lớn trượt từ nhánh cây xuống,rơi mặt đất.

      Ôn Miên gối vào hõm vai của người đàn ông, nhàng hô hấp, từ từ cảm thụ cảm giác lầnđâu tiên thuộc về nhau. Tuy lần thể nghiệm đầu tiên này thể đạt được khoái cảm cao nhất, nhưng trêu chọc của mang đến chocô rất nhiều khoái cảm và an ủi, thế nào quên được.

      Cù Thừa Sâm sợ vẫn còn khó chịu, vòng mộtcánh tay qua ôm : "Có sao , ôm em."

      Ôn Miên nào dám , bị chiếm cũng càng ngày càng cảm thấy có mùi vịchinh phục được người đàn ông của mình.

      Cánh tay rắn chắc ôm đặt dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, sắc mặt vẫn như thường,nhìn chằm chằm lát mới xoay người rờikhỏi, người Ôn Miên là dày đặc những ấnký xanh tím của .

      Nước nóng mang chút cảm giác mệt nhọc, lại thể mang những biến hóa trong tâm tư của Ôn Miên. Thân thể còn có chút đau, nghĩ tới chuyện hai người vừa làm, liền đỏ mặt.

      Dục vọng của Cù Thừa Sâm cũng đượcthỏa mản, sinh lý được thỏa mãn, cảmgiác có chút. . . . cười khổ, biết làmsao, tình hình tại của cách nào thích ứng được vớ lần kích tình thứ hai.

      Ôn Miên tắm xong ra ngoài, nằm lên giường liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Giấc ngủ của vừa sâu vừa yên ổn, vốn tưởngrằng có thể ngủ cả đêm, ai ngờ mới ngủ được ba bốn tiếng, qua nửa đêm biết tại sao Ôn Miên lại tỉnh dậy, suy nghĩ đầu tiên khi mới thứcdậy là -- , vẫn còn cứng!

      phải là. . . . . . cứng cả buổi tối đấy chứ? !

      Vật kia hiên ngang hùng dũng đặt ở mông , cù thừa sâm thấy có phản ứng, cũngkhông cố nhẫn nại nữa, từ phía sau hôn lênlưng , bàn tay luồn vào trong áo ngủ của ,phủ lên vùng ngực mềm mại phấn hồng của .

      Cù Thừa Sâm say sưa hôn trong ngực, từ từ khơi lên ngọn lửa tình dục, nhíumày cười tiếng, hỏi : "Nghỉ ngơi đủ rồi đúng ?"

      "Cái gì?"

      "Làm thêm lần nữa."

      Cho nên. . . . . . Những thứ vừa rồi, quả nhiên đều chỉ là làm nóng người sao?

      Cù Thừa Sâm vẫn chậm rãi hôn Ôn Miên từng cái từng cái , đồng thời áp cơ ngực rắn chắccủa mình lên thân thể mềm mại của , lòng bàn tay của và vật nam tính người đều chấtchứa dục vọng mãnh liệt.

      muốn rong ruổi.

      Áo ngủ của Ôn Miên bị cởi ra, chẳng biết từ lúc nào nhanh tay rút cái chăn của . Tròchơi bắt đầu, so với lần đầu tiên nụ hôn củaCù Thừa Sâm giảm bớt an ủi, tăngthêm chút cuồng dã vì còn sợ dọa đến nữa.

      Trải qua lần đầu tiên thăm dò, với trí nhớ củamột người lính, có thể nhớ những vịtrí mẫn cảm của : vuốt ve chỗ nào để côkhông thế kháng cự, hôn thế nào để khiến cômất lý trí.

      trêu chọc của căn bản hề tốn nhiều sức, Ôn Miên nằm dưới thân thể khỏemạnh này vốn khó có thể chống cự, dùngtay giữ đầu , áp lên nụ hôn dài nóngbỏng, thể nào tránh được.

      Ngón tay của Cù Thừa Sâm vuốt lên nhũ tiêm của , vật nam tính của đặt giữa hai chân

      "Đừng sờ. . . . . . Em khó chịu."

      thích ánh mắt ướt át lúc này của , cáng hiểu khó chịu là có nghĩa gì. Sếp Cùvẫn độc miệng như cũ, "Ôn miên, em ướt rồi."

      Ôn Miên quýnh lên, còn chưa kịp kháng nghị,Trung tá ăn hết cái miệng nhắn của ,ngón tay liên tục ra vào ở nơi ướt át của . Hai chân càng kẹp chặt, cảm giác xa lạ kia lại tới.

      Nước mắt chảy dài bên má, mấy ngón tay của dính đầy mật dịch trong suốt của .

      Thanh sắc đủ đầy. ( thanh và màu sắc đều cóđủ)

      Cù Thừa Sâm hài lòng nhìn nét mặt hưởng thụ của , nắm eo , chuẩn bị thẳng vào chủđề. Trước tiên sếp mở hai chân của ra, nhẹnhàng chuyển động thăm dò lại thấy được trong đáy mắt Ôn Miên lộ ra vẻ cầu xin.

      Vật cứng rắn dính chất dịch trong suốt của chậm rãi đến gần làm người
      ta gần như mất khống chế, Cù Thừa Sâm trở nênmạnh mẽ mười phần, ôm cái mông của , chút khách khí xâm nhập vào mật đạo ấm áp và chặt chẽ của .

      Thanh xấu hổ của tiếng nước vang vọngtrong phòng, người đàn ông rên khẽ tiếng, thể khống chế đâm vào sâu trong , càng ngày càng mãnh liệt, mang đến cho ngườita cảm giác tê dại toàn thân.

      lâu sau, mồ hôi ướt đẫm hai cơ thể trần truồng, Ôn Miên vẫn còn run sợ ,khẽ nức nở, Cù Thừa Sâm nghe tiếng thở dốc, tiếng cầu xin tha thứ, khiến cho nơi kia càng trở nên cứng rắn, cả cơ thể đều nhanh chóng tê dại.

      Đây mới là cảm giác vui sướng chân chính khi 'make love'.

      Động tác của hai người so với đêm đầu tiêncàng thêm khắn khít, Cù Thừa Sâm trêu chọc vành tai của , chọc cho hồi vô cùng sảng khoái. Nơi đó co rút lại bao bọc lấy vật củaanh càng chặt chẽ.

      Cù Thừa Sâm cười tiếng, càng ôm chặt hơn, rất hài lòng nhìn hình như vô cùng phối hợp và vui vẻ.

      "Làm gì mà nhìn em chằm chằm vậy." Ôn Miênxoay mặt, lấy tay ngăn trở ánh mắt thâm thúycủa người đàn ông.

      Ánh mắt của giống như là ánh trăng sángtrong đêm tuyết, dĩ nhiên, giờ phút này mây đenđã che khuất trăng.

      "Tại sao?" Cù Thừa Sâm cố ý hỏi, bắt lấy hai cái tay nghe lời của , mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

      Sếp Cù cao cao tại thượng của , Trung tá đại nhân, lên giường quả gần như thay đổithành người khác.

      mạnh mẽ ra vào hoa huyệt của khôngngừng, vừa cúi đầu hôn bả vai của , Ôn Miênkhông chịu nổi, thanh nhu mềm cực kỳ giốngtừng viên kẹo đường.

      "Em. . . . .Rất xấu hổ."

      Cù Thừa Sâm dịu dàng khuyên bảo, "Ôn Miên, cần khẩn trương."

      . . . . . . khẩn trương mới là lạ!

      trực tiếp liếm láp từng tấc da thịt của ,ngón tay ác ý vân vê nơi căng tròn của , người đàn ông nhìn vào nơi ẩm ướt của , vừalo lắng, lại có chút khó nhịn cách nàothỏa mãn được.

      Nếu mạnh hơn chút, có làm đau hay ? Cho dù này , cũngcó thể cảm thấy vẫn còn có chút đau đớn.

      Hôn từ xương sườn lên , vừa hôn vừa liếm, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của , Cù Thừa Sâm ôm Ôn Miên lên, để tựa vào lồng ngực trần trụi mê người của , dưới dẫn dắt của , nơi đó của từ từnuốt vật to lớn của vào.

      Ôn miên ngồi ra sau, động tác của Cù Thừa Sâm càng kịch liệt, biết làm sao mới có thểlàm cho càng thoải mái hơn, chỉ có thể lời mặc cho giày vò mình.

      Phóng túng như thế, giống như bật mở công tắc, trái tim dâng lên từng trận hạnh phúc thỏa mãn. tựa đầu lên cơ bắp rắn chắc của , dịch thấm ướt vật cứng rắn của .

      "Vòng hai chân lên, ôm lấy ." Sếp điều chỉnh tư thế, ra lệnh.

      Ôn miên chỉ có thể vứt bỏ xấu hổ, tách ra haichân thon dài ra, dung sức kẹp chặt phần eo trầntrụi của người đàn ông trước mặt.

      U Huyệt nghênh đón từng đợt ấm áp, Cù ThừaSâm giữ chặt cái ót của , hai đôi môi dây dưa với nhau, gắng hết sức làm cho mình nuốt lấy vật nam tính của , Ôn Miên nắm mái tóc của , vừa như bị đau, lại vừa như là mê ly.

      Cù Thừa Sâm quá yên tâm, cau mày hỏi,"Đau sao?"

      thế nhưng lấy tay đẩy chỗ hai người kết hợp ra. Ôn Miên vội vàng mím môi lắc đầu, thực tế khoái cảm này hiển nhiên đáng sợ hơn lần trước nhiều.

      Người đàn ông thẳng lưng rút vật nam tính ra, lại gấp rút đưa vào, giống như là trừng phạt .

      Ôn Miên còn kịp rên lên, Cù Thừa Sâm giống như là chọc đến nơi nào đó của , mà hình như ý thức được điều đó, nhận được khích lệ to lớn nhất, vì thế rút ra đến đỉnh, còn chút bận tâm tận lực đâm vào, tần suất nhanh kinh người.

      Tiếng nức nở nghẹn ngào của hòa hợp với tiếng va chạm của trở nên vô cùng êm tai. Rốt cuộc, bị làm đến mức khóc lên, bộ dáng ủy khuất giống đứa bé khiến người ta cực kì đau lòng.

      Cù Thừa Sâm sợ hết hồn, thả tiểu mỹ nhân lạitrên giường, "Sao thế, làm đau em hả?"

      Ôn Miên hoa mắt chóng mặt thôi, nhắmmắt lại thầm, " đau. . . . . . Rất thoải mái. . . . . . Em còn muốn muốn. . . . . ."

      bị hành vi của khống chế, lời còn mạch lạc nữa.

      Con ngươi của Cù Thừa Sâm trầm xuống, trênnét mặt che giấu vẻ mừng rỡ và cảm giác chinh phục!

      Bọn họ phù hợp như vậy.

      Người đàn ông lại ôm chặt Ôn Miên, hôn lại hôn, lập tức nhấc cao hai chân của , đặt lênvai mình, bắt đầu điên cuồng rút ra, đâmvào. Ôn Miên nhiều lần bị đỉnh nhọn kia đâmvào, nhịn được run rẩy, kín đáo vân vê cái mông mạnh mẽ của , ngăn chặn thiếtbổng vĩ đại của hướng về phía mình.

      Cù thừa sâm than tiếng, bị hành động đầy thương ngàn năm khó gặp của kích phát tất cả nhiệt tình và tính dục, tiếngva chạm "ba ba ba" vang lên tùy ý mà kích liệt, hung hăng cắm vào đưa tới cao trào, khiến cho chìm trong cảm giác hổ thẹn khiđạt được khoái cảm chưa từng có. . . .

      Thân thể Cù Thừa Sâm căng cứng lại, cố gắng chuyển động vài cái rồi bắn ra, Ôn Miên dụi nước mắt vào lồng ngực , tiểu huyệt run run, nhiệt nóng toàn thân giảm được.

      Tất cả vùng vẫy và biến hóa của đều được Cù Thừa Sâm nhìn thấy ràng, cổ của côđỏ bừng, tràn đầy vết hôn.

      muốn giao phó toàn bộ bản thân mình cho người đàn ông này.

      ra, đây mới là phó thác cả đời.

      Theo rút ra của người đàn ông, Ôn Miên cảm thấy hai chỗ hai người giao hợp có chất dịch chảy xuống khe mông của , làm ướt đẫm ga giường phía dưới.

      Thẹn quá hóa giận, Ôn Miên há mồm cắn vào vai Cù Thừa Sâm, hành động mờ ám này khiến Sếp Cù vô cùng vui vẻ.

      sờ sờ đầu , giọng mang theocưng chiều vô hạn thổi lớp khí nóng vàobên tai , "Miên Miên."

      ". . . . . . Hả? gì?" Ôn miên lấy lại bình tĩnh, lý trí cuối cùng cùng từ từ quay về.

      Cù Thừa Sâm hề thở gấp chút nào, thể lực tốt đến nỗi Ôn Miên muốn châm chọc!

      in lên trán nụ hôn thề ước chân thành và tha thiết, "Em là của , mãi mãi."

      Loại dục vọng này, mãnh liệt như thế.

      Dạo này bận quá, thi suốt thôi, nên lịch post đều, các bạn thông cảm nha!!!
      Yun Jungah thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: ở quân doanh


      Sáng sớm mùng , kèn báo thức vẫn vang lên đúng giờ, Cù Thừa Sâm đứng dậy mặc quần áo, Ôn Miên vẫn còn ngủ say.

      lưng trung tá vẫn còn vết móng tay do côkhông kìm lòng được để lại, nhìn cuộn tròn người như con nhộng trong chăn ấm, khỏi cười cười, giúp chỉnh lại gócchăn, lại nghỉ tới khoảnh khắc triền miên thể khống chế được của hai người, sờ sờkhuôn mặt nhắn nhô ra khỏi chăn ấm.

      định xoay người, Ôn Miên lại thức giấc, bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo của , "Đừngđi....."

      nửa mơ nửa tỉnh, giống như lời mớ tronglúc mơ mơ màng màng.

      "Đêm nay còn có nhiệm vụ." Cù Thừa Sâm nhíu mi, cảm thấy có chút đành lòng,"Ngày mai ở cạnh em cả ngày, giờ ngủ nhiều thêm chút ."

      Lời của trung tá khiến cho Ôn Miên nửa tỉnh nửa mê hoàn toàn tỉnh táo, dụi mắt,ngượng ngùng buông cánh tay ra.

      "Chừng nào ngủ dậy, thiếu tá Lục của bộ phận liên lạc đến tiếp đãi em."

      Người đàn ông ném lại lời nhắn như thế, nhìn bé vẫn núp ở trong chăn nhúc nhích, cũng thêm gì nữa, rắc rắc tiếng, nhàng đóng cửa phòng.

      Quả Ôn Miên rất mệt, nghĩ tới lănqua lăn lại như thế đêm, còn cực nhọc vấtvả hơn huấn luyện thể năng ở trường cảnh sátlúc trước!

      Kì kèo mè nheo hồi lâu chỉ muốn tiếp tục nằm giường, lúc nhận được điện thoại của thiếu tá Lục - Lục Trang Nghiêm, Ôn Miên vẫn cònđang sầu muộn với những vết hôn ngân hoặc nặng hoặc cổ mình.

      Từ trước đến nay thích mặc áo cổ cao,may mắn là còn mang theo chiếc khăn quàng cổ, bằng sao dám lại trong đại viện quânđội thần thánh này đây.

      Tính cách của thiếu tá Lục Trang Nghiêm hiềnhòa, tính tình khiêm tốn hữu lễ, đúng là có chút giống dáng vẻ cao sang của con cháu cán bộ, tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, rất nhanhliền quen thân.

      " còn biết ." Thiếu tá Lục khôngchút khách khí cho đứa em này của cái sách: "Sếp Cù lúc trước vì muốn làm người của em, còn tự mình sử dụng cơ sở dữ liệu ở chỗ tụi ."

      Ôn Miên nhất thời gì, đành phải giả ngu cào cào tóc.

      Lục Trang Nghiêm dẫn vị quân tẩu xinh đẹp mới nhậm chức này dạo xung quanh đại viện bộ đội, hai người vừa đến gần trạm gác, tiểu binh từ xa chạy đến.

      "Báo cáo!" Cậu ta làm lễ, thở hơi gấp : "Thiếu tá Lục, tới đúng lúc, chúng tôi mới nhớ tới có lời nhắn biết có nên nhắn cho đội trưởng Cù hay ."

      "Sao lại thế?"

      Cậu lính liếc nhìn Ôn Miên động lòng người bên cạnh, mặt có chút khó xử, dù sao toàn quân dưới đều biết sếp Cù dẫn theo người nhà đến.

      "Vừa rồi có , là bạn của độitrưởng Cù, vội tới đưa cho ấy vài thứ,chúng tôi với ấy, đội trưởng ở căn cứhuấn luyện, ấy liền để lại mấy thứ nhờ chúngtôi chuyển giúp, người rồi."

      Ôn Miên khỏi sửng sốt, vội hỏi: " này có phải có tóc dài, đeo kính màu đen, bộ dáng rất xinh đẹp hay ?"

      Thiếu tá Lục bất động thanh sắc nhướng nhướngmày.

      "Vâng!" Cậu lính kia vẫn còn rất trẻ, khoảng 18, 19 tuổi, mắt cậu ta nhìn thẳng về phía trước:"Bất quá xinh đẹp như phu nhân đội trưởng Cù của chúng ta!"

      Ôn Miên: "......."

      Thiếu tá Lục đứng bên cạnh vội giải vây cho , ta vỗ vỗ vai cậu lính trẻ: "Miệng lưỡi củatiểu binh cậu ngọt nha, tệ, tôi nhớ kỹ cậu."

      Đám binh lính đứng lên làm lễ với bọn họ, sauđó mới chuyển giao những vật của kia cho Ôn Miên.

      Trừ bỏ chiếc khăn quàng cổ màu xám bằng thủ công trong túi giấy, còn có cái cốc giữ nhiệt có hoa văn cỡ lớn, mở ra ngửi được mùi hương rất đậm đà, màu sắc tươi bóng - canh củ sen hầm xương.

      Áo cơm có đủ, đúng là chu đáo.

      Từ Thành phố Nam Pháp đến đây hề gần, huống hồ trời còn tuyết lớn, khí hậu khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Thi Thiển Nhu cố ýtới đại viện bộ đội chỉ để đưa cho sếp Cù mộtcái khăn quàng cổ và chén canh....... thế nào cũng cần phải nữa.

      Lục Trang Nghiêm bồn chồn trong lòng, theo lý quan hệ giữa kia và Cù Thừa Sâm cũng phải là ít, sao này chẳng những quan tâm, mà khóe miệng lại còntreo lên nụ cười ngọt ngào?

      Đương nhiên ta hiểu Ôn Miên tínhtoán thế nào.

      Ôn Miên cầm những thứ này, trong lòng sớmvạch ra mưu ma chước quỷ: Ừ, cũng được, tới cùng cũng là phen tâm ý của người ta, cũng thể lãng phí rồi.

      ************

      Vị trung tá Cù minh thần võ của chúng ta, còn biết là tai vạ của sắp ập tới.

      Tuy vẫn là đầu năm, nhưng bộ đội đặc chủng của Hoa Dao bắt đầu huấn luyện nhưthường, chẳng những là để tùy thời tùy chỗ có thể có trạng thái tốt để lao ra "chiến trường" đặc biệt của họ, còn là vì chuẩn bị cho quân diễn năm sau của quân khu.

      Phải biết rằng, vượt qua quân diễn quy mô lớncủa quân khu, phải chiến đấu giành thắng bại với các đội khác, ảnh hưởng đến địa vị của cả chi bộ trong quân đoàn, cho nên các đơn vị trận địa đều sẵn sàng đón địch, tuyệt đối thể qua loa.

      Đội phó của tổ hành động hạng nhất A Tường,sáng sớm hôm nay tinh thần phấn chấn kéo cả đội ra sân huấn luyện: "Cả đảm các cậu, năm nay là gặp may rồi!"

      Có người hỏi cậu ta, đội phó, sao lại nhưthế?

      "Hắc, phải các cậu đều biết lão Đại gần đây mới vừa kết hôn sao, chị dâu hôm qua cũngtheo đến bộ đội rồi! Tâm tình của lão Đại chúng ta chắc chắn là tệ, cho nên.....Khẳng định là có rãnh rỗi cân nhắc phương phápmới để dày vò các cậu!"

      Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, nóivậy nghĩa là tâm tư của đội trưởng Cù khôngđặc trong huấn luyện.

      Tất cả đội viên đều hân hoan nhảy nhót, Cù Thừa Sâm sớm đoán ra chút điểm ấy của bọn họ, khoanh tay đứng phía trước, mặc bộ bộ trang phục huấn luyện, thần khí lão luyện, dángngười mạnh mẽ, ngũ quan tuấn mỹ mang theo vẻ cười nhạo như cũ.

      Người đàn ông nhìn nhìn bọn họ: "Bởi vì trướcđó vài ngày tôi vừa mới kết hôn, cho nên, tâm tình tệ!"

      Mọi người ngầm vui vẻ trong lòng, trung tá tiếp: "Cho nên, từ hôm nay trở , mỗi ngày tôisẽ tự mình cùng vác vật nặng chạy việt dã 10km với các cậu, mọi người đều phải......"

      "......."

      Mọi người đều bị lời của Cù Thừa Sâm làmcho chấn kinh, má ơi, đội trưởng căn bản là sau tân hôn thỏa mãn dục vọng mà?!

      Mắt thấy bọn họ bảy vặn tám nghiêng, Cù ThừaSâm thu lại lời đùa, "Đều giống các dạnggì rồi! Nghiêm cho tôi!"

      Sếp nghiêm mặt, quát: "Nhớ kỹ! Bất luận trongtình huống nào, bộ đội đặc chủng đều phải vữngnhư núi, phải đụng chuyện liền tan ra thành cát!"

      đám người liền lập tức ưỡn thẳng sốnglưng, khôi phục trạng thái huấn luyện ngàythường: "Vâng! Đội trưởng! Chúng tôi nhớ kỹ!"

      Bọn họ khắc trong tâm khảm, thời khắc vângtheo, quân lệnh như núi.

      Kết thúc ngày huấn luyện tiêu hao nhiềunăng lượng, tắm rửa xong, Cù Thừa Sâm trở lạiđại viện bộ đội ở chân núi, định về cùng côvợ của mình ăn cơm chiều, sau đó lại tiếp tục thực nghĩa vụ suốt đêm.

      Sếp vốn tưởng rằng, Ôn Miên có tâm tưgì để nấu cơm, mới muốn dẫn đến căn tin ăn tạm, ai ngờ lại mang bình nước canh nóng hôi hổi đến đây.

      Mắt thấy vẻ mặt phỏng đoán của sếp, vợ nhỏhọ Ôn chột dạ: "Sao thế?"

      "Em còn có thể nấu canh?"

      Những lời này của Cù Thừa Sâm còn có thâm ý khác, mặt Ôn Miên đỏ lên, hôm nay quả cômệt đến muốn làm bất cứ chuyện gì, đúng là hiểu .

      "Thời tiết lạnh như thế, uống chút canhxương tốt hơn."

      Trung tá nhìn vợ múc chén canh củ sen hầm xương cho , trong lòng tự hỏi đâumua nguyên liệu, Lục Trang Nghiêm dẫn trung tâm buôn bán?

      Cù Thừa Sâm cầm lấy thìa, vừa nếm ngụm , hai tròng mắt lập tức híp lại, khuôn mặt tuấn tú chút thay đổi, nhìn cònđang nguyên do, vừa tức vừa buồn cười: "Canh này của em ở đâu ra?"

      Ôn Miên cũng sợ người này chất vấn, mặt vẫn rất đắc ý: " đoán ?"

      Cù Thừa Sâm suýt nữa bị làm cho tức lên: "Ôn Miên, em tiến hành khảo hạch anhsao?"

      "Sếp, sao lại thế?"

      vòng hai tay trước ngực, khóe miệng cườinhạt chắc chắn: "Canh này là do Thi Thiển Nhu đưa tới?"

      "......"

      Cừ , lần này ngược lại Ôn Miên lại làm cho chính mình tức lên rồi.

      cũng lợi hại, ngụm như thế cũng có thể nếm ra, vậy canh của người yêucũ nấu, hương vị khó quên sao?

      Cù Thừa Sâm đoán được suy nghĩ của này, hạ mắt xuống, xem như bất đắc dĩ: "Kỳ là vì uống ngon."

      dừng chút, khóe miệng lên nụcười ảm đạm: "Nhiều năm như vậy, vẫn uống ngon."

      Ôn Miên nghe xong, trong lòng hơi xúc động.Mặc dù miệng hương vị nước canh hề vừa ý người, nhưng câu này, ít nhiều cũng khiến người ta sầu não và tưởng nhớ lại quá khứ......... còn nhớ mong ấy sao.

      Thi Thiển Nhu là mối tình đầu của , ấy cóđược toàn bộ tình thời niên thiếu của ngườiđàn ông này, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủkhiến cho Ôn Miên hâm mộ lại có chút.... ghen tị.

      Người nào đó còn tâm tình thăm dò tiếp nữa, thành thành : "Canh này quảthật là ấy đưa tới, ngoài ra, còn chiếc khăn quàng cổ, em cất rồi....."

      Nghe nguyên do xong, Cù Thừa Sâm cầm lấycốc giữ nhiệt bàn, ném cho A Tường ở cáchvách bọn họ.

      Bọn người kia lo ở căn tin căn cứ ăn cơm, theo đội trưởng chạy tới đây, phải vì xem náo nhiệt sao!

      "Đại Khuất, phải cậu thích uống canh xương sao, lấy chia ."

      "Đội trưởng.....Này, sao em có thể biết xấu hổ!"

      "Đúng vậy, đội trưởng, chúng em nào dám uống canh chị dâu cố ý nấu cho ngài!"

      Cù Thừa Sâm nhíu mày, ngón trỏ điểm mặt bọn họ, tràn ngập hàm ý uy hiếp: "Dong dài nữa, mỗi người ra ngoài chạy mười km cho tôi!"

      Đám kia đâu dám khách khí nữa, vùi đầu nhanh như hổ đói vồ mồi, chia chút canh nóng kia ra sót lại chút nào.

      Trung tá tiên sinh ngồi lại bên cạnh Ôn Miên, chỉ thấy nhóc này vẫn gục đầu xuống, như là cúi đầu nhận sai.

      Cù Thừa Sâm gõ gõ cái trán của : "Cái khăn quàng cổ kia, em cầm trước , về nhà xử lý."

      Nghĩ đến, vấn là đủ tin tưởng vào cuộc hôn nhân này của bọn họ, Ôn Miên vội tỉnh táolại, sao có thể vì hành vi đơn phương của kia, liền hoài nghi thái độ của sếp đứng đắn chứ!

      "Sao rồi, còn chưa tuyên bố khảo hạch thôngqua sao?"

      "Cù Thừa Sâm, thực thích uống canhcủa Thi tiểu thư sao?"

      Ôn Miên nào biết, trước kia, Thu Thiển Nhu cũng chỉ vì mà nấu vài loại canh như thế, khi đó Cù Thừa Sâm có qua với ta vàilần, có đúng phương pháp hay cũng chỉ có thể nấu ra loại hương vị khiến người ta khôngbiết nên khóc hay nên cười này, cũng chỉ có thể bó tay.

      từng, bọn họ đều là những người kiêu ngạo như vậy.

      "Vẫn là canh của vợ nấu ngon." Sếp mặtkhông đổi sắc, liếc xéo : " ấy chỉ có thếnấu canh cho ."

      Ai?!

      Ôn Miên cũng quản còn có người khác ởđây, túm lấy cánh tay , cầm lấy năm ngón tay thon dài của .

      Mà Cù Thừa Sâm trở tay, cũng thu bàn tay hơi lạnh của vào lòng bàn tay ấm áp của mình.

      "Chờ về nhà, em nấu canh củ sen hầmxương cho , có được ."

      xong, thấy người đàn ông này nhoẻnmiệng cười, nhất thời trong lòng sụp xuống mảng lớn, vô cùng thỏa mãn.

      Ôn Miên biết, phải cho hôn nhân của bọn họ thêm thời gian và gian.

      bảo vệ của , chính là vững như thành đồng.

      *********

      đêm chưa ngủ, Cù Thừa Sâm xong việc của gặp dịp mà nơi khác, trực tiếp trở về phòng, vào nhà thấy Ôn Miên vẫn ngủ,nghĩ đến ngày mai phải , cũng thực nênở bên ngày mới đúng.

      Cởi quần áo chui vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, côgái cảm giác được nhiệt độ cơ thể của , lùi về sau nhường ra chỗ trống, khóe miệng trung tá tiên sinh cong lên, bỗng nhiên rất muốn hôn cho tỉnh lại.

      ra, đây mới gọi là niềm vui khi kết hôn.

      Nếu trung tá muốn ở bên bé Ôn này cả ngày, vậy đầu tiên là thỏa mãn dục vọng của cũng tệ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: quan tâm của


      Ôn Miên cuốn chặt trong chăn, mặt đỏ hồng tỏ vẻ kháng cự, mặc kệ thèm tuân theo quân lệnh.

      " phải , gần đây có bãi bắn bia, có thể dẫn em thứ mấy phát sao?"

      Sáng sớm Cù Thừa Sâm giương vuốt về phía , lưu ý định muốn chạy trốn của vào đáymắt, trong đôi mắt lên tầng dụcvọng nhàn nhạt: "Để đạt được công bằng, có phải nên có đánh mấy phát trước ?"

      Ôn Miên: "......."

      Người đàn ông trước mắt này sao có thể là huấnluyện viên bộ đội đặc chủng lạnh lùng nóichuyện tình cảm của ngày thường chứ?!

      Được rồi, nhanh nhẹn như báo, trung tá đạinhân này thèm quản trong đầu suy nghĩ cái gì, chút lưu tình ngậmchặt vành tai của , chọc cho thở gấp.

      Ôn Miên tự chủ bám víu vào thân mình hơi nóng lên của : "Sếp Cù, là quá nghiêm túc rồi!"

      Cù Thừa Sâm bị đùa đến toàn thân khó nhịn, tay cầm eo , đột nhiên đâm vào, đủ ẩm ướt, lúc này có chút đau.

      Người đàn ông ý thức được điều đó, vội vàng an ủi, dùng đầu lưỡi liếm khắp bốn phía trêu chọc, giống như nhấm nháp miếng bánh ngọtthơm ngon.

      Cù Thừa Sâm chôn sâu vào nơi mê người này. muốn dùng danh dự của bộ đội đặc chủng để thề, vô luận bao nhiêu lần, đều biết chán.

      Cảm giác được nụ hôn mang theo hấp dẫn nhàn nhạt của người đàn ông, phòng ngự của ÔnMiên căn bản chịu nổi kích, mở rộng cửa thành, tùy ý cạy mở hàm răng, đao kiếm thiết kỵ cũng theo đó mà vào.

      cảm nhận được ràng phía dưới của tẩm ướt đủ vật cứng rắng của , bàn tay to giữphía trong hai chân , chút lưu tình, vuisướng đưa lên đỉnh vài lần.

      Ôn Miên thoải mái, đầu ngón chân hơi co lại,đàn ông thành thạo như từng có kinh nghiệm sao.

      Tâm tư nổi loạn, khó khăn lắm mới ôm đượcngười đàn ông này xoay người lại, trung tá Cù chỉ có thể tạm thời rút vật kia ra, để cho gáinhỏ leo lên phía mình.

      "Rất thành thạo, sao lại học được?"

      "Tự học thành tài."

      Huấn luyện viên Cù nhíu nhìu đầu mày, nhưngmà lại thấy vô cùng hài lòng, nắm lấy eo của , nhìn từ góc độ này, bộ ngực đầy đặn và đôi chân dài đều quá mức mê người.

      Hiển nhiên, Ôn Miên lên tới chiến trường thành hổ giấy, lúc khát vọng của người đàn ông lần thứ hai tiến vào trong cơ thể , cũngkhông biết phải làm gì cho đúng.

      Ánh mắt của , như có vài thứ bị sâu trongquá khứ, giờ phút này lại được lộ , "Em định lúc nào ngồi lên?"

      "......"

      Vẻ mặt đỏ bừng lên làm ầm ĩ hồi, da thịttrắng nõn trơn láng của Ôn Miên chỉ làm cho CùThừa Sâm càng thêm dâng trào khí huyết, sếp đành phải tự mình làm. Động eo, bắt lấy cặpmông đẹp của , ra sức ấn xuống, hướng về phía trước dùng sức va chạm.

      Cách cưỡi lên người này có thể khiến cho đâm sâu vào người , bắp đùi của hai người ngừng va chạm, lực đạo của Cù ThừaSâm cơ hồ nhanh đến mức để cho ngồiyên.

      Ôn Miên chịu nổi, qua lúc lâu, đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ,"......Ngừng được chưa?"

      Ai ngờ, vị quân nhân tại ngũ này lại nghiêm túc cảnh cáo , ", cho, phép, cúi, đầu."

      "......"

      Sau cùng, nước mắt chảy ngừng, ngaycả nửa điểm thanh cũng kêu ra được.

      Bất luận là tập kích thế nào, kết cục cuối cùngchỉ có .

      Hu, từ buối sáng đến buổi chiều, chân của người nào đó còn khép lại được.....

      *****

      Ở trong quân khu cũng rất được, chỉ tiếc là bộ đội Hoa dao có chính sách theo quân (đểngười nhà theo), sáng sớm hôm sau Ôn Miên lên đường về nhà, hai người trở về trạngthái mười ngày nửa tháng mới có thể gặp mặtmột lần như lúc trước, hơn nữa điều kiện tiên quyết là có nhiệm vụ đặc biệt.

      Rất dễ dàng mới có được tuần trăng mật chân chính, lần này lại phải chia xa, đối với ÔnMiên mà , khó khăn gấp đôi, ít nhất phía bên kia giường của còn ấm áp như thế nữa.

      Bất quá, lần đón nă m mới này quả náo nhiệt, trong quá khứ người đơn như Cù ThừaSâm hề thấy có gì khác biệt, năm nay có thêm , nghĩ tới ra lại khác nhiều đến vậy.

      Trung tá Cù xin nghỉ ngày, chỉnh đốnlại tác phong quân nhân trong chốc lát, liền dẫncô này đến sân huấn luyện bắn bia cạnhđại viện bộ đội, cuối cùng thỏa mãn tâm nguyệncủa .

      đến, Ôn Miên đặc biệt hút người cũng biết, gần đây có ít quân nhân ngang qua vẫn nhìn chằm chằm vào , tỉ lệ phụ nữtrong bộ đội ít đến thể nghi ngờ, con cừu này thành con mồi thích hợp nhất cho đám sói xung quanh.

      " truyền hình có , ở khoảng cách 800mthì viên đạn rơi xuống, nhưng diễn viên namchính vẫn có thể bắn ở cự ly 1200m, có thểsao?"

      "Có đôi khi chức nghiệp của tụi bị thần thoại hóa." Trung tá cười cười, gác cây súng bắntỉa của mình lên vai , "Nhưng nếu đây là nhiệm vụ, có gì là thể."

      Ôn Miên hiểu lời này, nhìn Cù Thừa Sâm xem như giá đỡ, lường trước được hẳn là rấtcó năng lực.

      Buổi tối Cù Thừa Sâm giúp thu thập hành lý,hai người ai cũng muốn , sợ phá hủy khung cảnh yên bình này. ôn Miên phát hiệncặp mắt thâm thúy kia, cả đều đều nhìn chằm chằm, bỗng nhiên ý thức được, bản thân có chút thương tâm rồi.

      Ban đêm thể ôm ngủ, tay chân lại lạnh nữa rồi.

      Hôm sau, tiếng kèn thổi lên, giờ biệt ly sắp đến,may mà thời tiết trong xanh, chẳng qua mặt đất vẫn còn tuyết đọng.

      Ôn Miên tỉnh lại trong trạng thái toàn thân đau đớn mỏi mệt, Cù Thừa Sâm nhìn hai gò má màu hồng nhạt của vợ , khóe miệng hơi cong, nhàng tặng cho nụ hôn chào buổisáng.

      Viên cảnh vệ Tiểu Ngô đứng ở trạm gác, đúng giờ đón người chị dâu khiến cho người ta thích này trở về nội thành.

      Cù Thừa Sâm dặn cậu ta đừng lái xe quá nhanh, lại quay đầu với Ôn Miên ngồi ở ghếphụ: "Trở về nội thành nhớ mặc nhiều quần áomột chút, lạnh."

      "Ừ, em nhớ rồi."

      Lúc tuyết tan, nhiệt độ khí vô cùng thấp, nhớ lời căn dặn của .

      Ôn Miên cúi đầu, vừa mới quen thuộc với đại viện bộ đội này, vừa mới quen biết với đám bộđội đặc chủng dở hơi của trung tá tiên sinh, vậy mà phải rồi.

      Huống chi bây giờ, quan hệ giữa hai người đãkhông còn giống trong quá khứ, ý nghĩa của sựbiệt ly cũng còn giống nữa.

      Cù Thừa Sâm nhìn bộ dáng uể oải của Ôn Miên,sau giây sững sờ, vuốt mái tóc đen dài ra ít của : "Quân diễn kết thúc, chắc là bên này vắng chút, đến lúc đó, trở lại ở vài ngày?"

      câu của ra mong muốn trong lòng , trong lòng Ôn Miên gợn sóng, cầm bàn tay , gật đầu.

      rất thích bộ đội nha.

      Cù Thừa Sâm khom người, trao cho Ôn Miên cái ôm ngắn nhưng có lực, để có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của , sau đóngười đàn ông này đứng tại chỗ, nhìn theo chiếcxe rời .

      Bốn bánh xe thổi tung lớp tuyết phủ mặtđường, trung tá Cù sửa lại vành nón, từ đầu đếncuối vẫn nỡ quay đầu.

      Mãi đến khi phía trước chỉ còn mảnh trời tuyết hiu quạnh, người đàn ông lạnh lùng mớithẳng lưng, bước những bước trầm ổn về đội ngũ tinh của .

      *****

      khí trong bộ đội dù sao cũng nghiêm cẩnthần thánh, so sánh, khí năm mới ở đường phố Nam Pháp náo nhiệt hơn nhiều.

      Mùng sáu tết, Ôn Miên tham dự tiệc tất niên do trường quốc tế tổ chức, địa điểm là ở nhà hàng năm sau trong thành phố, ra tay hào phóng như thế khiến cho cảm thấy bất ngờ.

      Chủ yếu là bao gồm cả người bạn kia của CùThừa Sâm, cổ đông trong trường học này đều lànhững người có bối cảnh hùng hậu.

      Mà xét thấy Thi Thiển Nhu cũng có mặt,người nào đó cố ý chăm chút ăn mặc phen.

      Mặc người bộ váy mềm bằng tơ tằm màu tím sậm có nếp gấp ở ngực của Vera Wang, tấtnhiên là quà mà mẹ chồng Bùi Bích Hoa tặng cho , nếu dựa vào chút tiền lương của , ăn uống vài tháng mới mua nổi.

      Ôn Miên mặc lễ phục dạ hội nên hành động tiện, chỉ có thể lái xe đến nhà hàng, vừa mới bước quay cánh cửa xoay, liền gặp trợ lý Tiểu Lý của ở trường học.

      "Ôi! Chị Ôn Miên, phải em chứ, em còn cho rằng giáo Thi là tiêu điểm đêm nay nha." Tiểu Lý chỉ chỉ vào dễ thấy trong bữa tiệc.

      Ôn Miên cười cười, nhìn theo phương hướng côấy chỉ, nhất thời có chút khó tiếp nhận.

      Nhắc tới đời sao lại có vừa xinh đẹpmà lại có khí chất thế này chứ.

      Ngày thường đeo kính đen, thục nữ, thanh nhã, đủ tốt rồi, ai ngờ ta vừa tháo mắt kính, cả người lại lộ ra vẻ quyến rũ, cao quý.

      Lúc này, Thi Thiển Nhu mặc chiếcváy hở vai màu đen của Fan Zhesi, đứng lẩn với vài vị lãnh đạo trường, cùng bọn họ nóichuyện, tán gẫu, tầm mắt ấy vừa chuyển,trông thấy bón dáng tinh xảo của Ôn Miên, cóchút ngạc nhiên.

      Lập tức, khóe miệng Thi tiểu thư chứa nụ cười, chân thành về phía người nào đó.

      " mặc bộ váy này rất đẹp."

      "Cám ơn." Ôn Miên xong, nhận lấy ly rượungười phục vụ đưa tới.

      Thi Thiển Nhu như vô ý mở miệng: "Đón năm mới thế nào?"

      "Tôi theo chồng đến đại viện bộ đội ở vài ngày." Ôn Miên cười nhạt, đôi con ngươi trongsuốt động lòng người: "Cảm ơn quan tâm củacô, còn tự mình mang canh đến cho ấy."

      thích lên tiếng trong ấn tượng, giờ lại cường thế khiến cho gần như chống đỡ được, khí có chút cứng nhắc, Thi Thiển Nhu nở nụ cười: " có lỗi, là do tôi ích kỷ."

      nhìn Ôn Miên, nhanh chậm : "Là do trong lòng tôi vẫn nhớ đến, nhớ đâylà do tôi nợ ấy."

      Ôn Miên duy trì nụ cười, cũng cắt ngang lý do thoái thác của ta.

      "Lúc đó khi quen với Cù Thừa Sâm, từng tự làm tặng ấy cái khăn quàng cổ, nấu chén canh cho ấy, là tôi giữ lờihứa, về sau chia tay với ấy, ra nước ngoài để đào tạo sâu, cũng còn cơ hội...." Thi Thiển Nhu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lạinói: " giáo Ôn, tôi hề mơ tưởng ấy phải như thế nào, bất luận ấy xử lý nhữngthứ đó như thế nào, đều sao cả, tôi chỉ muốn hoàn thành tiếc nuối của tôi."

      Ôn Miên đắn đo, này biết diễn trò, tuyên bố nhắm vào Cù Thừa Sâm, lại thông minh muốn xung đột chính diện với , mặt muốn duy trì hòa bình, mặt muốnbắt tay chia rẽ từ trường học.

      cũng muốn phá hỏng mặt mũi của hai bên, sợ chữa lợn lành thành lợn què.

      Ôn Miên cười : "Nếu giáo Thi nóichuyện muốn , làm chuyện muốn làm, tôi cũng muốn mấy câu, khôngvui."

      Thi Thiển Như cười cười, ra vẻ lắng nghe.

      "Chỉ cần là chuyện ấy ấy xử lý,tôi tuyệt đối nhúng tay." Ôn Miên nhìn như chút để ý, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.

      "Nếu gả cho Cù Thừa Sâm, tôi quan tâm cọc quân hôn này khó đến mức nào, tôi nguyện ý cùng ấy dắt tay nhau tiếp 50năm, 80 năm, hoặc là 100 năm.... Dù có mưa gió cản đường."

      giơ ly rượu đế cao trong tay lên, uống hơi cạn sạch: " xong rồi, tôi xin lỗi tiếp được."

      Đây là lý tưởng hào hùng của .

      Thi Thiên Nhu nhìn bóng lưng mềm mại mà kiêu ngạo của Ôn Miên, trong mắt lóe lên tia sángphức tạp cách nào nhìn thấu được, ta nhấp ngụm rượu, giận dữ : "Chỉ mình nghĩ thế thôi."

      Cũng chỉ khi có mặt người đàn ông kia Ôn Miên mới ra được những lời như thế, giờ lại thấy hối hận, tửu lượng của mình được xem là tốt, vừa rồi căn bản nênuống hết ly sâm banh kia!!

      Ôn Miên choáng váng đành phải tìm chỗnghỉ ngơi, lại ăn chút bánh ngọt, lúc lâu sau, men rượu vơi chút, mới tùy tiện tìm cớrời khỏi.

      đường về, ngồi trong taxi nhắm mắt dưỡng thần, Ôn Miên để bác tài xế dừng xe trước cổngtiểu khu, xuống sau xong mới chơi được mấy bước, lại phát thân thể có chút đứng vững, đầu nặng trĩu, tựa hồ rất khó suy nghĩ.

      Bất quá cho dù đầu có choáng váng, Ôn Miênvẫn có thể nhìn ra, chiếc xe dừng dưới lầu nhà mình này mình chưa từng thấy qua.

      " uống say?"

      "Ưm, còn chưa có."

      Ôn Miên đáp xong, hiểu ra sao nghiêngđầu sang chỗ khác, còn chưa kịp thấy ngườiđàn ông đứng sau lưng mình là ai, bị gió lạnh đêm khuya thổi vào mặt khiến toàn thânrun rẩy, rơi vòng ôm xa lạ mà cườnghãn.

      " có thể dối được ?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: bị cưỡng hôn


      Trời đông giá rét, lại có sương tuyết, tháng hai ở Nam Pháp vô cùng lạnh. Ôn Miên yên lặng lấy lại tinh thần, khoác nhanh chiếc áo dày bênngoài bên ngoài bộ lễ phục dạ hội, nhìn thẳngvào đôi mắt đen nhánh dưới cái mũ len.

      ta rất giống sếp Cù, thích đem suy nghĩ viết lên mặt, cái vẻ mặt trầm xuống,môi hơi nhếch lên của người này đúng là rất giống bộ dáng khởi binh vấn tội năm đó của Ôn Tinh.

      Quả Ôn Miên có uống rượu, đầu óc choángváng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, ngượng ngùng dứt khoát ngồi xuống bên thềm đá, nghiêng đầu, đánh giá chiếc xe màu đen của Tả Luân.

      "Tôi thích xe Nhật."

      "Đây là xe Đức."

      "......"

      Nhìn thần sắc mê mang của , Tả Luân tinchắc là say.

      "Tả tiên sinh, sao lại tới đây nữa?"

      Người đàn ông lúc này muốn đánh cuộcvới vận may, kết quả đúng là gặpđược rồi.

      Buổi sáng Tả Luân nhận được mệnh lệnh, sángmai đúng giờ xuất cảnh bao vây hang ổ của người, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên làphải về nước rồi.

      Vừa lúc chạy xe đến gần nhà , cũng biết thế nào, ta lại dừng xe lại, mở lò sưởingồi trong xe hồi, bỗng nhiên liền thấyngười nào đó xuống taxi, xiêu xiêu vẹo vẹotrên đường.

      Tả Luân rên tiếng, nởi lỏng cổ áo, mở hồ cảm thấy được, đêm nay này lộ ra vẻ phong tình trước nay chưa từng có, rất dụ hoặc người.

      ta sớm ý thức được hôm nay đến đây làkhông bình thường, bọn họ gặp nhau chỉ mới vài lần, chứ đừng chi đến trình độ "bạn bè", cho dù là......... ta cũng nên như vậy.

      " phải rất "thích" thấy tôi sao?"

      Lúc này người đàn ông chỉ có thể tự giễu cợt, ai ngờ, lại cảm kích chút nào, "Tôi nên chuyện với ."

      "Bởi vì tôi là FBI, bọn họ coi là gián điệpquốc tế?"

      phải nghĩ tới dẫn đến hậu quả như vậy, nhưng Tả Luân quen làm theo ý mình, ta cũng tự nhận mình có năng lực bảo đảm an toàn cho .

      "Bởi vì sếp........" Vốn Ôn Miên cũng rõbối cảnh của người này, giờ lại càng nghẹn họng: "Cái gì FBI? Đóng phim à? 24 giờ?"

      "......"

      Tả Luân quyết định thèm so đo với ma men, đến ngồi cạnh , lúc này có trận gió to thổi qua khiến run rẩy, ta nhíu mi, tự giác lại nhích đến gần thêm chút.

      "Sáng mai tôi , cho nên...."

      Ôn Miên ngẩn người, đáy mắt lên loạicảm xúc nên lời.

      Nếu lần đó trước khi Ôn Tinh chấp hành nhiệmvụ đến tìm , cũng như thế này đúng .

      Độ cồn trong người khiến hoàn toàn khôngkhống chế được cảm xúc, ủy khuất hạ mí mắt, lầu bầu: "Em biết mà, cả đám đều như vậy...."

      Tả Luân vừa nghe liền tức giận, phải lại xem ta là người kia chứ!

      Người đàn ông nhanh chóng nắm tay , con ngươi co rút lại, ta : "Nhìn cho tôi là ai."

      Vạt áo khoác của Ôn Miên cẩn thận bị mở ra, lộ ra khoảng da thịt tinh tế bên trong,sóng mắt của dao động, môi hồng răng trắng,khuôn mặt ngà ngà say, vẻ mặt chếnh choáng trong màn đêm.

      "Tả Luân?"

      thở hổn hển đoán hai chữ, lại khiến Tả Luânrung động .

      này.

      Trước , Tả Luân vì tính chất công việc, công thêm nguyên nhân của bản thân, nên vẫn chưaqua lại thân thiết với bất kỳ nào, phần lớn thời điểm chỉ là gặp dịp chơi, từ trước đếnnay ta rất ít khi gần gũi nữ sắc.

      Nhưng vì sao luôn thể khống chế được suy nghĩ muốn tiếp cận này.

      Ngay khi Tả Luân cân nhắc những tâm tư này, bé Ôn lại chìm trong trạng tháibuồn ngủ. Tả Luân có chút kinh ngạc lấy mu bàn tay chạm vào khóe mắt , giọt nướcmắt còn chưa kịp khô đọng lại đầu ngón tay ta, lạnh lẽo, lại khiến cho trái tim ta thắt lại lý do.

      Khuôn mặt Ôn Miên nhắn hồng hồng, biết là bị đông lạnh, hay là do uống rượu, mà cánh môi màu hồng kia, lóe sáng sáng bóng, cách ta chỉ vài thước, quá gần rồi.

      Nếu Tả Luân dùng lý trí để suy nghĩ dù chỉ giây, cũng làm ra hành động kế tiếp,chỉ là ta có.

      Nhân viên điều tra sắc xảo, cúi đầu mút đôi môiđỏ mọng của . Tóc Ôn Miên lại dài ra chút, quấn quanh đầu ngón tay của ta, màanh ta lại nhận được đáp trả trúc trắc (khôngthành thạo) của .

      Làm thế nào để tiến lui, làm thế nào để hô hấp, làm thế nào để quấn quít triền miên, ta đềukhông biết, chỉ muốn thuận theo tự nhiên, phát tiết áp lực dục vọng trong lòng.

      Ôn Miên nhắm mắt lại, dường như còn đangchìm trong mơ mộng, "Sếp, có thể chút hay ...."

      Lời mập mời, khiến cho Tả Luân ngẩn ra, lý trí nhanh chóng tràn về.

      Lúc trước ta từng xem qua tư liệu củaÔn Miên ở bệnh viện, biết kết hôn với sĩquan trong quân đội, nếu lầm, dựa theo pháp luật ở đây, phá hoại quân hôn phải chịu hình phạt.

      Tả Luân chạm vào cằm , hai con ngươiđen láy khó nhận ra, dừng ở khuôn mặt say ngủ của .

      ta cần kiêng dè những phép tắc này, chỉ cần đáng, tiếc hết thảy mọithứ để đạt được mục đích.

      Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Tả Luân biến mất còn mảnh, sao ta lại có thể có cái suy nghĩ nhàm chán này?

      thể tùy tiện mất năng lực phân tích bình tĩnh của mình nữa, cân nhắc phải trái, điều tra viên Tả Luân tiên sinh, quyết định lập tức đưa này về nhà.

      *****

      Tối hôm qua, đầu Ôn Miên còn chưa chạm đầu gối ngủ rồi.

      Sau đêm, hôm sau tỉnh lại, say rượu khiếncho đầu của bé Ôn vô cùng đau nhức, lại còn buồn nôn, xem ra thực nên uống tới như vậy.

      Bà Nghiêm nhìn ngồi thất thần mộtchỗ kia, khách khí bước đến kí đầu cômột cái: "Con nha đầu này, muốn sốngnữa rồi!"

      Ôn Miên từ từ trợn mắt, lúc này mới nhớ ra mình ngủ cái giường ở nhà mẹ đẻ.

      Mẹ còn lải nhải: "Mẹ cho con biết, ÔnMiên, đừng có chịu để tâm! Nhà họ Cù làmột đại gia đình cách mạng, nếu con mà dám gây ra chuyện gì thiêu thân (đâm đầu vào chỗ chết), liền chờ gánh nổi ."

      "Mẹ, mẹ cái gì thế...."

      Bà Nghiêm quan sát phản ứng của con mộtbận, kinh ngạc: "Con say đến nỗi cái gì cũngkhông nhớ rồi hả? Tôi hôm qua ai đưa con về nhà?"

      Ôn Miên vừa nghe, có chút trả lời được, trái lo phải nghĩ, chẳng lẽ Tả Luân phải do nằm mơ tưởng tượng ra sao?

      Dường như xác định được hai người tớicùng những gì, chỉ nhớ trọng tâm đề tài là ta phải rời khỏi Nam Pháp.

      Ừm, dù sao bất luận là Cù Thừa Sâm cũng được,Ôn Tinh cũng được, quen với việc những người này ngừng lao tới tiền tuyến, mà vĩnh viễn luôn là người bị bỏ lại.

      Ôn Miên nhìn mẹ cười cười, tỏ vẻ biết .

      " ta là ai? Sao cảm thấy.... trai con...."

      Lời này của bà Nghiêm khơi dậy hứng thú của Ôn Miên,"Giống đúng ? Con hiểu, ta...."

      Vừa dứt lời, lại bị mẹ mình kí đầu, "Ôn Miên, con nghe cho kỹ đây, đừng nghĩ có tâm tư khác!"

      Hắc, cho mười lá gan, cũng dám nha!

      Trước là sếp Cù hề nể tình, sau là mẹ ruột giống như sói như hổ.

      "Mẹ, mẹ mới cần nghĩ nhiều về nhà thông gia!"

      Ôn Miên vẫn tiến hành tự kiểm điểm bản thân.

      Cho dù đêm qua là Tả Luân xuất đúng lúc, nhưng cũng nên uống rượu, vạn nhấtxảy ra chuyện, chỉ là vấn đề mặt mũicủa mình , tóm là ảnh hưởng vô cùngkhông tốt.

      cũng nhớ đến thời điểm bị sếp phạt đứng tưthế quân đội, giam kín, tuy lúc đó người chồngnày , đó là để rèn luyện ý chí ngoan cường của quân nhân.....

      Ôn Miên lại vẻ mặt khi nghiêm túc, khi cười nhạt của người họ Cù nào đó, trong lòngđột nhiên vui vẻ, ôm chăn nghiêng qua bên,ừ, lại ngủ tiếp .

      *****

      Mùng chín tháng giêng qua , cuối cùng tuyếtđã ngừng rơi ở căn cứ, nhiệt độ khí giảmliên tục, vùng núi vốn lạnh hơn so với thành phố, khiến người ta khổ thể tả.

      Đại đội trưởng Trang Chí Hạo chính thức tuyênbố bọn họ tham gia lần quân diễn này, quảnlý hồng quân, mà bên lam quân cũng là nhóm bộ đội đặc chủng, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, thực lực hai phe vẫn chênh lệch nhiều như cũ, đều có số lượng bộ độiđược khoa học kỹ thuật hóa cao.

      Theo tiếng vang của kèn hiệu báo tập hợp khẩn cấp lúc nửa đêm, kỳ diễn tập đối kháng chính thức bắt đầu.

      Dựa theo dự án diễn tập, lam quân xâm nhập vào mảnh đất vùng duyên hải nước ta, hồngquân triển khai kế hoạch phòng ngự tác chiến bảo vệ lãnh thổ, bộ đội tiếp viện của lam quânngày càng đến gần, cho nên hồng quân tất phải giải quyết hết bộ đội lam quân trong thời gian quy định.

      Lam quân phòng thủ, hồng quân tiến công, giaotranh xảy ra khắp nơi, tung hoành ngang dọc, hoàn cảnh núi vô cùng ác liệt, cả đám tân binh và những lính già dày dặn kinh nghiệm đều phải chịu ít khổ cực.

      Đoàn người của trung tá Cù ngồi bất kỳ phương tiện giao thông nào tiến vào địa điểm diễn tập, sau khi bọn họ được đưa đến vị trí chỉ định xong liền cầm lấy bao hành lý, xé tiểu đội ra, mấy người tổ, tiến hành loại tác chiến đặc biệt mà bọn họ am hiểu nhất.

      Chiến tranh vừa bắt đầu lâu, hồng quânliền mất phần tư binh lực, nhưng hiểnnhiên người đứng đầu của bộ chỉ huy hềsốt ruột.

      Tiểu đội đặc chủng hoa dao rất nhanh bắt đầu phát huy tác dụng của bọn họ, đầu tiên, loạibỏ những nơi lam quân thiết kế mục tiêu giả, chúng nó lừa gạt được vệ tinh, trinh sát , lại lừa được những lính đặc chủngtập kích bất ngờ vào chiến khu.

      Ngay sao đó sư đoàn xe tăng toàn quân bị diệt, trung tâm chỉ huy của khung quân cũng bị bắt, hồng quân công nông Trung Quốc lại chiếm trước địa hình có lợi, chặn ngang con đường mà lam quân phải qua.

      Bất luận là con mồi giảo hoạt thế nào, những thợ săn ưu tú nhất luôn thừa kiên nhẫn.

      Bộ chỉ huy lam quân bắt đầu bị rối loạn trậntuyến, bọn họ dùng điện tử chống lại quấynhiễu điện từ mạnh mẽ của trung đoàn, thậm chícác quan còn muốn triệt để tiêu diệt bọn họ để tránh các tiểu đội đặc chủng này ở phía sau gây rối.

      Nhiệt độ dưới 0 độ C, gió lạnh rít gào, Cù ThừaSâm tổ A dẫn theo mấy binh lính bước cẩn thậntừng bước, báng súng của đảo qua, trong phạm vi 800m bóng người, còn trựctiếp xử lý chiếc máy bay trinh sát khôngngười lái đắt đỏ của lam quân, chỉ tiếc vị trí bịbại lộ, rất nhanh bị quân lính điều tra của quân địch lùng bắt phạm vi rộng.

      Cù Thừa Sâm bình tĩnh phân tích, phạm vi trăm km quanh đây đều là rừng rậm nguyên sinh, bọnhọ vẫn có rất nhiều chỗ để phát huy, để cho Chuột ngụy trang thành phóng viên phỏng vấn ở vùng rừng núi, để tìm biện pháp ra ngoàitrao đổi tình báo.

      Chuột vốn tên là Hoàn Hạo, đừng nhìn cậu ta mắt mũi , lại dịu dàng, trước khi bướcvào bộ đội vẫn là sinh viên ưu tú chuyên ngành tình báo.

      Chuột vừa thay quần áo bình thường xong, CùThừa Sâm liền phát tình huống bình thường, nhanh chóng tìm cây đại thụ để núp, mấy người khác thấy thế, cũng khẩn trươngtìm nơi để trốn.

      Mấy chục mét phía trước, tiểu đội trinh sát của lam quân tìm kiếm bọn họ, Cù Thừa Sâm dùng tay ra hiệu Chuột tự hành tùy theo hoàn cảnh, những người khác núp kỹ chuẩn bị tập kích.

      Cù Thừa Sâm nằm sấp trong bụi cỏ, nhúc nhích nhìn chằm chằm vào kính, suy nghĩnhóm trinh sát này hẳn là đối thủ tốt.

      "Phía trước! Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!"

      Chuột hành động tệ, kích động như mộtngười dân vô tội bình thường, "Làm sao thế, xảy ra chuyện gì rồi! Chiến, chiến tranh rồi hả?"

      " làm gì! !"

      nhóm binh lính trinh sát vây Chuột ở giữa, mỗi tay cậu ta nắm lấy người, khóc rốnglên: "Đồng hương ơi! Đồng chí ơi! Các tớithật đúng lúc........ Tôi là phóng viên phỏng vấn trường tiểu học Hy Vọng, tôi lạc đườngrồi!"

      Lực chú ý của mọi người đều bị Chuột hấp dẫn, Cù Thừa Sâm ra hiệu, đạn từ bốn hướng chuẩn xác bắn vào bảy tám binh lính lam quân còn chưa kịp phản ứng kia, giữa trận sương khói kết thúc sứ mệnh của bọn họ trong lần diễn tậpnày.

      Vài người nhìn nhau, phục há mồm chửimắng bọn họ, Cù Thừa Sâm đưa mắt nhìn mộtbinh lính nào đó thân cao bằng : "Cởi quần áo ra."

      Vừa mới xong, trung tá đại nhân liền sửng sờmột lúc.

      Sao những lời này lại quen tai thế.

      Lập tức đuổi những suy nghĩ liên quanđến diễn tập ra khỏi đầu, đôi mắt sắc của CùThừa Sâm đảo quanh y phục tác chiến cho binh lính trước mắt.

      Chiến sĩ trẻ có năng lực phân biệt, cũng biết bọn họ là bộ đội đặc chủng của đội hoa dao, nhìn người đàn ông gương mặt như hoa mà thần khí bức người trước mắt này, trong lòngtràn đầy khinh thường.

      "Tôi chết rồi, sao cởi quần áo được? Muốn cởi, các người tự làm !"

      Chuột hô lên tiếng đầy thán phục! Cư nhiêndám kiêu ngạo như thế trước mặt đội trưởng Cù của bọn họ!

      Đương nhiên, ai có thể để cho đội trưởngđội hành động đệ nhất tự mình cởi quần áo, trừ vợ nhà .

      Cù Thừa Sâm cũng giận bực, mímmôi cười nhạo: "Trước giờ, tôi chỉ cởi áo cho vợtôi." xong, quả nhiên sắc mặt tên kia liền thay đổi.

      Sếp cũng làm chậm trễ thời gian, ngóntay linh hoạt bắt đầu cởi quần áo của chính mình, tên lính đối diện lại trợn tròn mắt, chỉ thấy người đàn ông này tuấn khí phách, tay vừa cởi quần áo của chính mình, còn cặp mắt phát ra tín hiệu, tối đen như đạn, tràn đầy sátý tiêu điều.

      Chuột ở bên cạnh liếc xéo bọn họ: "A, đámnhóc này, vậy các người đừng tránh lão tử đâymạnh tay!"

      "Đừng, đừng động thủ! Vẫn là để tự chúng tôi làm !"

      Tên lính kia bị độ dáng của Cù Thừa Sâm hù dọa, đỏ mặt tía tai cởi bộ quân phục lam quân người ra.

      thực tế bộ đội đặc chủng quen với việcsử dụng đao thương kiếm vũ như hoa dao, đúng là thường bị kéo tới tham dự những huấn luyện diễn tập thế này.

      Cù Thừa Sâm nhắm mắt, trong đầu rất khôngđúng lúc lên vẻ mặt được tự nhiêncủa người nào đó, cái cổ trắng nõn,......

      nghĩ, đây hình như là lần đầu tiên, ở tronghoàn cảnh nghiêm túc như vậy thường xuyên nhớ tới .

      Đối đầu với kẻ địch mạnh, tuyệt nên nghĩ đến nữ nhi tình trường, thân là bộ đội đặc chủng, vốn nên để những chuyện này khiến cho trí nhớ của bị suy giảm.

      Huống chi, nếu đây thực trận chiến sinh tử tồn vong, bọn họ chắc chắn trở thànhtruyền kỳ của bộ đội đặc chủng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Tập kích bất ngờ của


      Khu rừng sâu núi thẳm này vào ban ngày cũng tồi, nhưng đến buổi tối thực là muốnchết.

      May mà quân diễn tiến vào giai đoạn gây cấn, hồng quân tổ chức bao vây, tổng tiến côngtrên toàn mặt trận, bên lam quân quả nhiên cũng phải kẻ dễ bắt nạt, xuất động đội chó săn lùng bắt các thành viên trong tiểu đội đặc chủng hoa dao.

      Cù Thừa Sâm nhận được tin tức Chuột mang tới, Đại Khuất dẫn các em thăm dò sở chỉ huy của lam quân, bất quá bọn họ cũng “hy sinh” trong hành động đánh nghi binh(giả vờ tiến công) rồi.

      Trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Cù Thừa Sâm là Tiểu Đao, ham mê vũ khí, là người có tiềm năng được trung tá xem trọng nhất trong đám tân binh, khuyết điểm duy nhất là thiếu kinhnghiệm.

      “Tốt lắm, tìm cơ hội, xử lý bọn họ phen.” Người đàn ông ngụy trang thành lam quân nhỏgiọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

      “Thời khắc chuẩn bị, kề vai chiến đấu, vì nước quên mình!”

      Mấy người quan minh chính đại xâm nhập vàotrận địa của lam quân, chiếc xe tải, tiến vào vùng phụ cận của trung tâm chỉ huy lam quân, sau khi xâm nhập lòng địch xong thi hành chính sách im lặng liên lạc vớibên ngoài nữa.

      Giải quyết trạm gác ngầm, lại xử lý mấy trạm gác công khai, lúc này giác quân thứ sáu của CùThừa Sâm bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

      Từng binh lính trong bộ chỉ huy đều như bị mộtcỗ hưng phấn hiểu lôi kéo, tẩt cả các khu vực đều chìm trong khí yên tĩnh trướccơn bão.

      Loại mùi này, căn bản chạy khỏi cái mũi của tay súng bắn tỉa.

      “Có lẽ bọn họ đoán được chúng ta tới trảmthủ (chặt đầu).”

      Trung tướng chỉ huy của lam quân, phỏng chừngđã sớm ra lệnh, người người đều chờ gặpvị trung tá trẻ tuổi nghe tiếng thấy ngườinày, vậy đây là bắt ba ba trong rọ rồi.

      Tuy phần lớn binh lính đều hề biết Cù Thừa Sâm từng chân chính tham gia nhữngnhiệm vụ gì, đạt được những vinh quang gì, thậm chí biết bối cảnh gia thế của , nhưng tên của , vẫn luôn xuất trongdanh sách những bộ đội đặc chủng hạng nhất, truyền miệng.

      Cù Thừa Sâm nghĩ nghĩ, “Tôi mà lộ mặt, rất nhanh bị bọn họ phát .”

      Cách đối đãi thế này châm biếm, cũngkhông phải là chuyện trẻ con nha.

      “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Tôi dẫn theo hai người giả vờ khuất phục, Tiểu Đao, cậu và người đồng đội còn lại nghĩ cách tràtrộn vào , đặt chút thuốc nổ, làm bổ sở chi huy của bọn họ, nếu điều kiện cho phép, trung tướng phải lộ diện…….. Đến lúc đó, cậu biết.”

      Tiểu Đao nhịn được nở nụ cười, “Độitrưởng, làm việc vẫn luôn tâm ngoan thủ lạt(lòng dạ độc ác) như thế.”

      “Tôi chỉ muốn đề cao giá trị hy sinh.”

      “………”

      Tiểu Đao nhìn đội trưởng nhà mình cười nhạtmột cái rồi quay mặt , nuốt nước miếng.

      Kế hoạch triển khai, Cù Thừa Sâm bị bộ chỉ huylam quân “bắt được” đúng như dự liệu của ,Trung tướng Cố nghe được tin tốt, hưng phấn theo chỉ huy đến lều trại, rất muốn gặp mặtđứa vãn bối bình thường vẫn luôn tỏ ra ngạomạn này.

      “Thằng nhóc, cậu cũng có hôm nay a.”

      Cù Thừa Sâm cười nhạt, nhìn đám lam quânđang vây xem mình.

      Fuck, ra đây là bộ đội đặc chủng lợi hại nhất trong truyền thuyết, hôm nay được tính là mở mang tầm mắt rồi! Vốn cũng có sĩ quan đứngbên cạnh muốn , trung tá Cù này bất quá cũng chỉ thế thôi.

      Nhưng mà, người đàn ông này chỉ đứng mộtchỗ, lại đột nhiên có được cái khí thế lực bạt sơn hề, tựa hồ như mặt kệ bạn có thổi gió đông tay nam bắc gì đó, vẫn đứng bất động, hiênngang.

      Trung tướng Cố hăng hái vỗ vai , “Khó cókhi cậu rơi vào tay tôi, mấy lần trước tôi đến nhà cậu, cũng chưa bắt được cậu, hôm nay cóthể thính là rãnh rồi hả? , tâm .”

      “Sếp Cố, ngài vẫn còn tham gia chỉ huy, chỉ sợ quá thuận tiện.”

      “Thằng nhóc thối này, là ‘người chết’ còn cho tôi chút thể diện được à?”

      “Ngài đừng quên, cho tới bây giờ tôi chưa từng bại trận.” Cù Thừa Sâm cười khẽ tiếng, mang theo ý tứ cười nhạo hàm xúc mà amhiểu nhất, “Hoa Dao chúng tôi cho phép thất bại, dù chỉ lần.”

      Trung tá xong, theo tiếng “Tất cả khôngđược nhúc nhích!”, thấy đám người Tiểu Đaonhảy từ phía sau ra, dùng dao găm đặt lên cổTrung tướng Cố.

      Trong lòng Cù Thừa Sâm lập tức trầm xuống,thằng nhóc này khoe ra chết sao! Cầm súng bắn lén trung tướng phải đượcrồi sao, lấy binh khí vạn nhất khiến trungtướng Cố bị thương, cậu gánh nổi sao!

      Tình huống xảy ra đột ngột này, viên cảnh vệ bên cạnh trung tướng Cố cũng tìnhhình, cho là có người muốn ám sát sếp , cuống lên. Cù Thừa Sâm đứng cách đó xa thấy người này cầm súng trường trong tay lên, khuôn mặt tuấn tủ của đột nhiên xanh mét, vội vàng hô to: “Đừng nổ súng với người nhà!” Đồng thời cầm súng ngắm tay lên,nhắm ngay vào đầu gối Tiểu Đao, lưu loát bópcò.

      Hai tiếng súng vang lên cùng lúc, Tiểu Đao bị đạn giả của đội trưởng bắn trúng, ngã xuống đất.

      Viên cảnh vệ bắn ra đạn nhưng lại bị chệch vị trí, chỉ bắn trúng bả vai cậu ta.

      Sếp Cố phản ứng kịp, khẩn trương gọi người:“Nhanh! Người tới! Đưa cái cậu bị thương kiađi bệnh viện!”

      Cù Thừa Sâm hạ súng xuống, cảm thấy ướcchừng trong khoảng ba mươi giây này, toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh.

      Nhân viên y tế đến rất nhanh, trung tướng Cốnhìn trung tá Cù có độ bình tĩnh và sức phánđoán cực cao, phục được.

      Nếu thằng nhóc này phản ứng chậm giâythôi, nếu cậu ta tính sai vị trí, nếu viên đạn củacậu ta trượt…… Vậy hậu quả khôngthể tưởng tượng nổi.

      Đúng là có “nếu”, Cù Thừa Sâm quả là có thực lực, đáng cho người khác tin tưởng.Cho dù là họng súng nhắm ngay chiến hữu của mình, vẫn có thể đưa ra lựa chọn hoàn mỹ nhất.

      Hoa dao tạo ra đội trưởng xưa nay chưatừng có, người đội trưởng này cũng đem lại vinh quang cho hoa dao.

      Nhìn Tiểu Đao nằm cáng, trung tá Cù dùng ánh mắt giết người, lời mau lệ, thần sắcnghiêm nghị: “Cậu! Mẹ nó cậu cho rằng đóng phim sao?”

      Sắc mặt Tiểu Đao trắng bệch, nhưng trước mặtđội trưởng vẫn muốn bày ra dáng vẻ nam tửhán, tươi cười, “Đội trưởng, tôi sai rồi, đúng, những người thích lời vô nghĩa bị coi thường, tôi nên hô cái câu “Tất cả được nhúc nhích” kia, sát khí quá nặng rồi….”

      Cù Thừa Sâm ngẩn người, cuối cùng là cơn giậnyếu .

      còn cách nào, bạn xem cái người chui ra từ quân đội này , vinh quang mà trúng đạnrồi, cư nhiên còn có thể ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!

      Khó trách có người , quân nhân chỉ có chết trận, có bị hù chết.

      *****

      Thời điểm sếp Cù bận rộn việc diễn tập, bên nàyÔn Miên bớt thời gian hẹn em chồng ra ngoàidạo phố, lúc đó ấy qua điện thoại là, sắp đến sinh nhật của chú út, ấy còn chưa nghĩ ra phải tặng quà gì.

      Ôn Miên cũng nghĩ đến thuận đường lựa chút gì đó, mua để hiếu thuận cho bà mẹ chồng tốt hiếm cố là Bùi Bích Hoa.

      Nam Pháp qua những ngày giá lạnh đầytuyết, ánh nắng ấm áp phủ khắp con đường, Tiểu Quang vô cùng thân thiết khoát tayÔn Miên, phát mặt chị dâu hềtươi cười.

      Nhìn cái, lại nhìn cái, này hẳn làđang nhớ đến sếp Cù xa ngoài nghìn dặm kia rồi.

      Tuy quân diễn giống như trận chiếnthật, nhưng dù sao cũng phải là chiếntrường chân chính, từ Tiểu Quang lớn lêntrong nhà quân nhân thế gia, sớm xem như có việc gì: “Chị dâu, chị cũng là người từng trải, lo lắng cho hai như thế làm gì.”

      Nếu tại đội trưởng ở phía sau điều binh bày kế hoạch gì gì đó, chắc chắn Ôn Miên quan tâm như thế, ai bảo CùThừa Sâm lại là bộ đội đặc chủng xông pha chiến đấu, ở đâu có nguy hiểm, ở đó liền có .

      Nghĩ như vậy, Ôn Miên sao có thể nóngruột nóng gan chứ.

      Tay lướt qua loạt áo giá, ngoài miệng lại : “ của em tuy điều kiện ưu tú, có thể có biết bao cả ngày nơm nớp lo sợ cho ta?”

      Cù Thần Quang cũng là đứa trẻ thông minh, ngầm hiểu, : “Chị dâu, em thẳng nhé, tìnhsử của hai em nhiều lắm, cũng chỉ cóThi tiểu thư kia thôi.”

      “Vậy em có biết, lúc trước vì sao bọn họ lại chia tay ?”

      “Chuyện tình cảm của trung tá Cù được giấu rấtkỹ, tình huống cụ thể của hai người bọn họkhông ai biết hết.”

      Căn cứ vào khẩu cung của Cù Thần Quang, Thi Thiển Nhu và Cù Thừa Sâm quen nhau lúc họctrung học, hai người, sau này khi lên cấp 3 mới phát triển thành tình , về sau trung tá nhậpngũ, tiến vào bộ đội đặc chủng, học trường quân đội và ra nước ngoài để đào tạo sâu, có thể là vì gặp nhau ít mà xa cách nhiều, cuối cùng Thi tiểu thư chịu nổi tịch mịch, mới đề nghị chia tay.

      Nếu là như vậy, người kiêu ngạonhư Cù Thừa Sâm, ít nhiều gì cũng cam lòng .

      Sao Ôn Miên lại hiểu chứ, bất luận làdạng nhiệm vụ nào, cũng chưa bao giờ thấtbại, thậm chí cuộc hôn nhân với cũng có thể tính vào đó, chỉ riêng mối tình đầu với Thi ThiểnNhu này là ngoại lệ, ấy là lần “thất bại” duynhất trong cuộc đời .

      nào cho phép mình thất bại?

      Huống chi đối với đàn ông mà , thói hư tật xấu xưa nay chính là, thứ chiếm được mới là tốt nhất.

      Ôn Miên lắc đầu, muốn vứt những thứ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

      nâng mắt, vừa vặn thấy Cù Thần Quangđang cầm chiếc áo cashmere màu đen, ừ, cũng nên mua cho trung tá bộ quần áo mới, chờ quân diễn trở về mặt.

      “Tiểu Quang, em và chú út của em……. Hình như rất thân nha?”

      Cù Thần Quang cười cười, “Từ chú út đãsống chung mấy em tụi em, sau này cũng có khoảng thời gian tách ra, nhưng dù sao cũnglà người nhà thôi, chú ấy rất quan tâm em, giống tư lệnh bọn họ thích quy củ,cho nên em đặc biệt thích chú ấy.”

      Giống như trước kia thích dán mắt vào Ôn Tinh sao, Ôn Miên tự chủ được xoa nhẹlên đỉnh đầu em chồng, “ , chú út củaem là người rất xuất sắc, chị thấy cũng chỉcó em là chịu được chú ấy.”

      Người đàn ông có quan hệ với cục an ninh, saocó thể lợi hại cho được.

      Nếu ví quốc gia giống như gốc cây đạithụ tươi tốt, vậy những gốc rễ dưới nền đất chính là những mối quan hệ thiết yếu mà bọn họcần khống chế.

      Công việc của ta khác với Cù Thừa Sâm,nhưng đều là duy trì loại cân bằng, quốc giacần những thứ này để chống chọi, càng có lợithế, quốc gia mới có thể duy trì và phát triển.

      Ôn Miên còn nhớ , năm đó Bùi Sách có với câu, vĩnh viễn quên được ánh mắt lạnh thấu xương lúc ấy của người đàn ông đó.

      “Trong mắt chúng tôi, chỉ có lợi ích quốc gia.”

      Cho nên, vẫn thể nào chấp nhận được cho dù đó là .

      *****

      Hai người dạo cả ngày, cũng coi như thuhoạch rất khá. Khiến cho Ôn Miên cực kỳ 囧 chính là, biết số đo của Cù Thừa Sâm, cho nên cũng dám mua nhiều, trừ lần đầu óc nóng lên vớt lấy chiếc áo sơ mi hơn mộtnghìn, ngoài ra còn thêm mua chút chai lọ kem dưỡng da chống lão hóa cho mẹ chồng.

      Cù Thần Quang cũng cắn chặt răng,chọn món vừa khiêm tốn lại vừa xa hoa, cáicravat cho Bùi Sách.

      Vừa vừa cười trở lại nhà học Cù, còn chưakịp vào nhà liền nghe được giọng nữ bénnhọn, “Bích Hoa, người vừa tới phải đối tượng trước kia của con trai chị sao?”

      “Đúng vậy,tôi này… tại đứa con này của chị cưới vợ, diện mạo tệ, chỉ lànhững cái khác…… so với Thi tiểu thư bằng rồi.” Dừng lại chút, bà ta quayđầu hỏi Bùi Bích Hoa, “Tôi cnói chị cũng quásốt suột, đúng là sợ con trai chị tìmđược con dâu sao? Nếu lúc ấy chờ chút, giờ vị thiên kim nhà cục trưởng Thi gả vào nhà chị rồi.”

      Cù Thần Quang nghe vài vị thân thích của cha huyên thuyên, cảm thấy bất bình muốnxông tới, lại bị Ôn Miên giữ chặt tay lại.

      “Các người cũng quá có mắt nhìn rồi.”Chung quy Bùi Bích Hoa vẫn phải giúp con dâu nhà mình, “Đứa con dâu này của tôi, trừ việckhông quyền quý được như các người , các khác thực phải bàn tới, lại , Thiển Nhu tốt tốt, nhưng nếu người Thừa Sâm muốncưới phải ta, ta dù có ngàn tốt vạntốt cũng vô dụng.”

      “Bích Hoa, chị cũng thể cố chấp như thế, vạn nhất hai người họ muốn nhóm lại tình cũ sao? Chẳng phải vừa lúc…….”

      Ôn Miên thở dài trong lòng, khó trách người ta đời là bể khổ a, gia cảnh của ,quan hệ bằng cấp dung mạo bản lĩnh, có cái nàolà cần chứ? Nếu cho dù có làm tốtmột trăm phần trăm, chỉ sợ cũng có thể bị người ta ở sau lưng thuyết tam đạo tứ (trách móc, xoi mói), muốn lật đổ bạn, vĩnh viễn lo nắm được điểm yếu.

      Cù Thần Quang nghe nổi nữa, “Mẹ, cácngười cái gì vậy?”

      Bùi Bích Hoa vừa nhìn thấy thần sắc của hai người, biết là có muốn giấu cũng giấuđược, đành đơn giản: “Vừa rồi các con ở đây, con của cục trưởng Thu có tớichơi lát, mẹ cũng lâu rồi gặp ba củacô ấy, nên hỏi chút chuyện.”

      Ôn Miên đứng bên cạnh hé răng, tùy ý nhận lấy những ánh mắt đánh giá của mấy vị thân thích, giờ vẫn còn phải giữ các máccon dâu ngoan ngoãn nghe lời.

      “Cũng biết ta có tâm tư gì, mẹ, mẹngàn vạn lần đừng có quan tâm đến ta, có số người thích bị coi thường, bày đặt làm ra vẻ tốt đẹp, lại thích làm kẻ thứ ba.”

      “Tiểu Quang, con đừng có vội, tiết mục này từng xem TV rồi, làm cho ầm ĩ lên, tới cùng ai là “kẻ thứ ba” còn chưa biết a.”

      Người đàn bà kia , dư quang nhìn về phía haicô còn trẻ tuổi.

      Bùi Bích Hoa hiểu tính tình của người đàn bà này, vội vàng hòa giải: “Được rồi, sao lại nóichuyện như thế trước mặt trưởng bối, dẫn chị dâu con xuống phòng bếp , mẹ có chuẩn bị điểm tâm đó.”

      Ngược lại Ôn Miên lại kéo Tiểu Quang khó chịu, muốn kéo , Bùi Bích Hoa nghĩ nghĩ,cố ý dặn , “Miên Miên, trông nom TiểuQuang dùm mẹ.”

      Ôn Miên mẹ chồng cố ý ra lời nàytrước mặt mấy vị thân thích kia, cười ảm đạm, đem hết khả năng có thể để chống đỡ trước mặt trưởng bối, “Con biết, mẹ.”
      Yun Jungah thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :