1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30.

      Triệu Hành để điện thoại xuống, quay người lạiđã nhìn thấy Tô Đồng đứng cạnh cửa phòng làmviệc. , Tô Đồng rất đẹp, lần đầu tiênnhìn thấy nhận ra đây là bé xinh xắn, nhiều năm trôi qua, tâm ý của lúc ban đầu cũng thấy khó hiểu, nhưng về sau cũngrất ràng.

      Huống gì, cũng có ý định giấu diếm,lúc ở Mỹ, luôn ở cạnh , cảm giác thực sựrất ấm áp, nhưng chỉ giới hạn trong tình cảm an hem bạn bè. Triệu Hành nghĩ, chuyện nam nữ cũng rất tế nhị, giống như Quyên Tử, ban đầuchỉ là nữ sinh mười bảy tuổi, nhưng lại khiến khó có thể khắc chế.

      Nhưng đối với Tô Đồng, cho dù xinh đẹp tươimới đứng trước mặt cũng kích thích nổi dục vọng của , tình dục và tình cùng với nhau, người đàn ông đụngđến thân thể phụ nữ, người đó sao có thể thương được kia?

      Triệu Hành nhiều lần nửa đùa nửa với Tô Đồng, giục tim bạn trai, nhưng Tô Đồngrất cố chấp, cố chấp là chỉ vĩnh viễn conđường lối ra. Triệu Hành từng nghĩrằng, chỉ cần mình trở về nước buôngtay, nhưng sau đó ấy cũng quay về, khiến Triệu Hành cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

      Phải , bây giờ còn có chút oán giận, ngày đó Quyên Tử những lời như vậy, cũng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chỉ có thể là Tô Đồng, Tô Đồng chơi trò này, có lẽ là lúc ấy lên cấp trung học năm thứ hai

      .Khi đó, chỉ cho rằng là đứa bé đùa dai, nhưng từ đó trở , Tô Đồng chính là có ý pháhỏng. Triệu Hành cũng muốn trực tiếpchất vấn Tô Đồng, nhìn ấy đến gần như là lấylòng, thậm chí là nở nụ cười hèn mọn, Triệu Hành bỗng đành lòng, dù sao hai nhà bọn họ cũng còn có giao tình, ấy cũng làm bạn với nhiều năm như vậy.

      Cũng may và Quyên Tử gặp lại nhau, maymắn còn có cơ hội. Đối với Tô Đồng, chỉ cầnanh và Quyên Tử ở chung chỗ, tự nhiênbiết khó mà lui, tìm hạnh phúc cho riêng .Triệu Hành tính toán như vậy, nhưng dĩ nhiên đó là nghĩ quá đơn giản, bất luận là đối vớiQuyên Tử hay Tô Đồng.

      Mặc dù gặp lại Quyên Tử, nhưng qua mườinăm, phát , có lẽ chỉ có còn nhớ mãi quyên chuyện mười năm trước,Quyên Tử là tim phổi, có lẽ sớm quên, ất từ trước đến nay đều là người phóng khoáng ngông nghênh.

      Còn có Tô Đồng, cho dù cố ý lạnh nhạt vẫnkhông ngăn được đến gần, ấy hình như cảm nhận được lạnh nhạt này. TriệuHành biết, Tô Đồng phải là người ngây thơ ôn hòa như vẻ bên ngoài, có lẽ bởi vì biếncố của gia đình nên có vài phần mưu mô, cũng chính điều này khiến cho Triệu Hành mỗi khiđối mặt với đều đành lòng, đành lòng trách cứ, đành lòng tổn thương, đành lòng nhát cắt đứt tình bạn nhiềunăm như vậy. Quả hề dễ dàng!

      Tô Đồng đứng ở ngoài cửa nhìn chằmchằm, vẻ mặt có chút đặc biệt, thể là khổ sở mà còn có cả thương tâm. Thậm chí Triệu Hành còn biết đứng ở đó bao lâu rồi, có phải chuyện với Quyên Tử qua điện thoại đều nghe thấy?

      Nhưng Tô Đồng chỉ im lặng lát, nâng lên nụ cười, đẩy cửa vào, bước chân nhõm tự nhiên, giống như vừa rồi chỉ là Triệu Hành nhìn nhầm. đến khoác cánh tay Triệu Hành, lắc :

      Hành, buổi tối chúng ta ăn đồ ăn Hàn Quốc được , em mời”

      Triệu Hành nhìn chằm chằm, khẽ thở dài:

      “Đồng Đồng, buổi tối có hẹn”

      Đáy mắt Tô Đồng thoáng qua tia tức giận:

      “Là ta, nhiều năm như vậy, vẫnkhông quên được ta, ta có gì tốt, có biết cuộc sống riêng tư của ta rất loạn, ta và người đàn ông có vợ sống chung mấynăm, ta chính là đồ đàn bà hư hỏng….”

      Chát…………… Triệu Hành tát Tô Đồng cái, đưa tay bắt bả vai , khiền cho Tô Đồngkhông thể ngẩng đầu nhìn thẳng mắt , Tô Đồng có chút sợ hãi, chưa bao giờ thấy Triệu Hành như vậy, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn bị tức giận làm vặn vẹo có chút dữ tọn, ánh mắt sắc bén như dao, thẳng tắp đâm vào người Tô Đồng.

      cho mắng chửi ấy, có biết nếu phải vì ấy sớm là của tôi. ấy vốn dĩ là thuộc về tôi, trong lòng tôi, ấy bây giờ hay mười năm trước đều vô cùng tốt đẹp.”

      Đột nhiên Tô Đồng sửng sốt, thào :

      biết, ra sớm biết………”

      Triệu Hành buông ra, xoay người đến cửasổ sát đất, đốt điếu thuốc hít hơi sâu, lúc lâu mới chậm rãi :

      “Chuyện trước đây, muốn hỏi nữa rồi, em , hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc của chính em, khẳng định hạnh phúc của em mãi mãi phải là .”

      "Ha ha ha!"

      Tô Đồng phá lên cười, tiếng cười bén nhọn, còn có chút điên cuồng:
      Hành, cho rằng có tôi và người phụ nữ kia có thể ở cùng chỗ sao, nằm mơ , vì tôi nguyền rủa , cả ngày lẫnđêm nguyền rủa các người….”

      Triệu Hành xoa bóp huyệt thái dương co rút đauđơn, tiếng cười cuối cùng của Tô Đồng nhưvang vọng trong đầu làm phiền muốnchết. Quyên Tử đặt dao xuống, quét mắt nhìn Triệu Hành:

      " thoải mái sao, gần đâ siêu thị thuộc tập đoàn Worle xuất tin tức lừa gạt tiền,chuyện này rất khó xử lý?”

      Triệu Hành thả tay xuống, ngẩng đầu cười:

      "Mặc dù em làm chuyên mục này nữa nhưng tin tức của em lúc nào cũng rất nhanhnhạy. Thôi hôm nay chuyện của ,công việc của em thế nào. Nếu như em khôngghét bỏ, vào tập đoàn Worle, làm công việctuyên truyền nội bộ, nghiêm túc mà , việc này với chuyên ngành học của em cũng quá khác biêt.”

      Quyên Tử đưa ly rượu lên lắc :

      “Em vẫn thích làm phóng viên, còn nữa, em tìm được việc rồi, tạp chí Thương Mại thời đại, mặc dù vẫn là chân phóng viên vòng ngoài,nhưng trước mắt mà em rất hài lòng.”

      Triệu Hành cười khẽ:

      “Em luôn biết mình muốn làm gì, giống nhưtrong cuộc đời em, chưa bao giờ có mơ hồ vàkhông xác định.”

      Quyên Tử nghiêng đầu suy nghĩ chút:

      " ra cũng có , chỉ là người khác khôngbiết thôi."

      Ánh mắt Triệu Hành lóe lên, vừa định nóichuyện điện thoại QUuyeen Tử vang lên, ánh mắt Triệu Hành rơi xuống tay , khỏi cau mày.Triệu hành ánh mắt chợt lóe, vừa muốn chuyện, Quyên Tử điện thoại vang lên, Triệu hành rơi vào ánh mắt cạnh tay nàng, khỏi khẽ cau mày.

      Quyên Tử xin lỗi, đứng dậy sang bên kia nghe điện thoại, vừa nghe điện nhanh chóng để điện thoại ra xa dù vậy cũng có thể nghe được tiếng quát cực to của Tả Hồng………

      Quyên Tử mặc kệ dài dòng lảm nhảm, chờanh gào xong, nhanh chóng câu:

      “Nửa tiếng nữa em về.”

      xong, cúp điện thoại nhanh chóng tắt mắt,vừa thầm mắng Thời Tiêu dám làm gián điệp. Quyên Tử hiểu rất Tả Hồng, bây giờ người đàn ông kia cũng chỉ là chịu được trêuchọc, là bình dấm chua, hơn nữa càng ngàycàng chua. Trước kia đúng là biết lạicó sức ghen lớn như vậy, hơn nữa hình như vô cùng kiêng kỵ Triệu Hành.

      Từ trước đến giờ Quyên Tử thích dàidòng chơi trò mập mờ, mấy ngày nay Quyên Tửcũng nghĩ kĩ, thể gặp lạiTriệu Hành thực có chút hoảng hốt. Dù sao đối với Triệu Hành mà , cũng từng là thời kỳ theo đuổi trẻ trung, hơn nữa những năm vừa rôi, thái độ của với trò chơi tình cảmcũng ít nhiều bị ảnh hưởng, nhưng hiểu .

      Đối với Triệu Hành, chỉ còn thiện cảm, ngay cả tức giận chôn sâu trong đáy lòng cũng dần dần phai nhạt, đối với người đà ông này còn cảm giác kích tình đó nữa, chỉ cảm thấy giống như bạn bè, mọichuyện qua chỉ còn lại tiếng cười bằng hữu, muốn tiếp tục trêu chọc , cóý định quay lại. Quyên Tử cảm thấy đây chínhlà chuyện cười, nếu như là tình cũ cần gì phải đốt cháy lại.

      Quyên Tử nâng cằm lên, quan sát người đàn ông đối diện, khôi ngô tuấn, văn nhã dịu dàng,vô cùng khôn ngoan tài giỏi, đáng tiếc phải là thức ăn trong mâm của .

      "Triệu Hành, cần lãng phí thời gian ở bêncạnh em, dù mười năm trước có hiểu lầm gì mọi chuyện cũng qua, hơn nữa cho dù mườinăm trước có hiểu lầm chúng ta cũng thể ở bên nhau………. "

      Quyên Tử chưa xong điện thoại Triệu Hànhvang lên, Triệu Hành có chút phiền loạn xin lỗi, sang bên kia nghe điện thoại, vừa nghe xong sắc mặt tối đen đứng lên:

      "Xin lỗi Quyên Tử, có việc gấp trước, có chuyện gì để sau hãy ."

      xong, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ăn, Quyên Tử hơi ngạc nhiên, thấy ghế còn áo khoác của , vội cầm lên đuổi theo, thấyxe của ở bãi đầu xe, Quyên Tử thở phào nhõm, đến gõ của sổ xe.

      Cửa sổ xe hạ xuống, Quyên Tử khỏi lắcđầu nhìn Triệu Hành trong xe, có chút nóng nảyhốt hoảng, tay cầm chìa khóa xe, nhưng đút vào được, Quyên Tử vòng qua, mở cửa xe, đầy sang chỗ bên cạnh ghế lái, tự mìnhngồi lên, lấy chìa khóa, khởi động lái xe :

      " chỗ nào, em chở "

      Triệu Hành cũng lấy lại bình tĩnh, địa chỉ. . .. . .

      Lúc Quyên Tử và Triệu Hành đến nhà trọ của Tô Đồng Tô Đồng hôn mê, tủ đầugiường còn vứt la liệt thuốc ngủ.......... Xe cứu thương tới, Quyên Tử cùng Triệu Hành vào bệnh biện, ngồi ở ngoài phòng cấp cứu đợi.Quyên Tử cũng khôi phục lại tinh thần, Tô Đồng, mới chỉ gặp này hai lần, nhưng lạiđi tự sát.

      ra , Quyên Tử cảm thấy đây càng giốngnhư uy hiếp, dù sao nếu muốn chết,trước khi tự sát còn gọi điện thông báo cho người khác, Triệu Hành lúc này hoàn toàntỉnh táo lại, gọi điện thoại………

      Giày vò đến nửa đêm, Quyên Tử cùng Triệuhành mới rời khỏi bệnh viện, dù sao cấp cứu kịpthời, nguy hiểm đến tính mạng, TriệuHành báo cho người nhà Tô Đồng biết chuyện.

      Đột nhiên Quyên Tử đột nhiên cảm thấy, có chút hiểu người đàn ông này, nếu ta vô tình với ấy, nhưng khi nghe ấy tựsat, lại rất hốt hoảng, những nếu có tình ý tại sao ở lại trong bệnh viện chăm sóc?

      Triệu Hành giống như hiểu suy nghĩ của ,nghiêng đầu nhìn :

      "Đồng Đồng là hàng xóm của nhà , từ nhìn ấy lớn lên, nghiêm túc mà , ấy chính là em , mặc dù thương ấy, nhưng cũng hy vọng ấy chết vì , em hiểu chưa?"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31.

      Triệu Hành lái xe đưa Quyên Tử về chung cư, từ xa nhìn thấy Tả Hồng ngồi ở ở bậc cửa đầuhành lang hút thuốc lá. Lúc này Quyên Tử mớinhớ quên báo cho Tả Hồng, hơn nữa điện thoại di động của hình như cũng tắt máy.

      Nhìn thấy ánh đèn sáng, Tả Hồng ném thuốc lá trong tay đứng lên, nhìn ánh sáng, thấy người ngồi trong xe, lửa giận muốn ép lại cũngkhông ép nổi.

      Xe vừa dừng lại Tả Hồng mở cửa xe từ bênngoài, kéo Quyên Tử từ bên trong xe, vừa kéovừa chống cửa xe nhìn Triệu Hành giọng trầmthấp : " Xuống xe. "

      " Tả Hồng, nổi điên cái gì ? Xảy ra chút chuyện, em chưa kịp thông báo cho biết….."

      để cho Quyên Tử giải thích xong, bị Tả Hồng cắt ngang : « cút sang bên cho , đừng có mang dáng vẻ đó ra, các người nam quả nữ, lại là tình đầu, có thể xảy ra chuyện gì, cần nghĩ cũng biết ! Muốn cắm sừng tôi, có cửa đâu ! "
      Quyên Tử tức giận giơ chân đá : " Tả Hồnghôm nay động thủ chúng ra coi nhưxong, xong rồi, tôi lời giữ lời. "

      xong cũng để ý đến hai người, quay người lên tầng.

      Trong lòng Tả Hồng khó chịu kìm nén, nếu như là trước kia đạp cho tên kia trận rồi,nhưng con nhóc Quyên Tử kia, thực nổi. cũng giận chính bản thânmình, mới bắt đầu chịu đựng , tại anhchiều chuộng con nhóc này quá mà, nếu dám đè đầu như vậy.

      chần chừ của Tả Hồng rơi vào trong mắt Triệu Hành, trong lòng xông lên cảm giácvô lưc, hai người kia cứ tự nhiên cãi nhau, nhưng lại thân mật như vậy, thân mật đến mức giữa họ, giống như là người xa lạ hoàntoàn.

      Đột nhiên Triệu Hành cảm thấy có chútnào thú vị, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt : " Nếu như muốn đánh nhau, xin lỗi ! Tôi thểđáp ứng, cũng nhàm chán như … "

      Đến khi Triệu Hành lái xe ra khỏi chung cư Tả Hồng vẫn còn buồn bực, cuối cùng chỉ còn mình là người đơn độc, ngẩng đầu nhìn lêntầng, giậm chân lên, vừa vào cửa đa mang giầy cao gót Quyên Tử đá rơi vào trong tủ giầy, bỏ quần áo vào trong máy giặt, đè ép lửa giận, đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh gõ cửa, giọng nóiôn tồn hỏi : " Quyên Tử, cuối cùng là em và ta đâu, có gì sai chứ, em với về ngay, đợi đến tận nửa đêm cùng chưa thấy, về tình về lý em đều phải cho cái nguyên nhân ràng, đúng ? Quyên nhi, phải phân phải trái… "

      Quyên Tử kéo cửa nhà vệ sinh ra, ngón tay cầmlấy đai lưng áo choàng tắm, cười híp mắt quansát vòng : " đánh nhau ? "

      Tả Hồng kêu lên, tức chịu nổi, tiến lên khiêng vào phòng ngủ, ném lên giường, đè người : " , buổi tối hai người làm gì ?Thành khai báo, nếu em chờ phục vụ . "

      Quyên Tử cười ha ha mấy tiếng : " Cút sang mộtbên, cả người đều là mùi thuốc. "

      Tả Hồng vô lại, cúi đầu há mồm hung hắng cắnmôi : «Em ghét bỏ hả ? Cấm lảng sang chuyện khác, nhanh. "

      Đôi tay Quyên Tử níu tai , kéo đầu lại gần, trước đây chưa bao giờ giải thích nhưng hôm nay lại mở miệng : «Bạn của Triệu Hành tựsát, nên trì hoãn ở bệnh viện đến bây giờ. "

      Tả Hồng sững sờ, khóe miệng vểnh lên : " Chắc chắn là nợ phong lưu của Triệu Hành, đúng ? "

      Quyên Tử nghiêng người, trong nháy mắt rờikhỏi chỗ nằm, ngón tay Quyên Tử nhàng lướt qua mặt Tả Hồng : " Nợ phong lưu ?Có người nào hơn được Tả Hồng nhà chúng ta, nhớ ngày đó hồng nhan tri kỉ khắp nơi nhỉ ! Em nhớ lúc đầu được gọi là cái gì mà, Tả thiếu ômmột mười tám tuổi, hôn nhau kích tình bắn ra tứ phía, thiếu chút nữa đành dã chiến…. "

      chưa hết câu, bị Tả Hồng chặn miệng lại,môi lưỡi dây dưa, Quyên Tử ô ô mấy tiếng, thanh gì rồi…. Lúc Tả Hồng buôngQuyên Tử ra thở dốc lấy hơi, chờ hơi thở đều đặn mới kêu lên : " Chột dạ, đúng ? "

      Ánh mắt Tả Hồng lóe lên : " Đó là nợ cũ bao lâurồi, lôi chuyện cũ ra cũng phải là hành vi của người quân tử. "

      Quyên Tử giơ ngón tay lên, hung hăng bóp mặt : " Vậy sao lại nhiệt tình với Triệu Hành như vậy, hả ? "

      " Ai ! Ai ! Quyên nhi, Quyên nhi, em véo chỗkhác được , thế nào đàn ông cũngrất quan trọng bộ mặt, mặt có vết thươngngười khác nhìn thấy nhiều tốt. "

      Quyên Tử ghé lại gần tai cười : " Ít nhất Tảthiếu của chúng ta còn muốn giữ lại khuôn mặt,nhưng em nghĩ là, da mặt cũng dầy như vỏcây lâu năm vậy." xong cắn cái lên tai trái Tả Hồng.

      Tả Hồng rên lên, lại có cảm giác hơi nhột, trongnháy mắt gợi lên ý nghĩ khác, tay trượt mộtchút, sờ vào áo choàng tắm màu hồng, nhưng lại bị Quyên Tử phát .

      .Quyên Tử đứa tay đầy bàn tay quấy rối của ra, lật người nằm ở bên, giơ chân đá : « tắm, nếu , đừng có lên giường của bà,bẩn lắm."

      Tả Hồng đành phải đàng hoàng tắm, đánhrăng, súc miệng… Lúc ra ngoài Quyên Tử đãngủ rồi, Tả Hồng lắc đầu cái, nhàng rón rén lên giường, ôm vào trong lòng, Quyên Tửrầm rì hai tiếng, tìm tư thế thoải mái hơn tronglòng , ngủ say.

      Tả Hồng khẽ thở dài, ngắm lâu, giọng lầm bầm: «Cái nhóc này lại dám lừa gạtanh, sáng mai đòi lại gấp đôi, em biếtkhông hả?"

      Cúi đầu hôn vào trán .

      Trong lúc đó, phòng khách nhà họ Mạc đèn điện sáng bừng, kiểm tra đối chiếu DNA đạt 99% trở lên, mặc dù trong dự liệu, nhưng cũng làm cho Mạc Quan Vinh kích động vô cùng, chính xác rồi, nhóc kia chính là Vân Đan nhà bọnhọ, còn chuyện tại sao phù hiệu của Mạc gia lạiở tay người khác, còn là chuyệnquan trọng nữa rồi, cuối cùng ông cũng tìmđược cháu rồi.

      Con bé có rất nhiều điểm giống người nhà Mạcgia, kiêu ngạo cố chấp, thậm chí xinh đẹp, sắcsảo như vậy, màu Mạc gia, gien di truyền của nhà họ Mạc đều chảy trong người , đây mới làVân Đan: «Gọi Tiểu Trương chuẩn bị xe, tamuốn đón con bé về nhà ngay lập tức."

      Mạc Vân Phòng vội vàng : «Cha, bây giờ muộn rồi, hơn nữa, con cảm thấy vẫn nên thận trọng chút, chúng ta chưa nghĩ đến cảmnhận của Vân Đan."

      Vân Kha gật đầu: "Ít nhất chúng ta phải biết ,năm đó xảy ra chuyện gì, còn nữa, nghe cha , Quyên Tử cho tới bây giờ cũng khôngbiết mình là bị nhận nuôi, nếu chúng ta tùy tiệnnhận người thân, mang đến tổn thương ấy."

      Mạc Vân Giới chợt nghĩ đến buổi tối đó làm người ta huyễn hoặc vì vẻ mỹ lệ, trong lòng khỏi thầm thở dài, thế nào cũngkhông nghĩ đến, ấy chính là Vân Đan, từng ýnghĩ xông lên đầu khiến khỏi cảm thấy nuối tiếc. Nhưng lý trí phân tích, Vân Kha rất đúng, nhóc đó tự nhiên phóng khoáng,lại chí tính chí nghĩa, Mạc gia muốn nhận ngườithân, nếu như là người khác, có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối với nhóc kia, tuyệt đối khinh thường, đó là có cá tính, bây giờ nghĩ lại, cũng có mấy phần giống với thím hai.

      Mạc Quan Vinh cũng trầm ngâm, ngày đó con bé cũng rồi, ông còn nhớ ràng : «Nếuthật tôi là cháu thất lạc của nhà họ Mạc, tôi hi vọng, các người vĩnh viễn cầnđi tìm tôi, cần nhận tôi, bởi vì tôi sống rất tối, rất hạnh phúc, chỉ cần các người tránh xa tôi là tốt rồi, nên đặt tiêu chuẩn của các người để cân nhắc mọi chuyện, cũng phải ai cũng muốn biến thành phượng hoàng, trongthế giới của tôi, tôi chính là phượng hoàng, cần thiết phải làm điều thừa thãi, vì vậy, nếu đúng là tôi, xin các người hãy tránh khỏi thếgiới cửa tôi, để lại bình yên cho tôi, tôi rất cảm kích."

      Vân Đan kiêu ngạo như thế, sao có thể dễ dàngtiếp nhận Mạc gia ! hai mở miệng : «Con thấy, chúng ta cần ngại cha mẹ nuôi ấy, chỉ cần bồi thường nhiều tiền bạc làđược."

      Mạc Vân Kha chau mày nhìn hai: «Ngươi ta nuôi Vân Đan hơn hai mươi năm, Vân Đan cũngkhông hề có cảm giác là bị nhận nuôi, điều này chứng tỏ cha mẹ nuôi thực coi ấy như con ruột, nếu như chúng ta mang tiền bồi thường mà làm họ đồng ý họ cần gì che giấu, ngay từban đầu họ cố ý che giấu thân thế Vân Đan, điều này đủ để chứng minh, người ta căn bảnkhông muốn cho Vân Đan tìm được cha mẹ ruột."

      Mạc Quan Vinh đứng lên : “Ta gặp cha mẹ nuôi con bé trước đây, Vân Giới, ngươi sắp xếp , Vân Phong, công việc của Vân Đan sắp xếp như thế nào rồi?"

      Chân mày Mạc Vân Phong giãn ra: «con bé làm về hoạt động kinh tế, nhưng trước mắt là phóng viên, con bé tự mình cầu, muốn tự mình phát triển lên."

      Mạc Quan Vinh khẽ cau mày: « phải là rất vất vả sao?"

      Mạc Vân Phong cười: "Cha, khổ cực mới có thể tạo nên thành tích, đây chính là điểm đáng nể của Vân Đan."

      Mạc Quan Vinh khe khẽ thở dài: "Con bé này quá mạnh mẽ, giống Quan vô cùn, rất cứngđầu! Con bé này hiểu lý lẽ! Vân Kha, hônsự với Tả gia bỏ , thằng nhóc Tả hồng này!Con và Vân Phong cũng đừng tìm nó nữa, tốt nhất là bỏ ."

      Vân Kha muốn lại thôi, vân Phong vươn tay mở của phòng Vân Kha, mới : " hiểu emmuốn gì, nhưng cha quá cố chấp, cũngkhông phải em biết."

      "Em thấy Tả Hồng thực Vân Đan , rất nghiêm túc ."

      "Vậy như thế nào?" Vân Phong chau mày:" thực hiểu, tình có quan trọng như vậy sao?"

      Vân Kha chợt ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng,chợt lóe ra ánh sáng lóng lánh: " cả, tìnhyêu rất quan trọng, chỉ cần ở trong lòng em cótình , em bằng lòng buông tay tất cả."

      Vân Phong giật mình: "Vân Kha, em chưa từng quên cậu ấy?"

      Vân Kha xoay người: "Em nghĩ, đến khi chết rồi, có lẽ quên."

      Vân Phong tại chỗ cả nửa ngày, mới xoay người với Mạc Vân Giới: "Chuyện cha mẹ Trần,tạm thời kéo dài thời gian càng lâu càng tốt "

      Mạc Vân giới sửng sốt: "Nhưng cha tất cả. . ."

      Vân Phong vỗ vai của : "ngày mai cha đicùng đoàn phỏng vấn quân sang nước Mỹ, lịch trình cũng phải tháng, để nhà họ Trần và Vân Đan chút thời gian giảm áp lực, dùsao chúng ta cũng thể ỷ thế ức hiếp ngườita. "

      Mạc Vân Giới nhìn trai, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trai nhưvậy, cảm thấy có chút kì lại, hỏi: " cả, anhlàm sao vậy?"

      Mạc Vân Phong nhàng lắc đầu: " có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy, rất nhiều việc, có lẽ là chúng ta làm sai."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32

      «Thế nào ? Quyên Tử nhà ta muốn theo đilàm à ? "

      Tả Hồng đỗ xe ở chỗ dành riêng cho xe của , cười híp mắt nhìn Quyên Tử bên cạnh,Quyên Tử cười hì hì :

      «Nghĩ hay quá nhỉ, chẳng lẽ em là thíchđi theo người khác lắm sao? "

      Xoay người nháy mắt mấy cái, cánh tay duỗiqua, kéo mặt Tả Hồng lại gần mình, hôn lên môi :
      «Ngoan ngoãn nhé ! Có thể về sau em kiểmtra thường xuyên "

      xong, lưu loát đẩy cửa xe xuống, TảHồng sửng số lúc lâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng có bao nhiêu là ngọt ngào, ngọt đến tậnchân, chỉ vì câu thường xuyên kiểm tra củacô.

      Trước kia những lời như vậy Quyên Tử sẽkhông bao giờ ra khỏi miệng, có lẽ nên là, cho đến bây giờ ấy chưa bao giờ quan tâmanh làm chuyện gì ở bên ngoài. Tả Hồng từ cho rằng, nếu trước mặt , cùng vớinhững khác Quyên Tử nhà cũngsẽ chỉ híp mắt nhìn và cười.

      Chính vì chuyện này khiến cho Tả Hồng rất nảnchí, vì nó chứng tỏ rằng thương , chút cũng thương, bởi vì thương, mới có thể quan tâm. Cho nên TảHồng mới có thể chỉ vì câu như vậy củacô, câu đùa mà vui mừng dứt, lời của rốt cuộc là có ý gì ?

      Đầu óc vui mừng đến choáng váng, đợi đến khiTả Hồng hết chậm lụt lấy lại được tinh thần Quyên Tử vào đến văn phòng, Tả Hồngđuổi theo nhưng chỉ thấy mỗi bóng lưng .

      Tả Hồng suy nghĩ chút, khỏi caumày, trong tòa nhà này, chỉ có tạp chí Thươngmại Thời đại chuyên nghiệp ở tầng mười là cùngngành nghề của , nhưng mà điều này sao có thể, cả Mạc gia làm sao lại cho phép chuyệnnhư vậy xảy ra. Chỉ là, gần đây nhà họ Mạc cũng có động tĩnh gì, cũng thấythúc giục chuyện hôn của và Vân Kha, cũng tìm Quyên Tử gây phiền phức, những chuyện này quả thực có chút lạ kì.

      Tả Hồng vừa định bước vào thang máy trông thấy cả nhà họ Mạc đến, xách theo cặp tài liệu, ăn mặc nghiêm trang, mỗi lần nhìn thấy ta, Tả Hồng cũng có cảm giác như vàonghĩa trang tham dự tang lễ, cộng thêm khuôn mặt lạnh băng của ta, càng đúng như tưởng tượng.

      Hai người cũng bước vào thang máy, Tả Hồngdựa vào tay vịn bằng kim loại, nhìn Mạc VânPhong :

      « có ý gì ? "

      Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn :

      " Tôi trả lời vấn đề ràng. "

      Sắc mặt Tả Hồng trầm xuống :

      " Tại sao lại cho Quyên Tử nhà tôi làm việc ở chỗ này ? "

      «Quyên Tử nhà cậu ? "

      Mạc Vân Phòng nhếc miệng, lộ ra nụ cười cóphần giễu cợt :

      " Đầu tiên, tôi cho là Quyên Tử và cậu cóquan hệ gì, hơn nữa, tôi có nghĩa vụ trả lời những vấn đề có ý nghĩa như thế. "

      Tả Hồng tiến lên, nắm cổ áo ta :

      " cả Mạc, đừng giả bộ hồ đồ với tôi, khôngcó đồng ý của , Quyên Tử nhà tôi có thểđi làm ở tầng mười sao ? "

      Mạc Vân Phong hất tay ra, sửa lại cà vạt của mình rồi :

      «Tả Hồng, đừng có giống như chó điên vậy, bạ ai cũng cắn, là người đàn ông, nên suy nghĩnghiêm túc chút, phải làm thế nào mớicó thể che chở cho người phụ nữ mà mình . "

      Thang máy mở ra, Mạc Vân Phong hừ lạnh, cất bước ra ngoài, được hai bước, quay đầu lại :

      " Đúng rồi, ông cụ nhà tôi có , hôn của cậu và Vân Kha thôi vậy, chỉ là nếu từ hôn, cậucũng nên hiểu, Tả Hồng cậu cùng Mạc gia chúng tôi còn quan hệ gì. "

      Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt cái, mọi mây mù trước mắt đều tan biến, giống như lúc gặpxui xẻo cực điểm, bỗng nhiên thay đổi vận mệnh, mọi chuyện đều thuận lợi vô cùng.

      Trong lòng Quyên Tử có rồi, hôn vớiMạc gia cũng hoãn lại, mọi chuyện rắc rối tụ lại chỗ, có nguy cơ biến thành bế tắcphiền phức, bây giờ từng cái dễ dàng giảiquyết, khiến khỏi nhếch môi cười,hướng về phía cả nhà họ Mạc lớn :

      « yên tâm , Tả Hồng tôi xin thề, cả đờinày tôi cũng ước có quan hệ gì với người nhà họ Mạc cái ngươi. "

      Bước chân Mạc Vân Phong hơi chậm lại, hiếmkhi lộ ra nụ cười ranh mãnh, trong lòng lạinói : nhóc con, chỉ sợ đến lúc đó, cậu lại khóc lóc xin qua cửa nhà họ Mạc chúng tôi. Nếu như em họ ở chung với Tả Hồng hạnh phúc Mạc Vân Phong quyết định tận lực quay đầu.

      Bởi vì muốn gặp phải Vân Kha thứ hai, lúc nào cũng phảng phất buồn, ràng là trẻ nhưng lúc nào cũng mang bộdạng của bà già bảy tám mươi tuổi tangthang, lúc nào cũng có cảm giác khó khăn, chỉ là Vân Đan…

      Đột nhiên Mạc Vân Phong nghĩ đến chuyện chỉgặp mặt Quyên Tử lần, khỏi lắc đầu,Vân Đan dù sao cũng phải Vân Kha, đối với sách lược nghiêm khắc của cha, có lẽ có thể dùng với Vân Kha, còn với Vân Đan thực sựlà khó .

      QUyê Tử rất thích công việc tại, tổ trưởngtổ hoạt động họ Ngô, tên rất đơn giản, Ngô Vệ, khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, là tiến sĩ từ nước ngoài về.

      ra khi vào nơi này Quyên Tử mới phát , phải là tổng biên tập làm khó , mà tổ phóng viên có ai là ăn ngồi rồi, đều là những người có trình đồ học vấn cực kì lợi hợi, là tinh nhân tài, so với bằng, nhưng có đầu óc, tự tin mình có thể làm tốt.

      bên ngoài là làm phóng viên, nhưng Quyên Tử cũng có thể tham dự vào các diễn đàn hộinghị kinh tế cấp quốc gia, tháng sau thành phố S tổ chức hội nghị nên các hoạt động trụ bị tài liệuđang được tiến hành. Quyên Tử nhanh chóngtham gia vào hoạt động trợ giúp, vừa nghe các nhân viên khác thảo luận đưa ra vấn đề và trình bày quan điểm cá nhân, ngày tiếp theo tổ hoạt động gồm mấy người cũng thoải mái với xinh đẹp này.

      Dĩ nhiên là người đẹp đến nơi nào cũng đượ ưutiên, cộng thêm tổ hoạt động gồm sáu thành viên, nhưng đều là đàn ông độc thân, đột nhiên xuất người đẹp như vậy, mặc dù bối cảnh của nhất định hề , nhưng vẫn hấp dẫn người khác phái. Đây chính là quy luậtcủa tự nhiên. Hơn nữa, người ta mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng hề ngu ngốc, cho dù chưa quen thuộc công việc nhưng thỉnh thoảng đều ra những vấn đề mấu chốt.

      Điều này cái gì, là người có đầuóc thông minh và rất nhạy cảm với tin tức, quantrọng hơn nữa là giúp rất nhiều trong chuyếncông tác này. Cho nên, ngày hôm sau mấyngười này và Quyên Tử đều trở nên quen thuộchơn, chưa đến bối cảnh, người đẹp lại thôngminh, ai thích chứ.
      «Tan việc tất cả chúng ta ăn bữa cơm, tôimời mọi người, xem nhưa là chào đón TiểuTrần, mọi người thấy thế nào ? "

      Ngộ Vệ vỗ tay lên tiếng, cả phòng hoan hô ầm ĩ, Trương Bân cười :

      "Ngài Tổ trưởng, ngài biết Tiểu Trần người ta có hẹn , người đẹp nha, tan sở làm gì có thờigian rooic nha. "

      Ngô Vệ cười nhìn Quyên Tử, ý vị sâu sa nóithêm câu :

      "Nếu như có, có thể mang theo người thân"

      Các đồng nghiệp nam có ý ràng như vậy,Quyên Tử khỏi cười rộ, nhàng :

      « ấy rất bận, cảm ơn mọi người quan tâmđến tôi, hôm nay để tôi mời mọi người . "

      câu như vậy khiến cho kẻ sung sướng người buồn bã, vốn là đột nhiên xuất người đẹp thông minh như vậy, nhómhoạt động độc thân cũng chỉ muốn thử, nghĩ đến hoa sớm có chủ, nhưng cũng rất nhanh bỏ qua, rối rít bình thường trở lại. Dù sao đàn ông bây giờ cũng đều phải người mù.

      Điện thoại di động vang lên, Quyên Tử nghiêngđầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên cười, cầm điện thoại ra cửa, ra chỗ cầu thang an toànbên ngoài nghe điện thoại :

      «Buổi tối cùng ăn cơm, có chuyện tốt muốnnói cho em. "

      Giọng của Tả Hồng ràng có hơi kích động.

      «Buổi tối em ăn cơm với đồng nghiệp mới, làm sao bây giờ ? "

      thanh trong veo của Quyên Tử khiến chínhcô cũng phát cảm giác áy náy, mềmmại giống như làm nũng với người , âmthanh mềm nhũn truyền đến tai Tả Hồng, cảm giác thoải mái vô cùng.

      Tả Hồng cũng hiểu, là người mới, cũng phải có quá trình chuẩn bị, chỉ là nghĩ lại khéo léo dịu dàng như vậy, liền trêu chọc chút.

      " cùng em được ? Dù sao đều làm trong tòa nhà, biết đâu đồng nghiệp của em cũng có quen biết. "

      Quyên Tử cười , nhẫn tâm cự tuyệt, trongtòa nhà này có người` biết cục phó Tả có lẽ là vô cùng hiếm. Quyên Tử mới làm mộtngày ở đây, đại danh cục phó Tả cũng như sấm bên tai.

      Lúc trưa ở phòng ăn, bàn bên cạnh có mấy côgái ngồi chuyện, trong vòng buổi trưa, từ trong ra ngoài, từ gia đình đến bối cảnh, từphong cách làm việc đến năng lực chăn gối nhưthế nào…(ặc ặc, mấy mẹ này buôn chuyện dã man quá) chi tiết nhưng mà buôn chuyện vấn đề nào cũng có, nhìn có vẻ là nhân viên công vụ nghiêm chỉnh nhưng hóa ra bên trong lại nóng lửa kích tình như vậy.

      Thậm chí Quyên Tử còn cảm thấy, Tả Hồngchính là đối tượng ảo tưởng giúp trong lòng phụnữ cảm thấy con tịch mịch, lúc lên giường cùng chồng nhưng trong đầu lại nghĩ đếnTả Hồng.

      " ha ha ha "

      Nghĩ đến đây, Quyên Tử nhịn được cười :

      «Cười cái gì ? "

      Giọng Tả Hồng hơi nghi ngời truyền từ bên kia đến :

      "Chỉ là em nghĩ đến đến đối tượng ảotưởng của vấn đề. "

      " Đối tượng ảo tưởng ? "

      Tả Hồng cười xấu xa :

      «Chẳng lẽ Quyên Tử nhà mình nhớ , khôngcần ảo tưởng, có thể phục vụ ngay lập tức, thế nào ? "

      Quyên Tử lười lại với :

      «Em cúp máy đây. "

      "Đừng đừng. . . . . . Quyên nhi, buổi tối em ăncơm ở đâu ? lát nữa đón em. "

      " Buổi tối em tự về được rồi. "

      xong, Quyên Tử quên cảnh cáo câu:

      " cho theo, nếu , buổi tối ngủ sofa."

      Để điện thoại xuống, Tả Hồng còn thầm:

      "Con nhóc xấu xa, cũng biết uy hiếp."

      Chỉ là nghe thanh vui vẻ của , Tả Hồng cảm thấy thực yên tâm, cách dó vài ngày,tinh thần sa sút cũng khiến Tả Hồng rất lo lắng. Tính tình Quyên Tử nhà rất mạnh mẽ,mặc dù muốn giúp cũng nghĩ ra được biện pháp tốt.

      Có lúc, muốn, chỉ cần Quyên Tử nhà cam tâm tình nguyện núp trong ngực , để che gió che mưa, thế là đủ. Nhưng có lẽ đây là hi vọng xa xôi của , có lẽ cả đờicũng chỉ là hy vọng xa vời, cả đời cũng khôngthể thực được. Quyên Tử nhà quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức muốn hận ,nhưng này, đến mức bị coi thường.

      Tả Hồng khỏi nghĩ đến kế hoạch tươnglai của và Quyên Tử, kết hôn, sống chết, TảHồng nghĩ đến những điều này, trong lòng có cảm giác vui sướng thỏa mãn. Cho đến bây giờ Tả Hồng cũng biết, cũng chỉ là người đàn ông bình thường, bình thường đến thể bình thường hơn nữa, chỉ vì những điều như kết hôn rồi sống chết cũng có thể làmanh vui mừng đến như vậy, nhưng mà thựcsự vui mừng vô cùng.

      Giống như người chần chừ ở trong bóng tối lâu, chợt nhìn thấy ánh mặt trời, là hạnh phúc tương lai của Quyên Tử và , đangvô cùng mong đợi.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33

      Hai vợ chồng Trần Quốc Hoa nghĩ đến, hơn hai mươi năm trôi qua, vẫn có ngườitìm tới cửa.

      Hai vợ chồng ông bà vốn có con ruột, tên mụ cũng gọi là Quyên Tử, cuộc sống hai vợ chồng tính là giàu có, nhưng vớicuộc sống và con như thế này cũngkhiến ông bà vui vẻ mừng rỡ.

      Khi đó, Trần Quốc Hoa muốn con lớn lên nhất định phải học cho giỏi, dù tốn kém đến mức nào cũng muốn cho học đại học, ông và vợ cả đời thua thiệt chuyện học hành, cả đời cũng có tiền đồ rồi.

      ngờ, lúc bé được ba tuổi bị mắc bệnh viêm màng nào nghiêm trọng, gần như tiêu tánhết tài sản trong nhà nhưng cũng cứu sống được. Về sau bé qua đời, vợ bà Lưu Bội Trăn cũng vì vậy mà bị bệnh nặng trận, tinhthần cũng trở nên hoảng hốt.

      Bác sĩ nếu tiếp tục u uất như vậy, cả người cũng thay đổi, tinh thần càng trở nên thấtthường hơn, bác sĩ đề nghị vợ chồng ông nên sớm có đứa bé, là biện pháp tốt nhất. Dù sao cũng là tâm bệnh, cần có tâm dược mới chữađược. Nhưng thân thể Lưu Bội Trăn, kể từ sau khi sinh Quyên Tử, vẫn luôn tốt.

      Đắn đo liên tục, vợ chồng Trần Quốc Hoa quyết định nhận nuôi đứa bé. Lúc nhìn thấyQuyên Tử lần đầu tiên ở trong nhi viện vùng ngoại ô, Quyên Tử bị sốt , khuôn mặt nhắn hồng hồng, nhìn vô cùng đáng thương.

      So với những đứa trẻ khỏe mạnh khác đứa bé bị bệnh này kích thích hai vợ chồng ông, trong lòng có sợi dây mềm mại, hơn nữa, cônhóc này rất xinh đẹp, khuôn mặt bé trắngtrẻo, mái tóc quăn nhàng mềm mại, lông mi vừa dài vừa cong, dù nhắm mắt cũng làm cho người ta thể vừa lòng.

      Lưu Bội Trăn ôm đứa bé vào trong ngực thậtchặt, giống như thấy được bóng dáng con , bà phát ở cổ áo bé có khối ngọc bài. Nếu nhận nuôi đời này bé chính là con ruột của hai người, vì để tránh phiềnphức trong tương lai, bà liền lấy vật đeo trênngười bé xuống, thứ duy nhất thuộc về cha mẹ bé.

      Đúng lúc bên cạnh có bé khác chơi ởgần đó, Trần Quốc Hoa tiện tay cho đứa bé đó.Sau đó bế Quyên Tử trở về nhà, hai vợ chồngông bà cũng vì đứa bé này mà hy sinh rất nhiều, từ nhà máy cơ giới hạng nặng điều xuống xưởng thép. Năm đó Quyên Tử bốn tuổi, nhà ba người chuyển đến khu nhà ở xưởng thép bắt đầucuộc sống mới.

      Cho nên, hầu như ai biết Trần gia có mộtngười con nuôi, hơn nữa hai vợ chồng ông bà cũng thương Quyên Tử khác gì cha mẹ ruột, thương, nuôi dưỡng bé này.Đứa bé này cũng rất khỏe mạnh, từ rất ưu tú, lớn lên học đại học A, sau khi tốt nghiệp làm tìm được công việc.

      Có lúc vợ chồng Trần Quốc Hoa cũng tự nhủ, đứa bé này trưởng thành càng ngày càng xinh đẹp, lại rất thông minh nhiệt tình, tám đời Trần gia bọn họ cũng có được như vậy, cha mẹ ruột của đứa này biết là người như thế nào. Thấp thỏm mấy năm liền, ông bà sợ có ngày cha mẹ ruột bé tìm đến, đến lúc đóông bà biết phải làm sao đây.

      Sau đó nhiều năm dần qua , tâm tình cũng ổn định lại, nào nghĩ đến, hơn hai mươi năm rồi lại có người tìm đến cửa, hơn nữa, bọn họ nằm mơcũng ngờ lại là gia đình có bối cảnh lớnnhư vậy.

      Thời điểm chuông cửa vang lên, Lưu Bội Trăncòn tưởng đó là Quyên tử trở về, vấn đề hônnhân của con bé này luôn khiến hai vợ chồngbọn lo lắng, bình thường rất hiếu thuận,nhưng tính tình cố chấp vô cùng, biết nghĩ cái gì trong đầu, tuyệt đối có chútgấp gáp nào.

      Lưu Bội Trăn thấy Quyên Tử là phải nhắc đinhắc lại chuyện này, chỉ là bình thường công việc của Quyên Tử bận rộn, hai người già bọn họ hay càu nhàu, muốn tìm chuyện cũng thấy bóng dáng đâu.

      Trong lòng Lưu Bội Trăn còn nghĩ, lần này nhất định phải ép Quyên Tử xem mắt, con bé này bao nhiêu tuổi rồi, nếu nhanh lấychồng là thành ế mất, con bé Tiêu tử, concũng sinh rồi, chỉ còn mỗi Quyên Tử, đếnngười bàn trai cũng thấy.

      Mở cửa ra, Lưu Bội Trăn khỏi sợ hết hồn, đứng ở ngoài cửa là vị sĩ quan, còn có người trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn biết là phải người bìnhthường, ở giữa còn có người, thấy người này khiến Lưu Bội trăn vội vàng xoay người kêu lên :

      «Cha Quyên Tử, cha Quyên Tử…. "

      Trong tay Trần Quốc Hoa cầm chiếc đàn nhịn,từ ban công đến:

      “Sao vây, Quyên Tử về sao?”

      , mặc dù điều tra ràng về cha mẹnuôi nhà Trần gia, Mạc Quan Vinh còn nghĩ làkhi nhìn thấy đôi vợ chồng này ông có cảmxúc rất lớn, nhưng ra đây chỉ là hai vợchồng chất phác tự nhiên, giống như bao đôi vợ chồng Trung Quốc khác, vô cùng bình thường.

      “Ngài là... Ngài là vị ti vi kia, vị kia............”

      Trần Quốc Hoa khẩn trương đến mức lắp. nghĩ là có ngày nhân vật lớn tivi như vậy xuất thực ngoài củanhà ông, còn là vị đại thủ trưởng.

      xin lỗi, tùy tiện quấy rầy hai người, tôi là Mạc Vân Giới, đây là cha tôi, chúng tôi đến, làvì chuyện hai mươi bốn năm trước, ở nhiviện Thánh tâm, hai người có nhận nuôi bégái, chúng tôi là người thân của bé ấy.”

      câu , giống như tiếng sấm, suýt nữa làm nổ tung hai vợ chồng Trần Quốc Hòa, đâyđúng là sợ điều gì gặp phải điều đó.....

      Mạc Quan Vinh ngồi trong phòng khách nhà họTrần, quan sát bốn phía, bố trí rất ấm áp, căn nhà lớn, nhưng sạch , nhàng khoang khoái, tường đối diện tủ ti vi có treo ảnh gia đình.

      Mạc Quan Vinh đứng lên đến, quan sát cẩn thận lúc mới nhìn ra được, có lẽ là lâu lắmrồi, trong hình cha mẹ Trần cũng còn trẻ hơn rất nhiều so với tại, Quyên Tử đứng sau lưng,có lẽ là thời gian bé học tiểu học!Tóc kẹp lên, buộc đuôi ngựa, mái để ngang trán, ngũquan cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú rất có khí chất. để lại nhớ đến, nhóc này lúc nào cũng có tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ.

      Mạc Quan Vinh lộ ra nụ cười thú vị.

      "Mời uống trà"

      Tay Lưu Bội Trăn bưng ly trà có chút khôngkhống chế được, khẽ run rẩy, đặt ly trà trênkhay bắn vài giọt nước ra ngoài. Mạc Vân Giớikhông khỏi thở dài trong longd, có lẽ bọn họ cũng có làm sai, nhưng dù sao cũng là ỷ thế ức hiếp người.

      Trần Quốc Hoa lưu loát mở miệng :

      " Ngài phải là nhầm chứ ? Sao lại xác định Quyên Tử là cháu của các người ? "

      Mạc Quan Vinh xoay người lại, nhìn lướt quaTiểu Trương đứng bên kia, Tiểu Trươngmở cặp công văn trong tay ra, rút tập tàiliệu đặt khay trà :

      " Đây là báo cáo kiểm tra DNA của bác sĩ có uy tín nhất….. "

      Lời Tiểu Trương còn chưa xong, ầm mộttiếng, trước mắt ông Trần bỗng tối sầm, ngã quỵxuống phía trước…..

      Lúc Quyên Tử chạy đến bệnh viện, ông Trần được đưa vào phòng mổ, ngoài khu vực ngườithân đứng chờ chỉ có me , ôm cánh tay ngồi ở đó, nhìn rất đơn mà đáng thương.

      Lưu Bội Trăn nhìn thấy Quyên Tử liền ôm lấy , ôm chặt, giọng nghẹn ngào :

      " Cha con…. Cha con, ông ấy…. "

      được mấy từ nổi, Mạc Vân Giới đứng bên cạnh mở miệng tiếp :

      «Cha đột nhiên chảy máu não, may mà cấpcứu kịp thời, bây gờ ở bên trong làm giảiphẫu hộp sọ, yên tâm, mời chủ nhiệmkhao não có năng lực nhất đến chỉ đạo, ông ấy có chuyện gì đâu. "

      Lúc này Quyên Tử mới phát ra Mạc VânGiới, trong nháy mắt liền tức giận :

      " Sao lại ở chỗ này ? Bệnh của cha tôi cùngnhà họ Mạc các người có quan hệ gì, có phải vì Tả Hồng , các người làm phiền tôi, lại trực tiếp tìm cha mẹ tôi, nếu cha tôi cóchuyện gì, tôi liều mạng với Mạc gia các người,bây giờ biến, ngay lập tức. "

      Lưu Bội Trăn vội vàng lôi kéo con , tư tưởngbén rễ ăn sâu, trong lòng dù có oán hận cũngkhông biểu ra, dù sao người ta cũng là quan lớn ! Người xưa cũng dân đấu được với quan, Trần gia bọn họ trong mắt người ta có là cái gì đâu. Chuyện chính là như vậy, nghiêm túc mà , cũng thể hoàn toàn tráchngười ta, cũng là tại hai vợ chồng bà quá đáng.

      Lúc mới đầu nhận nuôi đứa bé nên nghĩ đến chuyện này, đứa bé xuất sắc như vậy, sao người ta lại có thể cần cơ chứ, lại bọnhọ cũng phải là người khác, đó là ngườithân của Quyên Tử mà !

      Trong lòng Lưu Bội Trăn ra được, vô cùng chua xót, chính bà, từng chút từng chútmột, che chở cho con từ đến lớn, nhưngmà là con của người ta ! Lưu Bội Trăn biết,cha Quyên Tử cũng vì nghĩ thông, mới gục xuống, nghĩ ra có thể làm thế nào, họ có thể như thế nào đây………

      Mạc Vân Giới vừa muốn giải thích, cửa phòngmổ mở ra, Trần Quốc Hoa được đẩy ra ngoài,Quyên Tử dìu Lưu Bội Trăn xông tới, đầuTrần Quốc Hoa băng từng mảng băng gạc trắng xóa, phải thở bằng máy, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng xám trông vô vùng khó coi.

      Mấy bác sĩ trẻ tuổi vây quanh vị bác sĩ già hơn năm mươi tuổi bước ra:

      "Ca mổ rất thành công, máu bầm được hút ra sạch , trước mắt mà , có nguy hiểmđến tính mạng."

      Quyên Tử và Lưu Bội Trăn, cả Mạc Vân Giớiđứng bên đều thở dài hơi. Chuyện xảyra đến mức này, bọn họ cũng hề nghĩ đến, sao có thể ngờ chuyện này đối với ông Trần đảkích lớn như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu, nếunhư ông Trần có chuyện gì, em họ có nhận lại người thân hay chưa , nhưngmà chắc chắn hận Mạc gia, đến lúc đó làm sao mà giải quyết được mọi chuyện đây.
      Quyên Tử bố trí cho cha mẹ tốt, rồi đến tìmbác sĩ chỉ đạo. Bệnh viện quân y, Quyên Tử lớnnhư vậy cũng chưa bao giờ đến nơi này, vô cùng xa lạ.

      Hỏi hai y tá mới tìm đùng đường, đẩy cửaphòng làm việc chủ nhiệm ra, lại thấy Mạc QuanVinh ngồi ghế salon, Mạc Vân Giới đứng bên chuyện với bác sĩ.

      Quyên Tử nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình và nhà họ Mạc thực là nghiệt duyên, sao lại khôngtránh khỏi cơ chứ . Mạc Quan Vinh áy náy nhìn Quyên Tử :


      Quyên Tử trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ mình và Mạc gia có cái gì nghiệt duyên, làm sao lại là tránh thoát đấy. Mạc quan vinh có chútkhiểm nhiên nhìn Quyên Tử:

      "Rất xin lỗi! Ta ngờ xảy ra chuyện như thế"

      tại lý trí Quyên Tử khôi phục, nhìn tìnhhuống này cũng giống vì chuyện tình cảm với Tả Hồng, tạm thời muốn cùngngười nhà họ Mạc có bất cứ chuyện gì nữa,Quyên Tử trực tiếp hỏi bác sĩ đối diện với Mạc Quan Vinh.

      ra dù rất lễ phép, nhưng MạcQuan Vinh cũng chỉ khẽ mỉm cười, chủ nhiệm Thẩm rất kinh ngạc, dù sao ông cụ Mạc ở trước mặt, người dám như vậy đúng làkhông có nhiều.

      "Sức khỏe cha tôi sau này có đề lại di chứng gì thưa bác sĩ?"

      Quyên Tử khá lo lắng mở miệng. Chủ nhiệmThẩm đúng trọng tâm:

      "Chảy máu não cho dù cấp cứu kịp thời, giảiphẫu thành công, đối với đại não cũng có mứcđộ tổn thương nhất định, chỉ là, cụ thể còn phải xem mức độ khôi phục của bệnh nhân sau khi tỉnh lại, cá nhân tôi đề nghị, có thể xây dựngmột kế hoạch phục hồi sức khỏe, tiến hành phốihợp với trị liệu, hiệu quả cao hơn, quan trọng nhất là, người bệnh được chịu kích thíchquá lớn"

      Quyên Tử nghiêm túc gật đầu cái:

      "Chúng tôi có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường được . . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34


      Có tiếng gõ cửa phòng làm việc, thư ký thân cận của Mạc Quan Vinh, Tiểu Trương đẩy cửa đivào, nghiêm túc nhắc nhở:

      "Thủ trưởng, hai giờ rưỡi chiều nay ngài có mộthội nghị phải có mặt"

      Mạc Quan Vinh cúi đầu, nhìn đồng hồ rồi gậtđầu, đứng lên cách có ý tứ:

      "Kiêu ngạo sai, nhưng phải nhìn thời thế,nếu , đó chính là ngu xuẩn, cháu cứ suy nghĩ kỹ , còn nữa, mặc kệ cháu nghĩ nhưthế nào nhưng máu mủ ruột thịt vĩnh viễn cũngkhông thay đổi được, cháu là người nhà họ Mạcchúng ta, phải nhận tổ quy tông"


      Lúc này, Chủ nhiệm Thẩm mới giật mình hiểura mọi chuyện, khỏi quan sát trướcmặt, phải, này tuổi cũng hềnhỏ, rất xinh đẹp mà có phong cách, hơn nữa thực là có vài phần phong cách của bà Tiết trước đây.


      Chủ nhiệm Thẩm và vợ chồng Mạc Quan cũng từng gặp mặt, đôi vợ chồng xuất sắc như vậy, ai gặp qua sợ rằng đều rất khó quên. này có lẽ chính là cháu mà nhà họ Mạc tìm kiếm hơn hai mươi năm nay.Nhưng mà bé này hình như chút cũng tin, nét mặt lộ ý chuyện này quá hoang đường, hoang đường đến mức buồn cười.

      Mạc Quan Vinh với Mạc Vân Giới vài câu rồi quay người ra cửa. Chủ nhiệm Thẩm cườiôn hoà với Quyên Tử:

      "Trước mắt cha cháu vẫn phải nằm ở phòngICU 48 giờ, nếu như cố gì ngoài ý muốn có thể chuyển đến phòng bệnh thường,Mạc thủ trưởng sắp xếp phòng bệnh, phòngICU ở tầng 1, có đầy đủ thiết bị, dễ dàng chămsóc...."

      Chủ nhiệm Thẩm rất nhiều, nhưng Quyên Tử nghe vào từ nào, trong đầu đều làlời Mạc Quan Vinh trước khi :

      "Cháu là người nhà họ Mạc, phải nhận tổ tông. Cháu là người nhà họ Mạc, phải nhận tổtông....."

      Đến lúc này, Quyên Tử mới hiểu, mọi chuyệnxảy ra lớn đến mức này, đều là vì . Mạc VânGiới nhìn , khẽ thở dài, năm bả vai , nhẹgiọng :

      "Chúng ta uống ly cà phê "

      Hai người ngồi trong quán cà phê ở khu nghỉngơi của bệnh viện, lúc lâu sau Quyên Tử mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạc Vân Giới:

      "Sao tôi lại là cháu của nhà họ Mạc các người,đừng tìm tôi chuyện đùa như vậy có đượckhông hả?"

      Mạc Vân Giới cũng trả lời ngay, cứ như vậy nhìn , rất trầm lặng sâu xa, Quyên Tử có chút phiền não mở miệng:

      " chứng cứ, chứng cứ đâu? Lấy ra cho tôi xem"

      Mạc Vân Giới :

      " biết nếu có chứng cứ thực , cha tôi hành động tự tiện"

      Quyên Tử khẽ nhếch miệng, châm chọc cười:

      "Nhà họ Mạc các người trước đó vài ngàykhông phải mới náo loạn trận sao, cuối cùnglại là giat, nhà họ Mạc các người điên rồi phải , khắp nơi đều nhận con cháu, biết đượcai là ai?"

      Mạc Vân Giới dở khóc dở cười, nhóc này, đây là nổi giận với ann sao??

      Mạc Vân Giới buông tách cà phê trong tay, độtnhiên nghiêng người về phía trước, cách QuyênTử rất gần:

      "Tin tưởng tôi, tôi so với bất kì người nào cũng hy vọng là em họ tôi, nhưng thực là em họ tôi, tiểu Trương đưa kết quả kiểmtra DNA ở nhà , nếu tin chúng ta có thể kiểm tra lại lần"

      Quyên Tử đứng lên, bàn tay nắm cạnh bàn nổi gân xanh, cùi đầu nhìn Mạc Vân Giới:

      " cần thiết, dù có kết quả DNA quái quỷgì đó, tôi mãi mãi là con cùa cha mẹ tôi, cho nên các người đừng đến quấy rầy tôi"

      xong quay người . Mạc Vân Giới cúiđầu, cười có chút mất mát, chỉ là cho dù côkhông phải Vân Đan cũng cơ hội nào. Lúc gặp cũng chậm bước,có lẽ em họ cũng tốt, ít nhất sau này có thể danh chính ngôn thuận đến gần , che chở cho , làm trai, dù sao cũng hơn người xa lạ, thậm chí là hơn làm người mà ghét rất nhiều.

      Trong đầu Quyên Tử rối loại lung tung, nhưng lý trí phân tích, dĩ nhiên nếu lấy thân phận củaMạc Quan Vinh, cũng hết lần này đếnlần khác chuyện đùa lớn như vậy với ,hỡn nữa ánh mắt mẹ lúc nãy....

      Quyên Tử lắc đầu, suy nghĩ chút, gọi điện thoại cho Thời Tiêu:

      "Thời Tiêu, cho mình mượt ít tiền..."

      Thời Tiêu nghe xong điện thoại của Quyên Tửthì chạy ngay sang thư phòng Diệp Trì tìm kiếm,tìm của nửa ngày cũng tìm thấy, đành gọiđiện cho Diệp Trì:

      "Sổ tiết kiệm của chúng ta ở đâu ạ?"

      Vợ câu như vậy khiến Diệp Trùcười hỏi:

      "Thế nào, nàng dâu nhà ta nghĩ đếnchuyện làm chủ gia đình rồi hả?"

      Thời Tiêu trợn mắt :

      "Cha Quyên Tử nhập viện rồi, mau choem biết sổ tiết kiệm để ở đâu? Còn nữa, mật mãlà bao nhiêu?"

      Diệp Trì có cách nào với , lắc đầu :

      "Em dùng thẻ đưa cho em lấy trực tiếp là được, mật mã là sinh nhật em, Quyên Tử...."

      Diệp Trì còn chưa xong điện thoại truyền đến thanh cúp máy, Diệp Trì thở dài, vợ chính là nhóc mơ hồ, đời này cũng đừngmong khôn khéo hơn. Chỉ là cha Quyên Tử nhập viện rồi, sao lại đến lượt nhà họ nhúng tayvào, tên nhóc Tả Hồng kia là để trang trí sao?

      Diệp Trì suy nghĩ chút, cầm điện thoại lêngọi cho Tả Hồng.

      Tả Hồng biết cảm nhận của mình lúc này ra sao, chuyện của vợ mình thế nhưng lại là người biết cuối cùng, lại còn vay tiền người khác. Đến hôm nay mà Quyên Tử vẫn còn xem hoàn toàn như người ngoài!

      Vô cùng uỷ khuất, vô cùng khó chịu, nhanh chóng cầm chìa khoá xe, vội vàng thông báo rồi chạy xe đến bệnh viện. Chỉ là sao lại ở bệnhviện quân đội, mặc dù bên này có khoa não tốt nhất cả nước, nhưng căn bản đây cũng chỉ là viện điều dưỡng của cán bộ quân đội, ngườidân bình thường rất ít đến nơi này.


      Tả Hồng vừa đến khu phòng bệnh hiểm nghèothì nhìn thấy Thời Tiêu kéo Quyên Tử đứng ởcửa sổ chuyện. Hai người nghiêng ngườiđứng, hơn năm giờ, ánh nắng ngoài cửa sốchiếu vào người Quyên Tử nhà , cả người nhuộm màu mê man.

      Cái từ «mê man» này, ngay từ lần đầu tiên TảHồng biết Quyên Tử, cũng biết là mộtngười khác biệt, luôn kinh định như vậy, biết mình nên làm cái gì, làm thế nào, đối với tất cả mọi thứ, cuộc sống, công việc. tự tin như vậykhiến cho càng xinh đẹp hơn so với các khác.

      Nhưng lúc này, dù chưa nhìn nét mặt , nhưng Tả Hồng có thể cảm thấy ràng, trong lòng cảm giác ổn định mêmang, giống như cả người trôi lơ lửng giữa trung, có chỗ nào để dừng chân.

      Trong lòng Tả Hồng đau đớn trận, QuyênTử như vậy, khiến cho chịu nổi.

      Thời Tiêu nghĩ được tại sao bác Trần lại phải nằm viện, còn là chảy máu não,chính cũng hề biết loại bệnh này lạinguy hiểm như vậy. Hoàn cảnh nhà Quyên Tử và nhà lại hoàn toàn khác nhau.

      Từ khi bắt đầu hiều chuyển, nhớ sức khở mẹ Quyên Tử luôn rất kém, ba ngày hai bữa lại ốm trận, cho nên cuộc sống Trần gia cũngkhông được tính là dư dả, lúc Quyên Tử lên học đại học, trừ học phí ra Quyên Tử đều tự mình kiếm tiền, sau khi Quyên Tử làm tình hình mới tốt hơn.

      Thế nhưng phí phẫu thuật rất lớn, là mộtgánh nặng với Trần gia mà. Thời Tiêu kín đáo đưa thẻ rút tiền trong tay cho Quyên Tử :

      " Mật mã là sinh nhật của mình, cậu dùng . "

      Quyên Tử cầm thẻ trong tay, gật đầu cái, tình cảm giữa và Tiêu Tử, thế nào cũng phải là xa lạ. ngại, đột nhiên thẻtrong tay bị rút ra , Quyên Tử ngẩng đầu, vừađúng chạm phải ánh mắt oán trách của Tả Hồng

      " Thời Tiêu, cảm ơn , nhưng mà chúng tôi vẫncòn tiền. "

      Thời Tiêu gãi đầu, nhìn Quyên Tử, cảm thấyhình như mình có chút giống kỳ đà cản mũi,đành nháy mắt :

      " Cái đó, mình vào bên trong với dì Lưu đây. "

      xay, quay người rời .

      Tả Hồng cúi đầu, nhìn Quyên Tử lâu :

      «Tại sao gọi điện cho ? "

      Giọng lộ ra vẻ chất vấn đương nhiên, khiếntrong lòng Quyên Tử nóng lên, giống như đãthành thói quen, chuyện gì cũng tự mình đối mặt, nhưng quên mất, bây giờ bên cạnh côcòn có Tả Hồng.

      Hình như có thể cảm thấy, trong nháy mắttrâm trạng của mình rơi vào cảm giác lơ lửng, cảm giác kỳ lạ, rất ràng, ràng khiến côkhông thể bỏ qua.

      Tả Hồng bị ánh mắt mềm mại lệ thuộc khó có được của làm cho mờ mịt, trong lòng dù có tức giận nhưng ngay lập tức hóa thành nước.

      Tả Hồng thở dài, ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn đỉnh đầu Quyên Tử :

      «Bất kể lúc nào, nhớ, em còn có . "

      Ở bệnh viện quân đội Tả Hồng cũng có chút quan hệ, trong tiếng đồng hồ làm xongtất cả các thủ tục, hơn nữa còn ở cùng Quyên Tử trông coi trong bệnh viện, liên tục bốn mươi tám tiếng, đợi đến lúc bệnh tình Trần Quốc Hoa ổn định, chuyển đến phòng bệnh bình thườnganh mới về nhà thay quần áo, thuận tiện cầmquần áo cho Quyên Tử thay rồi lại đến bệnhviện.

      Mẹ Quyên Tử nhìn thấy bên cạnh con độtnhiên xuất Tả Hồng, càm thấy vừa vui vừabuồn, nguyện vọng của bà rốt cuộc cũng được thực , nhưng con vẫn là con của bàsao ?

      Lúc tối, Quyên Tử ép Tả Hồng về nhà ngủ, và mẹ chen nhau chiếc giường của ngườithân bên ngoài phòng bệnh của cha.

      lâu lắm rồi, từ khi con trưởng thành đãkhông ngủ chung giường, Lưu Bội Trăn hoàn toàn hiểu , khi mới đứa con về nhà bé bị ốm, sức khỏe rất yếu, rất hay bị sốtho khan. Khi đó trong nhà được ấm áp, mang cả lò than vào mà mùa đông vẫn ấm áp thêm, cả đêm bà ôm , vỗ về, dụ dỗ, cơ thể nhắn, mềm mại thơm tho….

      «Mẹ, con mãi mãi là con của cha và mẹ,đúng ?"

      Quyên Tử , cắt đứt suy nghĩ của Lưu BộiTrăn. Lưu Bội Trăn cúi đầu, nhìn con trongngực mình, thở dài:

      «hai hôm nay, mẹ cũng suy nghĩ rồi, mẹ và cha con giấu con, cuối cùng vẫn giấuđược cả đời…."

      Lời còn chưa dứt, Quyên Tử ngẩng đầu lên, phiền não cắt ngang lời mẹ :

      «Đời này con chỉ có cha và mẹ, chúng ta nhà ba người."

      Lưu Bội Trăn cười khẽ, sờ tóc :

      «Con bé ngốc, nhà ba người, cũng khôngphải là cha mẹ và con đâu, bây giờ con lớn rồi, mẹ thấy Tả Hồng rất tốt với con, tuổi con cũngkhông còn , đến tuổi xác định rồi, người đànông tốt nhưa vậy rất khó tìm!"

      Mặt Quyên Tử có chút ửng đỏ :

      «Mẹ, sao lại đến chuyện này chứ, con kết hôn, khi nào con kiếm đủ tiền, chúng ta mua căn nhà, cha, mẹ, và con, chúng ta sốngnhư lúc con còn ."

      Trong lòng Lưu Bội Trăn khẽ thở dài, con bé này là! Tình tình cố chấp, lại còn mạnh mẽ, dù Trần gia bọn họ để con trở về nhận người thân, nhưng mà chỉ sợ đối với nhận lại Mạc gia,cũng phải là chuyện quá dễ dàng.

      ra , dù là con Trần gia, hay cháu Mạc gia bà cũng chỉ muốn con bé sống cuộc sống vui vẻ, chỉ sợ đứa này quá mạnh mẽ, bỏ lỡ hạnh phúc của chính bản thân.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :