1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Người của


      Thương thế của trung tá có hơi nặng, cả ngườibị thương rất nhiều chỗ, thậm chí có cả nội tạng,ít nhất phải dưỡng thương giường mộttháng, Trang Chí Hạo ra lệnh tiếng, phêchuẩn cho trung đội trưởng nghỉ liền hai tháng, dứt khoát để chuyển đến bệnh viện NamPháp, vừa có điều kiện chữa trị tốt, vừa có thể ở cạnh vợ và ba mẹ, nhất cữ lưỡng tiện.

      Tuy rằng Cù Thừa Sâm thể rời khỏi bệnh viện, nhưng vẫn tham gia toàn bộ quá trìnhchuẩn bị hậu cho A Tường, chăm sóc an ủi cho thân nhân như thế nào, rồi khen thưởng như thế nào. Bởi vì nhiệm vụ lần này đặc biệt, nênkhông thể làm lớn lên được, cuối cùng vẫn làBùi Sách ra mặt, chuyện riêng, tạo cho A Tường lý do, mới khiến cho ba mẹ cậu ta hiểu , hy sinh của con trai đáng để tự hào như thế nào.

      Lần hành động này đúng là rèn luyện cho đám tiểu binh kia ít, đứa Tiểu Đao này, thể bị bóng đen tâmlý.

      Ngày đó đến thăm đội trưởng, trùng hợp bắt gặpÔn Miên xoa bóp cánh tay cho chồng, cậu ta thấy Ôn Miên hiền lành dịu dàng, trong lòngnhất thời kích động, : "Chị dâu, chị nhất định phải sinh cho đội trưởng đứa con trai nha!"

      Động tác của Ôn Miên cứng đờ, khỏi có chút 囧, hai tròng mắt hờ hững của Cù Thừ Sâm liếc qua, kết quả là Tiểu Đao vẫn hề pháthiện, tiếp tục lải nhải: " được, con trai chưa đủ, còn phải có con nữa!Phải sinh tá!"

      Cậu ta nghĩ, đội trưởng nhà mình dũngphong tao như thế, vạn nhất dũng hi sinh, ngay cả đời sau cũng chưa lưu lại, giống như phó đội trưởng vậy.... Vậy đáng tiếc, sẽkhiến cho nhiều người thương tiếc!

      Cù Thừa Sâm chỉ tay về phía cậu ta: "Sinh hay sinh liên quan gì đến cậu, biến, giống ynhư đàn bà, đừng có làm phiền vợ tôi, mau cút ."

      Ôn Miên bị Tiểu Đao như thế, nhớ tới chuyện đứa , trung tá có tới hai tháng nghỉ phép, vậy phải là bọn họ có nhiều thời gian để lăn lộn giường hay sao....

      Nhưng nghĩ lại, sếp là người bệnh cần phảiđưỡng thương, sao lại còn nghĩ đến chuyệcbóc lột sức lao động của , vì thế khuôn mặtcủa người nào đó khỏi nóng lên.

      Buổi chiều Cù Thần Quang đến thăm hai, Ôn Miên gặp được em chồng, nhân lúc đếncửa hàng bên cạnh mua đồ dùng cho mấy ngàynay, ngang qua khoa trẻ em, nhịn được dừng chân lát, có mấy gia đình dắt traidắt , đứa tròn tròn mềm mềm giống nhưcái bánh bao thịt, trong lòng như có viên kẹo ngọt từ từ tan ra.

      Ôn Miên nhịn được suy đoán, đứa nhóccủa người đàn ông kia, tất nhiên cũng biếtchọc người nhỉ.

      hành lang trở về phòng bệnh, nhóc cầm theo mấy túi vật dụng, những thứ này tuy nhiều nhưng nặng, bỗng nhiên, nghe thấy sau lưng có tiếng người hô tiếng:".......... Miên Miên?"

      Đàn ông gọi như thế cũng nhiều, ÔnMiên nhìn lại, khuôn mặt ôn nhã của người đànông kia phản chiếu dưới ánh mặt trời, ta mặc bộ vest màu nhạt rất vừa người, khuôn mặt tươi cười, vẫn giống như trước là thanh niên tài năng và tuấn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      kinh ngạc, "Ngụy Tây Kiều? Sao lại trùng hợp như vậy!"

      ta cũng cảm thấy rất bất ngờ: "Có người thân bị bệnh, nằm ở bệnh viện này, nhà bọnanh đến Nam Pháp thăm bà ấy, còn em?"

      Ngụy Tây Kiều nhìn dịu dàng có khuôn mặt sạch , đuôi tóc hơi cong lên trước mắt, cảm thấy rung động: "Đừng có cho biết,em ......" Vừa vừa chỉ về phía phần bụngcủa .

      Ôn Miên cười cười: "Là chồng em bị thươngtrong bộ đội."

      " ta có khỏe ?"

      " sao, thân thể ấy rất tốt." nhớ tới khi qua lại với Ngụy Tây Kiều, mẹ ta đối xửvới mình rất tốt, liền hỏi: "Bác trai bác có khỏe ?"

      "Bà ấy rất nhớ em, thời gian trước hiểu sao lại nghe được tin em kết hôn, mỗi ngày cứ cằn nhằn ....."

      Ôn Miên thấu hiểu vuốt cằm, chợt nghe thấygiọng trầm thấp của người nọ: "Đáng tiếc làđến bây giờ vẫn chưa tìm được vợ."

      "Điều kiện của tốt như thế, cần gì phải sốtruột chứ?"

      Ngụy Tây Kiều nhìn sâu vào , đến cùng vẫn thấy tim đập nhanh, tình cảm này vẫn chưa thể biến mất hoàn toàn, những lúc lơ đãng vẫn cứ khẽ chọc vào nội tâm.

      "Nếu có chuyện gì cần giúp, nhớ tới tìm ."

      khom người, ôm này vào lòng, than vào tai : " là mối tình đầu của em, ai ngờ được trong chớp mắt em ..."

      Ôn Miên cười đầy thiện ý, vỗ vỗ bả vai ngườiđàn ông: "Đàn Ngụy, em quên anhđâu."

      Bởi vì, rất cảm kích, trong khoảng thời gianđen tối kia, oán hối, cho toàn bộ tình , và tấm lòng vẹn nguyên.

      Ngụy Tây Kiều định chuyện, người mặt đồ đen từ phía sau Ôn Miên bước tới, đến trước mặt hai người bọn họ ngừng lại, ta quét mắt nhìn Ngụy Tây Kiều, tùy tay nhất cổ áo Ôn Miên lên, kéo giãn khoảng cáchgiữa hai người ra!

      " phải là quên mất tôi rồi đó chứ?"

      Nhìn vị điều tra viên Tả Luân kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt, Ôn Miên có chút ngơ ngác, sựxuất của người đàn ông này thực khiến chocô hoảng sợ rồi!

      ngẩng đầu, thấy biểu cảm sóng ngầm mãnhliệt giữa hai người đàn ông, vội vàng muốn tránhdây dưa với Tả Luân, nhưng vừa mới nới khỏicổ tay ta chút, tức bị ta kéotrở lại.

      Ai có thể cho biết, chuyện gì xảy ra ?

      Cả người Tả Luân đầy vẻ phong trần mệt mỏi, mặt là nụ cười tinh nhuệ, giả dối như báosăn, Ôn Miên bị ta kéo đến bên cạnh, khôngcẩn thận chạm phải thân dưới của ta, hơigiật mình, thấp giọng hỏi: " còn mang theo cả súng?"

      khỏi suy đoán, chẳng lẽ nơi này bị bao vây rồi hả?!

      Tả Luân chậm rãi mỉm cười: "Tôi đến để chấp hành nhiệm vụ." thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tôi đến đây, là vì người tình của tôi.... muốn ném tôi ."

      "Người tình?" Bộ dạng của người đàn ông này có điểm rất giống với người nào đó, Ngụy TâyKiều cố đoán ra khúc mắc giữa bọn họ, buồncười hỏi Ôn Miên: "Hai người ngoại tình?"

      Ôn Miên liếc trắng mắt, sau đó khinh bỉ TảLuân: "Tả tiên sinh, học tiếng trung giỏi thậtđấy?"

      Tả Luân cố ý bôi đen quan hệ giữa hai người,giọng điệu khiến cho người khác nghi ngờ, tràn đầy ngang ngược của người đàn ông này:"Tôi nhất định khiến hối hận, ai kêu lúctrước muốn ném tôi ."

      Ngụy Tây Kiều khâm phục dũng khí của ta: "Xin chào, tôi là mối tình đầu của Ôn Miên."

      Thân phận này đáng tự hào lắm à, Ôn Miênkhông hiểu sao ta lại lên mặt như thế!

      Tả Luân thèm nhìn đàn Ngụy, chỉnhìn chằm chằm vào mắt nhóc: "Bạn trai trước có thể dây dưa ràng được, người theo đuổi ư?"

      Ôn Miên hận thể tìm cái độngđể chui xuống!

      Cách đó xa, Cù Thần Quang phát ratrò hay này, kéo hai của tới, "Nơi này náo nhiệt nha."

      Vốn là muốn dẫn Cù Thừa Sâm xuống lầu tản bộ, giờ thích xem cục diện rối rắm giữabọn họ.

      "Đây phải là vở kịch mỹ nam sao? Chị dâu, còn có đẹp trai bên này nữa, là ai thế?"

      Ngụy Tây Kiều nhún vai, chút để ý nởmột nụ cười, nhìn về phía chồng của người nàođó: "Bạn trai trước."

      Cù Thừa Quang nhất thời kích động, kéo cao lượng: "Chị dâu, ánh mắt của chị đúng là tốt hơn nhiều so với của em nha! Bạn gáitrước của ấy, toàn là hồ ly tinh chuyển thế,cứ muốn phá hỏng hôn nhân mỹ mãn nhà ngườita, đắm mình làm người thứ ba."

      Lời này thích nghe, Ôn Miên khỏi nháy mắt mấy cái với .

      Cù Thừa Sâm có chút vui, nhéo nhéo mi tâm, nụ cười nhạt mặt căn bản hòavào trong mắt, đặt ở trường hợp bình thườnganh sớm mở miệng giáo huấn, đây còn phải là muốn cho vợ này chút mặt mũi sao!

      Nhìn vẻ mặt tái nhợt hơi chút biến sắc của trungtá tiên sinh, Ôn Miên đành lòng, lập tứcchủ động giải thích: "Đàn Ngụy là tới thăm người thân, Tả tiên sinh là......."

      Tả Luân nghiêng đầu liếc nhìn cái: "Tôiđến điều tra chút việc." dừng chút, hai mi mắt hơi chau lại: "Thuận tiên tới tìm chồngcủa Cù phu nhân, mấy câu."

      Trong lòng trung tá Cù cũng biết trước,nhưng cũng muốn vạch trần mục đíchmuốn tiếp cận Ôn Miên của ta, chỉ lạnh nhạt : " theo tôi."

      *****

      Căn cứ theo lời kể của Tả Luân, người khi đó đặt bom trong ôtô để dồn ta vào chỗ chết, đúng là tổ chức tội phạm quốc tế mà bọn họ cũng truy đuổi nhiều năm kia.

      Phòng bệnh cách xa nơi ngựa xe như nước, nhìn những chiếc xe di chuyển ngoài cửa sổ, nặng nề mở miệng: "Quân chủ lực của bọn họ bị thương nặng, nhất định tìm các người để trả thù."

      Cù Thừa Sâm dùng im lặng đế thay thế ý tánthành, Tả Luân liếc mắt nhìn cái, haingười đều loại người có khí chất mạnh mẽ, trong lúc nhất thời, căn phòng vắng vẻ như có yên tĩnh trước cơn bão lớn.

      " có năng lực bảo vệ ấy ?"

      "Chuyện nhà tôi, nhọc công đến làmthay."

      Mắt của điều tra viên Tả giật giật mấy cái, trungtá Cù biết ta nghe hiểu, mặt lạnh giãn ra, phiên dịch cho ta: "Ý là quá giới hạn rồi, đừng quá phận."

      Tả Luân nâng mi, xoay người ra khỏi phòng.

      Cù Thừa Sâm thầm nghĩ trong lòng, đợi lát nữa Ôn Miên tới hỏi, phải báo lại chuyện người đàn ông này thế nào đây?

      Ngoài ra, giây phút sinh tử ngày hôm ấy, người đàn ông có vết sẹo mặt mà nhìn thấy kia, là Ôn Tinh sao.

      Bất luận là phải hay , xuất phát từ nguyên tắc giữ bí mật, muốn báo cáo lại chuyện nàycho Trang Chí Hạo trước; hơn nữa, vạn nhấtngười đó có liên quan đến cái chết của A Tường, định xử lý thế nào?

      Giữa trán của người đàn ông khỏi hiệnlên vẻ bất an nhàn nhạt, cảm thấy việc vẫnchưa phát triển theo phương hướng thuận lợi.

      Bên kia, Ôn Miên chào tạm biệt Ngụy Tây Kiều,lúc trở về vừa lúc gặp phải Tả Luân từ bên trongđi ra, hai người nhìn nhau cái, trong đôi mắtngười đàn ông tràn ngập vẻ u tối.

      Ôn Miên để ý đến ta, ai ngờ người nọ lại chặn đường : "Tôi thích được nhìn thấycô."

      Lại lý do cực kỳ đơn giản. câu , thểhiện suy nghĩ hồn nhiên của người đànông ích kỷ.

      Ôn Miên vừa bực mình vừa buồn cười, ràng ta cũng thích lắm.

      "Tôi thích nhìn thấy , phải làm thếnào đây?"

      Tả Luân bỗng nhiên nghiêng đầu cái, chốnglại ánh mắt bất đắc dĩ của : "Tôi tiếp tục nhìn , cần nhìn tôi là được rồi."

      "Nhiều chưa lập gia đình như thế, sao mà tìm người? Tôi thấy điều tra viên Magi lần trước cũng được đó....."

      Tả Luân giơ tay ra bảo ngừng lại, cho cơ hội hết lời.

      Hai người, hai tòa thành, hai thế giới.

      Kỳ thực, cũng có ai đúng ai sai, chỉ là gặpnhau quá muộn, thể đợi được kết quả màthôi.

      Suy nghĩ trong đầu Ôn Miên rất hỗn loạn, biết phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn bópchết chút tình cảm vừa phát sinh này, nhìnbóng lưng bình tĩnh tiêu điều của Tả Luân, thậtsự cảm thấy hơi bực tức, còn có chút buồn bực,chẳng lẽ, vẫn còn quá nhân từ nương tay với với sao?

      Đẩy cửa vào phòng bệnh, Cù Thừa Sâm đứng ở vị trí Tả Luân đứng lúc nãy, đường nét mặt lạnh cứng, vẻ mặt hơi ngưng trọng, hình ảnh như vậy càng khiến cho người đàn ông có chút bí hiểm.

      " nghĩ cái gì thế?" thuận miệng hỏi, qua kép ngón tay của trung tá.

      Cù Thừa Sâm nhìn nụ cười trong suốt mặt vợ, trong lòng thấy tê dại hiểu, như có chút lời đến bên miệng, lại biết thếnào, sau khi suy nghĩ tường tận, liền thuậnmiệng mà ra.

      ngờ, lại khiến Ôn Miên trở tay khôngkịp.

      " định rời khỏi Hoa Dao."

      Vị quân nhân luôn đặt lợi ích quốc gia lên trêntất cả mọi thứ kia, căng thẳng với .
      Chó Điên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: muốn xuất ngũ


      Trong phòng bệnh chỉ còn và Cù Thừa Sâm,thần sắc giữa trán của người đàn ông ngưng đọng mà gần như trầm trọng.

      ----- muốn rời khỏi Hoa dao.

      Lời này nặng tựa thái sơn, trong lòng Ôn Miênthấy từng đợt thấp thỏm lo âu: " sao thế?"

      Cù Thừa Sâm cân nhắc từng câu từng chữ: "Cóý nghĩ này."

      Nhất thời cảm giác kích động dâng lên từ đáy lòng, giờ phút này, tựa hồ như có thể hiểu được chút.

      Cho dù Ôn Miên cũng hiểu ,trung tá Cù lo lắng nếu như bị trọngthương lần nữa, chẳng phải lại làm bịtổn thương hay sao? Nếu ngày nào đó mệnh số tốt... sao có thể chấp nhận được kếtquả này.

      vẫn lo lắng, Tả Luân may mắn thoát nạntrong trận nổ bom đó, là lời cảnh cáo vô cùng ràng.

      Càng khỏi nhắc tới trái bom hẹn giờ Ôn Tinh phiền toái kia, lúc đó khi nhìn thấy ngườiđàn ông có sẹo mặt kia dự cảm , phải chưa nghĩ tới của nằm vùng, nhưng phải xuất phát từ nguyênnhân nào mới có thể phái ấy ?

      Huống chi, ngay từ báo là ấy mất tích, quả phải là tác phong của bọn ho.

      Cù Thừa Sâm thể tính đến trườnghợp xấu nhất, vạn nhất cấp ấyphản quốc, có ngày ra lệnh cho bắnchết....... Chắc chắn trong lòng khó chịu thôi.

      có thể xuống tay với người bạn thân mang tội phản quốc, nhưng đó là trai của ÔnMiên, thể nắm chắc mười phần được.

      Ôn Miên nhìn trung tá lặng người, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bị đè nén, khiến hốc mắt hơi đỏ lên: "Em biết, có rất nhiều băn khoăn."

      Trái tim của người đàn ông cũng làm từ thịt, lầntrước khi rơi lệ vì đội phó, khiến cảm thấy càng gần gũi với thêm chút, phải lúc nào Cù Thừa Sâm cũng ở mãi chỗ kia.

      "Chức nghiệp của rất cao thượng, em rất tựhào vì , mà em cũng thừa nhận, rất sợ nhìn thấy rời khỏi nhà. Mỗi lần huấn luyện, diễn tập quân , nhiệm vụ, em đều thấy lo lắng, đề phòng."

      thắng thắn, thành khẩn của Ôn miên làm cho Cù Thừa Sâm cảm động, lẳng lặng lắngnghe, nắm lấy bờ vai .

      "Nhưng em vì chút "nguyên nhân"này, cầu rời khỏi Hoa dao, rời khỏi bộđội."

      thừa nhận từ tận đáy lòng, mình cũng có ích kỷ, người vợ nào lại hy vọng chồng của mình có thể rời xa nguy hiểm.

      phải là đủ thương , nên mới có thể đè nén hoảng sợ xuống tận đáy lòng,tùy ý để liều mạng giữa mưa bom bão đạn.

      Mà là rất để ý , cho dù cơn mất ngủ hàng đêm gần như đánh bại , muốn khiến sụpđổ, cũng thể ra lời ngăn cản.

      "Ai do em cầu." Tính tình của Cù Thừa Sâm lãnh liệt, quyết đoán, vậy mà, lúc này đây lại biết phải xử lý chuyện này như thế nào, là rất khó gặp phải: "Đây là quyếtđịnh của ."

      Mái tóc đen dài của Ôn Miên chạm vào cảnh tay , vẻ mặt vừa phiền muộn vừa chân thành, tha thiết: "Em còn nhớ khi ở Đan Đông, với em nguyên nhân chú Liên Thành rời khỏi Hoa Dao, bộ dáng khi đó của choem biết, vĩnh viễn cũng nỡ rời bỏ.

      Mấy năm Cù Thừa Sâm ở bộ đội, là khoảng thờigian nhiệt huyết nhất của tuổi thanh xuân, cũng là nhưng năm tháng đấu tranh gian khổ nhất, mà thân quân trang của , cảm tình đối với chiến hữu của , thậm chí là tình của đối với Hoa dao, như máu thịt, như khí, chiếm giữ sinh mạng của .

      Muốn rời khỏi bộ đội đặc chủng, chẳngkhác nào bóc hết tất cả vinh quang và nỗi nhục của đất nước từng khắc sâu trong lòng ra khỏi sinh mạng , điều này quả là vô cùng tàn nhẫn đối với !

      "Em muốn khiến buồn phiền, muốn vì em, từ bỏ tín người của ."

      Ôn Miên nghiêm túc , ánh mắt phác họa nét từng đường cong của người đàn ông, là bạch dương, dũng cảm sinh trưởng, hướng vềphía trước.

      " cứ đứng ở đó, để em đuổi theo , bởi vìem muốn tiến về phía trước."

      Mọi người , đặt dấu chấm tròn ở đây, lànơi đẹp nhất của câu. Nơi này hiển nhiênkhông phải là điểm cuối của Cù Thừa Sâm, anhcòn cả con đường dài phải .

      Con ngươi màu đen của trung tá khóa chặt vào người , cúi đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:"Thân phận giữa chúng ta, vẫn luôn khiến emcảm thấy mệt mỏi sao?"

      Ôn Miên lắc đầu, cảm thấy phải như thế.

      Kỳ thực có thể tiếp xúc với thế giới của ,chiếm giữ phần quan trọng trong sinh mệnh của , niềm vui mừng rất lớn, rất thỏa mãn rồi.

      "Chỉ cần vì em, từng có suy nghĩ này, em cũng cam tâm tình nguyện..... có thể đợi anhcả đời."

      Trong lòng Cù Thừa Sâm chấn động, nắm chặtlấy vai , trầm giọng: "Ôn Miên, muốn em ngoài việc chờ đợi, vẫn chỉ có thể chờđợi."

      "Vậy là có nguyên nhân khác, em chỉ là......... làm được." Ôn Miên miễn cưỡngcười cười, nướt mặt lại chợt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn, kiên trì với quan điểm củamình: "Em làm được."

      Muốn để từ bỏ toàn bộ giấc mộng, khôngcách nào làm được.

      "Huống chi đáp ứng với A Tường, quên rồi sao?"

      Dùng suốt quãng đời còn lại, vì quốc gia mà cậuta , viết nên khúc nhạc huy hoàng.

      quên.

      Chỉ là quá mức để ý , vượt qua cả giới hạn màmột người lính như xác định từ đầu, trầm mê, hoang mang, cố chấp, chuyên chế, và cả hoảng loạn......... mà phá vỡ vô sốnguyên tắc.

      Thậm chí còn lo lắng nêu liều lĩnh chạy theo niềm tin của , tạo thành gánh nặng cho , tình của bọn họ phải chăng sụp đổ?

      Thậm chí còn xác định được, mình có thể ứng phó được tình cảnh đó hay .

      Nhưng mà, Ôn Miên lại đưa ra đáp án ràng như thế, muốn như vậy.

      Khi đó Cù Thừa Sâm lựa chọn kết hôn với , quá trình này dễ khiến cho người ta kinh ngạclại thuận lý thành chương (hợp tình hợp lẽ), bâygiờ nghĩ lại, bọn họ rất ăn ý với nhau, có sốviệc trong lúc mơ hồ được định sẵn.

      " phải làm thế nào, mới có thể bù đắp choem?"

      Lòng bàn tay thay lau những giọt nước mắt, giọng của trung tá thong thả vang lên giữa trung, phần eo của Ôn Miên bị sức lực cực lớn của khóa lại, thấy đôimắt chứa nước mắt của , hàng lông mi dàinhỏ, hơi run run.

      "Tốt nhất là đừng bị thương, sau đó, chokẻ địch tiến vào đất nước."

      Ôn Miên , lại được bàn tay ấm áp của người đàn ông lau nước mắt lần nữa.

      biết được, sùng bái và tínnhiệm đến mức nào.

      Ôn Miên chủ động hôn lên khóe môi , dùng hành động thể ủng hộ, Cù Thừa Sâm hung hăng phản kích, tập kích đôi môi mềm mại của , ngừng lặp lại, hôn đến khi thở nổi, càn quét triệt để, giống như vũ điệu nóng bỏng triền miên, tùy ý để hôn hồi lâu, nỡ buông ra, như đùadai, cắn vào đầu lưỡi , thiếu chút khiến chongười nào đó xù lông.

      thể suy tính, vậy cứ dứt khoát đitiếp , là Cù Thừa Sâm, tất nhiên có thể tìm được phương pháp giải quyết vấn đề.

      Trung tá nhịn được, thầm nghĩ, vợ củaanh như thế, còn cầu gì hơn.

      *****

      Rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Miên đưa ChuNhư và cậu bạn trai mới nhậm chức đến thăm trung tá, hai người tìm được chỗ đậu xe dưới lầu, về phía khu nội trú.

      Phòng bệnh của Cù Thừa Sâm là phòng đơn, bệnh viện Thượng Khả, điều kiện hoàn cảnh cũng tệ, tuy thể là có đầy đủ các máy móc thiết bị, nhưng cũng đủ để dưỡng thương chữa bệnh.

      Ôn Miên nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn ý xuân của người nào đó, lại nhìn cậu cảnh sát Vương Giác tuấn tú lịch bên cạnh, cậu ta mặcthường phục nhìn rất hoạt bát, cười chếnhạo: " dễ nha, đồng chí Vương, haingười cuối cùng cũng tốt đẹp rồi."

      Vương Giác nắm bàn tay trắng mịn của người bên cạnh, ánh mắt tỏa sáng: "Quả dễ dàng, khiến cho tôi phải dùng hết tất cả thủ đoạn."

      Chu Như đưa hoa quả cho Ôn Miên, quay đầutrừng mắc liếc Vương Giác cái: " hay lắm, là ai nửa đêm uống say gọi điện thoại cho em, khóc lóc đòi sống đòi chết, nhưng lại khôngchịu ràng!"

      Ôn Miên nghe xong liền hiểu , vậy là lúc trướchai người này hiểu lầm nhau. Sau này, có nghe Chu Như giải thích, từ " ấy" trong miệng Vương Giác lúc đó, phải là bạn trước, là mà con chó chăn cừu Scotland bọn họ nuôi nhiều năm, nó đột nhiên chết!"

      Chân tướng chuyện này khiến Chu Như tức giận vài ngày, mấy ngày trời thèm chuyệnvới Vương Giác!

      Ôn Miên chăm chú nhìn vào trung tá Cù đangdựa vào đầu giường đọc sách, nhắc nhở mọingười đạo lý: "Câu chuyện đầy máu và nước mắt này của các cậu lên đạo lý,giữa người với người, vẫn khai thông tư tưởng chưa đủ."

      Cù Thừa Sâm nghe ra được ngụ ý trong câu nóicủa nhóc, khóe miệng nhàn nhạt giương lên thành nụ cười: "Vậy phải khai thông thếnào?"

      Ôn Miên có cách dày được như sếp,khuôn mặt đỏ ửng lên, quay đầu hỏi Chu Như:"Cậu còn chưa với mình, sau này hai ngườicác cậu làm thế nào mà đến được với nhau? Ai tỏ tình trước?"

      Vương Giác gãi gãi đầu, chủ động thừa nhận:"Còn phải là tôi hay sao."

      Cậu cảnh sát giao thông đẹp trai này vừa bị Chu Như mắng cho trận, lại bị ném vào tủ đáướp lạnh mấy ngày, tâm tình có chút buồn bực, chỉ dẫn đến sai sót trong lúc làm việc, vềnhà cũng mệt mỏi còn chút sức lực.

      Trùng hợp, còn để cậu ta bắt gặp ngày nọ Chu Như tan tầm lái xe của mình, mà ngồi trong chiếc xe Ferrari đỏ tân thời, cười cười với người đàn ông ngồi sau tay lái.

      luồng nhiệt huyết xông thẳng lên trán, Vương Giác cưỡi mô tô đuổi theo, cũng quan tâm nhà người ta là xe thể thao mấy trăm vạn, giơ tay ra bắt đối phương đánh xe vào bênđường.

      Chu Như hạ cửa xe xuống, nhất thời chu mỏ:"Tôi này đồng chí cảnh sát giao thông, người bạn này của tôi hình như là đâu có vi phạm luật giao thông?"

      " tìm ta, là em." Vương Giácnghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm cậu: "Em xuốngxe cho ."

      Chu Như bị câu mệnh lệnh có lực uy hiếp của người đàn ông dọa cho sững sờ, thầm thân đồng phục thế này cũng khiến người tarung động lắm.

      Người điều khiến xe là vị đẹp trai con nhàgiàu, bước xuống phía bên kia, áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn thấy cảnh đó liền híp mắt lại: "Vị cảnh sát giao thông này, bị sao thế?"

      Từ trước đến nay tính tình Vương Giác luônthẳng thắn, làm việc cũng ngay thẳng, cậu ta đánh giá người này từ xuống dưới, xoayngười nháy mắt ra hiệu với : "Em làm đấy chứ, ta trừ bỏ có tiền nhiều hơnanh, còn có chỗ nào tốt đâu?"

      Sau khi Chu Như nghe được nửa câu kia liềnkhông tự giác mà hiểu sai ý, bị hỏi đến biết gì, kỳ thực người đàn ông này chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

      bạn đẹp trai con nhà giàu kia giật giật khóemiệng: "Tiểu Như, quan hệ giữa hai người là thếnào? ta đến tìm cậu à? Quấn lấy cậu tha?"

      "Kỳ thực mười phút trước chính thức tansở rồi." Vương Giác cởi mũ xuống, nhìn chung quanh vòng, ánh mắt cậu ta sáng rực, dángđứng thẳng tắp: " tại muốn dùng thân phận của công dân bình thường để hỏi em, Chu Như tiểu thư, em có nguyện ý làm bạn của ? Là loại mà sau này sinh con cái cho ."

      "............."

      Chu Như hoàn toàn ngơ ngác, nghĩ đến côgiương oai trong tình trường nhiều năm như thế,lần đầu tiên gặp phải lời tỏ tình dũng mãnh như thế!

      Đầu óc của Vương Giác cực kỳ tỉnh táo, lúc đầu là vì này răng bén lưỡi nhọn, mớikhiến cậu lưu lại ấn tượng sâu sắc. Sau này, khi cậu và đấu võ mồm, mới phát ra rất thích thái độ xử của , liền để lại số điện thoại.

      Kết quả người ta quả gửi tin lại, cậu lạikhông biết làm thế nào đế tiến thêm bước,cũng may Chu Như thông minh hơn cậu, haingười ở chung lâu ngày, giữa lúc bất tri bất giác Vương Giác mới từ từ chung tình.

      đột nhiên liên lạc với cậu mấy ngày trời, cậu còn tự mình kiểm điểm vô số lần, may mắn chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng gõ cho VươngGiác hồi chuông cảnh báo.

      Loại chuyện này thể cứ dong dài dây dưa mãi được, thích này, bằng nhất cổ tác khí ( tiếng trống làm cho tinh thần trở nên hăng hái), bắt trói lại!

      Cánh tay bé của Chu Như bị Vương Giáckéo lấy, đặt lên bộ cảnh phục cảnh sát giaothông của cậu ta, xung quanh là ánh mắt ngưỡngmộ của quần chúng vây xem, lỗ tai ông trở nênong ong, còn chưa kịp mở miệng, thấy người đàn ông mất hết kiên nhẫn.

      Cậu ta liếc nhìn bạn đẹp trai con nhà giàumột cái, bàn tay to nâng gáy lên, trực tiếp đặt xuống nụ hôn thân mật.

      "Cuối cùng là có đồng ý hay ?"

      Chu Như vừa xấu hổ vừa giận dữ, đập mạnh vàotrong ngực người đàn ông: " hôn cũng hôn rồi! Còn muốn gì nữa?!"

      Vương Giác hiểu được, ôm lấy mìnhthích đến mức đặt đầu quả tim, gặm cắnthêm vài cái.

      Đợi đến khi bọn họ kể lại đoạn chuyện này cho trung tá và Ôn Miên nghe xong, người nào đó lật sách mấy cái, mặt lên vẻ buồn cười. May mà Vương Giác phải là lính của , bằng lại có thêm bộ đội đặc chủngvi phạm kỷ luật bộ đội, tàng trữ hàng cấm.

      Ôn Miên lấy lại tinh thần, mặt mày sinh động, nhiễm lên tầng ý cười: "Vương Giác, tuổicủa Chu tiểu thư cũng còn trẻ, nắm chắcthời gian cầu hôn."

      Chu Như cốc đầu bạn cái, cam lòng yếu thế, nheo mắt tìm tới Cù Thừa Sâm.

      " Tiểu Sâm cho bọn em nghe xem, lúc đó cầu hôn Miên Miên thế nào? Vừahay để cho Vương Giác tham khảo."

      Bị điểm danh, trung tá Cù lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn bọn họ, lục lọi trí nhớ hồi, xem như có việc gì : "Dẫn ấy theo về nhà gặp ba mẹ."

      Vương Giác và Chu Như trộm mặt nhìn nhau, cho nên, ngay cả cầu hôn sếp cũng lượt bỏ?

      Cù Thừa Sâm nhìn thần sắc tươi cười yếu ớt đầydịu dàng của người nào đó, biết là nếu đặt việc này vào hoàn cảnh tại, dường như là khônghợp cho lắm. Cũng may Ôn Miên so đo với .

      Cũng trong buổi sáng đẹp trời đó, ở California,nước Mỹ, bưu kiện màu cam được gửi theođường hàng từ quận Yorba Linda, đến nhà mẹ đẻ của nhóc Ôn, Nghiêm Di ký nhận với người chuyển phát, thầm con bé này lại đặthàng gì mạng nữa thế, bữa nào phải dạycho con bé này biết thế nào gọi là cần cù tiết kiệm.

      Bà tiện tay đặt cái hộp lên cạnh tủ giày.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: được thương vô cùng


      Chu Như nôn nóng muốn dẫn Vương Giác gặp cha mẹ, hai người cũng chuyện nhiều, đứng dậy cáo từ.

      Ôn Miên tiễn bọn họ đoạn ngắn, lúc ngẩng đầu thấy cách đó xa có người quen tới, hơi sửng sốt chút, vội vàng cười, bước tới nghênh đón: "Ba, cả, sao hai người lại đến đây?"

      Bên cạnh ông Cù đúng là con trai trưởng của nhà họ Cù, Cù Thừa Hoàn. ta lớn hơn Cù Thừa Sâm hai tuổi, công tác ở thành phố Lịch Xuyên, thời tiết lúc này lạnh, ta chỉ mặc lớp áo thô màu bạc, biểu cảm nhu hòa trầm ổn, đám y tá ngang qua nhìn thấy đều lộ vẻ háo sắc.

      Lần đầu tiên Ôn Miên gặp ta là trong hôn lễ của mình, gả vào nhà họ Cù, sau đó số lần gặp gỡ giữa bọn họ mới nhiều lên.

      "Thằng nhóc đó ở trong phòng à?" Cù Viễn Niên nhìn bộ dáng điềm đạm nho nhã của con dâu, đau lòng gật đầu: "Ba tìm nó chút chuyện."

      Ôn Miên hiểu được ý tứ sâu xa của ông Cù, theo ông vào trong, Cù Thừa Hoàn đặc biệt theo trò chuyện với em dâu.

      "Mấy ngày nay nó thế nào?"

      " có thể xuống giường lại, bất quá nếu muốn lại bình thường còn phải chờ thêm khoảng thời gian nữa." Ôn Miên nhìn đôi giày da màu đen đất, dính hạt bụi: "Kỳ thực mấy ngày nay người đến thăm ấy cứ nối dài dứt, ấy sắp bị chọc đến xù lông rồi."

      Cù Thừa Hoàn nghe người nào đó lén lút báo cáo, cười : "Từ thích nhiều người náo nhiệt, nhiều năm rồi vẫn luôn như thế."

      Con trưởng nhà họ Cù bình dị gần gũi hơn chồng nhiều, tuy rằng nụ cười của ta thường có vẻ phúc hắc, nhưng Ôn Miên hề thấy áp lực khi chuyện với ta.

      lên rằng người đàn ông này khôn khéo quan trường hơn đội trưởng Cù nhiều, Ôn Miên biết trước kia ta từng trở mặt với ông Cù, nghe là vì nghe lời cha làm lính, Cù Thừa Hoàn mới có thể mình chuyển đến thành phố khác, quan hệ cha con luôn ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, chụng đụng với người người ít mà cách xa nhiều. Cuối cùng, ông Cù cũng chịu xuống nước, chủ động lấy lòng cầu hòa, mấy năm nay hai bên dần dần gần gũi, mới trở nên tốt đẹp hơn chút.

      Cù Thừa Hoàn nhìn xinh đẹp trước mặt, cười cười, phải biết rằng trước đây em trai đứa cuồng quân điển hình, quanh năm suốt tháng bao giờ về nhà, bây giờ , thành người đàn ông tốt chuẩn mực, biết lo cho gia đình rồi.

      "Lại nếu phải do , cũng khiến nó gánh phần tội này."

      Ngữ khí vẫn lạnh nhạt, nhưng Ôn Miên lại nghe ra được áy náy của người đàn ông này, năm đó gây đến tình trạng này, cũng phải hai câu ba chữ là có thể giải quyết nội chiến, Cù Thừa Sâm quyết định tòng quân thay , lại biểu hiển nổi trội xuất sắc, cổ tức giận trong ngực của ông Cù mới lắng xuống.

      " cả cái gì thế, em thấy Cù Thừa Sâm ấy rất thích thú, nếu thực đuổi ấy , ấy còn nỡ bỏ ấy chứ."

      Cù Thừa Hoàn lắc đầu, lại nghĩ tới chuyện: "Em nghĩ việc ở trường quốc tế rồi à?"

      "Dạ, em sợ làm chậm tiến độ học tập của bọn trẻ, vẫn nên thay đối giáo viên sớm chút để bọn nó có thể làm quen tốt hơn, chờ thi đậu nhân viên công vụ đổi công tác."

      còn cách nào khác, hi vọng có thể tìm được tất cả mọi đường, để có thể đến gần người đàn ông kia hơn.

      Cù Thừa Hoàn lớn lên ở quân khu đại viện, lại công tác ở chính phủ, quen biết rất nhiều, nếu chờ thi xong đợi này, liên hệ tìm công việc cũng thành vấn đề, chỉ là, đương nhiên ra những lời này.

      Người đàn ông bỗng cười rộ lên: "Có đôi khi nghĩ, tình giữa em và em trai hẳn là rất thú vị." tiện đà chống cằm, : "Có cơ hội ngại kể cho nghe chút."

      Ôn Miên giật mình, cuối cùng, cười được với người cả này.

      Trong phòng bệnh, cặp cha con lẳng lặng ngồi, Cù Viễn Niên cố gắng sắp xếp công việc cặp con trai lát, là có chính muốn , ông nhìn thấy sắc mặt của Cù Thừa Sâm tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước đây, cảm thấy hơi thả lỏng: "Mấy ngày nay con cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, đừng để lại di chứng, đến già phiền phức lắm."

      Cù Thừa Sâm nghe xong, cười khẽ gật đầu.

      Ông Cù đột nhiên : "Cha nhớ con từng nhắc đến, Chánh Ủy Triệu ở quân khu có đứa cháu trai, từng có khúc mắc với con dâu nhà chúng ta, đúng ?"

      Ban đầu, bọn họ nghĩ cần tiết phải lạm dụng chức quyền để ngáng chân ai, dù sao, muốn làm được như thế cũng phải là chuyện đơn giản, huống chi việc này cũng phải là tác phong của nhà họ Cù.

      Cù Thừa Sâm trầm ngâm lát, hỏi ông Cù sao lại hỏi thế.

      "Trước đó vài ngày nhà bọn họ lại gây ra chuyện thiếu đạo đức, bên cả con cũng nhận được ít tin tức."

      Ý là, khi điều tra , có thể nhà nào cũng bị dính đến, mà tất nhiên nhà họ Cù định dọn dẹp dùm bọn họ, hai nhà vốn cũng có giao tình gì.

      Cù Thừa Sâm cười cười, cằm hơi giương lên, hướng về phía cửa phòng bệnh, "Cha có biết vợ con ăn biết bao nhiêu thiệt thòi từ bọn họ , nếu thực có thể tìm được cách cắt bỏ khối u ác tính này, coi như là giúp con, cũng đỡ cho quân đội gánh nặng."

      Cù Viễn Niên gật gật đầu, xem như đồng ý.

      "Nhìn nhóc đó thích chuyện, nhưng lá gan lại rất lớn."

      Cù Thừa Sâm buồn cười, quả , lá gan của đồng chí Miên Miên đâu, có lòng tham đáy.

      Cù Viễn Niên liếc cái: "Việc này phải giải quyết từ từ, hơn nữa, cũng phải điều tra kỹ nhiều mặt, cái loại chuyện bỏ đá xuống giếng này...... Cha cũng rành lắm. Chỉ là, hôm nay đến với con tiếng, nên có động tĩnh rồi."

      Cù Thừa Sâm thầm , ông cụ cố gắng diễn xuất như thế, là muốn chuyển mấy đại thần cấp cao tới hàng trừ ma, còn có thể xảy ra cố được sao, càng miễn bàn người năm đó bọn họ động đến là đứa con dâu quý của Cù Viễn Niên.

      *****

      Cha con gặp mặt, tránh khỏi đến chút chuyện quan trọng trong quân đội, trùng hợp còn gặp bác sĩ phụ trách đến kiểm tra định kỳ, Cù Viễn Niên biết được tình huống của con trai mình, lại chuyện trao đổi với bác sĩ, sau đó với cùng Cù Thừa Hoàn rời khỏi.

      Cả ngày đều có người ra ra vào vào trong phòng bệnh, giờ cuối cùng cũng yên tĩnh, Cù Thừa Sâm tựa người vào giường quan sát vợ láu lỉnh gọi táo cho .

      Ôn Miên câu được câu : "Sếp, khi nào , ngài được thăng lên làm đại tá?"

      Tầm mắt của người đàn ông dừng lại khuôn mặt nhắn của , thư bổ nhiệm thượng tá còn chưa xuống tới, nôn nóng thấy thăng hàm rồi.

      "Thế nào? Chê quân hàm của à?"

      Chứ còn gì nữa, người nào đó vội vàng khoe mẽ: "Sao có thể chứ, chỉ là em cảm thấy "thượng tá" nghe xuôi tai, cứ khiến em nhớ tới cái ông già râu bạc kia."

      Hóa ra nhóc này tới người phát ngôn của KFC.

      Hai mày Cù Thừa Sâm thoang nhíu lại, rất nghiêm túc: "Nếu tại hơi chiếm được mấy cái đảo, phỏng chừng nhất định thăng." Ôn Miên nghe xong, thoáng ngẩn ra, trong lòng rơi bộp tiếng.

      có chút may mắn giờ sống trong thời kỳ hòa bình, nếu ở thời kỳ chiến tranh, nhất định là quân tiên phông xông ra tiền tuyến, sâu vào lòng địch.

      nhóc mất hứng, ném quả táo trong tay cho Cù Thừa Sâm: " phải em chỉ đùa chút thôi sao."

      cũng gì, tay nâng cằm lên, cúi sát cọ cọ lên mặt vài cái, Ôn Miên rụt cổ, lúc này đội trưởng Cù mới cười : "Bị đâm đúng , sáng mai cạo râu giúp ."

      hơi phản ứng kịp, bả vai Cù Thừa Sâm bị trúng đạn, tại động tác của tay còn chưa linh hoạt, nhưng còn chưa đến nỗi đứt tay đứt chân, cũng tin thực thể tự mình cạo râu được.

      Chỉ là, tưởng tượng đến cảnh người đàn ông tuấn lãnh liệt này miệng đầy bọt trắng, đứng cạo râu, lại cảm thấy vô cùng gợi cảm, trong cơ thể như bùng lên ngọn lửa , cảm giác có chút là lạ.

      " khóa cửa lại."

      Ôn Miên chút suy nghĩ, nghe lời đứng dậy khóa cửa, vừa xoay người lại thấy vẻ mặt Cù Thừa Sâm hơi nghiêm chỉnh, bỗng nhiên gọi : "Ôn Miên, từng đưa ra rất nhiều quyết định."

      "Ừ." dựa vào người , chăm chú lắng nghe.

      "Có khi chuyện đó liên quan đến tánh mạng của chỉ người."

      biết chứ, đó là đương nhiên.

      "Đến khi trở về bộ đội, có thể vẫn giống như trước đây, gặp vô số tình huống, đưa ra rất nhiều quyết định quan trọng ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng em cần lo lắng cho , trong lòng chỗ dựa."

      Ôn Miên có chút hiểu hàm nghĩa trong câu của Cù Thừa Sâm, mãi đến khi nghe thấy câu tiếp theo của .

      "Em là lựa chọn chính xác nhất của , quên."

      Ôn Miên nghĩ ra câu như vậy, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu hút của , trong lòng cảm động thôi, , là nghẹn ngào nên lời.

      Chút tâm tư của , ánh mắt, động tác của , đều thoát khỏi mắt .

      Rốt cuộc là vì là bộ đội đặc chủng gì sảnh được, hay vì, là chồng của ?

      "Em có biết hôm nay Cù Thừa Hoàn đến, gì với ?"

      Ôn Miên lắc lắc đầu, Cù Thừa Sâm cúi đầu xuống: " ấy , nhanh chóng sinh đứa trẻ, làm phân tán lực chú ý của hai lão gia ở nhà, để cho bọn họ nhớ đến việc bức hôn."

      Người nào đó lại 囧, đột nhiên lại bị ôm vào lòng, vội hỏi: "..... phải còn trúng độc sao?"

      Đây phải là phim võ hiệp cổ trang, trong con ngươi của Cù Thừa Sâm mang theo ý cười thản nhiên: "Vậy em còn mau 'thử súng'?"

      " đừng phá, tay còn truyền nước biển đó."

      Ôn Miên chọc chọc vào người đàn ông, tay đỡ phần lưng mềm mại xương của , hít thở từng đợt, trợn trừng mắt, phát đôi mắt của sếp Cù sáng lên như đuốc, cánh tay cường tráng đỡ bên eo .

      " phải em muốn có con sao?" kề sát lỗ tai , mềm giọng: "Nhân lúc nghỉ phép, thử nhiều chút, nhỉ?"

      Tuy rằng cảm thấy đây là làm bừa, cũng thể phủ nhận, vẫn bị người đàn ông tác động, nếu cứ thử xem, việc này vẫn phải từ từ mới được.

      Con ngươi Ôn Miên sáng lên nhìn về phía , Cù Thừa Sâm nhàng hôn lên trán , lấn người qua, giúp tháo cái nút thắt duy nhất bộ đồ bệnh nhân do bệnh viên phát này.

      Cù Thừa Sâm thở dài cái, tựa hồ cảm thấy nếu lúc này mà làm tình, nhất định khiến phát điên.

      Lúc trước khi Ôn Miên tắm rửa giúp chồng, kỳ thực được nhìn thấy những vết thương mới này rồi, nhưng hôm nay ở giường, khi cởi áo của ra, nhìn những vết thương dính đầy vết máu người, vẫn khiến cho nước mắt của rơi tí tách lên da thịt trần trụi của .

      Tim như thắt lại, cảm thấy đau quá.

      Cù Thừa Sâm muốn lại khiến khóc nữa, dứt khoát cắn lên cái miệng của , nụ hôn ấm áp dần khiến cho đầu tóc người ta mụ mẫm, cuối cùng cũng ngừng nỉ non.

      "Cởi quần áo ." May mắn vốn am hiểu việc ra lệnh khống chế người khác.

      Ôn Miên bị rối loạn trận tuyến, ngơ ngác lâu mới cởi được áo ngoài xuống, ngồi ở bên giường, hai tay nắm chặt nào nhau, chỉ còn sót lại bộ nội y, nhưng lại biết phải xuống tay thế nào.

      Bả vai bị thương của Cù Thừa Sâm hơi dùng sức, mày nhíu lại: "Ôn Miên."

      Lúc này Ôn Miên mới nhớ tới bị thương, cho nên chẳng sợ thẹn thùng, cũng thể chuyện gì cũng giao hết cho làm được, hu, cư nhiên còn dùng đến chiêu này để uy hiếp ... Đây phải là muốn mạng người hay sao!

      Ôn Miên còn cách nào, chỉ có thể cởi bỏ nội y của mình dưới ánh mắt cực nóng của người đàn ông, hai bầu ngực căng tròn được cởi bỏ trói buộc, nhất thời cảnh xuân ra.

      Cù Thừa Sâm điều chỉnh hô hấp, thưởng thức cử chỉ chủ động đầy e lệ của : "Lại đây, để ôm em."

      Ôn Miên xốc tấm chăn màu trắng lên, trèo lên giường, cả thân thể của đều hoàn toàn nằm trong tay , đáng sợ nhất là, cho dù tùy ý làm bậy, cũng thể tránh được chút nào.

      Dục vọng được thỏa mãn lâu ngày bị banh rộng ra, trong tiềm thức muốn hai cái tay khiến phát run này, lại cố gắng nhắc nhở bản thân được trốn.

      Cứ thế mà đón nhận tất cả thương, an ủi của , từng đợt sóng ngừng bị khuấy đảo trong lòng.
      Chó Điên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Chân tướng


      Người nào đó ngồi ở chỗ kia, khóe miệng vẽ ra nụ cười tươi. Theo động tác cởi đồ của Ôn Miên, cơ thể vai rộng, eo thon của hoàn toàn lộ ra trước mắt .

      tay Cù Thừa Sâm giúp cởi quần lót ra. Ôn Miên kêu lên tiếng, ôm cổ thở , người đàn ông chuyển tư thế.

      "Tay của ........ lấy ra ." Ôn Miên lo lắng cau đôi mày thanh tú, "Đừng chạm vào kim truyền."

      cẩn thận ngồi lên eo . Đường cong xinh đẹp gần ngay trước mắt, lại bởi vì tình trạng vết thương, có cách nào hung hăng đè dưới thân để giày vò.

      Hai chân Cù Thừa Sâm thoáng giơ lên, ý bảo tách đùi ra, vật thô dài cố gắng ma sát nhè , chầm chậm đâm vào bộ phận ướt át.

      Ngón tay của người đàn ông nắm bầu ngực trắng mềm của , độ mạnh yếu vừa phải, khiến vô cùng thỏa mãn, ngừng bị dục vọng hành hạ. Ôn Miên cắn môi dưới, để tiếng rên tràn ra khỏi khóe miệng.

      Dù sao cũng để nắm quyền chủ đạo, còn cách khác, hai tay ôm lấy thân hình cao lớn rắn chắc của , mềm mềm cọ xát vào người Cù Thừa Sâm. Con ngươi đen trầm xuống, cúi đầu ngậm chặt lấy đóa hoa ngượng ngùng, lúc này mới tiến vào nơi mềm mại của .

      bi nơi tư mật của kẹp nhanh, cơ thể hư của Ôn Miên bắt đầu thừa nhận từng đợt tiến công dồn dập.

      Thắt lưng của người đàn ông ngừng luật động đưa đến từng trận khoái cảm, muốn né tránh những trận công kích quá mức mãnh liệt này, nhưng với tình hình tại của đội trưởng Cù, căn bản cho phép chuyện như vậy phát sinh.

      chỉ có thể cắn răng, tùy ý để tấn công, đầu óc choáng váng, dòng dịch nóng ẩm ướt theo khe hở chảy xuống, thấm mảng lớn lên khăn trải giường.

      Cơ thể dần dần tiếp nhận kích thích cuồng dã, mông của hơi nhô lên, vô thức nỉ non, khẩn cầu động tác của Cù Thừa Sâm có thể mãnh liệt hơn.

      tay vòng qua eo của , tầm mắt hai người giao nhau, khóe mắt Ôn Miên phiếm đỏ, theo từng động tác ra vào, rốt cuộc nước mắt cũng chảy ra, khuôn mặt nhắn dần bị che phủ bởi tầng nước mắt.

      Sếp Cù ôn nhu hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát đọng lại khuôn mặt, cự vật vừa cứng vừa nóng phối hợp với hạ thân của nhóc, dần dần đạt được thỏa mãn.....

      Ôn Miên hô hấp nặng nề, hai người ôm nhau ngồi giường, quên cả thời gian, chậm rãi hôn nhau, nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, ngừng thay đổi tư thế và góc độ, nếm thử những phương thức khác nhau, mãi đến khi mặt trời lặn về phía tây.

      Rốt cuộc Cù Thừa Sâm cũng buông tha cho người nào đó bị mệt mỏi quá độ, dường như còn rất hài lòng với phục vụ của nhóc này. xoa nắn cặp mông đàn hồi của Ôn Miên, khóe miệng cong lên: "Hai bình dịch đều cạn, nên rút kim rồi."

      *****

      Lớp bọt màu trắng chạy vòng quanh miệng, dao cạo râu lướt qua hai má của người đàn ông, Ôn Miên cũng dám lơ là, theo động tác kéo xuống của bàn tay, hình ảnh đẹp mắt nổi bật ở đáy mắt .

      Người nào đó cười yếu ớt, sửa lại cổ áo, hai người đều thay quần áo.

      Trước khi Cù Thừa Sâm xuất viện, phải tham gia nghi thức từ biệt Tề Tường.

      giờ nhắc tới người lính này, vẫn thấy vô cùng tiếc hận: "Lúc cậu ta vừa tới, vẫn còn là đội phó."

      Từng trải qua khoảng thời gian ở chức vị của A Tường, nhớ tới bộ dáng lúc trước của mình, lại nhìn người lính nằm dưới lá quốc kỳ kia, bản chất của bọn họ vốn có gì khác nhau.

      "Cậu ta là tổn thất của toàn quân các ."

      Cù Thừa Sâm nghe xong cười cười, nhàn nhạt phủ lên mù bàn tay của nhóc.

      Mấy hôm trước phát tin cáo phó, toàn bộ lễ tang cũng tổ chức rất đơn giản, lại cực kỳ trang trọng. Bộ đội còn phải quan tâm tới qua quyến của sĩ quan bị mất, người đàn ông sắp được thăng lên thành thượng tá dẫn vợ an ủi ba mẹ của A Tường, Ôn Miên xoa xoa đôi mắt thô ráp, hiểu nhất nỗi đau khi mất người thân.

      Ngơ ngác đứng chỗ hồi lâu, mãi đến khi chống lại đôi mắt lành lạnh của đội trưởng, mới cảm thấy kiên định thêm chút, đúng vậy, may mắn là vẫn còn ở đây.

      Trong thời khắc u tối nhất của cuộc đời , khi đứng ở cạnh vách núi dày đặc sương mù, may mắn gặp được , chỉ cần theo bước chân của , có thể tìm được con đường đúng đắn.

      Ôn Miên tỉnh lại, bị đối phương nhéo mũi. Bởi vì sắp bước vào tháng sáu, khí hậu ở Nam Pháp bắt đầu nóng dần lên, cởi áo khoác ra.

      Cù Thừa Sâm nắm chặt tay của , có thể là vì hoạt động nhiều, miệng vết thương có hơi đau, xong việc, hai người ngồi yên xe trở về bệnh viện.

      Buổi chiều, Nghiêm Di mang theo ấm canh gà ngon tới tẩm bổ cho con rể, thuận đường giao bưu kiện nhận được mấy ngày trước cho con , Ôn Miên nhìn vào dòng địa chỉ được ghi bằng tiếng ở phía , lại nhìn xuống khoảng ghi tên người gửi, khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

      Sherry Winchester.

      chỉ nhớ được cái tên này, còn có ấn tượng rất sâu sắc, chỉ cần người hoặc chuyện có liên quan đến Ôn Tinh, có cách nào quên được!

      Nghiêm Di phát giác thấy sắc mặt của con bình thường, khỏi ngắm nghía gói bưu kiện trong tay con thêm vài lần: "Là ai gửi tới vậy?"

      Ôn Miên líu lưỡi, vội : "Là người bạn ở nước ngoài."

      Nghiêm Di ho khan vài tiếng, trước mặt con rể cũng thể tức giận: "Bạn bè cũng phải lựa người mà kết giao."

      Cù Thừa Sâm nhớ tới vị FBI kia, con ngươi nghiêm lại, thần sắc khiến cho người ta nhìn được manh mối: "Ôn Miên, mẹ đúng đó."

      Rốt cuộc bà Nghiêm cũng rời , Ôn Miên bắt đầu cúi đầu xé gói bưu kiện, đội trưởng Cù tiến gần lại chút, ngẩng đầu, thần sắc có chút kích động: "Em biết cái này là cái gì, nhưng sợ là có liên quan đến trai, nên dám mở ra trước mặt mẹ."

      Tay người đàn ông phủ lên bờ vai , nhàng ấn xuống, trấn an tâm tình thấp thỏm của nhóc.

      Kết quả, bên trong lại là tấm thẻ ngân hàng, bình thường đến mức khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên. Ngoài ra, còn có bức thư viết tay, lời giải thích được ghi tờ giấy trắng.

      Ôn Miên chăm chú đọc, mới biết được gói bưu kiện này là do người họ hàng của Sherry Winchester gửi giúp ấy, sau khi Sherry qua đời, gói bưu kiện này luôn được đặt trong nhà ấy, có thể là khi còn sống định gửi .

      Mấy ngày trước đây, người họ hàng tới dọn dẹp phòng ốc, mới phát ra di vật mà Sherry để lại.

      Cù Thừa Sâm mở máy tính, vào mạng, tìm được website của ngân hàng, giúp Ôn Miên nhập tên và mật khẩu của tấm thẻ, khí có chút khẩn trương, hít vào hơi, mới dám nhìn vào màn hình máy tính.

      tay Cù Thừa Sâm xoa xoa cái trán, ngay cả cũng khỏi ngạc nhiên, tấm thẻ chút đặc biệt này cư nhiên có....... Năm trăm vạn?!

      Ôn Miên dụi dụi mắt, có nhìn lầm chứ? ngoại quốc này sao phải gửi tấm thẻ có giá trị lớn như thế cho ?!

      "Sherry Winchester là ai?" Cù Thừa Sâm hỏi, đứng dậy rót cho ly nước, an ủi .

      Ôn Miên kể lại chi tiết những tin tức biết được từ chỗ Tả Luân cho đội trưởng Cù, chu mỏ, bộ dạng vẫn dám tin như cũ: "Vậy là tấm thẻ này là em để lại cho em sao?"

      Dù sao khi còn sống này cũng quen biết với vị có diện mạo giống hệt với Tả Luân, phải sao.

      Người đàn ông ôn nhu ôm nhóc vào lòng, đưa cốc nước tới: "Xổ số?"

      Đúng rồi, trước kia đùa, mình trúng giải thưởng lớn!

      "Là ấy nhờ FBI này, gửi số tiền trúng độc đắc cho em sao?" uống vài ngụm nước ấm, tâm tình của mới bình tĩnh được đôi chút.

      "Nhưng nếu ấy có thể lãnh tiền xổ số, sao mất tích được?" Ôn Miên khỏi có chút đau đầu, động tác nhíu mày lọt vào trong mắt Cù Thừa Sâm, than tiếng.

      Cù Thừa Sâm cũng biết kết quả mấy ràng này là tình huống gì, nếu Ôn Tinh là "nằm vùng", ấy thể tùy ý bại lộ thân phận, lúc đó nhận tiền thưởng, ấy dùng thân phận sao?

      Tuyệt đối là có khả năng, tổ chức tất nhiên điều tra, cho nên phát ra hành động của ấy, ấy có khả năng mạo hiểm lớn như vậy.

      Có lẽ, là FBI này thay ấy lãnh tiền? Vậy , tấm thẻ vốn nên được gửi từ sớm này, chẳng khác nào gián tiếp thay Ôn Tinh nhắn với người nhà ấy vẫn chưa chết.

      Nhưng mà, nếu ấy lòng muốn cho người trong nhà, sao lại nhờ người đưa gửi chút tin tức, dù là hơi khó hiểu chút cũng sao.

      Dựa theo logic của Cù Thừa Sâm, thể giải thích được hành động của Ôn Tinh, cho nên lại càng thể cho Ôn Miên, rất có thể cũng gặp qua trai của , mặt của người đàn ông kia còn có dấu vết chứng tỏ từng bị thương.

      Ôn Miên cực kỳ ảo não, mỗi lần đều như đến gần được chút manh mối, nhưng lại cách nào nhìn được.

      "Em muốn biết Sherry Winchester làm những gì, ấy bị chết thế nào."

      Nhìn bộ dáng ủy khuất và thần sắc bất an của , hơi giật mình, tiếp đó ôm chặt, vén những sợi tóc che trước trán .

      Ôn Miên bởi vì những cử chỉ của chồng mà thả lỏng tâm trạng, : "Em biết cho dù có điều tra được những việc này, cũng dễ dàng tiết lộ cho em biết, có nguyên tắc giữ bí mật, cho nên em làm khó dễ , tự mình tìm cách."

      Cù Thừa Sâm ngẩn người, đường cong sắc nét khuôn mặt hoàn mỹ trở nên nhu hòa chút: "Nếu muốn biết như thế, cứ tra ."

      Vào những lúc thích hợp, luôn dung túng vô điều kiện.

      Mũi Ôn Miên chua xót, giấu khuôn mặt buồn vào trong lòng , chợt nghe thấy Cù Thừa Sâm nhịn được cao giọng: "Nhưng mà đừng quên, em là Cù phu nhân."

      vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ngoại trừ những thứ này trong lòng còn thấy ngọt ngào, chẳng qua chỉ muốn gọi cú điện thoại cho Tả Luân, đề phòng như thế là sao chứ.

      là.

      *****

      Ngày hôm đó thời tiết ấm áp, mỗi nhà đều đem quần áo chăn mền ra phơi, Ôn Miên ở nhà giúp Nghiêm Di làm tổng vệ sinh, lúc khom người đỡ cây sào trúc ra ngoài, Tả Luân gọi điện thoại.

      "Tôi giúp tra xét chút chuyện mà muốn." Ở đầu kia điện thoại, khóe miệng của người đàn ông khẽ nâng lên, tựa hồ như mỉm cười: "Có nhớ lúc bị chèn ép ở trường học, những người đó là quân cờ bị tổ chức vứt bỏ?"

      "Ừ, đương nhiên là nhớ."

      "Có thể tiết lộ cho là...... lúc đó Sherry Winchester là người được chúng tôi phái , thu thập tình báo cho FBI."

      Ôn Miên nhắm chặt mắt, dường như cảm thấy có chút phiền muộn: "Cho nên ấy và trai tôi, rất có khả năng quen nhau trong hành động lần đó?"

      "Cũng có khả năng bọn họ sớm quen biết với nhau..... Bất quá dựa theo quan điểm của Magi, có lẽ ấy có cảm tình với trai ." Tả Luân thẳng thắn, "Sherry Winchester bị người trong tổ chức vạch trần, sau đó bị nổ súng bắn chết, người nọ nổ súng tử dưới cằm ấy, Sherry chết rất thảm........"

      Ôn Miên nghe mà đổ mồ hôi lạnh liên tục, thầm người đàn ông này có cần phải miêu tả kỹ như thế cho biết chứ.

      "Sherry có nhắc đến chuyện muốn gửi thứ gì đó, hay là, chuyện về số tiền lớn ?"

      "Hoàn toàn có." Tả Luân phát giác đối phương hoảng sợ, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn : "Khiến thất vọng rồi."

      " thế nào, ít nhất, chúng tôi biết được lúc ấy mất tích, ấy còn sống."

      Ôn Miên cười , Tả Luân nghe ra được thâm ý đằng sau nụ cười này, bình tĩnh : "Chúc may mắn."

      " cũng thế."

      "Có hứng thú ra ngoài uống tách cà phê haykhông?"

      Ôn Miên bị vấn đề đột ngột của ta làm chochấn động, đành phải lễ phép đáp lại: "Hình như là sau khi lợi dụng xong, bày tỏ chút thỏa đáng, hay là, nếu Tả tiên sinh để ý, tôi kêu chồng tôi mời ?"

      Mày của Tả Luân giãn ra, nhưng suy nghĩ trong mắt lại hề đơn giản: "Tốt thôi, tôi để ý."

      Hả!! FBI rãnh rỗi như vậy sao, ràng là cầnphải bí mật cho nhanh rồi mau chóng về nướcmới đúng chứ, Ôn Miên bị câu trả lời của ta đánh bại rồi.

      "À, còn có manh mối." Giọng của ngườiđàn ông như từ xa xăm truyền đến: "Lúc đồng đuổi tới trường để trợ giúp, có người thấy người đàn ông bắn chết Sherry Winchester, mặt có vết sẹo."

      Kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Miên đặt di động xuống, lẳng lặng nhìn những bức ảnh cũ dán mặt kính, khuôn mặt giấu được vẻbuồn bã.

      từng là buộc tóc thắt bím,luôn luôn cười vui vẻ như thế. co khóe môilại, lấy bức ảnh của Ôn Tinh xuống, dùng khănlau lớp bụi, sau đó, cất vào ngăn kéo thứ nhất.

      ấy vẫn là sùng bái và ngưỡng mộ trong lòng , chỉ là, thể ao ước dựa vào người như trước đây được nữa.

      có lý do để khiến mình phải trở nên kiên cường, cũng có người đàn ông cần phải dựavào.

      ****

      Thoáng chớp mắt, trung đội đội hành độngHoa dao trông sao trông mây, cuối cùng cũngtrông đuoc đội trưởng đại nhân vĩ đại nhất, anhminh nhất, vĩnh viễn luôn đúng của bọn họ trởvề.

      Cù Thừa Sâm luôn luôn nhanh nhẹn, bộ đội đặc chủng cũng cần nghỉ ngơi để điều chỉnhgì đó, vừa về bộ đội tiến vào trạng thái côngtác. Sau khi A Tường hi sinh, tạm thời có đội phó, người dự bị được tuyển chọn có hai người, Đại Khuất và Chuột.

      Thượng tá Cù trải qua cân nhắc, cuối cùng chọn Đại Khuất lên làm phó đội trưởng của , tính cách của Chuột rất bộp chộp, mà Đại Khuấttrong lần diễn tập trước có thể dựa vào khứugiác mà nổ súng và đội trưởng, chứng minh bản lĩnh của mình.

      Tuy rằng thằng nhóc này hơi hướng nội mộtchút so với A Tường, nhưng đợi thời gian nữa, tất nhiên cũng trở thành binh lính tốt nhất dưới tay .

      Trang Chí Hạo tiếp nhận báo cáo của cấp dưới, cũng nhiều lời, đôi mắt đen của Cù Thừa Sâm nhìn chằm chằm vào ông ta, đối phương hiểu ra sao: thằng nhóc này lại muốn làm gì.

      "Đội trưởng, tôi biết có số việc, nênhỏi, chỉ là, có chút chuyện cần phải báo cáo vớingài chút." Ngữ khí của thượng tá Cù nghiêm túc, ánh mắt nhìn thấy đáy: "Trong hành động lần trước, trước khi hôn mê tôi gặp được người đàn ông, bộ dạng rất giống với bộ đội đặc chủng Ôn Tinh 'mất tích'trước đây của chúng ta, ngài có thể giải thíchmột chút được ."

      Trang Chí Hạo ngẩng ra, sắc mặt trầm xuống,tiếp xúc với ánh mắt của , "Cậu cũng là "bộ dạng rất giống", vậy còn cái gì để hỏi chứ?"

      "Nếu tôi cố ý muốn biết tình huống của Ôn Tinh sao?"

      "Cù Thừa Sâm, cậu có biết cậu cái gì ?"

      "Tôi biết."

      Trang Chí Hạo đập bàn cái, cúi người về phía trước, hai tay chống bàn: "Cậu có quyền hỏi tôi về chuyện của cậu ta."

      Cù Thừa Sâm gật gật đầu, ánh mắt ngưng động, khóe miệng treo lên vẻ cười nhạo: " cách khác, nếu sau này khi hành động mà có gặp lại người đàn ông này, có thể bắn chết ngay tại chỗ?"

      Vẻ mặt Trang Chí Hạo lóe lên, hít sâu hơi,hơi thả lỏng: "Cù Thừa Sâm, tôi chỉ có thể với cậu, lúc trước khi phái cậu ta thi hành nhiệm vụ tiêu diệt doanh trại kẻ địch kia, quả cậu ta mất tích trong lúc hành động rồi."Ông đè nén cơn tức giận xuống, cuối cùng vẫnkhông muốn tiếp: "Về phần hành tung sau này của cậu ta..... Nếu cậu cứ nhất định muốn biết, tôi sớm cho cậu biết."

      Cù Thừa Sâm thấy đốt ngón tay của đại đội trưởng đè chặt mặt bàn, ngẩng đầu,thần sắc như thường, có chút biến hóa: "Tôi hiểu."

      tin, Ôn Tinh ở trong tổ chức tội phạm quốc tế kia, nhưng chỉ sợ căn nguyên chỉ đơn giản như vậy, vốn là bọn họ cũng định phái "Lưu tinh màu đỏ" nằm vùng.

      Khó trách, Cù Thừa Sâm cứ thấy cả câu chuyện đều theo lẽ thường.

      Trang Chí Hạo nhíu mày, giống như cảm thấyphiền muộn đối với chuyện này, "Được rồi, có việc gì cút ra ngoài cho tôi."

      Người đứng đầu đối với những binh lính thủ hạ đau đầu vĩnh viễn đều cứ nóng nảy như thế, CùThừa Sâm cười cười, nghiêm chào đại độitrưởng.

      ra khỏi văn phòng, vừa vặn chạm mặt Đại Khuất bị Trang Trí Hạo gọi lên chuyện,người quân nhân trẻ tuổi nhìn thấy đội trưởngsùng bái nhất, vui mừng lộ nét mặt.

      "Đội trưởng! Đại đội trưởng tìm em nóichuyện......."

      "Ừ, cậu làm cho tốt."

      Cù Thừa Sâm vỗ bả vai của cấp dưới, quân hàm hai gạch ba sao này đặc biệt tự hào trong mắt Đại Khuất.

      "Đội trưởng, bọn Chuột kêu em hỏi mộtchuyện, về mấy quyển tạp chí của phó độitrưởng......"

      Đội trưởng Cù nghe thế, khỏi cười cười:"Những thứ của các cậu ở chỗ tôi cũng lấy điluôn , các cậu đổi chỗ khác mà cất, đừng để xuất dưới mí mắt của tôi là được."

      Hai mắt Đại Khuất sáng lên, đứng thắng người,cao giọng trả lời: "Vâng!"

      *****

      Đợt huấn luyện mùa hạ của bộ đội Hoa dao sắpdiễn ra, lần này nghe cấp trực tiếp hạ quân lệnh, muốn Trang Chí Hạo dắt đám línhnày Đông Hải "hải huấn (huấn luyện hảichiến)" với đội hải quân lục chiến.

      Tin này vừa lan ra gây ra động tĩnh khôngnhỏ, sao có thể động được chứ. Hoa dao đều là tinh binh lục địa, tuy rằng "Hải, lục, " chỗ nào lại bọn họ chạmđến, đánh bại được, nhưng nếuthật muốn so công phu dưới nước với đội hải quân lục chiến, phải cố gắng nhiều rồi.

      Các đội trưởng vội vàng nghiên cứu các loại kế hoạch huấn luyện. Hôm nay Lục Trang Nghiêm,Kỷ Xuyên Thần cùng tụ tập trong phòng của thượng tá để thương nghị, ở cửa có binh línhđang đứng, cầm vật gì đó trong tay muốn phân phát cho các trung đội, "Báo cáo!"

      "Vào ."

      "Em đến truyền tin."

      Lục Trang Nghiêm tập mãi thành quen nắm lấybả vai Kỷ Xuyên Thần: "Tham mưu trưởng Kỷ, vợ cậu lại gửi những bức thư đầy ắp tình cảmđến đây à?"

      Kỷ Xuyên Thần khỏi có chút lên mặt,vừa qua, chỉ nghe tên lính gác ấp úng: "Tinnày phải gửi cho , là cho thượng tá Cù."

      Cù Thừa Sâm ngẩn người, sau khi phản ứng kịpmới ký nhận thư, cũng buồn bực, ai viết thư cho thế?

      Chăm chú nhìn vào chữ viết xinh đẹp trênphong thư, người đàn ông càng cảm thấy thể tin được, hơi khựng lại chỗ rồi mới mởra, hai tên giải phóng quân thích vô giúp vui đứng hai bên trái phải làm che ánh sáng củaanh.

      Cù Thừa Sâm đen mặt, phải chuyện của các người.

      "Thừa Sâm, có phải là thư của em dâu Ôn Miên nhà ta gửi tới ? Tôi nên giúp em ấy canhchừng cậu kỹ." Lục Trang Nghiêm còn làm bộ muốn giành lấy bức thư trong tay .

      Cù Thừa Sâm xoay người tránh bọn họ, tự mình đọc bức thư tay do Ôn Miên gửi đến.

      "..... Thời tiết ngày càng nóng bức, mẹ nhờ em tạm thời đến phụ giúp trong cửa hàng củabạn mẹ, lúc phụ giúp xem lại sốthư từ. Gần đây có gọi điện thoại cho bạn, ấy đến vấn đề "tiền nhiệm" này (được rồi anhcó biết người bạn này chính là ChuNhư kia), em biết giữa người với người thể so sánh với nhau, nhưng mà, em ở trong mắt , rốt cuộc là khác gì với bạn gáitrước của ?

      Hắc hắc, còn về phần , em cũng nghĩ đến. Ngụy Tây Kiều là đàn của em, từng là ngườiem rất sùng bái, ấy giúp đỡ em rất nhiều.Giúp bước ra khỏi nỗi đau, nhìn thẳng vàocuộc đời lần nữa, dạy em cách tự tin và bình tĩnh. Mới đầu em cho rằng, em cũng sùngbái , có lẽ kết hôn với , là vì cũngcho em tín nhiệm và tin cậy, chắc đây là mộttrong những nguyên nhân.

      Sau này, mới phát ra là phải, các thể so sánh với nhau được. Bởi vì, em và đàn Ngụy chỉ là cùng nhau đối mặt trong lúcsuy sụp. Còn , là toàn bộ vận may mà em có thể gặp được trong cuộc đời này.

      Nếu , em biết phải sống thếnào.

      ............

      Tả Luân gọi điện thoại cho em, khi nào đượcgặp , chuyện này với ."

      Bức thư này quả còn khiến cho người ta kinh hỉ hơn là năm trăm vạn kia.

      Thượng tá Cù tự nhận là bách độc bất xâm, lại chỉ vì vài câu của này, nội tâm cũng chỉ còn lại quyến luyến và ôn nhu.

      Sao có thể biết suy nghĩ của được chứ, những rối rắm trong đó đều thông suốtrõ ràng, bức thư truyền từ ngàn dặm này, rấtnghiêm túc và cũng đầy thâm ý.

      Cù Thừa Sâm sớm nhận thức, nếu đối thủ của , đánh trận về lại vốn gốc, nhưng tràn đầy niềm vui, thoải mái đến mức nào.

      Thượng tá gọi điện về nhà, Ôn Miên xác định được là nhận được thư của chưa, giọng điệu của người đàn ông kia vẫn thâm sâunhư nước: "Qua tuần này, đợt huấn luyện củabọn rất căng thẳng, ước chừng là mộtkhoảng thời gian dài nữa mới về nhà được."

      Ôn Miên "À" tiếng, chu mỏ chuyện.

      Cù Thừa Sâm chậm rãi : "Em có muốn đến đây ở hai ngày ?"

      Từ lần tân niên trước nhóc này có đến ở vài ngày, sau đó có đến bộ đội nữa.

      chìm vào giọng trầm thấp sâu xa củangười đàn ông, lâu vẫn chưa lấy lại đượctinh thần, muốn đến bộ đội sao?

      Ôn Miên may mắn, hiểu được tâm tư của , mình có đoán sai.

      Con ngươi trong suốt hơi ẩm ướt, nâng tay xoa xoa cặp mắt hơi rát, cả đầu đều là vẻ mặt cười như cười của Cù Thừa Sâm, rất muốn nhìn thấy , nhất là khi từng lần bỏ mất cơ hội với Ôn Tinh.

      ăn ý và che chở vô điều kiện này, mới có thể khiến cho tình của bọn họ, mãi được gìn giữ, phải lo âu.
      Chó Điên thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      cố lên nha bạn sắp hoàn rồi kaka

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :