1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 49.3

      Đối với Vân Kha, Quyên Tử tiếp nhận rất dễ, ra đối với chuyện mình là người nhà họ Mạc, Quyên Tử càng ngày càng có cảm giác chân rồi, có lẽ đúng như Mạc Vân Giới vậy, là người nhà Mạc gia, trong xương tủy đều có tình thân máu mủ ràng buộc, cho dù nhớ nổi này cũng mãi mãi thể xóa nhòa.

      Hơn nữa, tính tình Vân Kha tốt như vậy, Quyên Tử có lúc cảm thấy, Tả Hồng có thể buông tha Vân Kha mà lựa chọn , khiến người ta thể tưởng tượng nổi.

      Buổi tối nằm ở trong ngực Tả Hồng, lòng hỏi:

      “Tả Hồng?”

      “Ừ”

      “Tại sao lại là em? Mặc dù em cũng kém cỏi, nhưng so với Vân Kha em thực thiếu sót rất nhiều, quan trọng là, chị ấy rất dịu dàng, tính tình cũng rất được”

      Khóe miệng Tả Hồng khẽ nhếch, nghiêng người, nửa người đè người , cẩn thận tránh cái bụng của ra, chăm chú nhìn , ánh đèn đầu giường có chút mờ ảo, ánh sáng ấp áp tràn ngập, chiếu xuống khuôn mặt , có chút nhạt nhòa.

      Ánh mắt của cũng hề nháy cái, nhìn chằm chằm, đáy mắt sâu giống như có ánh sáng di chuyển, thông minh linh hoạt, gần đây mập lên chút, khuôn mặt mượt mà, nhìn qua giống như , lúc này chút cũng giống như Quyên Tử mạnh mẽ khí thế bất phàm, chính là hơn kém, là người con của Tả Hồng , nhóc này bây ngày ngay cả hỏi cũng là những vấn đề này, bắt đầu trở nên ngốc ngếch rồi, tuy nhiên ngốc nghếch này lại rất đáng .

      Tả Hồng nhịn được cúi đầu xuống, đôi môi hồng mảnh mai nở rộ, dịu dàng hôn , nhưng cũng hôn sâu, đôi môi chỉ nhàn nhạt khẽ chạm môi , từng chút từng chú trằn trọc triền miên………

      Quyên Tử bị hấp dẫn nhịn được, phụ nữ mang thai căn bản thể chịu được trêu trọc như thế, hơi thở Quyên Tử có chút rối loạn, cánh tay nâng lên, nhốt chặt gáy của , đôi mắt khẽ nheo lại, có chút gấp gáp đáp lại .

      Tả Hồng kéo ra chút khoảng cách, giọng :

      “Người khác muốn thế nào cũng được, đều phải là Quyên Tử của , đồ ngốc”

      Đưa tay đè lại đôi tay của , nghiêng người sang, cởi áo ngủ của ra, nâng chân lên, nhàng chậm chạp tiến vào…… Môi dính vào lỗ tai duyên dáng của vừa hôn vừa thầm:

      như vậy, làm bị thương đến bảo bảo của chúng ta”

      Lý trí của Quyên Tử trong nháy mắt tung bay, ở bên cạnh Tả Hồng ngập chìm trong kích tình chìm chìm nổi nổi…. cho đến lúc mệt mỏi ngủ mới nhớ lại, vấn đề mình hỏi nửa ngày, Tả Hồng đều trả lời nhảm, người đàn ông này càng ngày càng giảo hoạt.

      Ngày thứ hai suýt nữa Quyên Tử làm trễ, trước khi tan làm, Tả Hồng gọi điện thoại biết buổi tối có bữa tiệc thể , dặn trở về Trần gia ăn cơm, chờ dự tiệc xong thẳng đến Trần gia đón .

      Đặt điện thoại xuống, Quyên Tử khỏi chu mỏ, trách cha mẹ cũng thích Tả Hồng, người này quá biết giải quyết rồi, mở miệng cái là gọi cha mẹ , ba ngày hai bữa lại đến, hôm nay đưa cha chiếc đàn nhị, ngày mai đưa mẹ chiếc áo choàng. Tóm lại là chân chó cực kỳ.

      Thậm chí Quyên Tử hoài nghi, có lẽ ở trong lòng cha mẹ bây giờ vị trí của Tả Hồng so với nàng còn cao hơn, tinh ranh nịnh hót a!

      Quyên Tử ra khỏi cơ quan, liền nhìn thấy chiếc xe Maserati đỏ thẫm của Tô Đồng, rất gây chú ý, muốn giả bộ nhìn thấy cũng được, Quyên Tử muốn nhanh qua ta, đáng tiếc Tô Đồng lại muốn tha cho .

      Tô Đồng ngăn Quyên Tử lại, thái độ trở nên ôn hòa bình thường.

      “Những hành động trước kia của tôi là sai, tôi nhận lỗi với , tôi nghĩ rồi, rất đúng, tôi đối với chuyện tình cảm quá cố chấp, ra cần thiết”

      Quyên Tử có chút hiểu được nhìn ta, Tô Đồng đột nhiên thay đổi đột ngột khiến có cảm giác hơi quỷ dị nên lời, nhưng mà cũng có quan hệ gì với .

      Quyên Tử gật đầu qua loa:

      nghĩ thoáng ra là tốt rồi”

      Tô Đồng quan tâm hỏi :

      đâu vậy? Hay là để tôi đưa

      Quyên Tử cúi đầu nhìn bên ngàoi chút, lại nhìn chiếc xe buýt chật chội trước mặt, tiếng cám ơn, kéo cửa ngồi xuống phía sau. Tô Đồng gần như thở phào nhõm....

      Xe được lát, qua mấy con đường, Quyên Tử phát đúng:

      “Này! Tô Đồng, nhầm dường, lúc nãy ở đầu đường kia nên rẽ trái mới đúng”

      “Xin lỗi, tôi đối với đường bên này quen lắm, chỉ là tôi nhớ được ở phía trước có đường quay lại”

      Tô Đồng xong, nhanh chóng lái xe vào cái ngõ bé kia.

      Quyên Tử bấy giờ mới cảm giác được có vấn đề, còn chưa kịp phản ứng xe dừng, cửa sau bị mở ra, có lên, mùi gay mũi lọt vào:

      "Là ngươi?"

      Quyên Tử vừa thấy ràng mặt của đối phương, liền hôn mê bất tỉnh.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50

      Quyên Tử trợn mắt nhìn, phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt là cảm giác đầu đau như nứ, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông phóng đại trước mặt, dáng dấp kém, nhưng tuyệt đối phải là người tốt, tràn đầy tà khí bỉ ổi.

      Quyên Tử nháy mắt mấy cái hoàn toàn tỉnh táo lại, chút suy nghĩ đẩy ngang khuôn mặt trước mắt ra, Phương Cường bị đẩy có hơi sững sờ, Chu Yến ở bên thầm hả hê, là tự mình tìm chết, Phương Cường là tên cặn bã, lại giày vò chết ta.

      Ai ngờ Phương Cường lại cười, giơ tay lên sờ khuôn mặt bị đẩy của mình, rất có hứng thú nhìn Quyên Tử, dũng khí của này đáng khen, dưới tình huống này mà trong mắt hoàn toàn có chút nào e ngại, nhìn gần như thế này càng có loại xinh đẹp kinh người, hơn nữa, mỹ nhân này cả người đều toát ra vẻ phong tình.

      So sánh này với Tô Đồng bên cạnh, Tô Đồng cũng trở nên có tư vị tốt gì, tốt, bình thường đều muốn đến phút cuối mới thưởng thức, đây đều là thói quen từ đến lớn của Phương Cường.

      “Các người thả ta ra, đây là phạm pháp, giam giữ trái phép, có thể ngồi tù hoặc tử hình vì tội này....”

      thanh của Tô Đồng sợ hãi lại có cả phô trương thanh thế, Chu Yến cười ha ha, giơ tay lên tát ta cái:

      “Ngươi câm miệng ! Đồ đê tiện, ngồi tù ngươi cũng tránh thoát”

      Phương Cường đứng lên kéo Chu Yến ra:

      “cút sang bên , nơi này là chỗ nào mà đến lượt ngươi làm chủ”

      Chu Yến bị đẩy lảo đảo cái, ngã lăn đất, , muốn phản kháng lại nhưng lại hơi sợ, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận.

      Quyên Tử nằm mơ cũng thể ngờ Tô Đồng lại hận mình đến mức này, còn có kia, thậm chí ngay cả tên cũng biết là gì, chỉ biết là Mạc Vân Đan giả, ánh mắt ta nhìn mình, giống như hận thể đem mình róc xương lóc thịt, lúc nào đắc tội này?

      Còn có Tô Đồng, trong lòng Quyên Tử đương nhiên lại sợ, nhưng biết rất , bây giờ có sợ cũng thể làm được gì, hơn nữa để đối phương biết mình sợ, chừng chuyện càng hỏng bét.

      Suy nghĩ cả trước cả sau, cũng biết lũ người này tuyệt đối phải người lương thiện, đây là kế hoạch bắt cóc, nếu như họ muốn tiền coi như may mắn, chỉ sợ bọn chúng vì mục đích khác, hơn nữa ở nơi này có Tô Đồng và cả Mạc Vân Đan giả, hai người phụ nữ này ràng là có ý hận thù với .

      Quyên Tử nhanh chóng quét qua vòng xung quanh, hình như là kho hàng bỏ hoang, trong góc vứt mộng đống vỏ bao bố, đất còn có quần áo vứt lung tung, Quyên Tử cúi đầu nghĩ nghĩ, là nhà máy may đồng phục h đóng cửa hai năm trước ở ngoại ô.

      Chỗ ngồi là chỗ có nệm êm, nhưng rách nát, bên cạnh cũng hoàn hảo gì, lộ ra bông màu xám tro sợi. cửa sổ kho hàng rất cao, kính thủy tinh cũng đủ hết, gió lạnh từ bên chui vào, có chút lạnh lẽo, ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt, căn bản thể đoán ra bây giờ là mấy giờ.

      Phương Cường đứng ở giữa, chung quanh có bảy tám kẻ dáng vẻ lưu manh, Quyên Tử thầm kinh hãi, những kẻ này chăm chú nhìn với ánh mắt xấu xa, trong lòng bọn chúng nghĩ gì, cần đoán cũng có thể biết.

      Quyên Tử hoạt động cánh tay chút, sợi dây trói vô cùng chặt, muốn động chút cũng nhúc nhích được, cổ tay bị sợi dây cọ sát đau nhói.

      “Cường ca, các này đẹp mắt, bọn em nghĩ....”

      Ánh mắt Phương Cường trầm xuống:

      “Mày nghĩ cái gì? Chúng ta mẹ nó là vì tiền, phải vì đàn bà, có tiền, đàn bà nào mà có, bỏ chút tiền cái gì có chứ”

      Mấy kẻ kia nghe thấy, đều dám lên tiếng.

      Phương Cường lấy điện thoại di động, ngồi xổm xuống, đưa đến trước mắt Tô Đồng:

      “Bây giờ chuyện với người nhà , cũng nhìn thấy, em của tôi mấy hôm nay cũng được chạm vào đàn bà, nếu như nhà các người đưa tiền, tôi đành đem chia cho các em ăn trước đỡ thèm”

      Tô Đồng sợ run cầm cập, hối hận muốn chết, thế nào cũng nghĩ đến tên đàn ông thối này chỉ chủ ý đánh Quyên Tử, bản thân ta cũng bị bắt lại, nghe được lời của Phương Cường, có chút khí sắc nào ngừng gật đầu liên tục.

      Quyên Tử tức chịu được, người đàn bà này cứ như thế gây ra chuyện lớn như thế. Điện thoại thông rồi, Phương Cường đem điện thoại áp vào bên tai Tô Đồng.

      Nước mắt nước mũi Tô Đồng thi nhau chảy xuống:

      “Cha cha cứu con, cứu cứu con..........”

      Phương Cường chuyển điện thoại sang tai mình:

      “Nghe thấy chưa, cho các người thời gian đêm để chuẩn bị, ngày mai ta muốn trăm ngàn, chuẩn bị xong, chờ điện thoại của ta, nếu như dám báo cảnh sát, mạng con các người còn”

      trăm ngàn”

      Quyên Tử nghe được số tiền từ miệng , cảm thấy chuyện có đơn giản như vậy, nhưng ít nhất đám người này phải là tội phạm chuyên nghiệp, nếu như có kinh nghiệm nên biết chiếc xe kia và quần áo đồ đạc của Tô Đồng cũng đáng mấy trăm vạn, trăm ngàn này, đối với có chút buồn cười.

      Quả nhiên Tô Đồng giống như nhìn thấy ánh rạng đông mở miệng :

      “Cái đó, cần cha ta cho các người, ta đưa cho các người, trong túi của ta có thẻ, ta mật mã cho các người, ngươi chỉ cần đến máy rút tiền là có thể lấy”

      Quyên Tử khỏi thầm mắng người đàn bà này quả ngu xuẩn hết thuốc chữa, Phương Cường hơi sững sờ, đem túi Tô Đồng ở bên cạnh cầm lên, đổ túi xuống, đồ bên trong rơi ra ngoài, tiền bọn họ sớm lấy ra rồi, cũng động vào chỗ tiền ấy, bây giờ mới lần lượt lấy ra.

      Phường Cường qua, cởi sợi dây trói tay Tô Đồng, biết từ chỗ nào tìm được giấy bútl:

      “Viết, đem mật mã viết ở đây”

      Tô Đồng run rẩy viết, giao cho ta, ngây thơ hỏi:

      “Bây giờ có thể thả ta ! Chỗ này tuyệt đối đủ trăm ngàn rồi:

      Phương Cường chợt cười:

      “Thả , thể được, nhắc nhở tôi, tôi còn phải hướng tới yếu điểm của nhà , ngoan chút”

      Để bọn đàn em trói Tô Đồng lại lần nữa, Tô Đồng giận giữ nhưng dám gì, Quyên Tử nhìn thấy cũng chỉ thở dài, Phương Cường đứng lên đến chỗ Quyên Tử, rồi ngồi xổm xuống trc mặt , đưa tay sờ sờ mặt :

      tại đến lượt , đại mỹ nữ”

      Ánh mắt Quyên Tử chợt lóe lên, cười to trước mặt Phương Cường:

      “Sợi dây chặt quá, tôi có chút nghĩ ra”

      Nụ cười này tuyệt đối có thể gọi là phong tình vạn chủng, khiến cho Phương Cường mất hồn trong chốc lát, có lẽ cả đời này mình cũng gặp được cực phẩm như vậy, hơn nữa còn thực đúng khẩu vị.

      Phương Cường có chút bỏ được, gỡ dây trói lỏng ra, Chu Yên nhìn thấy bộ dáng kia của Phương Cường, cũng biết là ta bị người phụ nữ này dụ dỗ, hung hăng lên cho Quyên Tử cái tát, Quyên Tử bị ta đánh, đầu lệch sang bên, máu theo khóe miệng chảy xuống, có thể thấy được người đàn bà này hận bao nhiêu.

      Chu Yến còn chưa hả giận, nhấc chân định đạp thêm cái nữa, Quyên Tử theo bản năng khom lưng bảo vệ bụng mình, may mắn người đàn bà điên này bị Phương Cường bắt được, túm tóc cho mấy bạt tai:

      “Tao rồi, nơi này khi nào đến lượt ngươi làm chủ? Tao thấy người là quên rồi? Chính ngươi là loại mặt hàng gì, Nhị Tử, Tiểu Tam, hai người các người dạy dỗ ta cho tốt, cho ta biết quy củ ở chỗ này thế nào”

      Hai người đàn ông lên, xấu bụng cười, vừa ôm vừa kéo Chu Yến ầm ĩ:

      “Phuơng Cường *** qua sông rút ván, ngươi súc sinh, đồ cầm thú, ngươi chết nhắm được tốt đâu.....”

      Miệng Chu Yến bị bịt lại, Quyên Tử lúc này mới phát , ra là bên kia còn có hai gian phòng cũ , là phòng cũ của xưởng may, cửa sổ thủy tinh rất thấp, cõ thể nhìn tình hình bên trong.

      Con ngươi Quyên Tử rụt cái, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người đàn ông kia, ở gian phòng trong đó cởi hết quần áo của Chu Yến.... Quyên Tử cũng đành lòng nhìn, cúi đầu......

      Phương Cường lại gần cười ha ha mà :

      “Chỉ cần hợp tác, tôi bảo đảm đối xử như vậy với , yên tâm

      Quyên Tử híp mắt lại:

      “Nếu như muốn tiền, gọi cho bạn trai tôi còn nhanh hơn, nh mà số máy của ấy, tôi luôn nhớ được, ở điện thoại di động của tôi có lịch sử trò chuyện, lấy ra tôi tìm cho

      Lời của Quyên Tử rất chậm, trong lòng ngừng gõ trống, thậm chí có thể cmả thấy tiếng tim đập dồn dập của bản thân, gần như muốn nhảy tới cổ họng.

      đánh cuộc, đánh cuộc mấy tên cầm thú này, biết rằng điện thoại di động chỉ cần vừa mở, chức năng GPS định vị khiến Tả Hồng biết vị trí của .

      đánh cuộc người đàn ông này rất háo sắc, ảnh hưởng đến thông minh của ta, đanh đánh cuộc cơ hội sống, cam lòng cuộc đời của cứ như vậy có kết cục bi thảm thế này, còn muốn nhìn đứa bé của ra đời lớn lên, còn có người đàn ông Tả Hồng của ..... có rất nhiều thứ thể mất.

      Phương Cường quả bắt đầu bội phục người phụ nữ này, xinh đẹp vô cùng, cũng rất tỉnh táo, cho dù luân lạc tới mức chật vật như vậy, nhưng vẫn đâu vào đấy.

      Phương Cường nhìn chằm chằm lâu, lâu đến mức trán Quyên Tử cũng rỉ ra mồ hôi lạnh, cho là phát ra suy nghĩ của mình, thế nhưng lại đưa tay ra:

      “Điện thoại của người đẹp đâu rồi, lấy ra”

      Tên đàn ông đứng bên cạnh, có chút lưu luyến rời, từ trong túi tiền móc điện thoại ra:

      “Cường ca, hết pin rồi, đồ chơi này lúc mới vừa rồi ở đường em chơi trò chơi lát hết pin, nhìn đẹp mắt, *** thực dụng”

      Quyên Tử mở miệng :

      “Trong túi của tôi có máy sạc pin, có thể tìm công tắc điện chen vào, là có thể mở máy”

      Tên đàn ông bên này hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú:



      Xoau người tìm trong túi bên kia của Quyên Tử, tìm thấy máy sạc điện, ở bên kia gian phòng tối đen như mưc treo cả đống ổ điện đơn, chỉ lát sau, tiếng chuông mở máy vang lên, trong lòng Quyên Tử mới chính thức thở chút.

      đến Tả Hồng bên này, cũng sắp điên rồi, từ trong bữa tiệc lẻn ra ngoài, đầu tiên là gọi điện cho Quyên Tử, thế nhưng lại tắt máy, gọi điện thoại tới nhà Trần gia, cha mẹ có qua bên đó, gọi điện thoại cho Thời Tiêu, cũng biết, gọi điện đến nhà họ Mạc, bên kia cũng hoảng hốt.

      Mạc gia từng có kinh nghiệm như vậy, hơn hai mươi năm trước, Vân Đan bị bắt cóc cũng chính là như vậy.

      Thời điểm Tả Hồng đến nhà họ Mạc, Mạc gia bầy sẵn trận địa đón quân địch, Tả Hồng lần đầu tiên thấy may mắn vì Quyên Tử là cháu Mạc gia, bởi vì với vị thế nhà họ Mạc, có rất nhiều chuyện có thể dễ dàng làm được, đặc quyền sử dụng.

      Mạc Quan Vinh thẳng đến quân khu điều tra, sắp xếp bố trí các loại dụng cụ cách nhanh chóng, Tả Hồng vẫn muốn tin tưởng phỏng đoán của Mạc Vân Phong.

      Mặc dù cá tính Quyên Tử rất mạnh, nhưng cũng rất ít đắc tội với người khác, hơn nữa tại sao bọn bắt cóc lại tới tìm . Mạc Vân Phong lại nhắc nhở :

      “Đừng quên, thời điểm Quyên Tử hơn ba tuổi, bị bắt cóc lần”

      Tâm trí Tả Hồng đại loạn, chỉ có thể lần lại lần bấm số Quyên Tử, tựa như đây là điểm duy nhất còn có thể liên hệ với , khi trong ống nghe truyền tới phải báo tắt máy, mà là tiếng đô dài, Tả Hồng thiếu chút nữa bóp vỡ điện thoại di động.

      Quyên Tử ở bên này vừa mở điện thoại, điện thoại gần như vang lên tiếng chuông ngay lập tức, tiếng chuông dài, ở trong khi hàng tĩnh lặng vắng vẻ, liền trở nên rất chói tai.

      Mắt Phương Cường khẽ nheo lại, đến nhìn chút, người gọi đến lên tên Tả Hồng, ta mở miệng hỏi:

      “Tả Hồng là ai?”

      Quyên Tử cố gắng trấn định”

      “bạn trai tôi”

      Phương Cường hơi ngừng lại rồi lập tức nhận điện thoại:

      “Quyên Tử em ở đâu? Bây giờ ở chỗ nào?”

      Ngay lâọ tức trong loa liền vang lên tiếng hô của người đàn ông, thanh lớn đến mức Quyên Tử cũng nghe ràng. Phương CƯờng ngoáy ngoáy lỗ tai, để điện thoại lại gần:

      “Mày là bạn trai ta?”

      Tả Hồng sững sờ, thanh trở nên lạnh lẽo:

      “Mày là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của bạn tao?”

      Phương Cường cười ha ha vài tiếng:

      “Bạn mày xinh đẹp quá, là đàn ông, tao hâm mộ mày”

      Tả Hồng nghe được sợ hết hồn hết vía, lướt mắt nghiêng qua nhìn thấy điều tra viên tiếng động với :

      “Tận lực kéo dài thời gian”

      Tả Hồng khẽ gật đầu:

      “Mày muốn bao nhiêu tiền, cứ ra con số, nhưng là được làm tổn thương đến bạn của tao, nếu , tin tưởng tao, tao dẽ làm cho mày biết cái gì gọi là sống bằng chết”

      Phương Cường đúng là run cái, giọng người đàn ông trong điện thoại vừa lãnh lại trầm thấp, khiến Phương Cường gần như tin đó là , lần đầu gặp phải người thân con tin dám uy hiếp bọn cướp, khỏi cười quỷ dị hai tiếng:

      “được, tao đáp ứng”

      Phương Cường nghĩ đến mặc dù gia đình Quyên Tử có bối cảnh lớn, nhưng phải kinh doanh, muốn quá nhiều cũng được, vì vậy nhanh miệng câu muốn trăm ngàn.


      to be continued
      Nhược Vân thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 50.3

      Quyên Tử muốn trợn trắng mắt, cuối cùng ta cũng biết có trăm ngàn.

      Tả hồng thấy điều tra viên phía bên cạnh ra dấu OK, mới mở miệng :

      “Được, thành vấn đề, chỉ là, cũng nên hiểu, tại lúc này các ngân hàng đều đóng cửa rồi, tôi đưa chi phiếu khẳng định là cũng được, khoản tiền như vậy muốn tự ra ngân hàng rút cũng khó, sáng sớm ngày mai chín giờ ngân hàng mở cửa, nhanh nhất là hơn chín giờ tôi rút tiền vể, địa điểm giao tiềm, tôi tự mình mang tiền đến, bây giờ tôi muốn xác định thân thể của bạn tôi được an toàn”

      Phương Cường gần như là bị Tả Hồng dắt mũi, trong lòng vô cùng cam lòng, người đàn ông này ràng bị ta uy hiếp, vậy mà vẫn có thể mạnh mẽ như thế, nhưng ta cũng tìm thấy chỗ nào đúng, lộ vẻ tức giận đưa điện thoại dí vào tai Quyên Tử, quên uy hiếp:

      biết nên cái gì rồi đấy”

      Quyên Tử suy nghĩ chút mở miệng:

      “Nhà vệ sinh của chúng ta”

      Dừng chút, nhìn Phương Cường cái, mới tiếp tục :

      “Tay vịn hư, cài đặt năm ngoái, cửa mở rộng, nhớ”

      Phương Cường cúp điện thoại, khỏi cười ha ha:

      này quả biết điều, đến lúc này rồi mà còn nhớ thương tay vịn nhà vệ sinh”

      Quyên Tử gật đầu cái:

      “Tôi luôn luôn là người như thế, nên làm gì vĩnh viễn bao giờ quên”

      Tới gần , Phương Cường có thể cảm thấy được cái mùi thơm phụ nữ mê người từ Quyên Tử, có chút giữ được, miệng đến gần, Quyên Tử nhanh chóng quay đầu né tránh.

      Sắc mặt Phương Cường lạnh lẽo, Quyên Tử lại nở nụ cười ha ha:

      “Tôi muốn nhà vệ sinh, sắp nhịn nổi rồi, phải hi vọng chúng tôi vệ sinh luôn tại chỗ này chứ, hơn nữa, có số việc nếu quá vội vàng, mất niềm vui thú, phải sao?”

      xong, mập mờ liếc ta cái, Phương Cường cũng có cảm giác hoàn toàn hiểu ra, này đáng giá cho ta hoàn toàn hưởng thụ, nếu qua loa ăn vào trong miệng cũng còn nhiệt tình, ai cũng biết, chuyện như vậy chính là có ý tứ ngươi tình ta nguyện.

      “Tôi... tôi, cũng muốn vệ sinh.....”

      Tô Đồng run rẩy ra, Phương Cường cười:


      “Mỹ nhân muốn tiêu cũng thống nhất như vậy, hai người các ngươi, dẫn các mỹ nữ ra phía sau vệ sinh”

      Hai người đàn ông lên, mỗi người giữ người, đến bên cửa từng người ra, gặp phải gió lạnh cóng đến mức Quyên Tử giật mình, ngẩng đầu thấy trăng tròn đầu cành cây khô, hôm nay là mười lăm rồi, cũng biết có còn mạng sống mà ra ngoài nữa.

      Phía sau nhà vệ sinh, hai người đàn ông theo coi như cũng có quy củ, đến lúc đó tự buông hai người bọn họ ra, canh giữ ở cửa, Quyên Tử mở miệng :

      “Đại ca, các người mở dây cho chúng tôi, chúng tôi giải quyết thế nào đây”

      Tên đàn ông vóc dáng thấp lùn xấu bụng cười :

      nàng này có ý tứ, nếu đại ca cởi quần cho ngươi, như thế nào?”

      Tên đàn ôgn còn lại cau mày cảnh cáo:

      “Lão ngũu, chớ mẹ nó ở đây gây dự, nàng này là người Cường ca coi trọng”

      xong, nhìn hai người cái, có lẽ cảm thấy họ cũng chạy được, vì vậy buồn lỏng sợi dây trói ra, Quyên Tử hoạt động hai cánh tay chút, vào nhà vệ sinh.

      Thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy nơi này, nhanh chóng quan sát vòng, khỏi thất vọng, đoán chừng nơi này sớm bị bỏ hoang, cửa sổ cũng đóng kín chặt chẽ, ánh trăng đều là từ cửa sổ rộng cao chiếu vào.

      Lòng Quyên Tử vô cùng lạnh lẽo, xoay người lại nhìn Tô Đồng, giọng :

      "Tại sao làm như vậy?"

      "Tại sao?"

      Giọng Tô Đồng có chút bén nhọn:

      “Đều là vì , bởi vì , nên Hành ca mới cần tôi, là đồ hồ ly tinh....”

      Quyên Tử hận thể cước đạp chết ta, đây đúng là cái đồ đàn bà điên a!

      Quyên Tử nhìn ta lâu, ác độc mở miệng:

      “Nếu như tôi là Triệu Hành, tôi cũng bao giờ nhớ , đồ đàn bà ngu xuẩn”
      Nhược Vân thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51.1

      Trong mắt Tô Đồng bốc lên lửa giận, vung tay xông lên, Quyên Tử cũng đợi tay của ta rơi xuống, hung đá lên đầu gối ta. Tô Đồng kêu lên thảm thiết nằm xuống mặt đất, sau đó lấy lại sức, định xông lên xé rách quần áo Quyên Tử.

      Hai tên đàn ông ở bên ngoài vọt vào, kéo hai người ra, tên đàn ông lùn hút thuốc phả xuống mặt đất:

      “hai người các ngươi đúng là nghĩ thoáng quá, lại còn có ý định đánh nhau”

      Tô Đồng vị tên đàn ông lùn níu lấy trói lại, nhìn chằm chằm Quyên Tử hận thù nguyền rủa:

      “Mày phải chết, tao muốn nhìn mày chết thế nào”

      Quyên Tử liếc ta cái, lạnh nhạt mở miệng:

      “Tao thế nào cũng phải chết sau mày”

      Hai tên đàn ông này dẫn bọn họ trở về trong kho hàng, Tô Đồng vẫn còn hận thể giết chết Quyên Tử, ta nhìn chằm chằm, Quyên Tử thèm đếm xỉa đến ta, ánh mắt rơi vào trong phòng kia, đột nhiên cảm thấy có chút rét run.

      Ở chỗ này, cộng thêm cái gì Cường ca, là tổng cộng tám tên đàn ông, trừ hai tên đàn ông vừa đưa và Tô Đồng nhà vệ sinh còn lại năm, năm kẻ này đưa Chu Yến vào căn phòng kia, cửa sổ thủy tinh đầy bụi bặm, nhưng cũng ngăn được những tên cầm thú làm trò bỉ ổi trong đó.

      Tiếng cười của mấy tên đàn ông bỉ ổi chói tai, tiếng nữ nhân yếu đuối rên rỉ hừ hừ từ bên trong tuyền ra, khiến người khác nổi da gà. Những tên khốn này căn bản là có nhân tính, trong lòng Quyên Tử càng ngày càng nản chí, nếu như Tả Hồng tìm được nơi này, hoặc là đến chậm, có thể ....

      Quyên Tử dám tưởng tượng chuyện về sau, nghiêng đầu sang nhìn cũng biết là đến từ lúc nào, Phương Cường ngồi xuống bên cạnh , đưa cả khuôn mặt tà khí lại gần :

      "Thế nào, sợ?"

      Quyên Tử cố gắng áp chế nỗi sợ hãi ngừng dâng trào, gần như sắp khống chế nổi, nháy nháy mắt :

      “người phụ nữ kia phải là người của ngươi sao?”

      Phương Cường dùng sức hít hơi thuốc, rồi phả xuống mặt Quyên Tử, Quyên Tử bị sặc cái, phất phất tay, trốn tránh sang bên cạnh, Phương Cường lại nghiêng người, cả khuôn mặt ta gần như dính vào mặt Quyên Tử mà :

      “mọi người đều mỹ nữ đều là xinh đẹp, trước kia tôi còn tin, nghĩ rằng từ trước đến giờ tôi gặp gỡ đều là hàng giả, nhưng mà sao gương mặt của tôi càng nhìn càng thấy câu hồn, hả?”

      Dây cung trong đầu Quyên Tử càng ngày càng bó căng đến mức gấp gáp, trái tim như sắp nhảy khỏi ngực, chợt nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, tên đàn ông thấp lùng nhìn qua chút:

      “Cường ca, là người đàn ông của ta”

      Phương Cường thò tay cầm điện thoại, lại nhìn lướt qua:

      “Tên đàn ông của rất khẩn trương”

      Phương Cường nghe điện:

      “Thế nào, nhanh như vậy lấy được tiền”

      Tả Hồng sau khi nghe Quyên Tử điên cuồng mấy câu đó, đặt điện thoại xuống liền cẩn thận suy nghĩ, Quyên Tử , nhà vệ sinh, dừng chút mới đến câu sau, tay vịn hỏng, trang phục năm ngoái, cửa rộng mở, trừ nhà vệ sinh, ghép mấy chữ cái đầu tiên lại, chính là nhà máy đồng phục.

      Suy nghĩ ràng, vội quay đầy lại hỏi:

      “Đại đội trưởng Vương, định vị đến ngoại ô, có phải có nhà máy sản xuất đồng phục hay ?”

      Đại đội trưởng Vương gật đầu xác nhận:

      “Chính là có dãy nhà”

      Tả Hồng vừa nghe được, quản gì nữa, cầm chìa khóa xe lên định xông ra, bị Mạc Vân Phong và Mạc Vân Giới chống lại:

      “Tả Hồng, cậu bình tĩnh chút, cậu mình có ích lợi gì, chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch giải cứu thỏa đáng”

      cút , dễ nghe quá đấy, đó mẹ nó phải vợ của , vợ của tôi trong bugnj còn có con tôi, họ đợi nổi, tại tôi liền muốn cứu ấy”

      Mạc Vân Phong, Mạc Vân Giới, Mạc Vân Kha, thậm chí cả Mạc Quan Vinh vẫn còn ngồi ở ghế sofa bên kia vẫn trầm mặc cũng phải sửng sốt, Tả Hồng vẫn điên rồ giãy giụa.

      Mạc Vân Phong giơ tay cho Tả Hồng quyền:

      “Tôi cho cậu tỉnh táo lại, cậu muốn chết chúng tôi mặc kệ, nhưng cậu lỗ mãng hại chết Vân Đan, chúng tôi thể mặc cậu muốn làm gì làm.....”

      Tả Hồng rốt cuộc tỉnh táo lại, biết Mạc Vân Phong rất đúng, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện Quyên Tử phải đối mặt voiw bọng cướp, có lẽ trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, liền chịu được, hơn nữa trong bụng còn có bảo bảo của bọn họ

      Trong đầu đều là tiếng ong ong dồn dập, hận thể ngay lập tức giải quyết xong bọn cướp kia. Tả Hồng gấp gáp, dĩ nhiên Mạc Quan Vinh cũng hề thoải mái, vụ bắt cóc hơn hai mươi năm trước kia, chính là tai nạn lớn nhất của nhà họ Mạc, vợ chồng em trai mất rồi, Vân Đan mất tích, vừa tìm được trở về lại bị bắt cóc như vậy.

      Mạc Quan Vinh thể cẩn thận, ông thể để Vân Đan lần nữa bị tổn thương được, nếu ông làm sao có thể đối mặt với cha và vợ chồng em trai dưới suối vàng, huống chi bây giờ Vân Đan còn có bầu.

      Mạc Quan Vinh nhanh chóng quyết định, ông gọi điện thoại vận dụng mối quan hệ của gia đình, bao lâu sau, mấy vị chuyên gia phá án tham gia vào.

      Kế hoạch rất kín kẽ, để Tả Hồng lấy cớ đưa tiền vào bên trong, trước là để thăm dò tình huống bên trong, đồng thời triển khai kế hoạch giải cứu, cho nên thời điểm Tả Hồng gọi vào số điện thoại này, bọn họ cũng mai phục xung quanh cách khu vực kho hàng của đồng phục nhà máy 50m, bên trong hoàn toàn bị bao vây.

      Tả Hồng nắm chặt điện thoại di động, tận lực giữ vững giọng bình tĩnh của mình:

      “Tôi tìm người bạn làm ngân hàng, mở tài khoản luồng xanh lá cây, các người ở chỗ nào, tôi trực tiếp mang tiền đến”

      Mặc dù ý định của Phương Cường giảo hoạt, nhưng có thể đây là lần đầu tiên làm chuyện bắt cóc, khó tránh khỏi có chút được cái này mất cái khác, suy nghĩ buổi tối như vậy giao tiền chỗ nào cũng thích hợp, liền trực tiếp dẫn đối phương đến chõ này, ta nghĩ Tả Hồng cũng dám báo cảnh sát, chờ thằng nhóc kia đơn phương độc mã đến đây, cầm tiền, sau đó trực tiếp giết thằng nhóc kia, quá gọn gàng.

      Nghĩ đến chỗ này, cười hắc hắc :

      hổ danh là quan phủ cấp cao, ngay cả mẹ nó cũng có đặc quyền này, nhưng tao cảnh báo chú mày, nếu như mày dẫn theo cái đuôi, mấy người em tao sớm thèm thuồng bạn mày…..”

      “*** dám, nếu mày động đến sợi tóc của ấy, lão tử khiến cho mày hối hận vì sinh ra”

      thanh độc ác của Tả Hồng truyền đến, Phương Cường tự chủ được run rẩy, ta tỉnh táo lại, sắc mặt có chút khó coi:

      “Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay rồi”

      ta cũng nhảm nhiều, nhanh chóng địa điểm, sau đó trực tiếp ném điện thoại ra ngoài:

      “*** xúi quẩy”

      Sau đó ta với tên đàn ông cao cao kia:

      “Mày vào gọi mấy thằng bên trong , chơi đùa với con đàn bà đến tận nửa đêm, đợi đến lúc chúng nó chơi chết rồi, cũng hỏng chuyện lớn của lão tử”

      Tên đàn ông vóc dáng thấp bé hơn xấu bụng quét mắt qua Tô Đồng và Quyên Tử cái, cười bỉ ổi hai tiếng:

      “Con đàn bà kia mẹ nó có mà chết, đại ca nghe tiếng kêu của con đàn bà kia , nhất định là sảng khoái lắm, hắc hăc….”

      xong lảo đảo vào căn phòng kia, chỉ lát sau, mấy tên đàn ông từng bước kéo quần ra ngoài, người cuối cùng lôi tóc Chu yến trực tiếp kéo ra ngoài, Quyên Tử giật mình, cả người ngừng run rẩy.

      Bị năm tên đàn ông chời đùa, Chu Yến căn bản còn hình người, mắt cũng hề mở, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng hừ hừ, Quyên Tử thiếu chút nữa tưởng là người chết.

      Hai chân bị đẩy rộng dến mức biến hình, mặc dù tại bị lôi kéo ra ngoài, nhưng vẫn mở rộng như cũ, có thể thấy ràng những thứ bẩn thỉu dơ bẩn dính vào cơ thể, thậm chí còn có cả vết máu dinh dính, cả người chút lành lặn, khắp nơi đều là vết bầm tím, ánh mắt đờ đẫn, đôi môi dưng phụ, cũng thể khép lại, từ khóe miệng thậm chí còn ngừng rỉ ra chất lỏng màu trắng……..

      “Nôn………”

      Quyên Tử nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác nôn ra trận, vì chưa ăn tối nên cũng nôn ra cái gì, nhưng chính là cảm thấy buồn nôn chịu được, đám người này có băm thây vứt xuống vạc dầu cũng sai, biết Chu Yến như vậy có được coi là báo ứng, làm việc ác thể sống?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 51.2


      Tô Đồng càng thêm sợ hãi, run lẩy bẩy, đến lúc này, ta mới thực sợ hãi, ta muốn chỉ vì ý định xấu xa của mình mà phải chịu hậu họa lớn như vậy, đám người này căn bản phải người mà là súc sinh.

      Giống như rất hưởng thụ sợ hãi của ta, mấy tên đàn ông kia càng ra sức cười hết sức lộ liễu, Phương Cường nhíu nhíu mày:

      giọng chút, tuy chỗ này là ngoại ô hoang dã, nhưng cũng phải là có người qua, kinh động đến là phiền toái lớn đấy, tất cả chúng mày cảnh giác cho tao, lát nữa tên kia đưa tiền tới, làm xong chuyện này chúng ta có thể tha hồ tiêu dao, làm xong muốn hứng gió tây bắc cũng được, gây ra chuyện tốt đợi mà gặm bánh ngô trong tù

      Hiển nhiên là lời của Phương Cường rất có lực uy hiếp, mấy tên thu hạ cũng thu liễm lại ít. Thời gian dần dần trôi qua, ra Tả Hồng cũng đứng ngồi yên, tay xách theo vali tiền cũng khống chế được khẽ run, cũng sợ, sợ bọn lưu manh bên trong, mà sợ nhìn thấy Quyên Tử bị thương......

      Mạc Vân Giới nhìn tình hình, vỗ vỗ bờ vai :

      “Bây giờ có thể rồi, cậu nhớ cố gắng kiềm chế cần chọc giận bọn cướp, hết sức trì hoãn thời gian, còn nữa, nhất định phải bảo vệ Vân Đan được an toàn”

      Tả Hồng gần như để ý đến mấy câu nhảm cuối cùng của ta, đẩy cửa xuống xe, đổi chiếc xe khác giấu kín trong rừng cây, trực tiếp lái theo hướng phía trước, cách đó xa là kho hàng của nhà máy đồng phục.

      Nghe thấy có tiếng xe, Phương Cường duỗi người đứng lên:

      “Lão Tứ, Lão Ngũ, hai người chúng mày ra ngoài xem chút, thông minh lên đấy, nếu có gì đúng, lập tức thông báo cho tao”

      Sau đó xoay người ngồi xổm về phía Quyên Tử, cười hiểm:

      “Tên đàn ông của lá gan , tiền lại nhiều, bạn lại đẹp như thế, *** khiến cho người ta ghen tỵ phải ?”

      Quyên Tử nở nụ cười miễn cưỡng:

      “Đợi lấy được tiền, phải cái gì cũng có sao, cần gì phải hâm mộ người khác nữa”

      “Đúng nha! Ha ha ha, tôi quên đấy, thông minh như vậy, bằng về sau liền theo tôi , hai ta.............”

      Lời còn chưa dứt nghe thấy tiếng cửa nhà kho kêu lên thanh “két”......

      Thời điểm Quyên Tử nhìn thấy Tả Hồng, hai hốc mắt ngừng được nóng lên, gần như sắp nhịn được cảm giác nóng lòng ướt át ấy xông ra ngoài, Quyên Tử tuyệt đối phải thánh mấu, tính chưa bao giờ vui vẻ, thẳng thỉ chính là quá mức ích kỷ, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tự mình chịu đựng tất cả, muốn cả Tả Hồng, dù có bi thảm, cũng muốn cả hai người cùng chịu bi thảm.

      Loại tâm tư u này, cũng hề kiêng dè để Tả Hồng biết, cho nên lúc nhìn thấy Tả Hồng tới, ngược lại chút cũng lo lắng cho an toàn của , ngược lại có người tin tưởng, cùng lắm người đàn ông này giúp đỡ chơi đùa xong thôi, nhưng sâu trong đáy lòng còn là cảm động.

      Dù sao, vô luận trước đây như thế nào, đều là chuyện mọn bình thương, nhưng bây giờ bọn họ gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng, nhưng người đàn ông này vẫn chút do dự nước tới, Quyên Tử cảm thấy chọn người đàn ông này hề sai, vì , thỏa hiệp với Quyên Tử kiên trì kiêu ngạo cũng có gì là hối tiếc, cho nên mới cũng quá thực tế rồi.

      Tả Hồng tự nhiên biết Quyên Tử nhà lúc này còn muốn những chuyện tình cảm ngổn ngang này, lúc nhìn thấy trong mắt Quyên Tử nhà có chút lóe lên trong suốt chính là tan nát cả lòng dạ, Quyên Tử nhà sao lại trở nên như vậy, cái dáng vẻ này, thể chịu được.

      Nhưng mà Tả Hồng vẫn lặng lẽ thở phào nhõm, mặc dù nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng cả người đều sao, nhưng nhìn thấy Tô Đồng, hơi kinh ngạc nhíu mày, sau đó lại thấy túi vải quấn quanh người Chu Yến, chân mày lại nhíu chặt thêm, ầm thầm sợ hãi.

      Phương Cường quan sát Tả Hồng mấy lần, trong mắt tự chủ được toát ra ghen tỵ, người này quá xuất sắc, quá lỗi lạc, cho dù ta đứng ở nơi dơ bẩn bế tắc này vẫn tỏa ra ưu nhã mạnh mẽ, rất ràng, càng thêm đối lập với bỉ ổi của ta.

      Hơn nữa, khí thế của người này quá mạnh mẽ, đơn thân độc mã nhưng Phương CƯờng cũng dám khinh thường, Phương Cường quay đầu lại nhìn Quyên Tử, chợt đứng trước người :

      là ông trời tác hợp cho tuấn nam mỹ nữ a, cũng lạ vì sao Chu Yến lại ghen tỵ điên người với , trăm phương ngàn kế muốn phá hủy , thể , làm cho người ta ghen tỵ”

      Noi xong, đưa tay định sờ mặt Quyên Tử, Quyên Tử còn chưa kịp nghiêng mặt tránh , Tả Hồng nhanh chóng xông lên, nhấc chan đạp Phương Cường bay ra ngoài:

      “** dám đụng đến vợ tao, muốn chết à”

      Phương Cường nghĩ tới Tả Hồng lại lớn lối như vậy, nhếch nhác bò dậy:

      “Tao xem mẹ nó đứa nào mới là tìm chết, các em, dọn dẹp thằng oắt con này cho tốt vào”

      Vừa dứt lời, trừ hai kẻ đứng ngoài canh gác năm kẻ còn lại đồng loạt xông lên, lồng ngực Quyên Tử nhói lên, lần đầu tiên phát ra Tả Hồng lợi hại như vậy, mặc dù những kẻ khác cũng vừa, nhưng trong nháy mắt Tả Hồng đánh chỉ còn lại hai tên.

      Lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng động lớn, cạch tiếng, của kho hàng từ bên ngoài trực tiếp bị mở ra, Phương Cường thấy người tiến vào, tâm liền lạnh, mẹ nó, còn lí lính trinh sát, mình chọc nhầm người rồi.

      Trong lòng ta hoảng hốt, vội cã bắt được Quyên Tử, rút dao găm ra đặt dưới cổ Quyên Tử, ta sợ hãi, tay có chút run run cắt phải da Quyên tử, dòng máu đỏ tươi từ cổ Quyên Tử chảy xuống, nhìn mà thấy ghê người

      “mày buông ấy ra”

      thanh Tả Hồng cũng run rẩy, vừa tiến đến cũng biết mấy kẻ này có gì lợi hại, chỉ là đám ô hợp, quả nhiên, ** lính trinh sát tiến đến cửa rất nhanh, bọn chúng phải nhanh chóng chịu trói, chỉ là ngờ Phương Cường lại dùng đến Quyên Tử để uy hiếp bọn họ.

      đồng chí trinh sát bước ra ngoài đàm phán cùng Phương Cường, Phương Cường rống to:

      “Các người đừng nhảm nữa, tao quá rồi, tội lớn như vậy, tao con mẹ nó có thể ngồi tù đến tận đời sau, tao chính là có chết cũng lôi kéo ta làm đệm lưng ha ha….”

      Tiếng cười của còn chưa dứt kêu lên tiếng hét thảm, ta buông tay, Quyên Tử lưu loát xoay người, cước hung hăng đá vào mặt , Phương Cường bị đạp, lảo đảo ngã mặt đất, Quyên tử xông lên đạp tiếp:

      “Mày dám đụng vào tao, dám chiếm tiện nghi của lão nương…. Cho ngươi gào khóc aaaa”

      Cuối cùng Phương Cường phải kêu thét lên, Tả hồng mới đem Quyên Tử nhà kéo về, quen việc giữ chặt chân của :

      “Được rồi được rồi Quyên Tử, cẩn thận đứa bé, cẩn thận bảo bảo nhà chúng ta…..”

      Chờ Quyên tử bình tĩnh, mới cẩn thận kiểm tra vết thương cổ :

      “Có đau hay , chỗ này có đau , hả?”

      cởi trói cho em trước

      Quyên Tử lên tiếng, cũng đáp lại Tả Hồng, lúc này Tả Hồng mới nhớ ra vẫn còn bị trói, vội vươn tay cởi ra, Quyên tử vùng vẫy cởi sợi dây, duỗi cánh tay liền ôm chặt cổ Tả Hồng, dùng sức đến gần hơn, nghiêm túc:

      “Vì khen ngợi sợ hãi làm hùng cứu mỹ nhân, em quyết định gả cho , chúng ta kết hôn

      Dáng vẻ lúc này của Tả Hồng ngây ngốc, bị Quyên Tử cười nhạo cả đời, dĩ nhiên đây là sau. Tả Hồng ngây ngốc cả nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, mặt vui mừng còn chưa tan hết, lại ưỡn ẹo lầm bầm đứng lên:

      “Cái nhóc này, cầu hôn phải là đàn ông…….”

      càu nhàu nhảm còn chưa xong, bị Quyên Tử nhanh chóng chặn lại….. cửa kho hàng rộng mở, trời sáng , ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, đối với những người sống sót sau tai nạn là tình người, là ánh sáng long lanh soi rọi.

      Hoàn chính văn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :