1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 60: mất tích


      Ôn Miên xách theo hành lý đơn giản, khi xuất trước cửa đại viện dành cho thânnhân. Cù Thừa Sâm đút hai tay vào túi, dưới cái mũ quân đội là gương mặt giỏigiang và thâm trầm, quân phục được là vô cùngphẳng phiu, khóe miệng mơ hồ lên nụ cười, tuấn đến mức khiến cho người ta quên cả hô hấp.

      Tiểu Ngô nhấn còi cái, ló đầu ra khỏi cửasổ, cười hì hì : "Chị dâu, đưa chị đến đâyan toàn, nhiệm vụ của em cũng hoàn thành rồi, em trước đây."

      cảm ơn với cậu nhóc kia xong, xoayngười liền thấy bóng dáng cao lớn gần trong gang tấc, hơi khẩn trương, nhưng nhiềuhơn là kích động.

      Cù Thừa Sâm nâng tay, lau những vệt nướcmắt mặt Ôn Miên. chật vật cúi dầu,chân tay luống cuống tự lau cho mình.

      Cũng biết từ lúc nào, chảy nước mắt rồi.

      Khóe môi của thượng tá tiên sinh hơi cong lên,"Làm sai cái gì rồi à? Khóc có ích lợi gì,
      nhanh chóng viết bản kiểm điểm .”

      Lúc này Ôn Miên mới nín khóc mà cười, CùThừa Sâm nắm tay , nếu phải e ngại ở bộ đội ảnh hưởng tốt, sớm ôm chặt lấy này vào ngực, thảra rồi.

      Nhận lấy cái túi của , tâm tình của vợ cũngđiều chỉnh rất nhanh, giờ phút này con ngươixinh đẹp khẽ mỉm cười: “Tả Luân kêu em mời ta uống cà phê, em nhường cơ hội này lại cho .”

      Bước chân của người đàn ông khựng lại mộtchút, ánh mắt nguyên do nhìn sang, Ôn Miên ra vẻ hối tiếc thở dài hơi: “Nhưng thế cục trước mắt có vẻ căng thẳng, nên tiếpxúc nhiều với ta, em chỉ có thể khuyên anhta về nước sớm chút.”

      “Em có vẻ đắc ý nhỉ.”

      Cù Thừa Sâm vuốt hai má của , vừa vặn bịĐại Khuất và Chuột ngang bắt gặp, chào quânlễ với bọn họ.

      “Chị dâu, lâu rồi được gặp chị, mọi người rất nhớ chị!”

      “Em còn muốn uống nồi canh củ sen hầmxương lần trước của chị dâu….”

      Ôn Miên xấu hổ, lòng thầm nồi canh lúc trước là do bạn cũ của sếp đem tới mà, cười cười, hỏi, “Tôi thấy thời tiết rất nóng, nên có mang theo bao đậu, làm canh đậu xanhướp lạnh cho các cậu được ?”

      Hai sĩ quan cấp úy vui mừng hớn hở, khôngngừng, càng thêm bày tỏ cảm kích với ngườichị dâu dịu dàng, săn sóc này, chọc cho Cù Thừa Sâm muốn bay qua đạp hai người bọn họ cái.

      Cù Thừa Sâm còn mơ hồ nghe Chuột hỏi phóđội trưởng mới nhậm chức câu: “Bị say sóng nên ăn cái gì để trị?”

      Đại Khuất ném cái liếc mắt qua: “Khôngphải đội trưởng rồi sao? Khạc, khạc cho thành thói quen, cho dù muốn ói cậu cũng phảiđứng ở thuyền mà ói!”

      Sau khi từ biệt chiến hữu của Cù Thừa Sâm, tiếp tục về hướng ký túc xá, Ôn Miên cúi đầu suy nghĩ ý nghĩa đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ,ai ngờ, vừa mới bước vào cửa, môi bị đoạt quyền khống chế.

      Người đàn ông dán vào cánh môi dịu dàng của , tùy ý vuốt ve, đầu lưỡi chui sâu vào miệng của . Ngực của bị đốt lên đám lửa , cổ họng khát khô, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn ra. Mà lại như con dã thúmuốn ăn sạch con mồi.

      Cuối cùng, nụ hôn rơi vào nửa bên má của , “Rất muốn sao?”

      Ôn Miên rất nghe lời gật đầu cái, sắc môiđỏ tươi, sóng mắt lay động, có quá nhiều lờimuốn với , chỉ là, giờ gấp,bọn họ có cả buổi tối để từ từ tán gẫu.

      ra , mới đầu thượng tá Cù cũng muốn bình tĩnh, đáng tiếc chống lại đượcánh mắt muốn lại thôi của nhóc này.

      “Sherry đúng là được bọn họ phái nằm vùng, lúc đó, ấy bị tổ chức kia phát và bắn chết.” Ôn Miên lại nghĩ tới gì đỏ, bổ sung thêm,“Tả Luân còn , mặt của người đàn ôngnổ súng có vết sẹo.”

      Thượng tá Cù kinh ngạc nhíu mày, trong lòng hơi rung lên.

      Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, người đàn ông kia vì sao phải bắn chết nữ điều tra viênFBI kia? Chẳng lẽ vì muốn nhận được tin tưởng của tổ chức?

      thể nào, hành động này khỏi cóchút cực đoan.

      Ôn Miên hồn nhiên hề biết tâm tư củaanh, phối hợp ôm lấy bả vai của người đàn ông, dựa vào lồng ngực rắn chắc của : “Sếp, xem của em rốt cuộc thế nào, năm trămvạn này nếu thực ấy cho em, vậy phảisử dụng thế nào?”

      Cù Thừa Sâm sửng sốt chút, sau đó cườinói: “Tùy ý em.”

      Ôn Miên rũ mắt xuống, lên tiếng.

      Người đàn ông nghe chuyện gọi điệncho Tả Luân, nên cằn nhằn cũng cằn nhằn rồi, nhưng những điều này phải là nguyênnhân chủ yếu viết lá thư kia, cũng phải nguyên nhân Ôn Miên vội muốn gặp .”

      “Cù phu nhân, tới bộ đội chỉ là để thương lượngchuyện gia tài với ? còn gì nữa?”

      biết khúc mắt của , mình thể tháo gỡ được nên mới nhất định tới đây gặpmặt, điều này khiến cho Ôn Miên kiên trì được nữa, chóp mũi chua xót, nhất thời có chút nên lời.

      “Mấy ngày nay em xem tin tức, cộng với mấybình luận web, em khống chế được những ý nghĩ tốt trong lòng.”

      ngẩng đầu, phát ánh mắt của Cù Thừa Sâm bình tĩnh hơn bình thường, khóe miệng hơi cười nhạt.

      Xem , mặc dù chữ, nhưngcô vẫn có thể phát , lần huấn luyện này bất luận là đến đâu, cũng đơn giản chỉ là huấn luyện, mà có thể là vì quốc phòng.

      “Cù Thừa Sâm, tại sao cái thế giới này, phải cóchiến tranh chứ?”

      “Em nghĩ như thế có thể hiểu, nhưng là quân nhân, thể nghĩ như vậy.” Thượng tá nhìn vào ánh mắt vụt sáng của , trong đôi mắtđen có cảm giác ươn ướt: “Bọn phải thời thời khắc khắc sống trong cảm giác nguy cơ, mà loại trạng thái này tồn tại bởi vì thế cục luônbiến hóa ngừng.”

      Ôn Miên thể nghi ngờ là người nhiệt tình nước, thể chịu được khi tôn nghiêm và vinh dự của tổ quốc bị người khácgiẫm đạp, chỉ hận thể trước mặt nhữngkẻ có mưu xấu xa muốn cướp đoạt lãnh thổcủa nước mình, hung hăng tát bọn họ vạnbạt tay.

      Nhưng, chiến tranh lại phải thứ mà hyvọng nhìn thấy, những người dễ dàng kêu gào đánh , đánh , căn bản hiểu được đằng sau chiến dịch, cái giá phải bỏ ra cho hy sinh cao đến mức nào, đáng sợ đến mức nào, huống chi, cái mà bọn họ muốn mất nhất có lẽ chính là người thân của mình.

      “Vậy có say sóng hay ?”

      Cù Thừa Sâm nghe ra ý dò xét của , khôngkhỏi bật cười: “Ôn Miên, đừng suy nghĩ nhiều, 70% thời gian của bọn đều là huấn luyện ởđây, em biết sao? Từng binh sĩ của bộ binh, ngay cả Hoa dao của bọn đều có tư tưởng tranh ganh đua với nhau, nhưng với hảiquân hoàn toàn khác.”

      đúng là khác nghề như cách núi, có thể hợp tác với đội quân tiên phong của đơn vị khác, kỳ thực đây là rèn luyện thể tốthơn.

      Biểu cảm của Cù Thừa Sâm vừa trầm tĩnh, vừa nghiêm túc, rất vui mừng, có thể cùng vợ mình tâm những suy nghĩ trong lòng nhưnhững người bạn, “Trọng điểm quốc phòng trong tương lai là ở hải phận, chúng ta cũng cầnphải thức thời.”

      Chuyện này Ôn Miên biết, đất mất còncó lục quân giành lại, nhưng biên giới đườngbiển, thể chừa lại chút đường lui nào.

      Cù Thừa Sâm mím môi, ngón tay di chuyển bàn tay , giống như phác họa đườngbờ biển mỹ lệ: “Nhất định phải tăng cường kỹ năng mọi mặt, bởi vì, quốc thổ, tấc cũng được thất thủ.”

      Cho dù sinh trưởng trong bụi gai, cũng phải tìmkiếm con đường chiến đấu chính nghĩa thiêng liêng.

      Nhưng mà cho tới bây giờ, vấn đề tôn nghiêmvà lãnh thổ quốc gia, căn bản thể lý, càng có con đường thứ hai để , chỉ vìchúng ta là người Trung Quốc.

      5000 lịch sử, bọn họ gánh vác, bọn họ phải tiếptục gánh vác!

      Tâm thần hơi loạn, Ôn Miên nhớ tới nhữngngười bạn mạng của , còn có bạn học đãxuất ngoại, khỏi cảm thán: “Nếu nhữngngười đó biết, còn có những chiến sĩ bảo vệ Tổ quốc đáng như các , nhất định ra những câu “thực hy vọng mình là người Trung Quốc” như thế…. , ngườinói ra những lời này xứng được nhữngquân nhân ưu tú như các bảo vệ.”

      Cù Thừa Sâm trấn an : “Những người tốtnhất, ưu tú nhất, nhất định rời bỏ lòng trung thành dành cho Tổ quốc của bọn họ.”

      Sau khi bạn biết được mặt tối của nó, vinh nhụcvĩ đại của nó, vẫn có thể thương sâu sắc, muốn rời , đây mới thực là tình .

      Ôn Miên nhìn người đàn ông của mình, nhấtthời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đến cùnganh có bao nhiêu ngoan cường, thân hìnhđứng thẳng của , bờ vai rộng lớn của , giống như dãy núi thể sụp đổ, lúc cầm súng bắn tỉa lên, có thể lạnh lùng, sắc béngiống như lưỡi dao.

      Năng lực của ai có thể đoán trướcđược, nỗ lực của cũng có ai có thểtưởng tượng được.

      Có đôi khi, Ôn Miên chỉ hận mình thể đứng bên cạnh , cùng bàn chuyện xa vời, chỉ giới hạn ở trang bị vũ khí của quân lính, tài chính chiến tranh, vũ khí hạtnhân… còn có thể cùng nhau tham dự những nhiệm vụ huấn luyện tuyệt mật, chia sẻ nguyhiểm và nỗi đau. Đây đều là những chuyện màchỉ có chiến hữu mới có thể làm được.

      Cù Thừa Sâm nhìn khuôn mặt đầy vẻ mất mát của vợ, há có thể đoán được tâm tư củacô, dấu vết cười , sau đó hỏi: “Trong thư phải em còn hỏi mộtchuyện hay sao, cần đáp án nữa à?”

      Ôn Miên tạm thời thể nhớ tới, thượng tá đành phải nhìn chằm chằm vào , mở miệng:“Miên Miên, cho rằng đời này khôngthể có người nào, người khác đếnlay động tín ngưỡng của ta, thậm chí cả trung thành của ta.” Quân hàm quânphục của người đàn ông khắc sâu vào đáy mắtcô, dừng lại chút: “Khi đó gặp được em, cũng chỉ dựa vào thiện cảm và mến, nghĩ những thứ này cũng đủ đế cưới emrồi.”

      nhóc bừng tỉnh đại ngộ, ra sếp muốn bày tỏ khác nhau lớn nhất giữa và Thi Thiến Nhu? cũng vòng lớn nha, phải quân nhân đều chú trọng “Nhanh,ác, chuẩn” sao?

      “Cho nên nếu thực gặp phải chuyện gì, chọn… tình , đúng ?”

      Đối mặt với lời chất vấn sắc bén của Ôn Miên,Cù Thừa Sâm cũng thành gật đầu cái,trước mặt quốc gia, vinh dự, bộ đội, tình yêuhoàn toàn có thể bỏ qua.

      Tình vĩ đại chỉ có thể dâng hiến cho quốc gia, cho lòng trung thành. Cù Thừa Sâm khôngphải là người đàn ông lãng mạn, xem lợi ích quốc gia lớn hơn hết thảy.

      Mãi đến khi bọn họ kết hôn, chân chính sống chung với , người đàn ông khỏi suy xét lại tình này, cho tới bây giờ đều mêhoặc cách khó hiểu.

      Tất cả nhận thức đều dễ dàng bị nàylàm cho đảo lộn, ra điều quan trọng trong tình phải là bạn ai, mà là người bạn , có thể cho bạn thế giới với diệnmạo hoàn toàn mới hay .

      Từ đó chỉ nghĩ càng phải đối xử tốt với , tốt được.

      Cù Thừa Sâm đến đây, rốt cuộc Ôn Miên cũng nhịn được nữa, thân hình mềm mạixông lên, ngàn vạn lời đều chuyển đến mộtchỗ, phải là cố ý chạy đến bộ đội để cầu xin vuốt ve, an ủi hay sao?

      “Em để cho phải lựa chọn, em đềubiết hết, như thế còn được sao.”

      Ôn Miên gối mặt vào vai , ngày đó khi ởbệnh viện với , cho dù muốn đến đâu, làm chuyện gì, vẫn chờ đợi .

      Hiếm khi Cù Thừa Sâm thấy được vợ mình chủđộng như thế, nếu lúc này mà còn “chờ mộtchút, lúc này chưa được” đó chính là nỗi nhục của đàn ông, nhất thời, trong thân thể của đội trưởng chúng ta tràn đầy năng lượng, lập tứcmuốn bộc phát!

      Đôi chân mặc quân phục để lên thân thể mềm mại của vợ , tách hai chân ra, đầu gối gấp khúc, hung hăng hôn này, cườiđến ngọt ngào, giống như trái đào vừachín.

      Người đàn ông như vậy, sao có thể khôngkiêu ngạo, mà như vậy, sao có thể thương!

      Ôn Miên và sếp lăn qua lăn lại giường.Ngày hôm sau, nhân viên trực đêm cho các chiến hữu trong đội, đội trưởng Củ của chúng tađã có sức đề kháng để liều mạng, là may mắn của quân ta…

      *****

      Tuy rằng, thượng tá Cù huấn luyện hải quân ở Đông Hải, nhưng khó tránh khỏi việcnhớ thương người vợ đầu quả tim. Lúc nàychỉ sợ ngay cả cuộc điện thoại ngắn anhcũng gọi được. Tiểu Ngô là thân tín bênngười Cù Viễn Niên, Ôn Miên có việc nhưng lạingại nhờ cậu ta giúp đỡ, vì thế Cù Thừa Sâm cố ý nhờ vả người, kêu đối phương có rãnh thìđến giúp chị dâu làm chút chuyện.

      Đương nhiên, vạn nhất nếu gặp phải điều traviên Tả, người này cũng có năng lực giải quyết.

      Xuất phát từ sở thích cá nhân của Cù Thừa Sâm, thích gọi người này là "Tiểu Phương" sau đó bình tĩnh chờ đối phương xù lông. Mà thực tế, tiểu Phương tài hoa vừa được điều đến làmphó đội trưởng trung đoàn đặc công của Cụccông ta ở thành phố Nam Pháp lâu, tên là Giang Hoài Phóng.

      Trước đó, vụ án bắt cóc xảy ra ở trường quốc tếcủa Ôn Miên, chính là do đội tinh của bọn họ phụ trách công tác giải cứu. Sau này đượcthượng tá Cù giới thiệu, hai người cũng coi như quen nhau, chủ yếu nhất là Giang Tiểu Phươngkhông chỉ có bộ dạng tàn bạo, mà còn có da mặt đủ dày, miệng đủ đê tiện.

      Hôm nay Giang Hoài Phóng cố ý hẹn xemphim, là tiện thể còn dẫn theo hàng xóm.

      Ôn Miên biết gì, từng nghe dẫn vợ, dẫn con , dẫn bạn ...... Thậm chí còn dẫn theo mẹ, chỉ là chưa từng nghe xem phim còn có thể dẫn hàng xóm!

      Bọn họ hẹn gặp nhau đường, người đàn ông vừa gặp tâng bốc Ôn Miên: "Chị dâu, lại đẹp ra nha!"

      Ôn Miên được khen ngợi biết phải trả lời thế nào, dứt khoát dời tầm mắt sang vị "hàngxóm" của Giang Hoài Phóng, nháy mắt hiểu rồi.

      này bộ dáng tươi mát, buộc kiểu tócđáng , tươi cười thoải mái, thấy hai người bọn họ mặt áo T-shirt cùng màu, Ôn Miên cười, "Mặc đồ tình nhân....."

      " phải." này trừng mắt liếcGiang Hoài Phóng cái, quay đầu giải thích với Ôn Miên, "Là mua riêng."

      Giang Hoài Phóng cũng để ý, đùa giỡnkhuôn mặt của , "Còn mạnh miệng? phải thích tôi lâu rồi sao?”

      Gia Nhân đỏ mặt lên, nhìn ta chằm chằm, phản bác. “ thích tôi có.”

      Ôn Miên cũng còn cách nào đối với đôi nam nữ kỳ quái này, họn họ vừa vừa ,"Tiểu Phương, Cù Thừa Sâm còn giờ muốn gặp lần còn khó hơn lên trời, thìra là bận đương?"

      "Ngược lại tôi nghĩ, sáu mươi mấy ngày tôi được nghỉ phép rồi." Giang HoàiPhóng cắn chặt răng, oán giận tên kia tới cả chuyện nhàm chán như vệ sĩ cũng bắt ta tới làm, " đây làm đặc công vất vả đến cỡ nào, phải đeo đôi găng tay bị ngâm nát trong mồ hôi,mỗi phân tiền đều là tiền mồ hôi nước mắt."

      Ôn Miên bước đến trước cửa quán ăn nhanh dừng lại, "Tôi toilet, chờ chút."

      Giang Hoài Phóng gật đầu, lườm bêncạnh cái, Gia Nhân để ý, hâm mộtrong lòng : "Người em của may mắnthật đấy, cưới được người vợ vừa xinh đẹpvừa ôn nhu như thế."

      "Cảm ơn lời ca ngợi của , bất quá tục ngữ có , cây củ cải cái hố." Đường đườngđội phó đội đặc công nhướng mày với .

      Hai người đợi lát, cũng thấy Ôn Miên bước ra, nhưng ở con đường cách vách lạicó chiếc xe tải chạy ra.

      Đặc công Giang vô ý đảo mắt qua cái, nhất thời sắc mặt cứng đờ!

      "Cầm giúp tôi ." Đưa vé xem phim trong tay cho Gia Nhân, người đàn ông phản ứng mau lẹ,được huấn luyện nghiêm chỉnh, giống như mộtcơn gió xoáy, còn chưa thấy , ta đãchạy xa vài trăm mét!

      Ai biết được xe thẳng đường hềgặp đèn đỏ, Giang Hoài Phóng biết thể đuổi kịp, thở gấp mấy hơi, trong lòng nhắc lại vàlưu bảng số xe vào trong trí nhớ, lấy điện thoạidi động ra chuẩn bị gọi cho trung đoàn.

      ta thề ta muốn đánh những người kiađến mức mẹ ruột cũng nhận ra! Cư nhiêndám cướp người ngay dưới mí mắt ta?!

      -- Con bà nó, kỳ nghỉ của ông đây lại bị ngâmnước nóng rồi!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 61: Chiến trường của


      Tình thế trước mắt có chút bất lợi.

      Ôn Miên bước ra khỏi toilet, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn cảnđường lại. Phản ứng đầu tiên của là bình tĩnh lại, nhìn bọn họ chăm chú rồi hỏi: "Cóchuyện gì sao?"

      " chủ chúng tôi muốn mời tới ngồi mộtchút, uống chén trà." người đàn ông vẻ mặthung dữ trả lời .

      "Thực xin lỗi, bạn của tôi còn ở....."

      Lời của Ôn Miên khiến cho trong hai người tức giận, sắc mặt trầm xuống: "Côchủ chúng tôi , bà ấy quen biết trai ."

      Ôn Miên liền sửng sốt, nhưng cũng địnhcứ u u mê mê mà theo bọn họ như thế, khiếncho người đưa tay muốn nắm lấy vai , ÔnMiên khó khăn lắm mới tránh thoát được.

      Đối phương cũng thương hương tiếc ngọc chút nào. Phía dưới lớp quần áo là cơ bắp rắn chắc của người đàn ông, túm chặt lấy tay , muốn cố định Ôn Miên vào tường.

      Nhưng nghĩ tới, Ôn Miên đúng là khôngsợ cánh tay bị trật khớp, hung bạo xoay người muốn trốn thoát, nhắm ngay hạ thân của đá cước, khiến đau đến mức phải dừngđộng tác lại!

      "Con mẹ nó, được nhúc nhích! Khuyên đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!" Tên cònlại biết lấy con dao ra lúc nào, đặt lên cổ Ôn Miên.

      Chung quy là đấu lại với binh khí lạnh, lại nếu đánh nhau cũng phải là đối thủ của hai người này, Ôn Miên đành phải đưa tay chịu trói.

      Đáng tiếc phải là bộ đội đặc chủng, thể bẻ nát còng tay thành mì sợi.

      Dưới cái nhìn chăm chú của những người khôngbiết chuyện, Ôn Miên theo hai người họ ra cửa sau, leo lên chiếc xe, vừa rồi trong lúcdi chuyển bị bịt mắt bằng miếng vảiđen, trước mắt tối đen, xe chạy lâu bắtđầu xóc nảy, xung quanh còn có mùi xăng, bọn họ thận trọng chuyện với nhau, cũng khôngtiết lộ quá nhiều tin tức cho .

      Ôn Miên cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, túi xách tùy thân sớm bị tịch thu, giờ chỉ có thể kỳ vọng Giang Hoài Phóng có thể làm gì đó.

      "Các người muốn gì?"

      Có người trả lời, "Muốn giúp chúng tôi làm chút chuyện."

      Ôn Miên thấy kinh sợ trong lòng!

      Bởi vì, tiếng mềm mại phát ra từ bên cạnh, ngồi bên cạnh trẻ tuổi!

      *****

      Trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao,ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mộtngười đàn ông mặc áo đen chui đầu, quần dài đãbị cởi .

      Thiệu Tử Doanh quỳ trước mặt ta, đôi mắt to đen như mực lộ ra vẻ quyến rũ, giơ taynắm giữ vật thể giòn xốp còn ngủ say này, nhàng xoa nắn.

      Vẻ mặt khiêu khích, động tác lớn mật, giống như đứa trẻ giày vò kẻ địch mà nó nhậnđịnh.

      "Thiệu Tử Doanh, đừng đùa." Người đàn ông nghiêm mặt , khuôn mặt tuấn có vết sẹo nhàn nhạt, vắt ngang mi tâm.

      Bàn tay bé khuấy động qua lại bộ vị trọngyếu của ta, Thiệu Tử Doanh ngẩng đầu cười nhìn ta: "Em thích nghe gọi em như thế."

      người chồng chất vết thương, cái mông rắn chắc được che đậy vểnh lên. ta nhưđang ở trong bộ phim bom tấn của Mỹ, mỗi cử chỉ, động thái đều tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

      Đôi mắt của Ôn Tinh lạnh lùng mà nghiêm nghị, muốn dùng sức đẩy ra, ai biết này bỗng dưng cuối đầu, nhét vật tượng trưngcho nam tính cứng lên của vào trongmiệng.

      ngẩn ra: "Đừng cáu kỉnh, bỏ ra."

      Kỹ thuật của ta được xem là tốt, thậm chí còn có vài phần ngây ngô, nhưng rõràng biết gì này lại cố gắng lấy lòng , khiến trong lòng người đàn ông dâng lêncảm giác thương hại, sống lưng tê dại trận.

      Ánh mắt sâu xa kia, rốt cuộc cũng nhuộm lênmột tầng tình dục nhàn nhạt.

      Bàn tay của Ôn Tinh đặt lên bả vai của Thiệu Tử Doanh, khỏi dùng sức, nhận đượcsự đồng ý của , lại càng cố gắng dùng sứckhuấy động vật trướng nóng trong tay.

      Dần dần, vật nhô cao kia run run vài cái, phunra dòng dịch màu trắng, đắc ý nở nụ cười.

      Người đàn ông rút tờ khăn giấy, hỏi : "Cả ngày đâu thế?"

      " cần xen vào." Thanh của ThiệuTử Doanh truyền ra từ buồng rửa mặt, " còn là vệ sĩ của em nữa."

      "Lần này về nước cùng em, là vì bảo vệ an toàn cho em, vạn nhất xảy ra chuyện gì......"

      Thiệu Tử Doanh ra, vòng quanh ngườiđàn ông: " lo lắng cho em sao?"

      chỉ mặc bộ nội y tình thú mỏng bằng tơđen, dáng người hấp dẫn lộ ra sót chỗnào, cánh tay mềm mại quấn quanh cổ .

      Ôn Tinh nhíu mày, mặt vẫn có biểu cảm gì, "Buổi tối còn có việc phải làm, em đừngcó chạy mình, qua vài ngày nữa nên về Cuba."

      Thiệu Tử Doanh ngồi giang chân chiếc giường lớn rộng rãi, cảnh xuân giữa đùi lộ ra sót chút gì, trong đôi mắt trắng đen ràng ngoại trừ vẻ động lòng người, còn có chúthồn nhiên ngây thơ.

      Người đàn ông quay lưng lại, cởi cái áo chui đầu còn sót lại, tiện tay lột sạch quần áo trênngười.

      Ánh mắt dõi theo cơ thể phập phồng của , trong miệng thào: " nghĩcái gì?"

      Ôn Tinh sửng sốt, động tác trong tay vẫn tiếp tục.

      "Em thấy mấy ngày nay có hơi tậptrung, ngày giỗ của người kia sắp đến, nhớ ấy sao."

      quay đầu, vẻ mặt kiên nhẫn, lạnhlùng trả lời: "Có thể đừng hỏi những vấn đềkhông có ý nghĩa này được ?"

      Kỳ phụ nữ đều rất nhạy cảm, Thiệu Tử Doanh có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của người đàn ông này, quả thươngnữ điều tra viên FBI kia.

      Bất quá, và cha lại có cách nghĩ rất giống nhau, chưa bao giờ tin người đàn ông này tựtay nổ súng bắn chết Sherry.

      "Còn nữa, phải đợi đến khi người ta chuyển thứ đó của em đến đây. Ba em vẫn chưa đồng ýchuyện của hai ta, lúc này em ở đây bị nhữngngười đó bắt được nhược điểm."

      Mắt thấy ta định đóng cửa cánh của buồng rửa mặt lại, Thiệu Tử Doanh tức giận giơ khuôn mặt nhắn trắng bệch lên, rống : "ÔnTinh! Đến cùng là có ý gì? giờ thăngchức nhanh quá, chê con của tên bán ma túy là em đủ nhìn sao?"

      Người đàn ông nhắm mắt lại, như bị lời củacô làm cho bừng tỉnh, đành phải đến trước mặt , thần sắc dịu xuống, "Thựcxin lỗi, mấy ngày nay hàng hóa giao cho xảy ra chút chuyện, giờ phải nghĩ cách.... tâm tình tốt, giọng điệu có hơi cau có."

      Ôn Tinh ôm vào ngực, suy nghĩ trong mắt hỗn loạn, ngoài miệng lại có ý dỗ dàng: "Em ngủ trước , nếu trở về sớm, đến với em."

      xong, nắm lấy cằm , Thiệu Tử Doanh trừng mắt nhìn , vẫn gì, người đàn ông đành phải nghiêng người hôn lên cánh môiđỏ bừng của , "Nghe lời."

      "Em , Ôn Tinh."

      "Ừ."

      Nếu ép buộc , vĩnh viễn luôn đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi như vậy.

      Ra khỏi phòng khách sạn, Ôn Tinh xoa xoa mi tâm, ngón trỏ và ngón giữa nhấc lên điếu thuốc, im lặng dựa vào tường lát, muốn suy nghĩ ràng những chuyện trong đầu.

      Trông mong lâu như thế vẫn chưa đến ngày kết thúc, còn có những nỗi nhục, những mạng người nên hy sinh...... Đây là tội lỗi mà cả đờianh cũng trả hết, cũng là chiến công màanh sợ hãi nhất.

      Trong lòng như có tảng đá đènặng, mỗi phút mỗi giây đều phải sống rất vấtvả.

      Hai thuộc hạ của cha Thiệu Tử Doanh từ phía trước tới, Ôn Tinh chợt bừng tỉnh, ném mẩuthuốc lá trong tay xuống, nhìn chớp mắt về phía trước.

      Ngũ quan của tuấn, nhưng đường cong của cằm luôn siết chặt khiến cho người ta có cảm giác bị uy hiếp, cộng với vết sẹo nhàn nhạtkia, nên rất có tiếng cũng có miếng trong giớihắc đạo.

      Người đàn ông ra khỏi khách sạn, quay đầu nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng .

      Lương tâm của , còn cắn rứt .

      *****

      Ôn Miên ở trong căn phòng yên tĩnh, bịt mắt bị người ta tháo xuống, bên tai chỉ cótiếng máy điều hòa hoạt động, nhìn khắp bốn phía, phát chỉ là căn phòng bình thường, tuy rằng hoàn cảnh được như khách sạn cao cấp, nhưng cũng đến mứcdơ dáy bẩn thỉu.

      trong những người đàn ông bắt cóc khỏiquán ăn nhanh tới, là tên đầu trọc.

      "Em , em đói bụng sao? Đến đây, ăn chút gì trước ."

      đặt mâm thức ăn lên đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Ôn Miên, mắt lộ ra tinh quang,cánh tay đầy lông định chạm vào người !

      Ôn Miên sốt ruột tránh , vội lui về phía sau: " làm gì? Đừng động tay động chân!"

      Tên đầu trọc lấy con dao ra, thét to trướcmặt : "Thành chút ! phải chỉcùng tao vui vẻ thôi sao, trung trinh như thế cóthể đáng giá được mấy đồng?"

      Ôn Miên muốn chết, nhưng cũng cho rằng chỉ có con đường hiến thân này mới có thể cứu mạng.

      Nếu ngay từ đầu bọn họ muốn bắt để làm nhục, vì sao còn phải cung cấp điều kiện tốt như thế để nghỉ ngơi? Thậm chí còn trói , chẳng lẽ đều là để hành hạ , chà đạp cho tốt, có cần thiết ?

      Bất kể như thế nào, dù sao Ôn Miên cũng phải nghĩ biện pháp đối phó với tên đầu trọc này .

      "Đừng có kêu tôi là "em ", chồng tôi chỉ dùngmột ngón tay cũng đủ khiến tàn phế cả đời!"

      Tránh lưỡi dao sắc bén, Ôn Miên bước lên đỡ, động tác chưa xong bổ sung thêm cước, tên đầu trọc hoàn toàn tránh, côthuận thế lại đá thẳng lên đầu gối của , vài lần ra quyền đều đánh trúng chỗ hiểm của , nhưng vẫn chưa hết giận!

      Ai ngờ tên đầu trọc kia bị trúng mấy quyền,ngược lại càng hưng phấn, đột nhiên giơ khuỷu tay lên, bị ăn đòn, ngực co rút đau đớn, Ôn Miên cắn răng cái, dồn toàn lực vào đầugối thúc cú vào bụng tên đàn ông.

      Tên đầu trọc lảo đảo cái, cả người bị đánhngã nhào đất, cái ót đập vào góc của thànhgiường, lần này là hoàn toàn lâm vào cảnh ngộ bất hạnh!

      Ôn Miên thuận lợi đoạt lấy con dao, đè lênđất, khống chế lực đạo, lưỡi dao lậptức dính máu, giọng điệu có vài phần căm hận:"Đừng nhúc nhích!"

      Lúc Thiệu Tử Doanh bước vào, chính là thấymột màn như thế, đánh giá Ôn Miên, hét vớitên đầu trọc: "Cút ."

      Tên đầu trọc chật vật bò dậy, Thiệu Tử Doanh nhếch miệng, vỗ tay với : "Nice job."

      Con ngươi thanh nhã của Ôn Miên híp lại, mặt tràn ngập cảm xúc chán ghét, Thiệu TửDoanh như bắt được tia say mê hấp dẫn rấtgiống Ôn Tinh.

      xinh đẹp tóc dài, vừa cứng vừa mềm này,quả nhiên cũng bình thường.

      " khen sai rồi." giờ chỉ có ở trước mặt Cù Thừa Sâm, Ôn Miên mới có thể trở nên ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng như nước.

      yên lặng giấu con dao dính máu vào túi, nghiêm mặt nhìn trước mắt, Thiệu Tử Doanh cực kỳ bắt mắt, giống như món trang sức thể thiếu trong ngày Giáng sinh, ngôisao chói sáng nhất cây thông Noel.

      Chỉ là, khuôn mặt tươi sáng như thế, lại nhưkhông có chút tinh thần.

      " bắt tôi đến, muốn làm gì?"

      Thiệu Tử Doanh ra hiệu bảo ngồi xuống, sau đó vẫy vẫy tay, vệ sĩ nhàng đóng cửa phònglại.

      "Tôi nghĩ nếu bắt , ít nhất của thế kéo dài kế hoạch của ấy."

      ..... ấy?

      Ôn Miên phỏng đoan, " Ôn Tinh?"

      Thiệu Tử Doanh gật đầu, giữa trán ngập trànmây đen: "Nếu ấy nguyện ý từ bỏ, cũng tiếp tục đóng kịch để nương nhờ cha tôi, tôi có thể quan tâm đến tất cả mọi thứ, theo ấy."

      "Tôi hiểu, ấy mất tích lâu như thế,cũng bởi vì để ấy ?!"

      "Đương nhiên phải." Con ngươi của Thiệu Tử Doanh tối vài phần, nhìn ra được rất để ý đến người đàn ông kia: "Tôi biết ấy luôn ở lại chỗ này là vì cái gì, chỉ là, tôi quan tâm."

      ngẩng mặt, kiên quyết lại bi thương: "Tôithích ấy, cho nên tôi chỉ để ý, ấy có thích tôi hay ."

      Ôn Miên dở khóc dở cười.

      trai của , lưu vong biết bao năm tháng,có lẽ còn nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh cùng đường, mẹ giấu khóc sưng cả mắt vào đêm khuya, ngày đêm khẩn cầu Ôn Tinh bìnhan......... Giờ đây rốt cuộc cũng có thể tin vào tin vui ấy còn sống, thậm chí chỉ cần ngườitrước mắt này đồng ý, bọn họ có thể gặp nhau!

      Nhưng hết lần này tới lần khác, Thiệu Tử Doanh vẫn cứ rối rắm với chuyện thích hay khôngthích. Đúng rồi, ấy có thể tùy hứng làm bậy,thậm chí còn nắm giữ quyền sinh sát của .

      Ôn Miên điều chỉnh cảm xúc, cắn môi hỏi ta: "Đến cùng là ai? Ôn Tinh muốn đánh ngãcha ?"

      ", ấy muốn đánh ngã tổ chức khủng bố quốc tế có quan hệ buôn bán với cha tôi."Trong lòng Thiệu Tử Doanh dâng lên cảm giác vừa đau vừa chát: "Dã tâm của ấy quá lớn, có phải ?"

      Ôn Miên biết, ấy muốn lợi dụng mình đểngăn ấy lại, muốn để ấy tiếp tay làm việc xấu.

      "Tôi thương ấy, tôi muốn ấy chết." Lông mi Thiệu Tử Doanh run run, lòngbản tay nóng bỏng: " ấy thương như vậy, giúp tôi chứ, Ôn tiểu thư."

      Ôn Miên quả thể trơ mắt nhìn Ôn Tinh hy sinh.

      Mấy năm nay chút tin tức của ấy, nhưng cũng vì cho rằng có thể nhìn thấyngày ấy trở về, mới sống quá đau khổ,chung quy cũng vì quá nhớ ấy mà thôi!

      Nhưng cũng xem qua quá nhiều hy sinhanh dũng, còn có cảnh tượng các chiến sĩ, đám lính ngồi ở hành lang bệnh viện, gào khóc rơi lệ, muốn phải khuyên Ôn Tinh từ bỏ thếnào chứ?

      có bất kỳ ai muốn ấy hy sinh cả!

      muốn cho Thiệu Tử Doanh, đừng tưởng rằng tôi với là cá mè lức, chỉ cầncô buông lỏng cảnh giác chút, tôi chạytrốn.

      Ôn Miên hỏi ta: " giờ tôi ở đâu? Bằng để tôi với ấy....."

      ", tôi thể để cho hai người gặp mặt." Thiệu Tử Doanh đánh vỡ ảo tưởng của , thản nhiên : " là đứa em quan trọng nhất của ấy, Ôn Miên, tôi làm bị thương, chỉ cần ở lại đây vài ngày, chờ chuyện giữa tôi và ấy được giải quyết."

      Ôn Miên thầm cười ta trong lòng, ta xem chuyện này quá mức ngây thơ rồi,những thứ liên quan đến thành bại trong tay Ôn Tinh, chỉ sợ bọn có cách nào tính được.

      Khó trách người ta thất bại lớn nhất của người cha, chính là sinh ra đứa con gàibẫy cha mình.

      Lúc này, ai cũng thể thấy, có bóngngười lặng lẽ đứng trong màn đêm, ta mặc trang phục màu đen, ánh mắt dừng lại ở cửa sổđang sáng đèn, đôi mắt lóe ra hàn quang, lại giống như mang theo nhung nhớ.

      *****

      Mặt trời sắp lặn.

      Hôm nay trong phòng họp của trung đoàn đặccông thành phố Nam Pháp, có đặc biệt xuất hiệnvài nhân vật lớn.

      Lúc trước Cù Thừa Sâm đường đến Đông Hải bị mệnh lệnh triệu hồi, quét ngang vòng, tầm mắt đột nhiên dừng lại,bắn thẳng vào.

      Sống lưng của Giang Hoài Phóng đột nhiên cứngngắc.

      Thấy người đến đủ, đội trưởng của trungđoàn đặc công lên tiếng: "Đây là lần hành độngcủa UN quốc tế (Lực lượng bảo an LHQ), trungương phái Hoa dao hiệp trợ với đặc công nước ta, cùng Haiti."

      Nhiệm vụ của UN phần lớn tập trung ở những nơi chiến hỏa chưa dứt, chính trị rung chuyển,trị an phức tạp, bệnh dịch tràn lan, các đội viêncó thể hy sinh mọi lúc.

      "Ngoại trừ UN, chúng ta còn có nhiệm vụđặc biệt." Đội trưởng úp mở, quyết định vàotrọng điểm trước: "Chính là, trước khi xuất phát phải giải quyết vụ bắt cóc, vị đồng chí mà các người sắp hợp tác ở Haiti, em của ta bị trùm thuốc phiện bắt cóc rồi."

      Đội trưởng nhìn về phía Cù Thừa Sâm, thành khẩn giải thích: "Vốn tôi là muốn tránh hiềmnghi, nhưng đại đội trưởng Trang lại biểuhiện của cậu trong hành động lần trước tầm thường, mới khẩn cấp điều cậu tới đây."

      Quan trọng hơn là, nếu để thượng tá Cù biết được việc này, sau này đại đội trưởng của ta có thể phải chịu oán trách của mọi người rồi!

      Cù Thừa Sâm lập tức quay sang nhìn GiangHoài Phóng bên cạnh, đội trưởng lập tức giải thích cho : "Căn cứ theo lời khai của tiểuGiang, người bị hại Ôn Miên đường đến rạp chiếu phim với cậu ấy, toilet ở mộtquán ăn nhanh bị bắt cóc...."

      Ánh mắt của đội trưởng đội đặc công bỗngnhiên nheo lại, ông ta phát cấp dưới lấy ra bao Hồng Tháp Sơn: "Tiểu Giang, khôngđược hút thuốc!"

      "Em biết!" Giang Hoài Phóng đưa gói thuốc cho thượng tá Cù, " cầm trước ."

      Cù Thừa Sâm cười cười, hung hăng cầm góithuốc trong lòng bàn tay, vò thành cục,trong mắt có mạch nước ngầm chảy, "Tôi muốn tát cậu cái."

      Nụ cười bên miệng Giang Hoài Phóng đột nhiênchạy trở về, đành phải pha trò, "Sếp à, sao anhnỡ được."

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 62


      Cù Thừa Sâm bật dậy khỏi ghế, ngón tay xoa xoa nguyệt thái dương.

      "Tôi dẫn Giang Hoài Phóng cứu người làđược rồi, những người khác cứ trực tiếp đến Haiti ."

      Thứ nhất là ảnh hưởng đến đại cục, thứ hai là hỏa lực của kẻ địch hẳn là mạnh, chủ yếu là phải làm tốt công tác thâm nhập, đảm bảo cho người bên trong an toàn.

      Phân công mọi việc xong, thượng tá tiếu lý tàng đao (nụ cười chứa dao) nhìn về phía Giang Hoài Phóng, nhất thời khiến người nào đó hoảng hốt, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ bị tính sổ.

      "Tôi làm sao biết vợ được nhiều người nhớ thương như thế? Vừa xoay người bị ngườikhác bắt rồi!"

      "Vừa xoay người cũng có thể để mất ngườiđược, cậu cũng giỏi đấy? ra ngoài đừng có với người ta cậu từng là bộ đội đặc chủngcủa Hoa dao, mắc công lại dọa người."

      " phải quan tâm đến tôi nhiều chút, tôi dù là ngậm trong miệng, nâng tay, cũng sẽtrông coi chị dâu tốt!"

      Cù Thừa Sâm nhíu mày, thiệt tình chỉ tiếc rèn sắc thành thép.

      " giờ trong tay tôi có súng, bằng , trực tiếp giết cậu."

      Lòng Giang Hoài Phóng lạnh xuống, giơ tay che ngực.

      Căn cứ vào tin tức Ôn Tinh cung cấp cho tổ chi huy, đoán thủ phạm của vụ bắt cóc chính làThiệu Tử Doanh chạm mặt ở khách sạn, đếnrạng sáng là bọn họ có thể xuất phát cứungười.

      Thiệu Tử Doanh giam giữ Ôn Miên trong mộtnhà xưởng cũ ở Nam Pháp, trước kia cha từng dùng qua nhà xưởng này.

      Cù Thừa Sâm hội họp với viện bên chỗ cách đóvài ngã tư, dựa theo tình hình thực tế của bọn họđể sắp xếp lại mấy tiểu đội đột kích, đánh lén, đánh sập....

      Trời vừa tờ mờ sáng, cơn gió mùa hạ mang theocái nóng lẫn với hơi nước, tầng mồ hôi người bị cơn gió mát cuốn , trong lúc thượngtá Cù lơ đãng, nhìn thấy bóng người đứng thẳng ở góc đường.

      Có người , tay súng bắn tỉa sợ nhất là lúc vừađiều chỉnh kính ngắm xong, thấy họng súng của cây súng bắn tỉa khác, điều này tuyệt đối có thể khiến cho người ta dựng tóc gáy.

      Cù Thừa Sâm đối với Tả Luân, có lẽ, còn có tia dục vọng bức thiết muốn chiến thắng.

      liếc nhìn qua, tên FBI này sao cũng tới rồi?

      "Tôi thông qua nguồn tin của mình, biết đượctình hình gần đây của ấy: " Tả Luân liếc thượng tá Cù cái: "Tôi tham dựvào nhiệm vụ của các người, chỉ là....." ta dừng chút, ánh mắt khinh bỉ, nhưng lại có tia sáng trong trẻo và kiên định: "Tôi nhìnanh, cứu ấy ra."

      Cù Thừa Sâm hơi sững sờ, nâng mắt lên nhìn ta cái, vội phát biểu ý kiến.

      Từ lần trước khi Giang Hoài Phóng tham gia vụán ở trường quốc tế, nhìn ra vị FBI này nhòmngó chị dâu, nhìn chằm chằm: " , đừngcó gây trở ngại cho công tác của chúng tôi."

      "Tôi đứng ngoài phạm vi hành động, cậu làngười mời ấy xem phim?" Tả Luân nghe ta lên tiếng, khó có thể tin người này là độiphó đội đặc công oai hùng, "Sao ngay cả côgái cũng bảo vệ được thế."

      Cù Thừa Sâm lạnh nhạt cười cười, cắt ngangcuộc chuyện tào lao của bọn họ, túm chặt cổ áo Tiểu Phương: "Được rồi, giờ phải là lúc những chuyện này, trở về chờ tôi bắnchết cậu ."

      Trong tai nghe của bọn họ truyền đến tin tìnhbáo mới nhất: "Con tin hẳn là bị bọn họ nhốt ở tầng hầm, hết."

      Thiệu Tử Doanh biết Ôn Tinh tìm "giúp đỡ",trước đó cũng có chút chuẩn bị, thậm chí có thể là như khuôn như mẫu.

      Nhưng mà, đám phần tử hợp pháp lại đủ tính uy hiếp trong mắt Cù Thừa Sâm, lần này làm tay bắn lén từ xa, mà tựmình dẫn tiểu đội lẻn vào nhà xưởng của bọnhọ.

      Sau khi biết được tình hình phân bố và số lượng kẻ địch, bọn họ muốn cố hết sức để nắm giữ thế cục trong tay, mỗi lần ra tay đều chỉ có thể bắnmột phát, mấy tiểu đội thận trọng tiến vào, bấtcứ lúc nào cũng có thể nhận được tin mới.

      Theo phát của quan sát viên, nơi này còn có khả năng còn là cứ điểm tạm thời để tàng trữ súng ống đạn dược và chế tạo thuốc phiện riêng của ông chủ, Cù Thừa Sâm nghĩnghĩ, nhắc nhở các đội viên, "Ở gần con tin có thể có hỏa dược hoặc là bom, nhìn hãy bắn,bây giờ báo cáo vị trí của các cậu, hết."

      *****

      Thời tiết nóng bức, đêm tối cũng qua rấtnhanh, Ôn Tinh đứng ở cửa sổ sát đất của phòng tổng thống, nhìn về ánh đèn đường vẫn chưa tắt ở đằng xa.

      nhìn ra được tâm tư của Thiệu TửDoanh, cũng dám vội vã nhốt vào cụccảnh sát, vạn nhất ông chủ Thiệu phát nữnhi mất tích, chắc chắn tra xét, giờ bất luận thế nào cũng thể để bại lộ thân phậnđược.

      Chỉ chốc lát sau, Thiệu Tử Doanh tới.

      Phòng khách rộng lớn sáng trưng, đứng ởchính giữa, hơi cong khóe môi.

      Ôn Tinh trầm mặc vài giây, hỏi : "Chuyệngiữa chúng ta, vì sao phải động đến em ấy?"

      "Bởi vì em biết ấy là thịt trong tim , làtiểu tâm can của ."

      "Tử Doanh, đừng lấy em ra đùa."

      Nước mắt trong suốt của Thiệu Tử Doanh trànra, lau khóe mắt, gọn gàng dứt khoát: "Vậyanh phải đáp ứng em, đừng Haiti."

      "Được, chỉ cần em thả người."

      "Em muốn soạn phần khẩu cung cho em, còn nữa, phải gọi điện thoại với bên kia, về."

      Ôn Tinh ngẩn người, tâm tình có chút phức tạp, thể , trước kia cho dù đối với có tình , nhưng vẫn rất cảm kích, lòng cảm kích.

      " giờ em bắt phải làm thế, vì sao lúctrước còn muốn giúp ."

      "Bởi vì em biết lợi dụng em, nhưng em nguyện ý." Thiệu Tử Doanh nhìn , thấpgiọng : "Ôn Tinh, các định chơi trò chặt đầu, thể hoàn thành nhiệm vụ được đâu."

      Ôn Tinh , sao có thể đoán được kế hoạch của bọn họ?

      " rất hiểu , từ trong ánh mắt của em có thể biết được định làm gì."

      Mặc dù trong phương diện tình cảm Thiệu TửDoanh rất ngốc nghếch, nhưng dù sao đây cũng là kết quả do cha dung túng mà thành. Nhưng việc đó có nghĩa là phân tíchđược cục diện mà họ gặp phải, còn cảchiến lược tiến công của hai bên giằng co.

      "Thủ lĩnh của bọn họ rất giảo hoạt, cho dù có đứng bên cạnh ông ta… vậy......" đến nước này, bi thương nhìn khuôn mặt khôngbiểu cảm của người đàn ông, cười nhạo: "Anhđã tỉnh lại chưa."

      "Vậy để ."

      "Ôn Tinh, phải hiểu , chỉ cần giữ lại em,em tố giác , muốn em can thiệpvào chuyện này... trừ phi tự tay giết em, lạimượn tay giết chết em ruột của !"

      Thiệu Tử Doanh biết làm thế nào để trấn an cảm xúc của con , nhưng hiểu tính nếtcủa , người đàn ông bước tới vài bước, bàntay áp lên gương mặt : "Nếu đồng ý với em, còn sống trở về. Em đợi đến ngày đó, rồi theo ......."

      Hốc mắt Thiệu Tử Doanh khỏi nóng lên,rồi sau đó, xuôi theo mái tóc dài hỗn độn, giơtay tát cái lên gò má người đàn ông!

      Ôn Tinh hơi chút giật mình.

      " đừng tốn tâm tư để gạt em nữa......" Thiệu Tử Doanh cắn môi dưới, run run : " căn bản là vì nhiệm vụ nên mới đồng ý với em!"

      Ôn Tinh khẽ động tí, nếu nhìn kỹ, vẻ mặt hơi chút tức giận.

      " căn bản định sống cùng em, cho dù chết cũng muốn rời bỏ em!"

      Rốt cuộc cũng bị dồn đến chân núi, vẻ mặt củangười đàn ông sắc bén mà u tố, hung hăngnắm chặt cánh tay , giọng và vẻ mặt đềunghiêm khắc: "Đúng, bởi vì căn bản em khônghiểu được cái giá mà phải trả, em cũng hiểu..... tai họa mà ông ta mang đến cho quốc gia dân chúng và quân nhân của tụi anhnhều đến mức nào!"

      Ôn Tinh hít sâu hơi, nhớ tới rất nhiềuviệc, lại chỉ có thể nở nụ cười.

      "Kỳ thực cũng cao thượng như vậy,hết thảy việc làm của đều bắt đầu từ việc báo thù. Nhưng bao gồm cả cái chết củaSherrry, gánh vác nổi nhiều mạngngười như vậy, cho dù chỉ vì bọn họ, cũng muốn làm như vậy!"

      Càng miễn bàn đến mấy ngày nay, đều phải dùng thứ tình cảm mà trước kia cách nào hiểu để chống đỡ chính mình.

      --- Tình của tôi, mẹ của tôi, Trung Quốc củatôi, đây là cái giá mà tôi tiếc tất cả để bỏ ra.

      Cho dù lưu lạc phương xa, dưới ánh năng nơitha hương, tim tôi vẫn hướng về Tổ quốc.

      Nhưng khi nào, mới có thể để cho tôi cùng với tấm lòng son của mình, hồn về cố hương.

      Thiệu Tử Doanh chăm chú nhìn Ôn Tinh, chínhbởi vì hiểu được hết thảy hy sinh của là vì cái gì, mới cam nguyện giúp cho đếnbây giờ, mới hiểu được vứt bỏ tất cả đểthực , mới dám để đ. giốngnhư đứa bướng bỉnh, cố chấp muốn tìmđáp án của hỏi khó, chưa tới phút cuối chưa thôi.

      Thiệu Tử Doanh cúi đầu khóc nức nở, quân lính tan rã, nước mắt chảy dài má.

      Ôn Tinh cất giấu mấy câu trong lòng, thể : "Mấy ngàn ngày đêm, ngay cả nhà cũng dám về, nhớ mẹ , và cả em ..... nhớ tới tê tâm liệt phế, nhưng lại thể trở về, Thiệu Tử Doanh.......... em thể phá hủy những thứ này."

      Thiệu Tử Doanh cầm lấy ống tay áo của người đàn ông, nghĩ mình là khờ, sao có thểcho rằng lợi thế trong tay đủ nặng để khiến quay đầu.

      "Tử Doanh, "Ôn Tinh" mà em , sớmkhông còn đời này, ta quá yếu ớt, sựyếu ớt và ích kỷ của ta hại chết quánhiều người..... Mà tên của , từ nay về sau,chỉ có thể là nhân dân Trung Quốc."

      Thiệu Tử Doanh kinh ngạc ngẩng đầu, như nhìn xuyên qua đôi mắt , nhìn đến linh hồn khác.

      Những tiếng điện thoại đầy lo lắng ngừngvang lên trong điện thoại , Ôn Tinh bảo nghe, Thiệu Tử Doanh ấn vào phím call, với đối phương vài câu, nước mắt càng rơi càngnhanh.

      "Thực xin lỗi..... Thực xin lỗi." rối loạn, khàngiọng : "Nhà xưởng bị nổ lớn rồi......."

      Khuôn mặt Ôn Tinh trong nháy mắt biến thànhmàu đen, khiếp sợ qua , chỉ còn lại vẻ đau đớn khôn cùng.

      *****

      Ôn Miên mất ngủ cả đêm, bị người ta cột vàoghế dựa, tầng ngầm của kho hàng chất đầy những thùng tàng trữ súng ống.

      Trong buổi rạng sáng nhìn như yên bình này, rất nhanh có người phát điểm dị thường,bọn họ cầm vũ khí buôn lậu lên, để phòng cảnh sát vây bắt.

      "Đoành ----" Bên ngoài biết ai nổsúng, trong lòng Ôn Miên ngừng nảy lên.

      Ngay ở cánh cửa lớn của tầng hầm, Cù Thừa Sâm di chuyển tới sau lưng người đàn ông, đánh cho ngất , kịp lau máu trênmặt, bị kẹt trong góc chết, nhắmsúng vào ngay cánh cửa tầng hầm, chiến hữu nhanh chóng chạy tới, vây kín nơi này lại.

      Bỗng nhiên đối phương ném ra quả lựu đạncay, cảnh sát đều được đeo mặt nạ phòng độcnên sao, nhưng vấn đề là những người trước là kẻ địch hay là phe mình, có người cănbản nhận địch ta, giơ súng bắn quétmột trận!

      Cù Thừa Sâm hạ lệnh vào tai nghe: "Chú ý đừngnổ súng bậy! Cẩn thận con tin....."

      Nhưng mà, kẻ địch lại nghĩ thế, gã đàn ông xông tới cửa kho hàng, cầm con dao sắc bén, giữa màn xương mù trắng xóa, đánh lén Cù Thừa Sâm.

      Cù Thừa Sâm đâm súng về phía sau đánh vào bụng , xoay người đạp cước khiến gã ta ngã lăn ra đất, bảo các đội hữu cùng nhắm vào phía tầng hầm, vừa vào thấy có người giữ cổ Ôn Miên, tay kia của tên bắt cóc thìkhông ngừng bắn phá, dường như tình huốngxảy ra quá bất ngờ khiến có cách nàođiều khiển được hành động của mình.

      Cho dù biết họng súng hướng về phíamình, nhưng Cù Thừa Sâm phải bắt lấy cơ hộinày, bằng Ôn Miên rất nguy hiểm, anhđứng thẳng nổ súng, viên đạn trúng ngay mi tâm đối phương, động tác nghiêng người xinh đẹp,viên bạn khó khăn lắm mới xượt qua được cáchtay !

      Ôn Miên thoát khỏi ràng buộc, còn chưa kịpchạy tới, tiếng nổ mạnh từ bên ngoài truyềnđến, tiếng gầm rú vang vọng toàn bộ khu vực!

      "Nằm xuống!"

      Bên tai là tiếng hô của Cù Thừa Sâm, trước mắt là mảng ánh sáng trắng vô cùng chói mắt, sau đó, ý thức chìm vào bóng đen.

      Toàn bộ công trình xây dựng, hóa thành hư ảo, lửa mạng như tiếng gầm thét từ địa ngục, như thể là ngày tận thế, chỉ trong nháy mắt, chính tạinơi đây, tất cả những thứ tốt đẹp mà bạn có đềubị hủy diệt.

      Hô hấp, nhịp tim, ánh mắt sâu thắm trong trí nhớ, có lẽ, cái gì cũng còn.

      Ôn Miên bị choáng váng trận, lắc đầu, cố gắng muốn dùng đau đớn để khôi phục ýthức.

      Chậm rãi mở mắt, ra, mình bị chôn vùidưới tòa kiến trúc bị phá hủy, ngọn lửa đỏ thiêu đốt bên ngoài. Gạch ngói vụn và đoạntường bị sụt lở gần như chắn kín xung quanh , khe hở dư thừa nào để hoạt động, bên ngoài là lửa nóng cực mạnh, gian bị lấp kín, dưỡng khí dần dần thiếu hụt.

      Bên tai truyền đến tiếng hô gấp gáp: "Tỉnh?Cảm thấy thế nào?"

      "Chân...... Bị đè lên......" Ôn Miên cố sức trả lời, có cách nào để nhúch nhích, đoán chừng là chân bị gãy.

      Vừa rồi nửa người của Cù Thừa Sâm đều che người , trán của chảy máu, quần áo cũng đầy vết máu, nơi nhìn thấy, hai tay sớm máu thịt lẫn lộn.

      "Còn bị thương ở đâu ?"

      Ôn Miên lắc đầu, may, hai người bọn họcòn chưa bị đè chết, nổ chết, xem ra vị trí của bọn họ trùng hợp có phương tiện ngăn cản sóng xung kích để chống bạo động.

      Cù Thừa Sâm dùng cái tay gãy xương để lấy mặt nạ phòng độc xuống, đeo vào cho :"Đừng sợ, có người đến cứu chúng ta."

      Ôn Miên cũng lạc quan, cho dù mọingười tranh thủ thời gian, nhưng nếu chờ được đến lúc ấy sao? Miện vết thương chảy máu, hơi thở mỏng manh, khói mù khắpnơi.... Tình huống vô cùng hiểm trở, chống đỡ được bao lâu.

      Tro tàn màu xám trắng bay lượn khắp nơi, đâm vào mắt khiến nước mắt chảy ra, thở hổn hển, cho người đàn ông: "Suy nghĩ chút, còn có chuyện gì, chưa kịp làm, đợi sau khi ra ngoài rồi, nhanh chóng làm."

      "...... Sinh đứa cũng phải chờ cả tháng mới được."

      Đôi mắt đen tố của dần đỏ lên, Ôn Miên giơ tay nắm chặt người đàn ông: "Em còn muốn cùng du lịch."

      "Ừ, đồng ý."

      Khuôn mặt Cù Thừa Sâm rủ xuống, tay ôm chặt , bỗng nhiên nhớ tới cái đề tài kỳ quái vào mấy ngày trước của này.

      Mọi người đều mố tình đầu khó quên, với , đó chỉ là hành trình đượcnửa đường, tình cảm bé đó có gì đáng nóitrước mặt quốc gia quân đội, nhưng Ôn Miên lạiđến đập nát thành trì của .

      có thể thông hiểu, người khác có lẽ khôngthể, có thể để làm, người khác lại càngkhông thể.

      Đôi mắt Cù Thừa Sâm mang theo ý cười, trong thời khắc này còn có thể thoải mái như vậy,cũng chỉ có người đàn ông như : "Hình như còn nợ em lời cầu hôn."

      Trong lòng bị cảm động, lặng lặng chờ đợi, chợt nghe thanh của người đàn ông: "ÔnMiên, em có nguyện ý gả cho hay ?"

      cố ý trả lờ, Cù Thừa Sâm đành phải kiên trì, lại vô cùng thành kính : " Tổquốc của , nhưng nếu có em, sao có thể là Tố quốc của ."

      khóc, hít thở lâu, cố gắng giảm bớt lượng khí bị tiêu hao: "Cù Thừa Sâm, em tự hàovì tổ quốc của em, nhưng mà, em tự hào vì hơn."

      Cù Thừa Sâm cũng cười, rất vừa lòng với câu trả lời này.

      Trong đầu bắt đầu xuất loạt chữ số, giống như tử thần phát ra tín hiệu đếm ngược cho bọn họ, phía sau lưng là cây súng trường sừng sững bất khuất như chính .

      "Cù Thừa Sâm, em muốn chết, em còn muốn ...." Ôn Miên cố gắng đè nén, làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, nhưng càngđè nén, nó lại càng dâng trào.

      Ôn Miên, cũng em.

      Hy vọng có thể vĩnh viễn sống trong sinh mệnh của em.

      Đáng tiếc nhìn , ánh mắt thâm trầm mà ôn nhu của .

      Cù Thừa Sâm nắm chặt cây súng trong tay, đám bảo có thể sử dụng được bất cứ lúc nào.

      Còn có câu , cho dù sống hay chết, đều cho .

      Ôn Miên, viên đạn cuối cùng của người chiến sĩ, là để lại cho chính mình.
      Mun thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 63


      Yết hầu nóng lên, gian gần như bị bịt kín khiến cho hô hấp ngày càng khó khăn, hoàn cảnh trước mắt mơ hồ, lượng oxi trong khí dần loãng ra, Ôn Miên trầm mặc suy nghĩ, nếu ở đây, sao có thể bình tĩnh khi đứng bên bờ sinh tử như thế.

      Có thể là sợ cảm thấy tuyệt vọng, đáng tiếc huấn luyện viên thích dạy dỗ người khác lại có cách nào phát huy sở trường của , má của Cù Thừa Sâm dán vào bên tai Ôn Miên, cái đụng chạm an ủi vô cùng kiên định.

      Sau đó, nhớ là bao lâu, mặc dù Cù Thừa Sâm nữa, nhưng ngực vẫn hơi phập phồng, khói thuốc súng vương nơi lông mày trở nên chân .

      Miệng vết thương của bọn họ lộ ra trong khí dơ bẩn, nhiễm trùng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

      Ôn Miên sắp bị choáng, ánh mắt mờ ngỡ như thấy được tiêu điểm, cố gắng giữ vững tinh thần, thấy người đàn ông giơ súng lên, trừ bỏ , nghe được cũng thấy được thứ gì.

      tai nạn thể đồng thời mang cả hai người bọn họ, ít nhất, để lại cho con đường sống.

      Cho dù là có thêm năm phút đồng hồ để chờ người tới cứu cũng được, nguyện ý để lại những thứ tốt đẹp nhất thế giới này lại cho : Nước, ánh mặt trời, khí, rực rỡ của các loài hoa, ấm áp của gia đình.

      Bằng , hai người bọn họ đều phải chết vì thiếu dưỡng khí.

      Ôn Miên nghẹn ngào, còn cách nào để khắc chế cảm xúc, mở miệng được, thể cho biết, nếu bóp cò, em tha thứ cho .

      Nhưng mà, cái muốn chưa bao giờ nhiều, chỉ cần có thể bình an hạnh phúc sống hết đời, là lý do cầm súng bảo vệ lãnh thổ.

      Môi Ôn Miên run run, nửa ngày ra được chữ, ngực bị tảng đá nặng đè lên.

      Khóe miệng Cù Thừa Sâm nở ra nụ cười, cỗ hơi thở mờ mịt và vẩn đục vọt tới ngực .

      được chết ở chỗ này, là chiến sĩ, nên chiến đấu dũng và hy sinh chiến trường, cho dù là nhân dân trong nước hề biết đến, vẫn giữ vững niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn của người quân nhân, và bộ đội của là lực lượng bí mật của quốc gia.

      Hoặc là, có ngày bọn họ cùng nhau già , dưới cây đằng tử trong hoa viên, Cù Thừa Sâm tóc trắng xóa, ngồi đong đưa ghế mây, kể cho bọn nghe lúc bấy giờ lệnh cấm chiến tranh bị gỡ bỏ.

      Sau đó, vào bữa trưa yên ả nào đấy, cùng , bình an mà chết .

      Thần sắc của người đàn ông trước mắt dịu xuống, là lính bắn tỉa trời sinh, viên đạn là thuộc hạ trung thành nhất của , cả người đều là máu, khuôn mặt lạnh lùng trang nghiêm đầy vẻ sát khí.

      có sắt thép làm gân cốt, là dòng nham thạch nóng bỏng nhất.

      dùng hy sinh, để hoàn thành cho tình cảm sâu nặng đến chết đổi này.

      Cù Thừa Sâm nhắm mắt lại, trái tim Ôn Miên vỡ ra thành từng mảnh nhọn.

      dòng máu tươi che đôi mắt , phá nát dấu vết của giao thoa với bụi gai màu máu!

      --- Sinh mệnh như thế, có ý nghĩa gì, Cù Thừa Sâm, cần!

      Ôn Miên bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.

      Ngực đập phập phồng kịch liệt, cả người bị phủ bởi tầng mồ hôi lạnh.

      "Ôn Miên, làm sao thế?"

      Bên người bày đầy dụng cụ chữa bệnh, khó thấy hình ảnh của người trước mắt, cố chớp mắt mấy cái, giờ phút này cảm xúc hơi dao động, đúng là Tả Luân lâu chưa gặp.

      nắm lấy cổ áo đối phương, nước mắt chảy ra thấm ướt cả khuôn mặt: "Cù Thừa Sâm, ấy........ Cù Thừa Sâm........."

      " ta sao, còn ở trong phòng vô khuẩn."

      Tảng đá lớn nhất trong lòng Ôn Miên rơi xuống, nhưng vẫn cảm thấy rất đau, nhớ kết quả đáng sợ kia là thực hay là cảnh trong mơ, nhưng giờ phút này là hay giả cũng còn quan trọng.

      Cù Thừa Sâm vĩnh viễn đều có thể bảo vệ chu toàn như thế, trời sập xuống cũng có đến chống đỡ, nhưng cái giá này cũng khỏi quá lớn rồi.

      Ôn Miên thể ngừng nước mắt lại được, vành mắt đỏ ửng, bức thiết hỏi: " ấy bị thương thế nào?"

      "Xuất huyết nội ngừng, sau lưng có vết nứt xương, cũng may xương chưa bị gãy, hai người thiếu chút nữa đều phải dựa vào xe lăn để sống qua ngày rồi."

      Đùi phải của Ôn Miên được cố định bằng thạch cao, những vết thương khác cũng nặng.

      Cổ tay Tả Luân bị nắm chặt, lòng bàn tay của đầy mồ hôi lạnh, mà tay cũng bị cột băng vải, đó là vết thương lưu lại khi đào phế tích.

      Nhớ lại lúc đó, khắp nơi đều là khói đặc cuồn cuộn, khiến cũng sợ đến ngây người, cũng nghĩ nhiều nữa, vừa đào bới vừa gọi tên Ôn Miên, cảnh sát cưỡng chế kéo ra, để gây trở ngại cho công tác cứu nạn.

      Khi Tả Luân nhìn thấy hai người bọn họ được cứu ra trong tình trạng hôn mê, cõi lòng bỗng dâng lên cảm giác rất lạ, dường như là.... bị tình cảm kia làm cho cảm động.

      buồn nôn, giả tạo, kích thích, cũng được đạo diễn trước.

      Nó giống như là....... hạt mầm trỗi dậy từ đất, phát triển thành cây cổ thụ che trời, dù cho trời long đất lở, cũng lay động được nửa phần.

      Tình vụ lợi đến tận cùng, cũng ích kỷ đến cực điểm.

      "Cảnh sát báo cho người nhà của rồi, tại cơ thể rất yếu, cứ yên tâm nghỉ ngơi trước ."

      Ôn Miên phát tia sáng nơi đáy mắt của người đàn ông, gật đầu: "Cảm ơn , Tả Luân."

      còn hoảng hốt chìm vào giấc ngủ, não vẫn chưa nhận đủ được lượng oxi, người vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

      Tả Luân giúp chỉnh lại chăn, chút yên cuối cùng nơi đáy lòng cũng dần tản . Chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Ôn Miên, nghĩ, khi đó hôn mê bất tỉnh, cũng chăm sóc như thế à.

      Loại tình cảm này ấm áp, nhưng, còn chưa đủ điên cuồng.

      *****

      Bên ngoài bệnh viện giăng đầy mây đen, thời tiết rất xấu, trận mưa to sắp kéo đến, những cơn gió mang theo hơi nóng ngừng thổi qua những tảng đá.

      Cả thành phố đều chịu trong bầu khí u tối, người đàn ông nhìn thấy thượng tá Cù sớm hơn Ôn Miên, đến đây tìm hiểu vào ngày mưa thế này.

      Thân hình Ôn Tinh cao lớn như cây tùng, đầu đội mũ lưỡi trai đứng bên, đây là lần đầu tiên và người đàn ông sốt cao chưa giảm nằm giường chính thức gặp mặt, giờ phút này tất cả ngôn ngữ đều là dư thừa.

      Bọn họ có cùng người , có cùng gia đình, có quỹ đạo cuộc đời giống nhau như vậy, chỉ là, có hoàn cảnh ra đời khác nhau.

      Ôn Tinh có gia đình cách mạnh như ta, nhưng bọn họ vẫn có thể tự hào vì nhau.

      "UN ở Haiti, chờ vết thương của cậu tốt lên rồi đến đó, còn nhiệm vụ đặc biệt của tôi, có người hỗ trợ."

      lo lắng cũng đúng, Cù Thừa Sâm biết thủ lĩnh của tổ chức quốc tế kia là phần tử bạo lực cực đoan, kích động nội chiến trong khu vực, nhiều lần biểu địch ý với Trung Quốc, tự xưng là quân cách mạng, lại dẫn dắt thuộc hạ của cướp đoạt dầu mỏ ở các quốc gia khác, khai thác mỏ, giết hại phụ nữ và trẻ em vô tội.

      Tàn sát đối lập, cực kỳ hiếu chiến.

      Lúc này đây hành động của Ôn Tinh là muốn tiêu diệt vương quốc của , cho dù thủ lĩnh chết cũng có nghĩa là toàn bộ tổ chức bị tiêu diệt, nhưng bọn họ cũng thể cứ hao binh tổn tướng mãi được.

      Ôn Tinh trầm mặc đứng đó vài giây, vẻ mặt có chút chật vật, mơ hồ, còn có tia áy náy: "Cảm ơn cậu, cứu em tôi."

      Cù Thừa Sâm bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Cảm ơn , chăm sóc ấy nhiều năm như vậy."

      Ôn Tinh mỉm cười.

      Người đàn ông yên lặng chớp mắt cái, bỗng nhiên nhớ ra chuyện: "Chuyện Ôn Miên nhận được năm trăm vạn là sao?"

      "Hai người có thể trả lại cho người nhà của Sherry Winchester, là tôi với ấy em nằm mơ, nghĩ ấy lại thực mua sổ xố.. " Vẻ mặt của Ôn Tinh thoảng qua tia đơn: " ấy muốn gửi sổ tiền này cho người nhà tôi, nhưng tôi từ chối rồi."

      Sau khi ấy qua đời, chuyện này cũng ai nhắc tới nữa.

      Ôn Tinh nhớ tới khác, cũng là thủ phạm của vụ nổ bom này, : "Thiệu Tử Doanh quyết định theo tôi Haiti."

      thể dẫn theo , nhưng mà, bất luận là sống hay chết, bọn họ đều phải chia ly.

      "Phải sống, Ôn Miên rất muốn gặp ." Cù Thừa Sâm dặn ta.

      Sấm chớp vang trời, hình thành cộng hưởng với mặt đất.

      Người trai quý này, nặng nề vuốt cằm, nghiêm chỉnh hành lễ với thượng tá Cù.

      Còn sống mới là tất cả.

      *****

      Ôn Miên nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ biết là có đám người đến đây, rồi sau đó đám người ấy ra, bác sĩ nó tràng dài, cho làm đủ các loại kiểm tra.

      cứ nhắm mắt là những cơn ác mộng lại kéo đến, cả người ngừng đổ mồ hôi lạnh, sau khi bị đánh thức, quyết định gặp người đàn ông kia lần.

      Cù Thừa Sâm được chuyển tới phòng săn sóc đặc biệt, bên giường có cánh cửa sổ lớn, sau cơn mưa to, bầu trời trở nên đặc biệt xinh đẹp.

      Thấy khuôn mặt thanh tỉnh của , vết cắt trong lòng dần dần khép miệng.

      Từng vòng băng vải màu trắng quấn quanh cơ thể sếp Cù, nụ cười của Ôn Miên có chút thương cảm, cũng có chút bất đắc dĩ, tới ngồi xuống.

      "Ôn Miên......." Cù Thừa Sâm cúi đầu phát ra tiếng, triền miên giống như thở dài.

      Thanh của Ôn Miên hơi run run: " khỏe lên nhiều chưa?"

      "Ừ." chạm lên chóp mũi của , nghiêm túc cảnh cáo: "Sau này, phải bồi bổ, thể chịu nổi dày vò của em."

      Ôn Miên giơ tay vuốt ve khuôn mặt Cù Thừa Sâm, thu tay lại, trực tiếp ôm vào ngực, để nẳm ở bờ vai .

      May mắn biết bao, cảm thấy sinh mệnh rất tốt đẹp.

      Khóe miệng của Cù Thừa Sâm vẫn tươi cười như lúc ban đầu, khiến Ôn Miên lại nghĩ đến giấc mộng kia, trái tim hơi co lại.

      Lúc đó suýt nữa hỏi , nếu sảy xa chuyện như vậy, có làm như vậy hay .

      Nhưng mà, may mắn là chưa hỏi.

      Bởi vì tình cảm của quân nhân, trang nghiêm đến mức khiến cho người ta thấy kính nể.

      Ôn Miên thu lại suy nghĩ, định chuyện gì khác để phân tán lực chú ý: "Em biết Thiệu Tử Doanh bắt em là vì Ôn Tinh, vậy bây giờ thế nào rồi hả?"

      "Tiểu Phương vụ nổ này là do ông chủ Thiệu sai người làm ra, Thiệu Tử Doanh hẳn là hối hận, thiếu chút nữa ấy gây ra sai lầm lớn."

      Cha của Thiệu Tử Doanh băn khoăn cảnh sát từ nhà xưởng mà phát ra dấu vết bất lợi cho ông ta, dứt khoát sai người san bằng mảnh đất này, xong hết mọi chuyện.

      Cũng may bọn họ đều mạng lớn, Thiệu Tử Doanh cầu Ôn Tinh dẫn ấy đến Haiti, cũng là loại kết thúc.

      Bàn tay dày của Cù Thừa Sâm nắm chặt lấy tay vợ: "Về phần của em, hai người bọn họ rồi."

      "Sao ấy lại rồi? Em còn chưa được nhìn thấy ấy....."

      Thượng tá Cù nghiêm túc : " ấy đồng ý với em, nhất định trở về."

      Ôn Miên vẫn thấy thất vọng, đợi lâu như thế, ấy lại vẫn muốn hoàn thành sứ mệnh trước.

      "Phải tin tưởng vào trai em."

      nghe thấy giọng như sóng nước của , trong lòng có chút rung động: "Ừ, em tin."

      Ôn Miên tin, Ôn Tinh và Cù Thừa Sâm, đều là những người đàn ông rất giỏi.

      Cũng chất vấn sinh mệnh này còn phải trải qua bao nhiêu thử thách, chỉ với chính mình, thể lảng tránh, thể lùi bước, bởi vì bọn họ, là những con chim ưng bay vút giữa bầu trời bao la.

      tin, xuyên qua khói lửa súng đạn và hành trình gió tuyết vinh quang, cuối cùng thành công, trở về.

      *****

      Mùa đông năm nay, trận tuyết lớn lại đúng hẹn rơi xuống thành phố Nam Pháp, nhiệt độ ở quân khu ngày càng xuống thấp. Ngày trời đông tuyết phủ, Cù Thừa Sâm ngồi trong thư phòng tán gẫu với ông Cù, Cù Thần Quang lại hăng hái đắp người tuyết trước cửa nhà.

      Ôn Miên chuẩn bị cho ấy túi chườm nóng, vừa bước ra cửa thấy nhóc đó cười tươi nhảy nhót mặt tuyết.

      Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như thế, đúng với câu người nhà như hoa thơm, thời gian như nước chảy.

      Tiểu Quang biết lấy nút áo và nho ở đâu ra, gắn lên làm mắt và mũi cho người tuyết, nghĩ nghĩ dường như còn thiếu gì đó.

      Ôn Miên cười khẽ tiếng, "Trước kia hồi , chị đắp người tuyết thích lấy trộm khăn quàng cổ của trai chị đồ trang trí, ấy tan học về nhà, thấy khăn bị ướt, muốn tìm chị tính sổ nhưng lại nỡ mắng."

      Tiểu Quang nghe chị dâu vậy, nhảy nhót vỗ tay hoan nghênh: "Súng đồ chơi hồi của hai còn ở đây, em phải lấy ngay mới được!"

      ra, em đều thích chọc phá trai nhà mình như thế à, Ôn Miên nhất thời gì, cảm thấy rất thú vị, nghĩ cần thiết phải báo cáo lại chuyện này cho sếp Cù.

      Bông tuyết rơi xuống vai, dính lên mái tóc đen dài của , lắc mình, đốm trắng liền rớt xuống nền đất.

      Bỗng nhiên, nghe thấy phía sau có người đến gần mình, mới đầu Ôn Miên còn tưởng là Tiểu Quang, cũng lên tiếng, cái khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cái cổ của người tuyết mập mạp.

      Ôn Miên hơi ngẩn ra, quay đầu lại, tầm mắt chống lại người nọ, giây sau, biểu cảm giống như bị người ta ấn phím dừng lại.

      Tất cả mọi thứ đều như biến mất, sững sờ tại chỗ ra lời.

      Bóng dáng của người đàn ông sừng sững, cái lưng đứng thẳng giữa trời gió tuyết, áo khoác ngoài màu đen lay động trong khí, tuyết trắng phau phau, giống như miêu tả bức tranh sống động.

      Rất cao to, rất động lòng người, rất hoài niệm.

      Giống như thiếu niên lúc đó.

      "Ôn Tinh......." Nước mắt theo gió mà chảy xuống, Ôn Miên nên lời: "......."

      Mặt của làm sao thế, vết sẹo nhạt giữa trán trở nên đặc biệt chói lọi.

      Ôn Tinh bước về phía trước, hai người ôn nhau chặt giữa trời tuyết, nặng nề như màn chào cảm ơn kinh điển của tất cả các vở kịch.

      Tiếng khóc của Ôn Miên quá lớn, khiến cho cả nhà họ Cù đều chấn động, Cù Thừa Sâm theo Tiểu Quang ra ngoài, em chỉ chỉ người nọ tỏ vẻ lo lắng, hai của chỉ lắc đầu.

      Đó là màn nước mắt mà Ôn Tinh thiếu nhiều năm.

      Ôn Miên cũng từng khóc khàn cả giọng trước mặt Cù Thừa Sâm, nhưng chưa bao giờ khóc đến mức này, giống như đứa , cuồng loạn lên án như vậy, chỉ hận thể khóc lóc om sòm để chơi xấu.

      Đó là nỗi đau đến tận tim phổi mà chỉ có Ôn Tinh mới có thể mang đến cho , cảm thấy ủy khuất cho chính mình, cũng cảm thấy thương cảm cho .

      Bọn họ từng vắng bóng trong trí nhớ của nhau nhiều năm như thế, thay đổi nhiều như vậy.

      Người trai rời nhà từ thuở , qua chân trời góc biển, mỗi đường nét khuôn mặt đều nhuốm vẻ từng trải.

      Ôn Tinh giơ tay lau khuôn mặt ướt đẫm của em , dùng tâm để che chơ, từ lâu trưởng thành.

      Có thể nào cảm thán sức mạnh của thời gian.

      Người tuyết ở trước của nhà họ Cù, đeo khăn quành cổ, tay cầm cây súng đồ chơi, những bông tuyết yếu ớt từ trời rơi xuống.

      Cả núi sống đều chìm trong màn tuyết.

      Người đàn ông kia cuối cùng cũng hoàn thành, trước khi tuyết tan.

      .....

      Từ mong đợi có thể mau lớn lên, lớn lên rời khỏ nhà, từ biệt cha mẹ, tự mình xông pha chân trời.

      Cánh chim giờ lớn, sợ gió mưa, bay qua thiên sơn vạn thủy, nơi nào là nhà của ta.
      Mun thích bài này.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      chờ hố hoàn nè chuột =D=D cố lên ;)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :