1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25

      lòng, trước mặt là vị thủ trưởng lớn như vậy, Quyên Tử cũng có cảm giác hơi bỡ ngỡ. Mặc dù ông cười hiền lành, nhưng mà vẫn tỏa ra lực uy hiếp cách tự nhiên như cũ.

      Tận đáy long Quyên Tử chứa đầy nghi ngờ, nghĩ là mình lại quan trong đến mức cầnđại thủ trưởng nhà họ Mạc trực tiếp ra tay giảiquyết. Chính xác mà , ông cần tựmình làm, chỉ cần giao phó xuống cấp dưới, có lẽ chuyện gì cũng xong hết.

      Quyên Tử tin tưởng, có lẽ công việc của bị mất bắt nguồn từ đây, dù khổ sở phấn đấu mấy năm trời làm việc chỉ cần người ta nhàng giao phó câu mọi công sức đó đều bịhủy trong nháy mắt. Hơn nữa dù trong tay cóbằng đại học A hệ tin tức để có được kinh nghiệm trong công việc cũng vấp phải rấtnhiều khó khăn.

      Quyên Tử rất ràng, phải là do vận số của quá kém hay có vấn đề mà là vì mẹ Tả Hồng, còn bây giờ là vị đại thủ trưởng thanh danh hiển hách này.

      Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử đầy oán khí xông thẳng đến, nhếch miệng lộ ra nụ cười trào phúng:

      "Lúc nào nước ta lại thi hành cả chính sáchthân cận với dân vậy ạ, nhiều quốc gia đại cần xử lý như vậy, ngày ngài có thể kiếm được cả bạc tỷ còn có thời gian mà để ý đến tiểu dân chúng như tôi, tôi đúng là cảm động rơilệ mới phải!"

      " Trần . . . . . ."

      Đồng chí giải phóng quân đứng bên, nhìnngười trong xe lên tiếng, vội vàng lêntiếng nhắc nhở. Mạc Quan Vinh lại phất tay ngăn này, ánh mắt lóe lên cười:

      "Nơi này phải chỗ chuyện, chúng tađến nơi khác chuyện, ta mời cháu uống tràđược ?"

      Quyên Tử cười tiếng, chau mày:

      "Đây gọi là cái gì nhỉ? Cho cái tát, lại chothêm quả táo ngọt sao?"

      Mạc Quan Vinh nhing thẳng , hình như rấtthành khẩn :

      "Chuyện ở tòa soạn, ta rất xin lỗi, còn chuyện mấy ngày nay thực ta làm, biết sai đểsửa là tốt, nha đầu, cháu đúng hay ?"

      , Quyên Tử quen, mộtnhân vật lớn như vậy lại dùng bộ dạng nhùnnhường này để chuyện với . Hơn nữa,Quyên Tử phát hề ghét ông. Tínhkhí hay cay cú chuyện cũ, nhưng đứng trướcmặt vị thủ trưởng này, chỉ đành bắn tênkhông, giống như đấm cái vào bịch bông, cần thiết phải uổng phí hơi sức. SO với mẹ Tả Hồng đẳng cấp cao hơn hẳn, chỉ cầnnói nhàng vài câu khiến cho người takhông thể thêm lời nào, hoặc là cócách nào ghi hận.

      Quyên Tử hơi chần chừ, đồng chí giải phóngquân mở cửa xe mời lên. Quyên Tử cũnghiểu chuyện này mà trốn tránh mãi cũng khôngphải là biện pháp giải quyết, dù sao cũng muốn chiến đấu lâu dài cũng mấy ngườinày. cũng nghĩ đến việc dừng lại, nhưngcòn Tả Hồng…..

      Nghĩ đến Tả Hồng, Quyên Tử khẽ tở dài, bắtđầu cảm thấy có cách nào nắm chắc anhtrong tay nữa rồi. Cuối cùng Quyên Tử cũng lênxe, ra muốn xem thử, ông cụ nhà họ Mạc này, đến tột cùng muốn đối phó với như thếnào?

      Xe lát Quyên Tử mới phát xechạy càng ngày càng xa, nháy mắt rời khỏinội thành. Trong lòng Quyên Tử khỏi do dự, nghĩ thầm đến nỗi chỉ vì tên Tả Hồng kia mà liền bị vị đại thủ trưởng này trực tiếp thủ tiêu để lại dấu vết chứ.

      Vừa muốn mở miệng hỏi, đại thủ trưởng mở miệng trước :

      "Cháu có còn nhớ hay chuyện khi còn bé?"

      Quyên Tử bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn ông, hiểu sao ông cụ lại hỏi chuyện liên quan đến vấn đề kia, nhưng cũng suy nghĩ nghiêm túc chút, rồi lắc đầu trả lời :

      "Lúc đó còn bé quá nên tôi nhớ nổi, ba tôi lúc trải qua lần bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh nhớ được bất cứ chuyện gìkhi còn . "

      Mạc Quan Vinh vuốt cằm, lại hỏi tiếp vấn đề kì quái :

      "Cháu thích khiêu vũ?"

      Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy tình huống củacô và vị đại lãnh đạo này có hơi cổ quái, ngườinày có thể xem là cha vợ tương lai của Tả Hồng,mà hình như là người phá hỏng hôn ước của thiên kim tiểu thư Mạc gia với Tả Hồng, sao bây giờ người này lại bình tĩnh mấy chuyện kì quái này, đúng là chuyện cười lớn nhấtthiên hạ.

      Nhưng Quyên Tử cũng cảm thấy vô cùng kỳquái, vị đại thủ trưởng này, bản thân ông ở bên ngoài so với ti vi hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ cảm giác cách xa lạnh lùng, còn có cảm giác thân thiết được, giống như bậc trưởng lão hiền lành, dùng ánh mắtyêu thương và xin lỗi nhìn , còn có cảm giác tò mò tất cả về , khiến thể hiểu nổi cảm giác kì quái này.

      Xe vào khu biệt thự ngoại ô, Quyên Tử mới thầm thở phào nhõm, ít nhất là người này phải là muốn giết người diệt khẩu.Nghĩ đến đây, Quyên Tử khỏi bật cười, toàn suy nghĩ những thứ lung tung.

      Quyên Tử đẩy cửa xe ra, khỏi sửng sốt,trước mắt là ngôi nhà xinh đẹp kiểu biệt thự mini, bốn phía là hàng rào màu trắng, hàng rào đều là hoa sắc vi màu hồng, trước mặt có cái đình , ở giữa là con đường mòn rảiđầy đá , nối thẳng cửa chính, nhưng ô cửa sổhình vuông sáng ngời, nóc nhà màu tro xám, lối kiến trúc khác với những ngôi nhà cạnh đókhiến cho có cảm giác quay về thuở xưa, mang theo cảm giác lịch tao nhã mà cổ điển.

      "Đây là đâu vậy?"

      Quyên Tử lẩm bẩm tự hỏi, sao lại có cảmgiác quen thuộc, giống nhưa từng thấy trong giấc mơ.

      Mạc Quan Vinh phất tay ý bảo Tiểu Trương luira, ông tiến lên khép hờ cửa hàng rà. Nơi nàychính là khu biệt thự cổ điển nha ! Rất lâu đời, Quyên Tử hoảng hốt nhớ lại, từ khi bắt đầu có trí nhớ, nơi này cũng tồn tại, chỉ là khi đó lớn như vậy. Hơn nữa sau bao nhiêulần hoạch định xây dựng, giá đất cao vô cùngkhiến người bình thường dám mơ tưởng.Già đình nhà họ Mạc quyền thế có ngôi nhà như vậy cũng có gì là lạ.

      "Nha đầu, vào "

      Quyên Tử nhìn chằm chằm Mạc Quan Vinh chừng phút, cuối cùng vẫn bước vào, vì căn nhà này quá đẹp, dưới tàng cây trước mặt là mộtvườn hoa , còn có chiếc xích đu, phíadưới trồng hai khóm dây leo, có lẽ lâu khôngcó ai chơi đùa nên dây leo leo lên dây thừng, nở đầy những bông màu trắng nhạt hoặc đỏ thẫm.

      Mặc dù xích đu cũ, nhưng căn phòng cóngười chăm sóc đầy đủ nên mùi của nơi nàycũng mang cho Quyên Tử loại thâm trầm, nhớ đến cảm giác cổ xưa.

      "Vân Kha và Vân Đan, trước kia thường ở chỗnày chơi đùa, thoáng cái, hơn hai mươi năm qua"

      Trong giọng của Mạc Quan Vinh có chút thở dài, có chút hoài niệm, hình như còn có chútthương cảm.

      Bước vào trong nhà, Quyên Tử cảm thấy chợthiểu, trong nháy mắt thời gian như quay lại haimươi năm bề trước, đồ dùng vẫn được lắp đặttheo phong cách cũ, mặc dù tinh xảo nhưng đãsớm lach hậu.

      Quyên Tử lại kinh ngạc ngẩn người nhìn ảnhtrên tường, tong ảnh, rất trẻ tuổi, nhấc chân, quay đầu, duỗi thân, đây chính là nhữngđộng tác kinh điển nhất của múa ba lê trong vởnhạc kịch «Hồ Thiên Nga», ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhìn phong cảnh ấy, này rất xinh đẹp ưu nhã, nhìn giống thiên nga.

      Quan trọng hơn là, Quyên Tử cảm thấy này có hơi quen thuộc :

      " ấy là ai?"

      Quyên Tử mở miệng hỏi.

      "Đó là mẹ của Vân Đan, người múa ba lê ưu tú nhất."

      Quyên Tử lúc chợt cảm thấy chuyện này vô cùng khác thường và hoang đường, xoay ngườinhìn chằm chằm Mạc Quan Vinh:

      "Ngài dẫn tôi tới nơi này, cuối cùng là muốn làmcái gì ? cần dài dòng, xin hãy nóithẳng vào vấn đề chính ạ."

      Mạc Quan Vinh cười:

      "Được, như vậy, cháu có thể cho ta biếtcháu đối với thân thế của bản thân có thể biết được bao nhiêu, cha mẹ nay của cháu chính là cha mẹ ruột sao?"

      Nghe đến đó, Quyên Tử bật cười, Mạc gia ầm ĩ chuyện kia, cũng ít nhiều biết chút, vì Tả Hồng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm càu nhàu chuyệnnày.

      Nhắc tới Mạc gia, quả được xưng tụng là danh môn vọng tộc, xảy ra những chuyện nhưvậy la giống hệt trong phim truyền hình, quanh co ly kỳ.

      Con của chú hai nhà họ Mạc bị mất tích từnhỏ, qua hai mươi năm bỗng nhiên lại tìm được,hơn nữa lại còn là hàng dỏm. Bây giờ khoa học kỹ thuật đại như vậy, còn để xảy ra chuyệnnày, cũng hề dễ dàng.

      Hơn nữa, riêng chuyện vị đại thủ trưởng khôn khéo này sao có thể dễ dàng tin tưởng chuyệnkia như vậy. Đối với vấn đề này Quyên Tử cũngcảm thấy thể tin nổi.

      Cuối cùng hàng giả cũng bị vạch trần, Quyên Tử cũng cảm thấy có chút sảng khoái, bởi vì Mạc Vân Đan đó đối với có chút ấn tượngtốt nào, tự cho bản thân mình là cao sang quyền quý, khiến cho người khác hận thể đạpthẳng lên chân ta. lên

      Sau đó lại nghe , Mạc gia vẫn kiên nhẫn đitìm Mạc Vân Đan , người nhà này cũng thậtcố cháp. Bây giờ vị đại thủ trưởng này mất thời gian với lâu như vậy, hóa ra là vấn đề này,chẳng lẽ ông ta nghĩ chính là đứa cháu thấtlạc đó sao?

      Quyên Tử cảm thấy, người nhà họ Mạc này đúng là tẩu hỏa nhập ma hết rồi, Quyên Tử hít sau hơi, rất nghiêm túc :

      "Tôi có thể khẳng định mà cho ngài, tôi là con ruột của cha mẹ tôi. Còn về chuyện tại sao lại hoài nghi tôi tôi biết, nhưng tôi chính là con của cha mẹ tôi, cho nên xin ngài cần phải đến làm phiền tôi. Còn về con rể tương lai Tả Hồng của ngài, tôi cũng cóép buộc ta, hơn nữa tôi cũng rất ràng, đời này bao giờ kết hôn cùng anhta, cho nên ngài có thể yên tâm hoàn toàn, chỉcần ra và con ngài kết hôn, tôi ngay lập tức biến mất khỏi thế giới của ta, mai danh tích. Tôi được làm được, mặc dù tôi chỉ là người có giá trị, nhưng tôi cũng khinh thường chuyện làm tiểu tam, hẹn gặp lại."

      Quyên Tử xong, xoay người ra hướng cửa hính, chậm trễ chút nào. đếnkhung cửa chợt nghe thấy thanh sau lưng của Mạc Quan Vinh:

      "Nha đầu, cần kết luận vội vàng như vây, có thể chứng minh tất cả."

      Quyên Tử dừng bước, quay đầu lại, lão già này quả rất cố chấp rồi. Quyên Tử cảm thấy cólẽ cũng phải khai thông cho lãnh đạo chút, ngẩng đầu lên nở nụ cười:

      " như vậy, nếu tôi là cháu mất tích của nhà học Mạc tôi hi vọng, các ngườivĩnh viễn tìm thấy tôi, cần nhận người thân là tôi, bởi vì tôi sống rất tốt, rất hạnhphúc, chỉ muốn cái người tránh xa tôi ra, cần dùng tiêu chuẩn của các người để đánh giá tôi, phải ai cũng muốn biến thành phượnghoàng. Trong thế giới của tôi, tôi chính là phượng hoàng, cần thiết điều gì nữa. Vậynên nếu quả đúng là tôi, xin các người hãy rời khỏi thế giới của tôi, để cho cuộc sống củatôi được yên bình, tôi rất cảm ơn."
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26

      "Tiểu Trương, nha đầu này quả rất kiêu ngạo, phải ? thôi, chúng ta về thôi»,trong mắt ông dù có tán thưởng nhưng trongtrong lòng lại : con bé này, nếu như cháu thậtsự là Vân Đan, mọi chuyện phải do cháu quyết đinh, phải nhận lại người thân mới là điều cơ bản.

      Dĩ nhiên, lúc này Quyên Tử còn chưa thực sựhiểu hết mọi chuyện. Ông Mạc là người vô cùng cố chấp, làm sao có thể dễ dàng như ,cóthể đơn giản thoát khỏi chuyện này sao?

      ra , Quyên Tử đem chuyện ngày hôm nay để trong lòng, mặc dù kiên cường với thủ trưởng như vậy nhưng ra là vì muốn thoải mái cho bản thân, để lộ ra chút ác độc giấu ở trong lòng. là cháu nhàhọ Mạc bị mất tích hơn hai mươi năm kia Quyên Tử muốn ngửa đầu lên trời cười to. Chuyện này ở năm 2012 này quả khó có thể thuyết phục được người khác.

      Cha mẹ , rất thương , dù có hay càu nhàu, liên tục thay đổi biện pháp để xem mắt, hận thể nhanh chóng tìm đối tượngkết hôn cho , những thứ khác cha mẹ đều rất ràng sáng suốt.

      Hơn nữa, mặc dù nhớ chuyện lúcnhỏ nhưng cũng bao giờ quên cha mẹ dắt tay nhà trẻ, sau đó là học, mặc chotrời mưa trời gió vẫn dùng chiếc xa đẹp kia đưa đón .

      Đồ ăn trong hộp cơm cha mẹ nấu cho luôn là đồ ăn ngon nhất, mọi thứ tốt nhất trong nhà đều là ưu tiên cho . Dù là thời điểm gia đình rơivào khó khăn cũng sống phải lolắng gì, tinh thần vô cùng tự nhiên thoải mái,những chuyện này sao có thể là giả cơ chứ.

      Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy mình hình nhưcó hơi bị ảnh hưởng rồi, nhung ít nhất là đềukhông muốn bắt đầu những chuyện này nữa là được rồi. Đúng lúc này có chiếc taxi chạy qua, gọi xe ngồi vào. Sau khi ngồi vào xe rồiQuyên Tử mới thầm mắng mình thất sách, xa thế này taxi về, mẹ nó thiệt thòi quá.

      Mới được nửa dặm nhận được điệnthoại mời phỏn vấn của tòa soạn, trựcthuộc đơn vị của Bộ Thương Mại quốc gia, côngăn viêc làm ổn định! Ban đầu chỉ là làmnhân viên công vụ, mấy ngày trước Quyên Tử nộp đơn vào.

      Quyên Tử cũng biết hi vọng lớn, dù sao thử chút cũng có gì, ngờ vàolúc này, lại được gọi làm. Dù sao nơi làm trước, có cơ hội lại tìm việckhác, dù sao cũng phải trả tiền phòng nữa.

      đến chuyện này, khỏi nhớ đến Tả Hồng, lúc ngồi gửi sơ yếu lý lịch, đột nhiên ảnh nhảy đến, ôm từ phía sau, trầm mặc lúc lâu, mới :

      "Quyên Nhi, có việc làm, em còn có mà, nuôi em được sao ?"

      Người đàn ông này chuyện vô cùng nghiêmtúc, lại cười, bỏ cánh tay ra :

      "Em có tay có chân, phải người tàn tật, cần phải nuôi em."

      còn nhớ , lúc ấy vẻ mặt Tả Hồng nghiếnrăng nghiến lợi, Quyên Tử cảm thấy đúng làkhông có điểm nào giống phụ nữ. Có lúc chínhcô cũng cảm thấy mình đáng chút nào, nhưng mà có niềm tin và lòngkiên trì.

      Chuông điện thoại di động vang lên, Quyên Tửnhìn qua điện thoại,khóe mắt hơi cong ngheđiện.

      Tả Hồng vừa họp xong, vào phòng làm việccủa mình, kéo cà vạt cổ áo, ngồi ghế,xoay vòng, nhìn thời tiết bên ngoài cau mày.

      của là bướng bỉnh, lì lợm y nhưcon lừa vậy. (editor : Bó tay , sám so sánh chị với con lừa lì lợm :)))) bao nhiêu lần rồi nắng nóng như vậy vẫn cố tình đira ngoài, bị cảm nắng phải làm sao cơ chứ ? Quyên Tử nhà da mềm thịt yếu, làm sao mà chịu được.

      Sáng hôm nay, khuyên như vậy nhưng côấy lại sao chứ:

      " ít cằn nhằn giống bà mẹ già , cho là em cũng như à, là đại thiếu gia an nhànsung sướng. Xin đấy, em còn quay phimvào mùa hè cơ đấy….."

      châm chọc lúc mới dừng lại, có nhiều lúc Tả Hồng cảm thấy, mẹ nó quá uất ức mà, kia có việc gì làm liềnquở trách , đáng giận nhất là dù như vậy anhcũng thấy dễ thương vô cùng. ( này bị điêntình nặng quá :)))))

      Hồ Quân cái gì mà có sở thích bị ngược đãi, ra bọn họ có biết là Quyên Tử nhà chỉ có miệng cứng nhưng lòng mềm, hơn nữa ngày càng có xu hướng dịu dàng hơn.

      Lần này chỉ bắt ngủ ghế salon buổitối, thế này là đủ chứng minh có thay đổi lắmrồi. Nhưng mà thương , sợ trơi nắng nóng còn phải ra ngoài vất vả.

      ra , có lúc Tả Hồng cũng rất bực mình, bực biết điều, giận giông giốngnhững khác, dễ dàng phụ thuộc vào đànông để sống, giận quá cố chấp, quá kiên cường khiến cho người như quả giống như hùng có đất dụng võ. muốn cưng chiều , , muốn khôngphải lo lắng gì, chỉ cần mỗi ngày sống sungsướng, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của , còn Quyên Tử lại muốn.

      Quyên Tử nhà thích gì đều biết, nóithẳng ra đối với nghiệp là cái quan tâm nhất, quan tâm đến mức là nhiều khi tình cũng đáng là phần, thậm chí nếu cần còn có thể bỏ qua.

      Nếu muốn sống cùng vô tâm vô phếnhư vậy cả đời, Tả Hồng cũng sớm hiểu, phải học được cách thông cảm, học được cáchnhẫn nhịn, học được cách ủng hộ, dùng cách này để . Đây là những gì Tả Hồng có thểlàm được, còn có những vấn đề khó khăn hơn nhưng mà vẫn , ai bảo chỉ yêumình cơ chứ.

      Điện thoại di động vang lên hai tiếng có người nghe :

      "Em ở đâu để đến đón"

      Tả Hồng rất hiểu cách đối phó với Quyên Tử, thể quanh co lòng vòng, chỉ có thể trựctiếp ra lệnh, so với giả vờ tôn trọng cách nàycòn hiệu quả hơn, nhưng đôi khi cũng bị QuyênTử chống lại. Chỉ là hôm nay tâm tình khôngtệ lắm, sảng khoái đồng ý.

      Để điện thoại xuống, Tả Hồng có chút ngoài ý mốn, biết lúc nay Quyên Tử ra ngoàitìm việc làm chính là phí thời gian. Chỉ cần ôngcụ Mạc câu, cơ quan nào dám nhận , hơn Quyên Tử cũng rất khó tính, cơ quan bé còn khinh thường , nhưng quả đối với năng lực của Quyên Tử nhà , làm ở cơ quan đúng là ủy khuất nhân tài rồi.

      Khó có được tâm tình chuyển ý của như hômnay, Tả Hồng suy nghĩ buổi tối có nên an bàichút chuyện hứng thú , mấy ngày rồi cho chạm vào, tả Hồng ai oán nghĩđến, mỗi tối ngủ giường, bên cạnh vợ con đề huề, nhưng độc ác chính là thèm để ý đến , Tả Hồng cũng dám dùng sứcmạnh, Vất vả lắm mới chuyển từ ghế salon vàogiường cũng muốn trực tiếp bị đuổira khỏi cửa.

      Tả Hồng vừa nghĩ đến chuyện buổi tối khôngkhỏi hưng phấn. thừa nhận mình quả phàm phu tục tử, thoát khỏi những ái dục trầm luân này, thích cảm giác ở tronglòng , rất rất thích.

      Cửa phòng làm việc có tiếng gõ , Mạc Van Phong từ bên ngoài vào. Mạc Vân Phong tâm tình phức tạp nhìn Tả Hồng, đúng là ý trời.Tả Hồng và Mạc gia bọn họ dù thế nào cũng có chuyện dây dưa tránh khỏi.

      Nhưng mà nếu Quyên Tử là Vân Đan hôn ước hai nhà Tả Mạc nhất định phải hủy bỏ.Mạc gia và Tả gia cũng thể để mất mặt vì chuyện này, hai chị em tranh giành người đàn ông, truyền ra ngoài là khó nghe.

      Cho dù Vân Kha chưa bao thích Tả Hồng, nhưng người bên ngoài khồn biết chuyện này, nếu xảy ra chuyện gì nữa ngày càng phứctạp hơn rồi. Ý tứ của cha là, bình tĩnh giải quyết chuyện này trước, thể để cho Tả Hồngbiết chuyện này, hơn nữa lùi bước mà ,nếu như Quyên Tử là Vân Đan, chỉ bằngthái độ của Tả phu nhân, ông có chết cũng đồng ý Quyên Tử và Tả Hồng. Cho nên thế nào nữa hai người cũng phải tách nhau ra, càng để lâu càng nảy sinh nhiều vấn đề.

      Mạc Vân Phong nhìn Tả Hồng :

      "Buổi tối có chuyện gì tôi mời cậu uống rượu"

      Tả Hồng cau mày, có chút thụ sủngnhược kinh. Tuy gần đây Mạc Vân Phongkhông tìm gây phiền toái, đối với chuyệnlần trước tự mình bỏ về cũng gì. Nhưng hôm nay bộ dạng thắm thiết, sắc mặthòa hoãn đúng là mặt trời mọc từ phía tây, lẽ có chuyện. (ý ở đây là chuyện bỏ về lúc phải công tác ở huyện ấy)

      Tả Hồng cũng biết, cả nhà họ Mạc có chếtcũng nhìn trúng , cho là khôngxứng với Vân Kha, nhưng dù Vân Kha nhà ta có tốt hơn cũng phải là sở thích của Tả Hồng . Chờ hôn ước hai nhà được giải trừ, cả đời này cũng muốn dính dánggì đến nhà họ Mạc này nữa, có gan chọc nổi thủ lĩnh ngoan cố nhà họ, cả dònghọ quân phiệt. ước gì có thể tránh xa nhà họ chút.

      Tả Hồng cầm chìa khóa xe lên quở quơ :

      "Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn."

      xong cũng lướt qua ta, ra cửa chính.Mạc Vân Phong nhíu mày :

      "Với Quyên Tử?"

      "Quyên Tử!"

      tới cửa Tả Hồng sững sờ, quay lại nhìnanh ta, sắc mặt cũng trầm :

      "Các người lại khi dễ Quyên Tử nhà ta rồi."

      "Quyên Tử nhà cậu?"

      Mạc lão có phần châm chọc cười:

      "Cậu chất vấn quá là hùng hồn rồi, đáng tiếc lần này cậu tìm sai người rồi, sao cậu khôngquay về hỏi mẹ cậu chút, xem rốt cuộc làm chuyện tốt gì ."

      Nhìn cả Mạc ra cửa, Tả Hồng khỏitrầm ngâm, giống như có chuyện gì đó xảy ra mà biết, tin tưởng con mắt của mình, có chuyện thay đổi. Trước kia khi nhắcđến Quyên Tử, cả nhà họ Mạc đều hèn hạ, Tả Hồng vẫn còn nhớ chuyện này, thậmchí vì chuyện này còn đánh cho ta mộttrận.

      Nhưng hôm nay, trong mắt cả Mạc còn xem thường, thậm chí có ý khởi binh vấntội, là quái dị mà. cả Mạc là ai cơ chứ, nổi danh bao che con cháu, nếu phải người nhà Mạc gia, sao ta thèm để ý, đếnnhìn cái còn ngại quá nhiều, sao bây giờ đột nhiên quan tâm đến Quyên Tử nhà .

      Hơn nữa, mẹ của , Tả Hồng ràng nhất, ánbinh bất động chưa bao giờ là tác phong của bà.Có lúc Tả Hồng cũng hiểu sao mẹ và Quyên Tử sống chết cũng vừa mắt nhau, vừa mắt coi như xong lại còn giống nhưmấy đời thâm thù đại hận oang gia dạng, kẹt giữa hai bên lên xong xuống cũngkhông nổi, vô cùng khổ sở.

      Nhưng cũng vô cùng nghiêm túc và chắcchắn với mẹ, con dâu của bà đời này cũngchỉ có thể là Quyên Tử. Mẹ gì nhưng khi như vậy bộ dạng tức tối vô cùng, còn vẫn phải làm vừa lòng bà Quyên Tử, ghét ràng, mềm đượcmà cứng cũng xong.

      Tả Hồng buồn bã trong lòng, thầm nhủ khôngxong, chuyện tương lai của hai người phải làm sao? Lúc ấy Hồ Quân :

      "Sao cậu lại làm mấy cái chuyện vô dụng này, cậu yên tâm, chờ con trai hai người được sinh ra Thái hậu nhà cậu còn bằng lòng sao, dù vừa mắt Quyen Tử cháu trai cũng là cháu của mình, phải sao."

      Lúc ấy Tả Hồng cũng nghĩ đến chuyện này, bằng dứt khoát sinh con trai ra, ép vuavừa lòng chư hầu, phải chuyện gì cũng giải quyết xong ư, thế nhưng Quyên Tử nhà lại chịu.

      Chỉ là, mặc kệ mẹ làm ầm ĩ ở nhà như thế nào, nhưng nếu mẹ khi dễ Quyên Tử nhất định đồng ý, Tả Hồng cau mày cầm điện thoại lên, gọi về nhà, đợi mẹ nghe máy, nhiều lời, trực tiếp thẳng:

      "Mẹ, cả đời này nếu mẹ còn xem con là con trai của mẹ mẹ đừng bao giờ đụng vào người Quyên Tử. Nếu con tự mình sống, sáng mai con đăng ký kết hôn với Quyên Tử, vềsau con cùng Tả gia còn quan hệ gì nữa."

      hơ ông tả hồng mạnh miệng lấy quyên tử xong quyết ko quan hệ với nhà họ mạc , đợi khi biết đc bí mật quyên tử là vân đan hay rồi . Nhưng thực mình ko thích em hay ông già nhà họ mạc , trước lúc chưa biết chặn đường sống của quyên tử khi biết rồi lại cấm quyên tử và tả hồng bực . oh bạn Tranthimaihuyen ơi sao mấy chap này nam phụ triệu hành nhỉ lặn đâu rồi . mình rất thích nhìn cảnh tả hồng ghen
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27

      đúng là oan gia! Con cái chính là oan giakiếp trước của cha mẹ mà! Bà Tả đặt ống ngheđiện thoại xuống, sắc mặt đổi thành tức giận, ngẩng đầu oán trách với ông chồng đangngồi ghế salon xem báo:

      “Tiểu Hồng bây giờ càng ngày càng kỳ lạ rồi,ông nghe xem, đúng là gần mực đen mà. Thằng bé ở chung với con hồ ly tinh đólâu nên cũng học toàn tật xấu rồi, dám trực tiếpuy hiếp mẹ nó nữa, biết bao nhiêu công nuôi dạy nó để ở chỗ nào nữa.”

      Chủ nhiệm Tả để tờ báo xuống, nhíu mày:

      “Tôi với bà từ trước rồi, con trai tự có phúc của nó, bà cứ mặc kệ thằng bé , chính là tại bà nghe, nó cũng phải là đứa trẻmấy tuổi, sắp bốn mươi rồi, nó làm gì bản thânnó cũng tự hiểu ràng.”

      Bà Tả nghe xong ngược lại còn tức hơn:

      “Sao ông có thể ra những lời này dễ dàngnhư thế, nếu Tiểu Hồng cưới kia, sau này làm sao mà phát triển được, đợt này Mạc QuanAnh được lên chức, nó tuổi nhiều, biết mấy năm nữa lên tới vị trí nào. Nếukhông phải lúc ban đầu ông nội Tiểu Hồng và ông nội nó định chuyện hôn này, bây giờ chúng ta cũng với tới. Tiểu Hồng này đúng là, được tiện nghi còn ra vẻ, đều tại con hồ ly tinh kia quyến rũ thằng bé đến nỗi hồ đồ mấtrồi.”

      Chủ nhiệm Tả khuyên bà :

      “Bà là! Toàn lo lắng những chuyện đâu, như của con dâu nhà lão Diệp, cũng khôngphải người tầm thường, tôi thấy rất tốt. Dù cướiai nữa cũng là sống với Tiểu Hồng cả đời, chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở, mặc kệ chúng nó .”

      Bà Tả hừ tiếng, :

      "Nhà lão Diệp đúng là hồ đồ có, mà Diệp Trì theo nghiệp buôn bán, như Tiểu Hồng nhà chúng ta làm công việc nhà nước, có ai giúp đỡ, sao có thể lên chức thuận lợi được. thế nào nữa cũng thể để con hồ ly tinh kia vào nhà họ tả chúng ta được. "

      Chủ nhiệm Tả thở dài :

      «Dù sao theo , con bé Vân Kha kia tuy tốt nhưng cũng có tình cảm với TiểuHồng, hai ngời muốn sống với nhau cả đời cũngphải tìm người mình vừa lòng, tôi thấy chẳng cógì tốt."

      xong, đứng dậy lên tầng, bà Tả nhingbóng lưng chồng, ngẩn người lúc, hình như lão Tả đồng ý chuyện này, bà Tả trầmngâm, cầm điện thoại lên gọi cho Vân Kha,trong lòng suy nghĩ dù chuyện có thế nào thìtrước hết cứ chuyện ổn định với Vân Kha trước, con hồ ly tinh kia bà vẫn còn biện phápđối phó.

      , Mạc Vân Kha đối với bà mẹ chồngtương lai danh nghĩa này cũng thích lắm, thế nào đây, bà mẹ chồng này đặtcông danh lợi ích lên đầu. Mạc Vân Kha cũnghời nghi từ trong lòng bà ta bao giờ suy nghĩ chút nào cho hạnh phúc con trai của bà ta chưa hay đơn giản chỉ vì lợi ích của bản thân,bà ta hiểu là con người chỉ sống được mấy chục năm, bè lũ xu nịnh có ý nghĩa gì đâu.

      Mạc Vân Kha cũng nghĩ mình thanh cao, chỉ cảm thấy bà Tả có hơi quá đáng, hơn nữa Quyên Tử rất có thể là em họ Vân Đan. Nóithật, nhìn dáng vẻ của cha có lẽ là đúng rồi, chỉ là chuyện sai lầm lần trước về Chu Yến vẫn làmông cụ lo lắng nên vẫn đợi kết quả cuối cùng.
      Vân Kha cũng cảm thấy Quyên Tử chính là Vân Đan, cảm giác quen thuộc , tính cách cố chấpkiên cường như vậy, dù chưa ràng nhưng mànếu ấy là người nhà họ Mạc rất kìdiệu. Chỉ mới gặp mặt lần nhưng Vân Kha có thể cảm nhận được dòng máu nhà họ Mạc, họ đều là con cháu nhà họ Mạc.

      Cho nên, đối với chuyện bà Tả chửi mắng Quyên Tử, trước đây có thể làm như nghe thấy, nhưng tại cách nàonghe nổi:

      "Dì à, Quyên Tử rất tốt, cũng phải là loạingười như dì đâu, còn chuyện của ba chúngcon, chúng con tự giải quyết với nhau, dì cần nhúng tay vào, công ty còn có việc,con trước."

      xong, xoay người , để bà Tả ngồi đó mộtmình. Bà Tả cũng hiểu nổi, phải làtình địch với nhau phải giương cung bạt kiếm, kẻ sống người chết sao ? Sao con bé Vân Khanày lại độ lượng như vậy, bà cũng hiểungười đàn ông như thế nào mới được lòng conbé này, hết lần này đến lần khác Vân Kha lại hồ đồ như thế.

      Bà Tả tức muốn chết, vừa lên xe lại nhận được điện thoại tiểu Triệu gọi đến, là ngày mai hồ ly tinh kia vào tạp chí Thời Đại của Bộ Thương Mại làm việc, là lãnh đạo trực tiếp giao phó xuống.

      Bà Tả nghi ngờ chuyện này, chẳng lẽ là do Diệp gia nhúng tay vào, trừ Diệp gia bà nghĩ ra ai khác, ai còn có thể thay hồ ly tinh kia ra mặt đây. Nhưng mà, cũng phải chuyện này, contrai do bà sinh ra, tính tình như thế nào, bà biếtrõ nhất, đừng tưởng nhìn mặt dễ chuyện thậtra tính cách cũng rất thẳng thắn, khi chạy bao giờ quay đầu lại.

      Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chuyện gì để bà phải lo lắng, chỉ có mỗi chuyện hôn nhânlần này, tính tình lại nỏng nảy trở lại. Bà Tả cũng hiểu, nếu con trai nhà mình mà tức giậnthật nó dám bỏ gia đình để sống mìnhlắm, nên bà cũng phải có điểm kiềm chế, chỉ cần cho hồ ly tinh kia vào cửa là được.

      ra bà cũng lo lắng thái quá, Quyên Tửcũng muốn vào cửa nhà họ Tả dù tại càng ngày nhìn Tả Hồng càng thuận mắt , Quyên Tử cũng nhớ nổi sao giờ lại biến thành như thế này.

      Lại , trước đây Quyên Tử còn nghĩ tươngphải hiếu thuận với cha mẹ tốt, cũng lênkế hoạch chờ sau này kiếm đủ tiền rồi, báncăn phòng này cùng với nhà cũ, rồi mua mộtngôi nhà lớn ở ngoại ô, cả gia đình cùng nhausống.

      Nhớ đến đây, Quyên Tử tự chủ được nhớ đến chuyện chiều nay, ông Mạc dẫn đến căn nhà rất đẹp, hơn nữa hiểu sao có cảm giác rất quen thuộc ra được.

      "Em ăn mỳ Ý nhé. "

      thanh kéo tinh thần Quyên Tử quay lại, Nhìn Tả Hồng ngồi đối diện, cười như khôngcười :

      " nghĩ gì mà lại đến chỗ này ăn cơm?"

      Dưới ánh nến lung linh, nhìn nét măt tươi cười như hoa của Quyên Tử, Tả Hồng khỏinghĩ đến trước kia, khi bọn họ mới quen cũng mời đến nơi này ăn cơm.

      , dù nơi này đắt kinh khủng, có tiếng làmón ăn ngon nhưng bọn Tả Hồng vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, nhưng phụ nữ lại thích đến chỗ này, mà người phụ nữ nào đến nới này đềumuốn giả vờ cao nhã, thanh tao, lãng mạn, tình cảm, chỉ có Quyên Tử nhà , lần đầu tiên đếnđây ăn liền hai phần mỳ Ý.

      Lúc ấy Tả Hồng bất ngờ, nhưng nghĩ đinghĩ lại vẫn cảm thấy đáng chânthật. Sau này khi ở chung cùng mới phát này căn bản là khinh thường chuyện giả vờ đoan trang hiền thục, lúc muốn ăn dù trước mặt là chủ tịch nước cũng ảnh hưởng gì.

      Cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ quan tâmđến ánh mắt của người khác, thoải mái tự tin sống trong thế giới của chính mình. như vậycàng khiến cho trở thành trung tâm khiếnngười khác thể cưỡng lại sức quyến rũ tuyệt vời ấy. Bây giờ nghĩ lại có lẽ chính điều này khiến Tả Hồng từ từ rơi vào lưới tình, khi cách chấp nhất màcuồng nhiệt.

      Nghĩ đến chuyện này, Tả Hồng cười dịu dàng:

      "Đến đây ăn mừng công việc mới của Quyên Tử nhà chúng ta"

      Quyên Tử rất kinh ngạc hỏi ngược lại:

      "Làm sao biết?"

      Tả Hồng nháy mắt mấy cái:

      "Bởi vì và vợ tâm ý tương thông mà!"

      Quyên Tử cười hì hì, nhìn Tả Hồng bằng ánhmắt động lòng người:

      " ra còn chưa khẳng định, để xem kếtquả phỏng vấn ngày mai nữa"

      Quyên Tử dừng câu chuyện lại, tạm thời giữ bí mật, làm việc cùng , chính xác mà ,nếu như được nhận làm việc trong cùng cơquan với , đây xem như là vô cùng vui mừngvà kinh ngạc thôi.

      Tả Hồng giơ ly rượu lên, vô cùng tin tưởng :

      "Quyên Tử nhà chúng ta ra tay, tất nhiên là đánh đâu thắng đó gì cản nổi, cạnh chén "

      Trong lòng Quyên Tử nóng lên, giơ chén lênchạm với . Rượu ngon, ánh nến mờ ảokhiến Quyên Tử cảm thấy có cảm giác mìnhhơi say rồi.

      Vào đến chung cư nhà bọn họ, tắt máy, dừng xe, Tả Hồng nghiêng người nhìn, Quyên Tử khépmắt giống như ngủ, khiến đau lòng vô cùng, có lẽ mấy ngày nay áp lực đột nhiên được buông lỏng, trong mắt đều là vui sướng, mệt mỏi cũng đôi lông mày duyên dáng.

      Tả Hồng nghiêng người, giúp cơ tháo dây an toàn,, dù động tác rất nhưng vẫn đánh thức Quyên Tử. ra tối nay cũng uống khôngnhiều, nhưng vẫn có chút say, cảm giác cả ngườinhư nhũn ra.

      Có lẽ liên tục tìm việc mấy ngày này, lại bị từchối khiến mệt mỏi. Tuy thể hiệnra, nhưng trong lòng cũng sinh ra cảm giác hoài nghi với chính bản thân mình, cảm thấy mình cũng chẳng có gì hơn. kiêu ngạo ra chính là vì công việc tự tạo ra, bây giờ mọi thứquay về điểm xuất phát, mới hiểu được, năng lực này, lòng tin này là tất cả những gì còn đểchống đỡ.

      Quyên Tử cũng hề ngây thơ, thất bạinhiều ngày như vậy, đột nhiên thành công, mà bây giờ là tạp chí Thời Đại thương mại, chuyệnnày quá là kì quái rồi, tạp chí này là gì chứ ? Là tờ báo kinh tế chiến lược của quốc gia, hoạtđộng thương mại trực tiếp nhất, là cửa sổ tin tứctrực tuyến, tiếp xúc với tất cả các lĩnh vực kinh tế cũng như các nhân vật đứng đầu hết sức quantrọng.

      Chỗ làm việc như vậy, có bốicảnh sao có thể dễ dàng được nhận vào làm chư vậy. Chỉ là Quyên Tử cũng nghĩ rồi, chỉ nộpđơn làm phóng viên , nơi đó có lẽ cũngcần chân chạy, dù sao trình độ học vấn và kinh nghiệm công việc của cũng có thể coi là rấtkhá rồi.

      Mặc kệ như thế nào, Quyên Tử cũng xem như là có chút hy vong, mọi suy nghĩ trong lòng cũnghạ xuống, chỉ uống chút rượu như vậy mà cảmgiác buông lỏng khồn ngừng rơi xuống, cả người mềm nhũng còn chút hơi sức nào.

      Giơ tay lên ôm chặt cổ Tả Hồng làm nũng:

      " ôm em trước "

      Tả Hồng nở nụ nười thâm trầm, lúc nàykhiến cho cảm thấy vô cùng ấm áp, trựctiếp vào trái tim , đôi mắt to sáng rực cóchút mơ màng nửa mở nửa khép, lười biếng khêu gợi như động vật bé.

      Tả Hồng nhịn được, đôi môi này dụ dỗanh suốt cả đêm, đôi môi đỏ mọng mangtheo mùi rượu nồng nàn, nụ hôn sâu lắngmà triền miên.

      Hơn nữa, tối nay Quyên Tử cũng rất phối hợp, nghịch ngợm uốn lưỡi, khuấy động Tả Hồng, khuấy động này khiến cho Tả Hồng động tình,hận thể trực tiếp ở trong xe, hung hăngmuốn .

      Cố gắng kéo lý trí về, Tả Hồng thở hổn hển, tựavào trán , thầm:

      "Em đúng là tinh, Quyên nhi, em chính là tinh mà"

      Quyên Tử cười ha ha, ánh mắt thoáng qua tia nghịch ngợm, ôm cổ Tả Hồng kéo gần hơn, in đôi môi đỏ mọng xuống yết hầu Tả Hồng, nhẹnhàng liếm như có như .

      Tả Hồng rên tiếng thấp, hơi thở trầm xuống, thở dốc, nếu như bây giờ còn nhịnxuống được, mẹ nó phải ngườiđàn ông bình thường, hơn nữa, tinh này khiến ăn thể đợi đến lên tầng rồi.........
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28

      Hai người lăn lộn từ ghế trước sang đến ghếsau. Quyên Tử bị Tả Hồng nằm đè lên ở ghếsau, áo trắng người bị mở rộng hơn phânnửa, lộ ra viền áo ngực màu đen, dưới ánh sángyếu ớt, khe rãnh như như quyến rũ người đàn ông trước mặt.

      Tả Hồng quỳ chân ở ghế, giày cao gót, tất chân..... cuối cùng là chiếc áo màu đen cũng bị Tả Hồng cởi ra, động tác vô cùng lưu loát, vẫn còn mặc quần, vội vàng cởi ra, vì vội vàng quá nên tay có chút run rẩy, mấylần cũng cởi ra được, trán rịn ra mộtít mồ hôi.

      Quyên Tử thấy bộ dạng như vậy, khỏi cười ha ha vài tiếng, đưa tay kéo cà vạt của gần hơn, khẽ ngẩn đầu, in đôi môi đỏ mọnglên môi , khẽ hôn... sau đó hôn xuống cằm,yết hầu, cổ, xương quai xanh....

      Cà vạt của Tả Hồng bị kéo rơi, nhón tay Quyên Tử thon dài,lướt qua áo sơ mi của ,chỉ lát, áo sơ mi của Tả Hồng liền rơixuống, Quyên Tử lại tránh xa chút, ngẩng đầu lên, xấu bụng liếc cái, bàn tay bé trắng nõn, chậm rãi trượt vào, nhanh nhẹn mở cúc quần Tả Hồng, duỗi tay vào……

      " tinh. . . . . ."

      Tả Hồng gầm lên, dùng sức đè lại , hung hănghôn xuống công thành đoạt đất….

      Land Rover kiểu mới nhất Range Rover 5. 0V8, lúc Tả Hồng đổi chiếc xe này, nhân viên bánhàng với rằng tính năng rất được, gian lớn, tính giải trí cao. Ban đầu Tả Hồng cảm thấy lái xe này rất đàn ông, bây giờ mới có cảmgiác, gian lớn, giải trí cao mới là trọngđiểm, ít nhát là ở thời điểm rung động, bị bó tay bó chân phát huy năng lực.

      Nhưng mà và Quyên Tử nhà , hôm nay lại vui vẻ sung sướng như vậy, hình như là rấtlâu rồi có. Từ khi Quyên Tử nhà bị buộc nghỉ việc, căn bản bị cấm vận rồi, thấy được ăn được. Tiểu đệ đệ nhà phải nhịn lâu như vậy đến tận hôm nay mớiđược tính là thỏa mãn phen.

      Tả Hồng ôm Quyên Tử nằm ở ghế sau rộng rãi,thân thể có bao nhiêu là thoải mái, trong lòng cũng sung sướng vô cùng.

      Hai người vận động dữ dội như vậy, mồ hôi ra cũng ít, mùi rượu cũng tản nhiều,Quyên Tử cũng tỉnh táo chút. đỡ tránthở dài, càng ngày càng hoang đường rồi, thếnhưng lại dám cùng người đàn ông này làmchuyện xấu hổ ở xe, lại còn chờ nổilên tầng, nhưng mà cảm giác quả tệmà.

      Khóe miệng Quyên Tử vểnh lên, khẽ cười, TảHồng nghiêng người, đè lần nữa, hôn :

      "Em cười cái gì, chẳng lẽ lại vừa lòng vớibiểu của sao?”
      Quyên Tử vươn tay, vạch tóc đầu ra, bởi vì mồ hôi nhiều mà rơi xuống trán, ngón tay mảnh khảnh, khẽ lướt qua lông mày , rồi chạm vào mắt, mũi, đôi môi…..

      lòng mà người đàn ông này rất tuấntú, đẹp trai khiến người ta phải ghen tị, hơn nữa vào giờ phút này, khí chất vô cùnghấp dẫn……

      "Tại sao lại thích em?”

      thanh Quyên Tử hơi khan, rất , nhẹgiống như là hỏi chính . Tả Hồng cườinhẹ, cúi đầu xuống hôn vào môi , nụ hôn nhàng, nhưng triề miên, từng chút từng chút, giống như hôn thế nào cũng thể đủ được.

      Thậm chí Quyên Tử có thể cảm thấy được anhđang hôn cả trái tim , cứ như vậy từng chút động tình, tự chủ được, cũng cách nào khống chế. Tả Hồng hôn lâu, hôn đến khi cảm thấy thỏa mãn, nhưng cũng khôngrời khỏi môi , mà theo khóe môi trượt đếntai , dùng thanh trầm thấp hấp dẫn cho nghe:

      ", thích em, em, em đến mức chính bản thân cũng nhận ra chính , yeu em, đời này chỉ mình em, mọi thứ đều có thể buông taychỉ cần có em, em muốn hỏi nguyên nhân ư, nếuem muốn trả lời, , bởi vìem là em, em là Quyên Tử của Tả Hồng .”

      Lời ngon tiếng ngọt của Tả Hồng lúc bìnhthường cũng giống nhau, thường bị Quyên Tử hừ mũi coi thường. Ngược lại vào lúcnày lại cảm thấy cảm động rồi, vì câu kia: em là em, đâu cần lí do.

      Nhớ lại trước kia, từng với người đàn ông khác như vậy, nhưng câu trả lời hôm nay lại từ miệng Tả Hồng ra, làm cảmthấy vô cùng thân thiết và chân . Hơn nữa,nếu như phải kiểu cách lời phải thừa nhận, người đàn ông này chính xác là yêucô, là kiểu rất thích, rất thích như vậy.

      Giả sử có thể quên tất cả băn khoăn, Quyên Tử cảm thấy người đàn ông Tả Hồng này có thểtin tưởng và trông cậy vào , ít nhất là vào lúcnày cho là như thế.

      Đàn ông động lòng chỉ trong tích tắc, phụ nữ động tình lạ phải cần thời gian, Quyên Tử là người lạnh nhạt nhất là về mặt tình cảm, nhưng người đàn ông trước mặt lúc này vào giờ phút này, dĩ nhiên là khiến có chút động lòng.

      Quyên Tử nhìn lâu, giơ tay lên ôm chặt gáy , hôn môi , lời mang theo tư vị hấp dẫn, mở miệng:

      "Xe này rất tốt. . . . . ."

      Lưỡi đinh hương giống như đứa trẻ nghịchngợm, như có như rút ra kéo về, trêu đùa, dẫn dụ….. Hơi thở Tả Hồng từ từ nặng nề hơn:

      " Tinh, em tinh…. Em nhìn xemhôm nay thu thập em thế nào ....”

      Miệng vừa xong, phía dưới chút do dự, rút kiếm đâm thẳng.....

      Lúc đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên,Quyên Tử hận thể biến thành người điếc tạm thời, đưa tay cầm chiếc gối che mặt, nhưng thanh đồng hồ báo thức vẫn kêu inh ỏi. Đợi đến khi đồng hồ báo thức kêu nữa mông lại bị vỗ hai cái.....

      Quyên Tử có kiểu rời giường rất nghiêm trọng, trước kia khi ở mình luôn phải mua đến năm sáu cái đồng hồ, giấu ở bốn phía, buổi sángđều điên cuồng vang lên Quyên Tử mới có thểmiễn cưỡng tỉnh dậy. Sau này khi ở cùng Tả Hồng, đồng hồ báo thức đều được cất , chỉ đểlại cái, trọng trách gian nan đánh thức Quyên Tử liền giao cho Tả Hồng .

      Lúc mới đầu cũng bị đánh ít, này cần biết người gọi là ai, đều đạp người ta cái, rồi trùm chăn lên lăn lộn mò mẫm bên trong, Tả Hồng luyện có kinh nghiệm, đánh thức phục vụ ăn sáng, coi như vừađấm vừa xoa.

      Tả Hồng quen với việc đánh thức Quyên Tử, kéo ngồi dậy, nhanh thoát khỏi cú đá củacô, cau mày, biết có phải là cố ýhay , toàn hướng vè bộ phận quan trọngcủa , xuống tay lại rất mạnh.

      Tả Hồng xoay thân thể lại với mình, chen cảngười vào giữa hai chân , cứ như vậy tay Tả Hồng nắm lấy hông chống đỡ, cho mặcmột chiếc áo phông, vỗ mặt :

      "Quyên nhi dậy ! Hôm nay em phải phỏngvấn mà, nhanh lên kịp đâu!”

      Hai mắt Quyên Tử nhắm chặt, vừanghe thấy Tả Hồng vậy mắt liền mở ra, đẩy dậy, nhảy xuống giường, chạy thậtnhanh vào nhà vệ sinh, Tả Hồng lắc đầu cườikhẽ, sáng nào cũng giống như đánh giắc vậy.

      Có lúc, Tả hồng cũng buồn bực, nếu có lúc ở bên sống kiểu gì đây? Tả Hồng con nhớ lần đầu tiên đến nơi ở, nhìn ngôinhà bé lôi thôi lếch thếch, bị giật mình.

      Quyên Tử nhà , phải sao đây? Đừng tưởng bên ngoài là người đẹp thành phần trithức vinh quang, nhưng ra lại biết nấu ăn nha.

      Phần 4.

      Càng nghĩ thông suốt càng có hi vọngtrông cậy. Tả Hồng cảm thấy mình càng ngày càng phát triển theo khuynh hướng mẹ già, chỉlà cảm thấy như thế này bản thân rấtvui vẻ.

      cảm thấy sống như thế này rất hạnh phúc, mặc dù chẳng có gì mới lạ, nhưng mà mộtchút cũng muốn thay đổi, đó chính là hạnh phúc thực .

      Quyên Tử nhét bàn chải đánh răng vào miệng,vừa đánh răng vừa lớn tiếng hỏi:

      “Mấy giờ rồi?”

      “tám giờ”


      Tả Hồng trả lời, ôm lấy chiếc chăn giường, đến tủ treo quần áo mở cửa ra, bất tri bất giác khóe mắt giơ lên, áo sơ mi của , quần của , lộn xộn để cùng nhau, màu săc tươi tắn, cùng với loại màu, để chung với nhau lại cócảm giác phối hợp rất kì diệu, rất có cảm giác thân mật.

      Chọn chiếc áo sơ mi dài màu vàng nhạt với chân váy xòe màu đep cạp trễ đặt ở giường.Tả Hồng bắt đầu thay quần áo của mình, lúcQuyên Tử ra Tả Hồng cũng dọn dẹpxong hết.

      Cởi áo khoác người ra, lấy quần áo giường mặc lên, Tả Hồng ôm cánh tay đứng ở bên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn ,Quyên Tử nha chính là trời sinh vóc dáng, so với dáng vẻ của người mẫu còn chuẩn hơn, dáng người cao ráo, mặc chiếc váy xòe cạp trễ càng để lộ ra đôi chân thon thả.

      Quyên Tử nhìn mình đứng trước gương, cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, đột nhiên Tả Hồng từ phía sau ôm lấy , đặt mặt vai , nhìn vào trong gương cười :

      “Rất đẹp, đúng ?”

      Quyên Tử cúi đầu, ngang hông có thêm chiếc thắt lưng ánh kim, Quyên Tử cười, quayngươi, chống lên vai :

      “Phục vụ rất chu đáo, bổn cung có thưởng.”

      xong, hơi nhón chân lên, đặt đôi môi thơm hồng của mình lên môi Tả Hồng, vừa muốnxoay người ra ngoài, lại phát hai tay Tả Hồng vẫn giữ chắc lấy eo của , hơn nữa ánh mắt thâm trầm cất giấu ánh lửa, Tả Hồng cười thấp giọng:

      “Ban thưởng như vậy có vẻ hơi qua loa, anhmuốn như vậy….”

      Cúi đầu, đôi môi mỏng hé ra, trực tiếp xâm nhập giữa môi và lưỡi Quyên Tử sâu, hôn trằntrọc…..Ánh mặt trời mùa hẹ xuyên qua lá cây,trong khoảnh khác chiếu vào trong nhà, hướnglên đôi tình nhân, trong nháy mắt như chiếu ravô số tia sáng chói mắt, nhưng vô cùng đẹp.

      Quyên Tử dễ dàng thuyết phục Tả Hồng khôngphải tiễn , chờ Quyên Tử lặng lẽ thuêxe đến địa điểm phỏng vấ, đứng trước tòa nhàcao ngất này, Quyên Tử cảm thấy eo từngtrận chua xót đau đớn, hiển nhiên là hậu di chứng của việc túng dục quá độ.

      Quyên Tử cảm thấy cũng bị sắc lang Tả Hồng kia lây bệnh rồi, nghĩ đến chuyện đêm quahai người làm chuyện xấu ở trong xe, Quyên Tửkhong khỏi thầm thở dài, quá hư hỏng,nhưng mà cảm giác rất chi là hưởng thụ. QuyênTử bĩu môi, cúi đầu quét mắt nhìn vào, ngẩngđầu ưỡn ngực, bước chân vào.

      Các khu nhà trong tòa cao ốc này cơ bản đều làđơn vị thuộc chính phủ nhà nước, có vài danhmục đơn vị thậm chí Quyên Tử cũng chưa nghequa, chỉ là biết, tạp chí Thời đại ở tầng mười.

      Đây là giờ làm việc, thang máy phía trước cũng bị chiếm hết chỗ, Quyên Tử nhìn đồng hồ chút, nếu lần đầu tiên phỏng vấn lại đếnmuộn cũng khỏi cần lăn lộn, nhìn lại thangmáy, đoán chứng có quay lại hai lần nữa cũngkhông chen vào được.

      suy nghĩ có nên hành động giống như trước đây chen lên xe buýt hay bêncạnh giọng nam từ tính vang lên:

      “Nếu như vội, ngại cùng tôi lênđi.”
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29:

      Bước vào khu văn phòng, Mạc Vân Phong nhìn thấy Quyên Tử, rất khó để chú ý mỹ nhân như , mặc dù ăn mặc đoan trang nghiêm túc nhưng cả người cũng toát lên vẻ rựcrỡ tươi sáng.

      Hơn nữa dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực như vậy, dù là điều gì cũng khiến cho sợ hãi,khí chất đó từ bên trong lộ ra vẻ kiên cường,kiêu ngạo, rất có phong vị của nhà họ Mạc.

      hiểu sao ban đầu mình lại nghĩ lỗ mãng? Hai chữ lỗ mãng này, so với côđúng là hai thế giới. Cơ hội làm việc lần này là ông cụ nhà mình bày mưu đặt kế, ông cụ tựmình giao phó xuống cấp dưỡi. Điều này dù sao cũng rất quan trọng, dù có phải là Vân Đanhay đây cũng xem như là cơ hội bồithường cho , vì trước đây nhà họ Mạc có hành động có chút đúng.

      ra tất cả mọi người trong nhà họ Mạc đều cảm thấy so với Chu Yến Quyên Tử còn đáng tin hơn. Thấy có chút lo lắng, Mạc VânPhong cúi đầu nhìn đồng hồ, mới mở miệng nóigiúp tay.

      Quyên Tử nghe thấy tiếng quay đầu lại, nháymắt quan sát người đàn ông trước mặt, có cảmgiác hơi quen thuộc, nhưng nhớ gặp nơi nào, nghi ngờ hỏi: “Ngài là?”

      “Cục trưởng Mạc, Cục trưởng Mạc…”

      Quyên Tử vừa mở miệng hỏi xong, xung quanhliên tiếp vang lên thanh cung kính chào hỏi.Cục trưởng Mạc, họ Mạc, Quyên Tử buồn cười nghĩ đến.

      Thang máy bên kia mở ra, Mạc Vân Phòng đivào, giơ tay ngăn ở cửa thang máy: “sao, khôngphải định lên?”

      Có thang máy đương nhiên là rồi, Quyên Tửcầm túi xách tỏng tay, nhấc chân bước vào. Cửathang máy đóng lại, ngăn cách ánh mắt hâm mộcùng nghi hoặc lại. Quyên Tử khỏi cẩn thận dò xét người đàn ông này, dáng dứng thẳntắp, có hơi nghiêm túc quá đáng, khuôn mặt rấtcó phong thái quan nhân, hơn nữa Quyên Tử cũng nhớ ra ta chính là người gặpqua ở hội quán, là người nhà họ Mạc.

      Thang máy liên tục lên, Quyên Tử lộ liễu quan sát người đàn ông này, Mạc Vân Phongcũng bình thản ung dung trước quan sát củacô, khí có chút quỷ dị.

      Đến tầng mười, Mạc Vân Phong nghiêng đầu lạnh nhạt : “Đến rồi.”

      Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, nếu lúc này còn hiểu chuyện gì xảy ra đúng là đứa ngốc nhất đời. Quyên Tử ra ngoài, đưatay chặn cửa thang máy lại: “Tôi phải làcô cháu quý báu của nhà các người, nhưng mà cơ hội công việc lần này, tôi cũng khôngbỏ qua. Thay tôi cảm ơn Đại thủ trưởng quantâm.”

      Quyên Tử xoay người, thoáng cái biến mất ởgiữa thang máy, Mạc Vân Phong khoitbật cười, giơ tay lên nhấn nút đóng cửa. Có phảihay , cũng có tác dụng.

      Quyên Tử ra khỏi thang máy, đường vòng, đãnhìn thấy tạp chí Thời Đại. Trước kia cũngđã lăn lộn làm việc ở tòa soạn, nhưng so với nơinày, đúng chỉ là bằng gánh hát rong.Nghiêm túc mà , tòa soạn trước kia của côcoi như cũng là có chút danh tiếng, nhưng thiênvề mảng giải trí. Tạp chí thương mại Thời đại vô cùng chuyên nghiệp, là kênh tin tức thương mạiđứng đầu của nền kinh tế xã hội, cũng là ước mơ tha thiết của Quyên Tử. Bởi vì nơi này có thể được tiếp xúc chân nhất với các xu hướng của nền kinh tế, học tin tức, đại kháiđều có tâm trạng cố chấp, muốn tìm hiểu sâu xa nhất vấn đề nào đó. Quyên Tử cũngkhông ngoại lệ.

      Tạp chí Thương mại rất lớn, ngành kinh doanhcũng rất nhiều, Quyên Tử được dẫn trực tiếp đến văn phòng của tổng biên còn kinh ngạc hơn, chỉ nộp đơn làm phóng viên nho , chẳng lẽ cũng cần tổng biên tập tự mình phỏng vấn sao? Quá long trọng rồi!

      Tổng biên Tạp chí Thương Mại thời đại là Trần Văn Vận, chỉ làm việc hai năm nữa là về hưu.Ông chìm nổi trong giới quan chức nhiều năm, tự nhiên giỏi nhất chính là nhìn tình thế. Phải là tạp chí Thương Mại của bọn họ tầng cấp đều là nhân viên biên chế công vụquốc gia, lớp giữa nếu phải tiến sĩ cũng phải là thạc sĩ. Xem xét hồ sơ của Quyên Tử, nếu xem xét nghiêm túc cũng chỉ có thểlàm chân phóng viên, dù vậy cũng phải xemcó cửa sau hay , đây chính là thực tế.

      Nhưng hôm nay cấp trực tiếp giao phó, nghe ý có vẻ là muốn cho vào biên chế nhân viên công vụ. Trần Văn Vân vô cùng tò mò, đâycuối cùng là thần thánh phương nào, lại đáng đểcho cục trưởng Mạc tự mình giao phó.

      Chỉ là giao phó nhưng cũng vô cùng kỳ lạ. Mặc dù giao Trần Quyên cho ông nhưng lại trựctiếp cho vào biên chế nhân viên công vụ, rồi còn dăn dò, cần quan tâm đặc biệt, nghe thế nào cũng thấy mâu thuẫn. Cho nên Trần Văn vận thực hiểu được thái độ này. Đến khi Quyên Tử vào Trần Văn Vận càng có chút ngoài ý muốn. sơ yếu lí lịch mặc dù ảnhcủa cũng xinh đẹp , nhưng nghĩ côlại là đại mỹ nhân như vậy.

      Trần Văn Vận suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ ra là nên đưa vào bộ phận nào là thích hợp nhất. cũng được mà nặng cũng xong, trực tiếp mở miệng hỏi : “Trầntiểu thư có vẻ rất tâm đắc với việc lấy tin tức của các nhân vật, cũng khá quen thuộc, khôngbằng trực tiếp làm chuyên mục Sưu tầm nhân vật thương mại kì này, thấy sao?”

      Quyên Tử có chút ngạc nhiên, từ lúc vào, vị tổng biên mái tóc hoa râm này cười híp mắt, giống như Phật Di Lặc rất dễ chuyện, chút thái độ cũng có, chuyện rất cẩn thận, còn có chút ý vị lấy lòng. Hơn nữa căn bản cũng phỏng vấn mà trực tiếp đưa côngviệc.

      Quyên Tử suy nghĩ chút liền hiểu, vị đại thủ trưởng nhà họ Mạc kia ra lệnh, người ta cũng biết được bao nhiêu về lai lịch của mình!Quyên Tử chưa bao giờ là thiện nam tín nữ, cơ hội đến dù có chuyện gì cũng đều nắm chặt.

      Cho nên Quyên Tử cười, trực tiếp cầu:“Nếu như có thể, tôi có thể phỏng vấntrực tiếp tình hình hoạt động kinh tế?”

      Trần Văn vận có chút khó xử, nơi này là phụtrách hoạt động kinh tế lớn căn bản đều là hoạt động quốc gia, có khi còn là thế giới, cần những người có kiến thức cực kì chuyên nghiệp, năng lực ứng biến nhanh nhạy, phải tùy tiệnngười nào cũng có thể ứng phó được.

      Thấy Tổng biên lộ vẻ mặt khó khăn, Quyên Tử mỉm cười : “Tôi có thể từ vòng ngoài làmphóng viên lên.”

      Trần Văn Vận lúc này thể xem lại tự tin của , kiêu ngạo, tinh thần tuổi trẻ phấn chấn, nhiệt huyết, hơn nữa trước khi đến, Trần Văn Vận cũng xem qua các nhânvật phụ trách trước đây, thể , đều là những nhân tài ưu tú, có thể trực tiếpnắm được những vấn đề trọng điểm, chỉ dựa vàođiểm này, là thích hợp , nhưng mà vòng ngoài làm phóng viên cũng đơn giản, nếu tự mình xin giết giặc như vậy cũng phải là mình chăm sóc .

      Chỉ là Trần Văn Vận chợt hiểu, ý nghĩa của cụctrưởng Mạc khi cần quan tâm đặcbiệt. Bởi vì căn bản cần. Người ta rất kiêu ngạo nha.

      Trần Văn Vận thầm thở phào nhõm, gật đầu: “Lát nữa đến phòng nhân làm thủ tụcnhận việc, ngày mai có thể làm.”

      Chuyện đơn giản thuận lợi ngoài dự đoán, làmxong thủ tục Quyên Tử đến bệnh viện kiểm trasức khỏe, gọi điện thoại trực tiếp cho ThờiTiêu đến. Quyên Tử nghĩ cũng nê chiếm chút tiện nghi của con bé kia. Con nhóc kia là hộiviên kim cương cao nhất của hội quán SP.

      Phải người đàn ông Diệp Trì kia, quả rấtthương , nhưng mà mù quáng quá rồi, Con nhóc Thời Tiêu kia lười vô cùng, còn hận thể mỗi ngày chỉ có ăn và ngủ, Quyên Tử cảm thấy Thởi Tiêu hợp làm heo hơn là làm người,cho nên chuyện quan tâm người chị em hơn hai mươi năm này cũng là việc dĩ nhiên nên làm.

      Ngồi trong đình nước , Tiêu Tử lén lút quan sát Quyên Tử vòng: “ Vui mừng như thếnày, sao nào, mang thai à?”

      Quyên Tử liếc cái, con nhóc này, đúng làmột miệng quạ đen mà, cũng biết sao Diệp Trì lại chịu được nữa. Ánh mắt Quyên Tử quét qua khuôn mặt mập mạp mượt mà cái, lắc đầu có chút ác độc : “cậu lại mập lên, cẩn thận Diệp Trì nhà cậu ghét bỏ cậu, ra ngoàitìm tiểu tam, đến lúc đó cậu có muốn khóc cũng được.”

      Tiêu tử có chút lo lắng, véo thịt dư bên hôngmình: “Cậu cũng thấy mình béo đúng ?Mẹ mình cũng như vậy. Nhưng Diệp Trì lạinói mình gầy lắm, bắt mình ăn nhiều chút.”

      Quyên Tử uống trà trong miệng liền phun ra ngoai, rất nghiêm túc quyền uy : “Mình chắc chắn, Diệp Trì nhà cậu là mở mắt mò.” xong chuyển mắt, nắm mặt Thời Tiêu hỏi: “Gầnđây có phải cậu gặp họ Tưởng kia?”

      Tiêu tử kéo tay nàng xuống, vuốt mặt mìnhlầu bầu: “Uống cà phê hai lần.”

      Quyên Tử gật đầu, vẻ mặt lộ vẻ mình biết ngay mà, chỉ là cũng lười để ý ngốc này. Chỉlà trong bụng nàng nhà Diệp Trì kia, chắcchắn sớm đen thui rồi. Con nhóc Thời Tiêunày mà có thể đấu thắng là mới mẻ nha. Chỉ là có lúc dáng vẻ đần độn đó của cũngkhiến Quyên Tử hâm mộ, hết lần này đếnlần khác ngu ngốc như vậy, mang chuyện đó làm bậy nhưng vẫn bị kẻ ngang ngược Diệp Trì xơi tái.


      Quyên Tử khỏi nghĩ đến Tả Hồng, hìnhnhư mình cũng xơi tái Tả Hồng!

      ra Tả Hồng tệ, nếu như có thểhủy bỏ với hôn ước nhà học Mạc, Quyên Tử,cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc chút?”

      Lời Tiêu Tử chưa xong bị Quyên Tử cắtđứt: “Đời mình cũng có ý định kết hôn!”

      Thời Tiêu mở to mắt chớp chớp, cẩn thận hỏitừng li từng tí: “Trong lòng cậu vẫn còn nghĩđến thầy giáo Triệu?”

      Quyên Tử cười hì hì, liếc mắt nhìn : “Mình si tình như vậy sao? Mà ta là thầy giáo gìvậy?”

      Thời Tiêu khỏi len lén thở phào nhẹnhõm. thích làm gián điệp, nhưngDiệp Trì rất đúng, Tả Hồng dù sao cũngđáng tin hơn cái tên Triệu Hành đó, chỉ bằngviệc đánh đánh lại mắng lại, cảthế giới cũng tìm ra người thứ hai, Thời Tiêu hết sức chấp nhận.

      Chỉ là tính khí Quyên Tử nhà rất tệ, có thể ởcùng Tả Hồng lâu như vậy, nhưng mà có chúttính khí đàn ông, sớm muộn gì cũng xảy ra ánmạng.

      Chuông điện thoại vang lên, Thời Tiêu nhanh chóng ngóc đầu sang nhìn, tên Triệu Hành hiểnthị màn hình, Tiêu Tử khỏi hiều lầmnhìn Quyên Tử.
      Quyên Tử vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy cái đầu của ra, nhận điện thoại.

      , năm đó dù sao cũng là mình cầu còn được, đối với Triệu Hành, Quyên Tử luôn có mấy phần tình cảm đặc biệt, hơn nữa người đàn ông kia so với mười năm trước nhiệt tìnhhơn nhiều, rất kiên nhẫn theo đuổi , mục đíchcũng rất ràng. Nhưng dù sao cũng mườinăm trôi qua, tâm tình thời niên thiếu cùng sựbất chấp, giống như theo năm tháng cũng yêntĩnh trở lại, có lẽ vẫn còn chút dấu vết, nhưng cũng rất khó để hồi phục lại như cũ, đây chínhlà tàn khốc mạnh mẽ của thời gian.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :