1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu hữu danh vô thực - Lục Xu (17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hôn chi sơ

      Chương 11: Mạng của quá rẻ mạt, mạng đổi mạng cũng được.

      Edit: Mạn Châu Sa

      Trước kia thường xem TV, luôn xuất những bộ phim với tình tiết vô cùng cầu huyết khiến cho người xem kìm được chửi rủa. Giả như A cứu B, soa dương thác*, B nghĩ rằng người cứu mình là C, khi đó thầm mắng A sao lại vô dụng như vậy, chỉ cần ra giải quyết được hiểu lầm.

      * soa dương thác: tai nạn bất ngờ, tình huống xảy ra bất ngờ.

      Cho đến tận sau này mới biết được, bọn họ gọi tình tiết như thế là “Nàng tiên cá”

      Chuyện xảy ra với , quyết tâm trở thành kiểu phụ nữ ngu ngốc mà mình ghét. Biết được người trong lòng Cố Trường Dạ là Quan Điềm, tài nào tưởng tượng được, nghĩ đến rất nhiều việc. Cố Trường Dạ và Quan Điềm nếu như có thể gặp nhau chính là lúc cứu ta, nhờ Quan Điềm đưa đến bệnh viện. Chẳng lẽ lúc đó xảy ra việc gì khiến cho ta nghĩ người cứu mình là Quan Điềm, hơn nữa vì Quan Điềm chăm sóc ta mà nảy sinh tình cảm?

      thể nghĩ như vậy, hơn nữa Quan Điềm từng với mình ấy thay lòng đổi dạ, nếu như người kia là Cố Trường Dạ...Quan Điềm bời vì Cố Trường Dạ mà chia tay Triển Hằng, khiến cho Triển Hằng tự sát.

      Phẫn nỗ khiến cho mất hết lý trí.

      với Cố Trường Dạ người cứu ta là , phải Quan Điềm, là cứu ta ra từ trong con hẻm . Nhưng điều mà nhận được phải tha thứ của Cố Trường Dạ mà là ánh mắt trào phúng, sau đó ta lấy tay túm tóc .

      nghĩ đến truyện "Nàng tiên cá", bởi vì nữ chính quá ngu ngốc mới dẫn đến kết cục như thế. Sau này mới hiểu được, phải là do nữ chính ngu ngốc , tất cả đều được định trước, bản thân thay đổi được gi cả.

      Cố Trường Dạ thích Quan Điềm , có thể là ngay từ đầu Giản Ngưng cứu ta nhưng quan trọng nhất là do ta thích tính cách Quan Điềm, sau đó là ấy. Còn chúng ta luôn cho rằng ai đến trước người đó dành phần thắng, nhưng trong tình cảm như vậy.

      ta nắm tóc , sắc mặt thâm trầm hề che dấu chán ghét: " khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

      Ghê tởm, ta khiến cho ta cảm thấy ghê tởm.

      cam lòng, cảm thấy tủi thân, khó chịu. chọc tức ta, trước mặt ta nguyền rủa Quan Điềm. ta xứng nhắc đến tên Quan Điềm, lần ta tát lần, mười cái tát rốt cục cũng giúp tỉnh táo. Cần gì phải cam lòng, tất cả là do ông trời định sẵn rồi, thể thay đổi vận mệnh của bản thân, vậy chỉ có thể thay đổi tâm tình, khiến cho bản thân vui hơn.

      Khi Giản Ngưng trở lại biệt thự thấy Cố Trường Dạ cũng trở về. nhìn vào mắt ta, nghĩ rằng tại sao lúc trước lại cứu ta, là người nhát gan vậy mà lại quyết định chạy về phía ta. Nếu như để ta ở nơi nào đó để những người kia phát ra ta, ta chết, như vậy tất cả xảy ra.

      Quan Điềm ở bên ta, phản bội tình cảm của Triển Hằng, Triển Hằng cũng tự sát, Quan Điềm sau cũng chết, người nhà vì thế mà bị liên lụy. quả nhiên thể làm chuyện tốt, thế giới rộng lớn khiến lòng người sợ hãi, đến mức cảm thấy mình đủ dũng khí sống trong thế giới này.

      Nếu gặp ta, cùng lắm là mất người con trai mình ái mộ, như thế tuổi thanh xuân của tựa như tờ giấy trắng chứ phải là tờ giấy ô uế như tại.

      sao lại nhất thời xúc động, còn tưởng rằng ông trời cho bọn họ cơ hội, làm cho bọn họ ràng buộc lẫn nhau. Khi còn trẻ quả nhiên là hiểu chuyện, muốn tha thứ cho bản thân khi vô tình mang đến hậu quả này.

      Cho dù cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này cũng chính là bản thân muốn.

      " đâu?" Cái người cao cao taị thượng kia rốt cục cũng mở miệng.

      Quần áo ta lúc nào cũng là chất lượng hạng nhất, mỗi bộ quần áo đều được may theo người ta, cộng thêm khí chất lạnh nhạt người ta, khiến cho người ta cảm thấy xa cách.

      sai rồi, trước kia quả thực có gặp qua người thiếu niên kia nhưng phải là người đàn ông này. Bọn họ hoàn toàn là hai người khác nhau. Người thiếu niên kia khiến cho cảm thấy ấm áp, khiến cho cảm thấy hạnh phúc, còn người tại....chỉ làm cho cảm thấy tuyệt vọng.

      Mỗi lần nhìn ta lại xuất ảo giác, tù nhân đợi thẩm vấn và phán quyết của ta, ta nắm giũ sống chết của .

      " biết sao?" tin ta biết đâu, lái xe chắc chắn hành tung của cho ta biết. Nếu như chạy chốn mất, ta tìm đâu ra người sợ chết, sợ khổ, sợ đau như để làm đồ chơi cho mình đùa giỡn?

      Cố Trường Dạ buông hai chân xuống, từ ghế salon đứng lên, từng bước đến gần .

      cho rằng, ta thích nhất là làm việc này. Giày da tiếp xúc với sàn nhà tạo ra thanh cộp cộp, từng tiếng từng tiếng vang lên thể rằng ta đến gần. Mỗi lần như thế lại khiến cho cảm thấy sợ hãi. Còn ta, lại thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của , như thế mới có thể chứng minh ta cao cao tại thượng đến nhường nào.

      Cố Trường Dạ đứng cách người 50cm, ánh mắt chứa cảm xúc gì dừng mặt : " lại muốn nguyền rủa ai?"

      " Đương nhiên là Quan Điềm" Nếu ta nghĩ như thế cũng dứt khoát theo ý của ta vậy.

      Có Trường Dạ vung tay, ta từng , xứng nhắc đến tên Quan Điềm. lần, ta tát lần, nhớ rất ràng. Đợi lúc cũng thấy mặt có cảm giác đau đớn, mở to mắt, nhìn thấy bàn tay ta dừng trung, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.

      Khóe miệng giương lên chút ý cười, ta cũng có lương tâm sao?

      có, ít nhất đối với ta hề có chút lương tâm. Quả nhiên, ta lát tay bóp cổ , quên mất giãy dụa. Chết , chết , nếu chết được tốt, dù sao đối với cuộc sống này hết hy vọng.

      Thân thể chợt bị đẩy cái, lảo đảo về phía sau vài bước mới đứng vững.

      " là càng ngày càng ngu xuẩn." Cố Trường Dạ nheo mắt nhìn " Chọc giận tôi bao giờ có kết quả tốt."

      " Còn có kết quả gì tồi tệ hơn sao?" nở nụ cười " Còn có thể tệ hơn sao?" Giọng của càng ngày càng lớn.

      Trong giọng của cuối cùng cũng có cảm xúc khiến ta cảm thấy thú vị: " thử xuất thêm lần trước mặt ấy xem!"

      " biết, tôi chỉ muốn nguyền rủa mà thôi." nở nụ cười, quả nhiên nhìn người khác tức giận tâm tình tốt lên rất nhiều.

      ta kéo tóc , tóc bị kéo căng, cảm thấy đau đớn, đau đớn khiến cho nụ cười của trở nên vặn vẹo. ta muốn tận mắt nhìn thu hồi nụ cười đáng ghét kia, thu hồi sợ trào phúng của mình. có tư cách trào phúng sao, hủy hoại tương lai của người con ta , những gì thiếu vĩnh viễn thể trả hết.

      ta kéo đến gần tường, nhắm mắt lại, biết kết cục của bản thân, ta đập đầu vào tường sao? Vậy hy vọng ta dùng sức mạnh, trực tiếp khiến cho bị đập chết luôn .

      Kết quả lại như thế, ta đem giam tường: " ra cũng có lúc sợ hãi"

      Giết chết người phải là niềm vui của ta, nhưng nhìn người sợ hãi tưởng rằng mình sắp chết, điều đó rất thú vị, phải sao?

      Cơ thể nhịn được run rẩy, ánh mắt lộ ra yếu ớt.

      " Cố Trường Dạ, còn có trái tim sao?" Giọng của rất nhưng vẫn khắc sâu vào trong lòng, tự cho bản thân đáp án. ta đương nhiên có trái tim, nhưng tất cả dành cho người phụ nữ khác, dành chút nào cho cả.

      nhìn đến , dáng vẻ yếu ớt kia khiến cho có phần hoảng hốt.

      " Hai đứa con, hai đứa con của , có chút nào đau lòng sao? Bọn chúng lớn lên, có thể gọi là cha, ...."

      " Câm miệng, gả cho tôi để sinh con sao? xứng sao?" Vẻ mặt ta đột nhiên trở nên dữ tợn " cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn còn sống còn ấy lại lạnh như băng dưới lòng đất. còn sống, vậy sống thảm hơn ấy, tôi cho sống bằng chết."

      dựa vào tường, yếu ớt nở nụ cười, giống như hoàn toàn nghe thấy lời ta : " Đứa bé thứ nhất có lẽ là con trai, tính tính của con rất tốt, lúc đến chào hỏi tôi tiếng, lúc cũng khóc, cứ như thế mà biến thành vũng máu, dấu vết tồn tại cũng mờ nhạt như thế...."

      " Câm miệng, câm miệng lại cho tôi." ta kéo quần áo của , cấm tiếp.

      Nước mắt trào ra: " Đứa thứ hai chắc hẳn là con , rất yếu ớt. Con cho tôi biết tồn tại của mình, như muốn với tôi phải chăm sóc nó tốt.... Lúc rời còn nhắc nhở tôi con muốn rất , con nhất định khóc, con nhất định sợ đau..."

      ta gần như đem cơ thể nhấc lên " câm miệng lại cho tôi."

      cười yếu ớt: " Phải như thế nào mới buông tay! Ngay cả con mình cũng buông tha, tôi cầu mong bỏ qua cho tôi. Chỉ cầu xin buông tha cho cha và trai tôi, bọn họ liên quan đến việc này. Tất cả đều do sai lầm của tôi, là tôi muốn gả cho , là tôi khiến cho bọn họ tìm đến Quan Điềm. có gì cứ nhằm vào tôi đây này..."

      " Cha tôi lớn tuổi, chịu được kích động. trai tôi hữu dũng vô mưu, cũng có khả năng quản lí công ty. Tôi cầu xin buông tha cho bọn họ, công ty là thứ duy nhất để chúng tôi nhớ đến mẹ, tôi cầu xin buông tha cho bọn họ."

      Mặt ta áp vào bên mặt : " Buông tha cho bọn họ? Vậy sao bọn họ lúc trước buông tha Điềm Điềm"

      độc ác sao?

      luôn muốn kết hôn với người phụ nữ kia, lại nhận được tin tự sát còn phải lấy hung thủ hại chết làm vợ. Muốn hăn buông tay nhưng tại sao bọn họ thể bỏ qua cho Điềm Điềm?

      chỉ là người phụ nữ chứ phải là sắt là đá.

      Giản Ngưng khi đau đớn , khi cảm thấy tủi thân có thể khóc nhưng còn Quan Điềm, đau đớn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tủi thân cũng chỉ dấu trong lòng.

      tại nơi này ta cái gì cũng có còn kể những tủi thân của ta, thầm oán nhẫn tâm. chuyện nực cười.

      " có tư cách cầu xin tôi sao?"

      Hơi thở ấm áp quanh quẩn mặt , nhưng nhận được phải là ấm áp mà lạ loại cảm giác giống như hít phải thuốc phiện: " Như thế nào mới làm tiên tan nỗi hận của ?"

      ta từng chữ từng chữ: " Tôi muốn Giản gia các người đều chết hết."

      Thân thể tựa như mất sức sống, còn hi vọng gì hết, nắm chặt tay ta, cho ta rời " Tôi dùng mạng đổi mạng với ấy, được ?"

      Sắc mặt trắng bệch, dùng giọng điệu thỉnh cầu thương lượng với ta.

      Cố Trường Dạ nhìn , hiểu sao nghĩ đến ngày kết hôn. Hôm đó mặc áo cưới trắng toát, giống như đứa bay nhảy, hoàn toàn quên mất mình bao nhiêu tuổi, còn cho mình là thời thiếu niên. mặt luôn nở nụ cười, tựa như ánh mặt trời, hiểu sao lại cảm thấy thoải mái.

      Có người đến trước mặt , vỗ vai , chúc mừng cưới được dâu xinh đẹp.

      Lúc đó lập tức mất chế, đem ly rượu trong tay hắt lên mặt đối phương, ý cảnh cáo hết sức ràng.

      Nụ cười của quá sức chói mắt khiến cho ý nghĩ duy nhất trong đầu là hủy diệt nụ cười ấy. Khiến cho bao giờ có thể cười được như thế nữa.

      ta hất tay Giản Ngưng, dường như cảm thấy ghê tởm, lui về phía sau nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của " Mạng xứng đáng đổi với mạng ấy sao?"

      Mạng của so ra vẫn kém hơn mạng của Quan Điềm, ngay cả mạng đổi mạng cũng được.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôn chi sơ
      Chương 12: tìm thấy Quan Điềm luôn nguyện ý làm mọi việc vì nữa rồi.
      Edit : Mạn Châu Sa
      Quãng thời gian này Giản Ngưng hề nhìn thấy Cố Trường Dạ, điều này là tốt hay xấu đến chính bản thân cũng . Có lẽ thời gian trôi qua quá chậm, có cảm giác trôi qua rất lâu rất lâu rồi, nhưng trước cảm nhận này hề thấy sợ hãi. nhìn thấy số tin tức mạng, Cố Trường Dạ động thủ với Giản thị rồi, chẳng qua là ta muốn Giản thị sụp đổ trong phút chốc. ta dùng cách thức sở trường của mình, trực tiếp cho đối phương biết thù hận của mình. ta khiến cho đối phương nghĩ rằng họ vẫn còn khả năng sống sót, khiến cho họ tìm mọi cách để chống lại ta, sau đó ta mới từ từ lăng trì họ.
      Bởi vì tìm thấy tin tức liên quan đến ta, vô tình nhìn thấy tình huống gần đây của ta. ta rất thân mật với người phụ nữ, người phụ nữ đó phải trong làng giải trí mà tại vẫn còn là sinh viên của trường đại học nổi tiếng. Báo chí còn đăng cả ảnh đó, chẳng qua là có tấm ảnh nào chụp chính diện đó cả.
      ta lại có thú vui mới. chỉ cười, đối với đây chính là chuyện tốt. Chí ít như vậy ta nghĩ đến nữa.
      cảm thấy cách suy nghĩ của mình bệnh hoạn, hoặc là rất nhiều phụ nữ đều bệnh hoạn. Trước khi kết hôn, luôn cầu người đàn ông phải tuyệt đối tâm mình, để người phụ nữ vào trong mắt. Sau khi kết hôn, xảy ra cãi nhau với chồng mình. Nhưng khi có con rồi, vì muốn giữ vững gia đình mà mắt nhắm mắt mở cho qua những việc chồng làm bên ngoài, chỉ sợ người đàn ông đề xuất li hôn. Cũng có người khổ sở van nài để giữ vững cái gia đình ấy.
      Giản Ngưng cho rằng mình chính là trong những người phụ nữ bệnh hoạn ấy. Lúc mới bắt đầu thậm chí ngay cả những việc làm nhặt cũng kêu than với ta, cãi nhau với ta. Còn tại sao? hy vọng chồng mình ở lại chỗ người phụ nữ khác, tốt nhất là cả đời cũng cần quay về. Ý nghĩ này có phải vô cùng bệnh hoạn?
      Lúc rảnh rỗi trở về nhà, thái độ của Giản Trung Nhạc và Giản Nhất Phàm đối với vẫn như trước đây, hoàn toàn nhắc đến việc ở công ty, đồng thời còn giấu mọi việc. Nhìn thấy bọn họ nhọc lòng giấu diếm , Giản Ngưng cảm thấy buồn phiền. Trong mắt bọn họ mãi mãi chỉ là sống trong tháp ngà, chịu bất kỳ mưa gió nào cả. Như vậy cũng tốt, có thể khiến cho bọn họ an tâm.
      Sau khi trở về biệt thự, cảm thấy mình sống thất bại, sống hơn hai mươi năm rồi, bạn bè rời xa , chồng trong lòng luôn thương nhớ đến người phụ nữ khác, cha và trai gặp khó khăn có cách nào giúp đỡ. Cuộc đời này của đơn giản hình dung bằng hai chữ “thất bại”.
      Giản Ngưng ngờ rằng nữ sinh kia lại chủ động hẹn gặp mặt. Những lần gặp nhau kiểu này, nhiều đến mức đếm xuể. Lần đầu tiên còn có thể ung dung bình tĩnh, cho rằng những người phụ nữ ấy biết tự lượng sức mình. Còn tại, còn có thể ung dung như trước nữa, thậm chí có khoảng thời gian còn sợ chạm vào điện thoại.
      Cứ cách ba ngày lại có người phụ nữ đến tìm , với quan hệ của bọn họ và chồng , khuyên nhanh chóng rời xa người đàn ông đó, ta căn bản hề .
      Từ tức giận đến cảm thấy sợ hãi, và cuối cùng là chết lặng. Trái tim của cứ từng chút từng chút bị dày vò như vậy, từng chút từng chút biến thành bộ dạng như bây giờ.
      biết có phải là do ma xui quỷ khiến , Giản Ngưng vẫn quyết định . Hoặc cũng có thể là muốn nhìn xem thú vui mới của Cố Trường Dạ như thế nào. Theo truyền thông đưa tin, trước này chưa từng có người nào khiến ta sủng ái như vậy. Chính bởi câu ”trước nay chưa từng có ” mới khiến cho người ta tò mò.
      Khi Giản Ngưng đến nơi thấy sinh viên kia ngồi ở đó. Sau khi nhìn thấy ta có vẻ bất an. Giản Ngưng thầm quan sát đánh giá ta từ xuống dưới, nhàng cười.
      “ Xin…xin chào” ta tự mình giới thiệu trước, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Giản Ngưng “ Tôi mạo muội mời ra ngoài, biết có làm phiền .”
      ra phải đến là để cãi nhau sao, rất tốt. Giản Ngưng nhàng cười, lắc lắc đầu: “ phiền.”
      ta nắm chặt ly thủy tinh: “ Tôi biết, là vợ ấy.”
      Giản Ngưng trả lời. đột nhiên cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ và Cố Trường Dạ khi đứng trước mặt rất giống nhau. cần đếm xỉa gì đến đối phương, nhìn đối phương biểu diễn, thậm chí đợi đến khi đối phương biểu diễn xong còn đưa ra lời đánh giá.
      kia có lẽ rất khẩn trương, tay run “ Điều kiện gia đình tôi tốt, mẹ mất sớm, cha tay nuôi dưỡng tôi. khoảng thời gian trước đây, ông ấy nằm viện, cần khoản tiền rất lớn, tôi có cách nào khác, là,… là Cố tiên sinh giúp tôi.”
      Giản Ngưng vẫn chuyện , càng khiến cho ta căng thẳng” Tôi cố ý muốn phá hoại gia đình , càng muốn tiếp cận ấy.”
      Giản Ngưng hơi mỉm cười: “ Ừm. Tôi biết. Sau đó sao?”
      “ Tôi biết thân phận của tôi thể lộ ra ngoài ánh sáng, điều kiện gia đình lại tốt, thể so với từ khi sinh ra là tiểu thư cành vàng lá ngọc. Nhưng tôi hề hối hận, tôi ấy. Tôi phá hoại cuộc hôn nhân của cũng phá hoại gia đình . Tôi chỉ muốn ở bên cạnh ấy, khi ấy buồn, khi ấy đau khổ chia sẻ cùng ấy. Tôi cầu mong điều gì xa xôi cả.”
      Ngón tay Giản Ngưng giật giật, gần như có thể tưởng tượng ra được hình ảnh hạnh phúc ấy.
      khi mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, gặp được người đàn ông cứu giúp bản thân, ta có tiền có thế, mang đến cho bản thân hy vọng. Người đàn ông đó tựa như hoàng tử còn kia chính là bé lọ lem. Đáng tiếc là hoàng tử có công chúa, bé lọ lem và hoàng tử ở bên nhau là hành vi trái với đạo đức. Nhưng hoàng tử và công chúa sống với nhau hạnh phúc, chỉ khi gặp được bé lọ lem, hoàng tử mới tìm được người con định mệnh của cuộc đời mình.
      Hơn nữa bé lọ lem lại vô cùng hiền lành lương thiện, lặng lẽ chờ đợi hoàng tử, phá hoại gia đình của hoàng tử, xuất trước mặt người khác, màng danh phận, an tâm làm người phụ nữ đứng sau hoàng tử.
      người phụ nữ vĩ đại như thế, cớ sao thành toàn cho ta?
      “Vậy gọi tôi ra đây để làm gì?” Giản Ngưng bất ngờ khi thấy mình vẫn có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ là do từng nằm mơ thấy giấc mộng như thế này, chẳng qua là trong mơ có phần khác với thực chút mà thôi.
      “ Tôi biết quan hệ giữa hai người tốt, sớm hay muộn cũng biết đến tồn tại của tôi. Tôi uy hiếp đến địa vị của ,cho nên mới mời ra đây để mong đừng quấy rầy chúng tôi.” nổi lên dũng khí ra những lời này,ở trong mắt ta, những vị thiên kim đại tiểu thư như luôn lấy mình làm trung tâm, thể mang đến cho chồng mình ấm áp. Nhưng, ta có thể.
      Giản Ngưng thở ra hơi “Đề nghị này rất tuyệt” . đứng dậy “Cốc cà phê hôm nay, coi như mời tôi”.
      Lúc ra khỏi quán cà phê mới phát mặt trời chói chang như thế. nghĩ trong đầu, này là người giống với Quan Điềm nhất trong tất cả những tình nhân của Cố Trường Dạ. chỉ cần liếc mắt cái cũng nhận biết được người nào giống Quan Điềm, người nào giống.
      Quan Điềm mà biết phải là người lộ ra ánh mắt yếu ớt như vậy, ấy vô cùng kiên cường, tựa như cây sậy quật cường trước gió, ấy khiến cho người khác chỉ cần nhìn cũng biết ấy rất kiên cường.
      Khi còn học trung học, và Quan iIềm được phân công trực nhật cùng nhau. Mỗi lần dọn dẹp sạch xong luôn nhíu mày nhìn thùng rác, lúc đó Quan Điềm lập tức tự mình đổ rác, còn bảo làm việc khác. Những việc này từ trước đến nay Quan Điềm bao giờ ra nhưng bản thân hiểu rất .
      lựa chọn của Quan Điềm mãi mãi là thứ mà thích.
      Đến bây giờ còn tìm thấy người nào nguyện ý nhận những việc mà muốn làm nữa rồi.
      Ánh mặt trời chói chang khiến nảy sinh ra tham vọng, muốn cứ thẳng thẳng mãi dưới ánh mặt trời như thế này. , cảm thấy tức giận cũng cảm thấy khó chịu. Thậm chí còn mong sinh viên này có thể khiến cho Cố Trường Dạ ở bên cạnh ta lâu. Nếu như thế, đối với chuyện tốt, ta còn thời gian để ý đến , nhớ ra tồn tại của .
      mình đường, nhìn người ta bày ra những món đồ nho , kìm được tiến lên phía trước xem, đó là những món đồ chơi rất đáng . Trước kia rất thích cùng Quan Điềm dạo, tại chỉ còn lại mình .
      “Giản Ngưng”
      xoay người, nhìn thấy Trình Vũ Phỉ cách đó xa gọi , ấy nhìn lát sau đó chạy nhanh đến: “ Mình còn tưởng là nhìn nhầm người, hóa ra là cậu.”
      Giản Ngưng chỉ cười, hỏi thăm cuộc sống tại của ấy. Lâu ngày gặp , Trình Vũ Phỉ liên miên ngừng, tại ấy và Tiết Giai Nhu cùng nhau mở cửa hàng hóa, buôn bán cũng tệ lắm. Những năm gần đây, buôn bán dễ dàng gì.
      “Sao cậu liên lạc với mình” Trình Vũ Phỉ cười thầm oán.
      Giản Ngưng cười cười “Là do mãi có cơ hội.”
      Nhìn thấy Giản Ngưng ngẩng đầu cười, nội tâm Trình Vũ Phỉ tránh khỏi xao động. Khi học đại học, trong phòng bọn họ Giản Ngưng là người đáng , thuần khiết nhất. khiến cho người khác tài nào ghét nổi, ánh mắt luôn mang theo trong sáng tràn ngập sức sống.
      Khi đó trong lớp có bạn học nam từng , Giản Ngưng thích hợp cho người đàn ông nâng niu chiều chuộng ấy tựa như viên thủy tinh dễ vỡ. Lúc đó, bọn đều đồng tình sâu sắc với ý kiến của bạn nam đó.
      Nhưng khi nhìn thấy nụ cười vừa xong, cảm nhận được nụ cười của ấy vẫn như ngày xưa nhưng lại chứa đựng tang thương, giống như sinh mệnh sống bên ngoài chỉ là vỏ bọc cho cơ thể chết.
      Trình Vũ Phỉ lúc này mới phát , cách đó xa có chiếc xe luôn theo Giản Ngưng, chắc là xe nhà ấy “ Chúng ta lâu rồi gặp nhau, đến nhà mình ngồi lát .” Trình Vũ Phỉ kéo tay Giản Ngưng.
      Giản Ngưng suy nghĩ nhiều, theo Trình Vũ Phỉ rời .
      Nơi Trình Vũ Phỉ ở có chút hẻo lánh bởi vì những nơi như thế này tiền thuê khá thấp. Giản Ngưng cũng biết qua tình hình tại của Trình Vũ Phỉ, sau khi gia đình phá sản, Trình Vũ Phỉ còn phải chăm sóc đứa em trai nghe lời, sống cực khổ từng ngày.
      Bản thân Trình Vũ Phỉ sao cả, việc qua lâu rồi, tại chỉ lo cho Giản Ngưng: “ Cậu , giờ cậu sống như thế nào?”
      Giản Ngưng mỉm cười “ Mình sống rất tốt, chồng mình có bản lĩnh như vậy mình còn phải lo điều gì nữa.”
      Trình Vũ Phỉ nhìn Giản Ngưng sau đó thở dài, ôm lấy Giản Ngưng : “ Đứa ngốc, cần gì phải tỏ ra kiên cường, muốn khóc khóc mình cười cậu...”
      Muốn khóc khóc?
      Lâu như vậy có ai dành cho cái ôm, có ai khuyên muốn khóc khóc , cũng có ai truyền cho ấm áp như vậy.
      Giản Ngưng bỗng òa khóc, nước mắt trào ra.
      Trình Vũ Phỉ ngừng an ủi Giản Ngưng, tuy rằng Giản Ngưng tình hình tại của mình nhưng vẫn hiểu. Giản Ngưng biến thành như vậy phải nhất thời bị tủi thân mà là do lâu dài hình thành.
      Trình Vũ Phỉ đem Giản Ngưng từ trong ngực đẩy ra : “ Giản Ngưng, cậu có nghĩ đến chạy trốn hay ?”
      Giản Ngưng sợ hãi “ Chạy trốn? mình có thể chạy đâu, cha và trai mình đều ở đây.” lắc đầu “ Vũ Phỉ, mình cảm thấy cuộc đời mình cứ như thế mà xong rồi.”
      Trình Vũ Phỉ lay lay người Giản Ngưng: “Cậu thể mất niềm tin như vậy, cuộc sống này là của cậu, chỉ cần cậu buông tay, ai có thể cướp mạng sống của cậu.”
      Giản Ngưng lau nước mắt, nhìn thoáng qua chiếc xe đậu ở bên ngoài. hiểu tại sao Trình Vũ Phỉ luôn khiến cho cảm thấy an tâm, ghé sát vào tai Trình Vũ Phỉ: “ ra hôm nay mình ra ngoài là muốn…”
      Trình Vũ Phỉ mở to mắt nhìn , sau đó gật đầu: “Cậu yên tâm .”
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hôn chi sơ

      Chương 13: mở to mắt, cười với ta.

      Edit: Mạn Châu Sa

      Giống như trong ý nghĩ của Giản Ngưng, đêm nay Cố Trường Dạ vẫn như cũ trở về. ta trở về ngủ rất ngon. cảm thấy cuộc đời của mình rốt cuộc cũng có thứ để mà chờ mong rồi. nhịn được tự mắng chính mình, ý nghĩ này có cỡ nào ích kỉ. Cha và trai còn sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng vậy mà còn mong được sống yên bình.

      Hôm sau, biểu của vẫn như bình thường, có gì khác lạ cả. Đúng giờ ăn điểm tâm, để lộ ra điều gì đúng. Sau khi ăn xong đến chỗ bạn học chơi, vẫn là lái xe trước đây đưa .

      Sau khi xuống xe mới bắt đầu đứng ngồi yên. Trình Vũ Phỉ cười đưa vào trong nhà, khi cầm tay Giản Ngưng mới phát tay rất lạnh: “ Cậu đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi.” Giản Ngưng gật đầu. Tòa nhà này chỉ có cửa ra vào, lái xe đứng dưới cửa chờ cũng lo rời mất.

      “ Vũ Phỉ, cậu hiểu đâu. Mình từng mất hai đứa con… Mình, mình rất sợ hãi.”

      Đáy mắt Trình Vũ Phỉ lên tia phiền muộn, chuyện cũ nghĩ lại chỉ thấy kinh hoàng, chẳng qua lo lắng của mỗi người là giống nhau, gật gật đầu: “ Cậu đừng quá căng thẳng.”

      Sau khi vào phòng, Trình Vũ Phỉ cẩn thận đóng tất cả các cửa lại, lấy ra que thử thai mua ở tiệm thuốc nhét vào tay Giản Ngưng: “ Mình sợ xảy ra sai lầm, đây là ba que thử thai mình mình mua ở ba tiệm thuốc khác nhau, cậu đem thử chút.”

      Giản Ngưng cầm que thử thai trong tay, nhịn được nhớ đến ngày ấy. Khi từ cầu thang lăn xuống, đau đớn ngừng nhắc nhở , bảo vệ tốt con mình. Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, vậy còn lần thứ hai sao? thậm chí còn nghĩ đời này mình thế có con được nữa. yếu đuối như vậy, còn là người phụ nữ có lợi ích gì, cho nên ông trời cũng cho rằng xứng đáng có con.

      Mấy hôm trước, cảm thấy cơ thể có chút bình thường, cảm giác này khiến cho nghi ngờ mình có thai. sợ hãi, dám đến bệnh viện như lần trước đó. Khi đó còn chưa hết hi vọng với ta, cho rằng chỉ cần có con quan hệ của bọn họ tốt lên.

      Hơn nữa còn từng suy nghĩ rằng, bất kể Cố Trường Dạ ở bên ngoài làm gì cũng quan tâm, nguyện ý bên cạnh chăm sóc con suốt đời.

      Nhưng mà người đàn ông kia cho cơ hội. tại , trong bụng lại có thêm sinh mệnh bé , sinh mệnh ấy từ từ lớn lên , gọi là mẹ. Nhưng dám đến bệnh viện kiểm tra, muốn nhân tiện ngày hôm qua qua tiệm thuốc mua que thử thai, nhưng thể. Lái xe luôn theo , đâu cũng bị người khác theo dõi, đến đó nhất định bị Cố Trường Dạ phát .

      thể để cho ta biết.

      Cầm ba que thử thai, nhắm mắt lại, trong lòng ngừng sợ hãi, kích động.

      Tất cả đều là hai vạch đỏ.

      Giản Ngưng chậm rãi từ Toilet ra, Trình Vũ Phỉ lập tức hỏi: “ Thế nào rồi?”

      Giản Ngưng lấy tay xoa bụng mình, nụ cười mặt cứng ngắc, kéo tay Trình Vũ Phỉ đặt lên bụng mình “ Vũ Phỉ, mình có con rồi, nó ở trong này, cậu có cảm thấy ?”

      Trình Vũ Phỉ cũng vì Giản Ngưng mà vui mừng, chỉ có điều tâm trạng Giản Ngưng bây giờ tốt, phải an ủi ấy. Giản Ngưng kéo tay Trình Vũ Phỉ ngừng “ Đứa bé này biết điều, hề yếu ớt, muốn mình phải chịu tội mà khiến cho mình biết đến tồn tại của nó.”

      cười, nhưng nụ cười tràn ngập sợ hãi vì thế mà trở nên vô cùng kì lạ. Trình Vũ Phỉ có thể cảm giác được tay Giản Ngưng ngừng run rẩy. ấy nhất định lại nghĩ đến hai đứa con mất trước đây.

      “ Giản Ngưng” Trình Vũ Phỉ thử gọi “ Nếu , cậu bỏ trốn ! càng xa càng tốt, vĩnh viễn trở về.”

      Giản Ngưng nở nụ cười, đến với tự do, đến với hạnh phúc phải là mong ươc sao? Trong nháy mắt, nụ cười lập tức biến mất, lắc đầu “ Mình biết chạy đâu? Mình có gì cả, chạy cũng sống nổi. Hơn nữa, nếu cậu giúp mình bỏ trốn, Cố Trường Dạ nhất định bỏ qua cho cậu, mình thể ích kỉ như vậy.”

      Trình Vũ Phỉ còn muốn khuyên nhưng Giản Ngưng nhất định cự tuyệt. ai biết được muốn chạy trốn đến mức nào, cũng ai biết được nếu chạy trốn hậu quả như thế nào. Theo như hiểu biết của về Cố Trường Dạ, nếu Giản Ngưng bỏ trốn, ta nhất định cho người tìm . ta ngừng tra tấn cha và trai , cần tốn nhiều sức cũng khiến tự động trở về, hơn nữa còn phải cầu xin ta.

      Tác phong làm việc của người đàn ông kia, ai so với hơn. Trình Vũ Phỉ thấy khuyên có tác dụng, đành từ bỏ “ giờ cậu được kích động, cho dù phải vì cậu cũng phải nghĩ đến đứa trong bụng cậu.”

      Giản Ngưng kiên định gật đầu “ Nếu mình giữ được con” nhìn xuống bụng mình, xoa “ mình cùng con, như thế con độc.”

      “ Cậu bậy bạ gì đó.”

      Giản Ngưng phản bác, chỉ nở nụ cười đầy kiên định, nhất định bảo vệ đứa bé này, nhất định được yếu đuối như trước đây.

      Trình Vũ Phỉ bảo Giản Ngưng an tâm ngồi ở đây xem TV, nấu cơm. Giản Ngưng cười cười, làm thế nào cũng thể an tâm được. nghĩ đến rất nhiều, từ trước đến nay luôn sống theo ý mình. Khi còn , ngừng cầu những thứ mà bản thân mình muốn. Nay những thứ muốn lại trở nên khó khăn như vậy. Có lẽ yếu đuối như tại là do quá khứ được nuông chiều hết mức.

      tại thể yếu đuối, vì đứa con trong bụng mình mà đánh cược ván này.

      Internet là phương tiện lan truyền tin tức nhanh nhất nay. tin tức nóng mạng lập tức trở thành tiêu đề báo. Nữ sinh viên làm tiểu tam, bị người ta dạy dỗ. Cho dù đoạn video mạng được xử lí nhưng vẫn hấp dẫn được dư luận. Thư kí vội vàng đẩy cửa vào, ngay cả cửa cũng gõ. Có thể biết được việc này nghiêm trọng đến mức nào.

      Cố Trường Dạ nghe thư ký báo cáo xong, bảo ta ra ngoài. Ngay lập tức, nữ chính Diệp Uyển gọi điện thoại tới, trong điện thoại ngừng than thở khóc lóc. ta vẫn như mọi hôm đến trường, lại bị người ta bắt lại, bị người ta tát, có người còn đẩy ta xuống đất. tại mạng tất cả đều là tin tức về . Bọn họ phá hoại gia đình người khác, trơ trẽn làm tiểu tam, còn dựa vào trơ trẽn mới vào được trường học. tại nhà trường tính xử lí việc của .

      là dựa vào cố gắng của bản thân mới thi vào được trường này, học hành là hy vọng duy nhất của cha đối với , tại tất cả đều bị hủy diệt rồi.

      Diệp Uyển nhớ , người đánh rằng là vợ của thuê đến.

      Cố Trường Dạ trầm mặc cúp điện thoại, gần như có thể nghe được tiếng khóc đau đớn của Diệp Uyển. xiết chặt điện thoại, ngờ, người phụ nữ kia lá gan lại lớn như vậy.

      Giản Ngưng hề nghĩ rằng việc trở nên lớn như vậy. Trình vũ Phỉ trước đó với chuyện này Tiết Giai Nhu muốn xử lí.

      ngờ, Tiết Giai Nhu lại mạnh mẽ như vậy, , trực tiếp dồn đối phương đến đường cùng. phải thương cảm cho người khác, đến bản thân còn lo nổi. chỉ sợ chuyện của mình làm liên lụy đến những người thân của mình.

      Kỳ nên để bọn họ làm những việc như vậy, đáng lẽ ra phải tự mình , tùy tiện trước mặt Diệp Uyển chút, tin rằng Diệp Uyển lập tức tìm Cố Trường Dạ tố khổ, như thế mục đích của cũng đạt được. Nhưng sợ, Diệp Uyển luôn tỏ ra vô tội, dám tin tưởng ai nữa . tại, người biết diễn kịch quá nhiều rồi, lấy lùi để tiến, vì đạt được mục đích của mình, cái gì cũng dám làm.

      Nếu như cùng Diệp Uyển xảy ra tranh chấp,… lấy tay vuốt bụng mình, dám mạo hiểm, chỉ hy vọng chuyện này có thể trôi qua nhanh chút.

      cảm thấy tại mình giống như nhà tiên đoán, có thể phán đoán tối nay Cố Trường Dạ có về hay . đoán được ta trở về nhưng vẫn kìm được cảm thấy hoảng sợ. Tiếng xe của ta cũng có thể khiến cho lỗ chân lông dựng đứng, tóc gáy dựng lên.

      phải sợ, phải sợ, qua ngày hôm nay tất cà tốt lên, nhất định phải đối mặt, tự khuyên nhủ chính mình. vuốt bụng mình, Giản Ngưng, mày phải dũng cảm, tại mày chỉ có mình.

      Hít sâu vài cái, sau đó mới chậm rãi ra khỏi phòng. Ngực hít thở thông, giống như tiến vào pháp trường. biết, bản thân bây giờ vô cùng sợ hãi.

      Lúc xuống dưới nhà, người đàn ông kia cũng cùng lúc bước vào nhà. người ta tràn ngập khí lạnh, người giúp việc theo bản năng tiến ra xa, sợ ánh mắtt lạnh buốt của ta. người đàn ông như thế, lúc trước mù mắt mới chọc phải ta.

      Đây điều khó hiểu.

      ta đứng yên nhìn , khiến tim đập nhanh, tay ngừng toát mồ hôi lạnh.

      Trường Dạ nhìn hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, nhìn sang phía phòng bếp : “ Còn chưa ăn cơm sao?”

      Người giúp việc nơm nớp lo sợ vào phòng bếp, đem đồ ăn bưng ra.

      Cố Trường Dạ lúc này mới hài lòng, nhìn về phía Giản Ngưng: “ Còn qua đây ăn cơm!”

      ta còn có thể cười.

      Giản Ngưng dám khinh thường, người đàn ông này tựa như con tắc kè hoa, người khác nghĩ rằng ta cười nhưng thực ra lại phải. Giản Ngưng chầm chậm tiến tới, thầm đánh giá vẻ mặt ta.

      Tất cả đều rất bình thường, chỉ có điều là quá mức im lặng rồi. Giản Ngưng cảm thấy nhịp đập tim càng ngày càng tăng nhanh, có thể nghe được từng nhịp từng nhịp đập , trán càng ra nhiều mồ hôi. thanh bát đũa vang lên rất lớn.

      Hành động của có bất kỳ điều gì bình thường. Cố Trường Dạ thu hồi bát đũa, đem đôi đũa trong tay ném lên bàn : “ Giản Ngưng, càng ngày càng giỏi rồi.”

      Ngay cả Từ Triệu Luân cũng nhờ cậy được, quá xem thường người phụ nữ này.

      “ Tôi biết cái gì.” tiếp tục gắp thức ăn, giả vờ như bản thân rất bình tĩnh.

      Cố Trường Dạ ném cái bát trước mặt lên bàn, cái mâm bị đập vỡ thành nhiều mảnh, vụn bay khắp nơi, mà người Giản Ngưng dính phải ít lá rau.

      lấy tay nhặt những mảnh vỡ cùng vụn thức ăn người xuống, sau đó ngẩng đầu tức tối nhìn Cố Trường Dạ. ta thể tức giận ngay trước mặt . Trước kia ta bao giờ tỏ ra khó chịu khi ở trước mặt người giúp việc mặc dù ai cũng biết là người vợ được sủng ái.

      câu chuyện dài.” Mắt ta nhìn chằm chằm . Giản Ngưng nở nụ cười, cầm khăn tay bên cạnh lên “ Cảm ơn khích lệ”

      ta đứng dậy, trực tiếp nhảy lên bàn túm tóc . gần như nghĩ rằng ta ấn đầu lên bàn, nhưng ta chỉ cười, sau đó lại nhảy xuống, nắm tóc kéo từ ghế lên. Sau đó ta nhìn về phía người giúp việc: “ Còn đứng ngây ra đó làm gì, biết dọn dẹp sao?”

      ta lôi lên tầng hai, đau đớn khiến trở nên chết lặng, giống như bản thân hoàn toàn mất cảm giác, ngược lại lại nở nụ cười : “Cố Trường Dạ, cũng có lúc đáng thương.” ta ném lên giường, giam giữ thân thể : “ ra muốn tìm đến cái chết.”

      “ ha ha, tìm thế thân…” cười thành tiếng “ xem ai đáng thương hơn ai.”

      mặt lộ khinh miệt cùng trào phúng. Cố Trường Dạ cầm lấy gối đầu, đè lên mặt “ Tôi muốn xem có năng lực đến mức nào, đến kẻ thế thân cũng bằng.”

      Giản Ngưng ngừng giãy dụa, dùng chân đá ta. Cố Trường Dạ giữ càng chặt. Vào giờ khắc này, muốn giết chết .

      có tư cách gì mà cười nhạo .

      Kỳ chết cũng phải là việc đáng sợ. Giản Ngưng từ bỏ, giãy dụa nữa. Nhưng ngay sau đó, Cố Trường Dạ lại bỏ gối ra. Giản Ngưng mở to mắt, cười với ta.
      Nhược Vântrangtrongnuoc thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôn chi sơ
      Chương 14: Tôi chỉ cần đá cái, ngay cả đến bệnh viện phẫu thuật cũng cần.
      Edit: Mạn Châu Sa
      Cố Trường Dạ đột nhiên nghĩ đến ngày đó, có việc phải rời khỏi bệnh viện, trước khi , Quan Điềm đột nhiên gọi lại: “ muốn kết hôn với em, là nghiêm túc sao?”
      gật đầu,nếu muốn cùng kết hôn có nghĩa là nghiêm túc.
      Quan Điềm nở nụ cười với , câu gì. khắc kia, nghĩ rằng cười với có lẽ đáp ứng làm vợ của , thậm chí còn vì thế mà cảm thấy vui mừng.
      Cho tận đến ngày hôm sau, truyền đến tin chết, là tự sát. mới hiểu được, ra nụ cười kia của Quan Điềm là để cáo biệt .
      nhớ nụ cười ấy của Quan Điềm, vẫn luôn nhớ .
      Tựa như tại, giống như nụ cười của Giản Ngưng khi nhìn : “ Cố Trường Dạ, đoán đúng, chính là tôi tìm đến Diệp Uyển. Bản thân tôi có bản lĩnh gì nhưng để chuyện với sinh viên kia của tệ lắm.”
      Đâu chỉ là tệ lắm, có thể làm cho Cố Trường Dạ cũng dám động đến, ba chữ “ tệ lắm” là quá khiêm nhường rồi.
      Cố Trường Dạ nhìn , tựa như từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu con người .
      có người phụ nữ nào tha thứ cho chồng mình phản bội mình, hơn nữa còn tìm người phụ nữ giống Quan Điềm, tôi ghen tị. Tôi cho biết, chỉ cần ngày nào tôi vẫn còn là vợ của Cố Trường Dạ , tôi vẫn còn tìm đến đám phụ nữ bên ngoài của . Tôi sống được yên ổn, cũng đừng mơ được bình yên mà sống.”
      Cố Trường Dạ vẫn chỉ nhìn .
      Giản Ngưng có chút hốt hoảng, ta nên có phản ứng như thế này. ta lẽ nào tức giận sao? ngừng theo dõi biểu cảm của ta, chỉ sợ bỏ qua điều gì.
      Cố Trường Dạ rốt cục cũng có phản ứng “ ra là như vậy. làm nhiều việc như vậy chỉ vì muốn tôi chủ động đưa ra đơn li hôn sao? Giản Ngưng, sao vẫn ngu xuẩn như vậy. Tôi làm sao có thể buông tha cho , nhất là trong thời khắc quan trọng như thế này. Có thể nhìn thấy kẻ thù của mình sống bằng chết cảm thấy đây là việc đáng mừng sao?
      Giản Ngưng ngừng thở dốc.
      Cố Trường Dạ còn có lòng tốt cho biết :” có biết rằng cha và trai quý của tại khắp nơi vay mượn tiền, thử xem bọn họ có thể vay được ?”
      Giản Ngưng trừng mắt nhìn ta.
      “ Vốn là bọn họ vay được, nhưng lại là vợ của tôi, người khác còn nể mặt mũi tôi nhất định cho bọn họ vay.” Cố Trường Dạ vươn tay, vỗ vỗ mặt .
      Sắc mặt biến đổi, sau đó sao? Cho bọn họ vay số tiền lớn, quăng vào cái hố đáy, sau đó… Toàn thân ớn lạnh “ Cố Trường Dạ chết được tử tế.”
      sai kịch bản rồi, đáng lẽ ra phải làm sao để cho tôi và ly hôn, khiến cho tôi cưới người phụ nữ khác. Sao lại thay đổi lời kịch rồi?”
      Giản Ngưng nắm chặt ga trải giường, liếc nhìn ta. nghĩ rất đơn giản, cho rằng ta tìm được thế thân giống Quan Điềm đến thế, nhất định đem tình cảm dành cho Quan Điềm dời lên người kia; mà chọc phải kia, với tính cách của Cố Trường Dạ nhất định bỏ qua cho . lại kích thích ta thêm chút, chừng ta li hôn với , sau đó tái giá với kia.
      chỉ ngây thơ mà còn rất ngu xuẩn.
      Cố Trường Dạ vỗ tay, liếc nhìn cái sau đó xoay người ra ngoài. Đến trước cửa ta đột nhiên nghĩ đến, Giản Ngưng là người phụ nữ nhát gan như thế sao có thể làm chuyện này? Chẳng lẽ giống như ta , là do bạn bè xúi giục?
      Từ Triệu Luân, xem ra bọn họ kết thù lớn rồi.
      ta chậm rãi quay đầu, nhìn người giường, tay để ở bụng. Cảm nhận được ánh mắt của ta, nhanh chóng rời tay.
      Con ngươi Cố Trường Dạ lóe lên, tựa như ràng tất cả. Người phụ nữ yếu đuối ngây thơ này, tựa như con tôm , người khác tiến đến lập tức lùi ra phía sau. Nếu như muốn dũng cảm về phía trước cũng có cái dũng khí đó, nhưng là…..luôn luôn có ngoại lệ.
      Đứa bé chính là thứ tiếp thêm dũng khí cho .
      Giản Ngưng ngờ Cố Trường Dạ vẫn chưa rời , xảy ra chuyện như thế, ta phải là nên đến an ủi Diệp Uyển sao? Thế nào mà vẫn còn ở chỗ này?
      Cố Trường Dạ để ý đến ánh mắt nghi hoặc của : “ Bác sĩ đến, vẫn muốn nằm giường sao?”
      gọi bác sĩ đến làm gì?” đột nhiên ngồi dậy, cảm giác được hình như mình phản ứng quá dữ dội, “ Tôi..tôi có bệnh.”
      “ Kiểm tra chút cho chắc chắn, tôi sợ nhiễm bệnh” Cố Trường Dạ chậm dãi đến gần .
      “ Tôi rất khỏe, cần phải kiểm tra.”
      xác định mình cần sao?” ta cười cười, tựa hồ ám chỉ điều gì đó.
      Giản Ngưng ngừng lắc đầu, lúc này bác sĩ đứng trước cửa, phân vân biết có nên tiến vào hay . Cố Trường Dạ nheo mắt nhìn trong chốc lát, vẫy vẫy tay, khiến cho bác sĩ trực tiếp tránh ra.
      Giản Ngưng thở hơi dài, có lẽ phải như nghĩ. còn chưa thở hết hơi, tay Cố Trường Dạ vươn tới. Giản Ngưng hoảng sợ nhìn tay ta hướng đến bụng mình, lập tức dùng tay ngăn lại.
      Cố Trường Dạ giương mắt: “Phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì, chẳng lẽ nơi này…” ta chỉ vào bụng “ lại có nghiệt chủng?”
      ta vừa dứt lời nước mắt liền rơi xuống, ngừng lùi về phía sau, ngừng lắc đầu “ có, có, tôi có mang thai.”
      thù địch mặt ta càng tăng thêm, phản ứng của lên tất cả, được lắm, bây giờ ta còn dám tính kế với . Mượn truyện Diệp Uyển diễn ra cái trò này, cố ý tìm Diệp Uyển, cố ý chọc giận , hy vọng có thể chủ động đưa ra cầu li hôn, sau đó chạy đến chỗ sinh con.
      Nghĩ cũng hay.
      ta tiến lên giường, đè chặt : “ có sao?” ta cười cười. “ Nếu mang thai, giờ tôi có nhu cầu , vừa vặn có thể đáp ứng tôi.”
      trợn to đôi mắt nhìn ta, quên đứa con đầu tiên của vì sao mà chết. Lần đầu tiên còn chưa biết gì, vẫn cho rằng là mình với con có duyên phận. Sau này mỗi khi nhớ tới, mới cảm thấy khổ sở, nghĩ đến nếu như lúc trước sinh đứa con đó ra, nó cao lớn đến đâu, có gọi là mẹ hay . nghĩ lúc đứa bé rời nhất định rất đau.
      lấy tay đẩy ta, dùng chân đá ta, “ cút ta cho tôi, cút ngay, cút càng xa càng tốt.”
      cái danh hiệu lớn như thế vậy mà ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng muốn thực ? phải muốn có con sao, có lẽ may mắn, giờ tôi có thể thành toàn cho .” ta cầm tay , cúi đầu hôn , lại cắn môi ta.
      Vị máu khiến cho cả người ta càng thêm dữ tợn.
      Nước mắt ướt đẫm mặt “ Cố Trường Dạ, tôi cầu xin , buông tha cho tôi được … Đứa bé, nó cũng là con của mà.”
      Tầm mắt Cố Trường Dạ rơi xuống bụng : “ phải mang thai sao?”
      “ Mang thai, mạng thai, tôi mạng thai.” khóc càng dữ dội, toàn thân run rẩy.
      ta ghé vào tai : “ sớm hơn chút có phải tốt hơn .”
      Khóe miệng Cố Trường Dạ nhếch lên, liếc nhìn rồi từ giường đứng lên. ta lau lau môi mình, tay dính vết máu khiến cho lòng khỏi cảm thấy phiền chán.
      Thân thể Giản Ngưng vẫn nhịn được run rẩy, thấy ta rời , trong đầu hề cảm thấy nhàng mà lại nghĩ rằng ta nhất định tìm biện pháp khác để phá đứa bé trong bụng . ta gọi đứa con trong bụng là nghiệt chủng, nghiệt chủng. nhanh chóng đứng dậy, động tác quá nhanh khiến cho ngã lăn xuống đất.
      Cố Trường Dạ nghe thấy tiếng động, quay người lại, ta nhìn như nhìn chú hề.
      Lúc này trông vô cùng nhếch nhác, nước mắt mặt vẫn chưa khô, phần tóc dính má, phần còn lại xõa tung, mắt sưng vù.
      Trước kia như thế này, lúc nào cũng tràn ngập nét tươi cười, lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Bất cứ lúc nào cũng thể hô to gọi , nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
      Cố Trường Dạ nhìn người phụ nữ trước mắt, có quen biết người phụ nữ này sao? Tại sao lại cảm thấy xa lạ đến vậy?
      Giản Ngưng gần như nằm bò mặt đất, hai tay giữ chặt chân ta : “ Tôi cầu xin , hãy để cho tôi sinh con ra, van xin …”
      Tầm mắt Cố Trường Dạ rơi xuống hai tay , lời nào. Muốn gạt sinh con, còn gài bẫy , vậy mà muốn đồng ý cho ta sinh con ra. là nực cười.
      kéo ống quần ta “ Cầu xin , cầu xin ,…buông tha con của tôi. Nó cũng là con của , chảy chung dòng máu với …”
      Lần đầu tiên về nhà, ngồi sofa buồn bực, sau khi về ngừng thể tức giận của mình: “ Cố Trường Dạ, quá đáng!”
      Khi để ý đến , cố tình gây , quấn lấy cánh tay : “ Cố Trường Dạ, quá đáng.”
      Khi xem TV luôn nở nụ cười tươi: “ Cố Trường Dạ, em còn đẹp hơn nữ chính, nhất định phải đối xử tốt với em hơn bạn trai của ấy.”
      Cố Trường Dạ, được lừa dối em.
      Cố Trường Dạ, được chạm đến người phụ nữ khác.
      Cố Trường Dạ, được qua đêm bên ngoài.
      Cố Trường Dạ, nhất định phải thương chiều chuộng em.
      ….
      luôn luôn nghĩ rằng, thế giới này tại sao lại có người phụ nữ phiền phức như thế. Trước kia rất phiền phức, tại vẫn khiến cho cảm thấy phiền phức. Trước kia ít nhất còn luôn trang điểm xinh đẹp, còn tại, vô cùng thê thảm.
      “ Cố Trường Dạ , tôi cầu xin đừng làm hại con tôi. cầu cái gì tôi cũng đồng ý.”
      Trước kia chỉ biết cầu , tại cũng học cách cầu xin rồi sao.
      ta muốn rút chân ra nhưng nắm chắc buông, ta chỉ trầm mặc: “ còn buông tay, có tin rằng tôi chỉ cần đá phát đến bệnh viện phá thai cũng cần hay ?”
      ta cười như cười, nhưng biết, ta đùa.
      Những lời van xin trong miệng đều thể cất lên lời….
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôn chi sơ
      Chương 15: nheo mắt cười, nụ cười đẹp đến thế.
      Edit: Mạn Châu Sa
      “ Phá thai” Cố Trường Dạ chỉ lạnh lùng ném lại cho Giản Ngưng hai chữ.
      chậm rãi bỏ tay ra khỏi ống quần ta, chỉ sợ ta đá vào bụng . Sinh mệnh bé trong bụng thể chịu bất kỳ tổn thương nào cả. Bài học từ hai lần trước đây, dám mạo hiểm. vuốt ve bụng mình, con ơi con đừng sợ, mẹ nhất định bảo vệ con. Nếu mẹ thể bảo vệ con, mẹ cùng con, mẹ phải vì con mà trở nên mạnh mẽ.
      Tiếng bước chân của ta dần biến mất, vẫn ngồi mặt đất. dùng tay lau nước mắt, bỗng dưng cảm thấy buồn cười, người đàn ông kia rất lâu trước đây ngầm cho biết rằng: Giản Ngưng, đừng lấy nước mắt của mình ra gạt tôi ,nước mắt của đáng giá đồng.
      ngu xuẩn, đến tận bây giờ vẫn tiếp thu được giáo huấn đó của ta.
      từ từ đứng lên, tiến đến giường. Bây giờ được quá kích động, cảm xúc được quá lớn. tại có người cần phải bảo vệ, cần phải trở nên mạnh mẽ cho dù nhìn thấy chút hy vọng nào phía trước.
      mơ mơ màng màng, trong giấc mơ tựa như có đứa bé cười với ,vui vẻ cất tiếng gọi: Mẹ, mẹ, …
      kìm được, nở nụ cười với đứa bé.
      Cố Trường Dạ đứng trước giường, có lẽ chịu nổi phiền chán, rốt cục mở miệng : “Sao rồi?”
      “ Tình huống tại tốt lắm…” Bác sĩ cất dụng cụ xong tiếp : “ ấy mang thai, cơ thể vốn suy yếu lại phát sốt, …” Dừng chút nhìn về phía người đàn ông kia “ Với sức khỏe của ấy tại thể phá thai.”
      “ Vô dụng” Cũng biết ta mắng chửi ai.
      Bác sĩ nhìn người phụ nữ nằm giường, tại cũng chỉ có thể hạ sốt bằng biện pháp vật lý, dược phẩm đối với thai nhi nhất định tốt. Có điều ánh mắt người đàn ông này quá lạnh khiến cho bác sĩ được thoải mái. Nhưng mà cũng thành thói quen rồi, bởi mỗi lần đến đây đều phải đối mặt với bầu khí như thế này.
      Cố Trường Dạ nhìn người phụ nữ giường, vô dụng. Khi ta cầu xin phải rất khỏe mạnh sao? Trong nháy mắt biến thành bộ dạng như thế này.
      Mặt đỏ ửng, giống khuôn mặt trắng bệnh như bình thường, giống như cái xác hồn khiến người ta cảm thấy chán ghét.
      để ý đến nữa, ra ban công. xuất trong cuộc sống của nhưng vẫn luôn nhốt mình trong phòng. Người giúp việc với luôn đứng ban công, lời. Căn phòng này ánh sáng tốt lắm, ngoài ban công trồng rất nhiều cây cao lớn, che gần hết ánh mặt trời khiến cho trong phòng trở nên u ẩm ướt. Nhưng vẫn nhớ , căn phòng này là do chọn. Lúc trước náo loạn chủ động phân phòng ngủ, cho rằng ngây thơ và ngu xuẩn.
      đứng sân thượng lúc, nơi này ánh sáng kém, hơn nữa hôm nay thời tiết tốt, bóng dáng đứng ban công nhìn cũng .
      lấy ra điếu thuốc, châm thuốc rồi hút.
      Trong đầu lướt qua ngày bọn họ kết hôn, vẫn là bộ dạng ngốc nghếch như thế. thích tổ chức đám cưới ở giáo đường, nhất định phải làm đúng trình tự, khi bọn họ đứng trước mặt mục sư, mục sư chuẩn bị đọc tràng dài diễn văn , lập tức xua xua tay : “ cần đọc những thứ đó, tôi cần,…” cần đọc bần cùng hay hạnh phúc cùng hưởng, cần đọc có nguyện ý vĩnh viễn bên cạnh nhau hay , nheo nheo mắt, chỉ vào : “ Tôi chỉ muốn ấy tôi.”
      là ngốc!
      Qua ngày làm các biện pháp hạ nhiệt độ, cơ thể cuối cùng cũng nóng lên nữa, bác sĩ thở phào nhõm.
      Cố Trường Dạ ngồi giường, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, cái mạng này của là do Quan Điềm cứu về. chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ vì mình làm nhiều việc như vậy. Trước kia nghĩ chuyện này chỉ có trong TV, ngờ trong cuộc sống này lại có người phụ nữ vì mình mà nguyện ý làm tất cả mọi việc.
      Ban đầu thể nào tưởng tượng nổi, nhưng khi nhìn thấy Quan Điềm, lập tức nghĩ rằng đây là người phụ nữ mà muốn.
      nhìn chằm chằm khuôn mặt Giản Ngưng, cảm thấy tủi thân sao?
      khỏi nở nụ cười, khi Quan Điềm từ tầng cao nhất của bệnh viện nhảy xuống, ai biết rằng ấy tuyệt vọng đến mức nào. Quan Điềm chết, bao giờ xuất nữa, người con muốn cưới vĩnh viễn biến mất rồi.
      Nếu do Giản Ngưng, Quan Điềm chết.
      vươn tay ra, đến gần khuôn mặt Giản Ngưng lại dừng lại. còn sống, còn có thể khóc, còn có thể đau khổ,… Còn Quan Điềm, ấy ngay cả cơ hội để khóc cũng còn.
      phá thai” Cố Trường Dạ nhắm mắt, muốn người phụ nữ khác sinh con cho “ Tôi muốn lại lần thứ ba.”
      rất sợ đau, làn da hơi đụng chạm chút cũng để lại vết máu ứ đọng, lúc đó lại quấn quít lấy : Chỗ này em đau.
      cho rằng đau lòng vì , thực ra chỉ là suy nghĩ mà thôi.
      “ Nó là con của , sợ con đến tìm sao?” nhàng mở miệng, giọng chứa đựng mệt mỏi.
      “ Tôi chờ nó đến tìm tôi.” xong ta lập tức rời .
      cố gắng hết sức để cầu xin nhưng thể nào đả động được tâm địa sắt đá của ta. còn cách nào. Con ! Mẹ phải làm sao,làm sao mới bảo vệ được con?
      Giản Ngưng càng ngày càng trở nên trầm lặng, cả ngày lời nào nhưng lại cố gắng ăn cơm cho dù hề cảm thấy đói bụng. và Cố Trường Dạ tựa hồ như uống nhầm thuốc, ngày nào ta cũng trở về. Mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của ta đều vô cùng căng thẳng, sợ hãi, chỉ sợ ta trở về hỏi có đến bệnh viện phá thai hay , chỉ sợ trả lời là chưa ta cước đá , đứa con của cứ như thế mà mất … Người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào hiểu rất , đặt bất kỳ hi vọng gì người ta.
      luôn trốn tránh ta, hề rời khỏi cửa, ngày ngày thần hồn nát thần tính.Tất cả điều này đều đáng giá, chỉ cần bảo vệ được đứa bé.
      Hôm nay vừa mới tỉnh dậy nghe thấy tiếng điện thoại của Cố Trường Dạ. Hình như xảy ra việc gì đó, sắc mặt của ta được tốt lắm, mày cau lại.
      Giản Ngưng cảm thấy ông trời dường như tạo cơ hội cho , việc làm ăn của ta gặp vấn đề, ta phải tự mình đến giải quyết.
      Cố Trường Dạ vô cùng tức giận, đám người kia hề để vào trong mắt, dám cướp hàng của . phải tự mình đến xử lí, lần này rời khỏi nhà nhanh nửa tháng, chậm tháng trở lại.
      ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc, lúc đến cửa, nhìn chằm chằm vào căn phòng kia, cuối cùng vẫn đến.
      dường như nhớ rất , cho dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng dám đóng cửa. mở cửa: “ tháng này ít hành động thiếu suy nghĩ , nếu tự mình gánh chịu hậu quả.”
      Giản Ngưng cảm thấy buồn cười, ta quá đề cao , có thể làm được gì đây?
      “ Nếu như đủ thông minh, tốt nhất trong thời gian này bỏ nghiệt chủng kia .”
      Giản Ngưng nằm giường gì, muốn bỏ đứa , trừ phi bảo chết.
      Cố Trường Dạ lúc này mới xoay người rời .
      ngồi trong xe, khởi động động cơ sau đó chạy xe ra khỏi biệt thự. nhíu mày, liếc nhìn láy xe, lái xe hiểu ý lập tức trở về biệt thự.
      Quản gia thấy trở về vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức tiến lên nghe theo phân phó của .
      cho ta rời khỏi nhà, nửa bước cũng được.”
      Quản gia liên tục gật đầu, cho dù ta là ai nhưng quản gia vẫn hiểu.
      xong câu kia, còn cảm thấy khó chịu nhưng vẫn được thoải mái cho lắm. phải hy vọng trong thời gian này đem đứa xóa sạch hay sao? Thế tại sao lại còn cầu như vậy?
      Chỉ nhiều hơn tháng, chỉ nhiều hơn tháng mà thôi. ngừng nhắc nhở mình trong lòng.
      Những ngày công tác này, Cố Trường Dạ luôn xử lý việc buôn bán, bận đến ngập đầu. Dường như chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, thế người giúp việc còn ngừng gọi điện cho .
      “ Sức khỏe Giản tiểu thư hình như được tốt, hôm nay ăn được bao nhiêu nôn ra hết”
      “ Giản tiểu thư hôm nay được bình thường cho lắm , tự nhốt mình trong phòng ngay cả cơm cũng ăn. ấy trước kia dù thế nào cũng ra ăn cơm.”
      “ Giản tiểu thư lúc tắm suýt nữa ngất xỉu trong phòng tắm, may mắn là phát kịp thời.”
      “ Giản tiểu thư…”

      Cố Trường Dạ nhận được những cuộc điện thoại như vậy cảm thấy vô cùng phiền phức: “ ta có ngày nào là bình thường. Sau này còn gọi điện thoại đến làm phiền tôi, lập tức cút cho tôi.”
      Từ ngày đó, người giúp việc dám gọi điện cho nữa, cũng cần phải nghe những tin tức về . Mỗi lần nghe được, lại cảm thấy có lỗi, hề quên, cái mạng này của là do ai cứu về.
      Sau hai mươi mấy ngày, Cố Trường Dạ rốt cục cũng trở về, xe vừa tiến vào biệt thự thấy quản gia đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, tựa hồ là có việc muốn với . nhíu mày, cảm thấy phiền toái, giải quyết xong những việc kia chỉ muốn nghỉ ngơi.
      Sau khi xuống xe bước nhanh vào nhà: “ Việc ngươi , tốt nhất nên vào trọng yếu.”
      Trán quản gia toát mồ hôi lạnh : “ phu nhân…” Có lẽ là nghĩ đến điều cấm kỵ của “ Giản tiểu thư tự giam mình trong phòng suốt ngày đêm, hề ra ăn cơm, chúng tôi gọi ấy nhưng thấy trả lời…”
      ta muốn đói chết, các ngươi quan tâm ta làm gì, muốn thành toàn cho ta sao?” Cố Trường Dạ trợn mắt nhìn quản gia.
      ra khỏi nhà, ăn cơm, coi bản thân là phu nhân sao? Bày ra cái trò gì đây? Hay là tự biết thân biết phận, dám ra gặp ?
      vẫn suy nghĩ nhiều, lá gan người phụ nữ kia như thế, nhất định là dám ra gặp . tại cũng có lòng dạ nào để ý đến , chỉ muốn ngủ giấc.
      lên tầng hai, chuẩn bị đẩy cửa phòng mình. biết ma xui quỷ khiến thế nào, dừng lại, xoay người, nhìn về phía gian phòng cuối hành lang. Giống như có gì đó dẫn dụ , bước tới căn phòng đó.
      Cửa phòng đóng chặt, đẩy cái rồi lại giật khóa cửa, cửa khóa bên trong rồi.
      đột nhiên cảm thấy nổi giận, gõ cửa: “ Mở cửa, mở cửa cho tôi…”
      có động tĩnh, dùng chân đá cửa, cả hành lang đều vang vọng tiếng điên cuồng đập cửa: “ Giản Ngưng, mở cửa cho tôi, đừng tưởng rằng mở cửa tôi thể làm gì được .”
      Vẫn có động tĩnh, vô cùng giận dữ, người phụ nữ này cho đến bây giờ vẫn ngu xuẩn như vậy, hề có chí tiến thủ.
      lùi về phía sau vài bước, dùng thân mình đẩy mạnh vào cửa.
      cái, hai cái,…Đẩy hồi lâu cửa cuối cùng cũng mở.
      “ Giản Ngưng, xem tôi làm cách nào xử….” nổi giận đùng đùng vào, bước chân dừng ngay tại cửa, tức giận khuôn mặt lập tức cứng lại.
      Mùi máu nồng đậm đập vào mắt , nhìn máu ngừng chảy máu, thậm chí còn chảy tới chân . Tầm mắt nhìn theo vết máu, giường người phụ nữ nằm trong vũng máu. giống như ngủ, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước đây, mắt nhắm nghiền, ngủ rất yên bình.
      ngực cắm con dao, chuôi đao điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, nhớ đây là con dao mang từ Thụy Sỹ về. từng ầm ỹ với bàn cơm, đem dạo ra dọa : thử tiếp tục gây rối nữa xem?
      Nay con dao này cắm ngực , máu vẫn ngừng chảy, chất lỏng đỏ tươi giống như màu loài hoa hồng thích nhất, đẹp đẽ như vậy, mị như vậy.
      Toàn thân nhịn được run rẩy, máu trong người dường như chảy chậm lại, gần như nhúc nhích, chỉ có thể từ từ tiến lên phía trước.
      nằm ở đó, rất giống ngủ. muốn đánh thức nhưng cổ họng thể phát ra bất cứ thanh nào.
      giường lộ ra tờ giấy, cầm lên.
      Cổ họng cảm thấy vị máu, nhịn được phun ra, chất lỏng đỏ tươi dính mặt giấy trắng, ngừng chảy xuống, đẹp như vậy.
      Mạng của tôi rẻ mạt, thể đổi được mạng của ấy. Tôi dùng hai mạng đổi lấy mạng, cầu xin buộng tha cho người nhà tôi.
      Cảm giác tuyệt vọng bủa vây lấy , ngay cả đứng cũng vững. Nắm chặt tờ giấy trong tay, trong nháy mắt khi ngã xuống dường như thấy được người con đứng giáo đường.
      Tôi cần những thứ này, tôi chỉ cần ấy tôi.
      híp mắt cười, nụ cười đẹp đẽ đến thế.
      Nhược Vântrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :