1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20

      Hôm nay đứng bên ngoài Cẩm Giang rực rỡtráng lệ, khiến cho người xem mở rộng tầm mắt,các loại xe hơi kiểu dáng mới nhất, cao cấp nhất, biển số quân đội, ở trong bãi đỗ xe chậtkín, có chỗ dừng, đành phải dừng ở lối bộ. Ở bên ngoài đều là những ánh mắt hâm mộ chờ mong, ở bên ngoài cửa lớn còn có cảnh vệ canh phòng, người nào biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.

      Tả Hồng đến hơi muộn, dừng xe xong, thấy phô trương như vậy khỏi có hơi giật mình. Tuy nhà họ Mạc vui mừng, nhưng mà thẳng ra là khác hẳn so với tác phong trước sau như của nhà họ Mạc, có thể thấy đượcsự trở về lần này của Mạc Vân Đan có địa vị hếtsức quan trọng ở Mạc gia.

      Tẩ Hồng vừa vào đại sảnh nhìn thấy Mạc Vân Kha, hôm nay mặc lễ phục màu vàngnhạt, ngồi ghế salon chờ , cũng nóng vội, vẻ mặt bình tĩnh.

      bé này rất tốt, hề làm khó Tả Hồng, hai người chuyện thông suốt, càng thêm thâncận, thành còn có thể chuyệntình cảm em.

      Nhìn thấy Tả Hồng, Mạc Vân Kha tới, quansát đôi mắt , hài hước :

      "Tại sao đến muộn như vậy, Quyên Tử nhà cho ra cửa sao.”

      Tả Hồng xin lỗi :

      "Quyên Tử vội vàng tìm việc làm, sángsớm hôm nay ra ngoài, sợ ấy cònchưa ăn cơm, nấu cơm xong mới ra ngoài.”

      Mạc Vân Kha cười hi hi:

      "Em có thể đoán được tương lai của ba mươi năm nữa, là người đàn ông của gia đình, còn bây giờ tạm thời chịu uất ức, diễn cho tốtvai hôn phu của em. Vẻ mặt cha em đen lắmrồi, nếu đến chắc chủ nhiệm văn phòng phải tự mình mời rồi. Em thay mặtngười nhà lời xin lỗi với chị Quyên Tử, em thể ngăn được họ.

      Tả Hồng lắc đầu :

      "Đây phải là lỗi của em, hơn nữa, dù có thế nào cửa ải này chúng ta cũng phải vượt qua. chuyện này nữa, bé kia nhưthế nào rồi?

      Mạc Vân Kha hơi trầm ngâm:

      "Nên như thế nào đây, hoàn toàn là người lạ, hiểu , em cảm thấy giống như trong ký ức của em, điểm cũng giống, hơn nữa em thấy cũng giống chúhai, giống thím hai, nhưng mà chuyện này em cũng chỉ có thể len lén. cũng biết nếu để cha em nghe thấy kiểu gì em cũng bị mắng cho trận.

      xong nháy mắt mấy cái, khoác khuỷutay Tả Hồng, đến phòng khách. Ở cửa ra vào gặp lão Tam Mạc gia, Tả Hồng hừ tiếng thấp, ngẩng đầu thẳng vào.

      Trong lòng Mạc Vân Giới bực bội, bị thằng nhóc này đạp cái, còn gì, thằng nhóc kia ngược lại còn mang thù với , nếu thằng nhóc kia muốn tìm chỗ lí lẽđi.

      Mạc Vân Kha và Tả Hồng thẳng đến chiếcbàn ở giữa, Chính Ủy Tả vừa nhìn thấy con, lông mày cũng dựng ngược lên, gầm :

      "Sao bây giờ mới đến, còn ra thể thống gì nữa. . . . . ."

      Tả phu nhân lặng lẽ giật vạt áo của chồng, hoàgiải:

      "Ừ. . . . . . Đến rồi gặp Bác Mạc và Đan Đanđi."

      Vừa vừa kéo tay Mạc Vân Kha sang, vỗ .Tả Hồng nhìn người đứng đầu Mạc gia, bình thường nét mặt ông cụ cứng rắn như vậy mà hôm nay cũng gần như hòa hoãn, chắc chắn làvô cùng vui mừng.

      Mặc dù nhìn thấy , cũng chỉ là hơi nhíu mày, bênh cạnh ông là , nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc bộ lễ phụcmàu trắng, người là bộ trang sức kimcương xa xỉ.

      Ánh mắt Tả Hồng nhìn lướt qua , chỉ liếc mắtmột cái, Tả Hồng cảm thấy này giống với con cháu nhà họ Mạc, hơn nữa càng giống bé của nhà chú hai Mạc gia.

      Vợ chồng chú hai, vẫn còn nhớ, đó là mộtđôi vợ chồng cực kì tao nhã, còn bé kia rấtđáng . Còn này, đúng là giống như lờiVân Kha , rất xa lạ, vô vùng xa lạ.

      Hơn nữa trong ánh mắt ta có chút khinhthường, thể là thanh nhã được. Ông cụ Mạc gia hiền lành quay đầu, giới thiệunàng lộ ra ánh sáng, , có chút khôngphóng khoáng, khó mà đến được nơi thanh nhã.Mạc gia ông cụ hiền lành quay đầu , dùng lời giới thiệu:

      "Đan Đan, đây là rể Tả Hồng."

      Chu Yến, à , bay giờ nên gọi là Mạc VânĐan, ánh mắt xẹt qua Vân Kha, rơi xuống người Tả Hồng, khéo léo nháy mắt mấy cái, ngọt ngòa gọi rể, Tả Hồng vội khoát tay:

      " cần, tôi đây kham nổi tiếng anhrể này, gọi tôi Tả đại ca là được rồi."

      Mạc lão gia lạnh lùng trừng mắt liếc , hômnay là ngày vui lớn, trước mắt cần so đo cùng thằng nhóc này. Chính ủy Tả hận khôngthể trực tiếp đạp cho phát, trong lòng cũng vui về cuộc hôn nhân này, tại như vậy được thích hợp, nhưng thằngnhóc con này cố ý quấy rối.

      đợi Chính ủy Tả cảnh cáo Tả Hồng, Mạc Vân Kha nhanh nhẹn kéo , ngồi ở chiếcbàn cạnh Diệp Trì, Hồ Quân duối cánh tay nắmbả vai Tả Hồng, tiếng nhạo bang bên tai :

      "Thế nào, mấy ngày nay vui vẻ ở nơi nào,mình còn tưởng cậu và Quyên Tử nhà cậu bỏtrốn đâu rồi."

      Tả Hồng đẩy ra:

      "Bỏ trốn làm gì, sao phải làm thế, Quyên Tử nhà mình, mình phải mang kiệu lớn tám người khiêng, ba bà mối để cưới Quyên Tử vào cửa Tả gia chứ.”

      Phong Cẩm Thành lạnh nhạt uống hớp rượu:

      "Lời này nghe ra khó thành lắm, nhìn cậucó vẻ kém quá, đừng để đến lúc đó mấy ngườichúng ta phải mang cậu cưới vợ đấy.”

      "Cậu cút , Quyên Tử nhà mình dịu dàng lắm, cậu biết quái gì chứ.”

      Diệp Trì uống rượu thiếu chút nữa cũngphun ra, Thời Tiêu nhìn chằm chằm uyhiếp, Diệp Trì vội lấy khăn ăn lau miệng:

      "Khụ khụ, ừ, phải gần đây tính tình của Quyên Tử càng ngày càng tốt ! Càng ngàycàng tốt rồi, có phải vợ, để lấy gạch cua cho em, cua hôm nay tươi lắm. . . . . ."

      là nhiều chân chó mà, Mạc Vân Kha khôngkhỏi buồn cười, lắc đầu cái, càng tò mò vềQuyên Tử.

      Tả Hồng rót rượu, đưa cho Phong Cẩm Thànhngồi đối diện, Phong Cẩm Thành chau mày,nhận lấy uống, hai người lời nào nhưng đều hiểu ý nhau, chuyện tối hôm đó xem như xong rồi.

      "Vân Kha, em này, có làm xét nghiệm DNA gì đó , nhận lại em họ hàng làchuyện quan trọng, đừng để gặp phải sai lầm.”

      Hồ Quân trước sau gì.

      Mạc Vân Kha lắc đầu:

      "Cha em , làm xét nghiệm, sợ ấykhông vui, dù sao có vòng ngọc của nhà họ Mạc, còn có tư liệu nhận nuôi, chắc là đúng, sai được đâu. Mấy năm nay, ấy sống cũng được tốt lắm, cha em suy nghĩxem phải bồi thường ấy thế nào, chuyện này đối với ông nội và chú hai có lẽ cũng là điều tốt .”

      Hồ Quân bĩu môi:

      "Em xem, này cũng mừng vuiquá mức , bây giờ cũng hai mươi sáu hai mươi bảy, thế mà có lấy người bạn trai. Cha em lúc nãy còn gọi qua, có ý ghép đôi uyên ương đấy. Vân Kha, em về nhà với cha em chút , cũng phải là người tốt đẹp gì, cha em tìm người khác nhé.”

      Mạc Vân Kha khẽ nhăn đôi lông mày thanh tú,nhìn sang đám đông bên kia, từ khi em họ vềnhà, cha vẫn luôn vui vẻ, trong lòng khỏithở dài.

      Cũng phải là ghen tỵ, nhưng mà độtnhiên bắt thích em họ như vậy côcũng khó mà làm được. Chỉ là, nếu như bởi vìtìm được em họ, mà khiến cho cha đồng ý hủy hôn ước hai nhà Tả Mạc, xem như cũng là may mắn cho . phải tất cả đều có tình cảm là có thể ở cùng chỗ. Ít nhất mong TảHồng có thể hành phúc, ép ở cùng có ýnghĩa gì đâu, chỉ hại người hại mình.

      Tât nhiên, dù Mạc lão gia tác phong luôn cứngnhắc nhưng vất vả lắm mới tìm được cháu gáitrở về vẻ mặt hoàn toàn tan rã, nhưng chỉ tanrã với người còn những người khác vẫn trựctiếp ra lệnh chỉ đạo.

      Sau khi ăn cơm xong, ba em nhà họ Mạc cùng mấy người Tả Hồng được lệnh mang emhọ này chơi, mấy người Tả Hồng đành nghelệnh, mang em này ra ngoài vui chơi mở mang kiến thức.

      Ngồi ở khu nghỉ ngơi, cách màn thủy tinh, nhìnMạc Vân Kha tay cầm tay dậy em nhà quê chơi bóng, Tả Hồng cảm giác thểtưởng tượn nổi.

      Nhìn sang bên đối diện thấy ba em nhà họ Mạc đều bận rộn. Tất cả đều vì em gáiquên này, là quá tuyệt mà.

      cả Mạc gia uống ngụm trà, cũng nhảm, thẳng:

      "Tả Hồng, chỉ cần cha ta đồng ý từ hôn, chúng ta cầu còn được, còn nữa công việc của kia là ông cụ tự mình gọi, cậu có bản lĩnh trực tiếp tìm cha ta. . . . . ."

      Mạc lão đại còn chưa xong, liền phát Tả Hồng ở phía đối diện hề nghe mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn bên kía, biết nhìn thấy gì, mắt khẽ nheo lại, cảm giác được cảm xúc thô bạo cuồn cuộn.

      Phong Cẩm Thành phát có cái gì đúng, nhìn lướt sang bên kia, trong lòng khôngkhỏi chửi đổng, thế nào mà đến chỗ nào cũng gặp mầm họa này vậy.

      Bên kia hội quán là phòng cà phê, cửa mở rộngmột nửa, khách khứa cũng nhiều, dễ dàng nhìn thấy đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ, nữkhông phải ai khác chính là tai họa nhà TảHồng- Quyên Tử, mà người đàn ông cũng lạ, chính là tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á, gần đây có hợp tác cùng Diệp Trì,tuấn nam mỹ nữ rất là vừa mắt nha.

      Cách khoảng cách, cũng biết hai người gì, chỉ là xem ra, hơi mập mờ. . . . . .

      Triệu Hành dấu vết quan sát Quyên Tử ở phía đối diện, nhìn qua cũng tệ lắm. Đột nhiên phóng viên tòa soạn trực tiếp tới đây,Triệu Hành cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.

      Mấy ngày nay cùng Quyên Tử tiếp xúc ít, Triệu Hành rất có trách nhiệm mà , rất chuyên nghiệp, rất tuyệt. Cho nên giữa đườngđổi người, ta cảm thấy giải thíchđược.

      Trực tiếp gọi điện đến tòa soạn mới biết từ chức. Gọi điện cho , nếu có người nhậnthì chính là tắt máy, vất vả lắm hôm nay mới có người nghe. Triệu Hành nghĩ ngợi gì liệngọi ra gặp trực tiếp.
      Sau khi ra, cầm điện thoại có mấy phần hồi hộp và thấp thỏm, giống như chàng trai trẻ lần đầu tiên hẹn gặp . Hơn nữa, càngbuồn cười hơn chính là: chỉ là uống cà phê thôimà ta thay đến bốn bộ quần áo.

      Nghiêm túc cẩn thận nhớ lại xem thích màu gì, nhưng đáng buồn là hiểu quá ít, có lẽ là biết gì về cả.

      Triệu Hành có cách nào hình dung, khibiết người đàn ông kia, người đàn ông đứng bêncạnh là vị hôn phu của người ngác, rấtkích động. Cái cảm giác kích động đó, lần đầutiên cảm thấy, là ông trời cho cơ hội sao.

      Có lẽ mình còn có cơ hội, lỗi lầm mười năm trước nếu như có cơ hội muốn làm lại từ đầu, nghĩ giữ lại cho biết anhvẫn thích , rất thích, rất thích. . . . .
      Nhược Vân thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21


      Quyên Tử bỏ chiếc ly trong tay xuống, nhìnTriệu Hành ở phía đối diện, ánh mắt dừng trênngười ta lúc lấu, người đàn ông này luôn luôn xuất sắc, nếu , mười năm trước, cũng mù quáng đam mê nhưvậy.

      Nhưng, dù sao lúc ấy ta có hơi ngây ngô, thơi gian đối với phụ nữ rất tàn khốc, nhưng đốivới đàn ông lại có chút ưu ái khác thường. Thời gian trôi qua khiến phụ nữ trở nên già nua nhănnheo, còn đàn ông lại có phong thái đậm đà lắng đọng. Rượu càng lâu năm càng thơm, đànông cũng như vậy.

      Quần tây màu vàng nhạt, áo sơ mi màu trắng,tay áo màu men tinh xảo, cổ áo mở rộng, kháchẳn phong cách bình thường của ta, nhìn kỹ mái tóc hình như là màu nâu đậm khiến cho cả người ta trở nên trẻ tuổi tuấn lãng, rất có lựchấp dấn.

      Quyên Tử thấy buồn bực, hiểu sao hồi đó lại cảm thấy ta có chút u sầu.

      Quyên Tử tự chủ được, trong lòng đem ta so sánh với Tả Hồng, hình như khí chấtcó hơi giống nhau, phong độ của người trí thức mang theo hởi thở dịu dàng.

      Dĩ nhiên Tả Hồng chỉ có vẻ ngoài dịu dàngphong độ của người trí thức, bên trong rachính là tên côn đồ vô lại. Nhưng mà, ngũ quan của Tả Hồng quả có góc cạnh, ràng hơn.

      Hai người đều là mắt mí, ánh mắt Tả Hồnghơi lớn, những lúc giả vờ đáng thương luôn lộ ra ánh sáng giảo hoạt, lúc tức giận khẽ nheo lại, khóe miệng mím chặt, đôi lông mày rậm nhíulại, trong nháy mắt phá vỡ ôn hòa, cả ngườitràn đầy nóng giận.

      Đáng tiếc chỉ là con cọp giấy, điểm này QuyênTử rất ràng, sợ Tả Hồng, sợ chút nào, người đàn ông kia mặc dù tức giận cũng bao giờ đụng đến , Quyên Tửluôn chắc chắn về điều này. (editor: sợ vợđiển hình :))))

      Có lúc, chính cũng cảm thấy kỳ quái, biết cảm giác chắc chăn rốt cuộc này đến từ đâu, nhưng đảm bảo cảm giác này.

      "Tại sao từ chức?"

      thanh kéo dài củaTriệu Hành kéo rờikhỏi suy nghĩ. Quyên Tử giật mình phát mình nhìn ta nhưng lại thẫn thờ cả nửa ngày, hơn nữa trong đầu đều nghĩ về Tả Hồng.

      Quyên Tử nháy mắt mấy cái, ngồi ngả về phía sau:

      "Tôi muốn làm, có tin hay "

      " tin"

      Triệu Hành kiên định, chút do dự nhả ra hai chữ:

      "Bởi vì nhìn ra được, em rất thích công việcnày, em biết , khi làm việc đôi mắt của em chuyển động ra loại ánh sáng. "

      "Ánh sáng?"

      Quyên Tử kỳ quái hỏi ngược lại.

      "Theo ý của đó là ánh sáng ước mơ. "

      Quyên Tử giật mình, cười tự giễu:

      "Quan sát rất cẩn thận, rất thấu đáo, xem ra, thực ông chủ lợi hại, thông qua ánh mắt, có thể nhìn thấu tâm tư mỗi nhân viên, đây là bản lĩnh học được ở Havard.”

      Triệu Hành cười :

      "Làm sao có thể, cũng phải là ngườicó siêu năng lực, sao có thể nhìn thấu mỗi người. Chỉ có em là nhìn thấu thôi, hơn nữa ở Havard cũng dậy những thứ này, nếuanh đó là do nhớ nhung khiến tự chủ được mà để ý đến em… em có tin hay ?”

      Triệu Hành khẽ nghiêng người:

      "Quyên Tử, phải thừa nhận, mười năm rồi, hề quên em chút nào, vẫn thích em."

      Thìa bạc trong tay Quyên Tử đột nhiên rơi vào trong tách cà phê, ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn ta, đây xem như là ta tỏ tình sao? Nếu như là mười năm trướcanh ta như vậy với …..

      Quyên Tử nhìn thẳng vào trong mắt ta, người đàn đông này nghiêm túc, cảm thấyđược nhưng bỗng nhiên Quyên Tử phát , có cảm giác rung động như tưởng tượngnữa rồi. Đơn giản chỉ là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, cón có chút đáng tiếc. nhưng ràng làkhông có cảm giác gì.

      Quá khứ trôi qua lâu đột nhiên tình cảmbước ra ánh sáng, lộ ra dưới ánh mặt trời, giốngnhư ca khúc ngày xưa được thích, mặc dù giai điệu cũ nghe có chút cảm động nhưng lại mất hương vị cùng tâm tình lúc ban đầu.

      Huống chi, còn có vấn đề chưa ràng, Quyên Tử trầm mặc trong chốc lát lần đầu tiên mở miệng nhắc đến chuyện mười năm trước:

      "Ngày ấy, lúc tôi tỉnh dậy, thấy bạn củaanh đến rồi. . . . ."

      Lời Quyên Tử còn chưa xong, Triệu Hànhđột nhiên nắm lấy tay Quyên Tử:

      "Em cái gì? Bạn nào? Ở đâu ra bạn ?"

      thanh có chút cao, giọng hơi vội vàng, Quyên Tử theo bản năng muốn rút tay về,nhưng phát ta nắm rất chặt, chặt đến mức phát đau.

      bóng ma mang theo hơi thở lạnh lùng baotrùm đến, Quyên Tử ngẩng đầu nhìn thấy sắcmặt tối sầm của Tả Hồng.

      Tim phổi Tả Hồng đều tức đến mức muốn nổtung, người phụ nữ này để yên tâmdù chỉ chút, thay đổi liên tục, chưa gì lạicó liên quan đến tên đàn ông này.

      Tả Hồng hít sâu hơi, thẩm nhủ mình phải tỉnh táo, vất vả mới vui vẻ được, cũngkhông muốn rơi vào bế tắc lần nữa. Ánh mắtnhư dao nhọn rơi vào đôi bàn tay nắm chặtnhau.

      Triệu Hành đứng lên, buông tay Quyên Tử ra, rồi lại nắm cổ tay , nhìn Tả Hồng, khóe miệng hơi vểnh, nở nụ cười thản nhiên:

      “Cục phó Tả, lần trước thứ lỗi cho tôi có mắt nhìn thấy thái sơn.”

      Mắt Tả Hồng khẽ nheo lại, nhìn người đàn ông này, khiêu khích, tên đàn ông này khiêukhích , măc dù tác phong của ta nhanhnhẹn, treo nụ cười ôn hòa lễ phép, nhưng Tả Hồng có thể thấy ràng, dưới ôn hòa đó chính là khiêu khích.

      Lời từ trong kẽ răng chui ra, từng chữ từngchữ :

      "Chủ tịch Triệu là rãnh rỗi."

      Mắt trợn to, quay đầu nhìn chằm chằm QuyênTử, gầm :

      "Còn buông tay cho "

      Quyên Tử đúng là bị Tả Hồng làm cho sợ hếthồn, khẽ giãy giụa, Triệu Hành đành buông tay . Quyên Tử giơ tay lên đỡ trán, cảm thấy tìnhhuống này, đúng là quá máu chó rồi:
      "Làm sao em lại ở chỗ này"

      Tả Hồng nhếch miệng lên tiếng. Quyên Tử them để ý hành động ngây thơ của ,nhìn lượt sau lưng , Hồ Quân, Phong Cẩm Thanh, ba người đan ông ngồi xen kẽ mộtchỗ, trong đó còn có lão Tam nhà họ Mạc.

      Quyên Tử nhướng mày, đứng lên,cũng thèm để ý hai người đàn ông bên này, thẳng sang bên kia.

      "Quyên Tử, Quyên nhi"

      Tả Hồng lấy lại tinh thần, biết có phải cômuốn tìm người nhà họ Mạc tính sổ , vộivàng đuổi theo. Triệu Hành nhìn chiếc túi ghế đối diện, hơi chần chờ, rồi vội vàng cầm lênđi theo.

      Nhìn Quyên Tử khí thế hung hăng như vậy xông tới, Hồ Quân và Phong Cẩm Thành nhìn nhau,rồi tiến lên bước chặn Quyên Tử lại, HồQuân cười ha ha:

      "Quyên Tử, cũng tới rồi"

      Quyên Tử đẩy hai người ra:

      "Hai người đứng bên , có chuyệncủa hai người chỗ này, đừng có đứng trước mặtbà đây nhảm.”

      chút thể diện cũng nể khiến Hồ Quân vàPhong Cẩm Thành hơi lung túng, Mạc Vân Kha thức thời đến chỗ Quyên Tử cười :

      "Chị là Quyên Tử sao, em là Mạc Vân Kha"

      Lúc ấy Quyên Tử sửng sốt, dĩ nhiên biết MạcVân Kha là ai, nhưng mà này khiến cho Quyên Tử cảm thấy rất xúc động.

      Ban đầu vẫn nghĩ rằng hồn ước của Tả Hồng,là khế ước từ đời trước của hai gia tộc lưu lại,Tả Hồng cũng như vậy với , ra còn thẳng cho biết rằng trong gia đình quyền quý tình là chuyện buồn cười, lợimới là điều kiện tiên quyết, vì vậy thủ đoạn hôn nhân chủ là để đạt được lợi ích lớn nhất, có gì mới lạ..

      Phụ nữ trong cuộc sống của Tả Hồng, Quyên Tử tiếp xúc nhiều lắm, chỉ có vài người mà Mạc Vân Kha giống như đại mỹ nữ vậy, khiếnQuyên Tử vô cùng kinh ngạc.

      Thoạt nhìn từ bên ngoài, mặc bô lễ phụcmàu vàng nhạt, dây chuyền ngọc trai GabrielleChannel màu đen quý giá kiểu mới nhất, tôn lênđường cong đẹp đẽ của chiếc cổ thiên nga, nước da trắng như tuyết cùng nhau tôn lên phongcách nhã nhặn mà rực rỡ, mang theo nụ cườinhạt mà chân thành. Cả người đứng ở đó giống như đóa hoa lan, thanh thoát khó tả ( Đoạn này ta bịa :)), tác giả miêu tả vẻ đẹp ácliệt quá)
      Thậm chí, đứng ở trước mặt ấy, Quyên Tử cũng có thể cảm thấy mình quá tầm thường, ấy giống như tiên nữ vậy! Nhưng mà tiênnữ này cũng là vợ chưa cưới của Tả Hồng.

      Kinh ngạc qua cảm giác chua xótkhông khống chế được. Nhưng Quyên Tử cũngkhông thể quá thất lễ, có câu người mời ta mộtthước ta mời ngươi môt trượng, đây là lời cha .
      Hơn nữa, đối mặt với người đẹp như vậy trong bụng Quyên Tử dù có đầy hỏa khỉ cũngkhông phát ra được. Quyên Tử hào phóng vươn tay, hai bắt tay nhau.

      " rể, ấy là ai vậy ? Là bạn của sao? "

      thanh uốn éo kia làm cho nửa người QuyênTử nổi đầy da gà. Lúc này mới để ý bên cạnh còn có nữa, suy nghĩ chút liềnhiểu, Tả Hồng cũng qua với rồi, đây chính là cái em họ gì đó.

      Mặc dù cùng Mạc gia có chút ân oán, nhưng Quyên Tử cũng thể , gen di truyền của nhà này hề kém, nhưng đángtiếc là gen di truyền tốt cái em họ mớiđược tìm trở về này giống như là bị biến dị, đến vẻ xinh đẹp mà là phong thái từbên trong lộ ra, quả hề cùng đẳng cấp.

      Hơn nữa, ánh mắt ta nhìn mình có khinhmiệt, Quyên Tử có thể cảm nhận ràng, nhưng chỉ vừa nổi lên biến mất rồi.

      Mặc dù tính tình của Quyên Tử tốt lắm, nhưng vẫn còn chút lý trí. Nếu hôm nay làm loạn lên ở đây thích hợp lắm. Hơn nưa Mạc Vân Kha có lòng như vậy còn có thể làm gì. ra có đôi khi Quyên Tử cũng rất dễ đối phó.

      Chỉ là có vị hôn thê đẹp như tiên thế này,tên Tả Hồng cầm thú này sao ngaỳ nào cũngquấn lấy như vậy. Quyên Tử liếc mắt nhìn, mặt Tả Hồng vẫn còn đen nửa, cảm thấycó chút thừa thãi đứng lên.

      Đây là gia đình người ta, vợ, vợ, em vợ,mình ở chỗ này tính toán cái gì chứ. Nhất thờitâm tình kém vô cùng, giây cũng muốn ở lại nơi này.

      Nghĩ như vậy, khẽ gật đầu với Mạc Vân Kha,xoay người khoác tay Triệu Hành:

      " thôi, đưa em về nhà."

      Trong lòng Tả Hồng bây giờ là vò dấm chua, lòng dạ chua loét, đầu bốc lửa cháy ngùn ngụt, lập tức bước đuổi theo, đưa tay kéo Quyên Tử vào trong ngực mình.

      "Em xem là người chết à, em lại đây choanh”

      Ba người lôi lôi kéo kéo, nhìn vào rất buồn cười.Quyên Tử trong lòng vui, cũng khôngmuốn mất mặt, hơn nữa cũng tỉnh táo lại rồi, hành động vừa rồi của quá ngây thơmà.

      Tức giận hất tay Tả Hồng ra, quay lại cười xinlỗi Triệu Hành:

      "Cám ơn cà phê của , hôm nào tôi mời ăn cơm"

      xong, cũng để ý Tả Hồng, lấy túi của mình, vào toilet phía bên kia, để lại hai người đàn ông đứng giằng co nhau tại chỗ.

      Tả Hồng thèm lòng vòng, tuyên bố thẳng:

      " ấy là của tôi, cả đời này đều là của tôi!"

      Triệu Hành cười:

      " ấy chưa bao giờ là của bất kì ai, ấythuộc về bản thân ấy, hơn nữa Cục phó Tả, phải là còn có hôn ước sao? Hìnhnhư là tôi có tư cánh hơn , đúng ? Xin lỗi tiếp chuyện được."
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22



      Khóa vòi nước, Quyên Tử ngẩng đầu nhìn mìnhtrong gương, trông cũng đâu đến nỗi khó coi. chiếc váy dài trắng, vai điểm dải lụa màu xanh lục, chiếc ghim bằng kim cương đínhtrên dải lụa trông vừa có phần lãng mạn lại phong tình. Phía dưới là dải thắt lưng màu đen khổ rộng, khảm kim cương, bên hông khoét mộtmiếng , để lụa chảy xuống, lộ ra vòng eo nhắn.

      Quyên Tử luôn biết cách ăn mặc, cũng thíchphong cách ăn mặc của mình. cho rằng là phụ nữ phải luôn xinh đẹp, phải là hư vinh nhưng cũng nên phụ lòng bản thân, phụ nữ xinh đẹp mới là vua, phải tự suy nghĩ ích kỉ chút cho bản thân.

      Quyên Tử lại gần gương, gẩy lọn tóc xoăn, trang điểm nhạt nhưng tinh xảo, đáng tiếc dù trangđiểm tinh xảo đến mức nào so với bênngoài kia, cũng thua kém ít.

      Mạc Vân Kha, ấy đẹp như vậy khiến QuyênTử lần đầu tiên từ khi sinh ra cảm thấy có phầntự ti, hơn nữa người ta lại vô cùng dịu dàng. Dùcô mới nhìn thấy làn đầu tiên tự chủ bịcô ấy hấp dẫn, huống chi là đàn ông.

      Quyên Tử rút khăn giấy ra lau tay, đem giấyném vào thùng rác, xách túi ra ngoài, cũng thèm nhìn Tả Hồng chờ ở bên ngoài, trực tiếp lướt qua , ra phía cửa.

      Tả Hồng sắc mặt trầm theo , bóng dánghai người rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọingười. Chu Yến bĩu môi, ôm cánh tay Mạc Vân Kha lắc:

      "Chị Vân Kha, kia là ai vậy? Sao rểlại theo ta, để chúng ta lại chỗ này, cóchuyện gì sao?”

      Vân Kha nhàn nhạt liếc , Chu Yến im miệng,trong lòng kêu tiếng, đừng tưởng tôi nhìn ra, phải là Tiểu Tam ư, kia chính là đồ hồ ly tinh.

      Chu Yến mới vào Mạc gia được mấy ngày,nhưng với ta mà , đây giống như là mộtgiấc mơ đẹp vậy. Giống như giấc mơ khi còn bébỗng nhiên trở thành , trở thành côngchúa cao quý nhất.

      Chuyện khi bé nhớ lắm, chỉ nhớrằng cùng cha mẹ nuôi sinh sống trong cănphòng hẹp kia, bình tĩnh mà cha mẹ nuôi đối xử với rất tốt, sống hòa thuận, khôngcó gì khác nhau.

      Nhưng vẫn hài lòng, lúc học nhìn thấy bạn học mặc quần áo mới người, thay đổi liên tục, mẹ cũng mua cho nhưng chỉ là quần áo rẻ tiền bán ctreen chợ, có gì đặcbiệt.

      làm, tự mình kiếm tiền, tiền lương mỗi tháng ít ỏi, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu kiađối với tháng tiền lương của làm sao đủ,chỉ là số lẻ.

      Kết giao cùng mấy người bạn trai, nhưng khôngai được như ý, mẹ nuôi cũng hay càu nhàu , sắp ba mươi tuổi, nếu chọn nữa chắc khôngai them lấy.

      Chu Yến cũng sốt ruột, nhưng nghĩ rồi thế nào cũng phải tìm người đàn ông có nhà có xe, cũng muốn sống như mẹ nuôi, tùngquẫn hèn mọn cả đời.

      Khi nhà họ Mạc tìm thấy , mừng như phátđiên, giống như người nghèo cơm cómà ăn, đột nhiên trúng thưởng năm vạn.

      Chim sẻ biến thành phượng hoàng, tiến vào mộtthế giới mộng mơ, thế giới xa xỉ, cao quý, hoa lệ mà xa lạ..

      Nhưng mặc nhiên chấp nhận tất cả nhữngchuyện kích động này, cố ý quên những kí ức kia.

      Hơn nữa, khi tiến vào cái thế giới này, ta mớibiết, hóa ra mình đến với nó dễ dàng như vậy,dễ dàng đến buồn cười, dễ như trở bàn tay. ta cảm thấy, có lẽ ta phải tìm được người đàn ông lợi hại để kết hôn, như vậy dù tương lai có chuyện gì ta cũng phải quay lại sống như trước đây.

      Chu Yến có lòng ghen tỵ rất lớn, trước kia là ghen tỵ với cá bạn học hay đồng nghiệp có điềukiện tốt. Bây giờ ta bắt đầu ghen tỵ với Mạc Vân Kha, trong mắt ta Mạc Vân Kha có tấtcả mọi thứ.

      ta xinh đẹp ưu nhã, có cha làm quan to,cómấy người thân thiết, còn có hôn phu xuất sắc như vậy, còn trở thành Mạc Vân Đan, sống trong Mạc gia, trừ bác trai còn mấy người họ, đều xem như người ngoài, thân thiện chút nào, nhìn qua có vẻthân thiết nhưng thực ra là xa cách vô cùng.

      Nhất định ta phải giữ được vị trai này củamình, bằng bất cứ giá nào, ta phải suy nghĩcẩn thận về vấn đề này.Điện thoại dị động vanglên, Mạc Vân Đan cúi đầu nhìn, sắc mặt khẽbiến vội vằng cầm chăt di động.

      "Chị Vân Kha, e toilet chút nhé."

      Bóng dáng ta biến mất ở khúc cua, Phong Cẩm Thành nhanh chậm :

      "Tôi nghĩ nhà các cậu nên xét nghiệm ADN tốt hơn, dù sao nhiều năm trôi qua, có chuyện gì thay đổi cũng ai biết được,máu mủ tình thân vẫn nên thận trọng hơn."

      Lời của Phong Cẩm Thành ngắn gọn, nhưngmấy em nhà họ Mạc nghe được cũng phải trầm ngâm suy nghĩ. Hồ Quân nhìn chiếc bật lửa trong tay:

      "Tôi nhìn ta chẳng đáng tin chút nào, nhìn khuôn mặt ta với chú hai nhà các có điểm gì giống nhau, bình thường ông cụ nhà các minh sáng suốt sao đến khi gặp chuyện này lại nhầm lẫn như vậy. Thôi tôi có việc phải trước, còn nữa, Mạc đại ca, tôi trước nhé, ông cụ nhà có tìm người gả cho ta cũng đừng tính đến tôi, tôi với em họ nhà các chút hứng thú cũng có. "

      Phong Cẩm Thành và Hồ Quân rồi, chỉ cònlại mấy em nhà họ Mac. Mạc Vân Kha nhỏgiọng :

      " ra em cũng có nghĩ ngờ, tuy là trướcđây điều kiện được tốt nhưng mà gien của chú thím hai vẫn còn, hơn nữa em có trực giác mãnh liệt, Chu Yến phải VânĐan. Hơn nữa các có cảm thấy, Quyên tử có chút quen thuộc, gò má quen thuộc hìnhnhua là ngày trước gặp rồi. . . . . .

      Mạc Vân Phong nhìn em :

      "Vân Kha, em để ý gì sao, dù sao ta cũng là Tả Hồng. . . ."

      Mạc Vân Phong chưa dứt lời, bị Vân Kha cắt đứt:

      " cả, em nghĩ là phải hiểu em chứ, TảHồng phải người đó, hơn nữa đừng làm chuyện gì tổn thương Quyên Tử, em thích ấy."

      hai Mạc mở miệng:

      " cả, chúng ta có thể dối cha để làm xétnghiệm, em cũng nghi ngờ như vậy, nhanh chóng làm tiết kiệm thời gian. Hơn nữa có bằng chứng xác thực vẫn hơn là tin vào bản thân mình. Phù hiệu của Mạc gia dù có trongtay cũng chứng minh được điều gì. Viện trưởng nhi viện cũng lúc ấy có những ba bé ở tron nhi việ mười mấy tháng, mớiđược nhận nuôi. Trong thời gian này có vấn đề gì chúng ta cũng biết, có lẽ Vân Đan làmrơi phù hiệu, bị đứa bé khác nhặt được. Còn nữa, trong ba nhà nhận nuôi chúng ta mới tìmđược nhà, còn lại hai nhà, trong tài hiệu đều là địa chỉ giả , chuyện sai lầm cũng rất có khảnăng."

      Mạc Vân Giới khẽ gật đầu, nhìn Chu Yến chạy đến, giọng :

      " , em hy vọng ta phải Vân Đan, bây giờ trình độ khoa học kỹ thuật cao, chỉ cần sợi tóc là có thể biết, phải sao. . . . . .

      Quyên Tử ra khỏi hội quán, căn bản là để ý đến Tả Hồng phía sau, tự mình lên. Tả Hồng theo vài bước, kéo cánh tay lại:

      "Em náo loạn cái gì, em và tên đàn ông kia uốngcà phê, còn chưa gì, em lại dám xem như người chết sao."

      Quyên Tử dừng bước, xoay người nhìn , độtnhiên cười:

      "Tả Hồng, tôi theo ai uống cà phê, quản được sao, đừng là uống cà phê, có thuêphòng lên giường cũng phải là chuyệncủa .” (xưng ‘tôi’ vì chị Quyên giận nhé)

      "Em dám, em có tin phế tên đàn ông kia?”

      Sắc mặ Tả Hồng ác độc dữ tợn, Quyên Tử nghiêm túc nhìn lúc lâu:

      "Tả Hồng, vị hôn thê của tốt như vậy, anhdây dưa cùng tôi làm gì, cùng ấy kết hôn tốt sao, tôi xin , cách xa tôi chútđược , tôi đây dân đen, cùng thiếu gia như các chơi được. "

      "Ai mẹ nó cùng em chơi, Quyên Tử, có đúng em muốn lôi mọi chuyện ra đúng , hay em có tâm tư khác, cùng tên mặt trắng kia có gì phải , cảm động quá mà! đều nghe ra rồi, cái gì mà mười năm, cái gì mà hề quên em ngày nào, cái gì mà thích em..... ta là mối tình đầu của em, em thủychung quên tên đàn ông đó mười năm đúng ? chỉ được xem là người đến sau, bây gờ ta trở về, em cũng vứt bỏ , phải ? Quyên Tử, hôm nay em đừng hòng giấu , nếu em câu muốn quay đầu, phiền em, bao giờ, Tả Hồng cũng có sĩ diện."

      Tả Hồng cũng nổi giận, lửa giận chất chứa nửa ngày bùng phát, lời ra có chút hối hận nhưng cũng thể thu lạiTrái hồng cũng nổi giận,chất chứa nửa ngày lửa giận, tán phát ra, có thể lời ra, đột nhiên liền hối hận, nhưng là cũng thu trở lại.

      hiểu Quyên Tử, nếu như là ngày trước nếuanh những lời này, khẳng định ấy có chết cũng cãi nhau cùng .

      Lúc đầu biết phải tốn bao nhiêu công phu, da mặt dày dụ dỗ . sai, Tả Hồng chính là kẻ bỉ ổi, chút kiên cười, ởtrước mặt Quyên Tử, kiên cường nổi, bởi vì nếu như kiên cường mất . , còn muốn cùng sống qua ngày,cho nên lúc ra những lời lại thấy sợ.

      sợ nhìn rồi :

      "Phải, đúng như vậy, người tôi quay về, mau cút ."

      Đến lúc đó, phải kết thúc như thế nào đây.

      Phong Cẩm Thành trong tình đàn ông phải kẻ điên mà chính là kẻ ngu, Diệp Trìlà kẻ điên, còn là kẻ ngu. Nhưng chỉ cần trong lòng Quyên Tử có cũng vui vẻ màlàm kẻ ngu.

      Tức giận của Tả Hồng trong nháy mắt rútxuống, trong ánh mắt cận thận vô cùng hối hận,cứ như vậy chút che đậy lộ ra, nhìnQuyên tử tha thiết.

      Lời đến đầu lưỡi cư như vậy nghẹn ở trong họng, ra.

      Quyên Tử dễ giận dỗi , biết, luôi khi dễ người đàn ông nay, bởi vì Tả Hồng cưng chiều , thể rời bỏ , Trong taycô nắm nhưng thứ này, khi dễ là chuyện tấtnhiên.

      Tỉnh táo suy nghĩ lại cũng biết ra là vì ghe, ghen với vị hôn thê của , ghen với Mạc Vân Kha. Bởi vì luôn kiêu ngạo tự tin, trong khoảnh khắc bị đả kích, kia xinh đẹp như thế, có cảm giác mặc cảm.

      Ghen là cảm giác như vậy, ê ẩm chua chát, tâm tình đều đen tối, loại tâm trạng xa lạ khônggiải thích được.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23

      Gót chân truyền đến trận đau nhói, QuyênTử cau mày, đôi giày cao gót đáng chết, sángnay lúc ra ngoài biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đôi giày này.

      Phụ nữ đối với đồ giảm giá vĩnh viễn cósức chồng cự, Quyên Tử lại càng hơn thế. Châncô giầy cỡ 37 nhưng đôi lại là cỡ36. Bởi vì đây là nhãn hiệu giày thích nhất lạichưa bao giờ giảm giá như vậy, khống chế được liền mua, bây giờ miễn cưỡng khiếnchân bị đau.
      mới lần, rồi cất vào tủ giầy, sáng sớmhôm nay cảm thấy đôi giầy rất hợp với bộ quầnáo này, mới lấy vào, bây giờ mới phát thoải mái.

      Tả Hồng phát có gì đó đúng lắm, cúi đầu nhìn khỏi thở dài, cảm thấy mình đối với đúng là có biện pháp mà. Đưatay đỡ cánh tay , để ngồi ghế phía sauhàng rào, còn bản thân ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi giầy chân ra. (editor : Đời nàykiếm đâu ra đàn ông tốt như vậy đâu TT)

      Gót chân với ngón chân bên hông sưng lên, tạo ra vết phỏng nước, lúc nãy còn chưa cảmthấy đau, ngón tay Tả Hồng vừa chạm vào, Quyên Tử đau đến hít mạnh môt cái, Tả Hồng tức giận nhìn :

      "Em cứ làm điệu như vậy bị đau cũng đời "

      Quyên Tử xem thường đạp , Tả Hồng trong miệng khó nghe nhưng lúc bắt được chân lại hết sức cẩn thận, giống như ông già cằnnhằn:

      " ràng là tìm việc, lai còn quyến rũ đànông, măc cái này dễ coi lắm sao. . . . ."

      Dài dòng, Quyên Tử nóng nảy, chân đạp lungtung, sắp đạp phải lại phát xoayngười đưa lưng ngồi cạnh .

      "Leo lên , cõng em, chúng ta trở về , xe của ở bên kia bãi đậu xe "

      Quyên Tử hơi mím môi, lửa giận trong phútchốc biến mất, trong lòng có thứ cảm giácâm ấm trào ra, trong nháy mắt lan tràn, nóng hổiấm áp mà thoải mái.

      Lưng Tả Hồng rất rộng mà đầy đặn, bình thườnganh hay tập luyện thể dục, sáng sớm thức dậy đều chạy bộ vòng. Thói quen này từ khi hai người ở chung chỗ vẫn duy trì như thế, trởthành thói quen tốt.

      giống Quyên Tử, có cảm giác mìnhsắp béo phì rồi nên mới học khiêu vũ giảm cân. Quyên Tử học nhảy, theo khía cạnh nào đó có cảm giác rất chuyên nghiệp.

      Học sinh ở lớp khiêu vũ có đủ kiểu người, thầy giáo đều là cấp quốc gia, Quyên Tử thích múa bụng và múa Latin, để luyện cơ thể dẻo dai và giảm cân hai kiểu múa này là nhanh nhất. Thầy giáo còn ra rất hợp với múa ballet.

      Những lời như vậy Quyên Tử nghe rất nhiều rồi, lúc học tiểu học giáo viên rất có hứng thú với môn học này, còn đề nghị cung thiếu niên học ballet, giáo có điều kiện tốt, quan trọng hơn là khả năng bẩm sinh, trắng ra có thiên phú, giáo còn cố ý hỏi thăm nghề nghiệp cha mẹ Quyên Tử.

      Quyên Tử đánh giá, giáo vì nghĩ nhà có gien di truyền nên mới muốn mình học, thực trong lòng Quyên Tử cũng muốn họcnhưng đúng lúc trong nhà gặp khó khăn.

      Hoạt động của cơ quan cha mẹ tốt lắm, tiền lương cũng có, công việc củacha là thợ nguội, lúc đó cha thường nhận làmthêm để kiếm thêm tiền sinh hoạt trợ cấp cho cả nhà. Sức khỏe mẹ tốt lắm, biếtcách chi tiêu, sở thích này của cũng trở thành gánh nặng cho cha mẹ.

      Đây là điều tiếc nuối của cả cuộc đời , sau này làm có điều kiện mới dám làm theo sởthích. Học nhảy ở lớp này có cảm giác rấttuyệt vời, kém dân chuyên nghiệp mộtchút nào. giáo còn từng đề nghị nghỉ việc chuyên tâm học khiêu vũ, còn giới thiệu thi chuyên nghiệp.

      Quyên Tử lúc ấy chỉ cười, thích khiêu vũ, nhưng dù sao thời gian qua lâu rồi, chỉ đơnthuần là giấc mộng thành, hơn nữa thích công việc phóng viên như nay,thực thích.

      Trong công việc thích cảm giác có đượcthành tựu, sung sướng lâm ly. Thời Tiêu từngnói tính tình của so với vẻ bề ngoài quả thực là trời vực, cứ như hai người vậy. Bênngoài ràng là là kiều diễm xinhđẹp, bên trong lại cố chấp kiêm cường, đáng chút nào.

      Vì vậy đàn ông đều bị vẻ bề ngoài của hấp rất sau đó nhanh chóng phát ra khônghề dịu dàng, đủ săn sóc. Đối với nhữngngười đàn ông như vậy Quyên Tử đều xoay người chút do dự, so với đàn ông còn tự nhiên hơn.

      Tại sao, phụ nữ phải nhường nhịn đàn ông? Pháp luật có quy đinh nào như vậy, côcũng thích. sống vì bản thân, sống suy nghĩ nhiều, cho nên mới phụ nữ như vậy nếu đàn ông muốn giữ được chắc chắn gặp nhiều khó khăn.

      Chuyện này cũng với chuyện đánh giặc cũng khá giống nhau, đều phải dùng chiến lược, chiếnthuật thích hợp, vừa đấm vừa xoa, khi cần thiết còn phải phát huy tinh thần vô lại, riêng chuyệnnày Tả Hồng có thể coi là ví dụ điển hình. Vì vậy mới có thể dây dưa cùng Quyên Tử lâunhư vậy. Quyên Tử càng muốn tách ra lại càng bỏ, hai người cứ bên nhau như vậy, bỏ cũng xong, càng để ý càng loạn.
      Tả Hồng cõng Quyên Tử, trong tay cầm đôi giầy cao gót của lối bộ. Nhìn như vậy nhưng hề có chút nhếch nhác, ngược lại còn có cảm giác tuấn tú. cõng khôngtốn chút sức lực nào, giống như Quyên Tử chẳng nặng cân nào, dáng vẻ của tự tạiphóng khoáng, rất đàn ông.

      Cánh tay Quyên Tử vòng qua cổ , lúc ngang qua mấy nữ sinh có ánh mắt hâm mộ nhìn khiến khỏi bật cười. Khi còn trẻcô luôn ngốc ngếch đơn thuần, tại đếntuổi này, rất khó tìm được cảm giác vui vẻ đơnthuần như vậy, chỉ là cảm thấy rất bình an,vào lúc này nằm lưng Tả Hồng, được vững vàng cõng cảm thấy thực rất bình yên.

      Người đàn ông Tả Hồng này đúng là thể , biết cách nịnh nọt phụ nữ, dù là đàn ông nhưng chăm sóc rất tốt, giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, hầu như lo liệu tất cả mọi việc lớn trong nhà, có lúc nóira đúng là thể tin nổi.

      Lúc mới bắt đầu, chuyện rất có kỹ xảo,dù là chuyện giường hay dưới giường đều rất lãng mạn dịu dàng, giọng có tình ý, là người tình với phong độ tuyệt vời, khôngtìm ra lỗi nào.

      Dĩ nhiên là mới bắt đầu cũng cho nấu cơm, càng cho giặt quần áo, làm việc nhà rồi. Khi đó hoàn toàn kémmột thiếu gia chút nào, mười đầu ngón tay bao giờ đụng nước, hình dung với từ thiếu gia cũng hề quá đáng.

      Lúc ấy dù nhìn tao nhã lịch nhưng từ bên trong lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, cùng có quan hệ cũng chỉ là tình cảm nam nữ qua loa,hai người đều chuyện này, ngầm thống nhất như vậy.

      có vị hôn thê, mà Quyên Tử cũng có cuộcsống và công việc của riêng , nếu có cùngnhau cũng liên quan. Nhưng hiểutại sao lại biến thành chuyện như vậy, cần thậnsuy nghĩ hồi lâu Quyên Tử cũng nghĩ ra được, giống như là rất tự nhiên. Thay đổi từng chút, từng chút .
      Cho nên mới , thói quen là điều đáng sợ nhất, bạn có thể nhận ra được thay đổi đónhưng nó lại lặng lẽ thay đổi từ từ, từng chút từng chút .

      Quyên Tử suy nghĩ lung tung lúc đếnchỗ để xe, Tả Hồng mở cửa ghế phụ, đặt côxuống, để túi và giầy của vào ghế sau, vòng qua cửa chính ngồi vào, nghiêng người giúp cài dây an toàn :

      "Trong nhà có rượu cồn và kim tiêm, về nhà xử lý vết thương chân, trong vòng mộttuần em đừng giầy cao gót."

      Vặn chìa khóa, lái xe, hai người ăn ý, ai cũngkhông về thời điểm vừa rồi, bỏ qua trận cãi nhau quá khích kia.

      , trong lòng Tả Hồng thực thở phào nhõm, nhưng cũng có chút buồn bực. Quyên Tử nhà sao hôm nay lại dễ nóichuyện như vậy, chẳng lẽ đúng như lời Diệp Trìnói, tính khí thay đổi tốt hơn .

      Suy nghĩ kỹ chút, mặc dù hai người chơi đùa vui vẻ nhưng cho cùng nếu như là trướckia khẳng định Quyên Tử đuổi ra khỏicửa thế mà hôm nay vẫn ngoan ngoãn để cõng .

      Tả Hồng rẽ vào con đường ở chung cư nhà bọnhọ, len lén liếc người ngồi bên cái, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, tốc độ xe cũng thẩ chậm. Vào đến chung cư, dưng xe xong lại xuống mà nghiêng người nhìn Quyên Tử.

      Dĩ nhiên là vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp . ngủ rất ngoan, khác với lúc tỉnh táo, khéo léo yên tĩnh ra được.

      Hôm nay ấy Vân Kha rất đẹp, trong nháy mắt trong đầu Tả Hồng xẹt qua khuôn mặt Vân Kha, nhưng trong khoảnh khắc liền biến mất. thể phủ nhận là Vân Kha rất xinh đẹp,nhưng Tả Hồng lại chưa từng nghĩ tới ấy nhưthế nào.

      So sánh Vân Kha tuy đẹp nhưng ấy giốngnhư đồ quý giá trong viện bảo tàng, có thểthưởng thức nhưng để lấy làm của riêng có lẽ phù hợp. Mặc dù là vợ chưa cưới danh nghĩa của nhưng Tả Hồng chưa baogiờ có chút suy nghĩ tạp niệm nào với này,

      Hơn nữa, đến đẹp, Tả Hồng thấy Quyên Tử nhà còn đẹp hơn, trắng ra đẹp là phảicó chân , linh hoạt. Như vậy mới gọi làđẹp dù điều này khiến luôn lo lắng sợ hãi. ấy giống như hòn ngọc quý báu, phải luôn cẩn thận đề phòng người khác có ý địnhcướp đoạt, loại suy nghĩ này ngây thơ đếnbuồn cười.

      Chợt nhớ tới lời hôm nay của Triệu Hànhhoàn toàn là khiêu chiến với Tả Hồng . Người đàn ông kia thức thể khinhthường, ta là quá khứ của Quyên Tử, TriệuHành nghiêm túc, nghiêm túc muốn tranh giànhQuyên Tử với .

      Người đàn ông này có thực lực, hơn nữa ta và Quyên tử còn có đoạn quá khứ mà Tả Hồng biết. Mối tình đầu, người đàn ôngkia rất có thể là mối tình đầu của Quyên Tử, mỗilần nghĩ đến chuyện này Tả Hồng ghen tỵ muốnphát điên.

      ghen với Triệu Hành, vô cùng ghen tỵ,ghen tỵ có phải từng có Quyên Tử, ở thờiđiểm đẹp nhất của , khi còn chưa biết côthì xen vào . Với đây là đoạnký ức của Quyên Tử mà có khả năng thay đổi.

      Nhưng mặc kệ bọn họ mười năm trước có vấn đề hay hiểu lầm gì bây giờ mười năm qua rồi, bây giờ Quyên Tử là của , là của Tả Hòng, cùng tên Triệu Hành kia chút quanhệ cũng khồn có. Dù cho tên khốn kia có ý địnhgì cũng đừng hòng mơ tưởng đến.

      Chuông điện thoại di động từ trong túi xách của Quyên Tử vang lên, Tả Hồng lấy ra nhìn mộtchút sắc mặt khỏi căn thẳng, tên đàn ồnnày đúng là hồn tan mà.

      "Điện thoại của ai vậy?"

      Quyên Tử ngáp to, mơ màng hỏi, ánh mắt TảHồng lóe lên, nhanh tay ấn nút tắt máy, nhét điện thoại vào túi xách, hàm hồ :

      " biết, có thể là gọi nhầm."

      Tối qua Quyên Tử ngủ được, phải chuẩn bị tài liệu để noppj, tên Tả Hồng cầmthú này còn theo buông, tính ra mớingủ được có mấy tiếng mà thôi, thế nên mớinằm xe ngủ gật.

      Nghĩ đến chuyện này, chợt mở mắt ra, nhìn Tả Hồng trừng trừng:

      "Tối hôm nay ngủ sofa, nếu cútngay về nhà của mà ở mình ."

      nghiến răng nghiến lợi, chút lưutình.

      Tả Hồng dễ chịu gật đầu đồng ý:
      "Được! Được! ngủ sofa, ngủ sofa còn được sao. . . . . ."
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24

      " xin lỗi, Trần, tuyển dụng tại công ty chúng tôi kết thúc."

      Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, lại bị lý do này từ chối, Quyên Tử cũng nhớ nữa, có là tượng đất cũng phải đến ba phần tức tối. QuyênTử ra khỏi văn phòng, lôi điện thoại ra muốn gọicho Tả Hồng, nhưng điện thoại còn chưa gọiđược thấy chiếc xe bên kia đường có người đứng, thân toàn quân phục, tưthế đứng thẳng.

      Quyên Tử khỏi giọng mắng đôi câu, con bà nó, người xui xẻo, uống nước lạnh cũng tê răng, có lẽ phải mời người đến xem phong thủy trong nhà, nếu phải bái Phật, gần đây xúi quẩy quá rồi, cứ nhưvậy được thuận lợi lắm phải.

      ra Quyên Tử cũng biết, trong nhà có sao chổi Tả Hồng lóng lánh như vậy, có lẽ vậnsố cả đời này của cũng tốt lên được,tên đàn ông kia đúng là đại phiền toái, nhưng…..

      Quyên Tử nghĩ đến thân thể cao lớn của Tả Hồng, dáng vẻ uất ức ngủ ghế sô pha, tronglòng khỏi than , người đàn ông này, đúng là khắc tinh của mà.

      cũng biết có lúc là cố tình gây , nhưng cũng có lúc nghĩ, chừng đây chínhlà khổ nhục kế của Tả Hồng, giả bộ đáng thương để làm động lòng.

      Đặt mình vào trước kia, mặc kệ mọi thứ, giữa mùa đông đuổi ra khỏi nhà cũng phảilà chưa từng có thế mà bây giờ làm được rồi, dù để nhủ ghế sô pha phòng khách Quyên Tử cũng có chút đành lòng.

      ngủ ở phòng khách đêm, chất lượnggiấc ngủ của mình cũng kém vô cùng, ràng là rất mệt mỏi nhưng lại ngủ được, đêmthức dậy mấy lần, đều theo thói quen đưa tay sờ sờ Tả Hồng bên cạnh.

      Quyên Tử cũng buồn bực với chính mình, ngườiđàn ông kia giống như biến thành nhu yếuphẩm thể thiếu bên người , mà cái thứ nhu yếu phẩm ấy lúc nào cũng mang đến cho toàn phiền toái cực lớn. (editor: chị toànmang rắc rối cho nhau mà :)) Oan gia ngõ hẹp)

      " Trần, mời lên xe."

      Quyên Tử biết cần thiết phải làm khóđồng chí giải phóng quân, Quyên Tử nhìn đồng chí giải phóng quân phía sau chiếc xe đen, côcũng hiểu sao đoạn tiểu thuyết cẩu huyết này, sao thể thay đổi chút nào, lần nào cũng như vậy.

      Hơn nữa, nếu ở chỗ này chờ , có nghĩa là rất ràng mọi hoạt động của . Quyên Tử rấttức giận, nhưng đột nhiên phát cũnglà bất đắc di, đối mặt với cục diện ngày hôm nay bắt đầu thấy bất đắc dĩ.

      Quyên Tử tiếp xúc với mẹ của Tả Hồng mộtlần, ấn tượng với mẹ chính là bà mẹ chồng ghê gớm, đối với mọi người chính là kính già trẻ, nhưng mà đối với mẹ Tả Hồngcô thực kính nổi rồi.

      và mẹ Tả Hồng có thể là trời sinh xungkhắc, có chết cũng vừa mắt với người kia, cho nên nếu Tả Hồng hi vọng và mẹ chung sống hòa bình khác nào so sánh với kỳ vọng hào bình thế giới. chuyện nàykhông cần vọng tưởng, đời này cũng cần suy nghĩ thêm.

      Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tả Hồng, cũng làgặp đồng chí giải phóng quân đầu tiên, có phảingười trước mặt này Quyên Tử cũngkhông nhớ được, nhưng mà cũng khác làmấy.

      Lúc ấy gọi điện thoại đến tòa soạn chỗ Quyên Tử làm việc, cái gì mà vào phòng làm việc của Tổng biên tập. Lúc ấy làm Quyên Tử giật mình, chỉ là tiểu dân chúng, biết thủ trưởng là quan lớn, có liên quan gì đến đâu,mà thủ trưởng là ai, còn chưa biết nha,

      Ở trong quán trà tinh xảo thành Đông, lần đầu tiên khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Quyên Tử đoán được đó là mẹ Tả Hồng. Dáng vẻ Tả Hồng và mẹ khá giống nhau, nếu như bà dùng ánh mắt bắt bẻ, có phần chán ghét kia nhìn chằm chằm có lẽ Quyên Tử cho bà 95 điểm.

      Bà rất đẹp, có thể nhìn ra lúc trẻ bà chính là đại mỹ nữ, phụ nữ tuổi xế chiều liền thay đổi cố tình gây , làm cho người ta tiếc hận. Lúc ấy bà cũng nhiều, mở miệng hỏi thẳng , cần bao nhiêu tiền mới rời bỏ Tả Hồng.

      Lúc ấy Quyên Tử nhịn được, cười lên, cảm thấy đây chính là vở kịch hoang đường, hoàn toàn cần thiết phải ngồi ở đó, chịu đựng xoi mói và khinh miệt củangười phụ nữ ghê gớm này.

      Quyên Tử biết cái kiêu ngạo này của bà ta là đến từ đâu, mà cho là mình tài trí hơn người. Cao ngạo có gì tốt ? Quyên Tử tin tưởngnếu là ba mươi mấy năm trước biết bà ta dùng thủ đoạn xấu xa gì để đat được vị trí này đây.

      theoTả Hồng, khi hai người luẩn quẩn với nhau lâu, Quyên Tử cũng nghe được nhiều chuyện nhiều chuyện, hình như mẹ Tả Hồng cũng phải là vợ cả, ban đầu chỉ là thư ký của cha Tả Hồng. Cho nên bà ta mới cho là mình có thể dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả những người phụ nữ khác, dùng ánh mắt đó khi dễ .

      Trở mặt rồi duy trì nổi phong thái kia, bà ta liền là người thứ ba, gieo họa. Người đàn bà này, câu cũng bớt, còn kém chút nữa là chỉ vào mũi , mắng to làhồ ly tinh, tự cho mình là cao quý.

      Quyên Tử lúc ấy cũng nhảm, trực tiếp gọi điện thoại cho Tả Hồng, trước mặt mẹ lạnh lùng tuyên bố:

      "Tả Hồng, tôi và chút quan hệ cũngkhông có, hiểu , chỉ bằng vài lần lên giường mà mẹ lại tới tìm tôi, mắng tôi gieo họa, tiểu tam. Cả nhà toàn người có bệnh sao, tôi cho biết, bà đây thiếu đàn ông, như vậy, cũng có vô tích đâu,bảo mẹ đừng quấn lấy tôi nữa, bái bai." ( Dã man chị Quyên Tử, người đàn bà lạnh lùng :)))

      Quyên Tử còn nhớ , đôi mắt mẹ Tả Hồng đầykinh sợ, Quyên Tử lúc ấy cũng cảm thấy hết sức buồn cười.

      Đời này Quyên Tửcũng nghĩ đến việc gả cho Tả Hồng, cho nên đối với mẹ Tả Hồng,Quyên Tử cũng thèm khách khí. Có lẽ mẹanh bị dọa sợ, sau lần đó cũng tìm thêm lần nào, biết lần này lại tìm nàng cóchuyện gì.

      Trong lòng Quyên Tử thoải mái rồi,vừa đúng lúc có người tìm tới cửa, Quyên Tử hất đầu, giày cao gót lướt qua lính, thẳng đến.

      Đến phía trước xe ô tô, gõ gõ cửa sổ, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, là khuôn mặt nghiêmtúc chữ quốc.

      Quyên Tử khỏi ngẩn ra, cũng cho hẳn là Tả phu nhân, nhưng cũng xa lạ cho lắm, bởi vì cũng từng nhìn thấy TV, đây chẳng phải là cha vợ tương lai của Tả Hồng – Mạc Quan Vinh sao.

      Sau khi kinh ngạc qua , Quyên Tử cũng né tránh, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.

      Mạc Quan vinh nhìn này, đáy mắt lóe lên.Công việc của Mạc Quan Vinh rất bận rộn, có nhiều thời gian mà làm những chuyện nhàm chán này, chuyện quốc gia đại rấtnhiều, vẫn còn chờ ông ký tên xử lý.

      Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy , lại khôngkhống chế được theo . Trần Quyên, nữ, haimươi bảy tuổi, nhóm máu B, tốt nghiệp đại học A hệ tin tức, từng phỏng vấn nhiều nhân vậtbuôn bán tinh , vv…

      Tư liệu của , sớm để bàn làm việc của ông, nhưng ông chừa từng xem xét nghiêm túc, cho đến khi điều tra ra chính là trong ba đứa bé được nhận nuôi ở nhi viện, Mạc Quan Vinh mới chính thức nhin này.

      Lại , Mạc gia huyên náo tìm người thân,chính xác đây là lỗi của ông. Mạc Quan Vinhanh minh cả đời, chuyện gì vào trong mắt ôngcũng thể qua loa, chỉ duy nhất chuyện cháu ruột này Mạc Quan Vinh lại hồ đồ.

      ra cũng thể hồ đồ, nên là giấu ở trong lòng cảm giác hi vọng mấy chụcnăm, buổi sang liền thành , ông mới thèm để ý đến những chi tiết khác, hai vợ chồng em trai Quan trước khi lâm chungphó thác chuyện này, còn có ra khôngnhắm mắt của cha, đây là chuyện lớn nhất tronglòng ông.

      Chuyện tìm được cháu này khiến ông mừngnhư điên, quên mất chuyện phân ra. Chu Yến đó có chút nào giống con của Quan cơ chứ, bé đó trước kia là mộttiểu nha đầu thông minh sao có thể trở nên bìnhthường nhưa vậy chứ, mặc dù hoàn cảnh có thể thay đổi nhưng gien di truyền vẫn tồn tại.

      Khi Vân Kha đem báo cáo ADN ra đối chiếu, đưa trước mặt ông, ông mới biết mình sai rồi, ông nhận làm con Quan , nhưng mà tìm được phù hiệu của Mạc gia cũng là có đầu mối rồi.

      Mạc quan vinh là cố chấp , cố chấp tintưởng, cháu có chết, cháu còn hảo hảo công việc đời này, chờ tìm nàngtrở lại, nhận tổ quy tông.

      Nghiêm túc mà , bé Chu Yến kia cũng sai, cho nên Mạc gia bồi thương đầy đủtiền bạc cho người nhà họ, mà khi tìm được hainhà nhận nuôi hai đứa bé còn lại, cả nhà Mạc gia đều giật mình.

      nhà vợ chồng họ Tô nhận nuôi đứa bélúc năm tuổi bị bệnh chết còn đứa bé,cùng nhà họ Mạc có quan hệ vô cùng xâu sa, chính là Quyên Tử.

      Dĩ nhiên Quyên Tử biết, mấy ngày ngắnngủi này, trong mắt nhà họ Mạc biến hóa long trời lở đất rồi. Điều tra tài liệu cặn kẽ,thông tin liên tục đưa vào Mạc gia, nhóm máu,số tuổi, thậm chí là tóc của , tất cả đều hướng vào kết quả đặc biệt khiến người ta khó có thể tin nổi.

      Hơn nữa Vân Kha rất đúng, nhìn góc độ gò má Quyên Tử, Quyên Tử và Vân Đan có nétgiống nhau, cũng phải giống hơn 50%, trong đó có tấm hình, chụp ở phòng học khiêu vũ,góc độ ánh sáng rộng mở, nếu nhing kỹcòn tưởng rằng đó chính là mẹ Vân Đan.

      Nhưng lần này, mạc Quan Vinh vô cùng thận trọng, ông muốn chứng thực tất cả, đồng thờinếu như Quyên Tử chính là Vân Đan, là cháugái nhà họ Mạc thất lạc hơn hai mươi năm, làmthế nào ông có thể đối mặt với con bé sau khiông làm bao nhiêu chuyện tổn thương chocô.

      Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến Tả Hồng, là loạn tung hết cả lên, kết quả cònchưa có, Mạc Quan Vinh muốn lặp lại sailầm, Mạc gia để thất lạc người này.

      Nhưng Mạc Quan Vinh vẫn thể khống chế được, muốn tận mắt nhìn bé này,cho nên ông theo mấy ngày, nhìn từng chút từng chút gặp phải trắc trở, nhưng vẫn ngẩng đầu tiếp tục, kiên cường nhiệt tình, MạcQuan Vinh có cách nào thích.
      ra , trừ lần đầu tiên về vấn đề công việcthì là ông tự mình gọi điện can thiệp, còn lạinhững lần sau phải ông làm, ông cho thư ký điều tra hóa ra là mẹ Tả Hồng làm.

      Con người có lúc rất kỳ quái, lúc thấy ai ngứamắt người ta làm gì cũng đều thuận mắt, chỉ khi nào thấy thích ai đó làm gì cũngthấy đáng , Mạc Quan Vinh rất ràng tronglòng ông bắt đầu đón nhận Quyên Tử chínhlà Vân Đan, Nếu như Quyên Tử là Vân Đan hôn ước hai nhà Mạc Tả cũng cần thiết phải kiên trì nữa rồi.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :