1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: bị mắng

      Ôn Miên liếc mắt cái nhìn sếp Cù ởtrên giường lạnh lùng trừng mắt nhìn , trong lòng yên lặng an ủi, kiên nhẫn của tay súng bắntỉa đều rất tốt, sao.

      Ai ngờ mới giật mình, khóe miệng Cù ThừaSâm tràn ra tia cười châm chọc: "Ôn Miên, khi tay súng bắn tỉa còn cầm 'súng', ngàn vạn lần đừng cố gắng thuyết phục đầu hàng."

      .......... khẩu súng kia?!

      đợi Ôn Miên phản kháng, chủ độngôm vào ngực, nhiệt độ của so với cao hơn chút.

      " thể giữ lời.........."

      "Được rồi, nhắm mắt lại." Cù Thừa Sâm cắtđứt khiếu nại của , thần sắc kiên nhẫn.

      Ôn Miên ngượng ngùng cười cười, dịch người ra chút: "Ừ."

      cũng chỉ cười cái, so với khuôn mặtlạnh lùng ban ngày, tăng thêm vài phần dịu dàng.

      Giờ phút này tựa sát vào người khiến cho Ôn Miên cảm thấy trong lòng ấm áp, loại cảmgiác thể giải thích được, vốn là hai tay nắm chặt, rốt cuộc chậm rãi thả ra.

      Khó trách người ta , thích là loại cảmgiác, thích là loại , mà thườngthường có thể giải thích được, còn cảmgiác .

      Dần dần, cảm thấy mi mắt có chút nặng, dụi dụi mắt, chìm vào giấc ngủ.

      Cù Thừa Sâm lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của lát, hô hấp của đều đều,dường như ngủ rất thoải mái, thở dài mộttiếng, biết đây mới chỉ là bắt đầu.

      **********

      Ngày hôm sau khi Ôn Miên....tỉnh lại, cảm giác ngủ rất sảng khoái, chậm rãi duỗi thắt lưng, lúc này mới phát Cù Thừa Sâm sớm ănmặc chỉnh tề, đứng trước cửa sổ gọi điện thoại.

      Trong đầu khỏi nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, còn có, còn ôm vào lòng.

      Quýnh quýnh nhìn bóng lưng lạnh lùng của lát, rửa mặt thay quần áo tử tế xong, hai người xuống sảnh ăn điểm tâm buffet.

      Hôm nay Cù Thừa Sâm đổi cái áo khoácngoài màu xanh dương đậm, ánh mắt tuấn, đôi môi dưới sống mũi hơi mím lại, dáng dấp của người đàn ông này đúng là nhìn rất tốt.Ôn Miên mặc chiếc áo thêu sam màu trắngsize lớn nhất, được gói trong quần áo, thoạtnhìn rất bé , làm cho người ta có cảm giác rất khác lạ.

      Cù Thừa Sâm khỏi ngước mắt nhìn, khóe miệng giơ lên, khẽ cười : "Rất xinh đẹp."

      "Đâu có."

      "Ừ, còn rất khiêm tốn."

      Ôn Miên nghe được rối rắm phen.

      Cù Thừa Sâm nhớ đến khuôn mặt lúc ngủ nhìn vô cùng thỏa mãn, khuôn mặt tươi cười:"Ngủ đủ rồi?"

      "Ừ."

      " có kêu em lần, nhưng mà em khôngcó phản ứng."

      Vẻ mặt sếp vô cùng trấn tĩnh, Ôn Miên có chútngượng ngùng vò vò đầu, nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

      Lão đội trưởng Liên Thành sáng sớm liền lái xe tới, điểm đến thứ nhất là Đoạn Kiều sông Yalu, ông dừng xe ở đường bên cạnh, để cho vợ chồng son dạo.

      Đan Đông là thành phố xinh đẹp, sạch , lúc này khí trời se lạnh, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, Ôn Miên sông Yalu lăn tăn gợn sóng, tâm tình trở nên thư thái.

      Nhờ ân cần dạy bảo của đội trưởng Liên Thành và trung tá Cù, chuyến chơi này trở thành cuộc hành trình kinh điển về giáo dụclòng nước.

      ra , Cù Thừa Sâm chưa từng đến nơinày, nhưng thường nghe lão đội trưởng nhắc đến cố hương của mình.

      Cầu dây Đoạn Kiều là trong những điểmthu hút khách du lịch của Đan Đông, cũngkhông biết có phải trung tá sợ bị dòng ngườitách ra hay , vừa lên liền nắm chặt bàn tay mềm mềm bé của , vết chai do cầmsúng tay rất khác, ngang ngược nhưngdịu dàng, kiên cường nhưng mềm mại, có lẽ là vậy.

      Cây cầu to lớn trải qua lễ rửa tội bằng pháo đạn Phong Hỏa, sớm bị rĩ sét hư hỏng loang lổ. Mặt đường cũ kĩ, có nhiều chỗ bị hư hại lớn, mặt cầu cũng lâu năm, khiến cây cầu lớn chịu được sức nặng rất , nhưng mà, nó lạigiống như vị hùng chiến tranh đứng vững vàng mặt sông.

      Cù Thừa Sâm cho nghe lời giới thiệuanh vừa được nghe, nghiêng đầu, trạng thái nghiêm túc lắng nghe.

      Tầm mắt dời , nhìn thấy trong đám người bên bờ có người đàn ông vô cùng nổi bật, ta dựa vào lan can bên bờ sông, hai tròng mắt tuấn tú dường như ngắm nhìn phongcảnh cầu, lại dường như hồi tưởng lạiquá khứ.

      Ánh mắt của ta bất chợt chạm nhau, ta cười cười, mà Ôn Miên đứng Đoạn Kiều sóng vai với Cù Thừa Sâm, lại trố mắt.

      Mới đầu nghe Ngụy Tây Kiều nhắc đến, còn tưởng là ta chẳng qua chỉ thuận miệng nóichơi, dù sao ngày xưa là 'chúng ta', hôm nay sớm trở thành ' tôi'.

      phải nhớ đến quá khứ trải qua cùng ta, mù quáng sùng bái ta, nhìndáng vẻ ta tập thể dục buổi sáng ở đầuhàng, vẫy vẫy tay động động chân cũng cảmthấy rất tuấn tú, ta diễn thuyết ở hội trườngcho thầy toàn trường nghe, năng tự nhiên, nhã nhặn hài hước, sau khi tan học yên lặng theo phía sau ta, chỉ hy vọng có thể cùng ta chung nhiều thêm chút, nhiều thêm chút nữa ..........

      Khi người con bước vào giai đoạn thầm mến, cách nào chịu chấp nhận những ý tưởng sau khi trưởng thành, NgụyTây Kiều trong tưởng tượng thời trung học, sao có thể so sánh với Ngụy Tây Kiều chân chính được.

      Ôn Miên cười khổ trong lòng, mất mà có lạicũng còn là bộ dáng lúc trýớc nữa, ta sao lại hiểu.

      Cù Thừa Sâm dựa vào đặc tính của tay súng bắn tỉa, cũng sớm phát người đàn ông kia có ánh mắt chờ mong với bên cạnhanh, cũng may nhờ trung tá kiềm chế được tứcgiận, nếu là những người khác, chừng cầm súng bắn tỉa loại 88 bắn chết ta.

      Du khách ngừng qua lại bên cạnhbọn họ, Ôn Miên nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngừng thổn thức, từ trong ký ức trởvề.

      Cù Thừa Sâm dễ nhận ra dừng tạm, mới quyết định tiếp tục chủ đề của bọn họ.

      "Ông ngoại là tay súng bắn tỉa lúc khángchiến chống Mỹ viện."

      " sao? Là cùng đội với hùng đánhlén Trương Đào Phương? Vậy cũng là tay súng bắn tỉa, ba cùa ..........Em , sếp Cù Viễn Niên?”

      "Chẳng lẽ ông ấy phải ba em?"

      Trung tá Cù nhanh chậm némxuống quả bom, khuôn mặt Ôn Miên trở nên đỏ ửng, oán thầm, ông ấy có thừa nhận hôn lễ của bọn họ hay cũng vấn đề rồi.

      Ngụy Tây Kiều ở bên bờ nhìn đôi tình nhântrên cầu, khỏi tự giễu. Trở lại nơi xưa,bên cạnh giờ là người khác, liếc nhìn chiếc đồng hồ Casio cổ tay, thể làm gì khác hơn là cười khổ sở, xoay người rời .

      Từ Đoạn Kiều lái xe đến khu Khoan Điện cầnmột ít thời gian.

      Cù Thừa Sâm ở xe nhận được tin nhắn, lúc ấy, liếc mắt nhìn, chẳng qua là khẽ cau mày, cũng lên tiếng.

      Ôn Miền ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnhsắc Di Nhân, khu rừng rậm rạp kiều diễm, núi thanh tú nước xinh đẹp, nhưng bên trong xe dường như có luồng khí lạnh lẽo, làmcho nội tâm của cảm thấy lo âu.

      Dường như có tâm , nhận thức này làm cho cảm thấy hơi kinh ngạc.

      Đáng tiếc sếp Cù quyết định muốn mởmiệng, cho dù bạn có dùng sức thế nào cũngkhông thể cạy miệng ra được.

      chơi ngày, người đàn ông này tấc cũng rời khỏi , thời điểm leo khótrảnh khỏi gặp đoạn đường gập ghềnh, tay trungtá Cù vẫn nắm chặt tay buông, bảo vệ cực kỳ chu toàn.

      "Đừng cậy mạnh, mệt cứ ."

      "Ừ, em sao." Ôn Miên cười cười nhìn .

      Thần sắc Cù Thừa Sâm như thường, nhìn nụcười uyển chuyển hàm xúc của , tia tốtđẹp vây lấy ánh mắt , trái tim bỗng nhiên có chút rầu rĩ.

      Từ khu bảo tồn thiên nhiên trở về khách sạn, Ôn Miên cởi giầy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng trầm mặc của Cù Thừa Sâm, biểu lộ chút tâm tình trước mặt , nếu làm bộ phát , cũng quá thực tế rồi.

      Cù Thừa Sâm cởi áo khoác ngoài, lên giá. Bởi vì điều lệ nội vụ của quân nhân, vật dụngriêng tư của luôn luôn được sắp xếp gọngàng hơn so với .

      quay đầu lại, nhýng vẫn quan tâmcô: "Em tắm trước ."

      Ôn Miên được tự nhiên mím môi, từ lúc về cảm thấy dạ dày trướng đau, vì vậy quyết định tốc chiến tốc thắng hỏi : " có chuyện gì hài lòng sao?"

      Sếp nhíu mi: " ra khiến em hài lòng?"

      Lúc nào cũng quên châm chọc , Ôn Miên 囧

      "Em có ý này, chẳng qua là cảmthấy.......... và em cũng phải là xa lạđến mức có lời nào để chứ?"

      Lời của đâm vào điểm quan trọng, Cù Thừa Sâm thể dùng bất kỳ lý do gì để qua loa cho xong, bước tới, hai tròng mắt sâu thẳm vững vàng khóa lại: "Lúc trước em đếnđây?"

      Ôn Miên nhất thời thể phản ứng kịp, Cù Thừa Sâm cúi đầu, lại từng chữ cho nghe:" hỏi em, từng tới Đan Đông chưa?"

      kịp suy đoán vì sao trung tá pháthiện, thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầuxuống, đè lại nơi đau ỷ, bộ dáng mặckệ thái độ tức giận của .

      "Tại sao ?"

      Ôn Miên thầm nghĩ, cũng có hỏi em mà.

      nhận sai: " xin lỗi."

      Ánh mắt của Cù Thừa Sâm chợt trở nên có chút nghiêm nghị, đây là lần đầu tiên từ khi bọnhọ quen biết, trừng như vậy.

      Tức khắc, đầu óc Ôn Miên trống rỗng, vì sao chủ động thừa nhận sai lầm, còn chọc mất hứng?

      " ra , lần đó là tới cùng Ngụy Tây Kiều,em cũng coi đây là chuyện đáng để nhắc tới." Ôn Miên chịu đựng ủy khuất, đè nén khó chịu : " xin lỗi, em chỉ muốn cảntrở hứng thú của ."

      "Ôn Miên." cuối của từ từ lên cao:"Nếu như biết em tới, chúng ta trực tiếp điThẩm Dương."

      ra là, trách làm chậm trễ thờigian của .

      Ôn Miên cắn cắn môi, thanh thậpgiống như lời mê: "Em biết.......... "

      Cù Thừa Sâm nhìn đôi mắt có thần của ,vuốt vuốt mi tâm.

      phải muốn trách cứ , nhưng ý nghĩ trong lòng lại làm rối rắm, hyvọng luôn dùng từ ' xin lỗi' để trốn tránh, chỉ cần cho là hòa thuận, liền thíchdùng câu xin lỗi để giải quyết, trời sinhkhông chấp nhận đào binh, nhýng hết lần nàyđến lần khác cứ lâm trận chiến đấu, lập tứcbuông vũ khí đầu hàng.

      ràng biết tật xấu của ở đâu, nhưng lại biết làm thế nào để sửa cho .

      Uổng công là huấn luyện viên huấnluyện được vô số lính đặc biệt toàn năng, ra là mất hết mặt mũi.

      Trung tá Cù bất đắc dĩ cất cao giọng: "ÔnMiên, điều muốn phải là câu 'Thậtxin lỗi' của em! muốn chính là.......... "

      Ôn Miên rãnh bận tâm câu chữ trongmiệng , đè lại dạ dày ngày càng đau, trêntrán rỉ ra tầng mồ hôi lạnh.

      Từ lúc nãy liền bắt đầu đau, mới đầu nghĩ làkhông có gì, cũng quá để ý, tạiđau càng dữ dội, cảm giác khó chịu ngày cànglan tỏa.

      Cù Thừa Sâm nhìn ra thoải mái, thấpgiọng hỏi: "Đau ở đâu?"

      "Hình như là dạ dày.......... "

      "Có thuốc ?"

      Ôn Miên lắc đầu cái, dạ dày rất bình thường, lần này chắc do ăn quá nhiều hải sản.

      Cù Thừa Sâm buồn bực suy nghĩ chút,xoay người lấy áo khoác: " thôi."

      Ôn Miên khỏi kinh ngạc: " đâu?"

      Người đàn ông thần thở dài tiếng, may là, phải lính của .

      Tiếp đến, trung tá Cù buồn bực : "Bệnhviện."

      ..........

      Trong khí hòa lẫn mùi thuốc khử trùng,Ôn Miên từ từ tỉnh lại, phát mình bị mùi vịquen thuộc bao quanh, nháy nháy mắt, cảm giác được người đắp chiếc áo khoác dàycủa sếp.

      Khi nãy Cù Thừa Sâm đưa điều trị gấp,nhìn bác sĩ, phát dạ dày đau quặntừng cơn rốt cuộc chuyển biến tốt, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      hổ là thời vận tốt, ngay cả dulịch cũng có thể bị viêm dạ dày cấp tính.

      Ôn Miên khinh bỉ mình chút, giật giật, cảm giác tay phải bị người khác nhàng nắm, nhìn đến cái ghế bên cạnh, trung tá Cù tay chống cằm, hai mắt nhắm lại, Ôn Miên hiểu được, vẫn luôn ở bên cạnh , cầm lại bàn tay của , trong lòng ổn định rất nhiều.

      Ôn Miên ngước mắt, bình dịch còn hơn phânnửa, nhàng khoác áo cho Cù Thừa Sâm,định hoạt động thân thể chút.

      Phòng truyền dịch chỉ có duy nhất ánh đèn mờ nhạt phác họa hình dáng nghiêm chỉnh củatrung tá, Ôn Miên kiềm lòng được ngắm nhìn mỗi chi tiết của .

      Tầm mắt bắt đầu từ chân mày, di chuyểnxuống từ từ, cuối cùng dừng lại ở túi áo sơ mi của Cù Thừa Sâm, chỗ cứng rắn ấy, dầy lên vật .

      Ôn Miên cảm thấy có cái gì đúng, nếunhư có nhìn lầm, đó là cái hộp màu đỏđựng đồ trang sức đeo tay, vừa đúng có thểđựng nhẫn hay gì gì đó ..........

      Ngưng mắt nhìn Cù Thừa Sâm hô hấpđều đều, Ôn Miên chóng mặt.

      Ôn Miên buồn bực khép ánh mắt, quả rất tò mò, đýa tay lấy cái hộp đỏ trong túi củaanh, đặt ở lòng bàn tay trầm mặc nhìn lúclâu.

      chuẩn bị mở ra, Cù Thừa Sâm códấu hiệu mở ra đôi mắt sắc bén, làm cho Ôn Miên sợ hết hồn, động tác cất lại vào túi áo anhcũng còn kịp nữa, trực tiếp đem cáihộp đập vào ngực người đàn ông.

      Ôn Miên lập tức quýnh lên, nếu như đây là lễ vật Cù Thừa Sâm định đưa cho , vậy bây giờgiả bộ vui mừng phải trễ rồi sao.

      "Làm càn." Trung tá Cù vừa mở mắt, liền bắtđầu ra lệnh cho : "Ngồi xuống nghỉ ngơi."

      "À."

      Ôn Miên ngồi xuống xong, ánh mắt vẫn khôngbuông tha vật đó, Cù Thừa Sâm cầm cáihộp hỏi : "Nhìn thấy rồi?"

      ----------------Đoạn truyện vui-----

      Địa điểm: Phòng đôi khách sạn

      Tình huống: Ngủ đến nửa đêm, sếp cảm thấycả người nóng ran, tịch mịch khó nhịn, lại vừacứng vừa đói khát..........

      liếc nhìn Ôn Miên cả người mềm nhũntrong ngực, ngủ rất say, còn chép chép miệng.

      muốn đem XXOO, trước XX rồi OO,OO xong rồi lại XX..........

      Trung tá rất thoải mái mà đem Ôn Miênđẩy ra xa.

      Mẹ....., hối hận nhận lời.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Sính lễ của


      Ôn Miên khéo léo lắc đầu cái

      Sếp cười nhàng: "Định là khi trở về đưa cho em." đưa cái hộp đỏ cho : "Mở ra xem chút."

      Ôn Miên hơi vui trong lòng, chẳng lẽ trong nàylà vật kia, nếu vậy, sao có thể biết xấu hổmà nhận đây.

      Cù Thừa Sâm sao lại hiểu suy nghĩ của , nhưng lại vạch trần, chỉ yên lặngtheo dõi diễn biến tiếp theo.

      Ôn Miên lập tức mở ra nhìn vào, vẻ mặt cũng chuyển từ ngượng ngùng thành hoang mang.

      Đó là đôi hoa tai trân châu được làm thủcông rất tỉ mỉ, màu trắng sáng bóng chói mắt,xinh đẹp nhưng lại mất vẻ đoan trang, mặc dù tinh xảo nhưng lại hợp với ,huống chi lại có xỏ lỗ tai.

      "Đẹp đúng ?" Cù Thừa Sâm lấy lại hoa tai từ tay : "Đây là lễ vật chuẩn bị cho lễ gặp mặt bác ."

      Vậy, cái này là sính lễ đưa đến đám hỏi?

      Ôn Miên cố gắng nhớ lại, nếu cho nhớ lầm, lần đầu tiên Cù Thừa Sâm gặp mặt bà Nghiêm, lỗ tai bà Nghiêm có 9deo đôi hoatai chân trâu có chút cũ kỹ, may mà là lính đặc biệt, mới bỏ qua chi tiết như vậy.

      Chốc lát lại cười thầm mình quá ngu, sếp Cù sao có thể tặng nhẫn cho mình, vậy phảilà cầu hôn sao, kết luận phải là loại người như thế.

      "Cám ơn, tốn nhiều công sức như vậy, mẹem rất thích."

      Cù Thừa Sâm gật đầu cái, giống như là thấyđược phản ứng hài lòng của .

      Xem ra tinh thần của này hồi phục tệ, may là kịp thời đưa đến bệnh viện, tại dạ dày chắc cũng còn đau nữa, nếu .......... ngắm nhìn gươngmặt khôi phục vẻ hồng thuận của Ôn Miên mộtchút, trong bụng khỏi vui mừng, nếukhông có thể hối hận.

      "Ôn Miên, em ngoài miệng luôn khôngphải người xa lạ, ngược lại luôn đối xử với anhrất khách khí."

      Kể từ khi hai người họ biết nhau, Ôn Miên với biết bao nhiêu lần câu 'Cám ơn' và ' xin lỗi', mỗi lần đều làm cho chânmày nhíu chặt lại.

      Chỉ cần cảm thấy được tự nhiên, dùng phương thức này để trốn tránh, lần nàocũng thế.

      Ôn Miên yên tĩnh trở lại, nhớ tới vấn đề trướckhi hai người bọn họ vào bệnh viện, ỷ vào thânphận bệnh nhân của mình, trực tiếp gọi tên củaanh: "Cù Thừa Sâm."

      Trung tá ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của .

      "Chuyện lúc trước, đúng là em lo lắng hơi nhiều, cần thiết giấu giếm."

      Cù Thừa Sâm ấn ấn huyệt thái dương, thanh khàn khàn: " trách em, chúng ta chỉ là khai thông vấn đề còn tồn đọng."

      cố ý muốn dẫn Ôn Miên ra ngoài dạo chơi,nếu sớm biết đến Đan Đông, bọn họ liền đổi đến Thẩm Dương, tâm ý này của , Ôn Miên vẫn thể hiểu.

      Còn nữa, Ôn Miên cũng là suy nghĩ cho mớikhông ngừng diễn trò ở nơi đó, nhìn thấy như vậy, người đàn ông vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thử xem bình thường vô cùng thông minh, sao thời khắc đó lại trở nên ngớ ngẩn rồi.

      "Thôi, chuyện này nữa." Cù ThừaSâm nhướng lông mày lên, đưa điện thoại cho : "Em xem cái này ."

      Ôn Miên yên lặng nhận lấy, quả nhiên là Ngụy Tây Kiều.

      Thời điểm ngủ, ta chỉ gửi tin nhắn,còn gọi điện tới.

      Khuôn mặt Ôn Miên nóng lên, người này dướitình huống biết gì, mấy lần quấy rầyđến vị sếp kính của chúng ta.

      Ôn Miên xem trong đó lúc, có tin nhắn gửi vào buối chiều, nội dung là tâm tình lúc cùng đến Đan Đông, khó trách Cù Thừa Sâm buồnbực lên tiếng.

      Sếp vòng qua bên kia lấy cho ly nướcấm, Ôn Miên cầm cái ly ấm áp tay, quyếtđịnh thẳng thắn được khoan hồng, khôngchịu đựng nổi cái gọi là kháng cự nghiêm trị của trung tá Cù đâu.

      "Nếu ..........Em chuyện với ấy chút?"

      Cù Thừa Sâm ngưng mắt nhìn ánh mắt thànhkhẩn của Ôn Miên, cười cười: "Sao hai người lại chia tay?"

      Ôn Miên bị câu hỏi của làm cho ngẩn người.

      đến chuyện sau khi chia tay, thường thườngngười ngu oán trách, người nhân từ , người thông minh nhớ.

      Cù Thừa Sâm và Ôn Miên chính là thuộc cùngloại người nhớ, phải là muốn đem chuyện quá khứ quên còn mộtmảnh, mà là cho dù đôi khi có chút thời khắc nhớ lại vô cùng ràng, giống như hôm qua, thìchung quy cuộc sống vẫn luôn tiếp tục.

      "Em thầm ta từ lúc học trung học,chuyện này biết." Ôn Miên hồi tưởng:"Chân chính quen biết với Ngụy Tây Kiều, sauđó hẹn hò, ra là năm em thị lại đại học."

      Ôn Miên cố ý nhắc đến chuyện bị trườngcảnh sát đuổi, từ trong tiềm thức đổi mộtcách khác: "Lúc ấy đàn Ngụy giúp đỡem rất nhiều, trai em mất tích, vừa phải trả nợ lại phải khắp nơi tìm nhà thuê..........."

      Thời điểm Ôn Miên yếu ớt nhất gặp đợi đàn anhNgụy mà thầm mến, thời gian làm cho hiểu tình , thể nghiệm tình , cũng vứt bỏ tình .

      Tính cách của bọn họ thích hợp, nhưngÔn Miên lại cách nào lấy lý do đó để chia tay được, dây dưa suốt ba năm, lúc này mớichợt tỉnh ngộ, nếu tiếp tục chính là hại người hại mình.

      Đúng lúc, phát Ngụy Tây Kiều mập mờ QQ với người con , bị lòng tự ái và nguyên tắc thúc đẩy, quả quyết chia tay, từ đó hề gặp ta nữa.

      Lúc ấy, người con kia người của bạnđàn Ngụy, lần đó chuyện là bạn ta mượn QQ.

      Sau này, Ôn Miên biết được mọi chuyện, cũng muốn xuất phát từ áy náy mà quay trợlại với ta, bọn bọ chỉ có thể là bạn, nhưng cách nào có thể thành bạn đời.

      Cù Thừa Sâm hiểu, này có lẽ cũng để tâm lắm đến Ngụy Tây Kiều, cười nhạt, phúc hậu nghĩ, phát này làm cho lòng người có cảm giác tệ.

      Trong lòng sếp nghĩ như thế, nhưng ngoài miệnglại : "Cùng người ta chia tay như vậy, khôngthật tâm gì cả."

      Ôn Miên xấu hổ thôi, hoàn toàn có cách, thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm tại sao lại bị lời ác độc.

      "Ôn Miên, lúc ấy em ràng mọi chuyện."

      Cù Thừa Sâm sớm tập thành thói quen, khi xác định mục tiêu, quyết đoán giải quyếtxong, mà lại quyết đoán, cho đến bâygiờ đều là hại người hại mình.

      "Cho nên, ra lệnh cho em, đem mọi chuyệnnói , quân nhân chuyện chú trọng toàn diện." Thấy lại muốn phản bác, đôi mắt đen bóng sâu thẳm lộ ra tầng vui vẻ: "Gia đình quân nhân cũng giống vậy."

      Ôn Miên lập tức nản lòng: "Ba lời hai câu, sợ là được."

      " được cũng phải ." Nét mặt Cù Thừa Sâm vẻ ra lệnh : "Ai kêu em cùng ta tới Đan Đông."

      nghe được trố mắt, ý tứ lời này của sếp, chẳng lẽ ghen?

      Ôn Miên khó có thể có được vẻ đắc ý trước mặt , ai cũng biết Cù Thừa Sâm luôn có biểu tình mặt lạnh thay đổi, giờ tốt rồi, lại bị khí thế của làm cho khiếp sợ.

      Được rồi, cũng , muốn ngày nào đó hỏi vị sếp này, xử lý chuyện bạn gáitrước của như thế nào.

      biết, cuộc sống phải lúc nào cũng lặp lặp lại, bởi vì, sinh mạng ngắn ngủi nhưng luôn tràn đầy điều bất ngờ.

      Mối tình đầu của Ôn Miên là sai lầm mỹ lệ, lựa chọn con đường kết hôn với Cù Thừa Sâm này, cho rằng lần này mình hốihận, như vậy, lần này nhất định phải thẳng về phía trước.

      **********
      Ngày thứ ba ở Liêu Ninh, Đan Đông, do Ôn Miên được bác sĩ chẩn đoán phải truyền nướcbiển hai ngày, Cù Thừa Sâm quyết định chờ truyền hết bình dịch, gần tối mới lái xe Thẩm Dương.

      Ôn Miên ra từ bệnh viện vẫn luôn buồn buồn vui, thế nào cũng là tiểu bávương bị trường cảnh sát đá ra, dáng vóc cao 1m6, ai biết được trước mặt trung tá, lại trởthành 'Lâm muội muội', lúc nào cũng gặp chuyện.

      " ra , thân thể của em còn rất khỏe."

      Sếp Cù khỏi bật cười: "Hải sản là loạithực phẩm mang tính hàn, mấy ngày nay dạ dàycủa em tốt, thể chất suy yếu, bị viêm dạdày cấp tính cũng rất bình thường." dừngmột chút, nhéo gương mặt của : "Huống chi, em ăn quá nhiều."

      Ôn Miên thừa dịp người đàn ông chú ý, nhanh chóng trợn mắt nhìn cái, sau đó nghiêng đầu nhìn cảnh sắc sông Yalu, khách sạncủa bọn họ ở cạnh bờ sông, đến bệnh việncũng chỉ khoảng mười phút.

      lúc ấy bên đường có chiếc xeInfiniti nhấn kèn, Ôn Miên quay đầu lại, nhìn thấy người từ ghế lái ló đầu ra, nghĩ thầm, lầnnày cần phải tìm ta ra gặp mặt.

      Ngụy Tây Kiều xuống xe, cử chỉ vẫn thanhthoát tao nhã như thế, chỉ là tròng mắt có chút mệt mỏi, đứng ở trước mặt hai người bọn họ, giữa hai lông mày có hơi nhíu lại.

      "Đàn Ngụy, đúng lúc em muốn tìm ."Ôn Miên nhàn nhạt cười lên: "Có thể tìm chỗ chuyện chút ?"

      Trực tiếp như thế đúng là làm cho Ngụy TâyKiều sửng sốt chút: " cũng muốn như vậy."

      Mặc dù gần hai năm gặp mặt, nhưng anhvẫn thể nào quên dáng vẻ của , vẻ mặt luôn trầm tĩnh, ánh mắt linh hoạt, dù là lúc , vẫn luôn giấu giếm gì đó, cũng làm cho người ta nhịn được phải nhiều lần thămdò.

      Đây là lần duy nhất từ sau khi chia tay hai người bọn họ bình tĩnh chuyện với nhau, dườngnhư bọn họ quen với cách chuyện này.

      "Nghe , em muốn cùng người bạn trai này kếthôn?"

      "Ừ."

      " ta nhìn rất có thế lực, làm nghề gì?"

      Ôn Miên cười yếu ớt, ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ kiêu ngạo: " ấy là quân nhân."

      "Quân nhân?"

      "Ừ."

      ra là như vậy, Ngụy Tây Kiều hướng mắt về dòng sông đằng xa cười cười.

      tại sao lại nghĩ tới, từng , người đàn ông tốt từ bé chính là làm lính.

      Ngụy Tây Kiều nghiêng thân, nghiêm túc nhìn : "Miên Miên, thời điểm ở cùng , em quá bảo vệ mình, cũng chưa từng chân chính mởrộng cánh cửa trái tim với . muốn em cho cơ hội nữa, bắt đầu lại từ đầu, hyvọng có thể làm khá hơn chút."

      "Đàn Ngụy, người sai phải , là em." Ôn Miên giọng , giọng mườiphần thành khẩn cùng áy náy: "Là em phụ ,mới đúng."

      Ngụy Tây Kiều ngẩn người.

      "Khi đó chia tay với , em chúng takhông thích hợp, là .......... " Ôn Miên đaulòng cắn môi: "Em cho rằng chỉ cần trốn tránhkhông gặp, hiểu, xin lỗi."

      cũng từng nghĩ buông tay, chẳng qua là lâu như vậy vẫn chưa gặp được người con khác có thể khiến tim mình đập nhanh như vậy.

      Ngụy Tây Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hồi lâu, hỏi: "Em ta?"

      Ôn Miên suy nghĩ chút, cười rất chân thành: "Em và ấy biết nhau chưa được bao lâu."

      "Nhưng em, lại nguyện ý gả cho ta."

      Lần này đến phiên ngây ngẩn cả người, Ngụy Tây Kiều gãi gãi lỗ tai, còn nhớ đây là độngtác thường làm mỗi khi cuống lên.

      Ôn Miên cười đáp lại: "Đúng, ấy khiến em nhận ra giá trị của bản thân. Huống chi, em nguyện ý gả cho ấy, trở thành người tốthơn."

      Ôn Miên biết, Cù Thừa Sâm yên lặngđứng cách họ xa, chỗ đứng là hướngthuận gió. Những người ở bộ đội lúc trước có , lính đặc biệt đều là Thuận Phong Nhĩ, cách này mặc dù hơi phóng đại, nhưng phần lớnnhững câu , đều có thể nghe ràng.

      Ngụy Tây Kiều vươn tay, ánh mắt hỗn tạp dần trở nên trong suốt, tuy bước vào thế giới của trước, nhưng lại là lựa chọn sai lầm, chỉcó thể tình chân chính và hôn nhânkhông có thứ tự trước sau.

      "Chúc hôn nhân của em hạnh phúc."

      "Cảm ơn."

      nắm tay , khóe môi lên nụ cười xấu xa: " muốn ôm em lần nữa."

      xong, thừa dịp Ôn Miên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của vươn lên, đem ôm vào trong ngực.

      Ôn Miên ngẩn ra, suy nghĩ phải cự tuyệt thế nào, liền bị người này ôm vào ngực, cônghiêng đầu sang chỗ khác, thấy gương mặttuấn tú ra nụ cười nhạt, dường như muốn kéo lại quá khứ của , sắc mặt tốt.

      " à." Cù Thừa Sâm ngẩng đầu nhìn Ôn Miêncủa : " ôm vợ tôi."

      đúng là trung tá bá đạo, muốn.

      , ép buộc đối mặt với những sai lầm trong quá khứ, đồng thời cũng khiến cho cảmnhận được, thời gian rất đẹp, chỉ là ngàynào đó, chúng ta phải cùng đoạn thời gian tốtđẹp thời niên thiếu đó, tạm biệt.

      **********

      Thấm Dương là thành phố lớn, nếu so sánhvới Đan Đông, sầm uất hơn rất nhiều, nơiđây có cả phong cảnh của xưa và nay, còn có cảcố cung triều Thanh nổi tiếng gần xa.

      Bởi vì Cù Thừa Sâm có chuyện phải đến căncứ quân đội, nên lão đội trưởng Liên Thành phải đưa Ôn Miên đến bệnh viện truyền nước biển,mà nhà mẹ vợ của Liên Thành ở Thẩm Dương, ông thuận đường dẫn người bạn già tới thăm hai cụ già, cha mẹ vợ.

      Ôn Miên vẫn rất xấu hổ: "Chú Liên, lại làm phiền chú nữa rồi."

      hiểu sao, luôn cảm thấy có lỗi.

      " sao, là chú đúng, ép cháu ăn nhiều như vậy, người phương Bắc như chú rấthiếu khách, có lòng nhưng lại làm hỏngchuyện.......... "

      "Hải sản Đan Đông rất ngon, là cháu có phúc hưởng." , nụ cười lộ ra chút trẻ con.

      Hai người vừa vừa cười, tình cảm thân thiện giống như đôi chú cháu ruột.

      Liên Thành vươn tay, vỗ vỗ bả vai : " , là nhờ phúc của cháu, nghĩ tới núi băng lạnh lùng trong đội của ta năm đó, cũng có thể làm người khác kinh sợ như hôm nay."

      Ánh mắt Ôn Miên tràn đầy nghi ngờ, sếp Liên cười ha ha: " biết đúng , ít ngày trước nó còn nhờ chú tìm cho nó đôi hoa tai trân châu, ra cho dù là lính đặc biệt, gặp mặtcha mẹ vợ, cũng cùng dạng."

      Liên Thành đến chính là lễ vật định đưa cho mẹ , nghe hiểu lời của ông, khuôn mặt ÔnMiên nhất thời đỏ bừng.

      Sếp già vì cười giỡn mà quên câu chuyện,sắc mặt ông trầm xuống: "Thằng nhóc đó có với chú, cháu là em của Ôn Tinh?"

      ------------------Đoạn truyện vui------

      ngày kia, trung tá Cù lại mang Ôn Miên đến phòng ngủ.

      Ôn Miên hưng phấn : " lại muốn tập hítđất nữa à? Em giúp ."

      Trung tá Cù cười cười: " có em giúp tay đúng là được."

      xong, liền khiêng Ôn Miên ném lên giườnglớn.

      Cù Thừa Sâm: "Ôm Miên, ra hít đất nhất định là phải làm mặt đất."

      đợi Ôn Miên kịp phản ứng, xé áo choàng tắm của , bắt đầu vận động.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: thích


      Ôn Miên kinh ngạc khi nghe đến hai chữ này, côsuy nghĩ, Liên Thành là đội trưởng của Cù Thừa Sâm, như vậy, ông biết trai cũng phảichuyện gì lạ.

      "Thằng hai nhà họ Cù kia còn dặn ta, cho cháu biết nhiều chút về chuyện của Ôn Tinh ở bộ đội."

      Vốn là tin tức nội bộ của hoa dao thể tiết lộ cho thân nhân, nhưng nếu Cù Thừa Sâm tựmình lên tiếng, nếu là chút chuyện khôngliên quan đến nhiệm vụ có thể cân nhắc lại.

      Ôn Miên "Dạ" tiếng, im lặng lắng nghe.

      Liên Thành dùng tiếng phổ thông chính gốc, biểu tình nghiêm túc như đắm chìm trongký ức, ông đè thấp giọng, : "Ôn Tinh là mộtthằng nhóc láu cá, từ lúc mới còn là tân binh thằng ranh, sau đó nó thi vào bộ đội đặcchủng của chú, thành tích lại thông qua toàn bộkhảo hạch, cháu đoán thể nào, cuối cùng chú đuổi nó khỏi đội, bởi vì khi đó ta muốn gặp nó."

      "Cho nên nó phục, năm thứ hai lại thi lần nữa, lúc này chú thấy nó cũng có chút triển vọng, nên cho nó ở lại đội. Quả nhiên khôngnhìn lầm, thằng nhóc này cũng giống như vị kia nhà các cháu, đều là tay súng bắn tỉa thiên tài, bao lâu chú liền điều nó sang đội hai, phân làm đội phó."

      Ôn Miên khỏi cười: "Trong thư ấyviết cho cháu, ấy chỉ cần là người lính tốt..........là đủ rồi." cúi đầu, hốc mắt ướt át khuôn mặt bình thản: "Kể từ khi ấy gặp chuyện may, thời gian trôi qua lâu như vậy, mẹ cháu vẫn luôn tin tưởng, Ôn Tinh chưa chết. Cháu muốn..........bởi vì người còn sống, dù sao cũng phải có hy vọng."

      Có lẽ cái hy vọng này lừa gạt cả đời, khiến lúc nào cũng quay lại nhìn, nhưng khi người ngay cả chuyện để hy vọng cũng khôngcó, cuộc sống đáng buồn.

      Liên Thành xúc động nhìn đứa trước mắt, rất giống với trai của ông, đều có mộtánh mắt khuất phục.

      "Đứa , của cháu là người tốt, là binh lính tốt hợp quy cách! Mặc dù nhân dân biết đến tên của nó, nhưng tổ quốc nhớ, mỗi người chiến hữu đều nhớ."

      Ngay cả thanh của lão đội trưởng, cũng mang theo vẻ ngưng trọng.

      Ôn Miên trầm ngâm hồi lâu, hiểu ở giữadãy núi phía xa, còn có từng nhóm chiến sĩ vì cuộc sống hạnh phúc và hòa bình của người dân mà người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

      Bọn họ là vệ sĩ trung thành của quốc gia và nhân dân, bọn họ từng là lính của Liên Thành, tại, cũng là lính của Cù Thừa Sâm.

      có cách nào báo đáp, chỉ có thể chânthành gật đầu cái với ông ấy: "Cảm ơn chú."

      ..........

      Thời điểm Cù Thừa Sâm trở lại khách sạn Thẩm Dương, Ôn Miên ở trong phòng. Trung távừa mới bước vào cửa, nhìn thấy Ôn Miên từ hướng khác nhào tới, mục tiêu chính xác, trựctiếp đưa tay vòng lấy eo của sếp, sau đó khôngnhúc nhích.

      cúi đầu xem xét, hai tròng mắt của quảnhiên tràn đầy nước mắt trong suốt.

      " ấy nhất định còn sống, cần hỏi cái gì cả, cần cho em biết, chỉ cầnnói.......... ấy nhất định còn sống!"

      Nước mắt Ôn Miên lại trào ra, nhìn thấy vẻmặt như thế của , tâm khỏi loạn, còncó thể sao?

      Trung tá Cù nghe theo Ôn Miên thấp giọng nhắc lại: "Đúng, ấy nhất định còn sống."

      Ôn Miên lau nước mắt còn đọng lại mặt,cuối cùng tỉnh táo lại, mới vừa rồi luôn nghĩ đến chuyện của Ôn TInh, càng nghĩ càng cảmthấy mất mác, lúc này mới muốn phát tiết rangoài.

      đợi Cù Thừa Sâm mở miệng, chủđộng đưa ra đáp án: " sao, cảm ơn."

      vươn tay, vuốt vuốt đỉnh đầu mềm mại của : "Dạ dày còn đau ?"

      Ôn Miên lắc đầu, suy nghĩ hồi lâu, giọng đáp: "Đói bụng."

      Cù Thừa Sâm có chút cảm giác ngoài ý muốn nào, đưa túi cháo trứng muối thịt nạcmình mang về ra cho , hương thơm ngào ngạt quyến rũ vị giác của người khác.

      Ôn Miên nhìn thấy trung tá Cù rất ít khi có vẻ mặt đó, lại nghĩ đến thời điểm truyền nước biển chuyện với sếp Liên Thành.

      ra , lúc đó chú chỉ cho côchuyện của Ôn Tinh, còn nhắc đến Cù Thừa Sâm.

      "Đứa , cháu cũng đừng chê ta phiền, ta vài câu này." Giọng của Liên Thành lúc ấy trở nên trịnh trọng: "Đừng xem đứa lạnhnhư băng đó là ba đời quân nhân, nó có thể có được vị trí này, là tương đối dễ dàng. Cháunghĩ , tiếp nhận được bao nhiêu thứ từ gia đình? chôn vùi biết bao thứ tốt? Sau khi thằng nhóc này lính, cũng gặp quakhông ít chuyện lớn............Ai, chú cũng muốn nhắc lại, ngày nào đó nó tự với cháu. Thằng hai nhà họ Cù tính khí quái đản, tính tình còn lạnh nhạt, có thể cháu phải là lựa chọn chính xác nhất, nhưng hai ngườisống với nhau, có thể cho nó bao nhiêu ủng hộ,liền cho nó ."

      Phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể trở thành trung tá ưu tú như vậy.

      Ôn Miên phải là hiểu, ngườicó thể có được lực chiến đấu mạnh như vậy, cách nào tưởng tượng được lúc Cù ThừaSâm phục vụ ở bộ đội đặc chủng, ở tronglòng luôn giống như vị thần, đánh đâuthắng đó, gì cản nổi, mọi việc đều thuậnlợi.

      Nhưng để trở nên mạnh như vậy, cần phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, người ta cái chiếnthắng phải đổi bằng vạn bộ xương khô, khó trách trong mắt , luôn giống như cất giấu đoạn quá khứ rất sâu.

      Cù Thừa Sâm ngồi ở ghể salon bình tĩnh xem tin tức, an tĩnh mà thản nhiên, trái tim Ôn Miên bỗng dưng mềm xuống, phải là có lý do, chẳng qua là đau lòng choanh, bỗng nhiên có chút luống cuống.

      Mẹ Cù rất đúng, ngay cả chú Liên cũng đúng, nếu muốn kết hôn, sau này phải nghĩ đếntương cứu trong lúc hoạn nạn như thế nào.

      Ôn Miên để túi cháo ăn được nửa xuống, tới, đưa ngón trỏ tay phải ra, làm động tác nhắm bắn vào mi tâm .

      Bất kỳ tay súng nào đều rất kỵ động tácnày, trung tá Cù tự tiếu phi tiếu, chút nàođề phòng, này phải ăn cháo rất ngon sao, lại làm cái gì?

      "Hỏi chuyện." Ngón tay lớn mật để ởmi tâm của trung tá Cù, đại khái đời này trừ có thể đụng, đối với những người khác tuyệt đốilà khu cấm: "Em thích tay súng bắn tỉa mạnh nhất, sếp, là người mạnh nhất sao?"

      Cù Thừa Sâm cầm lấy ngón tay mềm mại của , chê cười nhàn nhạt : "Cảm ơn, trong các nhiệm vụ, chẳng qua chỉ là trụ cột."

      Người đàn ông này, quýnh, khoác lác chết sao.

      "Ôn Miên, muốn phải là đêm đó,cũng phải là tối nay." nhàn nhạt cong lên khóe miệng, tràn đầy châm chọc, sauđó nhấc chân tới phòng tắm.

      Ôn Miên nhìn bóng lưng cao lớn của Cù Thừa Sâm, đại quýnh, sếp à, ngài có thể trực tiếp như vậy được .

      *********

      Từ Thẩm Dương ra sân bay rời , đội trưởngLiên Thành và vợ của ông đưa mắt nhìn qua trạm kiểm soát. Ôn Miên quay đầu nhìn chúLiên, và vợ của chú, lần đầu gặp, bà đứng bên cạnh chồng, vẫy tay chào bọn họ.

      Ôn Miên có loại cảm giác rất đặc biệt, được, nhưng vô cùng cảm động.

      Bất chợt, sếp Liên Thành đứng nghiêm, chậm chạp mà kiên định giơ tay lên, làm cái chàotheo nghi thức quân đội khiến cho mọi ngườichú ý.

      Cù Thừa Sâm chớp mắt cái, đứng ở trong hàng dài người, người đàn ông diện mạohiên ngang, cũng giơ tay qua bả vai, đáp lại mộtcái tiêu lễ chào quân đội tiêu chuẩn.

      Sau khi máy bay cất cánh, Cù Thừa Sâm nhìnnhững đám mây bên ngoài qua cửa sổ, qua mộtlúc lâu, thấp giọng lẩm bẩm: "Lâu lắm rồianh chưa được thấy ông ấy chào."

      Ôn Miên hơi ngẩn ra, quay đầu , cười với anhmột cái: "Có lẽ bởi vì chú ấy nhìn thấy , nêntrong lòng vui vẻ."

      Cù Thừa Sâm suy nghĩ chút, chợt, cũng cười, chẳng qua là có câu, cũng nóira khỏi miệng.

      ra chuyến này của bọn họ bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp, còn làm mất mặt mũi của thân nhân giải phóng quân, làm cho bọnhọ người ngã ngựa đổ, lại hoàn toàn khôngđể ý.

      Có lẽ là vì có ở đây, nên nghĩ, đây làchuyến tốt nhất.

      Vừa ra khỏi sân bay thành phố Nam Pháp, toànbộ khung cảnh quen thuộc và giác quan trởlại, hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy ngày nay, Ôn Miên khỏi cảm thấy giống như giấc xuân thu đại mộng.

      Khi nhìn thấy Tiểu Ngô tới đón, Cù Thừa Sâm có chút ngoài ý muốn: "Ông ấy cử cậu tới?"

      Tiểu Ngô nghiêm chỉnh làm động tác chào,trả lời: "Đúng vậy, tư lệnh sợ đường đông, nênkêu tôi đến đây đợi trước hai tiếng."

      A, cái ông cụ nhà này, ngoài miệng nóilà hài lòng con dâu, nhất định muốn trởmặt với , vậy mà trong nháy mắt, ước chừnglại vui. Tính tình lão tư lệnh này luôn dễ thay đổi, làm con trai là được chântruyền.

      Tiểu Ngô nhìn vẻ mặt vui vẻ của Ôn Miên chút, cười híp mắt hỏi: "Chị dâu, chơi vui vẻ chứ?"

      Ôn Miên sớm miễn dịch đối với cách xưng hô này: "Ừ, rất vui." Trừ chuyện gặp bạn trai cũ, còn bị viêm dạ dày cấp tính.

      "Tiểu Ngô, cậu đưa ấy về trước, rồi chở tôi về bộ đội."

      Cù Thừa Sâm muốn lái xe mệt nhọc, nênủy thác cho cảnh vệ viên của cha.

      Ôn Miên biết bộ đội đặc chủng bọn họ phảitiến hành khảo hạch diễn tập đối nội trong naymai, trung tá Cù là huấn luyện viên bố trí dự án, kế hoạch chi tiết cũng cần chuẩn bị sắp xếp,cái này chắc chắn hao tốn của lượnglớn thời gian và tế bào não, những thế, năm sau quân khu còn có diễn tập đối kháng,nghe lần này cũng được phái đến thamdự.

      Những nhiệm vụ trọng đại này đều thểlàm qua loa, khắc đều thể chậm trễ, Ôn Miên chỉ có thể tập cho mình thói quen.

      Kể cả thói quen từ nay về sau, mỗi lần đều phảily biệt.

      Chẳng qua là, mặc dù trong lòng hiểu, lập tức muốn tạm biệt , nhưng trong lòng vẫn khótránh khỏi mất mát.

      Lúc lên, Cù Thừa Sâm lại nghĩ đến chuyện, dặn dò : "Công việc ở trường quốc tếkia, trước hết cứ như vậy , sau này có người liên lạc với em."

      Ôn Miên rất cố gắng làm bộ có chuyện gì, cũng biết, nụ cười mình nặn ra cho sếp Cù xem, còn khó coi hơn so với khóc.

      Thừa dịp mấy ngày nay còn có thời gian chuẩnbị, Ôn Miên nghĩ thầm, phỏng vấn trường học Cù Thừa Sâm giới thiệu trước, cũng cần phải sắm quần áo mới, coi như là chăm chút lại vẻ ngoài.

      Gọi điện thoại cho Chu Như, kết quả ấy lại xã giao có thời gian, thể làm gì khác hơn là mình dạo các nơi buôn bán.

      "Đinh" tiếng, thang máy trước mắt Ôn Miênmở ra, mới vừa bước vào, từ phía sau mộtngười đàn ông cao lớn chạy đến, nâng mắt lên nhìn, là người ngoại quốc tóc màu rám nắng, bởi vì cử chỉ của vội vàng, vẫn cònthở hổn hển, những người chờ thang máy khác nhất thời trố mắt.

      Ai cũng dám vào, thừa dịp đoàn ngườicòn kịp phản ứng, người đàn ông ngoại quốc nhấn tầng B2, cửa thang máy khép lạitrong nháy mắt.

      Từ lúc người này bước vào Ôn Miên cảmgiác được khí có chút kỳ quái, cả khônggian chỉ có hai người bọn họ, làm cho người ta phát hoảng. Dùng ánh mắt lặng lẽ quan sát mấylần, sắc mặt Ôn Miên khẽ biến............Bên hôn lại có súng!

      Đại não cấp tốc suy nghĩ xem làm thế nào thoátthân báo án, tầm mắt hai người đúng lúc va chạm, người ngoại quốc kia nhìn đến mái tóc dài của Ôn Miên, đột nhiên sửng sốt.

      Phản ứng đầu tiên của Ôn Miên là người này hiền lành, cú chém chân của bị tránh thoát, thân thủ đối phương còn nhanhhơn, cổ họng căng thẳng, còn kịp nóichuyện, người đàn ông siết cổ , lấy ra ống thuốc mê tùy thân, động tác làm liền mạch, tiêm vào cánh tay của .

      Ôn Miên lập tức cảm thấy buồn ngủ khácthường, nheo mắt lại, chỉ cảm thấy nụ cườingười đàn ông này gửi đến vô cùng nguy hiểm.

      biết qua bao lâu, tiếng súng vang lên ở đâu đó.

      "Đùng Đùng Đùng ---- " tiếng đạn dày đặc vang vào lỗ tai , Ôn Miên muốn mở mắt, nhưng vẫn ngăn được cảm giác buồn ngủ kia, trongmộng dường như gặp được Ôn Tinh, vẻ mặt trai lạnh như băng.

      Cảm giác đầu cực kỳ nặng, chốc lát sau, mơ hồ nghe có tiếng người chuyện với : "Nghethấy , này."

      Ôn Miên sử dụng khí lực toàn thân, chỉ có thểhơi khống chế ngón tay ngoắc ngoắc, hướng về cái bóng mơ hồ trước mắt, đau lòng vạn phần mở miệng: " trai............ "

      Ôn Miên muốn xem ràng mặt mũi người đànông trước mắt, chẳng qua là, cái gì cũngkhông kịp làm, giây kế tiếp, ngủ say.

      Người đàn ông đứng thẳng dậy, ánh mắt phíadưới nón len màu đen dưới ánh đèn mờ mờ củanhìn rất sâu, nhìn đến đám người ồn ào xung quanh, lên nòng súng lục lần nữa.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: diễn tập


      Tả Luân nhận được thông báo, lần theo dấu vết của nghi phạm đến khu buôn bán này, , đồng nghiệp và đặc cảnh chia nhau hành động, cuốicùng chuẩn bị áp dụng đánh bọc sườn ở tòa nhà lớn này, bắt hai gã lẫn vào nhóm người ngoạiquốc lại.

      Ban đầu bọn họ thỏa thuận tiến hành bí mật,mới được cho phép nhập cảnh, vì đây là những tội phạm quốc tế vượt biên lẻn vào thành phố Nam Pháp.

      Bọn họ chỉ là thành viên của tổ chức tội phạm quốc tế, còn từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, là bộ đội đặc chủng giải ngũ, mộtngười trong đó lúc ở nước ngoài từng giếtnhiều phụ nữ châu Á tóc dài.

      Theo lý thuyết, tội phạm nguy hiểm như thế,nếu là cảnh sát hay bộ đội đặc chủng bắt đượcđều có thể trực tiếp bắn chết, nhưng cấp trêncủa Tả Luân lại cầu bắt sống về tra hỏi,phối hợp để phá án.

      Đồng nghiệp thở hổn hển trách cứ Tả Luân: "Đãnói là dùng súng bắn thuốc mê, lại thiếu chút nữa bắn chết ! là nghi phạm quan trọng!" Ngói xong, vội vàng dùng bộ đàm liênlạc với những người khác: "He came to you."

      Đúng vậy, Tả Luân chỉ sử dụng vũ khí ban đầu thảo luận, mà ở khác cuốicùng thậm chí còn thay đổi vị trí bắn.

      Bởi vì kia.

      Thời điểm phát con tin bị trọng phạmkèm hai bên chính là Ôn Miên, liền trực tiếpnổ sủng bắn chết, may mà đồng nghiệp kịp thời lao tới, mới ngăn lại được.

      Bởi vì tiếng súng nên nhà để xe trở nên hỗn loạn, xe rất nhanh cũng xuất rất nhanh, haigã trọng phạm được đưa dưới giúp đỡ của đồng nghiệp, tên còn lại cuối cùng cũng bị bắt.

      Tả Luân chuẩn bị rút lui, còn hậu quả ở đây giao lại cho đại biểu chính phủ phía bọn họ giải quyết.

      ngồi trong xe cứu thương, Ôn Miên ngủ mê man được mang lên bằng băng ca, phát cố khôi phục chút ý thức, mơ mơ màng màng vừa trợn mắt vừa mê sảng.

      " trai, trở lại............ "

      Tả Luân thấy thế khe khẽ cười nhạo, lấy con dao giấu ở người ra, thành thạo cắt mái tóc dài của , vừa cuộn từng sợi tóc đen mượt như tơ lụa lại, vừa hạ thấp giọng, : "Côsẽ cảm tạ tôi."

      Ôn Miên vô lực lắc đầu cái, người nọ dườngnhư hiểu, phát ra tiếng châm biếm thấp: "Người kia là dã thú, sau khi trải qualần đối chiến này, vô cùng kích động, bỏ qua cho con mồi như đâu."

      Tả Luân suy tính trong lòng. Sát thủ đó có thể hạ thủ với Ôn Miên lần nữa, mới cắt tóc dài của Ôn Miên, diệt trừ hậu họan.

      Chỉ thị phát ra từ đại não của người đàn ông nàyluôn là đơn giản hữu hiệu nhất, cũng thô bạonhất, cũng để ý làm vậy để lại hậu quả gì, phải loại người có thể suynghĩ vì người khác.

      Có chút ngoài dự đoán là, xúc cảm nơi ngón taytừ sợi tóc mềm nhẵn kia, tóc tỏa ra mùi hương nào đó, những thứ ngón tay cảmthấy xa lạ đó, lại vừa vặn làm mềm trái timcứng rắn của .

      Giống như quỷ thần xui khiến, Tả Luân kề môi sát tai , ra câu: "Lần tới, cho phép nhận lầm nữa." Thanh của trầm thấp mà khàn khàn: "Tôi tên là Revolver, Tả Luân."

      " rốt cuộc là người nào............ "

      Chẳng qua là tự lẩm bẩm, chân mày mặt nhăn lại, dường như đắm chìm trong mộtcơn ác mộng.

      Người đàn ông do dự chút, con ngươi u tối nhắm chặt, cuối cùng cúi xuống. Ngón taydùng chút lực, mở bàn tay trái của Ôn Miên ra, dùng lực rất chậm lại viết xuống ba chữ tay .

      F.B.I

      ******

      Sát hạch quân diễn của bộ đội đặc chủng hoa dao như lửa sém lông mày, Cù Thừa Sâmkhông chỉ trong ban đạo diễn, còn nằm trong ban thi hành, những thứ như thiết kế quân địch giả, sắp xếp vũ khí, nghiên cứu địa hình, bảng sốliệu, bối cảnh............ hơn nữa còn các loại hộinghị, khiến mỗi ngày ngủ đến mấy tiếng.

      Diễn tập khảo hạch trong quân khu khác vớiliên hiệp diễn tập giữa hai quân khu lớn, quândiễn quy mô lớn chú ý an bài trận địa, phải lập thể, có hết phương hướng, chú ý tung hoành chiến trường, chú trọng truy tung, đánh lén,bí mật lẻn vào, phá sập các tiểu đội tác chiến.

      Những lúc thế này, cả căn cứ đều chìm trong ápsuất thấp, trạng thái chuẩn bị chiến đấu, toàn bộbinh lính dưới nhìn thấy vị Trung tá kia cũng phải ngoan ngoãn đường vòng, bằngkhông vạn nhất giẫm phải mìn, ai cũng khôngmuốn làm vật hy sinh.

      Đúng lúc Bùi Sách tự mình đến căn cứ tìm đạiđội trưởng có việc, chủ yếu là thành phố NamPháp gần đây có mấy vị tình báo nước ngoàiđến lục soát, bọn họ vì an toàn của dân và lợiích quốc gia, tất nhiên cần phải theo sát chặtchẽ, dễ nghe là giám sát, kỳ thực chính là theo dõi.

      Chú út Bùi vô tình gặp được Cù Thừa Sâm ở thao trường bên cạnh, dừng bước, cười : "Chúc mừng, nghe báo cáo kết hôn được phê duyệt, định bao lâu nữa cưới tiểu đồngchí Ôn Miên về làm vợ?"

      Cù Thừa Sâm lành lạnh nhìn cái: "Nhờphúc của chú, còn chưa có xác định."

      Bùi Sách lười biếng buông lỏng cổ áo chút, còn phải như vậy sao.

      " Ôn là rất có chủ kiến, nếu chúng ta xử lý tốt vấn đề của ông già đó, đoánchừng chuyện liền trở nên khó khăn rồi."

      Cù Thừa Sâm nghe vậy, nhấc mí mắt lên nhìn : " có 'chúng ta', chỉ có 'cháu'."

      Chú út Bùi vui, sao, thằng nhóc này cònkhông định tìm người khác giúp đỡ?

      Dĩ nhiên biết ý nghĩ của Cù ThừaSâm, Trung tá Cù chắc chắn ông Cù chịuthua, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn thôi. quyết lấy , Cù Viễn Niên thể ngăn cản được.

      Huống chi, kia cũng ngốc, am hiểu 'lấy gió bẻ măng', thái độ thành khẩm lại tuyệt đối nghe theo lệnh chỉ huy, có thể ứng phóđược tình huống.

      Trang phục huấn luyện của Cù Thừa Sâm là mộtbộ đồ rằn ri, thân hình thon dài, sống mũicao thẳng, giữa đám quân nhân tư thế oaihùng vẫn có thể phát ra hào quanh rực rỡ lấplánh.

      Kêu đội phó A Tường dẫn đám binh lính tới, chút về tình huống diễn tập.

      Lúc này thanh điện thoại lại vang lên, lànhân viên truyền tin tới: "Báo cáo đội trưởng!Có điện thoại từ bên ngoài gọi đến cho ngài!"

      hỏi: "Ai gọi tới?"

      "Là , có để lại họ tên gác máy!"

      Cù Thừa Sâm hơi ngẩn ra, lại hỏi: "Giọng thế nào?"

      "............Báo cáo! Tôi dám !"

      Mặt người đàn ông lạnh như băng, nhíu mày:"!"

      "Báo cáo! Giọng ............nghe rất êm tai, chắc là có tính tình dịu dàng!"

      "Được." Trung tá Cù dừng chút, tiếp:"Chỉ hỏi cậu giọng , sao lại nhiều như vậy, trở về viết kiểm điểm vạn chữ, nộp lênđây!"

      "............ "

      Mặc dù huấn luyện viên Cù vẫn còn ở đây,nhưng đám đàn ông khí huyết dâng trào đãbắt đầu nhẫn nại được nháy mắt ra hiệuvới nhau.

      Khóe miệng Cù Thừa Sâm mỉm cười, nhưng nụcười lạnh như băng kia lại đến được đáymắt: "A Tường, huấn luyện bọn họ cho tốt!"

      "Dạ!"

      Đội trưởng Cù: "Lúc tôi trở lại, muốn bọnhọ còn sức lực để đứng."

      "............ "

      Đáy lòng mọi người kêu gào dứt.

      Ngẫm nghĩ hồi, đây là lần đầu tiên Ôn Miênchủ động gọi điện tìm , Cù Thừa Sâm biết suy nghĩ của , cho nên hiểu, hôm nay vì sao lại phá lệ?

      Trung tá Cù trầm ngâm trong chốc lát, quyết định trở về gọi điện lại cho .

      ******
      Chương 18.2



      Ôn Miên nghĩ tới nhanh như vậy có thể nhận được cuộc gọi lại của sếp Cù, nhìndãy số di động, khỏi sững sở.

      Bởi vì ảnh hưởng của thuốc mê, nên nằm bệnh viện mấy giờ, khi tỉnh lại phát có người của cục công an giữa bên ngoài cửa.

      Khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là, vị TảLuân tiên sinh kia an bài trước cho , saukhi ghi chép đơn giản, bác sĩ dặn dò , nếu cảm thấy có chỗ nào thoải mái cóthể xuất viện.

      Ôn Miên sững sờ lai lịch của Tả Luân, nhưng biết có số chuyện nên biết quá , ta chỉ là người xa lạ có dáng dấp giống Ôn Tinh mà thôi.

      Nhận lấy túi của mình từ chỗ những người có liên quan, kiểm tra các vật dụng quan ttọng. ÔnMiên đứng ngẩn người ở hành lanh bệnh viện, quyết định hôm nào đó phải đến miếu giải xui, sao có thể đến bệnh viện thường như cơmbữa chứ!

      cơn gió từ cửa lớn thổi tới, mình ngồi ở đó, chợt cảm thấy buồn, dường như thởnổi, có cảm giác vô cùng ủy khuất.

      Nghĩ đến vừa rồi bị người ra cưỡng ép, nhưng thể với ai, Ôn Miên khẽ ôn cơ thể run run, biết phải làm sao.

      Dưới xúc động, lấy điện thoại di động ra,dựa theo số Cù Thừa Sâm từng cho , sau hồi chương dài, điện thoại được bắt bởi cậu nhân viên truyền tin.

      Ôn Miên có muốn cũng dám nhắn lại tin gì cho , chẳng qua là nhất thời cần an ủi,mà chỉ là............vị hôn phu danh nghĩ của , còn là lính bắn tỉa của tổ quốc.

      Ai biết được rất nhanh Cù Thừa Sâm gọi lạicho , xem ra đoán ra rất dễ dàng.

      "............Alo?" Ôn Miên hô hấp đủ, thanh chột dạ, lại trở nên vô cùng dịu dàng.

      Người bên kia cười tiếng thấp: "Saovậy, thoải mái?"

      Ôn Miên vội vàng lấy lại tinh thần, vô cùng vuivẻ : " có............Em ngủthì tỉnh giấc, vội sao?"

      phải là Cù Thừa Sâm bận rộn,chẳng qua là biết phân chuyện nào nặngchuyện nào , hiển nhiên chuyện quay trở về gọi điện cho được xem là tương đối quantrọng, nhưng xem ra định kể cho .

      " sao, tìm có việc gì?"

      Ôn Miên ý thức được quan tâm của sếp dành cho mình, khỏi có chút vui vẻ: "Em làm sao có chuyện gì được? Chỉ là............ " Suynghĩ hồi lâu, nghĩ ra được lời giải thích nào để che dấu, thể làm gì khác hơn là sang chuyện khác: "Các diễn tập nội bộ trong bao lâu?"

      "Khoảng hai tuần lễ." Cù Thừa Sâm trầm mặc hồi, giống như là cân nhắc thời gian để cho kia.

      Cảm xúc của Ôn Miên dần trở nên tốt lên, côsuy nghĩ chốc lát, : "Được............Chắc là rấtnguy hiểm, vẫn là câu kia............chú ý an toàn."

      Trung tá Cù giọng trả lời, mang theo chútvui vẻ: "Ừ." lại chuyển hướng: "Chờ sau khi trở lại, theo em trở về nhà lần, từ biệt mẹ em, cũng thuận tiện lấy giấy chứngnhận luôn."

      Ôn Miên suy nghĩ chút, cảm giác cả người cứng lại, đơn xin kết hôn của bọn họ cũng đãđược phê duyệt, chính là rồi, phải gã cho vịquân nhân ưu tú này.

      "Em biết rồi." Vừa dứt lời, Ôn Miên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua tấm gương, nhất thờicô loạn lên, trời ạ, nhìn đầu tóc ngắn lồi lõm nhấp nhô thế này, sao dám đối mặt với sếp Cù đây!

      *****

      Khảo hạch diễn tập của bộ đội đặc chủng hoa dao tiến hành trong khu rừng rậm nguyên thủy, chạy dài trong núi sâu, khắp nơi giăng đầy cạm bẫy.

      Bọn tách toàn bộ thành viên mới cũ của đội , đội hai ra, chia làm hai tổ đỏ, xanh, tiếnhành huấn luyện phòng thủ và công kích, đội chiến thắng nhất định phải lấy được cờ hiệu của đối phương, hoặc là, giết chết hai phần ba ngườicủa đối phương.

      thanh bén nhọn của gió lùa vào tai, quân đỏcúi thấp thắt lưng, núp ở chỗ tối địa hìnhphức tạp.

      Bốn phía quanh sơn cốc tối đen, rừng rậm cuối thu phủ đầy lá khô, so với những loại trùng độc, dã thú, kẻ địch thường lui tới, còn có thứ đáng sợ hơn, đó là ở thời điểm thích hợp còn phải qua được khảo hạch thêm của trung độitrưởng đội hành động hạng nhất.

      Súng bắn tỉa của người nọ có thể xuất bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, dưới những tán cây to, chất đầy những đống lá khô............Nếu như gặpphải đánh lén, tựa như đánh trăm.

      Đại Khuất ôm cây súng bắn tỉa, trong lòng thầm mặc niệm Cù Thừa Sâm từng dạy nội dung chính của việc nấp, yên tĩnh giống như tồn tại.

      Chợt, hướng gió có biến hóa, trong khínhiều hơn cỗ hơi người, Đại Khuất nhắm ngay ống ngắm: "Bằng!" Bắn phát, đạn giấy rất khó bắn ra, lại chỉ trúng vào vai người kia.

      "Đừng chạy nữa! Nộp vũ khí đầu hàng giết! Quân đỏ ưu đãi tù binh!" Hao Tử híp mắt từ bên xông tới: "Mẹ nó, đứa nào vừachạy trốn thế!"

      "Ưu đãi cái khỉ. Mẹ nó!" Đại Khuất ném mộthạt dẻ vào người Hao Tử, thả lỏng cơ thế, lau mồ hôi trán: "Nếu như ông đây nhìn lầm, người kia............hình như là đội trưởng của chúng ta."

      Nếu như vừa rồi cậu phát sớm tồn tại của người kia, mấy người các cậu lêndĩa cả rồi.

      Hao Tử kinh hãi: "Đại Khuất! Cậu lừa tôi đúng ! Kẻ lén lút đó lại có thể là độitrưởng à!"

      Thần sắc của người am hiểu vũ khí tính tình lạnh nhạt là Tiểu Đao cũng ngưng đọng, lui ra xa khỏi Đại Khuất mấy bước: "Đại Khuất, cậuxong rồi, cậu bắn trúng vai đội trưởng, mây mù quanh người ta còn chưa có tan đâu............"

      Sếp bị chọc giận thường càng thêm hungtàn nóng nảy............Đại Khuất quýnh lên.

      Người kia ép đến bọn họ còn đường lui, trong tình huống khó khăn như thế chỉ có thể phục kích hoặc bị phục kích.

      Kết quả khảo hạch khiến cho những lãnh đạo vô cùng vui mừng, đám lính đặc biệt này, thể chất, khả năng chiến đấu, tư chất vốn có đều đượcrèn luyện đến trình độ nhất định, đồng thờicũng vận dụng được kỹ năng ngụy trang trong rừng rậm, điều tra lục soát, mai phục chạy trốn....

      Kết quả cuối cùng là quân đỏ giành được cờ hiệu của quân xanh, nhưng người của bọn họcũng bị chết bị thương gần hết, những người củabộ chỉ đạo quyết định, quân đỏ vẫn hơn mộtchút, giành thắng lợi trong cuộc diễn tập.

      Dĩ nhiên, quân xanh bị thua vừa về đến cửa đãbị đội trưởng mắng cho trận té tát, còn độithắng, chen nhau giành công.

      Ví dụ như Hao Tử: "Đội trưởng đội trưởng!Chúng ta thắng! Quân xanh còn muốn dùng cứ điển giả để gạt chúng ta, ông đây............ "

      "Ồn ào cái gì." Mí mắt của Cù Thừa Sâm cũng lười nhúc nhích: "Hao Tử, mới vừa rồi núp ở phía sau cây tôi nhìn thấy, nếu là kẻ định , đủ bắn chết cậu mấy lần rồi."

      Hao Tử: "............ "

      "Tiểu Đao, cậu là người xông vào cứ điểm bị giết đầu tiên, binh lính của tôi muốn làm liệt sĩnhư vậy sao?"

      Tiểu Đao: "............ "

      Bất quá, đối với tiến bộ của đám người trẻnày, trung tá Cù cũng rất vui mừng, dù sao, những người này chỉ là lính cùa , còn là chiến hữu của , bọn họ vĩnh viễn là tập thể, cùng vinh cùng nhục.

      "Đại Khuất, sao cậu phát ra tôi?"

      Đại Khuất vò vò đầu, ngượng ngùng : "Báocáo đội trưởng! Bởi vì............Tôi ngửi thấy mùi của ."

      Cù Thừa Sâm cau mày, nghiêng đầu ngửi quầnáo cái, trước khi diễn tập rất lâu có hút điếu thuốc, nên còn lại mùi chứ.

      Tiểu Đao nghe được lời của Đại Khuất, cậu thầm cảm động: Đại Khuất, cậu mới đội trưởng của chúng ta.

      "Sếp, có muốn đến phòng cứu thương chútkhông?" Có nữ cảnh vệ, đỏ bừng mặt,chỉ chỉ vào trung tá tuấn còn mặc trang phục ngụy trang.

      Cù Thừa Sâm lạnh nhạt cười cười: " cần, vết thương rất , chút nữa ."

      Sếp Cù nhìn như khí thế cường đại, lạnh lùng đến chê vào đâu được, kỳ thực vộivã tìm cơ hội, muốn gọi điện báo bình an đểcho vợ trẻ có thể yên tâm.

      Cảnh báo: Chương này có H (), các bạn cẩn thận khi đọc.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Ở xe


      Sau khi kết thúc cuộc diễn tập quy mô , các đội viên của từng nhóm đương nhiên được nghỉphép, Cù Thừa Sâm hẹn Ôn Miên cùng về nhà ăn cơm, trước khi đến Ôn Miên có đến tiệm làm đẹp chỉnh sửa chút, lúc bước ra là mái tóc ngắn thời thượng, giống nàng tomboy tân thời.

      đứng dưới lầu chờ trung tá đến đón nhưthường lệ, trung tá Cù tai thính mắt tinh, từ xa thấy vẻ rụt rè của người nào đó.

      Khí hậu của thành phố Nam Pháp bước vàonhững ngày đông giá rét, trời lạnh khí đọng thành sương, mặt chiếc áo khoác carômàu hồng dày, đầu đội chiếc mũlen trắng tinh, có thể thấy được này rất sợlạnh.

      Tuy nhìn thấy vòng eo thon tinh tếnhư thường ngày, nhưng mà, lúc này trông lạicó thêm mấy phần khả ái đáng .

      "Trong xe có lò sưởi."

      "À." đáp lại qua loa, thắt chặt dây an toàn.

      "Cởi cái mũ............ "

      Cù Thừa Sâm nghiêng đầu, nữa câu cứng rắn phía sau của bị cắt đứt.

      Ôn Miên hoàn toàn dám đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của , cũng rất khó mở lời.

      Lúc đầu còn tưởng rằng, cho dù kinh ngạcthì cũng chỉ sửng sốt chút, biết Cù Thừa Sâm là loại người gì, kinh nghiệm tác chiếnphong phú, những loại tấn công, cạm bẫy, mai phục còn có thể ứng phó được kia mà.

      Nhưng hôm nay, lại vì mất mái tóc dài mềm mại mà vô cùng sững sờ, điều này chứng tỏ, quan tâm của vượt qua tưởng tượng của .

      Ôn Miên gượng cười, trầm mặc nóimột lời, cũng gì, khí trongxe nhất thời trở nên yên tĩnh, lúng túng.

      Sau đó, Cù Thừa Sâm lên tiếng, thanh mang theo chút u ám: "Cắt tóc lúc nào?"

      "Trước khi đến đây."

      "Sao............lại đột nhiên như vậy?"

      " phải em sắp dạy võ ở trường học sao?Như vậy dễ dàng hơn." Ôn Miên sớmchuẩn bị cái cớ tốt để ứng phó với vịtrung tá nghiêm túc này.

      Thần sắc Cù Thừa Sâm hơi tức giận: "Sao cho biết?"

      "Em biết đổi kiểu tóc cũng phải với ."

      Người đàn ông híp mắt lại, có chút biết phải trả lời thế nào: "Ôn Miên, có ý này."

      Ôn Miên ngẩng đầu lên lần nữa, đón nhận ánh mắt dò xét của , người đàn ông ho mộttiếng, giữa hai lông mày nhíu lại chút: "Anhcho là, tóc dài hợp với áo cưới, em cũng nghĩnhư vậy: " cân nhắc hồi, : "Huốngchi, khi chỉ huy quân đội có thói quen, chuyện gì bọn họ cũng báo cáo với ."

      Ôn Miên đơn giản cho rằng đây là ảo giác của , nhìn thế nào lại giống như chấp nhận nhưng lại có chút chán nản, ủ rũ.

      "Cù Thừa Sâm, em đảm bảo." Ôn Miên chợt , chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của : "Sau này, em như vậy nữa."

      Trong lòng có chút chột dạ, đủ can đảm cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội.

      Chỉ cần là chuyện của em, hy vọnglà, có chút quan hệ nào với —— Cù Thừa Sâm do dự chút, cuối cùng vẫn khôngnói ra lời này.

      vươn tay, xuyên qua những sợi tóc đenmượt của , mùi hương vẫn ngấm sâu vào hơithở như cũ, khiêu khích chút nhẫn nại cuổicùng của .

      Trung tá vén hai bên tóc của ra, cố định ra sau tai cho , ngưng mắt chuyên chú ngắmnhìn gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng của .

      Đối với chuyện Ôn Miên cắt tóc ngắn, tronglòng của sếp vẫn có chút khó chịu, nhưng mà,khi Ôn Miên gỡ chiếc mũ len xuống, khôngkhỏi lập tức ngắm nhìn mấy lần.

      có mái tóc dài xinh đẹp mềm mại, quảthật khiến cho người ta hối tiếc, nhưng mà, tóc ngắn của Ôn Miên cũng quá xấu, đuôi tóc ngắn được uống cong chạm và da, cả khuônmặt. càng khiến cho người ta có cảm giác muốnthương .

      " thích em............để tóc dài?"

      "Ừ." vừa , vừa cúi người về phía trước:" ra , tóc ngắn cũng tệ."

      Ánh mắt Cù Thừa Sâm quét qua môi , lại véntóc mái trán ra chút, Ôn Miên bày ra bộ dáng vô cùng nhu thuận mặc xử trí.

      Trung tá tiên sinh sao có thể bỏ qua cơ thể mềm mại chút lực công kích nào như thế, cúi người ôm vào ngực, đầu tiên là nụhôn khiến cho hoàn toàn thuận theo, thanhâm thở dốc mềm mại của , nghe giống nhưđang làm nũng.

      Tất cả vẻ lạnh lùng của Cù Thừa Sâm đều đượccởi bỏ, ham muốn ngày càng nhiều, càng khao khát nụ hôn và đụng chạm nhiều hơn. ÔnMiên sớm quen với những phán ứng của cơthể này, cắn theo bản năng, lau sạch những vết nước môi .

      Mút, ngửi, liếm, ngậm. Cù Thừa Sâm vừa mớikết thúc diễn tập, tinh thần vẫn vô cùng sungmãn, chút an ủi này căn bản đủ để xoadịu dòng máu nóng cuộn trào trong người .

      may là chiếc xe này, thủy tinh mờ nên thể nhìn vào bên trong. Trung tá tiên sinh nhấc lên, tách ra hai chân, để ngồi vững vàng người .

      Ôn Miên khống chế được nghiêng người,vừa ôm chặt vừa hôn đội trưởng Cù, cảmnhận được bộ phận nhô ra người , vừa vặn để giữa hai chân mềm mại của , tư thế hiên ngang khiến cho kinh hồn bạt vía.

      Ôn Miên nuốt nước miếng, tư thế này quá lộ liễu rồi?!

      "Đừng như vậy............ có người tới."

      " chú ý." Mặt Cù Thừa Sâm nhìn vàokính chắn gió, thần sắc bình tĩnh: "Tin tưởng đôimắt của ."

      dĩ nhiên phải tin vào thị lực củaanh, mà là tin người đàn ông này bỏqua cho !

      Gió lạnh thổi qua, mùa đông giá rét phủ kín khắp nơi. Ôn Miên ngọ nguậy muốn thoát, nhưng hai tay sớm bị khống chế trongngực, bàn tay vòng qua hông và , lửa nóngtrên bàn tay bắt đầu du ngoạn khắp người ,cảm nhận cách chân thực mềm dẻo vàđường cong mê người của .

      Ôn Miên bị mê hoặc, hai cánh tay chủ động quàng lên hông , trong lúc hôn môi tay của sờ tới thứ nóng bỏng ở phía dưới,cảm giác nóng như bàn ủi khiến cho khó cóthể quên được.

      Cử động ngoài ý muốn của khiến choanh càng cố chấp muốn nhiều hơn nữa, đổi được bản chất kiên cường của đànông, chỉ có thế tiến công như gió giật mưa sa mới có thể mang lại khoái cảm tràn đầy cho cả hai ngươi,

      Vật thể phía dưới ngày càng căng trướng, Ôn Miên nghe được tiếng tim đập của Cù ThừaSâm, đột nhiên liền yên tĩnh lại, chỉ có bên tai là vẫn còn nóng bỏng.

      " có muốn hay ............em giúp ?"

      Cù Thừa Sâm cố ra vẻ hiểu: "Giúp lái xe?"

      Người đàn ông trêu chọc vành tai , giọng lầu bầu: "Sao có thể lái xe giúp chứ,em còn có bằng lái."

      Trong lòng Cù Thừa Sâm cảm thấy nhồn nhột,giọng của Ôn Miên phả vào bả vai của , ánh mắt nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy dấu vết nơi bả vai, có chút sưng lên.

      " bị thương?" vừa , vừa hít ngụm khí lạnh.

      Hô hấp mềm thổi vào côo , làm cho dây cung trong đầu lần nữa căng lên: "Chỉ là bị sướt qua thôi." So sánh với những vết thương đãtừng có người , như lônghồng.

      Bàn tay xấu xa của người đàn ông mò vào trongáo lông của , thân thể càng ngày càng mềmtheo đụng chạm của , người mùi thơm rất dễ chịu, giống như............mùivị quê nhà.

      Cù Thừa Sâm há miệng cắn vào đầu vai mộtcái, Ôn Miên bị đau, lại bị giày vò thể làm gì, vật cứng rắn nóng bỏng của đặt giữahai chân trướng lên thành khối lớn, khiến thể nhúc nhích.

      Bàn tay bé của vô tình di chuyển xuống phía dưới, giống như được hướng dẫn, bất tri bất giác đến vị trí nhô ra của , hơi thở đàn ông dẫn dụ, ánh mắt nóng rực của Củ Thừa Sâm quét qua mỗi nơi thân thể .

      Đầu lưỡi trơn mềm cuộn vào nhau, giữa haichân trướng đau khó chịu, hận thể phát tiết tại chỗ, Ôn Miên biết ngoại trừ dâng môi lưỡi lên còn có thể làm gì cho , chỉ có thể dùng tay lúc gần lúc xa hóa giải thống khổ giúp —— nhưng càng xoa lại càng thốngkhổ.

      Cù Thừa Sâm dùng sức đè xuống, hung hănhôn mắt , cái mũi, đôi môi...Thân thể haingười dính vào nhau chặt, ngón tay của anhchạm vào eo thon của , đưa vào trong quần , sờ cặp mông đầy đặn chút kiêng kị, thân mật quấn quýt.

      cảm nhận được bắp thịt cân đối của , xương cốt rắn chắc, mà lại tất cả sựmềm mại của .

      là của , sớm hay muộn đều là của .

      *********
      Đoạn truyện này là của chương hôm qua nhưng vì hôm qua có câu mình chưa edit được nên hôm nay mới đăng. Các bạn thông cảm nhé! [​IMG]

      —— —— ——Đoạn truyện vui —— ————

      Bùi Sách hiếm có khi có dịp rãnh rỗi, đến căn cứhuấn luyện của lính đặc biệt, biết được trung độimột của đội hành động hạng nhất đổi khẩuhiệu mới: "Còn sống còn làm, chết là hết, việc huấn luyện do đội trưởng định đoạt!"

      Bùi Sách: "Khẩu hiệu này ai nghĩ ra?"

      Mọi người: "Báo cáo! Là tự đội trưởng!"

      Bùi Sách: "............ "

      Chương 19.2



      Quá trình thân mật của hai người bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

      liếc nhìn màn hình lóe sáng, bất đắc dĩ cười: "Hối chúng ta qua kìa."

      Nhà họ Cù tối nay rất vắng khách, vị sếp già nào đó dường như là muốn đuổi những kẻ phá rối , vậy nên trừ Bùi Bích Hoa, cũng chỉ có chủ út nhà họ Bùi tự mình muốn đến.

      Cha chồng vừa thấy đứa con dâu tương lai này, chợt tức giận: "Con mà cắt tóc ngắn cái gì............Nam ra nam, nữ ra nữ, chắng giống cái gì!"

      Cù Thừa Sâm nhàn nhạt : "Cha còn có ý định quan tâm cả những chuyện này nữa à."

      Sắc mặt Cù Viễn Niên tối sầm, nhất thời, khí trở nên lúng túng. Cha con tranh cãi tốt nhất nên xen vào, trừ có được xem là ngoại lệ.

      Ôn Miên sụp mi mắt: "Bác Cù, ra là tiệmcắt tóc làm hư tóc của cháu, chỉ có thể sửathành tóc ngắn............Cháu cũng rất đau lòng."

      Bùi Bích Hoa nghe được những lời này, vộivàng dựng bậc thang cho bọn họ leo xuống."Sao lại như thế, yên lành, cũng sắp chụp ảnh cưới, còn chạy cắt tóc ngắn............Nhưng cũn sao, nếu tóc củaTiểu Ôn ra nhanh, lâu lắm là có thể dài lại."

      Cù Viễn Niên trừng mắt lạnh, ông liếc nhìn sắc mặt bình tĩnh của con trai, trong lòng ra chủ ý.

      "Ôn Miên, theo tôi vào thư phòng, tôi muốn chuyện riêng với chút."

      Cù Thừa Sâm nhíu mi, định phản bác, Bùi Sách nghiêng người qua, cản lại: "Để cho ấy , sớm muộn cũng phải qua cửa này, bao che cho con cái cũng đến mức như cháu."

      Mặt trung tá Cù biến sắc, Ôn Miên đến bêncạnh , chợt cười tiếng: "Sếp, đừnglo."

      Người đàn ông than tiếng, biếtkhông thể làm gì khác hơn là để tự giảiquyết. Vỗ vỗ đầu Ôn Miên, bàn tay ấm áp mang theo lực đạo thích hợp.

      Bùi Sách nhìn theo bóng lưng của Ôn Miên,dùng lời kích thích người nào đó: " nàymiễn cưỡng có thể chấp nhận được."

      Cù Thừa Sâm nhíu mày cái, để ý tới ta.

      Người nọ lại : "Cắt tóc chưa chắc phải là chuyện tốt."

      Mặc dù giọng hời hợt, nhưng ràng trong lời có ý khác, rốt cuộc còn cách nào, trung tá Cù nhàn nhạt liếc ta cái: "Nóiđi."

      " này tiếp xúc với người của cơ quan tìnhbáo nước ngoài, người của chúng ta sợ ấy là gián điệp, muốn giám sát ấy, bị chú ngăncản."

      Nếu phải vì chuyện này, Bùi Sách cũngkhông biết được nguyên nhân Ôn Miên độtnhiên cắt tóc.

      Bên trong phòng, Ôn Miên quan sát chung quanh thư phòng của tư lệnh Cù, hướng mắt về tủ kính nhìn từng cái huy chương được lau chùi sạch , khỏi than thở trong lòng.

      Dù sao cũng là con cháu nhà họ Cù, khônggiống được.

      Ông Cù đứng sau bàn sách, nhìn kỹ Ôn Miên, từ từ mở miệng: "Chuyện hôn giữa và Cù Thừa Sâm, cho tới bây giờ tôi cũng nhất thiết phải phản đối, nếu như vào nhà này, nhưng thứ như "Ba điều nghiêm cấm, tám điềuchú ý", sau này nhất cử nhất động của cũngđều đại biểu cho nhà chúng ta, phải luôn chúý khuôn phép."

      Đứng trước mặt ông Cù là nhân vậy lớn quyềnthế ngập trời, Ôn Miên dám thất lễ, ngoanngoản đáp tiếng.

      Dường như Cù Viễn Niên cũng cuốn thả lỏng, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, trầm giọng :"Cha hy sinh vì nhiệm vụ tôi biết, chuyệncủa trai tôi cũng biết ." Ông nhìn về phía Ôn Miên, : "Nếu sau này Thừa Sâm có hỏi đến chuyện này, chúng ta cũng cần nhắc đến."

      Ôn Miên khéo léo gật đầu: "Cám ơn sếp Cù."

      "Tôi cần biết lúc trước muốn vào nhà chúng ta vì lý do gì, tâm tư gì, nhưng sau này ngàn vạn lần nên làm càn."

      Đây là lần duy nhất Cù Viễn Niên có thái độ ôn hòa với Ôn Miên từ trước đến giờ, cũngkhông cảm thấy ngoài ý muốn.

      Ôn Miên hiểu bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, Cù Thừa Sâm là bảo bối trong lòng biếtbao nhiêu lãnh dạo, sao có thể xứng với anhchứ? Mặc dù có dung mạo, nhưng cũngkhông phải là bông hoa duy nhất.

      May mà, hiểu ông Cù là quân nhân chính trức, bằng sao chịu để cho Cù ThừaSâm ở tuyến tranh đấu với Tử thần, sao có thể dạy được đứa con tài giói như thế.

      Cù Viễn Niên quan tâm con dâu có xuấtthân từ danh môn hay , ông chỉ hy vọngcô ưu tú.

      Trong đầu Ôn Miên phân tích cặn kẽ, trầm tĩnh của cũng khiến cho Cù Viễn Niên cóchút suy nghĩ thể .

      Ông cũng làm cách mạng nhiề năm, nhìn thấybao nhiêu loại binh lính, biết được bao nhiêu loại người, nếu trong mắt này có chút dối trá nào, cũng thể thoát khỏi ánh mắt trinh sát của ông.

      "Sếp Cù, nếu chuyện này là bí mật, vậy chúngta nên tuân thủ quy tắc giữ bí mật, cháu cũng có vài lời muốn với bác." Ôn Miên đứng ngay ngắn, sau đó khẽ mỉm cười: "Bác đúng,cháu ở củng chỗ với trung tá Cù, bất luận ởmặt nào cũng có được rất nhiều lợi ích,nhưng mà cháu chọn ấy, hoặc là , lựachọn cuộc quân hôn hôn này với nhà họ Cù, còn có nguyên nhân rất quan trọng."

      Cù Viễn Niên khỏi dùng cặp mắt trải qua thể phong trần, chiến hỏa ngập trời thăm dò mục đích của , nhưng nụ cười của Ôn Miên chỉ có đầy tôn kính và tin tưởng.

      "Cháu khâm phục bác, kính nể Cù Thừa Sâm, đối với quân nhân, có có lòng kính ngưỡngkhông ra............Cháu rất cảm ơn bộ đội khiến cho trai của cháu trở thành người ưutú như vậy." cúi đầu, mặt đầy vẻ tưởng niệm: "Bức thư cuối cùng trai cháu để lại, từng viết câu, ấy "tình vĩ đạinhất thế giới này, chính là tình Tố quốc "............Lúc ấy cháu khóc, bởi vì cháu chưabao giờ biết............ đời này lại có những người vĩ đại như vậy, trai cháu trở thànhmột quân nhân như vậy đáng để cho cháu tựhào."

      Nhìn hốc mắt của đầy nước mắt, ôngrất tán thưởng lòng nước của này, hiểu quân nhân như vậy, dĩ nhiên cũng nguyện ý chịu đựng vì quân nhân, chịu được tịch mịch đơn quanh năm suốt tháng.

      Cù Viễn Niên làm quân lẽ biểu lòng kính trọng cao nhất với Ôn Miên: "Đứa , đâylà cho trai cháu. Sau này những điều khôngvui kia, đừng nhớ đến nữa."

      "Cháu biết, chẳng qua là bác sợ con trai lo lắng." Hốc mắt Ôn Miên khỏi ửng đó,nhưng mặt lại là nụ cười ngọt ngào: "Từtình cảm bác dành cho Tiểu Quang cháu có thểnhìn ra, dù cho cháu có cha, cháu vẫn cóthể hiểu được, sếp Cù người chatốt."

      Cù Viễn Niên nghe vậy ngẩn người, những lờinày của Ôn Miên, hơn nữa vẻ lanh lợi của , khiến cho ông nhớ đến đứa hay gây nhà mình.

      đến này mình gả tới đây, cũngthật dễ dàng. Luật pháp quân hôn bảo vệquyền lợi của quân nhân, lại có bất kỳ chỗ dựa nào, nếu sau này tranh cãi với nhà họCù, chính là châu chấu đá xe.

      Xem ra, này rất tin tưởng nhà ông, sau này hiển nhiên khiến phải khó xử.

      Cù Viễn Niên lại nhìn Ôn Miên mấy lần: "Đâymới là tốt của ta."

      "Cảm ơn sếp."

      Ông nhíu mày cái, giống như buồn bực lắc đầu: "Gọi "cha", sau này phải tập cho quen ."

      Ôn Miên có chút ngượng ngùng, rốt cuộc côcũng thở phào nhõm, lúc này mới giọngkêu: "Cha."

      ***********

      Sau khi ăn cơm ở nhà họ Cù xong, Cù ThừaSâm phải cùng Ôn Miên trở về nhà, nụ cười của Bùi Bích Hoa vốn rạng rỡ, nghe được những lời này nhất thời vui.

      "Trở về làm gì? năm con có thể trở về mấylần chứ? Sau này kết hôn, mẹ muốn gặp con đúng là khó càng thêm khó!"

      Ôn Miên vội vàng : " ấy ."

      Mặt Cù Thừa Sâm đổi sắc, đứng sóng vai với : " thường mang ấy về mà."

      Bên ngoài gió thổi rất lớn, Cù Viễn Niên chỉ chỉngoài cửa số, ra lệnh: " trễ như thế, còn đưa tới đưa , ngày mai con trở về bộ đội,dứt khoát ở đây ."
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :