1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Hân Hân Hướng Vinh (51c+3NT Full) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Phần 6

      đánh răng trong nhà tắm đúng tiếng đồng hồ, lúc ra, cảm giác cả miệng và đầu lưỡi quả chết lặng còn chút cảm giác nào rồi, nhìn vào gương, đôi môi cũng sưng lên, nhưng khóe miệng lại toét ra, cười y như kẻ ngu vậy.

      vẫn muốn làm cha, con trai vẫn còn, điều này trong lòng Quyên Tử nhà vẫn còn có , hơn nữa, có thể thất cảm thấy trong lòng ấy có , phải chút mà là rất nhiều.

      Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt cái ngày hôm qua mình vẫn còn giãy giụa trong địa ngục, nhưng hôm nay lên thiên đường.

      Lúc Tả Hồng ra, Quyên Tử nằm giường ngủ, ngoài cửa sổ sáng lên, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong nhà, từng đợt từng đợt rơi xuống người Quyên Tử, Tả Hồng nhàng ở bên người , tham lam ngắm nhìn lâu.

      Chắc chắn ấy ngủ được ngon, dưới mắt nhuộm vòng thâm nhàn nhạt, gương mặt cũng có chút gầy gò, sắc mặt tốt lắm, lại lộ ra mềm yếu trước nay chưa hề có, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng thương tiếc.

      Nghĩ đến bản thân mình phân tốt xấu tát cái, lại còn lời khó nghe ở trong hội quán, Tả Hồng hối hận rút được cả hai bàn tay mình ra. phải là biết tính tình của nhóc này, nhưng tại sao lúc đó lại quên mất.

      ra bây giờ nghĩ, so với đứa bé thực chỉ muốn , đứa bé chẳng qua là vì muốn giữ chặt hơn, chỉ cần trong lòng , còn muốn , còn cầu xin cái gì? Nếu buông ra được, mạnh mẽ nắm lấy, đây mới thực là cách hay.

      nhàng chậm rãi vén sợi tóc mặt , cúi đầu, nụ hôn rơi khuôn mặt :

      em, Quyên nhi”

      Lúc Quyên Tử tỉnh trời tối rồi, rèm cửa sổ được kéo vào, trong nhà chỉ có ánh sáng đèn tường, Quyên Tử sờ tay ôm cái gối bên cạnh vào trong ngực, gối đầu vẫn còn mùi của Tả Hồng, bên cạnh có mùi của khiến cho ngủ rất ngon.

      Mở của phòng ra ngửi thấy mùi cá nấu cải chua nồng đậm, khóe miệng vểnh lên, tới, tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông bận rộn trong phòng bếp hẹp.

      Động tác nấu cơm của Tả Hồng rất tao nhã, chi dù bên cánh tay bị thương nhưng vẫn thành thạo như cũ, giống như là tác phẩm nghệ thuật, thực tế nấu ăn thực ngon đến bất ngờ, có lẽ tương lại họ già rồi, có thể suy tính đến chuyện mở nhà ăn chăng.

      Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử khỏi bật cười.

      Tả Hồng xoay người lại, hướng về phía oán trách liên tục:

      “Phòng bêp quá , gia vị cũng đầy đủ hết, phòng tắm quá , vào còn chiếm hơn nửa, ghế salon phòng khách cũng đủ mềm mại….”

      Sau khi liên tục oán trách, thấy Quyên Tử vẫn còn nhìn cười, Tả Hồng tiến lên ôm :

      “Chúng ta nên về nhà !”

      Quyên Tử đẩy ra”

      được, bên này công việc vừa mới triển khai, sao em lại có thể chịu trách nhiệm như vậy được, hơn nữa, em cảm thấy nơi này thích hợp với em hơn, em hiểu chưa?”

      Tả Hồng thầm thở dài, tâm lý của này, nghiệp vĩnh viễn xếp hàng đầu tiên, nhưng vẫn có điểm mừng là, vị trí của đột nhiên tăng mạnh thêm chút, ít nhất phải là ở hàng cuối:

      “Vậy đến đâu ở đây?”

      Quyên Tử chau mày:

      “Ở bên này có nhà sao? phải là tham ô ! Em biết là nhân viên công vụ lương cao như vậy, đúng rồi, mấy ngày trước em nhớ được có người nào đó vừa ra tay là mua ngay chiếc túi số lượng hạn chế cho ai đó, là quá hào phóng a! Em có nên suy nghĩ giữ khoảng cách với chút , dù sao ngày nào đó nếu có bị tố cáo tham ô, cũng đỡ dính líu đến em”

      Tả Hồm bấm mặt có cách nào :

      cũng tính nợ cũ với em, em xem miệng của , bây giờ vẫn còn sưng, hôn cái, an ủi người đàn ông của em”

      Quyên Tử đẩy mặt ra:

      Trong lòng Tả Hồng biết có cảm giác gì đây nữa? bao nhiêu năm, cho tới tận hôm nay, nhóc này mới chú ý tới những chuyện này, có thể thấy được nhóc này từ trước đến nay để ý đến như thế nào, nhưng mà ở góc độ nào đó, cũng thay đổi rồi, nhóc này dù sao cũng bị cất trong trái tim nóng này rồi.

      Tả Hồng xoay người lại tắt lửa, đem nồi canh lên khay trà, Quyên Tử kịp chờ lấy vội đôi đũa, ngồi mặt đất, ăn ngấu nghiến như con mèo thèm ăn, ăn lái rồi mới để ý hương vị, vừa đủ chua, thịt cá trơn bóng mềm mại ngon miệng, ăn hơn nửa thịt cá, lại uống thêm hai chén canh mới hạ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Hồng, có chút lo lắng hỏi:

      xem em biến thành mụ béo chứ”

      Tả Hồng bật cười:

      “Dù em mập đến thế nào cũng đều muốn em”

      “Cắt”

      Quyên tử giơ chân lên đạp cú:

      “Đừng tưởng chuyện gì cũng tưởng mình nắm chắc, mập còn vội vàng hơn, mau, lấy ở đâu nhiều tiền như vậy, Diệp Trì còn có mở công ty, coi là cái gì?”

      Trái hồng thở dài:

      “em nghĩ mấy người bọn đều là giả hết sao, ban đầu lúc Diệp Trì thành lập công ty, cũng có cổ phần, chỉ cậu ấy, cả công ty của Cẩm Thành bọn cũng đều có cổ phần”

      Quyên Tử thâm thúy hỏi:

      phải cho nhân viên công vụ buôn bán sao?”

      Khó có được lúc nhóc này ngốc như vậy, Tả Hồng giơ tay lên chọc chọc mặt của :

      ngốc, chỉ bằng từng này lương của , sớm uống gió tây bắc , thế nào nuôi nổi em nha”

      cút , người nào cần nuôi”

      “Được, được, là coi trọng Quyên Tử nhà , khóc lóc đòi nuôi em bằng được, được chưa bà

      Thu dọn xong, hai người nhàm chán nằm ghế sofa xem ti vi, Quyên Tử giơ quả táo to lên gặm, Tả Hồng phát , nhóc này ăn cơm hề ít, từ lúc mới đầu đến bây giờ cũng để miệng nghỉ ngơi, hơn nữa tượng nông nghén trước kia cũng biến mất, bàn tay Tả Hồng đặt bụng sờ sờ :

      “Thế nào chút động tĩnh cũng có?”

      ngu ngốc”

      Quyên Tử liếc cái:

      “Nó mới vừa lớn lên, bác sĩ phải đợi đến năm tháng mới có động tĩnh”

      Tả Hồng đắn đo hồi lâu, thử mở miệng:

      “Em định làm thế nào?”

      Quyên Tử buông quả táo trong tay, ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt lóe lên:

      “Cái đó, , lúc mới bắt đầu em muốn đứa bé này, nhưng lúc nằm ở bàn mổ, đột nhiên bỏ được, nó là đứa bé của em, nên bởi vì nguyên nhân của chính mà tước đoạn quyền được ra đời của nó, nhưng mà, em còn chưa có chuẩn bị cẩn thận”

      Tả Hồng thở dài sâu, ôm cúi đầu hôn lên trán:

      “Được, em nghĩ như thế nào cũng được, chỉ cần đuổi

      Lời từ trong miệng người đàn ông cao lớn như Tả Hồng vừa ra, Quyên Tử cảm thấy trong đầu cũng ê ẩm, ngẩng đầu lên hôn cái vào khóe môi :

      xin lỗi, lần trước tâm trạng em lộn xộn, suy nghĩ”

      Tả Hồng đột nhiên ôm mặt nhìn lâu:

      “Em là Quyên Tử của ư, thế nào lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy rồi?”

      Quyên Tử cười hì hì tiếng, hung hăng nhéo ………..

      Hai người náo loạn lát, Tả Hồng mới nghiêm mặt :

      đến bây giờ cũng hiểu, sao cuối cùng em lại trở thành Mạc Vân Đan rồi, nghe là làm xét nghiệm DNA cũng hề sai biệt, những chuyện khi em còn bé em chút cũng có ấn tượng gì sao, dù sao khi đó em cũng hơn ba tuổi, theo lý thuyết cũng nên có chút trí nhớ mới phải”

      Quyên Tử suy nghĩ chút :

      "Chuyện trước kia em cũng có chút ấn tượng nào, nhưng gần đây biết làm sao lại có những hình ảnh mơ hồ thoáng qua, nhất là đối với khuôn mặt cha mẹ em, em cũng cảm thấy xa lạ”

      Tả Hồng đột nhiên ôm nở nụ cười:

      “Chắc em còn nhớ! Khi con bé gặp em mấy lần rồi, có lần, ở tại nhà em, chính là căn nhà ở ngoại ô kia, cha mẹ mang đến đó chơi, người lớn đều chuyện, liền đưa nhóc nhà em và Vân Kha giao cho , Vân Kha từ bé khéo léo, chỉ có em từ tinh”

      Tả Hồng điểm cái lên trán :

      ràng xinh đẹp như vậy, mặc chiếc quần bông mới tinh, lại đeo nơ con bướm, nhưng lại nhất định đòi trèo lên cây bắt ve sầu, tự mình , lại muốn trèo lên, nếu trèo lên phải đàn ông con trai, cái nhóc nhà em, trong bụng đều là ý nghĩ xấu xa.”

      Quyên Tử tò mò hỏi :

      “Cuối cùng sao, có trèo lên ?”

      Tả Hồng gật đầu cười:

      trèo lên rồi, lại cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ thân cây, khiến ba đứa chúng ta bị đốt thành mặt bánh bao, em và Vân Kha khóc đến khàn cả giọng, bị cha hung hăng đánh cho trận, em có phải là oan quá ….”

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 46

      Quyên Tử xấu tính nhìn Tả Hồng đột nhiên giống bị sấm sét giáng xuống đầu, trong nháy mắt hóa đá, nhìn chằm chằm bụng Quyên Tử nháy mắt, giống như muốn xuyên qua cái bụng trực tiếp nhìn vào bên trong..

      Sau hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần:

      “Cái đó…….. Ừm! Danh sách tiền viện phí, phí giải phẫu……..cái đó…….”

      Lời của Tả Hồng lắp ba lắp bắp hề mạch lạc, cố gắng mấy lần nhưng cũng , trong đầu nghĩ lại lời vừa rồi của Quyên Tử, lập tức trừng mắt:

      “Em dám, em dám để cho người khác làm cha đứa bé, …”

      làm sao nào?”

      Quyên Tử nhìn chằm chằm hỏi ngược lại, Tả Hồng cúi đầu hung hăng hôn , nụ hôn này kịch liệt triền miên, mang theo ý muốn vui mừng của người được làm cha, đến tận khi hai người thở nổi, Tả Hồng mới vui vẻ thả ra, giọng :

      “Trừ phi chết, nếu , vĩnh viễn thể nào có chuyện như vậy xảy ra, bây giờ có phải em nên giải thích cho chút chuyện xảy ra báo chí, nghĩ đó là ảnh có thể photóhop”

      giọng của Tả Hồng giống như vừa uống phải mười bình dấm, oán khí ngất trời. Quyên Tử chợt nhớ tới cái gì, đưa tay hung hăng nhéo cái eo , Tả Hồng ai ui hét lên thảm thiết.

      “Em còn chưa có hỏi đấy? Là tự mình tố cáo bản thân trước, qua báo chí có bao nhiêu phụ nữ hả?”

      Quyên Tử hừ tiếng, đẩy ra ngoài, Tả Hồng vội vàng theo, Quyên Tử từ dưới bàn uống trà lấy ra xấp tờ báo, vứt mặt bàn, cầm lên tờ phía , , phát ra mấy tiếng chậc chậc:

      “Nhìn ở góc độ này, là chụp đẹp quá rồi, hừ! Ghê tởm chết mất”

      Càng nghĩ càng giận, Quyên Tử lúc này mới phát , tại sao mình lại dễ dàng làm lành với như vậy, người này đúng là cái đồ ngựa đực, hoa hoa công tử, căn bản phải người tốt lành gì, Quyên Tử mở cửa:

      “Biến, bây giờ lập tức cút”

      Tả Hồng dĩ nhiên thể nào biến rồi, vất vả lắm mới hòa hảo lại được, cười ha ha hai tiếng đóng của lại:

      “Em giọng chút, nơi này cách tốt, nếu để cho hàng xóm nghe được ảnh hưởng hay”

      Quyên Tử liếc cái:

      đêm qua lúc đập cửa thế nào nghĩ đến chuyện ảnh hưởng tốt

      Tả Hồng ôm eo , vất vả giơ cánh tay bị thương lên:

      thể, những này, chỉ tìm đến để chọc giận em, người cũng đụng đến, nhiều lắm chỉ là hôn cái, hơn nữa cũng có vươn đầu lưỡi (Ặc ặc, ghê quá), nếu như sai câu, chết cũng được tử tế”

      Quyên Tử mặc kệ :

      vươn đầu lưỡi cũng là hôn, để em tìm Triệu Hành lại cũng hôn cái, như vậy chúng ta mới tính là huề nhau”

      “Em dám”

      Sắc mặt Tả Hồng biến đổi, nhưng thấy sắc mặt Quyên Tử, lại vội vàng im lặng, nhìn qua có vài phần tức cười, Quyên Tử nhìn , đạp cái:

      “Cút vào đánh răng, trong vòng tiếng, nếu về sau cho hôn em”

      Tả hồng giơ giơ tay”

      “Được, được, đánh ngay đây còn được sao?”

      Tả Hồng nghiêm túc đánh răng.

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Phần 6

      đánh răng trong nhà tắm đúng tiếng đồng hồ, lúc ra, cảm giác cả miệng và đầu lưỡi quả chết lặng còn chút cảm giác nào rồi, nhìn vào gương, đôi môi cũng sưng lên, nhưng khóe miệng lại toét ra, cười y như kẻ ngu vậy.

      vẫn muốn làm cha, con trai vẫn còn, điều này trong lòng Quyên Tử nhà vẫn còn có , hơn nữa, có thể thất cảm thấy trong lòng ấy có , phải chút mà là rất nhiều.

      Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt cái ngày hôm qua mình vẫn còn giãy giụa trong địa ngục, nhưng hôm nay lên thiên đường.

      Lúc Tả Hồng ra, Quyên Tử nằm giường ngủ, ngoài cửa sổ sáng lên, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong nhà, từng đợt từng đợt rơi xuống người Quyên Tử, Tả Hồng nhàng ở bên người , tham lam ngắm nhìn lâu.

      Chắc chắn ấy ngủ được ngon, dưới mắt nhuộm vòng thâm nhàn nhạt, gương mặt cũng có chút gầy gò, sắc mặt tốt lắm, lại lộ ra mềm yếu trước nay chưa hề có, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng thương tiếc.

      Nghĩ đến bản thân mình phân tốt xấu tát cái, lại còn lời khó nghe ở trong hội quán, Tả Hồng hối hận rút được cả hai bàn tay mình ra. phải là biết tính tình của nhóc này, nhưng tại sao lúc đó lại quên mất.

      ra bây giờ nghĩ, so với đứa bé thực chỉ muốn , đứa bé chẳng qua là vì muốn giữ chặt hơn, chỉ cần trong lòng , còn muốn , còn cầu xin cái gì? Nếu buông ra được, mạnh mẽ nắm lấy, đây mới thực là cách hay.

      nhàng chậm rãi vén sợi tóc mặt , cúi đầu, nụ hôn rơi khuôn mặt :

      em, Quyên nhi”

      Lúc Quyên Tử tỉnh trời tối rồi, rèm cửa sổ được kéo vào, trong nhà chỉ có ánh sáng đèn tường, Quyên Tử sờ tay ôm cái gối bên cạnh vào trong ngực, gối đầu vẫn còn mùi của Tả Hồng, bên cạnh có mùi của khiến cho ngủ rất ngon.

      Mở của phòng ra ngửi thấy mùi cá nấu cải chua nồng đậm, khóe miệng vểnh lên, tới, tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông bận rộn trong phòng bếp hẹp.

      Động tác nấu cơm của Tả Hồng rất tao nhã, chi dù bên cánh tay bị thương nhưng vẫn thành thạo như cũ, giống như là tác phẩm nghệ thuật, thực tế nấu ăn thực ngon đến bất ngờ, có lẽ tương lại họ già rồi, có thể suy tính đến chuyện mở nhà ăn chăng.

      Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử khỏi bật cười.

      Tả Hồng xoay người lại, hướng về phía oán trách liên tục:

      “Phòng bêp quá , gia vị cũng đầy đủ hết, phòng tắm quá , vào còn chiếm hơn nửa, ghế salon phòng khách cũng đủ mềm mại….”

      Sau khi liên tục oán trách, thấy Quyên Tử vẫn còn nhìn cười, Tả Hồng tiến lên ôm :

      “Chúng ta nên về nhà !”

      Quyên Tử đẩy ra”

      được, bên này công việc vừa mới triển khai, sao em lại có thể chịu trách nhiệm như vậy được, hơn nữa, em cảm thấy nơi này thích hợp với em hơn, em hiểu chưa?”

      Tả Hồng thầm thở dài, tâm lý của này, nghiệp vĩnh viễn xếp hàng đầu tiên, nhưng vẫn có điểm mừng là, vị trí của đột nhiên tăng mạnh thêm chút, ít nhất phải là ở hàng cuối:

      “Vậy đến đâu ở đây?”

      Quyên Tử chau mày:

      “Ở bên này có nhà sao? phải là tham ô ! Em biết là nhân viên công vụ lương cao như vậy, đúng rồi, mấy ngày trước em nhớ được có người nào đó vừa ra tay là mua ngay chiếc túi số lượng hạn chế cho ai đó, là quá hào phóng a! Em có nên suy nghĩ giữ khoảng cách với chút , dù sao ngày nào đó nếu có bị tố cáo tham ô, cũng đỡ dính líu đến em”

      Tả Hồm bấm mặt có cách nào :

      cũng tính nợ cũ với em, em xem miệng của , bây giờ vẫn còn sưng, hôn cái, an ủi người đàn ông của em”

      Quyên Tử đẩy mặt ra:

      Trong lòng Tả Hồng biết có cảm giác gì đây nữa? bao nhiêu năm, cho tới tận hôm nay, nhóc này mới chú ý tới những chuyện này, có thể thấy được nhóc này từ trước đến nay để ý đến như thế nào, nhưng mà ở góc độ nào đó, cũng thay đổi rồi, nhóc này dù sao cũng bị cất trong trái tim nóng này rồi.

      Tả Hồng xoay người lại tắt lửa, đem nồi canh lên khay trà, Quyên Tử kịp chờ lấy vội đôi đũa, ngồi mặt đất, ăn ngấu nghiến như con mèo thèm ăn, ăn lái rồi mới để ý hương vị, vừa đủ chua, thịt cá trơn bóng mềm mại ngon miệng, ăn hơn nửa thịt cá, lại uống thêm hai chén canh mới hạ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Hồng, có chút lo lắng hỏi:

      xem em biến thành mụ béo chứ”

      Tả Hồng bật cười:

      “Dù em mập đến thế nào cũng đều muốn em”

      “Cắt”

      Quyên tử giơ chân lên đạp cú:

      “Đừng tưởng chuyện gì cũng tưởng mình nắm chắc, mập còn vội vàng hơn, mau, lấy ở đâu nhiều tiền như vậy, Diệp Trì còn có mở công ty, coi là cái gì?”

      Trái hồng thở dài:

      “em nghĩ mấy người bọn đều là giả hết sao, ban đầu lúc Diệp Trì thành lập công ty, cũng có cổ phần, chỉ cậu ấy, cả công ty của Cẩm Thành bọn cũng đều có cổ phần”

      Quyên Tử thâm thúy hỏi:

      phải cho nhân viên công vụ buôn bán sao?”

      Khó có được lúc nhóc này ngốc như vậy, Tả Hồng giơ tay lên chọc chọc mặt của :

      ngốc, chỉ bằng từng này lương của , sớm uống gió tây bắc , thế nào nuôi nổi em nha”

      cút , người nào cần nuôi”

      “Được, được, là coi trọng Quyên Tử nhà , khóc lóc đòi nuôi em bằng được, được chưa bà

      Thu dọn xong, hai người nhàm chán nằm ghế sofa xem ti vi, Quyên Tử giơ quả táo to lên gặm, Tả Hồng phát , nhóc này ăn cơm hề ít, từ lúc mới đầu đến bây giờ cũng để miệng nghỉ ngơi, hơn nữa tượng nông nghén trước kia cũng biến mất, bàn tay Tả Hồng đặt bụng sờ sờ :

      “Thế nào chút động tĩnh cũng có?”

      ngu ngốc”

      Quyên Tử liếc cái:

      “Nó mới vừa lớn lên, bác sĩ phải đợi đến năm tháng mới có động tĩnh”

      Tả Hồng đắn đo hồi lâu, thử mở miệng:

      “Em định làm thế nào?”

      Quyên Tử buông quả táo trong tay, ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt lóe lên:

      “Cái đó, , lúc mới bắt đầu em muốn đứa bé này, nhưng lúc nằm ở bàn mổ, đột nhiên bỏ được, nó là đứa bé của em, nên bởi vì nguyên nhân của chính mà tước đoạn quyền được ra đời của nó, nhưng mà, em còn chưa có chuẩn bị cẩn thận”

      Tả Hồng thở dài sâu, ôm cúi đầu hôn lên trán:

      “Được, em nghĩ như thế nào cũng được, chỉ cần đuổi

      Lời từ trong miệng người đàn ông cao lớn như Tả Hồng vừa ra, Quyên Tử cảm thấy trong đầu cũng ê ẩm, ngẩng đầu lên hôn cái vào khóe môi :

      xin lỗi, lần trước tâm trạng em lộn xộn, suy nghĩ”

      Tả Hồng đột nhiên ôm mặt nhìn lâu:

      “Em là Quyên Tử của ư, thế nào lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy rồi?”

      Quyên Tử cười hì hì tiếng, hung hăng nhéo ………..

      Hai người náo loạn lát, Tả Hồng mới nghiêm mặt :

      đến bây giờ cũng hiểu, sao cuối cùng em lại trở thành Mạc Vân Đan rồi, nghe là làm xét nghiệm DNA cũng hề sai biệt, những chuyện khi em còn bé em chút cũng có ấn tượng gì sao, dù sao khi đó em cũng hơn ba tuổi, theo lý thuyết cũng nên có chút trí nhớ mới phải”

      Quyên Tử suy nghĩ chút :

      "Chuyện trước kia em cũng có chút ấn tượng nào, nhưng gần đây biết làm sao lại có những hình ảnh mơ hồ thoáng qua, nhất là đối với khuôn mặt cha mẹ em, em cũng cảm thấy xa lạ”

      Tả Hồng đột nhiên ôm nở nụ cười:

      “Chắc em còn nhớ! Khi con bé gặp em mấy lần rồi, có lần, ở tại nhà em, chính là căn nhà ở ngoại ô kia, cha mẹ mang đến đó chơi, người lớn đều chuyện, liền đưa nhóc nhà em và Vân Kha giao cho , Vân Kha từ bé khéo léo, chỉ có em từ tinh”

      Tả Hồng điểm cái lên trán :

      ràng xinh đẹp như vậy, mặc chiếc quần bông mới tinh, lại đeo nơ con bướm, nhưng lại nhất định đòi trèo lên cây bắt ve sầu, tự mình , lại muốn trèo lên, nếu trèo lên phải đàn ông con trai, cái nhóc nhà em, trong bụng đều là ý nghĩ xấu xa.”

      Quyên Tử tò mò hỏi :

      “Cuối cùng sao, có trèo lên ?”

      Tả Hồng gật đầu cười:

      trèo lên rồi, lại cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ thân cây, khiến ba đứa chúng ta bị đốt thành mặt bánh bao, em và Vân Kha khóc đến khàn cả giọng, bị cha hung hăng đánh cho trận, em có phải là oan quá ….”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47.1


      thanh của Tả Hồng trầm thấp, lại mang theo khuynh hướng cảm xúc mềm mại như tơ, giống như điệu của tiếng đàn viôlông, trầm bổng du dương, đến câu chuyện cũ này, ra Quyên Tử chút cũng muốn đứng lên, tựa vào trong lòng người đàn ông này, suy nghĩ của lại trôi dạt đến nơi khác.


      Về sau tương lai đứa bé của bọn họ ra đời, cũng như vậy, ở giường của đứa bé kể những câu chuyện cũ, kể về chuyện khi cha mẹ còn bé. Quyên Tử phát , ra Tả Hồng là người đàn ông rất ấm áp, loại tình cảm ấm áp này khiến cho cảm nhận được từ nó sâu trong đáy lòng, tựa vào trong ngực đột nhiên khiến cảm thấy những ngày tháng yên bình như vậy vô cùng tốt.


      Tả Hồng đến nửa, lại phát trong ngực lăn ra ngủ rồi, cúi đầu nhìn xuống khỏi bật cười, Quyên Tử nghẹo đầu, đặt trong khuỷu tay , ngủ say, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, nhàng mà chậm rãi, giống như giấc mộng đẹp, Tả Hồng hy vọng vào giờ phút này thời gian có thể dừng lại, để giờ khắc này kéo dài mãi mãi, trong ngực có Quyên Tử, mà trong bụng Quyên Tử có đứa bé của bọn họ, ba người bọn họ chính là nhà hoàn chỉnh.


      Tả hồng nhàng ôm , rất cẩn thận, chỉ sợ đánh thức , vừa ôm Quyên Tử đặt lên giường điện thoại đầu giường kêu lên, Tả Hồng cầm điện thoại trong tay nhìn chút, xoay tay lại khoác chăn lên người Quyên Tử, ra ngoài phòng ngủ mới nhận:


      “Tôi là Tả Hồng”


      Mạc Vân Phong ở đầu bên kia trầm mặc hồi lâu:



      “Tại sao lại là cậu? Vân Đan nghe điện thoại”



      ấy ngủ, có chuyện gì với tôi”



      Mạc Vân Phong phì cười:



      “Tả Hồng cậu rất buồn cười cậu có biết ? Sao cậu lại ở đó với Vân Đan? Tôi cảnh cáo cậu…. cậu cùng Vân Đan là chuyện thể, nhanh chóng tách ra đối với cậu và Vân Đan đều là chuyện tốt nhất”


      Tả Hồng đến bên cạnh cửa sổ, đốt điếu thuốc ngậm lên miệng:


      “Vân Đan là ai? Tôi biết, người tôi muốn chỉ là Quyên Tử, tôi ấy, lúc ấy, ấy chính là Quyên Tử của tôi, về phần Vân Đan, có quan hệ gì với tôi”


      “Cậu có ý gì?”


      Mạc Vân Phong cảm thấy quả thể lý lẽ với Tả Hồng.


      “Ý của tôi rất đơn giản, chính là có trời cũng can thiệp được chuyện của tôi và Quyên Tử, người nhà họ Mạc các có đồng ý hay ấy đều là của tôi”


      xong, đợi Mạc Vân Phong đáp lại, trực tiếp ngắt máy.


      Mạc Vân Phong ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, Vân Kha ngồi đối diện hé ra nụ cười:


      “Là Tả Hồng?”



      Mạc Vân Phong gật đầu:



      “Thằng nhóc này tính toán muốn dính vào Mạc gia chúng ta, ban đầu còn cái gì ước gì có quan hệ gì cùng Mạc gia, bây giờ khi lại tìm Vân Đan rồi, có chút khí chất nào”



      Vân Kha cười hì hì:



      ra trong lòng đại ca cũng mong là như vậy đúng dù ngoài miệng khó nghe như vậy. Mấy ngày nay em cũng suy nghĩ chuyện lúc còn bé, mặc dù Tả Hồng và Vân Đan chỉ gặp qua mấy lần, nhưng lần đó phải là Tả Hồng dụ dỗ Vân Đan, Vân Đan từ lúc còn như vậy đem Tả Hồng khốn khổ như vậy, có lẽ hai người bọn họ vừa mới bắt đầu chính là nhất định, vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn là cùng nhau, tách ra”



      Mạc Vân Phong thở dài:



      “Nhưng cha cố chấp như vậy”



      Vân Kha đột nhiên cười khẽ lắc đầu:



      “Dù cha cố chấp, nhưng Vân Kha còn cố chấp hơn so với cha, chỉ cần Vân Kha quyết định theo Tả Hồng, cha có phản đối cũng có ích gì”



      Mạc Vân Phong cũng khó có khi nở nụ cười, có lúc đúng là người khắc người.



      Quyên Tử đổi ngày làm, nghỉ ngơi ngày đêm, thần sắc Quyên Tử nhìn qua lấp lánh hơn nhiều, mới vừa bước vào tòa sản lại có cảm giác rất thích hợp, vào phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống vé liền vào cười mập mờ:



      “Chị Quyên Tử, chúc mừng”



      Quyên Tử hiểu nhìn , bé đưa tờ báo trong tay cho :


      “Chị Quyên Tử, chúng em biết chị lại có gia cảnh lớn như vậy, chị là người khiêm tốn………. "



      Sau khi bé kia ra ngoài, Quyên Tử cầm tờ báo lên, vừa nhìn khỏi nhíu chặt mày, ngày hôm trước chụp ảnh và Triệu Hành chỉ là bức ảnh mơ hồ chỉ nhìn thấy bên mặt, hôm nay lại là chân dung ràng của in ở phía , còn có ảnh Tả Hồng, Triệu Hành, thậm chí cả Mạc Quan Vinh….



      Tựa đề viết vô cùng lớn :



      «Vạch trần khăn che mặt của bé lọ lem, bối cảnh gia thế hiển hách và tình sử đặc biệt "



      Tờ báo này giới thiệu thân phận của Quyên Tử, có lẽ là viết trong lúc vội vàng, khiến cho việc cũng ràng lắm, chỉ chính là thiên kim tiểu thư mà nhà họ Mạc tìm thấy, còn có chuyện tình cảm của cùng Tả Hồng và Triệu Hành, lại viể giống như câu chuyện cẩu huyết, hai nam nữ cộng thêm địa vị bối cảnh của ba người, thủ đoạn cũng dùng đủ, Quyên Tử tự mình xem cũng cảm thấy cực kỳ đặc sắc.


      Quyên Tử lần đầu tiên phát , thái độ của bản thân đối với giới truyền thông, nếu càng náo loạn càng lớn chuyện, nếu như ba người bọn họ chỉ là người thường có lẽ ai chú ý, nhưng ba bọn họ đều phải, giới truyền thông tóm được chuyện này chính là cơ hội kiếm tiền, Quyên Tử hận thể làm ầm ĩ trận, đành phải tạm thời nghỉ phép, theo Tả Hồng trở về thành phố B………


      Cuối cùng cũng phải để nhà họ Mạc giải quyết chuyện này, Mạc Quan Vinh ra mặt, cuộc điện thoại liền dập tắt tất cả mọi chuyện báo chí, sau mấy ngày ổn định moi chuyện mới tính là tạm lắng lại, nhưng Quyên Tử và quan hệ với nhà họ Mạc ràng trước bàn dân thiên hạ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47.2

      Mạc gia quyế định đặt tiệc ở khách sạn cao cấp năm sao ở Thành Đông, chính thức để Quyên Tử nhận tổ tông, ra đối với Quyên Tử chuyện này chỉ là hình thức, khá là mâu thuẫn với Mạc Quan Vinh, ông vô cùng cố chấp, muốn để tất cả em bạn bè đều biết là Vân Đan của Mạc gia.

      Có lúc Quyên Tử cảm thấy từ sâu trong huyết thống của Mạc Quan Vinh đều là quan niệm chấp nhất quá mức, hơn nữa lại còn mang tính chất biệt lập, ngoại trừ đối với người nhà họ Mạc, cho dù là con dâu cũng hờ hững bình thường, Mạc gia đến nay cũng đứa trẻ con nào, nhưng suy nghĩ chút vấn đề này cũng coi như trong dự định, dù sao quan hệ vợ chồng của ba người họ này lạnh nhạt như vậy có đứa bé mới gọi là kỳ quái.

      Cho nên vào ngày mùa đông ở tuổi hai mươi bảy này, giải thích được tại sao lại biến thành Mạc Vân Đan. Thời điểm cánh tay vòng ở khuỷu tay Mạc Vân Giới vào phòng tổ chức tiệc Quyên Tử vẫn cảm thấy như lạc vào giấc mơ.

      Khách khứa chật nhà, mỗi người đều mang theo khuôn mặt tươi cười, ràng là muốn lấy lòng nịnh bợ, Quyên Tử vô cùng ghét như vậy, nhưng Mạc Quan Vinh vẫn kiên trì muốn tổ chức.

      Hồ Quân ở dưới chọc mặt Tả Hồng cái:

      “cũng khác lắm, Quyên Tử nhà cậu đúng là hoa thơm cỏ lạ, cậu vội càng gấp gáp cũng sao”

      Tả Hồng liếc cái, ánh mắt êm ái chậm rãi rơi vào người vừa tiến vào, ăn mặc tỷ mỉ, người mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm, sắc mặt xinh đẹp cùng lễ phục người hợp nhau càng thăng thêm sức mạnh, làn váy thẳng tắp buông xuống, kiểu cách đơn giản, nổi bật dáng người cao gầy, phía khoác chiếc choàng lông màu trắng, hở đầu vai, lộ ra chiếc cổ thiên nga đẹp đẽ, cẩn cổ đeo chuỗi dây chuyền ngọc trai sáng trắng.

      Tóc dài vấn lên, bên cài chiếc châm cài tóc trân châu, hai bên tóc mai rủ xuống cách tự nhiên, mặc dù trang điểm rất nhạt, nhưng vẫn mỹ lệ như cũ, đây mới là Quyên Tử của , lúc nào cũng là tiêu điểm, lúc nào cũng ngẩng cao đầu đứng ở nơi đó, xinh đẹp kiêu ngạo, đúng là người tận xương tủy.

      Bà Tả có chút sững sờ, đây chính là mà mình luôn luôn cho là hèn mọn hà tiện sao? Con bé cao quý xinh đẹp, giống y như con dâu thứ hai nhà họ Mạc hào hoa phong nhã cách đây hơn hai mươi năm, sao bà lại nhìn ra, hai mẹ con họ lại giống nhau như thế này.

      Cha Tiểu Hồng bà đúng là có mắt nhìn thấy thái sơn, bà Tả khỏi cẩn thận hồi tưởng, thể thừa nhận bà là võ đoán, bà vẫn luôn đứng ở góc độ của chính mình để suy nghĩ về này.

      Năm đó bà dùng hết thủ đoạn tâm cơ, cuối cùng vẫn phải dựa vào đứa ở trong bụng mới có thể trở thành bà Tả thực , ngồi lên được vị trí nữ chủ nhân của Tả gia phải mất bao gian nan nhẫn, cũng chỉ có mình bà là hiểu , bà cũng chắc chắn, trong đầu cha Tiểu Hồng vẫn duy trì tư tưởng truyền thống kia, Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại**.

      ** câu này có nghĩa là: bất hiếu có ba tội, có con nối dõi là tội lớn nhất

      Mà trong lòng chồng bà nhiều năm như vậym nhưng thủy chung cũng quên được vợ trước, điều này khiến cho bà cảm thất thất bại vô cùng, toàn bộ ý định gần như đều đặt người Tả Hồng, bà hi vọng con trai có thể thành công, bà hi vọng Tả Hồng so với bất cứ ai khác cũng phải mạnh mẽ, cho nên bà cách nào nhịn được, thằng bé vì Quyên Tử hề có bối cảnh như vậy mà trở mặt với nhà họ Mạc.

      Hơn nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Quyên Tử, bà cũng thích , tại sao thích, bà Tả hiểu tại sao, bởi vì Quyên Tử vừa nhìn thấy bà dường như pahs vỡ tất cả ngụy trang củ bà, hơn nữa cũng hề miễn cưỡng che dấu, trực tiếp thẳng với bà:

      “Tôi hiểu tại sao bà phản đối, , tôi hiểu bà làm thế nào mà có được vị trí này”

      Chi tới bây giờ, cho dù là cháu của nhà họ Mạc, nhưng bà Tả vẫn thích , Quyên Tử giống như khiến cho mặt của bà cách nào che giấu, khiến cho những u hèn mọn trong lòng bà cất giấu bao lâu lộ ra ngoài ánh sáng, có con dâu như vậy vào của, có thể nghĩ được địa vị của bà mẹ chồng này như thế nào, huống chi trước đây hai người còn có nhiều khúc mắc như vậy.

      Nhưng bà Tả cũng hiểu, chuyện ngày hôm nay là chuyện bà thể can thiệp được rồi, Quyên Tử là Mạc Vân Đan, với bối cảnh của Mạc gia, bà có quyền cự tuyệt nũa rồi, hơn nữa con trai của bà cũng có tiền đồ, sống chết quấn lấy này.

      Đoạn thời gian vừa rồi của bà Tả rất tồi tệ, cái loại đấu chí trước đây gần như hoàn toàn biến mát, kết hôn cùng chồng hơn ba mươi năm nay, đến tận hôm nay, trong lòng ông vẫn nhớ thương vợ cũ và con , con trai chưa cưới vợ cũng quên chính mẹ đẻ, có có con dâu tương lai như vậy……….

      Bà Tả nhìn Quyên Tử, này cả đời cũng để ý đến cái nhìn của bà, nhưng khi ánh mắt Quyên Tử nhìn lướt qua bà, bà Tả khỏi có chút ngoài ý muốn, cũng hề có chút dương dương tự đắc, hả hê hoặc là khi dễ châm chọc như trong tưởng tượng, vẫn bình thản như cũ, bình thản đến mức kiêu ngạo.

      Ngày hôm nay Mạc Quan Vinh vô cùng vui mừng, ngồi ở chỗ đó, khuông mặt nghiêm túc nhưng luôn nở nụ cười vui vẻ, nhìn Mạc Vân Phong dẫn Vân Đan đến lần lượt từng bàn mời rượu, người tới căn bản đều là bạn bè thân quen của Mạc gia, mà những người bạn tri kỉ của nhà họ Mạc hầu hết đều là quan chức chính phủ có địa vị tầm thường.

      Sau vòng kính rượu, Quyên Tử cũng có để ý, lại có chút mệt mỏi, cũng may cuối cùng cũng đến chỗ Tả Hồng bên này, Quyên Tử vừa đến, Tả Hồng liền đứng lên, ở bên người , bàn tay lặng lẽ kéo qua bên, để cho dựa nửa người vào người mình nghỉ ngơi chút, lại cúi đầu tiền đến bên tai giọng oán giận:

      “tại sao lại giầy cao gót”

      Quyên Tử liếc cái, trong lòng cũng đâu phải vui lòng a! Còn phải là bị ép buộc, cũng thể đến đấy kêu là mình là phụ nữ có thai.

      Quyên tử chỉ dừng lại chút, bị Mạc Vân Phong lôi , sắc mặt Tả Hồng có chút lạnh lùng.


      Phong Cẩm Thành lại cười :


      "Chúc mừng hồng tử, vợ đến tay hay còn chưa biết, nhưng cửa lớn của ông cả này qua rồi"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :