1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40.2

      Editor: NHÂN MÃ


      Đôi tay ngừng được run rẩy, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được thanh trong lồng ngực Tả Hồngđang đánh trống. Quyên Tử tựa vào bên kiatường, cứ nhìn như vậy, hề mộtlời.

      biết qua bao lâu, Tả Hồng mới đem tờgiấy trong tay gấp lại, cẩn thận đặt vào trong túiáo, nghiêng đầu sang chỗ khác tới:

      giết con của chúng ta, phải ? Tôimuốn chính miệng cho tôi biết, phải hay ?”

      Quyên Tử lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầulên chút lùi bước:

      “Đúng, bởi vì tôi muốn có liên quan đếnanh chút gì nữa, tôi chán ghét , chánghét luôn theo tôi quản đông quản tây, tôi chán ghét mẹ tới tìm tôi gây phiền toái, tôichán ghét luôn quấn lấy tôi đòi kết hôn, tôi chán ghét khiến tôi có con, tôi chán ghét....”( Đọc đoạn này mà đau lòng cho cả và chị quá TT)

      “Ba....”

      Tả Hồng giơ tay lên tát , cắt đứt lời cuồngloạn liên tiếp “Tôi chán ghét ” của Quyên Tử.

      cái tát này minh chứng cho việc Tả Hồng giận đến cực hạn, chút lưu tình, gần như mặt Quyên Tử lập tức sưng lên, khóe miệng có chút máu rỉ ra, Quyên Tử giơ tay lên xoa xoa, quay đầu lại nhìn thẳng Tả Hồng, vẫn vung tay lên “ba ba”, dù sao cũng là hai bàn tay, đánhkhông nương tay chút nào.

      Tả Hồng tức giận điên cuồng mất cả lý trí, tay lần nữa nâng lên, sau khi hạ xuống, lại thấyQuyên Tử vẫn ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm, trốn tránh, sợ hãi, trong mắtkhông hề có tia áy náy khổ sở nào

      Tả Hồng chán nản, thả tay xuống, chợt hiểu,đây chính là kiểu người tim phổi, người phụ nữ máu lạnh, còn vọng tưởng mình làm tan chảy người phụ nữ lạnh lùng này, nhưng tâm của sớm biến thành khối sắt đá, ngàn năm vạn năm cũng thể tan chảy, thể thay đổi.

      có thể nhẫn tâm bóp chết con mình, còncó chuyện gì ấy làm được, cho đếnnay đều là ngớ ngẩn, tự mình lãng phíbản thân cho , còn oán trách ai ? Có oán cũng oán có tiền đồ, oán biết nhận thức.

      Tả Hồng nhìn cực kỳ lâu, tức giận trong mắttừ từ tan biến, thay vào đó là ánh mắt mang màu tro bụi, mệt mỏi lạnh lẽo :

      «Được rồi ! Như mong muốn, tôi cũng tiếp tục quấy rầy , từ hôm nay trở , tôi xuất trước mặt , chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi. "

      Xoay người kéo cửa ra, hơi ngừng chút,nghiến rắng nghiến lợi :

      «Đời này chuyện ngu xuẩn hối hận nhất tôi làm, chính là quen biết , , hi vọng đời này chúng ta bao giờ gặp lại.

      Cach, thanh sập cửa truyền đến, khiến Quyên Tử giật mình, sức nặng toàn thân giườngnhư thể chống đỡ nổi, dựa vào váchtường chậm rãi trượt xuống, xụi lơ ngồi dưới đất, đầu vùi ở giữa hai chân, tay tự giácđặt bụng, rốt cuộc xong hết mọi chuyện rồi, sảng khoái !

      Đứa bé này, Quyên Tử cũng nghĩ đến là bỏ, nhưng khi nằm bàn phẫu thuậtlạnh lẽo, mới cảm thấy, trong bụng có sinh mạng tổn tạ, cùng có mối liên hệ huyết mạch chặt chẽ.

      Nếu như đem nó chia lìa khỏi thân thể mình, đơn giản như vậy mà còn là đau, đau đếnthấu xương, khiến lòng vốn luôn cứng rắn như đá, trong nháy mắt cũng phải mềm mại, thể bỏ đứa bé, thể bỏ đứa bé được

      Quyên Tử bỏ chạy từ bàn mổ, còn chưa kịpngẫm nghĩ về sau nên làm cái gì, Tả Hồng đãxông vào.

      Quyên Tử cũng muốn giải thích cho những thứ này, nếu định tôi cho như vậy, cũng để ý mà cãi lại, cũng có kiêungạo của mình, nhưng lời cuối cùng của ,khiến cho vô cùng chật vật, hối hận quenbiết , cảm thấy là chuyện ngu xuẩn nhất đời .

      Quyên Tử phát ra là cũng bị thuoeng, còn lâu mới có được sức mạnh do chính mình tượng ra, nhưng mà, như vậy cũngtốt, đỡ phải ầm ĩ cả ngày dứt, đỡ khiếnanh phải kẹt giữa và mẹ , phải làmngười hai mặt.

      Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ từ lúc mới bắt đầu trò chơi, như vậy chuyện kết thúc cũng là chuyện dĩ nhiên, chỉ là kéo dài quá lâu,hai người cũng kiệt sức, tội gì phải như vậy ?

      Tả Hồng mạch về thành phố B, cao tốc nhiều lần thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, tinh thần hoảng hốt, nội tâm đau đớn,người phụ nữ này ác độc, áo đến mức có thể giết đứa bé của bọn họ, ngày ngày đềunhớ mong đợi chờ đứa bé.

      THậm chí mỗi lần dạo qua những cửa hàng bán quần áo, có đứa bé thay đồ đềunhìn mấy làn, nhân viên phục vụ ở đó đều dùngmột loại ánh mắt kỳ quái nhìn , nhưng anhkhông nhing, trong mắt tràn đầy đều là hìnhảnh của đứa bé, nghĩ đến đứa bé nho nằm trong xe nôi, có lúc khóc oa oa hoặc là cườikhanh khách, làm thế nào để dỗ con.

      có bao nhiêu mong đợi đối với đứa bé này, bây giờ có bấy nhiêu oán hận với người phụnữ Quyên Tử kia, nhưng….

      Tả Hồng giơ tay lên đập vào tay lái, hồi còi xe chói tai vang lên, thế nhưng lúc nãy lạinương tay, nhìn ngẩng cao cổ đối chọi gaygắt với , thế nhưng đánh được, Tả Hồng mày là đồ hèn nhát ! Mày là thằng đànông có tiền đồ, chính vào giờ phút này,mày vẫn quyến luyến người phụ nữ kia, ta giết đứa bé của bọn họ, Tả Hồng cảm thấy mìnhquả có thuốc nào cứu được rồi.

      Điện thoại di động vang lên, Tả Hồng nghe máy :
      «Vân Đan đâu ? Cậu tìm được người chưa ? "

      thanh của Mạc Vân Phong từ trong điệnthoại truyền tới, Tả Hồng khẽ cắn răng:

      «các người đừng mẹ nó tới làm phiền tôi, ta là người nào ? Từ nay về sau cùng tôi cóchút quan hệ nào. "

      xong, trực tiếp cắt đứt, vứt máy qua mộtbên, Mạc Vân Phong hiểu nhìn điện thoại chút, thằng nhóc này lại nổi điên làm gì ?


      "Các ngươi chớ mẹ tới phiền ta, nàng là người nào? Từ nay về sau cùng ta hề có chút quan hệ rồi."

      xong, trực tiếp cắt đứt, tắt máy, vứt qua mộtbên, Mạc Vân 琒 giải thích được nhìnmột chút điện thoại, tiểu tử này lại nổi điên làm gì?

      Chỉ trong thời gian mấy ngày, người bên cạnhTả Hồng liền phát Tả Hồng thay đổi, biếnvề dáng vẻ lúc trước, hoặc là càng ngày càng quá phận, tin tình cảm tràn đầy mặt báo, khiến người ta hoa cả mắt.

      Trước thời điểm chưa cùng Mạc gia từ hôn, Tả Hồng cũng chơi, nhưng vẫn còn có chút thu liễm, khiến cho mọi chuyện gậy độngtĩnh lớn như thế này, sau khi cùng Quyên Tửyêu đương trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng ồn ào chút nào, vì thế mấy người saulưng thay uất ức, ai ngờ, chỉ trong thời gianvài ngày, biến thành như vậy.

      Hồ Quân đẩy đẩy Diệp Trì bên cạnh:

      «Này! Cậu Hồng tử có phải bị cái gì kíchthích hay , người em, nhìn cậu ta thếnào cũng có chút thích hợp?"

      Diệp Trì nhíu mày, liếc nhìn Tả hồng ngồi ghết sô pha đối diện, trong ngực ôm hai tuổi trẻ trung, hôn nhau mãnh liệt phóng đãng, chút cũng bận tâm mấy ngườibọn nhìn.

      Trong lòng Diệp Trì , nếu để cho bình dấm chua nhà biết, chính dù khôngdính chút thịt sống nào cũng rước lấy thânnáo loạn rồi, chỉ là Quyên Tử đâu? Chẳng lẽ lần này hai người thực chia tay.

      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.1

      Editor: NHÂN MÃ


      Trước khi gặp gỡ Triệu Hành, Quyên Tử thể cảm thán, duyên phận này có lúc quá kỳ diệu, thời điểm người cố ý muốn có được, lại luôn bỏ qua, khi gió nước chảy qua rồi, nó lại ở bên cạnh người.

      Quyên Tử rời khỏi cơ quan nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ dựa vào sườn xe mà đứng, cao lớn nhã nhặn, đứng ở nơi đó cách tự nhiên trở thành phong cảnh đẹp mắt, chỉ là phong cảnh này sớm bỏ lỡ, hơn nữa, cho đến bây giờ cũng có ý định quay đầu lại.

      QUyên Tử tới, Triệu Hành ấp áp :

      " Cùng nhau ăn cơm được chứ ? "

      Quyên Tử chau mày :

      «Nếu nhue Triệu tổng là mời khách đây là vinh hạnh của tôi. "

      Triệu Hành cười, mở cửa xe, Quyên Tử ngồi vào, khí trong xe rất ấm, kéo khăn và áo lông vũ, cởi ra ôm vào trong ngực.

      Triệu Hành nghiêng đầu nhìn cái :

      " Em có biết , trong nháy mắt lúc đó, tôi thiếu chút nữa cho là thời gian quay trở lại rồi, thời điểm mười năm trước em tìm nhà trọ của tôi, còn nhớ ? Em cũng mặc chiếc áo nhung đỏ như vậy. "

      Quyên Tử liền giật mình, , lúc đó nhớ , chỉ nhớ lúc ấy tâm tình khẩn cấp đến ngu đần, chi tiết cụ thể sớm quên, nghĩ đến ta vẫn còn nhớ như vậy.
      «Thế nào lại qua bên này công tác ? nhớ lần trước ở hội nghị của tạp chí Thương Mại, em chính là phóng viên của tạp chí này, em nơi khác làm phải quá nhanh chóng rồi. "

      Quyên Tử muốn chuyện của mình, cười , đổi chủ đề :

      « đợi tôi ở chỗ này lâu rồi sao ? "

      Nhìn thấy đèn đỏ trước mắt, Triệu Hành dừng xem nghiêng đầu nhìn , nửa nửa giả :

      «Nếu như em hy vọng tôi trả lời, tôi có thể ổn định gia đình ở chỗ này. "

      Quyên Tử chưa bao giờ biết, người ôn tồn lễ độ như Triệu Hành, cũng có thời điểm khí thế bức người như vậy, Quyên Tử nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu sang nhìn ngoài cửa sổ, có bé mười mấy tuổi len lỏi trong dòng xe cộ bán báo, Quyên Tử quay cửa kính xe mua tờ báo.

      Chẳng qua Quyên Tử cảm thấy người đàn ông trong hình có chút chói mắt, hiển nhiên là góc độ chụp ảnh có chút mơ hồ, nhưng chỉ cần liếc mắt cái Quyên Tử liền nhận ra người đàn ông trong hình chính là Tả Hồng, phía sau Tả Hồng chính là chiếc Land Rover, còn từng ở bên trong….

      Nhưng bây giờ lại ôm hông khác đứng ở trước xe, thấy vẻ mặt, nhưng thân thể kia….

      Quyên Tử pằng tiếng gấp tờ báo lại, Triệu Hành dĩ nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng biết có nên là có nên vui mừng hay , bên này xem như là báo chí có tin muộn, ở thành phố B tin trăng hoa của Tả Hồng càng ngày càng nóng rồi.

      Vừa mới bắt đầu Triệu Hàng còn mừng rỡ, bởi vì chuyện này nghĩa là Quyên Tử và Tả Hồng thực chia tay, có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi , đến gần co, hơn nữa thượng đế coi như cũng công bằng đối với , để cho gặp ở đây, nhưng bây giờ, thấy phản ứng của , đột nhiên Triệu Hành cảm thấy có lẽ mình quá lạc quan rồi.

      Cho dù hai người này tách ra, người đàn ông kia đối với Quyên Tử vẫn có lực ảnh hưởng như cũ, điều này cái gì, Triệu Hành rất ràng, chỉ là và Quyên Tử đều như nhau, đều muốn nhìn thẳng vào này thôi.

      Triệu Hành đưa đến nơi rất đặc biệt, so với phòng ăn, Quyên Tử cảm thấy càng giống như khu biệt thự tư nhân, trong khu nhà kính trồng hoa rất ấm áp, ngồi ở chỗ đều có thể nhìn thấy những đóa hoa rực rỡ ở bên ngoài, ở nơi mùa đông giá lạnh như thế này nơi đây khiến cho người ta có cảm giác như mùa xuân đến rồi.
      " Rất đẹp "

      Cảm giác này khiến Quyên Tử khỏi than thở, Triệu Hành cười :

      «Nếu em thích tôi yên tâm rồi, cho tới bây giờ, những gì em ghét, đều là suy đoán sai lầm, chuyện này khiến tinh thần của tôi rất sa sút, em hình như đều giống những khác phải. "

      Quyên Tử cười hì hì tiếng :

      «Ý của là tôi bình thường ? "

      Triệu Hành lắc đầu bật cười :


      Quyên Tử hì hì tiếng cười:

      "Ý của ngươi là ta bình thường?"

      Triệu hành lắc đầu bật cười:

      «Em biết tôi có ý này, ý của tôi là em luôn giống những người khác, bất luận là tính cách hay tư tưởng, chẳng lẽ em biết sức quyến rũ của mình sao ? Dù mười năm tước, em là bé trẻ trung, vẫn giống như ánh mặt trời mùa hè rực rỡ, chỉ cần có em ở đây, những người khác chỉ đều rất ảm đạm.

      Quyên Tử chống cằm, buồn cười nhìn :

      «Chưa bao giờ nghĩ cũng có thể văn nghệ như thế, đến mức thiếu chút nữa hôm nay tôi nghĩ mình cùng ăn cơm với vị thi nhân đại rồi….. "

      Triệu Hành dựa vào trước cửa xe ngẩng đầu nhìn lên chút, cười như cười mở miệng :

      «Thế nao, mời tôi lên uống ly trà ? "

      Quyên Tử cúi đầu, nhìn đồng hồ chút :

      " Đêm hôm khuya khoắt, nam quả nữ, hay là thôi ! Dù sao cũng là nhân vật của công chúng, bị truyền thông đụng đến có ảnh hưởng được tốt. "

      «Em biết tôi quan tâm những thứ này. "

      Triệu Hành chợt nghiêng người đến gần Quyên Tử, giọng :

      «Quyên Tử, chúng ta đều phải là đứa trẻ mười tuổi, tôi nghĩ tôi cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, tôi thích em, từ mười năm về trước đến bây giờ cũng hề thay đổi, nếu như em đồng ý, có thể hay thử tìm về cảm giác mười năm trước của e đối với tôi, cho chúng ta cơ hội, có lẽ, em phát , có số việc bỏ lỡ, vẫn có thể làm lại, có được hay ? "
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.2

      Editor: NHÂN MÃ



      Ánh mắt Triệu Hành khẽ động, dưới ánh đèn đường trở nên sâu kín, vô cùng chân thành, bên mặt chìm vào trong bóng đêm, nhưng vẫn rất tuấn nhã phi nhàm. Trong nháy mắt ấy, Quyên Tử như rơi vào trong mất hồn, Triệu Hành nhanh chóng trở nên vui sướng, ghé đầu vào hôn lên trán :

      “Đồng ý với tôi, hãy suy nghĩ kỹ…”

      Nhìn ánh đèn xe rời khỏi chung cư, Quyên Tử khỏi cảm thấy xấu hổ, vừa lúc nãy dao động, Quyên Tử phát , kể từ khi mang thai, trái tim của thay đổi rồi, càng đổi càng mềm yếu, mềm yếu đến mức đối với người nào cũng cứng rắn nổi.

      Xoay người nhìn thấy bóng chiếc xe dừng lại, khỏi nhíu mày, có những chuyện muốn tránh cũng tránh thoát khỏi.

      Mạc Quan Vinh ở trong xe nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đối với cố cháu cố chấp và kiên cường này, ông xem như hoàn toàn lĩnh giáo, thương người chịu của ăn xin. thể phủ nhận, ông rất thưởng thức cốt khí(cốt cách và tính khí) của cháu này, con bé và Quan quá giống nhau, cũng vô cùng kiên cường, bao giờ muốn cứu vãn chuyện gì, dù phải chịu thiệt thòi.

      Chỉ là, Mạc Quan Vinh biết chia tay Tả Hồng, rời đến thành phố này trong lòng cũng hài lòng cho lắm, ông cũng hy vọng Vân Đan và Tả Hồng dây dưa thêm nữa. Chuyện Vân Kha trước kia, cũng là ngại vì hôn ước đời trước, nếu như nghiêm túc ông cảm thấy Tả Hồng phải là xứng đáng. Chia tay cũng đúng, đỡ phải phiền toái thêm.

      Thời điểm Triệu Hành thấy Mạc Quan Vinh, có chút ngoài ý muốn, lúc ấy ông liền hỏi Mạc Vân Phong ngồi bên cạnh.

      “thằng nhóc này là ai?”

      Hiển nhiên chỉ bằng câu hỏi này, Mạc Vân Phong cũng hiểu suy nghĩ của cha mình. Ông cụ nhìn Triệu Hành này rất vừa mắt, cũng phải, so với Tả Hồng, Triệu Hành có dáng vẻ ôn nhã mà phong độ, đúng ra hai người nay vẻ bên ngoài phân biệt được cao thấp, nhưng Tả Hồng kia dù sao cũng có lịch sử tốt, cho nên, ông cụ vừa thấy mặt Triệu Hành thấy thuận mắt, cũng là lẽ phải mà thôi.

      Mạc Vân Phong qua tình huống của Triệu Hành cho ông cụ nghe, Mạc Quan Vinh gật đầu cái:

      “Thằng nhóc này được đấy”

      Mạc Vân Phong có chút dở khóc dở cười, đây là vấn đề của Vân Đan, Mạc Vân Phong cảm ông cụ nhà có chút quan tâm hơi quá, nhưng mà loại quan tâm này cũng có thể lý giải, dù sao trong mắt cha mình ông vẫn thiếu Vân Đan hơn hai mươi năm tình cảm, nhưng Vân Đan….

      Mạc Vân Phong lắc đầu cái, Vân Đan cũng phải Vân Kha, có thể mặc ông cụ nhà mình chuyên quyền độc đoán định đoạt mọi chuyện.

      Tuy phiền chết được, nhưng lần này Quyên Tử cũng coi như rất có lễ phép, mời Mạc Quan Vinh và Mạc Vân Phong lên tầng, ai biết vừa lên tầng, ông cụ bắt đầu chút ngại ngùng chê đông chê tay, lát chê phòng khách quá , lát lại ánh sáng đủ, lát lại ghế salon đủ mềm, lát lại trong phòng trang trí đủ tinh xảo……..

      Quyên Tử trợn mắt cái, đối với người nhà họ Mạc ba năm qua thỉnh thoảng chạm mặt, giống như có chút tập mãi thành thói quen rồi, ít nhất Quyên Tử cảm thấy mình nên kính lão, ông lão này dù sao cũng giống lão bà nhà Tả Hồng chút cũng thể lý, ông cụ đều là xuất phát từ ý tốt.

      Dù đối với bản thân Quyên Tử quan tâm đến người nhà họ Mạc, nhưng với ông cụ Mạc hẳn là ghét lắm, bê hai cốc trà lên đặt ở bàn.

      Mạc Quan Vinh nhíu mày lên tiếng:

      “cháu làm công việc ở bên này cũng được, nhưng chỗ này sao có thể để cho người ở, Mạc, ngày mai đổi cho Vân Đan phòng tốt hơn.”

      Quyên Tử còn cách nào đành phải :

      “ngài biết cháu thể làm theo ý ngài, cho nên cần phải mất công như vậy, nơi này rất tốt, tôi thích.”

      Mạc Quan Vinh nhing thẳng vào mắt Quyên Tử lúc lâu, ông thở dài:

      “Mười ngày sau là ngày giỗ của cha mẹ cháu, ta hy vọng cháu có thể cùng chúng ta, tự mình đến thăm mộ thắp hương cha mẹ, cũng để cho bọn họ an nghỉ mà nhắm mắt.”

      Mạc Quan Vinh xong liền , để lại cho Quyên Tử bàn đầy ảnh.

      Quyên Tử mở ra, nhìn từng bức ảnh, ảnh nhà ba người, mẹ xinh đẹp dịu dàng, cha tuấn đẹp trai, còn có bé mặc váy bồng màu hồng nhạt, tóc cài chiếc nơ hồng hình con bướm, phong cảnh trong bức ảnh gần như là giống nơi Mạc Quan Vinh dẫn thăm trước đây.

      xích đu, trong vườn hoa, bãi cỏ, sân phơi, phòng khách, cầu thang… khắp nơi đều là bóng dáng , cười đùa vui vẻ như vậy.

      Quyên Tử đóng quyển album ảnh lại, có thể loáng thoáng cảm nhận được quen thuộc, loại cảm giác này có chút quỷ dị đến đáng sợ, nghiêm túc mà , cha mẹ cũng đâu có lỗi gì, bọn họ cũng chỉ là tìm đứa bé bị bắt cóc mà thôi.

      Đối với chuyện ghét nhà họ Mạc, mới bắt đầu đều vì thái độ của mẹ Tả Hồng với , sau đó là bởi vì thủ đoạn của nhà họ Mạc đối phó với , còn có chuyện của cha .

      Quyên Tử cảm thấy người hiểu biết cũng báo ân, nếu như , trước kia vẫn cho rằng tình cảm của cha mẹ là chuyện dĩ nhiên, về sau dù biết mình là đứa bé được nhận vể nuôi, trong lòng Quyên Tử vẫn cảm động.

      Cũng phải là chuyện sớm chiều, mà là chuyện dài, trong thời gian hơn hai mươi năm, bọn họ thủy chung nuôi , xem như đứa con ruột, đây thực là phần tình cảm quý giá sâu nặng, phải dùng đời này để báo đáp ân tình, nhưng…

      Quyên Tử giơ tay lên sờ bụng mình, về sau còn có con của , có thể cảm nhận được ràng, tình cảm của người làm mẹ vô cùng mãnh liệt, thử nghĩ nếu như đứa bé của nàng sau này ra đời lại bị người khác bắt cóc, từ đó tung tích, hai mươi năm sau tìm được đứa bé ấy, mà đứa bé ấy cũng nhận mình, có lẽ thực nổi điên.

      Nghĩ đến đây, cầm điện thoại gọi điện cho Mạc Vân Phong:

      “mười ngày sau, tôi

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42

      Editor: NHÂN MÃ


      Chủ nhật qua , buổi chiều ngày thứ sáu Quyên Tử trở về thành phố B, cũng hề đặt chân về căn nhà bé của mình, mà là về nhà cha mẹ . biết xuất phát từ tâm trạng nào, nhưng Quyên Tử muốn trở về nơi ấy, chút cũng muốn nghĩ đến.

      Lưu Bội Chân đem nồi canh vào trong đĩa đưa cho Quyên Tử, để mang canh trong nồi giữ nhiệt lên, cởi tạp dề ra treo lên, ra khỏi phòng bếp thấy hai người uống canh, cha ngụm, con ngụm, len lén ăn.

      Thấy mẹ vào, Quyên Tử và cha gần như bỏ ngay đĩa xuống, Lưu Bội Chân lắc đầu, ngồi xuống :

      «Được rồi, ăn tiếp , lần nào cũng như vậy, đây là món mẹ mới làm xong, hai cha con cũng nhanh ăn »

      Quyên Tử và cha liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha:

      «Mẹ, điều này chứng tỏ mẹ làm món ăn rất ngon a!"

      Lưu Bội Chân dùng chiếc đũa gõ trán :

      «Con mau ăn ! con xem sao lại gầy thế này, mẹ con đó, con vẫn nên tìm công việc ở bên này, cũng đừng ở bên ngoài nữa, cả ngày ăn uống toàn đồ có dinh dưỡng, ở lại nhà, mẹ bồi bổ chăm sóc tốt cho con”


      Trần Quốc Hoa chậm rãi gắp miếng sườn đặt vào bát Quyên Tử, kể từ sau khi xuất viện, hành động của ông có hơi chậm chạp, chuyện cũng có hơi lại, nhưng khôi phục như vậy cũng coi như là rất tốt rồi. Quyên Tử cười nhìn cha, ăn miếng sườn trong bát, Trần Quốc Hoa lộ ra nụ cười ấm áp.

      Buổi tối chờ chồng ngủ, Lưu Bội Chân vào phòng Quyên Tử, mặc dù trong phòng có ấm, nhưng vẫn còn hơi lạnh lẽo, Quyên Tử vén chăn lên, Lưu Bội Chân nằm xuống, Quyên Tử nhích lại gần nhào vào trong ngực bà.

      Trong lòng Lưu Bội Chân trở nên rất mềm mại:


      «Lớn thế này rồi mà vẫn còn làm nũng trong ngực mẹ, Tả Hồng mà biết chuyện này cười con cho mà xem."

      Ánh mắt Quyên Tử tối sầm lại, chuyện của và Tả Hồng, Quyên Tử cảm thấy vẫn là nên cho cha mẹ, dù sao cũng biế cha mẹ rất thích Tả Hồng.

      Quyên Tử ôm eo mẹ, mơ hồ đáp lại hai tiếng lảng sang chuyện khác, Lưu Bội Chân thở dài :

      «Mẹ biết tính con mạnh mẽ, nhưng phụ nữ quá mạnh mẽ, cũng phải là chuyện gì tốt, tục ngữ sai, kẻ mạnh gặp chuyện lớn, vẫn là ôn nhu tốt hơn, có lẽ lùi bước mọi chuyện đều vui vẻ rồi, cha mẹ cũng già rồi, thể sống cùng con cả đời, về sau, mọi việc con phải nhàng mềm dẻo, đàn ông a, chính là phải dụ dỗ!"

      Lưu Bội Chân rất hiểu tính tình con mình, trước đây ngày nào cũng cùng Tả Hồng, vậy mà bây giờ nửa tháng cũng thấy xuất , trong lòng bà liền có suy nghĩ, hai đứa này chắc chắn là gây gổ giận dỗi rồi.


      phải bà bênh vực con mình, nhưng bà hiểu tính cách con bé này, có chết cũng phải mạnh mẽ, dù trong lòng con bé vô cùng nhạy cảm, nhung lại thích cậy mạnh, chuyện lại khó nghe, có lúc tính bướng bỉnh nổi lên, dù ai cái gì cũng để ngoài tai, cả người nổi đầy gai nhím.

      Lưu Bội Chân nhìn Tả Hồng nhiều ngày, cảm thấy cả thiên hạ cũng tìm được ai thích hợp với Quyên Tử bằng Tả Hồng, dù Quyên Tử có nhiều điều xuôi tai, nhưng Tả Hồng đều cười híp mắt lắng nghe, đàn ông nếu phải tâm , có thể dễ dàng nhận ra, chỉ cần nhìn ánh mắt của người đó biết.

      Chỉ cần lúc nào có Quyên Tử, ánh mắt Tả Hồng luôn đuổi theo , bên trong là thâm tình chấp nhất, tất cả những điều này Lưu Bội Chân đều có thể nhìn thấy được. Lưu Bội Chân biết, nếu Quyên Tử theo Tả Hồng, đời này tất nhiên hạnh phúc, và chỉ sợ tính xấu của Quyên Tử, khi đụng phải, bỏ qua cơ hội.

      Người đàn ông nào cũng có ôn hòa nhã nhặn, nóng bỏng và cả lạnh lùng,nếu thất vọng, con bé Quyên Tử này hối hận cũng muộn mất.

      Nhưng Lưu Bội Chân cũng chỉ có thể khuyên như vậy, chuyện tình cảm này, bọn họ là cha mẹ, cũng chỉ có thể đứng bên, dù sao đó cũng là duyên phận.

      «Mẹ, lần này con quay lại, là bởi vì…. Là bởi vì…."

      Quyên Tử phát , mình biết phải tiếp làm sao. Ngược lại, Lưu Bội chân lại tiếp lời :

      «Là bởi vì ngày kia là ngày giỗ bên nhà họ Mạc có phải ? Mấy ngày trước cậu ba nhà họ Mạc có tới đây lần, cũng qua với chúng ta rồi, tính ra , cha mẹ con mất còn biết con ở đâu ? mẹ và cha con sớm nghĩ thông suốt, con dù tới đâu nữa, để ý gọi chúng ta tiếng cha mẹ, có sinh hay sinh cũng có quan hệ gì, nhiều người thương con như vậy, mẹ và cha con vui mừng còn kịp, con đó, mặt có vẻ tùy tiện, nhưng trong lòng suy nghĩ rất khổ sở, nhưng chuyện này vốn là chuyện phải làm, mẹ và cha con có việc gì."

      Quyên Tử cảm động, ôm cánh tay mẹ cọ cọ:

      «Mẹ, mẹ biết ? Mẹ vĩ đại, nếu là con con thể làm được như vậy»

      Lưu Bội Chân cười tiếng:

      «con ấy, tính tình vừa mạnh mẽ vừa cứng đầu, có câu : có nhu mới có thể khắc cương»Chương 42.2

      Editor: NHÂN MÃ


      Quyên Tử nhìn ảnh chân dung bia mộ, có mấy phần hoảng hốt, trước kia là vì biết, chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng bây giờ mọi chuyện ràng, phảng phất sâu trong trí nhớ có những hình ảnh mơ hồ thỉnh thoảng thoáng quá, nhưng nhớ được.

      “Quan , em dâu, rốt cuộc ta tìm thấy Vân Đan rồi, con bé rất tốt, rất xinh đẹp, rất ưu tú, các em dưới suối vàng có biết cũng nên yên tâm…..”

      xong, người lớn tuổi như ông cũng phải nghẹn ngào….. Nơi nghĩa trang nghiêm túc, trống trải khác thường, thanh mạc Quan Vinh quanh quẩn xung quang, khiến Quyên tử cũng thương cảm vô cùng.

      Từ sau khi mang thai, trở nên dễ bị xúc động hơn, trời bắt đầu có tuyết rơi, từng bông từng bông tuyết rơi đầy mặt đất, nhanh chóng hóa thành bùn, cuối cùng có ngày. tất cẩ mọi người hóa thành bùn đất, cho nên có số việc nếu cứ kiên trì cố chấp, quả cần thiết.

      Từ nghĩa trang ra ngoài, Mạc Quan Vinh :

      “Vân Đan, về thăm nhà chút

      Trong lời có ý hỏi, nhưng giọng lại mang tính chất ra lệnh, Quyên Tử cảm thấy, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của Mạc Quan Vinh, cái gì trong miệng của ông đều trở thành quân lệnh, mà cấp dưới trực tiếp của ông, chính là những người bên cạnh này.

      Hôm nay là lần đầu tiên Quyên Tử nhìn thấy toàn bộ thành viên nhà họ Mạc, ba người , ba chị dâu, chỉ có Vân Kha là người đơn, đột nhiên Quyên Tử cảm thấy, may mà và Tả Hồng chia tay, nếu hôm nay ấy đứng ở đây, cả , cả Vân Kha, có chút lúng túng.

      Hôm nay Quyên Tử muốn đối đầu với Mạc Quan Vinh, bởi vì so với đại thủ trưởng bình thường hôm nay trông ông càng giống trưởng bối đau lòng.

      ** trưởng bối: bậc cha chú, bậc

      Quyên Tử ngồi trong xe Mạc Vân Giới, vợ Mạc Vân Giới ra khỏi nghĩa trang tự trước, Quyên Tử phát , con trai thứ ba nhà họ Mạc cùng vợ có chút kỳ quái, bình thản lạnh lùng giống như người xa lại, cùng là vợ chồng, về mặt pháp luật ràng buộc sống cùng nhau, cuộc sống nam nữ cả đời như vậy, rất châm chọc.

      Mạc Vân Giới nghiêng đầu quan sát lúc lâu, có vẻ gầy , mặc chiếc áo lông màu trắng, khuôn mặt nhắn, có hơi tái nhợt, trang điểm, mặt sạch , nhìn qua có vẻ trẻ trung hơn tuổi của rất nhiều, nhưng vẫn là mỹ nhân như cũ. mất hồn nhìn ngoài của sổ, biết suy nghĩ cái gì.

      Mạc Vân Giới nhịn được, mở miệng :

      cả là người như vậy, chuyện dễ nghe, ra trong lòng hề nghĩ như vậy, này, em nên trở về làm việc lại bên này , ở thành phố bên cạnh cũng có người chăm sóc, như vậy ổn chút nào.”

      Quyên Tử quay đầu lại, nhìn chằm chằm lâu, Mạc Vân Giới đối xử với rất tốt, chính xác mà , bốn em nhà họ Mạc đối với cũng rất tốt, sau khi biết là Vân Đan, ngay lập tức đối xử với giống như người thân vậy.

      Mạc gia rất chú trọng đến máu mủ tình thân, cho dù chỉ mới tiếp xúc qua mấy lần ngắn ngủi, Quyên Tử cũng hiểu điều này rồi, mặc dù Mạc Vân Phong rất lạnh lùng, nhưng những hành động ân cần đó, cũng có thể cảm thấy được.

      ra đối với công việc ở thành phố bên kia, cũng hoàn toàn bởi vì lời của Mạc Vân Phong, tạp chí Thương Mại tuy tốt, nhưng khi làm việc bên trong Quyên Tử mới biết, giống như trong tưởng tượng của , là có thể tiếp cận được tin tức nhanh nhất, phần lớn thời gian là hạn định, có liên quan đến chính trị, luôn bó buộc.

      Cho nên đây cũng là mặt suy nghĩ của , so sánh Mạc Vân Giới đối với rất tốt. trước kia Quyên tử còn rất ghét , nhưng bây giờ phát , người đàn ông này ra rất đáng , mặc dù nhận Mạc gia, nhưng cũng có nghĩa là chịu quản lý của nhà họ Mạc, còn muốn làm Quyên Tử, chứ phải là Vân Đan.

      “Em rất khỏe, lúc có mọi người em cũng sống vô cùng tốt, nhưng mà em vẫn phải cám ơn , ba”

      ba……..”

      Mạc Vân Giới khỏi cảm thấy khổ sở, đúng a! ba của , giữa bọn họ có máu mủ tình thân, cả đời này cũng thể vứt bỏ.

      Mạc Vân Giới giơ tay lên sờ đỉnh đầu của :

      “vậy cũng chớ để chúng ta lo lắng, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, nếu ba nhất quyết mang em trở lại.”

      Quyên Tử nhịn được, cười hì hì.

      Vân Kha ghé đầu nhìn phía trước chút, quay người lại hỏi:

      cả, Quyên tử và Tả Hồng xảy ra chuyện gì à?”

      Mạc vân Phòng quay tay lái lại:

      “lần này và cha cũng hề nhúng tay vào, là tự chúng nó chia tay, như vậy cũng phải rất tốt sao?”

      Vân Kha lắc đầu cái: “em cảm thấy chuyện này đơn giản như vậy, nếu Tả hồng có thể buông tha cho Quyên tử, sao còn phải dây dưa kéo dài đến tận hôm nay? Có những người, dù muốn tách ra cũng thể, nhất định thể”

      Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn em , giọng :

      “Vân Kha, tìm bạn trai đương rồi kết hôn .”

      Đôi mắt Vân Kha ảm đạm, cúi đầu, , kết hôn, bỏ lỡ lần đó, đời này cũng thể nữa rồi……

      Quyên Tử cũng phải là lần đầu tiên đến đại viện của cán bộ cao cấp, bởi vì cha mẹ chồng Thời Tiêu cũng ở nơi này, cũng tới mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà họ Mạc, đại khái cũng khác nhiều lắm, giống như biệt thự .

      Vừa đúng dịp, vừa xuống xe liền gặp được Tả Hồng và mẹ đón chủ nhiệm Tả vừa xuất viện về, tất nhiên là phải chào hỏi, dù sao hai nhà cũng có giao thiệp, mặc dù từ hôn, những cũng thể trở mặt

      Tả Hồng vẫn nhịn được quét mắt đứng nhìn Quyên Tử bên cạnh, áo lông màu trắng bao bọc cả người, đứng bên cạnh Mạc Vân Giới cao lớn, trở nên nhắn yếu đuối, mặt mày lạnh nhạt như cũ nhưng có chút tái nhợt.

      Tả Hồng nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt, hàm hồ chào hỏi, liền cùng mẹ đỡ cha vào cửa chính nhà mình.

      Vừa vào cửa, mẹ Tả vội níu lại hỏi:

      “Tại sao con bé đó lại ở chỗ này? Lại còn cùng với người nhà họ Mạc, hôm nay lại là ngày giỗ của Mạc Quan , đúng, nó nên ở đây, sao nó lại ở đây? Con xem, tại sao lại thế?”

      Tả Hồng đỡ cha ngồi ghế salon, cầm chìa khóa xe đến bên cửa chính với mẹ mình:

      tại sao cả, bởi vì ấy là đứa bé nhà họ Mạc tìm thấy, là Mạc Vân Đan, con của chú hai”

      xong, đợi mẹ mình phản ứng lại, mở cửa ra:

      Sắc mặt bà Tả biến thành màu xám trắng khó coi, trong nháy mắt toàn thân như trút hết sức lực, chán nản ngồi ghế sôpha:

      "Làm sao có thể. . . . . . Điều này sao có thể. . . . . ."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43.1

      Editor: NHÂN MÃ


      Tả Hồng ngửa cổ uống hết rượu trong chén, bên cạnh nhanh chóng rót đầy rượu vào, cái gì gọi là phụ nữ, như vậy mới gọi là phụ nữ, biết thưởng thức tình thú, tập trung tinh thần lấy lòng đàn ông, dịu dàng mềm mại tựa vào trong ngực, như vậy mới gọi là hưởng thụ.

      Tả Hồng duỗi cánh tay, nắm hông bên cạnh hôn cái, liền nở nụ cười ha ha, Diệp Trì ngồi đối diện bọn họ nhíu chặt chân mày, Phong Cẩm Thành cũng cảm thấy Tả Hồng như vậy có phần hơi quá rồi, nghĩ lại máy ngày hôm nay các gặp nhau chỗ, Tả Hồng đều dẫn theo những lạ mặt tới đây, đây là người thứ mấy rồi, bọn cũng đếm hết nữa, Tả Hồng như vậy quả quá khác thường.

      ngồi bên cạnh Tả Hồng rất nhanh trí, vừa nhìn thấy ánh mắt mấy người đàn ông này cũng biết là ganh tỵ với mình, lấy cớ toilet tránh ra ngoài.


      Trái hồng nữ nhân bên cạnh rất cơ trí, vừa nhìn mấy cái này nam nhân ánh mắt, cũng biết mình ganh tỵ, tìm toilet lấy cớ né ra ngoài.

      kia vừa ra ngoài, Hồ Quân mở miệng đầu tiên:

      “Hồng tử, cậu đừng có cả ngày vô dụng như vậy được , cậu như vậy là định lừa gạt mấy đây? Còn tự lựa mình sao? Định biến mình thành Tây Môn Khánh sao, ra bản thân kẻ si tinh, xem cậu như ngày hôm nay, mình lại càng nhìn thấy cậu có chút hình dạng của Tả Hồng chút nào, nhìn cậu như bây giờ, lúc nào cũng mang theo mặt nạ giả tạo như vậy, mình cảm thấy mệt mỏi thay cho cậu.”

      Phong Cẩm Thành lấy ly rượu tay Tả Hồng xuống:
      "Đươc rồi, hôm nay cậu uống ít thôi, mình nghe Quyên Tử chính là cháu của nhà họ Mạc tìm về, ngày hôm qua giỗ chú hai nhà họ Mạc ấy cũng , đây là xảy ra chuyện gì?”

      Tả Hồng nghĩ đến ngày hôm qua, lại cướp lại li rượu uống cạn, cứ như vậy cũng tốt, đối với hay kia cũng cảm thấy quan trọng, Tả Hồng cảm thấy, trong lòng còn chút kích động nào nữa, rốt cuộc cũng thoát khỏi chiếc kẹo cao su là mình đây.

      cần nghĩ cũng biết cuộc sống sau này của kia, khẳng định thuận buồm xuôi gió vô cùng, xinh đẹp, lại có năng lực, tại lại có bối cảnh của nhà họ Mạc, ấy sống tốt hơn, ấy cần gì quan tâm đến , ban đầu còn hi vọng đứa bé giữ lại bên , nhưng lòng của ấy có giới hạn rồi, căn bản cũng phải là hoa nuôi trong nhà kính.

      Những thứ này đều ràng, nhưng là mẹ có suy nghĩ, giới thiệu biết bao nhiêu cho , , đến tên cũng nhớ nổi huống gì mặt mũi, nghĩ thoải mãi, nghĩ tự nhiên đều có thể chuyện cười đùa, Hồ Quân rất đúng, như vậy những chính là lừa gạt mình còn là lừa gạt cả người khác….

      Cửa phòng bị đẩy ra, quản lý nhà hàng tới:

      “Xin lỗi quấy rầy, Tả thiếu, bạn của ngài và vì khách có tranh chấp, ngài xem….”

      Tả Hồng nghiêng đầu nhìn ta:

      “Việc như vậy, cũng phải để tôi ra mặt giải quyết hay sao?”

      Hồ Quân vung tay lên:
      “cậu xem đó mà làm, vội vã chạy tới báo cái gì, tự mình giải quyết

      Quản lý nhà hàng thầm lau mồ hôi lạnh, có chút lắp bắp :

      , phải, cái đó……. Người cùng tranh chấp với bạn Tả thiếu là Trần tiểu thư……”

      Trong lòng vị quản lý , hôm nay là ngày xui xẻo của mình, người nào mà biết mấy vị này, người nào cũng thể đắc tội, trước kia khi bọn họ đến đây ăn xơm, rất ít khi mang theo phụ nữ, sau này lại mang đến, tất cả đều là vợ hoặc là bạn , cho nên người quản lý cũng khá quen thuộc đối với Quyên Tử.

      Đó chính là người Tả thiếu đặt cả trái tim lên, mỗi lần tới cũng đều là dụ dỗ, cưng chiều, ăn cũng vô cùng khép nép, cản thận, bọn họ ở bên nhìn cũng cảm thấy ly kỳ, động lòng người. Tả thiếu mỗi lần như vậy đều rất vui vẻ , tập trung tinh thần hầu hạ vị nãi nãi kia, mọi người đều thấy nhưng cũng thể trách rồi, mọi người ở chỗ này đều thầm buôn chuyện, Trần tiểu thư này chính là vợ của Tả thiếu rồi.

      Ai biết chuyện xảy ra nhanh như vậy, hai người liền chia tay, hôm nay còn dẫn theo bạn mới tới đây, đúng là oan gia ngõ hẹp, vị Trần tiểu thư kia hôm nay cũng tới, người đàn ông bên cạnh lại là vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Worle.

      Quản lý nhà hàng để ý sắp xếp hai gian phòng cách xa nhau, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, đứng ở bên quan sát, thấy mắt nhảy nhảy lên, quả nhiên đảo mắt thấy bạn Tả thiếu và Trần tiểu thư đụng phải nhau, chuyện xảy ra cũng phải là chuyện lớn gì.

      Hành lang bên trong toilet, hai người ra vào, thời điểm lướt qua nhau, túi của hai người đụng phải nhau, nhưng bạn Tả thiếu lại chút cũng buông tha. Quản lý đành phải nhờ Tả Hồng giúp đỡ, dù sao ta đắc tội ai cũng tốt.

      "Trần tiểu thư?"

      Tả Hồng sửng sốt lúc lâu, mới suy nghĩ ra, Trần tiểu thư chính là Quyên Tử, đứng lên kéo cửa ra ngoài. Diệp Trì và mấy người kia cũng tỉnh ra, vội vàng theo ra ngoài, hai người này trước kia đều là hai ba ngày lại nháo trận, bây giờ tình hình Tả Hồng như thế này, biết còn muốn ồn ào thành dạng gì đây.

      Tầng 2

      Quản lý nhà hàng để khách ở hành lang nhìn thấy chuyện cãi nhau này, vì vậy mở ra phòng đơn, để hai người vào bên trong giải quyết.

      Quyên Tử nhìn trước mặt, khỏi buồn cười, ngờ, chỉ là ăn bữa cơm cũng có thể gặp cực phẩm như vậy, hôm nay cùng với Triệu Hành tới đây, định ăn cơm xong hai người trực tiếp trở về thành phố bên cạnh.

      đến Triệu Hành, Quyên Tử cảm giác quả có điểm suy đoán được, từ sau lần trước thổ lộ qua lần, cũng hề đề cập đến chữ, giống như bạn bè gặp nhau, ăn cơm chuyện tâm tình, chung đụng vui vẻ, cùng với , rất thoải mái, có chút áp lực nào, nếu thoải mái, Quyên Tử cũng có cách nào cự tuyệt.

      Có lúc Quyên Tử cảm thấy, mình ra là người ti tiện ích kỷ, ràng bây giờ là lợi dụng Triệu Hành, lợi dụng Triệu Hành để quên Tả Hồng.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :