1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:

      Tả Hồng cau mày nhìn :

      “Em muốn gì?”

      Quyên Tử húp ngụm canh, thờ ơ mở miệng:

      có gì, chỉ tò mò thôi”

      Tả Hồng đặt thìa xuống, đưa tay nâng mặt lên:

      “Quyên Tử, lại lần nữa, ấy khôngcòn là vị hôn thê của nữa, hơn nữa, cho đếnbây giờ ấy chưa từng là vấn đề”

      Quyên Tử đẩy tay ra, có chút nhịn được:

      “Đó là chuyện của

      Đột nhiên Tả Hồng thấy buồn bực trong lòng, này xưa nay đều thế, lúc cần thản nhiên thìkhông thản nhiên, mặt thờ ơ, trong lòng lạichin cong mười tám quẹo, biết suy nghĩcái gì, cứ cố tỏ ra mọn, thích nhất là ôm thù, chuyện mẹ tìm , đến hôm nay, vẫn còn để bụng.

      Cụ thể mẹ gì với , Tả Hồng cũng biết, có thể dùng gót chân nghĩ cũng biết chẳng có lời nào tốt lành. Lại Quyên Tử cũng chẳng chịu thua thiệt, cứ trút giận hết lên đầu là được rồi.

      Ngày đó về nhà, mẹ nằm giường,nhìn thấy liền phán câu:

      “Nếu muốn đưa con bé đó vào cửa nhà họ Tả, trừ khi ta chết”

      Tả Hồng đến nỗi bị mẹ hù dọa, dù sao, bao nhiêu năm, mẹ cũng chỉ có ngần ấytrò, dùng dùng lại, thực ra cũng cần thiết.

      Khi đó Quyên Tử chút ý muốn lấy cũng chẳng có, khi đó, có lẽ tới tận bây giờ, đều là mình Tả Hồng tự làm, này cótim chẳng có phổi, đến máu cũng lạnh.

      Tả Hồng cũng thấy kỳ quái, lạnh lùng đến gần như biến thái như vậy, làm sao mà tu luyện thành, chẳng có nào như , đúngnhư Hồ Quân từng cảm thán:

      “Quyên Tử nhà cậu, đừng có nhìn hình dángthiên kiều bá mị, trong lòng ai cứngrắn bằng”

      Sau này nghĩ lại, là có nhiều phần đúng. Ủ nóng, ủ làm sao cũng nóng đượccon nhóc này, Tả Hồng cũng từng nghĩ, nếu giải tán, được, ông thế cũng chẳng có gì lạ.

      Ý nghĩa đó vừa lóe lên, cảm giác chịunổi, đột nhiên cảm thấy cuộc đời có Quyên Tử, như mất nửa thú vị.

      có Quyên Tử bên cạnh, cũng chẳngthiết sống, cho nên, mặc dù cả đời như vậy,cũng thể buông tay, có bị hành hạ, cũng muốn ôm này, muốn hất ra, chờđó.

      Sáng sớm hôm sau, Tả Hồng tới công ty DiệpTrì, ngồi ghế salon phòng làm việc của DiệpTrì vẫn suy nghĩ câu chuyện rối rắm của mình,vô cùng buồn bực.

      Diệp Trì nhìn bộ dạng của như vậy, đương nhiên biết có tâm , bốn người bọn họ cùng lớnlên với nhau, đánh nhau, gây họa, vào quân ngũ,làm lính, tán , hơn ba mươi năm, gần như đềuở bên nhau, tính tình nhau thế nào, còn ràng.

      Tả Hồng này, đừng nhìn vẻ mặt nho nhã, bên trong cũng nham hiểm, còn nhớ lúc mới vàoquân ngũ, bè cánh đánh nhau, người khác dùng chân tay, riêng tên này, rằng,quay người bỏ chạy. Chỉ chốc lát sau, trong tayxách theo chai bia, hai lời, tương ngay chai bia lên đầu thằng gây chuyện.

      Máu và bia hòa lẫn chảy từ đầu xuống mặt tên kia, đánh vào chỗ đó, phát là thắng. Nên biết, hung ác, phải kể đến Diệp thiếu gia, nhưng thủ đoạn, phải là Tả Hồng, côngtử nhà giàu chân chính như vậy, lại bị nhóc như Quyên Tử chỉnh cho thành ra chán chường như thế.

      Ngày đó Hồ Quân còn , chịu thua Thời Tiêu của cậu ta cả tỷ cửa, nếu nhiều hơn, em lại chẳng tàn.

      Mấy lời này nghe nực cười, nhưng nhìn TảHồng hôm nay, còn thảm hơn lúc đó nhiều, connhóc Tiêu Tiêu, có vẻ ghê gớm nhưng nhát gan, vừa đấm vừa xoa, kiểu gì cũng hù dọađược con nhóc này, nhưng Quyên Tử đùa được.

      Lúc đó Diệp Trì khuyên Tả Hồng rồi, được thôi, cần gì phải rước bực vào thân, TảHồng lại cái gì mà cậu thể tính toánvới vợ mình, Diệp Trì cũng chẳng được gì.

      Tóm lại, nữ này, cũng biết như thế nào, dính vào coi như cả đời rời ra được, ra cách thẳng thừng, là cậu khôngvui vẻ rời ra, vui vẻ mà chịu đựng .

      Diệp Trì ở góc tủ rượu, rót hai ly tới, đưa cho ly, Tả Hồng ngửa cổ làm hơi:

      “Diệp Trì, về hỏi lại vợ cậu chuyện trước kia của Quyên Tử chút, con bà nó, biếttừ đâu mọc ra thằng tình cũ, phải vừa đâu, hôm qua mình nhìn thấy rất quen mắt, hôm nay mới nhớ ra là thằng chó má vừa nhậm chức Tổng giám đốc khu vực Châu Á của tậpđoàn Worle vài ngày trước.

      “Cậu Triệu Hành hả?”

      Diệp Trì chau mày, Tả Hồng đứng bật dậy:

      “Sao, cậu biết à?”

      Diệp Trì lắc đầu:

      “Có liên quan chút công việc, tập đoàn bọn họ muốn gia nhập thị trường nội thất, chuyện hợp tác với bọn mình, cái tên Triệu Hành đó mình mới gặp hai lần, nghe tốtnghiệp xuất sắc hệ cao học trường Havard, rấtcó phong độ, cũng có năng lực, nhưng vàQuyên Tử đáng lẽ phải bắn đại bác tớichứ liên quan gì nhau.”

      Tả Hồng ngồi xuống thở dài:

      phải liên quan, hai người này, quan hệkhông phải hời hợt, chính tai mình nghe được,là tình cũ đấy.”

      Diệp Trì chậc chậc mấy tiếng:

      “Được đấy, con nhóc Quyên Tử này, là có bản lĩnh, đàn ông cực phẩm như vậy cũng dính tới ta.”

      Tả Hồng xém chút ném ly rượu ra ngoài.

      “Cậu hả hê cái gì”

      Diệp Trì rất nghiêm túc lắc đầu cái

      , là mình nhắc nhở cậu, nếu đối thủ là ta, nguy cơ của cậu lớn rồi, người đàn ông kia thể khinh thường, là nhân vật, mìnhtừng nghe vợ qua, hình như là thầy giáo trường cấp hai, là người đầu tiên Quyên Tử nhà cậu thích.”

      “Thầy giáo?”

      Tả Hồng hơi ngẩn người:

      “Sao lại lộn xộn như vậy, tự nhiên lại lòi ra mộtông thầy giáo cấp hai.”

      Diệp Trì vỗ vai :

      “Mình cảm thấy chuyện này tạm thời có thể bỏ qua, chuyện hôn với Mạc gia cậu phải tính cho kỹ, ông cụ Mạc hôm nay vào Bộ côngthương rồi, giờ là lãnh đạo trực tiếp của cậu,hơn nữa, ông cụ rất có hi vọng thăng chức, đắc tội ông ta, cậu cũng có quả ngon mà ănđâu.”

      Tả Hồng gật đầu:

      “Những thứ này, mình có tính toán rồi, hôn nhất định phải hủy, cùng lắm từ chức làm nữa, buôn bán như cậu, cũngkhông chết đói được, giờ mình chỉ rầu rĩ chuyệncủa Quyên Tử, con nhóc chết tiệt này quyết định chỉ làm vợ chồng hờ với mình, mình nghi, tim con nhóc này làm bằng đá ấy.”

      Diệp Trì cười:

      “Quả nhiên người trong cuộc lại hồ đồ, theomình thấy, Quyên Tử cũng hẳn là quan tâm, Tiêu Tiêu cũng từng , nếu QuyênTử muốn gặp, nếu cậu có quấn lấy, ta cũng thèm dây dưa, con nhóc này ghê, so với chúng ta còn hiểm ác hơn nhiều. Như bâygiờ, mình thấy kể cả trong lòng Quyên Tử có cậu, cũng muốn thể , dù sao cậu vừa có vị hôn thê, lại còn thái hậu nhà cậu ra tay can thiệp, với tính tình của Quyên Tử, đuổicậu ra khỏi cửa là tốt lắm rồi.”

      Tả Hồng cười khổ:

      “Sao cậu biết ấy đuổi mình, ấy nóinhững lời khó nghe muốn chết, muốn mình biến , lần trước phải cậu nghe lần rồi à,đấy là còn giảm tránh rồi, phải đâymặt dày mày dạn, cũng sớm bị ấy đuổi ra khỏi nhà rồi.”

      Diệp trì bật cười:

      nhẫn tâm lúc đánh nhau của cậu đâu rồi, chicó con đàn bà mà cũng thuần phục nổi.”

      Tả Hồng đứng lên:

      “Cậu con mẹ nó đừng có chuyện biếtsuy nghĩ, cậu xem lại bộ dạng của mình, xem có trị nổi vợ , mỗi ngày lại chẳng như Tam Tôn Tử, bưng trà rót nước, Quyên Tử nhà mình,tối thiểu cũng chạy loạn lên giữa núi câucá suối, thiếu chút mất mạng. Được rồi, những chuyện vớ vẩn này nữa, chừa chútmặt mũi cho em, đề phòng luôn thừa.

      Tả Hồng vừa ra khỏi công ty Diệp Trì nhận được điện thoại của Mạc Vân Kha.

      Đối với vị hôn thê này, , là loại đàn bà cả đời này Tả Hồng giải thích nổi. Hainhà có giao tình lâu, kém tám tuổi, lúcanh lên trung học hút thuốc đánh nhau, thìngười ta cắp sách học tử tế, tất nhiên dáng dấp tệ.

      Đàn ông như bọn họ, phụ nữ mà kém chỉ thiếu nước đến được trước mặt. Lúc TảHồng biết mình có vị hôn thê, Mạc Vân Kha mới lên trung học, còn lăn lộn trong quân đội.

      biết chú cả chú hai chú ba nhà Mạc gia, nhưng có tí ấn tượng nào, sau khi ra khỏiquân ngũ vào Bộ công thương mới chính thức tiếp xúc.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , đừng , Tả Hồng là kinh ngạc trận, mặc chiếc váy trắng, tóc dài thẳng tắp tung bay sau lưng, đứngđó cười mỏm, nhưng đóa hoa lẳng lặng hénở.

      Chỉ tiếc, hai người bị điện giật, tìmnguyên nhân, Tả Hồng cảm thấy, đại khái phàm tu tục tử, nên xa rời kiều hoa hồngtrần, tốt hơn là đụng phải. Cho nên đãnhiều năm, hai người vẫn bình an vô , duy trì giả dối cơ bản.

      Có lúc, tả Hồng cũng nghĩ, rốt cuộc trong lòngMạc Vân Kha nghĩ gì, cũng từng mang tiếng xấu, trước kia chẳng thua kém gì Diệp Trì, cóthể danh chính ngôn thuận làm vị hôn thê củaanh, hỏi lấy lần, hơn nữa có bất kỳ phiền toán gì, cũng đợi biết, trực tiếp giải quyết hộ.

      Cho nên đối với vị hôn thê hiểu chuyện nhưthế, Tả hồng vẫn cảm thấy vô cùng tốt, cho đến khi gặp Quyên Tử, mới bắt tay vào giải quyết hôn của hai người.

      Trước kia vẫn luôn cảm thấy cưới Mạc VânKha cũng tốt, dù sao bên ngoài có phụ nữ thìcũng sao, rất tự tại. Khi có Quyên Tử, TảHồng mới hiểu phụ nữ thể thừa, chỉ vừađủ.

      Cho nên đàn ông gieo tình khắp nơi, chẳng qua là vì chưa tìm được người thích hợp, nếutìm được rồi, cam tâm tình nguyện, kịpchời đợi, chỉ coi trọng mình người ấy, như DiệpTrì, như .

      Tình của TH cũng khó khăn ghê lắm đấy chứ, chưa gì thấy chông gai, tình địch... đủ mùi chua cay luôn. Nhưng có như vầy kết quả càng thêm ngọt ngào

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6:

      Mạc Vân Kha cầm ấm trà lên rót đầy vào ly trà trước mặt Tả Hồng, mùi lan hương nồng đượm,khiến tâm trạng con người trở nên thanh thản.

      Mạc Vân Kha nở nụ cười nhàng, từ tốn, bao năm qua luôn như thế, như khách qua đường bay bổng giữa chốn hồng trần, có phong thái siêu thoát khó lên lời.

      Tả Hồng cuối cùng nghĩ là nếu ai đưa người phụ nữ như thế vào vòng ái dục thế tục lăn lộnmới là chuyện lạ động trời. Vì chuyện từ hôn, Tả Hồng cũng có phần áy náy với Mạc Vân Kha.

      Dù sao cũng là người bội ước, mà gia địnhbọn họ như vậy, chuyện từ hôn có ảnh hưởng như thế nào rất ràng, chịu áp lực khôngchỉ có mình mà cả Mạc Vân Kha nữa.

      Vì chuyện của bản thân mà đẩy vào tìnhcảnh lúng túng như thế, Tả Hồng khỏi cảm thấy hổ thẹn, nhưng trong lòng vẫn kiênđịnh, tuyệt đối dao động, muốnQuyên Tử, đời này chỉ cần ây, cho dù cả họphản đối cũng chấp nhận.

      Chỉ có điều Mạc Vân Kha lại là vật hi sinh thựcsự, cho nên đối mặt với , Tả Hồng cũng khó cảm thấy tự nhiên, thậm chí còn có phần căng thẳng.

      Có lúc, còn muốn này nổi đóa với , hoặc là dùng những thủ đoạn hèn hạ, chẳng màng đến chút tình cảm hay thể diệnnào cả. Nhưng như thế này, lại khiến anhkhông biết phải làm sao.

      Mạc Vân Kha nhìn hồi rồi nở nụ cười:

      “Xem ra thực thích ấy, , em thực ngờ, ngày nghiêmtúc nào đó.”

      Tả Hồng cảm thấy khí trở nên dễ dàng hơn, cũng bất giác mỉm cười:

      , cũng ngờ, phải thế nào nhỉ, ấy chắc là oan gia của , cảmthấy, chắc kiếp trước nợ ấy cái gì, kiếpnày phải trả cho ấy.”

      “Xì”

      Mạc Vân Kha nhịn được phì cười:

      “Chưa bai giờ biết, cũng là người theo chủ nghĩa duy tâm, chỉ là, bây giờ thànhngười đàn ông chân chính rồi, người đàn ông có trách nhiệm.”

      Tả Hồng nhíu mày:

      “Hôm nay mới biết, ra trong mắt em, luôn là người đàn ông có trách nhiệm.”

      Mạc Vân Kha nhàng nhấp ngụm trà:

      “Đàn ông chỉ khi tìm được người phụ nữ mìnhthật mới có thể thực trưởng tahnfh, những điều này đều là vớ vẩn, em tìm đến đây là muốn cho biết, cha em tuyênbố, hôn của hai chúng ta, chừng nào ông còn sống thể hủy bỏ, cả hai ba của em, cũng bị ông cụ rèn cho làm theo từng thứ , cụ thể ói cái gì em cũng biết, cóđiều cũng thấy, ông cụ nhà em mà muốn cáigì, tám ngựa cũng kéo lại được, cho dù dùng phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, có thểbất chấp tất cả, nhưng đó chuẩn bị chưa, có lẽ phía trước chính là sóng thần, đủ để hủy diệt tất cả, hủy diệt hoàn toàn ấy, có gánh nổi ?”

      Tả Hồng cười khổ, gọn gàng dứt khoát mởmiệng, thanh chua chát:

      gánh nổi, chính xác là, cho tới bây giờ, ấy chưa từng có ý định cùng gánh vác, lòng mà , đừng nhìn phía nồng nhiệtthế nào, con nhóc kia cho đên giờ cũng chưa từng thèm lấy , mực chỉ muốn vuiđùa chút, thích ở bên nhau, mất hứng thìđường ai nấy , gánh sóng gió gì, nếu có sóng gió, ấy là người chạy đầu tiên.”

      Mạc Vân Kha nhìn bằng con mắt tinnổi, người đàn ông này kể từ khi biết đều là người luôn có ý chí, ai bì nổi, ra cũngcó lúc thế này. Từ góc độ phụ nữ mà , Mạc Vân Kha cảm thấy, có lẽ đây là báo ứng. Đứng ở vị trí bạn bè, Mạc Vân Kha lại cảm thấy có phần thương hại, khỏi cảm thấy hứng thúvới người phụ nữ có thể chỉnh thành nhưvậy.

      Lúc đầu thấy gấp gáp từ hôn như thế, cứtưởng bên kia quyết lấy bằng được hoặc xảy ra án mạng gì, sốt ruột, hôm nay mới biết, ngườinhư vậy lại là , khiến người ta dở khócdở cười, Mạc Vân Kha suy nghĩ chút:

      “Nếu thế, tạm thời kéo dài chút, qua hai năm, hai bên trong nhà giãn ra mới bànlại những thứ này lo làm mất lòng ai.”

      Tả Hồng đặt ly trà xuống:

      , được, muốn cưới ấy, ngay lập tức, muốn đợi thêm giâyphút nào nữa.”

      Dáng vẻ cấp bách rất buồn cười, cứ như thể nếukhông lập tức cưới, thích người phụ nữ khác mất. Mạc Vân Kha lần đầu cảm thấy, ra Tả Hồng cũng có mặt đáng như thế, rất sinh động, mặc dù có phần ngốc nghếch, nhưng rấtrung động lòng người.

      Sắc mặt Mạc Vân Kha có chút ảm đạm, lại có phần hoảng hốt.

      Tả Hồng chưa bao giờ hiểu người phụ nữ này,cũng còn hứng thú hiểu nữa, giữa hai người chưa đến chuyện thân mật, mà thậmchí cả bằng bạn bè.

      Tả Hồng trước đây cũng từng nghĩ, nàysở dĩ có thể lạnh nhạt đối mặt với mình như thế, chắc là trước đây cũng có chuyện gì đó khôngchừng, ông cụ Mạc gia thủ đoạn mánh khóe, sovới ông cụ nhà lợi hại hơn, với con cái chỉnói hai.

      Cậu cả cậu hai cậu ba nhà họ Mạc, trước đây đều nằm trong vòng kiểm soát, việc gì cũng phải theo ý ông cụ, lấy vợ sinh con, dám cãi lời, Mạc Vân Kha là con út, cũng khôngmay mắn thoát khỏi. Ông Mạc đối với con cưng của mình còn như vậy, huống hồ là ngườingoài.

      Tả Hồng chợt tỉnh táo lại:

      “Em là bố em, có thể đối phó trực tiếp với Quyên Tử?”

      “Quyên Tử?”

      Ánh mắt Mạc Vân Kha vụt sáng, nhanh chóng hiểu ra, gật đầu khẳng định:

      “Cho nên em tìm đến đây để rằng, em chúc phúc cho hai người, nhưng em ngăncản được bố em, cho nên biết đấy, em cũng thể giúp gì hơn được.”

      Mạc Vân Kha nhìn bóng dáng vội vã ngoài cửasổ, thất thần, chưa biết kết quả ra sao, ít nhấtngười đàn ông này nỗ lực, làm tất cả những gì có thể, loại dũng khí này, chưa từng có.

      Trong lòng Tả Hồng vô cùng sốt ruột, nếu ông Mạc muốn đả kích Quyên Tử, đầu tiên là công việc của , mà ai hiểu Quyên Tửhơn Tả Hồng, rất coi trọng nghiệp củamình, rất coi trọng.

      Trong cuộc sống của , có thể thiếu đàn ông, cần tình , nhưng phải có nghiệp, đổ bao mồ hôi công sức mới có được thànhtích như hôm nay, có lẽ chỉ cần cú điệnthoại của ông Mạc, toàn bộ về , đến lúc ấy Quyên Tử thế nào, dám tưởng tượng, bảo rời xa Quyên Tử, Tả Hồng cảmthấy chết còn dễ dàng hơn.

      Quyên Tử làm về, vừa vào cửa nghe thấy trong phòng bếp đủ loại thanh, đá văng đôi giày cao gót, cởi tất chân, chân vào phòng bếp.

      Tả Hồng mặc tạp dề, nấu cơm, Quyên Tử bĩu môi:

      là rảnh rỗi, hôm nay làm à,thế nghỉ việc .”

      Tả Hồng buông lọ xì dầu trong tay xuống, quayngười lại, hôm nay Quyên Tử mặc bộ trang phục công sở màu xanh ngọc, bên trong chiếcáo vest thẳng thớm là áo sơ mi trắng và quần bó,tóc buộc gọn gàng, trông vừa đoan trang lại quyến rũ, vốn luôn mê người, cái này Tả Hồng sớm biết, nhưng hôm nay còn xinh đẹp hơn.

      Vươn tay kéo vào trong lòng, cúi đầu, răngmôi hòa quyện, có mùi café thơm thoang thoảng… Tả Hồng buông tay, khẽ cau mày:

      “Lại uống café rồi”

      Con nhóc này bụng dạ ra gì, nhất là uongs café vào, nửa đêm lại kêu đau bụng, ở nhà, Tả Hồng luôn nghiêm ngặt cho uống café, chỉ được chọn sữa tươi hoặc nướctrái cây, hơn nữa, con nhóc này còn thích uốngrượu với cái bụng rỗng.

      Lần đầu gặp là trong bữa tiệc, và mấy đấng mày râu cụng ly, uống rượu cứ như muốn uống cạn cả hệ thống cung cấp nước, lúc ấy Tả Hồng nghĩ bụng này cũng hào phóng. Nhưng đường vệ sinh lại pháthiện móc họng, nôn xong về lại tiếp tục uống, cũng có cảm giác hơi quá rồi, chuyện lớn gì mà phải liều mạng như thế.

      Sau đó tốt rồi, Tả Hồng mỗi lần nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong lòng cũng có phần chua chát, và cũng chính thức hiểu được, công việc quan trọng đối với thế nào.

      Quyên Tử đẩy ra:

      “Chỉ uống hai chén thôi”

      xong chui ra khỏi ngực , vào phòng ngủ lấy quần áo vào phòng tắm, Tả Hồng khẽ thở dài.

      Quyên Tử tắm xong, khoác áo choàng tắm ra, trong phòng khách tối om, đèn đóm đều tắt hết, bên bàn ăn cạnh cửa sổ đốt cây nến to. Tả Hồng cũng thay bộ quần áo khác, đứngnghiêm bên, cười nhìn .

      Tả Hồng cái tên này, rất hiểu cuộc sống tình thú, điều này Quyên Tử rất thích, chung là phụ nữ ai cũng có chút muốn người đàn ông lãng mạn, cho dù Quyên Tử là người thực tếnhưng vẫn vậy.

      Nhớ trước đây từng xem qua cuốn sách,đàn ông thỉnh thoảng thay đổi cách thể tìnhcảm, khiến cho cảm xúc thêm căng tràn, cóvẻ rất có lý.

      Quyên Tử kéo khăn đầu thả buông mái tóc tới, ngồi xuống.

      Sald, thịt bò bittet, rượu đỏ, bữa ăn tây điểnhình, nhìn qua có vẻ rất ngon lành. Tả Hồng mởnút chai rượu đỏ, rót đầy vào hai cái ly trướcmặt hai người.

      Quyên Tử quơ quơ trước ánh nên, nhàng hít hà.

      “Rượu ngon, ủ đúng hạn, sao em cảm thấy hơigiống tiệc Hồng Môn Yến thế”

      Quyên Tử hài hước mở miệng

      Tả Hồng nhíu mày mỉm cười:

      “Kể cả là Hồng Môn Yến, em ngồi vào đây,cũng chỉ có thể mặc cho làm thịt.”

      “Dù là Hồng Môn Yến, em cũng nhận.”

      xong nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,bóng cây đu đưa, nhà ở tầng ba, phòng kháchnày được đập thông với phòng ngủ cũ, trông khá đẹp mắt, cộng với khung cửa sổ rộng, nhìn có vẻ rất cao cấp.

      nhạc nhàng dìu dặt vang lên, Quyên Tử khẽ nhếch khóe miệng, bị làm khó lâu như thế, người đàn ông này vẫn còn rất hăng hái.

      Thân thể kề nhau, Quyên Tử giẫm lênchân Tả Hồng, hai người chậm rãi chuyển động theo tiếng nhạc, Quyên Tử ngẩng đầu, nhìn vàomắt Tả Hồng, ánh nên bàn rọi vào đáy mắt , lấp lánh, giống như hai ngọn lửa lập lòe, trong con ngươi đen láy, Quyên Tử thấy bóngmình rất ràng.

      “Quyên Nhi, lấy nhé.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      Tơi tả ra về là việc trong dự liệu, nhưng bị con nhóc kia nhẫn tâm từ chối, Tả Hồng cũng khómà cảm thấy buồn bực. Cưới , là mục tiêu mà Tả Hồng nhất định phải thực đượctrong đời.

      Thậm chí Tả Hồng còn nghĩ, nếu cả đời côkhông lấy , hai người cứ qua lại như vậy,chẳng qua cũng chỉ là thiếu tờ giấy kết hôn thôi, ý tưởng này bị xuất của Triệu Hành đánh tan.

      Tả Hồng đột nhiên phát , có mấy cái thứ giấy tờ tầm thường đó, và Quyên Tử mãi mãi thể chân chính xác định, vĩnhviễn sống những ngày nơm nớp lo lắng, khác gì bị báo ứng.

      Sau đó Tả Hồng lại nghĩ, Quyên Tử có phải là người đại diện cho phái nữ đến đòi phạt , đểanh cứ thấp thỏm lo được lo mất, mà cứung dung tự tại sống vướng víu.

      Người nào trước, người ấy thua, thua lần là thua cả đời, Tả Hồng chịu rồi.

      ra lúc này vẫn kiên nhẫn cầu hôn còn có nguyên nhân, muốn để cho Quyên Tử biết, chỉ cần có tờ giấy chứng nhận,Mạc Gia và Tả gia có muốn ngăn cản cũng đãmuộn, đây vẫn xem như cách giải quyết tậngốc hiệu quả.

      Hơn nữa, chỉ cần lấy , Mạc gia khôngcòn lý do nào đối phó , mọi chuyện đều đượcgiải quyết ổn thỏa. Nhưng lấy, chính xác mà , hoàn toàn có ý định lấy .

      Tả Hồng thất bại, tức giận bừng bừng, oán khí tích tụ trong lồng ngực, hai người chia tay trongnặng nề. kia còn toẹt với , nếumuốn kết hôn, đừng có phí thời gian với .

      Tả Hồng cảm giác và Quyên Tử bị hoán đổi,chỉ có phụ nữ mới liều mạng bám lấy đồi cưới, sao lại rơi vào tình cảnh này, thất bại.

      ở đây buồn bực, còn Quyên Tử lại thấy kỳ cục, thầm nghĩ cái tên Tả Hồng này càng ngày càng khiến người ta khó đoán, gần đâykhông biết trúng gió gì, cứ đòi kết hôn, ngườibình thường vài lần xem như tán tỉnh, đâythì còn làm nghi thức cầu hôn đàng hoàng, thậtđúng là khiến Quyên Tử chịu nổi.

      Thành , trong khoảnh khắc đó, côcũng có chút dao động, phụ nữ mà, đều là loài cảm tính. Nhưng Quyên Tử cũng ngu, cân nhắc nhiều lần, lấy Tả Hồng bây giờ chẳng có gì tốt lành, chắc là kinh tế và địa vị lên, có thể tiến đến mức độ người phàm ngưỡngmộ, nhưng leo lên độ cao này cũng có rất nhiều phiền phức.

      Hơn nữa, những cái đó lại chưa từng để ý, xa xỉ, hưởng thụ, phụ nữ nào cũng muốn, dĩ nhiêncô ngoại lệ. Nhưng cảm thấy, kiếm tiền bằng đôi tay của mình, thực tế có vẻ đẹp mắt hơn.

      thế này cũng tốt lắm rồi, có nhà, có xe, côngviệc ổn định, thích nấu cơm ra ngoàiăn, tháng có thể kiếm ra tiền mua hai bộ quần áo mình thích, chẳng muốn dựa vào ai.

      ra cách thẳng thừng, ai cũng khôngdựa nổi, cuộc sống ngu lần thôi, cầnphải có hai lần. Quyên Tử có lúc cũng căm ghétbản thân nhìn mọi thứ quá ràng, đối với đàn ông, tin. Lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, đảo mắt cái, trong lúc ngươi vẫn còn ôm cái thề non hẹn biển, chuẩn bị cho cả cuộc đời,đột nhiên bị đánh phủ đầu, mọi thứ tan thànhbọt nước,
      chút dấu vết gắn bó cũng chẳng còn.

      Tốt nhất phụ nữ nên ôm quá nhiều mộngảo, tránh bị tổn thương, tự trở nên mạnh mẽ, chính là tình tuyệt vời nhất, chỉ tin mình.

      Tiêu tử mặc dù thực tế, nhưng thực chất vẫn rấtngây thơ, còn lâu mới giống được Tiêu tử, lòng cứng rắn như sắt đá, trừ người thân, bạnhữu, có kẽ hở nào cho tình .

      Hơn nữa, Tả Hồng là con nhà giàu như vậy, lấy đâu ra tình , dù sao cũng phải Tiêu tử, mà Tả Hồng cũng phải là Diệp Trì.

      “Chị Quyên Tử, tổ trưởng gọi chị qua”

      Tiếng gọi của thực tập sinh mới Ngô Tiểu Nhã kéo lại tinh thần của , Quyên Tử gật đầu cườicười. Lưu Giai Lệ mở miệng khiêu khích:

      “Ồ, Trần đại ký giả của chúng ta bận rộnquá. vụ vừa qua lại vụ khác tới, người khác rảnh rỗi có việc gì làm, mình bận bịu.”

      Quyên Tử liếc chị ta cái, thò người sang,nhìn Lưu Giai Lệ chằm chằm khiến ta phát cáu:

      nhìn cái gì?”

      Quyên Tử chau mày, thầm:

      “Tôi xem, chị ghen tị hay là sinh hoạt tình dục đều nên nội tiết mất cân đối gâyra chứng luống cuống, hoặc giai đoạn tiền mãn kinh, chị tốt nhất nên đến viện khám xem, uống vài thang thuốc bắc, nếu chóng giàđấy.”

      Phì! Hihi. Xung quanh truyền đến tiếng cười khúc khích, Lưu Giai Lệ tức giận mặt xanh như tàu lá, lần nào cũng hắng nổi QuyênTử, này lời độc địa, hoàn toàn bận tâm đến cái gì là thể diện, mỗi lần đều kinhngạc, nhưng vẫn nhịn được tự chuốc lấy, là dở khóc dở cười.

      Tòa soạn chỗ Quyên Tử làm rất rộng, bản chất là công tư hợp doanh, sau đó chia làm nhiều tổ, Quyên Tử ở tổ thương mại. Tổ trưởng Chu Phương Hoa, 38 tuổi, chưa lập gia đình là thầntượng của Quyên Tử, thường quen gọi là ChịChu.

      Ngày đầy tiên vào tòa soạn, chính Chị Chu dìu dắt, dạy dỗ , những thời điểm mấu chốt luôn chỉ dẫn cho , cho nên đối với Quyên Tử chị Chu ngoài là thần tượng, còn giống như ân sư,cho nên những lời Chị Chu , Quyên Tử luôn lắng nghe.

      Chị Chu là điển hình của nữ cường nhân, tácphong cứng rắn, nhưng thái độ luôn tỉ mỉ cẩnthận, khiến cho tổ của vượt lên đứng đầu, Quyên Tử cũng xem như thuộc hạ đắc lực nhấtcủa chị Chu.

      Quyên Tử gõ cửa vào, Chị Chu ngẩng đầu chỉ sang ghế salon:

      “Ngồi

      Mỗi lần nhìn thấy Quyên Tử, Chị Chu cũng chột dạ như nhìn lại mình ngày xưa, tinh thần phấn chấn hăng hái, tràn đầy nhiệt huyết, mựcxông lên, hề ngoảnh đầu lại. Qua rồi mớihiểu được, mình bỏ lỡ rất nhiều.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Quyên Tử, chị Chu lập tức thích , đó là loại ưu ái dành cho đàn em, vô cùng ràng, nhưng chị lại hi vọngcô theo con đường của mình, phụ nữchỉ có nghiệp hoàn chỉnh, hơn nữaQuyên Tử lại là vừa xinh đẹp vừa tàihoa.

      Thư ký mang vào hai cốc trà, Chị Chu đưa sấp tài liệu ra trước mặt Quyên Tử:

      “Phóng về tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Worle, em làm tốt lắm, Tổng Biên tập rất đặc sắc, độc giả cũng phản ánh tíchcực, cho nên sau này, chuẩn bị làm loạt phỏng vấn, Tổng biên tập muốn giao cho em toàn quyền phụ trách.”

      Đôi mày thanh tú của Quyên Tử nhíu lại, , thực muốn dính dáng gì đến Triệu Hành, nhưng cơ hội này, cũng khó mà cóđược. Chị Chu quan sát vài lần:

      “Tập đoàn Worle tiến vào thị trường trang trínội thất trong nước, chuỗi siêu thị đồ trangtrí nội thất sắp khai trương, có quan hệ hợp tácchặt chẽ với công ty bất động sản chủ chốt củachúng ta, hai người này đều là tiêu điểm nóngnhất, làm xong, cỗ của chị chắc thuộc về em.

      Quyên Tử vội vàng đứng lên:

      “Chị Chu…”

      Chị Chu sắc mặt ôn hòa:

      phải vội, ngồi xuống

      Quyên Tử thấp thỏm ngồi xuống

      Chị Chu mới bùi ngùi :

      , làm ở đây bao nhiêu năm, cũng thấy chán, em biết đấy, người thân của chị di dân hết rồi, ở đây còn có mình, mỗi ngày côđộc, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên, chị cũng muốn sang năm , cha mẹ chị cũng lớntuổi rồi, dồn hết cho các em chăm sóc, cũng yên lòng.”

      Trong lòng Quyên Tử dâng lên nỗi chua xót, cúi đầu lắp bắp , Chị Chu vỗ vỗ vai :

      “Cho nên mới , chị khuyên em, đừng có đem hết tinh lực cho công việc, thỉnh thoảng cũngphải ngẩng đầu lên, có người đàn ông nào tốt đừng bỏ qua, nếu đến tuổi như của chị, em thấy, bếp núc lạnh lẽo, chăn chiếu cũng lạnh, chung rất chán. Đây là tài liệu, tốt nhấtem nên làm cho tốt, Chủ tịch tập đoàn Worle em coi như quen thuộc rồi, còn chủ tịch Diệpcủa Bất động sản Kinh Đông, lúc đầu chị sưutầm để trực tiếp làm, Chủ tịch Diệp này khôngbiết thế nào.”

      Nét mặt Chị Chu có vẻ như bị làm khó.

      Quyên Tử phì cười:

      “Em quên với chị, em biết chủ tịch Diệp, tính tình ta cũng biết chút, Chị Chu cứ yên tâm.”

      Chị Chu thở phào nhõm:

      “Thế tốt rồi, chị còn sợ ta xơi tái em đầutiên, Chủ tịch Diệp này, cá tính kỳ cục, khôngquan hệ với ai cả.”

      Quyên Tử ôm tập tài liệu ra ngoài, mở ra nhìnDiệp Trì ngay trang đầu, mình đầy khí phách, sau đó là tài liệu cặn kẽ, khỏi bĩu môi, gớm cái gì mà phách lối, ra trước mặt Tiêu tử, chẳng qua cũng là thứ hèn nhát.

      Điện thoại rung hai hồi, Quyên Tử lấy ra nhìn,bật cười, con nhóc này nhắc cái là lên.

      Lúc Quyên Tử và Thời Tiêu ngồi trong tiệm ăn tự phục vụ, nhìn Thời Tiêu ngồi phía đối diện cứ như hận thể ôm luôn cái nồi tức cười:

      “Mình nghi ngờ, có phải Diệp Trì nhà cậu ngày nào cũng bỏ đói cậu , nhìn bộ dạng này, cứ như ba ngày chưa được ăn cơm.”

      Thời tiêu ậm ừ hai tiếng, nuốt miếng nấm trongmồm, uống ngụm nước trái cây lạnh:

      “Ừ, tên khốn kia cấm mình ăn cay, cho ăn cái gì cả, mình sống sao nổi, ăn cái gì cũng chẳng thấy mùi vị.”

      Quyên Tử xì tiếng:

      “Được rồi, đừng có tỏ vẻ hạnh phúc trước mặtngười đơn ở đây, biết là Diệp Trì bị cậu huấnluyện tốt, để cho cậu ăn cay, cũng vì muốn tốt cho cậu. Đúng rồi, về đừng có mà ăn với mình nhé, Diệp Trì nhà cậu mà tìm mình, mình yên đâu.”

      Thời Tiêu cười ha hả:

      sao, thỉnh thoảng xõa tí cũng vấnđề gì.”

      Quyên Tử lườm mấy cái, này khiếnngười ta có cách nào ghen tị, cứnhư con sâu gạo thế này, thế nào lại gặp phảicon rùa vàng như Diệp Trì thế nhỉ. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là, còn huấn luyện mộttên công tử đào hoa như thế thành người chồng tuyệt vời, số tốt như thế khiến người ta giận sôi:

      “Khang Khang đâu rồi, còn nữa, hôm nay cậukhông làm, giờ có phải giờ nghỉ đâu.”

      Thời tiêu phất tay:

      “Khang Khang đến lượt mình, nhưng ông nội nóđi điều dưỡng, hai ông bà đưa nó cùng luôn. Còn sao hôm nay được nghỉ, thích nghỉ chứsao, dù sao bây giờ mình cũng là cấp dưới củaDiệp Sính, có bị bêu tên cũng chẳng sao.”

      Quyên Tử dí tay vào trán , tức giận:

      “Cậu đúng là người lãng phí lương thực.”

      Thời Tiêu đẩy tay ra, nháy mắt mấy cái:

      “Thế nào, mình nghe thầy Triệu quaylại.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:

      Quyên Tử để đũa xuống, ngồi xịch ra sau nheomắt cười nhìn chằm chằm Thời Tiêu:

      bao giờ quan tâm đến những tin tức lá cải, sao lại biết những thứ này”

      Thời Tiêu cười ha ha:

      “Cái này, ra tối qua Diệp Trì , chỉ có điều, cậu yên tâm, mình thề chuyện của cậu và thầy Triệu, mình tuyệt đối với ấy.”

      Quyên Tử càng nheo mắt:

      “Phản đồ, ra cậu có cho ta biết haykhông cũng chẳng sao, chuyện quá khứ qua từ lâu, thằng, mình và Triệu Hành cũngchẳng tính là chuyện gì, chỉ là kỷ niệm củathời tuổi trẻ ngông cuồng thôi.”

      Thời Tiêu ý nhị, cách nghiêm túc:

      “Quyên Tử, cậu chắc chắn là năm đó xảyra hiểu lầm gì chứ, mình cảm thấy thầy Triệukhông phải là người như vậy.”

      Quyên Tử xì mũi coi thường:

      “Tiêu tử, cậu bị Diệp Trì nhà cậu tẩy não rồi, có biết , đàn ông bản chất chẳng khác cầmthú là mấy, đều là động vật suy nghĩ bằng nửangười dưới, cậu đừng có trông chờ bọn họ có suy nghĩ cao siêu gì. Cho nên, mặc dù Diệp Trìnhà cậu bây giờ rất ngoan, cậu cũng phải đềphòng, đừng có ngu quá, rồi người ta mang cậubán lấy tiền.”

      Thời Tiêu méo mặt, với tài nghệ của , từ nhỏđã phải là đối thủ của Quyên Tử, vốnmuốn thám thính tin tức, lại bị con nhóc này châm chọc trận.

      Quyên Tử đưa tay véo khuôn mặt nhắn trề môi kia:

      “Cậu lại mập rồi, cẩn thận giữ vóc người, biết thành mấy bà , bị chồng ghét bỏ, chuyệncủa mình cậu phải quan tâm, mình tự biếtsuy tính.”

      Thời Tiêu la lối hồi chuyện mình mập ra thếnào, rồi mới nhớ đến chuyện chính:

      “Đúng rồi, Diệp Trì , Mạc gia gây chuyện uy hiếp cậu, nếu có chuyện gì, cậu phải cho mình biết, ít nhất Diệp gia cũng có thể chuyện.”

      “Mạc gia? Liên quan gì đến mình, chuyện Tả Hồng thành liên quan gì đến mình, nếu có liên lụy, mình cũng chẳng sợ.”

      Tiễn Thời Tiêu, sắc mặt Quyên Tử lập tức xấu hẳn, cũng ngốc, mình chỉ là dân chúng bình thường, hoàn toàn thể cùng cấp bậc với những gia đình có bối cảnh gia tộcthâm hậu như vậy.

      Đối đầu với họ, mình chỉ có thiệt hại, chínhxác là cả đời thoát thân được. Tả Hồng là tên đại phiền toái, Quyên Tử sớm ý thứcđược điều này, cho nên chuyện chia tay, trăm cũng vài chục lần rồi, lần nào cũngbị tên Tả Hồng mặt dày này ngăn cản.

      , trong lòng Quyên Tử cũng có phần tiếc nuối, Tả Hồng là người rất tốt để bầu bạn,nhưng khi dính líu đến phiền toái, có tránh cũng kịp, phải giải quyết dứt khoát,bây giờ việc phải làm giữa hai người là chémmột dao đứt luôn, mỗi người ngả.

      Nghĩ đến đây, móc điện thoại trực tiếp ra ngoài.

      Bên kia Tả Hồng cũng rối tinh rối mù, cậu cả Mạc, ngày đầu nhận chức, cho gọi đến đánh phủ đầu, ta đến nhận chức cục trưởng trong bộ công thương, Tả Hồng là cụcphó, trong cuộc họp bị ta nắm được điểm yếu, ngừng bới móc quở trách.

      Nếu là trước đây, với tính khí của Tả Hồng đãsớm phản ứng lại, hôm nay phải nhịn, biết, đâu là đây là ta kiếm cớ hả giận, ai bảo anhđuối lý trước.

      Tan họp, vào phòng của cả Mạc, Tả Hồngcàng hiểu , chuyện hôm nay còn chưa xong,lão Mạc này nổi danh là tàn ác.

      Mạc Vân Đình nhìn thẳng vào mắt , là hận thể đấm cho mấy phát, con bé Vân Kha tốt đẹp như thế, là bảo bối của Mạc gia bọn họ.

      Mà hôn là do ông nội quyết định trước khi chết, ai dám , quan hệ Mạc Tả cũngkhăng khít, từ thời ông nội Mạc, cụ thể từ năm nảo năm nào bọn họ cũng biết, chỉ biết làhai nhà có ước hẹn.

      Từ đời cha ông, nhà họ Tả có mình cha Tả Hồng, còn Mạc gia có hai, nhưng cũng đều làcon trai, cho nên ước định này mới kéo dài đếnđời cháu.

      Phải là Mạc gia trừ Vân Kha, lúc đầu nhà chú thím hai cũng sinh con , nhưng đến năm hai tuổi bị bắt cóc tống tiền. Tên bắtcóc giấu bé trong hang động ở ngoại ô,bọn lưu manh bị bắt, bọn họ đến hang động thấy bé đâu, đến nay cũng có chút tin tức nào, bọn họ cũng nghĩ lành ít dữ nhiều, xa bên ngoại hang động đó là mộtkhe núi, nước chảy xiết, con bé còn như vậy đâu biết gì, leo ra khó mà sống sót, nhưng họ cũng từ bỏ, tìm kiếm hơn hai mươi năm qua.

      đáng buồn là chuyện chỉ có thế, lúc chú thím hai lái xe tìm con , trong lúchoảng loạn đâm vào xe tải, chú hai , người đàn ông xuất sắc, cường tráng, lại ra điquá sớm khiến người ta tiếc hận, thím hai dịudàng xinh đẹp cũng qua khỏi, nhà ba người đều ra , đó là tai nạn lớn nhất của Mạcgia.

      Ông nội cũng vì thế mà lâm bệnh quakhỏi, trước khi chết cũng quên dặn dò hôn ước này, cho nên hôn ước này khó mà phábỏ, Lão Mạc ta trong lòng cũng thoảimái, Mạc gia nhà ông ghét bỏ Tả Hồngngươi, ngươi lại còn hỗn láo, nhất định đòi từhôn.

      Nếu là mấy đứa con trai nhà họ Mạc, bảo từ hôn còn nghe được, đằng này Tả Hồng ăn chơi nổi tiếng Tứ Cửu Thành, em như hoa như ngọc của họ gả cho , mấy người làm nhưhọ còn tiếc rẻ.

      em nhà họ Mạc cũng khuyên bảo cha rấtnhiều, nhưng ông cụ vô cùng cố chấp tuyên bố,trừ khi ông chết, hôn này thể hủy bỏ.

      Nhưng Mạc gia là xui xẻo, cái tên Tả Hồngnày cam lòng, mực đòi từ hôn, vìmột con hồ ly tinh nào, sống chết từ hônkhông được. Ba em nhà họ Mạc hận thể đập chết Tả Hồng, chỉ gây phiền toái e là còn quá dễ dãi cho .

      Mạc Vân Đình cũng buồn che dấu, mởmiệng gọn gàng, dứt khoát:

      “Hôn hủy bỏ, con đàn bà kia xử lý nhanh chóng sạch cho ta, nếu lão nàytự ra tay, đến lúc đó cậu có quả ngon mà ăn đâu.”

      Tả Hồng tối qua ăn đầy bụng tức ở chỗ Quyên Tử, sáng sớm nay lại bị cả Mạcchẳng đầu chẳng đuôi gây phiền toái, lửa giận bừng bừng, kiềm chế được cũng chẳng buồn để ý, cứng đầu bổ lại:

      “Hôn phải hủy, hơn nữa lập tức, đời tôi chỉcưới người phụ nữ, phải ấy tôi sống độc thân, cũng cưới em của , thế nào thế”.

      Mạc Vân Đình cười khẩy:

      “Tiểu tử ngươi muốn đùa bỡn với ta, vô dụngthôi, biết , nhân tình bé của cậu là loại người gì, tôi cũng cần lắm lời, cậu tìm phụ nữ, cũng phải tìm người sạch chút…”

      Lời của Mạc Vân Đình còn chưa dứt, quả đấm to bằng cái bát tương vào đầu, Tả Hồng xông lên như chó điên, vừa đấm vừa đá như mộtthằng lưu manh đường phố:

      “Con mẹ nó giữ cái miệng mày cho sạch, thêm từ nào nữa, ông đây giết chết.”

      Mạc Vân Đình hề phòng bị, bị đấm của tương lên mặt, lửa giận bốc lên, trong bụng ngẫm thằng ranh này muốn bị đánh, lậptức vung đấm.

      “Bịch bịch…”

      Mặc kệ tiếng động bên trong, những người bênngoài coi như nghe thấy, ai mà chẳngbiết, hai người họ quan hệ thế nào, là vợ và em rể, đều là người nhà, mặc kệ có chuyệngì xảy ra cũng liên quan đến bọn họ, dínhvào, khẳng định có gì tốt lành.

      Đám người trong cơ quan cũng biết từ lâu, chẳng ai có biên pháp gì. Vì vậy hai người bên trong đánh đấm ầm ĩ, bên ngoài tuyệt đối khôngcó chút động tĩnh.

      Sau lúc, cục phó Tả ra ngoài, cả đám người ai dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt bịđánh thành mặt heo ra sao. Đừng nhìn Tả Hồng thảm thế nào, bên trong Mạc cũng chẳng tốt hơn là mấy.

      Xuất thân từ lính là thế nào, tên tiểu tử nàymuốn đùa với sinh mạng của ngươi, ngươi xác định luôn. Vừa đạp vào đuôi của nó, tiểu tử nàyđã chồm lên.

      Cậu cả Mạc kéo cà vạt, sờ sờ cổ áo bị xé nát,chửi thề.

      Tả Hồng vừa ra nhận được điện thoại của Quyên Tử, con nhóc này, chổng mông cáiliền thấy lên nha đường, con nhóc chết tiệt khẩu khí lạnh lùng, mấy câu khiến Tả Hồng bốc hỏa, nhưng ngoài miệng vẫn phải ngoan ngoãn chấp nhận. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cầncon nhóc mở miệng đề cập đến chuyện chia tay, lập tức chẳng thèm quản gì, ra sức trừng trịcho trận, cho biết thế nào là nồi làm bằngsắt.

      Hai người hẹn gặp ở Cẩm Giang, nhưng vừachạm mặt thấy Hồ Quân cùng đến đây ăn, nhìn gương mặt thê thảm của Tả Hồng, Hồ Quân nổi giận bừng bừng:

      “Đứa nào, con mẹ nó chán sống rồi à, lại dám xúc phạm đến thái tuế nhà

      Tả Hồng ngăn :

      “Được rồi, sao, cẩn thận vấp ngã”

      xong liếc mắt về phía Quyên Tử, hàm ý: Thấy , đến em còn thấy đau lòng. Connhóc này vừa thấy mặt phì cười vui vẻ, hỏi , giải phẫu ở chỗ nào, giống , Tả Hồng định diễn bài khổ nhục kế, còn chưa kịp thực kế hoạch chết yểu, này, có lúc khiến cho đàn ông hận thể nghiền nát .

      Hồ Quân ngạc nhiên hồi lâu, liếc nhìn chút mới hiểu, đây là đánh nhau vì tức giận, chỉ là nghĩ, có thể chỉnh Tả Hồng ra như vậy, cũng phải người bình thường, với bản lĩnh củaTả Hồng, dễ dàng đánh được ba người.

      Hồ Quân nhạy cảm phát giác, hôm nay hai người này rất lạ, phải là Hồ Quân chẳng cảm thấy Quyên Tử có gì được, sao lại mê hoặc Tả Hồng thành ra như vậy.

      Lúc đầu còn nhớ , Tả Hồng thề mỗi ngày:

      nàng này đủ vị, phải nếm thử chút.”

      hiểu con nhóc Quyên Tử này là heroinhay bạch phiến, vừa nếm nghiện, rờinổi. Từ lúc theo con nhóc này, Tả Hồng khi nào có thương tích, mấy em nhìn cũng thấy ấm ức, cay cú này, mẹ nó đời chỉ có đụng phải lại chính là Tả Hồng.

      em lăn lộn với nhau bao năm, cũng khôngbiết lại là kẻ háo sắc như thế. Vừa mới gặp,Hồ Quân còn nghĩ bụng, chắc Tả Hồng để chocon nhóc kia đánh.

      Nhưng nhìn kỹ cũng nhận thấy, đây phảilà dùng thủ đoạn là sai bảo được, nhìn thếkia nhất định rất cứng đầu. Theo Hồ Quân, haioan gia này tan sớm lúc nào hay lúc ấy, tránh xảy ra án mạng, nhưng Tả Hồng xem ra khôngchịu.

      Khó có dịp gặp, gọi luôn vợ chồng Diệp Trì và Phong Cẩm Thành, ra là Hồ Quân nhìn haingười này rất có vấn đề, sợ lát nữa bung bét, mình xử lý được.

      đám người cùng nhau ăn ăn uống uống, Quyên Tử vốn định chuyện chia tay nhưngđành thôi, như thế này chuyện đó xem ra thích hợp.

      Liếc mắt nhìn Tả Hồng, hôm nay vừa ngồi xuống là bắt đầu uống rượu, cứ thế, chẳng mấy chốc mà hai chai nửa lít tong, lại say khướt ra.

      Quyên Tử nghĩ hay mình mượn cớ rút lui trước,suy nghĩ này vừa lóe lên, nghe thấy tiếng choang, chai rượu bị Tả Hồng ném ra ngoài, phi thẳng vào màn hình TV, vỡ nát, quay ngườisang túm lấy Quyên Tử, quát tháo:

      “Con mẹ nó, nếu dám với tôi hai chữ chia tay, để xem tôi làm gì.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Tả Hồng nắm chặt tay Quyên Tử, nhìn chằm chằm, hề chớp mắt. Hồ Quân vừa địnhđứng lên khuyên bị Phong Cẩm Thành níu lại.

      Ánh đèn sáng chói đầu chiếu vào đôi mắt đen láy của Tả Hồng, nhấp nhoáng, từ sâu trongđáy mắt, ngoài lửa giận còn có thất bạithảm hại, khiến cho người đàn ông luôn đầy khíphách trở nên đáng thương đượcthành lời.

      Quyên Tử phát , mình cũng định nhữnglời đó nhưng với ánh mắt lạnh thấu xương thếnào thể mở nổi miệng. Người đàn ông này đem đến cho từng đợt chua xót khó nên lời, loại thương tâm này gần như bao giờ dứt.

      Đôi mắt Tả Hồng chớp chớp:

      “Quyên nhi, Quyên nhi, náo loạn nữa được ?”

      Quyên Tử hồi hồn, hất cánh tay kiềm chế mình ra.

      “Xin lỗi, tôi về trước đây.”

      Cầm túi lên, xoay người rời , Tả Hồng gắt gaonhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, sắc mặtkhông ngừng lo lắng.

      “Con bé này, mẹ nó ra gì, Hồng tử, hay là thôi , lấy con đàn bà biếtđiều như thế, ngày mai em chia cho cậu con nhóc, hơn con này cả trăm lần…”

      Lời Hồ Quân vừa thốt ra nửa thấy Thời Tiêu nhìn chằm chằm, cũng yếu thế:

      “Làm sao cho tôi , Thời Tiêu nhìngì, người chị em tốt kia của , giày vò Hồng tử của chúng tôi thành cái dàng gì rồi.”

      Thời Tiêu nhìn chằm chằm:

      “Từ đầu phải là Quyên Tử nhà chúng tôi bám lấy, còn nữa, Quyên Tử cho đến giờ mộtngười bạn trai chính thức cũng có, người em tốt của em có vị hôn thê đu đưa bên cạnh, thế nào, các còn lý luận, chân đạp hai thuyền cũng sợ chết đuối à.”

      Diệp Trì dở khóc dở cười, đưa tay kéo khuônmặt nhắn của :

      , mình về nhà, đừng quấy rầy chỗ này nữa, em để kệ bọn họ tự giải quyết, cái đầu mơ mơ hồ hồ này của em, mò mẫm xen vào làm cái gì.”

      xong chào hỏi với mọi người rồi xông ra cửa, Thời Tiêu còn bám vào cửa cảnh cáo Tả Hồng được bắt nạt Quyên Tử của . Tả Hồng chán nản ngồi xuống, Hồ Quân đuổi ngườiphụ nữ bên cạnh , trở lại cùng Phong CẩmThành nhấc lên:

      , hôm nay em uống tới bến với cậu,kệ trời có sụp xuống nữa, chúng ta cũng mặc.”

      Trong lòng Tả Hồng cảm thấy ngột ngạt, đời này gặp người phụ nữ như Quyên Tử, là kiếp nạn trong sinh mệnh, đành rằng kiếp nàyđau khổ, vẫn chấp nhận, con bà nó, trầm luân đến mức này, có thể ngột ngạt sao.

      Lại về kiếp nạn của Tả Hồng, Quyên Tử,ra khỏi Cẩm Giang, cũng lập tức bắt xe về mà chậm rãi dọc con đường về phía trước.Thời tiết cuối xuân, gió thổi nhàng, cây lá ven đường rơi lả tả, tựa những bông tuyết, theo trật tự nào, đẹp cách phóngkhoáng.

      Bước bên như đạp lên tấm thảm tuyết, sớm qua giờ cao điểm, xe cộ giảm rất nhiều, nhưng vẫn ngừng náo nhiệt, từ góc độcủa Quyên Tử nhìn ra, phía trước là hàngđèn sông quanh , sáng chói vô cùng.

      Quyên Tử dừng bước, từ trước tới giờ luôn bận rộn vội vã, phát ra ngay bên cạnh cómột cảnh sắc quanh co đẹp như vậy.

      Triệu Hành theo hồi từ lúc ra khỏi Cẩm Giang, sai trợ lý giải quyết nốt bữa tiệc xã giao, còn mình theo ra ngoài, lái xe, lặng lẽ phía sau.

      Triệu Hành cũng cảm giác mình cótiền đồ, con nhóc vô tình vô nghĩa như vậy, lại khiến trong lòng oán hận bao năm, thể quên nổi, thẳng thừng ra, đây cũng là loại nhớ thương, thể từ bỏ, thểbuông tha, tìm cái cớ oán hận để mà nhớ nhung.

      Vừa gặp lại ấy, chớp mắt Triệu Hành ngộra đạo lý này. thể dám , gặp lại lần nữa, đối với , là loại vui mừng tolớn, vui mừng hơn là kinh ngạc.

      Thậm chí chút do dự, lập tức đuổi theo , đây là kích động lâu có, đãnhiều năm xảy ra, lần trước chính là khi nhóc này mới mười bảy tuổi.

      Triệu Hành có cảm giác mình vô cùng ngớ ngẩn, thấy tên đàn ông xuất sắc đó, ôm eo lớn giọng tuyên bố: đây là người phụ nữ của tôi, giây phút ấy, trừ chua xót tức giận, Triệu Hành còn cảm thấy mình ngu ngốc.

      nhiều năm như vậy, bên cạnh thể có ai, lúc mới mười bảy tuổi có mộtnét phong tình khác hẳn những bé khác rồi.

      Hơn nữa, người đàn ông kia, mặc dù chỉ gặp mặtngắn ngủi, Triệu Hành cũng có thể cảm thấy lực uy hiếp đập vào mặt, đó là hơi thở của người có vị thế cao, ưu việt phát ra từ cơ thể, sao có thể là người đàn ông bình thường.

      Đáng lẽ nên bỏ qua, từ lúc này bỏ lời, thiên tài cũng có lúc đần độn, nhất thời thân bất do kỷ. Gặp lại , tự chủ được mà theo tới đây, lén lén lút lút nhưđang rình rập bảo bối mà mình thầm .

      Thấy dừng lại, ngây ngây ngốc ngốc đứng đó, nhìn xa xăm ngẩn ngơ, Triệu Hành trong phút chốc cảm thấy kinh ngạc, bị mê hoặc, nàykhó có lúc trầm tĩnh như vậy.

      Trong trí nhớ của , luôn luôn dữ dội, hừnghực như ngọn lửa, có thể đốt cháy tất cả, nhưng lúc này, yên lặng đứng đó, hoa đào rơi rơi xung quanh, gió đêm đùa nghịch mái tóc, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của , đẹp đến rungđộng lòng người.

      Triệu Hành khỏi nghĩ lại cái đêm năm đó, nằm trong lòng mình, mặc dù chút kinh nghiệm nhưng vô cùng dũng cảm, run rẩytrao cho tất cả, trong phút chốc đó, Triệu Hành dường như có cả thế giới, vô cùng thỏamãn, vô cùng thoải mái.

      Qua giây lát ấy mới phát , đó chỉ là giấcmộng của riêng , mộng xuân, còn lại chút dấu vết. này, có tố chất tinh, mê hoặc người trong lúc lơ đãng, khiến người ta thể tự kiềm chế, còn chỉ cười nhạt, quay người bỏ , chút lưu tình.

      Triệu Hành lấy ra điếu thuốc, rít hơithật sâu, nghiêng đầu nhìn bên lề đường, lập tứcgiật mình, chỉ trong chốc lát mà biến đâurồi. Triệu Hành vừa định đẩy cửa xe bướcxuống liền nhìn thấy đầu thò vào.

      Quyên Tử giơ tay gõ cửa, nhìn cửa kính hạ dần xuống, quan sát vài lần:

      “Thế này gọi là chúng ta vô tình gặp gỡ à?”

      Triệu Hành cười:

      , thể coi là vô tình được, theo em ra đây.”

      Quyên Tử gật đầu cái:

      “Có hứng thú uống chén ?”

      Ánh mắt Triệu Hành sáng lên, nhìn hồi lâu trả lời, Quyên Tử chạy sang bên kia, mở cửa xe ngồi lên:

      gì xem như đồng ý, thôi…”

      Dừng ở chỗ Quyên Tử chỉ, Triệu Hành thò đầu ra ngoài nhìn vài lần, khói bốc nghi ngút. con hẻm chật hẹp, dọc bên có chừng hơn chục cái bàn , bàn đều để sẵn lò than,bên là tấm sắt, bày đầy thịt thà rau dưa, mùi hương bốc lên thơm nức khiến người ta độnglòng.

      Quyên Tử xuống xe quay đầu lại:

      nào, hôm nay tôi mời, cho nên là kháchcứ tự nhiên .”

      Triệu Hành nhíu mày:

      “Nếu em đồng ý, mời, chúng ta chuyển sangnơi khác .”

      Quyên Tử bĩu môi:

      “Xin lỗi, tôi ghét giàu có nên thích khoe khoang.”

      Rất thành thạo, chào hỏi với chủ quán, TriệuHành đành theo đằng sau .

      Chủ quán là đôi vợ chồng hơn 40 tuổi,người đàn ông vội vàng dọn dẹp đồ ăn, cònngười phụ nữ nhanh nhảu chào hỏi khách khứa. Nhìn thấy Quyên Tử, người phụ nữ giơ tay,nhiệt tình chào hỏi:

      “Quyên Tử tới đấy à, nhóc Tiêu tử đâu rồi,sao cùng. A, xem trí nhớ của ta này, hôm nay con nhóc Tiêu tử kết hôn, làm sao cóthời gian chạy đến chỗ chúng ta, phải .”

      Quyên Tử cười, nhanh nhẹn giúp chị ta dọn dẹpvài cái bàn, bưng đồ về bên kia.

      “Chú Vệ, hôm nay kinh doanh thuận lợi nhỉ”

      Chú Vệ đưa rổ nấm trong tay cho :

      “Bàn số

      Quyên Tử đưa qua, trở lại, xắn tay áo lên đón lấy, chạy qua chạy lại hồi, hai vợ chồng ông Vệ mới nhìn đến, Triệu Hành đứng bên, chú Vệ vỗ vỗ đầu :

      “Đưa bạn trai tới mà tiếng, ra, ra .”

      Quyên Tử nghịch ngợm tiến tới:

      “Ngài ngàn vạn lần đừng với cha cháu nhé, ta chị là đồng nghiệp thôi.”

      Chú Vệ nháy mắt mấy cái:

      là đồng nghiệp chứ?”

      là đồng nghiệp.”

      Quyên Tử xong, để ý chú Vệ, dọn dẹp thịt, nấm, món ăn, khoai tây đặt lên bàn trông, gọi Triệu Hành từ đầu đến giờ đứng đần bên cạnh ra:

      “Những cái này mới đáng ăn, so với mấy quanđồ nướng ngon hơn nhiều, hơn nữa lại tiện nghi,ngồi .”

      Mở chai rượu ngô, rót đầy hai cái ly trước mặt:

      “Nào, cạn ly”

      Triệu Hành bật cười chạm cốc với , ngụm đầy, vị cay lâu lắm gặp, chạy thẳng từ cổ họng xuống, là sảng khoái, rất có hương vị.

      Thịt nướng chin, Quyên Tử gắp cho mộtmiếng, dưa muối ngâm vô cùng ngon miệng, để ly rượu xuống tò mò nhìn :

      “Em quen chủ quán à?”

      Quyên Tử uống hớp rượu:

      “Ừm. Chú vệ cùng cha em và cha Thời Tiêu là đồng nghiệp cùng công ty, có thể xem là đồ đệ của cha em, sau đó công ty bị bán, nghỉ việc, mở quán ăn này sống tạm, em và Tiêu tử hay đếnđây, thưởng thức bữa ngoan, cũng giúp tay, hai vợ chồng chú Vệ cũng khó khăn, thôi cái này làm gì, uống rượu uống rượu.

      Triệu Hành nhìn Quyên Tử:

      “Có vẻ tối hôm nay mới thực hiểu em, mặc dù chúng ta biết nhau gần mười năm.”

      Quyên Tử phất tay:

      “Đừng nhắc tới chuyện lúc trước được , tôi quên hết rồi.”

      “Nhưng còn nhớ , năm ấy…”

      Triệu Hành ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiệnkhông biết phải như thế này, mấy chuyện đó, tồn tại trong trí nhớ từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi bây giờ nhắc lại, có vẻ như rất buồncười.

      Nghĩ đến đây, dừng lại, cứ thế nhìn Quyên Tử, Quyên Tử ngẩng đầu đúng lúc chạm vào ánhmắt .

      Quyên Tử có phần bất mãn, thích nóilại chuyện qua, cũng phải giữ chặtkhông buông, tính toán làm gì.

      Nhưng hôm nay người đàn ông này nhìn , ánhmắt có phần đau đớn cùng nóng lòng muốn thổlộ, làm Quyên Tử mơ hồ cảm thấy, sâu trong đáy lòng, chút rung động từng lãng quên , như thể trải qua vô số cảm giác nóng lạnh, phải rục rịch ngóc lên. Bạn ơi, đọc truyện Hồ Quân và xâu kết với việc nhà họ Mạc có 1 đứa cháu bị bắt cóc từ lúc còn đến giờ vẫn ko có tin tức, có thể suy đoán là chị Quyên Tử rất có khả năng là đứa bé đó lắm chứ.
      Bạn đọc kỹ lại chương truyện TH đánh nhau với người nhà họ Mạc - người làm cục trưởng ở cơ quan ấy ý hiểu ra thui, mình ko nhớ chương mấy nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :