1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Nhìn trước mặt, Mạc Vân Giới cũng cóchút nghi ngờ, , cũng thuộc loại được ưu ái... nhắn động lòng, nhưng cả người lại tỏa ra ánh sáng chiếu thẳngvào tầm mắt, khiến thể bỏ qua.

      Khuôn mặt đường nét diễm lệ, nhưng hềtục tằn, nhìn kỹ còn có thứ cảm giác quenthuộc được thành lời.

      Vóc dáng tiêu chuẩn, mái tóc dài xoăn , cùngcách ăn mặc như thế khiến Mạc Vân Giới nhất thời đoán được tuổi của , hơn nữatrong đáy mắt hề che giấu giễu cợt, tất cả những cái đó hợp lại thành loại hấpdẫn kỳ lạ, Mạc Vân Giới thể khống chếmuốn tìm tòi nghiên cứu xem đây là như thế nào.

      Tâm trạng này, từ tò mò dần dần biến thành thể chờ đợi, phải lập tức thực được khát vọng. Mạc Vân Giới nhếch miệng, trong mắt là ánh cười sâu sắc, nhàng gật đầu:

      "Được, nhưng có nên thay đổi địa điểm khôngnhỉ... chỗ này có vẻ khó có cảm hứng"

      Quyên Tử chớp mắt vài cái, liếc nhìn Mạc Vân Giới và Phong Cẩm Thành ràng có vẻ khôngđược tự nhiên, khóe miệng cong lên, tự mình đứng dậy dẫn đường về phía cầu thang.

      Phong Cẩm Thành giữ Mạc Vân Giới, khuyên nhủ:

      "Cái này, ba, nàng này cũng vừa thấy đấy, phải là loại dễ chọc đâu, chúng ta nên giữ chừng mực..."

      Còn chưa xong, Mạc Vân Giới cắt lời:

      "Thiếu chút nữa tôi quên, cậu và ấy biếtnhau, thế nào, ấy là người của cậu?"

      Phong Cẩm Thành lắc đầu, Mạc Vân Giới âmthầm thở phào nhõm, vỗ vai :

      "Nếu phải người của cậu, cầnbận tâm, hôm nay tôi rất muốn xem, rốt cuộc côta có thủ đoạn hiếm hoi gì, nếu cậu có việc cứ trước, cần để ý đến tôi, chuyện người kiatôi nhớ rồi, nhât định đáp ứng cậu."

      Phong Cẩm Thành hiểu, Mạc Vân Giới thếchính là muốn biến , đừng làm trở ngạichuyện tốt của . Nếu là bình thường, Phong Cẩm Thành rồi, nhưng hôm nay phải giả bộ hiểu, mặt dày mày dạn dính lấy.

      Phong Cẩm Thành nghĩ, nếu hôm nay , hai người này mà phát sinh chuyện gì, là hỏng, mọi việc cứ cái nọ rối vào cái kia, khôngthể gỡ nổi.

      Phong Cẩm Thành cũng rầu rĩ thay cho Tả Hồng, bên nhà họ Mạc còn chưa biết thế nào, lạithêm loại phụ nữ biết điều như Quyên Tử, này sống quá bừa bãi, muốn làm gì làm.

      Bọn họ lúc muốn làm gì cũng còn phải suy nghĩ,nhưng này thích lên là làm, nếu là loại phụ nữ quen biết, Phong Cẩm Thành cònthưởng thức, nhưng lại là người phụ nữ nắm giữ trái tim của em, là phiền toái.

      Mạc Vân Giới nhìn Phong Cẩm Thành theo vào phòng, sau hồi kinh ngạc ngắn ngủi, lấy lại bình tĩnh, đàn ông đến cấp bậc như củaanh, cái tuổi này qua giai đoạn bị cảm xúcchi phối đến mức kích động, mặc dù trong lòngbất mãn, nhưng mặt chút biểu lộ. Hơn nữa, đột nhiên rất muốn hiểu, PhongCẩm Thành và này rốt cuộc có quan hệgì, nhìn thấy nhưng có vẻ rất bận tâm.

      Quyên Tử ngồi thoải mái chiếc ghếsalon rộng, đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng vô cùng xa hoa, mặt bàn rộng trước mặt đặt sẵn đĩa trái cây cầu kỳ, thêm hai chai rượu chưa mở.

      Quyên Tử cầm lên nhìn, nghi lễ hoàng gia, đúng là đốt tiền ghê gớm, chai rượu cũng tong hai tháng tiền lương của , hôm nay xem nhưđược mở mang, phất tay:

      "Uống tiếp cái này "

      Nở nụ cười với người phục vụ:

      "Nhưng, đổi cho tôi thành loại ly lớn nhất."

      Phục vụ hơi chần chừ, Mạc Vân Giới phất tay cái:

      "Nghe theo ấy"

      Phục vụ xuống, chỉ chốc lát sau lên cầmtheo mấy chiếc ly cao ngất, Quyên Tử buồn để ý đến Phong Cẩm Thành, rót đầy rượuvào hai chiếc ly, cầm lên chĩa về phía Mạc VânGiới cười cười:

      "Tôi kính trước ly"

      Ngửa cổ, làm hơi cạn sạch để ly xuống bàn còn giọt.

      Mạc Vân Giới cười , này lại làm nhớ tới thời làm lính.

      Khi đó mấy tên chiến hữu ngồi bên nhau, trong cốc trà lớn màu xanh lá, rót đầy rượu ngô, ngửacổ hơi hết lại rót, vị cay xè chảy thẳng từ cổhọng xuống dạ dày bốc lên ngùn ngụt, sung sướng được nên lòi, đó chính là quân nhân, là đàn ông.

      Loại phong thái này lại thể người phụ nữ, cũng là hấp dẫn hiếm có, khiếnđàn ông tự chủ được giãn nở mạch máu,trong lồng ngực Mạc Vân Giới bùng lên sựkích động lâu thấy, bưng ly rượu lên, sảng khoái uống...

      ly, tôi ly, hai người uống hết sạch hai chai, vẫn hề say, kỳ phùng địch thủ.

      Trong lòng Phong Cẩm Thành lại bối rối, khônghiểu hôm nay cậu ba họ Mạc hiểu bị trúng tà gì, lại so kè với người phụ nữ như Quyên Tử, Quyên Tử hôm nay cũng rất lạ,chẳng cần biết lai lịch cậu ba Mạc thế nào đãngồi đấu rượu, lão Mạc này lại nổi dang "ngànly say", rồi còn thân phận hai người, hiểu định làm gì.

      Có điều cũng phải ăn mừng là, hai người đều cólý trí, cơ bản đều là người khôn khéo giảo hoạt, làm sạch hai chai cũng nghỉ chút.

      Thừa dịp Quyên Tử vệ sinh, Phong Cẩm Thành cũng ra ngoài gọi điện cho Tả Hồng, từ nãy đến giờ đều tắt máy hiểu thằng này làm cái gì.

      Điên thoại đổ chuông 7, 8 lần rốt cuộc cũng có người nhận, Phong Cẩm Thành chẳng buồn để ý gì nữa, điên tiết quát lên:

      "ĐM cậu chạy đâu mà cả đêm gọi được thế"

      Giọng Tả Hồng rầu rĩ:

      "Con bà nó, mình còn chỗ nào để nữa, đường cao tốc, vừa rồi điện thoại hêt pin,mình về, hai tiếng nữa là đến thành phố B, cậu có việc tày trời gì cũng chờ mình về , mình phải đến chỗ Quyên Tử trước , connhóc này lại làm mình rớt tim rồi, chia tay, mẹ nó chắc biết mình sợ nên ba ngày hai bữa lại ra..."

      Phong Cẩm Thành gật đầu:

      Cậu về đến thành phố đến thẳng Dạ Sắc, Quyên Tử ở đây."

      Liếc mắt thấy Quyên Tử tới, kín đáo đưa điện thoại cho :

      "Điện thoại của Hồng tử này"

      Quyên Tử chẳng buồn nhìn, tắt máy ném cho :

      "Đừng có đến cái tên này trước mặt tôi nữa, tôi biết ta."

      Phong Cẩm Thành suýt bị làm cho phát điên,nghĩ thầm: biết, hai người lăn lộn trêngiường mấy năm, lúc này lại biết, con mẹ nó là sao.

      Kéo chặt tay :

      "Quyên Tử, bên trong là cậu ba nhà họ Mạc"

      "Cậu ba Mạc? Ai vậy?"

      Quyên Tử cầm nắm đấm cửa, nghiêng đầu nhìnPhong Cẩm Thành. Phong Cẩm Thành cũng muốn dài dòng với , thẳng:

      "Là ba vị hôn thê của Tả Hồng, cậu ba nhà họ Mạc"

      Phong Cẩm Thành ra còn may, xong, lửa tích tụ đêm của Quyên Tử bốc lên, xông lên, con mẹ khinh người quáđáng rồi phải . Cướp công việc của , lúcnày còn muốn cua , được lắm, hôm nay quyết sống mái, có ai chết người kia cũng đừng hòng ra khỏi đây. Hất thẳng PhongCẩm Thành ra, đẩy cửa vào.

      Mạc Vân Giới ưu nhã ngồi đó, nhìn thẳng Quyên Tử hằm hằm tiến vào, tư thái ấy, ánh mắt ấy, thậm chí cái khí thế cao ngạo ấy,như gai nhọn đâm thẳng vào trái tim Quyên Tử.

      Quyên Tử hít hơi sâu, nở nụ cườirạng rỡ, khi còn bé, cha từng với , càngkhó khăn, càng tức giận, lại càng phải cười, khóc là vô dụng nhất.

      tới ngồi xuống, quan sát Mạc Vân Giới lượt:

      "Lúc đầu chưa biết, hóa ra là Mạc thiếu gia, thứ lỗi cho tôi có mắt thấy Thái Sơn"

      Mạc Vân Giới cười, ngả người, cánh tay dường như vô từng khoác lên vai Quyên Tử, động tác này, khiến cho khoảng cách giữa hai người độtnhiên rút ngắn, đến mức mập mờ.

      Quyên Tử cũng lùi bước, hề nhúcnhích, vẫn duy trì nụ cười ban đầu, hơi ngẩng lên đối mắt với Mạc Vân Giới, chút yếu thế.

      Khoảng cách quá gần, hơi thở người đàn ôngnày có mùi bạc hà hòa quyện với mùi thuốc lá,thoang thoảng mùi rượu, cũng đến nỗikhó ngửi, thậm chí còn có chút mị hoặc, đôi mắtthâm trầm nhìn chăm chú, bên trong có dục vọng cùng nhẫn nhịn.

      Mạc Vân Giới quả có chút nhịnđược, gần trong gang tấc, đôi môi nở nang căng mọng, muốn thưởng thức, xem trong đó có hương vị tuyệt vời đến thế nào, nhưng ánhmắt , dưới ánh đèn trở nên trong sáng lạthường, như viên ngọc lưu ly sáng nhất thế giớikhiến Mạc Vân Giới dám manh động.

      ra buồn cười, nhưng đó chính là suy nghĩchân nhất của Mạc Vân Giới lúc này. Chođến khi Phong Cẩm Thành vào, Mạc Vân Giới mới chậm rãi nhích ra sau, nhíu mày:

      "Thế nào, uống nữa ?"

      Quyên Tử hếch cằm lên:

      "Uống...tại sao uống, tối nay say về, nhưng mà uống như vậy hơi chán,chúng ta đổi rượu ."

      Rung chuông gọi phục vụ vào, lấy ví tiền némcho :

      "Sang siêu thị đối diện mua rượu ngô, cứ xách mười chai đến trước."

      Phong Cẩm Thành biến sắc mặt:

      "Quyên Tử, điên à"

      Quyên Tử nhìn châm chọc:

      "Thiếu gia Phong Cẩm Thành đừng ở đây giả bộ làm người tốt, thích xem biến cho bà, đây là chuyện của tôi cùng Mạc thiếu gia, có đúng , Mạc thiếu gia."

      Mạc Vân Giới khẽ chau mày rồi lại giãn ra, gậtđầu, ôn hòa :

      "Em có thể gọi tôi là ba"

      Phong Cẩm Thành xem như hoàn toàn hiểu, mình biến khéo thành vụng, định cho QuyênTử biết lai lịch cậu ba Mạc, để có chừngmực, ngờ hoàn toàn ngược lại, nhìn kiểu này, hôm nay quyết thể bỏ qua rồi.

      Phong Cẩm Thành lần đầu có cảm giác, phụ nữ thực là loài động vật đáng sợ thể giải thích nổi. Nếu mình cưới người như vậy về nhà, phải sống chung hai mươi năm, khônghiểu Tả Hồng muốn sống hay muốn chết, đúng là nghiệt duyên của nó.

      ày căn bản cũng biết tốt xấu,Phong Cẩm Thành trong lúc tức giận, chỉ hận thể quay đầu , mặc xác ta tự xử lý,nhưng cứ nghĩ đến người em tốt Tả Hồng, Phong Cẩm Thành lại thể nhẫn nhịn, còn phải vụng trộm ra ngoài với phục vụ, mua hai trai về, đừng có ngu mà mua mườichai , nếu người ta uống lăn ra chết cũng có quả ngon mà ăn.

      Sống hơn 30 năm, trừ ngày kết hôn, hôm nay làngày duy nhất Phong Cẩm Thành kìm nén như vậy, là rách việc.

      Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, mẹ TảHồng rất đúng, cái Quyên Tử này đúng làmột mầm họa hơn kém.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16:



      Tả Hồng phiền não nới lỏng cà vạt, thò đầu rangoài, nhìn hàng xe hơi dài trước mặt, mẹ nó, mắt nhìn thấy sắp vào thành phố rồi, mà nhúc nhích được, chắc phía trước lại xảy ra chuyện gì.

      Tả Hồng tức giận đập tay lái, rút điếu thuốcngậm lên miệng, châm lửa, rít hơi sâu, chậmrãi thở ra, khói lượn nghi ngút từng vòng.

      Tả Hồng hơi mất hồn, nhớ lại chuyện trước đây, qua Thời Tiêu mà biết Quyên Tử, tuy làdáng vẻ Quyên Tử tệ nhưng lúc đầu cũngchỉ nghĩ trêu chọc cho vui, có ý địnhnghiêm túc, dù sao cũng đính hôn, dù sao Quyên Tử cũng là bạn thân nhất, Thời Tiêu lại làvợ của em.

      Ai biết sau này lại dính vào như vậy, biếttừ lúc nào bắt đầu để ý, vô cùng quan tâmđến người kia... Để ý những người đàn ông bêncạnh , để ý những người khác phái mà phỏng vấn, sau lại để ý hơn đến chuyện ăn gì, uống gì, công tác ở đâu, ở khách sạn nào,mọi thứ, đều muốn biết chi tiết.

      Mỗi chi tiết người , từ từ lớn dần, đến khi chiếm trọn trái tim , trong đầu mọi lúc là hình bóng , việc trước đây rất khinhthường bây giờ luôn mồm kìm hãmđược mà thổ lộ, hi vọng có thể để ý đến trái tim .

      Trong lòng từ trước tới giờ chưa từng có người phụ nữ nào khác, chỉ có mình . Nếu có khả năng tiên tri, ngay từ đầu biết gặp , tuyệt đối có chuyện đính ước gì, hoặc có thể , giữmình trong sạch từ đầu đến cuối.

      ra Tả Hông chưa từng nghĩ ép buộc , chỉ hi vọng có thể đứng yên ở đó đểanh . Nhưng, dù nguyện vọng hèn mọn như vậy để thực được cũng vô cùng khó khăn.

      Trái tim Quyên Tử quá phức tạp, có lúc TảHồng cảm thấy, có lẽ mình nắm được trongtay, chạm đươc vào nhịp đập của nó, nhưngphút chốc lại hoàn toàn thấy gì.

      Tả Hồng mơ mộng, nghệ sĩ nhưngdính vào Quyên Tử, từ đáy lòng kiềm chếđược mà nảy sinh những cảm xúc này, rấtnghi ngờ, người đàn ông Tả Hồng ngày nào đâu mất rồi, tại sao lại dây dưa, có tiềnđồ, người phụ nữ đến hèn mọn nhưvậy.

      Nhưng thể buông tay được, bất luậnthế nào, cũng buông tay, từ lúc có ý địnhnày, phải chưa từng giãy giụa, cố ý gọi điện cho Quyên Tử, tìm , thậm chí ép buộc mình nghĩ đến nữa, gặp bạn bè ăn chơi đàn đúm, muốn tìm về tự do tự tại, người đàn ông bất cứ lúcnào cũng có thể tự nhiên quay người.

      chứng minh, làm được, trong mắt , mỗi người phụ nữ đều có bóng dáng Quyên Tử, người này có ánh mắt giống , lõiđời giảo hoạt. Người kia lại có hình dáng giốngcô, thậm chí trong nháy mắt cũng nhớ ra được cảm xúc của ngón tay mình khi luồn qua mái tóc dầy của Quyên Tử.

      Cái bóng lưng này giống, gò má kia giống...Từng thứ nhìn thấy đều là phần củaQuyên Tử, lắp ráp lại, chính là Quyên Tửsống động, nhưng tách ra vô vị tẻ nhạt.

      Giống như người ăn nhạt, đột nhiêncho thêm chút gia vị, rất khó vào miệng.Khi đó, Tả Hồng hoàn toàn ngộ ra, mình bị trúng độc của người phụ nữ này, cả đời khó mà giải.

      , từ trò chơi ban đầu cònnghĩ tùy tiện kết thúc nữa, muốn kết cục bình thường nhất, muốn nhất thời, muốn cả cuộc đời .

      thậm chí bắt đầu thầm nghĩ đến giađình, có , có Quyên Tử, tương lai đứa con giống , hoặc giống . Lúc ý nghĩnày nảy sinh trong đầu, Tả Hồng cảm thấy tronglòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, cuộc đờinày muốn gì khác thỏa mãn...

      Tả Hồng suy nghĩ quá nhập tâm, lúc điếu thuốc cháy tới ngón tay mới phục hồi tinh thần, dụi đầu thuốc, dòng xe trước mặt dường như đãđộng đậy. Tả Hồng biết có gấp gáp cũng vôdụng, nhưng hiểu rất Quyên Tử.

      Cho dù trong điện thoại, vài câu thoáng qua, Tả Hồng cũng nghe ra được uất ức phẫn nộ của Quyên Tử. là người phụ nữ baogiờ khóc, ít nhất lâu như vậy, Tả Hồng chưa từng thấy khóc, lần nào.

      luôn cười, bất luận lúc nào, tức giận hay vui mừng đều cười, cười chói lóa, cười rất đẹp. cũng chưa bao giờ để cho mình uất ức, hoặclà thay vì khiến mình uất ức, sống sung sướng, công việc, cuộc sống nghiệp,tình , , phải là trong thế giới của Quyên Tử, chỉ duy nhất thứ có, đó chính là tình .

      Tả Hồng từng cho rằng, chính là người phụ nữ lạnh lùng vô tình, trời sinh nhưvậy. Nhưng, gần đây mới biết, cũng phải thế, có trái tim, có tình, ít nhất từng có với cái tên Triệu Hành đó, Tả Hồng cóthể cảm giác mãnh liệt rằng lòng từng có chút gợn sóng, mặc dù bé, cũng khiến Tả Hồng có cảm giác thất bại vô cùng.

      ra sợ này, xoay người mộtcái, chút lưu tình chạy mất, đời này bao giờ bắt lại được.

      Lòng đau đớn, thấy uất ức của , so với chắc chắn còn đau đớn hơn, hơn nữa, đau đớn này, chừng chính là gián tiếp mang lại, nhưng uất ức uất ức, nhưng chia tay được, đây là giới hạn cuối cùngcủa , thể chạm đến ranh giới cuối cùng được.

      Cho nên suốt đêm quay về, bỏ lại côngviệc còn dang dở, dù thế nào nữa cũngphải tháo gỡ, con bà nó, cùng lắm , ông đâymặc kệ, Quyên Tử nhà quan trọng hơn bất cứ cái gì. Xe cộ trước mặt thông, Tả Hồng đạp chân ga...

      Đến trước cửa Dạ Sắc, là hơn 2 giờ sáng,trong điện thoại Phong Cẩm Thành nóinhiều, chỉ bảo nhanh qua đây, em hơn ba mươi năm, Tả Hồng biết, khẳng định làQuyên Tử có chuyện.

      Tả Hồng chưa bao giờ xem sức quyến rũ của Quyên Tử nhà , cho nên rất thích ở cạnh , cho dù là lấy , cũng phảiđể cho những tên đàn ông khác biết, con nhócnày là hoa có chủ, mặc dù ngu ngốc, nhưng cótác dụng.

      Vừa bước vào Dạ Sắc, Tả Hồng nhíu chặt mày, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, sàn bao nhiêu nam nữ nhảy nhót biết mệt mỏi, điên cuồng uốn éo, ánh đèn hoa mỹ tạo nên mộtsự náo nhiệt đến dị dạng.

      Sau hồi lâu, Tả Hồng mới thích ứng được với ánh sáng nơi này, tìm được lối lên cầu thangđể . Vừa lên tầng hai, nhìn thấy Phong Cẩm Thành đứng ngoài cửa phòng bao, ràng lo lắng.

      Nhìn thấy Tả Hồng, Phong Cẩm Thành thở phàonhẹ nhõm, Quyên Tử này rất biết giày vò,cậu ba Mạc hôm nay như bị trúng tà, hai ngườimặc dù có quá nhiều biểu , nhưng cụng rượu cứ như liều mạng muốn sốngnữa.

      Uống rượu tây, uống rượu ngô, hết hai chai rượungô, uống sang rượu đỏ... Phong Cẩm Thành bắt đầu bội phục Quyên Tử, xem với tửu lượngcủa cậu ba Mạc được tôi luyện từ trong bộ đội,nhưng người phụ nữ như Quyên Tử lại trởthành kỳ phùng địch thủ, thể đúng là đáng bội phục.

      Hai người lúc này cũng say, ngồi đó nghe những lời đầy hơi rượu, Phong Cẩm Thành cũngmuốn nản.

      Tả Hồng định đẩy cửa vào lại bị Phong Cẩm Thành kéo lại, ngập ngừng:

      "Ừm, Hồng Tử, vừa rồi cậu ở đường, mình tiện , bên trong chỉ có QuyênTử nhà cậu, còn có cậu ba Mạc"

      "Ai?"

      Lông mày Tả Hồng dựng ngược, cậu ba Mạc,trong bọn họ có ai biết, người này nuôi bồnhí, tính sơ chắc cũng phải ngang cả đội bóng, cần Phong Cẩm Thành thêm gì nữa, đối với chuyện này, Tả Hồng cũng hiểu tám chín phần.

      Tá Hỏa, như chạy trốn, đẩy Phong Cẩm Thànhra, giơ chân đạp văng cửa...

      Hôm nay Quyên Tử thực uống quá nhiều, lần đầu, gặp người có tửu lượng ngang ngửamình, hơn nữa, người đàn ông này thoải mái uống, như thể ăn ý đến mức cần nửa lời.

      Uống rượu đến nước này, lý trí cơ bản bay hơn nửa, đưa tay kéo cà vạt Mạc Vân Giới lạigần. Mạc Vân Giới cũng phản kháng, vô cùng phối hợp.

      Khoảng cách hai người rất gần, mặt đối mặt, đến mức Mạc Vân Giới chỉ cần hơi cúi đầu là có thểhôn lên đôi môi đỏ mọng hé mở của , đốivới đàn ông mà , đây tuyệt đối là cực hạnhấp dẫn.

      Dù sao này đẹp như vậy, lại cười rạng rỡnhư thế, Mạc Vân Giới cũng có ý định kia, tronglúc Mạc Vân Giới cho rằng này cũng cùng suy nghĩ với mình nghe được những lời thốt ra từ cái miệng đỏ khiến khỏicười khổ:

      ""Họ Mạc kia, ợ...Ngươi rất xuất sắc, rất đàn ông... đáng tiếc đây đều là giả, đều là giả, conmẹ nó đừng có lừa gạt tôi, họ Mạc nhà cácngười, chẳng có ai tốt lành... Các người bắt nạttôi... Các người bắt nạt yếu ớt nhưvậy còn ra cái thể thống gì, ra cái thể thống gì...*Nấc*"

      Quyên Tử vừa nấc vừa túm cà vạt Mạc VânGiới làu bàu:

      "Ngươi biết người phụ nữ lăn lộn bên ngoài khó khăn thế nào , ngươi biết , chắckhông biết, dáng vẻ ra gì, chẳng có ai chào đón, hơi xinh đẹp chút, có tí thànhtích gì cũng bị gièm pha là dùng thân thể đánh đổi, ngươi xem có công bằng ? Hả? Công bằng ? Ợ... Mặt mũi dễ nhìn lại còn phải đề phòng những kẻ lòng dạ xấu xa mượncớ công việc, những tên đàn ông hạ lưu, haha...Ta với ngươi nhá, tên đàn ông bỉ ổi đầu tiên quấy rầy ta, bị ta đạp cho phát suýt tàn phế,ha ha, hả giận... Cho nên, đàn ông chả có gì tốt, chả có gì, huống hồ họ Mạc nhà các người,ha ha... Người đừng làm ra cái bộ mặt nghiêmtúc, ta biết thừa bây giờ trong đầu ngươi nghĩ gì..."

      Mạc Vân Giới nhếch miệng cười:

      "Hả? Vậy thử xem giờ tôi muốn gì?"

      Quyên Tử cười khanh khách, ghé sát lỗ tai , thào với chất giọng khàn khàn, đầy hơi rượu:

      "Có phải ngươi nghĩ..."

      Lời còn chưa dứt bị lực rất mạnh túm lấy cổ áo lôi ra. Quyên Tử uống đến mức cả người sắp nhũn, còn sức chống đỡ, gụclên ghế sofa, quay đầu lại trợn to đôi mắt lờđờ mơ màng vì say, liền nhìn thấy Tả Hồng sắp thành kẻ điên.

      Đến lúc này rồi mà Tả Hồng còn có thể kiềm chế lửa giận là con mẹ nó còn là đàn ông nữa. hung ác tiến lên đạp cho Mạc Vân Giới chếnh choáng vì say lăn quay ra đất, cầm chai rượu bàn tương nhát...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17:


      về bản lĩnh, cậu ba Mạc mặc dù thể so với ông cả nhưng để đối phó với Tả Hồng cũng thừa sức, chỉ có điều phải ở trạng tháitỉnh táo bình thường, chứ phải say tám chín phần như thế này.

      Mặc dù say như vậy, sau khi ăn đạp của Tả Hồng, vẫn rất nhanh nhẹn tránh ra sau, tránhđược đòn bình rượu đập vào đầu.

      Phong Cẩm Thành vội vã vọt vào, ôm Tả Hồng gào lên:

      "Hồng Tử, Hồng Tử, cậu điên rồi, con mẹ nócậu mà tương xuống, cậu thoải mái nhưng sauđó ra sao, ra sao, cậu tỉnh lại, tỉnh lại ..."

      "Tỉnh táo cái rắm"

      Tả Hồng giận điên lên rồi, quay phắt người đánh vào mặt Phong Cẩm Thành:

      "Con mẹ nó, cậu là loại em gì, lại dâng vợbạn cho tên ba Mạc, còn giúp ngăn tôi, cậucòn ngăn tôi..."

      Hết đấm này đến đấm khác, chút lưutình, mặt mũi dữ tợn, như thể Phong Cẩm Thànhlà kẻ thù giết cha . Phong Cẩm Thành tránh trái tránh phải, vẫn bị con chó điên này tươngcho đấm vào quai hàm, con mẹ nó rất đau.

      Phong Cẩm Thành cũng tức, nhổ ngụm máu, đấm lại phát:

      "Con bà nó, cậu là chó điên à, vớ được ai là cắnngười đó, tôi là người gây ra à, chính là người phụ nữ của cậu nhiệt tình nhảy vào, cậu biết giả thế nào, tôi con mẹ nó đúng là làm chuyện dư thừa, cứ để cậu đội nón xanh luôn ..."

      Hai người bỏ qua cậu ba Mạc bên, thẳngtay đánh nhau, ra thể thống gì, hoàn toàn như hai đứa nhóc gặp chuyện vui. QuyênTử chớp mắt vài cái, cười khanh khách, cũng chẳng buồn để ý đến bọn họ, vịn ghế đứng lên,xiêu xiêu vẹo vẹo ra phía cửa, vừa vừa lẩm bẩm những lời chẳng ai hiểu gì.

      Vừa kéo cửa, còn chưa kịp bước ra ngoài, Tả Hồng xô Phong Cẩm Thành ra, bước đến xốccô lên vai, lạnh lùng quay lại với cậu ba Mạc:

      "Cậu ba Mạc, sau này nếu còn giở thói đứng đắn, có liều mạng tôi cũng giết chết ."

      xong những lời cay độc, xoay người ra, Quyên Tử bị vác vai, đầu lao xuốngđất, vốn chóng mặt càng thêm thoải mái, ra sức đá mấy cái, Tả Hồng tức chết, hung hăng vỗ vào mông :

      "Đàng hoàng chút, em ngoan ngoãn để xem về nhà xử lý em thế nào..."

      Bước nhanh chân xuống tầng, ra khỏi Dạ Sắc,mở cửa xe, ném Quyên Tử như cái bao vào ghế sau, đóng cửa, lấy chìa khóa, lên xe, đạp ga, vọt ra ngoài.

      Xe chạy nhanh, Quyên Tử lơ mơ, miễn cưỡng ngồi dậy, bị tả Hồng cua gấp lại ngã lăn ra, vàilần như thế, cũng chẳng buồn ngồi nữa, cứnằm như vậy, nhưng cái miệng hề nhàn rỗi, luôn mồm lảm nhảm:

      "Ha ha ha... Các người là đàn ông, là hùng,đánh , sao đánh... Ha ha ha... vợ,em rể đánh nhau vỡ đầu chảy máu mới thấy thân thiết, đánh , đánh ..."

      Tả Hồng tức giận hít sâu, gân xanh nổi từngsợi trán, từng câu từng chữ thốt ra, gáinày, chỉ thời gian ngắn có ở đây, biến thành con thiêu thân, cái tên ba Mạc này...

      Tả Hồng đấm xuống tay lái, hồi còi chói tairé lên, xé toang trời đêm.

      Đến dưới nhà, Tả Hồng mở cửa xe, bế thốcQuyên Tử lên lầu, vừa lên đến cầu thang, QuyênTử đấm đá, cấu túi bụi:

      " thả tôi xuống, thả xuống, tôi muốn nôn...ọe..."

      Còn chưa hết, nôn thẳng vào lưng Tả Hồng. Tả Hồng đành thả xuống, tay ôm để khom lưng tiếp tục nôn, tay cởi áo sơ mi dính đầy chất uế thải ra ném vào thùng rác,sau đó nhàng vỗ lưng cho .

      này cũng biết rốt cuộc uống bao nhiêu, Tả Hồng cau mày, mùi rượu ngấttrời.

      Phun ra hơn nửa là rượu, thần trí Quyên Tử tỉnh táo chút, hất thời cảm thấy toàn bộ hơisức như bị rút sạch, đến đầu ngón tay cũngkhông muốn cử động. Cứ tựa vào ngực Tả Hồngnhư vậy, dựa vào vai , nhắm mắt lại, lời nào.

      Lửa giận của Tả Hồng cũng từ từ nguội , ánhmắt trở nên dịu dàng nhìn trong lòng. Lúcnày ngoan vô cùng, ngoan đến mức Tả Hồng nghĩ rằng con quỷ rượu trong Dạ Sắc vừa rồi chỉlà ảo giác.

      Lớp trang điểm mặt nhạt nhòa, đènđường lờ mờ chiếu vào, khiến khuôn mặt trongsuốt, tái nhợt.

      Bóng mắt màu tím đậm, trong vùng bao phủ của lông mi nhòe ra mảng nhòe nhoẹt. Lông mi dài, lại uốn cong lên, lúc bình thường vui vẻ,vô cùng cuốn hút, dễ dàng mê hoặc lòng người,hôm nay um tùm như vậy lại giấu được mệt mỏi tiều tụy.

      Đầu hơi nghiêng tựa lên bả vai , nhúcnhích, có yếu đuối Tả Hồng chưa từngnhìn thấy, yếu đuối có thể khiến TảHồng liều mạng.

      Con nhóc này tại sao lại có thể khiến đau lòng như vậy, thương xót đến tận tim gan. Cúiđầu hôn lên trán , ôm chặt lấy , áp má vào má :

      "Quyên nhi, đến cửa nhà chúng ta rồi, về nhà thôi..."

      Mở cửa, bật đèn, đột nhiên có ánh sáng khiến cho Quyên Tử kịp thích ứng, rì rầm vài tiếng, dụi dụi đầu vào ngực Tả Hồng, chôn sâu vào lòng

      Trái tim Tả Hồng, trong phút chốc tan chảy, tắtbóng đèn lớn , theo ánh sáng đèn tường vẫnôm chặt lấy , cứ ôm như thế, vào phòngtắm, đổ đầy nước, vài giọt tinh dầu hoahồng, chậm rãi cởi bỏ quần áo hai người, ôm ngồi xuống...

      Tắm rửa sạch cho , lại gần như ép buộc súc miệng, trùm khăn ắm, ôm ra ngoài, đặt lêngiường, cầm hai chiếc gối mềm mại đặt phía sau để thoải mái dựa vào, dùng chiếc khăn bông lớn lau tóc cho ...

      Tả Hồng làm mọi thứ cách tỉ mỉ, rón rén,giống như Quyên Tử là thứ đồ sứ dễ vỡ trong tay , cần mười vạn phần cẩn thận.

      Lau xong tóc, Tả Hồng cúi đầu xuống mới thấy Quyên Tử tỉnh từ lúc nào, mở to mắt kinh ngạc nhìn , cứ nhìn chăm chúkhông chớp mắt.

      còn thông minh xảo trá lúc bìnhthường, lúc này có phần ngây ngốc, trong đôimắt long lanh trong suốt, Tả Hồng dễ dàng tìmthấy bóng dáng mình, vô cùng ràng.

      Tả Hồng thích cảm giác nhìn thấy bóng mìnhtrong mắt , nhất là ở thời điểm kích tình thiêuđốt, thích nhất ánh mắt , từ con ngươisáng long lanh ánh ra bóng dáng mình, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cảm thấy trong lòng , thuộc về , là người phụ nữ của .

      Nhưng lúc đó, trong ánh mắt hammuốn, có tình thú, giống lúc này, là duy nhất, là chăm chú, trong mắt chỉ có , trừanh ra, còn bất cứ thứ gì.

      Trong lòng Tả Hồng tình ý cuồn cuộn, kịch liệt ngắn ngủi trôi qua rồi hóa thành dòng nước , dịu dàng chảy khắp toàn thân, khiến cảmthấy hạnh phúc, rất hạnh phúc, được nhìn như vậy, có dùng cả thế giới đánh đổi, cũngtuyệt đối bằng lòng.

      ấm áp nóng bỏng lần lượt biéndooire, Tả Hồng thể kìm lòng cúi người ấn môi lên đôi môi khẽ hé mở của , trằn trọc hôn, môi , môi dưới... Môi dưới rồi lại môi ... Lúc nặng, lúc , lúc nhanh lúc chậm, từng chút,từng chút...

      Quyên Tử cũng kiềm chế được khép chặtmắt, khẽ rì rầm vài tiếng, cánh tay vòng qua ôm chặt cổ , mở môi, như cổ động chiếm giữ, nghịch ngợm lưỡi, thậm chí đưa ra, nhẹnhàng liếm môi ...

      Hơi thở của Tả Hồng dần nặng nề, lý trí dưới quyến rũ của tinh này trong nháy mắt bay biến, biến ở tận nơi nào...

      Chiếc áo choàng tắm quấn người tuột xuống nền nhà tiếng động, trong gian tràn ngập thanh khiến người tađỏ mặt, tiếng than , tiếng thở gấp, thỉnh thoảng xen lẫn những lời rừng rực, hòathành bản tấu ca triền miên, lúc trầm lúcbổng.

      Từ xưa tới nay, đây là phương thức biểu đạt tìnhyêu của con người, nam nữ thế tục đều rầm luântrong đó, nếu , là giao phối nhưđộng vật, chỉ cần vui thích ngắn ngủi, khoái lạcnhất thời. Có , tình dục trở thành con dấuxinh đẹp nhất cho tình .

      Bởi vì có mới có ham muốn cực hạn, hai người từ đó chia lìa. Quyên Tử với cáimiệng luôn tuyên bố Tả Hồng, trong men ái dục trầm luân bất tri bất giác mất suy nghĩ mà động tình. Chính cũng biết, lừa mình dối người muốnthừa nhận mà thôi.

      Kích tình trôi qua, Quyên Tử ngủ say, giấc ngủ sâu, trong lúc mơ màng, như quayvề thời điểm mười bảy tuổi, mùa thu đẹpđẽ, nam tử u buồn ngồi ghế gỗ dướitàng cây, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua,những chiếc lá khô còn vương cây rụngxuống, chậm rãi phiêu du như vũ nữ trênkhông.

      Vầng mặt trời mùa thu xen qua kẽ lá chiếu lênthân hình cậu như vầng hào quang, vô cùngđẹp đẽ, trong đôi mắt non nớt của Quyên Tửnhư bức tranh động, dễ dàng thu hút .

      Người thanh niên dịu dàng tuấn tú, ngồi yên ở đó thôi cũng đủ khiến trái tim loạn nhịp thể nào kiềm chế.

      Quyên Tử siêt chặt vạt áo khiến các đốt ngón tay trắng bệch. từng bước về phía ấy, tiếng giầy giẫm lên những chiếc lá khô phát ra thanh ràng...

      Rốt cuộc cũng đứng trước mặt , dùngtoàn bộ dũng khí thổ lộ:

      "Em thích "

      Cậu thanh niên khẽ ngẩng đầu, Quyên Tử kêulên tiếng, lại là Tả Hồng, là tên khốn Tả Hồng kia...

      "Quyên nhi, Quyên nhi, tỉnh lại , tỉnh nào, nằm mơ rồi hả?"

      Quyên Tử mở mắt ra, đập vào mắt là khuônmặt vô lại của Tả Hồng, chỉ có điều lại cười sáng lạn đến thế, rạng rỡ như ánh mặt trời thutrong mộng, làm Quyên Tử mất hồn.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18:



      Quyên Tử giơ tay lên che mắt:

      "Mấy giờ rồi?"

      "Tám rưỡi..."

      Quyên Tử nhảy ngược lên, ôm ga nhảy xuống khỏi giường:

      "Ôi trễ thế này, đồng hồ báo thức đâu rồi, sao hôm nay đồng hồ báo thức của mình lại khôngkêu thế này, aaaa..."

      Vội vội vàng vàng, đầu căng như quả trứng gà sắp nứt, huyệt thái dương đau buốt, Quyên Tử cũng bất chấp, chân nhảy vào phòng tắm,đánh răng, rửa mặt...

      Những việc làm quen thuộc lặp lại mỗi ngàyđược thực rất nhanh, được nửa mới tỉnh táo lại, bây giờ mình mất việc, cần thiết phải vội vàng như thế.

      Động tác của Quyên Tử chậm lại, từ từ rút khăngiấy ra chùi son nước vừa bôi lên, đổ nước tẩy trang ra tay, tẩy sạch lớp trang điểm hoànthành nửa.

      Ngẩng đầu lên, trong gương, khuôn mặt hơi sưng, tái nhợt tiều tụy.

      "Quyên nhi, Quyên nhi, nếu ra là trễ đó..."

      Quyên Tử ném khăn giấy trong tay, kéo mạnhcửa ra, Tả Hồng ngạc nhiên:

      "Em..."

      Quyên Tử tức giận trắng mặt nhìn :

      "Nhìn cái gì, nhờ ơn , tôi mất việc rồi"

      Sắc mặt Tả Hồng trở nên trầm:

      "Em gì?"

      Quyên Tử cũng chẳng buồn dài dòng, đẩy anhra, đến bàn ăn ngồi xuống, cháo thịt nạc, dưa bao tử muối, thêm 2 miếng bánh cuốn rất tỉ mỉ, đều là món thích nhất.

      Múc thìa cháo thịt nạc đưa lên miệng, rất thơm, rất ngon. Ngẩng đầu nhìn Tả Hồng phíađối diện, nụ cười ấm áp như thể lo lắngtrong mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của QuyênTử.

      "Thế nào? Ngon ? Đây là măng tây chầnqua nước sôi trộn với dầu vừng, em nếm thửxem..."

      Bữa điểm tâm nào, Tả Hồng cũng như vậy, tính tình dễ chịu kèm theo nụ cười hầu hạ , QuyênTử có muốn nổi giận cũng giận được.

      Ăn xong bữa sáng, Quyên Tử ngồi ghếsalon, khẽ thở dài:

      "Tả Hồng, chúng ta chuyện chút ."

      Giọng có chút bất đắc dĩ, Tả Hồng pha ấm trà hoa mang tới, đặt khay, nghe đượclời , hơi khưng người, ngồi xuống bên cạnh Quyên Tử, hai cánh tay tự nhiên xốc nách,bế Quyên Tử lên ôm vào lòng, đặt cằm lên tóccô:

      "Được, trừ chia tay, chuyện gì cũng được."

      Quyên Tử ngửa đầu:

      "Tả Hồng quên rồi sao, ngay từ đầu chúng ta ..."

      Quyên Tử còn chưa xong bị Tả Hồng cắtđứt:

      " đổi ý rồi."

      Tả Hồng cúi đầu, hôn lên môi , giọng có phần nũng nịu:

      " đổi ý rồi, em, em làm em rồi phải có trách nhiệm, đời này thuộc vềanh"

      Quyên Tử đột nhiên đẩy ra, đứng lên tớibên cửa sổ, hôm nay thời tiết tốt lắm,mây đen đầy trời, tăm tối, chắc là sắp có mưa...

      Quyên Tử im lặng hồi lâu rồi quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng:

      "Tả Hồng biết đấy, em ghét nhất phiền toái,em hi vọng cuộc sống của mình có bấtcứ thứ gì gây trở ngại, tất cả, từ công việc, tình cảm, chúng ta cứ như thế tốt sao, tại saolại khiến mọi việc trở nên phức tạp như vậy, em chưa từng muốn kết hôn, muốn lấy , em cũng để ý việc có vị hôn thê, hay bao hiêu hồng nhan tri kỷ, hiểu chưa..."

      Tả Hồng đột nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìnQuyên Tử, từng bước tiến tới trước mặt, nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt, lạnh nhạt ánh lên trong mắt , như lưỡi dao sắc bénđâm thẳng vào trái tim Tả Hồng, khiến đau thấu tâm can.

      hiểu người phụ nữ này rốt cuộc là dạng gì, đêm qua vẫn còn nở rộ dưới thân đẹpnhư vậy, vòng tay ôm chặt như thế, cho biết vô cùng vui vẻ thỏa mãn, thậm chí, trongngực bây giờ vẫn còn lưu lại hơi ấm đêm qua. Hôm nay lật mặt, muốn vạch giới hạn với .

      Tả Hồng hơi híp mắt lại:

      "Em có ý gì?"

      Từng từ từng chữ nhàng thốt ra, như mangtheo sấm vang chớp gật, trong mắt là tức giận đè nến, giống như chỉ cần Quyên Tử dám mở miệng, lập tức phun trào.

      Quyên Tử có phần chần chừ, Tả Hồng như vậycô chưa thấy bao giờ, căn bản từ ngày quen biết Tả Hồng, luôn có vẻ mặt rất lưu manh.

      ra lưu manh cũng hơi quá, thựcchất là người đàn ông xuất sắc, phảilà nhân vật tục tằn tầm thường, chứ đừng đến bối cảnh hùng hậu sau lưng, thuộc loại hình phụ nữ đổ xô vào, bề ngoài sáng sủa, bêntrong cũng cằn cỗi, hơn nữa tính khí được, , phải là trước mặt , tính khíanh rât tốt, và ngày càng tốt.

      Quyên Tử biết, phẩm chất mình thế nào, dễ nghe là có cá tính, khó nghe hơn chính là quá mức nóng nảy, thường xuyên vô lý.

      Sống thoải mái, nhưng vô cùng ích kỷ, nhưng người đàn ông được xem là con trời này lại bao dung tất cả, đánh lại.

      như vậy, khiến cho mấy em tốt ngôngnghênh kia cũng nhìn nổi, mỗi lần thấy , là thể kìm nổi. Quyên Tử thừa hận, cólúc cố ý muốn chọc giận điên lên, để kết thúc dây dưa giữa hai người.

      Bởi vì càng dính sâu, càng dây dưa chặt, Quyên Tử càng cảm thấy ổn, cảm thấy, ngườiđàn ông này bắt đầu nghiêm túc, nghiêm túc muốn bàn chuyện hôn nhân với .

      sợ, , rất sợ Tả Hồng như vậy, Tả Hồng nghiêm túc muốn ở bên cả đời,khiến sợ hãi, Tiêu tử là con cọp giáy, mặt ngoài nhìn có vẻ cứng rắn hơn bất cứ ai, ra lại rất nhát gan, thứ thiếu hụt nhất làcảm giác an toàn, có lẽ do tình đầu thời niên thiếu hoặc nhiều lý do khác.

      Tóm lại, muốn đem cuộc đời mình phó thác lên người khác, hơn nữa lại là đàn ông, người thực tin tưởng, đời này cũngchỉ có vài, là cha mẹ và Tiêu tử cùng lớnlên, còn lại tin ai khác.

      Đa nghi, thiếu hụt cảm giác an toàn, khiến chonội tâm Quyên Tử có chút bệnh hoạn, duy trì quan hệ với Tả Hồng lâu như vậy, là vì TảHồng luôn bao dung, hơn nữa là Quyên Tử cũnglưu luyến, lưu luyến ấm áp trong lòng , bỏ xuống được.

      Nhưng ấm áp nà lại mang theo phiền toái,làm loạn cuộc sống của , thể khôngbỏ qua nó, bởi vì cái giá của ấm áp quá lớn, đến nỗi thể chịu nổi, thẳng ra, chính là người phụ nữ ích kỷ như thế.

      Nhưng lúc này, đối mặt với khuôn mặt trầm của Tả Hồng, dám , cằm, bàn tay n ắm chặt, thậm chí khiến đau nhói. Tả Hồng cứ nhìn chằm chằm như thế, hề chớp mắt, như muốn xuyên qua ánh mắt để nhìn thấu lòng ...

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai lùi bước, ai mở lời, biết bao lâu, Tả Hồng cúi đầu ngậm chặt môi , trằn trọc hôn, rồi nhàng trượt lên vành tai nỉ non:

      "Em còn có , Quyên nhi, luôn ở bên em, bất cứ lúc nào, chỗ nào, cho nên, cầu xinem, đừng những lời khiến khổ sở, đượckhông, em quan tâm nhưng có, bao nhiêu lần rồi, em, chừngnào em mới có thể nhìn ra..."

      Giọng thầm nhàng, tuôn ra mangtheo đau khổ triền miêng.

      Cho đến khi Tả Hồng buông ra, Quyên Tử mới phát , những lời định bị chặn hết lại, người đàn ông này, có lúc vô cùng giảo hoạt, hơn nữa cứ đến chuyện chia tay là chưa bao giờ phối hợp.

      tức giận của Tả Hồng nhanh chóng tan biến, bởi vì chần chừ của , bởi vì trong mắt côcó chút nỡ, nhìn thấy rồi, trong lòngcô có , cho dù chỉ thế thôi cũng đủ khiến anhmừng rỡ như điên. Quyên Tử của cũng phải tảng băng, có lòng, có tình, chỉ làđược ngụy trang bởi vỏ ngoài lạnh lùng cứng rắnmà thôi.

      Đây mới là Quyên Tử của , Quyên Tử mà , người phụ nữ mâu thuẫn kỳ cục nhưnglại vô cùng đáng .

      Tả Hồng đột nhiên khom lưng ôm chân dâng lên, đột nhiên lên cao khiến Quyên Tử giật mình, hét ầm ĩ:

      "A, bị bệnh à, thả em xuống, đầu em choáng đây..."

      " thả"

      Tả Hồng cự tuyệt cách ngây ngô, ôm xoay mấy vòng, khiến Quyên Tử phânbiệt nổi đông nam tây bắc mới thả xuống ghế salon, quỳ chân đất, ngửa đầu nhìn :

      "Chúng ta chơi, được ?"

      Ánh mắt sáng trong, giọng vui vẻ đơnthuần, đấng mày râu bôn ba hơn ba mươituổi đầu, lúc này như thằng nhóc ngây ngô, Tả Hồng như thế, lại khiến Quyên Tử xúcđộng hơn bất cứ lúc nào, đầu độc phải gật đầu...

      Tựa lan càn nhìn về phía xa, bầu trời xanh ngát với những tầng mây bồng bềnh trôi dưới ánhnắng, thấy bờ bến, lúc bọn họ ra, trờiđổ mưa, ra khỏi nội thành lâu trời trở nên sáng sủa.

      Nơi này cũng quá xa, ra khỏi nhà lái xe khoảng ba tiếng rưỡi là đến địa bàn Sơn Đạo, TảHồng quen đường, lái thẳng đến tận khu nhà núi.

      Mở cửa ra là trời xanh, lúc tới còn qua hồ cá lớn lắm, nước trong thấy đáy, Tả Hồng đó là đập nước có thể chèo thuyền thảcâu.

      Nơi này giống như là thế giới ngăn cách với bên ngoài, cách xa thành thị ồn ào, khiến người ta có cảm giác bình yên, thanh thản.

      Vòng tay Tả Hồng từ sau ôm lấy eo , hơi thởấm áp phả lên tai:

      "Nơi này rất đep phải ?"

      Cánh tay chậm rãi dời lên , chỉnh đầu về hướng:

      "Bên kia, nhìn thấy ?"

      Quyên Tử nhìn về hướng chỉ, lưng chừngnúi có căn nhà màu trắng, giữa trời xanh mây trắng vô cùng đẹp.

      "Đó là khu biệt thự mới xây, đặt mua căn, sau này hàng năm chúng ta có thể đến nghỉngơi, bên kia lưng chừng núi còn có khoảnh rừng, mùa thu rất nhiều trái cây, nhìn đằng kia,lưng chừng núi đều là hoa đỏ rực, rất hùng vĩ,đáng tiếc giờ vẫn chưa xong, phải sang năm..."

      Vui sướng kỳ vọng với ước mơ và kế hoạch cho tương lại, Tả Hồng như vậy khiến cho Quyên Tử đột nhiên cảm thấy xa lạ, kìm chế được xoay người, ngẩng đầu nhìn, trong đáy mắtđầy nghi vấn.

      Quyên Tử thậm chí có ảo giác, hôm nay Tả Hồng mới thực vạch ra tấm khăn che, hoàntoàn khác với người đàn ông trong ấn tượng củacô, người đàn ông đầy cuốn hút.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19

      Đời này Mạc Vân Giới cũng chưa từng chật vật như đêm hôm ấy, đến chuyện uốngđến say mềm, đen đủi nhất chính là, nhìn trúngngười đàn bà của Tả Hồng

      Nếu phải là trốn mất, có lẽ bị Tả Hồng đập cái chai vào đầu, lúc ấy bộ dạng Tả Hồng quả giống như chó điên vậy, tròngmắt đỏ ngầu, hận thể giết chết , điềunày cũng đủ chứng minh kia có bao nhiêu địa vị trong lòng Tả Hồng.

      Mạc Vân Giới sờ sờ bụng, bây giờ vấn còn cảmthấy đau, có thể thấy được thằng nhóc kia dùng bao nhiêu sức lực, còn hận thể phát đạp chết .

      Nhưng còn về Quyên Tử, trong đầu Mạc VânGiới kiềm chế được nhảy ra hình ảnh của , xinh đẹp mị hoặc, khiến cho có chút hiểu về đàn bà. Mạc Vân Giới phát , suy nghi của về quả khác xa thực tế.

      Lúc cả mang tài liệu điều tra đến, bất quá chỉ nhìn lướt qua, ấn tượng ban đầu chính làmột nàng xinh đẹp, nhưng mà mỹ lệ với bọnhọ có gì đặc biệt cơ chứ.

      Lúc đó còn thằng ranhTả Hồng kia đúng trúng tà, chơi đùa chút còn được, đằng nàyđầu óc mê muội thế nào mà lại đòi cưới này, ta làm sao so được với em .

      Mới vừa nhìn qua chút, chỉ thấy hình ảnh máy móc, khi thực tiếp xúc với Quyên Tử thìMạc Vân Giới hiểu được suy nghĩ của TảHồng rồi. này, hề tầm thường,xinh đẹp đầy sức sống mà chân .

      Tính cách của hào phóng dứt khoát, phụ nữnhư vậy cực kỳ hiếm, cùng với vẻ ngoài xinhđẹp, hợp thành vẻ đẹp thể cưỡng lại,tất cả đàn ông, sợ rằng đều khó có thể cưỡng lạivẻ đẹp đặc biệt ấy, thậm chí ngay cả cũng ngoại lệ. . . . . .

      Chuông điện thoại di động làm đứt mạch suynghĩ mông lung của , liếc mắt nhìn là cảMạc Vân Phong gọi tới, đột nhiên Mạc Vân Giớicảm thấy, nhà họ Mạc đối xử với nhưvậy, dùng thủ đoạn cứng rắn như thế, quả thậtcó hơi ỷ thế làm bậy.

      Buổi tối hôm đó khi Quyên Tử nhìn ánh mắtcủa , trong miệng ra những lời kia, bây giờ nhớ lại, đều mang châm chọc cùng hận ý.

      Chỉ sau đêm, lập trường của hình nhưthay đổi rồi, Mạc Vân Giới bật cười lắc đầu,nhận điện thoại:

      " cả, có chuyện gì vậy?"

      Gióng của Mạc Vân Phong ràng có chút kích động, khác thưởng hiếm thấy:

      "Lão Tam, Đan Đan. . . . . . Tìm được tiểu Đan rồi."

      "Đan Đan?"

      Phải mất lúc lâu sau Mạc Vân Giới mới nghĩ ra, Đan Đan trong lời cả là con củachú hai, bị bắt cóc lúc hơn ba tuổi, rồi thất lạc tìm thấy. Bọn họ đều cho rằng còn đời, nhưng bây giờ lại tìm được.

      Nam nữ trong nhà họ Mạc, hầu như ai cũng biết bé này có ý nghĩ vô cùng với Mac gia, đốivới chú hai, thím hai, ông nội trước khi mất đây đều là tiếc nuối lớn nhất, nhớ mãi thể quên.

      nhiều năm như vậy, nhưng ba em bọn họ có ai dám với cha mình, rằng bé con có lẽ sớm mất rồi, bởi vì cha bọn họ đối với việc này vô cùng cố chấp.

      Ông cố chấp cho rằng đứa bé ấy khôngchết, mà còn sống đời, chờ người nhà Mạcgià tìm thấy trở về, cho nhận tổ tông, rồi ở trướcmộ chú thím, khấu đầu lậy tạ.

      Loại cố chấp này, kiên trì hơn hai mươi năm, cho đến nay hề dao động chút nào, thậm chí trở thành nút thắt của cả nhà họMạc, nút thắt lời giải.

      Cố chấp này, giống như trở thành truyềnthống của Mạc gia, ông nội cố chấp, cha cố chấp, chú hai cũng nổi danh là người cố chấp.Đàn ông họ Mạc đều là người lạnh lung cố chấp, nền càng hy vọng rằng con để hòa hoãn mọi chuyện.

      Ban đầu lúc Vân Kha và Vân Đan lần lượt ra đời, ông nội vui mừng phát điên, mở tiệc chúc mừng, có lẽ đến hôm nay cũng rất nhiều người còn nhớ rầm rộ năm đó, nhưng đáng tiếc,sau sôi nổi rầm rộ chính là tiêu điều, thịnhcực tất suy, đây là lời ông nội trước khi qua đời,

      Ông nội luôn sợ người khác đau đầu mà :

      "Các ngươi biết, Tiểu Đan rất thông minh, rất đáng , rất xinh đẹp, tóc con béxoăn , mềm mại như lụa Tô Hàng, ánh mắtto trò, lông mi dầy như bút lông của ông nội, giống như trẻ con TV, con bé vừa chơi, có lẽ là khiêu vũ với thím hai của các ngươirồi, con bé rất khỏe mạnh, có da có thịt. . . . . ."

      Những lời này, trong những năm tháng trước khiông nội mất, hầu như ngày nào cũng . Ôngnội mất rồi, đổi thành cha mỗi ngày, hơn nữa sau khi mẹ bọn họ qua đời, trừ những lúc bậnrộn công việc, còn lại thời gian rảnh rỗi đềudùng để nhớ lại ký ức cùng mẹ, ký ức chú hai thím hai, ký ức về bé ấy.

      Cho nên , bé này đối với Mạc gia, có mộtý nghĩa thể so sánh. ra Mạc Vân Giới vẫn nhớ, bé có vẻ ngoài hoạt bát đáng , thích ca hát, thích khiêu vũ, thích đuổi theo bươm bướm trong sân Mạc gia, mặc bộ váycông chúa hồng nhạt, dùng nơ con bướm bằng gấm, xinh đẹp như thiên sứ, so với vân Kha trầmtinh bé này hoạt bát hơn nhiều.

      Khi đó tất cả dưới nhà họ Mạc đều rất thương bé, sau khi bé mất tích khiến chocả nhà họ Mạc bị đả kích đến mức suyt nua huỷduyệt, cũng vì chuyện này nên hôn của VânKha và Tả Hồng được xem là niềm an ủi duynhất, phải hoàn thành chuyện này, âu cũng là chuyện bất đắc dĩ.

      Nhưng ba em nhà họ Mạc ngờ rằnghơn hai mươi năm trôi qua, khi bọn họ quyếtđịnh từ bỏ lại tìm được, thể nóirằng đây là kỳ tích.
      Theo người biết chuyện lúc ấy có người dân ở trong núi gần bờ sông nhặt được bé bị hôn mê, sau đó qua nhiều người bé được đưa vào nhi viên ở ngoại ô, nhưngcụ thể họ cũng biết lắm.

      Mạc Vân Phong : tám chin phần chính làĐan Đan nhà bọ họ, vì người dân kia lúc ấy cổ đứa bé có đeo chiếc vòng ngọc bài, ở mặt vòng có khắc chữ, người dân kia khôngbiết là gì, nhưng hình như mặt trái là chữvương, bên cạnh là chữ Mẫu Đơn. Chỉ vớiđiều này thôi Mạc Vân Phong ngay lập tức khẳng định đứa bé ấy chính là Đan Đan.

      Mỗi người nhà Mạc gia lúc ra đời đều đeo chiếc ngọc bài cổ, có thể xem như là ký hiệu đỡ đầu giống nhau, ngay mặt ngoài là chữ Mạc, bên trái là tên chữ, nên chỉ cần cổ đứabé kia có mang theo ngọc bài đứa bé đó chính là Mạc Vân Đan.

      Có đầu mối, nếu thực tìm được đứa bé kia cũng phải gặp khá nhiều khó khăn. Dù sao thờigian cũng qua lâu rồi, viện trưởng nhi việnxem lại ghi chép, trong thời gian đó có khoảngnăm đứa bé được đưa tới, trong đó hai tàn tật,ba khỏe mạnh. Hai đứa bé bị tàn tật đều là bé trai, còn ba bé kia đều khỏe mạnh. Sau đó các bé này đều bị chia ra và được nhận nuôi.

      Viện trưởng cho bọn họ xem tư liệu về cha mẹ nhận nuôi, để bọn họ tự xác nhận. Khi đó thủtục nhân đuôi cững chưa được hoàn thiện, chỉ lưu lại chút thông tin, có tư liệu chính xác, hơn nữa qua hơn hai mươi năm, thànhphố có nhiều thay đổi muốn tìm đứa bécũng hề dễ dàng.

      Cũng may Mạc gia có thế lực, cũng coi như bọnhọ có may mắn, ở nhi viện có lưu giữ tư liệuchính xác của hai nhà, trong hai nhà đóchính là nhà bọn họ muốn tìm.

      tuần lễ sau, ba em nhà họ Mạc gặpđược Đan Đan.
      biết phải hình dung như thế nào nhưngquả có chút thất vọng, có lẽ hoàn cảnh ảnhhưởng đến khí chất con người, hơn hai mươinăm hun đúc, tiểu muội tràn đầy sức sống bây giờ biến thành rất bình thường,vô cùng dịu dàng trầm tĩnh.

      bé nhà họ Mạc cũng là đứa bé xinh đẹp,nhưng kiểu xinh đẹp đó có lẽ là lắng đọng ở bên trong, còn này, phải là xinhđẹp, chỉ là phong cách có hơi đơn giản quá.

      Cha mẹ nuôi họ Chu, đều là công chức nghỉhưu, bây giờ mở hàng tạp hóa buônbán. con cũng chưa kết hôn, sau khi tốtnghiệp đại học công ty làm nhânviên quản lý, quá đơn giản bình thường, giống như đường gặp qua hàng vạn người, nhưng người bình thường như vậy lại thực đeo ký hiệu của Mạc gia.
      Nhìn thấy em họ đến, ánh mắt lóe lên rơi vào bọn họ, loại ánh mắt này làm cho Mạc Văn Phong cau mày nhăn khẽ……

      Cùng lúc này Quyên Tử và Tả Hồng từ núi trở về.
      Phần 3.
      Sau đó, thông tin về việc nhà họ Mạc tìm thấy cháu mất tích hơn hai mươi năm, Mạc Vân Đan bị lộ ra.

      Chuyện này khiến cho Tả Hồng từ trong u ám như thấy được ánh sáng mặt trời, chuyện vềMạc Vân Đan, có lẽ là cơ hội giúp từ hônthuận lợi.

      Đặt điện thoại xuống, Tả Hồng ôm Quyên Tửlăn lộn hai vòng. Quyên Tử hiểu vui mừng điều gì, mà ra, từ lúc ở núi đếngiờ, vẫn vui mừng như thế, giống như đứa trẻ vui vẻ buồn lo.

      thể phủ nhận, mấy ngày ở núi cũnglà lúc Quyên Tử cảm thấy vui vẻ nhất, tạm thờibỏ lại tất cả, suy nghĩ bất cứ điều gì, cần phiền não, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

      Đáng tiếc cuối cùng vui vẻ cũng chỉ là nhất thời, bọn họ vẫn phải đối mặt với thực tế. Nhưng mà, Quyên Tử bắt đầu mềm lòng rồi, có thể cảm nhận ràng, lòng của ngày càng mềm mại, ngay cả bản thân cũng thể ngăn cản được cảm giác mềm mại này.

      Quyên Tử cũng nghĩ thông suốt rồi, Mạc gia tìm gây phiền toái, mục đích chính là để rời bỏ Tả Hồng. Chỉ vì điều này mà dùng thủ đoạn bỉ ổi đả kích .

      đơn thuần là người dân thấp cổ bé họng, thể chống lại họ, nhưng thừa hiểu ý đồ của bọn họ, sống chết buông TảHồng, cùng nhau dây dưa, dù gì cũng chẳng có gì phải vội.

      Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, kéo cổ Tả Hồng lạigần hơn:

      "Chuyện gì vậy? Sao có vẻ vui thế?"

      Tả Hồng cúi đầu, ngậm lấy môi , hôn sâu triềnmiên, lát sau mới buông ra, trán kề trán,ánh mắt nhìn trìu mến:

      "Chuyện tốt, sau này em biết, đồng ý với em, nhất định dành cho em hôn lễ longtrọng nhất."

      Quyên Tử chau mày cười như cười, lầnđầu tiên đồng ý:

      "Được, em chờ."

      Tả Hồng cảm thấy số mình quá đỏ rồi, nhóc này cuối cùng cũng náo loạn nữarồi, ấy trở nên nghe lời như vậy khiến cho Tả Hồng cũng cảm thấy có hơi chân .Quyên Tử của trở nên thấu tình đạt lý như vậy từ lúc nào thế?

      Mỗi lần về chuyện tương lai, đều mang bộ dạng lạnh lùng ra, hoặc là dứt khoát cự tuyệt. Nhưng hôm nay lại cười nghelời, dù có hùa theo nhưng cũng đủ khiếnTả Hồng mừng rỡ thôi. Tả Hồng cảm thấybọn họ có thể hạnh phúc như vậy cho đến lúc già, cho đến lúc chết.

      Hơn nữa khi tìm được cháu nhà họ Mạctrở về, nhân cơ hội này, thuận lợi kếtthúc hôn ước phiền phức này, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện hưởng trăng mậtcùng Quyên Tử ở đâu, Quyên Tử của nhất định thích thú.
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :