1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Của Ô Mai - Đỗ Tiểu Quỳ (Hoàn - 8C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      5. Lâm Tử Khiêm xuống phòng bếp

      Ngày hôm sau mười giờ rưỡi, tôi bị tiếng đập cửa của Lâm Tử Khiêm đánh thức. Sau khi dẫn Lâm Tử Khiêm vào phòng, bắt đầu vào phòng bếp bận rộn làm việc, nào là nhặt rau, rửa rau, xào rau, làm súp, trông hiền huệ đảm . Tôi mặc đồ ngủ Winnie the Pooh nhăn nhúm, đứng tựa ở cửa phòng bếp nhìn . Trong lòng cảm thấy rất khổ sở, người đàn ông ưu tú như vậy, rất hiếm có, lại để cho tôi gặp được, nhưng mà đáng tiếc ấy lại hề thích tôi.

      Nghĩ nghĩ lại, tôi bỗng muốn rơi nước mắt. Lâm Tử Khiêm đột nhiên quay đầu lại, tôi chưa kịp thu hồi lại cảm xúc tuôn trào, vì vậy mà nước mắt lưng tròng nhìn .

      “Phòng bếp toàn khói dầu, nhìn xem mắt em đỏ sắp khóc rồi kìa. Em mau vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài phòng khách chờ . Đám người kia cũng sắp qua rồi.”

      Tôi xoay người ra khỏi phòng bếp chỉnh đốn lại tâm trạng, nghe thấy tiếng đập cửa.

      Bọn họ chỉ đơn thuần đến ăn, nên mang theo miệng tới đây, chứ có ai mua bia hay đồ uống kèm.

      Căn phòng thoáng chút náo loạn lên.

      Tôi bảo với Lâm Tử Khiêm rằng chúng ta có đồ uống, Lâm Tử Khiêm dứt khoát lấy ví tiền của mình ra, bảo tôi mau mua và còn dặn dò tôi đừng có mua rượu.

      Chỉ sau chốc lát thức ăn được bày đầy đủ, Lâm Tử Khiêm đứng ở bên cạnh tôi, giới thiệu từng món ăn .

      Sau đó trong lúc mọi người nuốt nước miếng ừng ực, tôi đứng dậy, giơ ly nước lên: “Chúc mọi người ăn ngon uống tốt.”

      Lâm Tử Khiêm liền tiếp lời của tôi: “Uống tốt ăn ngon.”

      Tôi trừng mắt liếc cái, vốn tôi chuẩn bị trước khi uống vài câu, kết quả mọi người bắt đầu vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn có tranh đoạt miếng ăn.

      Tôi uể oải bất lực, Lâm Tử Khiêm cười rất vô sỉ: “Tôi biết mình nấu ăn rất ngon, ngờ mọi người lại thích như vậy!”

      Sau khi ăn xong, mọi người cũng cuốn sạch bánh gato hôm qua, tấm tắc khen mùi vị vẫn ngon như vừa làm xong. Đáng thương cho tôi ngay cả mẩu bánh cũng có để ăn.

      Đám người ồn ào nhốn nháo, ăn ngấu nghiến cơm Lâm Tử Khiêm làm, ngay cả bánh gato do mua cũng mở miệng khen nức nở.

      Cơm nước xong, bọn họ tiếp tục ở lại nữa, trước khi tiểu A sâu xa, để cho hai người ở lại mình chỗ này vì muốn tạo cơ hội tốt cho cậu đấy.

      Đúng vậy, giữ Lâm Tử Khiêm lại, còn có bàn canh cặn thịt thừa cùng với chén bát lổn ngổn, để cho hai người nam quả nữ chúng tôi tự thu dọn. Tôi chân thành cảm ơn quan tâm giúp đỡ này! =”=

      Tôi nhàng với Lâm Tử Khiêm, “Ai làm người đó dọn.” Vốn tôi cũng muốn để tự tay làm, mà muốn để cả hai người cùng dọn dẹp chung. Dù sao làm cả bàn thức ăn, tôi lại hề giúp tay gì. Xem như tôi rộng lượng tốt bụng, dễ dàng tha thứ chuyện vắng mặt hôm qua, lẫn việc quên tặng quà nữa.

      Nhưng mà hôm nay Lâm Tử Khiêm biến việc “xuống được phòng bếp” vô cùng triệt để.

      vén tay áo lên, buộc lại tạp dề, mang bao tay vào, bắt đầu dọn dẹp. Cuối cùng còn nướng cho tôi miếng bánh gato, ngày sinh nhật hôm qua tôi vẫn còn chưa được ăn bánh sinh nhật.

      Bánh gato ăn rất ngon, nhưng dù vị bánh ngọt thế nào, tôi vẫn thấy khó nuốt.

      Người đàn ông xuống được phòng bếp ấy lại thuộc về tôi.
      Abby thích bài này.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      6. Tôi hiểu lầm

      Tôi ôm máy vi tính ngồi ở giường, tiếp tục gõ câu chuyện tình cảm trước khi tôi bị bệnh còn dang dở. Đây là câu chuyện tình đơn phương chờ hồi kết, nhưng cuối cùng vẫn tìm được hạnh phúc của chính mình.

      Tôi nhất định cũng tìm được hạnh phúc của mình. Điều này tôi hề nghi ngờ chút nào.

      Sau khi kiểm tra chỉnh sửa vài chi tiết, trước hai giờ, tôi gửi ngay đến biên tập. Biên tập gọi điện thoại đến ngay lập tức, tóm lại ấy chỉ may mắn tới kịp, lần sau được như vậy nữa.

      Tôi buông máy vi tính ra, đứng dậy vào phòng bếp xem cơm trưa của mình.

      Lâm Tử Khiêm đứng bên cạnh nồi, nhìn chăm chú mất hồn.

      Tôi khẽ đụng vào cánh cửa, quay đầu lại nhìn tôi.

      “Viết xong rồi à? đoán có lẽ em phải đợi lát nữa mới ăn được, nên làm lâu chút, sắp xong ngay đây.”

      thể thừa nhận, dáng người khi nấu của Lâm Tử Khiêm rất mê người, thực tế cũng rất đẹp mắt.

      Tôi ngồi cuộn người lại ghế sofa chờ cháo của mình, nước mũi sụt sùi chảy liên tục, khiến tôi lo lắng lát nữa có khi nào ăn cháo cũng khó chịu thế này ? Tôi rút tiếp tờ giấy lau mũi, đến khi cái mũi của tôi bị lau đỏ hồng, Lâm Tử Khiêm bưng tô cháo ra ngoài.

      Tôi cầm chén cháo, múc muỗng nếm thử, vị cháo ngon, bên trong còn có thịt mềm, nhưng mà trong nhà tôi hình như có thịt gì cả.

      Ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Khiêm, : “Là thịt gà KFC trong suất gà gia đình.”

      Ngay lúc tôi lộ vẻ khiếp sợ, Lâm Tử Khiêm nở nụ cười, “Mau ăn , ăn xong rồi, đưa em đến bệnh viện.”

      cần bệnh viện đâu, bác sĩ em có phát sốt, uống thuốc là được rồi.”

      “Vậy được rồi.”

      Tôi vùi đầu ăn cháo, thỉnh thoảng lại chảy nước mũi.

      Lâm Tử Khiêm ngồi bên cạnh nhìn tôi trìu mến, ánh mắt ấy làm tôi cảm thấy thoải mái.

      Ăn cháo xong, tôi buộc phải uống thuốc dưới giám sát của Lâm Tử Khiêm.

      Uống thuốc rồi, Lâm Tử Khiêm lại đặc biệt tốt bụng giúp tôi dọn phòng, cũng quên tưới nước cho “Tiểu Molly” của tôi.

      “Tiểu Molly” phải Hoa nhài, mà là bồn Tiên Nhân Cầu. (2)

      Tôi muốn với : Lâm Tử Khiêm à, nếu cứ quan tâm em tốt như thế, em hiểu lầm mất.

      Chú thích:
      (2) Molly: Mạt lị 茉莉 cây mạt lị, hoa thơm dùng ướp chè (trà) được, tức là hoa nhài (Jasmin).
      Tiên Nhân Cầu: Xương rồng cầu (nắm tay tiên) còn gọi là tiên nhân chưởng (bàn tay tiên – xương rồng) là loại thực vật có thân hình cầu bầu dục ,có các màu xanh, nâu, đỏ, vàng v.v… rất nhiều màu sắc đẹp. Tiên nhân cầu trông ngốc nghếch dễ thương nên dễ khiến người khác thích.
      Abby thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      7. Lấy thân báo đáp

      Nhưng tôi hưởng thụ thoải mái, thế nên lời muốn ra cũng lại ngừng, tôi ngồi ở ghế sofa nhìn tất bật làm việc.

      Khi dọn dẹp xong, Lâm Tử Khiêm ngồi xuống bên cạnh tôi, bắt đầu kể công, “Em xem , cái chuồng chó này của em, dọn dẹp lát rộng rãi ít.”

      Tôi : “Đúng vậy, nhờ bàn tay của ngài cải tạo, toàn bộ theo phong cách của , biến thành chuồng heo rồi.”

      cũng phản bác, cười cười tiếp, “Cháo nấu thế nào, vừa có sáng tạo, vừa có mỹ vị đấy!”

      Đối với tài nấu nướng của , tôi vô cùng chịu phục, nhưng miệng tôi kiên quyết thừa nhận.

      “Cháo của , em đánh giá.”

      “Vậy em đánh giá , nhìn xem quả thanh niên tốt hiếm có ở thế kỷ hai mươi mốt này. ngắn gọn, chính là có tài có sắc, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Có ý chí tiến thủ tích cực, tiền đồ rất tốt.”

      “Chính cũng tự đánh giá xong rồi, và bảo em gật đầu tán thành à?”

      não nề nhìn tôi, “Haiz, em ngã bệnh, lại phải vừa làm cơm vừa quét dọn cho em, cuối cùng ngay cả câu khích lệ cũng có. Haiz. . .”

      Thôi, tôi phải loại người nhận ơn trả.

      , muốn em báo đáp thế nào. Tại hạ tình nguyện vì ngài lên núi đao, xuống biển lửa, làm trâu bò cho ngài. . .”

      đợi tôi hùng hồn xong, Lâm Tử Khiêm cắt ngang.

      bằng em lấy thân báo đáp .”

      Tôi híp mắt nhìn , cố gắng tạo ánh nhìn vừa bất cần thờ ơ vừa khinh bỉ.

      vẫn bình thản nhìn lại tôi.

      “Được thôi.” Tôi giả bộ như thèm đếm xỉa.

      Coi như đây chỉ là lời đùa buột miệng, cũng làm tôi ngẩn ngơ hồi.

      xong tôi cầm lấy ly nước ấm, dám nhìn thẳng , cũng dám lời nào.

      Hơi nước bay lên làm ẩm ướt đôi mắt tôi, tôi tự giễu nghĩ, nếu tôi quả thành công lấy thân báo đáp cho Lâm Tử Khiêm, tôi có thể rơi hai giọt nước mắt ?

      Cảm giác được Lâm Tử Khiêm đưa tay nhàng rút cái ly trong tay tôi ra, tôi quay đầu nhìn .

      giây sau, nhàng cầm lấy bàn tay tôi.

      “Em muốn lấy thân báo đáp rồi, cũng nên tỏ vẻ chút nhỉ!”

      Tôi nhìn thấy dây chuyền bằng bạc và hai chiếc nhẫn bạc tay . Trái tim bỗng đập dồn dập ngừng. suy nghĩ vừa lóe lên nhưng tôi lại dám khẳng định chắc chắn.

      Trong lòng bối rối bấn loạn như có con thỏ ngọc nhảy qua lại liên tục. Bên tai dường như nghe được tiếng đập cánh của chim bồ câu. Trong đầu chất đầy lông vũ bay bổng lên. Cả người như cứng lại, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng nóng lên như ở trong phòng xông hơi.

      đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út bên tay trái của tôi.

      “Xấu quá.”

      Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, dám nhìn . Rầu rĩ : “Vâng xấu lắm.”

      “Đồ tự tay làm, tinh xảo bằng hàng gia công sẵn trong tiệm, nhưng mà chỉ có hai.”

      Tôi nhìn chiếc nhẫn tay, chiếc nhẫn bạc mảnh khảnh, có hoa văn hay trang sức nào, cũng tinh xảo như hàng trưng bày dưới ánh đèn sáng rọi ở trong tiệm. Nhưng cũng đủ khiến tôi hạnh phúc ngập tràn mà rơi nước mắt đẫm mi.

      Sau đó tôi run rẩy cũng đeo nhẫn cho , rồi bị ôm chặt vào trong ngực.

      Cuối cùng tôi cũng tìm được hạnh phúc của mình.
      Abby thích bài này.

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      8. Những chuyện sau này tôi mới biết

      Lúc Lâm Tử Khiêm đeo nhẫn cho tôi, tôi chợt nhớ lại lời ước nguyện năm xưa với cái bật lửa trong tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.

      Trong lòng nghĩ, may đấy chỉ là cái bật lửa, bằng nếu đổi thành ngọn nến của bánh sinh nhật, lỡ như nguyện vọng đó trở thành phải làm sao đây?

      Tôi hỏi Lâm Tử Khiêm, tại sao lại đến dự tiệc sinh nhật thứ hai mươi của tôi, vậy lại còn quên lễ vật.

      khi đó vội vã tìm nơi chế tác nhẫn bạc thủ công, nên đến thành phố bên cạnh, kết quả bỏ lỡ chuyến xe buýt trở về. Ngay cả chuyến xe lửa gần nhất cũng phải hơn mười giờ khuya mới có. có nhẫn, đương nhiên có lễ vật.

      Vậy tại sao khi nấu cơm cho em ăn còn là phá lệ, phải, thích em sao.

      Ngay cả lần giúp nấu cơm cũng bảo là phá lệ.

      Này, bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?

      Tôi hi vọng Lâm Tử Khiêm dùng thìa mật ngọt lớn, đánh bật lại tôi.

      , trước ngày em phát mình thích , nhận ra mình thích em rồi. Ngày hôm sau, khiến em cũng phải thích .

      tốt, cuối cùng tôi cũng có được hạnh phúc.

      – Hết –
      Abby thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :