1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu hữu danh vô thực - Lục Xu (17)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôn chi sơ

      Chương 5: Giả vờ bình an bởi vì đó là điều hy vọng.

      Edit: Mạn Châu Sa

      Giản Ngưng ngồi xe trở về " Cách Nhã”, sau khi thành phố được mở rộng nơi này lại trở nên yên tĩnh, trong sạch hơn. khoảng thời gian trước đây có đưa tin, những người sống ở "Cách Nhã" đều là những nhân sĩ thành đạt, cách bình luận cổ quái hình dung những người ở đây như những phú hào lỗi thời. Những ngôi nhà ở đây cao lớn, xa hoa, thua xa những khu biệt thự mới xây dựng gần đây. Nhưng tại thành phố An Xuyên này, mọi người đều biết rằng tốt nhất nên chọc vào những người sống ở đây, nếu nhận được cái chết ràng. Nhưng tại, những người sống trong này càng thần bí, có người thất bại thương trường dẫn đến sau đêm phá sản, có vài người lại buôn bán càng ngày càng lớn, cũng có số lại chống đối đến chết.

      Giản Ngưng xuống xe được lúc, dọc theo con đường , hai bên đường mọc những khóm hoa dại, hề có dấu vết của con người, bầu khí cũng tràn ngập hơi thở của tự nhiên.

      Khi còn , cùng Triển Hằng con đường này, cha mẹ bọn họ đều hy vọng bọn họ quá yếu đuối nên để cho hai người bọn họ tự mình đến trường, mặt khác là do trường cách nhà xa. luôn thích líu ríu bên cạnh Triển Hằng, kể cho cậu ta về bộ phim mới xem tối qua. Những lúc như đó Triển Hằng luôn lấy đả kích làm vui.

      qua hồ nước ngày xưa, dừng bước chân. Có hai đứa trẻ ngồi dưới gốc cây liễu, chân trần khua loạn dưới nước. hiểu sao đột nhiên nở nụ cười.

      nhiều lần nghĩ về quãng thời gian ấy, vô lo vô nghĩ, cùng Triển Hằng chơi đùa, náo loạn; cần bất cứ thứ gì cũng cần phải để ý đến điều gì. Khi đó bọn họ vẫn chưa biết đến tình vì thế cũng biết đến mùi vị của đau khổ. Nếu như có thể cứ như thế mà sống đó là điều hạnh phúc nhất của cuộc đời con người.

      nhàng đến trước cổng nhà, cây hoa quế bên cạnh cổng nhà vẫn như năm xưa, từ khi mẹ qua đời có ai chăm sóc những cành cây mọc ra lung tung. Mới ngày nào cùng trai ngồi dưới gốc cây, mong chờ đến ngày cây nở hoa. Vậy mà trải qua bao nhiêu năm rồi, cây vẫn chưa lần ra hoa.

      Cổng sân có chút cổ xưa, hơi hướng cổ xưa mang lại cho con người ta cảm giác thân thiết, vuốt ve cánh cổng, ngực cảm thấy đau đớn. gõ vào cửa hai cái, người giúp việc lập tức ra mở cửa.

      Người giúp việc sau khi nhìn thấy , hết sức vui mừng. Từ khi nhìn thấy tiểu thư và lão gia cãi nhau ầm ĩ tiểu thư rất ít khi về nhà, nếu lão gia biết tiểu thư trở về nhất định rất vui. Mang ý nghĩ này trong đầu, người giúp việc lập tức chạy vào trong nhà hô lớn: Tiểu thư trở lại rồi.

      Giản Ngưng vào trong nhà, vừa mới bước chân vào trong nhà nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Trung Nhạc gần như chạy từ cầu thang xuống, khỏi cảm thấy lo lắng:“Cha! cha chậm chút."

      Giản Trung Nhạc chạy dồn dập xuống dưới, sau khi nhìn thấy Giản Ngưng lại có vài phần ngượng ngùng.

      Giản Ngưng buồn cười nhìn cha mình:" Cha, cha ở lầu làm việc gì vậy? phải là có việc gì xấu sợ người khác phát đấy chứ?"

      Nghe giọng điệu thoải mái của Giản Ngưng, Giản Trung Nhạc khỏi sững sờ. Từ sau khi xảy ra việc kia, Giản Ngưng dùng giọng điệu như vậy chuyện với ông nữa, cũng nhìn thấy cười như vậy nữa:" Nha đầu ngốc, bậy bạ gì đó?"

      " Con là nha đầu ngốc cũng là do cha sinh ra." đến trước mặt Giản Trung Nhạc, quan sát kĩ người trước mắt, so với lần trước gặp hình như cha già hơn, mặt lên những vết nhăn thậm chí tóc còn hơi bạc, khiến cho ngực cảm thấy khó chịu:" Cha có phải lại quan tâm đến việc ở công ty, phải công ty giao cho trai rồi sao? Cha! cha muốn nghỉ ngơi sao?"

      Bởi vì những lời này của Giản Ngưng, Giản Trung Nhạc hình như nghĩ đến điều gì, liền : " trai con, cha sao có thể yên tâm được!"

      " Trước đây phải cha muốn cho con tự mình học hỏi, mặc kệ ấy sao? Lo lắng của cha còn rất lớn."

      Giản Trung Nhạc khỏi sờ sờ đầu : " Con và trai, cha đều thể yên tâm được."

      Giản Ngưng hỏi cha trong thời gian này sống thế nào, biết trai chiều này trở về liền ở lại đây đợi trai. Giản Ngưng hết sức vui vẻ, những điều thoải mái trong những ngày gần đây tựa như tiêu tán hết.

      Giản Ngưng còn nhớ , khi cùng trai đến bệnh viện thăm vị trưởng bối, nhìn thấy Cố Trường Dạ mặc bộ Âu phục màu đen, mắt đeo cặp kính râm, lay lay tay trai : : " Em muốn gả cho người đàn ông kia."

      Từ trước tới này chưa hề kích động như thế, đến khi nhận ra mình vừa cái gì, cả mặt liền đỏ ửng. trai nhìn , vốn cho rằng chỉ đùa nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng như người say rượu né tránh ánh mắt của mình, nhịn được mở miệng:" Trước kia từng gặp cậu ta sao?"

      cắn môt, gật gật đầu. chỉ gặp qua ta, mà ta còn là người khiến cho động lòng, khiến cho trở nên có dũng khí nhất trong cuộc đời này. Đó có lẽ là duyên phận của , đến bản thân cũng nghĩ đến cuộc đời này còn có thể gặp lại ta.

      vẽ tranh nhưng lại vẽ bức tranh về ta, tất cả tình cảm ngọt ngào đều gửi gấm lên bức tranh, sau đó bị Giản Nhất Phàm nhìn thấy.

      đến mấy giây, trai lập tức với : " Công chúa của , muốn lập gia đình rồi sao?"

      Tất cả đến quá nhanh, tựa như giấc mộng trong lòng trở thành thực, thậm chí còn nhận ra đó là mơ hay là thực. Cho đến khi cha và trai đưa đến gặp người con trai kia , mới thanh tỉnh. Là , có thể gả cho người đàn ông tên Cố Trường Dạ, mà ta cũng hề phản đối cuộc hôn nhân này.

      Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cha và trai đều nghe thấy, chỉ có duy nhất ý nghĩ trong đầu, có thể gả cho ta, gả cho người đàn ông mình muốn lấy nhất cuộc đời này. dùng tay phải bóp tay trái, nếu như đây là giấc mơ, nguyện ý cần tỉnh lại.

      Trước đây có người từng , cuộc đời rất may mắn, điều gì cũng khiến cho người khác phải hâm mộ. Gia thế tốt, cha mẹ thương nhau, cho dù mẹ qua đời cha cũng hết mực thương trai.Còn lại rất ngoan ngoãn, cho tới bây giờ luôn được các nam sinh công nhận là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, thành tích học tập luôn đứng đầu lớp.

      Số tốt như thể có thể là do được trời xanh ưu ái.

      Khi đó hề cảm thấy cuộc sống của mình có gì đáng để ngưỡng mộ, cho tới tận khi khoác vào chiếc áo cưới trắng toát, gả cho người đàn ông muốn lấy nhất, mới tin tưởng trời xanh ưu ái .

      Tất cả giống như viên pha lê xinh đẹp, nhưng cho đến khi nghe đến cái tên Quan Điềm, viên pha lê chậm rãi vỡ tan.

      Ngày đó Cố Trường Dạ uống say, lần đầu tiên từ trong miệng ta nghe được hai chữ" Quan Điềm" ta chỉ vào : " Tất cả đều tại , hại chết ấy, hại chết ấy."

      Ai, hại chết ai?

      Điềm Điềm của ta, người phụ nữ mà ta .

      Đơn giản chỉ vì câu muốn gả cho ta, cha và trai liền trực tiếp bức ta cưới , thậm chí còn tìm Quan Điềm, khiến cho Quan Điềm rời xa ta. Quan Điềm muốn rời , hai cha con bọn họ lại lấy chuyện khác ra uy hiếp. Quan Điềm chết, ta tự sát. Năm ấy ta mới hai mươi hai tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất của đời người.

      tin, cha và trai tuyệt đối làm loại chuyện ấy, tuyệt đối thể. Cố Trường Dạ cười diễn kịch giỏi, cha và trai nếu dùng hết thủ đoạn, ta sao có thể cưới ?

      vẫn chịu tin điều đó, hỏi cha mình, người người thực tìm đến Quan Điềm nhưng hề hại ta. tìm Cố Trường Dạ, rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, kết quả là bị Cố Trường Dạ làm cho nhục nhã.

      Cho đến khi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa cha và trai, ra bọn họ ép buộc Quan Điềm, lấy người mẹ bỏ trốn của Quan Điềm uy hiếp, bắt Quan Điềm phải vĩnh viễn rời xa quê hương. Quan Điềm muốn xa quê lựa chọn cái chết.

      Khi đó hận Quan Điềm đến thấu xương, nếu phải do Quan Điềm, Triển Hằng chắc chắn chết. Khi cái chết của Quan Điềm truyền đến tai , mới phát , mặc dù hận Quan Điềm nhưng hề mong ấy chết. Thậm chí chỉ cần Quan Điềm sống lại, có thể tha thứ tất cả.

      Quan Điềm là bạn tốt của , hai người bọn họ ở sân trường lôi kéo nhau, hứa hẹn với nhau: " Tình bạn của chúng ta, trăm năm cũng thay đổi."

      Cho dù Quan Điềm chiếm giữ trái tim chồng của , cho dù Triển Hằng vì Quan Điềm mà chết, vẫn thể nào hận nổi, thể lừa mình dối người. cãi nhau trận với cha, thậm chí còn ra những lời tuyệt tình, rằng có người cha và trai độc ác như thế.

      tại, Giản Ngưng hồi tưởng lại. Ai đúng ai sai cần thiết nữa rồi. Quan Điềm vô tội, nhưng vì Quan Điềm mà gặp phải những chuyện này là xứng đáng sao?

      Sinh mệnh của hai đứa , thể trả giá cho sai lầm này sao?

      muốn nghĩ nhiều, hiểu , cho dù cha và trai đều sai lầm nhưng bọn họ vẫn là những người thương nhất thế gian này. đau khổ dây dưa cùng người đàn ông kia chính là muốn lấy mạng của mình, muốn mình chôn cùng với Quan Điềm.


      Nếu như coi là sai chính là sai lầm của , tại sao lại phải người đàn ông kia. Được rồi, nếu nghĩ như vậy, những hành động mà người đàn ông kia làm với coi như là trả nợ . Nhưng nếu như gánh chịu mọi đau khổ phải để cho cha và trai hạnh phúc.

      biết, Cố Trường Dạ bắt đầu ra tay, muốn phá hủy Giản gia, xem bọn họ như con kiến bị bóp chết, xem bọn họ đau khổ giãy dụa.

      Giản Nhất Phàm đến tận khuya mới về, vào cửa muốn cái gì đó nhưng sau khi nhìn thấy Giản Ngưng lại nữa, tới kéo tay Giản Ngưng: "Ngưng Ngưng trở về lúc nào? Sao gọi điện báo cho để về sớm."

      Giản Trung Nhạc cười nhìn con mình, tâm tình rất tốt: " Ngưng Ngưng cho muốn quấy nhiễu công việc của con."

      Giản Ngưng hôm nay còn tự mình xuống bếp, muốn thể quan tâm đến cha và trai hơn, nhiều năm như vậy mà làm gì được cho bọn họ. Giản Trung Nhạc và Giản Nhất Phàm đều thể tưởng tượng nổi biểu của Giản Ngưng, vốn là muốn hỏi xem và Cố Trường Dạ tại như thế nào rồi, thấy vui vẻ như vậy cần phải hỏi gì nữa.

      Hơn nữa bọn họ rất hiểu tính cách của Giản Ngưng, nếu gặp được chuyện khiến cho bản thân vui, chắc chắn oán giận. Khi mới kết hôn, oán giận Cố Trường Dạ đến đêm khuya mới về nhà, cũng dành nhiều thời gian cho . Vì thế mà Giản Trung Nhạc từng cảnh cáo Cố Trường Dạ phải đối xử tốt với con mình nhiều hơn.

      Bọn họ là vui mừng, mặc dù Cố Trường Dạ có định kiến với Giản gia nhưng nếu đối tốt với Giản Ngưng, bị ủy khuất, coi như cũng là dấu tốt.

      Giản Ngưng hưng phấn kể những gì xem TV, Giản Trung Nhạc và Giản Nhất Phàm hết sức phối hợp, nhà ba người rốt cuộc cũng có thể vui vẻ thoải mái giống như trước kia; ai đề cập đến những việc xảy ra. Giản Ngưng giống như quên Quan Điềm, thầm nghĩ muốn thời gian mình vui vẻ bên cạnh người thân như này nhiều hơn.

      Hai cha con Giản gia liếc nhìn nhau, tốt, Giản Ngưng vui vẻ được như vậy, bị việc này ảnh hưởng. Nhưng bọn họ quên mất rằng, ai có thể có được may mắn như thế, vĩnh viễn chỉ là người đơn thuần. Trong quá khứ tiêu quá nhiều hạnh phúc, còn lại chút gì nữa rồi, chỉ đành giả vờ duy trì bộ mặt vui vẻ, cũng như hy vọng của , hy vọng bản thân có thể luôn vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Hiểu rằng nước mắt còn tác dụng.

      Edit: Mạn Châu Sa

      Lái xe của Cố gia vẫn luôn đợi ở bên ngoài, Giản Ngưng lén nhìn qua cửa sổ, lần này lái xe mời mà tới, chắc chắn là do người đàn ông kia cầu. buông rèm cửa sổ, nghĩ rằng có thể ở bên trai hơn phút cũng tốt. Hai em cùng ngồi trước máy chơi game, vừa giành nhau vừa chơi trò chơi, vô lo vô nghĩ giống như trước kia. chơi luôn rất kém, lúc nào cũng bị Giản Nhất Phàm khinh bỉ, mỗi lần khinh bỉ đều giả bộ muốn khóc, Giản Nhất Phàm lại đặc biệt để ý.

      Bọn họ trong phòng ồn ào lúc lâu, nhìn lên đồng hồ thấy thời gian muộn, Giản Ngưng phải chuẩn bị trở về. Giản Nhất Phàm giữ lại, chỉ bảo về nhà nhiều hơn. vừa cười vừa gật đầu. giống như trước kia, còn là tiểu nương nữa rồi. biết hôm nay trai trở về nhất định là có việc muốn với cha, chỉ có điều do có ở đây trai mới có cơ hội cùng cha chuyện. Có lẽ công ty xảy ra vấn đề nên trai mới lo lắng như thế.

      Bọn họ trước mặt giả vờ như xảy ra việc gì, mà cũng thể mình vẫn còn là vui vẻ đáng ngày xưa. Bọn họ dùng phương thức của chính mình khiến cho đối phương phải lo lắng.

      ngồi vào trong xe, nghĩ đến cha và trai sợ lo lắng, sợ rằng sau khi biết được tất cả cho rằng mọi thứ là do mang đến, chính vì thế mới gạt . ngày càng cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng. Trước kia, cần phải suy nghĩ gì cả bởi luôn có người ở bên cạnh bảo vệ , thương . phải làm gì cả, chỉ cần mình thích cái gì, lập tức có người mang đến trước mặt .

      Trải qua những hạnh phúc ấy mới cảm thấy cuộc sống tại đáng buồn.

      Lái xe vĩnh viễn bao giờ chuyện, trong gian chật hẹp khiến cho cảm thấy đơn, dường như chỉ còn lại mình . Nhưng thể mãi mãi trốn trong tháp ngà, bọn họ cũng thể mãi mãi quan tâm, thương được. chỉ có thể khiến cho bản thân trở nên kiên cường, bảo vệ người thân của chính mình.

      Đến biệt thự, chậm rãi xuống xe.

      Tâm tình thay đổi nhưng lại cảm thấy sợ hãi. Lần đầu tiên nhìn thấy tòa biệt thự này, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Đây là nhà của , "nhà", chữ chứa đựng bao nhiêu ấm áp, đủ để khiến cho cảm thấy hạnh phúc. Còn lúc này đây, chỉ cảm thấy tòa biệt thự này tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, áp lực trong nháy mắt bủa vây lấy .

      Bước từng bước vào trong nhà, đèn trong phòng khách sáng choang, ánh đèn chiếu vào khiến cảm thấy đau mắt. hình như càng ngày càng thích hợp với cuộc sống yên tĩnh trong bóng tối, đối với ánh sáng thể nào thích ứng. Nếu như ánh sáng tượng trưng cho hy vọng, mà mãi mãi nhìn thấy hy vọng. thà rằng mất cảm xúc để mãi mãi cảm thấy tuyệt vọng.

      Tiếng bước chân của vang lên theo nhịp, đến phòng khách dừng lại.

      Người đàn ông sô pha híp mắt nhìn ly rượu vang tay. Chất lỏng trong suốt lóng lánh, lộ vẻ quyến rũ mị, rất hợp với người đàn ông kia, giống như đoạn quảng cáo rượu đơn giản nhưng đầy quyến rũ.Tầm mắt người đàn ông chậm rãi hướng đến , môi hơi hơi động, ta giống như cười nhưng lại chính là khinh miệt :" hình như rất vui."

      cuối hơi thay đổi, vẻ mặt có gì khác lạ, ngay cả giọng điệu cũng thấy có gì là đúng. Thực ra biết ta rất tức giận nhưng lại cố ý tỏ ra có gì, ta muốn người bên cạnh phải đoán tâm tình của mình, muốn hành hạ nội tâm người khác.

      "Tôi nên vui vẻ sao?" Giọng cũng rất thờ ơ, ánh mắt lại lộ ra vẻ phòng bị.

      Nụ cười nửa miệng của Cố Trường Dạ cuối cùng cũng nhếch lên thành nụ cười hoàn thiện: " Cha và con tình cảm sâu đậm, em tâm, cả nhà đoàn viên, chậc chậc!" ta buông ly rượu vang, nhịn được vỗ tay hai cái.

      biết ta có cha mẹ, khóe miệng ra nụ cười. ta đương nhiên biết rằng tình thương của cha cũng như tình cảm của người thân tốt đẹp như thế nào. cũng muốn chọc giận ta, những đau khổ trước kia nhắc nhở cách người đàn ông này càng xa càng tốt. Xoay người chuẩn bị lên lầu, muốn nhìn thấy vẻ mặt ta, cho dù là khinh miệt hay trào phúng.

      "Tôi cho sao?"

      Giọng điệu lười biếng nhưng vẫn khiến cho dừng bước chân, đề phòng nhìn ta.

      Cố Trường Dạ hướng về phía vẫy tay, ý bảo tới đó. Giản Ngưng nuốt nước miếng, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của ta. Chỉ hy vọng ta nhanh chóng vừa lòng, đừng ép buộc .

      Lúc đến bên cạnh sô pha, Cố Trường Dạ uống sạch ly rượu trong tay, lập tức dùng ánh mắt bảo rót rượu.

      Giản Ngưng ta muốn làm gì, chỉ có thể dựa theo cầu của ta mà làm, hề phản kháng chút nào. Rót rượu vang vào trong ly, thứ chất lỏng màu đỏ giống như màu hoa hồng mà thích nhất, mị vô cùng. Tầm mắt Cố Trường Dạ rơi người , đưa tay phải ra cầm ly rượu, tùy ý lắc vài cái, trong nháy mắt đem ly rượu hắt lên mặt .

      kịp tránh, chất lỏng trong ly rượu từ trán chảy xuống, cả khuôn mặt đều bị ướt đẫm. để ý đến cái gì, dùng tay áo lau mẳt, theo bản năng lui về phía sau, chân còn chưa đứng vững Cố Trường Dạ kéo đến trước mặt ta. Nhìn từ xuống dưới: "Thái độ này của nghĩa là gì?"

      Giản Ngưng gắt gao trừng mắt ta, mắt bởi vì mắt chua xót chảy ra ít chất lòng.

      Bộ dạng chật vật của lại khiến cho ta rất vui mừng, mặt lộ ra ý cười" phải rất vui vẻ sao? ra khi vui vẻ là như thế này."

      Giản Ngưng chịu nổi giãy dụa, quay đầu muốn cắn tay ta. Biết được ý đồ của , ta nắm chặt tóc , chân tóc bị kéo khiến cho da đầu cảm thấy đau đớn, kìm được bật khóc.

      " nhà đoàn viên, phụ từ tử hiếu*, tôi xem các ngươi làm thế nào tiếp tục vui vẻ" ta từng chữ từng chữ bên tai .

      *Phụ từ tử hiếu: cha hiền con thảo

      " vĩnh viễn cảm nhận được cảm giác ấy". Khóe miệng trào ra nụ cười, cười nhạo ta chưa từng có được điều đó.

      Khí lạnh tỏa ra khuôn mặt Cố Trường Dạ, cho cha mẹ, từ sống trong cuộc sống toàn lừa gạt, chỉ có thể liều mạng mà sống. Cuộc sống vui vẻ sao? hề biết, chỉ biết làm thế nào để cho mình sống sót, làm thế nào để sống được lâu hơn. Quan Điềm là người con nhất, cũng là người con đời này thề nhất định phải lấy. Bọn họ gia đình, có con cái, giống như những đôi vợ chồng bình thường khác, sống cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc.

      vốn là có thể được như thế, nhưng là người phụ nữ trước mặt này làm cho mong ước duy nhất của đều tan biến. ta còn dám cười nhạo , cười nhạo bản thân ta sao?

      ta dùng sức đẩy , đầu đụng vào bàn trà chảy máu. Nhưng cũng để ý đến chỗ đau kia, ngược lại vẫn giữ nguyên tư thế quái dị cười với : " hận tôi như thế sao giết chết tôi , giống như vừa nãy, chỉ cần dùng sức thêm chút nữa là có thể giết chết tôi rồi."

      " muốn chết tôi cũng cho được toại nguyện." Khuôn mặt thâm trầm của ta phóng đại trước mặt .

      từ từ đứng lên, máu trán chậm rãi chảy xuống, " nỡ giết chết tôi? quên rằng Quan Điềm là do tôi hại chết sao?"

      Sắc mặt Cố Trường Dạ quả nhiên thay đổi, cơ bắp người cứng lại, mạch máu nổi lên: " Tôi đương nhiên nỡ giết chết , chết có lợi cho quá." ta đứng lên, đến trước mặt " Tôi muốn tra tấn từng chút từng chút , khiến cho sống bằng chết, đương nhiên cũng làm cho người nhà của chôn cùng . phải thích" nhà đoàn viên" sao. yên tâm, tôi nhất định thành toàn cho ."

      Cha và trai là điểm yếu của , rốt cuộc khiến cho thốt lên: " Cố Trường Dạ, có phải là người ?"

      " phải luôn thích mắng tôi phải là người sao?" Thấy khống chế được cảm xúc, ta lại nở nụ cười, hình như rất hài lòng với biểu của .

      " Cái chết của hai đứa con còn chưa làm hết hận sao? Đó là con của ..."

      ta nâng cằm , " xứng đáng sinh con của tôi sao?" Tay ta di chuyển khuôn mặt , nghiền ngẫm vuốt ve: " xử lý vết thương chút, nếu như còn tôi lấy đâu ra món đồ chơi thích thú như vậy, cha và trai ..." ta cười với ý vị sâu xa.

      Cơ thể lại càng run lên.

      Ngực đau đớn đến thể hít thở. Khi bọn họ vừa mới kết hôn, nhu cầu của ta rất lớn, bản thân cũng cảm thấy bình thường nhưng lại nghĩ rằng đây là cách đàn ông "sủng ái" phụ nữ. tin là , là người rất sợ đau nhưng cũng vì thế mà nhẫn nhịn.

      Khi đó thân thể tốt, nhưng đối với cưỡng bức của ta chỉ từ chối vài cái, sau đó vẫn phải đầu hàng. Có lẽ lúc đó còn chứa những ước muốn hèn mọn trong lòng, ta đối với như thế nhưng nghĩ đến người đàn ông người mình là người mà mình thương, lại cảm thấy hạnh phúc, miễn cưỡng phối hợp với ta.

      Bọn họ rất ít khi chuyện với nhau, chỉ cố gắng phụ họa ta, thầm nghĩ quan hệ của bọn họ cuối cùng tốt lên.

      Thời điểm nằm dưới thân ta, bụng cảm thấy thoải mái, đẩy ta nhưng đẩy được, sau đó thân thể dường như bị sét đánh phải, đau đến mức kêu nổi, mồ hôi lạnh toát ra ngừng. thậm chí còn cảm thấy phía dưới chảy ra chất lỏng sềnh sệch.

      Khi tỉnh lại ở bệnh viện. bị sinh non do chuyện phòng the kịch liệt, thân thể suy yếu,... nghĩ rằng mình mang thai, lại nghĩ tới khi biết mình mang thai đứa còn.

      Nước mắt từ mặt chảy xuống. Bác sĩ khuyên còn trẻ, muốn có con cũng khó. muốn có người ở bên cạnh mình, mình rất khó chịu, nhìn lên tường bệnh viện trắng toát cảm thấy sợ hãi.

      gọi điện cho Cố Trường Dạ nhưng ta hoàn toàn nhận, cho dù nhận điện thoại cũng là người khác nghe máy, rằng ta có ở đây.

      nằm giường, nghĩ rằng bản thân vô dụng, ngay cả đứa con cũng giữ được. ấy nhất định rất tức giận, cảm thấy yếu ớt đến mình mang thai mà cũng biết, hại chết con của bọn họ. nằm ở bệnh viện mấy ngày ta lần nào đến thăm . Buổi tối nằm mơ, mơ thấy ta mắng mình, mắng xứng đáng làm mẹ, ngay cả con của mình cũng bảo vệ được, hại chết con của mình.

      Nửa đêm tỉnh lại, mặt ướt đẫm nước mắt. Cầm lấy di động, cuộc gọi cũng dòng tin nhắn.

      biết ta tức giận, biết bản thân vô dụng, chỉ có thể đau khổ cầu mong ta hồi tâm chuyển ý.

      Sau đó thái độ của ta càng ngày càng kém, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. cho rằng tất cả là do lỗi của mình, do bảo vệ tốt đứa con của bọn họ.

      Cho đến ngày ta cười cho biết, ta vui còn kịp, giúp cho ta phải đưa bệnh viện phá thai, biết suy nghĩ cho ta.

      Đứa con đầu tiên của cứ như thế mà từ trong bụng mất , ngay cả cảm nhận thấy cũng có.

      Giản Ngưng trượt xuống đất, người giúp việc do dự tới, cầm lấy hòm thuốc muốn bôi thuốc cho , lời nào, lại kìm được thở dài. nghĩ có lẽ rất đáng thương, ngay cả người giúp việc cũng thở dài vì , ánh mắt tỏ ra thương xót .

      tựa như quên hết đau đớn, ngay cả mắt cũng muốn nhắm lại. Làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tự làm tự chịu, có lẽ đây là kết cục của . Nhưng tại sao lại đến chậm như vậy, chỉ mong tất cả hãy đến cùng lúc, để chỉ phải đau lần duy nhất.

      Sống với tương lai tràn ngập trong bóng tối, cảm thấy sợ hãi. Nơi này vừa lạnh vừa đau đớn, sợ lạnh, cũng sợ đau, hết lần này đến lần khác hiểu được nước mắt trở nên vô ích.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôn chi sơ
      Chương 7:
      Edit: Mạn Châu Sa
      Mấy ngày nay Giản Ngưng vẫn luôn nằm giường, lời. Bác sĩ gia đình cũng kiểm tra cho , xác thực rằng có vấn đề gì, chỉ là bị thương ngoài da. Nhưng trước khi rời lại khuyên đến gặp bác sĩ tâm lý, rằng tâm tình của bình thường. cười khẽ, cảm xúc bình thường mới có nghĩa là bình thường.
      Trương tẩu ở ngoài gõ cửa, nghe thấy cũng quan tâm, cửa bị gõ hồi lâu mới bảo người tiến vào.
      “ Giản... oh. phu nhân. dưới lầu có điện thoại tìm ."
      Giản Ngưng gật đầu, ý bảo biết. Cố Trường Dạ luôn gọi là Giản tiểu thư, khi ta có ở đây, cũng nhiều khi chuyện cùng , tại lại biết gọi như thế nào.
      có điện thoại... Số điện thoại nhà rất ít người biết, cũng lâu có ai gọi đến. Nếu với người khác tại dùng điện thoại, biết có bị người ta cho là người ngoài hành tinh nữa. cười nhạt, đâu cần cái gì cũng phải biết, cũng như giả bộ cứng rắn mà thôi. Nhìn qua vừa kì vừa lạ.
      Đứa con đầu tiên còn, bao lâu sau có người gọi điện cho . Lúc ấy nghe hiểu gì cả, người khác gọi ra ngoài liền . Sau khi gặp mặt tại quán cà phê, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. là vợ Cố Trường Dạ, từ khi nào đến lượt người khác bình luận là kẻ vô trách nhiệm. rằng xứng với Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ căn bản cũng , cần phải quấn quít lấy ta. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm thấy có người cùng với mình đùa lại hoàn toàn phải là điều đáng để tâm.
      Dần dần người tìm đến ngày càng nhiều.
      Khi đó bị làm phiền, liền đến tìm Cố Trường Dạ, với ta phụ nữ bây giờ biết xấu hổ, tìm đến những việc . Bây giờ chỉ nhớ khi những điều đó Cố Trường Dạ làm ra bộ mặt nửa cười nửa . ngu xuẩn cho rằng, Cố Trường Dạ giải thích là muốn cho biết rằng, những chuyện như thế này cần phải giải thích bởi ta làm loại chuyện như thế.
      Sau khi có ngày càng nhiều người phụ nữ đến tìm , rốt cuộc cũng lên cơn, bắt đầu quay sang làm nũng Cố Trường Dạ. bắt đầu hoài nghi những việc làm bên ngoài của ta, cũng giống như những người vợ khác hoài nghi chồng mình bên ngoài làm việc xấu. ngừng gọi điện cho ta, ngừng cùng ta ầm ĩ.
      Tận cho đến khi ta uống say gọi tên Quan Điềm mới hiểu được, tất cả những gì làm giống như diễn viên hề. chừng ta còn đứng bên xem diễn.
      Những người phụ nữ tìm đến đều với câu: Cố Trường Dạ căn bản .
      cảm thấy những lời ấy rất chính xác.
      Gần như cứ ba ngày lại có người phụ nữ đến tìm , đem quan hệ tại của bọn họ với Cố Trường Dạ tường thuật với . biết là hay giả, ngày càng thiếu cảm giác an toàn , ném điện thoại ra xa.
      yên tĩnh, còn có người bên tai về những việc của Cố Trường Dạ, cũng có người phụ nữ nào với Cố Trường Dạ đối với bọn họ tốt như thế nào, càng có người nhắc nhở , chồng của hoàn toàn .
      Giản Nhưng thay quần áo, chậm rãi xuống lầu. có chút chờ mong, chờ mong là cha gọi điện, nhưng thực ra điều này hoàn toàn có khả năng.
      Nhận điện thoại, dịu giọng: " Xin chào, tôi là Giản Ngưng, xin hỏi là...?"
      " Cố Phu nhân, xin chào, tôi là Tịch Dung Dung, có thể gặp mặt được ?"
      Tịch Dung Dung hẹn quán cà phê cao cấp. Khi đến lập tức có người dẫn lên tầng hai, lầu hai có người bao chọn. Giản Ngưng hiểu được, Tich Dung Dung tại rất nổi tiếng, các phóng viên tranh nhau chụp hình ta làm tin tức, vì thế ta đương nhiên phải cẩn thận.
      Giản Ngưng ăn mặc rất tùy ý, ngay cả trang điểm cũng có, so với Tịch Dung Dung trang điểm tinh xảo khí thế có phần kém. Tịch Dung Dung ngoài đời được như trong TV, làm da kém hơn chút nhưng lại có vẻ trẻ hơn tuổi.
      Giản Ngưng nhìn về phía Tịch Dung Dung: " biết Tịch tiểu thư tìm tôi có việc gì?"
      Tich Dung Dung quan sát Giản Ngưng, quả nhiên có phần xinh đẹp nhưng lại thiếu sức sống, hơn nữa đối với người đàn ông có tiền mà mỹ nhân phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là ta cần tìm mỹ nhân phù hợp với địa vị của mình.
      " Phu nhân bộn bề nhiều việc sao? Tôi chỉ muốn cùng phu nhân uống tách cà phê thôi." Tịch Dung Dung cười ngọt ngào, đồng thời cũng ngừng quan sát biểu cảm của Giản Ngưng, " Đoạn thời gian trước bị báo chí chụp ảnh đưa tin, chắc là phu nhân xem qua. Sau khi báo chí làm sáng tỏ nhưng vẫn cảm thấy yên lòng, vẫn muốn tìm cơ hội cùng phu nhân giải thích, tôi và Cố thiếu có gì."
      Giấu đầu hở đuôi, Giản Ngưng vẫn cho rằng hôm nay lại được nghe câu kinh điển kia: ấy căn bản .
      Đoán ra, "Báo chí gì?" cười cười: " Tôi xem tin tức giải trí."
      " Ồ! sao?" Tịch Dung Dung lộ ra kinh ngạc: " Vậy phu nhân làm thế nào lại biết tôi?"
      " Tịch tiểu thư rất trong điện thoại, tôi cũng nghe rất ràng."
      Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, Tịch Dung Dung giục nhân viên phục vụ mang cà phê lên, tiếp tục chuyện phiếm với Giản Ngưng: " Phu nhân thích làm việc gì?"
      " Ăn chay niệm phật."
      " Cố phu nhân cũng biết đùa."
      Giản Ngưng chỉ cười , Tịch Dung Dung nhớ lại số chuyện của Cố Trường Dạ, khen ta là người đàn ông tốt, tin rằng đa số phụ nữ đều bị ta hấp dẫn.
      Giản Ngưng quấy cốc cà phê trước mặt, biết rằng ta muốn chọc giận mình, loại trò chơi này có quá nhiều người sử dụng rồi. Người khác có thể chơi rất vui nhưng có chút hứng thú nào. " xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, phải trước."
      Tịch Dung Dung cười gượng gạo, thấy phải , vẻ ngụy trang mặt dường như bị xé rách" Nghe quan hệ giữa và Cố thiếu tốt lắm."
      Giản Ngưng mới được vài bước, xoay người, như cười như nhìn Tịch Dung Dung: " Ánh mắt của rất giống ấy."
      câu đầu đuôi làm cho Tịch Dung Dung hiểu gì, thầm tức giận. Theo như lời đồn vị phu nhân này rất dễ tức giận hay sao, như thế nào lời đồn so với tại lại giống nhau.
      Người đại diện lập tức tiến lên: " làm cái trò quỷ gì thế?"
      Tịch Dung Dung hai tay để trước ngực: " Rất đơn giản, khiến cho Cố Thiếu nghĩ rằng vợ ta gọi tôi ra ngoài, phải biết rằng ta cho tôi biết cách liên lạc với vợ ta."
      " Trách được lần trước cùng với C* ăn cơm."
      *C: tên nhân vật mà tác giả cũng lười đặt tên, nhân vật quần chúng
      Tịch Dung DUng nhún nhún vai: " Nếu Cố thiếu biết tôi bị ủy khuất, diễn viên chính của bộ phim kia..."
      Người đại diện lắc lắc đầu, các bây giờ tuổi lớn lắm vậy mà có bao nhiêu ý đồ xấu xa trong đầu.
      Giản Ngưng thu thập rất nhiều thông tin liên quan đến Cố Trường Dạ báo chí, trong đó có rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng. Những nữ minh tinh này, sau khi thu thập được nhiều tạp chí, có thể nhận ra , bọn họ có ít nhất điểm giống với Quan Điềm. Có khi là hình dáng rất giống, có khi là gò má, cũng có khi là đôi môi,... Còn Tịch Dung Dung ánh mắt rất giống Quan Điềm.
      Chuyện này giống như tiết mục thế thân vậy, thế nhưng lại diễn ra trong cuộc sống của , hơn nữa người đàn ông kia còn là chồng . Tức giận sao? chỉ cảm thấy buồn cười, hoặc cách khác là đáng buồn. Trong lòng bỗng nổi lên ý nghĩ độc ác, Cố Trường Dạ chẳng qua cũng chỉ có thể dùng cách thức đáng thương này để kéo dài tình cao quý của ta.
      Chẳng lẽ điều này đáng để cười sao?
      mình loanh quanh, thành phố lớn như vậy lại nơi có thể đến. đến ngã tư rất xa, hai bên đường trồng cây bạch dương, rễ cây rơi loạn xuống dưới, tựa như tỏ vẻ lười biếng.
      đường có ông lão cầm cái túi to, ngừng lục lọi thùng rác ven đường, tìm thấy chai nước khoáng trống rỗng. Giản Ngưng nhìn ông lão trong chốc lát, tới cửa hàng gần nhất mua hai chai nước, đem đến trước mặt ông lão.
      Ông lão nhìn thoáng qua, thấy trong chai có nước, trong mắt lên vẻ kinh ngạc.
      "Ông uống ." Giản Ngưng vẫn giữ nguyên động tác.
      Ông lão nhận lấy chai nước, đẩy chai còn lại ra: " Tôi chỉ uống chai là đủ rồi."
      Giản Ngưng nhìn chai nước trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất uống sạch nước trong chai, sau đó đưa cho ông lão: " nước hết rồi."
      Ông lão nghiêm túc nhìn : " , tâm trạng tốt sao?"
      Giản Ngưng cười cười lên tiếng. Ông lão hề uống nước mà lại nhìn vào : " Có phải thất tình hay ?"
      Giản Ngưng lắc đầu, vẫn trả lời.
      Ông lão thấy lời , lắc đầu:" tốt, nhất định được hạnh phúc. Lúc còn trẻ, luôn cho rằng chút chuyện cũng giống như trời sắp sập, chờ đến độ tuổi nhất định biết, những chuyện này cũng phải là việc lớn."
      Giản Ngưng nhìn người nọ, sau đó vẫy vẫy tay, ý muốn rời .
      Nếu muốn đến độ tuổi ấy mới biết rằng những việc này chỉ là nhất thời, vậy mong tương lai đến nhanh chút, cho dù trước đó luôn sợ thời gian trôi quá nhanh.
      Khi còn học đại học, trước khi thi chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đến khi thi xong, cho rằng đó là việc hạnh phúc nhất. thực tế, sau khi thi xong cũng cảm thấy có bao nhiêu vui mừng. Phát rằng thi đáng sợ như mình nghĩ, mà tương lai có lẽ cũng tốt đẹp như trong tưởng tượng.
      "Giản tiểu thư gặp Tịch tiểu thư" người đàn ông cúi thấp đầu, giọng có chút hơi ấm nào thông báo.
      Cố Trường Dạ dường như cảm thấy thú vị: " sau đó sao?"
      "Giản tiểu thư lập tức rời ."
      " làm loạn sao?"
      Người đàn ông lắc đầu.
      Trường Dạ tựa vào ghế xoay, hai tay ngừng đùa nghịch chiếc bút máy trong tay, đôi mắt khép hờ. nhớ trước kia rất thích cười, mỗi khi muốn lấy lòng đều cười rộ lên, dường như đợi khích lệ từ . còn có thể tự nấu cơm, bàn lớn tràn ngập đồ ăn, chờ về nhà ăn cơm.
      Lúc cười lên, ánh mắt cong cong giống trăng tròn. mỗi lần nhìn thấy đều nghĩ, ta vì sao có thể vui vẻ như vậy? Tại sao có thể cười hồn nhiên như thế? có biết hay , mỗi khi cười như thế, lại có người con khác chôn sâu dưới lòng đất.
      Nụ cười của ngày càng chướng mẳt, khiến cho rất muốn biết, nếu như gương mặt này cười nữa thành bộ dạng gì. Tình tình đại tiểu thư của đúng là lợi hại, ngay cả đám huynh đệ của cũng dám tới công ty náo loạn vậy mà dám mình đến, với những người phụ nữ kia khiến cảm thấy khó chịu.
      ta nhất định biết, khi những lời này , nghĩ là đạt được mục đích.
      Số lần đến tìm ngày càng nhiều, nhận được phải là an ủi của mà là chán ghét, sau đó ở trước mặt cố tình đến Quan Điềm.
      thành công, cuối cùng cũng khiến cho nở nụ cười với nữa.

      Bần đạo có đôi lời muốn : đoạn này tớ để là " " mà phải " ta" là vì đây là suy nghĩ của Cố Trường Dạ nhá!!!
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      thiếu c8

      Hôn chi sơ
      Chương 9: Bọn họ đều còn, cuối cùng chỉ còn lại mình .
      Edit: Mạn Châu Sa
      Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong căn phòng, ta chìm trong giấc ngủ. muốn ngủ tiếp, ánh mắt chết lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi tối kéo rèm cửa sổ, trong phòng so với bên ngoài u hơn chút. Từ khi đến căn phòng này, cảm thấy mình giống như thực vật sống trong bóng tối, bên ngoài ban công tất cả đều là cây cối nên ánh sáng trong phòng cũng ít hơn. hầu hết thời gian là đứng sân thượng ngẩn người, chờ đợi thời điểm mặt trời lên cao nhất trong ngày, ánh mặt trời bao phủ toàn thân. Cảm giác này giống như vẫn chờ đợi điều gì đó, sau đó cuối cùng cũng chờ đợi được.
      Ánh sáng trong phòng chậm rãi thay đổi, quay đầu nhìn về phía người đàn ông nằm bên cạnh. Rất lâu rồi ngắm ta khi ngủ, vẫn là sống mũi cao, đôi mắt đẹp nhất mà thích nhưng lại còn là người con trai trong giấc mộng của . coi ta như chàng hoàng tử có thể mang mình ra khỏi tòa lâu đài, nhưng lại biết rằng, ta đến là để đưa xuống địa ngục.
      Sau khi cưới, thích nhất là sáng hôm sau ngắm ta khi ngủ, như thế khiến cho thỏa mãn cả ngày. Trong sinh hoạt của mình có người chồng mình , giống như giấc mộng đẹp trong câu chuyện cổ tích. thích tự mình nấu cơm cho ta, hy vọng được ta khen thưởng. ta rất ít cười, ban đầu cảm thấy rất mất mặt nhưng sau khi thấy ta cũng đối với người khác như thế còn cảm thấy ngại ngùng nữa, cho rằng đó là tính tình của ta. Nhưng ta có thể cười với có nghĩa là trong lòng ta giống những người phụ nữ bình thường rồi, vì thế suy nghĩ gì nhiều nữa.
      Cho đến khi biết người trong lòng ta là Quan Điềm, tất cả ảo tưởng vỡ tan. nghĩ rằng có phải nếu là Quan Điềm trước mặt ta, ta nhất định đối xử lạnh lùng như vậy. ta cười với Quan Điềm, vô cùng chiều chuộng Quan Điềm, vì Quan Điềm vui mà dỗ dành.
      Chỉ là tưởng tượng thôi cũng đủ để khiến cho cảm thấy đau đớn.
      tại ta ngủ, trông bình yên, nhưng lại giống như trước kia luôn nhớ nhung ta. Thậm chí tối qua ta rời như mọi khi lại cảm thấy bất an, nhắm mắt lại cũng ngủ được. Theo bản năng cách xa ta ra chút. luôn cảm giác bên cạnh có người nhìn chằm chằm, để cho ngủ.
      lâu như vậy ta xuất , hết lần này đến lần khác mỗi khi cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi theo hướng tốt đẹp ta lại trở lại. Như thế cũng tốt, khiến cho tỉnh táo mà nhận ra rằng bộ mặt của cuộc sống là gì.
      Đột nhiên ta mở mắt.
      Bốn mắt nhìn nhau, Giản Ngưng nhanh chóng chuyển tầm mắt.
      Cố Trường Dạ tựa như cười, hơi nheo mắt nhìn áo ngủ người , nhàng phun ra mấy chữ " Áo ngủ hàng hiệu sao? Có thời gian nên mua nhiều thêm chút."
      Theo bản năng nghĩ tới chuyện tốt, tầm mắt lại rơi mặt ta mang theo nét dò hỏi. dám lên tiếng, chỉ sợ lại chọc giận ta.
      Tâm tình của ta rất tốt, ít nhất còn có thể giải thích nghi hoặc của " Miễn cho mấy ngày nữa còn tâm trạng nào mà mua..."
      Khuôn mặt Giản Ngưng cứng ngắc lại, có lẽ hiểu ý tứ trong lời của ta. ta định đối phó với Giản gia, cho nên trở về để chê cười ? Cười nhạo yếu đuối biết gì, đem quãng thời gian này quan tâm tới , khiến cho biết tương lại phải đối mặt như thế nào với hậu quả.
      " muốn gì?" Giọng của rất , vẫn có thể cảm nhận được giọng run run cho dù cố gắng khiến mình bình tĩnh.
      " Tôi muốn như thế nào chính là như thế." Giọng kiêu ngạo lẫn ung dung, nhìn tựa như chính là con thú bị trói chặt, ta chỉ cần nắm cổ có thể dễ dàng giải quyết xong tính mạng của .
      nâng khóe môi ngưng thể thốt thành lời. Đúng vậy, ta muốn thế nào chính là như thế, ai có thể thay đổi?
      Về tồn tại của , đơn giản chỉ là thú cưng giúp ta chơi đùa lúc nhàm chán, hề có giá trị.
      im lặng của làm cho ta có vài phần kinh ngạc: " cầu xin tôi sao?"
      " Tôi cầu xin được sao?"
      ta vươn tay bóp mặt , khuôn mặt đẹp đẽ như vậy mà bị ta hủy hoại rất đáng tiếc " Cuối cùng cũng biết thân biết phận." ngày cả đầu cũng thèm nghiêng, lạnh nhạt khiến cho khóe miệng ta giương lên, " , chẳng lẽ nên cảm ơn tôi sao? Nếu như có tôi, vĩnh viễn cũng chỉ ngu ngốc sống trong cái tháp ngà của chính mình, nhờ tôi mới hiểu cái thế giới này."
      " Đúng vậy, quả thực tôi nên cảm ơn ."
      nghe lời của có lẽ làm cho ta cảm thấy thú vị. ra thu tay về, trực tiếp xuống giường rời khỏi phòng.
      Giản Ngưng lấy tay lau dấu vết ta lưu lại cằm, ngồi ở giường hồi lâu. Trong phòng sáng trưng, cảm giác tại mình khác gì hồn, tức giận, cảm giác, thậm chí khóc cũng có.
      Chậm rãi đến phòng tắm, vặn vòi nước đến mức tối đa, cọ sạch thân thể, cho nhiệt độ nước tăng lên, nước nóng mới giúp cho nghĩ rằng mình còn sống.
      Hơi nước vấn vít, tạm thời vứt bỏ những phiền não. vẫn luôn tin vào luật nhân quả, con đường do lựa chọn, chấp nhận hậu quả. tại cũng giống như vậy, là người bắt đầu tất cả, nếu như muốn gả cho người đàn ông này, cha tìm đến Quan Điềm, Quan Điềm chết, Cố Trường Dạ vì muốn tra tấn mà đối phó với Giản gia bọn họ.
      Giấc mộng của hại mọi người. Nếu có thể cho cơ hội để hối hận, nhất định tránh xa người đàn ông này, vĩnh viễn bao giờ trêu chọc đến ta. sai rồi, tất cả nguyện ý chấp nhận nhưng trai và cha vô tội, thể làm tổn thương người thân của .
      muốn cầu xin, nếu như Cố Trường Dạ thấy như vậy có lẽ càng đẩy nhanh kế hoạch của mình.
      Người giúp việc tiến đến gõ cửa, trong lòng cảm thấy kinh ngạc nhưng rất nhanh liền hiểu được, chắc đây là ý của Cố Trường Dạ. Những người giúp việc biết tắm rất lâu, nhất định đến quấy rầy .
      ta vậy mà vẫn chưa , có điều đây cũng là hiển nhiên. Tâm trạng của hôm nay nhìn qua có vẻ thoải mái, ta sao có thể bỏ qua dáng vẻ thoải mái của được, đây là giá trị lớn nhất của đối với ta.
      Giản Ngưng chậm rãi xuống, Cố Trường Dạ ngồi ở bàn ăn, sau khi nhìn thấy liền phân phó người giúp việc mang đồ ăn lên. Giản Ngưng cảm thấy ta chắc là rất thất vọng khi nhìn thấy dáng vẻ của . Chẳng lẽ ta muốn nhìn thấy ngu xuẩn như trước đây, tìm đến ra mà oán giận. tại nhớ đến mình trước kia mà chỉ muốn mắng chính mình ngu ngốc.
      lúc nào cũng ăn rất ít, cũng thèm ăn chút nào.
      Cố Trường Dạ nhìn trong bát của : " Xem ra phải đổi đầu bếp rồi, thức ăn nấu như thế nào mà khiến cho phu nhân nhà ta thể nuốt xuống."
      Giản Ngưng xiết chặt đũa, ngẩng lên nhìn đến biểu tình cười mà như cười của ta.
      Dưới tầm mắt của ta, đem cháo ăn sạch" Ăn rất ngon, tôi rất thích."
      Cố Trường Dạ liếc mắt nhìn người giúp việc đứng bên cạnh: " nghe thấy sao? Phu nhân thích ăn, còn mau lấy thêm cho phu nhân bát nữa."
      Người giúp việc nơm nớp lo sợ tiến đến đem bát trước mặt Giản Ngưng bưng đến phòng bếp.
      Ngực phập phồng ngừng, nhìn lên trần nhà: " cuối cùng muốn như thế nào?"
      " Tôi tâm đến thân thể của , hy vọng ăn nhiều chút." ta cười đến kì lạ.
      Những lời ra phía sau có thể đoán được, ăn nhiều chút, bồi dưỡng thân thể tốt mới có thể để cho ta tra tấn lâu hơn.
      thêm gì nữa, biết rằng vĩnh viễn thể cùng ta chuyện bình thường được. Thấy có phản ứng gì, ta mất thú vui, lúc này mới chuẩn bị rời .
      Cháo còn ngắc trong cổ họng, toàn thân đều cảm thấy khó chịu. vọt vào trong toilet, đem tất cả cháo nôn ra. Dường như muốn dạ dày trống rỗng. Cuộc sống như thế này, liệu đến bao giờ mới kết thúc.
      Giản Ngưng muốn ở nhà, quá mức áp lực, chịu nổi. Rời khỏi nhà lại biết đến đâu. Tất cả mọi việc làm của tựa như bị giám sát, rời khỏi cửa phải có lái xe đưa đón, sợ chạy mất sao? có khả năng chạy đâu, hơn nữa vẫn yếu đuối như trước đây, căn bản có cái dũng cảm đó.
      Lái xe đưa xung quanh nội thành, nơi đó chật chội rất khó chịu. Suy nghĩ lại vẫn là bảo lái xe đến nghĩa địa.
      Ngoại thành có khu nghĩa địa, trước kia có vị trưởng bối qua đời, theo cha đến nơi này. Nhìn thấy bia đá là tảng đá xanh, cảm thấy có lạnh lẽo, giống như ở đó toát ra oán khí vậy. Lúc đó trai luôn cười , chuyện ma quỷ thấy nhiều vậy mà vẫn sợ lại gần những ngôi mộ ấy.
      Hiên tại sao? Lá gan của lớn ra sao? còn cảm thấy sợ nữa, thậm chí có thể xuyên qua những ngôi mộ. Những ngôi mộ lộ ra tấm hình trắng đen nhưng lại hề có cảm giác sợ hãi. Có lẽ Cố Trường Dạ đúng, ta đem ra khỏi tòa lâu đài kia , giúp cho còn ngu ngốc.
      đứng trước mộ Triển Hằng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh bia mộ, cậu ta cười vui vẻ như vậy, giống như trong trí nhớ của .
      " Cậu, ở đây có tốt ?" ngồi xổm xuống, cười với tấm hình đen trắng kia như cười với người còn sống. tựa như trước đây hết những điều mình muốn trước mặt cậu ta" Cậu trước kia luôn mắng mình, mình như thế này khi ra ngoài xã hội nhất định sống nổi, nhất định làm giảm trình độ lao động của nhân dân ta... Kỳ , tại mình cũng như thế sao cậu mắng mình."
      " Cậu trước kia mình yếu đuối, ra mình mạnh mẽ hơn cậu, cậu xem mình tại...Nếu như trước kia, mình tuyệt đối tin rằng dưới hoàn cảnh như thế này mình vẫn có thể tiếp tục sống, cuộc sống nhìn thấy tương lai nhưng mình vẫn sống. Mỗi lần đứng sân thượng, mình đều rất muốn biết lúc cậu nhảy lầu suy nghĩ đến điều gì, cứ như thế mà nhảy xuống...."
      " Cha mẹ cậu sống rất tốt, sau khi cậu gặp chuyện may bọn họ liền di dân, hình như còn có thêm cậu em trai,... Nhìn thấy ảnh cậu bé qua mạng, rất giống cậu. Cậu thấy cậu ích kỷ biết bao nhiêu, ngay cả cha mẹ mình cũng cần..."
      thào rất nhiều, cuối cùng hiểu sao lại nở nụ cười, " Triển Hằng, ra mình dũng cảm hơn cậu nhiều, cậu xem mình vẫn còn sống nè." Nụ cười lên khuôn mặt nhưng hiểu sao lại có nước mắt chảy xuống.
      ngồi quá lâu, chân tê đến mất cảm giác, nhàng xoa nắn chân mình.
      đến ngôi mộ bên cạnh, trước kia vẫn cố tình lờ ngôi mộ ấy. Nhưng hôm nay, khi chuẩn bị rời lại dừng lại. lâu rồi nhìn dáng vẻ của Quan Điềm, vẫn là nụ cười sáng lạn đến thế.
      Trước kí vẫn luôn xem thường, vì sao tình bạn giữa phụ nữ lại mờ nhạt đến thế, cuối cùng cũng vì nam sinh mà tuyệt giao, còn tình bạn giữa nam sinh như vậy. vì Triển Hằng mà trách mắng Quan Điềm lâu như vậy, hay là bởi vì người phụ nữ Cố Trường Dạ là Quan Điềm mà giận ấy. Thậm chí còn trước mặt Cố Trường Dạ chết là đáng đời.
      " Thực xin lỗi." nhàng mở miệng, nên Quan Điềm như thế.
      Thực ra nên xem thường chính mình mới phải, nếu coi Quan Điềm là bạn tốt nên tin tưởng ấy, tin tưởng ấy nhất định có nỗi khổ, nên lập tức định tội cho ấy.
      Chính thể nào chấp nhận được, đứa thứ nhất mất có thể là ngoài ý muốn. Nhưng đứa thứ hai, cầu xin người đàn ông kia cho sinh con ra, ta đồng ý mới bỏ chạy, ta đuổi theo nên mới từ cầu thang ngã xuống. vì quá hận nên mới bừa như thế.
      " Thực xin lỗi." cần phải xin lỗi, do quá yếu đuối. ràng phải hận người đàn ông kia vậy mà đem mọi phẫn nỗ đổ lên người Quan Điềm.
      " Mình coi hai người là bạn bè, là bạn tốt nhất.“ Nước mắt vẫn ngừng chảy xuống, ra từ trước đến nay vẫn là kẻ có tiền đồ như vậy, " Hai người đều hơn mình, chết là chết, mình dám vì mình sợ đau."
      " Quan Điềm, mình hận cậu, thực . Mình luôn nhớ lại những ngày chúng ta ở bên nhau, nghĩ đến mình làm cái đuôi của cậu và Triển Hằng, làm đứa mãi trưởng thành trong mắt hai người."
      "Nhưng mình biết, chúng mình thể trở về những ngày tháng ấy được nữa rồi."
      Rốt cuộc trở về được nữa rồi.
      Bọn họ đều còn nữa, cuối cùng chỉ còn lại mình mình đối mặt với cuộc sống này.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10: Đó là bắt đầu cũng là kết thúc của câu chuyện.

      Edit: Mạn Châu Sa

      Chuyện xảy khi đó, Giản Ngưng khắc sâu nhất trong trí nhớ đó là trận mưa lớn hôm ấy....

      Giản Ngưng gần như cứ ngày nghỉ lại xuất trước mặt Triển Hằng và Quan Điềm, rốt cục cũng khiến bọn họ chú ý, chặn lại, dùng tất cả các phương thức bắt mở miệng. Tâm tình Giản Ngưng lại buồn bực vui, trước đến quán bar rất nhiều lần, lần nào cũng là đến nhà bạn học chơi. Sau đó bị Giản Nhất Phàm bắt gặp, đối với loại hành vi này của nghiêm khắc cảnh báo, hơn nữa cho đến những chỗ hỗn tạp như thế nữa, bắt ở nhà tuần được ra ngoài.

      Triển Hằng và Quan Điềm đối với việc bị giam ở nhà tỏ ra rất bi ai, sau khi mọi người rời hết, lại cảm thấy vui vẻ vì giữ được bí mật bé của mình.

      Bí mật chất chứa trong lòng từ rất lâu, dần dần lớn lên, khiến cho hi vọng có người để chia sẻ. Bỏ qua Triển Hằng chỉ còn tâm được với Quan Điềm, hai người chia sẻ tâm của nhau.

      Vì thế Quan Điềm biết được về người đàn ông thần bí kia, biết tại sao ta và quen nhau, vì sao lại ta, tại là vì ta mà ngẩn người.

      Giản Ngưng biết rằng khi vui sướng kể ra bí mật của mình, Quan Điềm mày nhíu lại càng ngày càng sâu. Quan Điềm rất muốn hỏi , người đàn ông kia thích hợp sao? Nụ cười mặt Giản Ngưng quá mức hạnh phúc làm cho Quan Điềm đành lòng đả kích .

      Quan Điềm vẫn luôn cho rằng, Giản Ngưng phải tìm chàng trai gia thế tốt lại đẹp trai tựa như ánh mặt trời vậy. Hai người họ đứng cạnh nhau mới phù hợp, mới giống như những nhân vật chính trong truyện cổ tích

      Giản Ngưng kéo tay Quan Điềm: " Mình đưa cậu gặp ấy, được ?"

      cũng có nhìn thấy người đàn ông kia , dù sao phải ngày nào ta cũng ở quán bar, nhưng tùy xem vận may của vậy. Quan Điềm vẫn luôn như trước kia, chỉ cần cầu bao giờ cự tuyệt.

      Vì thế bọn hẹn nhau tại quán bar, Giản Ngưng nghĩ vắt óc làm thế nào để có thể ra ngoài. tại Giản Nhất Phàm quản rất nghiêm.

      Giản Ngưng cuối cùng cũng lén ra ngoài, trong lòng biết xin phép Giản Nhất Phàm là thể, chỉ cần về trước khi ấy trở lại sao cả.

      Khi xuất ở cửa, bầu trời u ám báo hiệu sắp có cơn mưa lớn. Nhưng trong lòng việc đưa Quan Điềm gặp người trong lòng còn lớn hơn trận mưa này.

      Khi đó còn rất sớm, quán bar chỉ lác đác vài người, có người rằng tối nay buôn bán chắc tốt, trời sắp mưa to rồi. Giản Ngưng ngồi ở chỗ đó ngừng lo lắng, mưa to thế này có lẽ ấy đến.

      gọi cho Quan Điềm, người nghe điện thoại lại là Triển Hằng, Triển Hằng với Quan Điềm có việc phải ra ngoài. Giản Ngưng cúp điện thoại, nghĩ rằng Quan Điềm là giỏi, còn có thể giấu được Triển Hằng. Nếu như Triển Hằng biết bọn đến chỗ này, chắc chắn cho phép, thậm chí còn dạy dỗ bọn trận tử tế. Cậu ta nỡ mắng Quan Điềm chỉ có mình chịu trận, nghĩ tới điều này trực tiếp gắn cho Triển Hằng cái mác "Trọng sắc khinh bạn"

      ngồi ở chỗ đó chờ, người đàn ông kia vẫn chưa tới, Quan Điềm cũng chưa đến.

      Người đến quán bar ngày càng nhiều nhưng có người đợi.

      đứng dậy, đến cửa quán bar, nghĩ rằng liệu có phải Quan Điềm thấy trời mưa to quá nên đến. Nếu là như thế cũng tốt.

      Mưa quá lớn, bật ô cũng tránh khỏi bị ướt, hôm nay tột cùng là ngày bao nhiêu mà đen đủi vậy!

      giơ , chuẩn bị đến phía trước bắt taxi, mưa quá lớn, ngay cả taxi cũng thay đổi điểm đỗ. Gần quán bar có con hẻm , trong hẻm tối om, hình như là nơi để người ta vứt rác, mỗi lần nhìn thấy chỗ đó liền khiến tâm tình người ta trở nên tốt.

      đứng quá nhàm chán, vô tình nhìn thoáng qua lại nhìn thấy có người nằm trong đó. Tim nảy lên cái, thừa nhận là mình rất nhát gan, có dũng khí làm việc nghĩa. sợ đau lại sợ chết, chỉ nhìn liếc qua cái lập tức nhấc chân, chuẩn bị cách xa nơi đó.

      được đoạn, có mấy người chạy về phía này, bọn họ bật ô, biểu tình rất dữ tợn.

      " Tiểu tử họ Cố kia chạy đâu rồi?"

      " tìm thấy cậu ta."

      Khi đám người đó đến gần, tim Giản Ngưng đập nhanh hơn, dường như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, biết là sợ hãi hay là vì căng thẳng.

      "Này, em ..."

      Có người gọi , dừng bước chân, tay hiểu sao nắm chặt lấy chiếc ô.

      " Ngươi có thấy người chạy qua bên này ?"

      Mắt Giản Ngưng lóe lên, " Bên này có, hình như tôi nhìn thấy người chạy tới phía bên kia." chỉ vào con đường phía đối diện.

      Mấy người đó vừa nghe thấy, lập tức chạy đến phía bên kia.

      Giản Ngưng nuốt nước bọt, cảm giác dối thoải mái gì, thậm chí mặt còn ửng đỏ, chẳng qua là nhờ mưa che dấu. cầm ô, từng bước nữa mà nhanh chóng chạy về chỗ cũ. Bóng người kia vẫn còn nơi đó, toàn thân màu đen dường như có thể hòa làm thể với bóng đêm. Giản Ngưng sợ hãi, từ từ tiến vào trong hẻm , rất sợ, dám sâu vào, nước mắt lập tức chảy ra.

      Lo lắng, sợ hãi tràn ngập trong lòng . rất muốn bỏ chạy nhưng làm được , đơn giản bởi người kia họ "Cố"... cuối cùng cũng tiến vào, dùng toàn bộ dũng khí ngồi xổm trước thân thể kia, đầu óc tựa như trống rỗng, đưa tay chạm vào người kia, vẫn còn hơi ấm, ta vẫn chưa chết.

      Nhìn đến mặt ta, rốt cục cũng nhìn khuôn mặt của người nọ, là ấy, là ấy.

      Nước mắt liên tiếp rơi xuống, biết là vì lo lắng hay vì vui mừng. người ta có rất nhiều máu, nhìn thấy bộ dạng này của ta, hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, kéo ta đến gần thùng rác. vốn là muốn ra để vào thùng rác, nhưng đủ sức lực, đành phải kéo ta đến sau thùng rác, lấy thùng rác che chắn hai người bọn họ.

      nhát gan, chỉ có thể để ta ở đây mà lo lắng, tại nếu ra ngoài sợ hãi đám người kia còn chưa rời .

      Toàn thân kìm được run lên, lấy tay vuốt mặt ta, có thể từ mũi cảm nhận được hơi thở ấm áp, ta vẫn còn sống.

      Dấu tay lưu lại mặt ta, ngừng tự với chính mình, đây là mũi ta, đây là mắt, miệng của ta, tất cả là bộ dạng mà thích. nở nụ cười, là nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi có thể chịu được mùi hôi thối, lấn áp cả mùi máu tươi.

      Trong chốc lát có tiếng bước chân truyền đến, trong mưa còn có thể nghe như thế, người tới nhất định chỉ có .

      Tim đập nhanh hơn, đám người kia cách ngày càng gần.

      " Tìm vòng cũng thấy, cậu ta có thể chạy đâu chứ?

      "Hơn nữa còn bị thương, thể chạy nhanh được như thế..."

      Có người chậm rãi đến gần, đem thùng rác mở ra, lập tức che mũi' Thối chết mất..." Sau đó cầm cái gì trong tay đâm xuống thùng rác vài cái.

      người khác cũng làm như thế, đem thứ trong tay đâm xuống thùng rác.

      " Vừa rồi bé kia phải rồi sao! phía bên kia, nhất định phải tìm bằng được tiểu tử kia, xem cậu ta chạy kiểu gì?"

      " Cậm miệng"

      Giản Ngưng toàn thân kìm được run lẩy bẩy, chỉ thiếu chút, nếu như bỏ ta vào trong thùng rác, ta nhất định chết. Nếu như phải nhát gan chốn , tại có lẽ bị bọn họ bắt được. Cảm giác sau khi trải qua sinh tử khiến cảm thấy hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      Giọng biến mất, tiếng bước chân cũng biến mất.

      cảm giác thời gian trôi qua chậm, rất chậm, lúc này mới chui ra khỏi chỗ đó. suy nghĩ chút, có kéo ta ra. đứng trước cái hẻm , nhìn nhìn vào vị trí kia, cái thùng rác vừa vặn che lấp tầm mất nhưng mà lại gây chú ý của người khác.

      muốn gọi xe nhưng có sức lực kéo ta ra, hơn nữa mang ta ra chắc chắn gây chú ý.

      quên mất bản thân nhếch nhác như thế nào, chỉ muốn đưa ta bệnh viện. ta mặc đồ màu đen, nhìn vết máu người. Nhưng ngay người cũng dính đầy máu chứng tỏ vết thương của ta nghiêm trọng đến mức nào.

      đứng trong mưa, ngay cả ô cũng bật.

      "Giản Ngưng"

      người gọi tên nhưng do quá lo lắng, hoàn toàn nghe thấy.Quan Điềm thấy để ý đến mình, hơn nữa càng chạy càng nhanh. Quan Điềm gì, trực tiếp từ quán bar lao tới, chạy đến bên cạnh Giản Ngưng: " Cậu sao thế, mình gọi cậu mà cậu chẳng có phản ứng gì."

      Gặp được Quan Điềm, bao lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuôi, nước mắt chảy ra mãnh liệt: " Quan Điềm..."

      Quan Điềm thấy chật vật như vậy, người lại có vết máu khô, sắc mặt thay đổi lớn.

      Giản Ngưng cũng biết ấy hiểu nhầm, ngừng: " ấy bị thương, rất nghiêm trọng, mình muốn cứu ấy,..."

      cầm lấy tay Quan Điềm, siết chặt, tay còn ngừng run, miệng liên tục.

      Quan Điềm khi nghe xong lại cảm thấy yên tâm, biết rằng giờ sợ hãi, lo lắng nên làm cho bình tĩnh hơn chút. Quan Điềm lập tức chạy đến giữa đường, vẫy tay bắt xe, xe vừa dừng lại, lái xe và Quan Điềm chuyện với nhau lát sau đó lái xe vẫn rời . Quan Điềm lại bắt xe khác, lái xe cuối cùng cũng đồng ý chở bọn họ.

      kéo Quan Điềm đến con hẻm , di động phía sau đồng thời vang lên.

      để ý, điện thoại kêu liên tục, lúc này mới nhận điện thoại. Giản Nhất Phàm mắng xối xả, mưa lớn thế này mà chạy ra ngoài. hỏi ở chỗ nào, muốn tự mình đến đón .

      Giản Ngưng thiếu chút nữa hết cho Giản Nhất Phàm, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, trai nhất định báo cảnh sát.

      Giản Nhất Phàm lệnh cho lập tức trở về, nếu đừng có nghĩ ra khỏi cửa.


      Giản Ngưng cúp điện thoại, cùng Quan Điềm đưa Cố Trường Dạ ra khỏi con hẻm , đỡ lên xe. bắt đầu do dự, lớn như vậy rồi, việc qua đêm ở ngoài chưa bao giờ làm, thành thói quen ngoan, tại danh học sinh ngoan đều bị làm hỏng mất rồi.

      " Mình đưa ta đến bệnh viện, cậu nhanh về nhà ." Quan Điềm thấy quần áo ướt đẫm, sợ bị cảm mạo. Thân thể Giản Ngưng xưa nay đều tốt.

      Giản Ngưng vẫn cảm thấy do dự.

      Quan Điềm đành hết mực khuyên bảo, bên kia lái xe ngừng giục.

      Giản Ngưng lập tức lấy tiền trong ví, đưa hết cho Quan Điềm" Cậu phải chăm sóc ấy tốt, đây là người con trai mình ."

      Quan Điềm gật đầu.

      Đó là thời điểm bắt đầu nhưng đối với Giản Ngưng mà , đó cũng là thời điểm chấm dứt mọi chuyện. Ngày đó sau khi về nhà, Giản Ngưng bị trừng phạt, trai nhìn thấy vết máu người Giản Ngưng ngừng lo lắng. là do bị máu của người khác dính vào liền bị trai mắng trận. Cha luôn ưu ái lại bắt quỳ trước ảnh mẹ, suy nghĩ kĩ xem mình làm sai điều gì.

      Khi quỳ mặt đất cũng cảm thấy khó chịu, cho rằng đó là thử thách cần phải trải qua trong tình . Tất cả đều đáng giá.

      bị giam ở nhà, được phép ra khỏi cửa. Mỗi ngày Thiên quan giả đều trông coi rất cẩn thận, chỉ cần xuất trước cửa lớn liền cùng như hình với bóng.

      rất lo lắng, biết ấy có sao , Quan Điềm lại thấy xuất .

      Cho đến khi Triển Hằng đến tìm , cho biết cậu ấy nhiều ngày liên lạc được với Quan Điềm. Giản Ngưng lúc này bắt đầu sợ hãi, nghĩ rằng Quan Điềm ràng có thể chủ động liên lạc với Triển Hẳng nhưng ấy gọi, có lẽ là có gì bất tiện. nghĩ rằng lẽ nào Quan Điềm chăm sóc Cố Trường Dạ, muốn cho Triển Hẳng biết. Tuy rằng lòng độ lượng của phụ nữ lớn nhưng ai chắc rằng đàn ông như thế?

      với Triển Hằng, Quan Điềm chắc là làm thêm, muốn mua quà sinh nhật cho Triển Hằng, vì muốn tạo bất ngờ nên mới . với Triển Hằng được cho Quan Điềm biết là tiết lộ bí mật của Quan Điềm với cậu ta.

      Triển Hằng tin lí do của , thậm chí mặt còn lên vẻ hạnh phúc.

      cho rằng Quan Điềm rất nhanh liên hệ với Triển Hằng, chỉ cần và Quan Điềm giữ liên lạc có chuyện gì xảy ra.

      ngờ rằng Quan Điềm vẫn lạc với mình, lại nhận được tin Triển Hằng tự sát... Ngay cả muốn nhìn thấy Quan Điềm là sau khi biết tin Triển Hẳng qua đời mới có thể.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :