1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá - Đam Nhĩ Man Hoa (H) (Full64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: bị ngược


      Máy bay vẫn còn phải bay thêm gần ba giờ, mới có thể đến được sân bay New York. Ôn Miêntháo kính mát xuống, nhìn tầng mây đến ngẩn người, thỉnh thoảng lại muốn ra suy nghĩ củachính mình.

      là quá mất mặt, sao lại có thể trong cơn tức giận liền trở về nhà mẹ đẻ như vậy, cònkhông nhận điện thoại của sếp!

      Trước khi kết hôn cũng phải nghĩ tới, cho dù giữa có tình sét đánh thế nào, cuộc sống gia đình tạm ổn cũng có thể mãn nguyện lắm rồi.

      Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, tâm tư của hai người bọn họ sớm thay đổi, địa vị của côtrong lòng lẽ ra phải quan trọng hơn, phải sao.

      Hay là, vẫn do quá tự cao?

      Ngày hôm sau Cù Thừa Sâm trở về bộ đội, Ôn Miên chỉ biết người đàn ông kia dặn dò TiểuQuang, để em xuất ngoại cùng .

      Cù Thần Quang thấy thế thở dài tiếng, khép bức thư trong tay lại, trong lòng minh bạch vài phần, mặt cũng chỉ xem như có việc gì.

      "Chị dâu, chị cũng đừng quá tức giận, người hai này của em, rất để ý đến chị, chỉ là khôngnói ra miệng thôi, chị nên cho ấy biết tay chút, ai biểu ấy cả ngày chỉ biết mạnhmiệng lời cay độc."

      Ngoài miệng như vậy, Tiểu Quang lại lặng lẽ suy nghĩ trong lòng, hai nhà mình với côấy những lời như thế, ngay cả cũng dám cẩn thận.

      "Trước khi chị cũng chưa nhận điện thoại củaanh ấy.... Em , ấy có tức giận haykhông?"

      "Chị làm đúng, phải buộc ấy cho chị cái công đạo!"

      "Công đạo?"

      Tiểu Quang nhàng cười với Ôn Miên, đôimắt chuyển động, nghiêm mặt: " ấy cướichị chính là công đạo, ấy có những lờiđó hay .... cũng là công đạo."

      Ôn Miên nghiêng đầu, nghĩ chắc sếp Cù tưởng tượng ra được, em nhà mình sẽnắm chân sau của .

      "Chị dâu, chị cứ làm theo lời em, chờ đến khichúng ta xuống máy bay, sắp xếp mọi thứ xongxuôi, đợi lát nữa em gọi đến nổ điện thoạicủa em, em mới cho chị nhận điện thoại của anhấy."

      Nếu Cù Thừa Sâm chuyện ràng, trước khi visa hết hạn, hai liền shoppingkhắp New York, cho người đàn ông bình tĩnh này gấp chết mới thôi.

      Ôn Miên yên lặng nghe, thỉnh thoảng nhớ tới lần đầu tiên tức giận trước mặt Cù Thừa Sâm, đừng có quá coi trọng chính mình.

      Nhìn xem, ràng muốn đừng xem mình lànhất, phải tất cả phụ nữ thế giới này đều mong được , nhưng chính lạithành người ra trước, cho nên nhất định làngười thua trước.

      Ôn Miên cũng cam lòng nha, tuy từ đáylòng kính nể vị sếp dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng gấp này, nhưng dù cho chút thôi cũng được, muốn chịu thiệt lần, muốn nghe ra lời trong lòng.

      Đây cũng phải là lý do rời nhà trốn ,hơn nữa, tới thăm Tả Luân chỉ là trongnhững nguyên nhân.

      Nghĩ thông suốt xong Ôn Miên cắn răng cái,quyết định rối rắm nữa, nhân dịp này xem như cho mình nghỉ phép mấy ngày, cũng coinhư chiếm chút chỗ tốt trước mặt Cù Thừa Sâm.

      "Em mong buổi tối bọn họ chuẩn bị hai giường."

      "Tiểu Quang chị ngại cùng em....."

      "Chị dâu, em có thói quen ngủ khỏa thân."

      Ôn Miên thoáng sửng sốt, trước mặtnày cười hì hì với : "Có cơ hội chị cũngthử , rất có ích cho khỏe mạnh của thế xác và tinh thần."

      Ôn Miên 囧, 囧 thế này, còn có gì để ,chỉ là thể.........

      *****

      New York, trong bệnh viện đại, hành langsáng trưng, phía ngoài tường bò đầy dây leo, tường sơn màu quả quýt mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.

      Hai nhân viên FBI đứng trực trước cửa, bảo vệ an toàn cho đồng bị thương bêntrong.

      Trong phòng bệnh tư nhân cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thanh của thiết bị vang lên, người TảLuân vẫn còn cắm vài loại ống, buối sáng bác sĩ có dấu hiệu khôi phục tri giác, điềunày khiến cho Ôn Miên cực kỳ vui mừng.

      nghĩ tới nhanh như vậy, người đànông này có thể chiến thắng vận mệnh.

      Ôn Miên thay bình hoa, cắm hoa mới do ngườikhác tặng vào, mở cửa sổ màu trắng ra, sau đónhéo nhéo con gấu bông biết là ai tặng.

      Cửa két..... tiếng, Cù Thừa Quang đẩy cửa bước vào, cầm hai cái sandwich, "Chị dâu, ănchút gì trước ."

      chén trà nóng được nhét vào trong tay, Ôn Miên cười nhận lấy: " ta qua thời kỳ nguy hiểm rồi, mấy ngày nay chờ xem tình hình thế nào."

      Cù Thần Quang đánh giá người đàn ông gầy yếu nằm giường, trán của ta được bọc bằng băng vải, nhưng có thể tưởng tượng được khi thanh tỉnh là người kiêu ngạo mạnh mẽ như thế nào.

      "Em chỉ từng gặp FBI trong phim Mỹ, có vẻ cũng giống trong phim." tà ác chọc chọc mấy cái lên mặt Tả Luân: "Bộ dạng của ta rấtgiống trai chị sao?"

      Ôn Miên nhấp ngụm trà nóng, hương thơmvởn quanh bên môi, ở nước ngoài xa xôi cũngcó thể uống được loại trà quen thuộc. Ôn Miênkhông biết phải trả lời vấn đề của nhóc này thế nào, giờ mình có thể phân biệt , họhoàn toàn là hai người khác nhau.

      ngồi chỗ nghĩ xem phải giải thích thế nào, Cù Thần Quang xoay người, chỉ vào người đàn ông giường thét chói tai: " ta, ta, ta ta......."

      Tả Luân tỉnh.

      Cho dù ánh mắt của ta vẫn rời rạc như cũ, nhưng mờ hồ thấy được chút ánh sáng.

      Thấy em chồng chạy nhanh tới chỗ điều traviên ở cửa, bảo bọn họ báo cho bác sĩ, Ôn Miênngồi xuống bên giường, cẩn thận kiểm tra mức độ tỉnh táo của Tả Luân.

      Mấy ngày nay ta luôn chìm trong mộng cảnh (cảnh trong mơ) của chính mình, những đoạn chuyện ngắn đầy màu sắc rực rỡ, như ràng trước mắt rồi lại vỡ tan tành, có đôi khi, ta cũng mơ thấy trước mắtnày.

      mặt bộ váy bằng tơ màu tím sậm vớinhững nếp gấp trước ngực, phần cổ trống trải thể chịu được gió lạnh, vì thế người đàn ông xòe bàn tay ra, nhàng xoa đôi gò má hồng nhạt bị đông lạnh của .

      Cho nên khi đôi mắt to tròn của Ôn Miên chuyển động trước mặt Tả Luân, vẫn chưaxác định đây là thực, hay chỉ là cảnh trong mơ.

      "Tả tiên sinh, còn nhận ra tôi ?"

      Ngón tay phớt qua khuôn mặt đầy ý cười của , Tả Luân có thể tin chắc đây phảilà giấc mộng của .

      Bởi vì ở trong mộng, chưa từng mỉm cườinhư thế với .

      "...... Ôn Miên?"

      *****

      Mười tám tiếng.

      Huấn luyện ròng rã suốt mười tám tiếng.

      Đeo vật nặng chạy việt dã, vượt qua lưới thép gai, đánh đối kháng hạn chế, leo dây.....

      Kỳ "huấn luyện địa ngục" của bộ đội đặc chủng Hoa Dao vẫn còn chưa tới, bọn họ sắp bị ép chết.

      Vốn tưởng rằng sau khi kết thúc huấn luyện thểnăng có chút thời gian để thở, nhưng trungđội trưởng đội hành động hạng nhất là làm ra chuyện khiến các đội viên như bọn họ đều thể tưởng tượng được: kiểm tra phòng ngủ đột xuất.

      Phần lớn những phòng ngủ của bộ đội Hao Dao là sáu người phòng, giường là giườngnhỏ, giường dưới có gắn liền với bàn sách, mỗingười có cái tủ, toilet, xem như là điềukiện sống tương đối tệ, dù sao đây cũng là nhóm bộ đội đặc chủng đứng thứ nhất thứ nhìtrong nước.

      Theo lý thuyết, làm người quân nhân, những điều lệ về nội vụ (phòng ngủ) phải thực vô cùng nghiêm túc, nhưng đơn vị bộ đội của bọn họ cũng quá hà khắc về cầu nội vụ, cộng thêm Cù Thừa Sâm ngày kiếm bạc tỷ (ý bận trăm công nghìn việc), rất ít khi có cơ hội tự mình ra trận kiểm tra.

      Tối hôm nay, khi trung tá tiên sinh bước vào phòng ngủ của bọn A Tường, mấy em bọn họ còn tôi quyền, cậu cước đùa giỡn với nhau, Trung đội trưởng liền khoanh tay đứng nghiêm, mọi người tự chủ được háto miệng, ngay cả thở cũng dám thở mộtcái.

      Vài giây sau, Chuột hèn hạ tố cáo: "Đội Trưởng!Vừa rồi Đại Khuất phạm quy! Cậu ta cắn phía trong bắp đùi của em!"

      Trung tá trẻ tuổi, đội mũ Berets vinh dự màu nâu, bên mặt còn lưu lại vết xước khi bị cào, đen mặt tuyên bố: "Nghiêm! Bây giờ tôi sẽkiểm tra phòng của các cậu! hợp quy cách đứng ra bên ngoài cho tôi! Phạt rửatoilet tháng!"

      "............."

      Cù Thừa Sâm nhất thời nổi hứng mới nghĩ đến muốn làm việc này, (đương nhiên sếp của chúngta thừa nhận con cừu nhà để ý đến , cho nên mới đơn), cũngkhông ngờ tới đám lính bình thường luôn kiêungạo kia lại có cuộc sống nát bét, cả ký túc xá đều loạn hết cả lên!

      Người đàn ông xoa xoa huyệt Thái dương, lường trước được nhiệm vụ khám xét này còn gian nan hơn so với tưởng tượng, bọn họ thế nhưng lại tàng trữ hàng cấm, quả thực là biến thành đấu trí đấu dũng!

      lâu sau, cả tầng lầu đều có thể nghe thấytiếng kêu rên của nhóm binh lính và tiếng mắngchửi đầy tức giận của trung tá.

      "Cút cút cút!"

      Chuột ôm đầu trốn ra hành lang đứng, Cù Thừa Sâm tìm ra cái "Kiệt Sĩ Bang" (tên mộtnhãn hiệu bao cao su) quăng vào mặt cậu ta: "Cậu xem đây là khách sạn sao?!"


      "Đội trưởng, vật này là do lần trước vợ em....."

      Đội trưởng Cù thèm nghe giải thích, lại dùng khí thế lạnh lùng của vua chúa lục ra bộ truyện tranh "Bảy viên ngọc rồng" dướigiường của Tiểu Đao, hung hăng đập vào ngườicậu ta.

      "Con mẹ nó thực muốn cậu nuốt hết cái đốngnày cho tôi!"

      "............."

      Tiểu Đao cũng chỉ có thể xám mặt cút ra bên ngoài đứng.

      Khi Cù Thừa Sâm phát trong tủ quần áo của người nào đó cư nhiên còn làm thêm mộtcái hốc , dở khóc dở cười, lục lọi những thứ bên trong ra. Tạp chí sắc, quay đầu vừa định mắng A Tường, phó đội trưởng ngoan ngoãn chạy ra bên ngoài đứng.

      "Đội phó, đội trưởng của chúng ta có phải bịtổn thương tình cảm rồi vậy? Chị dâu đểanh ấy ngủ sofa rồi hả?"

      "Tôi thấy rất có khả năng, từ ngày trở về bộ đội, khuôn mặt của đội trưởng vẫn cứ cứng ngắc như vậy, ngay cả nụ cười vui sướng khi người gặp họa cũng chưa từng thấy qua!"

      "Bộ bảy viên ngọc rồng bìa cứng của tôi..... Đều phải trở thành giấy bỏ cả rồi...."

      Hiển nhiên là Cù Thừa Sâm hài lòng với kết quả khám xét, lạnh như băng quét mắt qua sáu trái bí đỏ đứng hành lang, lắc lắc đầu, sau đó lại lập tức đá văng cửa lớn của cănphòng ngủ thứ hai.

      Ngay lập tức, lại có thêm trận khôi hài cựckỳ bi thảm.

      Cù Thừa Sâm có cách khiến cho bản thân mình rãnh rỗi được, thầm nghĩ phải tìm tất cảchuyện nên làm và nên làm đến để làm hết, huấn luyện, đánh giá, báo cáo...... Cho dù làđơn giản đến mức nào, vẫn phải dốc hết sức ra mà làm.

      Nhưng trong lòng của trung tá tiên sinh lại vô cùng ràng, cái muốn là gì, lại biếtphải làm gì để mất hạnh phúc trongtương lai.

      được tư vị trong lòng là gì, hoặc là tư vị gì cũng có, thể nhận thua, hơnnữa còn là thất bại thảm hại.

      Ôn Miên chọn điểm mấu chốt khó gặp được như vậy, cuối cùng cũng kiểm tra được có bao nhiêu phần nhiệt tình.

      *****

      Tình hình sức khỏe của Tả Luân nhanh chóngcó được chuyển biến tốt đẹp, ngày sau khi ta tỉnh lại có thể suy nghĩ, chuyệnbình thường.

      John tới thăm cấp dưới của ông ta, còn cườicười trêu ghẹo: "Revolver, ngay cả bom cũngkhông giết được cậu, muốn bọn họ phải làm sao bây giờ đây, dùng đạn hạt nhân bằng bạc cóngâm qua nước Thánh sao?"

      Ôn Miên chờ đến khi phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, nghĩ muốn cho ta biếtnguyên nhân quan trọng của chuyện này.

      "Tả tiên sinh......" Ôn Miên đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể ăn ngay : "Anhkhông thể ghi tên tôi vào cái gì mà....... người liên lạc lúc khẩn cấp của ."

      Người đàn ông nhìn vẻ khó xử mặt , nhẹnhàng ừ tiếng.

      "Tôi thích tiếp xúc với , chỉ bởi vì giống trai tôi. Tôi còn rất tôn kính nghềnghiệp của . Nếu cần, đương nhiên tôi sẽsẵn lòng giúp đỡ , nhưng trách nhiệm mà giao cho tôi lúc này, là..... Tôi khônggánh vác nổi."

      Tả Luân ngẩng đầu nhìn cái, thấp giọngnói: "Nhớ những lời tôi từng với ."

      " lúc tảo mộ sao?"

      xin , sau này hãy đến trước mộ phần, để lại bó hoa tươi.

      lát sau, Ôn Miên cười hỏi: "Tôi vẫn.... lắm."

      Đôi con ngươi đen của Tả Luân dừng lại gương mặt thanh nhã của , mặt khôngđổi sắc.

      "Tôi có người nhà, có người bạnnào đáng để tin tưởng." trầm mặc vài giây, lời lạnh nhạt như cách ngoài nghìn dặm:"Lúc tới John cho biết sao, tôi là nhi, cho nên..... Tôi có người để tôi hoàn toàn tin cậy."

      Ôn Miên biết phải tốn ít thời gian, mởi cóthể nghe xong chuyện xưa của ta.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: với


      Thời tiết hôm nay ở New York rất tốt, Tả Luân từng nghe cha nuôi , ngày ông ấy ôm đứa trẻ quấn tả lót mới sinh từ rừng về nhà, ánh mắt trời cũng rực rỡ.

      Từ Tả Luân được thợ săn nuôi dưỡng, batuổi bắt đầu theo cha nuôi lên núi săn thủ, khi đó đứa còn chưa được tiếp xúc gì với súng ống đại, chỉ dùng câysúng săn tổ truyền (được ông cha truyền lại).

      thích đuổi theo bóng dáng to lớn của cha nuôi trong trời đông tuyết phủ, cho dù hai ngườibọn hề có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ lại làm bạn với nhau lâu ngày, tình cảm còn sâu hơn cả tình cha con.

      Có thể là do cuộc sống độc nơi rừng hoang,nên tạo nên Tả Luân tính tình quái gở xưa nay thích kết bạn với ai, kết bạn với những động vật trong hẻm núi, nhưng cũnglà kẻ địch trời sinh của bọn nó, giống như con thỏ, con nai, còn có sói nữa.

      Ngày tháng dần trôi qua, đứa đến thành thị gần đó để học, có ngày khi về nhà, chào đón còn là người cha nuôi có tài thiện xạ, mà là khối thi thể lạnh băng.

      Cha nuôi bị tên tội phạm nổ súng giết chết,đây cũng là lý do chính khiến cho Tả Luân lựa chọn trở thành FBI. muốn gửi gắm tất cảhận thù vào cây súng tay này, chỉ có đuổi bắt tội phạm, mới có thể trấn an được tâm hồnanh.

      Tả Luân thường nhớ lại khuôn mặt đầy râu của cha nuôi, ông dạy tin vào thượng đế, cũngtự tay dạy cách sử dụng súng săn, trở thànhmột thợ săn ưu tú.

      Có đôi khi râu đâm vào mặt , chỉ là, khoảngthời gian tốt đẹp ấy bao giờ trở về nữa.

      Ôn Miên nghe rất chú tâm, mũi hơi chua xót, ánh mắt Tả Luân bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ:

      "Do not stand at my grave and weep, I am not there, I do not sleep.

      I am a thousand winds that blow, I am the diamond glints in snow,

      I am the sunlight on ripened grain, I am the gentle gentle Autumn rain."

      Xin đừng khóc lóc trước mộ bia của tôi, tôikhông ở nơi đó, tôi chưa từng an nghĩ.

      Tôi là cơn gió lạnh thấu xương, là tia sáng lóe lên nơi đồng tuyết.

      Tôi là cơn mưa thu dịu dàng tươi mát, là ánh mặt trời chiếu sáng hạt lúa vàng.

      "Đây là văn bia (những văn tự khắc bia)của cha tôi." bình tĩnh nhìn , giọng vô cùng ràng: "Tôi sợ chết, chỉ muốn có ai đó vì tôi mà khắc những câu thơ này, tặng tôi bó hoa."

      Ôn Miên có chút băn khoăn, dù sao cũng là khiến cho người đàn ông này nhớ lại chuyện cũ, nhưng cũng có cách nghĩ của : "Việc này của tôi chắc chắn mình có thể làm được,nhưng tôi cần.... tài sản để lại của ."

      "Trao đổi ngang giá."

      "Tôi bắt đưa tôi cái gì đó mới thay làm việc, vậy có gì khác với những người khác?"

      Tả Luân nghe vậy nhìn , hiểu hàm ý trong lời của này, chỉ là vẫn khôngđủ.

      "Về phần, người liên lạc khi khẩn cấp... Có lẽ nên tìm người gần gũi với nhất, bây giờchưa gặp có nghĩa là sau này có."Ôn Miên , cắn môi cười: " ra, tôi lo chồng tôi ăn giấm (ghen)."

      Người đàn ông sửng sốt, biểu cảm mặtthoáng trở nên cứng ngắc.

      So với việc dây dưa có kết quả, bằng gói chặt phần tình nghĩa này lại, cất kỹ trong tim.

      tự nhận mình phải là loại đàn ông này, nếu muốn giành lấy thứ gì đó, thìnhất định buông tay.

      tới nơi này quả nhiên là vì...... là bạn của ?

      Cửa đột nhiên bị gõ hai cái, trước mắt là côgái ngoại quốc tóc vàng vô cùng xinh đẹp: "Sorry, quấy rầy hai người chứ?"

      Có lẽ là vì khí lúc này có chút lúng túng,nếu điều tra viên này cũng hỏi câu như thế.

      "Xin chào, tôi là đồng của Revolver, Magi, là bạn ấy?"

      Ôn Miên mỉm cười: ", tôi là người bạn ở Trung Quốc của ấy."

      Ánh mắt của tóc vàng dạo qua chiếc nhẫn tay Ôn Miên: " ấy từng từ chối tôi, tôicòn tưởng ấy có người trong lòng rồi."

      Tả Luân ho khan vài tiếng, nhíu mày: "Magi, nhiều quá."

      "Nếu kết hôn, Revolver quả làmột người đàn ông tệ." Magi chớp chớp mắt: " ấy là nhân vật truyền kỳ trong cục của chúng tôi, luôn thích hành động mộtmình, hoàn toàn nghe theo chỉ huy."

      Ôn Miên cười ra tiếng, điều tra viên Tả càng thấy xấu hổ.

      "Miss Ôn, chồng của là loại thế nào?Revolver phải là loại mà thích sao?"

      Ôn Miên xấu hổ, thầm điều tra viên này định tác hợp cho bọn họ sao?

      " ấy giống với Tả Luân, chỉ là, chồng tôi cũng là tay súng bắn vô cùng tỉa xuấtsắc."

      " sao? Đàn ông Châu Á đều ưu tú giống Tả Luân vậy sao?" Magi mím môi cười: "Tôi nhớ lúc trước đồng Sherry cũng có nhắc tới, lúc ở Trung Quốc ấy cũng từng gặp người đàn ông rất giống Tả Luân."

      Ôn Miên kinh hãi, còn chưa kịp nghĩ, thốt ra:"Khi nào? ấy nhìn thấy ở đâu?"

      " là chuyện lâu lắm rồi........ tôi cũng nhớ lắm."

      Tả Luân biết này nghĩ gì, cũng giúp hỏi đồng : "Sao lại nghe nóiđến? Rốt cuộc là bao lâu?"

      Magi giả bộ liếc mắt trắng với người đàn ông trọng sắc khinh bạn này cái, trong lòng Ôn Miên hơi loạn, theo bản năng xoay người nắm chặt cánh tay Tả Luân, như muốn tìm kiếmmột giúp đỡ.

      trận run rẩy kỳ dị truyền vào lòng bàn tay, ngẩn người, mới khôi phục lại nghiêmnghị: "Ôn Miên, Sherry chết rồi."

      Giờ phút này Ôn Miên cứ lo lắng ngừngnghi hoặc nhìn Magi, nhưng thấy lo lắng của ấy, cũng muốn giúp đỡ chút: "Bởi vì nhiệm vụ có tính cơ mật, nên tôi biết ấy gặp người đàn ông này ở đâu."

      Tả Luân thấy thế thở dài, vỗ vỗ vào lưng mở miệng: " thể chắc chắn là ta,cũng thể xác định là trước hay sau khianh ta mất tích."

      Ôn Miên nhớ nhớ lại, buồn lên tiếng. biết có lẽ chỉ là trùng hợp, điều tra viên bọn họ cũng từng gặp bộ đội đặc chủng lần, nhưng mà bọn họ chẳng hề để ý đến lần gặp gỡ bất ngờ, cũng vì chưa từng từ bỏ hi vọng.

      tin Ôn Tinh chưa chết, luôn tin tưởng khôngchút nghi ngờ.

      *****

      Đến đêm trời bỗng nổi gió, còn kèm theo chút mưa, bệnh viện chưa mở máy sưởi nên khí nhất thời trở nên lạnh buốt, Ôn Miên giúp Tả Luân đóng cửa sổ lại.

      Ôn Miên hạ quyết tâm, muốn gạt vị sếp nàyqua bên vài ngày, đối với những người đànông kiêu ngạo thể nghe lời quá mức,có khi phải thu tâm lại, mới có thể thuần phục dã tính của ta.

      Tuy rằng Cù Thần Quang muốn Ôn Miênlàm như thế, nhưng tin nhắn của hai lạikhiến hai thể nhận cuộc điện thoại này.

      gọi Ôn Miên lên phòng, đưa di động ra: "Anhnói lát nữa gọi đến, lần này nhất định phải nhận."

      Ôn Miên khỏi kinh ngạc, suy nghĩ mộtlát, gật đầu đồng ý, trong lòng khỏi có chút lo lắng.

      Rất nhanh Cù Thừa Sâm gọi điện thoại tới, giọng của người đàn ông vẫn du dương như thế, chỉ là tốc độ chuyện có hơi nhanh: "ÔnMiên?"

      "Ừ, là em."

      Người đàn ông tiếng động cười cười: "Quy tắc cũ, chỉ có năm phút."

      theo bản năng nắm chặt ống nghe, kinh ngạc: "Các sắp phải làm nhiệm vụ à?"

      Cù Thừa Sâm vừa định mở miệng, ở phía xa như có ai gọi: "Đội trưởng....." quay lại trả lờiđối phương, mởi tiếp tục : "Ừ, lập tức xuất phát." tiếp tục đề tài: "Mọi việc thuận lợi , người đàn ông kia chết chưa."

      "....... cần lo lắng, em tốt lắm." Ôn Miênquyết định trả lời vấn đề chanh chua củangười nào đó.

      Bất quá, nếu sớm biết sắp phải xuất phát như thế, giận dỗi với , hay , đáp án cũng phải điều tất yếu, có lẽ chỉ là nên lời.

      Ôn Miên có chút hối hận, còn có chút sợ hãi khinghĩ đến.

      "....... Vậy có tốt ?"

      Cù Thừa Sâm thở dài, giờ phút này khôngthể thừa nhận: "Ôn Miên, muốn về nhà."

      nghe được cứng đờ cả người.

      Mấy ngày nay trung tá Cù quả giống như trở về với tình cảnh trước khi kết hôn, quanh năm luôn phải trải qua cuộc sống vộivàng ở bộ đội, nhưng hoàn toàn khác với quá khứ, còn là thiếu niên, còn thời thanh xuân để thỏa thích thiêu đốt nữa.

      Căn nhà quen thuộc này, còn có vợ này, nếu có ngày phải rời bỏ, khó khăn đến mức nào.

      Cù Thừa Sâm cho Ôn Miên, ngày đólúc đứng mình dưới lầu, quay đầu nhìn về cửa sổ nhà bọn họ, mảng tối đen khôngchút sinh khí, biết, muốn trởvề căn nhà , rất nhớ cuộc sốngcó .

      Nếu ngọn đèn này, còn sáng nữa, phải làm thế nào.

      Cù Thừa Sâm thấp giọng : "Chờ em trở về, cho em đáp án."

      đồng ý, cho đáp án mà muốn.

      Trong lúc nhất thời Ôn Miên biết phải cái gì, Cù Thừa Sâm thấy , tiếp: "Lần trước định ra điều thứ nhất trongquân quy rồi đúng ."

      Người đàn ông bỗng nhiên giương khóe miệng lên, ra mệnh lệnh: "Điều thứ hai: về sau, cãi nhau được về nhà mẹ đẻ, lại càng cho phép bỏ nhà trốn ."

      Ôn Miên vuốt lọn tóc bên tai: "Ừ, ."

      "Còn điều thứ ba."

      Gì, còn điều thứ ba nữa sao?

      Cù Thừa Sâm gằn từng chử, cười trong mànđêm, lặp lặp lại điều thứ ba trong quân quynhà bọn họ: "Ôn Miên, luôn phải ghi nhớ, em là của , em là của , em là của ."

      Ôn Miên triệt để đứng hình.

      Người đàn ông như là hề ý thức được lờinói của mình buồn nôn đến mức nào, bá đạo ra lệnh: "Em có nghe hay ?"

      Hốc mắt ẩm ướt, mặt lại cười ngọt ngào,vừa mừng vừa sợ, nghĩ lát đáp: "Emcũng muốn chờ trở về, cho em biết đápán."

      Cho nên, thể về.

      Sếp Cù cũng cười, nhàng đáp lại tiếng: "Được."

      Cù Thừa Sâm thấy thời gian đến, khôngnhiều lời nữa, còn những lời muốn khác, gặpmặt sau cũng muộn.

      Ngắt điện thoại, làm công tác chuẩn bị cho nhiệm vụ lần này.

      Mặc dù đây phải là nhiệm vụ quân cơ mật, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều đau đầu: kết hợp với biên phòng Quảng Tây để truy bắt bọn buôn ma túy.

      Lúc trước tiểu đội cảnh sát biên phòng lọt vào ổ mai phục của những phần tử buôn lậu thuốc phiện có vũ trang, mười mấy nhân viêncảnh sát bị giết chết, khiến cho mấy vị thủtrưởng bên đều tức giận.

      Trang Chí Hạo ra lệnh, cho dù đuổi tới địa ngục cũng phải thay các chiến sĩ hy sinh bắt hếtbọn họ.

      Vũ khí đều trang bị loại tiên tiến nhất, Cù ThừaSâm nhìn điệu bộ đó hiểu , muốn xuấtcảnh, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ lần này. Nhưng chỗ đau đầu là chỉ cần bước bước rakhỏi biên cảnh, đồng nghĩa với việc bọn họđã biến mất, giống như trai của Ôn Miên năm đó.

      ai hi vọng hy sinh có tiếng tămgì như thế.

      trực thăng, Lục Trang Nghiêm gọi trung táCù phát ra khí lạnh: "Cứ cho là bìnhthường cậu đối nhân xử thế cần quáphong tao chứ."

      "Thế nào?"

      "Cậu còn nhớ cậu là "Ngân Gai" chứ?"

      Bởi vì là trung tá Cù - "Bụi gai màu bạc"phong tao sắc bén nhất, cho nên ai có thểthay thể được , và đội của phải làchiến tích huy hoàn nhất của quốc gia.

      Cù Thừa Sâm nở nụ cười, hỏi lại: "Lo tôi khônghoàn thành được?"

      Lục Trang Nghiêm nhắc nhở , đừng đểtình cảm cá nhân trở thành nhân tố ảnh hưởngtrong khi chấp hành nhiệm vụ.

      ta biết trung tá phải là người đàn ônghay mất kiếm soát, nhưng mấy ngày nay, điệu bộ diễn giả như của Cù Thừa Sâm khiến cho lòng ta hơi sợ hãi.

      Nhìn thần sắc lúc này của , thiếu tá Lục hiểurõ: "Giờ lo rồi."

      xong, ta vỗ vai người đàn ông: "Đừngtrách tôi tò mò, vết thương mặt cậu là sao thế?" Thiếu tá Lục nhíu mày: "Nhà cậu khôngcó nuôi mèo mà."

      Con ngươi đen của trung tá tiên sinh trầmxuống, lời chút ý đùa: " phải mèo, là cừu."

      *****

      Tối hôm qua Ôn Miên lăn lộn khó ngủ, tronglòng luôn lo lắng cho an nguy của Cù ThừaSâm. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, nhìn vào chiếc gương trong nhà vệ sinh, khỏi mímmôi đôi với đôi mắt gấu mèo của mình.

      Tiểu Quang lại ngủ nướng, Ôn Miên làmphiền , tự mình đến thăm Tả Luân được rồi,huống chi khách sạn cũng cách xa bệnhviện.

      Nhân viên chăm sóc ở lau người cho Cù Thừa Sâm, Ôn Miên ngượng ngùng, đứng ở cửamột lát.

      Tinh thần của Tả Luân rất tốt, mặt đượcthay thuốc, hề giống với người đàn ông vừa vòng từ quỷ môn quan về.

      "Đây là lần đâu tiên tôi bị thương nặng đến vậy." nhìn mắt Ôn Miên, hơi đăm chiêu:"Cảm giác chuyện gì cũng phải có người kháclàm giúp, khó chịu."

      Ôn Miên nghe ra giọng điệu chuyện củangười đàn ông này có chút giống với đứa trẻgiận dỗi, khỏi nở nụ cười: "Tố chất thânthể của tốt, phải bác sĩ phụchồi rất nhanh hay sao?"

      Người luôn có thói quen mình như , để người đàn ông này chuyện gì cũng phải dựa vào người khác, khó tránh khỏi thích ứng được.

      Ôn Miên thấy Tả Luân muốn lấy di động bên cạnh, đương nhiên là chủ động đến giúp, ai biếtbỗng nhiên kéo lấy tay , ràng là vết thương chưa lành, nhưng động tác tay lạisung mãn như thế.

      nằm giường bệnh, đầu còn quấn băng vải, trong mắt chứa đựng ánh mắt tuấn mê người, ngay cả khi cả người đều bị thương nhưthế, vẫn có sức hấp dẫn khiến người khác mềmlòng.

      Tả Luân cần làm bạn của mình.

      Ôn Miên nhìn cánh tay nắm lấy tay mình, đoán được những lời ta định , phá hủyhết tình cảnh nay trong chốc lát.

      cần làm bạn, bởi vì đây chỉ là suy nghĩ ích kỷ của riêng .

      "Ôn Miên, tôi chưa từng có loại cảm tình này với bất kỳ ai." Thanh trầm thấp có lực của người đàn ông vang lên.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: chịu thua


      Dù Ôn Miên có ngốc cũng nhìn ra được, thái độ Tả Luân đối với mình trước sau vẫn có khác biệt với những người khác, chỉ là, chorằng loại cảm tình này có thể biến thành tình hữu nghị, huống chi Tả Luân còn có phẩm chất đặc biệt khiến thích.

      Nhưng tại ta lại thẳng tất cả ra trướcmặt , điều này cũng có nghĩa là bọn họ thể tiếp tục làm bạn, thể tùy ý để sựtồn tại của phá hư cuộc hôn nhân với Cù Thừa Sâm.

      Có lẽ do chuyện tới rất đột ngột, Ôn Miên có chút oán giận, ngẩng đầu nhìn : "Vì sao phải làm như vậy?"

      Tả Luân khỏi cười cười: "Cái tôi muốnkhông phải là tình bạn."

      thèm làm bạn của , lại càng muốn làm người thay thể trai .

      " cho cùng người đàn ông kia có ?" Tả Luân nhàng cười nhạo tiếng: "Sao lại đồng ý cho tới đây thăm tôichứ?"

      Những lời này như cây kia đâm vào lòng Ôn Miên, trước khi phải là đợi được câu trả lời của Cù Thừa Sâm hay sao.

      "Tả Luân, tôi tới nơi này, là vì tôi coi là bạn, cũng là người trưởng thành rồi, nên nghĩ những lời này có thể hưởngđến chúng tôi." Ôn Miên yên lặng hít hơi, đứng trước mặt ta tiếp tục hết: "CùThừa Sâm muốn tôi đến chăm sóc , ấy chỉ tôn trọng tôi thôi."

      Ôn Miên để ý lắm đến câu " hay " của chồng, có đôi khi, chỉ muốn biết, có giống hay , cũng có cảm nhận và suy nghĩ tương tự như vậy.

      chỉ là, nhất thời muốn tìm được chút gì đó từanh để đền đáp lại, kỳ đó chỉ là lòng thamnhất thời của , tình cho, có đủ để đáp lại câu "có em chút nào " kia.

      " muốn làm bạn tôi, tôi cũngkhông thể gì hơn, sau này cũng thểliên lạc nữa."

      Người đàn ông này từ đầu đến cuối đều rất độcđoán, rất nhiều chuyện chỉ cần mình muốn làm thế nào làm thế đấy, nếu ta đưa ra lựachọn cho bọn họ, cũng chỉ có thể dựa theo nguyên tắc mà làm việc.

      nghĩ ra, Tả Luân cũng tìnhcảm của mình là thích, hay chỉ đơn thuần làthiện cảm, chỉ dựa theo suy nghĩ trong lòngmình mà làm, ra những lời này, chọc cho xù lông lên rồi hả?

      Mắt thấy xoay người định , kích động muốn đứng dậy khỏi giường bệnh, "Ôn Miên!"

      cẩn thận, đụng đến băng vải nơi cánhtay, còn có những ống dẫn, dây điện, làm chạmđến miệng vết thương của mình, Ôn Miên nghe thấy tiếng thở khó nhọc của người đàn ông, mới quay đầu, thấy mặt mũi của đều căng thẳng, xem ra hẳn là rất đau.

      Ôn Miên chuyện, có chút tức giậnbước qua, dìu ngồi ổn định lại, rồi vội vàng xem miệng vết thương của người này có vấn đề gì hay .

      " yên tâm, tạm thời tôi còn chưa ." Ngữ khí của có chút uể oải: "Tôi chỉ định rót lynước."

      tại cũng cần bình tĩnh, bằng biết mình còn có thể ra những lời làmtổn thương người nào nữa.

      "Thực xin lỗi." Tả Luân nhìn sắc mặt giận giữ mặt , cuối cùng chịu thua: "Tôi khôngtùy tiện những lời như thế với người khácnữa."

      Ôn Miên nghe xong biết nên cười haynên buồn, đành phải : "Tả Luân, lúc này cần phải hoàn toàn tin tưởng vào những ngườibên cạnh mình, tôi có thể hiểu được."

      Người đàn ông bị tập kích nổ bom bất ngờ, lạikhông có ai thân thích đời, cho dù là đồng trong FBI cũng thể hoàn toàn tintưởng, ta luôn thảo mộc giai binh (ý cây nàylà nhìn thấy cỏ mà cứ tưởng là binh lính, nhìn đâu cũng thấy kẻ thù) ở cái thành phố này.

      Điều tra viên Tả lựa chọn làm người liên lạclúc khẩn cấp, cũng phải thôi.

      "Cho nên, xuất phát từ đạo nghĩa (đạo đức và chính nghĩa), trước khi 'an toàn', tôi , nhưng cũng thể khiến tôikhó xử."

      nhìn vẻ mặt yếu đuối mà kiên định của côgái , nghĩ rằng mình bị chính khí chất này của hấp dẫn, bằng , sao có thể ngay cảkhi hôn mê cũng có thể mơ thấy bóng dáng củacô.

      "Vậy hẳn là có thể đoán được," nhìnxoáy vào , "Chờ vết thương của tôi tốt lên, có thể tiếp tục chuyện...."

      "Nếu những lời này, hoặc là làm ra chuyện gì khiến tình cảnh chúng ta trở nênkhông thoải mái, tôi ném ở đây mặc kệanh, tin ."

      Biểu cảm của trước mắt này cho TảLuân biết, rất nghiêm túc, cuối cùng, chỉ có thể ngậm miệng chuyện.

      "Còn nữa, trước khi chồng tôi về nhà, tôi phải trở về Nam Pháp."

      Đến cùng là kém người đàn ông bao nhiêuchứ? Mặc dù có kinh nghiệm đương, nhưng tự nhận thua cho bộ đội đặc chủng Trung Quốc, Tả Luân yên lặngnghĩ.

      thể phủ nhận, trong lòng âmthầm đọ sức với Cù Thừa Sâm.

      Lại bất đắc dĩ phát ra là, bất luận là quá khứ, hay là tương lai sau này, người Ô Miên , đều phải là Tả Luân.

      *****

      Hành động truy bắt kéo dài hơn tuần lễ, cuối cùng chấm dứt bằng màn phản kíchthắng lợi.

      Các phân đội lục đục kéo lại điểm tập kết,mỗi người nhìn qua đều chật vật chịu nổi.Các đội viên của độ đội đặc chủng Hoa Dao được phái ra đều trở về căn cứ, Trang Chỉ Hạo tổng kết lại chiến chút, rồi ra lệnh giải tán tại chỗ.

      Cù Thừa Sâm vừa định trở về ký túc xá, lại bịTrang Chí Hạo gọi lại, đối phương nhíu mày vui, như là hành động thắng lợi đủ để khiến mặt giãn ra.

      "Thừa Sâm, đến phòng họp với tôi, chúng ta còn có việc muốn ."

      "Vâng."

      Trung tá Cù cũng phải là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế, dựa vào khuôn mặt mấy dễ nhìn của đại đội trưởng có thểđưa ra được kết luận: chuyện tiếp theo khôngmấy tốt đẹp.

      "Lần hành động này bị thương ở đâu?"

      Trung tá liếc mắt dò xét chú út cái, biếtngười đàn ông này điều tra xem còn bao nhiêu phần trăm năng lực có thể để đốiphương lợi dụng.

      "Cánh tay phải bị thương chút, còn lại rất tốt."

      "Xem ra cũng đủ thời gian cho cháu nghỉ ngơi rồi." Bùi Sách nâng môi cười, ánh mắt quétvài vòng người trung tá: "Đây là tư liệuquan trọng, trước khi làm nhiệm vụ phải xem xong."

      hiển nhiên, muốn phân cao thấp với ngườinhư Bùi Sách là vô dụng, điều duy nhất có thể làm, chính là cố gắng đào ra đường máu trong đống cạm bây tử vong liên tiếp mà ta bố trí cho bạn.

      Nhiệm vụ thế nào mới có thể khiến cho chú ấytự mình ủy nhiệm, Cù Thừa Sâm hiểu rất , bất cứ chuyện gì cũng thể ngăn cản nhiệm vụ này được thi hành và thành công.

      Nhìn sơ qua lược, trong lòng người đàn ôngđã , hành động cơ mật lần này nếu lấy mất của bọn họ nửa cái mạng xong.

      "Đến lúc đó có thêm những bộ phận khác liên lạc với các cháu, phối hợp cho tốt."

      "Vâng."

      Điều mà trung tá Cù cần phải làm chính là phục tùng mệnh lệnh, dựa theo cầu của bọn họ căn cứ của kẻ địch, cuối cùng là tiến hành diệtsạch.

      Mà những thứ này đều là vì trong tay đốiphương có nắm giữ thứ công nghệ cao, con chíp tư liệu này liên quan đến thuốc và tư liệunghiên cứu quân của chúng ta, chẳng những ảnh hưởng đến nước ta, còn có thể đánh vào số công ty có liên quan ở trong và ngoàinước, nếu lấy lại được vật này, khôngcòn vấn đề để cho mấy tổ chức phản động quốc tế chiếm được món hời lớn rồi.

      Mà bọn họ là bộ đội đặc chủng bộ binh, thể để bại lộ thân phận quân nhân như trước,những người được phái ra nếu chết bị xóahết những ghi chép cần thiết.

      Cho dù còn sống trở về, cũng phải tuyệt đối im miệng, phải bị cách ly ít nhất là hơn nửa tháng để thẩm tra chính trị.

      Đây phải là lần đầu tiên Cù Thừa Sâm bán mạng vì bọn họ, biết những cơ mật củabộ quốc an đều là cơ mật nhất, cũng quantâm là từng có kinh nghiệm hay , mỗi lần gặp phải tình huống này, đều liên quan đến sống chết.

      "Cho cậu hai ngày." Trang Chí Hạo nghiêm mặt : "Trở về với ba mệ cậu, còn có vợ."

      Cù Thừa Sâm làm tư thế chào quân nhân với đại đội trưởng, mặt đổi sắc, lại liếcmắt nhìn Bùi Sách cái, chậm rãi cười.

      Cho dù là được nghỉ hay , đều ảnhhưởng đến khí thế của quân lính, từ ngày lựachọn trở thành quân nhân, bọn họ làm xongtất cả công tác chuẩn bị cho hy sinh rồi.

      ngờ rằng, quả bọn họ sắp gặp phải đủ loại tình huống ngoài ý muốn hề được chuẩn bị trước."

      Bộ quốc an còn muốn thương lượng với TrangChí Hạo sắp xếp thêm bộ binh khác, lúc Cù Thừa Sâm ra khỏi phòng họp đụng phảimột vị tham mưu trưởng nào đó.

      "Chú út nhà cậu vẫn luôn tình cảmnhư vậy." Kỷ Xuyên Thần quàng vai bạn tốt.

      Biết tình hình nghiêm trọng, nhiệm vụ có hệsố khó khăn cao, vẫn bậm tâm trung tá là người trong nhà mà cho chút tình cảm và thểdiện.

      Đương nhiên hành động lần này của Bùi Sáchcũng , chỉ có trung tá tiên sinh là trung đội trưởng mà ta tín nhiệm nhất, thể .

      ứng biến, tài chỉ huy, tính độc đoán của trungtá Cù trong nhiệm vụ, thậm chí đến kỹ thuật củatừng binh sĩ, đều được phó cục trưởng Bùi tính toán sót phần.

      Cũng như, hoàn thành bất cứ hành động cơ mật nào, đều là sứ mệnh của đội trưởng Cù, thể trốn tránh trách nhiệm.

      Cù Thừa Sâm cười nhạt, giọng điệu tựa hồ nhưkhông để ý chút nào: "Chú ấy cũng chí thựchiện chức trách của mình, giống chúng ta thôi."

      Trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích quốc gia.

      *****

      Bác sĩ vết thương của Tả Luân gần ổn định, trừ việc còn sốt chút, còn biến chứng nào khác.

      Tuy rằng tìm đủ các cớ để kéo dài,nhưng Ôn Miên về được, huống chi còn có Magi và các đồng khác chăm sóc,hẳn là cũng còn đáng ngại.

      nghĩ kỹ, trở về Nam Pháp triệt để đoạntuyệt quan hệ với người này, ngay cả bạn bècũng phải.

      Từ New York trở về, chuyện đầu tiên Ôn Miênlàm là đến trường học trả phép, chủ nhiệm Phùng với , tìm được thầy giáo khác dạy thay, cần làm đến khi kết thúc họckỳ mà có thể nghĩ ngay.

      Lúc Ôn Miên ra khỏi phòng giáo vụ, liếc mắt liền nhìn thấy Vire đứng dậm chân ở cổng lớn, chắc là dợi Thi Thiến Nhu đến đón nó.

      Đứa nhóc liếc cái, lỗ mũi vênh lên thậtcao: " Ôn, con nghe hết rồi."

      "Con nghe gì rồi hả?"

      " rời khỏi, dạy chúng con nữa."

      Ôn Miên cúi người, lấy từ trong túi ra cho nómột viên kẹo sữa hình thỏ: "Đây, Ôn từng hứa với con."

      Con ngươi màu xanh của Vire xoay xoay, mấthứng dẩu môi: "Con cần kẹo của , làkẻ lừa đảo."

      Ôn Miên ngớ ra, bạn xinh xắn nắm quai đeo của cái balô , cúi đầu chuyện, có chút đành lòng.

      " Ôn, dẫn con đến nhà chơi,còn làm bánh trứng, đầu sư tử cho con......"

      Đứa nhóc liệt kê từng món ăn ngon, khiến chongười khác phải lòng bội phục trí nhớ thậttốt của nó.

      "Vire, tuy rằng sau này dạy các con nữa, nhưng chúng ta vẫn là bạn mà, con vẫnlà...."

      " có đâu! Daddy và Mammy cũng như vậy, bọn họ được ở cùng nhau nhưng vẫn là bạn, mẹ còn thường đến thămcon.... Hu hu hu, người lớn các người đều thích dối!"

      Vire khóc đến thảm thương, quả thực giống mộtcon mèo bị mắc mưa, Ôn Miên trấn an vuốtđầu nó, lại hỏi: "Vậy con muốn phải làm thếnào mới được?"

      Đứa nhóc khịt khịt mũi, nhéo cách tay Ônnói: "Bây giờ con về nhà với Ôn!"

      Ôn Miên nghẹn lời, tầm mắt lệch , lúc này mớithấy bóng dáng yểu điệu của Thi xuất trước mặt hai người bọn họ, bạn nhìn xem, tình địch cũng tới rồi.

      Thi Thiến Nhu nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Miên:"Vire, chúng ta thôi."

      Vire chớp mắt cái, bỗng nhiên túm chặt bàn tay Ôn Miên, "Hôm nay con muốn về nhà Ôn, chúng con thống nhất với nhau rồi."

      Dường như Thi Thiển Nhu đột nhiên lắp bắp kinh hãi, lát sau, mới trở lại vẻ mạnh mẽbình thường: "Vire, con đừng quấn lây Ôn nữa, ấy còn phải về nhà nấu cơm cho chồng."

      Vire vừa ý, toét mồm "oa", khóc lớn lên.

      Ôn Miên xoa xoa khuôn mặt nhắn của nó: "Được rồi, đàn ông được dễ dàng rơi lệ."Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng lòngthích đứa nhóc này, đành phải kiên trì hỏi Thitiểu thư: "Nếu có thể, để cho nó tới nhà tôi đêm , sáng ngày mai tôi đưa nó đến trường."

      Thi Thiến Nhu sửng sốt chút, cúi đầu nhìn thấy Vire chờ mong nhìn mình chằm chằm, ánh mắt xanh như biển, khiến cho ngườikhác đành lòng từ chối.

      Cuối cùng, thở dài hơi, đứa trẻ này đúnglà đứa gây họa trời sinh.

      "Bản lĩnh của Ôn tiểu thư cao minh, lớnnhỏ ăn hết.... cần đưa nó, sáng mai tôi tới đón."

      Ôn Miên hoàn toàn biết phải ứng phó với ấy thế nào, đành phải xấu hổ cười cười.

      Sáu giờ tối, mang theo túi lớn túi đựng đầynguyên liệu nấu ăn, trong tay Ôn Miên còn dắttheo đứa trẻ, vừa lấy chìa khóa ra, thấy cửa lớn mở.

      Ngẩng đầu, nhìn về phía trước, Cù Thừa Sâm mặc bộ quần áo ở nhà, bóng dáng cao lớntuấn lãng, nhất thời khiến cái mũi của Ôn Miênđau xót.

      Trung tá Cù nhéo nhéo mi, tầm mắt quét vàovòng lên đứa cùng Ôn Miên: "Đừng với , em còn dắt theo đứa nhóc từ New York về đấy."

      Phát trong đôi mắt màu hổ phách kia có chút ẩm ướt, trung tá che giấu ý cười, đón mấycái túi trong tay , cho vợ cái ôm ấm áp.

      muốn dao động cũng được.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: về nhà


      ràng có nhiều lời thể ra như vậy, dùng cái ôm là đủ để thay thế sao.

      Ôn Miên cũng nghĩ ra sao hành động nàylại có thể trấn an được nỗi lòng của , cái ôm của mang theo hương vị đặc biệt, chỉ trongnháy mắt khiến cho mũi của chua xót,trong lòng xẹt qua trận rung động khó tả, vừa chua xót lại vừa xen lẫn chút ngọt ngào...

      Cù Thừa Sâm cũng sốt ruột, chỉ yên lặng ôm lấy vợ, giống như rời khỏi vô số ngàyđêm, hại ngày nào được ngủngon.

      Hai trái tim như đập cùng nhịp đập, hình thànhsự cộng hưởng dịu dàng, Ôn Miên bám vào đầuvai của người đàn ông, tay ôm chặt rời.

      Cái ôm tiếng động an ủi nỗi bi thương nơi đáy mắt , chỉ đơn giản muốn ôm chặt lấy người như mà như mộng này.

      Tất cả những thứ thuộc về đều kích thích trái tim sớm được tôi luyện thành thép của Cù Thừa Sâm.

      Giờ khắc này, thiếu lời bày tỏ còn quan trọng sao? Còn khăng khăng giữ vững cốchấp được nữa sao?

      Cù Thừa Sâm là người mà Ôn Miên nhận địnhcả đời, mà rời bỏ, cũngphải theo đến cùng. Chỉ cần có thể nhìn thấy bình yên vô trở về, thấy thỏa mãnrồi.

      lâu sau, tay áo Ôn Miên bị người khác kéo kéo, tầm mắt vừa chuyển, lúc này mới nhớ tới bạn đứng bên cạnh!

      Ôn Miên giới thiệu hai người với nhau, sếp Cù đương nhiên là hài lòng với cái bóng đèn độ sáng cực lớn trước mắt này.

      "Vire phải là đứa em mang từ New York về, nhưng mà, nó là đứa nhà Thi Thiến Nhu."

      Bước chân của trung tá Cù chợt dừng lại chút, xoay người chất vấn , Ôn Miên vội nóithêm cậu nữa: "Đứa nhà họ hàng."

      Tên nhóc kia lanh lợi, đôi con ngươi màu xanh đảo quanh: " Ôn, con từng thấy chú nàyrồi."

      "Hả? Gặp ở đâu?"

      "Nhìn thấy ở bên giường của dì Thi, tấm hình đó là chú này mà, dì Thi còn , đây là người trong lòng của dì, bọn họ kết hôn với nhau: "

      Ôn Miên: ".............."

      Cù Thừa Sâm đặt mấy túi đồ ăn lên vào phòng bếp, ra, nhàn nhạt liếc mắt về phía đứa : "Vậy con trở về với ấy, chú cướivợ rồi, sau này cũng thể kết hôn với côấy."

      Ôn Miên đổ mồ hôi, lòng bội phục sếp Cù,ngay cả chuyện với đứa nhóc cũng nể mặt như vậy, thầm có cần phải làm tổn thương người ta đến thế .

      Vire kề tai : " Ôn ơi, con ghét chúnày."

      Hừ, ai kêu chú đó cướp đoạt Ôn với mình, còn khiến dì Thi đau lòng nữa!

      Ôn Miên bất đắc dĩ, kéo tay đứa nhóc để nó ngồi yên sofa, lại đưa điều khiển tivi cho nó: "Giờ Ôn phải nấu ăn, phải conrất thích mấy chủ giải phóng quân sao?"

      " sao?" Vire nhảy dựng từ sofa, hừ nhẹmột tiếng: "Vậy chú ấy có thể dạy con đánh Quân thể quyền ?"

      Ôn Miên bật cười, hôn cái lên gò má béo tròn của thằng nhóc.

      Trung tá tiên sinh đứng bên kia nhìn thoáng qua,nhất thời trong lòng yên, ra từ sau khi trở về, còn chưa hôn .

      Thừa dịp Ôn Miên ở trong bếp cắt rau thơm, CùThừa Sâm từ phía sau ôm lấy eo của , dùng khuỷu tay đẩy đẩy , mặt đỏ lên.

      "Sếp, tuy em rời nhà bỏ trở lại rồi, nhưng cơn giận này còn chưa tan đâu: "

      làm đau , còn hung hăng với , thậm chícòn trả lời câu hỏi của , chuyện ÔnMiên cần so đo với có rất nhiều.

      Bất quá, Ôn Miên nghe được ý tứ đầu hàng triệt để của người đàn ông này qua cuộc gọi kia,nếu , nào dám làm càn như thế chứ: "Tóm lại, sau này được ôm em: "

      Thanh trầm thấp của Cù Thừa Sâm truyềnđến bên tai: "Nếu vẫn muốn ôm?"

      "Phản kháng."

      "Nếu muốn hôn em?"

      "Đương nhiên cũng phải phản kháng."

      "Nếu......"

      Ôn Miên cắt ngang giả thiết của , mộtcâu: "Tóm lại là phản kháng."

      "Tỉnh lại ." Con ngươi đen của trung tá Cù ra chút ý cười, nhéo mũi vợ, cười nhạo : " biết sức lực của phụ nữ có hạn hay sao?"

      Ôn Miên chán nản, quả nhiên là quá ngây thơ rồi, từ đầu người đàn ông này muốn nhượng bộ!

      *****

      Buổi tối làm cho Vire bàn toàn những thứnó muốn ăn, bạn này ăn đến bụng căngphồng lên, vẫn chưa chịu ngừng lại.

      Ôn Miên thu dọn bàn ăn xong, vừa định rửachén, bỗng nhiên khăn lau trong tay bị Cù Thừa Sâm rút , liền thấy sếp về phía bồn rửa, nghĩ nghĩ, ánh mắt tự chủ được dừng ởcánh tay phải của người đàn ông.

      Tuy Ôn Miên cũng biết cánh tay phải của có vết thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút manh mối. Cúi đầu than tiếng, mặt tươi cười : "Sếp, phiền giúp Vire làm bài tập , lát còn phải dẫn nó tắm nữa."

      Vừa , vừa cẩn thận quan sát vết thương tay Cù Thừa Sâm, biết dụng ý của ÔnMiên, đành phải tới xoa đầu nhóc.

      "Đừng nghĩ nhiều, sao."

      Ôn Miên ngẩn ra, sau đó nghe thấy câu an ủinhàn nhạt của thoáng an tâm.

      Mặc dù Cù Thừa Sâm có kinh nghiệmdạy con nít, nhưng lại có tư thái lãnh đạo trời sinh, dù Vire có phá phách, ở trước mặt anhcũng trở thành dễ bảo, theo dự kiến, thằng nhócnày làm xong bài tập rất nhanh.

      Ôn Miên vốn tưởng rằng bình yên vô , chờ đến khi Vire ngủ rồi, có thể tiến hành cuộc đối thoại nghiêm túc giữa vợ chồng với trung tá.

      Ai biết, đứa này đột nhiên lại mở cửa phòngtắm, trần truồng chạy ra: " Ôn! Con khôngmuốn tắm chung với chú này!"

      Ôn Miên ngẩng người, sợ nó bị cảm lạnh, giơ tay lấy quần áo bên cạnh bọc người nó lại: "Saothế? phải ở chung với chú ấy rất tốtsao?"

      "Bình thường luôn là dì Thi tắm cho con, chúấy...... giống: "

      Vire còn chưa xong, Cù Thừa Sâm đãnghiêm mặt xuất .

      Trái tim Ôn Miên đập mạnh, muốn sếp ra ngoài sao lại mặc quần áo cho đànghoàng, chỉ quấn chiếc khăn tắm, cả người lại còn ướt đẫm, đây là hấp dẫn trần trụi mà!

      Cù Thừa Sâm xoa xoa tóc, cơ ngực như như , đôi mày rậm của chau lại, đường nét lạnh lùng còn đọng đầy những giọt nước: "Baolớn rồi hả? Còn muốn tắm chung với con ."

      Vire quay người lại, trợn mắt chống lại biểu cảm lạnh như băng của Cù Thừa Sâm.

      Tuyên bố lớn lại bắt đầu giận dỗinhau rồi.

      Ôn Miên đành phải dỗ nó: "Vire, con phải tắm chung với chú mới đúng, dì Thi của con là vìkhông có ai giúp, nên đành phải tắm với con."

      Bỗng nhiên, Vire mấy câu vào tai Ôn Miên,nhất thời, dám nhìn chồng của mình nữa.

      Tuy rằng cúi đầu, nhưng Cù Thừa Sâm cũng bỏ qua cho hai cái lỗ tai đỏ bừng lên của , đứa nhóc này lạinói cái gì vậy?

      " biết rồi, Ôn tắm chung với con, đượcchưa."

      Dứt lời, kéo tay Vire vào phòng tắm, trungtá Cù đứng phía sau nhíu mày, sau đó, khóe miệng đột nhiên giương lên, kéo cái khăn lông người ra.

      Bên này Ôn Miên vừa đưa bạn vào bồn tắm lớn, đồng ý cho nó chơi với con vịt lát,vừa quay đầu thấy Cù Thừa Sâm toàn thântrần truồng nhưng lại xem như có việc gì, còn mở vòi hoa sen!

      giơ hai tay che mắt, ngượng ngùng đến chết: "Em giúp Vire là được rồi, còn vào làm gì?"

      "Tắm rửa." Thanh của người đàn ông tràn ngập ý cười: "Nếu sao chứ?"

      Ôn Miên lặng lẽ hé mắt, chỉ thấy Vire ở trongnước nhìn chằm chằm vào bộ dáng buồn cười của mình, nới tay: "Còn cười nữa, thoa sữa tắm nhanh lên, tắm xong ngủ."

      vất vả mới hầu hạ xong thằng nhóc này, Ôn Miên võ cái vào mông nó, chợt nghe thấy mệnh lệnh lạnh nhạt của đàn ông từ phía sau truyền đến: "Vire, tự mình về giường, chú có chuyện muốn với Ôn."

      Bây giờ? Còn ở ngay đây?"

      Ôn Miên nâng trán, cũng may Vire còn chưa biết được người đàn ông này nghĩ gì.

      " muốn gì?" ngồi bên bồn tắm lớn,ngoái đầu nhìn vị trung tá tiên sinh khoác mộtcái áo tắm.

      Thân hình rắn chắc chìm trong lớp sương mùlượn lờ tạo nên vẻ đẹp rất mông lung, dòng nước xuôi theo vùng bụng săn chắc của , hai chân cường tráng càng làm tăng vẻ gợi cảm của người đàn ông.

      "Tả Luân thế nào rồi?"

      đúng là châm kim đá vào lỗi sai(chỉ ra sai lầm để mong sửa chửa), Ôn Miên báo cáochi tiết tình huống bị thương của đối phương,cuối cùng, trung tá Cù nhìn vào đôi mắt chứa chút chất vấn của : " gì khác ?"

      Ôn Miên có chút khó xử, vốn đồng ý là sẽkhông giấu diếm gì, nhưng lúc này lại muốn giấukín chuyện đó trong lòng, dù sao làm thế mớikhông xúc phạm đến ta.

      Cù Thừa Sâm lại chỉ dùng bốn chữ, khiến côchấn kinh: " từng hôn em."

      Ôn Miên nghe xong màn tự thuật về tấm hình này, quả là hoa mắt choáng váng trận, khỏi thầm mắt Tả Luân vài câu,người này thực thích gây rối.

      thấp giọng : "Em, em biết chuyệnnày.... Lúc đó em bị say."

      Ôn Miên ngẩng đầu lên lần nữa, chống lại vẻ mặt giảo hoạt của sếp, bỗng nhiên có cảmgiác, chẳng lẽ ra oai phủ đầu , để tỏra mình là người khoan dung sao.

      " đoán ra được, cho nên, trách em."

      "Lần này em với ta, sau này em cũng liên lạc với ta nữa."

      Tất nhiên là tin tưởng , lại lại hồi, hỏi: "Ôn Miên, ba điều quân quy này, em đều nghe theo sao."

      nở nụ cười, kháng nghị: "Sếp, cái này phù hợp với hiến pháp."

      "Được, vậy có phải em muốn tố cáo ?Đưa em đến tòa án quân nhé?"

      Ôn Miên mím mím môi: "Vậy đáp án của anhđâu."

      Cù Thừa Sâm biết nhất định hỏi, sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, phải sao.

      Giữa bọn họ, vốn thể có được cái gọi làtình tiết lãng mạn.

      Trung tá chỉ nhớ, rồi, yên lặng ngồi trong ký túc xá quân doanh, muốn gọi cho cú điện thoại, lại nhớ ra tắt máy.

      muốn uống ly nước, lại nhớ đến chén trà Phổ Nhỉ pha.

      muốn ra cửa dạo, lại thấy xâu chìakhóa có treo con cừu do tặng.

      đối tốt với , luôn như thế, vậy , đếncùng hay .

      Đợi đến khi ngồi xuống, mới biết tình mất.

      Cù Thừa Sâm nhìn như tự nhiên : "Ôn Miên, có nhớ lần đầu tiên chúng ta ở nhà hàng, ngồi cạnhem, em luôn luôn lẩn tránh muốn chuyện với . Nếu đổi lại người khác, có thể dựa theo phẩm chất quần áo,hoặc là số động tác, đoán ra được tính cách của người này, nhưng hôm đó ngồi cả mộtbuổi tối, kết quả phát ra, nhìn ra gì cả."

      Người đàn ông cười cười, thanh có chútkhàn khàn: "Dựa theo chủ quan của , lạikhông nhìn thấu được em, cũng hiểuđược tính cách của em. Cho nên, đành phải lấy em về, nghiên cứu kỹ, muốn nhìn xem bên trong em rốt cuộc giấu những thứ gì."

      Giọng của người đàn ông này cũng đủ khiến cho người ta đắm chìm, Ôn Miên buồn bực định lên tiếng, chợt nghe tiếp: "Vấn đề em hỏi , nghiêm túc suy nghĩ, cho tới tận bây giờ, chưa từng qua lời nào đáng để em thấy vui vẻ, đáng phải bị em bỏ lại mình ở đây, kỳ thực em có thể ác hơn mộtchút."

      Ôn Miên nghe câu đùa này của mỉmcười, lắc lắc đầu, hạ mí mắt: "Em nhớ khi kếthôn với , , cố hết sức, em rất vui rồi... Vốn là, em cần nhiều như vậy, em cũng biết từ khi nào.... Em lại muốn nhiều hơn. phải em muốn thỏahiệp, thực tế cho dù thỏa hiệp, cũng phải cái em muốn, thực xin lỗi..... Em hơi rối, em cũng biết kết quả mà mình muốn là gì nữa."

      Dù sao, chỉ là câu " hay em",căn bản đủ để biểu đạt khó chịu và khát vọng của .

      Cù Thừa Sâm trầm mặc, giọng cái, như là muốn sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

      Nếu bây giờ ra những lời này, rất khó chịu, còn buồn phiền hối hận,những thứ để lại trong ký ức của quá ít, quá ít, ít đến nỗi muốn phải so đo từngtí.

      " biết muốn cái gì, Ôn Miên, khôngmuốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì của em, muốntất cả, còn muốn cho em gia đình, sau này,cùng sống với hạnh phúc."

      Đây xem như, lời thông báo của sao? Saukhi nghĩ thông suốt Ôn Miên cảm thấy hơi buồncười, nhưng khóe miệng còn chưa nâng lên, sếp Cù câu khiến khắc ghi cả đời.

      "Ôn Miên, đối với quân nhân mà , lời tỏ tìnhêm tai nhất phải là " em", cho em, câu này chính là " vì em, liều mình sống sót."

      Liều cả sinh mạng, cũng muốn sống sót.

      Ôn Miên hạnh phúc muốn chảy nước mắt.

      Đây là là người quân nhân, bộ đội đặc chủng có tài năng có tất cả chính trực và lònghăng hái, cho tất cả của .


      ------Mẫu chuyện ------



      Nhiệm vụ kết thúc, Cù Thừa Sâm còn phải viết báo cáo mấy vạn chữ.

      Đối với nhóm quân nhân bộ đội đặc chủng này, bọn họ tình nguyện chọn mang vật nặng chạyviệt dã 20km, cũng muốn phải làm cáiviệc vùi đầu viết văn buồn tẻ này, vì vậy, trung tá tiên sinh của chúng ta tới ký túc xả của đám binh lính.

      "Ai giúp tôi hoàn thành bản báo cáo, tôi trảlại cho người đó những vật phẩm riêng tư bị tôitịch thu trong đợt kiểm tra phòng vừa rồi."

      Chuột: "Đội trưởng! Chọn tôi ! Tôi viết giúpanh!"

      Tiểu Đao: "Đội trưởng! Tôi là người thức thời!Tôi cần nghỉ phép về nhà thăm bạn !"

      Đại Khuất: "Đội trưởng chọn tôi ! Chọn tôi !Từ tôi có giấc mộng trở thành nhà văn!"

      A Tường: "Đội trưởng! Quyển tạp chí mà anhthu chính là sinh mệnh của tôi!"

      Tốt lắm, trung tá Cù nghĩ, vậy có thể lập tứcvề nhà tìm vợ rồi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Trong phòng tắm


      Cù Thừa Sâm xả hết nước lạnh ra khỏi bồn tắm,sau khi rửa sạch, lại xả nước ấm vào lần nữa.

      Ôn Miên đảm bảo Vire nằm giườngngoan ngoan xem sách thiếu nhi và phim hoạt hình, lúc này mới tay chân trở về phòngtắm.

      "Khóa cửa lại, em lại đây."

      Ôn Miên giương mắt nhìn , "Cù Thừa Sâm."

      "Hả?" Người đàn ông lấy tay thử độ ấm củanước, xoay mặt nheo mắt.

      ngồm xổm xuống, nhoài người về phía bồn tắm, bàn tay chống cằm, "Những gì vừanói, đều là đúng ?"

      Trung tá Cù vui sầm mặt: "Quân nhân đùa."

      Ôn Miên nghe thấy vui vẻ, chớp chớp hàng mi dày, cười : " biết , lúc trước khi kết hôn với , kỳ thực cũng nghĩ tới tại có tình huống thế này."

      "Tình huống gì?"

      "Em cảm thấy em nhất định thích , nhưng nghĩ tới thích nhiều như tại....." ngượng ngùng chu mỏ, dùng tay khoát nước trong bồn tắm, "Em thậm chí còn từng tính đến trường hợp tệ nhất, có lẽ, gặp được mộtcô khác, thích ấy."

      Cù Thừa Sâm phát biểu ý kiến, chỉ chăm chú nhìn sâu.

      "Nhưng mà, cuối cùng em muốn tìm cách vượt qua nỗi sợ hãi này, cho nên, em với chính mình, cho dù thích người khác cũng sao, em có thể hiểu được, cũng cầngạt em, đến lúc đó chúng ta chuyện thẳng thắn với nhau, nghĩ biện pháp giải quyết vấnđề."

      mỉm cười: " thích người khác cũngkhông sao...... ngay cả như vậy cũng khôngsao?"

      "Khi chúng ta kết hôn cố gắng hếtsức, nhưng ai có thể cam đoan, trong cuộc hôn nhân này xảy ra chuyện gì, phải sao?"

      "Cho nên....... dựa theo đó mà suy luận, cho dù em thực Tả Luân, cũng phải chấpnhận, chúng ta " chuyện chút", sau đó ủng hộ em vô điều kiện, đúng ?"

      Mặt Ôn Miên hơi đỏ lên, giải thích: "Những thứ em lo lắng đều là phiên bản "bên ngoài" của , em có nghĩ đến mình thế nào."

      "Bây giờ cho em biết, và em đãđăng ký kết hôn, chứng minh thể xảyra tình huống mến người khác. Nghe chưa, trong này có "vạn nhất". là quân nhân, chấp nhận giả thiết này, anhchỉ có thể chung sống với mình em, thực thi vô điều kiện, hiểu ."

      Sếp Cù , thân hình cường tráng đè ép cônhóc xuống nền gạch men, nắm chặt cằm : "Về phần em, tuy từng , giao "quyền quyết định" cho em, nhưng khi em tâmđịa gian xảo muốn làm chuyện gì đó, phảixem có cho em cơ hội hay ."

      Ôn Miên nghĩ nghĩ, khởi động lại bộ não ngừng trệ: "Vậy nếu em và Tả Luân lòngyêu nhau sao?"

      xong liền hối hận, lông mi Cù Thừa Sâmkhẽ chớp, trong mắt bị tầng băng đen che phủ.

      "Ôn Miên, em đồng ý kết hôn với , chúng ta sống với nhau cả đời, cho rằng đây cũnglà điều em muốn, biết em phải là như thế."

      Ôn Miên bĩu môi: "Em chỉ đơn thuần muốnnghe đáp án của thôi mà."

      Hơi thở mạnh mẽ như gió bão bao quanh , người đàn ông bỗng nhiên tiến sát lại gần ôc, chóp mũi chạm lên mặt : " dùng tất cảbiện pháp để em rời khỏi , sau đó , rời khỏi ....... , thả em như vậy."

      Ôn Miên nắm chặt tay, vòng ôm lấy đầu Cù Thừa Sâm, đây là cái ôm quan trọng hơn tất cả mọi ngôn ngữ, biểu đạt tình cảm kích của .

      "Sếp, em thích, thích ."

      " biết."

      "Ngày đó em hỏi " hay ", kỳ thực là vì.... gần đây em luôn nghĩ đến nhữngchuyện rất ngu ngốc." Trong lòng Ôn Miên mềm lại, khiến cho tiếng chuyện cũng trở nên êm dịu, " ra được phép cười em."

      Sếp Cù gật gật đầu, tiếp tục cười nhạt nhìn .

      "Có đôi khi, em muốn nhốt ở nhà, cho ra khỏi cổng. Có đôi khi, em còn muốnđến đại viện quân khu của các , để các nữ quân nhân, nữ gia quyến đều biết là chồngcủa em, còn có khi, có lý do gì nhưng vẫnthấy hốt hoảng trong lỏng, buổi sáng khi tỉnh dậy, cảm thấy mình còn nằm mơ." Ôn Miên nhíu nhíu mày, bộ dáng rất phức tạp, "Em cũng biết sao lại như thế, cũng biết phải làm thế nào mới tốt, em gả cho rồi, còn có cái gì mà phải suy nghĩ lung tungchứ...."

      Trung tá tiên sinh cảm thấy sáng tỏ, thấpgiọng : " cũng có suy nghĩ rất ngốc."

      "Hả?"

      "Sau khi kết hôn với em, mỗi ngày đều rất vui vẻ."

      "Vì sao?"

      "Nghĩ đến kết hôn với em, liền thấy rất vui."

      Ngay cả nhóm binh lính đều gần đây huấn luyện viên rất điềm đạm, còn tàn bạo như trước.

      Ôn Miên nghẹn ngào, có chút kinh ngạc nhìnngười đàn ông nhếch môi trước mắt, cơ bắp màu đồng của căng chặt, đôi mắt trong trẻo mà sạch cùng nhìn nhau chăm chú.

      Cả phòng tắm bốc lên từng luồng khí nóng.

      "Kết hôn với em, vui như vậy sao?" hơi hờn dỗi: "Vậy đúng là kẻ ngốc."

      Người như vậy, cũng là chồng của , có thể có được con người , còn có trái tim củ ,có cái gì đáng để chúc mừng hơn việc này chứ?

      đường đời của con người, trẻ có thể có được cuộc hôn nhân, cùng ta dắt tay nhau, qua từng đoạn đường, còn có gì để tiếc nuối chứ.

      Cù Thừa Sâm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Ôn Miên, ôm chặt vào lòng, chuấn xác tìm được môi của nhóc, hôn xuống.

      hôn còn đỡ, vừa hôn lên, Ôn Miên liền cảm thấy sức lực cả người đều biến mất, đêm nay xem như là gỡ bỏ lệnh cấm sau giai đoạn dài cấm dục .

      Hai kẻ ngốc.

      Ánh mắt thời của Cù Thừa Sâm giống như con sông giấu đầy sỏi cát, môi lưỡi của dạo quanh trong miệng , bưởng bỉnh muốn hòa tan đủ loại cảm xúc vào trong nụ hôn này.

      Thế nào cũng đủ.

      muốn giữ lấy đối phương, hcỉ bởi vìthú tính bị khơi mào, còn có, rất để ý đếntoàn bộ những thứ thuộc về người kia, nếu có thể tiến vào trong cơ thể , giống như được trao đổi máu thịt với , như nghi thức, tuyên bố tình của bọn họ, bọn họ sẽvĩnh viễn chia lìa.

      Ôn Miên như bay bổng, đầu choáng mắthoa, lưu luyến đôi môi của người đàn ông, nụhôn của như lưỡi dao cực nóng mà lại lạnhthấu xương, nồng đậm tinh tế như ly rượumạnh, nước bọt hai bên cũng nhiễm phải hương vị tình dục.

      mình khao khát ngày đêm nằmngay trước mắt, rốt cuộc Cù Thừa Sâm lại cóthể vuốt ve an ủi phen.

      Ôn Miên cố chấp khẽ gọi: "Sếp.........."

      Tất cả tình cảm sâu nặng đều khó lòng kiềm chế, ngón tay của Cù Thừa Sâm đưa qua đưa lạitrong tóc , tìm kiếm phương thức khiến run rẩy khắp người.

      Khuôn mặt của giống như được đắp mộttầng mặt nạ bằng nước, dưới ánh đèn sáng bóngtrong phòng tắm, khiến cho bọn họ nhìn có chúthư ảo.

      " muốn làm em." Máu trong người Cù Thừa Sâm đều nóng lên, sắp thể kiềm chế được nữa, quyết định truyền đạt mệnh lệnhcủa sếp xuống, được dị nghị, phải lập tứcchấp hành.

      Ôn Miên nhìn trung tá tiên sinh luôn luôn bình tĩnh như mà giờ lại biểu như lửa cháy đến nơi, khỏi buồn cười: "Sếp,muốn dùng súng sao." chậc vài tiếng: "Anhcó biết hay , Vire chính là bị cây 'súng' của dọa chạy."

      Cù Thừa Sâm nhíu mày, ra là thế, có thểcoi như đây là vật khẳng định năng lực nam tínhcủa mình ?

      " sao, em thích là được rồi." nhẹnhàng cười: "Em thích nhất, đúng ?"

      Ôn Miên quay lưng lại, muốn né câu khiến khuôn mặt đỏ lên của , "Quân nhân vôlại! Đồ lưu manh!"

      Cù Thừa Sâm nghe nhớ tới chuyện gì đó, mặt vừa cởi bỏ quần áo của nhóc, mặt : "Lúc vừa kết hôn, em sống chết chịu thực nghĩa vụ vợ chồng vớianh, lúc đầu còn tưởng, là do cótình thú chứ."

      Cho nên còn từng tìm kiếm thông tin,xem phải hành động thế nào, để có thể ôn nhu dịu dàng khi ở giường? Phải chăng nên với Ôn Miên........ những lời đứng đắn, mới có thể đánh chiếm được này?

      Ôn Miên cúi thấp đầu, cả người dưới chỉ còn mỗi cái quần lót, "Khi đó em còn để ý đến việc có cùng người khác...."

      Ánh sáng trong phòng tắm chiếu lên khuôn mặtlãnh khốc của người nào đó, ôm lấy trước mắt, cất bước tiến vào bồn tắm.

      Nước ấm bao trùm lấy hai người, lòng bàn tay thô ráp của Cù Thừa Sâm chạm tới vùng bụngcủa , ngọn lửa bắt đầu thiêu đối khắp người , khiến cho cổ họng bật ra tiếng rênkhẽ.

      đặt ở bên dưới, dựa người vào bồn tắm, tay kéo người em bị đơn lâu ngàyra, đặt lên bụng Ôn Miên.

      tinh nghịch chọc chút lên đỉnh đầu chắc nịch và mượt mà này, cây gậy bị chọc ghẹo hồilâu trở nên to cứng.

      "Vật đáng thương." Ôn Miên xong, mớiphát giác được họa là tự miệng mình mà ra.

      Nhất thời, trán sếp Cù như có vài sợi gân xanh nổi lên: "..........?"

      đợi Ôn Miên giải thích, bốn cảnh môi dán lại với nhau, Cù Thừa Sâm nắm lấy hai cái đùi của , dùng sức tách ra, kịp báo trước, thuần thục kéo quần lót của người nào đó xuống, vậy thô cứng của bắt đầu tiến vàothăm dò.

      "Ưm.............." Nụ hôn như dã thú khiến ÔnMiên gần như hít thở được, vừa bá đạo chuyển động, vừa trấn an .

      Phần cơ bắp chỗ vai của Cù Thừa Sâm hở ra, những giọt nước đọng chảy xuống phần lưng rộng lớn của , mà nơi bí của bị dòngnước ấm lặng lẽ viếng thăm, sóng tình giữa haingười bắt đầu khởi động.

      cúi đầu cắn lấy đầu vú dựng thẳng củacô, khiến cho nhóc tê dại khó nhịn, tay Ôn Miên di chuyển đến giữa mông người đà ông,vuốt ve vùng mông đầy đặn của .

      Bị bàn tay mềm mại bé của kích thích, 'hoa cúc' của tự chủ được mà kẹp chặt, phần eo chắc khỏe nặng nề va chạm vào thủy huyệt ướt át của , liên tiếp ngừng.

      Hai người lâu lắm rồi chưa quan hệ với nhau,kích thích vui vẻ này khiến trung tá Cù khôngthể say sưa.

      than tiếng, đứt quãng cho :"Ôn Miên, muốn tắm rửa cho em sạch, rồi gấp lại, thả vào trong túi.”

      Ôn Miên ngẩng đầu, liếm bờ môi của , hai thân thể chồng lên nhau, tình cảm mãnh liệtcộng với khoái cảm trong người ngừnglan tràn, giống như dòng nước ấm này, đưa bọn họ lên tầng tầng trời mây.

      Giống như cái giếng cạn lâu được nước mưa tưới mát, chỉ có trung tá Cù bị mất phương hướng, ngay cả Ôn miên cũng khó lòng kiềm chế được suy nghĩ, mơ mơ màng màng kêugào: "Sếp, Cù Thừa Sâm....... A...... Dùngsức........ Nhanh chút....."

      Đây là lần đầu tiên nghe thấy này chọc người như thế, thậm chí còn hề lúng túng mà ra những câu kích thích như vậy, CùThừa Sâm giống như bị tia chớp đánh trúng,xương sống cảm thấy tê dại mãnh liệt trận.

      Người đàn ông nhịn được nữa, phóng thích ngay trong khoảnh khắc rút ra khỏi người , bắn tất cả tinh hoa lên ngực .

      Trung tá Cù thở hổn hển mấy hơi, tuyệt sẽkhông bỏ qua cơ hội chế nhạo Ôn Miên: "Em lớn tiếng như thế, sợ bị thằng nhóc kia nghe thấy à?"

      nhóc Ôn tỉnh lại từ giữa mảnh hỗn loạn,mặt đỏ lên, dùng khăn lông lau chất dịchdinh dính ngực , ánh đèn chiếu sáng cơthể trần trụi của người đàn ông, khiến giốngnhư bức tượng hoàn mỹ, còn có khí chất lạnh lùng của kim loại cứng rắn.

      Ôn Miên thầm, phải xong nhanh chútmới tốt, đỡ phải để tên nhóc tai họa kia phát ra động tĩnh, muốn đứng dậy khỏi bồn tắm, lại bị người đàn ông giữ chặt phần eo.

      Cù Thừa Sâm chút do dự nắm lấy cánhtay nhóc, cắn cái lên phần thịt nhẵn mịn.

      Ôn Miên kinh ngạc: " làm gì thế?"

      "Sau này được để nhịn lâu như thế."Sếp , vuốt ve vô cùng có kỹ xảo: "Nghe rồi chứ?"

      Cả người Ôn Miên đều giống như tấm thiết bị nung đỏ, thân thể của bị chọc đến nhũn ra.

      "Vậy có thể... đừng phóng ra hay ?"

      Cù Thừa Sâm nhìn khuôn mặt nhắn rủxuống, chỉ chốc lát sau, tay của Ôn Miên nắm ngược lại , ghé vào lỗ tai thổi khí nóng: "Cù Thừa Sâm, sợ tên nhóc pháphách kia khi dễ sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :