1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: muốn ôm


      "Cù Thừa Sâm, sợ tên nhóc pháphách kia khi dễ sao?"

      Hai tay của trung tá Cù chống vào tường, giam trong cái bồn tắm bằng gạch mennày, hai người đứng trong bồn nước ấm, vừamới hết thúc trận "đánh ".

      "Chỉ cần phải mắt xanh là được." .

      Ôn Miên cong miệng lên: "Lời này là có ý gì? Cù Thừa Sâm, dám chất vấn em trèotường?"

      Trung tá tiên sinh cố ý giữa chặt cằm , giọngđiệu cảnh cáo: "Vợ, em bỏ rơi , dạo vòng ở New York."

      Ngụ ý tất nhiên là bất mãn.

      Mặt Ôn Miên nghẹn đỏ lên: "Đây phảixuất phát từ lòng nhân đạo, chăm sóc bệnh nhânbị thương hay sao?"

      "Hả? Em chăm sóc Tả Luân thế nào?"

      Nhìn cái, lúc đầu Ôn Miên còn tưởng rằng thèm để ý, kỳ thực trong lòng trung tá lại rất khó chịu.

      "Em cũng chỉ lau người cho ta, rót nước,giúp ta ăn cơm, buổi tối ở cùng ta cho đến khi ta ngủ..."

      Cù Thừa Sâm vừa nghe lời này, liền cắn lên cáicổ trắng nõn của nhóc, "Em dám?"

      Ôn Miên ngẩng đầu, liếc mắt sâu nhìnngười đàn ông này, ánh mắt vừa u tối vừahấp dẫn.

      Hai cái tay của trung tá Cù thành sờ lên cần cổ che đậy của , có thể đoán được người đàn ông hề keo kiệt mà phơibày dục vọng mạnh mẽ của , vả cả, nhữngkhối cơ bắp rắn chắc chứa đầy sức mạnh đànông.

      Ôn Miên xấu hổ, đẩy ra, hiểu , đây hình như là lần đầu tiên trung tá Cù cởi quần áocô, sợ lộ ra phần chân nhất, nguyênthủy nhất trước mặt , vật nam tính của anhkhông chút che giấu lộ ra trước mặt , loại tựtin này của đàn ông tạo nên sức quyến rũ khôngthể cưỡng lại đối với phái nữ.

      đứng đắn của , nghiêm túc của , sựbảo thủ của , việc coi trọng kỷ luật quân đội của .... Mỗi tính cách đều khiêu khíchtiếng lòng , khiến trái tim cứ ngứa thôi.

      Cho nên, Ôn Miên chỉ có thể bỏ mặc bản thân,cùng vui buồn khóc cười, giống như đầm lầy u tối và sâu thẳm, khi sa vào, còn đường giãy giụa, mặc cho chínhmình bị chìm sâu vào trong đó.

      Khuôn mặt của sếp đầy vẻ dục vọng chưa được thỏa mãn, nguồn nhiệt to lớn vuốt vẻ khu vựcẩm ướt của . Ôn Miên bất đắc dĩ, người đàn ông này sao lại dễ bị kích thích đến thể, cứng liền cứng à!

      Bàn tay của người đàn ông xoa bóp bộ ngực đầy đặn, lập tức cảm thấy trận khoái cảm dâng trào, tay của làm tròn bổn phận cắm vào hoa cốc của , thong thả ra vào, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh trong miệng ,lưu lại dấu vết ướt át, và cả tiếng chép miệng.

      Bị mút như thế, nhất thời cảnh tượng cóchút ngượng ngùng, Ôn Miên khẽ nhíu mày,phía dưới lại chảy ra càng nhiều dịch nước.

      Cù Thừa Sâm phát chỗ đó của vô cùng ẩm ướt, khóe miệng cong lên, tuyên bố:"Nâng chân lên, cho ."

      Hai cái chân đều bị người đàn ông tách ra đặthai bên thắt lưng, khí lực của đúng làmạnh, vững vàng nâng cả người lên, áp vào tường sau đó tách nơi đó ra, đột ngột tiến vào.

      Người đàn ông cọ sát chút, hạ xuống, sau khi ra vào vài chục cái, lúc này mới đẩy thẳng vào tận trong cùng.

      Cù Thừa Sâm đứng thẳng, Ôm Miên bị ômchặt, phần lưng dán chặt lên vách tường, bởi vìcô sợ té xuống, đành phải kẹp chặt chân vào eo người đàn ông, tư thế như vậy khiến thân thể haingười như dính chặt vào nhau.

      Cù Thừa Sâm có phần lưng rộng lớn rắn chắc, có eo có mông, cũng được xem là "cực phẩm"trong đám đàn ông rồi,... Khụ, đương nhiên ý tưởng này cũng thể để sếp nghe được.

      Khuôn mặt của Ôn Miên đỏ như quả táo chín, đứng trong phòng tắm oi bức thiếu khí ngừng thở hổn hển.

      Hai người dính sát vào nhau, bị thứ gì ngăn trở, nhìn nhóc trong lòng giống như con mèo hoang dùng móng vuốt cào vào lưng , trong đầu người đàn ông tràn đầy cảm giác thỏa mãn cả về sinh lý lẫn tâm lý.

      Lúc dùng sức đâm sâu vào trong , giữa mông và eo hình thành độ cong, hơi lõmxuống, vô cùng khêu gợi.

      Ôn Miên đón nhận từng đợt khoái cảm từ hạ thểtruyền đến, bỗng nhiên, bất động, vẫn chưa được thỏa mãn, đành phải xoay xoay thânngười, ý bảo mau cho .

      Cù Thừa Sâm gắng gượng đưa vật nóng cứngcủa mình ra vào nội hạch mềm mại mẫn cảm của , vận động nhịp nhàng mang đến trận thủy triều.

      Lúc này, Ôn Miên ngẩng đầu, trông thấy tấmgương lớn ở phía sau lưng bọn họ, ra haichân của quấn vào giữa lưng người đànông như thế.... Hình ảnh trực quan này khiến chột dạ thôi.

      Như là cảm giác được trận run rẩy khác lạ củacô , Cù Thừa Sâm nhìn theo hướng mặt Ôn Miên, vài giây sau, có ý tốt hạ mắt.

      Người đàn ông rút vật còn cứng rắn kia ra, bàn tay to lớn ôm lấy cả người Ôn Miên, cùng nhau rời khỏi nguồn nước ấm áp.

      , lại nghĩ đến trò gì thế?

      Cù Thừa Sâm cũng im lặng, chân dẫm bước trênnền gạch, hai tay vỗ về chơi đùa bộ ngực củacô, khiến có cách nào kháng cự được,cùng lúc đó, đối mặt với tấm gương, ngồi ở cạnh bồn tắm, ôm Ôn Miên quay lưng lại, cáchngồi giống y như bình thường ngồi ở ghế sofa.

      Chỉ là hôm nay, có nhiều thêm tấm gươngkhiến hoàn toàn sụp đổ!

      "Cù Thừa Sâm .........!!"

      Ôn Miên hoàn toàn phát điên, giống con cá vàngnhảy khỏi hồ, ngừng quẫy đạp, trung tá Cù mặt đổi sắc, tim đập loạn, haingón tay chen vào chỗ kín của , các đốt tay đầy vết chai vuốt ve vách tường phía trong của .

      Đúng như đoán, ngọn lửa của Ôn Miên bịdập tắt ngay lập tức, yếu ớt muốn kẹp chặt u huyệt, lại lay chuyển được lực đạo củaanh, kết quả là hai chân vẫn mở rộng ra.

      Vật cứng cao thẳng ngay lập tức nghiền nát hạ thể của Ôn Miên, người đàn ông cắn lên vành tai của : "Nâng lên thêm chút, nhìnkhông ."

      nâng mông của lên, búng vào bên trong bắp đùi , đế vật to lớn của mình đâm vào cáilỗ đầy nước kia.

      Tất cả trình tự đều được phản xạ lại bởi chiếcgương, Ôn Miên nhắm mắt lại, chỉ có thể đổthừa cho sức lực hai người chênh lệch nhau quáxa, toàn thân nhiễm lên tầng mị sắc e lệ mà kích thích.

      Cù Thừa Sâm thưởng thức vẻ nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) và ngượng ngùng của tronggương, hung ác xâm lược để rêu rao tình của , dùng sức đâm cái lại cái, tấtcả bụng dưới đều bị lửa nóng thiêu đốt khó lòng dập tắt, kẹp rất chặt, xoắn chặt đầu trước củaanh, và cả mỗi tấc thân cây của .

      Dòng dịch ẩm chảy ra, dính vào phía trong hai chân , thỏa mãn hoàn toàn lòng tự trọng của người đàn ông, miệng ngậm chặt vành taicủa , hai tay siết chặt phần thịt mềm của , cho phép chạy thoát.

      Đúng ngay lúc tầng khoái cảm sâu nhất sắp sửa khởi động, cửa phòng tắm bị Vire đập thùngthùng.

      Ôn Miên ngẩn ra, vội vàng muốn rời khỏi hung khí người , ai ngờ Cù Thừa Sâm lạinhanh hơn bước nắm chặt lấy vai , khiếncô thể nhúc nhích.

      " Ôn! Ôn! Câu chuyện xưa này rất hay,con muốn kể cho con nghe!"

      mềm mại ẩm ướt của nhanh chóng bao trùm lấy , phải dừng lại ngay thời điểm mấu chốt này đúng là muốn giết người mà.

      Cù Thừa Sâm thét lớn tiếng, tìm được nơi mẫm cảm của Ôn Miên, va chạm ngừng,tiếng rên rỉ thiếu chút nữa trào ra khỏi miệng .

      "Vire........ .......chờ thêm lát, lập tức ra ngay....."

      Trung tá bị câu "hai nghĩa" này của chọccười, chớp mắt, con ngươi u tối tăng thêm mộttầng kích thích.

      này, rất biết mang lại niềm vuicho người khác.

      " Ôn! Sao các người còn chưa ra? Đừng cómà để ý đến con!"

      Ngữ khí đáng thương tội nghiệp của tên nhóccthiếu chút nữa khiến dao động, thời khắcmấu chốt, càng cố gắng ra sức, khiến cả ngườicô nảy lên cảm giác đói khát mãnh liệt, chất dịch ngừng tràn ra, thực còn cách nào khác hay sao. Thời gia như ngừng lại, đành phải trả lời Vire cách khó nhọc: " Được rồi.... Cho thêm năm phút nữa.... Lập tức..... Con ngoan ngoãn về phòng ! lát....... kể chuyện xưa cho con."

      Lúc này Vire mới miễn cưỡng đồng ý, hừ, tại người lớn đúng là càng ngày càng có trách nhiệm mà!

      Đợi đến khi thằng nhóc kia chạy về phòng ngủ, cả người Ôn Miên nổi lên tầng những đóa hồng nhàn nhạt, tầm mắt của đảo qua chiếc gương bóng loáng, trận khí nóng lạitruyền khắp toàn thân.

      "Nhanh chút......" muốn xong sớm, để có thể kể chuyện xưa cho tên nhóc kia.

      Ai ngờ Ôn Miên còn chưa xong, trung tá Cù hỏi lại: "Còn chưa đủ nhanh?"

      nhóc này lát "", látlại chê chưa đủ "nhanh", chậc chậc, bạn xem, còn gì nữa chứ!

      Vì thế, sếp hơi nâng cái mông của lên,đôi mắt như được phủ lớp sương mù, ngừng những lời ân ái vào tai , bàntay nóng bỏng ngừng chuyển động, tậntình phục vụ cơ thể bên dưới, để thấytrống rỗng chút nào.

      Bỗng nhiên, người đàn ông nắm lấy bàn tay của Ôn Miên, cúi đầu mút mấy ngón tay của ,tình cảm dịu dàng trong nháy mắt này, lời bày tỏ của con người kiên cường, thiết huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh) và ít kiệmlời này mới có thể cường hãn mà chấn động lòng người như thế!

      Cơ thể của trở nên hoàn toàn mềm mại như mì sợi, Cù Thừa Sâm thừa thắng xônglên, kéo chân dang rộng hết mức, xoay mặtcô lại, dây dưa quấn quít mà hôn môi, dưới thânthì tiến công khi chậm khi nhanh, khi lùi khi tiến, rốt cuộc cũng khiến Ôn Miên khóc nức nở liên tục, cả người vừa đau nhức vừa tê dại.

      Hai tay của đè lên cặp mông của vợ, đầu lưỡi rời khỏi đôi môi hồng của , tiến mạnhvào trong ngừng khuấy đảo, ma sát quánhanh, cảm vấy vừa nóng bỏng vừa đau rát,nhưng lại vô cùng thoải mái, đượclà mùi vị gì.

      Cù Thừa Sâm nín thở, chuyển động ngừng khiến nơi đó của ngày càng trơn ướt, phần eo sử dụng toàn bộ sức lực, tay nắm lấy đỉnh ngực của , khoái cảm ngừng tràodâng như cuồng phong bão táp, kéo dài thôi, làm sụp đổ tất cả ý chí của , Ôn Miên thiếu chút nữa thét chói tai, mà lại chịu thỏa hiệp, lần lại lần, đưa lên đỉnh khoái cảm....

      Cơ thể này run rẩy trong lòng trung tá vài cái, mùi xạ hương trong phòng tắm từ từ lan tỏa,kết hợp với hương vị nam tính nồng đậm ngừng vờn quanh hơi thở của , Ôn Miên khép chặt mắt, thích thời khắc này, hai người trần trụi ôm sát vào nhau.

      "Em tắm , xem bạn kia ."

      Lời săn sóc của lọt vào tai khiến nhóc vô cùng hưởng thụ, cười cười, đáp: "Vậy phiền sếp dỗ nó ngủ dùm."

      Trung tá Cù cười cười: "Diễn tập thực chiến."

      *****

      Ôn Miên đổi áo ngủ, vào phòng chỉ thấy thằng nhóc kia dựa vào người sếp nghe chuyệnxưa, Cù Thừa Sâm rất ra dáng làm cha, nhìn lớn vui vẻ hòa thuận, khỏicười ôn như, hơi hơi thất thần.

      Nếu thực là con của , nhất định cũng có thể gần gũi như vậy.

      Bạn Vire của chúng ta cũng sợ người lạ, từ trước đến giờ ai cũng có thể làm quen, Ôn tới, nó nhanh chóng lật người lại: " Ôn, mau đến đây ngủ."

      Trung tá Cù nắm lấy cổ áo nó, nhấc bổng đứanhóc lên, thả xuống bên cạnh .

      "Sao để Vire ngủ ở giữa?" Ôn MIênnhìn khuôn mặt giống bánh bao hấp của thằng nhóc, bật cười: "Nó còn mà, té xuốnggiường."

      Cù Thừa Sâm gõ vào trán Vire cái: "Vợ chú phải ngủ với chú."

      Ôn Miên 囧, lúc này cái miệng nhắn của Vire cong lên: " được, con muốn ngủ cùng với Ôn."

      Trung tá Cù nhíu mày, tên nhóc thúi, cũng chỉcó nhóc mới dám ra lời này.

      Ôn Miên bào bọn ho được cãi nhau, ômanh bạn qua, nhét nó vào chăn: "Được rồi, chú chỉ chọc con thôi, đương nhiên là con ngủ ở giữa, nhắm mắt lại ."

      Ôn Miên hôn lên trán thằng nhóc cái, trongđôi mắt tự chủ được mà tràn đầy vẻ cưng chiều.

      Cù Thừa Sâm ngửi được mùi hương tươi mátcủa sửa tắm từ người , bỗng nhiên nhớ đếnđêm Ôn Miên có nhà.

      , nơi này chỉ là căn nhà trống . Ánh đèn mờ nhạt còn những tiasáng ấm áp, căn phòng ngủ trống rỗng cũng còn nụ cười ngọt ngào.

      nên căn nhà mới trở nên ấm cúng, đây lànơi mềm mại nhất trong lòng , chỉ khi có côở đây, mới là nam chủ nhân của nơi này.

      ___Mẫu truyện nhỏ___

      Ngủ đến nửa đêm, trung tá tiên sinh nghe được tiếng rên rỉ đau đớn, mở mắt ra, chỉ thấy haitay của tên nhóc phá phách ôm cổ Ôn Miên, hai chân trần cũng quấn chặt lên người vợ .

      giọng đánh thức Ôn Miên, ôm Vire vớicái tướng ngủ vô cùng an phận sang bênkia.

      Sau đó, sếp Cù đại nhân, học theo bộ dáng củahọc sinh tiểu học, hai tay hai chân bám chặt vàovợ như gấu koala.

      Ôn Miên trừng mắt liếc chú giải phóng quânkhông chút đứng đắn này cái, "Tướng ngủ này...."

      " còn chưa thử qua."

      Trung tá Cù xong, còn cọ cọ vào vợ vài cái,Ôn Miên giật mình, được rồi, có cái gì đó chọctrúng rồi.....

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: hy sinh của


      Bất thình lình, Ôn Miên bị chuông cửa đánhthức, ký ức cuối cùng còn sót lại về tối hôm qua của là bồi hồi ở sofa chỗ phòng khách. Lúcmở to mắt, những tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu lên nửa bên má của , rất ấm áp.

      Người nào đó đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức,hỏng rồi, 7h, ngủ rất sâu, còn chưa kịp gọi Vire rời giường, chuẩn bị điểm tâm!

      Ôn Miên xuống giường dép lê ra cửa, đứngngoài cửa chính là thân hào quang chói lọicủa Thi Thiến Nhu, cũng biết có phải do đa nghi hay , hôm nay Thi tiểu thư mặc chiếc áo màu xanh ngọc, đoan trang taonhã, còn đeo thêm đồ trang sức trang nhã.

      "Chào Thi."

      So ra, Ôn Miên biết bộ dáng lúc này của vô cùng tệ.

      Thi Thiến Nhu cười , ánh mắt xinh đẹp lại trở nên u.

      này thực tự nghĩ xem bộ dáng của mình hư hỏng đến mức nào sao, mái tóc Ôn Miên xõa tung, vô cùng nhếch nhác, vạt áo bị mở ra, ngực có mấy dấu hôn vô cùng thê thảm, còn có dấu răng.

      Nếu như Thi Thiến Nhu nhìn lầm, chiếc áo người Ôn Miên là kiểu nam, ta mặc quần áo của Cù Thừa Sâm sao.

      " Ôn, tôi tới đón Vire."

      Ôn Miên bất giác ngừng chút, nghĩxem phải trả lời thế nào, bạn chạy từ trong toilet ra, vừa rửa xong đôi tay bé củamình, Cù Thừa Sâm sát phía sau chăm sóc nó.

      Ôn Miên như trút được gánh nặng, có vị huấnluyện viên ma quỷ luôn kiên trì nghe theo tiếng còi trong quân đội mà rời giường ở đây, còn bận tâm cái gì chứ.

      Thi Thiến Nhu nhìn trung tá Cù trước nhất, sắcmặt khỏi khẽ biến, sững sờ tại chỗ, ÔnMiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cù Thừa Sâm ở trần, mặt, trước ngực đều có dấu móng tay của , dưới ánh mặt trời buổi sớm, những khối cơ bắp càng trở nên nổi bật.

      "Chờ Vire ăn xong điểm tâm , còn sữa nữa, ." chỉ vào tên nhóc phá phách mắt xanh nào đấy, ý bảo nó phải nghe theo mệnh lệnh, uống hết sữa.

      Sau đó, trung tá Cù thấp giọng : "Mời vào."

      Ôn Miên nghiêng đầu, lên tiếng, học bộdáng làm sếp chỉ chỉ vào ngực của người đànông này, hiểu được, nhướng mi, trờ về tìmáo mặc vào.

      Thi Thiến Nhu vốn định chờ ở ngoài cửa, nhưng trong lòng cũng muốn nhìn xem lần, căn nhà của người đàn ông này và vợ của có dạng gì.

      tới, ngắm nhìn bốn phía, lọt vào tầm mắt đều là những vật trang trí với những gam màu ấm áp.

      Ôn Miên rửa mặt chải đầu xong, lúc ra thấy ta chuyện với Cù Thừa Sâm, giọngnói của hai người cũng lớn, cócách nào nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

      "Em nghĩ đến, ra khi đối mặt với tất cả chuyện này lại đau khổ như vậy." Thi Thiến Nhu trầm mặc nửa ngày, lông mày chaulại, thanh hơi trầm: "Nếu em cũng có được gia đình như vậy, có lẽ, cũng dễdàng từ bỏ."

      Trung tá Cù nâng mí mắt, đáp lại câu: " có được thứ mà mình muốn nhất đời này."

      Thi Thiến Nhu ngơ ngác đứng đó, hiểu khi người đàn ông này nhận định con đường đến cùng, chỉ là, muốn phải hoàn toàn bỏ cuộc, lại cách nào làm được.

      Vire ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn bánh bao,còn uống ngụm sữa lớn, dùng giọng điệu trong trẻo của trẻ con hỏi: "Dì à, nhà của Ôn chơi rất vui, sau này con đến chơi nữa đượckhông?"

      Thi Thiến Nhu trả lời vấn đề của bạnnhỏ, chỉ cười nhạt, sờ sờ khuôn mặt nhắncủa nó.

      Cù Thừa Sâm thấy vợ bước ra, ngại ở trước mặt mọi người kề tai : "Em mặc cái áo này rất đẹp, tặng em luôn đó."

      Ôn Miên trừng mắt liếc sếp cái, Thi Thiến Nhu đương nhiên là nghe được lời thầm củabọn họ, vô cùng chán nản kéo tay Vire, thằng bélau miệng xong, nhận lấy túi xách từ tay Cù Thừa Sâm.

      " Ôn, chú, con trước đây, lần sau con muốn tới nữa."

      " , sau này dẫn con đến đây chơi nữa, để chú dạy Quân Thể Quyền cho con."

      Hai vợi chồng rốt cuộc cũng tiễn được đứa nhóc này , Ôn Miên ra vẻ đăm chiêu, kéo kéo cái áo sơ mi trắng người: "Sao em lại mặc áo củaanh?"

      Trung tá ra vẻ kinh ngạc: "Tối hôm qua khôngphải em ngủ chung với sao?"

      Ôn Miên nghe vậy mới lờ mờ nhớ lại, ngủ đếnnửa đêm bị người đàn ông này đánh thức, hai người lén lút chạy tới sofa trong phòng khách,tiếp theo đó là kịch liệt đè xuống dưới thân,hung hăng xé quần áo của , kìm lòng được cũng lắc theo từng động tác của , từng trận khoái cảm cắn nuốt , đưa lên đỉnh.

      Sau đó vì quá mệt, Ôn Miên khoác đại cái áo của trung tá vào người, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

      Cù Thừa Sâm sắp phải về bộ đội, buổi tối cònphải đến thăm ba mẹ và Nghiêm Di, lúc này, cũng muốn lãng phí thời gian ở chỗkhác.

      Trung tá vừa có ý nghĩ xấu, chợt khi thấy này quay đầu : "Thiếu chút nữa quên mất, có thứ này muốn đưa cho sếp."

      xong, Ôn Miên chạy nhanh về phòng ngủ,mở ngăn kéo của cái tủ đầu giường, lấy món quà ra đưa cho .

      Cù Thừa Sâm vừa cầm lên, thầm thấy giật mình, cái túi bằng tơ vàng thêu hoa, đúng là giốngy tấm bùa hộ mệnh mà từng nhặt được.

      "Em đặc biệt lên ngôi miếu cũ đó để cầu đó."Ôn Miên chủ động chui vào ngực , nghiêm túc : " phải từng , bùa hộmệnh của em mang đến vận may cho Ôn Tinh sao, ấy chưa chết."

      Cho nên, mới thành tâm thành ý, cầu cái về cho sếp, chỉ mong mỗi lần ra cửa, đều có thể bình an trở về nhà.

      dòng nước ấm chảy vào lòng Cù Thừa Sâm, nhưng mặt lại như hề tỉnh ngộ, hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, "Em sợ ăn dấm chua với củaem?"

      Ôn Miên lười phản ứng lại, ôm cọ cọ, tìm được vị trí thích hợp, nhắm mắt lại.

      giờ cũng lần mò ra được chút manhmối, biểu trong hai ngày nay của rấtkhác lạ , ràng là có mục đích, nhưng cũngkhông muốn vạch trần, chỉ cần có thể hiểu được lòng .

      Trung tá Cù mở tấm bùa hộ mệnh ra, tấm hình bên trong này vốn thuộc về Ôn Tinh, từng khen ngợi tạo dáng này đáng , giờ xemnhư trở thành vật sở hữu của mình rồi đúngkhông?

      Đưa mắt lặng lẽ nhìn , kỳ suy nghĩ của này đều biết, chỉ là cũng biếtlàm thể nào để an ủi. Ôn Miên là vợ , là vợ của bộ đội, nhưng cũng có nghĩa là nên quen với việc sinh ly tử biệt.

      Ôn Miên kiễng chân, tự mình đeo bùa hộ mệnh vào cho trung tá, còn chưa kịp phản ứng, bịngười nào đó nhàng ôm vào lòng, đầu tiên là nhàng hôn, dịu dàng tê dại, khiến chomất tự chủ, giọt lệ trong suốt từ khóe mắtchảy ra. Sau đó, người đàn ông ngang ngược cạymở phòng tuyến của , cắn đầu lưỡi của ,hôn đến thần hồn điên đảo.

      Cù Thừa Sâm bật cười, đương nhiên phụ bạc ý tốt của , thừa dịp này cởi luôn cái áo sơ mi của mình người đối phương xuống.

      Bên trong Ôn Miên chỉ mặc cái áo lót, bởi vậy, nhất thời bị lộ ra mảng da thịt lớn, rơithẳng vào đáy mắt người đàn ông, đồng tử củaanh co lại.

      nhóc cuống quít muốn chạy trốn khỏi ngườinày, nhưng chưa chạy được bao xa, bị cách tay của trung tá kéo lại vào trong ngực.

      "Giải phóng quân thể lấy cây kim sợi chỉ của quần chúng nhân dân." Vẻ mặtCù Thừa Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, đứng đắnnói: "Để báo đáp lại, chỉ có thể hiến thân cho em."

      ", em cần....."

      "Giờ em cứ kêu , cần sợ có ai nghethấy, đúng ?"

      Ôn Miên bỗng thấy hoảng loạn, hề cóđường sống nào để phản kháng, hơn nửa thânngười bị lộ ra bên ngoài, cộng thêm buổi sánglà thời điểm trạng thái tinh thần của đàn ôngphấn khởi nhất, cuối cùng cũng chỉ có thể buôngtay chịu trói, bị trung tá tiên sinh bắt lấy, vác vềphòng ngủ.

      (Tắt đèn, tắt đèn, tắt đèn...............)

      Trong phòng ngủ, từng trận tiếng rên qua , chỉcòn tiếng thở dốc vững vàng, hơi cúi mắt nhìn , chỉ thấy Ôn Miên dựa đầu vào ngực mình, giống chú cừu non ngủ say dưới ánh mặt trời, trận lăn lộn vừa rồi khiến bé này mệt nhọc quá rồi.

      Cù Thừa Sâm cúi đầu cười, nghĩ lúc này đâycô nhóc này mới hiểu được hết tâm ý của , sao có thể phải là tình cảm chân thànhcủa được chứ.

      Con người khi còn sống, nếu có thế tìm được người vợ hiểu bạn, thông cảm cho bạn, ủng hộ bạn như vậy, vậy ấy tất nhiên là ngườitốt nhất, sao có thể từ bỏ cho được.

      *****

      Trong những nhiệm vụ mà bộ đội đặc chủng Hoa Dao phải chấp hành, khu Tam Giác Vàng chính là khách hàng quen thuộc của chúngnó, đó là khu rừng mưa ẩm ướt, sâu thẳm lạingột ngạt, núi non trùng điệp, giao thông khônghề thuận tiện, các lực lượng vũ trang đều tụ tập tại đây, là nơi hỗn loạn nhất của khu vực ĐôngNam Á, cũng là nơi bị trùm thuốc phiện chiếmgiữ.

      Bên cạnh con sông nằm sâu trong núi cao rừng rậm, Cù Thừa Sâm dẫn dắt tiểu đội, bước từng bước giẫm lên lá khô, còn có nhữngmảng bùn lầy, những con côn trùng to đến kinh người, nhắm thẳng đến đám người để hút máu.

      Những thứ càng đẹp đẽ càng nguy hiểm, khu rừng nhiệt đới xanh tươi này, chính là minh họachính xác nhất cho đạo lý này.

      "Từ lúc này phải giữ vững đội hình....... Tiểu Đao, cậu làm cái gì thế?"

      Mi mắt của đội trưởng Cù nhíu chặt lại, nắm chặt lưỡi dao trong tay, sau lưng là khu rừng đen tối vô tận, trong nháy mắt khiến cho lòng người rung động, Tiểu Đao trợn mắt nhìn.

      "Đội trưởng của chúng ta đẹp trai......"

      A Tường suýt nữa ngã sấp xuống,"Tiểu Đao à, lúc này cậu còn có thể gặp được thứ còn đẹp hơn."

      Đơn giản là vì nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, năm có thể làm được hai lần chỉ có thểnói vận khí của cậu quá kém.

      Trung tá khuất phục đám lính đặc chủng gà mờ này của , Tiểu Đao là hạt giống tốt, cũng trải qua ít huấn luyện thực chiến, chỉ là cho đến bây giờ cậu ta cònchưa tham gia nhiệm vụ ở biên giới bao giờ, đâycũng là chuyện lớn mà cậu ta cần phải trảiqua.

      Tâm tình của mọi người đều vô cùng rối rắm, vừa phấn chấn lại vừa lo lắng, bởi vì đây lànhiệm vụ quân tuyệt mật, Cù Thừa Sâm có cách nào để tình huống với bọn họ, trước khi bọn họ phải giữ bí mật, sau khi trở về vẫn được công khai.

      "Đến lúc nào rồi mà còn phân tâm? Lúc trở vềviết kiểm điểm cho tôi."

      Tiểu Đao thường cho rằng, phần lớn những lầnnhìn thấy đội trưởng, hoặc gọi là huấn luyện viên, mặt của luôn treo ánh mắt ý vị sâu xa, hẳn là người tài ba nhất trong nhữngngười lớn lên dưới lá cờ đỏ trong quân đội màmình từng thấy.

      Nhưng giờ phút này, khí thế của Cù Thừa Sâm lại bị phóng đại đến vô cùng rồi.

      Trong khu rừng tậm còn có rất nhiều mối nguy hiểm thể biết trước, ngoại trừ kẻ địch,còn có bệnh sốt rét, trùng độc, khí độc......

      Nhưng mà giờ phút này, bọn họ đơn giản chỉ cần tin tưởng vào đội trưởng, tin tưởng là người quân nhân đội trời đạp đất, là tiếng sấm vang rền giữa trời xuân, là cơn lũ cuồn cuộnngập trời của mùa hạ, cũng là trận bão tuyếtkinh động đất trời của mùa đông.

      Cỏ khô đất có dấu vết bị thay đổi, Cù Thừa Sâm đưa tay ra hiệu, "Đây là vị trí mai phụcrất tốt."

      Mỗi người đều bắt đầu tìm vị trí núp và thích hợp để bắn súng cho mình, đội trưởng Cù khom lưng, cẩn thận tiêu sái qua lấy nhánh cây mở những phiến lá này lên, sau khi đến gần, quả thực tìm được sợi dây vừa dàivừa thô được căng ra.

      Cù Thừa Sâm biết cái bẫy này là của đám ngườimuốn ngăn cản bọn họ đuổi theo tên giữ conchíp, mà nhiệm vụ của tiểu đội bọn họ là quétsạch đáp người trợ giúp này.

      "Mẹ nó, những người này còn rất có sáng kiến."Đại Khất vừa vừa định tháo cạm bẫy ra,Chuột ở phía sau nghe được động tĩnh: "Khoan,còn có mai phục!"

      " nấp! Cẩn thận những tên súng bắn tỉa!"

      Quân số của kẻ địch nhiều hơn vài lần so với bọn họ, chuyện này vượt xa dự tính của đại đội bọn họ, trong lòng Cù Thừa Sâm có dự cảmkhông tôt, mà dự cảm của luôn rất chuẩn.

      Nhưng trước mắt phải là lúc để buồn chán, tập trung tinh thần, như con ưng nhìn chằm chằm con mồi, dưới tình huống cóđược tầm nhìn ưu thế, chuẩn xác tìm được gócchết (nơi đạn pháo bắn tới) để ngắm bắn,nội trong ba phút giài quyết được hơn phân nửa mục tiêu, xử lý được hai tên đánh lén đangtập kích.

      "A Tường!"

      biết là ai hô lên tiếng, trong lòng của tất cả mọi người đều run lên!

      A Tường thiếu chút trúng đạn, cả ngườigiống như chim bị gãy cánh, ngã khỏi triền núi.

      Cù Thừa Sâm thầm mắng: "Che cho tôi!"

      dựa vào điều kiện cho phép, thả người nâng súng, gần như là nhắm mắt nổ đại loạt súng,bắn trúng tên giơ súng chuẩn bị tậpkích A Tường.

      Đến khi giải quyết hoàn toàn đám người nàyxong, các đội viên nhanh chóng chạy tìm A Tường, chỉ thấy nửa người cậu ta đầy máu, đámngười Đại Khuất vây quanh vừa cấp cứu, vừa ngừng với cậu ta: "A Tường, cậu sao chứ? Cậu cố chịu đựng!"

      A Tường suy yếu gật gật đầu, sau lưng cậu ta đãbị nhánh cây đâm vào, may là bị thương đến bộ phận quan trọng, tạm thời băngbó khẩn cấp để cầm máu.

      A Tường nhìn về phía Cù Thừa Sâm, hai người hợp tác với nhau chỉ hai năm, đội trưởng hiểu cậu muốn cái gì, lấy máy truyền tin ra liên lạc với tổng bộ, sau đó với bọn Đại Khuất: "Để những đồ dùng cứu thươnglại đây, cả súng nữa, cái gì cần đều để lại chocậu ta, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát."

      Lời của giống như quả bom nổ tungtrái tim của mọi người, Tiểu Đao như khôngnghe thấy mệnh lệnh của đội trưởng: "Độitrưởng..... Chúng ta nên để mình A Tường ở lại đây, lỡ như....."

      Thần kinh của Cù Thừa Sâm ỷ đau, conngươi của u mà bình tĩnh, giống như mộtcon sói cao ngạo: "Là binh lính của tôi, phảiđặt lời của tôi vào trong lòng! Trước khixuất phát tôi cái gì?"

      Cho phép chết, nhưng cho phép thất bại.

      Bọn họ có vũ khí sát thương ở quy môlớn, cũng có đội cứu thương hoàn thiện, bọn họ chỉ có cái mạng này.

      "Em muốn ở lại với A Tường! Đội trưởng, tôi biết nhiệm vụ này quan trọng đến mức nào đối với chúng ta, nhưng cậu ấy là phụ tá của , là chiến hữu, em của chúng ta! Em muốn cậu ấy sống! Em muốn bảo vệ mạng của cậu ấy!"

      Vừa dứt lời, A Tường dùng chút khí lực cuốicùng, hét vào mặt cậu ta: "Cút! Con mẹ nó cút xa cho tôi! Ông đây...Ông đây có ngườianh em như cậu

      Đại Khuất và Chuột quay mặt nhìn nhau, còn lại đám người Đại Bằng cũng trầm mặc, ai khôngmuốn cứu chiến hữu, nhưng lúc này cũng phải lúc để do dự.

      "Tôi đoán được là cậu còn ngây thơ như vậy... Còn muốn nghe lời ?" Đội trưởngcủa bọn họ nở nụ cười, khinh miệt mà lại lạnh như băng, "Hôm nay tôi dẫn nhóm các cậuđến đây, thể bảo đảm tất cả các cậu đều có thể sống sót trở về."

      Ngoại trừ Tiểu Đao, những người khác thậm chícòn hề thấy kinh ngạc, bọn họ sợhãi, theo vị đội trưởng bất cận nhân tình( hợp tình người) nhưng đáng tin cậy hơn bất kỳ ai này, bọn họ lại càng sợ hãi!

      "Đội trưởng...... sao...... Tôi ở nơi antoàn chờ cứu viện tới." A Tường như là khôngnhìn thấy căm phẫn của Tiểu Đao.

      Trong lòng Cù Thừa Sâm rất tình cảnh của từng người bọn họ.

      cũng từng tiến lên từ con đường này, vành mắt ửng hồng này, nước mắt nóng bỏngnày, chỉ là bọn họ chưa từng nhìn thấy thôi .

      Bọn họ là quân nhân của tổ quốc, nhưng cũng là người, thậm chí còn có thể xem như là những đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ mới bước qua tuổi 20, chưa từng đương, chưa lập gia đình.....

      Ai nghĩ được phải chết trong trận ám chiến (những nhiệm vụ mật được công khai) được ghi nhận công lao như thế.

      Nhưng là đội trưởng, mặt vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt như thế: "A Tường, ráng chịuđựng, chờ đội trưởng đưa cậu về nhà."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: là huyền thoại


      Lúc Cù Thừa Sâm phân phát trang bị cho cácđội viên, đại đội trưởng Trang Chí Hạo lời rất sâu xa để cổ vũ , đây là cơ hội tốtnhất, thằng nhóc nhà họ Cù này phải nắm cho chắc đó.

      chỉ cười nhạt, muốn dùng mạng để đổi lấy cơ hội, tổn thất cũng quá lớn rồi.

      Mang theo súng ngắm, súng tự động, đạn, cácloại bánh quy cùng với những vật dụng dùngtrong lúc khẩn cấp, bọn họ liền bị kéo đến mộtkhu rừng nguyên thủy mịt mù tăm tối.

      Sau khi giải quyết xong mấy nhóm trinh thámyểm trợ, Cù Thừa Sâm quyết định nghỉ ngơi mộtđêm, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngón tay của di chuyển bản đồ.

      Chẳng những phải đề phòng kẻ địch, mà còn phải thu thập những tin tình báo chuẩn xác,chuẩn bị cho nhóm bộ đội chủ lực tiến công, cho dù thời gian có gấp, cũng muốn mọi chuyện phải đâu vào đấy.

      Mà các đội viên cho dù lai lịch của kẻthù, hiểu mục đích của hành động lần này, nhưng bọn họ cũng biết , đối phươngmạnh hơn nhiều so với các lần diễn tập thựcchiến, lần hành động giải cứu con tin, thậm chí là cả lần vây bắt tiêu diệt nhóm người buôn bán ma túy, sức công phá của vũ khí bọn họ vượt xa mình.

      Cù Thừa Sâm khỏi thầm than, lần nàybọn họ gặp phải nhóm tội phạm quốc tế xuấtthân từ bộ đội chủ lực, đây phải làchuyện đùa.

      Về phần con chip, phỏng chừng cũng chỉ là trong những lý do mà mấy lão hồ ly ở bộ Quốc An dùng để giải quyết những người này, trongđó cũng bao gồm cả Bùi Sách lúc nào cũng đầy những chủ ý bẩn thỉu.

      Đội trưởng Cù sắp xếp mọi người lần lượt thayphiên nhau canh gác và nghỉ ngơi, bởi vì A Tường bị tụt lại phía sau, nên khí của cảnhóm rất căng thẳng, Tiểu Đao buồn lên tiếng, chỉ ngồi chỗ ngẩn người.

      Dựa vào kinh nghiệm, bọn họ đều biết cho dù đãliên lạc với bộ chỉ huy, đội phó vẫn lành ít dữ nhiều.

      Tình huống này rất ảnh hưởng đến tinh thần tác chiến của bọn họ, Cù Thừa Sâm còn cách khác, lúc này vẫn cần làm công tác tư tưởng.

      Người nào đó hùng hùng hổ hổ xông tới đạp anhmột cước, Tiểu Đao sờ sờ mông: "Đội trưởng,có thể chuyện với ?"

      Đội trưởng Cù rất muốn " cái rắm, cậu cũng phải vợ tôi"..... Nhưng vẫn chọnim lặng.

      "Em biết vì nhiệm vụ chúng ta thể làm như vậy, nhưng nếu nhiệm vụ chúng ta làm là sai lầm sao?" Tiểu Đao im lặngmột lát, thấp giọng hỏi: "Đội trưởng, có nghĩtới hay ...."

      "Thế giới này có thứ gì đúng hoàn toàn, cũng thế chắc chắc tất cả những nhiệmvụ chúng ta chấp hành đều là trăm phần trămchính nghĩa, công chính, vậy cậu muốn thếnào?" Cù Thừa Sâm đánh gãy lời của cậu ta, trước sau vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Cậu thể điều tra được chân tướng của việc này, cậu mãi mãi thể biết được đáp án."

      "Nhưng ít nhất A Tường nên bị chúng ta bỏ rơi vì cái nhiệm vụ ràng như thế! Chúng ta vì cái nhiệm vụ đáng chết này......."

      " sống chết của cậu ấy, cậu ấy hy sinh vì cái gì, tới phiên cậu tới định nghĩa." Trung tátrầm giọng trách mắng: " nên vũ nhục đội phó của tôi."

      Tiểu Đao thấy vẻ mặt của đội trưởng nhà mìnhcó hơi tức giận, cậu biết lựa chọn lúc đó của đội trưởng là chính xác nhất, đơn thuần chỉ là cân nhắc đến nhiệm vụ, còn vì bị thương mà lên chiến trường đồng nghĩa với chịu chết.

      Cù Thừa Sâm giấu phía sau quả quyết, mộtnỗi đau rướm máu.

      phải mỗi người đều thích hợp với chứcnghiệp này, phải ai cũng có thể gánh vác được sứ mệnh của .

      "Quân nhân phải học được cách phục tùng mệnh lệnh, cậu là bộ đội đặc chủng của Hoadao, hẳn là càng phải hiểu , sau này cònphải đối mặt với đủ loại tình huống."

      "Cho nên mới cho tôi tham gia nhiệm vụ lầnnày, đúng ?" Tiểu Đao cảm thấy lòng mình trống rỗng, bóng đêm và bầu trời sao giống như bức tranh rực rỡ, lộng lẫy: "Đội trưởng, cũng là.......... giống như em, đúng ?"

      Cù Thừa Sâm hất mặt muốn quan tâm đến tên lính này nữa, đúng thế, cũng từng làmột kẻ có tiền đồ như thế.

      "Tiểu Đao, cậu phải nhớ kỹ, chúng ta từngtuyên thệ nguyện trung thành với tổ quốc."

      Giữ vững niềm tin, tới khắc cuối cùng của đời người, mới là kiếp sống quân đội hốitiếc của chúng ta.

      Cù Thừa Sâm biết thay vì nghi ngờ, bằngkiên trì tiếp con đường này, dùng chính tráitim mình để cảm nhận, dúng ánh mắt, lỗ tai, nghe, nhìn, tự mình phán đoán.

      Chính quyền của mỗi quốc gia đều có những cái tà ác và hoàn thiện của riêng nó, nhưngnếu có thể dùng hy sinh cao quý nhất để chelấp những khiếm khuyết đó, kỳ thực cũng rất đáng giá.

      *****

      Ngôi sao sáng ngời còn chưa mời , những tầng lá tỏa ra hơi ẩm của khí trời, rạng sáng, bọnhọ đánh lén doanh địa đóng quân của kẻ địch,lần đầu tiên Tiểu Đao chân chính nhìn thấy CùThừa Sâm dùng vũ khí lạnh để giết người, cậu cho rằng mình sử dụng quân đao (dao dùng trong quân đội) đến cảnh giới xuất thần nhậphóa, nhưng ra giết người vốn cần kỹ xảo.

      Thân thể của người đàn ông kia đột ngột chui từ mặt đất lên, sải bước tiến tới, vặn eo, xoay người, nhấc chân, rút quân đao ra, máu tươi phun trào, bắn vào mặt, thể trách , liên tiếp cắt đứt yếu hầu của đối phương, ngay sau đó lại quay người về phía sau cắt yết hầu của người khác, máu tươi bắn ra.

      ra vẻ ngông cuồng tự cao của , khôngchỉ là những lý luận suông sân huấn luyệnngày thường, mà có được từ kinh nghiệm giết địch chân chính, độc cầu bại.

      Tất cả thanh đều bị màn đêm đen tối cắn nuốt, đôi mắt của Cù Thừa Sâm trở nên u ám, Tiểu Đao cảm thấy mình bị làm cho chấnkinh rồi.

      Cậu cảm thấy nhiệm vụ lần này giống với những nhiệm vụ bình thường, ngay cả cánh tayluôn vững vàng của cậu, cũng nhịn được mà run run.

      Đội trưởng đứng trầm mặc giữa vũng máu, lạnh như băng, tắt máy truyền tin, mùi máu tươi nồng đậm này tựa hồ như tồn tại, hề khiến dao động lấy nửa phần: "Đithôi, chúng ta phải tiến hành nhiệm vụ kế tiếprồi."

      Các đội viên lặng im tiếng động, bọn họ liếc nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng của trung tá, biết rằng tất thảy khát khao và kính sợ, đều có khởi nguồn.

      Có đôi khi, trung đội đội hành động Hoa dao cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì đối thủ của bọn họ phải là vị huấn luyện viên mặt lạnh gian xảo, quỷ kế đa đoan này.

      Nhưng nếu lúc này đây, bọn họ gặp được , hoặc giả, là người khác thua Cù Thừa Sâm sao?

      Dựa theo mật lệnh, giờ bọn họ phải trợ giúpđại đội hủy diệt cứ điểm ở gần đây, Cù Thừa Sâm dẫn theo Đại Khuất, Chuột dẫn rắn ra khỏi hang, còn các đội viên khác tiến công vào đại bản doanh.

      Dựa theo chỉ thị của đội trưởng, bọn họ chỉ cầnđứng ở những vị trí khác nhau đỉnh núi để nổ súng, dẫn phần quân địch ra. Kết quả, Chuột bắn trúng phương tiện thông tin liên lạcmà bọn họ khổ tâm thiết kế, quân địch bỏ trốn, bọn họ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

      Kế hoạch hoàn toàn bị đảo lộn, sau khi Cù Thừa Sâm chạy được mấy trăm thước liền bị mộtnhóm quân địch truy kích, đặt tất cả tâmhuyết lên nhóm người bọn Chuột, vinh quangcủa Tổ quốc cần phải do những binh lính trẻtuổi đó kế thừa.

      Vì vậy, trung tá hút hút phần lớn binh lực, bắn phát , bắn liên thanh, khoảng cách gầnnhư được tính toán bằng giây.

      Lúc này đây muốn đọ sức với kẻ địch, nơinào có nguy hiểm liền nơi đó, mà ở khu rừng mưa nhiệt đới này, có nơi nào mà nguy hiểm?

      Ném lựu đạn, nâng súng, dụ địch, bóp cò, khi đến nơi núp, cơ bắp tay phải của Cù Thừa Sâm vốn còn linh hoạt, giờ vai lại bị thương, gần như thể nhúc nhích, chỉ có thể đối sang tay trái.

      Cuối cùng cũng chỉ còn lại năm tên lính tinh nhuệ, trung tá vẫn cứ làm cho bọn họ hao hết tất cả số đạn, xác định được đến tột cùng là bọn họ phái ra bao nhiêu truy binh,nhưng biết phải giết hết tất cả nhữngngười muốn dồn vào chỗ chết.

      Sói, dù có chết vẫn cắn chặt con mồi, mãi đếnkhi bị chảy đến giọt máu cuối cùng.

      Cù Thừa Sâm tìm chỗ nấp tạm thời, anhlấy băng vải ra, lại thể băng được hết tất cả miệng vết thương cơ thể, chua sót cười cười, đó là cơn đau trong lòng, máu ngừng từ trong cơ thể trào ra.

      Ở vòng phản kích cuối cùng làm hư dụngcụ, thể liên lạc với đại đội, bọn họ từng năm phút sau đến chi viện, mà lúc hai hai mặt đối địch, trở thành con thú bịvây khốn.

      Cù Thừa Sâm có chi viện, tìmđược đường tiến lên hay rút lui, xác chết trải rộng bốn phía, nhớ tới người đàn ông đầu tiên bị chết dưới họng súng của mình, người kia từng là bạn thân của .

      Tuyệt vọng cộng với cơn mệt mỏi suốt mấyngày liền ùn ùn kéo tới, quen với nỗi đau sắp mất tri giác này, mất tín ngưỡng, chỉ còn dùng bản năng để đánh nhau.

      Gió núi thổi qua đầu vai , người đàn ôngnhìn về phía sâu trong rừng, lại như thấy được cảnh mặt trời mọc.

      Trời sáng, ánh nắng ấm áp giống như khuônmặt dịu dàng của nhóc nào đó.

      loại hơi thở gọi là bá khí, có loại hơithở gọi là ngoài ta ra chẳng còn ai.

      loại năng lực gọi là cố gắng xoay chuyểntình thế. Có loại khí chất gọi là khí pháchvương giả.

      sâu sắc, cho nên, anhliều mạng cũng muốn sống.

      Cây súng cũng chỉ còn viên đạn cuối cùng, thôi, chỉ cần trái tim còn đập ầm ỹ, nhấtđịnh phải tìm được đường sống để rời khỏi.

      Cù Thừa Sâm rút quân đao ra, ánh mắt phủ kín tơ máu híp lại, nhiệt huyết sôi trào, xúc cảm mạnh mẽ ngừng trào dâng, hít hơithật sâu, hạ quyết tâm, con mẹ nó!

      Ông đây kết hôn còn chưa tới năm, cũngkhông tin chết ở đây!

      Đau đớn khiến cho tứ chi dần mất cảm giác, càng chiến đấu càng đổi lấy nhiều vết thương, phải là chưa từng có kinh nghiệm tìm được đường sống từ trong chỗ chết, chỉ là chưabao giờ biết, sau khi kết hôn với nhóc Ôn Miên, lại sợ cái chết đến như vậy!

      Người đàn ông chỉ có thể dùng lưỡi dao trong tay, đỡ lấy lưỡi hái tử thần.

      Vật lộn, đọ sức, trọng kích, đá nát xương đầu gối của kẻ địch, đâm vào bả vai, vặn gãy cổ,hoặc là đâm dao vào trái tim của đối phương......Chiêu gì cũng làm!

      Cuối cùng năm binh lính kia cũng bị dọndẹp triệt để, biết tiếp theo còn có kẻ địchđuổi theo hay , nhưng cả người đều bị trọng thương, còn khả năng để tiếptục chiến đấu nữa.

      Cù Thừa Sâm tựa người vào thân cây, đủ sức để lo mình chỉ vị trí của mình hay chưa.

      Từng tán lá cây đong đưa theo cơn gió, có tiếng gió đánh úp lại, người đàn ông ngoắc ngón tay, muốn dùng chút khí lực cuối cùng nắm chặt vũ khí trong tay.

      có thể địch hai mươi, cũng thể địch hai mươi mốt.

      Cù Thừa Sâm còn chưa kịp phòng ngự, giây sau, bóng đen chút lưu tình đánh quyền vào người !

      Thân thủ của đối phương thua gì bộ độiđặc chủng, cau chặt mày, muốn thấy diện mạo của , ít nhất sau khi đến địa ngục, cũng phải tìm để thanh toán món nợ này.

      Thứ đầu tiên tiến vào tầm nhìn của Cù Thừa Sâm, là vết sẹo màu nhạt, khác vào giữalông mày của tên đàn ông, càng khiến cóthêm vài phần ngông cuồng, quỷ mị như ảnh.

      Có lẽ, là do ánh mặt trời, cũng có thể là do anhthật quá mệt, ngũ quan của người nọ mơ hồ, tuy cảm thấy quen thuộc, nhưng lạikhông thể nhớ được từng gặp ở đâu.

      Tên đàn ông lạnh lùng nâng vũ khí lạnh trong tay lên, vừa nhắm ngay cổ Cù Thừa Sâm, đồngtử liền co rút lại, tựa hồ như nhìn thấy gì đó ngoài dự đoán.

      Lúc này trung tá mới nhớ, đó là bùa hộ mệnh mà Ôn Miên cho !

      Đối phương kéo nó xuống, thậm chí còn lấy tấm hình bên trong ra, nhìn kỹ vài giây, sau đó,sau đó...... nở nụ cười!

      Tên đàn ông có sẹo nhét lại tấm bùa hộ mệnhvào trong tay Cù Thừa Sâm, tựa hồ như tán thưởng dũng khí liều mạng của , khẩu khívừa lạnh lùng vừa ngạo mạn, nhưng cũng thiếu vẻ tán thưởng: "Khó trách có trái tim cứng như sắt thép."

      Bởi vì mất quá nhiều máu, ý thức của Cù Thừa Sâm bắt đầu có chút mơ hồ, biết được sau đó mình sống hay chết, chỉ có thể nắm chặt tấm bùa hộ mệnh trong tay.

      Hình dáng và giọng của Ôn Miên chiếm giữa tất cả trái tim , lâu cũng tan biến.

      ra khi cận kề cái chết, cái nghĩ tới lạikhông phải Tổ quốc, xin lỗi quân đội....... chỉ có thể xin lỗi .

      Trời biết, nếu có ngày, đem theo sinhmệnh này mà rời khỏi, thế giới của nhóc này vỡ ra nát vụn đến mức nào?

      Cù Thừa Sâm dám tưởng tượng, nếu ÔnMiên chỉ có thể góp nhặt từng bóng dáng củaanh từ trong hồi ức.... Tình cảnh như thế, sựquá đau rồi.

      Dù sau, cũng là tình cảm đến chết khôngđổi của , còn , là tình cảm chân thành nhấtcủa .

      *****

      Lúc đội cứu viện tìm được trung tá, chungquanh mảnh chiến trường thảm thiếttịch mịch, mọi thanh đều quạnh.

      Khuỷu tay Cù Thừa Sâm ôm lấy báng súng, dựa người vào cạnh thân cây, hai tròng mắt hơi khép lại, nhưng vẫn sắt bén như cũ, giống như lưỡi dao lạnh thấu xương.

      Bùn đất và thân cây đều bị máu của ngườiđàn ông nhuộm thành màu khác, trung đội trưởng nghiêng người về phía trước, dùng súngngắm làm điểm tựa, dưới con mắt của những người xung quanh, tư thế dựa vào này vẫn mang vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt.

      giống như binh lính sắp chết nhưngvẫn quật cường muốn nhận thua, đươngnhiên, càng giống như vị hùng cái thế.

      Mồ hôi và máu tươi hòa lẫn vào nhau, máunhuộm quân trang, trong khí tràn ra mùi tanh khiến người ta buồn nôn, vẫnkhông nhúc nhích, như là chìm vào hôn mê.

      Có người , trung tá Cù lúc này giống như pho tượng được tuyết che phủ, ngang tàng lạnhlẽo, sừng sừng giữa đất trời.

      Núi xanh chưa già, lại vì tuyết mà trắng đầu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Lòng vẫn vẹn nguyên như cũ


      Máu tươi bị bùn đất che phủ.

      Người bị thương trong lúc thi hành nhiệm vụđều được trực thăng đưa , quân y cùng nhau cứu giúp đội trưởng đội hành động hạngnhất, Cù Thừa Sâm mất máu quá nhiều, thương thế lại nặng, biến chứng của bệnh khiến cho cơ thể suy kiệt....

      Bọn họ tính đến tình huống tồi tệ nhất, liền liên lạc với thủ trưởng Cù Viễn Niên họp ở quân khu.

      Ở Nam Pháp, tiếng chuông di động của Ôn Miênvang lên lớn, đầu kia điện thoại là Tiểu Ngô, cậu ta nửa ngày, mới nửa che nửa hở tiết lộ tình huống của trung tá cho vị con dâu nhà quân này biết, sau đó kêu , mẹ chồng vàTiểu Quang đứng chờ ở địa điểm định sẵn, đếnlúc đó quân khu phái trực thăng đến đón bọn họ tới bệnh viện của Cù Thừa Sâm.

      Huy động lực lượng nhiều như thế, đương nhiênkhông chỉ bởi vì quân hàm của Cù Viễn Niên,quan trọng hơn là ngay cả Trang Chí Hạo cũng chạy tới biên cảnh, ông ta còn cầm điện thoại ở , mắng thẳng vào đám người của bộ Quốc An: "Mẹ nó, cậu ta là ai các người có biếtkhông! Cậu ta quý giá hơn nhiều so với cáinhiệm vụ rách này của mấy người! Nếu cậu ta mà xảy ra chuyện, từ nay về sau ông đây nhận nhiệm vụ mà mấy người sắp xếp nữa!"

      Lúc Ôn Miên nghe được tin tức, giống như nằm mơ, nhìn cái gì đều cách tầng sương, có cảm giác nên lời, bờ vai sớm đãsụp xuống, mắt trố ra, nhưng vẫn quên thời thời khắc khắc phải an ủi mẹ chồng.

      Đoàn người vừa xuống máy bay, tất cả nhữngngười có liên quan đều đứng ở cửa, tình huốngđã có chút ngoài dự liệu, Ôn Miên nhìn thấymột vòng người vây quanh phía trước sân bay, lúc này Tiểu Ngô chạy về phía bọn họ.

      "Sao lại thế này? giờ nó thế nào rồi?" Bùi Bích Hoa kéo tay cậu ta hỏi.

      Tiểu Ngô miễn cưỡng cười, vẻ mặt có chút khác thường, lại như là có gì: "Người đến, được chuyển xuống máy bay........."

      Lúc này Ôn Miên cũng bất chấp quy củ gì đó,chạy đến vào vào giữa đám người, rốt cuộc cũng nhìn thấy trung tá Cù nằm cáng, cả người của đều đầy vết thương, trắng bệch còn chút máu, người cắm đầycác loại ống dẫn, cảm thấy đến cả dấu hiệu sinh tồn của cũng sắp còn rồi, vẫn còn có thể sống được sao?

      Ánh mắt chua xót, bỗng nhiên, Ôn Miên pháthiện trong bàn tay của còn lộ ra đoạn dây đỏ, đó là lá bùa hộ mệnh mà đưasao?

      ngơ ngác như bị rút mất linh hồn, di chuyển khó khăn.

      Van cầu các người, đừng mang ấy , ấy là trong những đội trưởng ưu tú nhất của Hoa dao, ấy giỏi như vậy....

      Súng của đảo qua, trong vòng 800m khôngcòn bóng người.

      vẫn muốn nụ hôn ấm áp của như lúctrước, vẫn muốn nắm chặt lấy đôi tay kia, cho dù có khó khăn thế nào cũng buông ra. Cứ như vậy, năm tháng trôi , đến rất nhiềunăm, rất nhiều năm về sau, cho tới khi trái tim vẫn còn như trước của ngừng đập...

      Tin tức bệnh tình nguy kịch được truyền tới, nơi nơi đều là khuôn mặt căng thẳng và tiếng rên rỉđược đè nén đầy thống khổ.

      Ông Cù , đội quân tóc dài của nhà họ Cù đềulà mẫu người xuất sắc, mà quả như lời ông , Bùi Bích Hoa cúi đầu khóc ròng, khóc đếnsưng cả mắt, nhưng vẫn hề từ bỏ hi vọng,tin tưởng vững chắc con trai vượt qua được nguy hiểm!

      Cù Thần Quang lại càng trực tiếp hơn, Ôn Miên vừa bước ra khỏi toilet, nghe thấy chỉ vàomũi Bùi Sách mắng: "Bùi Sách cháu hận chú!Nếu hai cháu có gì bất trắc, cả đời này cháu bao giờ tha thứ cho chú!"

      "Cháu cũng biết đây là công việc của chú."

      "Cháu cũng sớm chú nên bỏ cái công việc tổn hại đức này ! Cảm giác làm quanthực tốt như vậy sao?"

      Bùi Sách nhìn trước mắt, nước mắt cònchưa khô, khóa chặt ánh mắt vào người : "Chú cũng sớm với cháu, trừ phi chú chết, bằng bao giờ."

      hành lang, hàng bảy tám chiến sĩ bị thương hoặc chờ kết quả ngồi, Ôn Miênnghĩ hai chú cháu gây gổ với nhau ở đây cũng phải là cách, xấu hổ ho khan vài tiếng, mới giảm bớt khí quỷ dị giữa bọn họ.

      Tất cả mọi người đều nín thở, lúc này Ôn Miênnghe thấy tiếng khóc nức nở của ai đó.

      Bọn họ sớm còn là tân binh thíchkhóc, nước mắt của bọn họ là dành cho chiếnhữu hy sinh.

      Tiểu Đao ru rú trong góc, giọng khóc, tronglòng chỉ còn lại bi thương và oán giận, giờmạng sống của đội trưởng thần thánh nguyở sớm tối, người em tốt nhất biến thànhmột khối thi thể lạnh băng....

      Tiếng cười của A Tường còn phảng phất vanglên bên tai, trong lòng Tiểu Đao tràn đầy tứcgiận và phẫn uất.

      Ôn Miên từng ở đại viện quân khu, bọn họ từng tiếp xúc với nhau, hơn nữa cũng biết được cách thức chung sống giữa các bộ đội đặc chủng và trung tá Cù, nghĩ bất kể thế nào cũng nênthử lần xem có thể an ủi được đối phươnghay .

      Đám người Đại Khuất và Chuột cũng ngồi ở bên, hốc mắt cũng đều ẩm ướt, Ôn Miên chậm rãi bước về phía trước vài bước, khiến chongười ta bất ngờ: "May mắn là đội trưởng của các người bây giờ còn hôn mê, nhìn thấy đám quân tiên phong mà ấy tân tânkhổ khổ dạy dỗ ra đều mang vẻ mặt sợ hãithế này."

      Tiểu Đao vừa nhìn thấy người chị dâu luôn ôn nhu dịu dàng trong ấn tượng, nước mắt liền tràora khỏi hốc mắt, thả lỏng vũ khí trong tay ra.

      "Tiểu Đao, tôi còn chưa khóc, cậu khóc lóc vớ vẩn cái gì chứ?"

      Vẻ trào phúng của Ôn Miên quả thực giống hệt với Cù Thừa Sâm: "Các cậu nghe kỹ cho tôi,phải cất hết nước mắt vào, đừng có ngồi ngốc ở đây nữa! Chờ Cù Thừa Sâm tỉnh lại, tôi kêuanh ấy thu dọn hết đám các cậu!"

      Dường như thấy được nụ cười tự phụ và giọng lạnh nhạt của đội trưởng nhà mình, Triểu Đao ngẩng người, nín cả khóc.

      Ôn Miên nắm vai cậu nhóc, lúc này mới ôn nhu trấn an cậu ta: " sao, tên nhóc cậu nghĩ thử xem, cho dù ấy muốn chết, Diêm vương dám nhận ấy sao?"

      Đúng vậy, đừng đội trưởng Cù của bọn họ là tay thiện xạ, chỉ riêng cái miệng thôi, chưacần dùng đến nửa chữ thô tục cũng có thể mắng đến người ta phải quỳ xuống cầu xin tha thứ rồi.

      "Chị dâu......."

      "Tiểu Đao, đừng khóc, tôi biết."

      biết.

      Ôn Miên cho người quân nhân đáng để tôn kính nhất này cái ôm cảm kích, cậu ta chỉ là bộ đội đặc chủng đội trời đạp đất, kỳ thực cậu ta chỉ mới là tên nhóc chưa đến 20 tuổi.

      Cù Viễn Niên ở chỗ thấy được màn này, vị quan lớn bên cạnh ông thấp giọng khen ngợi: "Thừa Sâm nhà ông, thực cướiđược người vợ tốt nha!"

      Ông Cù hơi nở mặt, nếp nhăn nhạt ít: "Căn chính miêu hồng (gốc rạ cũng đỏ, ý chỉ con cháu gia đình có xuất thân cách mạng), câu này là dùng để chỉ con dâu nhà họ Cù."

      Sau khi mấy bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫuthuật, vừa thấy Cù Viễn Niên, ông ta liền cảm thấy nhiệm vụ lần này áp lực quá lớn, càng miễnbàn tới cái gì mà Bùi Sách, Trang Chí Hạo..... vị nào cũng là sếp lớn!

      Quân y cũng rất thức thời, câu đầu tiên thốt ra chính là: "Cậu ta có chuyện gì!"

      Mọi người thở hơi dài, lại nghe bác sĩ bổ sung thêm câu: "Chỉ là còn phải dựa vàoý chí của bệnh nhân, có thể qua được cánh cửanguy hiểm nhất hay ."

      Bùi Sách là người phản ứng đầu tiên: "A, ý chí của nó thuộc loại phải của người thường,cứ việc yên tâm."

      Ôn Miên hít thở sâu, cố gắng khiến cho chính mình trở nên phấn chấn, đồng ý với lờicủa chú út Bùi, cũng tin người đàn ông kia sẽkhông dễ dàng đầu hàng trước mặt tử thần!

      quan tâm ngươi là đầu trâu mặt ngựa,tiên ma quỷ quái gì đó, cây súng trường của bắn tới khi các ngươi động đậy được nữa mới thôi.

      Phẫu thuật xong, Cù Thừa Sâm trực tiếp đượcđưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, rất nhiều chiến hữu, binh lính thủ hạ của huấn luyện viên Cù, người còn mặc trang phục chiếnđấu dính đầy máu, hoặc đứng hoặc ngồi hành lang, vẻ mặt mệt mỏi và lo âu.

      Ôn Miên nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc nướcmắt cũng rơi xuống, im hơi lặng tiếng, lại mãnh liệt đến mức khiến người ta thể kiềm chế, nóng rực, hỗn loạn, cảm xúc đè nặng trong lòng, cái gì gọi là tình đồng đội, còn thâm sâu hơnbiển, nhìn ra được vĩ đại này từ trong mắtnhững người đàn ông đó.

      Giờ khắc này có chút vui sướng, , vô cùng vui sướng.

      Đồng đội cùng vào sinh ra tử, bọn họ kề vai chiến đấu bằng cả sinh mệnh, bọn họ dùng sinh mệnh đáng quý nhất thế gian để gây dựng nên phần tình cảm đáng quý này, hòa thành mộtkhối với tình bạn.... Điều này còn khiến người ta cảm động hay sao?

      Cù Viễn Niên và Bùi Bích Hoa tìm bác sĩ đểtrao đổi bệnh tình, về khả năng bình phục,Ôn Miên đứng ngoài phòng bệnh bám vào cửa số cố sức lắng nghe, người kia nằm khăn trải giường trắng, giống như là ngủ.

      Thời gian lại qua lâu, Ôn Miên gọi điện thoại cho Nghiêm Di sơ qua tình huống, cũng dám miêu tả bệnh tình của trung tá nặng đến mức nào, sợ khiến cho mẹ thấy ấm ứctrong lòng.

      Mà đám quân nhân bị đuổi hơn phânnữa, nhất thời trong bệnh viện trở nên yên tĩnhđi ít, nghe người ta , nếu lần nàytrung tá Cù có thể vượt qua, được thăng hàm,nếu phải vì đây là nhiệm vụ đặc biệt, phải tuyệt mật thể để lộ ra, khẳng định còn ghi cho công lao hạng nhất.

      Ôn Miên nghĩ, những thứ này có là gì chứ, cho dù đối với quân nhân mà , vinh dự là vôcùng cao thượng, nhưng chỉ cần chồng mìnhsau này đừng quá dũng chiến đấu, cái gì nguy hiểm đều ôm hết vào người mình là được.

      Mỗi người vợ, đều ích kỷ hèn mọn như thế,đều có những suy nghĩ vô cùng tầm thường.

      Lúc này y tá chạy đến , nếu mọi người yên tâm, có thể để người ở lại canh chừng,những bác sĩ, y tá bọn họ cũng ở bên chămsóc trung tá.

      Bùi Bích Hoa nhìn chồng cái, sau đó liềnđẩy con dâu nhu thuận lên, lúc này Ôn Miênmới như tỉnh khỏi giấc mộng, theo y tá trẻtuổi kia vào phòng bệnh.

      Giờ phút này, chỉ cần có thể nhìn thấy mặt chồng, là niềm hạnh phúc rất lớn của rồi!

      còn phân biệt kim đồng hồ quay bao nhiêu vòng, ban ngày hay ban đêm cũng còn quan trọng đối với Ôn Miên nữa, canh giữ trong phòng bệnh, mệt đến mức phải dựa vào đầu giường ngủ hồi.

      Bỗng nhiên có người gọi , Ôn Miên vội vàngmở to mắt, chỉ thấy mặt Tiểu Quang trànngập vẻ chờ mong, hô lớn: "Chị dâu! trai em tỉnh rồi!"

      Ôn Miên đứng lên, tầm mắt lướt qua người , trong khoảnh khắc, liền hề báo trước màchống lại mắt của Cù Thừa Sâm.

      Con ngươi của bất động dừng lại mặt , vẻ mặt như có lớp sương mù che phủ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, kéo mặt nạ hô hấpxuống, cho nên mới có thể nhìn khuôn mặtsuy yếu.

      Nước mắt Ôn Miên theo gò má chảy xuống, rấtnhanh lạnh , đôi môi của vì kích động mà run lên nhè , rất muốn , rất muốn , Cù Thừa Sâm, em hận ! Quả hậnanh chết được!

      Lục phủ ngũ tạng đều như bị dính hết vào nhau,sau khi nghe được tin tức, như ngừng thở, trong lòng đau đến chết lặng, còn cảmgiác gì đối với mọi vật chung quanh.

      Sao có thể đối xử với như thế, đặt vào hoàn cảnh sống bằng chết như thế.

      Nhưng sao lại có thể vui vẻ đến thế.

      Tình có thể mang đến vui sướng, vượt xanhững gánh nặng mà bạn phải chịu đựng.

      Nước mắt Ôn Miên chảy ngừng, khuôn mặt ướt đẫm nước, vị bác sĩ bên cạnh cũng bị ý chí kiên cường và hy sinh quên mình củaquân nhân làm cho cảm động: "Con em của quân đội nhân dân, giỏi lắm."

      Đúng vậy, dường như bọn họ gánh vác phảigánh vác kỳ vọng to lớn của nhân dân, nên cũngtrở nên vô cùng vĩ đại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Tình của chúng ta


      Cù Thừa Sâm qua khỏi gian đoạn nguy hiểmnhất, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ cho , đầu óc của trung tá vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Miên thể rời được, ngồi xổm bên giường trông coi người này, chờ tỉnh lại, cônhất định phải mắng như tát nước vào mặt mới được.

      Cho rằng cầm bùa hộ mệnh là thân thể trởthành kim cương bất hoại (ý rắn chắc nhưkim cương) sao, Ôn Miên nghe được từ miệngngười khác, vết thương người nhiềuđến mức đủ cho người bình thường chết đivài lần, vết đạn bắn, vết cắt,......... Thậm chí còn bị trúng ám khí có độc.

      phải đối phó với bao nhiêu kẻ địch, mới cóthể khiến cho người bị dính nhiều vết thương như thế?

      Ôn Miên tưởng tượng ra vài cảnh, nếu tỉnh, nên mấy câu giận dữ thế nào với mới tốt đây, vị trung tá tiên sinh này bình thường quá mức kiêu ngạo, lúc này lại hại xém chút mất nửa cái mạng.

      lâu sao Cù Thừa Sâm tỉnh lại , ÔnMiên cố gắng kiềm nén để nước mắt rơixuống, định nghiêm giọng cảnh cáo : còn dám bị thương, em cần nữa, xấu xa.

      Nhưng mà, nhìn người đàn ông hơi hơi nhănmày, hô hấp cực kỳ khó khăn, khí nhưđông cứng lại, chỉ còn im lặng, trung tá Cù ra tiếng được, chỉ có thể dựa vào khẩu hình miệng để đoán ra đại khái ý của : "Hôn cái."

      Ôn Miên nín khóc mà cười, đến lúc này rồi màtrung tá vẫn chưa quên nêu cao tác phong trào phúng chọc người của , nâng khuôn mặt củangười đàn ông lên, đặt nụ hôn lên trán .

      Có thể còn sống, cảm nhận được tiếp xúc đầytình cảm ấm áp của , tốt hơn bất cứ thứ gì.

      Cù Thừa Sâm trầm tĩnh chăm chú ngắm nhìn nụ cười ôn nhu của , giống y như đúc trong trínhớ của .

      "A Tường đâu?"

      Ôn Miên sửng sốt lát, dám cho biết, nhưng lại thể .

      chậm: "Cậu ấy hy sinh rồi."

      A Tường chết, người đội phó tay đềbạt lên, hy sinh rồi.

      Cù Thừa Sâm quay mặt , lại che giấu được vẻ đau đớn trong mắt..... Chuyện này đau đớn đến mức nào chứ.

      Người đàn ông đáng giận, có biết hay ,lòng của cũng đau đến tan rã rồi!

      Ôn Miên khẽ vuốt cánh tay bị kim tiêm làm cho sưng lên, hô hấp của trung tá Cù hơi hỗn loạn, nhưng biểu cảm lại chút phập phồng: "Miên Miên, dẫn gặp cậu ấy."

      Nhưng mà, tiếng "Miên Miên" của , lại đại biểu cho cố chấp của , muốnthăm dò.

      Ôn Miên lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Em hỏi bác sĩ chút."

      Lúc đó, khi trực thăng tìm được A Tường, cậu ta gặp bất trắc, Ôn Miên cũng biếtđược tình hình cụ thể, còn bác sĩ đương nhiên là cho phép Cù Thừa Sâm xuốnggiường lại, cuối cùng khuyên can mãi, mớicho phép lấy xe lăn đẩy .

      Trước khi trung tá , còn có người đặc biệt tới để tiêm thuốc cho , cầm máu, bôi thuốc thaybăng toàn thân lần, băng bó còn kín hơn lầntrước Ôn Miên bị gãy hai cái xương sườn.

      Ôn Miên nhìn thấy liền nở nụ cười, thầm lúcnày khỏi nghĩ đến chuyện tỏ ra uy phong trung tá Cù.

      Bên kia mọi người suy sụp vây quanh bên ngoài phòng của A Tường, các chiến hữu tựmình sửa sang lại cho cậu ấy, thay quân trangsạch cho cậu, còn lấy ra lá cờ đỏ năm sao, đắp lên người cậu.

      Đại Khuất vừa nhìn thấy người đội trưởng mình sùng bái nhất, nước mắt liền trào ra: "Độitrưởng, đội trưởng ........."

      Cù Thừa Sâm ngồi xe lăn liếc mắt nhìn qua, giọng còn trầm thấp ổn định như ngày thường, nhưng vẫn có thể giết chết mục tiêungay tức khắc: "Khóc lóc với tôi cái rắm, độitrưởng cũng chưa có chết........"

      Đại Khuất sững sờ nhìn , nhớ tới bộ dạng chịdâu giáo huấn Tiểu Đao lúc trước, thế là nước mắt lưng tròng, khó trách người ta hay phải người nhà vào cùng mộtcửa!

      Cù Thừa Sâm được Ôn Miên giúp đỡ, đẩy vào trong phòng, nhớ lại tình cảnh khi A Tườngvừa mới gia nhập Hoa Dao.

      Thằng nhóc này tuy phải là người xuấtsắc nhất trong đội, nhưng tình trạng của cậu ta lại rất ổn định, các hạng mục đều đồng đều, là nhân tài thích hợp với việc dẫn đội, A Tường làmột quân nhân từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều đặc biệt kiêng cường, sáng sủa sạch , đương nhiên, ham mê duy nhất của cậu ta chính là thích đọc những tạp chí đứngđắn, thường được cậu ta gọi với mỹ danh là giáodục trước hôn nhân.

      Nghe cũng có bạn , biết bọn họ phát triển đến bước nào rồi.....

      Cù Thừa Sâm nhắm mắt lại, tình trạng vẫn vô cùng suy yếu, kỳ thực với tình trạng tại nàycủa , hề thích hợp với việc xúc độngquá mức.

      "Nếu lúc đó bỏ........"

      Ôn Miên nghĩ nghĩ hồi lâu, mới phản ứng kịp vớicâu của chồng, yên lặng với : " có biết, quyết định lúc đó của hề sai."

      Từng chữ từng chữ, chậm rãi nhưng lại vô cùng tin tưởng, chút nghi ngờ.

      Nếu như làm như thế, cậu ta làm liên lụy đến toàn bộ đội ngũ, ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ, khiến những chiến hữu khác rơi vào hiểm cảnh, còn có thể bởi vì thể tự bảo vệ mình, bị kẻ địch.....

      Cù Thừa Sâm nhớ tới còn có người hẳn là vô cùng bi thương, dù sao cũng khôngbỏ rơi được đám lính này: "Tiểu Đao còn tốt ?"

      Ôn Miên chớp chớp mắt: "Vốn là bị em mắng đến dám lên tiếng, sau đó được em dạy dỗ, ngoan ngoãn nghe lời rồi."

      "Tên nhóc này rất giống với lúc trước." Cù Thừa Sâm cười cười, muốn cho biết,trong lúc hôn mê mình mơ thấy cảnh tượngchất vấn và phản bội này, đây là vùng cấmkhông thể chạm tới mà chôn sâu dưới đáy lòng mấy năm nay.

      Kỳ thực, cũng chỉ mơ thấy chuyệnnày.

      Từng mai phục trong hồ tuyết lạnh như băng,yên tĩnh chờ đợi thời cơ trong cơn mưa xối xả, trong trận đấu ở nước ngoài xém chút vùi thân trong biển lửa, còn có, trong lúc tiến hành điều tra tập trung sau lưng kẻ địch, cũng từng ám sát chính trị gia chân chính, phá hủy môhình vũ khí hạt nhân cơ động của kẻ địch....

      từng trải qua vô số thương tổn, rất nhiều thứ đáng để khắc ghi, nhưng khiến cho Cù ThừaSâm khó quên nhất, là lần đầu tiên chấphành nhiệm vụ, lúc dùng súng ngắm nhắm vào mục tiêu, lại phát người đó là chiếnhữu nhiều năm của .

      vô cùng kinh hãi, cũng quên ngón tay phải bóp cò như thế nào, bọn họ từng cùng tiến vào quân đội, ngủ chung phòng, lúc huấnluyện luôn là tổ hợp ăn ý.

      Nhưng mà, vẫn thể giết chết người bạn phản quốc kia.

      Tín nhiệm, chính là có ngày cậu cầm súngchỉa vào tôi, cuối cùng tiếng súng vang lên, tôicũng tin là do súng bị cướp cò.

      Nhưng khẩu súng này bị cướp cò, là anhtự tay giết đối phương.

      Người quân nhân trẻ tuổi cảm thấy tuyệt vọng khi bị phản bội, cảm xúc trống rỗng cắnnuốt nội tâm, khiến cho cuối cùng, trong trận giao tranh với tổ chức tội phạm quốc tế, thể đưa ra được phán đoán kịp thời.

      Cục diện khi đó vốn nằm ngoài tầm kiểm soát của Cù Thừa Sâm, nhưng vẫn cho rằng nếu phải do mình thất trách, khôngchọn lầm chiến hữu.

      Những ý nghĩ tiêu cực cứ đè nén khiến gầnnhư muốn nổi điên, thậm chí còn thểcầm được cây súng bắn tỉa lên.

      Cảnh tượng của hai tầng đả kích ngừnghiện lên trước mắt , như cái giá lớn phải trả cho non nớt.

      Mỗi ngày đều như có người dùng dao cắt vàothịt của , cái cảm giác đau khổ khi bị lăng trì này, khiến cho ý chí của ngày hao mòn.

      Liên Thành bắt đầu tìm để chuyện, ông cậu có biết giờ cậu có thể đứng ở đây, là dùng mạng của người khác để đổi lấy hay ?

      Chi vì chút sai lầm đó, cậu vứt bỏ tất cả mọi thứ hay sao?

      Quốc gia, quân đội, vinh quang, sứ mệnh.

      Cậu thân là tôn nghiêm của quân nhân, tônnghiêm quốc gia, tôn nghiêm quân đội......

      Cậu còn vì cái gọi là chân tướng từ miệng của người khác này, hoài nghi những thứ mà mìnhnguyện trung thành? Cho dù cậu có chất vấn chính quyền, chất vấn thế giới, có được cái gì ? Kết quả là khiến cho tín ngưỡng của cậu đều sụp đổ.

      Sao cậu thử nghĩ xem, rất nhiều đồng bào của cậu, dùng hy sinh, dùng cái chết để đổi lấy hòa bình, chẳng lẽ đáng để cậu kiêu ngạo hay sao? đáng để cậu dùngsinh mạng quý giá nhất của mình để gìn giữ hay sao?

      Đúng vậy, đáng sao? Là bộ đội đặc chủng của Hoa Dao, ai lại từng có nhữngvết thương vẫn luôn ỉ?

      Cù Thừa Sâm tự nhận, mình có tâm hồn phong phú nhưng cũng đầy mâu thuẫn.

      để cho bất cứ ai thấy được mộtmặt yếu đuối của mình lần nữa, mộtlần nữa cầm lấy súng ngắm, để có thể làmchuyện đúng đắn nhất, chuyện cần phải làm nhất, phải có được trái tim cứng rắn nhưsắt đá!

      Bởi vì, muốn gìn giữ tín ngưỡng của ,bảo vệ hòa bình dân tộc.

      Cự ly, hướng gió, tốc độ gió, sửa chữa, bắn. Chodù là, ngay cả những người bình thường cũng thể nắm , , mỗi cụm từ cực kỳ bé kia, cũng có thể chứa cả mộtâm mưu ở phía sau.

      Trong nháy mắt, Cù Thừa Sâm nhìn lá quốc kỳ tươi đẹp như máu trước mặt này, trái tim bị đèép nặng, dường như cảm giác đau đớn củanhiều năm về trước quay trở lại.

      nghĩ ra, vì sao những người đó lạikhông chịu sống những ngày tháng yên bình, mà phải đến lãnh thổ của đất nước , giết chết em của ?!

      Tội ác thế gian này đến tột cùng là thế nào, nhóm thiếu niên trẻ tuổi, nhiệt huyết, đơn thuầnnhư bọn họ, vì sao phải chết?

      "Mỗi lần đảm nhận nhiệm vụ kỳ thực cũngkhông đáng sợ, chỉ sợ bọn họ xảy ra chuyện, mà lại thể ......."

      là đội trưởng, chỉ có thể kiêng cườngnói với bọn họ, đám nhóc các cậu nghe cho rõđây, cho phép chết, nhưng cho phép thất bại!

      ràng là, căm hận những chữ này!

      Nước mắt, cuối cùng cũng men theo hốc mắt của người đàn ông mà chảy xuống, như có người cào vào tim phổi.

      Từ khi Cù Thừa Sâm bắt đầu hiểu chuyện, còn chảy nước mắt nữa, nhưng cảm thấy như bây giờ tốt, rốt cuộc cũngcó được cảm giác, , vốn cho rằngmình chết ở đó, giờ có thể nắm bàn tay của vợ lần nữa, khiến cảm thấy rấtđủ rồi.

      Chính hy sinh cam nguyện bị lãng quên này,lại dễ an lòng, quá mức nặng nề.

      "A Tường, là đội trưởng thể giữ được lời hứa, thể dẫn cậu về nhà....." chậmrãi giơ tay lên, làm động tác quân lễ đầy kính trọng với A Tường.

      "Thượng úy Tề Tường của tôi, cậu trung với tổquốc, trung với nhân dân, cậu hy sinh vì tín ngưỡng của cậu, cậu là người lính tài ba nhất của tôi! Tôi thề với cậu, tôi dùng phầnđời còn lại, chiến đấu vì tổ quốc mà cậu luôn gìn giữ! Quân lệnh như núi!"

      Những câu trong lúc kiềm chế đượccủa trung tá, tuy suy yếu đến mức chỉ cònnửa phần hơi sức, lại giống như thanh giáodài xé toạt màn trời, khiến cho người ta rung động đến tận tâm can.

      Ôn Miên sao còn nhịn được, từ sau lưng ôm lấyCù Thừa Sâm, cùng rơi lệ, kỳ thực khôngchỉ thương tâm, mà còn tự hào.

      khoảng thời gian này, phải trả giá bằng biết bao nhiêu nỗ lực, phải chịu biết bao độc tịch mịch, tham gia quân ngũ cũng oán giận, kể khổ, sau này khi nhắc đến,cũng chỉ đó là những tháng ngày đángnhắc tới.

      cần lưu danh sử sách, chỉ cần thẹnvới lương tâm.

      và bọn họ, đều giống nhau. tín nhiệmđồng đội, chí cao vô thượng như vậy, đốt lêntrong lòng ngọn lửa vô cùng nóng bỏng.

      Cù Thừa Sâm cũng ngây ngô như lúc trước, bàng hoàng hồi lâu, lau mặt, đến cùng vẫn thể ngã xuống. Bởi vì trong tay bọn họ nắm giữa sức mạnh, bọn họ muốn bảo vệquốc gia nhân dân, muốn dùng hết toàn lựcđể khiến cho mọi người tin tưởng, tất cả đượcbảo vệ an toàn.

      Đây là tín nhiệm dịu dàng mà lại chân thành đến mức nào.

      Mọi người được những người này giữ vững anbình, nhưng có cách nào để cảm ơn,những người này cũng cần hồi báo.

      Bọn họ hiến dâng tuổi xuân cho tổ quốc, kiên cường bất khuất, bất kể được mất, sợsinh tử.

      há có thể thương , thương là vì tình của , cũng bởi vì tình nước của phải là dệt hoa gấm,đó là ấm áp tỏa ra từ người , máu thịt củaanh đều thuần khiết và lẫm liệt.

      Cho nên dùng nước mắt, cúi chào tất cảnhững dũng sĩ hy sinh vì đồng bào, em.

      là niềm tự hào lớn nhất của !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :