1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Lúc Quyên Tử về nhà là rạng sáng. là uống quá nhiều, đừng nghĩ Triệu Hành mặt đỏ, tửu lượng kém, nhưng có thể đấu với , cũng gian nan.

      Quyên Tử tựa vào cách tường, tay ôm túixách, tay lục lọi tìm chìa khóa, vừa sờ đượctới trùm chìa khóa, cửa chống trộm mở két mộttiếng, ánh sáng từ bên trong bắn ra ngoài khiến Quyên Tử phải lấy tay che mắt.

      Tả Hồng giận cũng khó tránh, định cùng HồQuân và Phong Cẩm Thành ra quán rượu uống mấy chén, ngồi còn chưa vững cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ tới con nhóc Quyên Tử này bỏ như thế, chắc là muốn quyết tâm với .

      Hai người ở bên nhau lâu như vậy, bình thườngcãi vã đánh nhau cũng là chuyên cơm bữa, mấy lần con nhóc kia làm loạn lên muốn chia tay , cũng thành vấn đề vì Tả Hồng biết thực quyết tâm.

      Có lẽ là cũng tiếc nuối chu đáo hầu hạ của , hoặc tình cảm từ đùa giỡn biến thành chân , tóm lại, Tả Hồng có thể cảm thấy, trong lòng Quyên Tử cũng có , có lẽ chỉ chút nhưng cũng là có, dựa vào cái tí xíu này,Tả Hồng có thể khuếch trương lên.

      Nhưng nếu Quyên Tử cần , Tả Hồng cũng hiểu, kia nổi danh kiên cường, khi chia tay, tuyệt có ý định quay lại,cho nên Tả Hồng thể để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối thể.

      Vì vậy quay lại sớm chút, lúc đầu nghĩ, lúcquay lại kể cả là cầu xin hay dụ dỗ, hay bị cựtuyệt cũng sao, chỉ cần hả giận, chỉ cần vẫn muốn ở bên , chỉ cần vẫn có là được.

      Tả Hồng sẵn sàng trở nên hèn mọn, chỉ sở là kể cả mình có hèn mọn cũng cảm độngđược Quyên Tử này. Có lúc thể đây là món nợ, biết kiếp trước nợ bao nhiêu mà kiếp này lạigiày vò như vậy.

      Quay lại mới biết, kia thèm về nhà, gọi điện thoại nghe, vòng tìm những nơi thường , cũng gặp, Tả Hồng ngồi ghế sofa, nhìn chằm chằm cửavà điện thoại ngu ngốc đợi.

      Trời vừa rạng sáng, nghe thấy tiếng động, đãđập ngay vào mũi mùi rượu nồng nặc, còn chưakịp hỏi, thân thể mềm mại ngã vào ngực , cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ cười ha ha:

      “Thiếu gia Tả nhà chúng ta đến rồi”

      Bàn tay nhắn trắng nõn nâng mặt Tả Hồng lên, ánh mắt lờ đờ quét lượt.

      “Nhìn kỹ, trông cũng đẹp trai đấy, có biết là giống ai ?”

      Tả Hồng ôm lấy , giơ chân đóng cửa, khóe miệng nở nụ cười nhõm, ít nhất bây giờ connhóc này cũng xa lánh .

      Khẽ cúi đầu, hôn cái lên môi , hùa theocâu của :

      biết, giống ai?”

      Quyên Tử ôm đầu lại gần hơn:

      “Hyun Bin, nhất định biết đâu”

      Tả Hồng bĩu môi:

      “Bọn Hàn Quốc đều là chỉnh sửa, làm sao cóthể so sánh với .”

      Quyên Tử cười, tiến gần lại, dùng hàm răngtrắng mịn gặm gặm môi . Đôi môi mỏng củaTả Hồng, bình thường hay mím lại, luôn có cảm giác vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu cười mộttiếng, bên khóe miệng nhếch lên lại vô cùngđẹp trai.

      Da gần như màu lúa mạch, râu quai nón, ngày nào cạo là mọc ra thô ráp, nhưng QuyênTử thích Tả Hồng lôi thôi như vậy, có hấp dẫn khó tả.

      tinh này…”

      Trong lòng Tả Hồng phát hỏa, bị trêu chọc như thế, hỏa khí bốc lên thể ngăn nổi, đècô lên ghế sofa, muốn cởi hết quần áo của ,ôm thân thể trắng nõn mịn màng mà dây dưa cọ xát.

      Tả Hồng càng gấp gáp, tay chân càng luốngcuống, rối ren nửa ngày, quần áo của Quyên Tửvẫn nguyên vẹn người, mồ hôi trán ướtđẫm, lục lọi lung tung người Quyên Tử khiến bật cười, đẩy mạnh ra.

      Tả Hồng động tình bị đẩy ra, lảo đảo lùi về đằng sau suýt làm đổ khay trà, định thầnlại ngẩng đầu ngây ngốc.

      Ánh mắt Quyên Tử kích động, tay nhàngxoa nắn cơ thể, khẽ cử động, áo sơ mi rơi xuống, dưới ánh đèn, da thịt trắng như tuyết…

      Mái tóc dài lượn sóng rủ xuống, che kín kherãnh trước ngực, như như , làm trở nênhấp dẫn câu hồn đoạt phách.

      Quyên Tử nhìn cười xấu xa, ngồi sát vào thành ghế salon, chân hơi nhấc lên, tay…

      Động tác này của khiến đầu Tả Hồng nóng rực, toàn bộ máu tập trung ở não chốc lát dồn hết xuống điểm, như muốn bùng nổtuôn ra.

      Ở góc độ của , thậm chí có thể thấy ràng, bày ra trước mắt… thứ từng mang lại cho vô số lần…

      Lúc này trong lòng Tả Hồng nảy ngay ra suynghĩ, đây là tinh, này chính làyêu tinh tu luyện ngàn năm, xuống đây đẻ quyếnrũ phàm phu tục tử như .

      Theo bản năng của đàn ông, lập tức nhào tới, áp đảo mới sảng khoái. Nhưng rất tính tình Quyên Tử, nếu muốn chơi, phải phối hợp với chơi cho , nếu giày vòđến nơi đến chốn, chừng bị đuổi rakhỏi cửa.

      Sau nhiều kinh nghiệm thê thảm, Tả Hồng giằngco, hết sức nhẫn nại, mặc cho dục hỏa đangbừng cháy khắp cơ thể. ra Tả Hồng cũng chịu bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lúccô nhóc này hăng hái, có thể khiến cho đàn ông hận lẫn lộn.

      Đôi mắt say mơ màng của Quyên Tử như phủ sương mờ, quét qua vẻ mặt rối rắm của ,cười khanh khách, ngón tay nhàng dịchchuyển, cởi tất quần, từng thứ, từng thứ cởi ra…

      Bộ ngực Tả Hồng phập phồng, hơi thở rối loạn, theo thứ vải vóc cuối cùng rơi xuống, Tả Hồng cảm giác nhẫn nại của mình tới cấp bậcthần thánh, còn nhịn nữa, chắc liệt mà chết, bao giờ ngỏng dậy nổi nữa.

      Cho nên xông lên, như khát thú bị bỏ đói. Nhưng giây phút chạm vào thân thể mềmmại ấm áp của , tự chủ thở dài tiếng, tay ôm eo, tay siết chặt.

      tinh này, đúng là tinh…”

      Trong miệng lẩm bẩm, môi trượt xuống, dọc theo cái cổ tuyệt đẹp của , thô bạo gặm cắn,động mạch bên gáy đập mạnh bên môi, Tả Hồngthậm chí muốn cắn thử, nếm xem máu có mùi vị gì…

      Đôi môi mỏng theo đường cong xuống, đỉnh trái cây ngọt ngào, vừa cứng rắn vừa mềm mại, tuyệt đến lời nào tả siết.

      Lưu luyến chốc lát, lướt qua vùng bụng phậpphồng, dừng lại chiếc rốn đính viên kim cương vô cùng mị hoặc.

      Tả Hồng cảm thấy Hồ Quân rất đúng, này có độc, là loại độc nhất thiên hạ, chỉ cầnmột lần, nghiện, từ đó thể kiềm chếnổi.

      Phong Cẩm Thành và Hồ Quân hỏi riêng anhnhiều lần, rốt cuộc kia tốt chỗ nào, TảHồng chỉ cười trừ cho qua. ra khôngthể trả lời được, này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, dù là sợi tóc đều khiến , cho nên Hồ quân sai, trúngđộc, độc Quyên Tử…

      Tả Hồng chợt dịu dàng, trìu mến hôn lên viên kim cương sáng chói kia, hơi ngẩng đầu nhìn cái, môi mỏng thuận đường trượt xuống…Quyên Tử khống chế nổi khẽ run, cảm giác trống quanh quẩn, chờ đợi được lấpđầy.

      nhàng chậm chạp mềm mỏng thương,chạy sâu vào lòng , thứ khát vọng đó dừng lại rồi lại gào thét cắn xé, nháy mắt mang chútthần trí cuối cùng còn sót lại của , đành theo bản năng của thân thể, theo … ngón tay, ngừng kéo lên…

      Thân thể căng cứng đạt tới cực khoái xong chân tay buông thõng xuống sofa…

      Đôi môi Tả Hồng hôn khẽ nhếch, thở dốc vào cái miệng nhắn, hơi thở mập mờ. dịudàng vừa rồi của Tả Hồng cũng mất , kịch liệt hôn, khuấy động làm cho nhiệt độ khí ngừng tăng lên, lưỡi tiến quân thần tốc,bá đạo cho cự tuyệt.

      Có lúc chợt buông ra, tay nắm chặt gáy, chiacắt ngắn ngủi khiến cho lý trí Quyên Tử trong phút chốc trở lại, mở mắt ra, mờ ám trongđáy mắt tan biến:

      “Quyên nhi, em, em biết , rất rất em…”

      triền miên mạnh mẽ khiến Quyên Tử rungchuyển, a…ưm… Theo động tác của Tả Hồng,lý trí Quyên Tử lần nữa bay tán loạn, múa lượntrong đêm, lúc lên cao, lúc xuống thấp.

      Tình và dục quấn quýt, là tình hay là dục, giờ phút này, ai để ý, chỉ còn lại triền miên, liều chết triền miên…

      Kiệt sức, khi kích tình trôi qua có cảm giác trống rỗng, được ôm chặt trong lồng ngực,hơi thở nam tính quanh quẩn, trước đây Quyên Tử luôn ghét bỏ, nhưng hôm nay, đột nhiên thứ mùi này lại mê người, mang lại cảm giác an tâm vô cùng.

      Trong chuyện tình dục, hai người luôn phối hợpăn ý, ra thứ Quyên Tử khó dứt bỏ nhấtchính là lồng ngực Tả Hồng, cứ ôm như vậy, chặt, tay chân cũng siết chặt tronglòng, hoàn toàn như muốn chiếm đoạt.

      Lúc đầu, Quyên Tử còn cảm thấy quen,vì thế, ít lần đạp ra, nhưng khi quen rồi phát được người đàn ông ôm nhưthế, ấm áp, cái ấm áp này len lỏi vào tận timphổi, thấm vào da thịt.

      Cho nên mới , thói quen là thứ đáng sợ, nhận thức được, bất tri bất giác khiến người ta thay đổi tất cả.

      Thân thể sau khi được thỏa mãn rất mệt mỏi, đạinão mơ màng, Quyên Tử chẳng thèm nghĩ ngợi,nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

      Tả Hồng cúi đầu nhìn chăm chú hồi lâu, ánhđèn lờ mờ vách tường rọi xuống khuôn mặttạo nên cái bóng nhạt nhòa, co rúc trongngực , còn cứng rắn sắc sảo nữa.

      Trong lòng Tả Hồng cảm thấy mềm mại, cúi đầu hôn lên mắt :

      em…”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:

      Tập đoàn Worle và công ty của Diệp Trì hợp tác rất thuận lợi, dù sao chuyện hợp tác kinh doanh,lợi ích ngay trước mắt, ai ngu mà để tuộtmất.

      Quyên Tử cũng thấy được mặt khác của TriệuHành. So với nho nhã thư sinh trong ký ức, bây giờ thương nhân, lý trí, nhạycảm, sắc bén, có đủ những cái cần thiết của mộtdoanh nhân thành đạt.

      Có lúc, thậm chí Quyên Tử hoài nghi, người đàn ông này cùng người mình tường đắm đuối đếnkhông thể kiềm chế có phải là cùng người hay .

      Quyên Tử chớp mắt mấy cái, nhìn về phía người đàn ông tác phong nhanh nhẹn đứng trênsân khấu, mặc dù đứng đối diện với DiệpTrì danh tiếng nhưng hề biến sắc.

      Triệu Hành mỉm cười bắt tay Diệp Trì, nhưngánh mắt lại nhìn Quyên Tử trong đám ký giả bên dưới, khóe miệng nở nụ cười, Diệp Trì khẽ cau mày. Đừng Tả Hồng để ý tên TriệuHành này, nhìn ý tứ, chắc chắn là có gì đó bấtthường, giữa hai người này có sức hút, ngườingoài dễ dàng nhìn ra.

      Mở tiệc rượu ở Cẩm Giang xem như là tiêuchuẩn rất cao rồi, theo lệ thường, trước tiệcrượu là họp báo. Quyên Tử vẫn viết tin về cácnhân vật có tiếng, mặc dù trước đây cũng từngtham gia nhiều cuộc họp kinh doanh, nhưng cũng lớn như bây giờ.

      Phải có bối cảnh là cuộc hợp tác cách mạng giữa Diệp Thị và tập đoàn Worle nổi tiếng cả nước ngoài mới có ý nghĩa đặc biệt vượt thời đại thế này, cũng có nghĩa là lĩnh vực trang trí nộithất chính thức bắt tay hợp tác với công ty bấtđộng sản.

      Như lời chị Chu , lần này làm xong, có thểchân chứng đứng vững rồi, nghiệp của cũng lên nấc thang mới, cơ hội tới phảinắm bắt, đây là Quyên Tử tự với chínhmình.

      “Bây giờ là thời gian trả lời phỏng vấn”

      Người chủ trì vừa dứt lời, ký giả bên dưới rối rít giơ tay, đủ loại câu hỏi, trừ những câu liên quan đến vấn đề kỹ thuật, cuộc sống riêng tư của hai vị tổng giám đốc đẹp trai cũng được chú trọng.

      “Xin hỏi Diệp tổng, mọi người đều biết ngài kết hôn, nhưng phu nhân của ngài chưa từng ra mắt công chúng, có thể nhân cơ hội này tiết lộ chút, là kết hôn giữa các gia tộc hay là tựdo đương.”

      Quyên Tử bật cười, ánh mắt đùa cợt nhìn về phía Diệp Trì sân khấu, chân mày Diệp Trì nhíu lại, nhích ra phía sau, biểu khí pháchnhàn nhã:

      “Tôi nghĩ đây là chuyện riêng cần phảichia sẻ với cả thế giới, ấy là vợ tôi, chỉ cầntôi ấy là đủ, công chúng có biết haykhông có gì liên quan.”

      Diệp Trì giữ phong cách trước sau như , có chút lưu tình, phía dưới có chút thờigian ngắn tẻ nhạt, Quyên Tử giơ tay đứng lên:

      “Xin hỏi Triệu tổng, nếu xuất vấn đề kém chất lượng, tập đoàn Worle có cam kết bồi thường hay ?”

      Trong mắt Triệu Hành lộ ra tia tán thưởng, mặc bộ đồ công sở màu xanh dương,ngồi ở đó vô cùng dễ nhìn, ký giả xinh đẹp như cũng có, nhưng tự tin kiên định như vô cùng hiếm hoi, hơn nữa đặt vấn đề sắc bén, đánh thẳng vào trung tâm yếu điểm.

      Triệu Hành trầm ngâm chốc lát, khẽ mỉm cười:

      “Tất cả sản phẩm sản xuất từ hãng chúng tôi, trước khi ra thị trường đều được kiểm tra nghiêm ngặt, chất lượng là tiền đề cơ bản,tôi tin là có vấn đề về chất lượng,nhưng, nếu quả xuất cố, công ty chúng tôi cam kết bồi thường ngay lập tức, điểm này có gì phải nghi ngờ, nếu vị tiểu thư này tin, có thể trực tiếp giám sát, mọi người đều có thể theo dõi báo cáo của , khôngbiết câu trả lời của tôi có khiến hài lòngkhông?”

      Quyên Tử cười:

      “Tôi rất hài lòng, hi vọng sản phẩm của các ngàicũng khiến cho người tiêu dùng hài lòng”

      Triệu Hành hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khẽ.

      Cuối cuộc họp báo là tiệc rượu, ăn uống, QuyênTử cũng ngu mà bỏ qua, bưng đĩa đến khu thức ăn, chọn đồ ăn ưa thích để gắp, đừng , đều là thứ cao cấp.

      Quyên Tử khỏi nghĩ tới Thời Tiêu, ngàytrước mà có những bữa tiệc như thế này đềugọi ấy đến, hai người ăn uống thả cửa, hôm nay…

      Quyên Tử đưa mắt nhìn Diệp Trì bên kia, người đàn ông kia chăm sóc con mèo tham ăn kia rất tốt, cần phải làm gà mẹ nữa.

      Nhìn thấy đĩa thịt bò bít tết sắc hương vị đủ cả trước mặt, Quyên Tử theo bản năng véo eo mình, cảm thấy hai ngày nay lại có mỡ thừa,nuốt mạnh nước bọt, từ biệt cái kẹp, gắp chútrau dưa salad vào đĩa của mình.

      tiếng cười xì sau lưng, Quyên Tử quay lại,Triệu Hành đứng đó, biết bao lâu rồi, mặt mũi đầy hứng thú, Quyên Tử lườm cái:

      “Triệu tổng xem tôi giải trí, có phải nên trả phíkhông?”

      Triệu Hành đưa tay lấy 2 ly sâm banh từ người phục vụ ngang qua, đưa ly cho Quyên Tử:

      “Có thể, nếu em có thời gian, buổi tối mời, thế nào?”

      Quyên Tử cúi đầu nhìn qua cái đĩa:

      “Xin lỗi, tôi giảm cân, xin đừng cố gắng làm hỏng quyết tâm của tôi.”

      “Giảm cân?”

      Ánh mắt Triệu Hành lướt qua cái eo thon khôngđủ nắm, hài hước:

      “Có cần thiết ?”

      “Hai người có vẻ thân quen nhỉ, thế nào, cố nhân gặp lại?”

      Diệp Trì bước tới, ánh mắt sắc bén quét qua Quyên Tử rồi rơi lên Triệu Hành, thầm nghĩtrong lòng, chẳng trách Tả Hồng yên tâm, này quả là thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

      Quyên Tử chẳng buồn nhảm với , ngườiđàn ông này phải loại cứ giải thíc là xong, Triệu Hành cũng biết sâu xa của ngườiđàn ông trước mặt, gật đầu hồn nhiên:

      “Ừ, Trần tiểu thư có thể miễn cưỡng xem là họcsinh”

      Triệu Hành biết những lời ra nhưmột tảng đá lớn ném vào đầm nước yên bình,trong lòng Diệp Trì giật mình, nhớ ra Tiêu Tiên từng với , tình đầu của Quyên Tử chính là thầy giáo gì đó, tên Triệu Hành này, tứclà tình cũ, giờ này còn thầy giáo gì nữa, cũng biết, nhìn cái là ra, Tả Hồng quả gặp phiền toái rồi.

      Quyên Tử buông đĩa trong tay xuống:

      “Thôi , học sinh gì, tôi nào dám với cao đếnTriệu tổng”

      Ngửa cổ uống cạn ly sâm banh rồi bỏ ly xuống:

      “Xin lỗi hai vị tiếp tục, tôi xin cáo từ”

      xong quay người , Triệu Hành nhìn theobóng lưng , sắc mặt trở nên ảm đạm.

      Diệp Trì lặng lẽ quan sát , cảm thấy có tráchnhiệm phải thay an hem thám thính lai lịchngười này:

      “Triệu tổng từng làm thầy giáo, chuyện nàychưa từng nghe qua.”

      Triệu Hành cười hồn nhiên:

      “Phải mười năm rồi, từ trước khi tôi ra nướcngoài.”

      Quyên Tử ra khỏi Cẩm Giang, lập tức nhận được điện thoại của Tả Hồng, hai người trướcđó vài ngày mới gây gổ, cuối cùng cũng khôngchia tay. Sau đó Quyên Tử cũng ngẫm nghĩ dạo này mình thiếu tính quả quyết thế, bao giờ mới lấy lại được lưu loát sảng khoái ngày xưa.

      cho cùng, con người dù sao cũng cảm tính,hơn nữa phụ nữ ở thời điểm nào đó, cho dù bên ngoài có vẻ kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn mềm yếu, khát vọng ấm áp, khát vọng che chở, đây đại khái là bản năng của phụ nữ.

      Mà Tả Hồng với có lẽ từ lâu chỉ đơngiản là người đàn ông, mà là người đàn ôngmang cho Quyên Tử cảm giác đặc biệt,người đàn ông này chạm đến cái mềm mại nhấttrong trái tim , khiến tự nhiên thươnganh.

      người đàn ông như vậy, lại xuống giọng dỗ dành , xin xỏ , hèn mọn như thé, Quyên Tử cảm thấy có phần chua chát, xót xa, nếu còn nhìn thẳng, có lẽ đành lòng.

      ra cách thẳng thừng, lần này muốn chia tay, cũng tìm thấy . Sau đêm đó, mấy khi thấy Tả Hồng đến.

      Tính chất công việc của , Quyên Tử vẫnluôn hiểu , trong những cơ quan củachính phủ, toàn con nhà giàu ăn lương công chức, cho tới này, Quyên Tử hiểu như vậy.

      ra điều này cũng bình thường, dù sao trong số những người tiếp xúc, Thời Tiêu là trực quan nhất, mà Thời Tiêu xác thực có việc gì, là loại cả ngày ngồi ăn chờ chết. Vì vậy,đối với nghề nghiệp của Tả Hồng, Quyên Tử cũng có hứng thú, dù sao cũng biết hìnhnhư phải quan , còn cụ thể làm nhữngcái gì, cũng ràng. Cho nên đâu côngtác, làm gì, càng biết.

      Kiểu chung đụng của hai người như vậy lâu rồi, trở thành thói quen rồi.

      ở đâu?”

      Tả Hồng xắn tay áo lên, đứng ở bên bờ ruộng, giơ điện thoại di động lên hỏi, Quyên Tử quẹo vào lối bộ:

      “Bên ngoài, đường”

      Tả Hồng im lặng lát, thử hỏi dò:

      có chuyện gì chứ?”

      “Chuyện gì?”

      Quyên Tử lơ mơ hiểu, hôm nay ngườinày chuyện chẳng đầu chẳng cuối, có thời giờ chuyện đâu đâu với , đợi Tả Hồng dài dòng, nhanh:

      cứ cải tạo cho tốt, bên này cần lo lắng, cúp đây…”

      Tiếng cúp điện thoại truyền đến, Tả Hồng hậnkhông thể đập tan điện thoại ra, cải tạo tốt cái gì, có phải cải tạo lao động đâu, con nhócnày chút tin tức của cũng biết,đúng là con nhóc tim gan.

      Tả Hồng tìm tảng đá lớn ngồi xuống, chùi chùi đôi giày dính bùn, rút điếu thuốc ra nhét lên miệng, trước mặt là cánh đồng tươi tốt, đầu là mấy lãnh đạo khảo sát cơ sở hạ tầng, đứng bên nghe nông dân chuyện.

      Trong lòng Tả Hồng biết , đây là cái bẫy lão Mạc đặt cho , đây là việc của Bộ nông nghiệp, liên quan gì đến , cái này là để cho cán bộ cơ sở rèn luyện, nếu là trước đây, tuyệtđối đến lượt , bố giờvẫn còn đương chức, mà thành tựu mấy năm nay của cũng đủ để chứng minh rồi.

      Cơ sở hạ tầng, cũng sợ, nhưng lo cho Quyên Tử, lúc này, đến nhà họ Mạc, bên kia còn tên tình địch lai lịch chình ình đối đầu với .

      Vào lúc này, ngày đêm sống yên, ngủ luôn gặp ác mộng, sợ nhân dịp có ở đây, bắt nạt Quyên Tử của , lại sợ cái tênTriệu Hành thừa lúc vắng nhà, mẹ nó,buồn đến bạc cả tóc.

      Tả Hồng suy nghĩ, nếu về ngay chắc già cả người mất, đến lúc đó, nếu Quyên nhi của chê già biết làm sao.

      Suy nghĩ lung tung hồi, bấm đốt ngón tay tính ngày, lão Mạc có thủ đoạn thế nào chăng nữa, cũng phải hết, nhiều lắm là ba ngày sau, có thể về, cũng tin lão Mạc có bản lĩnh bắt ru rú ở cái chốn nghèo này cả đời.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12:


      Quyên Từ vừa cúp điện thoại của Tả Hồng trời đổ mưa, mặc dù to lắm nhưng dày hạt. Quyên Tử khẽ nguyền rủa, ràng dự báo thời tiết hôm nay đẹp trời.

      Ôm nhanh túi xách vào ngực, nhìn xung quanhrồi chạy về phía trạm xe buýt.

      Qua giờ trưa, trạm xe cũng đông lắm, Quyên Tử đứng trước cái biển chằng chịtchữ, khẽ nheo mắt. Hôm nay ra ngoài vội, quên mang kính sát tròng, Quyên Tử cũng cậnnặng lắm, 3 độ, ra đeo cũng được,nhưng thành thói quen, đột nhiên mang,cảm thấy nhìn cái gì cũng lờ mờ mơ hồ.

      Thò tay vào túi lấy cặp kính dự bị, đeo vào, nhìn từ xuống dưới, tìm xem có tuyến nàovề nhà mình , tập trung nghiêm túc tiếng còi chói tai vang lên khiến giật mình đẩy đẩy gọng kính, quay đầu ra.

      khỏi chửi bậy trong đầu, biết ngayTriệu Hành mà xuất người phụ nữ nàysao có thể .

      ra lại thấy buồn cười, gần mười năm rồi,đến tên người phụ nữ này thậm chí cũngkhông biết, nhưng sau mười năm gặp lại, Quyên Tử vẫn có thể lập tức nhớ lại những bối rối sâu trong lòng.

      Đó đại khái là đoạn ký ức cả đời Quyên Tử ghi tâm khắc cốt, thể nào quên. Dù sao trong thế giới của , khoảnh khắc xấu hổ như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ này biêt, hoặc đúng hơn là ta ban cho. Quyên Tửkiêu ngạo như vậy, trong phút chốc lại thấy mình sao ngu đến thế.

      Tô Đồng rât hi vọng mình nhìn nhầm, đóđứng chỗ nào, chỗ đó tỏa ra phong tình,xinh đẹp khó diễn tả, chính là nữ sinh mườinăm trước.

      Quyên Tử biết lai lịch của Tô Đồng thế nào, Tô Đồng cũng coi xem như quen biết Quyên Tử là mấy, chẳng qua giữa hai người là Triệu Hành, chính điều đó khiến cho hai người suốt đời này thể quên nhau.

      nữ sinh bé này mười năm trước đột nhiên xuất , vừa thấy khiến Tô Đồngcảm nhận dược nguy cơ to lớn.

      Mục tiêu lớn nhất của Tô Đồng đời này, ngay từbé xác định là gả cho Hành.

      Hai nhà Triệu Tô cũng xem như có quan hệ lâu đời, nhà họ Tô và nhà họ Triệu lại giao tìnhvới nhau, từ lúc Tô Đồng nhớ được bố và bác Triệu đều đảm nhiệm chức vụ ở cục giáo dục.

      Từ thầy giáo bình thường rồi đến hiệu trưởng, thậm chí bây giờ là cục phó, bác Triệu đều tiến thân rất thuận lợi. Bố hoàn toàn được như ý, nhưng cũng ảnh hưởngtới mối quan hệ giữa hai nhà.

      Nghe hai người trước đây là bạn học, nhưnglà trước khi ra đời rất lâu, sau đó cả ba mẹ côđều từ chức buôn bán, thường xuyên công tác, gửi cho nhà họ Triệu chăm sóc.

      Bà Triệu là người rất dịu dàng, Hành thườngnắm bàn tay xíu của dạy rửa tay, cho ăn cơm, buổi tối trước khi ngủ còn đọc truyện cổ tích, giọng vô cùng trầm ấm.

      Từ lúc đó, Tô Đồng chỉ thích đến nhà họ Triệu,đếm từng ngày đến khi bố mẹ công tác, hi vọng bố mẹ lâu lâu với về, để được ở nhà họTriệu.

      Khi đó bà Triệu còn hài hước :

      "Xem ra Đồng Đồng thích Triệu Hành nhà ta, hay là sau này cho làm con dâu nhà họ Triệuđi."

      Lúc ấy Tô Đồng còn khúc khích cười hỏi:

      "Vợ là gì?"

      Mấy người lớn cười vỡ bụng, cuối cùng vẫn là mẹ cho biêt:

      "Vợ chính là con sau này lấy Hành, cùng ăn chỗ, ngủ nơi, ấy buộc tóc cho con,con giặt tất cho ấy, con có muốn ?"

      "Buổi tối con có thể ở với Hành cả đêmsao"

      Mẹ cười gật đầu, Tô Đồng đứng lên sung sướng vỗ tay:

      "Tốt quá, sau này con nhất định gả cho anhHành"

      Cả nhà cười ầm, chuyện cười này được hai nhà mang ra làm đề tài trà dư tửu hậu rất nhiều nămsau.

      Sau đó Tô Đồng học, cho dù dưới Hànhhai lớp, nhưng luôn như cái đuôi bám theo TriệuHành. Cho đến khi Triệu Hành học ở trườngNhất Trung, nỗ lực hai năm cuối cùng lại vào trường trung học khác, mới chính thức tách khỏinhau.

      Triệu Hành ưu tú, hơn nữa lại đẹp trai, từ nhỏnhững nhóc quanh nhà họ đều muốn sán lạigần . Lên trung học, có lần Tô Đồng lén lút đến Nhất Trung tìm Triệu Hành, đúng lúc nhìnthấy nữ sinh đứng chuyện ởcuối hành lang.

      Triệu Hành ra cũng tỏ ra gì cả, chỉcười mỉm, nhưng Tô Đồng cảm thấy, nụ cười này rất chói mắt, giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim , khiến đau khổ, sau đó mới biết, đó chính là ghen.

      Tô Đồng trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng lứa, là vì cha mẹ luôn bận rộn buôn bán, ở bên cạnh nên gian độc lập, hai nữa, lúc mười tuổi, chính mắt thấy mẹđánh cho thư ký của ba trận máu me bê bết.

      Lúc ấy rất sợ, sau đó mẹ mới cho biết:

      "Thứ mình thích, phải giữ được, người khác mà cướp, phải đoạt lại."

      Lúc đó Tô Đồng cảm thấy mẹ như kẻ điện,nhưng khi lớn lên, hiểu chuyện, cảm thấy ra mẹ rất ngu xuẩn.

      Người phụ nữ kia những rời khỏiba , mà còn từng bước tống cổ mẹ , chiếmvị trí Tô phu nhân. Mẹ có khóc lóc gây gổ nữacũng chẳng được vì người phụ nữ đó sinhcon trai cho ba .

      Lúc đó có đánh Tô Đồng biết cũng vô dụng,cần phải mưu trí, từ lúc kẻ địch còn chưa kịp phòng bị, giáng đòn nặng nề, đó mới là kế sách đối địch.

      dùng chiêu này, đuổi gần hết những người theo đuổi Triệu Hành, những kẻ còn lại cũngkhông đáng lo. Hành là của , ngu xuẩn như mẹ.

      Lúc thấy Quyên Tử trong căn hộ của TriệuHành, Tô Đồng cũng biết, nữ sinh bé này chính là mối họa lớn. Triệu Hành phonglưu, mặc dù có thể mập mờ, nhưng thực tếđể lọt được vào mắt , lên giường của ,đến nay cũng chỉ có nữ sinh này.

      Thế cũng đủ chứng minh, nữ sinh này có địavị trong lòng Triệu Hành. Mà lúc đó cũngkhông tệ, ánh mắt bé nhìn chằm chằm chùm chìa khóa tay , đó là chìa khóa dự bị củacăn hộ mà dùng để mở cửa vào, chính đến tìm bà Triệu để mượn.

      Sau khi Hành tốt nghiệp đại học, liền chuyển ra căn hộ chung cư ở, Tô Đồng muốn gặp cũng phải dễ dàng, hơn nữa lại sắp ra nước ngoài, còn ít nhất hai năm mới có thể.

      Cho nên vốn lên kế hoạch trao thân cho , cũng coi như định sẵn chuyện của hai người. Dù sao bao năm qua, hai người luôn thân cận, nhưng cũng chỉ là tình em, chút tìnhcảm mập mờ cũng hoàn toàn có.

      Lúc đầu Tô Đồng cũng vội gì, dù sao sớm muộn Hành cũng là của , chỉ cần có mìnhcô, có người phụ nữ nào khác bên cạnhanh, trong lòng có người phụ nữ nàokhác chỉ có mà thôi.

      chắc chắn này đến lúc gặp Quyên Tử hoàn toàn vỡ vụn. Những tia sáng mỏng manh xuyênqua rèm cửa sổ màu trắng rơi vào da thịt trắng nõn như tuyết của , làm nổi bật những dấu hôn xanh tím, rệt như thế như muốn đâm nátcon mắt của Tô Đồng.

      nữ sinh này khiến Tô Đồng kinh ngạc, vì cũng còn trẻ người non dạ nên Tô Đồng cũng kích động muốn đánh tan kẻ thù, bằng phươngpháp trực tiếp nhất...

      Thấy nữ sinh nghe được những gì mìnhnói, khuôn mặt nhắn xinh đẹp hồng hào chuyển sang trắng bệch, trong suốt đến mứckhông còn chút huyết sắc, Tô Đồng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.

      nhanh chóng mặc quần áo, làm Tô Đồng tỉnh ngộ, thể để ta cứ thế mà , ta như vậy, Hành chắc chắn tìm,chẳng phải uổng phí những gì mình vừa làm hay sao.

      Nghĩ đến đây, Tô Đồng cố ý làm ra bộ dạng đáng thương, xoay người trước.

      Những việc sau đó quả nhiên theo đúng tínhtoán của , Hành mình ra nước ngoài, hai năm sau, bay sang ở gần bên , nghiêm chỉnh học hành.

      Triệu Hành gần như là toàn bộ trọng tâm cuộcsống của Tô Đồng, thế nhưng sau nhiều năm, mọi thứ vẫn như mong muốn, tiến thêm được bước.

      nhớ nhung, lo lắng cho người phụ nữ kia, mười năm trôi qua cũng chỉ có mình Quyên Tử trong lòng. Có lúc Tô Đồng cảm thấy, mình cũng đáng buồn, mặc dù lòng đầy ghen tuông lại phải luôn tỏ ra là em tốt, khó khăn. Nhưng mất bao công sức như vậy, bảo buông tay, sao có thể cam tâm.

      Trước khi trở về nước, Hành rất nghiêm túc để cho tìm bạn trai qua lại xem sao, TôĐồng chợt hiểu ra, những năm qua, tâm ý của thế nào hiểu, hiểu rất ràng. Nhưng anhkhông hề để ý tới, cũng muốn.

      Mất hơn hai mươi năm, nắm được trái tim của người đàn ông, Tô Đồng gần như tuyệt vọng. Sau khi , say khướt trận, lúc tỉnh lại, cảm giác mình còn phải gắng sức lần cuối, chỉ cần bên cạnh cóai, vẫn còn hi vọng.

      Quyết định dọn dẹp hành lý, theo chân về nước. Vừa về được vài ngày, nhà có sẵn, chỉ cần mang hành lý đến ở, cha mẹ ly hôn, để lại cho thứ tốt nhất là phải lo lắngcơm áo. Bởi vì áy náy, bọn họ vô cùng hào phóng trong việc chu cấp tiền tài cho .

      Cho nên đến đây cũng là vì nghe , công ty của Hành hôm nay tổ chức tiệc ở Cẩm Giang, muốn đến để cho kinh ngạc, nhưng kinh ngạc chưa thấy đâu bị kinh sợ.

      Nhìn Quyên Tử xinh đẹp chói mắt hơn nhiềumười năm về trước, trong lòng Tô Đồng thể diễn tả được là cảm giác gì. Khi tuổi thanh xuân của mình sắp trôi qua, khóe mắt sắp giấu nổi những vết chân chim gáinày lại độ tuổi xinh đẹp nhất.

      Mười năm trước là may mắn, vậy mười năm sau, còn có thể may mắn được nữa ,hay là, nếu đứng ở đây, có phải gặpmặt Hành rồi...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:


      Quyên Tử bấu vào góc túi, nhíu mày quan sát, năm tháng có vẻ quá ưu ái người phụ nữ này,có vẻ như tiền bạc chất đống bên ngoài tuổi trẻ,ít nhất nhìn qua vẫn xinh đẹp như xưa.

      Chỉ là trong trí nhớ nhu nhược đáng thương của , dường như lưu lại chút dấu vết nào. Người phụ nữ này nhìn qua rất mạnh mẽ. QuyênTử chớp mắt mấy cái, nhìn qua xe của ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên,hai người này thực tâm ý tương thông.

      Tô Đồng nhìn quanh trước mắt, nhíu nhíu mày,nhiều năm về, khí ở thành phố nàytệ hơn rất nhiều, gió thổi vào kính chắn gió lưu lại lớp bụi.

      Tô Đồng chần chờ chốc lát rồi vẫy vẫy tay về phía Quyên Tử:

      " đâu vậy, tôi đưa "

      Ánh mắt Quyên Tử lóe lên ánh cười, có taxi miễn phí tới tận cửa, ngu gì ngồi. Gỡ kính xuống, nhét vào túi xách, vòng qua mở cửaxe ngồi vào, chút khách khí địa chỉrồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thèm liếc TôĐồng lấy cái.

      Xe lướt qua hai con phố, Tô Đồng mới mởmiệng câu:

      " gặp Hành rồi."

      " Hành?"

      Quyên Tử gẩy gẩy mấy sợi tóc rủ xuống, quay đầu lại, hai chữ này, quê mùa. Mười năm trước, hai chữ này chỉ trong phút chốc đánh tan tuyến phòng ngự của mình. Mười năm sau,nghe vào tai, thậm chí có chút cảm giác vui vẻ.

      "Nếu chị định Triệu tổng gặp rồi, hơnnữa chỉ lần..."

      Quyên Tử còn chưa xong, Tô Đồng đạp phanh gấp, tiếng két chói tai vang lên ngắt lờicô. Quyên Tử nhanh tay nhanh mắt túm được tay cầm phía mới miễn cưỡng giữ đượcthăng bằng.

      Vẻ mặt lại nhõm hài hước nhìn Tô Đồng, mặt người phụ nữ này ngụy trang ưu nhã bình tĩnh, trong phút chốc bị bong tróc, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm, có tức giận, có phòng bị, thậm chí cực kỳ tức giận.

      Thế mới đúng, mới công bằng chứ, Quyên Tửcười đùa giỡn, buồn bực chất chứa trong lòngsuốt mười năm, giờ phút này mới chính thức phát ra, sảng khoái, thoải mái.

      Loại cảm xúc mọn này mang lại cho Quyên Tử vui vẻ khác thường. Nhìn người phụ nữ trước mặt tức giận phừng phừng, y như cảnhtượng mình mười năm trước, cho nên phong thủy luân chuyển.

      Tô Đồng đánh tay lái cho xe vào lề đường, hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu gấp rút nóng nảy:

      " Hành là của tôi, tôi ấy."

      Quyên Tử phì cười, nhìn mưa phùn rơi ngoàicửa sổ, ôm túi xách của mình vào ngực, mở cửaxuống xe, bám cửa xe quay đầu lại nhìn Tô Đồng:

      "Mấy lời thổ lộ đó, để dành với Hànhcủa chị, hơn nữa, cướp người đàn ông của ngườikhác, tôi có hứng thú, chào.."

      Quyên Tử nhón chân nhảy lên vỉa hè, tay che trước trán, chạy nhanh về phía trạm xe điệnngầm, vào đến nơi, giầy tất đều ướt nhẹp, trênngười cũng vậy, còn may túi xách trong ngựcvẫn khô ráo, Quyên Tử thở phào nhõm, đidọc bậc thang xuống dưới, vừa , vừa chửi thầm trong lòng, hiểu lúc đó mình bị ma ám thế nào lại lên xe của người phụ nữ điên đó.

      Triệu Hành mười năm trước, chính là sao chổitrong cuộc đời , gặp , chẳng có chuyện gìtốt lành.

      Trong phòng chờ thưa thớt vài người, Quyên Tửchọn chỗ kín đáo ngồi xuống, cắm tai nghe vào tai, để tiếng nhạc nhàng chậm rãi rót xuống, nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi khó diễn tả, từ đáy lòng dâng lên.

      Bỗng nhiên Quyên Tử cảm thấy có chút đơn, mình lặng lẽ sống, mình bận rột tất bật.Cảm thấy rã rời, trong đầu lại lên khuônmặt người. Quyên Tử mở mắt, sững sờtrong chốc lát, lắc đầu vài cái...

      Ra khỏi trạm xe lửa, mưa tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn u ám, khí ẩm ướt, nhớpnháp, thân thể khó chịu tâm trạng cũng thể vui vẻ được.

      Vào tòa nhà, lên thang máy, tới tòa soạn, Quyên Tử cảm giác có khác lạ, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía mình, rất kỳ quái, trong những ánh mắt này, đại đa số có hàm ý hả hê, Quyên Tử cảm thấy, chắc chắn mình đọc khôngsai.

      Quan hệ của Quyên Tử với mọi người cũngkhông tốt, bao năm rồi, cũng thân thiết với ai xung quanh, phải là lạnh lùng,mà chỉ cảm thấy những người bên cạnh đáng giá.

      Cơ hội vĩnh viễn phải có chuẩn bị, từng bước leo lên được địa vị như ngày hôm nay,cũng phải tình cơ, bỏ ra nhiều nên giờ có thu hoạch. Vì vậy, đối với những ngườinày, cảm thấy cần thiết phải lấy lòng.Cho nên thường bị đồng nghiệp sau lưng là cao ngạo, cao ngạo sao, ít nhất so với việcngụy trang ghen tị tốt hơn nhiều.

      Nhìn qua chỗ ngồi của Lưu Giai Lệ, trốngkhông. Ngô Tiểu Nhã đến bên cạnh thầm:

      "Chị Quyên Tử, tổ trưởng bảo chị về tới nơi thìvào tìm chị ấy."

      Quyên Tử gật đầu, sửa soạn lại đồ đạc, lấy tàiliệu chỉnh sửa từ trong túi xách ra, kẹp vào file hồ sơ, về phía phòng của tổ trưởng.

      Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Lưu Giai Lệ, rõràng trông rất hưng phấn, quay đầu nhìn Quyên Tử, ra vẻ thắng lợi hãnh diện, đúng là sắc mặt của tiểu nhân đắc chí.

      Chị Chu khẽ thở dài trong lòng, nhưng cũng bất lực:

      "Quyên Tử, lát nữa đem toàn bộ hồ sơ của tập đoàn Worle và Diệp Thị giao lại cho Tiểu Lưu, từ giờ dự án này do ấy phụ trách."

      Lửa trong lòng Quyên Tử bùng lên, tiến về phía trước, đặt tập hồ sơ xuống, tay vít chặt cạnh bàn, nhìn thẳng Chị Chu:

      "Tại sao?"

      Chị Chu bình tĩnh nhìn lúc lâu, phất tay:

      "Tiểu Lưu, ra ngoài trước "

      Lưu Giai Lệ liếc nhìn Quyên Tử cái, ngẩng đẩu ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Chị Chu mới :

      "Ngồi xuống rồi "

      Quyên Tử biết, bây giờ có gấp đến mấy cũng vô dụng, trong chuyện này nhất định có gì khuấttất, có lý gì, mình khổ cực làm dự án nàylâu như vậy, phút cuối cùng, Lưu Giai Lệ lạihưởng lợi.

      Hơn nữa, đối với dự án này, có quá nhiềukinh nghiệm và hi vọng, có thể , đây là bướcngoặt trong cuộc đời và nghiệp của , hôm nay chỉ lời bẫng, liền đá ra, cho lấy lý do tâm phục khẩu phục, sao có thể chấp nhận nổi.

      Chị Chu chần chừ hồi lâu cũng biết phải mở miệng thế nào, đây chính là người mộttay dìu dắt, chị cảm thấy tiếc nuối, thậm chí đaulòng, nhưng lúc nào đó, ai cũng phải chấp nhận thực tế, đây chính là cuộc sống.

      "Chuyện này, chị cũng muốn lừa gạt em,ý của cấp là muốn em từ chức..."

      câu của chị Chu, như sét đánh ngang tai, chuyện nghiêm trọng hơn Quyên Tử nghĩ quá nhiều. Quyên Tử cố chấp nhìn chị:

      "Vì sao?"

      Chị Chu cũng né tránh:

      Em biết đấy, tòa soạn của chúng ta là công tư hợp doanh, cho dù là tư nhân, cũng có nhiều cơ quan trực tiếp quản thúc, như Cục Tân Văn, sở Tin tức, thậm chí Cục Văn Hóa, vân vân... Chỉ cần dính dáng đến cơ quan chính phủ nào, gây ra phiền toái gì, họ duỗi tay cái, tòa soạn của chúng ta tong, đây cũng là vấnđề thực tế nhất, liên quan đến quyền lợi lớn hơn cả."

      Chị Chu dừng chút:

      "Chị chỉ có thể , em có khuyết điểm gì, nhưng, Quyên Tử, người em đắc tội lại là người khó lường, cấp trực tiếp chỉ thỉ, lựa chọn từ chức, trước mắt mà , với em là có lợinhất, em hiểu ..."

      Con mẹ nó tôi chẳng hiểu, ôm đồ đạc của mình, đứng cầu thang tòa cao ốc, nhìn ra mànmưa miên man ngoài hiên, trong lồng ngựcQuyên Tử như có cây đuối rực cháy. Quan hệ chó má gì, quyền lợi chó má gì, chỉ câu có thể đạp đổ toàn bộ nghiệp phấn đấumấy năm trời của , đây là cái xã hội con mẹ gì của nó.

      "Chị Quyên Tử"

      Ngô tiểu Nhã từ phía sau chạy tới, đưa cái ô chocô, trong đôi mắt đầy tức giận bất bình, khiến cho Quyên Tử phút chốc cảm thấy trong lòngbình thản ấm áo, nữ sinh bé này giốngmình ngày xưa, bộc trực, ngây thơ lại thiện lương. Còn chưa trải qua những tàn khốc củacuộc sống, lúc này vẫn tinh khiết như tờgiấy trắng, ghét ràng.

      Quyên Tử tươi cười, buông cái hộp trong tay,lấy trong túi ra quyển sổ ghi chép đưa chocô:

      "Đây là cuốn sổ ghi chép của chị, có lẽ có ích cho em, cảm ơn chiếc ô."

      Mở ô ra, ôm lấy cái hộp lao vào màn mưa.

      Mặc dù có ô của Ngô Tiểu Nhã, lúc Quyên Tử về đến nhà, cũng gần ướt hết, vào đến cửa hắthơi liên tục, đá văng giày cao gót, cởi quần áo, bật nước nóng...

      Trượt vào bồn nước nóng, rât lâu sau mới cảm thấy chút ấm áp. Quyên Tử ngốc, nghĩmột chút cũng hiểu ra, phải nhà họ Tả,đây chính là chuyện tốt mà nhà vợ chưa cướicủa Tả Hồng làm ra.

      Giờ mới hiểu, vì sao Tả Hồng phải gọi điện, ấp a ấp úng hỏi có chuyện gì , cả ánh mắt lo lắng của Thời Tiêu, lúc ấy mình mạnh miệng,giờ mới biết, mình làm được gì, ảo não từ chức về nhà, nghiệp bao năm phấn đấu, đitong, mất tất cả, cũng vì người đàn ông, con mẹ nó bực muốn chết.

      Giơ tay lên vẩy vẩy nước, với điện thoại, nămsáu hồi chuông mới có người nhận, đầu bên kia có vẻ ầm ĩ, Quyên Tử cũng quan tâm, trực tiếp :

      "Tả Hồng, tôi chính thức thông báo với ,chúng ta kết thúc, con mẹ nó, đừng đến phiền tôi nữa, cút xa ra"

      xong cũng đợi phản ứng của TảHồng, cúp thẳng máy, tắt nguồn ném ra xa.

      phải Quyên Tử nhất thời hành động theocảm tính, mà rất ràng, chỉ cần và TảHồng vẫn ở bên nhau, những phiền toái nhưhôm nay, chừng vẫn còn chồng chất, nhớ Thời Tiêu từng , bọn họ chỉ là dân thường hèn mọn, đấu với những kẻ như thếchẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

      Những người đó vì mục đích từ thủ đoạn nào, bận tâm bất cứ thứ gì, đây là thực tế, mà , mặc dù luôn mạnh mẽ, lúc này, cũng chỉ có thể nhượng bộ, ngoài nhượng bộ QuyênTử cũng chẳng còn cách nào. Buồn bực, ấm ứcđến sắp nổ tung nhưng vẫn phải nhịn.
      AAAAAAAAAAAAAAAA Quyên Tử hét to, cả người trượt xuống, chìm vào trong nước.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:

      Quyên Tử thường tới quán bar tên là DạSắc, trước đây được chị quen ở lớp học khiêu vũ dẫn đến, sau đó chị ấy xuất ngoại nhưng Quyên Tử vẫn thường xuyên đến, vì thế với DJ hay bartender có thâm niên ở đây rất quen thuộc.

      Ở đây đại đa số là thanh niên trẻ nên khírất nóng bỏng, Quyên Tử tới thường cũng chỉ ngồi ở quầy uống rượu, chuyện phiếm vớithợ pha chế Tiểu Lâm, nếu vui vẻ cũng tham gia vào đám náo nhiệt.

      Có lúc dưới ánh đèn rực rỡ cũng nhảy hết mình.Quyên Tử luôn có cảm giác trong lòng là tuổi trẻ qua, nhưng thể công nhận đâylà nơi rất tốt để thả lỏng cơ thể.

      nhạc từ chậm rãi chuyển sang sôi động, nữ sinh ăn mặc khiêu gợi, nhảy lên giữa sânkhấu, nhảy điên cuồng theo tiết tấu nhạc. này nhảy rất đẹp, vô cùng sống động, khiến cho rất nhiều người vây quanh, trầm trồ khen ngợi.

      Quyên Tử quay lại, giơ cái ly lên quơ quơ về phía quầy, cục đá lạnh bên trong khúc xạ ánh sáng trong suốt.

      " nhóc này nhảy rất được"

      Tiểu Lâm cười:

      "Chị Quyên Tử, những lời này người khác nóinhiều rồi, chị cần , nàng nàymấy này gần đây thường xuyên tới, là kháchtrên phòng VIP phía đưa đến, là Tiểutam (bồ nhí) vô danh của đại gia, chị xem, trông ta ăn mặc có vẻ đơn giản nhưng toàn hànghiệu hạng nhất đấy.

      Quyên Tử ngẩng đầu, tầng hai mờ tối là phòng VIP, thường chỉ cho những khách giàu cũng quý, Quyên Tử nhíu mày, giàucũng quý, tự nhiên nghĩ đến cụm từ này lại thấy khó chịu trong lòng.

      Bên lan can phong cách Châu Âu đối diện sânkhấu, có mấy người đứng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên nhảy, chắc là đại gia trong miệng Tiểu Lâm.

      Ánh đèn trần nhà rọi thẳng vào mắt khiếnQuyên Tử nheo nheo, trong lòng thầm chửi đúng là xúi quẩy, đại gia cái rắm gì, người dựavào rào chán, ra vẻ oai phong kia chẳng phải làmột trong số những người bạn tốt của Tả Hồng - Phong Cẩm Thành đấy sao, bên cạnh còn có người đàn ông, tối quá nhìn mặt, nhưng trông dáng dấp cao to, đứng ở đó cũng có thể cảm thấy loại khí thế hùng vùng vẫy.

      Chắc cũng là cá mè lứa với bọn Tả Hồng. Quyên Tử mặc dù dây dưa với Tả Hồng cũnglâu rồi, nhưng mấy người bạn đó, cũng khôngbiết nhiều, ngay cả Diệp Trì còn tiếp xúc nhiều lắm, đừng là cái tên Phong CẩmThành này.

      Có điều cuối năm ngoái, Tả Hồng lôi đếntham dự hôn lễ của Phong Cẩm Thành, rất sangtrọng, dâu rất xinh đẹp nhưng mọi thứ trongmắt Phong Cẩm Thành khác gì trò đùakhiến Quyên Tử rất ngứa mắt.

      thích đừng cưới, cũng đừng vào lễđường, còn cái loại thái độ này, loại đàn ông như thế này đáng đánh đòn, Quyên Tử lúc ấy nghĩ, nếu mình là dâu đó, con bà nó cho mấy cái bạt tai, mày vui lòng, bà đây cho mày khó chịu thể.

      Sau này thi thoảng cũng gặp vài lần khi bị TảHồng lôi ăn uống, phụ nữ bên cạnh Phong Cẩm Thành cứ gọi là thiên biến vạn hóa, chẳng ai giống ai. ra phải là Hồ Quân cũng thế, Diệp Trì trước kia còn chưa rời xa sắc giới cũng sắp làm được phim bộ trăm tập, thêm cả Tả Hồng nữa, tóm lại chẳng ai ra gì.

      Quyên Tử thầm khinh thường trong lòng, ngửa cổ làm hơi, Tiểu Lâm rót cho thêm ly nữa, cười ha ha:

      "Chị Quyên Tử, lên thể bản lĩnh , cho ta mở mang chút, bầu trời cao rộng lắm, vỏ quýtdày còn có móng tay nhọn, đừng tưởng mình đãnguy hiểm."

      Quyên Tử liếc nhìn sân khấu, xuống, nhạc cũng chuyển thành bài nhẹnhàng, gật đầu cái, cũng đúng lúc cầnphát tiết.

      Lông mày Tiểu Lâm thiếu chút dựng ngược, ra dấu với DJ Kevin, Kevin ở trong bóng tối nóigiọng trầm thấp:

      "Bây giờ, xin mời nữ hoàng bóng đêm củachúng ta lên sân khấu"

      Quyên Tử cười hì hì, phản đối, thẳnglên, chống tay vào thành, nhảy lên sân khấu...

      nhạc kịch liệt bùng lên, dưới ánh đèn,những động tác uốn lượn vô cùng uyển chuyển và hấp dẫn, trong phút chốc thổi bùng khôngkhí.

      Phong Cẩm Thành vô cùng ngạc nhiên, vốn địnhchiêu đãi cậu ba Mạc nên hôm nay mới đến đây,danh tiếng nhà học Mạc lên, lần này támchín phần ông cụ họ Mạc thăng chức, tấtnhiên nhà họ Mạc cũng nhờ thế mà thuận nướcthuyền dâng.

      Ba con trai nhà họ Mạc tại cũng đều giữ chức vụ trong cơ quan chính phủ, cho nên TảHồng muốn hủy hôn lúc này cũng như đứng trước họng súng.

      ra Phong Cẩm Thành chẳng hiểu gì về tìnhyêu, trong cuộc đời mình, cũng từng lần, đây chính là câu chuyện cười, sau đó hết lần này đến lần khác, những người bạn tốt của đều ngã gục trong cái đầm lầy này.

      Đầu tiên là Diệp Trì, rồi đến Tả Hồng. Diệp Trìthì còn hiểu được tí, dù sao cái ThờiTiêu kia, nhìn cũng động lòng người, còn đángyêu, chứ cái Quyên Tử này, người luôn có phong độ như cũng phải thở dài. Dángdấp đến nỗi, nhưng phụ nữ có dángdấp đâu thiếu gì.

      Chẳng lẽ vì biết nàng bên cạnh cậu ba Mạcnên hôm nay biết cậu Mạc ở đây, ta cũng mò đến, trước đây bọn họ cũng tới Dạ Sắc vài lần,nhưng để ý phía dưới, ai biết hôm nay lạigặp Quyên Tử ở đây.

      Tối nay ăn mặc rất ưa nhìn, chiếc áo đen quây, ôm sát cơ thể đầy đặn, váy ngắn đỏ thẫm thể ngắn hơn được nữa, để lộ bắp đùi trắng muốt cân xứng, đôi bốt cao đầu gối, điên cuồng nhảy, mái tóc dài sóng to ngừng tung lên để lộ khuôn mặt mỹ lệ nhắn.

      Bộ dạng này khác hoàn toàn với vẻ bình thườngmà hay gặp, trang điểm đậm càng khiếnkhuôn mặt xinh đẹp hơn, cả người toát ra hấp dẫn thoát tục, nghiêng nước nghiêng thành.

      Phong Cẩm Thành chợt hiểu ra, vì sao kẻlăn lộn trong đám phụ nữ nhiều năm như vậy lại sa lầy ở đây, này phải là phụ nữ nữa mà thành tinh rồi.

      "Cẩm Thành, nàng phía dưới thú vị"

      Phong Cẩm Thành phục hồi tinh thần, thấy bộmặt của cậu ba Mạc đầy hứng thú nhìn phía dưới, thầm nhủ trong lòng, phải tên nàycũng nhắm trúng Quyên Tử chứ, thế này đúng là rắc rối.

      Cậu ba Mạc Vân Giới, làm ở bộ giaothông, quản cửa buôn bán của nhà họ Phong, nếu Phong Cẩm Thành cũng cần thiết phải hối lộ .

      với địa vị của nhà họ Phong, cũng cần thiết phải nịnh bợ , có điều Phong Cẩm Thành nghĩ nhân cơ hội này tạo mối quan hệ, sau này tránh được phiền toái, vừa nghĩ đếncái đó lòi ra cái này.

      Cậu ba Mạc nổi danh đào hoa, bà vợ ở nhà bị gạt từ lâu, bên là người tình, bên là trikỷ, so với bọn họ còn lang bạt hơn, như nànghiện tại, chưa tới hai mơi tuổi, nghe cũng mới cặp với cậu ba Mạc được nửa tháng, vẫncòn nóng nên chỗ nào cũng mang tới.

      Theo lý mà , cậu ba Mạc có bao nhiêu phụ nữ cũng chẳng liên quan đến Phong Cẩm Thành,thậm chí còn có thể giúp đỡ số việc, nhưngQuyên Tử, này là mạng sống của Tả Hồng.

      Phong Cẩm Thành khẽ xoay người, khéo léoche ánh mắt của cậu ba Mạc:

      " ba, chúng ta vào uống tiếp , dễ chừngphải đến vài năm rồi uống rượu với ,nào..."

      Mạc Vân Giới còn chưa kịp bị Phong CẩmThành kéo , bên dưới náo loạn cả lên,Phong Cẩm Thành quay đầu lại nhìn, thầm chửi thề, Tả Hồng lại có thể tìm phụ nữ trêu hoa ghẹo nguyệt gây tai họa như vậy.

      Quyên Tử cũng sợ, nhìn người đàn ôngtrước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, người đàn ông kia vừa nhìn thấy mỹ nữ mỉm cười, gan càng lớn hơn, tiến sát lại, Quyên Tử nhìn ra phía sau , vẫn cười vô cùng quyến rũ.

      Người đàn ông như được khích lệ, lao thẳng tới, Quyên Tử lùi nhanh về sau mấy bước, láchngười cái, lao thẳng xuống dưới bục sânkhấu, Quyên Tử nhảy xuống theo, giơ chân đạp thẳng:

      "Con mẹ mày có mắt à, bà mày khó chịu đây, khó chịu biết , con bà nó màycũng dám bắt nạt bà, bà đạp chết mày, đạp chếtmày..."

      Tiểu Lâm vội vàng đến kéo Quyên Tử ra:

      "Chị Quyên Tử, chị Quyên Tử, đủ rồi, đủ rồi..."


      Quyên Tử bị Tiểu Lân kéo đến bên quầy rượu, bưng rượu định làm hơi cho đỡ tức, ngườiđàn ông xui xẻo bên kia bị bảo vệ lôi ra ngoài.

      Quyên Tử đặt ly rượu trong tay xuống:

      "Quay lại rồi"

      Tiểu Lâm lúc này mới nhận ra, chị Quyên Tử hôm nay rất lạ, chưa kịp hỏi thấy hai ngườiđàn ông đến.

      Mạc Vân Giới nhìn Tiểu Lânm:

      "Hai ly Chivas"

      Hai cốc Chivas đặt quầy bar, Mạc Vân Giới đẩy ly đến trước mặt Quyên Tử:

      "Tôi mời, uống chén được chứ?"

      Lúc này Quyên Tử mới chú ý đến người đànông vừa tới, xoay người lại quan sát từ xuống dưới mấy lần, người đàn ông cânxứng như vậy cũng nhiều, hơn nữa, người đàn ông này nhìn có vẻ rất quen.

      Quyên Tử chớp mắt mấy cái, nhìn đến PhongCầm Thành đứng đằng sau, bật cười, nóilà nhìn quen mà, chẳng phải đây là chỗ mà đám con nhà giàu cả ngày chẳng có chuyện gì làm đến sao.

      Phong Cẩm Thành muốn chửi bậy, đúnglà hỏng hết chuyện, cậu ba Mạc cứ như bị trúngtà, đuổi thẳng cổ bên cạnh, lao thẳng xuống tìm Quyên Tử.

      Cùng là đàn ông, suy nghĩ xấu xa trong lòng cậu ba Mạc, Phong Cẩm Thành còn lạ gì, nhưng đốitượng lại là Quyên Tử, quan hệ này lạichẳng thể toạc ra được, xong càng khôngthể dọn dẹp nổi, chỉ có thể theo cậu ba Mạc xuống, thầm nghĩ sao lại có thể xảy ra chuyệnquái quỷ này chứ.

      Quyên Tử bỏ qua Mạc Vân Giới vẫy tay với Phong Cẩm Thành:

      "Tưởng ai, hóa ra là thiếu gia Phong nhà chúngta"

      Khóe miệng Phong Cẩm Thành cũng thể khống chế, khẽ co giật hai cái, vẻ mặt lúng túng, biết phải gì.

      Ánh mắt Quyên Tử thâm thúy tuần tra cơ thể hai người trước mặt, rồi quay về phía Mạc Vân Giới nở nụ cười sáng lạn, khiến phút chốc kinh ngạc:

      " muốn mời tôi uống rượu, vậy phải thựchiện theo quy tắc của tôi nhé."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :