1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: rất trai


      Ôn Miên nhận lấy bùa hộ mệnh Cù Thưa Sâm đưa cho, ảnh chụp ố vàng còn lưu lại vết máuloang lổ, dùng sức lực lớn, mới có thể miễn cưỡng khắc chế cảm xúc của mình.

      Cù Thừa Sâm nhìn bộ dáng này của , trong lòng than thở, cuối cùng vật cũng trở về chủ cũ.

      " lấy cái này ở đâu? biết ấy?"

      "Tình huống cụ thể tôi thể được, hẳn là em có thể hiểu."

      biết quân nhân có nguyên tắc của quân nhân, những chuyện bí mật giữ kín như bưng, chuyện nên hỏi hỏi.

      "Tôi biết của em, cũng biết vì sao ấy mất tích, lúc tôi vừa mới gia nhập 'hoa dao', ấy rời khỏi." Cù Thừa Sâm vì muốn tìm hiểu tin tức của Ôn Miên, còn cố ý tìm đến thiếu tá Lục, lúc đó mới biết Ôn Tinh làđàn của mình.

      ra , dù là trung tá cũng thể xem văn kiện của Đảng, thể tự ý điều tra trừhồ sơ của những binh lính trong đội của , nhưng mà, vì để giúp Ôn Miên, nên bỏqua quy tắc đó.

      Ôn Miên cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nếu thể , cũng muốngượng ép, dù sao cũng thể bắt được, huống chi chuyện đêm nay trung tá cũngđã bị liên lụy, dù thế nào cũng nên cho người ta cái công đạo.

      dừng chút, giọng : " ấy trước kia có viết cho gia đình mấy bức thư, cũngcó đề cập đến chuyện được chọn vào bộ đội đặc chủng."

      Ôn Tinh ngốc như thế vậy mà có thể vào cùngmột đội với trung tá Cù, Ôn Miên dám tưởng tượng.

      " ấy vì để làm cho tôi và mẹ vui, từ trướctới giờ đều chỉ chuyện tốt, chuyệnxấu, của tôi cũng coi như là có hiếu, nhưngmà trước kia hồ đồ, cũng thấy đấy...................." Ôn Miên bất đắc dĩ nhấp môi dưới, ra vẻ nếu phải vì Ôn Tinh, cũng sẽkhông bị Tần Đông Dương vì khoản tiền cho vay mà theo dõi. "Bọn họ thường cầm giấy nợ của Ôn Tinh đến đòi, tôi và mẹ vì ấy, cũng dám gì, sau bán căn nhà lớn,mới miễn cưỡng thanh toán xong nợ nần."

      Ai có thể hiểu được, rất lâu sau đó, Tần ĐôngDương còn có thể nghĩ rằng nhà bọ họ cất giữ số tiền thưởng lớn. Ôn Miên nở nụ cười, có chút sung sướng hiểu: " có tin haykhông, tôi đem dãy số thấy được trong mộng viết thư cho trai, kết quả ra dãy số đó trúng độc đắc, nhưng điều kiện tiên quyết là ................... ấy phải mua vé số."

      Cù Thừa Sâm quay đầu, đáp lại đôi con ngươi trong suốt sáng ngời của , cười : "Tôitin."

      Ôn Miên hứng thú tiếp tục : "Nhưng mà sau lần đó, vận khí của tôi lại rất tệ."

      Cù Thừa Sâm thấy muốn lại thôi, đôi mắt lộ ra tia hoang mang, khỏiphỏng đoán, có phải hay nhớ đến khoảng thời gian tốt trải qua ở trườngcảnh sát? có thể hiểu được do dự của , dù sao hai người cũng còn chưa thân đến mứcđể có thể chia sẻ tâm của mình.

      lát sau, trung tá Cù : "Chuyện Ôn Tinh ở bộ đội làm gì...................Tôi cóquyền hỏi đến."

      Ôn Miên khẽ gật đầu, tiếp: "Nhưng tôi có hỏi thăm vài vị cán bộ cấp về củaem."

      Cù Thừa Sâm nhìn về phía khuôn mặt lo âucủa , biết có nên chuyện Ôn Tinh cho nghe hay .

      Mấy vị đó về ít chuyện vụn vặt trongsinh hoạt của Ôn Tinh, còn có kỹ năng hạng nhất. Ôn Tinh có thể trong hoàn cảnhhỗn loạn, ở giữa 700 con ngựa, trực tiếp bắn chết kẻ địch, ấy là người duy nhất từ lúc 'hoa dao' thành lập cho đến nay, được khen là 'Vua đánh lén', cũng là người duy nhất, có thể so sánh với tài bắn tỉa của Cù Thừa Sâm.

      chuyện vị trung tá này nhắc đến, nhưng Ôn Miên tin tưởng, mỗi lần thi hànhnhiệm vụ, đều mang theo bùa hộ mệnh mà đưa, có thể là do ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, mới có thể đánh mất vật này.

      khỏi nghĩ đến, liệu Ôn Tinh còn sống ?

      Trong lòng nhất thời vô cùng đau đớn, côngẩng đầu, đáp lại hai tròng mắt tối tăm của Cù Thừa Sâm: " có thể hỏi thăm nhiều hơn về chuyện của trai tôi được ?"

      Cù Thừa Sâm mở miệng, nhưng mà, cũng coi như ngầm đồng ý. " ấy nghĩ thế nào lại đem ảnh của đặt ở bên trong?"

      " ấy tôi, năm đó tôi rất đángyêu................... "

      Trung tá đánh giá đường cong dịu dàng trênkhóe miệng của , biết gì.

      Cả người Ôn Miên giống như bị tầm mắt sắc bén của xuyên thủng, lâu sau, cúiđầu : "Cảm ơn , cho tôi biết nhữngchuyện đó, biết những điều đó có ý nghĩa bao nhiêu đối với tôi."

      Những chuyện mà , cho an ủi rấtlớn.

      " của có bùa hộ mệnh bảo bệ, chắcchắn bình an vô ." Người đàn ông nàythình lình câu làm cho Ôn Miên hơi hơitrố mắt, nội tâm bỗng nhiên tràn ngập cảm độngkhông thể thành lời.

      "Vâng, sếp rất đúng."

      Cù Thừa Sâm khởi động xe, đưa về nhà, lúc này trung tá xem như là được đồng ý của ÔnMiên, lái xe chạy nhanh vào tiểu khu, dừng lại ở dưới nhà , cúi người xuống giúp mở cửa xe, sau đó cũng xuống xe ở phía bên kia.

      Ôn Miên vẫn e lệ đỏ mặt như cũ, rất quen, dịu dàng với từ phía sau: " Sếp Cù, đưa tôi tới cửa là được rồi, mẹ tôi ở nhà............... "

      Cù Thừa Sâm nghe được giọng của côkhông được tự nhiên, cười cười nhưng cũngkhông đáp lời.

      Ôn Miên nghiêng đầu suy nghĩ: "Bà ấy nổidanh ăn chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hủ, chuyện này còn phải gạt bà."

      muốn bà Nghiêm phải lo lắng chochuyện của mình, cũng muốn bà phải đau lòng vì chuyện mất tích của Ôn Tinh, bởi vì thếnào đến lúc đó huyết áp của mẹ Ôn cũng lên cao. Cho nên, Ôn Miên thể đem nguyênnhân thất nghiệp của mình cho bà Nghiêm biết, thà rằng bị mẹ hiểu lầm là hậuquả do chính mình gây ra, cũng hi vọng bà biết được Tần Đông Dương cho người đếncông ty quấy rối.

      Cù Thừa Sâm nhàng thả xuống, mắt nhìn về mấy vết thương người , mày nhíu lại: " Về nhà sớm nghỉ ngơi , chăm sóc bảnthân cho tốt."

      Ôn Miên "Ừ " tiếng, cuối cùng cũng biết gì cho phải, hai người cứ đứng cầu thang tạm biệt, rồi lại đứng ngốc chỗ, Cù Thừa Sâm đối với cũng chờ mong gì.

      Ôn Miên cắn môi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùnghỏi: "Sếp Cù, cảm thấy hẹn hò với tôi là thiệt thòi cho sao?"

      Ôn Miên tự thấy điều kiện bản thân có gì đặc biệt, nên tìm Chu Như vậy mới làmôn đăng hộ đối.

      Nhưng dường như Cù Thừa Sâm lại hàilòng với câu của , thanh trầm thấp của vờn quanh tai , khiến mười phần lolắng: "Với tôi mà như vậy là đủ rồi."

      Đêm khuya, bóng dáng đàn ông và cầu thang tối tăm dần dần hòa hợp thành màu, Ôn Miên chậm chậm trở lại phòng. Mẹ Ôn nghe được bên ngoài có tiếng , vốn định ra dạy dỗ con chút, ngờ vừa mở cửa,liền thấy Ôn Miên toàn thân bị thương.

      Bà Nghiêm bình thường tuy luôn lớn tiếng với con , nhưng rốt cuộc vẫn là hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bà chỉ vào băng gạc liềntrực tiếp hỏi: "Con.............tay con sao lại như thế này?"

      Ôn Miên yếu ớt quan sát bà Nghiêm, trong lòng hiểu thể chịu được nếu mình xảy ra sơ xuất." Mẹ ........ "

      "Rốt cuộc sao lại như thế này? Chân của con sao lại bị thương?"

      " có việc gì, con đến bệnh viện rồi."Ôn Miên nhanh nhẹn cười giải thích: "Đêm nay cùng bạn ra cửa, liền gặp được kẻ cướp............ "

      "Đừng nghĩa lừa dối mẹ của con." Bà Nghiêmkhông ngừng khẩn trương.

      Con chỉ tóc tai bù xù, còn thay quần áo mới, chuyện này như thế nào cũng ổn.

      "Mẹ ràng rồi, nếu như con bị ai khi dễ còn dám lên tiếng, phải là con của bà Nghiêm ta!"

      "Mẹ, ai dám khi dễ con chứ." Ôn Miên cười khổ, bà Nghiêm chấp nhận thểrời rồi.

      lúc Ôn Miên biết phải giải thích như thế nào, Cù Thừa Sâm còn chưa rời , phòng kiểu cũ cách tốt, nghe thấybà Nghiêm lớn giọng.

      Suy nghĩ lúc, trung tá quay trở lại nhà họ Ôn, ấn chuông cửa, làm cho Ôn Miên trợn mắthá hốc mồm khi thấy .

      Bà Nghiêm thấy con đứng cùng người đàn ông bắt mắt, khí còn vô cùng mập mờ, bà căn bản liền quên vấn đề vẫn còn nắm chặt buông kia.

      ", sao lại trở lại?" Ôn Miên xong,mới nhớ ra mình còn chưa giới thiệu sếp Cù, vộivàng thay bọn họ làm quen.

      Cù Thừa Sâm chút hoang mang, bình tĩnh nhìn về phía mẹ Ôn cung kính cúi chào:"Bác , chào bác." buông hai cánh tay thon dài xuống, "Đêm nay làm cho Ôn Miên bị thương, là lỗi của con."

      Hành động lưu loát sạch của trung tá Cù làm cho bà Nghiêm sửng sốt.

      "Là người quân nhân lại thể bảo vệ ấy chu toàn, là trách nhiệm của con."

      Ôn Miên đứng ở bên có chút xuất thần.Trung tá Cù là vì lo lắng khó xử, mới cố ý trở lại giúp đỡ , phía sau ngữ điệu lạnh lùngnghiêm túc này, là quan tâm dành cho .

      có phải hay cũng có chút tự trách?

      Bà Nghiêm từ trước đến nay đối với quânnhân luôn có thiện cảm, nếu cũng sống chết bắt Ôn Tinh gia nhập bộ đội, bà quan sát người đàn ông xa lạ trước mắt, thầm người trẻ tuổi này toàn thân tỏa ra khí chất quanh minh lẫm liệt, giống người đứng đắn, khó trách bà cảm thấy cùngngười khác bất đồng, ra cũng là quân nhân.

      Bà nhìn đối phương mặt mày hớn hở: "Sếp Cù đúng ? Trước kia có nghe con bé này nhắc đến cậu, các con làm sao quen biết?"

      Khả năng tư duy và giao tiếp của tất nhiên cao hơn Ôn Miên, cùng mẹ Ôn hàn huyên lát, liếc nhìn thời gian chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ, biết rằng thể quấy rầy bác đến khuya, liền yên lặng tăng nhanh tốc độ chuyện.

      Cù Thừa Sâm sau khi giải thích mọi việc, lậptức đứng dậy cáo từ, Ôn Miên có chút cảm kích, chính là thành lời.

      "Trời cũng sắp sáng rồi, bác trở về ngủ đỉ."

      "Ôn Miên, ngày mai tôi trở về bộ đội, đến nơi liên lạc với em, ngủ ngon." thanh trầm thấp của Cù Thừa Sâm mang theo tin tức vào lỗ tai , nghe được rất , có loại rungđộng chỉ tồn tại ở người khác phái mà lâu lắmrồi chưa cảm nhận được, làm cho kịp xoay sở.

      Khuôn mặt yếu ớt núp dưới ánh đèn mời nhạt của phòng khách, Ôn Miên dùng sức gật gậtđầu.

      Theo lý thuyết người quân nhân trẻ tuổixuất sắc như vậy đưa tới cửa, bà Nghiêm làmtrưởng bối phải vô cùng vừa lòng, ban đầu phản ứng của bà khi Cù Thừa Sâm đến chơi rất vui mừng, nhưng cuối cùng cũng chỉ thản nhiên dặndò con mấy câu, cũng có túm hỏi đông hỏi tây liền về phòng ngủ.

      Ôn Miên vì thế nhìn ra được, mẹ rất xem trọng quan hệ giữa và Cù Thừa Sâm, có thể hiểu được tâm tư của bà Nghiêm.

      Tuy nhiên dựa theo tình hình tại, cũng băn khoăn mấy vấn đề này, cho dù trungtá Cù thấy được rơi nước mắt, nhưng quan hệ bọn họ vẫn còn xa lạ.

      Đêm nay, Ôn Miên gục đầu lên cánh tay, ngồitrước bàn trang điểm, ngưng mắt nhìn về phía người đàn ông trong bức ảnh, khỏe mắt, đuôilông mày của đều lên vẻ lãnh ngạo, nháy mắt, khóe môi giật giật.

      trai, có biết .

      Bây giờ còn có người khác, giúp em lừagạt mẹ.

      ************

      Trong lúc Cù Thừa Sâm ở bộ đội, có ngẫu nhiên gọi điện cho Ôn Miên hai lần, haingười chuyện phiếm với nhau vài câu giống như bạn bè, sau đó lại bận rộn với nhiệm vụhuấn luyện mỗi ngày của mình.

      Ôn Miên sau khi bị thương, cơ thể vẫn cầnnghỉ ngơi, lần đầu tiên hai người chính thức gặpnhau trừ ăn cơm ra, trung tá Cù còn dẫn đếnrạp xiếc xem nhóm Môi Thể Mộng Huyễn biểu diễn.

      Cù Thừa Sâm làm bộ đội đặc chủng ở 'hoa dao'rất ít khi được nghỉ, đợi đến khi hai người gặp lại, cũng tháng sau.

      Lúc này là đầu thu, ở thành phố Nam Pháp, ở cách ngã tư đường, lá cây bạch quả chuyển dần sang màu vàng, sắc hồng của cây PhongDiệp làm đẹp vùng rừng núi ngoại ô, mang đếnvẻ đẹp vô cùng ý nhị.

      Ôn Miên mặc bộ quần áo màu vàng nhạt rất hợp với cảnh sắc bước xuống lầu, Cù Thừa Sâm chờ ở dưới lầu lẳng lặng tựa vào thânxe, vẻ mặt lạnh lùng kết hợp với điếu thuốclá vẫn ngậm ở bên môi, mặc chiếc áo khoác màu đậm, cả người tỏa ra khí chất nhẹnhàng.

      Đây là lần đầu tiên Ôn Miên nhìn thấy tư thếhút thuốc của , quả khiến say mê, giống như trở lại bé Loli mười mấy tuổi.

      Thậm chí sau khi ngồi xe, Ôn Miên còn có chút hưng phấn, quay sang hỏi : " cũng nghiện thuốc lá sao?"

      Cù Thừa Sâm quan sát biểu tình mặt , cười nhạt lắc lắc đầu, vì thế lại hỏi: "Là do nguyên tắc trong bộ đội sao?"

      "Nghiêm khắc mà , là nguyên tắc do chínhtôi đặt ra." giải thích: "Làm tay súng bắn tỉa, khứu giác nhạy bén rất quan trọng."

      Ôn Miên hiểu ngay lập tức, đối với trung tá Cù mà , cơ thể thường xuyên có mùi khói thuốc, khi ra chiến trường có thể trở thành nhượcđiểm trí mạng.

      Nhưng mà, vì sao ở trong xe, có thể ngửiđược hương vị riêng chỉ thuộc về mình ,hương vị mát lạnh lại bá đạo.

      Cù Thừa Sâm liếc mắt nhìn Ôn Miên vẫn còn cười, tâm tình cũng tự nhiên tốt lên.

      Chiếc xe vững vàng dừng trước tòa nhà HưuNhàn Hội Sở, trung tá Cù khóa cửa xe, bình tĩnhnhìn Ôn Miên tới, vội vàng cấtbước, ngược lại xoay người, bất ngờ duỗi tay về phía , làm cho bước chân của Ôn Miên có hơi chậm lại.

      Cù Thừa Sâm ngay cả cầu dắt tay, cũng cótác phong mang đậm chất quân nhân, giống như sếp khen ngợi cấp dưới của mình. Hành độngcủa nhanh gọn quyết đoán, làm cho cảm thấy vừa thể thành lời vừa vô cùng lãng mạn, Ôn Miên đỏ mặt tùy ý nhàng nắm tay mình.

      Ấm áp, thời khắc này sớm muộn,vừa vặn.

      Cù Thừa Sâm tiến nửa bước đến gần :"Thích súng đúng ?"

      Ôn Miên hơi hơi kinh ngạc, làm sao màbiết được? tới lui biết có nên nóisự cho trung tá biết hay , dù sao mộtcô thích súng ống, vũ khí, cũng rất kì quái.

      Ôn Miên thông minh chọn cách tránh nặng tìmnhẹ: "Lúc trước, trai có dạy cho tôi bắnsúng."

      "Ừ, tầng hai tòa cao ốc này có nơi tập bắn."

      Ôn Miên lúc này mới hiểu ra, hành động hôm nay của là có suy tính từ trước.

      Tòa Hưu Nhàn Hội Sở này ngoại trừ nơi tập bắn như lời Cù Thừa Sâm ra, còn có phòng tập thể thao và phòng tắm, hai người vừa trò chuyện vừa chờ thang máy.

      Chỉ chốc lát sau, thang máy xuống đến tầngtrệt, cùng lúc có người đàn ông xa lạ bước ra. Người này thân để trần, chỉ mặc cáiquần thể thao dài, còn cầm túi lớn, có lẽ là muốn đến phòng tắm cùng tầng tắm rửa.

      Khóe mắt, đuôi lông mày lên vẻ lãnhngạo, đường cong mặt sạch lưu loát, giống người từng trải lạnh lùng sắc bén.

      Cù Thừa Sâm nhận ra Ôn Miên bỗng nhiêncứng ngắc trong nháy mắt liền hiểu được, kịp ngăn lại, ngăn đượccô, cho dù người mà nghĩ đến kia, khó có thểcó khả năng xuất ............ở đây, lúc này.

      Đơn giản là, người chấn động lớn.

      căn bản thể khống chế được tâmtrạng của mình.

      Quả nhiên, Ôn Miên chạy đến, từ phía sau ôm lấy người đàn ông mặc áo kia, hay tay siết chặt thắt lưng ta, tựa đầu vào cái lưngrộng lớn thẳng tắp, trong mắt tràn ngập hơi nước.

      sợ bỗng nhiên biến mất, kiềm chếtâm trạng của mình kêu lên: " trai............."

      Người đàn ông giống trai của quay đầulại, bộ ngực cơ bắp cọ vào cánh tay run run của , " nhận lầm người rồi."
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Kỷ luật của



      Nhìn cặp mắt sâu thấy đáy của người đàn ông ở trần kia, Ôn Miên đầu tiên là bối rối buông lỏng cánh tay ôm lấy ta.

      Thất vọng rũ cánh tay xuống, tâm trạng uể oảitới cực điểm, ta quả phải Ôn Tinh, giống nhau đến thế khó trách được cônhận sai.

      Mỗi năm qua, trí nhớ của về Ôn Tinh ngày càng mơ hồ, lần cuối cùng nhìn thấy hìnhdáng trai là chuyện rất lâu trước kia, kí ức còn lại có lẽ chỉ là từng đoạn ngắn hỗn độn.

      Cù Thừa Sâm từng nhìn thấy ảnh chụp của Ôn Tinh, ngay cả cũng thể khôngthừa nhận, hai người này quả thực quá giống nhau.

      Người đàn ông này cao hơn 1m8, mồ hôi trênngười vẫn chưa khô hết, ra dưới ánh đèn,mũi của , lông mi, đôi môi ............ cái nào giống của Ôn Miên.

      Chỉ có ánh mắt, hai mắt của và Ôn Tinhkhông giống nhau, còn lại tất thảy đều giống.

      Cù Thừa Sâm nhận ra được, hai người bọn họđều ngang bướng giống nhau, điều duy nhấtkhông giống chính là, đôi mắt màu đen của người đàn ông này tràn ngập lệ khí, còn ánh mắtcủa Ôn Tinh lại mang vẻ quỷ quyệt.

      Người này cũng phải người lương thiện, Cù Thừa Sâm nhanh chóng kéo Ôn Miên trở về:"Rất xin lỗi, hiểu lầm."

      Người đàn ông xa lạ cũng nhìn ra được trung táCù phải người dễ bắt nạt, ta có sởtrường nhận biết nghề nghiệp của người khác, liếc mắt cái có thể biết được đối phương ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng, đôi mắt của anhquyết tuyệt như nắm giữ sinh tử kẻ khác.

      Con ngươi tối tăm nhìn lướt qua bóng dángbuồn bã của Ôn Miên, mặt người xa lạ có cảm xúc gì.

      Đến khi người nọ rồi, Ôn Miên mới nhịnxuống cảm giác xúc động muốn khóc, ngượngngùng : "Sếp, tôi sai rồi, mất mặt lắm đúngkhông?"

      "Là rất mất mặt."

      Ôn Miên cúi đầu 囧.

      Cù Thừa Sâm nhíu mi: "Em rất củaem?"

      Tâm tình của sa sút, hốc mắt hồng hồng bĩu môi: " chưa thấy qua ai trai sao?"

      "Thấy rồi, nhưng chưa thấy qua ai biểu mạnh như em."

      Hay , tâm trạng của Ôn Miên lúc này 囧 囧.

      phục mạnh miệng, lấy giọng điệu mềm mại hỏi lại: " thấy ở đâu?"

      "Tôi cũng có đứa em , lần tới gặp mặt em biết."

      Ôn Miên nhìn người đàn ông nhanh chậm chuyện, có thể khẳng định,dựa theo tính cách của Cù Thừa Sâm, tùy tiện chuyện gia đình với người xa lạ, xem ra xem là ngườingoài.

      Tâm tình của dần dần tốt lên, mới tiếp tục:" trai có sao đâu, tôi cùng trai tôi là em ruột, cảm tình đặc biệt tốt."

      Nhưng mà, cho dù bọn họ phải em ruột, cũng phải chuyện của .

      Cù Thừa Sâm lấy tay chỉ chỉ , cử chỉ đầyhứng thú: "Đây phải thói quen tốt, phảithay đổi."

      "............Nếu tôi tôi đổi được sao?"

      " cho phép." Cù Thừa Sâm trả lời theokiểu ra khẩu lệnh làm cho Ôn Miên chấn động, nâng đầu nhìn , ngờ người đàn ông này còn thêm câu: "Tôi cho phép vợ của mình trai."

      Trái tim Ôn Miên ngay tức khắc liền đập nhanh, vất vả mới từ ánh mắt nghiêm trang của tìm được tia bỡn cợt đắc ý, quảnhiên là đùa giỡn, trêu chọc .

      Ôn Miên chỉ đơn giản : "Ai là vợ ............ "

      "Ai cấm quân nhân khi đương đượcphép giở trò lưu manh."

      "............ "
      Ôn Miên đầu hàng, thể lại .

      Đáy mắt đen giấu ý cười, Cù Thừa Sâm suy nghĩ làm sao để tiếp tục an ủi này, bỗng nhiên bước tới, nhìn nhìnchung quanh, thấy có ai, thế là sợ hãi vươn tay, bỗng dưng ôm .

      "Tránh việc về sau bị ghi thù, cái nàykhông thiệt thòi đúng ?"

      Cù Thừa Sâm mỉm cười, lát sau, mỉm cười nhàn nhạt: "Vậy sao, nhưng mà tôi còn mặc áo."

      ............Sếp, ai chỉ giở trò lưu manh thôi, người này phải là lời ác độc lại thíchgiở trò lưu manh mới đúng.

      Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu Ôn Miên, làm sao dám như vậy với sếp chứ.

      Cù Thừa Sâm nhìn động tác hốt hoảng rồi lại chủ động ôm của , hiểu được là muốn được an ủi, nên nhàng vuốt vuốtmái tóc dài của , trong chốc lát ai chuyện.

      Ôn Miên ở trong ngực mềm mại cúi đầu, chủ động ôm cũng phải là ý định ban đầu của , may mắn là nhìn thấybiếu tình xấu hổ của .

      này có lông mi rất dài và đậm, nhìn còncó chút đáng thương, Cù Thừa Sâm dường như là xúc động trong lòng, nhất thời biết làmgì, cũng may là nhìn thấy ánh mắt củaanh, nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

      "Ôn Miên, tôi cho em ba giây để điều chỉnhtâm trạng, 1, 2............."

      Cái ôm ấm áp cùng giọng điệu ra lệnh đều làm cho Ôn Miên vui vẻ, cười buông ra, sau khi tâm trạng ổn định, cổ họng vẫn còn cảm giác đau.

      Ôn Miên hiểu lắm, bình thường tính cách của vô cùng mạnh mẽ, lại hết lần nàyđến lần khác rơi nướt mắt trước mặt , giốngnhư chỉ cần ra lệnh tiếng, có thể bỏ xuống lớp ngụy trang của mình.

      Hai mươi mấy năm nay cuộc sống của cũngkhông tính là thuận lợi, số phận của có nhiềusai trái, thời vận tốt, còn gặp qua nhiềuchuyện xui xẻo như vậy, sớm hạ quyết tâmdùng khuôn mặt dịu dàng này để lừa gạt mọingười, nhưng khi ở cùng với , có cảm giác như mình trở lại làm bé hiên ngang mạnh mẽ lúc xưa.

      Ôn Miên lau vẻ lo lắng trong đáy mắt, đổi thành nụ cười ôn hòa.

      Cù Thừa Sâm dắt lên phòng tập bắn lầu hai,đến đây mới biết được, ông chủ nơi này lúc trước là bộ đội xuất ngũ, từng là chiến hữu với .

      Tuy việc buôn bận rộn, nhưng khi nhìnthấy Cù Thừa Sâm bên người dắt theo côgái trẻ tuổi, ông lập tức cảm thấy việc này rất mới mẻ.

      tích vinh quanh của trung tá Cù lúc còn là tân binh năm đó, có ba ngày ba đêm cũng hết. Tuy rằng phần lớn tân binh đềukhông biết gia cảnh của , nhưng dựa vào tínhcách cương nghị của , lại có vóc dáng phát triển, đứng trong đội ngũ người qua đường cũng có thể nhìn ra được.

      Càng cần đến cuối cùng dựa vào năng lực bản thân gia nhập nhóm bộ đội đặc chủng hạng nhất kia, còn trở thành huấn luyệnviên trẻ tuổi.

      Lúc đó bọn họ kéo nhau bàn chuyện ngườiyêu, cả đám cách nào tưởng tượng được như thế nào mới dám gả cho người quân nhân như vậy.

      Vì thế, người lính già này quyết tâm nhiềuchuyện.

      "Sếp, vợ của cậu có phải là em xinh đẹp trong tấm hình gửi đến lúc còn ở tân binhkhông?"

      Mặc dù Ôn Miên chưa thấy qua trong tấm ảnh là ai, nhưng cũng phải là mình.

      Vị trung tá này cũng vội phản bác từ "vợ ", là người trong cuộc, nhíu nhíu mày: "Mắt nhìn của hết thuốc chữa."

      Nội tâm ông chủ hồi hộp chút, ngộ nhỡ khivề nhà đôi vợ chồng son vì chuyện này mà cãinhau, phải là phá hư quân hôn của người ta hay sao? Huống chi người em trung tá Cù này đắc tội nổi.

      "Em em đừng để ý, lúc nãy là chơi thôi!"

      Ôn Miên cười lắc đầu: " có gì, sếp của chúng ta mắt nhìn rất cao, theo lời ,những người gửi hình cho ấy chắc chắn đều rất đẹp rồi."

      Bộ dạng hào phóng tự nhiên của là ông chủ càng băn khoăn: "Sếp Cù của chúng ta tác phong đứng đắn, cũng chỉ có lần, lần thôi!"

      Hai tròng mắt đen của Cù Thừa Sâm thâm trầm nhìn về phía bọn họ, chiến hữu già cả người đềurun rấy: " Xem ra, nên trở về lại với mọingười."

      Con ngươi của Ôn Miên nhìn về phía trung tá Cù cười cười, dường như cũng đem việc này để ở trong lòng.

      Ông chủ đứng bên, đột nhiên cảm thấy này chỉ xinh đẹp xuất sắc, mà còn cómột sức hấp dẫn khó thành lời.

      Cù Thừa Sâm vất vả mới đuổi được người chiến hữu kia , hai người mình vị trítương đối yên tĩnh để bắn súng. Ôn Miên nhìnthấy con ngươi đen của người đàn ông vừa nhìnthấy súng liền trở nên lạnh lẽo, bởi vì rụt rè, nên hai mắt mới sáng lên theo .

      "Cái này là mô phỏng theo S.t.g.4.4, súng trường đột kích đầu tiên trong lịch sử."

      "Ừ, Ôn Tinh trước kia còn gọi là 'gió bão gầm thét'."

      Nghe vậy, Cù Thừa Sâm nhiều lờinữa, Ôn Miên thấy nhíu nhìu mày, hiểu tại sao sếp lại mất hứng?

      vội lấy lòng hỏi: "Sếp, cho rằng để đủtư cách trở thành người tập kích, cần phảilàm gì?"

      Nếu hôm nay đổi lại là binh lính của đội trưởng Cù hỏi cái vấn đề trừu tượng như vậy, Cù Thừa Sâm nhất định đá bay người đó ra khỏiđội.

      Nhưng Ôn Miên lại luôn được hưởng thụ những đãi ngộ dành cho khách V.I.P của trungtá Cù, chút trọng điểm cho : "Nếucó thể ở những tình huống và hoàn cảnh khácnhau núp mấy ngày, học được cách ngụy trang, quan trọng nhất là phải biết đánh giá tâm lý quân địch, bởi vì lý thuyết, em chỉ cómột cơ hội nổ súng, bởi vậy, thể để phát được em."

      rất dễ hiểu, cũng là những thứ cơ bản,quan trọng nhất, Ôn Miên gật gật đầu: " Trướckia tôi hiểu, nghĩ rằng tay súng bắn tỉa đều là khí độ, tuấn tú, sau này mới biết...........thìra bọn họ là những người rất tịch mịch, đơn." dừng chút, cảm thán : "Cho nên tôithích nhất là tay súng bắn tỉa."

      Cù Thừa Sâm chuyên chú nhìn trong chốclát, thản nhiên mở miệng: "Tay súng bắn tỉa giỏicòn phải dựa vào hướng của viên đạn."

      Dĩ nhiên, tài thiện xạ của trung tá còn dựa vào tài năng bẩm sinh nữa, cho dù là bia di chuyển,bia cố định, bao giờ bắn trượt, bãn lĩnh sắc bén của thường khiến cho các em trong đội muốn cầm súng tự bắn chết mình.

      Cù Thừa Sâm giống như Ôn Tinh trước kia, kiên nhẫn chỉ nàng nhắm bắn như thế nào, bốn phía có thanh chuyện của mọi người xung quanh, cũng tính là quá yên lặng, nhưng Ôn Miên vẫn có thể nghe thấy nhịp đập liên hồi của trái tim, cách nào ngừngđược.

      Lúc này đứng rất gần , bất tri bất giác liền quan sát ngũ quan của . Khóe miệngtrung tá Cù có độ cong trời sinh, như là ýcười nhạo thản nhiên. Diện mạo của thuộc loại vô cùng hời hợt, tác phong lại có chút dàydặn sương gió, nhìn rất trang nghiêm.

      "Kêu em nhìn vào bia, em lại nhìn tôi?"

      Ôn Miên bị sắc mặc đỏ bừng, nhưngvẫn tràn đầy hưng phấn hỏi: " nghĩ là con thích súng............rất bình thườngsao?"

      Nàng cùng bạn trai cũ bao giờ cùng nhau thảo luận về vấn đề súng ống vũ trang, người đó mặc dù cũng là con ông trời giống Cù Thừa Sâm, nhưng ta lại xem mấy cái này là bạo lực.

      Vẻ đẹp của sức mạnh, ta hiểu.

      "Có chút lập dị, nhưng có gì là khôngtốt." Cù Thừa Sâm nhìn bia ngắm, thấp giọng trả lời : "Có thể có sở thích giống nhau, hôn nhânsẽ đến mức buồn tẻ."

      Xem ra vị sếp này nghiện đùa giỡn với rồi, ' ra người khiến người khác đoán ra', nghĩ.

      Ôn Miên bắn trúng vài lần, xoay người hỏi ý kiến huấn luyện viên, cười yếu ớt: "Sứcmạnh của tay còn chưa tốt lắm, phải luyệnthêm."

      Cù Thừa Sâm xong, phát Ôn Miênđang nhìn ra ngoài cửa sổ, là người đàn ông cao lớn tay cầm di động.

      Người đàn ông kia ăn mặc chỉnh tề nhìn thậtgiống Ôn Tinh, hơn nữa, ta còn đội cáinón lên, nhìn được ánh mắt, quả thậtgiống Ôn Tinh như đúc.

      Ôn Miên vẫn rất để ý người kia, nhưng mà, Cù Thừa Sâm cũng mấy quan tâm.

      xem trọng tình cảm như , rất tốt,giống như mong muốn.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: bị hôn

      Sáng sớm............khi tỉnh dậy chỉ mới 7h, tinh thần của Ôn Miên vô cùng tỉnh táo, mái tóc đenxõa tung, đến nhà vệ sinh thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

      Vài ngày trước Chu Như có đến tìm , làgiới thiệu cho công việc hành chính, tuy rằng chỉ là thử việc, chắc có thể ký hợpđồng chính thức hay , nhưng so với thấtnghiệp vẫn tốt hơn nhiều.

      Ôn Miên nghĩ rằng bây giờ có người tìm đến gây , nên đồng ý nhận công việc này.

      Nghe , công ty của Tần Đông Dương bịniêm phong điều tra, nơi cho vay treo đầu dê bán thịt chó như vậy lại có thể mọc lên ở thành phố Nam Pháp, muốn lật đổ cũng phải tốn ít công sức, Ôn Miên nghĩ nhiều,với khả năng và thủ đoạn của trung tá Cù, chọctới đúng là xui xẻo lớn.

      Đương nhiên Ôn Miên biết, Cù Thừa Sâm còn đặc biệt chiếu cố tới từng đứa thuộc hạđã khi dễ ở bến tàu nữa kìa.

      làm cùng chỗ với Chu Như, đườngcó bạn chuyện cũng náo nhiệt hơn, điều duynhất làm cho Ôn Miên mơ hồ là, phát mình chưa bao giờ lên kế hoạch cho công việc tương lai.

      Từ đến lớn, trong các bài văn đều viết muốn trở thành nữ cảnh sát trừ hại cho dân,kết quả là giấc mộng của qua thời gian lạidần bị quên lãng. Bây giờ, chỉ có thể dựavào chút quan hệ nho , thuận lợi làm việc tại công ty trang sức, nhưng mà đây có phải là công việc mà mong muốn?

      Ngồi ở ghế phụ của chiếc BMW màu bạc, vẻ mặt xinh đẹp của Ôn Miên đều bị nhăn lại thành cái bánh bao .

      "' tiểu Sâm' khó có khi rãnh được ngàylại trở về gặp cậu, sao còn đau khổ như thế? Trước kia nửa năm mới thấy được bóng dángcủa ấy lần, bây giờ mỗi lần có cơ hộiđều đến Nam Pháp, chậc chậc, cậu cũng làmay mắn."

      Nghe Chu Như trêu chọc, Ôn Miên cũng đáp lại, và Cù Thừa Sâm cũng nửa tháng gặp nhau, trong lòng có chút ngọt ngào,có phải hay , bởi vì cũng nhớ ?

      "Hai người cũng quen nhau cả tháng rồi,cậu cảm thấy trung tá là người đàn ông nhưthế nào?"

      " ngôn từ nào có thể hình dung!"

      "Vậy tính là cực phẩm rồi!"

      Ôn Miên cười cười , bạn thân bêncạnh lại tiếp tục: "Mình nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu mới hợp với tiểu Sâm. Người nhưbọn họ ngay cả ngủ gà ngủ gật cũng có thể giữvững tinh thần cảnh giác cao độ, có thể côngkích bất kỳ sinh vật nào tiếp cận! Đổi lại là mình nằm giường, cẩn thận trở thành tàn phế. Nhưng cậu khác, cậu có thế tiếp nhận được."

      Lời của Chu Như, Ôn Miên có thể hiểu được, bộ đội đặc chủng cho dù có mất ý thức,cũng mất ý chỉ chiến đấu.

      Nhưng mà, miêu tả của ấy có phải quá khoa trương rồi .

      "Nếu như cậu, vậy bộ đội đặc chủng đều phải tìm vợ có võ à? Sếp Cù có thiện cảm vớimình, là vì mình có thể chịu được sức mạnh của ấy?"

      Vẻ mặt Chu Như lướt qua tia mập mờ, có ý tốt cười: "Có chịu được sức mạnhhay phải thử mới biết được, nhưng màmình dám cam đoan, cậu nhất định hăng hái hơnngười bạn lạnh lùng cao quí trước kia."

      Ôn Miên gõ đầu ấy cái: " bậy cái gì thế."

      "Đừng có cho rằng mình đứng đắn, hai người về người cũ của nhau sao?"

      suy nghĩ mông lung.

      Bạn trước của Cù Thừa Sâm, thiếu chút nữa quên, còn có người như vậy.

      Ôn Miện muốn cho Chu Nhu, hiểu biếtcủa ấy về Cù Thừa Sâm tuyệt đối nhiều hơn .

      Cũng phải vì người phụ nữ thông minhthì cần quá so đo quá khứ của đàn ông,mà là Ôn Miên cách nào tưởng tượngđược, trung tá phong tao sắc bén như thế, trao đổi tỉ mỉ chuyện tình sử với .

      Huống chi, còn là con người kín đáo, thích kể chuyện tình cảm bản thân.

      ra chuyện của cũng tính làphức tạp, cũng phải là thể vớisếp. Ngoại trừ mối tình đầu Ngụy Tây Kiều đãchia tay gần hai năm ra, những người khác đếnnắm tay còn có.

      đợi Ôn Miên mở miệng, Chu Như liềnnhìn vào kính chiếu hậu bên xe, gắt giọng: "Anhcảnh sát giao thông, tại sao lại là ?"

      Cậu cảnh sát giao thông đẹp trai làm việc rất cẩn thận, cậu cúi chào hai , sau đó mới ra lệnh: "Dừng xe sang bên kia."

      Ôn Miên đợi Chu Như phẫn uất đem xe dừngổn định, vội vàng dò xét : "Lần trước cònchưa cảm ơn, rồi."

      Cậu cảnh sát đẹp trai sửa lại nón, cười phóng khoáng: "Việc thôi mà, vì dân phục vụ."

      Lúc ấy, cậu xuất phát từ ý thức trách nhiệm,cũng theo đến bệnh viện xem xét, phát hiệnngười đàn ông kia chiếu cố vô cùng chu đáo, liền cảm thấy mình lo lắng thừa.

      Chu Như cảm thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìnbọn họ cái: "Hai người sao lại quen biết nhau?" Hỏi xong, tức giận quay sang cậu cảnhsát: "Tôi có vi phạm luật giao thông."

      "Đèn xe bên trái của hỏng rồi, thể ra đường, biết sao?"

      Chu Như tức giận vỗ lên tay lái, lên hết kiên nhẫn: "Vừa mới hư, còn chưa kịp sửalại, sao, có ý kiến ? Ghi giấy phạt? Đến đây đến đây !"

      " nếu muốn đem an toàn bản thân ra giỡn, tôi ý kiến." Đồng chí cảnh sát giao thông giương mi cười cười, đưa cho tờ giấycầm trong tay: "Nhanh chóng sửa , tôi giúp gọi điện kêu xe tải? Hoặc là, có thể gọi cho số điện thoại này."

      Chu Như chuẩn bị tốt vô số lý do thoái thác,trong nháy mắt có đất dụng võ.

      Cậu cảnh sát giao thông chỉ chỉ mấy chữ tờ giấy: " , tôi tên là Vương Giác."

      Sau đó cậu lái xe máy rời , Ôn Miên cuối cùng cũng có cơ hội trả thù bạn tốt: "Bạn Chu à, bạn cảnh sát giao thông Tiểu Vương để ý cậu rồi kìa."

      "Tên cảnh sát giao thông ngu ngốc, mình cũngkhông hiếm lạ gì." Tuy là như vậy, nhưng Ôn Miên lại thấy Chu Như dùng ngón tay thon dài của mình, nhét tờ giấy vào hai lớp túi.

      ************

      Mùa thu ở Nam Pháp, khí hậu khô ráo, câyPhong Diệp và cây bạch quả ở đây phát triển vôcùng tốt. Sơn Minh Thủy Tĩnh, cả khu dân cư đều ngập mày vàng của lá cây rẽ quạt.

      Ôn Miên sau khi tan ca về cùng ChuNhư, mà đến địa điểm hẹn hò với trung tá Cù. Mới chỉ gặp qua vài lần, đơn độc hẹn đến nhà , nếu phải là sếp Cù thể xâm phạm, Ôn Miên dámđến chỗ hẹn.

      Mặc dù gió lạnh thấu xương, nhưng quần áo mặc rất ấm áp, áo len dày làm cho khuônmặt đỏ bừng, hai tròng mắt tràn đầy thầnthái, vô cùng xinh đẹp.

      Ôn Miên đứng trước căn hộ bốn tầng xây theo phong cách châu Âu, ấn chuông cửa, chỉ chốclát sau, Cù Thừa Sâm bước ra. còn chưa kịp thay quân phục, chỉ cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo sơmi quân đội màu xanh nhạt.

      Căn hộ này có ba phòng, nhà vệ sinh, nhà bếp, cũng tính là quá rộng. Hai năm trước Bùi Bích Hoa mua căn hộ này, là để cho con trai sau khi kết hôn dọn về ở.

      Cù Thừa Sâm rất chú trọng riêng tư cá nhân,tuy đại gia đình quan hệ hòa hợp, nhưng anhcó thói quen sống mình, sau khi kết hôn cũng thể dẫn vợ về sống chung với cha mẹ được, trung tá suy nghĩ kỹ càng rồi quyếtđịnh tận dụng căn hộ còn trống này, thuận tiệnchuyển tất cả vật dụng riêng tư của mình vào.

      Ôn Miên vào nhà, tùy ý nhìn ngó xung quanh,cả căn hộ đề được trang trí theo phong cáchgiản dị thoải mái, bảo để áo khoác lên sô pha, sau đó đưa tới cho ly trà Phổ Nhỉ, cảm ơn, cầm lấy ủ trong tay thổi thổi vài cái.

      "Bên ngoài lạnh sao?"

      "Vừa rồi tôi ở trong xe nóng đến đổ mồ hôi, cho nên lạnh."

      "Hèn chi, mặt đỏ như vậy."

      Khuôn mặt Ôn Miên nháy mắt càng đỏ hơn,nhanh chóng cùng hàn huyên vài câu, Cù Thừa Sâm đứng ở bên, cởi ra núi thắt ở cổ áo, "Lần trước có hứa với tôi, giúp tôi hỏichuyện của Ôn Tinh." đến, nhìn cười đầy thâm ý: "Tôi cho em xem cái này."

      Ôn Miên nhắm mắt theo phía sau sếp, ra ở đây còn có cầu thang dẫn xuống cái nhàkho . Cù Thừa Sâm bật đèn, ánh sáng mờmờ, bụi bặm bay lên làm cho ho khan vàitiếng, dặn chú ý dưới chân.

      Ôn Miên nhìn kỹ vách tường cũ chung quanh,bốn phương tám hướng dường như đều chấttoàn là súng!

      Cù Thừa Sâm quay đầu, nhìn giải thích:"Phần lớn đều do bạn bè tặng."

      Những đứa bạn xấu kia mỗi khi tặng súng cho còn cố ý : Trung tá Cù, nhớ giữ cẩn thận sau này cho coi trai chơi.

      Đáng tiếc, bọn họ lại dự đoán được,những món đồ chơi đó của Cù Thừa Sâm, saunày đều để cho vợ của chơi trước, còn chơi vô cùng say mê!

      " lát em nhìn thấy thích cái nào, tôi tặngem." vừa ung dung vừa chắc chắn,nhưng Ôn Miên nào dám nhận chứ.

      ", cần đâu, đưa tôi nhà tôicũng có chỗ để."

      Lúc chuyện, Cù Thừa Sâm đứng trước cái thùng da màu đen trước mặt, Ôn Miên nghiêng đầu qua nhìn liền thấy, là thứ vô cùng đặc biệt ............ súng giả?

      Cây súng bắn tỉa 95 này được bảo quản rất tốt, có lẽ là Cù Thừa Sâm rất thích nó, lên nó cóý nghĩa rất đặc biệt.

      "Đây là vinh dự do hoa dao trao tặng cho độiviên ưu tú hạng nhất............ Em lấy ra nhìn thửxem."

      Ôn Miên nghe vậy, tự mình lấy ra, báng súng có khắc bốn chữ tinh tế uy phong: Bụi Gaimàu bạc.

      Nhất thời, lòng giống như vật nặng nào đó nện vào, cảm thấy có chút rung động.

      Cù Thừa Sâm cho xem, cũng phải đểkhoe công trạng của , sau đó, đứng sau lưng , thấp giọng : "Tôi nghe được Ôn Tinh cũng từng được trao tặng cây như thế." nhìn vẻ mặt mềm mại của khi vuốt ve cây súng, trong lòng khỏi rung động: "Câycủa ấy, gọi là 'Lưu Tinh màu đỏ'."

      Trong đôi mắt Ôn Miên lẫn lộn rất nhiều chuyện cũ.

      Năm đó, mới mười tuổi, trai dẫn chơi súng đồ chơi, bắn BB lên phố, làm nhữngcon chim sẻ cây bay hỗn loạn............ ấy luôn làm cho cười, mặc làm nũng, để sôi nổi theo làm cái đuôi , mặtÔn Tinh luôn chứa đựng nụ cười rực rỡ, vĩnhviễn cũng thể quên được, bởi vì từ mất tình thương của cha, nên gần như luônỷ lại vào người trai lớn tuổi này.

      ôm cây Bụi Gai màu bạc, nỗi cảm độngkhông thể diễn tả lấp đầy lòng . tốt, vào giây phút này, mọi oán giận, trách móc đềuđược thay đổi bằng thứ tình cảm khác, côcảm thấy vô cùng tự hào đối với Ôn Tinh.

      Vẫn có những người như thế, luôn giữ vững sứ mệnh vinh quang, hy sinh cả gia đình và sinh mạng, chỉ để bảo vệ quốc gia, tạo dựng nghiệp.

      Từ đầu tới cuối, Cù Thừa Sâm chưa từng cắt đứt bộ dáng trầm tư của Ôn Miên, chỉ lẳnglặng khuôn mặt nhìn nghiên của , chờ bìnhtĩnh trở lại.

      "Sếp, lúc mới bắt đầu tập luyện tháo vàráp súng cũng thấy nhàm chán sao?"

      "Ừ."

      Dĩ nhiên, lúc đó trốn ở trong chăn luyệntập mấy ngày liền, ký túc xá luôn tràn ngập mùimáu tươi, ngón tay biết bị linh kiện củasúng vạch lên bao nhiêu vết rách.

      Ôn Miên mím môi, xoay người, tay đưa súng giả cho : "Có thể làm lần cho tôi xemđược ?"

      Người khác hẹn hò đều là trước hoa dướitrăng, bọn họ tốt rồi, hẹn nhau ở trong nhà lắp súng.

      Cù Thừa Sâm dọn dọn sạch chỗ trống bàn, nhìn thấy, lộ ra đôi mắt u ám: "Nhìn cho kỹ, đừng có chớp mắt."

      Ôn Miên luyến tiếc chớp chớp mắt.

      Toàn bộ quá trình, từ tháo dỡ đến lắp ráp, độngtác của người đàn ông cực nhanh, hoàn toàn thể dùng mắt thường để nhìn , thậm chí còn hoài nghi mình nhìn thấy ảo giác sinh ra do động tác quá nhanh của tay .

      Ôn Miên vui mừng giống như tìm thấy đượcbáu vật, cười với người đàn ông thể tinnổi này: " là người có tốc độ nhanh nhất trong đội đúng ?"

      Cù Thừa Sâm cũng giấu diếm: "Độitrưởng đội hai nhanh hơi tôi 0,2 giây."

      Ôn Miên còn muốn tiến đến nhờ chỉ bảo bíquyết, dưới chân bị vấp cái rương cũ mà téngã, trung tá vội vàng vươn tay đỡ lấy , Ôn Miên bị ôm làm cho cõi lòng rung động, chút suy nghĩ thốt ra: "............ xin lỗi."

      Bởi vì ở trước mặt luôn như vậy.

      hạ mi mắt, bộ dáng phục tùng.

      Cù Thừa Sâm thân mật thưởng thức khuôn mặt trắng mịn bóng loáng của , khóe môi lên chút ý xấu.

      "Sau này cần xin lỗi, cứ như vậy ." xong, nhân lúc ánh mắt còn mê mang, tay của bóp chặt cằm , bổ sung câu: "Còn nữa, tôi cũng xin lỗi."

      Khi đó Ôn Miên còn biết, động tác nắmchặt cằm của về sau lại trở thành thói quencủa trung tá Cù.

      Bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn , nụ hôn ấm áp tập kích đôi môi cánh hoa của , Ôn Miên e lệ định lui về phía sau, lại bị tiến lên bước ôm chặt vòng eo, khóa lại phạm vi hoạt động của .

      vén tóc dài vai của ra, cánh tay khẽ vuốt làn da mê người của , nụ hôn quyến luyến môi, lúc dịu dàng, lúc mạnh mẽ.

      "Cảm giác thế nào?" Giọng ràng của anhmang theo vui vẻ, kèm theo chút khàn khàn khiêu gợi, cảm giác nên lời. chóng mặt suy nghĩ, khi trung tá mắng người, có phải hay cũng có giọng mê người đến vậy?

      Người đàn ông hôn từ cạn tới sâu, làm cho hô hấp chậm rãi của dần nhanh lên, Cù Thừa Sâm ép lên bàn, có chỗ trốn, nụ hôn và giọng của cùng lúc mê hoặc , khiến chủ động vòng hai tay lên , lưuluyến buông.

      Nhìn ánh mắt mờ mịch của Ôn Miên với cánh môi đỏ sẫm, cuối cùng sếp cũng cảm thấy hài lòng.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Hơi ấm của


      Thế giới tình giữa nam và nữ, vốn là nơi quy tắc quân nhân đáng được nhắc đến, chỉ nụ hôn cũng có thể làm cho những quy tắc luôn được duy trì hoàn toàn thay đổi.

      Ngày hôm sau, trong giờ làm việc Ôn Miên nhận được điện thoại của Cù Thừa Sâm, vốnkhông cần phải lén lút chuyện, nhưng nghĩđến chuyện xảy ra ở căn hộ ngày hôm qua, côvẫn mặt đỏ tai hồng đứng lên.

      Giờ khắc này, dường như quan hệ của hai người mới có dấu hiệu xác định ràng, ÔnMiên cũng bắt đầu do dự bây giờ có nên tiến thêm bước hay ?

      Thân phận và bối cảnh của Cù Thừa Sâmkhẳng định rằng tình cảm này thể kéo dài, chỉ cần hôn nhân ổn định, hơn nữahiểu biết của về cũng còn rất ít.

      Mặc dù như thế, đáy lòng Ôn Miên vẫn vôcùng ngọt ngào, ràng phải mối tình đầucủa nữ sinh, nhưng vẫn bị nụ hôn theo lẽ thường của làm cho choáng váng.

      May mắn là lúc ấy sếp vô cùng bình tĩnh, khianh hôn , giống như người nhàn hạ, tự đắc, mặt còn có nét tươi cười thản nhiên,hỏi có muốn đem mấy cây súng này về nhà ngắm nghía hay ?

      " có thể ra ngoài nghe điện thoại nhanhvậy sao?"

      Biện pháp giữ bí mật của hoa dao rất nghiêm khắc, Cù Thừa Sâm lại là trung đội trưởng, càng phải biết làm gương cho người khác: "Bây giờ có ở căn cứ, ở quân khu."

      Nghe được vẻ buồn rầu trong giọng củaanh, Ôn Miên nhịn được nở nụ cười:"Sếp, binh lính của lại gây chuyện hả?"

      "Ừ, tối hôm qua có hai binh lính trong nhómhuấn luyện đánh nhau."

      "Vậy............ đuổi bọn họ rồi à?"

      "Có đuổi người."

      Những binh lính này người nào cũng là quânnhân ưu tú được tuyển chọn từ khắp cả nước,tràn đầy khát vọng và lý tưởng, ai cũng đềumuốn ở lại 'hoa dao', chứng minh năng lực bảnthân, cũng là tranh giành để góp chút sức lựcphục vụ quân khu.

      Chắc hẳn người bị mất tư cách quân nhânkia còn rất trẻ, ra trung tá Cù cũng muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra,nhưng cũng có nguyên tắc của mình.

      Ôn Miên sợ đề tài này thích hợp, nên dám tiếp, Cù Thừa Sâm đợi lát, phá vỡ khí trầm mặc: "Em có ý đồ gì?"

      " có............em phải là làm việc hay sao?"

      "Vậy em tiếp tục làm việc ?"

      Thấy Cù Thừa Sâm muốn gác điện thoại, ÔnMiên vội vàng ngăn lại: "Khi nào có thể trở về?"

      xong liền thầm mắng mình quá xúcđộng, đều tại thời tiết tốt!

      Mùa thu là mùa vấn vương phiền muộn và nhung nhớ, ngay cả hai người bọn họ cũng cóchút lưu luyến.

      Tâm tình của Cù Thừa Sâm cũng tốtlắm, chắc chắn ấy trách làm nhiễuloạn quân tâm.

      "Nhanh thôi, đợi đến khi đợt huấn luyện caođộ này chấm dứt."

      "Ừ, vậy chú ý an toàn."

      Sau khi gác điện thoại, Cù Thừa Sâm nhìn độiquân ngay ngắn ngoài cửa sổ, từng đội ngũ hìnhvuông thao trường hô khẩu hiệu huấn luyện khắc khổ, thể tác phong nghiêm chỉnh và kỷ luật trong quân đội.

      Lúc trước, con đường này là do tự mìnhchọn, vất vả đến mức sống bằng chết, đâu phải ai cũng muốn chọn con đường nhàng, rộng rãi để , lại cố tình làm trái,đơn giản chỉ vì muốn làm ngườiđàn ông gặp chuyện ôn cũng bình thản xem như có việc gì, mà muốn trở thànhmột quân nhân chân chính.

      Sau khi Cù Thừa Sâm trở thành tay súng bắntỉa, rất kiêng kị hai từ 'khắc tinh', giờ lại có chút buồn cười.

      nghĩ, kia có lẽ chính là khắc tinh của .

      Lấy chuyện tối qua mà .

      Trung tá vốn nghiên cứu kế hoạch huấnluyện tân binh, trước mắt là các loại tài liệu về lắp ráp súng ống, chiến thuật tâm lý, ngôn ngữ vùng biên giới, vũ trang dưới nước....

      Bên trong phòng là ngọn đèn lờ mờ, sửng sốt nhớ lại cảnh tượng hôn môi với dưới tầnghầm, độ nóng cơ thể , cảm giác mái tóc dài lướt qua ngón tay ...........

      Chỉ là cái hôn lại có thể khiến cơ thể lần nữa nổi lên phản ứng, may trung táđang ở phòng đơn của ký túc xá, khó tránh khỏi phải lúng túng, xấu hổ.

      "Báo cáo đội trưởng!"

      Cù Thừa Sâm nhíu mày, vẻ mặt tốt, là ai xui xẻo đụng vào họng súng của ?

      Người đàn ông than hơi dài, làm cho dụcvọng nhanh chóng biến mất, sau đó cườikhổ đứng dậy, ngoài cửa trừ đội phó A Tườngđang đứng, còn có hai người vừa được chọn vào quân dự bị.

      "Đội trưởng, 819 và 830 đánh nhau, mời anhhạ lệnh xử lý!"

      Cù Thừa Sâm sau khi nghe đội phó kể lại, nhìn về phía hai sĩ quan cấp úy kết thù với nhau đãlâu kia, "830, cậu có đánh trả ?"

      "Có............."

      "Người đánh trước đuổi khỏi đội, người còn lạitrừ 20 điểm."

      819 phục, trừng mắt nhìn , hai tay nắm chặt.

      Dù sao cậu ta cũng là người vừa mới gia nhập, hoàn toàn hiểu được ở đây mệnh lệnhcủa đội trưởng là hết, cậu ta hề biếtkiêng dè huấn luyện viên lạnh nhạt, vô tình làtrung tá Cù.

      "Tại sao chứ? Là 830 khiêu khích tôi trước."

      " chuyện với đội trưởng trước tiên phải hô'báo cáo'." A Tường thay đội trưởng nhà mìnhgiáo huấn cậu ta, "819, người ra tay trước là cậu!"

      "Báo cáo! Tôi muốn gặp đại đội trưởng! Các có quyền đuổi tôi!"

      "Cậu nhiều quá, đừng có lải nhải giống như đàn bà! Đây là mệnh lệnh! Mau trở về thu thậphành lý!"

      A Tường thét lên với 819 xong, người kia nhìn về phía khuôn mặt nhìn nghiêng làm cho ngườita khó chịu cực độ của trung đội trường, ma xui quỉ khiến thế nào lại ra quyền, công kích về phía .

      Cù Thừa Sâm hí mắt, xoay người lại, vẻ mặt biến đổi, ánh mắt sắt lạnh giống như con dao có thể dồn người ta vào chỗ chết, hung hăng đánh vào bụng 819 chút lưutình, bộ đội đặc chủng đánh nhau vốn là vô cùnghung hãn, chút bản lãnh này khiến chongười khác tò mò.

      "Vẫn còn muốn biết nguyên nhân tôi đuổi cậu?" Trung tá tay kẹp cổ người nọ, lạnh nhạt : "Đều tiên, tôi là huấn luyện viên, muốn trở thành binh lính của tôi, điều đầu tiên phải làm, chính là nhớ kỹ tên của tôi. Tiếp theo, cậukhông khống chế được cảm xúc của chính mình, còn tập kích huấn luyện viên, ai dám nhận cậu? Là bộ đội sao có thể vung nắm đấm về phía vềhuynh đệ cùng vào sinh ra tử với mình?"

      A Tường đứng bên cạnh thầm than, quả nhiênlà con nghé con biết trời cao đất rộng, tráilại những người lính dày dạn như bọn bọ, từ xưa tới này, luôn tin tưởng đội trưởng giống như tin vào Xuân ca.

      Phải biết rằng, hoa dao so với bất kì bộ đội đặc chủng nào khác đều đặc biệt hơn, tất cả những gì Cù Thừa Sâm làm, đều khắc khe nhất, lãnh khốc nhất, lưu tình huấn luyện bọnhọ, chính là để cho bọn họ dù có căm thù mình, cũng phải chết oan uổng chiến trường, trong nhiệm vụ.

      Đó cũng là nguyên nhân vì sao Cù Thừa Sâmkiên quyết đuổi 819 ra khỏi đội ngũ, khôngthể mang theo oắt con vô dụng chịu chết, càng gánh vác được sống chết của bất kỳ người nào.

      Người nọ ôm bụng, đứng lên nhìn Cù Thừa Sâm bằng hai tròng mắt lạnh như băng, chà xát khóe miệng, rốt cuộc hốc mắt nổi lên tầng hơi nước: "Tôi vì lần lựa chọn này, chuẩn bịgần hai năm, hai năm............ "

      Cù Thừa Sâm phải tôn trọng bọnhọ, mỗi quân nhân rời khỏi nơi này đều là người đàn ông đáng để nhân dân cảm thấy kính nể. Nhưng mà, cậu bé này tuổi còn rất trẻ, ngay cả khái niệm bộ đội còn chưa hiểu hết, hoàn toàn đáng được thông cảm.

      Ba người trong phòng bỗng nhiên cảm thấy runrẩy trận, cặp mắt đen của trung tá giốngnhư ở trong hầm băng: "Tìm chỗ chônmình , đừng đứng ở đây khiến người khác mấtmặt."

      A Tường ngoài miệng đáp ứng, nhưng tronglòng lại yên lặng kháng nghị: Đội trưởng thân ái,hai người bọn họ đánh nhau, vì sao lại đem tôira làm vật hy sinh.

      ************

      Thời điểm Ôn Miên tan ca trở về, tòa nhà cùng tiểu khu xảy ra hỏa hoạn, nóc nhà khói đặc cuồn cuộn, đứng ở bên ngoài, trùng hợp thấy nhân viên cứu hộ và nhân viên phòng cháy chữacháy sơ tán mọi người.

      bóng đen chạy ra từ đám cháy trong tiếng kinh hô của mọi người, ta đem đứa trẻ ba tuổi giao cho cảnh sát, động tác thong dong giống như trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

      Người đàn ông kia nâng tay áo lên lau mặt, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, dùng ngón tay bấm dãy số.

      Hình ảnh quen thuộc in vào sâu trong đáy mắt, Ôn Miên nhất thời muốn rời khỏi.

      Người đàn ông mặc cái áo nhung màu đen,quần áo người làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của cơ thể, cơ bắp cuồn cuộn thua gì quân nhân còn tại ngũ.

      Trừ lần đó ra, còn đội cái nón len đặctrưng, vẻ mặt mờ mịt đè thấp giọng , tránhkhỏi đám người vây xem.

      "Có hộ dân cư bị rò rỉ khí than ngoài ý muốn, tình hình cụ thể còn phải đợi báo cáo củabọn họ, đúng, nhân vật mục tiêu mất tungtích, hành động theo dõi gián đoạn." Cùng lúcđó, dư quang khóe mắt phát được người xa lạ, thân hình thẳng tắp nhìn chằm chằm, "Ngày khác lại tiến hành điềutra............vâng, báo cáo hết."

      Người đàn ông cúp điện thoại, thẳng về phía Ôn Miên.

      Ôn Miên cảm thấy cả kinh, mạnh mẽ lui vềphía sau vài bước, nghĩ có nên cúi đầu bỏchạy hay , đối phương mở miệng trước:"Lại là ?"

      còn nhớ ? Chẳng lẽ xem là ngườikhả nghi? Ôn Miên đành lễ phép cười cười.

      "Lại nhận nhầm?" Ngừ khí của tốt,nhìn sâu trước mắt: "Ánh mắt cônhìn tôi, rất kỳ quái."

      Ôn Miên vội vàng nhận sai: " xin lỗi, bởi vì lúc nãy thấy động tác bấm số củaanh............rất quen thuộc."

      Mặt của người đàn ông vẫn như cũ chút thay đổi, Ôn Miên nhận ra được cảm xúc trong mắt ta có ý cười và thân thiện, là trái ngược hoàn toàn với Ôn Tinh.

      "Bộ dạng của rất giống trai tôi." Sợ đốiphương cho rằng mình lung tung, lấy ra tấm ảnh chụp chung với Ôn Tinh trong cặp da,đưa ra trước mặt : "Làm phiền rồi, ngạiquá."

      Người đàn ông giữ im lặng, con ngươi ở trênngười đánh giá vài vòng, đột nhiên hỏi: "Côsống ở tiểu khu này?"

      "Đúng vậy."
      "Trong thời gian tới phải cẩn thận." lát sau mới thấp giọng : "Có kẻ sát nhân,bốn lần đều ra tay với đối tượng nữ tóc dài."

      xong, còn chỉ chỉ mái tóc dài mềm mại phiêu dật của Ôn Miên, làm cho Ôn Miên cóchút sợ hãi trong lòng.

      "Cảm ơn, tôi biết."

      Bên cạnh có người dùng tiếng Mĩ kêu :"Revolver, search end."

      Tả Luân, kết thúc điều tra.

      Người đàn ông ngoại quốc, tóc vàngmắt nâu, áo gió màu nâu nhạt làm nổi bật thânhình lực lưỡng.

      ra ấy tên là Revolver, Tả Luân, cũng chính là súng ngắn có ổ quay.

      Đây là loại súng lục cỡ , chắc là có rấtnhiều người từng nghe qua, Ôn Miên cũng thích, bởi vì nó rất đẹp.

      Sợ quấy rầy người khác làm việc, cũngkhông kịp chào hỏi, liền chạy nhanh biến mất trước mặt bọn họ.

      ra tâm tình Tả Luân tốt, nhìnchằm chằm bóng lưng ôn nhã kia vài lần, lâu sau khẽ 'a' tiếng, mới chậm rãi thu tầmmắt về, rời khỏi trường cùng đồng .

      Ôn Miên cho dù ngu ngốc cũng có thể khẳngđịnh, vị Tả tiên sinh này thân thủ chắc chắnkhông tệ, suy nghĩ lát, lẽ là cảnh sát?

      Ít ra , cũng là người làm công việc trị an.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: tham lam



      Sau khi hỏa hoạn kết thúc, Ôn Miên xem báo Tân Văn Đạo, nhưng đó nhắc đến kẻ sát nhân, kinh ngạc, lẽ tin tức này bị cảnh sát phong tỏa?

      Nhưng thời gian sau cũng là gió êm sóng lặng, cũng để việc này ở trong lòng.

      Cù Thừa Sâm có , đợi đợt huấn luyện caođộ này kết thúc được nghỉ, nhưng lại chậmhơn hai tuần so với dự tính của .

      Những binh lính tham gia huấn luyện gần năm ngày trời chỉ được ngủ mấy tiếng, Cù Thừa Sâm mặc dù là huấn luyện viên, nhưng muốn đối phóvới đám sói con quỷ quyệt kia, cần phải cẩn thận từng bước.

      Kết quả, đội hai phát sinh cố thương vong ngoài ý muốn trong khi huấn luyện, tham gia lễ truy điệu, viết báo cáo, lại kéo dài thêmmột ít thời gian.

      Ôn Miên biết huấn luyện thường ngày ở hoa dao luôn có giới hạn mức thương vong, đây phải là nơi để chơi trò quân , những người có thể lưu lại đều xuất sắc, dũng mãnh, bọn họ sợ máu chảy, sợ hy sinh.

      Cái mà hoa dao rèn luyện chỉ có thểchất và ý chí quân nhân, mà còn có tinh thần quân nhân cao cả.

      Lần đầu tiên Ôn Miên cảm nhận được, ra cái chết ở gần như vậy.

      Loại cảm giác này rất kỳ lạ, có lẽ mỗi người đều có tâm lý trốn tránh, đến khi xảy ra cố, mới thể nhìn thẳng đau lòng này.

      thừa nhận, bản thân bắt đầu sợ hãi, sợmất .

      Cù Thừa Sâm đột nhiên hỏi trong điện thoại:"Lần trước em có muốn xem bộ phim,có muốn ?"

      Ôn Miên nghe thấy giọng của khànkhàn, sợ quá mệt: "Nếu sếp khỏe, emcho phép ngủ giấc trước."

      Người đàn ông cười sao, lại vội vàng : "Vậy cần tới đón em, em đón xe tới rất nhanh."

      Cù Thừa Sâm cười chút: "Được, lát nữa gặp."

      may, khi Ôn Miên ra đến cửa trời đổmưa to, tình trạng giao thông rối loạn, vội vàng chạy đến rạp chiếu phim, bị những chiếcxe chạy ngang qua bắn đầy nước vào người.

      Khi Ôn Miên bước vào đại sảnh, thểnghi ngờ, toàn thân ướt đẫm, quần áodính đầy vết bẩn lấm tấm lớn giống nhưnhững vết mực, món quà trong tay vốn muốn tặng cho em trung tá, đáng tiếc lúc ở trênđường bị hai đứa trẻ đụng ngã, thê thảm đếnkhông thể nhìn được.

      Khi Ôn Miên nhìn thấy trung tá Cù, hận cái động để trốn, cúi đầu đưa qua cho cái hộp giấy: " em thíchăn bánh ngọt sữa tươi của Hồng Bảo Thạch."

      đợi người đối diện lên tiếng, lạithành khẩn nhận lỗi: "Em cẩn thận làm rơi ............, có ăn đồ ngọt ? Chúng ta cùng ăn được . Còn nữa............Thực xin lỗi, là lỗi của em, em khôngnên đến trễ."

      Ôn Miên biết trung tá Cù rất coi trọng giờ giấc,binh lính của người nào dám đến trễ đều bị phạt cởi hết quần áo lên núi chạy việt dã.

      "Trời mưa làm cho đường cao tốc xảy ra cố mất nửa ngày, em xuống xe cẩn thận............quần áo dơ, lúc chạy đến đây bánhngọt còn bị hai đứa đụng phải............ " Saukhi xong, cười khổ: "Xem ra, còn chưa có đổi vận."

      Cù Thừa Sâm nhìn , mặt còn có vẻ tươi cười, thanh vẫn khàn khàn: " nghĩđến mưa lớn như vậy, về sau nếu gặp phảichuyện này, cần chạy như vậy."

      câu trấn an, làm cho cảm thấy vuimừng.

      Ôn Miên khỏi bật cười: "Em cũng khôngbiết sao lại như vậy, chỉ cảm thấy............nghĩmuốn chạy nhanh chút."

      Cù Thừa Sâm ngẩng người, khỏi cảm thấy ấm áp, cảm động.

      Trung tá mặc quân phục phẳng phiu, khôngdám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn quân hàm trênquân phục của , "Ôn Miên, tình cảnh ngàyhôm nay với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rất giống đúng ?"

      Ôn Miên cảm thấy mặt mình sắp khôngtốt, gần như sắp khóc, nhưng lại cố gắng giữ vẻ mặt nhẫn nại, làm cho tìm được bóng dángnăm đó của .

      Trung tá Cù đột nhiên dùng thanh trầm thấp đọc: "In delay there lies no plenty, Then come kiss me, sweet and twenty, Youth's a stuff that will not endure."

      Kéo dài phí thời gian, thời gian nhiều,tuổi 20 đẹp đẽ, mời tới hôn ta, cỏ héo dương(cây dương) khô, tuổi trẻ dễ qua.

      Đó là câu thơ của Shakespeare mà Ôn Miênviết trong thư tình.

      Bên ngoài rạp chiếu phim mưa như trút nước,bỗng nhiên, như đợt thủy triều cọ rửa trínhớ ngày xưa của bọn họ.

      Nhớ ngày đó, mối tình đầu của Ôn Miên, là đàn học hai khóa Ngụy Tây Kiều.

      Ở trường học ta có thành tích xuất sắc vượt bậc, ít trường đại học đến chủ động mời về học, thậm chí còn có sáng tác bài hát cho , hát rằng là mộtđoạn cong giữa minh nguyệt, nguyệt hướng Tây Kiều.

      Ôn Miên cũng làm rất nhiều chuyện mà thiếu nữa thường làm, trong số đó, chính là gửi thư tình, khi đó ngốc nghếchnghĩ, làm như vậy đổi được vị trí nhoi trong lòng .

      Ngày kỉ niệm thành lập trường, rất nhiều học sinh tốt nghiệp đều được các thầy mời vềtrường, Ngụy Tây Kiều thay nhà trường đem về rất nhiều giải thưởng ở các cuộc thi hùngbiện, sáng tạo..., cũng chấp nhận lời mời thamdự.

      Điều tiếc nuối duy nhất là, cơn mưa to kéo dài cọ rửa ngôi trường trung học trải qua lịch sử trăm năm, lúc đó có chạy vào cửa, chú ý phía trước bùn đất ẩm ướt, lòng bàn chân trượt cái, ngã sấp xuống trước mặt người xa lạ.

      tốt, mặt dính toàn bùn đất, lá thư tìnhnắm chặt trong tay cũng hoàn toàn bị hủy.

      "Đứng lên được ?"

      Thanh từ tính thanh dật, vang lên giữa cơnmưa lớn, hơi hơi giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt khí khái dưới ô.

      Khi đó chưa xem qua ảnh chụp, biết là thần tượng bí mật của Chu Như, Cù ThừaSâm.

      khẽ cắn môi, chậm rãi đứng lên, gương mặt đen đen, ủ rũ rất giống con mèo bị ướtmưa.

      "Đợi lát." Người kia nhặt lên lá thư tình nhăn nheo, bẩn thỉu: "Cầm lấy ."

      bé xấu hổ và giận dữ, mái tóc ngắn dính sátvào hai bên tai, " châm chọc tôi đúngkhông?"

      Nghĩ lại, Cù Thừa Sâm khỏi cảm thấybuồn cười, thực ra, vừa rồi bé này bị bêu xấu ở trước mặt , còn tưởng rằng đứng lên khóc lóc chảy nước mắt, nhưng tại lại có thể kiềm chế tất cả cảm xúc, duy chỉ có khuôn mặt ra nét hồng mềm mại.

      "Nếu ta thích nhóc, từ chối nhócchỉ vì là thư tình bị bẩn."

      Nhưng lại đủ tin tưởng vào bảnthân mình, càng khỏi đến việc toàn thân dính đầy bùn lầy, " đừng xen vào việc của người khác!"

      Người kia quả chưa bao giờ nghĩ lo chuyện bao đồng như thế, làm cho cảm thấykinh ngạc.

      Mà khi thấy ánh mắt ngập nước của lộ vẻdo dự, Cù Thừa Sâm vẫn quyết định tiếp: "Tôi chưa từng nhận được thư tình, nếu đổi lại là tôi, nhất định cảm động."

      Tốc độ chuyện của nhanh khôngchậm, còn mang theo độ ấm.

      Đôi mắt để lộ vài tia nghi hoặc: "Anhđừng lừa tôi, đẹp trai như vậy chưa từngnhận được thư tình sao?"

      " có."

      Đây là , từ trước đến nay tính tìnhnghiêm túc, thường tiếp xúc với bạn nữ.

      tóc ngắn rốt cục cùng cười rộ lên, cảngười lộ ra khí chất thễ diễn tả, đôi mắtchứa đựng hương vị ngọt ngào, như đóa hoalan nở rộ giữa trời mưa.

      "Hứ, vậy bức thư này cứ giữ , dù sao tôi cũngkhông thể đưa cho ấy được."

      Cù Thừa Sâm cười cười, mà xui quỷ khiến thếnào lại nhìn thêm chút, giống như trongphim 'lão kiều đoạn'.

      Màn mưa mông lung, bóng dáng gầy yếu kiêungạo của càng lúc càng xa.

      Sau này, Ôn Miên lại viết cho Ngụy Tây Kiều bức thư tình khác, còn về chuyện hai người làm sao quen biết, đương, đó là chuyện lúc vào đại học.

      Ngày kỷ niệm thành lập trường đó, Ôn Miên còn bắt gặp bên cạnh Cù Thừa Sâm có mộtngười đẹp học cùng khóa với Ngụy Tây Kiều, côta kéo cánh tay , hai người chắc chắn là đôi nhau cuồng nhiệt, có lẽ đến để tham gia hoạt động với ta.

      Sau này, trải qua vài năm trắc trở, bọn họ độc thân, gặp lại nhau.

      Cái gọi là duyên phận, đúng là có thể gặp nhưng thể cầu.

      Ôn Miên thả lỏng tinh thần, phát gặp được người đàn ông này, ân huệ ông trời ban cho , có những tai nạn gặp phải mấy năm này, đều đáng giá.

      Còn đối với Cù Thừa Sâm mà , đây là cơ hội muộn nhiều năm.

      thích có tên và tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, cũng thích mặt mày cong cong,khóe môi cứng cỏi như muốn cùng thế giới đốiđịch.

      Mặc dù hôm nay có chút biến hóa làm cho người ta kinh ngạc, bọn họ bỏ qua lần, muốn lại bỏ qua lần nữa.

      Cù Thừa Sâm đón lấy hộp giấy trong tay Ôn Miên, nhìn về đôi mắt vốn lạnh nhạt lại nổi lêngợn sóng của : "Bánh ngọt lần sau chính em tự mình đưa." chậm rãi với : "Đợiđến lúc dẫn em về gặp ba mẹ."

      Ôn Miên nao nao, ngừng suy nghĩ, nhẹnhàng : "Được."

      ************

      Chuyện Ôn Miên nhận lời theo Cù Thừa Sâm về nhà gặp trưởng bối, cũng có nghĩa khoảng cách để tiến đến hôn nhân cũng chỉ còn bước ngắn.

      Vì thế, Ôn Miên cố ý nghe ngóng tin tức về gia đình họ Cù, sau khi điều tra xong khả năng chịuđựng của lại tăng thêm bậc.

      Nhà họ Cù là gia đình quan quân sớm biết, nhưng ai biết gia cảnh của mẹ trung tá Cù lại bình thường đến vậy, phải biết rằng nhà họ Bùi lúc trước cùng với lão Mao giànhchính quyền, hai gia tộc ' nghiệt' như vậycòn kết thông gia, người thường làm sao dámđối mặt với gia đình như thế.

      hiểu vì sao, Ôn Miên đối với họ 'Bùi'này luôn có chút sợ hãi.

      "Sao cậu đột nhiên lại quan tâm đến nhữngchuyện đó?" Chu Như cười gian ôm lấy bả vai : "Chẳng lẽ trung tá muốn cậu hiến thân chobộ đội?"

      Ôn Miên muốn giấu cũng giấu được:" ấy muốn dẫn mình gặp người trongnhà."

      "À, mẹ Bùi rất dễ sống chung, khó ở chỗ bác Cù........... trước kia nếu tư lệnh CùViễn Niên ở nhà, mình liền dám qua chơi."

      Chu Như xong, Ôn Miên rũ xuống giốngnhư quả cà tím, buồn cười suy nghĩ, nếu lúc trước trúng số được tốt, ít nhất giá trịcon người cũng được ngàn vạn, đáng tiếc sau đó trai lại mất tích, thể biết được đáp án.

      Ôn Miên nhìn giống như tiểu nhân tùy tiện: " Có phải bây giờ cậu còn lưu luyến người ta nữa?"

      "Cũng phải, tại người trong lòng của mình, diện mạo phải giống như ánh mặt trời, tính cách thông minh, còn phải thành , cóthể thương, chiều chuộng mình, thường làm cho mình vui vẻ............."

      Ôn Miên nghe xong, vẻ mặt nhịn đượccười: "Hình như mình nhớ từng gặp qua người đàn ông này."

      "Có sao? Ai vậy?"

      Bị ấy hỏi đến thiếu chút nữa phum ra mộtbúng máu, Ôn Miên thực chịu nổi con nhóc này, còn phải là cảnh sát giao thông Tiểu Vương kia hay sao!

      Chu Như còn chưa nhận ra, nhìn bốn phíaquanh các đồng nghiệp làm việc, giọng với Ôn Miên: "Cậu lo lắng cái gì, đờinày người có tiền có quyền chịu lấy cậu khôngchỉ có nhà bọn họ."

      Nghe Chu Như xong, Ôn Miên đành phải cười khan hai tiếng. Ngày đó nhận lời Cù ThừaSâm phải là xúc động nhất thời, thậm chíchuyện quân hôn này, cũng suy nghĩ kỹ càngrồi.

      sớm ngưỡng mộ trung tá Cù, huống chi còn là bộ đội đặc chủng, nhà họ Cù khôngphải là danh môn vọng tộc bình thường, nhà làmquân nhân tất nhiên có nhiều quy củ, nhưng rõràng, trong nhà chỉ còn và mẹ, có chuyện gìcũng có thể tìm được người khoan dung.

      Hơn nữa, trung tá Cù có thể thay và mẹ hỏi thăm tin tức trai, cũng sợ Tần Đông Dương đến trả thù, đòi nợ.

      Năm nay cũng hai mươi mấy, vấn đề lậpgia đình thể kéo dài nữa, càng nóiđến bất cứ lúc nào cũng có khả năng trởthành kẻ thất nghiệp. Ôn Miên tìmđược lý do từ chối Cù Thừa Sâm............,lý do duy nhất có lẽ do đủ nhiều, côkhông đến mức gả cho được, đổi lại là người khác cũng thế thôi.

      Nhưng lý do này, phải rất mong manh, rất ngây thơ hay sao?

      Cho đến bây giờ chưa bao giờ xem trọng tình hơn sinh mệnh, cho dù còn chưa xác định được sau này mình có gặp được người như thế hay .

      Nhưng ít ra, đối với Ôn Miên mà , có thể cho trách nhiệm và hứa hẹn, hẳn là nên thấy đủ, dù sao làm người cũng thể quá mức tham lam.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :