1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: đăng ký


      Cù Thừa Sâm nhíu mi nhìn cha, dường như hiểu vì sao thái độ của ông với con dâu lại thay đổi, ông chột dạ, trợn mắt nhìn con trai cái.

      Nếu Cù Thừa Sâm phản đối, mà Ôn Miêncòn tìm lý do để từ chối, vậy quá nể mặt ông Cù rồi.

      giúp mẹ Cù thu dọn chén đĩa xong, lúc này mới bị giục về phòng nghỉ ngơi, Ôn Miên đứng trước cửa phòng của Cù Thừa Sâm ở lầu hai nửa ngày, mới lấy dũng khí gõ cửa.

      "Vào : " Thanh như nước của từbên trong truyền tới.

      Ôn Miên đóng cửa lại, liền nghe thấy giọng Cù Thừa Sâm phía sau lưng : "Quần áo để thay, lát nữa em qua mượn Tiểu Quang ." Đợi đếnkhi ngước mắt lên, lại thấy trung tá Cù bày ra bộ dáng tra hỏi.

      dung mạo đoan chính của người đàn ônghiện lên tầng băng mỏng, chuông báo trong lòng Ôn Miên lại vang lên, cố gắng trấn tĩnh, quyết định tùy cơ ứng biến.

      Cù Thừa Sâm nhìn bình tĩnh yên lặng trước mặt, muốn tức cũng được, cười cũng xong, đúng là chuyện côgiấu lần này, là vì suy nghĩ cho , nhưngsao có thể chịu được cảm giác lúc nào cũngbị chặn trước cánh cửa tâm hồn ?

      "Lần trước là vui, xem ra, lần nàylà sợ lo lắng?"

      thể , là quá khinh địch, quênrằng ở nhà họ Cù có người chú út làm ở cục tình báo của bộ An Ninh.

      "Em rất thích giữ khoảng cách với , hả?"

      " phải............ phải lúc đó đangbận diễn tập sao? Em sợ ảnh hưởng đến việc của ." Tầm ảnh hưởng của mặc dù ít, nhưng cũng coi là có .

      Cù Thừa Sâm nhanh chậm mỉm cười, nếu ràng, cách nào tỉnh ngộ, đúng /

      Con ngươi lạnh lùng trầm xuống, nghiêm giọng cảnh cáo : "Ôn Miên, đừng để phát em lừa gạt chuyện gì nữa."

      Cù Thừa Sâm vẫn chưa xong, khôngthể chờ đợi gật đầu, này luôn tích cực nhận lỗi, đánh chết cũng đổi mà.

      Nhìn vẫn ngây ngốc đứng ở đằng kia, Trung tá cau mày, tầm mắt nhàn nhạt rơi vào biết suy nghĩ chuyện gì kia.

      Căn phòng này chắc là phòng của trước khi nhập ngũ, Ôn Miên suy nghĩ, chăn ra sạch , các vật trang trí đếu mang theo cỗ ngạo khí quật cường của người thiếu niên, kệ sách,những cuốn sách giáo khoa được sắp xếp rất ngay ngắn, còn có những cuốn sách có hình vẽ, hoa lá sặc sỡ giống như là của .

      Trùng hợp, Cù Thừa Sâm lên tiếng: "Sao em lại biết Tả Huân?"

      Nghe hỏi vấn đề này, Ôn Miên trầm mặc trong chốc lát, nghĩ thầm súng của trung tá Cù cũng sắp bắn nát lòng !

      Lắp bắp kể lại quá trình, sếp Cù nghiêm túc ngồiở mép giường, lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào .

      "Em biết thân phận của ta ?"

      Ôn Miên lắc đầu, cho biết đáp án.

      "Sau này đừng dại dột đến gần ta, hoặc là bất cứ người nào." đứng lên, tới ôm lấy Ôn Miên, Ôn Miên lần đầu tiên ngồi đùi trung tá Cù tiên sinh, mặt bỗng dưng nóng lên,nội tâm của nhịn được thầm, lầnnày đùa quá rồi!

      "Sao em có thể gây chuyện như thế?" Ngay cảtội phạm quốc tế có chút liên quan nàocũng có thể gặp được trong thang máy, nghĩ đếnviệc suýt chút nữa Ôn Miên gặp bất trắc, lúcanh nghe được khỏi đổ thân mồ hôi lạnh.

      Ôn Miên nghĩ ra lý do, thể làm gì khác hơn là hơi nghiêng đầu: "Em miếuthắp hương với Chu Như, sau này sao."

      Cù Thừa Sâm liếc cái: "Chuyện với em trong xa, còn nhớ?"

      "Dạ."

      "Nếu tái phạm?"

      Ôn Miên nghĩ ra câu trả lời.

      Cù Thừa Sâm thưởng thức dáng vẻ mặt ủ mày chau của , bất giác mỉm cười: "Giam giữ em."

      giữa cằm của , Ôn Miên khoác tay qua cổ .

      Chợt, trung tá Cù ôm Ôn Miên từ đùi lên, xoay người ném lên chiếc giường mềm mại.

      Đau đau, nhưng lại dọa Ôn Miên giật mình, thân thể giường run rẩy mấy cái mới dừng lại, còn chưa kịp đứng dậy thấy thân thể cao lớn áp người.

      "Cù Thừa Sâm?" Khuôn mặt nhắn của ÔnMiên đỏ lên trong nháy mắt, người đàn ông trước mặt dùng ánh mắt trần trụi nhìn .

      Ngón tay nhàng lướt qua trán : "Ừ?Chuyện gì?" Giọng trầm thấp, biết còn hỏi.

      " có gì............ " Ôn Miên nghiêng mặt sang bên, lộ ra lỗ tai đỏ hồng. Ngón tay thô ráp lướt tới cằm, nhàng vuốt ve, khiến cho thể quay khuôn mặt nhắn trở về.

      cúi xuống nhìn , lông mi đen nhánh dướiánh đèn phản chiếu ra bóng đen: " có gì?............Lúc này phải em nên chủ động hôn để xin lỗi sao?"

      Hả? Cái này có liên quan gì sao? Phải dùng nụ hôn mới có thể bày tỏ áy náy sao!

      Ôn Miên nghiêm túc suy tư, bộ dáng có chútkhả ái, khiến cho người đàn ông đè lênngười nhìn được cong lên khóe miệng, nghiêng người, ngậm lấy cái miệng nhắncủa bắt đầu hôn.

      "Ưm............ " Ôn Miên kinh hô tiếng, trợnto hai mắt nhìn , phải muốn chủ động hôn sao?

      Cù Thừa Sâm thấy này hôn còn bàyra vẻ mặt ngơ ngác mở to mắt, thở dài tiếng, bàn tay nhàng phủ lên hai mắt : "Ôn Miên, nhắm mắt lại."

      xong, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tìm được lưỡi của , triền miên hôn.

      Bày tay trung tá bắt đầu dò xét bên dưới của , kéo đầu về phía trước để nụ hôn càng thêmsâu.

      Ôn Miên "ưm" tiếng, hiz............ hôn sâu. Khí lực ở đầu lưỡi ngày càng tăng, quấn vòng quanh lưỡi mút mạnh.

      Lúc hai người dính sát vào nhau, vạt áo của ÔnMiên sớm bị xốc xếch mà tốc lên, lộ ra cái bụng trắng nõn và cái quần màu xanh lam.

      Cù Thừa Sâm thoáng đứng dậy, bàn tay chạydọc theo vạt váo chui vào bên trong, nhàngvuốt ve bên hông trắng mịn, mềm như sóng nước. Cảm giác tê dại từ hông truyền tới, khiến giãy dụa thân thể, ai ngờ đầu gối cẩn thận đụng phải vật cứng rắn nào đó, thân thể trung tá cứng đờ.

      Chương 20.2



      Ngay sau đó Ôn Miên cũng cảm giác được bàntay của người đàn ông kéo quần áo của côxuống.

      "A!" Ôn Miên giãy dụa đưa lưng về phía , quần áo cởi xuống cũng chỉ còn sót lại cáiquần .

      Cù Thừa Sâm giơ tay ném quần áo xuốnggiường, đỡ khuôn mặt bắt đầu hôn từ gáy đếnthắt lưng, nụ hôn tinh tế trải dài, bàn tay giữabên eo, nức nở uốn éo người, tiếp nhận khuấy động mang đến.

      Lúc hôn đến eo, nhịn được run lên. Haizzz, vào thời điểm này khác nào thêm dầu vào lửa, hai tay Cù Thừa Sâm ôm hông , xoay người lại, cũng nhân cơ hội này cỡi luôn chiếc quần còn sót lại.

      Thân thể trắn noãn nằm giường lúc này còn bất cứ vật gì che chắn, hô hấp của côgái còn vững vàng, thân thể hơi phậpphồng, hai chân hơi mở ra, có chút nước, làdịch tiết ra do kích thích vừa rồi.

      Hô hấp của trung tá Cù trở nên căng thẳng, thuần thuận cởi quần áo của mình ném xuốnggiường, sau đó ôm cổ Ôn Miên, chen vào giữa hai chân , cúi người vừa ngậm vừa mút đầu nhọn nhô lên.

      Người đàn ông hút rất mạnh, vật khả ái có chút sưng lên. Trướng dựng thẳng lên, lại đổi qua cái khác, dùng tay nắm lấy bêndựng thẳng còn lại phóng túng vuốt ve.

      Khoái cảm chồng chất khiến cho thân thể ÔnMiên gần như bốc cháy, giơ tay ôm chặt lấyanh, theo bản năng càng muốn tiếp xúc với anhnhiều hơn nữa.

      Bàn tay rời bộ ngực tràn đầy vết đỏ và nướcmiếng, tới vùng bụng trơn nhẵn trắng bóng, đầu ngón tay thon dài nhàng chạm vào cửa động cái, sau đó, từng chút từng chút cắm ngón tay của mình vào, thân thể Ôn Miên lập tức run lên, hai chân theo bản năng muốn khép lại, nhưng giữa hai chân còn kẹp mộtngười, mặc cho giãy dụa thế nào cũng đều phí công.

      Miệng bắt đầu hô hấp khó khăn. Kích thích kịch liệt phía dưới khiến cho khó có thể kiềm chế cắn môi dưới lị, biết làm cách nào đểtránh đầu ngón tay tà ác kia.

      Tần suất ra vào của người đàn ông ngày càng nhanh, đôi chân trắng cũng giãy dụa càng dữdội, muốn chạy trốn, nhưng lại có nơi nàođể trống, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

      Dịch thể ướt át chảy xuống đùi, khiến cho bàn tay của vị sếp cao ngạo và phía dưới giườngcũng ướt đẫm. chân bị đẩy dựng đứng lên, vật gì đó to lớn chợt đâm vào, Ôn Miêntheo tiềm thức giãy dụa, mang theo nức nở kinhhô tiếng: " muốn............ "

      Cả người Cù Thừa Sâm đột nhiên lạnh xuống,chân mày nhíu lại chặt.

      muốn............!

      Vẫn muốn sao.

      loạt tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt dư vị trong phòng.

      " hai, chị dâu! Em về rồi! Chú Bùi Sách , hai người tìm em?" Cù Thần Quang đứng ở cửa đợi lát, ngẫm nghĩ cảm thấy đúng lắm, "Hai người............có phải đangbận việc hay ? Tiếp nha, đừng để ý đếnem!"

      Lúc này cửa lại mở ra, đồng chí Tiểu Quang nhìn thấy gương mặt còn đen hơn cả than.

      "Ôn Miên tìm em."

      "À............ "

      Em vào từ bên người vị hai quần áo vẫn còn chút xốc xếch.

      Trung tá Cù nhìn thấy bóng lưng chú út Bùi trênhàng lang, lại nhìn đến Tiểu Quang càng lớn càng xinh đẹp động lòng người trong nhà, anhmỉm cười.

      Bùi Sách, chú cũng có lúc rơi vào tay tôi.

      *****

      Sáng sớm, Cù Thừa Sâm dẫn Ôn Miên mua chút quà ra mắt, đưa đến Ôn gia giao cho bà Nghiêm.

      Lúc trước trung tá vì bận việc trong bộ đội, kịp gặp mặt bà Nghiêm lần, chỉ gọiđiện cho bà mấy lần, khuyên tai chân trâu cũnglà do Ôn Miên đưa dùm, lúc này mới được xemlà buổi gặp mặt chân chính giữa mẹ vợ và conrể.

      Cù Thừa Sâm buổi tối bọn họ đặt bàn ở nhà hàng, hai bên gia đình ăn chung bữa cơm, bà Nghiêm gì xem như là đồngý.

      Thái độ của mẹ với trung tá Cù rất khách khí,khiến cho Ôn Miên có chút kinh ngạc, nghĩ,trong lòng bà Nghiêm vẫn thể chấp nhận Cù Thừa Sâm, nhưng mà tương lai phụ nữ sau này còn rất dài, chỉ sợ kết cục tất cả niềm vuiđều tan thành bọt biển.

      Buổi chiều mẹ muốn ở nhà chọn quần áo,còn muốn đến cửa tiệm sửa lại tóc, thuangười thua trận.

      Cù Thừa Sâm hổ danh là huấn luyện viêntiếng tăm vang dội, cầm đầy đủ thủ tục giấy tờ cần thiết, liền trực tiếp mang Ôn Miên đến cụcdân chính.

      Hai người trước sau bước bào cửa lớn, vừa mới bước mấy bước lên thềm đá, Ôn Miên chợt dừng bước.

      Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên bóng lưngnghiêm chỉnh của trung tá tiên sinh, gọi :"Sếp Cù............ "

      "Cù Thừa Sâm." Người đàn ông quay đầu lại,khóe môi hơi cong, vô cùng nhàng chậm chạp sửa lại cách gọi của ."Em cũng có thể bỏhọ gọi tên."

      Như vậy hài lòng hơn.

      Ôn Miên kinh ngại đứng tại chỗ, nhìn vào ánh mắt đầy vẻ nuông chiều của trung tá Cù.

      Thần thái thong dong, khí chất thân kinhbách chiến (trải qua hàng trăm trận chiến), còn có bộ quân phục màu xanh biếc thường dùng, hàng nút được cài vô cùng tỉ mỉ, quân hàm hai bên góc cạnh ràng, lúc này Cù Thừa Sâm cười, bớt chút vẻ giễu cợt, tác phong nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào mắt .

      quên lời lúc nãy định hỏi , chỉ ra suy nghĩ trong lòng: "Em thích kêu là sếp hơn."

      Em cũng thích, ở thời điểm đẹp nhất này, gả cho .
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Hôn lễ


      Edit: Nhu nha tieu thu
      Beta: SCR0811


      Tư lệnh Cù Viễn Niên chuẩn bị bữa tiệc tạinhà để chiêu đãi Ôn Miên và mẹ ấy.

      khí tại bữa tiệc có vẻ nhàng hơn rất nhiều so với dự kiến ban đầu của Ôn Miên, Cù Viễn Niên bày ra chút tư thái nào của người có địa vị cao, trái ngược với vẻ thườngngày của vị sếp này, Tiểu Ngô tỏ vẻ là ngườithông minh hiểu biết trước mặt mọi người, muốn bao nhiêu ân cần có bấy nhiêu ân cần, như muốn chứng minh với bà Nghiêm “gả con cho nhà chúng ta, tuyệt đối sai.”
      Bùi Bích Hoa từ được nuôi dạy rất nghiêm khắc, lại rất vừa ý đối với Ôn Miên, bà Ngiêm rất khôn khéo chỉ cần cái liếc mắt thôi cũngcó thể đoán được bà thông gia lòng hay giả dối. Tiểu Quang cứ quấn quýt chạy theo chị dâu thứ hai của mình tám linh tinh đủ thứ, cũng có người khác, hai bên gia đình ngồi vớinhau vô cùng hòa thuận.
      Cù Thừa Sâm dừng xe dưới lầu nhà họ Ôn, bà Ngiêm liếc mắt nhìn đôi vợ chồng son, biết điều tự mình lên lầu trước, Ôn Miên cuối đầu , mặc áo khoác nhung vào để giữ ấm.

      Sếp Cù cầm mái tóc ngắn của lên, lúc bàn tay lướt qua viền tai có thể khiến người ta dễ dàng cảm nhận được vết chai do cầm súng, cònÔn Miên cũng cách nào để ý đếntrái tim đập rất nhanh của mình

      “Mau lên lầu , bên ngoài rất lạnh.”


      “Dạ”, Ôn Miên biết phải phản ứng nhưthế nào nữa nên đành mở miệng : “ biếtem suy nghĩ cái gì nên em cảm thấy mình nên đúng hơn”
      biết em muốn cái gì, vậy nên em .” Câu của bạn để cũng được, mình chỉ muốn góp ý chút thôi

      Từ trước tới bây giờ đoán tâm tư của Ôn Miên vô cùng chính xác, này bây giờ đơn giản là muốn cảm ơn mà thôi, Cái muốnkhông nhiều lắm chỉ cần nhận được nhiều hơn điều trong lòng suy nghĩ, liền muốn báo đáp.

      Trung tá nhìn về phía đôi mắt đen chứa nhiều vui vẻ của , sau đó, ánh mắt lại dời nơi khác, tay Ôn Miên cầm chốt cửa, nhưng lại xuống, dường như trong lòng còn đangchần chờ

      rất ít khi chủ động có cử chỉ thâm mật với , lúc này lại chợt xoay người ôm bả vai của xếp, gương mặt gầy xinh đẹp nghiêng qua, hônmột cái lên gương mặt sạch của .

      Cù Thừa Sâm hơi ngẩn ra, thuận thế bắt lấy đôimôi của Ôn Miên, nụ hôn của quân nhân côngthành đoạt đất, mục tiêu chính xác, lấy cảm giácchinh phục để thỏa mãn. Mà nụ hôn đáp trả của này, giống như đường, lại giống như bôngvải, ngọt ngọt mềm mềm, cho dù là sắt thép vửng chắc hơn nữa cũng có thể dần dần tan chảy.

      hận thể ngụm ăn .

      Cù Thừa Sâm ngẩn người, ý định này khiến cho trong đầu có chút rối rắm, cả người đều giống như bị tưới nước nóng.

      Ôn Miên nhìn thấy bên tai có có chút sắc đỏ, cảm thấy rất đáng , kìm được tiến đến bên tai , giọng nỉ non “Ngủngon”

      Sếp Cù cười khổ ở trong lòng, nếu như mỗi đêmđều có câu thăm nỏi nhu tình như nước vấn vít bên gối thế này, sợ là mỗi đêm đều yênrồi.

      Ôn Miên đẩy cửa vào nhà, mẹ của nàng đangbận rộn sắp xếp mọi thứ trong nhà, bà ấy cònđem cái vòng tay của mình cho con rằng:”của hồi môn” bà ấy còn lấy ra mấy cái vòng tay bằng vàng, là của hồi môn cho con .

      Ôn tiểu thư dở khóc dở cười, khó được có cơ hội làm nũng với mẹ cũng vội vàng lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng vội mà, ngày mai con xuất giá đâu, với lại Cù Thừa Sâm đều ở trong quân đội,cuối cùng con vẫn phải về ở với mẹ thôi.”

      “Con gả dù sao con được xem như nửa người nhà bọn họ, thỉnh thoảng con cũng nên về nhà chồng vài ngày .

      Vấn đề này Ôn Miên cũng từng suy nghĩ qua, có cơ hội phải hỏi sếp thôi, tuy con gả ra ngoài là bát nước đổ , nhưng bà Nghiêm chỉ còn mình là chỗ dựa, nơi này mới vĩnh viễn là nhà của .

      Trước kia, sống với mẹ luôn vạch ra ranh giớirõ ràng, và mẹ đều muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt nhau.

      Ôn Miên nhớ khoảng thời gian lúc bị trườngcảnh sát đuổi, rất muốn tìm cơ hội ôm bà Nghiêm, khóc đến khi trời đất tối sầm, nhưngcuối cùng vẫn làm như vậy.

      Những đau đớn đến tận xương tủy kia, ngược lại khiến cho hiểu được hơn về cái thế giới này, cũng khiến cho hiểu được chuyện gì nên tiếp tục, chuyện gì nên ngừng lại.

      Tối nay bà Nghiêm lộ ra mặt yếu ớt, ra bà cũng trách con trèo cao, chỉmong con biết tự trọng.

      “Ôn Miên, nếu gả đến nhà bọn họ, bình thường nên học cách cúi đầu làm người,……nếu ngày sụp đổ, con cũng cần sợ hãi”. “Người mẹ này của con cũng khôngcó gì hết chỉ có tính mạng này tìm mọi cách đòi lại công bằng cho con”

      Ôn Miên ngẩn ra, từ phía sau ôm lấy bờ vai củamẹ : “mẹ, mẹ cái gì thế, êm đẹp, lạinói điềm xấu”

      Bà Nghiêm vỗ vỗ đầu con .

      Hai mẹ con chuẩn bị, bà để Ôn Miên thắp cho cha nén hương, hai tay bà Nghiêm tạothành hình chữ thập, trong miệng thầm”chatụi à, tôi gầy công nuôi lớn con , ông ở trời có linh thiêng phù hộ con củachúng ta được sông những ngày bình an và hạng phuc là được rồi, kiếp sau lại có thể lại hưởngphước rồi, “Lão già, tôi cũng coi như nuôi lớn con , sau này ông phù hộ nó ở nhà chồng cho tốt, đời sau có thể hưởng phúc.”
      Ôn Miên để dĩa quýt lên bàn thờ cho cha, lại học cách của mẹ vừa ở trong lòng: “chaà, có còn nhớ Cù Thừa Sâm mà trước kia con đãnói với cha cả nhà họ Cù đối với con tốt, là may mắn của con. suy nghĩ chút,nghiêm túc bổ sung: “Cha hãy phù hộ cho trai, phù hộ còn sống, phù hộ ấy có thể sống lâu tram tuổi.”

      Nghiêm Di nghe như thế, khóe mắt có mộtchút ẩm ướt, bà nhìn con cười cười, mười mấy năm qua trong lòng chưa từng có vui vẻ như vậy

      ******

      Ôn Miên mặc bộ quần áo mới rất nữ tính , trường quốc tế gọi điện tới, hẹn sau buổichiều đến đó để phỏng vấn.

      hổ danh là trường quốc tế nổi tiếng nhất Nam Pháp, bên trong được phân ra các khu dành cho học sinh tiểu học, trung học năm nhất và trung học năm hai phần lớn giáo viên đượcmời về đều là những giáo sư có chuyên môn ở nước ngoài, cách thiết kế và quản lý của trườnghọc cũng được quốc tế hóa, cha mẹ của học sinhnhất định phải có thẻ xanh (thẻ sử dụng chonhững người định cư ở nước ngoài.)

      con đường trồng đầy cây ngô đồng thơmngát, Ôn Miên lập tức lấy lại bình tĩnh, tưởngchừng như trong gió có thể cảm nhận được hương thơm, qua có thể nhìn thấy rất nhiềutrẻ em có mang quốc tích nước ngoài, có tóc vàng mắt xanh, có da trắng mắt nâu, mọi ngườiđều giống như từ trong tranh bước ra.

      Đón tiếp là chủ nhiệm phòng giáo vụ cấp tiểuhọc, họ Phùng, năm nay gần năm mươi, mặt mũihiền lành tuy lần đầu gặp mặt nhưng rất dễ làm người ta cảm mến. Điều này làm Ôn Miênkhông còn cảm thấy căng thẳng nữa.

      mới nhớ, cũng quên hỏi bạn của làm chức vụ gì ở đây bất quá cũngkhông muốn hỏi.

      “Em là Ôn tiểu thư?” Phùng chủ nhiệm vừa nóivừa dẫn nàng đến văn phòng, “Nhìn emđiềm đạm nho nhã như vậy, ngờ lại đến trường của chúng tôi dạy võ, tôi từng xem qua chứng chỉ của em, tiểu tài năng đểtrọng dụng.” Ôn Miên vừa mím môi cười tiếng, vội vàng : “tôi cảm thấy nơi này rất tốt, hơn nữa, tôi cũng rất thích làm quen với cácbạn .”

      Hai người ngồi ghế sopha vừa chuyện,phùng chủ nhiêm lịch bưng cho ly trà nóng, bởi vì người này dựa vào quan hệ để vàođây, phỏng vấn có thể lướt nhanh chút.

      “Ôn Tiểu thư còn chưa kết hôn đúng ? Có đối tượng rồi à?”

      “Vâng, chính ấy chỉ cho tôi tới đây đấyạ,” Ôn Miên vừa cầm tách trà nhâm nhi, khóemiệng khó tránh khỏi nụ cười rất ngọt ngào.

      Chủ nhiệm Phùng rất thích nhỏlúc chuyện hay đỏ mặt này, giốngnhư những người trẻ tuôi như rồng leo, làmnhư mèo mửa (tiêu chuẩn cần cao mà năng lực thực tế thấp)bên ngoài, bà giới thiệusơ lược chút về quy định chế độ của trườnghọc, và tiền lương đãi ngộ của nhân viên.

      Giây lát, chủ nhiệm Phùng vỗ vỗ mu bàn taycủa : “người dạy võ trước đây, cũng là côgái cỡ ngang tuổi , nhưng ấy lại mang bầunên chồng ấy bảo ấy xin nghỉ để yên tâm,cho nên chúng tôi mới tuyển thêm người phụtrách ở vị trí này, Ôn tiểu thư, cảm thấy có vấn đề gì cuối tuần có thể làm.”

      Nghe tới đây Ôn Miên vội vàng mở lời: “Cám ơn chủ nhiệm Phùng, sau này phải làm phiềnchủ nhiệm Phùng dài dài rồi”. Đối với thôngtình đạt lý của chủ nhiệm Phùng, rất biết ơn.

      Ngồi thêm lát nữa, Ôn Miên điền xong hồ sơ, giao cho chủ nhiệm Phùng, đứng dậy cáotừ.

      Rời khỏi văn phòng, ở bên ngoài là bồn hoarất lớn, rất trùng hợp hôm nay cái nắng nhè nhẹcủa mặt trời, cách đó xa có vài cậu trò ngồi nghe bài giảng.


      So với làm việc tại các cao ốc văn phòng cả ngày thể nhúc nhích có lẽ làm việc ở đây là thích hợp với hơn.

      Ôn Miên tùy ý nhìn lát, người dạy là giáo viên nữ xinh đẹp, tiếng lưu loát, bóng lưng thanh tú, dường như, còn có mộtchút quen thuộc.

      Đối mặt với cảnh đẹp như vậy, nàng bất chợt nâng khéo cười ngọt ngào, thong dong bước , nghĩ ngợi gì nữa

      *******
      Chương 21.2


      Edit: Nhu nha tieu thu
      Beta: SCR0811


      Cù thủ trưởng quay về bộ đội vài ngày, sắp xếpmọi việc cẩn thận, liền đến xin đại đội trưởngnghỉ phép kết hôn.

      Hôn lễ tổ chức rất đơn giản, vì tư lệnh Cù ngày trước nghèo khổ nên thích sa hoa, chỉcần con trai, con dâu bị mất mặt là được.

      Người trấn giữ biên cương trung tá Cù Thừa Sâm so với tư lệnh Cù càng thích dùnghình thức bên ngoài để đối nhân xử thế, mà Ôn Miên cũng so đo những thứ này, vậy nên,chỉ mời mấy người quen cùng nhau ăn bữa cơm, tất cả đều vui mừng.

      Sếp Cù ở bên ngoài tiếp chuyện với cáccán bộ kỳ cựu trong quân đội, còn Ôn Miên ở bên trong phòng trang điểm chờ Chu Như trang điểm cho , này nhàng hớpmột ngụm trà nóng tay, trong miệng tràn đầy mùi thơm bát ngát.

      Em của Cù Thừa Sâm là Cù Thần Quangcũng đứng bên giúp đỡ, tò mò hỏi Chu Như,“Bạn trai hôm nay mang đến có lai lịch như thếnào?”

      đến vị cảnh sát giao thông Vương Giác này, Chu Như nghĩ đến cũng có ngày mìnhphải xuống nước, nếu bản nương mời tới tham gia buổi lễ có lẽ mối quan hệ giữahai người cũng có thể dậm chân tại chỗ.

      Cù Thần Quang châm chọc chế nhạo Chu Như mấy câu, nhưng toàn bộ trọng tâm lại đặt lên người chị dâu thứ hai nhà mình, “chị dâu, chị với hai phải trải qua tuần trăngmật sao, chia sẻ với chúng em chút xíu .”

      Ôn Miên nhìn vào gương chải lông mi, ai cũngkhông quan tâm.

      Chu Như: “Được, mình cũng sớm dụ dỗ uy hiếp cậu ta, chí kém có dùng bảy mươi hai loại hình tra tấn, cũng có cách nào moi ra được nửa câu, cậu ấy giữ bí mật còn hơncả đàn ông.”
      Cù Thần Quang dùng bàn tay vuốt nhàng bộ sườn sám chị dâu mặc cười cười mấytiếng.
      hai em dù gì cũng là quân nhân trong quân nhân, đặc chủng trong đặc chủng, chị dâu, thânthể của chị mảnh mai thể này liệu có thể chịu đựng được ? Những thứ trong tiểu thuyết rốt cuộc có ? ngày đàn ông có thể làm mấy lần.”

      Cánh tay trang điểm của Ôn Miên runglên, đứa em này sao có thể hai của mìnhthành con giống chứ.

      Miệng Chu Như càng thể ngăn cản nổi: “ Tiểu Sâm,…cậu ngậm phần dưới rồi sao?”

      Ôn Miên thiếu chút nữa muốn bộc phát, đây là vấn đề phụ nữ đàng hoàng nên hỏi sao?.

      Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng đập cửa, CùThần Quang chạy nhanh ra mở cửa vừa nhìn,chính là trung tá Cù hai của lại. Anhbước vào quan sát phản ứng của ba người, trong chốc lát cả phòng trở nên trầm mặc.

      “Lại bày trò trêu ghẹo chị dâu phải ?”

      có mà, em gặp vấn đề rất khó hiểu nên hỏi chị dâu mà.”

      Cù Thừa Sâm nhíu mi : “Em có vấn đề có thểgặp chú út để hỏi.”

      Ôn Miên cười thất thanh.

      Hai con kỳ đà cản mũi biết điều nên tự động dờigót, người đàn ông bên cạnh liền ngồi xuống, côkhông dám ngước lên nhìn , làm bộ bận rộn,“Đồ trang sức của em Chu Như để ở đâu rồi?”

      Sếp Cù thưởng thức vẻ mặt đầy hốt hoảngcó chút kinh sợ của , khóe miệng chợt cười, “Thế đầu em là cái gì?”

      Ôn Miên đưa tay sờ, lập tức quýnh lên.

      thong thả bước đến bên cửa sổ tránh xa chút, từ túi áo móc ra điếu thuốc, nghiêng đầu bảo có để ý ? vội lắc đầu, thấy người đàn ông đó vội châm điếuthuốc.

      Trung tá Cù vẫn mặc thân thường phục xanh đậm, bóng dáng thon dài làm ôn miên thấy phải có chút ngây ngẩn. Có lúc, cảm thấy thanh lợi kiếm, thấy lưỡi cũng thấy vỏ, lặng yên tiếng động, khiến cho tất cả đối thủ và kẻ địch của anhphải khiếp sợ.

      “Em hồi hộp sao?” Cù Thừa Sâm ngước mắt trước mắt.

      Nếu có sợ là giả, có trời mới biết taycủa nàng vã mồ hôi nãy giờ, còn nếu hỏi Ôn Miên lo lắng chuyện gì, chính Ôn Miên cũngkhông biết.

      Người đàn ông dập tắt nửa điếu thuốc còn dư, ngồi trở lại bên người, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp trong suốt của , "Ôn Miên, Em hiểu các điều luật trong quân hôn ?"

      Sao lại cái này, sửng sốt.

      "Quan hệ của chúng ta, vẫn do em quyết định,chỉ cần, em cho rằng được nhiều hơn mất là được."

      Xem ra, khẩn trương chỉ có , mặc dù nhìn qua vẫn bình thản như nước.

      Ôn miên thấy buồn cười, Cù Thừa Sâm cho làcô muốn hiểu, " phải mỗi lần ngãbệnh đều có thể ở bên cạnh em , . . . . . ."

      "Em chỉ muốn đồng ý chuyện." cắt đứt lời của , rất nghiêm túc nhìn , " Anhsẽ đối với chuyện của chúng ta. . . . . .cố hếtsức."

      Ôn miên biết, cần phải lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết , kết hôn cũng khôngnhất định phải là kết quả của tình .

      Nhưng cho là kết hôn và hềcó quan hệ, cũng hi vọng Cù Thừa Sâm cho là kết hôn chỉ là phương thức sinh hoạt, cho nên, cần nỗ lực cùng mình.

      Bất luận sinh lão bệnh tử, bất luận nghèo khó hay giàu sang, đều lựa chọn .

      Mỗi lần nghiêm túc làm chuyện gì đó vô ý lộ ra bộ dáng khiến Cù Thừa Sâm mỉm cười:"Được." giơ tay ngang lông mày, ở trước mặt , trịnh trọng trang nghiêm làm quânlễ, " thề."

      Ôn Miên nhìn người đàn ông cao lớn tuấntrước mặt, gương mặt thoáng lên vẻ ửng đỏ, nụ cười bên môi đông lại thành đóa hoa.

      Cù Thừa Sâm: "Vậy thôi."

      . . . . . . Hả?

      Sếp Cù cười cười nhìn ngây ngốc," mời rượu, thế nào, còn phải hô khẩu lệnh cho em à? hai ba, ?"

      Ôn Miên hít sâu hơi, từ ghế đứng lên,vẻ mặt rối rắm, Cù Thừa Sâm mở cánh cửa, xoay người nhìn thấy điều chỉnh tâmtrạng của mình, ra vẻ an ủi hỏi : "Chuẩnbị xong chưa?"

      Nghe hỏi, bạn Ôn Miên bỗng nhiênnhanh trí, đáp lại bằng cái chào theokiểu quân đội, khuôn mặt thanh tú, cử chỉ lạihấp tấp.

      cười: “ xong."

      Xem ra, vợ rất ngưỡng mộ mình. Nghĩ như vậy, trong lòng Cù Thừa Sâmbỗng dưng mềm ra.

      ******

      Phòng tân hôn trong khách sạn, là do vị bà bà tuyệt thế là mẹ chồng của Bùi Bích Hoa trang hoàng, nên có thêm chút khí vui mừng. Nhưng Ôn Miên lại mệt mỏi đến mứckhông kịp thưởng thức vẻ đẹp đó, vừa vào cửa ngồi phịch xuống ghế sofa ngay cả ngón tay cũng muốn động.

      Cù Thừa Sâm liếc mắt cái, chỉ thấy xinh đẹp mặc bộ sườn xám đó tươi, nhìn nghiêng bên, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặtđào hoa. lại lơ đãng cặp chân dài cân xứng của , da thịt trắng mịn như ngọc lộ ra ngoài.

      Thân thể trung tá khẽ động, gần như thể kiềm chế được. Lúc này Ôn Miên mơ hồ cảmgiác được mình giống như con mồi vô vội bị thợ săn để mắt tới,ngước mắt nhìn quanh, vừalúc chạm phải ánh mắt trần trụi của vị quân nhân nào đó.

      Ánh mắt chút đề phòng của khiến cho sững sốt, Cù Thừa Sâm thể làm gì khác hơn là nhanh chóng dời mục tiêu, vào phòng ngủ.

      Khuôn mặt Ôn Miên nóng lên, lấy áo ngủ đặt trong phòng, bỏ lại câu “Em tắm” liền chật vật chuồn .

      Đứng ở vòi sen, tim đập có chút nhanh, nhắm mắt lại, để cho dòng nước rửa những mệtmỏi trong cơ thể. Mặc dù hai người cùng ở chung trong khách sạn, nhưng nghĩ tới việc saunày phải sống chung chỗ với người đàn ôngnày, vẫn chưa kịp thích ứng.

      Cũng biết não chập mạch thế nào, ÔnMiên bỗng nhiên nhớ tới mấy câu đùa lúcchiều, theo bản năng liền liên tưởng đến những cảnh từng trải qua ở giường.

      Gương mặt Ôn Miên lập tức đỏ lên như tráicà chua.

      Cái kia của người nào đó vừa cứng lại vừa lớn….

      Mẹ nó, dường như …. nuốt được.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: thuộc về

      Edit: Nhu nha tieu thu


      Beta: SCR081



      Ôn Miên quấn áo choàng tắm dày, tắmxong lúc ra cảm thấy chút choáng váng

      đầu, tối nay uống cũng nhiều, chỉ là nhiệt độ trong phòng tắm khá cao, lại thêm

      việc có những ý tưởng nên có với ngườinào đó, xoa trán, ngồi ở bên giường

      chậm rãi lấy lại tinh thần.

      Nghe được động tĩnh Cù Thừa Sâm hơi ngẩngđầu lên, ngoài dự đoán, gò má của

      hồng hồng , dáng người duyên dángyêu kiều giấu ở trong bộ quần áo rộng rãi

      kia, tóc ngắn mềm mại còn chưa khô lắm.

      "Mệt à? Nghỉ ngơi trước ." cười cười.

      Ôn Miên xoay người, đập vào mắt chính là tấmtrải giường vô cùng lớn phù hợp với

      chiếc giường mới, cái mền, bao gối có viền hoa,là các hoa văn tượng trưng cho tình .

      cười rộ lên, trong phòng tắm truyền nướcchảy do người đàn ông mở vòi sen.

      Ôn Miên ôm lấy chăn, làm gì hết, biếtmình chưa chuẩn bị sẵn sàng.

      Ít nhất, muốn thử chút bọn họ có cơ hộihay , vì tình chân chính mà đến

      với nhau, chứ phải ràng mà lên giường như vậy, đồng ý với ,

      hết mình vì quan hệ của hai người, đây là thu hoạch bất ngờ ngoài dự kiến

      Ôn Miên dựa vào gối đầu khỏi suy nghĩ, Cù Thừa Sâm có hay cũng có

      chuyện quá khứ với ai đó. Điều kiện của tốt như vậy, cũng từng đương. Nghe

      cho dù là học trường quân đội hay tham giabộ đội đặc chủng, những quân nhân như

      bọn họ đều có áp lực rất lớn, ít đàn ôngvì nguyên nhân mà mối quan hệ nam nữ bị

      rạn nứt.

      Ôn miên chưa từng nghe nhắc đến tình sử của , chỉ biết là từng có bạn

      rất xinh đẹp, như vậy ở phương diện này. . . . . . cũng từng có kinh nghiệm

      sao.

      Lúc Cù Thừa Sâm ra khỏi phòng tắm, ngang thắtlưng chỉ quấn chiếc khăn tắm,

      trong lúc nhất thời xem xét kỹ, Ôn Miênlại có chút trố mắt.

      mái tóc đen ẩm ướt của trung tá còn nhỏnước, nước đọng kéo dài đến ngực

      chảy xuôi tới nơi bí của người đàn ông, nước da mật ông khiến cho người đàn ông

      càng thêm hấp dẫn, thân hình cứng rắn nỗi lên những cơ bắp này cũng phải lần

      đầu tiên thấy, nhưng vẫn khiến cho phảimặt đỏ tim đập, cả người nóng lên.

      "Em có thói quen ngủ bên nào?" giọng hỏi.

      Cứ như thế thân thiết dịu dàng hỏi thăm làm Ôn Miên sửng sốt.

      Cù Thừa Sâm kiên nhẫn chờ đáp án của , Ôn Miên lấy lại tinh thần, vội vàng từ

      giường đứng lên, "Bên nào cũng được."

      "Vậy sau này em ngủ phía bên phải nha."

      nhìn hai chân trần đứng của Ôn Miên, hai chân trắng mềm mại dưới lớp lụa đỏ

      đánh thẳng vào thị giác, khiến cho người đànông khỏi vừa hồi xúc động.

      Cù Thừa Sâm cười khổ trong lòng, nghĩ tối nay có ý chí chiến đấu , rồi lại

      muốn đánh nhanh tanhg nhanh.

      Ôn Miên vẻ mặt yên, nhìn chằm chằm dáng người lộ ra ngoài của sếp Cù,

      giọng hỏi: "Vết thương người . . . . . . Có thể để cho em xem chút có được

      ?"

      Chỉ thoáng, sửng sốt.

      Thực tế người sếp chỉ có vết thương, vết đao, mảnh đạn, vết thương đạn

      bắn. . . . . . Cái gì cũng có.

      Vị trí vết dao nằm ở nơi rất mập mờ vùngbụng gầy gò của , tay của Ôn Miên

      chạm vào da thịt của , có thể cảm nhậnđược bắp thịt cả người căng lên.

      Vết thương cuối cùng này còn bị khăn tắm ngăntrở, như như như muốn khiêu

      chiến ranh giới cuối cùng của Ôn Miên , cổ họng căng lên, mỹ nam trước mặt, suýt

      chút nữa mất lý trí kéo luôn vật che đậy củasếp xuống.

      "Cho em nhìn thôi, ai cho phép em chạm vào." tận lực khắc chế, còn cố ý châm

      chọc, nhưng giọng kia vẫn mang theo tiatrìu mến.

      Dũng khí nhất thời của Ôn Miên lập tức biến mất dấu vết, biết mình đường đột,

      thể làm gì khác hơn là cà lăm : "Vậyanh, xoay người nếu để cho e xem

      chút."

      Sau lưng Cù Chừa Sâm, ngay bả vai có vết thương đạn bắn rất , từ dấu vết có thể

      nhận ra là do loại đạn 5 milimet lưu lại, khả năng này cũng quá nhiều, phần lớn khẩu

      súng cũng có thể sử dụng loại đạn này, các loạiAK của Nga, các loại M của Mĩ. . . . . .

      trong thời kì Tổ Quốc hoà bình, cũng chỉcó lính đặc biệt của bọn họ xuất

      biên giới, lấy phát đạn hoàn thành sứ mạnh vinh quanh.

      Người đàn ông tham gia những cuộc chiến này, phải chấp hành những nhiệm vụ rất khó

      khăn, cực kỳ nguy hiểm và nghiêm khắc.

      Ôn Miên đứng dậy nhìn từng “chiến công” trênlưng , Cù Thừa Sâm vẫn còn cảm

      thấy khát nước, liền muốn phòng khách châmmột ly nước nóng, ai ngờ chân trái mới

      vừa bước ra bước, Ôn Miên cho là vị sếp này cho xem, liền lao tới như tên

      lửa muốn ngăn lại.

      Trong nháy mắt khăn tắm ngang hông bị dùng sức mở ra, rơi mặt đất, giữ chặt hai

      chân Cù Thừa Sâm , ép buộc Trung tá đứng lại tại chỗ.

      Mà trong lúc này bóng lưng kia ra vtrước mặt Ôn Miên bỏ sót chi tiết nào.

      Tầm mắt của từ bả vai chậm rãi dờixuống, phần lưng rộng lớn của đàn ông vững

      trãi như núi, cặp mông săn chắt và cây gậy ngẩng cao, phía dưới là đôi chân dài

      vừa mạnh vừa có lực, đầy vết sẹo, khiến cho thân thể của tựa như con dã thú

      ngủ đông.

      Ôn Miên có cảm giác mình phạm sai lầm lớn rồi! !

      " xin lỗi! Em cố ý" Bên má đỏ bừng ngừng xin lỗi xếp, chạy trối

      chết về phía giường, thanh giận giữ từ phíasau truyền đến "Đứng lại."

      Giờ phút này cũng quản có kháng quânlệnh hay , hai tay Ôn Miên nắm chặt

      chăn, muốn "Em mệt mỏi ngủ trước" , người đàn ông kia giữ chặt hai cánh

      tay của , dùng sức đặt ở phía dưới.

      Thân thể đàn ông nóng đến kinh người, Ôn Miêncòn chưa kịp phản ứng, bị lật

      người, Cù Thừa Sâm bóp chặt cằm của , cuồng bạo hôn như trừng phạt.

      Nụ hôn hung hãn khiến quên phải thở thế nào, biết nên đáp lại chinh phục

      và dục vọng xâm chiếm này thế nào, bất kỳ phản kháng nào cũng đều là phí công, chỉ

      có thể mặc cho tiến quân thần tốc, đầu lưỡi bị làm ướt át, thân thể của bị

      giam cầm trong lòng ngực rắn chắc, sức lực của quân nhân quá dữ dội, làm cảm phục.

      Ôn Miên biết kế tiếp chính là dùng sức hôn, làmngười ta trầm luân. Dịu dàng , sau đó

      bá đạo điên cuồng đoạt lấy. . . . . .

      có cách nào chống đỡ.

      Ôn Miên ép buộc mình phải dời lực chú ý củangười đàn ông này, thừa dịp điều

      chỉnh hô hấp chen vào , "Em...em thương lượng với chuyện."

      rất muốn để cho câm miệng, trầm thấpphun ra chữ: "Ừ."

      vừa vặn nghĩ đến chuyện, liền thuậnmiệng lấy ra: “Lúc vào bộ đội . . . . . Em

      có thể trở về nhà mẹ ?"

      chương 22.2

      Edit: Nhu nha tieu thu
      Beta: 3SCR081


      Cù Thừa Sâm hơi suy nghĩ, vừa tiếp tục nụ hôn tinh tế vừa trả lời, "Có thể, nhưng lúc vềnhà phải gặp lại em ở đây."

      "Vậy cha mẹ ở đây. . . . . ."
      tiếp theo Sếp khẽ cau mày, kiên nhẫn nhỏgiọng : " cần lo lắng cho bọn họ, em thấy tốt là được."

      Ôn Miên tránh thoát, chỉ có thể mặc cho nụ hôn của theo cằm lướt qua xương quaixanh, bàn tay của Cù Thừa Sâm eo dùng sức buộc chặt, cái tay khác nhàng linhhoạt cởi áo ngủ người Ôn Miên ra, vùng đấtxinh đẹp chưa từng có người ghé thăm rốt cuộccũng để nhìn sót chút gì, tròngmắt đen luôn lạnh lùng của sếp càng thểkhiến điều hòa dục hỏa.

      Lúc đầu lưỡi ướt át của người đàn ông khẽ chạm đến bộ ngực đẫy của , Ôn Miên liền lập tức nhạy cảm cong thắt lưng lên, giống như là càng thêm khát cầu an ủi.

      Vật thể nóng bỏng để phía dưới cái bụng mềm mại của , Ôn Miên thấp thỏm cúi đầunhìn,trời ạ, so với tưởng tượng của còn đáng sợ hơn, nếu sư tiến vào nơi đó. . . . . . mình khó chịu lắm sao?

      Cù Thừa Sâm dùng môi lưỡi liếm láp nơi khêu gợi nảy nở mềm mại, Ôn Miên dám nhìn như thế nào lấy lòng mình, vị trung tá cao cao tại thượng có hành vi phóng đãng này đối với mình. Hình ảnh nóng bỏng này khiến ÔnMiên xấu hổ đến đất dung thân.

      Bụng dưới nhưng bởi vì hưng phấn mà run rẩytừng đợt, Ôn Miên cách nào khắc chế dục hoả, Cù Trung tá giống như là hiểu được tình thế khó xử của , đầu ngón tay từ khe hởquần lót thăm dò vào, rơi riêng tư trống trảiđược lấy đầy. Cảm xúc lan tràn.

      Sóng mắt Ôn miên nhộn nhạo, đôi tay bám vàothân người rắn chắc của , hai thân thểcàngquấn chặt lấy nhau, giống như keo sơn.

      "Cù thừa sâm. . . . . ."

      để ý tới , cắn lên đỉnh đồi mềm mại như ngọc của .

      "Sếp . . . . ."

      Tròng mắt Cù thừa sâm híp lại, lạnh lùng sắc bén, vô cùng nguy hiểm, "Gọi là gì?”

      Ôn miên còn kịp chuyện, ngón tay dài của dao động ở nơi mềm mại giữa hai chân , khí nóng từ lòng bàn tay của tỏara, khiến cho toàn thân tê dại.

      Ngón tay dài của sếp giống như khẩu súng lụcBrowning, xẹt qua bên trong bắp đùi , chợtthăm dò lên phía trước, khiến cho bị vùi lấp trong ma chướng.

      Hạ thân bởi vì đầu ngón tay vào quá sâu, khiến cảm thấy khác thường, giữa cảm xúc vui buồn chìm nổi Ôn Miên nắm được khắctrấn tĩnh, đột nhiên đẩy vị trung tá đè người mình ra.

      "Em...Em muốn toilet."

      Người đàn ông còn trong tình trạng hưngphấn chú ý, bị dùng lực đẩy ra.

      Đêm tân hôn dâu lại để cho mình ngồi chỗ ở đây, sếp quay đầu nhìn về phía cửakính phòng vệ sinh khép chặt, nhất thời biết nên tức hay nên cười.

      Đêm tân hôn lại khóa trái mình trong nhà vệ sinh, rất tốt, có sáng tạo.

      Mười phút sau, sếp Cù đứng ở trước cửa, lạnh giọng ra lệnh: "Ôn Miên, cho em ba

      giây để bước ra, vượt quá giây, tự gánh lấyhậu quả, 1. . . . . ."

      thấy kẻ địch đầu hàng, tiếp tục kêu: "2. . . . . ."

      Cửa mở ra, Ôn Miên quả cúi thấp đầu, lông mi cong lên, mắt lấp lánh nước, giống

      như là bị uất ức.

      này giận dỗi mình sao, chuyện này khiến biết làm sao ?

      Ngón tay dài của Cù Thừa Sâm điểm lên trán , "Có chuyện liền báo cáo, trốn tránh

      giải quyết được vấn đề."

      người có hương của sữa tắm nhẹnhàng khoan khoái , pha lẫn với mùi vị đàn

      ông phủ kín xoang mũi của , Ôn Miên ngẩng đầu nhìn , mê mẩn đến thất thần.

      Dáng người cao lớn, môi mỏng như được tỉa gọt.

      Mày rậm mắt tinh, lạnh lùng khí phách.

      Giọng và vẻ mặt đều nghiêm khắc, có tinh thần trách nhiệm.

      Người đàn ông tốt như vậy, lại trở thành chồng của mình

      .

      Vậy mà còn đẩy ra, ngay cả cũng cảm thấy hoang đường.

      "Em luôn tránh xa như vậy. . . . . ." Người đàn ông ngập ngừng chút, đè thấp

      giọng , càng lộ vẻ tối tăm, "Vậy cưới em để làm cái gì?"

      Ôn Miên bị càng có cách nào phản bác, "Em có ý này. . . . . ."

      Nhìn bộ dáng lo lắng của , Cù Thừa Sâm nhẹnhàng vân vê đuôi tóc của Ôn Miên .

      Aizz, vẫn là chưa được.

      Sếp mở miệng giải vây cho : " phải muốn cho em thời gian thích ứng sao,khó mở miệng vậy ư ?"

      Ôn Miên kinh ngạc, trái tim khỏi bị cảm xúc tên lấp đầy, để cho hoàn toàn luống cuống, hai mắt dần mờ mịt hơi nước.

      Nếu tình hình quân địch nghiêm trọng, canh giữbiên giới là phương pháp cần thiết,

      Cù Thừa Sâm thở dài tiếng, "Giày vò đủrồi? Ngủ ."

      Ôn Miên chặt cắn môi dưới, từ phía sau lưng ôm lấy người đàn ông luôn dung túng mình này, vùi mặt vào quần áo để thấy biểu cảm của mình.

      Cù Thừa Sâm vừa mới miễn cưỡng kiềm chếđược chút dục hỏa, bị ôm như vậy, dục vọngbị khiêu khích lần nữa khiến cảm thấy vôcùng tệ.

      "Ôn Miên, được nháo."

      ngập ngừng : " được hẹp hòi, choôm lát mà."

      chừng, lần sau là có thể chuẩn bị xong.

      Cù Thừa Sâm xoay người, ôn miên nghe tiếngtim đập của , có thể tinh tường cảm thấy tâm tình khác thường lúc này của , mỗi bắp thịt khiêu gợi của người đàn ông

      này đều khiến cho người ta vô cũng căm phẫn.

      "Trong từ điển của quân nhân có ‘bỏ dở nửa chừng’, lần sau, suy nghĩ cho kỹ."

      "Gia đình quân nhân giống nhau, thể chơi xấu."

      Sếp Cù thở dài, sao lại thích ngốc thế này chứ, đến lúc nào mới có thể sửa

      được tật xấu này cho đây.

      Nhưng nếu bọn họ có thể hiểu ràng hơn chút, có trách nhiệm với tình cảm hơn,

      vậy quá tốt rồi. Nhưng ra . . . . . . Thậtra . . . . . chỉ cần ngang ngạnh hơn mộtchút, có lẽ sớm đầu hàng rồi.

      Ôn Miên ngơ ngác nhớ lại, cổ tay của Cù ThừaSâm bị cầm lên . . . . .
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Em nên chờ đợi


      Edit: Nhu nha tieu thu
      Beta: SCR0811





      Đôi tròng mắt đen ướt át của Ôn Miên nhìn thẳng vào , giống như là vắt hết óc muốn chuyện gì đó.

      "Nếu như em . . . . . . em . . . . . ."

      Cù Thừa Sâm bùi ngùi thở dài, hiểu thuật tâm lý nhiều năm, chút tâm tư của chỉcần nhìn cái là có thể thấy ràng.

      " đồng ý."

      ". . . . . . Hả?"

      Trung tá giữ chặt cằm Ôn Miên , giọng : " cầu của em, đồng ý."

      hôn lần nữa, mở hàm răng của ra, ôm cổ củaanh, mặc cho hôn mình.

      lút sau, Cù Thừa Sâm ôm Ôn Miên trở lại giường,trong tròng mắt hơi lóe lên nướcmắt.Nhìn bộ dáng như nước, mắt mở to của côgái , dục vọng của sếp khó nhịn.

      Huống hồ , đồng ý.

      Cù Thừa Sâm dùng bàn tay đỡ cằm ôn miên , ngón tay nóng rực lướt qua cái miệng nhắnsưng đỏ , đợi phát ra thanh liền hôn xuống.

      Bởi vì lúc trước "Tương cứu trong lúc hoạnnạn" , trong miệng nhiệt độ rất cao, cảm giácnhư ăn thứ gì đó vừa ngọt vừa nóng, haingười dán chặt vào nhau ôm ấp, Ôn Miên nhịn được phát ra tiếng rên khẽ, đầu lưỡi của người đàn ông thuận thế từ môi tiến quân thần tốc, mang theo uy lực cực nóng tấn công cáimiệng nhắn của .

      Đầu lưỡi của Cù Thừa Sâm đảo quanh cái miệng nhắn của , liếm từng chút từng chút . Chạm đến thành khoang miệng, Ôn Miên cho liếm hai cái liền rên khẽ đứng thẳng người dậy, lại bị ôm áp sát vào bụng, giữa hai chânliền đụng phải cái gì đó lồi lên.

      Ôn miên kịp chống đỡ, chỉ là nụ hôn, cư nhiên lại có phản ứng! Cảm giác nóng nóng, lại tê tê, ra trong miệng cũng có chỗ nhạy cảm đến vậy

      Đầu lưỡi của người đàn ông tới cái cổ trắng nõn, qua mỗi chỗ, Ôn Miên lại thấy thân thểcủa mình lay động, tay trung tá cầm giữ eo , tay lần nữa cởi áo ngủ của ra.

      Khuôn mặt của càng đỏ, hô hấp dồn dập: "Cù Thừa Sâm. . . . . ."

      Bên tai là tiếng thở gấp vô lực, khiến cho dục hỏa của lên tới cực hạn, tay nhanh chóng đem nơi nóng bỏng của mình ra ngoài,dính vào đùi của .

      Lúc này điện thoại của sếp đặt bàn vang lên, Ôn Miên trong lòng, người nào khôngbiết điều như vậy, tối nay còn có chuyện gì tìm sao?

      Cù Thừa Sâm chợt nhăn mặt, nhậnđiện thoại, mà là khép chặt hai chân của lại, chừa khe hở bắt đầu lên xuống mấpmáy, giữa lông mày nhẫn càng phát ra vẻ mãnh liệt.

      Vật cứng như có như đụng vào bộ phậnnhạy cảm, Ôn Miên lại nhảy lên hạ xuống, "Ưmh. . . . . . ." định làm gì thế?

      Đôi tay của Cù Thừa Sâm từ phía sau lưng nângÔng Miên lên, kéo vào lòng mình, hai nơi gặpgỡ, bắt đầu ma sát vùng riêng tư. Nơi đó dinh dính, phát ra thanh của tiếng nước.

      Lửa nóng ma sát nơi mềm mại, Ôn Miên cảmthấy vùng bên dưới của mình truyền đến cảm giác tê dại, có chút hoàng hốt ôm lấy , mắt to long lanh bắt đầu tan rã, thân thể cũng căng đếncứng người.

      biết sắp tới cao trào, phía dưới lại giatăng tốc độ, nơi ẩm nóng mềm mại đè ép lửanóng của mình, ra vào giữa bắp đùi, hạ bộtrướng đến ngờ.

      Hơi thở bắt đầu rối loạn, giống như hai ngườiđều có chút thân bất do kỷ rồi, cơ ngực khỏemạnh của người đàn ông khắc họa những đườngcong khiêu gợi.

      Từng trận va chạm đánh tới cái động run rẩy của Ôn Miên, Cù Thừa Sâm ghìm chặt thân thể, chờ đợi khoái cảm chảy trong máu.

      khẽ rên, thân thể mãnh liệt co rúc lại, phía dưới của bắn ra dòng chất lỏng,tưới lên vường hoa bí mất của .

      Ôn Miên cả người vô lực nằm xụi lơ ở trêngiường, đầu nghiêng về phía, thở hổn hển.Cả quá trình qua loa tới phút, CùThừa Sâm kéo ga giường đắp lên cơ thể Ôn Miên, lúc này mới nhận điện thoại, đầu kia lập tức cho bốn chữ: "Khẩn cấp về đơn vị."Edit: Nhu nha tieu thu
      Beta: SCR0811[




      Nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng Hoa dao phầnlớn đều có quy định cụ thể, cho nên yêucầu bọn họ bất kể thời gian, bất kể địa điểm đềuphía lên đường.

      Cù Thừa Sâm uống rượu thể lái xe, khôngthể làm gì khác hơn là kêu cảnh vệ Tiểu Ngô đưa quân khu. Tiểu Ngô tăng tốc chưađến hai mươi phút đến được phòng trọ củabọn họ, Trung tá mặc xong thường phục,ngoài phòng bóng đêm thâm trầm, bóng dángquân nhân vẫn lạnh lùng, thể xâm phạm như cũ.

      Vẻ mặt như thường, tới bên ngoài nhàn nhạt ra hiệu với Tiểu Ngô, ngoái đầu nhìn lại, mặt lên chút ý cười gạt được, đưa mắt ôn nhu nhàng nhìn .

      " trở về căn cứ sao?"

      "Ừ."

      Biết thể nào kháng lại quân lệnh,nhưng nghĩ đến đêm tân hôn lại cũng muốn . Ôn miên đứng ở cửa, được lời nào, nhìn chằm chằm vào Cù ThừaSâm lâu, ánh mắt kia vừa mềm vừa tê dại, khiến tâm người nhìn cũng trở nên mềm nhũn.

      Đừng là bản thân sếp Cù , ngay cả Tiểu Ngô cũng muốn khuyên trở về nhà ôm vợ mới cưới! Bộ đội đặc chủng Hoa dao này cũng thậtlà, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, chừng người ta triền triền miên miên nhẹnhàng bay bổng. . . . . . Lại tập họp khẩn cấp cái gì chứ!

      Tiểu Ngô ý thức được mình suy nghĩ nhiều, vộivàng nghiêng đều nhìn phong cảnh trước xe.

      "Chờ tìm được cơ hội, gọi điện thoạicho em." Tay phải Cù Thừa Sâm cầm nón lính,vỗ vỗ bả vai của , "Được rồi, tại đếnphiên em thi hành mệnh lệnh,nhanh. Lên Giường ngủ."

      Khuôn mặt nhắn của Ôn Miên đau khổ cúi đầu: "Trở về sớm chút."
      Quanh thân của Cù Thừa Sâm còn tỏa ra mùihương nhàn nhạt của , lời khi nãy của ,như loại ma tuý dịu dàng khiến cho người ta thể đề phòng .
      nghĩ, đây là trong dự liệu, đối với cuộc hônnhân này, cảm thấy mình quyết định đúng.

      Cù Trung Tá trở lại căn cứ của Hoa dao, thayxong quân phục liền tới chỗ tập hợp, phần lớn chiến hữu ở đây đợi lệnh.

      Đại đội trưởng Chí Hạo vẻ mặt nghiêm túc,trong nháy mắt khi nhìn thấy Cù Thừa Sâm, trênmặt lên nụ cười nhàn nhạt khó phát

      "Toàn thể mọi người!Nghiêm!"

      Mọi người đều đứng ngay ngắn, ánh mắt nhìnthẳng về phía trước.

      "Trung Tá Cù, đối tượng của nhiệm vụ lần này,lúc trước cậu cùng từng quen biết bọn họ. TrangChí Hạo này lời cũng phải vì cho biết nguyên nhân tham gia hành động này, mà là vì để cho có thể hoàn thànhnhiệm vụ xuất sắt hơn.

      Cù Thừa Sâm mở miệng câu “" , trong lòng muốn tính sổ với tổ chức tội phạm kia.

      "Đối tượng lần này chúng ta phải phối hợp với cảnh sát lùng bắt , là nhóm tội phạm chuẩn bị buôn lậu di vật văn hóa ở biên cảnh, bọn họ có quan hệ với nhóm tội phạm quốc tế." Trang Chí Hạo thông báo nhiệm vụ lần này với mọi người, "Cho nên, những bọn người này buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu. . . . . . Gây án liên tục. Tiến hành giao dịch văn vật với người nướcngoài, đều là những vật có niên đại rất xưa , thậm chí còn có cả những vũ khí thời tam quốc!Bộ Công An rất coi trọng hành động lần này, hơn nữa, bọn họ phải là nhóm buôn lậu bình thường, mà là tổ chức buôn lậu có trang bịvũ trang, thứ nhất, phải hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai, tất cả đều cùng nhau sống trở về!”

      Nhấn mạnh vài câu xong, vị cảnh sát cấp cao bên cạnh Trang Chí Hạo cũng dặn dò mọi người: "Điều quan trọng, nhất định phải bắtđược quả tang người mua, và cả tang cũng phải lấy được!"

      "!"

      chữ ra, nhóm bộ đội đặc chủng liềncùng nhau lên đường, đồng sinh cộng tử.

      Cù Thừa Sâm có thói quen trước khi thi hành nhiệm vụ, thích chuẩn bị súng,lau chùi từng thứ , những lúc thế này, nội tâm của bình tĩnh hơn, vô cùng trầm mặc và lạnhlẽo, chân chính giống thành viên của cơ quan quốc gia.

      tháo súng bắn tỉa ra, tỉ mỉ lau sạch, điều chỉnh lại lần.

      Rạng sáng,,tiểu đội tham dự hành động chờ đợi máy bay trực thăng hạ xuống, Cù Thừa Sâmnhìn về bầu trời, bóng đêm yên tĩnh, trăng sánggió mát, đáng tiếc, tâm tình của rốiloạn.


      *****
      có mấy lời nhắn nhủ
      ta mới edit lần đầu nên có rất nhiều sai sót
      nếu bạn nào mà có thể phát sai sót củamình
      mình tặng quà cho bạn đó
      nhưng phải là người nhanh nhất đó
      mình làm vậy để mọi người có quà và mongđược mọi người góp ý thâu chứ có ý gì khác
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: ấy thua

      Edit: Min Ngốc
      Beta: SCR0811



      Ngày thứ hai sau Tân hôn, Ôn Miên tỉnh lại, liếc nhìn bên cạnh có bóng người, tự nhủrằng từ hôm nay trở phải giác ngộ là quân tẩu thực thụ.

      nghĩ tới nghĩ lui, nên tỉnh táo lại, sau đó rờigiường rửa mặt, trở về nhà chồng chuyến, cho mẹ chồng biết tình trạng tại của sếpCù.

      Sau buổi cơm tối, lại ở lại Cù gia ngủ đêm.

      Bùi Bích Hoa lo lắng con dâu khó tránh khỏi mất mác, dù sao, đêm tân hôn mà chồng mình lại bị gọi làm công tác, thử hỏi ai đau lòng đây?

      Bà an ủi: "Con xem thằng nhóc này từ mạnh mẽ hơn người, trước kia ta để nóvào bộ đội, nó vẫn cứ , bây giờ còn gia nhậpbộ đội đặc chủng, hại ta cả ngày lo lắng, nó cùngcha chồng con giống nhau như đúc. Hai cha con quanh năm suốt tháng ở nhà. . . . . . Liên tục, nếu con thấy buồn bực trở về đây bồi ta, hoặc là tìm Tiểu Quang trò chuyện."

      "Mẹ, con hiểu , làm lính phải chấp nhận thường xuyên về nhà, huống chi sếp Cùcòn là huấn luyện viên."

      Thấy Ôn Miên nở nụ cười nhu thuận vui vẻ , Bùi Bích Hoa cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

      Ôn Miên còn nhớ cảnh tượng tối qua, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Cù Thừa Sâm rời , nghĩ cho tới bây giờ đều rất kính trọng quân nhân, họ là người của Quốc gia, thuộc về quânđội.

      Ngày hôm sau, tới trường học trả phép, vẫnkhông có việc gì, 5h chiều là tan việc, chuẩnbị buổi tối về nhà mẹ đẻ cho đỡ buồn chán .

      đường về nhà, Ôn Miên đụng phải bóng dáng quen thuộc, ta ngồi chồm hổm mặt đất trêu chọc con chó Scotland.

      hai. . . . . .

      Ôn Miên miệng lẩm bẩm, đôi mắt có vẻ mêmang. Nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu cái.

      ta là Tả Luân.

      Người kia cảm giác được có người nhìnmình, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt đầy mất mát của người con đối diện

      Ôn Miên ngượng ngùng cười cười, lúc này mớithoải mái kêu tiếng"Tả tiên sinh" .

      Tả Luân sờ sờ sợi dây xích cái, ánhmắt thâm sâu nhìn .

      Ôn Miên thể cảm thán, Tả tiênsinh này rất thích làm ra bộ mặt dọa người, mà hơn nữa có khuynh hướng giống như thợ săn Ám Dạ, kiêu ngạo, độc, thờ ơ lạnh nhạt vớicon mồi, chỉ chờ thời cơ chin muồi phục kích.

      So với sếp Cù ta thích mặc màu đen hơn, toàn bộ đều màu đen.

      "Tả tiên sinh, rất trùng hợp." Sao nơi nào cũng có thể chạm mặt ta.

      Tả Luân nghe vậy từ chối cho ý kiến, mấy lầntrước quả thực là vô tình gặp được, thế nhưnghôm nay cứ cho là cố ý đến đây ,nhưng ít ra cũng phải là hoàn toàn vô tâm.

      "Nghỉ nửa ngày, dạo." làm việcbỗng nhiên có chuyên xảy ra, mỹ danh là được nghỉ, thực tế chính là cấp để tỉnhtáo lại.

      Tả Luân lớn lên ở nước Mĩ, ở thành phố NamPháp này có người quen, lại có chỗ , tới lui liền tới khu buônbán này đây.

      Gặp gỡ , phải là có nghĩ tới.

      "Lần trước cám ơn cứu tôi."

      "Nếu là người khác, tôi đều cứu."

      Tả Luân lời này, khiến Ôn Miên cảm thấy ta rất kì quái, người đàn ông này tự tin tuyệtđối có thừa, giống như đối với chuyện cứu cômà là chuyện đáng tới vậy.

      Ôn Miên còn nhớ sếp Cù dặn dò, nên tùy tiện tiếp xúc với ta.

      Nghĩ đến đây, định chào hỏi xong liền , TảLuân xoay người, cầm lon nước mới uống xongném ra thùng rác, chạy ra ngoài chuẩnxác chệch li.

      Ôn Miên kinh ngạc, trước kia hai Ôn Tinh cũng rất thích chơi trò chơi này, luôn ở trước mặt khoe khoang pháp lực của đôi mắt tinhchuẩn. Chỉ là, hai của thuận tay trái, còn Tả Luân thuận tay trái.

      Chương 24.2: ấy thua
      Edit: Min Ngốc
      Beta: SCR0811



      Ôn Miên hỏi , "Tài bắn súng của rất chuẩn xác phải ?" nhớ là trước khi hôn mê có nghe thấy tiếng súng.

      Tả Luân nhướn lông mày, "Rất chính xác."

      "Thích dùng loại súng gì nhất?"

      "M25."

      Sắc mặt Ôn Miên bỗng chốc thay đổi.

      Súng bắn tỉa M25, là tên súng thuộc đẳng cấp thế giới, chủ yếu cung ứng cho bộ đội đặc chủngcùng hải quân Mĩ. ta thích và am hiểu loại súng này, xem ra, đúng là nên tùy tiệnđến gần ta.

      " rất hứng thú với súng ống."

      Ôn Miên suy nghĩ chút, chỉ là mím môi cườinói: "Biết sơ sơ."

      " trai có dáng dấp giống tôi của , cũngthích chơi súng?" Tiếng cười của tả Luân ẩnchứa tia lãnh lẽo, nhanh nhẹn như conbáo đen, "Tôi và người trong lòng so tài bắn tỉa, như thế nào."

      So sánh Ôn Tinh và Cù Thừa Sâm, Ôn Miên vẻ mặt rối rắm, cuối cùng quyết định lựa chọnchồng mình nhiều hơn bậc.

      " ấy rất tuyệt."

      Bị người khác khiêu khích, "Tôi nhất định thắng người đàn ông kia."

      "Rất nhiều người cũng thể thắng nổi anhấy."

      "Tại sao?"

      Ôn Miên nhún vai, " ấy thua."

      Tả Luân mơ hồ cảm thấy tâm tình vui, "Bắn tỉa dù có tốt đến đâu, chắc chắn cũng sẽcó đối thủ, có cơ hội muốn người so tài phen." xong nhìn đồng hồ, ra ngoài quá lâu rồi, thể ở bên ngoài mình lâu được, nên trở về căn cứ FBI tạm thời.

      "Cười nhiều chút."

      Trước khi bỏ lại mấy lời này, khiến Ôn Miên thể nào giải thích được.

      "Nghe người hay cười, vận số rất tốt."

      Ôn Miên thấy thảm rồi, là đứa gặp phải nhiều chuyện xui xẻo nhất từ trước đến nay, đếnngười ngoài đường cũng biết sao???.

      ******

      Đảm nhiệm việc dạy võ ở trường Quốc tế Nam Pháp, so với tưởng tượng của Ôn Miên còn đơngiản hơn. Bởi vì nghỉ tuần trăngmật, sau Tân hôn 3 ngày cũng trở lại với côngviệc, Phùng chủ nhiệm nhìn cười cười, bé này cũng quá nghề chứ.

      Buổi chiều thứ hai, các bạn lục tục tới,Ôn Miên thiết lập được mỗi quan hệ với các bạn người ngoại quốc, vẫn thường dùng tiếnanh thăm hỏi .

      lớp trừ là giáo viên dạy võ, trường học còn mời thêm trơh thủ tới nữa, cùng nhau chăm sóc bọn trẻ, họ Lý này cũng là người vui tính hoạt bát cho nên Ôn Miên cảm thấy chungđụng được .

      " Ôn, chồng sao lại cho làm sớmthế."

      Hắc, ngay cả nhóc này cũng nhạo báng .

      Ôn Miên định gõ cho nhóc này cái, bỗng trước cửa có tóc dài dắt bétrai vào.

      "Ơ, đây là giáo dạy Mĩ thuật trong trường."

      này lớn hơn Ôn Miên hai tuổi, da trắngxinh đẹp, mang kính mát gọng đen, mặt mày thanh tú, nhìn rất duyên. Nhìn dáng dấp khuônmặt khiến cho người ta có cảm giác thânthiện.

      " Thi. . . . . . Thi. . . . . ." Ôn Miên trong lòngđã có đáp án, chỉ là còn dám xác định.

      Tiểu Lý cho là biết, cười : " ấy tên Thi Thiến Nhu."

      Cái tên này Ôn Miên có chút quen thuộc, trước kia, Chu Như cùng có nhắc qua, còn ấy là phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.

      Tại sao?

      Bởi vì, ấy là biểu tượng thầm mến của các !

      Ôn Miên nhịn được trong lòng hít mộtngụm khí lạnh, này chẳng phải là mối tình đầu của sếp Cù nhà hay sao?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :