1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35

      Tạm thời nhà họ Mạc quyết định côngkhai việc tìm được Vân Đan, vì tính đến địa vị tại của Mạc Quan Vinh, dễ gây ra nhữngphiền toái cần thiết. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thái độ của Quyên Tử.

      Nhà họ Mạc đều thể ngờ, Quyên Tử lại kiên quyết chống lại chuyện này như vậy, dù có báo cáo kiểm tra ADN, cha mẹ Trần cung nóichuyện rất ràng, nhưng nhóc này vẫn hoàntoàn để ý đến, hơn nữa còn xem nhà họ Mạc như tại họa nguy hiểm

      chỉ trả lại toàn bộ phí phẫu thuật, tiềnthuốc men của Trần Quốc Hoa, mà sắc mặt đốivới người nhà họ Mạc cũng tốt, tóm lại, nhóc này quyết tâm xem Mạc gia như ngườixa lạ, muốn dính líu bất cứ điều gì, đồdùng mang đến cũng cần, cố chấp thể khuyên bảo.

      Mạc Quan Vinh đối với cháu mới tìm thấy này có tình cảm rất phức tạp, đây làhi vọng của cha và vợ chồng Quan , cộng thêm chuyện hơn hai mươi năm con bé sống trongmột gia đình như vậy, phải trả qua cuộc sốngkhó khăn, nhưng con bé vẫn nổi bột xuất chúng.

      Mạc Quan Vinh có phần tình cảm áy náy sâu nặng với Quyên Tử, tình cảm này khiến cho người luôn cứng rắn như Mạc Quan Vinh cũngthấy mềm lòng, ông muốn ép buộc con bé, ông cảm thấy, đứa này mặc dù cố chấp,nhưng rốt cuộc đó cũng đều là huyết thống nhàhọ Mạc, chỉ cần con bé thông suốt, hiêu ra tất cả, con bé cam tâm tình nguyện trở vềnhận tổ tông.

      Dĩ nhiên là Mạc Quan Vinh đánh giá thấp sựcố chấp của Quyên Tử, cộng thêm việc chảymãu não của Trần Quốc Hoa, khiến cho quan hệhai bên tạm thời dậm chân tại chỗ, Quyên Tử chính là sống chết cũng nhận Mạc gia, dù nhà họ có hô phong hoán vũ như thế nào cũngkhông liên quan, cũng vì vậy dù Quyên Tử và Mạc gia dằn vặt nhau lợi hại như vậy, người khác cũng biết gì, ngay cả Tả Hồng cũng biết.

      Nhưng Tả Hồng lại cảm giác được, gần đâyQuyên Tử nhà có chuyện gì đó lo lắng phiền não, giống như là có tâm , nhưng mà, giải quyết được cũng hỏi, bởi vì biết tính , muốn nóithì dù người khác cạy miệng ra cũng khôngđược gì.

      Chỉ là, trong lòng Tả Hồng cũng có tâm bí mật, điều này Quyên Tử hề biết. Có lẽ tạinhiều việc xảy ra, đầu tiên là bị tòa soạn éptừ chức, tiếp đến chuyện tìm việc làm gặp phảitrắc trở, cùng với chuyện cha Trần bị chảy máunão khiến người luôn luôn thông minh nhưQuyên Tử, cũng đánh mất khéo bình thường, bỏ qua tình trạng khác thường của cơthể mình.

      Tả Hồng lại thấy rất ràng, Quyên Tử nhà gần đây dễ dàng mể mỏi, buổi tối ngủ ngon, còn chuyện thao thức như trước, luôn ngủ đủ, lại còn thèm ăn chua, bìnhthường bao giờ quả dương mai, nhưng bây giờ có thể ăn cả nửa cân lúc.

      Trọng điểm là, «bạn tốt " cỉa muộn hai mươi ngày rồi, nhóc hồ đồ, đến bây giờ cũngkhông để ý. Tính cẩn thận lại Tả Hồng cảm thấy hình như là lần đó ở xe, tuy là ngoài ýmuốn, nhưng lại khiến Tả Hồng mừng như điên.

      có cảm giác rốt cuộc thời vận của mình đãthay đổi rồi, tất cả mọi chuyện đều uổngcông, có đứa bé, có mẹ đứa bé, Tả Hồng cảmthấy cuộc sống của mình còn cần gì nữa,loại hạnh phúc thỏa mãn này, khiến Tả Hồng mỗi ngày đều cảm thấy như mây.

      suy nghĩ Quyên Tử sau khi biết chuyện nàysẽ như thế nào, là vui mừng giống như , hay là còn lo lắng, Tả Hồng nghĩ đến những chuyệnnày, trong lòng vui mừng kìm được. Đặt nồi tôm chưa cay bên, cất vào trong hộp đồăn, rửa sạch nồi, cất , nhìn những món ăn mình làm xong, cảm thấy rất hài lòng.
      .
      Cha vợ phải ăn canh chim bồ câu, cha mẹ vợđều thích rau cải, còn có Quyên Tử nhà gầnđây lại thích tôm chua cay và canh hải sản nấucay.

      Trần Quốc Hoa khôi phục rất tốt, mặc dù có chút chướng ngại ngôn ngữ, nhưng mà những di chứng khác cũng rất ít, chủ nhiệm Thẩm ,đây là trạng thái tốt nhất rồi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.

      Mười ngày đầu tiên, Quyên Tử cũng ở trongbệnh viện chăm sóc ông cả ngày lẫn đên, sau đó tình hình Trần Quốc Hoa ổn định lại, mới mời y tá chăm sóc đặc biệt, Lưu Bội Trăn liền thúc giục làm, dù sao ở đây cũng có việc gì, công việc cũng thể làm trễ nải.

      Quyên Tử cũng thể rời khỏi vị trí công tác quá lâu, hội nghị kinh tế khai mạc vàocuối tuần này, Quyên Tử cần phải chuẩn bị côngtác, cũng phải thu thập tài liệu, hơn nữa lần này là cơ hội mà Quyên Tử hy vọng lâu nên nhanh chóng trả phép để làm.

      Cung may Tả Hồng rất rảnh rỗi, mọi chuyện ởbệnh viện đều lo hết, buổi tối sau khi tanviệc Quyên Tử cũng đến bệnh viện. Có lúc Quyên Tử cảm thấy may mắn, bên cạnh có người đàn ông như Tả Hồng, lúc mệt mỏi đều ở bên cạnh cho dựa vào, cảm giác là rất tốt

      Tả Hồng tay nhác hộp cơm lên, tay cầm chìa khóa xe, vừa đến dướng tầng nhìn thấy có xe nhà lái vào chung cư.

      Bà Tả từ xa nhìn thấy con trai rồi, xách theohộp cơm, mặt nở nụ cười ngu ngốc, bà Tả tức giận vô cùng.

      Đối với Quyên Tử kia, mặc dù muốn là bất mãn, nhưng mà bà cam lòng,con nhóc kia dám sai bảo Tiểu Hồng con trai bà với thái độ như vậy, nấu cơm, làm việc nhà là việc của đàn ông sao, lúc ở nhà Tiểu Hồng cái cũng thèm đụng tay, ở chung với connhóc này, cùng biến thành con người có chút tiền đồ nào như vậy.

      Hơn nữa, đừng tưởng bà thấy, những vếtthương người, mặt Tiểu Hồng, con nhóc kia đúng là đồ đàn bà chanh chua, cũng hiểu nổi, Tiểu Hồng cứ như là trúng bùa vậy, mắc bẫy ta.

      ra bà Tả còn có suy nghĩ, có lẽ là vì cảm thấy mới mẻ, năm rưỡi nữa phai nhạt, đến lúc đó đem chuyện hôn cùng Vân Kha tổ chức luôn, con nhóc kia tạo ra được sóng gió gì. Nhưng nghĩ đến, Mạcgia lại chủ động cầu từ hôn, khiến tronglòng bà Tả suy nghĩ, bao nhiêu công lừa dối, thành công dã tràng rồi.

      Bà Tả ghé đầu nhìn cái chung cư cũ ký này, ghét bỏ lắc đầu, Tả Hồng mở cửa xe ngồi xuống :

      «mẹ đến làm gì thế? "

      Bà Tả liến nhìn cái :

      «Mẹ tới thăm con trai mẹ được sao… ! Con xem bao lâu rồi con về nhà, chắccũng quên mất mẹ con trong như thế nào rồihả?"

      Tả Hồng cười, đưa tay ôm lấy mẹ mình, hài hước :

      " Đây chẳng giống lời của mẹ con chút nào "

      Bà Tả nhăn mũi, đẩy ra :
      " người con có mùi gì vậy ? "

      Tả Hồng sợ hết hồn, kéo áo người ra ngửimột cái :

      " Mùi gì ? lúc ra, con cố ý đổi áo rồi,Quyên Tử giờ cũng ngửi được chút mùi dầu. "

      Bà Tả sợ hãi, nhìn con trai chằm chằm :

      «Con nhóc kia mang thai ? "

      Tả Hồng cười :

      “Mẹ, người càng ngày càng lợi hại”

      «Ít cợt nhà, mẹ hỏi con có phải hay ? "

      Tả Hồng gật đầu cái :

      " vâng, nhưng Quyên Tử biết, chẳng qualà con đoán, sai biệt lắm, mẹ, người sắp thành bà nội rồi, mẹ vui ạ ? "

      " Hồ đồ ! "

      Bà Tả có cảm giác đầu mình cũng sắp loạn,chẳng trách Mạc gia đòi từ hôn, thằng nhóc nàythật là, dựa vào con nhóc kia, nghĩ rằng có đứa bé là vào được của nhà họ Tả sao, vọng tưởng.

      Sắc mặt Tả Hồng trầm xuống :

      " Mẹ, con rất ràng với mẹ rồi, đời nàycon chỉ có mình Quyên Tử, con ấy, thể ấy, mẹ đừng cản con. "

      Bà Tả tức giận :

      « vớ vẩn, co là nam tử hán đại trượng phu, tình gì hứ, cả ngày năng hàm hồ, cũng ngại mất mặt, đàn ông phải đặt nghiệp làm trọng, đàn bà chỉ như gấm thêm hoa gì đó, thể coi như , hơn nữa nó cũng phải người đứng đắn…. "

      «Mẹ……. "

      thanh Tả Hồng mang theo ý cảnh cáo :

      “con hy vọng từ trong miệng mẹ ra từ mắng chửi Quyên Tử, con nó rồi, conyêu ấy, đời nay cũng chỉ có thể cưới ấy, con cần biết mẹ có đồng ý hay ,con đều muốn cưới ấy, nhận con cảm ơn, nhận con vẫn cùng Quyên Tử sống qua ngày”

      xong, đẩy cửa xe, quay đầu lại thẳng.


      Sắc mặt tức giận của bà Tả cũng thay đổi,tại sao mình lại sinh ra đứa con oan gia như vậy,nếu bà dễ dàng đồng ý cho ta, là chuyệntuyệt đối thành.

      Lúc Quyên Tử đến bệnh viện là hơn sáu giờ, lúc đến của phòng bệnh nhìn thấy Tả Hồng và mẹ mình ngồi chuyện….

      Quyên Tử biết, mẹ thích Tả Hồng, vô cùngthích , Tả Hồng cũng rất biết nịnh nọt, vừagặp trái câu gọi mẹ, phải câu gọi cha, còn gọi rất thân mật, Quyên Tử nghe xong còn phải đỏ mặt hộ , Tả Hồng này khiến chocô vô tri vô giác động lòng.

      Lúc gọi lần đầu tiên, khiến cho mẹ sợ hết hồn, trước kia vẫn cho rằng con mìnhcòn chưa có bạn trai, đột nhiên xuất nhưvậy, lại còn trực tiếp gọi mẹ, Lưu Bội Trăn cảm thấy có chút thích ứng được, nhưng vàingày trôi qua, Lưu Bội Trăn cảm thấy tiếng gọimẹ này, với bà chút cũng thua thiệt.

      chàng rể như vậy đâu mà tìm được chứ, lớn lên đẹp trai, tính khí lại tốt, công việc cũngrất danh giá, còn có thể nấu cơm phục vụ, con bé Quyên Tử nhà bà sao có thể tìm được ngườichồng tốt như vậy, còn phải là kiếp trướcluyện được phúc khí ư, Quyên Tử nhà bà sai bảo người ta cứ như chuyện đương nhiên vậy.

      Có lúc, Lưu Bội Trăn cũng khó hiểu, người đàn ông như Tả Hồng đâu chẳng tìm được vợ, tạisao lại coi trọng con tính tình bướng bỉnhnhà bà. Vì vậy, bà liền thầm khuyên nhủQuyên Tử, nên sớm tính chuyện nghiêm túc,kẻo để lâu người ta chạy mất.

      Quyên Tử bĩu môi, trong lòng biết thừa đâychính là mưu của Tả Hồng, nghĩ là cửa cha mẹ để thúc giục , đừng tưởng côkhông phát ra được.

      Tả Hồng chăm chú nghe cha mẹ vợ tươnglai kể chuyện về Quyên Tử lúc còn bé, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Quyên Tử đứngcạnh cửa, vội vàng đứng lên, qua nhậnlấy túi sách trong tay , khỏi nhíu mày:
      phải em để laptop ở cơ quan à, sao lại cầm về, nặng lắm.”

      Quyên Tử liếc cái, tức giận :

      cho rằng em còn là học sinh tiểu học sao, những đồ này chẳng lẽ em xách nổi?”

      Lưu Bội Trăng lườm cái:

      “Tiểu Hồng còn phải là vì lo cho con sao?”

      Quyên Tử vội giơ tay:

      “Tốt!Tốt! Là con biết phân biệt, thậtkhông biết ai mới là con của mẹ nữa…”

      vừa lẩm bẩm vừa vào nhà vệ sinh rửa tay:

      “Cha hôm nay thế nào ạ?”


      "Tốt! Tốt! Là ta biết phân biệt, thậtkhông biết ai mới là nhà các ngươi khuê nữ. . . . . ."

      Lẩm bẩm vào nhà cầu rửa tay:
      “Tốt lắm, con yên tâm , ông ấy vừa ngủ rồi,mẹ này, chúng ta cũng nên sớm xuất viện thôi, ở mãi nơi này, tốn biêt bao nhiêu là tiền!”

      Tả Hồng nhanh nhẹn :

      “Mẹ yên tâm ! Dùng bảo hiểm y tế tốn bao nhiêu tiền đâu ạ.”

      Tả Hồng như vậy mới khiến Lưu Bội Trăn thở phào nhõm.

      Đợi Quyên Tử ăn cơm xong, Lưu Bội Trăn dặndò Quyên Tử chút rồi vội vàng bắt haingười về.


      hay lam ban oi, cu tuong toi nay moi co, vua len thay ban dang chuong moi, vui qua !
      cam on ban, co len nhe ! mong chuong moi, uoc gi moi ngay 1 chuong that thich, hihi

      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------

      hay lam ban oi, cu tuong toi nay moi co, vua len thay ban dang chuong moi, vui qua !
      cam on ban, co len nhe ! mong chuong moi, uoc gi moi ngay 1 chuong that thich, hihiLúc Quyên Tử đến bệnh viện hơn sáu giờ,mới đến cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Tả Hồngcũng ngồi ở đó, chuyện với mẹ . . . . . .

      Quyên Tử biết, mẹ thích Tả Hồng, vô cùng thích, tên Tả Hồng này lúc nào cũng bày ra bộ mặt vô cùng tốt, vừa gặp mặt liền trái câu mẹ phải câu cha , gọi đến là thân mật,Quyên Tử nghe, cũng đỏ mặt thay , Tả Hồng như thế làm cho cảm thấy động lòng.

      Lần đầu tiên gọi như vậy, khiến cha mẹ sợ hết hồn, trước kia họ vẫn cho rằng con có bạn trai, đột nhiên bây giờ lại xuất người, vừa mới gặp trực tiếp gọi làmẹ, Lưu Bội Trăn cảm thấy thíchứng được, nhưng mấy ngày trôi qua, Lưu Bội Trăn cảm thấy tiếng gọi mẹ này khiến bà rất thỏa mãn.

      Con rể tốt như vậy có thể đâu tìm được, lớn lên đẹp trai tuấn, tính tình lại tốt, công việccũng vẻ vang, còn có thể nấu cơm, chăm sócngười khác, con bé Quyên Tử nhà bà kia, có thể tìm được người chồng tốt như vậy, phảilà phúc khí tu luyện từ kiếp trước ư, Quyên Tử sai bảo người ta cứ như chuyện đương nhiên vậy.

      Có lúc, Lưu Bội Trăn cũng buồn bực, con bé cứ đòi như vậy mà làm sao lại coi trọngđứa con xấu xa của bà như thế chứ. Vì vậy, bắt buộc vô ích nên bà thầm khuyên QuyênTử, nhanh chóng lo liệu mọi việc, tránh để chongười đàn ông tốt chạy mất.

      Quyên Tử bĩu môi, trong lòng biết mưu nàynhất định là do Tả Hồng, muốn lấy lòng cha mẹ , cho là nhìn ra được sao.

      Tả Hồng say sưa nghe cha mẹ vợ tương laikể chuyện Quyên Tử khi còn bé, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Quyên Tử đứng cạnh cửa,nhanh chóng đứng lên, qua nhận lấy túi xách trong tay , khỏi hơi nhíu mày:

      " phải cho em đem laptop đến chỗ làm sao, tại sao lại cầm về, nặng như vậy!"

      Quyên Tử liếc mắt cái, tức giận:

      " nghĩ tôi là học sinh tiểu học sao, có như vậy mà cũng cầm được à."

      Lưu Bội Trăn lườm cái:

      "Tiểu Hồng phải là vì lo cho sức khỏecủa con à!"

      Quyên Tử vội giơ tay:

      "Được! Được! Là con biết suy xét, thậtkhông biết ai mới là con của cha mẹ. . . . . ."

      Lẩm bẩm vào nhà vệ sinh rửa tay:

      "Cha hôm nay cha cảm thấy thế nào?"

      "Tốt lắm, con cứ yên tâm , mới vừa ngủ rồi,cha này, chúng ta nên xuất viện sớm , ở đây tổng cộng tốn hết bao nhiêu tiền hả?"

      Tả Hồng săn sóc trợn mắt mò ( dối):

      "Cha yên tâm ! Có bảo hiểm y tế, mấtnhiêu tiền "

      Lưu Bội Trăn thở phào nhõm.

      Chờ Quyên Tử cùng ăn cơm, sau đó chuyện lúc, Lưu Bội Trăn vội vàng giục hai người về.
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36


      Lúc Quyên Tử và Tả Hồng ra bệnh viện thìbên ngoài trời mưa, thời tiết tháng mười, có chút lạnh lẽo xông vào người. Tả Hồng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Quyên Tử.

      “Em ở đây chờ , lái xe tới đây.”

      đợi Quyên Tử kịp phản ứng chạy vào trong mưa, Quyên Tử khỏi có chút ngẩnngười, biết vì sao, gần đây rất dễ xúc động, trước đây bao giờ để ý nhữngchuyện như vậy, thế nhưng bây giờ chỉ mộtvấn đề nho thôi cũng khiến cho xúc động, mà những vấn đề kia đều liên quan đến TảHồng.

      Quyên Tử cảm thấy trái tim từ từ thay đổi, vừa bắt đầu chỉ là giọt nước , nhưngtừng chút từng chút tích tụ qua năm tháng, giọt nước biến thàng dòng sông, ngay bản thân cũng trầm luôn trong dòng sông đó, rất kỳ diệu, cũng rất thoải mái.
      Tiếng còi ô tô làm thức tỉnh tinh thần, Quyên Tử lên xe, chiếc xe trượt ra bên ngoài.

      Mưa to hơn, hạt mưa rơi xuống cửa kính xe tạothành dòng sông , quanh co chảy xuống, Quyên tử nghiêng đầu nhìn có chút mất hồn.

      Trong lúc chờ đèn đỏ, Tả Hồng đưa tay qua sờ trán :

      “Sao vậy? Cơ thể em thoải mái à?”

      Giọng ràng có chút khẩn trương cũng cóchút hứng phấn, Quyên Tử kéo tay xuống:

      có gì.:

      Im lặng lúc lâu, đột nhiên :

      “Tả Hồng, cảm ơn :

      Tả Hồng sửng sốt:

      “Cảm ơn cái gì?”

      Quyên Tử cũng biết cảm ơn cái gì, chỉ làlời cứ tự nhiên bật thốt lên, nghĩ kỹ cũng biết nữa, đành nhíu mày, bình tĩnh :

      “Tóm lại là cảm ơn .”

      Tả Hồng quan sát lúc lâu, nở nụ cười trầm thấp:

      nhóc xấu tính.”

      Sau đó đưa tay chạm vào gương mặt .

      “Đèn xanh rồi.”

      Quyên Tử liếc cái nhắc nhở, người này giống như càng ngày càng thích táy máy chântay, trước đây dù hai người thân mật cũng rất ít như vậy, Quyên Tử cảm thấy tại Tả Hồngđối xử với giống như chăm sóc đứa trẻ vậy.

      Cái kiểu bất luận như thế nào cũng đều cưng chiều buông tay, luôn cùng với hànhđộng cơ thể, sờ tay hoặc mặt của , hoặc là âu yếm cụng trán hay đỉnh đầu , chứa bất kỳ dục vọng bào, khiến cho Quyên Tử cảm giác bất thường.

      thể là ghét, chỉ là có chút kỳ cục, nếu như kiểu cách mà Quyên Tử thừa nhận từ đáy lòng có chút thích thú, dù sao làphụ nữ có ai là muốn được che chởcẩn thận như vậy chứ.

      Tả Hồng cầm chìa khóa mở cửa, bật đèn, ngọn đèn trước cửa nhuộm màu ánh sángmàu vàng nâu nhạt, khiến cho cái đêm mưa lạnhnày trở nên ấm áp hơn.

      Quyên Tử khẽ thở dài hơi, Tả Hồng lại nắmchặt mặt nâng lên:

      “Thế nào? Quyên nhi, nếu như em có chỗ nàokhông thoải mái, nhất định phải cho , cho phép chịu đựng, lại càng cho phép em thừa dịp có ở đây mà uốngthuốc lung tung.”

      Quyên Tử ngẩng đầu nhìn , khỏi cườikhẽ tiếng, bỏ túi xách trong tay xuống, giơtay lên kéo cổ lại gần hơn:

      rất giống mẹ em, phiền chết người.”

      Môi ngăn lại lời dài dòng của Tả Hồng, ở bên ngoài miệng gặm nuốt đôi môi dầy của ,cảm giác được hơi thở của người đàn ông này vì bị đè nén mà trở nên hỗn loạn, Quyên Tử khôngkhỏi cười khanh khách lên, cánh tay trượtxuống, linh hoạt rút vạt áo sơ mi của ra, đivào, dọc theo bên hông của từng chúttừng chút làm loạn….

      Tả Hồng khẽ nguyền rủa tiếng, cánh taydùng sức, xoay người lại đem chống đỡ ởmột bên vách tường trước của, hôn kịch liệt, nồng đạm có cách nào ngăn cản, xâm nhập, dây dưa…..

      Tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, tiếng thở dài, cùng với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, càng ngày càng dồn dập.

      Chiếc váy bó của Quyên Tử bị đẩy đến bên hông, tất chân cũng rơi sàn nhà, mấy nút áo sơ mi trước mặt hầu như bị xe rách ra, lộ raviền áo ngực màu hồng đỏ, lộ ra cảnh đẹp mấthồn trước ngực.

      Kể từ sau khi mang thai, vó dáng Quyên Tửcàng tốt hơn, hơn nữa trước kia bộ ngực của côcũng rất….. Tả Hồng chìm đắm trongdục vọng trước mắt, súy chút nữa thể tựkiềm chế được, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩyQuyên Tử ra.

      Quyên Tử đắm chìm trong bể tình, độtnhiên bị đẩy ra, sợ hết hồn, mở to đôi mắt ra nghi hoặc nhìn , trong đáy mắt còn có kích tình chưa tan .

      Quyên Tử tin rằng Tả Hồng khôn còn muốn , còn bằng bảo tin rằng trái đất sắp bị hủy diệt còn có chút đáng tin cậy hơn. Về phương diện này Tả Hồng rất mạnh, cầucũng rất cao, trước kia lúc gây khó khăn choanh đều là mặt dày mày dạn quấn lấy ,cho nên tính đến hôm nay là bị cấm dục gầnmột tháng, Tả Hồng lại đột nhiên đẩy ra, làmsao có thể?

      Quyên Tử nheo mắt lại, nhìn kỹ lâu, ánh mắt lóe lên cái….

      “Ách, ừ, Quyên nhi….”

      Tả Hồng cảm thấy loại thời điểm này mà, nếu còn có thể khống chế được mình, đem mình thích đặt dưới thân mình, đúng làkhông giống đàn ông, nhưng Quyên Tử nhà nếu đạt được mục đích luôn bỏ qua, nếu muốn cự tuyệt , quả là chuyện vô cùng khó khăn, này nắm mệnhcăn trong tay , chỗ chết người nhất chính là đôi tay mềm mại, bé, chậm rãi xoa bóp dưới….

      Tả Hồng gần như nhịn được đụngchạm mạnh mẽ này, thực hung hăng muốn , nhưng mà được, trong bụng của ấy có con của …..

      Tả Hồng hít hơi sâu, nắm lấy bàn tay làm loạn bên dưới, cơ hồ là dùng hết sức nhẫn nại của bản thân, rút ra:


      cho náo….”

      thanh khàn khàn nhẫn, có chút run rẩy , ngược lại lúc này Quyên Tử hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông này đổi tính á? nhónchân lên, cầm mặt quan sát cẩn thận:

      “Ngươi là Tả Hồng?”

      Tả Hồng phì cười, chợt nhớ đến hai ngày trước đọc trong trang sách có viết, phụ nữ thời kỳ mang thai, nhu cầu gia tăng gấp mấylần, chẳng lẽ….

      Tả Hồng cúi đầu nhìn kỹ Quyên Tử nhà mình, đại khái bởi vì kích tình còn chưa tiêu tan, sắcmặt nhìn qua có điểm hồng hồng, hai mắt mở to, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên, nhìnthế nào cũng đều thấy là dáng vẻ bất mãn.

      Tả Hồng nhếc miệng cười, khom lưng ôm lấycô, cúi đầu tiến tới bên tai, khẽ cắn tai :

      “Chúng ta tắm…..”


      Hai ngày sau cha Quyên Tử xuất viện, QuyênTử cũng bay đến thành phố S tham gia hoạt động của cơ quan, phỏng vấn hội nghị kinh tế sắp triển khai. , Tả Hồng khá là lo lắng, dù sao công viêc ký giả cũng phải là đơngiản, với tình trạng cơ thể Quyên Tử nay, muốn căng thẳng cũng được.

      Chỉ là Tả Hồng ầm thầm hỏi qua bác sĩ khoaphụ sản, giống như Quyên Tử nhà , những triệu chứng trước khi biết mang thai cũng khôngthấy nhiều, đủ thấy thai nhi và cơ thể mẹ đều vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa, thời kỳ mang thaiban đầu cũng vô cùng quan trọng.

      Hơn nữa, lúc tập trung vào công việc cũng rất nghiêm túc mà vui vẻ, có lúc Tả Hồng cảm thấy, có lẽ vĩnh viễn cũng kém quantrọng hơn công tác của , nhưng cũng hi vọng có thể giữ mãi vui vẻ này, muốn gò bó .

      Vốn dĩ cũng tham dự hội nghị lần này, nhưng tạm thời lại bị cả Mạc giao cho việckhác, Tả Hồng hoài nghi, có phải hay bởivì từ hôn, cả Mạc nhân cơ hội này lấy công báo thù tư, cũng may lần này Diêp Trì và Thời Tiêu cũng đều .

      Tả Hồng suy nghĩ, mình ở lại chỗ này cũng tốt,suy nghĩ lên kế hoạch cầu hôn đơn giản mà kém phần long trọng, để cho Quyên Tửnhà đồng ý gả cho . Trước kia còncó thể đồng ý với , nhưng hôm nay còn cóđứa bé, con của bọn họ thể gọi là con riêng, hận nhất chính là điều này.

      Tả Hồng lên kế hoạch rất tốt, nhưng lại quên, kếhoạch vĩnh viễn có biến hóa khó lường.

      Quyên Tử ngồi đối diện với Thời Tiêu, nhìn con nhóc này ăn cơm như hổ đói, khỏi bắtđầu ghen tỵ con nhóc này khẩu vị tốt, liềnác độc mở miệng:

      “Cậu là heo sao! Ăn nhiều như vậy, lúc nãyhình như mình còn nhìn thấy Diệp Trì nhà cậuđứng cùng đại mỹ nữ ở bên kia đánh golf,cậu còn ngồi đây ăn được, sợ Diệp Trìnhà cậu bị tiểu tam bắt mất sao.”

      “Cắt”

      Thời Tiêu quơ chiếc nĩa trong tay:

      ấy dám, nếu ấy dám, mình liền ôm con về nhà mẹ đẻ, được thôi, còn đỡ cho ấy phải quản mình.”

      QUyên Tử đầu đầy vạch đen:

      “Thời Tiêu quơ múa trong tay nĩa:

      " dám, nếu là dám, ta ôm nhi tử về nhà tự mình tới, tốt hơn, tiết kiệm tổng quảnta"

      Quyên Tử khỏi mãn đầu hắc tuyến:

      Quyên Tử đầu đầy vạch đen:

      “chỉ có mỗi con nhóc nhà cậu là như vậy, người kia công việc đều là người ta cho người tìm” (Câu này nguyên văn nha, ta cũng hiểu,bạn nào biết chỉ ta nhé)

      Thời Tiêu cười hắc hắc, lại gần :

      “Nhưng công ty cùng phòng ốc của ấy đềulà mang tên mình.”

      Quyên Tử chau mày, hoài nghi :

      “Cậu có khôn khéo như vậy sao?”

      Thời Tiêu uống hớp nước trái cây, lắc đầu :

      “Chính là lần trước khi mình câu ấy trong khe núi, ấy đồng ý, ban đầu mình cũng nghĩ là ấy đùa, nhưng về sau ấy thực điều ấy với luật sư.”

      Quyên Tử đưa tay điểm cái lên trán :

      “Con nhóc chết tiệt này, đúng là ngốc phúcnha.”

      “Ác….”

      Vừa điểm trán Thời Tiêu, lỗ mũi tự nhiên xông lên vị khiến Quyên Tử nôn ọe hai tiếng, vội vàng đứng lên, vọt vào trong phòng rửa tay, khi được đến trước bồn rửa lại cảm thấy khôngcó việc gì.

      gần đây đều như vậy, tính là nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có chút mùi gì đó đều nhịn được, Quyên Tử rút giấy ra lau khóe miệng, ra liền nhìn thấy Thời Tiêu cắn chiếc muỗng trong miệng, nháy đôi măt to nhìn chằm chằm:

      “Quyên Tử, cậu có phải có rồi hay ?”

      “có cái gì rồi hả?”

      Quyên Tử sửng sốt hỏi ngược lại.

      Tiêu tử cảm thấy, khó thấy được bộ dạng ngu đần của Quyên Tử thông minh như vậy, khỏi nghiêng nghiêng đầu hả hê :

      “Có đứa trẻ rồi, mình cảm giác cậu như vậy rấtgiống nha, nếu kiểm tra chút.”

      Quyên Tử xì cười, chỉ là mới cười được nửa dừng lại, thế nhưng lại sơ sót, hình như là gì cả của cũng trễ gần tháng.

      Quyên Tử thực có chút bối rối, trong đầu trải qua vô số suy nghĩ, đứa bé đối với ,thực là ngoài ý muốn, vốn cũng khôngmuốn kết hôn, chứ đừng muốn đứa bé, hơnnữa, công việc của , nghiệp của , còn có thân thế chưa ràng của , làm sao có thể tiếpnhận việc có thêm đứa bé đây.

      Diệp Trì đẩy cửa vào, tháy hai người ngồi có dáng vẻ rất kì lạ, nhìn vợ mình cái, lại với Quyên Tử:

      “Lúc nãy hình như có người giống như tổ trưởng tổ hoạt động của , ở bên ngoài tìm , gọi điện thoại chô nhưng gọiđược”

      Quyên Tử vội lấy điện thoại ra nhìn chút, biết sao lại bị chuyển sang im lặng rồi, mười cuộc điện thoại cũng nghe thấy, vộivàng cầm túi lên, nhìn Thời Tiêu và Diệp Trìphất tay cái:

      “Mình trước….”

      Diệp Trì nhìn xông ra, khỏi lắc đầu cái, điểm cũng hiểu được đến tột cùng là Tả Hồng nghĩ gì, nếu cũng có con, cònđể tùy tiện chạy lung tung bên ngoài như vậykhông?

      “Quyên Tử giống như mang thai”

      Diệp Trì nhếch khóe miệng cười, nghiêng người vỗ gương mặt tròn trịa của Thời Tiêu, hài hước :

      “Vợ mình lần đầu tiên thông minh”

      Tiêu tử đẩy tay ra, đôi mắt khẽ động, đứng lên chống nạnh bên:

      "Mới vừa rồi và người nào đánh golf, thẳng thắn khai báo….”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 5

      Chướng 37
      Editor: NHÂN MÃ


      Mạc Vân Phong qua quán cà phê ngoài trời của khách sạn khỏi hơi dừng ánh mắt, bên kia là Quyên Tử ngồi cùng tổng giámđốc thi công khu vực châu Á tập đoàn WorleTriệu Hành, giữa hai người giống như rất quen thuộc, tuấn nam mỹ nữ rơi vào ánh mắt người quen biết, có vài phần mập mờ.

      Về Triệu Hành, Mạc gia tìm hiểu cặn kẽ,chỉ biết ta và Quyên Tử có chút liên hệ, cụthể bọn họ là có quan hệ thế nào, cũng rất khóđiều tra.

      Chỉ là so sánh với Tả Hồng, Mạc Vân Phongvẫn cảm thấy Triệu Hành thích hợp hơn với VânĐan, bối cảnh đơn giản, trình độ học vấn vànăng lực cũng đều kém, quan trọng nhất là lịch sử trong sạch, nếu như Vân Đan vui lòng,Mạc Vân Phong cũng vui vẻ tác thành chuyệnnày.

      Hơn nữa ông cụ bên kia cũng lên tiếng, chuyện tình cảm của và Tả Hồng, cũng đượckéo dài quá lâu, vì vậy Mạc Vân Phong lần này cũng coi như là cố ý để Tả Hồng ở lại cơ quan.

      Cho nên nguyên nhân khiến Mạc Vân Phong sởdĩ hài lòng với Tả Hồng, trừ lịch sử trêu hoa ghẹo nguyệt của còn có mẹ . Bà Tả là người phụ nữ có thế lực, nếu như bà ta biết chuyện Quyên Tử chính là Vân Kha, có lẽ thay đổi thái độ với Quyên Tử đến 180 độ.

      Nhưng Vân Phong cảm thấy, nếu có bà mẹ chồng cực phẩm như vậy, đối với tính tình cứng rắn của Quyên Tử mà , chưa chắc là mộtchuyện tốt, dù thế nào cùng Tả Hồng chiatay vẫn là lựa chọn tốt nhất.

      Chỉ là, nếu như Vân Đan lòng thích Tả Hồng, chuyện này tự nhiên khỏi bàn rồi, Vân Kha Tả Hồng rất nghiêm túc Quyên Tử,nhưng mà Mạc gia cũng thèm để ý, vấnđề Mạc gia quan tâm là, có phải Vân Đan cũng Tả Hồng, nếu như , Vân Phong có thể giúp tay, nếu như , xin lỗi….

      Đều người nhà họ Mạc có di truyền gien máu lạnh, ra bọn họ cũng rất ấm áp, nhưng cái ấm áp đó chỉ đối với người trong nhà thôi.

      Triệu Hành quan sát Quyên Tử đối diện khôngđể lại dấu vết, giống như có chút tiều tụy, sắc mặt cũng được khá lắm. Có thể gặp được ở nơi này, trong lòng Triệu Hành thực vui vẻ, Quyên Tử là được là làm được, xuất sắc phóng khoáng, nhưng ở thờiđiểm nào đó, cũng quá là vô tình.

      Đối với đoạn tình cảm mười năm trước kia, bây giờ nghĩ đến, hình như chỉ còn có là khắc cốt ghi tâm mà thôi. Còn với , có lẽ chỉlà đoạn chuyện cũ tĩnh mịch trong tháng năm qua rồi.

      , trong lòng Triệu Hành cam lòng, cam lòng hai người chia tay, là bởi vì hiểu lầm hoang đường năm đó, ra chỉcần suy nghĩ sâu chút, phải là mềm yếu, hoặc là chính muốnthừa nhận lòng rieeg, dù sao năm đó cơ hội ra nước ngoài khó khăn như vậy, nếu như thậtsự từ bỏ, cũng biết về sau có vì vậy mà oán hận Quyên Tử hay .

      Nhưng, nếu như bây giờ còn có cơ hội, cũng muốn hết sức tranh thủ, dù sao Quyên Tử là người duy nhất động lòng, hơn nữa trảiqua mười năm cũng thể quên người con này:

      “Sắc mặt của em tốt lắm, thoải mái sao?”

      Quyên Tử xoa bóp huyệt thái dương, xác thực, hai ngày nay công việc rất bận rộn, muốn nghỉ ngơi cũng được, nằm ở giườngcũng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đếnbệnh của cha, nghĩ đến Mạc gia, nghĩ đến TảHồng, nghĩ đến đứa bé trong bụng….

      Ngày đó sau khi Thời Tiêu nhắc nhở , buổi tối liên mua que thử thai, hai vạch màu hồng hiển thị, có lẽ trong bụng thực tiểu sinh mệnh rồi, hốt hoảng, vô dụng,lần đầu tiền, biết phải làm sao rồi.

      Rất nhiều chuyện, trong nháy mắt Quyên Tử cũng hiểu được, chắc hẳn Tả Hồng sớm biết, cho nên mấy ngày đó dù hai người có thân mật như thế nào, cũng đều thực muốn , thà chịu đựng, nhịn chảy máu mũi vẫn cố chịu đựng, nghĩ cho đứa bé, cho nên mớiquý trọng như vậy.

      Nhưng đứa bé…. Quyên Tử cảm giác khôngthể chịu đựng khi có sinh mạng đến nhưthế, có kết hoạch gì, cũng nghĩ đếnchuyện xấu như vậy lại xảy ra.

      Quyên Tử biết, về bản chất chính là người đàn bà ích kỷ, bảo sống cuộc sống của người vợ người mẹ có tài có đức, chút cũng làm được. chỉ muốn liềumạng làm việc, sống cuộc sống độc lập tiêu sái.
      Nhưng có đứa bé, khiến cho những ý nghĩ nàycủa trở nên vô cùng buồn cười.

      Quyên Tử chịu nổi những phiền não nhưvậy, cảm thấy tức giận vì bị tính kế, nhưngnghĩ đến Tả Hồng, cảm thấy thể tráchcứ người đàn ông kia, QUyên Tử có lúc cũng hiểu nổi suy nghĩ của Tả Hồng, trongnhận thức của , đàn ông phải đều muốn nghĩ đến kết hôn, cần đứa bé mới đúng, thế nào mà Tả Hồng lại cố tình là mộtngoại lệ?!

      Nghĩ đến điểm này, Quyên Tử khỏi ngẩngđầu, hỏi Triệu Hành:

      “Thời gian dài như vậy, sao kết hôn?”

      Triệu Hành giật mình, cười , ánh mắt độtnhiên trầm tĩnh như nước, nửa nửa giả :

      “Nếu như đối tượng là em, tôi có thể suy nghĩ”

      “Coi như hết!”

      Quyên Tử bĩu môi”

      “Giữa chúng ta cần thiết phải nhữnglời xã giao như vậy, tôi và thể nào, biết….”

      Triệu Hành thở dài trong lòng, nhưng vẫn khôngnhịn được hỏi:

      “Tại sao thể? Bởi vì cục phó Tả, vậy thìem cảm thấy tôi đáng tin cậy sao?”

      Quyên Tử bỏ cái muỗng trong tay xuống, ngóntay đặt dưới cằm mình, hết sức chăm chú nhìnanh:

      “Đều phải, cảm thấy là giữachúng ta sớm còn cảm giác kích tìnhnhư mười năm trước đó ư, tại tôi ngồi ởchỗ này cùng , tôi cảm giác như trải qua mười năm cùng người bạn cũ, phải anhkhông có sức hấp dẫn, mà là cảm giác đó biến mất.”

      "Cảm giác?"

      Triệu Hành thầm tiếng:

      “Nhưng cảm giác của tôi, vẫn giống với cảmgiác mười năm trước phải làm thế nào?”

      thanh trầm thấp, giọng nghiêm túc tha cho Quyên Tử.

      Triệu Hành thầm.

      Bị người mà bản thân bất chấp tất cả hiến thân thổ lộ trước mặt mọi người, từ ham hư vinh ít nhất Quyên Tửcũng cảm thấy ghét, hơn nữa, người đàn ông này cũng phải sống chết quấn quítchặt lấy.

      Chỉ là Quyên Tử vẫn có chút lý trí, biến chuyệncủa bản thân đủ rối loạn, thể để ta dính thêm vào nữa.

      Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, cười cái:

      “Tôi rất vinh hạnh, nhưng sao nhìn xung quanh , biết đâu xung quanh lại có lựa chọn tốt hơn ở chỗ xa chờ .”

      xong, hướng tới phía sau lải nhải:

      “Phía sau đại mỹ nữ, từ lúc mới vàovẫn lén lút nhìn .”

      Triệu Hành cũng quay đầu, chỉ là, chuyệngì cũng nên quá vội vàng nhất thời, anhluốn có cảm giác, có lẽ mình còn có cơ hội.

      Hội nghị diễn ra trong nửa tháng, lúc quay trởlại thành phố B thời tiết chính thức vàothu.

      Tả Hồng ở đại sảnh sân bay, từ xa tìm kiếm, thời điểm nhìn thấy Qyên Tử, liền có cảm giác đau lòng được. Mới nửa tháng thôi mà gầy như vậy, người chỉ khoácmột chiếc áo gió, cũng có chút thở thẩn rồi.

      So với các đồng nghiệp Quyên Tử trở về muộn hơn ngày, theo Diệp Trì và HàTiêu ở lại bên kia chơi ngày, cho nên côcũng phản đối Tả Hồng đến sân bay đónmình. Chỉ là, khi Tả Hồng nhìn thấy Triệu Hành cũng ra ngoài đằng sau bọn họ sắcmặt tối lại nửa.

      lên mấy bước, nắm lấy hông Quyên Tử,ngây thơ thông báo quyền sở hữu của mình. Triệu Hành lại rất có phong độ, để ý đếnánh mắt căm thù của Tả Hồng, lễ phép tạm biệt Diệp Trì và Thời Tiêu, cuối cùng cười cười vớiQuyên Tử, sau đó xoay người , từ đầu đến cuối đều coi thường tồn tại của Tả Hồng, khí thế hề có chút thua trận nào.

      Thời Tiêu cắn móng tay say sưa nhìn, Diệp Trìquay đầu lại nhìn thấy nét mặt nàng dâu nhỏnhà khỏi dở khóc dở cười, ôm eo , cùng Tả Hồng phất tay cái tạm biệt.

      Tả Hồng mặt đen kéo hành lý của Quyên Tử, đira đại sảnh của sân bay. Dọc theo đường cũngkhông hề chuyện, Quyên Tử cũng lười để ý đến , lúc xe đến dưới chung cư Quyên Tử mới mở miệng:

      “Tại sao cho em?”

      Tả Hồng sững sờ, nghiêng đầu nhìn Quyên Tửnhà , mới nhận ra là phiền não, rấtphiền não.

      Trong nội tâm Tả Hồng vô cùng hồi hộp, Tả Hồng tự nhận mình rất hiểu Quyên Tử, rấtích kỷ, trong lòng trừ người nhà bạn bè, hùng Tả là đây chính là xếp hàng cuốicùng, có lẽ cuối cùng cũng chưa chắc đếnlượt xếp hàng, cho nên, mặt hy vọng xa vời sau khi Quyên Tử biết vui mừng, cũng vừa thấp thỏm, cho nên theo bản năng muốn đem chuyện này kéo dài.

      Nhìn cảm xúc hôm nay của , Tả Hồng cũngbiết, đoán điểm cũng sai, sắc mặtanh cũng nhịn được trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm, giận dỗi mở miệng:

      “Em biết rồi à, em muốn như thế nào?”

      Quyên Tử khó chịu gẩy tóc, thanh cất cao, lại ngăn nổi mệt mỏi toát ra:

      đây chính là muốn gây gổ với em sao?”

      Trong lòng Tả Hồng liền mềm nhũn ra, nghiêngngười qua nâng mặt lên, in nụ hôn:

      “Mỗi lần đều là em muốn ầm ĩ với , QuyênTử em biết phân biệt lý lẽ gì cả, đượcrồi, tại những thứ này, em mệt mỏi, lên tắm trước rồi ngủ giấc, buổi tối nấu canh cá cải chua em thích.”

      Quyên Tử cảm thấy, lửa giận của giống như quả bóng bay, đột nhiên bị kim đâm nhói mộtcái, trong nháy mắt xì tiếng chỉ để lại hơi thở.

      Người đàn ông Tả Hồng nay lại còn có cả loại bản lĩnh này, có muốn gây gổ cũng khônglàm nổi. Chỉ là Quyên Tử thực quá mệt mỏi, lên tầng tắm rửa, tóc cũng thèm sấy, nằm giường ngủ say sưa.

      Tả Hông hết cách với , cầm máy sấy, chọn mức độ có thanh nhất, từng chút sấy khô tóc cho , giúp đắp kín lại cái chănđá văng ra, cầm chìa khóa xe xuống tầng, chợ mua cá. Cá phải tươi ăn mới ngon miệngđược, Quyên Tử nhà hôm nay là người ăn hai người bổ, phải đổi phương pháp nấu ăn để có thêm dinh dưỡng.....

      Lúc Quyên Tử tỉnh lại trời bên ngoài tối, côkéo rèm cửa sổ ea,
      Trái hồng có cách, cầm máy sấy, thả vào nhất thanh, từng điểm từng điểm chonàng sấy tóc, làm khô, giúp nàng đắp kín đávăng ra cái chăn, cầm chìa khóa xe xuống lầu, thị trường bán cá. Cá muốn mới mẻ mới phảiăn, nhà Quyên Tử hôm nay người ănhai người bổ, hơn phải biến đổi biện pháp cho nàng làm điểm có dinh dưỡng. . . . . .

      Quyên Tử lúc tỉnh táo, trời bên ngoài tối, banngày kéo rèm cửa sổ lên, bây giờ nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy những đám mây ngũ sắc.

      Rất kỳ quái, ở nhà ngủ rất ngon, có loạicảm giác thực tế, giống như là về đến nhà có thể đem tất cả khó chịu phiền não nhốt ở ngoàicửa.

      Quyên Tử khoác thêm áo ngoài, vừa ra ngoàiđã ngửi thấy mùi thêm ngào ngạt của móncá nấu cải chua, khiến cho người ta động lòng,phòng khách và phòng bếp đều bật đèn, Quyên Tử đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa nhìn người đàn ông bận rộng trong bếp,trong lòng thể đây là cảm giác gì.

      Tả Hồng xoay người lại, để lộ ra nụ cười ấmáp mà đẹp trai, nghiêng người hôn mặt QuyênTử cái:

      “Dậy rồi sao, em rửa tay ! Lập tức ăn cơm ngay đây.”

      Quyên Tử cũng động đậy, dựa vào cửanhìn , lúc lâu sau mới gian nan mởmiệng:

      “Tả Hồng, tình hình của chúng ta thíchhợp có đứa bé......”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38

      Editor: NHÂN MÃ


      Lạch cạch, Tả Hồng cầm chiếc muỗng nếm canh trong tay rơi xuống bếp, chợt xoay người, bắt lấy bả vai Quyên Tử đangchống đỡ tường, gần như là bật ra từng chữtừng chữ từ trong miệng:

      “Em có ý gì?”

      Quyên Tử bị phản ứng của hù dọa, chống lạitầm mắt của , trong đôi mắt ấy chứa đầy tức giận, từ chỗ sâu nhất trong đôi mắt nhuộm màu lạnh lẽo, khiến cho Quyên Tử khôngkhỏi thầm sợ hãi.

      Quyên Tử biết tại sao Tả Hồng lại muốnđứa bé như vậy, ra suy nghĩ kỹmấy ngày nay, cảm thấy tình hình trước mắt của hai người bọn họ nên có đứa bé này,đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

      Có đứa bé phải có trách nhiệm, chẳng lẽ biết sao? Quyên Tử cảm thấy, khôngcó đủ tinh lực (tinh thần và thể lực) và thời gianđể chăm sóc con mình, huống chi, hai người bọn họ còn chưa cưới, hơn nữa cũng muốn kết hôn, từng thề độc với mẹ Tả Hồng,nếu như thực gả vào nhà họ Tả, ra cửa đểcho ô tô đâm chết, như vậy tại tính là gì đây?

      Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử tránh khỏi TảHồng, mở miệng:

      “Lời này giống như em nên hỏi , có ýgì?”

      Tả Hồng nặng nề nhìn lâu, giơ tay lên,đấm vách tường sau đầu nàng, phátra tiếng kêu bịch, dọa cho Quyên Tử nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra khỏi cảm thấy buồn cười, trong nháy mắt đó, thế nhưng lại cho rằng muốn đánh .

      Tả Hồng gần như là cắn răng nghiến lợi :

      “Ý của chính là kết hồn, cùng sống cùng chết, sống qua ngày, Quyên Tử, đừng cảnh cáo em, nếu như em dám làm gì đứabé trong bụng, giữa chúng ta xong rồi.”

      “Cạch!”

      Cho đến khi thanh sập cửa vang lên, Quyên Tử mới giật mình cái hồi hồn, có lẽ là mấynăm nay, đây là lần đầu tiên Tả Hồng lớn tiếng như vậy với , hơn nữa còn dùng chia tay uy hiếp , nhớ lại đúng là rất châm chọc, trước kia đều là lời của , lúc nào bị đoạt lấy, ra còn rất dễ dàng.

      Quyên Tử vào phòng bếp tắt lửa, bưng nồi canh đặt khay trà trong phòng, tìm cái đệm ngồi xuống đất, uống hớp, mùi vị vừa phải, xem ra là hầm rất lâu, chỉ là uống hai ngậm, Quyên Tử buông xuống, cho dù bụng rất đói,nhưng lại nuốt trôi, giống như có gì đó chặn ở cổ họng, khổ sở vô cùng.

      Quyên Tử thở dài, nhìn cửa trước bên kia mộtlát, Tả Hồng mặc áo khoác, sờ dướibàn uống trà, chìa khóa xe, điện thoại di độngcũng mang. Quyên Tử đột nhiên cảmthấy buồn cười, thế mà lại có thể len lén thởdài hơi, cảm giác mình thay đổi rồi…..

      Trong lúc tức giận Tả Hồng ra khỏi chung cư, vẫy xe đến chỗ Hồ Quân, bây giờ mấy có mấy em cũng chỉ còn Hồ Quân là kẻ đơn.

      Hồ Quân mở cửa, nhìn hai mắt , khỏi ngạc nhiên:

      “Cậu cứ như vậy tới đây?”

      Tả Hồng đẩy ra, theo thói quen vào cửa,vốn nghĩ là đổi giầy, cúi đầu xem xét, khôngkhỏi lắc đầu cười khổ, thế mà lại dép, đeo tạp dề, liền chạy ra ngoài, trách được lúc nãy người tài xế kia dùng ánh mắt kì quái như thế nào nhìn , hình tượng này mà lại hợp với người có vóc dáng cao to nhưanh đúng là quá nhiều quỷ dị rồi.

      Hồ Quân vỗ vai :

      “Hồng tử, cậu sắp bị con nhóc Quyên Tử kia chỉnh thành bệnh thần kinh rồi, tội gì phải như vậy, mình này, cậu chính là nghĩ khôngthoáng, phụ nữ như vậy, cần gì phải đau lòng, em giúp cậu tìm người, xinh đẹp mỹ nữnhiệt tình, tha hồ cho cậu chọn.” (Đoạn này ta chém, nhưng đại khái là Hồ Quân muốn giớithiệu mỹ nữ cho Hồng đó)

      Tả Hồng cầm tạp dề kéo ra, ném sang bên, ngồi ghế salon, nhích lại gần phía sau, vùi người ghế sô pha mềm nhũn, lấy tay bụmmặt, lúc lâu sau mới :

      “Cậu cũng cần phải khuyên mình, mình con mẹ nó chính là bị coi thường, mình chính là ấy, cậu xem? Mình cũng biết ấy là người phụ nữ tim phổi, nhưng mình lại ấy như vậy, mang rượu tớiđây!”

      Hồ Quân lắc đầu cái, sớm biết chuyện này cũng khuyên được, người em này giống như lên cơn sốt đột ngột, chỉ hi vọng được phục vụ người phục nữ khốn kiếp kia, thânlàm bạn cũng chỉ có thể cùng cậu ấy uống rượu, làm thùng rác, nghe cậu ấy cằn nhằn.

      Quyên Tử ăn thêm chút, ngồi yên trong phòng xem tu vi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìnvề phía đồng hồ quả quýt đầu ti vi, sắp mười giờ, Tả Hồng lúc bảy giờ, ấy sẽđi chỗ nào chứ? cũng về ngay,hoặc là về lấy đồ, rồi cùng mỗi người ngả sao.

      Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy trong lòng mìnhvô cùng náo loạn, dù sao cũng mới là thời kỳđầu mang thang, đến sau nửa đêm Quyên Tử ngủ thiếp . Sáng sớm bị tiếng chuông đồnghồ báo thức làm tỉnh dậy, mở mắt ra mới pháthiện ra bản thân thế mà lại tựa vào ghết salon ngủ cả đêm, hơn nữa trong nhà lành lạnh có chút khí người, hiển nhiê Tả Hồng cả đêmkhông về.

      Quyên Tử lấy điện thoại của Tả Hồng ở dưới khay trà ra, điện thoại di động đồng hồ báo thức chỉ đúng tám giờ, Quyên Tử đứng lên mới cảm giác được eo mỏi lưng đau, hơn nữa côcũng vô cùng đói, đói đến mức chịu nổi,đánh răng súc miêng, hâm lại nồi canh cá hôm qua, ăn xong liền làm.

      Cho đến trưa công việc cũng có chút hiệu suất nào, nghiêm trọng là có chút tâm trạng làm việc nào, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, điện thoại bàn vang lên, bình thường điện thoại bàn đều là nội tuyện, gần như lập tức Quyên Tử nghe máy, nhưng nghe thấy thanhđầu bên kia Quyên Tử khỏi có chút thấtvọng:

      “Ừm! ở đâu? Đối diện Starbucks, tôi biết rồi”

      Quyên Tử đặt điện thoại xuống, phiền chếtđi được, ở thành phố S Mạc Vân Phong tìmcô hai lần, hi vọng nhận tổ quy tông. Quyên Tử cảm thấy rất buồn cười, cũng là năm nào rồi, còn coi trọng nhận tổ quy tông

      Lại . Người sinh ra là ai? căn bản cũng nhớ, nhưng biết cha mẹ thươngcô hơn hai mươi năm, cho đến tận hôm nay, nếunhư cứ như vậy nhận tổ quy tông, vậy chamẹ phải làm thế nào.

      Hơn nữa, trước đây nhà họ Mạc khi dễ , tin tưởng, nếu như phải bọn họ điều tra ra chính là cái gì mà cháu nhà họ, đoánchừng biết họ còn chỉnh thảm đến mức nào nữa, bây giờ muốn nhận người thân, liền nhận sao, làm gì có chuyện đơn gian như vậy chứ.

      Mạc Vân Phòng dò xét Quyên Tử cách cẩnthận:

      “Em bị ốm hả? Chỗ nào thoải mái sao?” (Nhận người thân rồi nên editor đổi xưng hônha)

      thanh dịu dàng và vui mừng, cùng với vẻ bềngoài lạnh lùng của ta rất tương xứng

      Quyên Tử cảm thấy trong đầu có chút on gong,huyệt thái dương cũng giật giật, thanh trầm thấp của Mạc Vân Phong rơi vào trong tai , giống như cách tầng nào đó, có lẽ là do tối hôm qua ngủ ngon.

      Quyên Tử nhàn nhạt nhấp ngụm cà phê,xoa bóp huyệt thái dương, :

      “Tôi cục trưởng Mạc hẹn tôi ra ngoài, phải vì quan tâm đến sức khỏe nhân viên chứ?”

      Mạc Vân Phong khẽ cau mày:

      “Vân Đan, sao lần nào em cũng tự biến bản thân thành con nhím vậy? Chúng ta là ngườithân của em, trai của em, quan tâmem sai sao?”

      trai? Xin lỗi, tôi là con , khônghiểu ngài từ lúc nào lại trở thành trai tôi?”

      Mạc Vân Phong cũng hiểu tại sao lạicố chấp như vậy, cố chấp nghe đề nghịcủa , cố chấp tiếp nhận ý tốt của bọn họ, cố chấp kiên trì làm theo cách của bản thânmình.

      Mấy ngày nay tiếp xúc với , Mạc Vân Phong cảm thấy, Quyên Tử so với bất cứ người con nào trong nhà thực rất giống cha , phải là rất giống với ông nội, cố chấpkhông lý giải nổi.

      Mạc Vân Phong định mở miệng, bịQuyên Tử trực tiếp cắt đứt:

      “Ngài phải lại tìm tôi chuyện lầntrước, phải tôi rồi sao, tôi và ngườinhà họ Mạc các người có quan hệ gì, chúng ta cứ giống như trước kia, mỗi người mộtcon đường, tôi họ Trần, ngài họ Mạc, ở cơ quanngài là lão đạo của tôi, chúng ta thầm cứ coi nhau như người xa lạ, xin lỗi, tôi có chuyện, trước.”

      Quyên Tử cầm túi đứng lên, chỉ nghe thấy Mạc Vân Phong trầm giọng :

      “Em cho rằng em rất kiêu ngạo sao? Cứ như vậy phủi sạch mọi quan hệ với nhà họ Mạc, sao em suy nghĩ chút, nếu như em khôngphải Vân Đan, sao có thể có cơ hội làm côngviệc này, chỉ bằng vào năng lực cá nhân của em có thể nhận được sao? Cho nên, Vân Đan, nên quá kiêu ngạo, trong người em chảy dòng máu nhà họ Mạc, cả đời này đều thể thay đổi.”

      Quyên Tử ngồi ở chỗ của mình, còn suy nghĩ lời của Mạc Vân Đan, thực nếukhông có quan hệ với ông cụ Mạc, tạp chíThương Mại căn bản khồn vào được, cho nên, vẫn luôn kiêu ngạo về công việc của mình, thực tế là kết quả người khác bố thí.

      Cái gì cũng sai, cuộc đời của , cho đến bây giờ cái gì cũng sai, giống như trong nháy mắt,cuộc sống của nàng thay đổi đến mức rối loạnrồi, cuộc sống, đàn ông.

      Ở cửa chung cư lúc nhìn thấy mẹ Tả Hồng,Quyên Tử mới hiểu được, cuộc sống của còn chưa đủ hỏng bét, còn có cái hỏng bét hơn chờ !

      Quyên Tử cũng lười phải cãi nhau với bà ta trước cửa, quá khó coi, chỉ nhanh chóng câu:

      " nếu như có chuyện muốn lên tầng ,nếu cút ngay " (Nguyên văn đóa nha@@, chị dã man, dám bảo mẹ chồng tương lai cút)

      Đối với lễ phép của Quyên Tử, bà Tả tức giận khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, như vì sĩ diện thể làm ầm lên chỗ nàu, lên tầngcũng tốt, dù sao cũng là chuyện của nhà họ Tả,để cho người khác nghe được cũng hay.

      Nếu như con nhóc này cố kỵ gì để cho bà lên, có nghĩa là Tiểu Hồng có ở đây,hơn nữa, bà Tả cũng tò mò, con trai bâygiờ ở chỗ này, từ lúc biết con nhóc này, con trai mình liền từ trong nhà chuyển đến nơi này, bà Tả cũng chưa vào qua lần nào.
      Quyên Tử cầm chìa khóa mở cửa, cũng khôngquan tâm bà Tả phía sau, đổi giầy, vào phòngbếp rót cốc nước lạnh, Quyên Tử nghĩ, chuyện này tốt rồi, lần này Tả Hồng muốn chia tay cùng với , mới vừanãy khi bào cửa phát chìa khóa xe và điện thoại di động dưới khay trà còn, có lẽ quay lại.

      Bà Tả có chút ngoài ý muốn, bên ngoài nhìn đều giống nhau, bên trong lại lắp đặt thiết bị cũng kém, phong cách rất ấm áp, chỉ là ấm áp cũng phải là chỗ con trai nên ở.

      Ánh mắt bà Tả rơi xuống bụng Quyên Tử, khỏi cười giễu cợt:

      “Thế nào, sốt ruột, muốn dùng đứa bé giữ chân đàn ông, vào của nhà họ Tả?”

      Quyên Tử vừa nghe xong, hiểu ý của mẹ Tả Hồng đến làm gì, cũng giận, ngồi ở ghế salon, bắt chéo chân:

      “Người nào cho bà biết, trong bụng tôi là đứa bé của Tả Hồng, đừng quá tự cho là đúng, đàn ông, bà đây thiếu, riêng contrai của mình bà, nhà họ Tả các người có nhà cao cửa rộng hơn nữa, tôi cũng khinh thườngtrèo”

      hèn hạ!”

      Bà Tả tức chết, nằm mơ cũng nghĩ đến con nhóc này lại dám như vậy, lời bậtthốt ra suy nghĩ.

      “Hèn hạ?”

      Quyên Tử quan sát bà từ xuống dưới mộtvòng, gật đầu cái:

      «Tôi rốt cuộc hiểu , ban đầu bà chính là dùngchiêu này vào cửa nhà họ Tả phải ? nóiđến đê tiện, bà thế mà là tiền bối nha! Vãn bốimặc cảm "

      «»

      Bà tả xấu hổ, thiếu chút nữa tức đến ngất ,muốn lập tức xông lên túm lấy bàn tay , đợi bà Tả có hành động thanhtrầm thấp của Tả Hồng từ bên kia cửa trước đãtruyền đến:

      "Quyên Tử, xin lỗi mẹ , ngay lập tức."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39
      Editor: NHÂN MÃ


      Tả Hồng ở dưới tầng nhìn thấy xe nhà mình,cũng biết là mẹ đến. Trong lòng Tả Hồng rấtrõ ràng, mẹ và Quyên Tử chính là oan gia mấy đời nối tiếp nhau, người nào cũng đều nhìn thuận mắt người kia, nên vội vàng chạy mấy bước lên tầng, vừa mở cửa nghe thấy những câu kia.

      Mặc dù cũng hiểu nhất định là trước mặt mẹ những lời xuôi ta, nếu Quyên Tử cũng những lờinói chua ngoa khó nghe như vậy, nhưng dù sao mẹ cũng là người lớn, dù bà có lỗi trước,nhưng người tuổi mà người lớn tuổi như vậy cũng là đúng, huống chi, Quyên Tửlại chọc đúng nỗi đau của mẹ .

      Năm đó còn , nhưng vẫn thừa đủ sứcnhớ ít chuyện cũ, ân oán đời trước, có quyền bình luận đúng sai, nhưng Quyên Tử mẹ như vậy, đúng làkhông nên, cho nên muốn xin lỗi, lại quên mất tính tình Quyên Tử thà rằng chịu thiệt cũng cúi đầu, đụng vào bức tường chắncũng quay đầu lại, cứng đối cứng, dù phảithua cũng thể nghi ngờ.

      Quyên Tử nhìn hai mẹ con họ chút, nhìnmẹ muốn giả vờ ngất xỉu, lại nhìn con trai bà với dáng vẻ chính nghĩa làm chỗ dựa cho mẹ mình.

      Quyên Tử cảm giác chuyện này quả quáhoang đường, quá buồn cười, hai mẹ con nhànày biết đây nào nơi nào sao, tìm đến cửa mắng đê tiện, mắng trả lại, con trai bà ta lại đến bắt mình xin lỗi.

      Ngươi mời ta thước, ta mời ngươi trượng, đây là lời cha Quyên Tử răn dạy, nhưng ngươi tát ta cái, ta còn đem nốt bên kia mặtcho ngươi đánh, Quyên Tử có ngu nhưvậy nha, cách làm của Quyên Tử là ngươi đánh ta tát, ít nhất ta cũng phải dùng cả hai bàn tay đánh trở lại mới coi là đủ vốn, tại sao ta phảinhịn, lão bà đó có quan hệ gì với ? TảHồng kia là cái khỉ gì?

      Quyên Tử chợt phát , có lẽ vì mình dần dần mềm yếu, cho nên Tả Hồng liền bắt đầu càng ngày càng cứng rắn, quan hệ của hai người sớm chạm đến ranh giới cuối cùng của QuyênTử, chỉ là cố chấp chú ý mà thôi.

      Đối mặt với mẹ con họ như vậy, Quyên Tử chợt nở nụ cười quỷ dị. Thấy nụ cười này, Tả Hồngcũng biết là nguy rồi, nhưng đợi kịp phản ứng, Quyên Tử mấy bước xông ra mở cửa, giơ tay lên chỉ: «Đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi."

      «Tiểu Hồng, con xem ! Là đồ đàn bà như thếnào, con mở mắt ra xem chút !"

      Bà Tả sống đến tận ngày hôm nay cũng chưa bao giờ bị người ta xua đuổi thẳng mặt như vậy,mặt lúc tím xanh lại hồi trắng bệch, giận dữ đến mức quở trách Tả Hồng.

      «Mẹ, mẹ bớt tranh cãi tí! phải con Quyên Tử xin lỗi mẹ sao? Mẹ là ngườilớn nhưng cũng có lỗi, em cùng người lớn nóichuyện như vậy cũng đúng!"

      Quyên Tử hờ hững nhìn , căn vản là lười phải nhảm cùng : « nghe tôi sao? Tôi bảo biến, mang theo mẹ , cút ngay!"

      Lửa giận trong lòng Tả Hồng cũng nổi lên, biết bao nhiêu lần bỏ hết tôn nghiêm, còn thiếu quỳ xuống cho , để cùng mẹ hòahảo lần, làm sao lại khó như vậy.

      Tả Hồng bình tĩnh nhìn , lần đầu tiên ánh mắtanh nghiêm nghị mà quyết tuyệt: « tại có phải là em đuổi , cũng vềnữa, em nghĩ như vậy là tốt lắm sao?"

      Quyên Tử chợt cười ha ha ha, lúc nào người đàn ông này có thể chút kiêng kỵ dùng những thứ này uy hiếp , Quyên Tử lúc nào lại rơi vào tỉnh cảnh bi thảm như vậy rồi hả?

      Quyên Tử ngẩng cao đầu lên, từng chữ từngchữ, mở miệng ràng khác thường: «Cầu cũng được, tại mang theo mẹ cútra khỏi nhà tôi…."

      Cửa sau lưng vang lên tiếng cạch đóng lại, sắc mặt Tả Hồng tái xanh, người phụ nữ này thế màlàm , chút thể diện cũng để lạicho . Ngược lại mẹ Tả Hồng lại vô cùng vuimừng, xuống dưới tầng, Tả Hồng đỡ mẹ lên xe, bà Tả kéo lại: «Con và mẹ cùng nhau vềnhà."

      mặt Tả Hồng có chút chần chờ, bà Tả chỉtiếc rèn sắt thành thép, : « ta căn bản cũng con quay lại, ta đối xử với mẹ thế nào, mẹ nhịn được, nhưng đối với con mà cũng có thể như vậy, con còn có cái gì mà bỏ được? , cùng mẹ về nhà, chacon gần đây sức khỏe tốt, thường nhắc đến con…. Con cũng nên về thăm nhà chút ?"

      Tả Hồng do dự chút, liền bị mẹ kéo vàotrong xe. nghĩ hay là cứ như vậy suy nghĩmột chút cũng tốt, và Quyên Tử đều cần tỉnh táo lại để suy nghĩ, có chút chuyện như vậy,đầu chuyện, cuối chuyện, cũng làchuyện sớm hay muộn. Nếu như quyết định cần đứa bé, cần , như vậy phải làm gì đây? cũng cần suy nghĩ kỹ, lâu như vậy, sực có chút kiệt sức, saoanh lại gặp phải người phụ nữ như vậy chứ?

      Quyên Tử đứng ở cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổra nhìn, dưới tầng Tả Hồng đỡ mẹ lên xe,nghênh ngang rời , trong lòng cảm thấy vô cùng chua chát. Cuối cùng vẫn có kết cục như vậy, vừa bắt đầu cứ cho rằng tốt lắm, nên vui mừng mới phải! Rốt cuộc cũng bỏ được tênTả Hồng dính như keo da trâu này, nên cấtgiọng cười sung sướng mới phải, nhưng saotrong lòng lại khó chịu như vậy chứ?

      «Pằng!" Quyên Tử giơ tay lên tự tay tát chính mình: «Ngươi là đồ có tiền đồ ! Đàn ôngcó thừa, ta đúng lúc lắm, mày còn khônmuốncái gì ? mày còn khổ sở cái gì?"

      Quyên Tử xoay người lại, đột nhiên cảm thấytrong nhà lạnh tanh có chút chịu nổi, ômcánh tay vào phòng ngủ, nằm ở giường,nhắm mắt lại, cảm thấy quá mệt mỏi rồi, nhưngcô ngủ được, nên làm gì đây, chuyện nhà họ Mạc, công việc của , đứa bé trong bụng….. đống hỗn loạn.

      Quyên Tử mở mắt ra ngồi dậy, có gì khó khăncó thể làm khó ? Giải quyết từng người ! Trước đây Quyên Tử làm sao sống được sau này vẫn sống như vậy. tìm điện thoại diđộng, gọi cho chị Chu….
      Chị Chu thả dao nĩa trong tay xuống, nhìn Quyên Tử đối diện nuốt trôibát mì, chị : «Em gầy quá, có phải là bị bệnh hay ? Thân thể là của mình, nhớ bệnh viện kiểm tra chút."

      Quyên Tử cầm khăn ăn lau khóe miệng xong để xuống: «Em sao, em muốn hỏi cơ hội lần trước mà chị , bây giờ có còn ?"

      Chị Chu chau mày: «Mặc dù đó là cơ hội tốt, nhưng phải em tạp chí Thương Mại còn khó có được hơn, điều này cả chị và em đều biết mà."

      Quyên Tử cười khổ: «Em muốn từ chức."

      Chị Chu nhìn lúc lâu: «Có thể cho chị biết tại sao ?"

      Quyên Tử lắc đầu cái: «Chị đừng hỏi nữa, tóm lại em muốn thay đổi môi trường."

      Chị Chu gật đầu cái: «Đương nhiên là có vấn đề, dù sao với năng lực của em, có thể giúp tay tốt quá, chỉ là, chuyện ở đây em có bỏđược ?"

      Quyên Tử gật đầu: «Đương nhiên có vấn đề gì, sức khỏe cha em tốt có mẹ em, còn có hàng xóm mấy chục năm cạnh nhà em chăm sóc. Mà thành phố bên cạnh cũng phải là rất xa, lái xe tiếng đồng hồ là có thể trở về rồi."

      Chị Chu hơi trầm ngâm: «Em vẫn biết mình làm gì chứ, nếu như quyết địnhrồi, chị ủng hộ em."

      Ngày thứ hai, Quyên Tử gửi đơn xin từ chức, về nhà qua với cha mẹ, phải thành phố bên cạnh.

      Kể từ sau khi Quyên Tử tốt nghiệp đại học, vợ chồng Trần Quốc Hoa đềukhông quản chuyện công việc và cuộc sống của con . Con ông bà kiêncường độc lập, hai vợ chồng ông bà cảm thấy dù con quyết định làm gì cũng đều đúng, bọn họ ủng hộ. Cho nên, dù họ có là cha mẹ nuôi Quyên Tử vẫn làm theo cảm tính trước đây.

      Buổi chiều ngày thứ hai Quyên Tử đến thành phố bên cạnh.

      Bạn học của chị Chu là người HongKong giàu có, họ Lương, mọi ngườigọi ta là Lương Sinh, nghe cả nhà ta đều khỏi nghiệp bằng nghề báo chí, vì vậy mở tòa soạn cũng là chuyện đương nhiên.

      Quyên Tử đến đây đúng lúc tiếp nhận công việc của phòng thương mại, mặcdù diện tích kém hơn nhiều so với tạp chí THương mại nhưng Quyên Tử có thể xưng bá phương, cũng coi như là cơ hội để rèn luyện.

      Phía sau công ty có dãy nhà trọ, Lương Sinh giúp tìm nhà, chỗ này lớn nhưng rất sạch , giá tiền cũng đắt, Quyên Tử rất hài lòng, ít nhấtnơi này rất thanh tĩnh, có thể tránh người, ví dụ như mẹ ai đó quấy rầy.

      Quyên Tử kéo rèm cửa số phòng ngủ, phía dưới có ánh đèn bên dòng sông uốn khúc, từ bên này nhìn sang, trong nháy mắt Quyên Tử vẫn có cảm giác như vẫn còn ở trong chính nhà mình.

      Hoảng hốt lúc lâu, Quyên Tử khỏi bật cười, mới bao lâu, thế nào lại nhớ nhà rồi hả ? Trước kia đều thích khắp nơi, ghét nhấtlà ở nhà.

      Giơ tay lên sờ sờ bụng, chút cũng cảm giác được dấu hiệu của sinh mệnh, bình thản yên tĩnh, cho nên, nên chọn thời điểm chưa có dấu hiệu gì mà giải quyết, có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất !

      Quyên Tử dùng hết sức khắc chế những cảm xúc mờ ảo ngừngxông lên, cố chấp nghĩ, nếu có đứa bé, và Tả Hồng kết thúc mọichuyện hoàn toàn rồi.

      Chỉ là, từ ngày đó bọn họ kết thúc rồi. làm tốt lắm, cũng khônggiống như trước đây quay đầu lại dây dưa với , có lẽ ấy cũng mệt mỏi,chán ghét cố tình gây , chán ghét việc phải dụ dỗ , chán ghét nấucơm, làm việc nhà cho . vốn là đại thiếu gia phong lưu náo nhiệt, saocó thể để sai bảo thành người đàn ồn ngu ngốc được, có lẽ là sớmchán ghét mình.

      Quyên Tử lắc đầu cái, cảm giác mình vô cùng buồn cười, dứt khoát cắt đứt với , nhưng lại cứ nhớ đến , cũng cảm thấy bản thân mình có tiền đồ. Nhưng phát thể khống chếđược, thói quen là việc đáng sợ, thể nhận ra rằng, Tả Hồng đãbiến trở thành dứt khoát.

      Ngày mai tốt thôi, ngày mai quên hết, quên còn chút nào. hẹn làm phẫu thuật ngày mai, nghe kỹ thuật mới đau, làmchậm trễ công việc, ngủ giấc, đứa bé trong bụng biến mất, đúng là kỹ thuật tốt. Từ ngày mai trở , và Tả Hồng chút liên quan cũng còn.

      Có lẽ cha muốn gặp đứa bé kia, con của vợ cux. Đối với ân oán đờitrước, Tả Hồng ràng lắm, chỉ biết là cha mẹ tái hôn, hơn nữa sau khi cha cùng vợ cũ ly hôn mang theo con , cũng nhận cha, nhiều nămnhư vậy cũng có liên lạc.

      Tả Hồng biết cha quên được. Có lần khi vào trong thư phòngcủa cha, thấy trong sách kẹp ảnh chụp gia đình cũ, phải và mẹ,là cha và người phụ nữ khác, người phụ nữ trong ảnh xinh đẹp bằng mẹ, nhưng nhìn qua cũng rất hiền lành, bọn họ còn ôm trênđùi, tết tóc hai bím.

      Tả Hồng đoán có lẽ cha cùng vợ cũ và con . Tả Hồng nghĩ, có nên tìm đến người chị chưa từng gặp mặt này, để choc ha được gặp mặt, giải tỏa tâm trong lòng, có lẽ có lợi cho phục hồi sức khỏe của ông. Ai ngờ vừa cho mẹ , bà liền phản đối kịch liệt, thẳng với là nuôi dưỡng anhmà lại nghĩ cho người ngoài.

      Có lúc Tả Hồng cũng cảm thấy mẹ có chút thể giải thích nổi, cái gì mà người ngoài ? cho cùng đó cũng là người chảy cùng dòng máu với , trước kia khi chưa có đứa bé, Tả Hồng còn chưa có cảm giác gì, bây giờ tự nhiên có đứa bé, Tả Hồng phát , làm cha, ngườinào là muốn gặp con của mình.

      Cái loại tình thân máu mủ đó dù như thế nào cũng thể vứt bỏ, nghĩ đếnđứa bé của mình, trong lòng Tả Hồng lại mềm như bông vải, cảm thấyQuyên Tử lần này Quyên Tử nhà cũng suy nghĩ ra, dù sao đó là concủa , là huyết mạch của bọn họ, kéo dài tính mạng của họ, suy nghĩ như vậy cũng thấy rất vui vẻ.


      Chương 40

      Editor: NHÂN MÃ


      Mẹ, ấy dù sao cũng là con của cha, chị của con.

      Cái gì mà chị ?

      Bà Tả đứng lên, thanh có chút chói tai sắc bén :

      Con đúng là bị đứa con kia làm hư rồi, con lấy đâu ra chị ? Mẹ chỉ có con là con trai, cha con cũng chỉ có con là con trai duy nhất.

      Tả Hồng buồn bực giật cà vạt, vừa muốnkhuyên mẹ thêm chút nữa, điện thoại diđộng vang lên, lấy ra nhìn, đến bên kia nghe điện thoại.....

      Siết chặt điện thoại di động, mặt Tả Hồng càng ngày càng sa sầm lại, lúc để điện thoại di động xuống, mặt đen như đít nồi có thể giết người,quay đầu lại : mẹ, chuyện này mẹ cứ nghĩ kỹ , xem như là suy nghĩ vì sức khỏe của cha, con có chút việc gấp, phải ra ngoài chuyến.

      để ý đến mẹ gọi ở phía sau, mang theo chìa khóa xe ra khỏi bệnh viện,đến bãi đậu xe lái xe , nhấn chân ga xuông ra ngoài vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến dưới tầng nhà và Quyên Tử, đóng cửa xe ầm ầm, chạynhanh lên tầng, mở cửa, gân xanh trán cũngnhảy lên.

      Được lắm, nhóc này là quyết tâm chia tay cùng mình, nghỉ việc, khỏi nhà, chỉ là, trong vòng ngày ngắn ngủi, người nhà trống.

      Tả Hồng vừa tức giận vừa sợ hãi, đối với QuyênTử, hiểu rất cá tính của chính là như vậy, dù như thế nào cũng chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ chút, cũng hiểu, tình huống ngày hôm qua còn có thể làm như thế nào nữa, chẳng lẽ bắt mẹ nhận lỗi với , mới hài lòng,hoặc là , hi vọng chính là người đàn ông đần độn như vậy mới vui lòng.

      Tâm tình Tả Hồng có chút nguội lạnh,coi như cũng là mấy năm tình cảm, đối vớicô như vậy chút lập trường chút tôn nghiêm, lâu như vậy, cũng chỉvì câu giận dỗi của , xoay ngườirời , chút lưu luyến.

      Hơn nữa, Tả Hồng dám nghĩ,nhưng cũng đoán được, bước kế tiếp của Quyên Tử chính là bỏ đứa bé trong bụng, cắt đứt liênhệ cuối cùng của bọn họ, Tả Hồng tuyệt đốikhông để cho làm như vậy.

      Xuống tầng, lên xe, vừa lái xe cả Mạcgọi đến.

      ấy bây giờ ở đó sao?

      Nhắc tới Mạc Vân Phong, trong lòng vô cùng hối hận, lúc đó chỉ muốn lời kíchthích Vân Đan chút, nào nghĩ đến nhóckia tính tình cứng rắn như vậy, trực tiếp gửi đơn từ chức cho .

      Mạc Vân Phong gọi điện cho Tả Hồng, chính làmuốn biết người ở đâu? Ai ngờ đến thằng nhócTả Hồng này biết thôi, bây giờ còn hỏi ngược lại .

      Mạc Vân Phong cảm thấy buồn cười, khôngphải thằng nhóc đó luôn dính bên cạnh, lúc nàocũng rời khỏi sao? Thế nào bây giờ cònhỏi , có lẽ cũng đến lúc cho thằng nhóc đó biết chân tướng rồi.

      Nghĩ đến đây, Mạc Vân Phong thẳng:

      “Tả Hồng, Quyên Tử chính là Vân Đan nhà chúng ta, ý của cha ta, hi vọng về sau cậu cần quấy rầy Vân Đan nữa..... Tút tút tút....”

      Điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Mạc VânPhong nhíu mày, thằng nhóc này xảy ra chuyệngì vậy?

      Tả Hồng tức giận giơ tay lên, nhét điện thoại vào phía sau xe, Quyên Tử có phải Vân Đan nhà ta hay cần biết, bây giờanh chỉ tìm được , ngăn cản .

      Thắng gấp, xe dừng ở ven đường, vươn nửa người tìm kiếm nửa ngày, tìm số điện thoại nhà họ Trần gọi qua....
      Tả Hồng đường liều chết phóng đến dưới chung cư nhà Quyên Tử, được mẹ Quyên Tử cho địa chỉ, tìm được của, bắt đầu đập của đông đông đông.

      Đại khái đập khoảng năm phút đồng hồ, hàngxóm cũng ra nhìn mấy lần, cửa từ bên trongmới mở ra, cửa vừa mở được nửa, Tả Hồng nhấc chân lên đá, xông vào.

      Phía sau cửa Quyên Tử bị lực ngăn lại, suýt nữangã mặt đất, còn chưa hồi hồn bị Tả Hồng đặt lưng tường, người đàn ông nàyđiên rồi, ta nắm cánh tay hét lên:

      «đứa bé đâu ? đứa bé của tôi đâu ? đứa bé đâu? , .”

      Sắc mặt Quyên Tử tái xanh, gần như có chút huyết sắc nào, cứ như vậy sững sờ nhìn TảHồng, nhất thời quên cả phản kháng, Tả Hồng híp mắt nhìn suy nghĩ nhìn mấy giây, nghiêng đầu liếc thấy bàn uống nước có tờ danhsách nộp viện phí, xông tới,gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ phía , từng chữ từng chữ,nhìn chòng chọc vào tờ giấy.
      Last edited: 8/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :