1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu hữu danh vô thực - Lục Xu (17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cố Trường Dạ từ cửa kính xe nhìn ra , nhìn đến kia cao thấp mẹ con, đôi mắt thâm trầm dần dần trở nên nhu hòa. Nữ nhân ngừng cùng đứa trẻ trò chuyện gì đó. Đứa sau khi nghe được, lập tức nở nụ cười.Dù cách rất xa như vậy nhưng Cố Trường Dạ tựa hồ cũng có thể nghe được Tiểu Địch phát ra tiếng cười hạnh phúc và vui vẻ,thuần túy, vô ưu vô lự, có bất kỳ điều gì phiền não.
      Nữ nhân nhìn về phía đứa ánh mắt, dường như vành mắt có đọng nhưng giọt nước lấp lánh giống ánh sao. Nàng rất đứa , trước kia biết được, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc nhận thứ điều đó như bây giờ. ra là nàng thích đứa giờ đây bộ dáng nàng như vậy, có tức giận, có sức sống, tựa như cùng gốc cây tinh thần phấn chấn bồng bột thực vật, cho dù ở tại rét lạnh mùa đông, cũng có thể tưởng tượng đến năm mùa xuân ra sao bồng bột sinh trưởng.
      giống như lần đầu tiên nhìn đến như vậy nàng, lại giống như phải.
      Cái ngày nàng mặc áo cưới đứng ở trong giáo đường sinh động,nụ cười tỏa nắng như mùa hè trong mát.Xong tựa hồ từ giờ khắc này, chân chính biến thành con người khác
      Giản Ngưng mang theo Tiểu Địch ăn cơm, Tiểu Địch rất vui vẻ, dọc theo đường đều là cười tủm tỉm. Lúc ăn cơm, còn chủ động dùng chiếc đũa gắp thức ăn cho Giản Ngưng ăn cơm, Giản Ngưng cũng đút Tiểu Địch ăn cơm.Nhìn trông hạnh phúc và vui vẻ.Tiểu Địch chưa bao giờ ăn qua ăn ngon như vậy đồ ăn, vẫn là cùng mẹ cùng chỗ ăn, rất hạnh phúc.

      Giản Ngưng nhìn thỏa mãn khuôn

      mặt nhắn của Tiểu Địch, nàng vẫn hi

      vọng Tiểu Địch là đứa đơn thuần,

      linh hoạt,nụ cười luôn luôn môi như vậy

      trưởng thành mới có thể hạnh phúc,có được


      đầy đủ.Nhưng Tiểu Địch giờ đây chỉ có

      chút như vậy cảm thấy như vậy thỏa

      mãn, nàng lại cảm thấy lòng chua xót.


      Dường như bởi vì Tiểu Địch còn , nội tâm
      của nàng cảm thấy có lỗi với con mình,tại

      mà con phải chịu thua thiệt liền càng ngày

      càng nhiều, mà nàng thậm chí biết

      nên làm như thế nào mới tốt.

      Tiểu Địch ăn xong, Giản Ngưng kéo ra

      khăn tay vì chùi miệng, Tiểu Địch an vị,

      ngoan ngoãn bất động,ánh mắt to tròn tròn song mắt thấy Giản Ngưng.

      Tiểu Địch mặt còn mang theo khỏe

      mạnh hồng nhuận, tại đây quán cơm trong

      máy sưởi cũng mở chân, làm cho Tiểu Địch

      giống cái đáng oa nhi giống nhau,

      Giản Ngưng nhịn được đem Tiểu Địch

      ôm đến trong ngực, tốt nhất là suốt đời đều

      như vậy, bọn họ bao giờ nữa tách ra.

      Ông trời dường như vĩnh viễn đều cùng

      nàng đối nghịch, nàng trước giây còn

      suy nghĩ nàng cùng Tiểu Địch vĩnh viễn

      đều cần lại tách ra, giây kế tiếp

      Cố Trường Dạ liền đến.khí tức tỏa ra

      quá mức cường đại, từ vào khắc khi

      bắt đầu bước vào vô số người ánh mắt rơi

      xuống người của , mà chỉ mang

      theo mục đích chính về phía nàng, đem

      người khác với tò mò,ngưỡng mộ

      thèm để vào mắt hay trắng ra quan tâm

      Giản Ngưng thể tránh khỏi thấy được

      , theo bản năng đem Tiểu Địch ôm chặt

      hơn, trong lòng Tiểu Địch tựa hồ cũng cảm

      giác được chỗ bình thường, dùng

      ánh mắt nghi hoặc nhìn mẹ của mình.

      Giản Ngưng nguyên bản vui vẻ

      ngay lập tức trở nên cương nghị đứng lên.Dường như nàng vào giờ khắc này đem tất cả

      nhu tình đều dỡ xuống, do đó võ trang

      nàng cứng rắn nhất toát ra khuôn mặt,

      làm tốt hết thảy phòng hộ đối mặt với người

      đàn ông này.

      Cố Trường Dạ đến chỗ Giản Ngưng

      trước mặt dừng bước lại, có chú ý tới

      động tác nàng bảo hộ , chính là nhìn chằm

      chằm Giản Ngưng mặt. Gương mặt này, có

      phải hay bao giờ nữa như

      trước đây đối với nở nụ cười?

      bao giờ nữa.

      Giản Ngưng cắn môi, nhìn Cố Trường Dạ,

      ngay cả ánh mắt đều quên đập.
      thể, thể làm cho mang

      Tiểu Địch, thế làm thế, bao giờ.....
      Câu vang nên.trong đầu nàng ngay tức

      cất tiếng phá tan khí:
      "Thời gian gặp mặt đến đây chấm dứt." Cố Trường Dạ mặt chút thay đổi nhìn Giản Ngưng , khác gì tại tuyên bố hội nghị hôm nay chấm dứt,người bên ngoài cũng quyền đối với lần này ra cái gì dị nghị, chính là người quyết định.
      Giản Ngưng bất tri bất giác đem Tiểu Địch ôm chặt hơn nữa vào lòng mình, Tiểu Địch ngẩng đầu lên, thoải mái hô tiếng, "Mẹ."
      Giản Ngưng nhìn con khuôn mặt nhắn hơi nhăn vì đâu, lúc này mới ý thức được mình làm con đâu nên buông lỏng chút tay của mình. Tiểu Địch khôi phục thân thể tự do sau, xoay người liền nhìn đến Cố Trường Dạ, đối với Cố Trường Dạ cười cười.
      Giản Ngưng nhìn đến Tiểu Địch cười, kinh hãi chút. Trước kia nàng vẫn hiểu người đàn ông này tốt cùng là người như thế nào.Giờ đây hẳn lại làm cho Tiểu Địch chính mình quen thuộc với diện của trong mấy ngày ngắn ngủi.Nhìn thấy cảnh Tiểu Địch đối với cười lúc này dường như tim của nàng như bị ai làm đau
      Cố Trường Dạ nhìn Tiểu Địch trong lòng Giản Ngưng, vươn tay ôm Tiểu Địch. Tiểu Địch hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra vào lúc này bé vẫn hồn nhiên cười với Cố Trường Dạ, lo sợ của Giản Ngưng trong lòng nàng ngày càng lớn,nàng đem Tiểu Địch bỏ vào phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Trường Dạ, "Ngươi cướp của ta quá nhiều thứ, ta đều sao cả, nhưng Tiểu Địch được." Nhưng thứ kia dù muốn xong nàng thể thỏa hiệp dưới vô tình của . Tiểu Địch là ngoại lệ, Tiểu Địch thể để cho mang , thể để cho tùy tâm sở dục.
      Cố Trường Dạ cùng Giản Ngưng ánh mắt giằng co vài giây, thu tay, "Ta có thể cho tốt nhất giáodục, cho mua tốt nhất món đồ chơi, cho mua tốt nhất quần áo... Ngươi, có thể cho con cái gì?" Giản Ngưng sắc mặt cứng đờ, cắn môi đột thay đổi trắng, lại vẫn kiên trì, "Tiểu Địch là của ta."
      " theo ngươi đến cái địa phương kia nhận giáo dục? Ngay cả hộ khẩu cũng có? Hay là ngươi tính dựa vào người đàn ông có tiền?" ra lời châm chọc, cho dù khóe miệng có lộ ra trào phúng cười
      Giản Ngưng môi bị cắn ra nhàn nhạt dấu răng, lại vẫn kiên trì, "Tiểu Địch là của ta, là của ta..."


      Chương 17(tiếp theo):
      "Tiểu Địch là của tôi,của tôi....." nàng lập lập lại lời đó cho mọi người cũng nghe hay cách khác là cho chính bản thân mình.
      Cố Trường Dạ liếc nàng,tiến nên đến gần nàng vươn đôi tay mà nàng chưa hiểu mục đích của là gì.Ngay lúc đó Tiểu Địch ở đằng sau lưng nàng lại tiến nên giang đôi tay bé khoát nên tay Cố Trường Dạ.Hành động đóa của Tiểu Địch làm cho Giản Ngưng vô cùng bất ngờ, kịp định thần chuyện gì xảy ra.Giản Ngưng lảo đảo lùi lại phía sau hai bước mới rốt cuộc đứng vững.Nàng thể tin được đó là Tiểu Địch lại nhìn nàng mà lại nhìn khuôn mặt kia
      Tiểu Địch kéo vạt áo của Cố Trường Dạ,giang đôi tay ra cho Cố Trường Dạ bế rồi quay về phía Giản Ngưng
      "Mẹ!Con cùng thúc thúc.....À! là baba!Ba muốn con ăn với mẹ xong rồi quay trở về với ba"
      Giản Ngưng trừng mắt nhìn Cố Trường Dạ,lòng nàng đau,đau đến rỉ máu lần nữa. thể tin được lại lần, lần nữa đoạt hết thảy của nàng,tổn thuơng nàng.Nay ngay cả điều cuối cùng tưởng đó là hạnh phúc được ở cùng con trai Tiểu Địch của nàng mà lại cướp .Giản Ngưng muốn xông nên cùng ồn ào,cùng nháo lọan để cướp lại Tiểu Địch về nhưng nàng thể để Tiểu Địch phải hoảng sợ khi thấy cảnh đấy.
      đau đớn đến cùng cực cùng tuyệt vọng chưa bao giờ xảy ra dù trước đây Cố Trường Dạ có hành hạ nàng như thế nào nàng cũng cảm thấy như giờ đây,nó tràn đầy trong lòng nàng mà nàng lại có cơ hội ra khỏi miệng nó ứ đọng trong miệng nàng trong lòng nàng làm cho toàn thân nàng run rẩy
      Cố Trường Dạ nhàng vỗ vỗ vào chiếc lưng của Tiểu Địch khi ôm Tiểu Địch vào trong lòng,xoay người rời cái liếc nhìn Giản Ngưng.
      Giản Ngưng cả buổi chiều đều trải qua với thẫn thờ,trì trệ.Nàng biết mình tiếp tục sống như thế nào đây khi có Tiểu Địch bên cạnh.
      Giản Ngưng thể hiểu tại sao Tiểu Địch lại nguyện ý theo người đàn ông kia,nàng thể hiểu mà nghĩ đến đó nó làm nàng đau.Giản Ngưng thể trách con mà phải trách chính mình vô dụng cho con được những gì tốt nhất về mọi thứ, thể mua cho con đồ chơi đẹp,những bộ đồ ấm ấp để bị lạnh,.....rất nhiều thứ nàng thể cho con.Nàng đúng là người mẹ tồi.Tiểu Địch có lỗi mà là lỗi của nàng,là trách nhiệm của nàng
      Giản Ngưng quay về biệt thự.Hôm nay lúc rời nàng vốn muốn trở về nơi này nữa,nàng và Tiểu Địch rời tốt rồi.Nàng hiểu Cố Trường Dạ khi Tiểu Địch sinh ra đối với cùng chẳng xấu cũng chẳng tốt,cũng thích nhiều ntếu như vậy trả lại cho nàng có phải biện pháp tốt nhất hay .
      Nếu chán ghét nàng cùng nam nhân khác quan hệ nàng hướng thề rằng đời này nàng cùng bất kì nam nhân nào quan hệ hay lập gia đình,nàng ở cùng Tiểu Địch đến khi nàng còn hơi thở nữa.Được rồi,nàng chính là bị Cố Trường Dạ lần nữa coi thường nàng vì nàng yếu đuối và vô dụng.Giản Ngưng quay lại đây như tự mình tát vào mặt mình.Mới đây lâu nàng vừa qua cần phải quay về nơi đây thế mà đảo mắt cái nàng lại dùng chính hành động của mình phản bội mình.
      Nàng cố chờ Cố Trường Dạ trở về,muốn.hỏi muốn gì?Muốn như thế nào mới bằng lòng đem Tiểu Địch trả lại cho nàng?Muốn gì ở Tiểu Địch?
      Chẳng nhẽ nhất định phải bức nàng đến chết mới bằng lòng bỏ qua nàng hay sao?
      Nàng đần độn ngồi trong ssân.Trong đầu ngừng nên những ý niệm,mỗi cái ý niệm ra lại làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng.Người làm tiến nên nhắc nhở nàng nhiều lần nên trở vào trong nơi này gió lớn tốt cho sức khoẻ xong nàng bất vvi sở động.Bị gió thổi lạnh có là gì khi sắp tới đây nàng còn bất kì gì nnữa cuộc đời này
      Cố Trường Dạ trở về lúc hoàng hôn,.dường như đoán được trước nàng về đây và nhìn thấy nàng cũng ngoài ý muốn của .Cố Trường Dạ lại chỗ gần nàng,đứng đối diện với nàng,nhìn nàng tựa hồ như cười cười
      "xem ngươi dùng hành động thực tế để buông tha Tiểu Địch" lời của làm cho nàng đột nhiên sống trở lại,bất mãn nhìn ....
      Cố Trường Dạ :" Ta tuyệt đối cho phép có 1 thân thể bệnh tật hay tốt ở bên cạnh con ta,nó làm con ta có bệnh làm sao bây giờ?Ngươi nên biết rằng tại Tiểu Địch là con trai ta,con trai duy nhất,duy nhất của ta nên nó thể có bất kì tổn thương nào xảy ra dù nhất" Cố Trường Dạ gằn từng chữ cho nàng nghe.Nhìn thấy nàng cắn môi gần như bật máu nhưng đối với vì vậy mà cảm thấy có lỗi mà cảm thấy thay vào đó là dờyi tầm mắt chỗ khác
      Giản Ngưng miệng run rẩy
      " Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng đem Tiểu Địch trả lại cho ta"
      Cài gì mà trả lại cho nàng nguyên.bản Tiểu Địch cũng là con và nàng tốt nhất nên ràng điểm này, gầm "Tiểu Địch cũng là con ta"
      Giản Ngưng muốn khóc nhưng nàng phải kiên cường được rơi nước mắt:
      "Có vô số phụ nữ nguyện ý vì ngươi sinh con mà đối với ngươi Tiểu Địch là gì cả,ngươi có thể buông tha cho ta và Tiểu Địch được ?"
      Cố Trường Dạ dường như tức giận nhưng chỉ hừ với nàng rằng:
      "Lời của ngươi dễ nghe nha. vậy ai biết ngươi cũng có thể xoay người tìm người đàn ông khác mà vì sinh con?Ngươi lại phải biết có trường hợp này xảy ra"
      "Ngươi ...."
      nhướng mi
      "Ta có gì sai sao?Đừng nghĩ giả bộ đág thương ở chỗ ta ta suy nghĩ lại xin lỗi điều đó bao giờ xảy ra.Nếu ngươi biểu .tốt ta lại nhất thời cao hứng mà lại thuơng tình cho ngươi gặp Tiểu Địch."
      Giản Ngưng hét nên:
      "Cố Trường Dạ ngươi còn có phải là người hay ?"
      Ngược lại Cố Trường Dạ:
      "Ngươi đứng đây hét nên với ta thực tế nên suy nghĩ như thế nào mà lấy lòng ta,làm thế nào để t cao hứng cho ngươi gặp Tiểu Địch"
      Giản Ngưng tức giận :
      "Ta còn có cái gì có thể lấy lòng ngươi được đây.Ta chẳng tcòn gì cả...."
      Cố Trường Dạ híp mắt lại đáng giá nàng hồi lâu,mới từng bước tiến nên,đôi mắt nhìn nàng cách nóng bỏng " Đừng coi thuờng bản thân mình như vậy" vươn tay ra đưa vào cổ Giản Ngưng xuống xương quai xanh vài vòng sau đó tiến lại gần bên tai nàng rằng "có lẽ ta đối với thân thể của ngươi còn rất có hứng thú"
      Giản Ngưng nghiến răng nghiến lợi nhưng thể được nên lời.Đối với phản ứng của nàng Cố Trường Dạ tỏ ra khinh thường :
      "Trừ bỏ cái này ngươi cho ngươi còn gì để lấy lòng ta"
      Giản Ngưng lấy tay đẩy ra xa:
      "Ngươi đừng nằm mơ,ta có chết cũng khôg cần nằm ở dưới thân ngươi.Ngươi làm cho ta ghê tởm"
      Cố Trường Dạ vì thái độ của nàng mà dừng đôi tay vuốt ve khuôn mặt nàng
      "Ghê tởm? phải ngày trước ngươi rất vui vẻ nhận lấy hay sao?Đừng lẫy,hay suy nghĩ kĩ,đây là cơ hội duy nhất để ngươi thấy được Tiểu Địch hay ngươi muốn gặp Tiểu Địch cả đời"
      "Ngươi hỗn đản"
      "A..."
      "Ngươi chết tử tế đâu"
      Cố Trường Dạ thu hồi tay,sữa lại y phục và :"Xin lỗi,ta vừa coi số,ta sống đến trăum tuổi nên muốn nguyền rủa ta nên sống lâu chút

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :