1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: che chở của


      Nhận được lời chấp thuận đến gặp ba mẹ củaÔn Miên, trung tá Cù bắt đầu phát huy hiệusuất làm việc mạnh mẽ, nhanh chóng của mình, nửa tháng chuẩn bị xong mọi thứ.

      Cù Thừa Sâm cũng có suy tính trước, anhkhông thích đánh trận mà có chuẩn bị. Ôn Miên lần đầu tiên đến nhà, lại cótài ăn , khiến mọi người trở nên gượng gạo, mặt khác, có chút vấn đề vẫn chưa xử lý ổn thỏa, nếu để cho Ôn Miên đối mặt với tínhtình vừa cứng rắn vừa tốt của tư lệnh Cù, chừng phải chịu ủy khuất khôngđáng có.

      Nếu muốn hỏi chuyện, để hỏi là được rồi,cần gì phải để cho nhìn sắc mặt của nhữngngười quan trọng kia.

      Cù Thừa Sâm cân nhắc lâu, quyết định để Ôn Miên gặp 'đội quân tóc dài' trong nhà trước. Bùi Bích Hoa vừa nghe con trai thứhai muốn dẫn con dâu tương lai về nhà, mừng đến mất ngủ. Mà em Cù Thần Quang củaanh tính tình thẳng thắn, cũng là hiểuchuyện, có thể cùng chị dâu tương lai chungsống hòa thuận.

      Ban đầu trung tá Cù còn gọi điện cho traicủa , nhưng ấy có việc bận phải ra nướcngoài, lần này thể có mặt.

      Còn những người họ hàng thân thích, chờ đếnkhi bọn họ kết hôn gặp mặt cũng muộn,bởi vậy mọi chuyện cũng tính là ổn thỏa.

      Ôn Miên biết trung tá Cù suy nghĩ vì nhiều như vậy, chỉ riêng chuyện làm thế nào để mất mặt cũng làm tốn của ít tế bào não.

      Ngày hai người cùng nhau về nhà , mộtchiếc xe quân đội màu đen vững vàng đỗ dướinhà , Cù Thừa Sâm hạ kính xe: "Lên đây ."

      Ôn Miên khom lưng ngồi vào ghế phụ, anhthản nhiên nhìn chằm chằm trong chốc lát, tuy là hài lòng hay , nhưngvẻ mặt của cũng đủ để làm cho ủrũ............Là do ăn mặc phù hợp?

      Ôn Miên cũng cố ý chuẩn bị, từ sáng lấy ra bộ đồ công sở màu xanh nhạt, ủi vô cùng cẩn thận, ngay cả áo khoác đen bên ngoài cũng là hàng hiệu mua vào tết năm ngoái, tóc được chải cẩn thận buông xuống bên vai, khuôn mặt cũngđược trang điểm vô cùng tinh tế.

      Nhưng nhìn lại sếp của chúng ta , khôngmặc quân phục, chỉ mặc chiếc áo sơmi đơngiản, bên ngoài khoác chiếc áo mỏng màu nâu nhạt, khí chất cũng thể là trong trẻo hay lạnh lùng, vừa lái xe vừa liếc nhìn bàn tay nắm chặt của , nhàng dùng bàn tay to lớn của mình bao phủ: " cần quá lo lắng, thả lỏng."

      Ôn Miên lập tức có tiền đồ cúi đầu: "Vâng."

      Audi thuận lợi chạy nhanh vào đại viện quânkhu, qua mấy của quẹo, cách biệt thự nhà họ Cù xa, người đàn ông chợt dừng xe lại, tay vẫn đặt tay lái, vẻ mặt tương đối nghiêm trọng.

      Ôn Miên nghi ngờ, nhìn theo tầm mắt của , thấy người đàn ông mặt áo len sọc carô cấtbước vào biệt thự, có cảm giác dường như từng gặp qua người đó.

      Cù Thừa Sâm đợi lát mới tắt máy xe nhưng vội dẫn Ôn Miên vào nhà, lấy ra điếu thuốc, dựa vào cạnh xe hút.

      Xem ra, sắp có trận đánh ác liệt rồi.

      chỉ có như thế, trung tá Cù phả ra tầng khói thuốc mỏng, tầm mắt quét quadừng lại ở mấy chiếc xe lân cận, quả nhiên............Ông ấy còn kêu tất cả cấp dưới đến.

      Ôn Miên chần chừ biết có nên hỏi hay , cậu thanh niên mặc thường phục từtrong cửa bước ra, nhìn cậu có vẻ hơn Ôn Miên mấy tuổi, nhìn thấy trung tá Cù liền đứng nghiêm, cúi chào hai người.

      "Đây là nhân viên bảo vệ của cha , TiểuNgô." Cù Thừa Sâm giới thiệu xong, vỗ vai TiểuNgô: "Đều đến?"

      Tiểu Ngô mặt ủ mày ê: "Báo cáo trung tá Cù, đúng như vậy............tư lệnh về từ tối qua, sángsớm nay lại có vài vị thủ trưởng đến, trận chiến này chắc lớn."

      Cù Thừa Sâm đem rượu Mao Đài, thuốc lá,bánh ngọt thay Ôn Miên chuẩn bị đưa choTiểu Ngô để cậu vào nhà trước, xoay người nhìn về phía Ôn Miên: "Đông hơn so với dự tính của , nhưng đừng sợ, hãy học theo tinh thầnquân nhân, được ?"

      Ôn Miên lần nữa đứng ngồi yên, khẳng định, ra mắt nhà mẹ chồng, cũng giốngnhư ra chiến trường!

      Cù Thừa Sâm nhàng ôm eo , cảmthấy khuôn mặt nóng lên, nhưng đồng thời lá gan cũng lớn lên chút.

      Thời điểm hai người trẻ tuổi bước vào biệt thự, các vị thủ trưởng ngồi hàng ngay ngắntrên salon trong phòng khách, cảnh tượng nàythật giống lễ duyệt binh ngày Quốc Khánh.

      Cù Thừa Sâm thấy cảnh này khỏi bậtcười, làm khó cho bọn họ rồi, trong lúc cấp báchcòn phải bỏ thời gian đến xét duyệt con dâu tương lai nhà họ Cù, có thể thấy được, địa vịcủa trong nhà khẳng định rất cao.

      Bùi Bích Hoa tiến lên đón, Ôn Miên thấy nhan sắc của người phụ nữ trung niên này được bảo dưỡng rất tốt, nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổithật, hổ danh là phu nhân tư lệnh, bộ dáng thùy mị, thướt tha. Nghĩ đến bà Nghiêmmẹ của mình lúc trẻ cũng là mỹ nhân, đáng tiếc cuộc sống thuận lợi, bà cũng tiều tụy nhiều.

      muốn làm cho bà Nghiêm có thể trải quanhững ngày tháng hạnh phúc, nếu vậy làm con cũng được coi là hiếu thuận.

      "Chờ sao chờ trăng, cuối cùng cũng chờ đượccô đến đây!" Bùi Bích Hoa rất có phongthái, vừa bước lên cũng vội quan sát con dâu tương lai, hòa ái khoác vai : "Tiểu Ôn đúng ? Giới thiệu cho con chút, bênkia đều là thân thích của ông nhà bác............."

      Ôn Miên thấy qua các vị trưởng bối, doquen biết Cù Thừa Sâm, nên cùng ngồi trênsalon cười cười. thực tế, mấy vịtrung niên giận tự uy này, đều là những nhân vật có thân phận , có người là chính ủy quân khu, người là tham mưu trưởng,bộ trưởng bộ an ninh,............

      "Vợ của thằng hai nhà ta xinh đẹp, khôngthua kém gì những minh tinh điện ảnh kia."

      Mẹ của trung tá Cù còn thân thiện hơn trongtưởng tượng của , Ôn Miên được khen làm cho khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ ửng.

      Chuyện này cũng phải đến hiệp định banđầu giữa Bùi Bích Hoa và trung tá Cù, là người mẹ, điều kiện của con trai mình tốt nhưvậy, lo cưới được vợ, nhưng mấy năm trước sau khi thằng nhóc này chia tay bạngái, cũng thấy nó dẫn ai về nhà, càng có dấu hiệu muốn tìm bạn .

      Bùi Bích Hoa lo lắng nếu con trai có ý định kết hôn phải làm thế nào? Hắc, vậy màlần này nó lại chủ động dẫn đối tượng kết hôn về nhà, cầu duy nhất là bà và con phảilàm hậu thuẫn vững chắc nhất cho nó.

      Bùi Bích Hoa từ trước đến giờ chỉ mong nhà hòa thuận, con cháu đầy đàn, đương nhiênlà vừa ý với đứa con dâu này.

      Bỗng nhiên, mẹ Cù phát cánh tay bé của này lạnh buốt, "Tiểu Ôn cần khẩn trương, nhà bác hiếm khi có dịp cùng nhauăn bữa cơm, bọn họ quanh năm suốt tháng đilính ở bên ngoài, khó khăn lắm mới đến đây lần, may nhờ có ông ấy mới có được bữa cơm thế này." Bà xong, quay về phía con trai làmđộng tác thủ thế: "Mẹ xuống bếp chuẩn bị dọn thức ăn lên, Tiểu Ngô, gọi các vị thủ trưởngxuống!"

      Ôn Miên vội vàng : "Bác , để con giúpbác."

      "Con còn có thể nấu ăn?" Tuy là với cônhưng ánh mắt của Bùi Bích Hoa lại hướng vềphía Cù Thừa Sâm ứng phó với các vị thủ trưởng.

      đến nhà họ Cù, xâm nhập vào nội bộ củatrung tâm chỉ huy, Ôn Miên cũng cần thiết phải che dấu nữa: "Trong nhà con có giúp mẹ giặt giũ, nấu cơm."

      Bùi Bích Hoa nghe con trai nhắc đến vềhoàn cảnh của Ôn Miên, chính bà cũng có con , nhưng bình thường vô cùng cưng chìu:"Thực là bé có hiểu chuyện, giốngcon nhà bác, ở nhà cái gì cũng làm,đều nhường cho bác làm............ "

      Mẹ Cù nhìn bóng lưng tinh xảo của Ôn Miên đivề phía nhà bếp, thừa dịp này với trung tá Cù: "Mẹ thề với đảng và nhân dân, phảimẹ tiết lộ chuyện này."

      Người đàn ông cười nhíu mi: "Còn phảilà con của mẹ hay sao, nó tiết lộ cơ mật."

      "Hừ, bằng , con còn định giấu giếm cha tới khi nào?" Lúc này, ông Cù Viễn Niên từ thư phòng bước xuống, Tiểu Ngô sau các vị thủtrưởng, làm tư thế giống như quần chúng gặp lãnh đạo.

      Tư lệnh Cù trong quân đội nổi danh là gừngcàng già càng cay, tinh thần chiến đấu so với năm xưa ngày càng tốt hơn, ông liếc nhìn con trai, vẻ mặt giận dữ thể che giấu.

      Lúc trước ông có nghe người khác về hoàncảnh của này, quá khứ của tốtchút nào, từng bị trường cảnh sát đuổi, tácphong có vấn đề, càng đến trai của đến nay vẫn chưa biết ở nơi nào.

      Tóm lại, chung quy người con dâu này phải do ông chọn, trong lòng khó tránh khỏi cókhúc mắc.

      Ôn Miên giúp mang thức ăn vào phòng ăn, BùiBích Hoa đứng bên xem càng thấy càngthích: "Để xuống đây là được, nhanh đến đây ngồi , cần gấp."

      Mọi người gần như ngồi hết vào bàn lớn, CụThừa Sâm chủ động kéo tay , cũng kêu người đem lên chén trà nóng.

      Cả người cảm thấy ấm áp vui vẻ, Ôn Miên nới rộng khoảng cách với Cù Thừa Sâm, lễ phépchào ông Cù: "Bác trai, cháu chào bác."

      Cù Viễn Niên đầu tiên là bưng chén trà cổ củaông lời nào, còn chưa kịp chuyện, người từ phòng khách thong thả xuất trước mặt mọi người.

      Khí chất của giống người thường,đầu tiên là cái áo len carô cổ thấp quá mức bức người, cơ ngực và xương quai xanh nhìn đượckhông sót chút nào, mặt người đàn ôngcũng đầy vẻ hấp dẫn và khôn khéo, nếu khôngnhờ vóc người khó chống đỡ được hiệuquả đẹp mắt đến thế.

      Trừ bỏ bề ngoài, Ôn Miên còn nhìn ra đượcchút gì đó, phải từ lần đầu tiên nhìn thấyngười đàn ông này, để lại bóng ma trong lòng.

      Ánh mắt của ta và Cù Thừa Sâm giấu cứng cỏi giống nhau, nhưng chỉ đơngiản cường đại giống trung tá, ta giống như ra vẻ đạo mạo, lại giống như trải qua chinhchiến sát phạt............

      Trong lúc ngây người, chén sứ từ trong tay rơi xuống, nước sôi đổ mặt bàn, nước đọng dọc theo cạnh bàn chảy xuống.

      Ôn Miên hốt hoảng đứng dậy, Bùi Bích Hoacầm khăn bước tới: "Có bị bỏng ?"

      Phản ứng của từ trước đến nay chậm,tay cũng kịp thời tránh rồi, nhưng lại khôngthể tránh khỏi chú ý của mọi người, khuôn mặt của Cù Thừa Sâm lạnh xuống, kéo tớicẩn thận kiểm tra, mới yên tâm khẽ thở dài tiếng, thấp, quanh quẩn bên tai lâu.

      "Em sao, xấu hổ quá............em cẩn thận."

      nhìn bộ dáng lo lắng ảo não của , thể làm gì khác hơn, cười cười nhìn : "Laukhô là được."

      xong, Cù Thừa Sâm nắm bả vai Ôn Miên,cúi người xuống khuôn mặt mềm mại của , hôn lên trán, hành động che chở ràng nhưthế khiến ai cũng hiểu được, rất quan trọngđối với .

      Việc này khiến cho Ôn Miên hoàn toàn luống cuống, 'đầu sỏ gây nên' vẫn cười như cũ, sâu lường được, về phía đối diện Ôn Miênngồi xuống: " Ôn, nghĩ lại có thể gặp mặt ở đây,."

      Ôn Miên bắt buộc chính mình phải bình tĩnh,mặc dù cái hôn ấm áp của trung tá Cù làmhai bên tai nóng lên.

      Cuối cùng cũng biết tại sao lại có cảm giáckiêng kị họ 'Bùi', tất cả đều là vì người này: "Trínhớ ông Bùi cũng tốt."

      Cù Thừa Sâm nghe xong, khóe miệng tươi cườilạnh lùng: " Chú út, công tác tình báo của chú tốt."

      Bùi Sách, em trai của Bùi Bích Hoa, so vớitrung tá Cù lớn hơn đến hai tuổi, vô cùng hứng thú quan sát Ôn Miên: "Cháu cũng biết,đây là bệnh nghề nghiệp."

      Phòng ăn nhất thời rơi vào trạng thái im lặng, ở đây ngoại trừ Cù Thừa Sâm, người có quyền lên tiếng nhất là ông Cù Viễn Niên: "Hai người saolại biết nhau?"

      Bùi Sách nhìn tư lệnh cười yếu ớt: "Chuyện cũ năm xưa, cần nhắc lại."

      Ôn Miên mặc kệ lời của ta, cả đầu côhiện tại đều là cảnh nhận lấy 'Di thư' của ÔnTinh từ trong tay người này.

      Trí nhớ này tốt, cứ tưởng quên nỗi đau kia nhưng lại thể quênđược.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: chủ động của



      Mỗi đội viên của 'Hoa dao' trước khi gia nhậpđều để lại 'di thư', để phòng ngừa khi làm nhiệm vụ phát sinh cố ngoài ý muốn, chuyện này cũng phải là mới.

      Lúc Ôn Tinh mất tích, chính Bùi Sách và đạiđội trưởng của bọn họ dẫn mẹ lấy 'di vật'.

      Nếu nhớ lầm, còn lời quá khích và phát sinh xung đột với Bùi Sách, việcbọn họ đến thăm cho nhà họ Ôn kích trímạng, mẹ khóc càng lớn đến mức suýt ngất xỉu.

      Những chuyện khủng khiếp này, cả đời Ôn Miên cũng quên. Cũng may vật đổi sao dời, bây giờ còn là trừ tính khí quật cường chỉ còn hai bàn tay trắng củanăm đó.

      Nếu còn có điều khiến cho phải chú ý, chính là năm đó biết Bùi Sách chỉ đơn giản là khuyên can bà Nghiêm hay còn có uy hiếp, tóm lại từ trước đến nay tính tình bén nhọn của mẹ cũng đấu lại những người ra vẻ nghiêm trang như vậy, còn có thân phận làquan chức cấp cao của cục trinh sát gián điệpthuộc bộ an ninh quốc gia, vậy nên đối với Bùi Sách luôn có mấy phần kiêng kỵ.

      ngờ hôm nay, bọn họ lần nữa gặp nhau cái bàn tròn này, trở thành vị hônthê của cháu ta.

      Chú út Bùi giơ chén trà lên: " Ôn, tôi lấy tràthay rượu mời chén, sau này trở thành người nhà, chúc hai người hôn nhân mỹmãn."

      Ông Cù ở bên nghe được, rất vui: "Tôi có chấp nhận hôn này sao?"

      Bùi Bích Hoa lập tức xụ mặt xuống, dùng cánh tay chọc chọc chồng, Cù Viễn Niên vẫn bày ra dáng vẻ như cũ: "Đây là đem hôn nhân ra làmtrò đùa, làm càn!"

      Trung tá Cù dựa lưng vào ghế, bộ dáng gió bão cũng đổi đối mặt với cha mình: "Concũng sắp 30 rồi, cha nghĩ con giỡnsao?"

      Cù Viễn Niên nhíu mi, bộ mặt tức giận, thân thích bên cạnh cũng thể làm gì khác hơn là im lặng cười , cha và con trai chiến tranh,người ngoài thể nhúng tay vào, chỉ có thểxem diễn.

      "Các con quen nhau bao lâu? Tình có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn sao? Con khôngnghĩ ta còn có mục đích khác sao? Cha thấyriêng chuyện thẩm định chính trị có qua haykhông cũng là vấn đề!"

      "Vốn cũng có vấn đề gì, trừ khi cha cảmthấy có vấn đề."

      Ý của trung tá Cù muốn , tại bàn ăn có nhiều người có bản lãnh như vậy, chỉ cần tùy tiện giúp đỡ chút, tờ giấy hôn thú kia đến ngày thứ hai là có thể đưa đến tay bọnhọ.

      Nhưng chỉ cần ông Cù chấp nhận, xin kết hôn đến tháng sau cũng chưa chắc được thông qua.

      "Con giữ vững lập trường, nhưng hi vọng cóthể nhận được chấp thuận của cha, phải là vì sợ bị mọi người đàm tếu, mà vì con tôn trọng Ôn Miên."

      Cù Thừa Sâm vốn là định hôm nào đó giảiquyết riêng chuyện này với Cù Viễn Niên,nhưng ai biết Cù Thần Quang đem chuyện này cho chú út Bùi Sách, làm cho cuộc gặp hôm nay ngoài ý muốn trở thành buổi thẩm tra.

      Cù Viễn Niên dù sao cũng là tư lệnh quân khuchỉ huy quân đội, tuy ở nhà lộ ra chút tính khí chỉ Lão ngoan đồng mới có(bọn họ cho rằngđây là thành quả dạy dỗ của phu nhân Bùi Bích Hoa), nhưng chút tính cách này cũng ảnhhưởng đến phán đoán chính xác của ông trong các trường hợp quan trọng.

      Ánh mắt ông Cù liếc nhìn Ôn Miên, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, phen động tĩnh lớn như vừa rồi, trẻ này cũng có vẻ mặt bị ủy khuất, chẳng qua là vẻ mặt nhàn nhạt chờ đợi trung tá Cù hạ lệnh?

      Bùi Bích Hoa bận rộn giảng hòa, Ôn Miêncũng làm bộ có chuyện gì cúi đầu chuẩn bị dùng bữa. Chợt có người vỗ vai cái, sau đó liền trốn sang bên.

      nghiêng đầu nhìn xung quanh, mới nhìn thấy khuôn mặt hé ra nụ cười ấm áp: "Chị dâu, bánh ngọt của em đúng ?"

      cùng cười: "Là Tiểu Quang đúng ?Chị mua cho em đó."

      Cù Thần Quang nhìn hai nháy nháy mắt,Cù Thừa Sâm cố ý nhìn đến cho, chỉ lo gắp thức ăn cho Ôn Miên.

      em mất hứng, con người của đảovòng quanh, chạy đến bên người ông Cù: "Cũngtại cha tốt! Là tư lệnh quân khu, lại khidễ chị dâu nhà ta, vậy sao được coi là hùng hảo hán?"

      "Càn quấy! Con con đứa lại có phéptắc, ngồi xuống ăn cơm!"

      Cù Thần Quang sao lại chịu thua vị sếp này được, phải biết là bảo bối trong nhà của Cù Viễn Niên, chuyện này cũng nổi danh toàn quânkhu!

      "Con cho chú út, chị dâu đến chơi, cũngkhông phải để cho cha và các bác xét duyệt, đừng là người nhà, nếu hai thích chị Ôn, vậy cha chấp nhận cũng phải chấpchận!"

      " có chuyện của con, trẻ con qua mộtbên chơi !" Cù Viễn Niên nhe răng trợn mắt, hoàn toàn còn là hình tượng chói lọi củavị sếp kính trong lòng các chiến sĩ.

      Cù Thần Quang bĩu môi: "Người nào là trẻ con chứ? Cha thấy đứa trẻ nào học đại học chưa?"

      câu khiến cả nhà cười ầm, Bùi Bích Hoa cũng kệ con làm ầm ĩ với ông Cù, có ông nhìn kỹ chút, ông làm sao biết được lợi hại của đội quân tóc dài!

      Nhìn khuôn mặt đáng của ấy, trái tim Ôn Miên bỗng nhiên xúc động, từ mấtcha, cho tới bây giờ cũng biết cảm giác được cha thương là như thế nào, tuy ÔnTinh cũng thương , nhưng dù sao cũng thay thế được tình cha con.

      muốn vành mắt ửng hồng, nhất thờicó chút tự giễu buồn cười.

      Cù Thừa Sâm làm sao biết suy nghĩ củacô, tay của lần nữa choàng qua hông , mặt mang theo nụ cười có chút cưng chiều.

      Ôn Miên thấy thế tim bỗng nhiên đập mạnh, im lặng lên tiếng mặc an ủi mình.

      Bùi Sách thấy cảnh này, hướng thắt bím đuôi ngựa vẫy vẫy tay: "Tiểu Quang, tới đây ngồi." xong, thay kéo ghế: " của cháu tại có vợ, sau này cháu theo chúút ."

      Cù Thừa Sâm giương mắt, trong mắt lạnh nhạtliếc nhìn Cù Thần Quan chút, lại quay vềphía Ôn Miên với : "Em này càng lớn càng thân thiết nữa."

      Ôn Miên quýnh, hổ danh là trung tá Cù, chuyện luôn thích châm chọc người khác, côvội vàng lấy cơm gấp thức ăn.

      Phải biết rằng, ' trai' cũng có phân cấp bậc.

      **********

      may là sau khi bị Cù Thần Quang làm ầmĩ trận, Cù Viễn Niên cũng phê bình ý định kết hôn của con trai nữa. Mặc dù bữa cơmkhông mấy hứng thú, nhưng thái độ của đa số người nhà họ Cù làm cho Ôn Miên khỏicảm động.

      Ôn Miên chủ động đề cập đến chuyệncủa Bùi Sách, nhưng vừa nghĩ, Cù Thừa Sâm cũng có thể đoán ra được bọn họ làm sao quen biết, nếu muốn nhớ lại, cũng có thể im lặng nhắc đến.

      Mà chú út này vì sao sắp đặt trò khôi hài này, còn phải là vì muốn nhìn đứa cháu mặtlạnh này xử lý như thế nào hay sao, trừ lần đóra, Bùi Sách e rằng cũng muốn gặp mặt Ôn Miên, xem có qua được hôm nay hay , chừng nhiệm vụ ban đầu của Ôn Tinh cũng là do bọn họ sắp đặt.

      Buổi tối Cù Thừa Sâm đưa Ôn Miên về nhà, côgái ngồi kế bên vị trí ghế lái, tâm trạng yên.

      Sau khi đến nơi, quay đầu nhìn : "Saothế?"

      tận lực dùng giọng điệu cười giỡn che giấu chế nhạo: "Em suy nghĩ, cha của là tư lệnh quân khu, em làm sao mà đấu lại được."

      cười: "Giấy chứng nhận kia, theo tính toán có lẽ phải chờ tháng nữa, em có thời gian đổi ý."

      Chương 11: (tt)

      Ôn Miên cúi thấp đầu xuống, qua lúc lâu, khẽ cắn răng, từng chữ: "Cù Thừa Sâm."

      Người đàn ông hơi sửng sờ, đây là lần đầu tiên có chính thức gọi tên , mà ánh mắt của cũng vô cùng ủ rũ: "Em thể xác định, đây có phải là điều muốn hay .......... "

      Cù Thừa Sâm nhìn chăm chú vào tròng mắt sáng trong suốt giữa màn đêm của Ôn Miên, câu.

      "Có thể, em khiến thất vọng, khiến chongười nhà thất vọng.......... "

      "Ôn Miên, biết." cho phép cônói tiếp, cho nên nhanh chóng cắt ngang, trungtá kề sát người tới, đem cằm đặt ở trán , trầm ngâm : " muốn cưới người vợ như thếnào, biết."

      Hốc mắt Ôn Miên từ từ tràn ngập nước mắt, phải hôm nay có ủy khuất, mà là chỉ khi ở trước mặt , mới có thể đem toàn bộ ủy khuất trút ra ngoài.

      Cù Thừa Sâm giữ chặt hai vai , trầm giọngan ủi: " phải em hay sao? Em thích quân nhân, bởi vì có thể cùng hưởng vinh nhục,Ôn Miên, trước khi muốn đến hôn nhân, là bởi vì cảm thấy, thứ tình cảmnày, quá xa vời."

      Quá xa vời, ràng buộc như vậy, gia đình như vậy.

      Cù Thừa Sâm muốn cuộc hôn nhân này, khôngchỉ bởi vì thích hợp, trong những nguyên nhân quan trọng nhất là, trải qua cuộcsống chém giết nhiều năm của người lính, phải bất kỳ người con nào cũng hiểurõ tín ngưỡng cao thượng của .

      Người đàn ông khẽ vuốt đỉnh đầu : "Nhưngmà, em giống như thế."

      Thế mà, Ôn Miên giống như thế.

      Việc nghĩ đằng nẻo của , vinh quang và sỉ nhục mà thể ra, thỏa hiệp của trước kỷ luật trong quân,khiến mình phục tùng, vinh dự của tay súng màanh luôn kiêu ngạo, đều có thể hiểu.

      Bình tĩnh mà , Cù Thừa Sâm quả tin tưởng tình , bởi vì chưa từng trải qua tình chân chính, chưa kể nếu so sánh kỷluật bộ đội, nó quá yếu đuối.

      Nhưng khi bề ngoài dịu dàng nhưng bêntrong lại chứa nguồn năng lượng to lớn này xuất , lại cảm thấy vui mừng, cho , muốn những người khác nữa.

      Ôn Miên nâng ánh mắt phiếm hồng lên, kinhngạc nhìn nụ cười kiêu ngạo của người đàn ôngtrước mắt, vừa giống như trung tá Cù mà quen biết, lại giống như phải là .

      Ôn Miên nhớ đến trước khi , Bùi Bích Hoakéo lại lặng lẽ : "Ôn Miên, mẹ Cù vớicon mấy câu lòng, hôn nhân là chuyện lớncả đời, hai con cũng có ý kiến của riêng mình, chúng ta là trưởng bối cũng tiện nhúng tay vào, nếu nó chọn con, có đạo lý của nó. Con ta là người như thế nào ta biết, chẳng quanó rất xem trọng ý thức trách nhiệm, ai cũng thể đảm bảo tình có thể đưa các con đến cuối con đường, nhưng ý thức tráchnhiệm có thể giúp các con duy trì hôn nhân. Tathấy con nhiều, có lẽ là bị lão già nhà ta làm cho sợ, nhưng mà.......... thằng con kia chọn vợ, khẳng định sai, bé ngoan, ta đem nó giao cho con, phải để cho ta giảm bớt tâm trạng lo lắng nhiều năm qua, nếu quyết định kết hôn, sau này phải biết giúp đỡ lẫn nhau."

      sao lại hiểu, trong đại viện này có biết bao nương khóc nháo đòi gả cho vị trungtá Cù ánh mắt rất cao này, lại tự mình lựa chọn người bình thường như , cũng tin tưởng chưa chọn của .

      " xin lỗi.......... " Đối với người nổi bật như , vẫn đủ tự tin.

      Người đàn ông tán thành với những lờinày của : "Ôn Miên, em hề có lỗi với bất cứ ai."

      đợi Ôn Miên kịp phản ứng, chợt lấy tay thành thục đặt ở cằm của , nụ hôn lầntrước của hai người, chính là dùng tư thếnày, đúng là động tác theo quán tính củaanh.

      "Được rồi, nghĩ nữa." Khẩu lệnh của trung tá mang theo tình cảm dịu dàng. Trái timÔn Miên nóng lên, nhắm mắt lại, xúc động hônlên môi sếp, xúc cảm môi cực kỳ dịu dàng, tựa như lưu luyến trì hoãn mấy giây, mới khiến cho nụ hôn nhanh này kết thúc, hoảng hốtmuốn trốn xuống xe.

      Cù Thừa Sâm dĩ nhiên từ bỏ ý đồ, tốn khí lực bắt được , từ cao nhìn xuống đem thắt lưng của Ôn Miên ôm càngchặt, lưỡi liếm qua đôi môi mềm mại của , bá đạo dùng đầu lưỡi dạo chơi trong khoang miệngcô, bàn tay của dán sát vào bên hông ,nóng rực làm cho toát mồ hôi. Nụ hôn lúcđầu còn êm ái ngọt ngào, cho đến khi dò xét kếtthúc, cuốn lấy đầu lưỡi , ép thừa nhậnsự say mê.

      Dần dần cảm thấy thiếu dưỡng khí choángváng hoa mắt, bị hơi thở trong lành của anhchiếm đoạt tất cả tri giác.

      Bọn họ thường cách xa nhau rất lâu, cho nên ítkhi thân thiết, mà trung tá luôn biết tự kiềm chế dục vọng bản thân, nên khi bọn họ hẹn hò chỉ là nắm tay, thỉnh thoảng có hôn cũng chỉ là thoáng qua. tại mới phát , Cù Thừa Sâm quả có tiếng cũng có miếng, ngay cả đủ loạicử chỉ thân mật tối nay ở nhà họ Cù cũng chỉ làđể che chở , nếu vì ép buộc tư lệnhcũng ở trước mặt mọi người ôm ôm ấpấp .

      Nhưng thường ngày tự kiềm chế và tôn trọngkhông có nghĩa là muốn. Chỉ là dục vọngcủa đè nén quá sâu, tình cảm nếu đạt đến mức độ nào đó động vào .Nhưng nụ hôn chủ động này lại phá vỡ tôn trọng lẫn nhau của bọn họ, nụ hôn của lúc này cực kỳ giống với tác phong trí mạng của tay súng bắn tỉa, cách nào phản kháng được.

      Cù Thừa Sâm cũng có nhu cầu sinh lý bìnhthường. Đối với nhu cầu của đàn ông, mặc dù vẫn chưa đến mức cách nào kiềm chế dục vọng, nhưng lúc này lưỡng tình tươngduyệt cũng đủ để khiến quân lính tan rã.

      Nụ hôn môi rốt cục cũng thể thỏa mãn suy nghĩ tham lam của người đàn ông, bàntay nóng rực tuần tra thắt lưng rồi chuyển tớiphần lưng, mang đến cho cơ thể cứng ngắc của Ôn Miên trận tê dại, mặt nóng hổi. CùThừa Sâm tiếp tục xâm chiến, bàn tay lưng di chuyển chút liền cách lớp áo đặt lên bên ngực rất tròn của .

      Lúc này Ôn Miên nóng nảy rên lên tiếng,phát chân mày của trung tá cau lại, con ngươi tĩnh lạnh trầm xuống nhưng dám động đậy.

      ý niệm muốn nhìn vẻ sốt ruột của hiệnlên trong đầu, Cù Thừa Sâm trầm ngâm mấy giây, bàn tay quả quyết vén vạt áo của Ôn Miên lên, hai tay cũng gọn gàng dứt khoát tiếp xúcvới da thịt bóng loáng nóng rang của .

      32C, rất tốt, lớn vừa phải, cảm xúc của bàn tay quá mức tuyệt vời, khó trách người tanói hương thơm dịu dàng là phần mộ của anhhùng, loại hấp dẫn này quả có thể khiến hùng nhụt chí, trung tá đưa ra khẳng định đốivới câu này, sau đó đem người kéo vào trong ngực, nắn bóp mân nê, trêu chọc khiếnanh thích buông tay, nhiệt độ của làm tan chảy trái tim băng giá của .

      Ôn Miên ngượng ngùng dùng tay ngăn cản, dùng bất kỳ kỷ xảo võ thuật nào, loại kháng cự này giống như con thú , dùng bàn tay chưa thành thục muốn trốn khỏi bángsúng của thợ săn, làm cho trái tim vừa mềm vừa nhột.

      hôn trở lại đôi môi mê người của , mềm giống như viên kẹo đường, bộ ngựcngọt ngào mang đến xúc cảm chỉ mềm mại, còn trơn bóng như tơ lụa.

      Người đàn ông vừa hôn vừa thương an ủi khiến cho có năng lực chống đỡ, đầuÔn Miên ngây ra, sớm quên việc này đangxảy ra ở nơi nào, cố gắng đáp lại phương thức triền miên mãnh liệt và cứng rắn này, giống như mây. đè lên người , để cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhậnđược nhiệt độ nóng bỏng và có xu hướnglớn lên giữa hai chân .

      Bất luận thế nào tuổi của cũng đãkhông còn nữa, chuyện cưới gả hai bêncũng sớm còn thuần túy như vậy, nhưcô rất may mắn có thể gặp gỡ người đàn ông ưu tú như vậy để bầu bạn trong cuộc sống.

      cho chỉ là vật chất và chỗ dựa, mà còn có trái tim vô giá và dũng khí tin tưởngbản thân.

      Ôn Miên biết, ra bọn họ còn chưa hiểurõ nhau, nhưng điều này quan trọng.Quan trọng nhất là, người muốn sống chung tại chỉ có .

      Bọn họ có thể cùng nhau xây dựng tương lai,ngoài tương lai, những cái khác đều quan trọng.

      ---------------Đoạn chuyện vui----------------

      Cảnh tối lửa tắt đèn, bên trong bộ đội.

      Miên Miên: "Sếp, đè lên em."

      Sếp Cù khẳng định: " có."

      Miên Miên: "Cùi chỏ kìa ..........."

      Sếp Cù: "..........Khụ khụ, Ôn Miên..........."

      Miên Miên: "Ừ?"

      Sếp Cù: "Lúc nào làm ..........."

      Miên Miên: " thể!!"

      Sếp Cù: "Nhà em..........Ừ?" Lời của còn chưa hết.

      Miên Miên: "..........."
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Tuần trăng mật của


      Trung tá Cù là bộ đội có tiếng tăm, luôn được vô số binh lính chú ý nhất cử nhất động, cònhơn cả binh vương, hơn nữa bọn họ vẫn luôn kiêu ngạo về sức mạnh ngoan cường của ,nay nghe tin kết hôn, cái tin ấy lập tức giốngnhư mầm móng mùa xuân lan truyền đến mỗigóc của quân khu.

      Đội phó A Tường kinh ngạc như các độiviên khác, cậu sớm hoài nghi đội trưởng củamình có đối tượng kết hôn, nếu mộtngười say mê huấn luyện quân như độitrưởng sao có thể cứ nghỉ phép liền trở về, thỉnhthoảng còn cười đến làm cho lòng người sợhãi..........Nhưng người vợ này như thế nào, ai cũng chưa từng thấy qua.

      thừa dịp lúc Cù Thừa Sâm bị vị thủ trưởng gọi lên mật đàm, tán gẫu với thiếu tá Lục: " đội trưởng muốn kết hôn, đại đội trưởng lại giúp ấy, còn muốn ngănchặn việc xin giấy kết hôn của ấy..........Làmvậy phải là ảnh hưởng đến tinh thần bộđội sao?"

      Thiếu tá Lục là trong số ít những người trong 'hoa dao' biết chuyện này, biết hoàncảnh của trung tá Cù, biết được trong chuyện này tư lệnh Cù và con trai đối đầu nhau, quả có chút khó xử.

      "Kêu cái gì, đội trưởng nhà cậu kinh nghiệmđối địch phong phú, đại đội trưởng có thế làm gì cậu ta hay sao?"

      Hơn nữa, tư lệnh Cù từ trước đến nay rất dungtúng cho đứa con trai này, chỉ dựa vào điểmnày, Cù Thừa Sâm chắc chắn có thể đánh thắngtrận này, việc cần làm đơn giản chỉ là dùng tư thế hiên ngang giữ vững lập trường.

      "Cũng đúng, nó cách nào tưởng tượng được bộ dáng đội trưởng giơ cơ trắng đầu hàng."

      "A Tường, đội trưởng nhà cầu, chỉ cần là điềucậu ta muốn, cậu ta nhất định có thể làm được."

      Cho nên, ấy mới mạnh như vậy.

      Cù Thừa Sâm có thể đạt được cấp bậc trung tákhi chưa đến 30 tuổi, chắc chắn tránh được quan hệ với các trưởng bối trong nhà, nhưng dựa vào chiến công của , cũng đủ đổi lấy quân hàm vinh dự này.

      Mỗi khi quân khu có tỷ võ, thi đua, diễn tập..........biểu của luôn vô cùng xuất sắc, chứ đừng đến 'hoa dao' là trong những nơi gian khổ nhất trong toàn quân, mỗinhiệm vụ thi hành luôn kề cận với tử thần.

      Lúc này tiếu tá Lục đứng ở thao trường,nhìn về lá cờ đỏ phấp phới phía trước, nhớ tớingày Cù Thừa Sâm được thăng chức trung đội trưởng đội hành động hạng nhất.

      từng hỏi: Cậu liều mạng như vậy, có phải vì gia đình, vì muốn chứng minh cho cha của cậu thấy?

      Khóe môi đối phương vẫn thờ ơ, kiêu ngạo như cũ, đứng phía dưới quốc kỳ, cao ngất, ngạo nghễ, cực kỳ giống tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối.

      Trung tá giơ cây súng trường trong tay lên, nhắm thẳng và lá cờ năm sao bay phấpphới trong gió: "Nó."

      phải vì người khác, cũng phải vìmình, mà vì ý nghĩa của nó.

      Nó tượng trưng cho quốc gia này, tượng trưngcho gia đình, quê hương, cũng tượng trưng chongười bọn họ .

      Phải có quá khứ như thế nào, mới có thể làm cho người quân nhân trẻ tuổi như vậy camnguyện dành hết thời gian, dâng hết tất cả cho màu áo xanh này.

      Thời gian qua, bọn họ còn là nhữngngười trẻ tuổi ngông cuồng nữa, mà trở thành những đại trượng phụ có trách nhiệm nặng nề là gánh vác gia đình, thiếu tá Lục hy vọng, người vợ tương lai của Cù Thừa Sâm cũng có thể hiểuđược, đời này bọn họ cúc cung tận tụy, rốt cuộclà có ý nghĩa gì.

      Bên này, trung tá ở 'hoa dao' tiến hànhcách mạng đấu tranh ngoan cường, bên kia ÔnMiên còn biết phải như thế nào vớimẹ về chuyện quan hệ giữa và trung tá vượt xa quan hệ bạn bè nam nữ.

      Trong mắt bà Nghiêm, ngoại trừ di truyềnvẻ ngoài xuất sắc của mẹ, những điều kiện khácđều có, người vô năng như vậy, giacảnh lại tốt, làm sao có thể với mẹ,bọn họ sắp sửa kết thông gia với nhà trung tá?

      Ho khan tiếng, nhiệm vụ vinh quang luônluôn gian khổ.

      Ôn Miên vừa định sửa chữa lại bảng chấmcông, có người gọi điện thoại tới. Chu Như ởmột bên giả bộ ngang qua rồi dừng bước lại, khom lưng muốn nghe trộm xem Ôn Miên những gì.

      "Ôn Miên, là ."

      Chu Như vừa nghe đối phương và trung tá Cù thần tượng của , cười gian chọc chọc cánhtay, Ôn Miên xoay người, tránh quấy rầy của : "Ừ, ."

      Người đàn ông ở bên kia đắn đo trong chốc lát, : " có vị chiến hữu già ở Liêu Ninh, vẫnluôn muốn đến nhà ông ấy chơi." đợiÔn Miên hỏi, nhanh chậm trọng điểm: "Cuối tuần có rãnh ? Có muốn cùng hay ?"

      Nhất thời biết phải trả lời như thế nào, để cho 'Muốn', dường như rất ngại. Còn nếu ' muốn', có khi nào bịtrung tá trực tiếp tiêu diệt hay ?

      Cù Thừa Sâm dường như đoán được suy nghĩcủa này, vẫn cười tiếng:"Tháng mười bộ đội có diễn tập đối nội, saukhi kết hôn có thể có cơ hội cùng em ra ngoài được, cho nên, cơ hội lần này rất khócó được."

      Giờ phút này, Chu Như cũng hận thể đoạt lấy điện thoạt thay ngốc này đáp ứng!

      "Bạn thân, trung tá là muốn cùng cậu hưởngtuần trăng mật trước đó! Tuần, trăng, mật!"

      nghỉ tuần trăng mật trước? Ôn Miên nghe như thế, thiếu chút nữa trược tiếp té xuống ghế, sau khi tĩnh táo lại đẩy bạn nhàn rỗikhông có chuyện gì làm này ra, xong mới đáp ứng: "Em có thể xin nghỉ, có vấn đề gì."

      ra Ôn Miên suy nghĩ rất đơn giản, quânnhân phải ở trong quân đội lâu dài, làm huấnluyện viên 'hoa dao' như Cù Thừa Sâm càng khó có thời gian rãnh rỗi hơn, kì nghỉ lần này chắn gom góp từ trước, cơ hội dụ lịch khó có được như thế, dĩ nhiên thể cự tuyệt.

      Cù Thừa Sâm theo thường lệ hỏi thăm ÔnMiên mấy câu, lúc này mới cúp điện thoại, côthở dài hơi, chống lại đôi mắt quyến rũ như tơ của Chu Như: "Tiệc rượu của hai ngườikhi nào làm? Cũng thể quên cho người làm mai là mình đây mười tám cái chân giò lợn đâu."

      "Sao nhanh như vậy được." Ôn Miên cười yếuớt, tiếp tục làm việc.

      "Cũng đúng, trước hưởng trăng mật, sau công chứng, nghĩ tới sếp Cù của chúng ta cũng theo trào lưu."

      Ôn Miên mặc kệ , suy nghĩ chút, cuối cùng cam lòng yếu thế: "Cậu và cảnhsát giao thông kia như thế nào rồi?"

      "Đừng! Cậu đó, mình và ta có chútxíu quan hệ nào hết! ta là người khôngcó mắt."

      Chu Như nhớ tới Vương Giác liền giận dữ, Ôn Miên người này có ý tứ đối với , nhưng côchưa từng thấy Vương Giác biểu lộ tâm tư gì. Nhưng nếu quan tâm , vậy ngày ba lần sáng, trưa, tối gửi cho tin dự báo thời tiết là có ý gì?

      "Aizzzzzzzz, mình muốn , kể từ lúc Ngụy Tây Kiều bắt cá hai tay, mình bao giờ..........tin tưởng vào tình nữa."

      chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng như thế, nhưng Ôn Miên biết nghĩ thế nào,chợt ngăn được miệng : "Chuyện này ta cũng chỉ có phần trách nhiệm thôi."

      "Cậu là, bắt cá hai tay mà chỉ chịu phần trách nhiệm?..........Chẳng lẽ là GAY?"

      Ôn Miên trợn mắt nhìn Chu Như cái, nhiều lời nữa. lấy trong ngăn kéo ra tờ đơn xin nghỉ phép, bắt đầu điền từ tên họ.

      Người đàn ông kia chẳng qua chỉ là LiêuNinh thăm chiến hữu cũ thôi, sao có thể xem như là tuần trăng mật trước chứ? Chẳng qua,cả nước lớn như vậy, lại hết lần này đến lầnkhác lựa chọn Liêu Ninh, chỗ đó..........

      Ôn Miên có dự cảm kỳ quái, nếu như nóiđây là do ông trời sắp đặt, cũng cố gắng thuận nước đẩy thuyền.

      **********

      Sau khi tan sở, Ôn Miên kéo thân người mệtmỏi đến chịu nổi về nhà.

      Thành , công việc mỗi ngày của nhiều, làm thêm giờ cũng chỉ là thỉnhthoảng mới có. Nhưng biết thế nào, Ôn Miên cả ngày luôn phập phòng yên, nghĩđến ngày mai lại phải ngồi ở chỗ đó, liền hậnkhông thể bệnh nặng dậy nổi.

      Cúi đầu lấy chìa khóa trong túi xách, khôngkhỏi nghĩ đến Cù Thừa Sâm luyện binh trong căn cứ.

      luôn luôn nắm chắc thắng lợi trong tay,luôn biết mình muốn cái gì. trong những sức quyến rũ của chính là kiên quyết, dứt khoát, giống như , đặc điểm lớn nhấtchính quả quyết, là khiến cho người ta chán ghét.

      Bọn họ đúng là hai loại người khác nhau.

      Ôn Miên cười chua chát, công việc thích hợp còn có thể tùy lúc thay đổi, kết hônmới chính thức được coi là môn kỹ thuật sống.

      Chương 12 (tt)

      Hai mẹ con ăn tối trong phòng khách, cuối cùng mới nhiệt tình cho mẹ biếtmình có ý định sống chung với Cù Thừa Sâm.

      Bà Nghiêm đúng là giống những bàmẹ bình thường, bà thấy bộ dáng mỉm cười của con , đột nhiên hỏi : "Con ở chung với người ta, có gì phải ấp úng chứ?”

      Ôn Miên luôn có chút khí thế nào trước mặt bà, hèn nhát : " có."

      Khuôn mặt người phụ nữ như chém đinh chặtsắt: "Mẹ với con..........nhà chúng ta xứng với nó."

      nghe bà xong có chút bối rối.

      Mặc dù, quả xứng.

      là trung tá, nhà ba đời làm quân, nhưng khi chuyện này bị bà Nghiêm bày ra trước mắt, trong lòng biết là mùi vị gì, từ thành kiến bà Nghiêm đối với khiến rất ấm ức, Ôn Miên muốn có ngày, bà cũng cóthể vẻ vang vì .

      Chẳng qua là, có thể lấy cái gì so sánh với Ôn Tinh?

      Bà Nghiêm để ý đến tâm tình của congái, rốt cuộc có chút ý sâu xa: "Ôn Miên, mẹ là người từng trải, phải biết chuyện gì cũng phải có mức độ, vừa phải mới tốt, quá được."

      Ôn Miên giọng: "Con biết."

      "Con gả vào nhà bọn họ, thể chắc chắn có người ra vào, căn bản còn chưa tới phiên mẹ lắm mồm, con cũng phải nếm mùi đau khổ."

      Lần trước phải được nếm rồi đấythôi.

      Ngày đó tới nhà, thái độ của Cù Viễn Niên đốivới , làm cho đau đầu thôi, coi như cả nhà bọn họ có ý phản đối , riêng ôngCù thôi cũng đủ làm cho chịu nổi rồi.

      Giữa con dâu và cha chồng tồn tại mâu thuẫn,lâu dài dẫn đến bất hòa trong gia đình.

      "Huống chi, chẳng may hôn nhân của các con sau này gặp phải trục trặc, luật pháp bảo vệ quân nhân bọn họ, con cũng có 'chỗ dựa' thay con dọn dẹp tàn cuộc, nếu con muốn mang cả đời này đánh cuộc, cũng đừng trách mẹ nhắc nhở con!"

      Ôn Miên dám hôn nhân của bọn họ thuận buồm xuôi gió, nhưng cho dù có tình , có lẽ cũng trêu hoa ghẹo nguyệt chơi trò ly hôn?

      dù có muốn tranh cãi cùng bà Nghiêm, cũng muốn thừa nhận những điều này.

      "Dù sao mẹ cũng , con quản đượcnhiều như vậy, mẹ cho phép con gả, concũng muốn gả."

      Bà Nghiêm buồn cười, con cũng lớn,nếu có chút tình cảm với vị trung tá kia, nó cũng mấy câu giận dỗi giươngoai kia.

      Mẹ Ôn thắp cho chồng nén nhang, nghiêmsắc mặt: "Con định khi nào mới dẫn người đến?"

      "Cuối tuần ấy muốn Liêu Ninh thămchiến hữu cũ, rủ con chung..........Chờ khi chúng con trở lại ."

      Bây giờ Ôn Miên mới phát , ra là, cũng có chút oán hận kết hôn, 囧.

      **********

      Khoảng giữa tháng mười , thành phố Nam Pháp trời trong xanh. Nghĩ đến Ôn Miên là lần đầu tiên du lịch Liêu Ninh, Cù Thừa Sâm địnhtrước dẫn máy bay đến Đan Đông, ngày thứ ba lái xe Thẩm Dương làm việc.

      Ở phi trường, Ôn Miên nhìn hành lý, ởphòng chờ máy bay, hai người cạnh nhau, nhìn có chút giống cặp vợ chồng son.

      Trước giờ cất cánh, rất nhiều hành khách cũngngồi ở phòng chờ, bên ngoài thời tiết ấm áp, Ôn Miên bị ánh mặt trời chiếu đến, ngưng mắt nhìn bầu trời xanh biếc.

      Chợt, trung tá Cù cầm bình nước bằngthủy tinh, áp vào khuôn mặt nhắn mềm mại của Ôn Miên, giật mình kéo lại thần trí, kinhngạc nhìn chằm chằm hai tròng mắt đen nhánh ranh mãnh của người đàn ông.

      nghĩ tới huấn luyện viên của lính đặcbiệt của có hành động trẻ con như thế, Ôn Miênđột nhiên cảm thấy trái tim ấm áp, nhận lấy bình nước, người đàn ông : "Ôn Miên, có chuyện muốn hỏi em."

      ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi chỉ thị.

      "Em có hài lòng với công việc tại ?"

      Ôn Miên ngẩn người, sau đó khỏi cười.

      với vừa rồi còn suy nghĩ chuyện đổi công việc, lại có thể hỏi ra lời, cái này có thể gọi là tâm linh tương thông trong tình ?

      Ôn Miên dừng chút, : "Hoàn hảo."

      Nghe ra được Ôn Miên có ý khác, :" người bạn ở trường quốc tế Nam Pháp, muốn tìm giáo viên dạy võ thuật."

      Bởi vì là lớp tự chọn, tạm thời cần bằng giáo viên, có chứng chỉ chuyên nghiệp là có thểdạy, Cù Thừa Sâm dùng lời thử dò xét : "Em có muốn ?"

      Để cho dạy võ cho thiếu nhi? Sao lại nghĩ đến , là vì người đàn ông này biết từng thichứng chỉ võ thuật?

      Cù Thừa Sâm nhìn chần chờ biếtphải lựa chọn thế nào, lẳng lặng nhìn đốiphương, ánh mắt lắng đọng: "Đề nghị của là, nếu em thích công việc trước mắt,có thể làm thêm công việc này, sau đó thinhân viên công vụ..........Nếu em còn muốn làm cảnh sát, có thể có biện pháp."

      Chỉ cần thành tích của Ôn Miên đạt cầu, tất nhiên có thể sắp xếp cho là công việc thích hợp trong chính phủ.

      Trước kia phải là nghĩ đếnchuyện này, nhưng lúc trước còn vướng phảichuyện món nợ, trong nhà có chỗ dựa, côtất nhiên thể làm được, càng về sau ý định làm cảnh sát trong cũng cònmạnh nữa...........

      Ôn Miên cúi đầu, tạm thời có cách nào quyết định, nhưng mà, vẫn rất cảm động, anhbiết phiền não chuyện gì.

      Suy nghĩ lát, Ôn Miên quay đầu, cườicười: "Em muốn đến trường học dạy các bạnnhỏ."

      Ý là, trước tiên muốn thay đổi hoàn cảnh, còn chuyện sau này từ từ .

      Cù Thừa Sâm cũng miễn cưỡng , tựnhiên dừng lại đề tài này: "Lịch trình mấy ngày tới, em có thể xem trước chút."

      vừa vừa đưa điện thoại cho xem,ánh mắt Ôn Miên rơi vào mấy chữ ở hàng cuối cùng 'phòng đôi khách sạn Cao Nhĩ Phu'.

      "Phòng đôi.......... "

      Nghĩ đến cảnh ngủ chung giường với CùThừa Sâm, làm cho Ôn Miên quýnh lên. Tự cho là đúng lầu bầu câu, bất hạnh, còn bị sếp nghe thấy.

      Cù Thừa Sâm nhàng nắm cằm Ôn Miên, khó có dịp mặc quân phục, lời cửchỉ cũng bớt mấy phần nghiêm nghị lạnh nhạtthường có: "Có ý kiến gì? Có ý kiến lớnlên?"

      Ôn Miên biết lại dùng bộ dạng huấn luyện binh lính đối phó , giả bộ ủy khuất phốihợp: "Báo cáo sếp, em.......... "

      Lời còn chưa hết, người cứng lại ngay tại chỗ, nụ cười ngọt ngào mặt Ôn Miên lặng lẽbiến mất.

      Bọn họ đứng cách nhau mấy bước, là mộtngười đàn ông xa lạ Cù Thừa Sâm chưa từng gặp, ta có bộ dáng nhu hòa, sắc môi đẹp mắt, thân hình cao lớn hoàn toàn giống với người mẫu.

      ta kéo vali hành lý, trong con ngươi xenlẫn chân tình cách nào xóa : "MiênMiên.......... "

      nhợt nhạt cười tiếng: "Chào ."

      Ngụy Tây Kiều.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Bạn trai cũ của


      Ai có thể nghĩ được, có vài người, chỉ chưa tới năm hoàn toàn thay đổi.

      Nếu như lúc đầu vô tình gặp gỡ Cù Thừa Sâm đường, có lẽ Ôn Miên còn thể đến chuyện kết hôn, cũng gặp lại đàn Ngụy Tây Kiều ở sân bay thành phố Nam Pháp.

      thầm mến người này năm, nhau banăm, sau khi chia tay đến giờ cũng hai nămkhông có liên lạc.

      dẫn chơi, mình tự đặt vé máy bay, tự làm tất cả mọi thứ; lòng bàn tay ướt mồ hôi, luôn lau khô người mình, sau đó nắm tay ; lái ôtô chở viện bảo tàng, dã ngoại..........

      Thời gian trôi qua, Ngụy Tây Kiều cũng từngmong mỏi vô số lần, nơi ánh đèn le lói, có thểquay đầu nhìn lại.

      Bây giờ cuối cùng cũng có thể gặp lại người đẹp, nhưng bên người lại có thêm người đàn ông khác, Ngụy Tây Kiều cách nào hìnhdung được cảm giác đầu tiên của đối vớingười này, ta lạnh lùng cần che giấu, tự có tư cách liếc nhìn người khác bằng nửa con mắt.

      Người bên này còn chưa nhìn ra lai lịch của Cù Thừa Sâm, trung tá cũng đoán ra được đại khái, liếc mắt nhìn Ôn Miên vẫn còn chột dạ, bình tĩnh ngồi ở bên người , thân thẳng tắp.

      Ngụy Tây Kiều tiến lên mấy bước, taycầm vé máy bay tay nắm chặt túi hành lýxách tay, áo khoác vắt lên vali bên cạnh, áo sơ mi sọc ca-rô mở mấy cúc áo, nụ cười mang theo sức quyến rũ, cổ tay đeo cái đồng hồ Casio hơi lộ ra vẻ cũ kỹ, tương xứng lắm với bản thân .

      " nghĩ tới có thể gặp nhau ở đây."

      "Ừ." Ôn Miên ôn chuyện với ở nơi này,giọng đúng mực, bỏ qua ý tứ muốn cùng anhtranh luận.

      " tới Nam Pháp làm làm việc, thuận tiệncùng bạn Đan Đông chơi mấy ngày.......... "

      Ôn Miên khỏi kinh ngạc, sớm biếtNgụy Tây Kiều có bà con ở Liêu Ninh, Đan Đông, cũng nghĩ tới Thượng Đế an bài vở kịch như vậy.

      Ngụy Tây Kiều đứng ở trước mặt bọn họ, thấy khí này biết đây là đôi người yêuđi du lịch, liền biết điều dừng lại, đối với CùThừa Sâm..........coi như là chào hỏi, quay người tìm chỗ khác ngồi xuống.

      Yên tĩnh trong chốc lát làm cho Ôn Miên cảmthấy lúng túng, nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên củacô, trung tá mặt đổi sắc, cố ý châm chọccô: "Là à."

      Ngụy Tây Kiều, người đàn ông thầm mến thờihọc sinh, cuối cùng cũng trở thành bạn trai đầu,ngay cả bức thư tình cho trung tá cũng thuộc về ta.

      Ôn Miên nhịn được hít hơi, thiếuchút nữa làm rơi bình nước trong tay..........Đúnglúc đó có người vỗ vào bả vai : "ÔnMiên, nghĩ đến, hơn nửa năm liên lạc với em!"

      Ngước mắt nhìn lên, người đến là bạn củaNgụy Tây Kiều, trước kia khi Ôn Miên và đàn Ngụy nhau, cũng thường chung với ta, tính tình của ta rất tốt, lúc trước còncó thời gian ngắn qua lại với Chu Như.

      Kể từ sau khi chia tay, Ôn Miên thay đổi số điện thoại di động, MSN, địa chỉ hộp thư, Ngụy Tây Kiều trở về nhà ba mẹ ở thành phố Lịch Xuyên mình gây dựng nghiệp, bọn họgần như còn liên lạc với nhau.

      "Cũng còn cách nào, mọi người đều rấtbận rội."

      "Em đổi số di động rồi à? Cho số ."

      ta móc trong túi ra quả táo 4S, Ôn Miên nhíu mi nhìn Ngụy Tây Kiều cách đó xa,người trước mắt nhìn hình nền súng bắn tỉa trong điện thoại , : "Ơ, còn thích chơi súngà?"

      Ôn Miên bật cười: "Đúng vậy, vẫn còn rấtthích."

      Cù Thừa Sâm nhìn cố gắng chống đỡ cục diện từ đầu tới cuối, được lời nào.

      Người nọ lại tận dụng khe hở chen vào: "ÔnMiên, trước kia hại hai người hiểu lầm dẫn đếnchia tay, đến bây giờ vẫn thấy có lỗi."

      Ôn Miên ngẩn người, biết lúc trước là hiểulầm, nhưng tất cả mọi người lại biết là,dùng chuyện bắt cá hai tay làm lý do, căn bản là do ích kỷ lấy cớ để đường hoàng chiatay mà thôi.

      Ôn Miên khi nắm được cọng rơm dù chết cũng muốn buông tay, Ôn Tinh,Ngụy Tây Kiều, Cù Thừa Sâm.......... giả bộkiên cường, trong tâm lại luôn muốn tìm người có thể dựa vào, phải là muốn đối phương làm gì, mà là chỉ cần xác định có người như thế tồn tại.

      Đây phải là thói quen tốt, cho nên lúcchia tay với Ngụy Tây Kiều cho rằng mình có thể sửa đổi, ngờ rằng lại gặp đượctrung tá Cù.

      vô cùng thích hợp với , hoàn toàn giống với hình mẫu thích.

      Ôn Miên biết, mình được coi là bạn tốt.

      rất nhanh thay đổi vẻ mặt mà am hiểu nhất, : "Đều là chuyện qua, chúng takhông nhắc đến nữa được ?"

      Người nọ nghiêm túc nhìn , giống như muốnthỉnh cầu tha thứ của , cho đến khi suynghĩ chút, cười nhạt : "Em cùng đàn anhNgụy chia tay, nhưng em vẫn còn nhớ rấtnhiều chuyện lúc đó..........Nhưng mà, tại những điều này hợp lắm, bởi vì, em sắp kết hôn."

      Người đàn ông đứng tại chỗ hoàn toàn ngâyngẩn cả người, trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của Ôn Miên, ta quansát trung tá Cù mấy lần, cuối cùng chỉ cười cười,bỏ .

      Ôn Miên lau lớp mồ hôi mỏng trán, CùThừa Sâm ung dung lấy gì đó trong tay ra, lúc nãy đưa cho xem lịch trình chuyến , cho nên cái điện thoại lúc nãy người kia nhìn thấy làcủa , vậy này đoán ra ngườiđứng sau trò này là Ngụy Tây Kiều, nên mớiquyết định ứng phó như vậy.

      Hành động này của Ôn Miên, khiến cho tương đối hài lòng: "Phản ứng rất nhanh, thíchhợp làm công tác tình báo."

      Trung tá cù có bệnh nghề nghiệp, lúc nàycòn quên nhạo báng , Ôn Miên thể làm gì khác hơn là cười khổ: "Cảm ơn sếp."

      **********

      Máy bay trung vững vàng bay về phía trước.

      Cù Thừa Sâm lấy ra bộ sách luôn mangtheo bên mình, đọc lát liền bắt đầu nhắmmắt dưỡng thần, Ôn Miên bên cạnh thể bình tĩnh được như trung tá.

      Ngụy Tây Kiều ngồi phía sau bọn họ mấyhàng, biết hai người sớm còn liên hệgì với nhau, nhưng trong lòng vẫn dễchịu, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Nghe bên tai ngừng truyền đến tiếngđộng ngón tay gõ vào thành ghế, người đàn ông hơi hơi mở mắt, tầm mắt dừng lại ở gò má mêmẩn của , khóe môi nhếch lên, trong mắt lóe lên chút suy tư.

      Ôn Miên chưa bao giờ với về chuyệncủa Ngụy Tây Kiều, nhưng vừa rồi ở sân bay sau khi chứng kiến mọi chuyện có thể đoán ra được, đến nay đàn kia vẫn chưa quênđược .
      Chương 13 (tt)

      Cù Thừa Sâm điều chỉnh tư thế ngồi, lấy cái mền từ trong túi nhựa ra, đắp lên người , còncố ý che cả nửa đầu : "Còn hơn giờ nữa,em cứ ngủ trước ." đợi Ôn Miên tiếp nhận hay cự tuyệt, quân nhân bá đạo ôm côvào ngực.

      Như thế rất tốt, muốn ngủ cũng phải ngủ.

      Ôn Miên nằm trong lồng ngực người đàn ông,cảm giác được nhiệt độ từ thân thể truyềntới, trong lòng có cảm giác ấp áp chảy qua, an tâm nhắm mắt lại, hề lo lắng nhữngchuyện kia nữa.

      Ngụy Tây Kiều ngồi ở phía sau cùng bạn nóichuyện phiếm, từ trong máy tính xách tay ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng gầy yếu kia rúc vàotrong ngực Cù Thừa Sâm, vẻ mặt của nghiêm túc, ngón tay tự chủ lướt quachiếc đồng hồ đeo tay Casio mà tặng, tâm trạng lần nữa giảm sút...........

      Máy bay an toàn hạ cánh ở phi trường Đan Đông, vì có chuyện gì rắc rối, Ôn Miên lấy hành lý rất nhanh sau đó đường ra cổng sau sân bay, ngay cả sếp có thói quen hành quân cũng phải theo sau lưng .

      Cù Thừa Sâm nhìn thấy chiến hữu cũ chờ ở bãi đậu xe, ông ta tuy chỉ mặc thường phục, nhưngvẫn cúi chào theo kiểu quân nhân, trung táđưa tay đặt ở bên tóc mai, chào đáp lễ: "ChàoĐội trưởng."

      Người nam nhân được Cù Thừa Sâm gọi là 'đội trưởng', hai bên tóc mai lốm đốm tóc bạc, những vẫn hơn người ở khuôn mặt hồng hào,vóc người rắn chắc, nhìn ra được đây cũng là nhân vật tài ba trong quân đội lúc trước,giữa hai hàng lông mày còn có chút hào khíbừng bừng.

      "Ôn Miên, đây là đội trưởng trước đây của , Liên Thành."

      "Chào sếp." Ôn Miên theo phía sau trung tá, bắt tay với vị tiền bối.

      Lão đội trưởng Liên Thành phát theo điệu phương Bắc, rất có hương vị của các ông, các cụ: "Thằng nhóc này! Cuối cùng cũng chịuđến thăm lão già này? Ừ, thái độ cũng tệ lắm, còn ôm vợ tới đây."

      Cù Thừa Sâm cũng đáp lời, chẳng qua là để mắt nhìn vợ nhu thuận của .

      " đường chắc cũng mệt mỏi rồi, , trước láixe đến chỗ ở của các cậu, buổi tối ta dẫn bé này ăn hải sản Đan Đông chính tông!"

      "Cảm ơn sếp."

      Ôn Miên nhàng cười với ông, già trẻ ở xe tán gẫu, từ trong miệng của sếp Liên moi ra được ít chuyện cười lúc trẻcủa .

      Cù Thừa Sâm thích huấn luyện binh lính, nhưng phải người hòa đồng, trừ những chiến hữu vào sinh ra tử cùng , ngườicó thể tâm với trong cuộc sống khôngnhiều, Ôn Miên nhìn ra được vị Thượng tá giảingũ này đối với rất quan trọng.

      Sau mới biết, ông là người thầy đầu tiên dạycho trung tá bắn súng, là ông nhìn trúng tài năng trẻ này, đưa tới 'hoa dao', tay bồi dưỡnganh thành vua bắn tỉa ưu tú nhất.

      Quan trọng hơn là, Cù Thừa Sâm trong quá trình sống ở quân đội từng nghi ngờ về tínngưỡng của mình, gần như muốn bỏ cuộc, cũngnhờ ông khuyên bảo, mới có thể trở về.

      Sau khi làm xong thủ tục ở khách sạn Cao Nhĩ Phu, Liên Thành với hai người, ông chờ ởđại sảnh, dành thời gian cho vợ chồng son cấthành lý, dọn dẹp chút.

      Ôn Miên rất tò mò đối với vị quân nhân giải ngũ chứa sắc thái truyền kỳ này, hỏi trung tá:"Chú Liên làm sao lại xuất ngũ?"

      Mới vừa rồi là nghe theo cầu của Liên Thành, nên lúc này mới thay đổi cách gọi đối với vị binh vương ngày xưa kia.

      Cù Thừa Sâm trầm mặc mấy giây, mới :"Trong khi ông thi hành nhiệm vụ, mắt bịthương, thị lực giảm sút, tuy sinh hoạt hằng ngàykhông thành vấn đề, nhưng kiếp sống của tay súng bắn tỉa đến đây là kết thúc, đành giải ngũ."

      cần thêm nữa, đôi mắt chính là sinh mạng của tay súng bắn tỉa, mà Liên Thànhmất thân phận là tay súng bắn tỉa, tựa như mất linh hồn quân nhân, ra ông có thể lui xuống tuyến hai, nhưng vì muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, đội trưởng Liên dứtkhoát lựa chọn rời khỏi 'hoa dao'.

      Người đàn ông xong, dường như cố ý muốntránh ánh mắt của Ôn Miên, đưa lưng về phía cầm thẻ mở cửa phòng. Nhìn bóng lưng cao lớn lạnh nhạt của , bất chợt muốn an ủi ,nhưng mà, tay chân lại có chút luống cuống.

      Hơn nữa, cũng cần an ủi của sao.

      Sếp Liên Thành đặt phòng đôi, giường quả thậtrất rộng, nếu như hai người mỗi người ngủ mộtgóc , căn bản đụng tới mép giường.

      Ôn Miên từ toilet bước ra, Cù Thừa Sâm đangngồi ghế salon, bàn chỉ để cái di động của . Cặp mắt đen nhánh phóng ra ánh mắt như tập kích nhìn chằm chằm vào .

      Ánh mắt của người đàn ông hề động,khí phách như núi, Ôn Miên phải thừa nhận, cóánh mắt sắc lạnh chiếm ưu thế, mỗi khi ở trước mặt đều khỏi nhụt chí.

      Chợt, trung tá Cù ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, vẻ mặt vô cùng giống như tra hỏi phạm nhân, rất dứt khoát!

      Người đàn ông thấp giọng gì đó, lần thứnhất Ôn Miên còn nghe .

      Cù Thừa Sâm nhắc lại: "Đứng nghiêm."

      "Hả?"

      Đôi mi thanh tú của Ôn Miên nhíu lại, bĩu môi, đối mặt với quân lệnh đột nhiên xuất như vậy, đương nhiên là quá tìnhnguyện.

      Nhìn bộ dáng được tự nhiên của , đột nhiên cảm thấy tâm tình tệ: "Nghỉ."

      Ôn Miên lại nóng nảy: "Rốt cuộc thế nào?"

      Cù Thừa Sâm nhíu mày, đem điện thoại diđộng của đưa cho : "Cho em giải thích."

      nhìn còn đỡ, vừa mới nhìn, Ôn Miênhận thể đem cái thứ công nghệ cao hạingười này nuốt vào bụng!

      "Miên Miên, kể từ khi chia tay, chỉ nhận được duy nhất bức thư điện tử của em, là do em gửi nhầm, nhưng vẫn giữ bức thưnày. còn đợi em, nhìn được cũng quên được, cho thêm cơhội nữa, có được hay ?"

      muốn xóa tin nhắn tiêu hủy chứng cớ,trung tá Cù tịch thu điện thoại di động, cười : " có ý trách mắng, chỉ muốn hỏi em."
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: muốn tối nay

      Ngụy Tây Kiều thể quên được tình cũ,có lúc, cũng hiểu đó là ngu ngốc, nhưng trong lòng vẫn thể chấp nhận được. người chỉ cần cam lòng, liền thểbuông tay.

      sinh ra ở thành phố lớn, được giáo dục rất tốt, gia đình thương , quá trình lớn lên vô cùng thuận lợi, cho nên hoàn cảnh tiếp xúc tương đối thuần khiết, đối với tình cảm cũng vô cùng cố chấp, trừ việc bị Ôn Miên dùng lý dothấp kém vứt bỏ, đúng là chưa từng bị cái gìngăn cản.

      cũng từng lòng chờ đợi trở nên tốthơn, cho nên, mới bị nghiện.

      Ôn Miên nhào đến trước mặt trung tá Cù, sếpnhìn thấy bộ dáng của , tự chủ đượcliền muốn cười.

      "Em, em và ta có gì cả, hai nămkhông có liên lạc rồi." cúi đầu lắp bắp : "Hơn nữa, em sớm còn cảm giácvới ta."

      "Vậy sao?" Cù Thừa Sâm nhíu mày, thanh như có hơn trăm cái đồng tình.

      Ôn Miên bày ra mặt trẻ con, lắc đầu cái: " ta dây dưa dứt bám chặt người khác, có lẽ là do bị kích thích ở sân bay."

      Người đàn ông đột ngột đứng dậy, bước đếngần , vốn tưởng rằng muốn ra quy địnhngăn cấm gì đó, kết quả trung tá quét mắt nhìn hốt hoảng cái, để ý lắm:"Quên , thôi, đừng để cho đội trưởng chờ lâu."

      Vốn là, tâm tình của Ôn Miên còn rất phức tạp, vừa sợ trung tá hỏi, lại sợ hỏi lung tung, tại tốt rồi, sếp ung dung khoái trá giảiquyết đấu tranh..........

      Lão đội trưởng Liên Thành dẫn bọn họ đếnmột nhà hàng lớn nổi danh ở Đan Đông, cách sông Yalu xa, quân nhân ăn cơm cũngthích náo nhiệt, lúc đãi tiệc ông còn mời cácbinh lính địa phương là bạn của ông đến, cóngười giải ngũ, có người còn ở quânđội, hải lục tam quân Đại liên hợp.

      Cù Thừa Sâm ngồi cùng với đa số quân nhân quen biết, nhưng nếu cũng là binh, vậythì cũng coi là chiến hữu, nhóm ngườiphương Bắc rắn rỏi dứt khoát, khiến cho Ôn Miên cảm giác rất tự tại.

      Trung tá Cù thuộc nhóm bộ đội phản ứng nhanh, có lệnh cấm rượu, làm tay súng bắn tỉacũng cần giữa vững tỉnh táo mọi lúc, mà rượu khiến cho hai tay run rẩy.

      Bất quá, khó có được dịp vui như hôm nay, lúc biết từ chối thế nào, liền bị sếp Liên rót cho ly rượu trắng, những người đàn ông tán gẫu với nhau đơn giản chỉ là chútchiến thuật về tình báo, internet, tâm lý,… thảo luận các phương thức tác chiến nay, và súng ống đạn đạo, quy cách cập nhật vân vân....,dĩ nhiên, là lập trường tiết lộ chuyệncơ mật.

      Có vị hải quân xuất thân là sĩ quan tại ngũ, lấy dáng vẻ cán bộ, thấy Ôn Miên vẫn có lên tiếng, cho là này buồnbực: "Em , em nhìn ra ngoài cửa số, nhìn thấy bờ bên kia đông nghịt người ?Đó chính là Triều Tiên."

      Ôn Miên đánh giá người đó, nếu người nàycùng cấp bậc với trung tá Cù, khẳng định phảigọi tiếng "Chị dâu", huống chi sếp Cù so với cậu ta còn muốn lớn tuổi hơn chút. Côtheo lời người kia , từ lầu hai nhìn ra bênngoài.

      Cù Thừa Sâm ở bên đưa mắt nhìn , chỉthấy đôi con ngươi màu hổ phách sáng ngời, tiếp lời vị sĩ quan hải quân kia: "Đan Đông thành phố vùng biển lớn nhất cả nước, xa hơn bên tay trái là Đoạn Kiều sông Yalu, sáng mai dẫn em dạo." dấu vết cười tiếng, gắp vào chén chút hải sản: "Buổitrưa huyện tự trị của Khoan Điện Mãn tộc,núi Thiên Hoa, kênh Thiên Kiều cũng đáng để xem chút..........."

      Đan Đông và Triều Tiên cách nhau consông, trải qua kháng chiến chống viện binh của Mỹ, trở thành thành phố hùng, ĐoạnKiều sông Yalu từng bị quân Mỹ cho nổ pháhủy biên giới lãnh thổ, mà huyện tự trị củaKhoan Điện Mãn tộc được gọi là bờ Shangri-Lacủa sông Yalu..........

      Ôn Miên từng nghe qua những lời giới thiệu giống như vậy, sau khi nghe Cù Thừa Sâm mộtphen lời ít ý nhiều, mỉm cười: "Ừ, nhất địnhlà rất đẹp!"

      Cù Thừa Sâm nhìn ra được chút khác thườngtrong mắt , này lại giấu cái gì? Sếp thoáng suy nghĩ, rồi sau đó, sắc mặt thâm trầm, từ.

      Lúc từ đại sảnh nhà hàng về phòng của bọnhọ, bạn cũ của Liên Thành tới bắt tay, ôn chuyện mấy câu, đội trưởng Liên xoay người,hỏi thăm khách quý trung tá Cù: "Ở đây có mấy sinh viên đại học theo đoàn văn công từ Triều Tiên tới, quản lý hỏi có muốn cho các ấy tớibiểu diễn ca múa ?"

      Cù Thừa Sâm nghiêng người nhìn Ôn Miên chút, biết thích những tiếtmục văn nghệ giúp vui, theo ý tứ khẽ lắc đầu.

      "Vậy cần sắp xếp." .

      Đợi quản lý rồi, người cười đổi đề tài:"Các Triều Tiên đến Đan Đông, đều phảiđặc biệt thanh thuần."

      "Tôi nghe nếu phải con quan lớn, chính phủ còn cho bọn họ đến đây đấy chứ, vừa nãy ở dưới lầu, tôi gặp được côbé, ông nội ấy là tướng quân Triều Tiên."

      Cù Thừa Sâm thấp giọng với Ôn Miên: "ỞĐan Đông này gián điệp ít, Triều Tiên, Hàn Quốc, Nhật Bản, thể đếm hết được."

      Ôn Miên coi như là biết thêm kiến thức, hứngthú nhìn ánh mắt cười như cười của người đàn ông, nếu người bên cạnh nhìn đến,chỉ sợ thấ đôi vợ chồng son này liếc mắtđưa tình.

      vị Thượng úy từng công tác ở 'hoa dao'chế nhạo bọn họ: "Chẳng lẽ chị dâu muốn xem tiết mục, là sợ gián điệp Triều Tiên đối với sếp chúng ta.......... "

      Ôn Miên nghiêm túc khoát khoát tay: "Khôngđúng đúng."

      Lời vừa ra, mọi người rối rít vui vẻ: "Aizzz,cái này cũng đừng có đoán mò, ngộ nhỡ tình cảm giữa nàng dâu và sếp bị rạn nứt,thế nào ta cũng đứng cách 1000m rìnhchúng ta cả đêm."

      Cho dù da mặt của Ôn Miên có dày hơn nữa, cũng chống lại đâm chọc của bọn họ! quay sang cầu cứu Cù Thừa Sâm, người đàn ông này lại nhàn nhạt chê cười bình tĩnh, căn bản có ý định giúp đỡ.

      "Trước kia tôi thích nhất là xem tân binh so đánh lén với trung tá chúng ta, đùa giỡn kiểu này chính là tự tìm tai họa." Thượng úy 'hoa dao' kia giơ ngón tay cái với Cù Thừa Sâm: "Tôilàm binh lâu như vậy, đúng là chỉ gặp qua hai người." ta dường như có chút say, ổnđịnh giọng mới : "Hai người này đánh lénthật là thần kì..........Tôi hoàn toàn khâm phục."

      Tươi cười mặt Liên Thành cứng đờ trongmột giây, ông cầm ly rượu lên, tới đè bả vai Thượng úy lại: "Tiểu Qua ngươi nhảm nhiều như vậy, tới, cạn chén nữa!"

      khí vẫn thân thiện ngớt, nhưng Ôn Miên ý thức được hành động vừa rồi củaLiên Thành giống như cố ý ngăn cản vị Thượng úy này tiếp, nhất thời cũng dám suy nghĩ nhiều, an tĩnh ăn thức ăntrung tá Cù gấp cho."

      Liên Thành lại dẫn đầu đùa bỡn Ôn Miên:"Cho ta kính vợ thằng Cù ly."

      vội vàng phản bác: "Ai là vợ ấy, còn chưa có giấy đăng ký nữa."

      "Gì?! Vậy là sếp Cù đúng rồi."

      "Đúng! Dựa vào tốc độ này làm sao chiếmđược phòng tuyến của quân địch?"

      "Muốn lập tức hành động !"

      Cù Thừa Sâm nghe mọi người cùng kháng nghị,thái độ nghiêm túc : "Là lỗi của tôi." nhìn về phía Ôn Miên bên cạnh, lông màynhướng lên: "Để cho vợ sốt ruột rồi."

      Ôn Miên lại quýnh, hận thể đem lời ra nuốt trở lại, thế nào lại để trung tá phản lại đòn chứ!

      **********

      Chương 14 (tt)

      Trở lại phòng ở Cao Nhĩ Phu, vui vui vẻ vẻtắm nước nóng.

      Ôn Miên đổi bộ áo ngủ bằng bông, dùng khăn lau khô tóc, vừa ra khỏi toilet liền bị hìnhảnh trước mắt làm cho kinh hãi hoàn toàn.

      Người đàn ông chỉ mặc cái T-shirt mỏng, nằm ở thảm dùng tư thế tiêu chuẩn hítđất, bắp thịt cả người căng phồng, cánh tay to lớn cố gắng phô bày vẻ đẹp, ngay cả đườngcong lưng cũng đặc biệt mê người.

      Bộ đội đặc chủng thể bỏ dỡ rèn luyệndù chỉ ngày, quan trọng hơn là Cù ThừaSâm vận động liền cảm thấy cả người được tự nhiên, định trước khi tắm hít đất chừng trăm cái, coi như là hoạt động gân cốt.

      Hai cánh tay chống đỡ thân người, ngước mắt quan sát đôi chân trần mang dép nữ.

      Áo ngủ Ôn Miên cổ áo rất lớn, lộ ra phần cổ non mịn da thịt trắng như tuyết, tóc dài đennhánh xoăn tự nhiên, tinh khiết yên lặng lộ ra chút quyến rũ, ánh mắt lại cất giấu ngoan cường, đáng giá để người khác khiêu chiến.

      Dũng khí tiếp nhận tất cả khiêu chiến củatrung tá Cù bắt đầu lung lay.......... thể nhìn nữa.

      Lúc này Ôn Miên cũng biết người kia cố gắng kiềm chế, chỉ vào sếp : "Hít đất hình như quá đơn giản, em cũng có thể làm."

      cảm thấy lời này rất buồn cười, từ mặt đất đứng dậy, Ôn Miên trong nháy mắt thấy được cơ bụng mê người giấu dưới lớp áo mỏng bao quanh dáng người.

      "Tới ngồi lưng thử chút."

      Ôn Miên sửng sốt chút, Cù Thừa Sâm gõ đầu cười cười: " ngồi người em, em làm được ."

      Đối với dường như cũng phải vấn đề lớn lao gì, bỏ qua việc lấymức nước chênh lệch giữa lòng sông và mặc biển để khi dễ mình, vui: "Trước hết đểem đốc thúc hoàn thành nhiệm vụ."

      Cù Thừa Sâm buồn cười lắc đầu cái, lần nữa cúi người xuống, Ôn Miên vui vẻ ngồi sống lưng : "Aizz, sếp Cù, hít đất 200 cái khởi động ."

      Trung tá Cù cũng lười cười , nhìn thân thểnhỏ bé của này, chắc cũng chưa tới chín mươi cân.

      Cõng Ôn Miên tập chống đẩy, Cù Thừa Sâmtận lực khống chế tiết tấu và sức lực, để tránh khỏi việc cẩn thân té xuống.

      Cũng biết làm bao nhiêu cái, cả người đầy mồ hôi, quét qua Ôn Miên cái,khuôn mặt nhìn chằm chằm cái TV lớntrong phòng.

      Cù Thừa Sâm bất ngờ đứng dậy, ừ, đứngvững vàng trong nháy mắt, Ôn Miên lại té nhàovào cái thảm mềm mại, ngờ người đàn ông này lại còn che người , hai người dựa vào nhau gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cho muốn kéo dãn khoảng cách ra chút xíu.

      "Người mù đắc ý."

      ra là sếp muốn trừng phạt việc đắc ý lúc nãy đây mà.

      "Phục ?"

      Ôn Miên: "Phục."

      "Ừ, vậy mới phải."

      khoác lác chết sao, Ôn Miên lặng lẽlầu bầu trong lòng.

      Cù Thừa Sâm nhéo khuôn mặt bé mậpmạp của Ôn Miên, cử chỉ thân mật làm cho côđứng ngốc chỗ, nghe được hơi lộ ra thanh dồn dập, khuôn mặt trắng noãn của côlập tức ửng hồng.

      Thừa dịp còn chưa kịp phản ứng, sếp nâng cằm lên, tận lực dịu dàng hôn, nụ hôn chặtchẽ kéo dài làm cho hơi thở của cũng dầndần rối loạn.

      Vừa trải qua nụ hôn nóng bỏng, Ôn Miên từ giữa hơi ấm khôi phục thần trí, xấu hổ vạnphần, nhấc chân muốn cho cước nghiêm trọng.

      Đáng tiếc trung tá Cù tùy thời đều có thể ổn thỏa chế ngự Ôn Miên, còn lớn tiếng khen ngợi : " làm nữ binh là lãng phí lươngthực tổ quốc."

      "Đừng ..........Để em đứng lên."

      Có lẽ do ảo giác, nhưng cảm thấy tối nay Cù Thừa Sâm có vẻ hơi kích động, dĩ nhiên côkhông thể đoán ra trong lòng nghĩ cáigì.

      nhìn qua thân hình vừa vặn của , đè xuống chắc chắn rất thoải mái, Ôn Miên nhắmhai mắt, mặt đỏ lên, đẩy lung tung, khéo cái tay lại chạm tới thắt lưng đầy bắpthịt của Cù Thừa Sâm, gần như mỗi ngàyđều chịu huấn luyện với cường độ cao, thắt lưnglại càng mạnh mẽ?!

      Cảm xúc cứng rắn làm cho Ôn Miên miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn có ý thức được ở trạng thái thất thần mà YY sếp.

      Cù Thừa Sâm lại hôn Ôn Miên lần nữa, đầu lưỡi biến đổi độ mạnh yếu và góc độ, ít chút kiên nhẫn lúc trước, động tác trở nên mạnh bạo, trái tim giống như bị người ta siết chặt,hô hấp cũng giống như nước thủy triều ban đêm,lúc lên lúc xuống.

      Trung tá đem váy ngủ của lột ra, bên trongkhông mảnh vải, Ôn Miên lúng túng muốn che , bị bàn tay của bao phủ, đầu ngóntay thon dài lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của , làm cho tay chân mềm nhuyễn giống nhưrời ra.

      Lồng ngực Cù Thừa Sâm lúc cao lúc thấp mang theo hơi thở nồng đậm của , nhanh chóng cầm lấy hai bên mềm mại của , nhất thời Ôn Miên ngâm lên tiếng vừa vừa mềm, mà từng chiêu thức của vẫntỉnh táo như cũ.

      Ôn Miên dám tưởng tượng cảnh này, lạikhông dám xem tư thế của , nụ hôn hung hăng của rời khỏi cánh môi, tới cái cổnon mịn, tiếp theo là xương quai xanh..........sauđó ngậm vào .

      Ôn Miên xoa sống lưng , chỉ cảm thấy giống như con sói hung hãn tráng kiện, Cù Thừa Sâm rút quần dài chân , trong nháy mắt cảm thấy có luồng khí nóng đểgiữa hai chân , dây dưa và chống đối, từ đó sinh ra ma sát như có như .

      Đó là xúc cảm chỉ có thân thể nam và nữ mới có thể sinh ra, thậm chí cảm nhận được ẩm ướt của hai người, khi ngón tay trung tá Cù xẹt qua da thịt mông , run rẩy mẫn cảmđột nhiên xuất .

      cách nào khống chế được sức lựcphần eo, đụng đến phòng tuyến yếu ớt của .

      Ôn Miên giật mình cái, rốt cuộc khôngchịu nổi nữa muốn từ chối, thân thể run lên rấtnhẹ trong ngực , càng trở nên dịu dàng: " muốn tối nay.......... "

      Chỉ thoáng, Cù Thừa Sâm cũng hiểu, ràng động tình, mới lúng túng cự tuyệt.

      Vừa xong lời, Ôn Miên liền hận thể đào cho mình cái động để nhảy xuống. Lời này của là có ý gì? Sếp người ta chừng căn bản là có ý này!

      Huống chi muốn tối nay..........Đó là chờ tối mai sao?!

      nâng đôi môi mỏng lạnh lên cười cười,thanh mang theo ý muốn, cũng khiến cho mừng rỡ giống như được ban ơn.

      Trung tá Cù bình tĩnh ôm Ôn Miên từ đất lên, núp ở trong ngực trung tá nhất thời lên tiếng, sau lưng chạm được giường lớn mềm mại, trước mắt là tròng mắt đen của người đàn ông sâu lường được.

      " sao, em nghĩ ngơi , tắm."

      Ôn Miên vì để che giấu trái tim đập loạn củamình, vội vội vàng vàng chỉnh sửa lại quần áo,vén chăn lên, trở mình cái liền chui vào.

      bao lâu, Cù Thừa Sâm tắm xong.

      Ban đêm, trung tá nhàng nằm lên bên giường, hai người đắp chung tấm chăn, ngủchung cái giường, đây là lần đầu tiên!

      Ôn Miên bất hạnh phát ----- hoàn toàn mất ngủ, nghĩ đến vị trung tá đáng chết kia đangnằm bên cạnh, lại ngủ được!

      Trằn trọc trở mình, lăn qua lộn lại vài lần, CùThừa Sâm từ trước đến nay ngủ sâu rốtcuộc cũng bị đánh thức, đoán được quen, đành cam chịu số phận ngồi thẳngngười lên, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ kêu : "ÔnMiên."

      cứng đờ cả người, co rúc lên tiếng.

      Cù Thừa Sâm kiên nhẫn: " có thể ăn em sao? Đến đây."

      Ôi, sếp, ràng thử qua thức ăn.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :