1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu cấm loạn - Sĩ Đồ Chi Yêu (Full 58c Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Chương 38: Biển tình nổi sóng ngầm.



      trong dòng người đông đúc, nhiệt độ từ bàn tay Bạch Mặc truyền sang, mặt vẫn giữ nụ cười yếu ớt như bình thường nhưng trong lòng Thương Phượng Vũ lại có cảm giác đơn, ai giúp đỡ. Vốn tưởng Bạch Mặc vứt bỏ tất cả để lòng đối xử với mình nhưng hôm nay lại khiến trái tim mình như có tầng ánh trăng mông lung bao phủ, ai có thể cảm nhận được, cũng đoán được….Hỏi? ? hỏi? có….? Nút thắt thầm kết từ lâu trong lòng, càng ngày càng chặt, thể gỡ được.

      “Vũ Nhi, sao vậy?” rất hiểu nàng nên mỗi thay đổi của nàng đều thể qua được mắt . Vốn định hỏi nhưng miệng còn nhanh hơn suy nghĩ, bật thốt thành lời.

      sao đâu.” Nàng mỉm cười tựa như đóa u lan nở ra đón gió, tỏa hương thơm ngát động lòng người, thấm vào đáy lòng. Có điều, hương thơm này nhanh tan , để lại vết tích.

      “Mệt à? Có muốn ta ôm nàng ?” Ban ngày ban mặt, người đến người , vẻ mặt Bạch Mặc đầy tình cảm dịu dàng, với nàng, trong lời hề có chút sợ hãi nào. Khuôn mặt tuấn mỹ vẫn thản nhiên, trong mắt lóe lên tình cảm nồng nhiệt.

      Lắc đầu, cười khẽ, môi đào khẽ mở: “ cần.” Nàng cất bước lên, nhìn cảnh tượng sầm uất hai bên.

      Bàn tay nắm tay nàng càng nắm chặt hơn, Bạch Mặc gì nữa, đáy mắt đen lại, khiến người ta nhìn thấy đáy.

      Phủ Ngạch Khanh, hai con sư tử bằng đá đứng hai bên cửa, mặt mày đầy oai phong ngồi đó, tựa như còn sống, đánh sâu vào lòng người.

      Từ ngoài nhìn vào, đình viện sâu bên trong, cửa chính sơn son, vẫn đầy uy nghi như trước. Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc trước sau bước vào phủ.

      Lát sau.

      “Bạch Mặc, chàng chờ ở đây, ta tìm ngoại công.” chờ được khắc nhưng Thương Phượng Vũ vẫn chưa thấy Ngạch Thiên Dương. Chợt trong đầu lên chút chuyện cũ, nàng quyết định bỏ Bạch Mặc lại, tự tìm.

      “Được…” Bạch Mặc mỉm cười, đáp lời. Trong nụ cười của có chứa khổ sở và cay đắng. Cay đắng dấu dưới đáy lòng ai biết được, khiến trái tim buồn bã đau đớn.

      Thương Phượng Vũ đứng dậy rời . Sa y màu trắng, tóc đen dài tới eo. Bước nhàng, khoai thai, rung động lòng người. Gió thổi qua khiến tay áo nàng bồng bềnh, tựa như theo gió bay .

      Trái tim này, tấm lòng này, nhìn theo bóng dáng này khiến Bạch Mặc đưa tay ra như muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng trong lòng bàn tay chỉ có khí, thể giữ lại được. Mùi hương tươi mát chỉ thuộc về Thương Phượng Vũ còn vấn vương nơi mũi. Giai nhân biến mất, tay vô lực rũ xuống, muốn lại thôi, cuối cùng đành từ bỏ, khôi phục lại bình tĩnh.

      theo con đường trong trí nhớ, Thương Phượng Vũ vừa vừa nhìn hai bên. Khi ánh mắt của nàng quét qua khoảng sân nàng chợt dừng lại. Bởi vì nàng phát ra khoảng sân đó dường như bị làn sương mờ bao phủ, khiến người ta thể nhìn hình dạng ban đầu, nhưng sâu bên trong như có luồng lực vô hình tác động vào nàng, giục nàng bước vào. chịu nổi cảm giác vừa nảy ra trong lòng này, nàng từ từ tới gần.

      bước, hai bước, ba bước, bốn bước….Từng bước đến gần. Gần, gần hơn nữa, cuối cùng bước vào trong. Trước mắt sáng lên, bên trong ràng hơn. Đập vào mắt nàng là đủ lại hoa thơm cỏ lạ tranh nhau đua nở, từng đám từng đám, muôn hồng nghìn tía, là mê người. Còn có những con bướm sặc sỡ đậu cánh hoa khiến cho người ta có cảm giác Thiên đường, yên ổn vui sướng khiến lòng nàng hoàn toàn buông lỏng. Nhưng nàng chú ý rằng con đường đá xanh mình vừa qua biến mất trong nháy mắt, còn có bóng dáng vẫn đứng trong bóng tối…

      cất bước từ từ qua con đường hoa, nàng tới. Cuối con đường cái đình nghỉ mát, người đứng dựa vào lan can. Tóc trắng như tuyết, dáng người cao lớn rắn rỏi. Chỉ nhìn bóng lưng này nàng run lên….

      “Ánh Nguyệt, nó chưa?” Giọng lạnh như băng, tựa như sợi tóc màu trắng của ông vậy.

      Thương Phượng Vũ trả lời, nhấc chân cũng cảm thấy khó khăn, tựa như có tảng đá nặng ngàn cân đè lên chân nàng. Nàng bình tĩnh nhìn bóng lưng kia, mũi cảm thấy cay cay, trong mắt có xót xa.

      “Ánh Nguyệt? Sao lên tiếng?” giọng của ông vẫn lạnh như băng, hơi thở thay đổi, lạnh thấu xương.

      Nghe thế, Thương Phượng Vũ vẫn im lặng như cũ, nước mắt tràn mi, chảy từ mặt xuống ngực tiếng động, thấm ướt sa y. Nàng xoay người, lui lại, bước chân bước ra đầy nặng nề. biết được thương và bi thương tràn đầy trong lòng từ đâu mà có, khiến trái tim như bị quấn chặt lấy, đến miệng biến mất.

      “Ánh Nguyệt.” giọng chút gợn sóng, nghe ra vui buồn.

      “Chủ tử, nô tỳ quay lại.” bộ áo xanh, quỳ chân đất, Ánh Nguyệt trở lại. Thân phận của người được nàng gọi là chủ tử cũng lộ ra.

      “Ừ….” Nhàn nhạt đáp lời.

      “Chủ tử, Vũ công chúa chưa . Nàng tới nơi ở của người.” Ánh Nguyệt đáp lời đầy cung kính, đứng lên.

      “Chỉ lần này thôi, lần sau được làm thế nữa.” Ngạch Thiên Dương tới chuyện vừa rồi nàng lên tiếng.

      “Chủ tử, ý của người là sao?” Ánh Nguyệt hiểu chuyện gì nên lên tiếng xin chỉ bảo.

      “Sao? Vừa mới đây mà quên?” Ngạch Thiên Dương quay đầu lại, giọng lạnh nhạt.

      “Vừa rồi? Chủ tử, Ánh Nguyệt vừa trở lại thôi.” Dứt lời, nàng liền cảm thấy có ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như dao khóa chặt lấy mình. Mồ hôi lạnh trán, sau lưng lạnh lẽo, thân thể hơi run lên.

      Khẽ quét mắt qua, xác định nàng dối, Ngạch Thiên Dương thu hồi lại khóa hơi thở của nàng nữa, phất tay, xoay người, đưa lưng lại.

      Nhận được ngầm cho phép, Ánh Nguyệt đứng lên, khom mình hành lễ, biến mất ngay tại chỗ.

      “Chẳng lẽ công lực mình yếu nên bị ảo giác sao?” Lẩm bẩm, ai có thể đáo lời, chỉ có mùi hoa tràn ngập trong vườn, thoảng qua mũi, từ từ thấm vào đáy lòng. Có thêm mùi hương lan trong gió, nhàng bay lên bầu trời….

      Bước chân loạn, lệ vẫn chảy, ngực đột nhiên truyền tới trận trận đau đớn mãnh liệt, ý thức hoảng hốt, trước mắt mơ hồ, gió nổi lên, người mềm mại, tê liệt ngã xuống đất. Nhưng lệ vẫn tràn mi, rơi xuống ào ào, thấm vào đất.

      Chờ mòn chờ mỏi mà thấy Thương Phượng Vũ trở lại, lòng Bạch Mặc sinh lo lắng. đặt cái ly trong tay xuống, cất bước rời . Vốn rất quen phủ Ngạch Khanh nên xuyên qua hành lang cong cong cách dễ dàng, qua đường vào đình nghỉ mát, tới phòng Ngạch Thiên Dương.

      đường, khi ngang qua con đường giữa vườn hoa, có bóng dáng màu trắng nằm đất. Nhìn bên mặt, lòng Bạch Mặc cuồng loạn, mặt trở nên tái nhợt còn chút máu. luồng gió thổi qua, bóng dáng màu trắng đất được ôm vào lòng. “Vũ Nhi…..Vũ Nhi….” Bờ môi run rẩy, cả người run lên, sắc mặt thay đổi. thấy người trong lòng trả lời, phi thân lên, rời khỏi phủ Ngạch Khanh.

      Hiền Vương phủ, trong Phượng Vũ các truyền ra tiếng rống giận khiến những con chim trong rừng hoảng loạn.

      “Bạch Mặc, đây là bảo vệ nàng mà ngươi à?” Nhìn gương mặt tái nhợt giường, khóe mắt còn vương nước mắt, lòng Thương Phượng Ngôn đau đớn mãnh liệt, tựa như bị lưỡi dao cứa vào, đau đến thở nổi, người run rẩy dữ dội. Tiếng gọi trầm trầm đầy giận dữ thoát ra khỏi cổ họng, ánh mắt sắc như dao bắn về phía Bạch Mặc.

      để ý tới lửa giận và ánh mắt của , Bạch Mặc đưa tay xoa mi tâm của Thương Phượng Vũ. “Ra ngoài.” Giọng kinh hãi, thân thể thể ức chế run rẩy.

      “Ngươi….” Lời còn chưa dứt.

      “Ra ngoài.” Trong lời này của Bạch Mặc có tức giận nồng đậm và sát khí, thua gì hơi thở nóng lạnh đan xen của Thương Phượng Ngôn.

      Thương Phượng Ngôn phải người ngu ngốc, sao nhìn ra được thay đổi người ? Tuy hết sức áp chế nhưng trong giọng vẫn lộ ra sợ hãi và lo lắng, thẳng tắp đánh vào lòng Thương Phượng Ngôn. Nhớ tới thân phận kia của , Thương Phượng Ngôn dây dưa nữa mà chỉ nhìn người giường cái sâu, siết chặt hai tay rồi xoay người rời .

      Thương Phượng Ngôn vừa rời ngay sau đó dáng vẻ của Bạch Mặc liền thay đổi. phất tay, ánh sáng trắng tụ lại trong lòng bàn tay, tóc có gió mà bay lên, quần áo gió mà phồng lên, người cũng từ từ bay lên cho đến khi dời được Thương Phượng Vũ ra giường lớn, bay lên như mới dừng lại.

      Duỗi tay ta kết ấn, từng luồng ánh sáng trắng tỏa ra, từ từ lan tỏa người nàng, tạo ra từng sợi ánh sáng năm màu, trong chớp mắt liền nhập vào cơ thể nàng. Theo từng luồng ánh sáng trắng tỏa ra từ lòng bàn tay, sắc mặt Bạch Mặc càng ngày càng kém, gần như trở nên trong suốt.

      “Bịch” cái, Bạch Mặc rơi xuống từ , thân thể Thương Phượng Vũ cũng từ từ hạ xuống, được phi thân lên đỡ được. Hai người cùng rơi xuống đất. cúi đầu nhìn người trong lòng, dù chưa tỉnh nhưng mặt có huyết sắc.

      “Có chuyện gì vậy?” Thương Phượng Ngôn canh ngoài cửa, nên trong phòng có tiếng động nào cũng có thể nghe được.

      có việc gì.” Lúc này, Bạch Mặc đặt Thương Phượng Vũ lên giường, cảnh tượng khác gì lúc Thương Phượng Ngôn ra.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì? phải là giải chú Tỏa Hồn rồi sao? Vì sao nàng lại trở thành thế này?” Liên quan tới an nguy của người , Thương Phượng Ngôn bỏ xuống lãnh ngạo, lên tiếng hỏi.

      “Chỉ là thân thể yếu ớt mà thôi, sao đâu.” Bạch Mặc trả lời câu hỏi của , giải thích thêm mà chỉ nhìn người giường đầy thâm tình.

      Đáp án này sớm nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Thương Phượng Ngôn nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, “Bạch Mặc, ta rồi, nếu ngươi chăm sóc nàng tốt ta từ bỏ ý định.”

      “Tùy ngươi.” Bạch Mặc thèm nhìn mà trả lời.

      “Nghe phụ thân ngươi chuẩn bị thành thân với Vũ Nhi?” Khi biết tin này, tuy mặt Thương Phượng Ngôn dao động nhưng trong lòng bị ngọn lửa ghen tỵ thiêu đốt.

      sai.” Đối mặt với tình địch, vẻ mặt và giọng của Bạch Mặc thể nào tốt được.

      “Ha ha, sau khi thành thân ngươi chính là muội phu của ta rồi.” thèm để ý tới lạnh lùng xa cách của , Thương Phượng Ngôn nhếch môi khẽ cười.

      “Đây là .” Đột nhiên trái tim nảy lên đầy bất an nhưng bị Bạch Mặc bỏ qua.

      ?” nụ cười lan rộng môi Thương Phượng Ngôn, nhưng là nụ cười lạnh. “Ngươi có biết là thế nào ?” hỏi ngược lại.

      Nghe vậy, cảm giác được khiêu khích của , lo lắng trong lòng Bạch Mặc lan rộng ra, mặt cũng nở nụ cười, “ chính là ta và Vũ Nhi sắp thành thân, mà ngươi, cũng sắp trở thành huynh trưởng của ta.”

      “Ha ha ha ha.” Thương Phượng Ngôn xoa ngực cười to. Cười xong, bước lên phía trước hai bước, đứng cách Bạch Mặc ba bước, “Thành thân? Huynh trưởng? Ha ha, Phượng Ngôn làm nổi đâu, Tam thúc!!!!” Hai chữ cuối cùng được nhấn rất ràng, giấu chút nội lực.

      biết ngươi gì.” Bạch Mặc ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp lời, tay trái nắm chặt trong vô thức.

      biết? Ha ha.” Thương Phượng Ngôn cười nhạt, khóe môi nhếch lên, “Ta nên gọi ngươi là Thương Tử Mặc hay là Bạch Mặc đây?” Giọng bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt sâu như đầm nổi lên tảng băng mỏng.

      Cúi đầu nhìn Thương Phượng Vũ, thấy nàng vẫn còn mê man, Bạch Mặc đứng lên, tới trước mặt Thương Phượng Ngôn, “Ta nghĩ chúng ta cần chuyện nghiêm túc lần.”

      “Đúng là cần chuyện nghiêm túc lần.” Nụ cười lạnh tan , trở về thanh lãnh bình tĩnh.

      “Rừng trúc.”

      “Được.”

      Chỉ bằng vài lời đơn giản, hai người trước sau bước ra khỏi phòng.

      Lát sau, có tiếng vang lên trong phòng, “Minh Nguyệt, theo, ta muốn biết họ chuyện gì.” Người lên tiếng chính là Thương Phượng Vũ vốn hôn mê giường. Chỉ thấy khuôn mặt nàng đẹp như hoa, hai mắt trong veo như nước, nhìn ra khác thường nào.

      “Vâng, chủ tử.” Tiếng ràng hữu lực, Minh Nguyệt liếc nàng bằng khóe mắt, lắc mình rời , khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

      Cho đến khi bóng dáng Minh Nguyệt biến mất, Thương Phương Vũ mới gỡ bỏ vẻ mặt bình tĩnh gợn sóng, lộ ra khổ sở bối rối. Nàng cúi đầu, hạ mi mắt, tự : “Thương Tử Mặc? Tam thúc? Bạch Mặc? Rốt cuộc chàng đặt ta ở đâu? Đặt ở đâu?” tựa như hỏi, tựa như tự hỏi, biết được. Nàng cắn chặt môi, máu đỏ chảy xuống, rơi quần áo trắng như tuyết, tạo thành từng đóa hoa màu đỏ nhìn thấy mà ghê người.
      Ngoài phòng, gần sang thu, gió thổi hiu hiu, lay động cành trúc khiến chúng vang lên tiếng xào xạc. cơn gió thổi vào phòng làm tấm lụa mỏng bay lên, khiến tóc Thương Phượng Vũ rối loạn, tựa như lòng nàng bây giờ. Nàng ngẩng đầu nhìn cách trang trí trong phòng, trong đôi mắt nổi lên trăm thứ cảm xúc, áp lực ảm đạm tăng lên. Nàng ngửa đầu nhìn mái nhà. Cây trúc mái giao nhau, phân biệt được, biết ai nặng ai , tựa như tâm tình nàng lúc này.
      Bước vào luân hồi, vào trọng sinh, mộng giấc mộng phù hoa.

      Chương 39: Mây đen bao phủ, lòng của mọi người.



      Rừng trúc, trong lầu, Thương Thiên Vũ xây riêng cho Thương Phượng Vũ tòa lầu để hóng mát. Nhưng trong đó có giấu sát khí, chứa đầy trận pháp huyền ảo mỹ lệ. Trừ Thương Phượng Vũ và Thương Thiên Vũ ra, những người khác muốn vào đều chỉ có về, mất mạng, làm phân bón cho rừng trúc. Có điều, muốn vào cũng khó, chỉ cần người đó muốn gây tổn thương cho Thương Phượng Vũ…

      Trận pháp huyền ảo này cũng rất kỳ lạ. Nó thay đổi theo tâm tình của người bày trận, vừa là trận bảo vệ người, vừa là trận giết người. Toàn bộ đều dựa vào người bày trận mà ra. Người bày trận chính là Thương Thiên Vũ, khống chế trận là Thương Phượng Vũ. Nàng cũng biết chuyện này vì Thương Thiên Vũ chưa bao giờ qua.

      Tiếng bước chân vang lên cầu thang tạo thành tiếng “kẽo kẹt”. Có hai người ra từ trong tiểu các của rừng trúc.

      “Bạch Mặc, mặc kệ ngươi thế nào ta đều tin. Về phần Vũ Nhi…” Dừng lại chút, “Ta giao cho ngươi. Ngươi từ bỏ ý định này .” Giọng lạnh nhạt, mang theo cương quyết.

      “Tin hay với ta quan trọng. Cho tới bây giờ ta chỉ muốn người, chính là người đó.” Dứt lời, Bạch Mặc rời .

      Ánh mắt thâm thúy, đôi môi mỏng mím chặt, đôi tay nắm chặt lại rồi buông ra rất nhanh. Cất bước, tay áo bồng bềnh, bóng lưng thon dài cao ngất, thêm ba phần kiên quyết, hai phần kiêu ngạo, Thương Phượng Ngôn cũng rời khỏi tiểu các trong rừng trúc.

      Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh đèn rực rỡ. Đèn lồng đỏ treo cao trong Phượng Vũ các, thêm vài phần thanh thản yên tĩnh.

      Bên trong phòng, ánh nến chập chờn, tiếng tiêu du dương. Chính là Bạch Mặc thổi tiêu để kể ra nỗi lòng với Thương Phượng Vũ. Tiếng tiêu du dương uyển chuyển tình, tựa như lời tình nhân thầm bên tai, tựa như hai người nhau ôm nhau dạo bước trong ánh chiều tà, thu hút con người ta vào mộng cảnh đẹp đẽ…Chỉ là ảo ảnh….

      khúc kết thúc, Bạch Mặc buông trường tiêu trong tay ra, dung mạo chứa nhu tình, “Vũ Nhi, nàng nghe có hiểu ta muốn ?” Tuy dung mại tình nhưng sâu trong đáy mắt là chút lo lắng, căng thẳng.

      “Ừ.” Gật đầu, nhàng trả lời, mắt xẹt qua mặt , bước chậm về phía cửa sổ. Bầu trời mờ mịt, mây đen giăng kín.

      Bạch Mặc nhìn vẻ mặt và bóng dáng như có như của Thương Phượng Vũ, lo lắng trong đáy mắt càng tăng lên, lan rộng khắp cõi lòng. ép mình phải nở nụ cười, giọng dịu dàng hơn: “Vũ Nhi, có phải nàng có tâm ?” Cầm chặt cây tiêu trong tay, lộ từng khớp xương.

      có, đừng có nghĩ bậy. Ta chỉ hơi mệt thôi.” xong, mở miệng ngáp cái, ánh mắt mông lung.

      Tiến lên hai bước ôm nàng vào lòng, đặt tiêu bên cửa sổ, Bạch Mặc gần như thầm: “Vũ Nhi, ta nàng, rất , rất , nàng có biết ?” Tình thấm vào xương cốt, khảm sâu vào tâm can, vì nàng, ta nguyện hiến dâng tất cả, tựa như lời đêm đó nàng với ta. Nhưng Bạch Mặc những lời này ra.

      “Ừ…” để mặc ôm, khẽ nheo mắt lại, trả lời tiếng như có.

      Thầm than tiếng đầy bất đắc dĩ, Bạch Mặc bế bổng nàng lên, cúi đầu, hôn lên trán nàng. “Mệt ngủ thôi.” Dứt lời, liền vào trong phòng, nhàng đặt nàng lên giường, cuối cùng còn : “Chờ ta về nhé.” đợi nàng đáp lời xoay người rời .

      Tiếng đóng cửa vang lên, Thương Phượng Vũ mở mắt, đứng dậy, xuống giường, đứng đất. Tia lờ đờ trong mắt tan , trở nên trong veo như bầu trời, sâu xa thấm vào lòng người.

      “Chủ tử, vì sao người với ?” bóng dáng Minh Nguyệt trong góc tối ra, nhịn được mà hỏi.

      “Minh Nguyệt, tình là gì?” Thương Phượng Vũ trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại.

      Nghe vậy, gò má Minh Nguyệt dâng lên hai rặng mây đỏ. Nàng cúi đầu, hạ lông mi, giọng còn ngắn gọn súc tích như trước: “Chủ tử, nô tỳ…nô tỳ biết.” Tâm gợn sóng, tất cả đều là tiếng dáng vẻ của người trước mặt.

      “Chữ tình là chữ khó hiểu nhất. Từ xưa tới nay hiểu được nó liệu có mấy người?” biết là hỏi ngược lại hay là tự hỏi.

      “Nhưng chủ tử, nô tỳ hiểu, nếu người biết thân phận của sao lại còn giả vờ như biết gì cả?” Minh Nguyệt thông minh, Minh Nguyệt lạnh lùng nhưng phương diện tình cảm nàng rất trong sáng, thuần khiết như tuyết, chứa chút tạp chất nào.

      “Minh Nguyệt ngốc, ra sao? Chỉ có thể tăng thêm phiền não mà thôi.” Nhớ tới nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Bạch Mặc, khóe môi Thương Phượng Vũ nhếch lên thành nụ cười.

      “Nhưng…Nhưng…” Minh Nguyệt hơi nóng nảy, lời cũng ràng.

      “Có phải ngươi muốn nếu ra phải gả cho , đập tan cấm kỵ luân thường, đúng ?” Nụ cười lan rộng khóe môi, lan tới đuôi lông mày.

      Minh Nguyệt gật mạnh đầu, mất bình tĩnh.

      “Minh Nguyệt, ngươi lại đây, ta cho ngươi chuyện này.” Nụ cười càng ngày càng sâu, giữa hai lông mày là tia toan tính dứt khoát, như đóa hoa mai kiêu ngạo nở trong trời đông giá rét, như đóa u lan nở rộ trong núi sâu, tươi mát quyến rũ, mê hoặc lòng người.

      Màn đêm càng sâu hơn, vẫn có trăng, vạn vật trong trời đất chìm vào bóng tối.

      Trong thư phòng, minh châu treo cao, sáng như ban ngày.

      Thương Thiên Vũ nửa tựa vào ghế, mắt phượng khẽ nhíu, đôi môi quyến rũ mở ra: “Việc đến nước này, đệ nên lui về ở nơi thế ngoại, sao còn phải ngây ngốc nhảy vào hố lửa vạn trượng này?”

      Bạch Mặc ngồi ngay ngắn ghế, cười khẽ, “Dù là địa ngục khôn cùng đệ cũng hối hận, huống chi chỉ là cái hố nho ?” cười tiếng, thản nhiên giãi bày tấm lòng mình.

      hối hận? Ha ha, hay cho hối hận!” mắt phượng híp lại chợt lóe, bắn ra ánh sáng lạnh rồi biến mất ngay lập tức.

      “Sao? Huynh hối hận à?” Nhìn như có sóng, kỳ thực lòng tràn đầy nghi ngờ. Bởi vì gương mặt của người trước mặt quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có tia cảm xúc nào dao động. Đoán ra, nhìn khiến tâm hồn Bạch Mặc rối loạn.

      “Ta từng trả lời đệ vấn đề này mười năm trước. Hôm nay đệ lại hỏi là có ý gì?” mắt phượng mở ra, Thương Thiên Vũ tùy ý liếc Bạch Mặc.

      có ý gì, đệ chỉ hiểu thôi.” Bạch Mặc mỉm cười, trả lời.

      hiểu cái gì? hiểu vì sao ta giao Vũ Nhi cho đệ?” Thương Thiên Vũ cũng cười tiếng. Có điều, nụ cười của chưa từng lan tới đáy mắt, mà lạnh như sương sớm.

      Bạch Mặc trực tiếp trả lời câu hỏi của : “Mười năm trước huynh lấy nửa đời sau của mẫu thân ta ra ép ta hạ chú với Vũ Nhi, ta từng ngày nào đó huynh hối hận.” Dừng lại nhìn , vẻ mặt bình tĩnh.

      “Ta rồi, trong đời ta chưa từng có hai chữ hối hận. Trước kia là thế, bây giờ là thế, sau này cũng thế.” Cười khẽ như gió thoảng, khiến người ta thấy tâm tình . “Có điều, chuyện mười năm trước rất thành công, ta phải cám ơn đệ.” Khóe môi Thương Thiên Vũ chứa nụ cười. nhanh chậm.

      “Chẳng qua là chuyện qua, nhắc tới cũng được.” Bạch Mặc bị cuộc chuyện tối nay quấy nhiễu đến mức lòng rối loạn, tinh thần hoảng hốt.

      “Tuy là chuyện qua nhưng cũng là . Sao lại có thể coi như chưa từng xảy ra được?” Thu hết sợ hãi mặt vào đáy mắt, Thương Thiên Vũ cười thành tiếng, tiếp: “Dù thế nào cũng là nhờ đệ giúp ta, ta phải cám ơn đệ chứ.”

      Mặt ngẩn ra, khóe môi hơi nhếch, tự giễu lan tới đuôi lông mày, “Đúng vậy, dùng Vũ Nhi để kiềm chân Phượng Ngôn, để nó cam tâm tình nguyện nhảy vào vũng bùn đen tối này, để nó vì huynh mà thu hồi quyền thế của Phó gia, tiếng cám ơn này ta nhận. Lấy chú Tỏa Hồn người Vũ Nhi để đối phó Ngạch Thiên Dương, phế công lực của ông, bắt lấy hồn ông, hòn đá hạ ba con chim. Tiếng cám ơn này cũng sai, sai, sai…” Dứt lời, càng tăng thêm tự giễu, trong nháy mắt chiếm trọn cả trái tim , làm tâm hồn tối lại, khiến lòng có cảm giác ô uế chịu nổi. Sao có thể xứng với người trong sáng như tuyết kia? Càng ngày càng đau đớn, kiềm nén đến mức điên cuồng.

      “Người thông minh như thế hiếm thấy thế gian này. Nếu lập nghiệp trong triều đình, nhất định là nhân vật phong vân cõi. Đáng tiếc, đáng tiếc.” Thương Thiên Vũ bỗng lên tiếng cảm thán, tựa như vô cùng tiếc hận.

      “Định khi nào tiến hành hôn lễ?” Đáy lòng hơi hiểu. Dù chỉ là hạnh phúc trong chốc lát, Bạch Mặc cũng muốn bắt lấy, muốn buông tay.

      “Mười ngày sau.” đạt được mục đích, Thương Thiên Vũ thu hồi tiếc hận, sắc mặt như thường, .

      “Làm phiền sư huynh.” Bạch Mặc cười. Nụ cười này mơ hồ như gió, tựa như mộng ảo, mang theo khát khao hạnh phúc.

      phiền. Các đệ hạnh phúc là chuyện ta muốn thấy nhất.” Cười ôn hòa, nụ cười động trong đáy mắt, lạnh như sương.

      “Cốc cốc cốc” khi hai người lâm vào trầm tư trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của Thương Phượng Ngôn: “Phụ thân, là con.”

      “Vào .” Thương Thiên Vũ lên tiếng.

      “Kẹt” tiếng, cửa mở ra, Thương Phượng Ngôn mặc quần áo màu đen lướt qua người Bạch Mặc, từ từ tới trước mặt Thương Thiên Vũ.

      “Có chuyện gì à?” Thương Thiên Vũ hỏi.

      “Vâng.” Gật đầu trả lời.

      “Chuyện gì?” Thương Thiên Vũ lại hỏi.

      “Con muốn chuyện riêng với phụ thân lát.” Thương Phượng Ngôn nhìn , .

      “Sư huynh, Phượng Ngôn, các huynh cứ từ từ chuyện. Ta về trước đây, Vũ Nhi vẫn chờ ta.” Bạch Mặc đứng dậy.

      “Về , ngày mai tới. Ngày mai bắt đầu sắp xếp chuyện hôn lễ của đệ.” Thương Thiên Vũ giữ lại.

      Hai tay Thương Phượng Ngôn đột nhiên nắm chặt, trong đôi mắt dấy lên vẻ buồn rầu.

      Gật đầu, mỉm cười, Bạch Mặc ra khỏi phòng.

      Cho đến khi hơi thở của hoàn toàn biến mất, Thương Phượng Ngôn mới . “Phụ thân, mọi người định ngày rồi à?” Ngọn lửa hừng hực đốt nóng tâm hồn. Nếu phải còn tia lý trí giữ lại chỉ sợ sớm bạo phát.

      “Ừ, mười ngày sau là ngày tốt.”

      “Phụ thân, người cũng biết truyền thuyết song sinh xuất , Vũ đế mất hồn?” Chuyện cho tới giờ này, Thương Phượng Ngôn còn thời gian mà chờ nữa. muốn buông tay lần. Mà người duy nhất có thực lực làm được chuyện này là nam nhân trước mặt. Nam nhân này cũng có tình cảm sâu đậm với người đó.

      “Sao lại hỏi thế?” Thương Thiên Vũ trả lời câu hỏi của mà hỏi ngược lại.

      vậy đây là ?” tựa như hỏi ngược lại nhưng giọng điệu là bình tĩnh quả quyết.

      “Ta phải con tin ?” Thương Thiên Vũ cười, ném vấn đề trở lại.

      Nghe kiểu ngầm thừa nhận như thế, Thương Phượng Ngôn ngừng lại: “Bạch Mặc chính là Thương Tử Mặc, là trong hai người sinh đôi. Người biết ?” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Thương Thiên Vũ, bỏ qua bất kỳ thay đổi nào mặt .

      “Ừ, biết.” Sắc mặt Thương Thiên Vũ đổi, tựa như chỉ trả lời vấn đề rất bình thường.

      “Chỉ sợ người biết biết hai thôi.” Sâu trong đáy lòng Thương Phượng Ngôn khẳng định biết. Bởi vì nếu biết thể có phản ứng nào như thế.

      “Hả? là sao? Hai là sao? Con ta nghe.” Mở miệng hỏi, mặt vân đạm phong khinh.

      “Cha có biết vì sao Thương đế nào cũng mất sớm ?” chuyện cũ năm xưa bị Thương Phượng Ngôn moi ra. Có điều, biết được từ đâu?

      “Hồn phách được đầy đủ.” Thương Thiên Vũ mở miệng đáp.

      “Nhưng cha biết vì sao hồn phách bọn họ đầy đủ ?” dừng lại, Thương Phượng Ngôn mở miệng hỏi ngược lại.

      biết.” Mắt phượng híp lại, mặt đầy mỏi mệt. Ý lạnh ngưng tụ trong lòng, lan tới đáy mắt.

      “Bởi vì bọn họ thử thay đổi thiên mệnh, tự tiện thay đổi di ngôn của người kia.” xong những lời này, Thương Phượng Ngôn nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

      Phòng yên lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ.
      Chương 40: Bão táp nổi lên, tình của Bạch Mặc

      “Bởi vì bọn họ thử thay đổi thiên mệnh, tự tiện thay đổi di ngôn của người kia.” xong những lời này, Thương Phượng Ngôn nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

      Phòng yên lặng, chỉ còn tiếng thở khẽ.


      “Con biết những chuyện này từ đâu?” Thương Thiên Vũ duy trì thái độ vốn có.

      “Mặc kệ con biết được từ đâu, những điều này đều là . Trong lòng con và cha cũng hiểu rất . Còn cần phải nữa sao?” Thương Phượng Ngôn trả lời vấn đề của .

      Hạ lông mày, mắt phượng mở ra, ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là ý cười. “ sai. tiếp .”

      “Bọn họ mất sớm chỉ vì tự tiện thay đổi lời tiên đoán của nữ đế Thương Vũ.” Thương Phượng Ngôn nhàn nhạt ra chút thiên cơ.

      Thương Thiên Vũ giơ tay lên, ý bảo tiếp.

      “Ngàn năm trước, lúc nữ đế Thương Vũ có để lại lời tiên đoán, mà lời tiên đoán này được…” đột nhiên, dừng lại.

      “Hả?” Đôi mắt xinh đẹp của Thương Phượng Vũ chau lại, chờ đợi đáp án.

      “Chịu đựng ngàn năm, hồn loạn, Vũ về, tìm người ta .” Thương Phượng Ngôn liền mấy lời này, chậm rãi thở phào, mắt nhìn Thương Thiên Vũ.

      “Chịu đựng ngàn năm, hồn loạn, Vũ về, tìm người ta .” Thương Thiên Vũ giọng lặp lại những lời này, ngẩng đầu, nhìn . “Ai những lời này cho con vậy?” Ánh mắt sáng quắc, lộ ra chút cảm xúc ai hiểu.

      thể trả lời.” Thương Phượng Ngôn nhàn nhạt trả lời.

      “A…” cúi đầu, đáy mắt thoáng qua luồng ánh sáng tối tăm, ngẩng đầu trở lại bình thường. “Lời tiên đoán này lên gì cả.”

      …Nó rất nhiều thứ, hơn nữa thành .” Thương Phượng Ngôn nhanh chậm ra câu này.

      “Giải thích .” Khóe môi Thương Thiên Vũ nâng lên, cười như cười. Vẻ mặt đó, giọng đó giống như đứa trẻ biết gì nghe kể chuyện xưa vậy.

      “Bởi vì nữ đế Thương Vũ trở về, lật đổ giang sơn Thương gia.” Thương Phượng Ngôn thèm để ý vẻ mặt của mà tự .

      “Phượng Ngôn, con lớn rồi, sao vẫn còn ngây thơ thế nhỉ?” Thu hồi nụ cười khóe môi, Thương Thiên Vũ lên tiếng cảnh tỉnh.

      “Cha sai rồi. Người ngây thơ phải là con mà là những người chiếm lấy giang sơn của nữ đế Thương Vũ, còn vọng tưởng đánh tan hồn phách của người trước của Thương gia.” Lúc những lời này giọng điệu của Thương Phượng Ngôn càng ngày càng nặng.

      “Phượng Ngôn, đừng vô lễ. Chuyện của người trước sao lại có thể để vãn bối như con khua môi múa mép ở đây?” Thương Thiên Vũ trầm giọng phản đối.

      Cười khẽ tiếng, Thương Phượng Ngôn tiếp: “Con khua môi múa mép? chính là . Chẳng lẽ cha sợ?”

      chuyện chính . Ta muốn nghe những lời điên khùng có mục đích gì này nữa.” Thoáng nhìn qua rồi quay sang nơi khác.

      “Vũ Nhi chính là bà chuyển thế, cũng chính là hồn phách mà song sinh phải đập tan để làm tròn sứ mệnh, khiến nữ đế Thương Vũ thể sống lại.” Thương Phượng Ngôn vòng vo hồi, rốt cuộc cũng ra đáp án cuối cùng.

      Nghe vậy, nét mặt Thương Thiên Vũ thay đổi. “Con gì?”

      ràng cảm giác được cảm xúc của dao động, Thương Phượng Ngôn càng cảm thấy mình sai, “Vũ Nhi chính là nữ đế Thương Vũ chuyển kiếp, mà song sinh phải đập tan hồn phách của nàng để làm tròn sứ mệnh, để nàng thể sống lại.” rốt cuộc ra mục đích của mình.

      “Phượng Ngôn, ta biết con thích Bạch Mặc nhưng con cũng nên làm thế với . Hơn nữa đừng kéo Vũ Nhi xuống nước. Con hiểu chứ?” Thương Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt , .

      “Cha dám đối mặt hay là muốn đối mặt?” phản kích lại câu.

      “Phượng Ngôn, Vũ Nhi là muội muội của con, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn nó đau đớn bối rối?”

      “Cha giao nó cho người lúc nào cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của nó, chẳng lẽ đây chính là cho nó hạnh phúc?” Thương Phượng Ngôn trầm giọng chất vấn.

      Thương Thiên Vũ thở dài tiếng, dựa vào ghế đầy mệt mỏi: “Con lui ra trước , để ta suy nghĩ kỹ .”

      “Chuyện con đều là , hy vọng cha đừng để lỡ hạnh phúc cả đời của Vũ Nhi.” lui ra mà vẫn tiếp tục .

      Vũ Nhi lòng, mà Vũ Nhi cũng cam tâm tình nguyện nắm tay cả đời, vậy là đủ rồi. Nếu có hành động khác thường nào, ta chính là người đầu tiên tha cho .” Thương Thiên Vũ quyết định trong nháy mắt, cho Thương Phượng Ngôn cơ hội.

      “Nếu có chuyện may dù cha giết làm được gì?” giọng Thương Phượng Ngôn hơi cao lên, khó có thể đè nén tâm trạng.

      “Phượng Ngôn, ta tin cách làm người của , tin Vũ Nhi lòng. Chỉ cần có thể cho Vũ Nhi hạnh phúc là đủ rồi, những thứ khác quan trọng.” Thương Thiên Vũ bình tĩnh , hoàn toàn quan tâm tới nét mặt càng ngày càng khó coi của Thương Phượng Ngôn.

      “Con để mặc lừa Vũ Nhi như vậy. Cha là cha, con là con.” tới đây giọng Thương Phượng Ngôn cao vút lên, hơi trở thành rống giận.

      “Phượng Ngôn, đừng làm chuyện vô ích. thế, đến lúc đó người tổn thương Vũ Nhi sâu nhất phải là Bạch Mặc mà là con đấy. Con có hiểu ?” Thương Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào mắt , ấm giọng .

      “Con phải là cha, đừng những lời lòng với con.” Dứt lời, Thương Phượng Ngôn xoay người rời . Vốn cho là đồng ý nhưng Thương Phượng Ngôn ngàn vạn lần nghĩ tới lại kiên trì từ chối lời can ngăn của mình như vậy. Vấn đề ở đâu? vừa vừa nghĩ, tâm trạng yên. Tất cả mọi chuyện rối như tơ vò, càng gỡ càng rối, tìm được điểm đầu.

      Thương Phượng Ngôn nổi giận rời , để lại căn phòng yên tĩnh, còn có Thương Thiên Vũ cười.

      Mây đen giăng đầy, phủ kín bầu trời đêm. tiếng nổ vang lên, chớp rạch ngang trời. Gió thổi mây vần, cát bụi mù trời. Trong nháy mắt, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống từ trời, rơi xuống lộp bộp đất, tạo thành từng vũng nước mặt đất.

      “Cạch” tiếng, cửa bị đẩy ra, luồng gió nhàng bay vào, mang theo hơi ẩm. Trở tay đóng chặt cửa, Bạch Mặc chân tay vào.

      “Bạch công tử, chủ tử ngủ.” Minh Nguyệt lắc mình tới trước mặt , lạnh lùng .

      “Ừ, ta đánh thức nàng.” Ở chung lâu, Bạch Mặc sớm quen với dáng vẻ lạnh lẽo vô tình của nàng nên so đo nhiều mà tiếp vào trong.

      Minh Nguyệt nghiêng người ngăn trước mặt , : “Chủ tử dặn, tối nay người muốn ngủ mình, mời công tử ngủ ở phòng bên cạnh.”

      “Cái gì?” kỳ lạ sao nàng lại ngăn trước mặt mình, đột nhiên nghe được câu như vậy khiến Bạch Mặc run lên.

      “Chủ tử mời người sang ngủ ở phòng bên cạnh.” Minh Nguyệt nhắc lại lời vừa rồi.

      “Vũ Nhi sao vậy? thoải mái ở đâu à?” Ngủ cùng giường hơn mười năm, Bạch Mặc sớm quen ôm nàng ngủ. Nhưng hôm nay nghe Minh Nguyệt như vậy, khỏi tin.

      “Chủ tử có quỳ thủy, nên muốn ở mình.” Minh Nguyệt giương mắt nhìn rồi lại cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp lời.

      “A, ta biết rồi. Ta nhìn nàng chút .” Minh châu chiếu rọi rặng mây đỏ khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của Bạch Mặc.

      đến mức này, Minh Nguyệt nghĩ ra lý do để từ chối nữa. Nàng hơi trầm tư, nhường đường cho , sau đó bước theo.

      Bạch Mặc bước tới bên giường, từ từ ngồi xuống cạnh giường, mặt Bạch Mặc đầy dịu dàng nhìn dung nhan quyến rũ ngủ say đầy yên tĩnh. Gương mặt như ngọc, lông mày cong cong, dưới hàng lông mày là đôi lông mi vừa dài vừa mềm mại, trong lúc ngủ mơ còn hơi rung động. Bạch Mặc nhìn lúc tâm nở hoa. Bởi vì biết dưới hàng lông mi là đôi mắt mê người như thế nào. Đôi môi đào hồng nhuận hé mở như mời người thưởng thức khiến Bạch Mặc khỏi đưa tay phải ra, ngón tay kiềm chế được mà vuốt ve qua lại đôi môi đỏ, ý nghĩ thoáng qua trong lòng.

      Ngay lúc quay về Thương Phượng Vũ biết. Có điều biết phải đối mặt với ra sao nên giả vờ ngủ. Nhưng nàng ngờ nghe lời mình sang phòng bên cạnh ngủ mà đến nhìn mình cái. Vốn cho là liếc mắt rồi rời nhưng ai ngờ lại quấy rầy mình như vậy. Nhịn, đôi môi tê dại ngứa ngáy. chịu nổi, biết còn vuốt ve tới khi nào.

      Lâu sau, cảm giác ngứa ngáy môi vẫn chưa . vẫn còn tiếp tục vuốt ve. Con người làm từ thịt, dù có nhìn vẫn còn cảm giác được, Thương Phượng Vũ đành bất đắc dĩ mở mắt ra.

      “Nàng tỉnh rồi.” Bạch Mặc cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, khuôn mặt tràn đầy sắc thái như ánh mặt trời. Trong mắt lóe lên nụ cười thực được quỷ kế, tràn ngập tình cảm quấn quýt.

      “Chàng về rồi.” Đập vào mắt chính là ánh mắt chứa nhu tình triền miên và nụ cười của . Nhìn vào hai mắt khiến Thương Phượng Vũ ngỡ như mình ở trong gian tràn ngập ánh nắng ấm áp, nhất thời phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, quên thân phận của .

      Quả nhiên con người dễ thay đổi…

      Cúi người xuống hôn lên trán nàng, Bạch Mặc cởi áo và giày, lên giường, ôm nàng vào lòng, “Có nhớ ta ?” cười sáng lạn, mời mà tự vào.

      “Có.” Thương Phượng Vũ cọ cọ vào ngực như bình thường, tay trái ôm eo , nheo mắt lại.

      Đáy mắt Minh Nguyệt lên tia tức giận, xoay người ra khỏi phòng.

      “Hôn lễ được định vào mười ngày sao, có thể ?” Chóp mũi chạm lên tóc nàng, Bạch mắc ngửi mùi hương thơm ngát thuộc về nàng, trong đôi mắt là say mê.

      “Được…” mặt thay đổi, môi đào hé mở.

      “Vũ Nhi.” Hạ mi mắt, say mê trong đáy mắt càng sâu hơn.

      “Hả?” phát ra giọng mũi, mang theo ý hỏi thăm.

      “Vũ Nhi.” Gọi tiếng, hai cánh tay ôm chặt hơn, mở mắt. Bên trong mắt đều là tình cảm nồng nàn khiến ai có thể bỏ qua.

      “Hả? Chuyện gì?” biết rốt cuộc làm gì, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu muốn hỏi, làm lơ ánh mắt sáng quắc khiến lòng mình quặn lại.

      Cười dịu dàng tiếng, nhìn sâu vào mắt nàng, “Chúng ta chỉ bày gia yến, làm bữa tiệc lớn. Có được ?” Tình cảm trong mắt mênh mông như biển, khiến người ta nhìn thấy đáy.

      “Được. Chàng sắp xếp là được.” Bị thâm tình tràn đầy trong mắt đè nén, mặt Thương Phượng Vũ lộ vẻ gì.

      “Cứ quyết định như vậy . Để ta tìm phụ thân nàng bàn bạc chút.” Tình cảm nồng nàn chỉ thiêu đốt lòng Thương Phượng Vũ mà còn cả hồn Bạch Mặc. Bởi vì trong đó xen lẫn chút ý dứt khoát và bi ai ràng, như nhiều đốm lửa cháy lan đồng cỏ, cắn nuốt tất cả của Bạch Mặc.

      “Ừ…” mềm mại trả lời, thầm thở dài, có trách chỉ trách số phận trêu người, kết thành quả đắng này.

      “Vũ Nhi, ta nàng, rất , rất . Nàng có biết ?” Đôi tay ôm lấy vai nàng, ánh mắt Bạch Mặc nhìn mắt nàng đầy bình tĩnh, biết muốn nhìn ra cái gì từ trong mắt nàng…

      Híp mắt cười, đôi môi đào khẽ mở, “Ta biết.” tuy cười nhưng đáy mắt có sóng, lòng tràn đầy nút thắt, biết mở từ đâu.

      Nhìn toàn bộ biểu của nàng trong mắt, tim nhói lên, đau như bị dao sắc cứa vào. Trái tim máu, hai dòng máu đỏ tươi hòa cùng thể, phân là ai, đau đến chết lặng, mặt vẫn là nụ cười. “Vũ Nhi, nàng có ta ?” Bạch Mặc thấy mình hỏi, giọng vẫn tràn đầy tình cảm, chứa gì khác.

      Cúi người, chui vào lòng , Thương Phượng Vũ trả lời mà chỉ cười. “Bạch Mặc, có phải chàng căng thẳng ?”

      có được đáp án mình muốn, đau đớn trong đáy mắt càng sâu hơn, nhưng Thương Phượng Vũ nhìn thấy những thứ này. “Nàng có ta ?” Bạch Mặc hỏi lại lần nữa.

      Thương Phượng Vũ vẫn trả lời mà mở miệng ngáp cái, “Bạch Mặc, ta buồn ngủ quá.” Dứt lời, mí mắt khép lại.

      Bàn tay vuốt ve sợi tóc đen nhánh của nàng, Bạch Mặc trả lời câu rất tự nhiên. “Mệt ngủ .” biết tại sao mắt cay cay, giọt nước rơi xuống khỏi khóe mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, đầu là màn sa màu trắng, thấy mây đen giá rét, nhưng nước trong mắt là từ đâu ra? Tại sao chỉ có giọt rồi còn gì nữa?

      Màn đêm bên ngoài vô cùng thanh lãnh, giọt mưa lớn như hạt đậu biến thành mưa như trút nước, trút xuống mái hiên nghe rào rào, rung động lòng người.

      phải hôn lễ mà cũng là hôn lễ.

      Mưa to cả đêm tới gần sáng mới ngừng, khắp đại lục được nước mưa tẩy rửa, sương mù bao phủ, khắp nơi tràn ngập hơi thở mát lành.

      Bởi vì đêm qua bàn rằng hôm nay tìm Thương Thiên Vũ bàn chuyện hôn lễ, nên Bạch Mặc và Thương Phượng Vũ rời giường từ rất sớm. Làm xong tất cả, hai người nắm tay ra khỏi Phượng Vũ các, Minh Nguyệt ở lại. Nhưng vừa bước ra cửa gặp Thương Phượng Ngôn tới.

      “Hai người định làm gì vậy?” đêm qua chạm phải đinh chỗ Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn vẫn giữ chấp niệm mê muội của mình, sáng sớm tới Phượng Vũ các, định mọi chuyện với Thương Phượng Vũ…

      Thương Phượng Vũ cười, với : “Muội và Bạch Mặc định tới tìm phụ thân bàn chuyện hôn lễ.” rồi khẽ nghiêng người, chắn trước mặt Bạch Mặc.

      Động tác rất này của nàng khiến ánh mắt Thương Phượng Ngôn ảm đạm, ngay sau đó lại nở nụ cười, “Để Bạch Mặc mình . Ta tìm muội có chuyện.”

      Vốn muốn ở riêng với nhưng khi ánh mắt Thương Phượng Vũ chạm tới tia cầu khẩn trong đáy mắt tâm đột nhiên mềm lại. Nàng xoay người, ngửa đầu, nhìn Bạch Mặc, “Chàng trước . Ta tìm chàng sau.”

      “Được.” mắt Bạch Mặc chứa chan tình cảm, trả lời, cúi đầu hôn lên mặt nàng rồi cười, rời .

      Trong viện lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ, bốn mắt nhìn nhau nhưng gì.

      “Tới tiểu các trong rừng trúc . Ở đó yên tĩnh hơn.” Cuối cùng, chống đỡ được nét mặt đầy thâm tình và cả bi thương của Thương Phượng Ngôn, Thương Phượng Vũ lên tiếng trước.

      “Vũ Nhi…” câu đơn giản làm cả trái tim Thương Phượng Ngôn reo mừng, xua tan buồn bực mấy ngày nay của . vui mừng lan lên đuôi lông mày, tràn ra khắp mặt.

      Thấy chỉ vì câu có gì đặc biệt của mình mà vui vẻ như thế, lòng Thương Phượng Vũ như bị chày đá gõ vào. Tuy nàng giữ im lặng nhưng vết thương rất nghiêm trọng, nỗi đau càng tăng lên. Cố gắng cười tiếng, mắt hơi cay cay, nhanh chóng cất bước vào sâu trong rừng trúc. Thương Phượng Ngôn theo sát phía sau.

      Thanh Vũ uyển, Thương Thiên Vũ mặc bộ y phục màu tím đứng trong viện, ngẩng mặt nhìn lên trời, biết nghĩ gì.

      “Sư huynh.” Bạch Mặc vào trong viện, lên tiếng gọi.

      “Đệ tới rồi.” Thương Thiên Vũ hề quay lại, vẫn nhìn lên trời.

      “Vâng. Đệ tới bàn chuyện hôn lễ với huynh.” Bước tới bên cạnh , đứng cách ba bước.

      Nghe vậy, Thương Thiên Vũ quay lại nhìn Bạch Mặc, trong đôi mắt sáng như sao lóe lên nụ cười, “Các đệ bàn xong rồi à?”

      “Vâng.” Bạch Mặc trả lời.

      “Kết quả ra sao?” Thu hồi ánh mắt nhìn , Thương Thiên Vũ duỗi ngón tay bứt lá trúc tím, đặt trong lòng bàn tay, vuốt ve. Dư quang khóe mắt đặt lên phiến lá vẫn còn xanh, đáy mắt lành lạnh.

      “Giản lược tất cả, chỉ cần người nhà cùng ăn bữa cơm là đủ.” Nghĩ tới mấy ngày nữa được kết duyên với nữ nhân mình đến già, đáy lòng Bạch Mặc nảy lên cảm giác hạnh phúc khó thành lời.

      “Cũng được. Đây là cách an toàn nhất.” Thương Thiên Vũ phản đối mà đồng ý ngay lập tức. Khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhưng ý cười tới đáy mắt.

      “Hôn lễ xong, đệ dẫn Vũ Nhi rời .”

      “Vũ Nhi có đồng ý ?” Thương Thiên Vũ hỏi.

      “Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là được tự do tự tại ngao du thiên hạ.” tới Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc liền cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, dịu dàng như gió xuân, nhàng phất qua lòng người, để lại dấu ấn đẹp đẽ.

      “Ngao du thiên hạ…” giọng Thương Thiên Vũ mang theo cảm xúc khó hiểu.

      sai, nàng thích tự do tự tại, cuộc sống vô câu vô thúc.” Nụ cười càng sâu.

      “Song sinh xuất , Vũ đế mất hồn. Bạch Mặc, đệ thấy thế nào?” đột nhiên, Thương Thiên Vũ lại câu như vậy.

      “Chỉ là đùa thôi, thể thành được.” Nụ cười mặt Bạch Mặc giảm.

      “Chỉ là đùa được rồi.” Khóe môi Thương Thiên Vũ nhếch lên.

      “Vậy quyết định thế , đệ về với Vũ Nhi.” Nhớ tới lúc này Thương Phượng Ngôn ở cùng Thương Phượng Vũ, đột nhiên lòng Bạch Mặc trở nên lo lắng.

      .” Thương Thiên Vũ xoay người, nhìn Bạch Mặc, .

      “Vâng, đệ về trước đây.” xong, Bạch Mặc liền xoay người ra ngoài.

      Nhìn theo bóng dáng rời của , Thương Thiên Vũ cười khẽ, nụ cười đầy cuồng nhiệt….

      Bóng trúc la đà, gió mát thổi phơ phất. Rừng trúc, trong lầu.

      “Vũ Nhi, muội hiểu ?” ra tất cả mưu thị phi lần, Thương Phượng Ngôn bình tĩnh nhìn Thương Phượng Vũ, chờ nàng trả lời.

      Ngẩng đầu, mặt giãn ra, mở miệng cười: “Đại ca, lời đồn này huynh nghe từ đâu vậy?” phải Thương Phượng Vũ tin, hoàn toàn ngược lại. Buổi chuyện này như lời cảnh tỉnh, gõ tỉnh lòng Thương Phượng Vũ mơ hồ. Những chuyện nàng hiểu trước đây rốt cuộc lời giải thích hợp lý. Lúc này nàng tấm lòng của Bạch Mặc. ra là hồn phách mình hay rời khỏi thân thể và những ảo giác thỉnh thoảng xuất trong đầu sớm được định trước….

      “Vũ Nhi, ta nhiều như vậy nhưng muội tin, đúng ?” nét mặt Thương Phượng Ngôn rất bi thương, đáy mắt trở thành cái đầm chứa toàn bi ai tan được.

      Bị lo âu nồng đậm trong đôi mắt thâm trầm của ép đến mức lồng ngực khó chịu, Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn phía khác, “Đại ca, phải là muội muốn tin, mà là tất cả đều quá mức quanh co lạ lùng, thực thể khiến người nào có thể tiếp nhận được. Huynh hiểu chứ?” trong lòng hy vọng có thể vì thế mà dừng lại, đừng nhắc tới đề tài này nữa. Bởi vì, mặc kệ biết được chuyện này từ đâu, người đưa tin cho có mục đích gì ai biết được. Cho dù Thương Thiên Vũ có quyền thế cao hơn nữa, đến lúc đó chỉ sợ cũng bảo vệ được .

      Nhìn gương mặt của nàng, trong lòng đều là dung nhan quyến rũ của nàng, Thương Phượng Ngôn cười…

      Tiếng cười tự giễu đầy bất đắc dĩ xuất trong lầu, chạm vào lòng của Thương Phượng Vũ. Nắm tay bé nắm lại rất nhanh rồi lại buông ra, nhưng chỉ im lặng.

      “Vũ Nhi, từ đến lớn ta chưa bao giờ lừa muội. Muội tin ta chứ?” Tuy trong lòng đầy bất đắc dĩ và đau đớn, nhưng Thương Phượng Ngôn vẫn muốn ngừng khuyên bảo.

      “Hoa nở hoa tàn, xuân thu tới, cảnh vật liệu có còn như cũ?” muốn dây dưa với vấn đề mập mờ mà mình biết, Thương Phượng Vũ lựa chọn giải quyết dứt khoát, chặt đứt tất cả nhớ nhung của .

      “Vũ Nhi, muội….” Thương Phượng Ngôn lui lại bước, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run run, tim như thắt lại, vết thương tuy nhưng dày đặc, khiến đau đớn muốn chết.

      “Đại ca, trước kia giống bây giờ. Muội còn là tiểu nha đầu chỉ biết làm nũng, đòi cưng chiều nữa. Ai cũng phải lớn lên, huynh hiểu chứ?” Nếu thể cho chỉ có thể chặt đứt, thể để còn vương tơ lòng mà thêm đau đớn.

      Đôi mắt cay cay, tim sớm đau đến mức còn cách nào có thể thở được, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. lui lại từng bước, tới cạnh cửa, rồi bước chân lảo đảo rời ra khỏi lầu….

      Nhìn bóng lưng lảo đảo rời của , tay Thương Phượng Vũ đặt lên ngực, che miệng, tựa bên cửa sổ, đôi mắt mông lung….

      qua giờ Tỵ, vẫn thấy Thương Phượng Vũ trở về. muốn chờ đợi mục đích như thế nữa, Bạch Mặc đứng dậy rời khỏi Phượng Vũ các, về phía rừng trúc. Vừa được nửa đường thấy Thương Phượng Vũ tới.

      Trong tầm mắt là bóng dáng của Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười với , đứng đợi ở đó.

      Thấy nàng nở nụ cười nhàn nhạt nhìn mình, Bạch Mặc bước nhanh mấy bước, tới trước mặt nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, “Vũ Nhi, ta về.”

      “Ừ…” Thân mệt mỏi, tâm mệt mỏi, nhưng vòng tay ôm mình vẫn cho mình cảm giác ấm áp có lực như thế.

      “Mệt à?” đáy mắt Bạch Mặc đột nhiên lên ánh sáng u ám, nhưng chớp mắt liền thấy.

      “Ừ, biết vì sao đột nhiên thấy mệt quá.” Trong đầu đều là bóng lưng lảo đảo rời của Thương Phượng Ngôn, áp lực càng tăng thêm.

      “Ta ôm nàng về.” Dứt lời, Bạch Mặc liền bế bổng nàng lên, ôm về Phượng Vũ các.

      còn sức lực mà tựa vào ngực , Thương Phượng Vũ từ từ nheo mắt lại.

      Cúi đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời của nàng, đáy mắt Bạch Mặc lên đau lòng, sau đó chuyển thành dứt khoát.

      Thương Phượng Vũ ngủ giấc tới giờ cơm trưa. Nếu nhờ Bạch Mặc khuyên bảo biết nàng còn ngủ tới lúc nào.

      “Ngoan nào, há miệng ra, đây là phù dung cao nàng thích ăn nhất.” Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ vào lòng, tay cầm đồ ăn đút cho nàng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

      “Ta tự ăn được mà…” Tuy thế nhưng Thương Phượng Vũ rất nghe lời, khẽ mở môi, ăn hết điểm tâm đưa tới.

      “Ta thích đút cho nàng.” Dứt lời, Bạch Mặc hôn lên mặt nàng cái, hạnh phúc mặt càng sâu hơn….

      Cảm nhận được nhu tình mật ý truyền tới từ người , lòng Thương Phượng Vũ lúc sáng lúc tối, có hình dạng cụ thể…Cuối cùng biến thành tiếng thở dài đầy bất đắc dĩ, dừng ở đáy lòng.

      Minh Nguyệt đứng sau nhìn cử chỉ thân mật của bọn họ, vẻ mặt khó dò.

      Đêm, trăng treo trời sao, mọi người vất vả làm việc suốt ngày sớm ngủ say, mong ngày mai tốt hơn….

      Trong Phượng Vũ các ánh nến chập chờ, tiếng tiêu du dương. Là Bạch Mặc thổi tiêu ru Thương Phượng Vũ ngủ. Nhìn qua thấy hai mắt Thương Phượng Vũ nhắm lại, khuôn mặt điềm tĩnh. Nàng ngủ nhưng tiếng tiêu vẫn chưa ngừng. Tiếng tiêu nghe du dương, thấp thỏm, xúc động lòng người. biết là ru ngủ hay là tâm tình. khi Bạch Mặc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, khuôn mặt tràn đầy sây mê mà thổi tiêu, thân thể đột nhiên run lên, luồng ánh sáng trắng ra như có thứ gì đó vùng vẫy đòi ra.

      Đột nhiên, tiếng tiêu dừng lại. đứng dậy, ra khỏi phòng, bóng lưng loạng choạng, bước chân hỗn loạn, chạy về phía tiểu các trong rừng trúc.

      “Rầm” tiếng, cửa bị đụng vỡ, té xuống đất. Chỉ thấy vùng vẫy ngồi lên, xếp bằng mặt đất, bắt đầu kết ấn bằng hai tay. Ấn ký xuất ra từ tay thành từng luồng, ánh sáng trắng trán dần dần tối . Qua lúc lâu, tất cả trở về bình thường. Nhưng cả người xem ra uể oải vô thần, giống như người mất hồn, sắc mặt càng thêm tái, có chút huyết sắc nào, tựa như người sắp chết.

      “Bạch Mặc, ngươi phải chịu đựng. Qua tầng thứ chín là ngươi có thể nắm tay nàng tới già, vĩnh viễn bên nhau. Ngươi nhất định phải chịu đựng, chịu đựng…” Môi Bạch Mặc tái nhợt, run run mà . Rồi vùng vẫy đứng lên từ mặt đất, vào bên trong….

      Ánh trăng mát rượi chiếu xuống đất, tựa như tầng sương bạc, còn có từng sợt lọt qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong nhà, chiếu sáng khắp nơi nhưng lại lạnh lẽo hơn…

      Thời gian cuối cùng im hơi lặng tiếng trôi qua, khiến người ta muốn giữ lại cho trôi nhưng lại thể. Chớp mắt qua mười ngày…Hôn lễ có đãi tiệc của Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc cũng lặng lẽ diễn ra.

      “Bạch Mặc, Vũ Nhi, nghi thức xong. Từ nay về sau các con là phu thê.” Thương Thiên Vũ mặc áo bào trắng ngồi ghế, mặt là nụ cười dịu dàng.

      “Vâng thưa phụ thân.” Người trả lời là Thương Phượng Vũ mặc y phục màu đỏ, phải Bạch Mặc. Y phục màu đỏ chỉ là y phục màu đỏ, phải giá y…

      Thương Thiên Vũ cười, gật đầu, trực tiếp chú ý tới thái độ của Bạch Mặc.

      “Phụ thân, đại ca đâu? Sao huynh ấy tới?” là hôn lễ nhưng chỉ có ba người, Thương Phượng Ngôn Thương Phượng Vũ tới tận xương từ đầu tới cuối cũng xuất .

      Nghe vậy, Thương Thiên Vũ cười, : “Trong cung có chuyện quan trọng cần xử lý nên nó thể phân thân ra được.”

      “À…” nhàng đáp lời, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Mặc.

      “Tất nhiên là vậy rồi. Con và Vũ Nhi về trước đây. Đến tối tìm Phượng Ngôn tới cùng ăn.” Bạch Mặc .

      “Cũng được.” Thương Thiên Vũ gật đầu.

      nào.” Bạch Mặc nghiêng đầu nhìn Thương Phượng Vũ, đáy mắt lóe ra nhu tình, tay run .

      “Vâng.” Thương Phượng Vũ đáp lời, đứng dậy, hành lễ với Thương Thiên Vũ rồi xoay người rời khỏi phòng. Bạch Mặc theo sau.

      “Đợi chút, Vũ Nhi.” Vừa bước ra khỏi Thanh Vũ uyển, Bạch Mặc liền tựa vào gốc cây, khóe miệng tươi cười, mặt dịu dàng.

      Thương Phượng Vũ dừng bước, tới trước mặt Bạch Mặc, “Sao vậy?” tuy giọng và vẻ mặt khác ngày thường là mấy nhưng vẫn có điểm khác.

      “Lại đây, ta cho nàng biết.” Bạch Mặc vẫn cười, nhìn hạnh phúc.

      Thương Phượng Vũ nghe lời, tới gần bị Bạch Mặc kéo vào lòng. “Đừng động đậy.” giọng trầm thấp , trán có luồng ánh sáng trắng.

      Thương Phượng Vũ kinh ngạc, chớp mắt liền khôi phục bình tĩnh.

      “Đỡ ta tới tiểu các trong rừng trúc, đừng để người khác nhìn ra khác thường. Nàng biết nên làm gì chứ?” Dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhìn sâu vào mắt nàng, Bạch Mặc trầm giọng .

      Gật đầu, nở nụ cười, Thương Phượng Vũ truyền chân khí từ bàn tay hai người nắm lấy sang cho Bạch Mặc.

      Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người bọn họ ôm nhau đầy tình cảm, chàng chàng thiếp thiếp.

      lát sau, Bạch Mặc ôm Thương Phượng Vũ biến mất dưới tàng cây.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Hồn Mặc , Phượng đầy dục vọng

      Phượng Vũ các, lầu các san sát. Rừng trúc vẫn xanh tươi như cũ. Minh Nguyệt mặc y phục màu xanh đứng trong viện nhìn lên trời, khóe môi là nụ cười yếu ớt, mặt nhõm. khi nàng thu hồi ánh mắt, chuẩn bị ra có hai người rơi xuống từ . Là Bạch Mặc và Thương Phượng Vũ. Hai người họ nắm tay nhau, đều đan cười nhưng Minh Nguyệt nhìn ra được có chỗ bất thường. Bởi vì trán Bạch Mặc có luồng ánh sáng trắng lúc sáng lúc tối, nếu nhìn kỹ thấy được.

      “Tiểu các trong lầu trúc, Minh Nguyệt, ngươi theo ta.” Dứt lời, Bạch Mặc cầm tay Thương Phượng Vũ, chỉ chớp mắt thấy người đâu.

      Vẻ mặt Minh Nguyệt khó dò, nghe lời theo.

      Trong tiểu các trong rừng trúc, Bạch Mặc vô lực tựa vào ghế, đôi mắt sáng như sao bị che mờ, gương mặt tuấn lãng bất phàm cũng mất ánh sáng rực rỡ ngày thường.

      “Kẹt” tiếng, cửa bị đẩy ra, Minh Nguyệt bước vào. Khi ánh mắt nàng nhìn thấy thân thể gần như trong suốt của Bạch Mặc lui lại hai bước, dựa người lên cửa.

      “Vũ Nhi, dùng tâm của nàng cảm nhận lầu các này, tưởng tượng nó thành biển hoa thấy điểm cuối, tìm được đường ra.” Tuy với Thương Phượng Vũ nhưng mắt Bạch Mặc lại quét về phía Minh Nguyệt.

      “Vâng.” Thương Phượng Vũ nhàng đáp lời, dư quang khóe mắt nhìn lướt qua Minh Nguyệt, sau đó nhắm hai mắt lại.

      Minh Nguyệt xoay người, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Thấy các nàng người nhắm mắt suy nghĩ, người xoay lưng lại, đáy mắt Bạch Mặc dấy lên cảm xúc bi thương nhưng chỉ chớp mắt cái khôi phục như bình thường, bấm tay kết ấn, nụ cười hạnh phúc tràn đầy mặt….

      lát sau, Minh Nguyệt mở hai mắt ra, xoay người, nhìn vào đôi mắt đầy thâm tình, hối hận của Bạch Mặc run lên, hồn cũng run rẩy theo.

      Bạch Mặc nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn Thương Phượng Vũ, “Vũ Nhi, làm xong chưa?” đôi môi tự chủ được mà run run, mặt vẫn dịu dàng, đầy bình tĩnh.

      “Xong.” Gật đầu trả lời, trong mắt Thương Phượng Vũ lóe lên tia sáng người khác nhìn hiểu.

      “Vậy tốt rồi. Ta còn thời gian sắp xếp gì nữa. Từ nay về sau, nàng nhất định phải chăm sóc mình tốt, biết ?” Lúc những lời này, ánh sáng trắng trán Bạch Mạc ngưng lại thành hình, bên trong có những quả cầu tỏa ra màu sắc rực rỡ, tựa như muốn phá thân thể mà ra. Thân thể và ngũ quan trở nên lúc sáng lúc tối, có lúc khiến người ta thấy .

      “Ta biết rồi.” Thương Phượng Vũ nhìn thẳng vào mắt , trả lời. Mặt nàng cho phép nghi ngờ, giọng điệu bình tĩnh cương quyết.

      Nghe được câu trả lời như vậy, Bạch Mặc cười, , “Dù lúc nào, nàng cũng phải nhớ nàng chỉ có mình, hiểu ?” xong những lời này, sắc mặt và thân thể bắt đầu được trở thành những luồng ánh sáng trắng trong suốt, càng khiến người ta nhìn .

      Thương Phượng Vũ gì, trong mắt lóe lên chút đành lòng, nghiêng đầu nhìn nơi khác.

      Minh Nguyệt nắm chặt nắm tay, bước từng bước đến gần Bạch Mặc. Nhưng nàng chỉ được nửa đường dừng chân lại, bước nữa, người run lên, cắn chặt môi. Trong nháy mắt, từng giọt máu chảy theo khóe miệng, xuống đất.

      Bạch Mặc cười tiếng với Minh Nguyệt: “Ngươi cũng thế, từ nay về sau nhất định phải chăm sóc mình tốt, hiểu chưa?” giọng nhu hòa hơn lúc với Thương Phượng Vũ, triền miên như tiếng ngọc rơi khay, chạm vào lòng người sinh đau đớn.

      Minh Nguyệt gì, chỉ bước lên…Bước chân chậm chạp, tựa như mỗi bước nặng ngàn cân.

      Bạch Mặc cũng gì, vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhìn nàng. Nụ cười tràn đầy đáy mắt khiến đôi mắt vốn vô thần của đột nhiên lóe lên sắc thái khiến người ta mờ mắt. Đó cũng là hạnh phúc, say đắm, quấn quýt si mê, hối hận.

      Nàng nắm chặt nắm tay để đau đớn trong lòng bàn tay nhắc nhở mình nên làm gì, nên làm gì. Nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, bước chân tuy chậm nhưng tới trước mặt . Tâm trầm xuống, tình dao động, chỉ ngắn ngủi vài bước chân nhưng nàng lại thấy gian nan như qua cả đời.

      Rốt cuộc, nàng tới trước mặt Bạch Mặc, giọng bình thản, cả người vô cùng lạnh lẽo, : “ ra ngươi cũng biết….”

      Bạch Mặc nhàng lắc đầu, mặt vẫn là nụ cười, thầm kết ấn tay, cũng là dùng hết tất cả để ở thêm với nàng chút.

      cho ta biết, rốt cuộc ngươi làm gì với mình?” Minh Nguyệt cúi người, ngồi xổm trước mặt , bàn tay ngọc xoa lên mu bàn tay . Trong vô tình nàng cắt đứt ấn pháp của biết.

      Nghe vậy, Bạch Mặc cười, mang theo mơ hồ, im lặng, chỉ nhìn nàng. Nhưng phải là muốn mà là có sức lực.

      “Minh Nguyệt, ngươi ra ngoài trước .” Minh Nguyệt ngẩng lên nhìn Thương Phượng Vũ . Vì sao Minh Nguyệt gọi Thương Phượng Vũ là Minh Nguyệt?

      “Dạ, chủ tử.” Kỳ lạ là Thương Phượng Vũ cứ như vậy mà trả lời, hơn nữa còn rất nghe lời mà ra ngoài.

      Cho đến khi bóng lưng nàng biến mất trong lầu các, Minh Nguyệt mới mở miệng, “ cho ta biết rốt cuộc chàng làm gì với mình?” trong mắt là cảm xúc phức tạp đan xen, phân được gì, nồng đậm tan được, chìm sâu vào lòng người, đè nén khiến người ta khó thở.

      Nhưng Bạch Mặc chỉ cười, nâng bàn tay trở nên trong suốt lên xoa mặt nàng, nhàng kéo ra, gạt lớp mỏng. Theo màng da tróc ra, khuôn mặt của Minh Nguyệt lộ ra. Đôi mắt quen thuộc, hàng lông mày quen thuộc, đôi môi đào hồng nhuận, cái mũi cao thẳng tựa như Thương Phượng Vũ vừa bước ra khỏi phòng…Sắc đẹp quyến rũ tuyệt trần, mê người hoặc thần (tức là cả thần và người đều điên đảo)…

      ràng có thể coi như có gì, sao lại ra?” vẫn luôn hiểu lòng nàng, tình cảm của nàng, nàng né tránh, nàng lập lờ nước đôi, hành động và việc làm của nàng. Tâm Bạch Mặc thầm đau nhưng chưa bao giờ ra, vẫn bảo vệ, vẫn giả bộ hồ đồ, nguyện trả giá tất cả. Nhưng cũng là đánh cuộc lần cuối xem rốt cuộc trong lòng nàng có vị trí nào dành cho mình hay

      cho ta biết, rốt cuộc chàng làm gì với mình?” Thương Phượng Vũ bỏ lớp hóa trang thành Minh Nguyệt, mặt bình tĩnh, thâm trầm như biển, tựa như trong lòng có gợn sóng.

      “Ha ha ha.” Bạch Mặc cười khẽ, đưa cánh tay khác ra, “Vũ Nhi, kéo ta lên được ?” thân thể càng trở nên trong suốt hơn. Nếu chút chấp niệm chống đỡ, sợ rằng sớm hồn phi phách tán, có tung tích.

      Đứng dậy, kéo hai tay của , tay Thương Phượng Vũ run run, hơi nước dâng lên trong mắt, chui vào lòng , “Bạch Mặc, cho ta biết, rốt cuộc chàng làm gì với mình? Sao chàng lại biến thành thế này? Rốt cuộc chàng muốn lừa gạt ta tới khi nào?” trong lời mang theo cầu xin mà nàng hay.

      “Vũ Nhi, ra nàng vô tình với ta.” Vẫn trả lời câu hỏi của nàng mà trái lại còn cười ngây ngô nhưng tâm nguyện hoàn thành nên hồn phách cũng tan .

      “Song sinh , Vũ đế mất hồn. Bạch Mặc, cho ta biết chàng lừa ta .” Hơi nước sớm ngưng lại trong mắt nhưng cách nào rơi xuống được.

      “Điều đó vĩnh viễn thành thực, chỉ là lời đồn mà thôi.” Bởi vì con sinh đôi thể thiếu . người chết cho dù người khác có bản lĩnh thông thiên cũng cách nào tiêu diệt được hết hồn phách của Vũ đế. Hơn nữa sau khi hồn phách của trong hai người sinh đôi hồn phi phách tán bảy bảy bốn mươi chín ngày quy thiên, biến mất trong sáu đường luân hồi của tam giới, lưu lại chút dấu vết nào, chỉ vì song sinh là hồn phách. Nhưng những lời này vĩnh viễn Bạch Mặc ra miệng. ích kỷ, vô tình, tình nguyện trả giá tất cả, tình nguyện chịu đựng tiếng xấu là tàn nhẫn, chỉ mong nàng được tốt…Chỉ mong nàng vui vẻ…Chỉ mong nàng được tự do…Chỉ mong nàng có thể tự do mà sống…

      Vào lúc này, bi ai bất đắc dĩ đủ để lên tâm tình của Thương Phượng Vũ. Vì vết thương bên trong, trái tim khóc, đau như vạn tiễn xuyên qua, đau như dao cắt, cũng đau đến chết lặng, đến mức còn phản ứng gì….

      “Vũ Nhi, đừng đau khổ. Dù thân xác ta chết nhưng linh hồn ta vẫn theo nàng.” đợi hết lời bị Thương Phượng Vũ lấy tay che miệng.

      Lắc đầu, hơi nước trong mắt đọng lại, đảo quanh hốc mắt nhưng rơi xuống, “Sao lại cho ta? Sao lại phải mình gánh chịu tai ương khốn khổ? Sao lại để mặc ta hiểu lầm chàng mà giải thích? Sao lại vì ta mà bỏ ra nhiều như thế? Sao lại tự cho là đúng mà sắp xếp cuộc sống sau này cho ta? Sao lại chưa bao giờ hỏi ta muốn gì? Sao lại tàn nhẫn như thế? Sao chàng thể giả vờ đến cùng? Sao chàng lại giấu lòng mình sâu như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Gằn từng tiếng lên án, mắt ướt nhòa, đáy mắt muốn lại thôi…

      Đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng nhưng ngón tay lại xuyên qua thân thể nàng, thể chạm vào. ít chấp niệm từ từ tan , linh hồn biến thành ánh sáng, thân thể biến thành cái bóng, bắt đầu sờ thấy, nhìn được.

      Cảm giác hơi ấm áp tay đột nhiên biến mất, Thương Phượng Vũ đưa tay lên nắm. Cái bóng theo chỉ mong manh trong suốt, mỗi lần nắm đều là vô ích. Đưa tay lên bắt chỉ phí công.

      “Được rồi, Vũ Nhi…” Nhìn thấy nhau nhưng thể ở bên nhau, ngay cả động tác lau nước mắt cơ bản nhất Bạch Mặc cũng thể làm được, chỉ có thể nở nụ cười mà gọi tên nữ tử mình nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này. Ước gì ông trời cho thêm chút thời gian để có thể nhìn nàng nhiều thêm chút.

      tiếng “Vũ Nhi” dịu dàng kéo hành động mờ mịt của nàng lại, hai mắt mơ màng nhìn hình bóng của .

      Giơ tay lên, nhanh chóng kết ấn, giọng trong trẻo tình vang lên: “Song sinh , Vũ đế mất hồn, ta nguyện dứt bỏ luân hồi đời đời kiếp kiếp, ta nguyện dùng hết tinh hồn trong sáu đường luân hồi của tam giới, chỉ cầu đập tan số mệnh, chỉ cầu tất cả chưa bao giờ xảy ra. Tâm của ta, hồn của ta vĩnh viễn dứt khoát….” Lông mày giãn ra, nở nụ cười, “Thề xong…hoàn thành Hồn Ấn…”

      Thương Phượng Vũ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hình bóng và nụ cười càng ngày càng nhạt của , lên tiếng. Là ? Là dựa vào? Trong tim vẫn nhớ lại những hồi ức tốt đẹp? Nàng còn sức lực phân biệt, chỉ còn nỗi đau đến khó thở trong lòng chống đỡ thân thể của nàng.

      Linh hồn bắt đầu biến ảo phần, biến thành hạt ánh sáng màu trắng, từ từ biến mất trong khí của lầu các. Từng hạt bay lên, tan biến thấy nữa, cuối cùng, chỉ còn lại gương mặt mờ ảo…. “Vũ Nhi…Hãy quên ta , sống tốt….” đợi Thương Phượng Vũ có bất kỳ phản ứng gì, hồn Bạch Mặc hoàn toàn tan , để lại chút dấu vết nào…Chỉ để lại từng tiếng “Vũ Nhi…Quên ta , sống tốt…” chập chờn, vang vọng trong lầu các.

      hồn vỡ, số mệnh tan , trằn trọc luân hồi. Rốt cuộc mình cầu cái gì? Đưa tay đón hạt ánh sáng kia, lọt vào lòng bàn tay rồi biến mất, trán lên hình cánh hoa như ngọn lửa, người ngã xuống đất….

      Phá phong ấn, qua ngàn năm, giấc mộng biết ngàn năm…Ngàn năm là giấc mộng.

      Dục hỏa Phượng kiếp hết, tiên ảnh thượng giới di chuyển, thần chi, mở ra toàn bộ, bánh xe vận mệnh lại quay lần nữa.

      “Soạt soạt soạt” ba người áo đen xuất trong trúc lâu, người ôm lấy Thương Phượng Vũ ngã xuống đất, biến mất ngay lập tức tựa như chưa bao giờ xuất ….

      đủ…. đủ….Còn chưa đủ….” tiếng người trầm thấp mơ hồ như mê từ từ vang lên sau khi bọn họ rời , rồi lại biến mất ngay lập tức tựa như chỉ là ảo, tựa như chưa từng vang lên….

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Tình cấm loạn, nghiệt duyên



      Phù hoa tan mất mộng phù du, thở dài ngàn nămtình là gì?

      Hoảng hoảng hốt hốt, chìm chìm nổi nổi, rốtcuộc linh hồn Thương Phượng Vũ ngất ở trúclâu trở về với thân xác. Đập vào mắt khôngphải là cảnh tượng quen thuộc trong Phượng Vũ các, cũng phải Minh Nguyệt và ám vệvẫn bảo vệ nàng mà là người nàng chưa bao giờ gặp, nhưng diện mạo rất quen. Tuy biết họ phải cùng người nhưng chút tham vọng khiến hồn nàng bị mê hoặc,“Bạch Mặc, chàng về.” Đứng dậy, đưa tay,ôm eo người trước mắt, đầu vùi vào lòng , nước mắt rơi xuống, lòng tràn đầy bi thương….

      Nghe thế, cảm nhận được hành động của nàng,người nọ vẻ mặt chần chừ, đưa tay phải ra, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve tóc nàng, thở dàimột đến thể nghe được…. “Vũ Nhi,rốt cuộc phải làm gì với nàng đây?” Lông màycủa Bạch Mặc, mắt của Bạch Mặc, đôi môi củaBạch Mặc. Bạch Mặc thích mặc áo trắng nhất nhưng vẻ mặt lại rất khác nhau. Bởi vì Bạch Mặc như ánh mặt trời nhưng lại dị nhưTu La, nhìn tưởng dịu dàng nhưng ra đầy tàtứ.

      Giọng giống, Thương Phượng Vũ biếtrõ trong lòng rằng sao hồn có thể quay về, tham vọng , tàn niệm mở mà là vừatỉnh giấc mộng lớn. Lòng tràn đầy thê lươngbất lực ai ra, thể , chỉmuốn giữ lại chút ảo tưởng trong khoảnh khắc này để xua tan bi ai trong lòng. Nhưng khôngbiết rằng có số việc dù có trốn tránh cũngkhông thể coi như có gì xảy ra được.

      hồn chia làm hai thể, song sinh có cùng mạng. chính là người đồng sinh đồng mệnhvới Bạch Mặc, là người cầm quyền đại lụcViêm Hoa. là người nhìn như dị tà tứ,là vương giả có chí lớn muốn thống trị thiên hạ, cũng là người có mối tình sâu đậm với nữ nhântrong lòng, nguyện dùng sinh mạng để đánh đổi. đáng buồn, đáng tiếc, thở dài số phận trêu người. Vốn là nam nhân có tiền đồ rộng mởmà lại lời đồn về tình duyên và số phận lãngquên từ ngàn năm trước trói buộc. Hơn nữa cònbỏ tính mạng, linh hồn, vĩnh viễn có kiếpsau!!! Phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ và bất đắc dĩ trong chuyện này đây? Ai có thể biết? Ai có thể hiểu? Ai có thể cho giấcmộng ngọt ngào tràn ngập ánh sáng mặt trời? Hậu, phi, con nối dõi, làmbạn với chỉ có cung điện lạnh lẽo và việcchính trị liên miên….

      Tâm Bạch Mặc động, hồn cũng động. BạchMặc dốc hết tình , hồn cũng nghiêng ngản theo. Bạch Mặc tình nguyện nhưng lạiphải trả giá tất cả!!! Vận mệnh, thần cao cao tạithượng, vô cùng bất công, vô cùng vô tình!!

      hồn hai thể, tình cấm kỵ, đấu tranh đãqua, nguyện trả giá tất cả như Bạch Mắc, chỉmong người trong lòng có thể có chút nhớ nhungvới mình….Chưa từng gặp mặt cũng khuynhtâm, khuynh tình….

      Nghiệt duyên, có thể vô tình hay ?

      Trong phòng cao quý tao nhã, nam nữđang ôm nhau, mùi đàn hương nhàn nhạt lan khắp gian. người lệ rơi đầy mặt, người trong mắt tràn ngập tình đơn phương.Thời gian như ngừng lại….

      Thương Tử Dực muốn phân là mộnghay là thực, chỉ muốn giữ lại chút tình hư ảonày thôi, để an ủi tâm hồn cạn kiệt vì tình vô vọng….

      Phủ Hiền vương vẫn trang nghiêm như cũ, vẫnđầy uy nghiêm nhưng lại có thủ vệ ở cửa,khiến người ta có cảm giác lười biếng quy củ.

      thấy chủ tử, tra được tung tích,tự mình xuống chịu phạt .” Nghe hồnBạch Mặc tan , Thương Phượng Vũ biến mất có tin tức gì trong tiểu các ở rừng trúc, cảm xúc của Thương Thiên Vũ dao độngchút nào. Thậm chí còn nhíu mày lấymột cái, chỉ hờ hững với Minh Nguyệt mộtcâu quan trọng như thế.

      Nghe trách phạt, thân thể Minh Nguyệt runlên, quỳ xuống, nắm chặt nắm tay, mím chặt môi, cúi đầu, cụp mắt, giọng lành lạnh vô tình nhưng hơn run: “Nô tỳ chết có gì đáng tiếc, chỉ mong thiếu chủ có thể bình an quay về.” Dứt lời, cúi đầu xuống đất, dập đầu.Nàng cầu xin gì, chỉ cầu xin có thể bảo vệ chủ tử bình yên vô ….

      “Nàng là báu vật của đời ta.” Thương Thiên Vũkhông nhìn nàng, lạnh nhạt , khóe môi nhếch lên thành nụ cười yếu ớt.

      “Nô tỳ biết.” Ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh nước, trong đầu là hình ảnh người cười rất quyến rũ, Minh Nguyệt cũng cười theo. Giơ tay lên, dùng hết sức để vận công, dồn đến đầu ngón tay. Điểm ba cái trước ngực, cái vàomi tâm, nàng yếu ớt, tê liệt ngã xuống đất, nụcười vẫn còn đọng lại, nơi đáy mắt là giọt nước trong veo….

      Hương hồn , nhưng vì tình cấm loạn, oán, hối rằng sống lần trong cõi đời ngắn ngủi này….

      người đứng ngoài phòng, mặc cẩmy màu đen, sợi tóc tán loạn cổ, hàng râu lún phún cằm, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi trắng bệch. Đó chính là Thương Phượng Ngôn muasay mấy ngày nay. Nghe người bên trong chuyện, xoay người ra khỏi phủ Hiền vương. Dáng người cao ngất, bóng lưng tiêuđiều, thêm mấy phần cứng rắn, mấy phần bình tĩnh. ai có thể biết, ai có thể phân biệt được. Chỉ có sau khi có tiếng mộtngười vang lên, “ , , chỉ có ngươi nàng mới có thể tỉnh giấc!” Dứt lời, còntiếng động gì nữa.

      Phủ Ngạch Khanh, viện lớn tường cao, vẫn khíthế như trước.

      “Chủ tử, ngài làm vậy có đáng ?” Ánh Nguyệt mặc y phục màu đỏ, cúi người, quỳ trênđất khiến ai thấy nét mặt của nàng.

      Tóc dài ngang hông, trắng như tuyết, mắt sángnhư sao hàm chứa nhu tình – đó chính là NgạchThiên Dương lâu xuất . Chỉ thấy ông khẽ mở đôi môi, giọng như tiếng gióthổi qua khóm trúc, mát rượi, thấm vào lòng người, “ xuống . mình ta là đượcrồi.”

      “Chủ tử, Ánh Nguyệt thề chết xin theo.” Khôngngẩng đầu, trong giọng mang theo kiên định.

      “Chuyện đến nước này, ta muốn nóithêm gì nữa. Nếu ngươi nghĩ tới tình chủ tớ ba trăm năm nay, hãy thay ta chăm sóc Tử Khanh cho tốt.” Ngạch Thiên Dương bước hai bước tới trước mặt nàng, cúi người, đưa tay, đỡ nàng từ dưới đất lên.

      Ánh Nguyệt thuận theo tay ông, đứng lên, mở miệng định gì đó nhưng cuối cùng nóira. Có điều phân tôn ti, phân thânphận mà nhìn ông chằm chằm, tựa như muốn ghi tạc hình bóng ông vào sâu trong lòng.

      Ngạch Thiên Dương né tránh mà vẫn nhìn nàng đầy chờ mong, tiếng nào.

      Ánh mắt giao nhau, trong mắt hai người lóe ra tia hiểu ý. Đối với ánh mắt như nhìn thấu mọi vật thế gian, Ánh Nguyệt tự hỏi trong lòng: Ánh Nguyệt, đối mặt với nam nhân chờ đợingười ngàn năm và đôi mắt nhìn thấumọi thế này, ngươi có thể được gì? Ngươi có thể giải thích được gì? chính là , ngươi phản bội chính là phản bội, có nữa cũng có ý nghĩa. Ở chunghơn ba trăm năm, ngươi lặng yên chàng hơn ba trăm năm. Vào lúc này, đối mặt với mối tình có kết quả gì như vậy, ngươi có thể làmđược gì? Chàng gặp phải kiếp nạn, ngươi có khả năng quan tâm.

      Chỉ trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại,suy nghĩ của Ánh Nguyệt thay đổi liên tục, đầuóc tỉnh táo hơn bao giờ hết. Thấy ánh mắt của ông ngoài thấu đáo vạn vật ra còn có tia tình cảm ấm áp từ từ chuyển động. Đây là điều trước giờ chưa bao giờ nàng gặp. Cũng chưa bao giờ nàng có cảm xúc kỳ diệu như vậy. Tâm chút tạp niệm mà cảm nhận chút tình cảm ấm áp này, nàng chợt hiểu ra rằng thể nhau, thể ở cạnh nhau, chẳng lẽkhông thể chàng theo cách khác được sao? Chẳng lẽ lại chờ đợi chàng sao? Nghĩ tới đây, nàng thay đổi ý định muốn lại thôi, nở nụcười nhàn nhạt: “Chủ tử, ngài yên tâm . Chắc chắn Ánh Nguyệt bảo vệ Khanh côngtử tốt. Hồn Ánh Nguyệt cũng vẫn bảo vệngười cho tới khi đất trời sụp đổ!”

      Nhoẻn miệng cười như hoa bỉ ngạn nở rộ, trànngập ý vị mê người hoặc thần, “ .” Sợi tóctrắng tung bay, áo thêu tuyết liên, tay áo bồngbềnh, người rời .

      Ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt từ người ông còn vương vấn, Ánh Nguyệt nở nụ cười, bước rakhỏi phòng, biến mất trong viện.

      Phủ Ngạch Khanh rộng lớn trong ngày có ba người chủ . Ngạch Thiên Dương đột nhiên biến mất thấy, Ngạch Tử Khanh vân du tứ hải. Thị nữ thiếp thân vẫn theo Ngạch Tử Khanh cũng mất tích, ai nhìn thấy nàng. Vô cùng kỳ lạ nhưng aidám bàn tán. Tất cả vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường.

      Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian lặng lẽ trôiqua. Trong chớp mắt mà qua hơn nửa tháng. Thương Phượng Vũ chìm trong hồi ức, khôngmuốn đối mặt với thực tế. Thương Tử Dực vạch trần mà tới bồi nàng, cười nhìn mặt trời mọc lặn, quý trọng từng phút từng giâyđược ở cùng nàng. Nếu bỏ qua hai người vừa xuất trong cung kia là ấm áp, làtốt đẹp….

      “Vũ Nhi, trở về với huynh .” Tìm ba ngày, sắp xếp hai ngày, đánh suốt ngày, kết quảThương Phượng Ngôn phát từ đầu tới cuối mình chỉ là quân cờ trong tay người kia, cho tới bây giờ chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay ông. Mười năm trước là thế, mười năm sau cũngvậy. Tất cả mọi chuyện đều do ông điều khiển. Thân Vũ Nhi mang chú Tỏa Hồn, ngoại công âmthầm trả giá tất cả, hồn Phó Vãn Ca tan, hồnBạch Mặc . Hoàng quyền gì? An nguy củathiên hạ của Thương gia gì? Đều là mưu của người mà thôi. Quyền của mình là giả, tâm phúc là giả, tất cả đều là giấc mộng hư vô mờmịt. Quay đầu lại chỉ còn mình mình đangliều mạng đánh, người nọ chỉ cần ngồi xem. Lòng ông chưa từng có chút thương tiếc nào, lại càng chưa từng có chút tình thân ruột thịt….Trơ mắt nhìn mình bị trúng kiếm Phệ Hồn, ánhmắt chưa từng dao động. Tâm hoàn toàn lạnh, bi thương. Dùng hết tất cả để cho nàngbiết, nhưng vẫn nằm trong toan tính của người nọ. giăng bẫy chờ nàng nhảy vào. Vực sâu đáy. Người nọ chính là Tu La đến từ địa ngục, vô tâm, vô tình, có thất tình lụcdục, lạnh lẽo đến mức khiến người ta hoảng sợ,độc ác đến mức khiến hồn người ta run rẩy,tuyệt tình đến mức người ta dám tin!!!

      “Đại ca, huynh tới lúc nào vậy?” Hồn dạo chơi trở lại, thần thức chưa ổn, Thương PhượngVũ còn chưa tỉnh lại. Vẻ mặt rực sáng, đôi môianh đào khẽ mở, tránh khỏi vòng tay Thương TửDực, khoan thai tới trước mặt Thương Phượng Ngôn mặc y phục màu trắng.

      Thương Phượng Ngôn duỗi hai tay ra, ôm thậtchặt nàng vào lòng, người run lên, thầm cắn răng để kiềm nén nỗi đau tới khó thở từ tronglinh hồn, “Vũ Nhi, trở về cùng ta và ngoại công,được ?” Tay càng ôm chặt hơn, tựa như muốn nhập người trong lòng vào máu, hòa vàoxương để phân biệt được ta nàng, rốt cuộc cần chịu đựng nỗi khổ tương tư cấm kỵ.

      “Được. Vậy chúng ta cùng trở về.” Chúng ta trong lời Thương Phượng Vũ chính là nàng và Thương Tử Dực.

      Nghe vậy, trong mắt Thương Tử Dực thoáng qua ánh sáng vui mừng, vẻ mặt kích động.

      Từ đầu tới cuối Ngạch Thiên Dương nóicâu nào, chỉ nhìn Thương Phượng Vũ đầy dịu dàng. Nỗi bi thương quấn quýt si mê trong mắt ông tựa như hai người nhau, quấn chặt vào lòng người khiến người ta đau đến khó thởnhưng thể thoát ra.

      “Ngoại công? Sao người lại tới đây?” trong mắtThương Phượng Vũ dâng lên mơ hồ, tựa nhưđứa bé lạc đường tìm được nhà, vẻ mặthoang mang khiến người ta đau từ đáy lòng.

      “Ta tới đón con về nhà….” Giãn lông mày, cườimột tiếng, lòng đau như dao cắt, máu, từng giọt khắc tên người trước mặt nhưng sớm hòa vào máu, in vào dấu ấn trong tâm hồn.

      “Vậy chúng ta thôi.” Thương Phượng Vũ ngửa đầu, cười ngọt ngào. Gương mặt xinh đẹptuy thể khiến đất trời thất sắc nhưng cũngđủ khiến ba nam nhân ở đây cùng ngẩn ra.

      “Ừ.” Thương Phượng Ngôn buông nàngra, cũng ôm lấy. Tâm hồn run rẩy,lòng đau đớn, khí huyết dâng lên mạnh mẽtrong cổ họng, sắp áp chế nổi bị kiếm Phệ Hồn ăn mòn.

      “Phượng Ngôn, buông tay ra . Nếu còn cố gắng con hồn phi phách tán, bao giờsiêu sinh được.” Rốt cuộc, Ngạch Thiên Dương chịu được tàn nhẫn với mình như vậy nên lên tiếng khuyên can, hy vọng có thể cứu được hồn của , để có thể luân hồi.

      Hồn phi phách tán? Lòng Thương Phượng Vũ bị những lời này gây chấn động mạnh, trong đầutrồi lên cảnh tượng mơ hồ, chỉ chợt lóe rồi biến mất, bắt được. Muốn nhìn nhưnglại có đầu mối, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Thương Phượng Ngôn đầy ngơ ngác, chờ hắntrả lời.

      Thấy nàng nhìn mình, Thương Phượng Ngôn cười tiếng, nhu tình trong mắt càng đậm,dần dần trở thành cái đầm sâu, in đậm hình bóng của nàng, “ cầu luân hồi, cầu kiếp sau vô vọng, con chỉ cầu bây giờ Vũ Nhi đừng coi thường tình của con.” Tay che ngực, lui về phía sau bước, đẩy Thương Phượng Vũ ra khỏi vòng tay mình, cúi đầu, lấytay áo lau vết máu tràn ra nơi khóe miệng, ngẩng đầu, mặt vẫn tràn đầy nhu tình như trước.“Có thể ?”

      Ngơ ngác nhìn vẻ mặt thâm tình hối hận của , nghe lời vừa rồi của , ThươngPhượng Vũ lui lại từng bước cho tới khi đứngdưới tán cây phong, lắc đầu, im lặng.

      Tâm và hồn vốn bị kiếm Phệ Hồn ăn mòn, khảnăng chịu đựng của Thương Phượng Ngôn đãđến cực hạn, còn tiếp tục được nữa. Nhìnvẻ mặt yên lặng lúc này của nàng, chấp niệmcủa ầm ầm sụp đổ, buông bỏ toàn bộ. Kiếm Phệ Hồn thừa cơ mà vào, hồn bị nó khống chế hoàn toàn, chỉ có kết quả là hồn phi pháchtán, còn kiếp sau. Khi hấp hối vẫn còn chút tàn niệm, “Vũ Nhi, đừng coi thườngtình của ta, được ?” Bên trong bịvét sạch, chỉ còn lại chút tàn niệm chống đỡ cho tới khi biến thành bọt nước, tan thành từng cái bong bóng.

      Chương 43: Tất cả ràng, trăm hoa điêu tàn


      Ngạch Thiên Dương gì nhưng cũng có cùng tiếng lòng như thế. Qua kiếp trước kiếpnày, rốt cuộc nàng có mình hay ? Chờ đợi và chờ đợi ngàn năm, nàng có quan tâm hay ? Có phải nàng vẫn trốn tránh tình yêucấm kỵ từ ngàn năm trước? Nếu mình hồn phi phách tán, nàng có rơi lệ vì mình hay ? Cóvĩnh viễn tồn tại chút nhớ nhung gì với mình hay ? Kết thành nút thắt trong lòng, tất cả tất cả đều vì tình….

      Trong mắt Thương Tử Dực lóe lên đau đớn, nhưng cũng cảm động lây. Nỗi đau đồng bệnhtương liên, cũng sắp hồn phi phách tán, cũng tình nguyện trả giá tất cả. Tuy Bạch Mặc chết nhưng cũng để nàng có chút nhớ nhung vĩnhviễn. Nhưng mình có thể có nhớ nhung củanàng ? Có thể có thương tiếc của nàng ? Dĩ nhiên thể biết đáp án, ai có thể kết luận được. Chỉ có lòng tràn đầy chuaxót và bất đắc dĩ, đau như lăng trì nhưng khôngthể kiềm chế được linh hồn.

      Ba nam tử tuấn mỹ bất phàm như nhau cùngnhìn nữ tử cúi đầu cụp mắt dưới tán cây phong đầy si mê nồng nàn, im lặng lên tiếng.

      Dựa vào cây phong, Thương Phượng Vũ thầm tự hỏi: rốt cuộc ngươi trốn tránh cái gì? Sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ là vì tình cấmloạn mà người đời chấp nhận?

      Nhưng Thương Phượng Ngôn còn thờigian chờ đợi nữa. Thân thể vô lực, ngãxuống đất, máu chảy ra từ ngực. Máu đỏ chói mắt thấm ướt áo trắng trong nháy mắt khiến cả người nhuộm thành màu đỏ khiến người ta sợ hãi.

      Kiếm Phệ Hồn, dính vào người hút linh hồn, máu chảy hết, hồn phi phách tán, có kiếp sau.

      Nghe thấy tiếng động, Thương Phượng Vũ bỗngngẩng đầu. Đập vào mắt nàng chính là Thương Phượng Ngôn người đầy máu ngã xuống đất. Con ngươi rút lại, nàng chạy như bay đếnbên cạnh , ngồi xổm xuống, nâng nửa người của lên, ôm vào lòng, đôi môi đàokhẽ run, gì.

      Màu máu đỏ tươi như ánh chiều tà diễm lệ, thấm ướt bộ y phục trắng tinh của , nhuộmđỏ toàn thân. Đôi mắt thâm tình hối hậnvẫn nhìn Thương Phượng Vũ, nhìn nữ nhân mà đến mức hồn phi phách tán cũng hối hận. Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặtkhông có chút huyết sắc của người đó, ngóntay là vết máu của , thành son phấn điểm tôcho gương mặt nàng. Máu tràn ra từ khóe môi, đôi môi run lên, khẽ : “Vũ Nhi, nếu ta khôngthể để lại chút gì trong lòng nàng, vậy hãy để ta dùng…màu sắc tươi đẹp…để đổi đôi mắt chonàng… khắc dừng lại, ta… oán……hối hận…” dùng hết sức cười tiếng, tay rũ xuống, cả người biến mất trong lòngThương Phượng Vũ.

      Thương Phượng Vũ nhìn đôi tay trống ,chỉ có hơi ấm còn sót lại. có gió nhưngchút ấm áp đó vẫn biến mất. Vết máu đỏ áo và son phấn đỏ hơn vết máu mặt là thứ cuốicùng mà Thương Phượng Ngôn để lại.

      Lúc Bạch Mặc khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế. Bây giờ Thương Phượng Ngôn rời khỏi, nàng thấy đau vô cùng vô tận, tựa như nàng cònsống ngày phải chìm đắm trong nhữngnăm tháng đầy đau đớn.

      “Vũ Nhi, nếu muốn khóc khóc .” NhìnThương Phượng Vũ bình tĩnh gì, tựa như hòa vào khí xung quanh, lòng NgạchThiên Dương bắt đầu hoảng sợ, từ từ tớitrước mặt ra, đưa tay định chạm vào nàng.

      Thương Phượng Vũ từ từ đứng dậy, nhìn chằmchằm vào đôi mắt của ông, đôi mắt cósóng, dao động.

      Nhìn nàng đầy bi thương như hồ sâu nhưng đôi mắt lại để lộ tâm trạng, lòng Ngạch Thiên Dương thắt lại, đau đớn như bị xé ra. Ông nâng tay phải, vươn đén trước mặt nàng, muốn lau son phấn đỏ tươi mặt nàng nhưng khi đầungón tay sắp chạm vào lại bị nàng nghiêng đầutránh.

      “Đây là dấu ấn cuối cùng huynh ấy để lại.” Là dấu ấn huynh ấy dùng sinh mạng và linh hồn để lại. Nhưng câu này nàng thể ra khinhìn Ngạch Thiên Dương tóc bạc trắng, mặt tràn đầy tình cảm nồng nàn, người mà mình nợ rất nhiều.

      Mặt cứng đờ, nỗi đau trong lòng càng đậm, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Ngạch ThiênDương cũng từ từ nổi lên ý cười, “Con khôngsao là tốt rồi.” Thấy nàng đau lòng vì nam tửkhác, nỗi đau đớn và chua xót trong lòng ông đãkhông còn từ nào có thể miêu tả được. Nhưng ông để lộ chút nào. Bởi vì ông sợ. Ông sợnàng ghét mình, ghét tấm lòng và linh hồnxấu xa của mình.

      “Vũ Nhi...” Thương Tử Dực nhắc mình từng lần từ đáy lòng, nhắc mình thể nóichuyện ở nơi này, nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, để mình lên tiếng.

      Thương Phượng Vũ quay lưng về phía , xoay người, giọng tựa như ảo mộng,“Ngồi xem mưa gió nổi lên, cười nhìn trăm hoahéo tàn, tuy tình cảnh đẹp nhưng rốt cuộc vẫnchỉ là giấc mộng. Huynh có nửa hồncủa chàng nhưng cuối cùng huynh vẫn phải là chàng. Huynh chỉ là huynh mà thôi.” chờ đáp lại, cũng nhìn phản ứng của , Thương Phượng Vũ kéo tay Ngạch Thiên Dương, từ từ ra ngoài.

      Vẻ mặt Thương Tử Dực đầy bi thương, nhìn bóng lưng nàng rời , thầm gọi từng tiếng: “Vũ Nhi…Vũ Nhi…Ta chỉ muốn nàng…Chỉ muốn nàng…”

      Tay ngọc nắm tay Ngạch Thiên Dương độtnhiên hạ xuống, Thương Phượng Vũ quay đầu lại, biến mất ở ngự hoa viên, biến mất khỏitầm mắt Thương Tử Dực.

      Phủ Hiền vương, Thanh Vũ uyển, Thương Thiên Vũ đứng chắp tay trong viện, mắt nhìn cửa tựa như chờ ai đó. Tóc buộc lên mà rơitán loạn cổ. Trong đôi mắt chứa nụ cườinhưng lại biết vì sao mà cười. Dung mạo như bạch ngọc tỳ vết, mê hoặc lòngngười.

      Tiếng bước chân đều đều. Hai người từ bênngoài vào. Là Thương Phượng Vũ và NgạchThiên Dương vừa từ trong cung ra.

      Áo trắng như tuyết, vết đỏ loang lổ đó. Mặtnhư phù dung, dính vài vết đỏ tươi đẹp, thấyThương Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, tỏa ra hương vị dị mê người.

      “Con về rồi.” Thương Thiên Vũ cười, tớitrước mặt nàng, kéo nàng vào lòng, ôm thậtchặt. Sợi tóc tán loạn quấn vào tóc nàng, nhấtthời phân là của ai.

      “Đúng vậy, con về.” giọng Thương PhượngVũ tràn đầy cảm khái, tựa như vừa trải qua tang thương cả đời.

      Ngạch Thiên Dương im lặng lùi ra ngoài, hơi hípmắt, dựa vào cửa, giọt lệ lăn khỏi khóe mắt.

      “Chờ con buộc tóc à?” Tựa như hỏi nhưng hàm chứa ý khẳng định thể nghi ngờ.

      “Lâu lắm rồi con chưa buộc tóc cho ta. Lâu đến mức ta còn nhớ nữa.” trong giọng của Thương Thiên Vũ tràn đầy tưởng niệm.

      “Vào thôi nào.”

      “Được.” xong, Thương Thiên Vũ đẩy nàng từ trong lòng ra, kéo tay nàng, vào trongphòng.

      Bên trong phòng, Thương Phượng Vũ cầm cái lược màu đỏ, động tác thuần thục chải mái tóc đen như mực của Thương Thiên Vũ, khóemôi là nụ cười.

      “Động tác của con vẫn dịu dàng như vậy.” Híp mắt phượng, cảm nhận ngón tay nàng di chuyểntrên tóc mình, Thương Thiên Vũ giọng .

      “Tóc cha vẫn mềm mại như trước. Hơn nữa còn có mùi hoa lan nhàn nhạt.” Miệng nhưng tayThương Phượng Vũ dừng lại, buộc phátquan, gần xong.

      “Con còn nhớ mùi người ta, tốt.”

      “Cha còn nhớ động tác buộc tóc của con từ lâu, hiếm thấy.” Thương Phượng Vũ trả lời, cài trâm vào phát quan.

      theo ta tới chỗ, được chứ?” Thương Thiên Vũ xoay người, nhìn sâu vào mắt nàng.

      “Được.” Thương Phượng Vũ nhàng gật đầu.

      Cầm tay nàng, Thương Thiên Vũ phất tay mộtcái. Chỉ trong chớp mắt, tình cảnh trước mắt bọn họ thay đổi. Từ trong phòng chuyển tới vách núi mây mù bao phủ. đó có mộttấm bia đá, khắc ba chữ “Vực Đoạn Hồn”.

      “Còn nhớ nơi này ?” Thương Thiên Vũ nhìn Thương Phượng Vũ, cười hỏi.

      “Nhớ.” Thương Phượng Vũ trả lời.

      “Hận ta?” nụ cười trong mắt sâu hơn, che tình cảm khác.

      .” Thương Phượng Vũ cũng cười, cườirất rực rỡ.

      “Vì sao hận? Chẳng lẽ con chưa bao giờquan tâm tới bọn họ?”

      , con quan tâm.” Thương Phượng Vũ bác bỏ suy đoán của .

      “Nếu quan tâm sao hận? Chẳng lẽ ta làmchưa đủ?” Vào lúc này, đứng trước mặt nàng, Thương Thiên Vũ cảm thấy rất bị động.

      “Cha làm đủ hay đủ liên quan tới con.” Thương Phượng Vũ vẫn cười.

      “Vì sao?” Thương Thiên Vũ cảm thấy hơi khóhiểu. Có điều rất khác với hình tượng nho nhã cao quý thường ngày. , chính xác mà là tưởng như hai người.

      “Dù bọn họ chết nhưng linh hồn của bọn họvĩnh viễn sống trong lòng con, khắc sâu trong linh hồn con, bao giờ quên được.” Miệng cười sáng rực, lời ràng, gợn sóng.

      , phải như thế. Con nên hận ta chứ nên nhìn ta mà có chút phản ứng nào như thế.” Thương Thiên Vũ luôn luôn bình tĩnh, Thương Thiên Vũ luôn luôn tỉnh táo,Thương Thiên Vũ lãnh khốc vô tình vào lúc nàylại có vẻ mặt dám tin, rất khác thường.

      “Hận cha cái gì? Hận cha uy hiếp Bạch Mặc hạ chú với con? Hận cha dùng chú của Bạch Mặc để đối phó Ngạch Thiên Dương? Hận cha dùngchú hại Bạch Mặc hồn phi phách tán, Thương Tử Dực cũng chịu chung số phận? Hận cha trơ mắt nhìn cốt nhục của mình bị hút hồn phách, vĩnh viễn có kiếp sau?” Dừng lại mộtchút, Thương Phượng Vũ tiếp: “Hay hận cha phá hủy thiên hạ thái bình này?” Từng chữ từngcâu rất dịu dàng, chứa chút tình cảm nàokhác, khóe môi vẫn nở nụ cười, cười thoải máitự nhiên tựa như đóa tuyết liên thánh thiện màlại xinh đẹp.

      , , tại sao con hận cha? Tại sao hận cha? Tại sao? Tại sao?” Thà bị hận còn hơn nhìn nàng nở nụ cười nhàng như thế, hoàn toàn đặt mình trong lòngtựa như mình tồn tại.

      tại sao cả, chỉ là hận, cũng hận nổi. Đáp án này cha có thỏa mãn ?” câu như gió khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc nó có được ra .

      đủ? Ta hại chết nhiều người như vậy,làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến cho giang sơn của con lật nghiêng, chẳng lẽ đủ?Con nên hận ta, hận tận xương mới đúng.”Thương Thiên Vũ trợn to mắt, vẻ mặt khó tin,lắc đầu. sải bước đến trước mặt nàng, đặthai tay lên vai nàng, lắc ngừng. Nhưngđôi mắt lạnh nhạt chút gợn sóng và khuônmặt tươi cười như hoa kia lại khiến lòng càng thêm cuồng loạn, “Con nên hận ta, nên hận ta! Vì sao hận? Vì sao? Vì sao?”

      Hỏi liên tiếp ba câu “Vì sao” lại thấy nàng nở nụcười như hoa, Thương Thiên Vũ thả hai tay ôm chặt vai nàng xuống, ngửa mặt lên trời cười to tựa như điên như dại. Bỗng dưng, máitóc đen nhánh tung bay, biết là do phát quan quá trơn hay do Thương Phượng Vũ nhiều năm chưa cài phát quan cho mà lỏngtay, chỉ thấy cái trâm rời khỏi phát quan, đập lên hòn đá, gãy làm đôi.

      Gió thổi ào ào khiến sợi tóc Thương Phượng Vũ tung bay theo, tay áo bồng bềnh. Nhìn bộ dạngđiên cuồng như nhập ma kia, nàng vẫn im lặngnhư cũ, cứ dùng đôi mắt lạnh nhạt gợnsóng và mỉm cười mà nhìn .

      Nhìn ngọc trâm vô tình rơi đất gãy đôi, đồng tử Thương Thiên Vũ co lại, trong nháy mắt bóng tối đen đậm như mực tan được,nhưng cũng là bi thương đến chết tâm, bi thươngtới mức gợn sóng. Người ở trước mặt mà như xa tận chân trời, “Ngàn năm trước,ta lấy mềm để đối xử, vì con mà trả giá tất cả. Vậy mà con cũng để ý, quan tâm,tự tay đẩy ta vào vực Đoạn Hồn này, làm lòng ta tổn thương, đoạn hồn của ta. Đợi ngàn năm, chờ ngàn năm, giữ ngàn năm, vào giây phút biết con trở về, ta liền tự với mình: nếu là tình cấm loạn trái với luân lý, ta thà bị hậncòn hơn!” Cuồng phong nổi lên làm tóc baytán loạn, tiếng tan trong gió: “Cuộc đời nàykhông cầu gần nhau, cầu nhau, chỉ cầu dùng hận để con nhớ tới ta, nhớ rằng đãtừng có người con như thế, cũng cần con còn nhìn tới ta, coi tình yêucủa ta dành cho con.” cúi người, chìa tayra, sợi tóc buông rơi đất, từ từ nhặt trâm ngọc gãy lên. Rồi ngẩng đầu, nắm chặt hai tay lại, nhìn Thương Phượng Vũ sâu, máu giọt từ tay xuống hòn đá dưới chân, tỏa ra màu đỏ tươi dị. “Tình yêukhông được chấp nhận chỉ cầu được hận. Vìsao? Vì sao chỉ chút nhớ nhung thế này con cũng nguyện để lại?”

      Bước hai bước tới trước mặt , Thương Phượng Vũ đưa tay vuốt ve gương mặt , nở nụ cười nhàn nhạt, “ thích cũng hận, cha muốn con nhớ nhung thế nào đây?”

      Người run lên, lảo đảo lui lại hai bước, khí huyếttrong ngực sôi trào, “phốc” tiếng, máu ấmáp đỏ tươi phun ra từ đôi môi mềm mại quyến rũ của Thương Thiên Vũ, rơi vạt áo, tạo thành từng đóa hoa thê lương. “ thích cũngkhông hận, ha ha ha ha, ha ha ha ha.” ngửađầu, cười to điên cuồng, từng giọt máu chảy xuống từ khóe mắt. “ thích cũng hận…. thích cũng hận….Khôngthích cũng hận ư….” Cúi đầu, ngừng cườito điên cuồng, từ từ biến thành lời thầm, mái tóc đen như mực biến thành màu trắng trongnháy mắt, buông rơi trước ngực.

      Sợi tóc trắng như tuyết múa trong làn gió, đâm vào mắt Thương Phượng Vũ. Đáy mắt nàngthoáng qua luồng ánh sáng khó dò, nghiêng đầu nhìn sang bên.

      “Nhiều tính mạng như thế mà còn chưa đủ đểcon nhớ nhung ta dù chỉ chút. Nếu thêm ta,có phải có thể để lại chút nhớ nhung trong lòng con ?” Sợi tóc bay múa trong gió, ThươngThiên Vũ dừng chân vách núi đen, haimắt nhìn Thương Phượng Vũ đầy thê lương.

      quay sang, tiếng nào, mắt Thương Phượng Vũ vẫn nhìn chỗ khác, tựa như say mê trong phong cảnh say lòng người của vực Đoạn Hồn.

      Cười tiếng đầy đau buồn, y phục tung bay, đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng lần cuối cùng, Thương Thiên Vũ lùi lại bước, dẫm chân lên vách đá. Tiếng đá lăn tạo thành tiếng vang nơi vách núi.

      Nghe tiếng vang, Thương Phượng Vũ quay lại,nhìn nụ cười đau buồn thê lương của , đồngtử co rụt lại. Nàng bước từ từ lên.

      Thu hết phản ứng của nàng vào đáy mắt,Thương Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, ngửa rasau, rơi xuống dưới, giọng bay theo gió, “Vũ Nhi, có thể dùng hồn phách trọn vẹn để đổi được lần ngoảnh đầu nhìn lại của con, ta hối hận, hối hận, hối hận….” Tiếng tan , người biến mất, chỉcòn lại tiếng “ hối hận kia hóa thành ngàn vạn tiếng, vang vọng nơi vực Đoạn Hồn….

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Chương 44: Duyên ngàn năm, giấc mộng luân hồi



      “Muộn rồi…Muộn rồi…Ta vẫn đến muộn….” Lại là mái tóc trắng bay trong gió nhưng phải là cùng người mà là Ngạch Thiên Dương vừa buồn bã rơi lệ ở Thanh Vũ uyển. Y phục ông tung bay trong gió, đứng thẳng bên vách đá, trong đôi mắt đều là bi thương.

      Thương Phượng Vũ đứng bên vách đá, nhìn chớp mắt xuống vực sâu thấy đáy, bi thương trong lòng còn sâu hơn vực kia. Nước mắt chảy xuống tự khi nào mà nàng biết. Đôi môi đào run rẩy, vừa như tự , vừa như thầm: “Mộc Thanh Vũ, ta hận ngươi, ngươi nghe ? Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi….ngươi….ngươi….ngươi.” Dư lượn quanh, mấy tiếng hận sau cùng hóa thành tiếng kêu như nát tim nát phổi, hoàn toàn gợn sóng như vừa nãy, miệng cười vui vẻ.

      Dáng người thon dài cao ngất, gương mặt phong hoa tuyệt đại, đôi tay trắng như ngọc lóe ánh sáng trắng, ấn tay vào người Thương Phượng Vũ….

      Thương Phượng Vũ ngửa đầu, hai mắt đẫm nước mắt nhìn Ngạch Thiên Dương, trong mắt ngoài hơi nước bi thương, còn có kinh hoàng liên tiếp.

      “Vũ Nhi, ta thắt nút ngàn năm, cũng áy náy bất an ngàn năm. Hôm nay, con bình yên quay về, vậy ta nên đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm cấm kỵ này thôi.” Trong mắt lóe ra thâm tình hối hận, miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú, “Oán ngàn năm, ta nguyện từ bỏ tu vi vạn năm của ta. Duyên ngàn năm, ta nguyện trả giá tâm hồn, chỉ cầu lòng Vũ ràng, chỉ cầu hồn Vũ phá kiếp sống lại.” Hướng về phía Thương Phượng Vũ hiểu đau đớn, nhoẻn miệng cười, Ngạch Thiên Dương chậm rãi ra câu cuối cùng: “Tế hồn, thành pháp ấn.” Cánh hoa sen màu sắc tươi đẹp ra trán, ánh sáng chói mắt ra quanh thân, cái động đen hình thành sau lưng, trong nháy mắt, bóng tối che phủ bầu trời, khí thế hủy thiên diệt địa hình thành bên bờ vực Đoạn Hồn.

      biết qua bao lâu hay chỉ là trong chốc lát, vách núi yên tĩnh trở lại.

      Gió vẫn thổi như cũ, cảnh sắc vực Đoạn Hồn vẫn như cũ nhưng còn bóng dáng nam tử phong hoa tuyệt đại và nữ tử xinh đẹp quyến rũ….

      Ba mươi ba tầng trời, sương mù lượn lờ, linh khí tụ tập, là chốn thần tiên mà người phàm tha thiết muốn được lên. Nhưng qua hàng trăm triệu năm, chỉ có người có thể lên đó. Đó chính là Tử Lam Phượng – thần vận mệnh thứ hai, đẹp nhất trong tam giới, pháp lực vô biên, cũng là tiên đào hoa phóng đãng kiềm chế được…. (chi tiết xin xem tác phẩm tình cấm loạn đam mỹ hai tập “Công tẫn thiên hạ”)

      Lúc này ôm nam tử tuấn mỹ lại mang nét dị, yếu ớt lại mang theo cường thế trong lòng. Hai nam tử dựa vào nhau giường mây ngũ sắc….

      “Già Lam, thu tay lại được rồi đấy. Dù sao người kia cũng có chung huyết thống với ngươi…” tới huyết thống, mắt Lam Phượng chợt lóe sáng, thoáng qua chút sương lạnh.

      Nam tử tên Già Lam nằm trong lòng , thu hết chút sương lạnh thoáng qua trong mắt vào mắt, thầm hiểu . Chống tay lên, ngửa đầu in đôi môi mình lên cánh môi , khẽ liếm môi đầy kích thích mị hoặc. Rồi thân thể quấn lên người như có xương, cúi xuống, hà hơi vào tai , : “Phượng, phải ta thu tay mà là nàng cho ta làm thế.” Giọng uất ức như của nàng dâu .

      Cười tiếng, Lam Phượng đưa tay vỗ lên mông , “Ngươi đường đường là thần vận mệnh mà giải quyết được tiểu nha đầu à?” Bàn tay luồn vào trong y phục trắng như tuyết, trượt xuống giữa hai chân, duỗi ngón tay vuốt lên.

      Hô hấp cứng lại, gương mặt nháy mắt nở có đóa hồng đỏ nở ra, “Phượng…Ngươi lại trêu ta…” tuy là tức giận nhưng lại chứa phong thái xinh đẹp quyến rũ.

      Cúi người chạm khẽ vào đôi môi , tiếng cười tràn ra khỏi miệng Lam Phượng: “Vậy ngươi đáp lại hay đây?” Ngón tay đột nhiên đánh vào, chậm rãi co lại.

      Tình nồng thể kiềm chế được, sâu đến mức hồn muốn bay lên. Chỉ trong chốc lát, trong miệng Già Lam tràn ra tiếng rên rỉ vụn tựa như chim hót, mê hoặc lòng người.

      Dừng co tay lại, ngón tay đặt lên cúc hoa, di chuyển, Lam Phượng cúi người, ghé vào tai : “Đổi hay ?”

      Tình dục trong mắt sâu hơn, tựa như có màn sương mỏng che lên đó, hạ thân cũng bắt đầu vặn vẹo khó nhịn, “Ta muốn trăm năm…” Già Lam thở hổn hển, ra điều kiện.

      “Được…Chỉ cần ngươi chịu được.” Cười tà tứ, xé cái áo trắng như tuyết người , ném xuống đất, xoay người, đè lên…

      “Vì ngươi, cho dù có bỏ tất cả ta cũng hối hận, huống chi chỉ là chút tinh khí nho .” Hạ thân chủ động nghênh hợp, vô ý hữu ý ma sát lên vật căng cứng của Lam Phượng. Đôi mắt phượng đầy mị tràn ngập tình dục giương lên, khẽ liếm môi, phong tình quyến rũ, mị hoặc chúng sinh…

      Tiếng thở dốc xen lẫn tiếng thân thể va chạm vang lên, dâm mị, tình quấn quýt lượn lờ…

      Đại lục Viêm Hoa – gian bị chúng thần quên lãng, linh khí dồi dào, tuổi thọ của con người cao nhất là hơn ngàn. Tiên giới thấy kinh ngạc, vì để lưu lại tia huyết mạch tiên gia mà sai người chuyển kiếp trọng sinh.

      Tiên hạ phàm, tên: Minh Cửu Phượng, thống nhất đại lục trong mười năm, xưng đế, khắp nơi thanh bình, bệnh tai họa.

      Nữ hoàng ngao du sơn thủy, coi trọng nam nhân tên là Mộc Thanh Vũ, cha mẹ, thân thế kỳ lạ. Là người có dáng người thon dài, sáng láng, diện mạo phong hoa tuyệt đại, rất tài hoa.

      tháng sau, hai người thành thân, nữ hoàng độc sủng.

      năm sau, Mộc Thanh Vũ sinh nữ nhi, nữ hoàng mừng rỡ, đặt tên là Minh Thương Vũ.

      Khắp nơi ăn mừng, giăng đèn kết hoa cực kỳ náo nhiệt.

      Đêm xuống, trăng tròn treo cao, ánh sáng năm màu từ trời hạ xuống hoàng cung, biến mất thấy….

      Tiên thiên giới di chuyển, thần chi coi thường, bánh xe vận mệnh vẫn như thường, yên ổn trở lại…

      Vô tri vô giác, trằn trọc trọng sinh, thần thức sống lại, cảm nhận kiếp trước, giả bộ như vô thường…









      Chương 45: Giấc mộng luân hồi của Mộc Thanh Vũ



      Trời đất vào xuân, cỏ cây xanh tươi, tỏa hương thơm ngát.

      Ngự hoa viên, đình Phương Lan. Tiếng đàn dìu dặt du dương lan ra, hoa cũng mê mẩn, hồ điệp dừng cánh, còn cả nữ hài tử chừng tám chín tuổi bên cạnh cũng mê say. Chỉ thấy nàng mở to đôi mắt đen nhánh, nhúc nhích, nhìn nam tử ngồi đó đánh đàn.

      Lâu sau, tiếng đàn như tiếng trời dừng lại, nam tử kia ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt trắng như ngọc, phong hoa tuyệt đại lộ ra. Mày kiếm xếch lên tới tóc mai. Mắt sáng như sao, lại ấm áp như ánh nắng ban mai. Đôi môi dày mỏng hé mở, mang theo nụ cười sáng lạnh, nhìn nữ hài tử.

      “Phụ hậu, lúc người cười lên đẹp.” Cái miệng nhắn phấn nộn khẽ mở, tron đôi mắt trong veo xanh thẳm là nụ cười rực rỡ của nam tử.

      “Vũ Nhi của ta cười lên cũng rất đẹp.” Nam tử rút hai tay đặt đàn lại, cười , ôm nữ hài tử tên là Vũ Nhi vào lòng.

      Nữ hài tử tên Vũ Nhi cười khanh khách, động đậy làm nũng trong lòng , giòn giã: “Vũ Nhi phụ hậu nhất. Phụ hậu có Vũ Nhi ?”

      Ngón tay thon dài vuốt mái tóc mềm mại của nàng, đầu ngón tay dừng lại đuôi lông mày của nàng, mắt nhìn nàng vô cùng trong sáng, đôi mắt trong veo như làn suối của dịu dàng lại: “ chứ. Vũ Nhi là bảo bối của phụ hậu, sao lại thương cho được?” Nơi nào đó trong đáy lòng và linh hồn rung động, có cái gì đó lặng lẽ thay đổi…

      Nghe được đáp án mình muốn, nàng mím đôi môi mềm mại ướt át, hôn chụt cái lên mặt .

      Dẫn đến tràng tiếng cười trong sáng vui vẻ của nam tử. Trong tiếng cười tràn ngập hạnh phúc.

      “Thanh Vũ, hai cha con chàng chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Nhìn người trước mặt tuy cười nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng qua sương lạnh, lòng Minh Cửu Phượng thoáng qua tia đau đớn, nhưng mặt có biểu tình gì.

      “Chỉ là chút chuyện lý thú thôi.” hành lễ, tôn xưng, tựa như chuyện cách bình thường, cho thấy được cưng chiều tới mức độ nào.

      “Vũ Nhi, con lui ra trước . Ta muốn chuyện với phụ hậu con.” Ánh mắt Minh Cửu Phượng xẹt qua , nhìn về phía người trong lòng .

      .” Trả lời như đinh đóng cột, vòng hai tay lên cổ nam tử tên Thanh Vũ, ánh mắt ra oai.

      “Minh Thương Vũ, xuống.” biết tại sao Minh Cửu Phượng có hảo cảm với nữ nhi của mình, tựa như nàng chính là kẻ địch của mình vậy.

      “Nàng so đo với đứa trẻ làm gì?” Mắt phượng liếc qua, trong mắt lộ ra phong tình dịu dàng.

      “Thanh Vũ, chàng cũng thấy đấy. phải ta so đo với nó. Thân là huyết mạch hoàng gia, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất là xưng hô nó cũng biết. Sau này sao có thể làm vua? Sao có thể khiến triều thần thần phục?” Minh Cửu Phượng mặt đỏ hơi thở gấp lên đạo lý lớn lao này. Nhưng thực ra là nàng ghen tỵ vì nó được cười lòng.

      “Hừ.” Đầu hất lên, cái mũi thanh tú nhăn lại, rất ràng là hài lòng với lời của nàng.

      “Mộc Thanh Vũ, chàng nhìn , chàng nhìn . Nó thành ra thế nào rồi? là nếu dạy dỗ chừng ngày nào đó lật trời, phá hủy tất cả của ta mất.” Chỉ có thể dùng mắt mà thể dùng tay, nhìn dáng vẻ ngang bướng của nó, Minh Cửu Phượng chỉ có thể cắn răng, hận thể xông lên cắn nó vài cái.

      Thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, Mộc Thanh Vũ thầm thở dài, đưa tay kéo Minh Thương Vũ qua, nhàng : “Vũ Nhi, con về trước chờ ta. Ta và mẫu hoàng của con có chuyện quan trọng cần bàn.”

      Chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời nhìn Mộc Thanh Vũ, cuối cùng, Minh Thương Vũ gật đầu, mặt mất hứng, “Vậy người về sớm chút. Nếu con ăn cơm, con chết đói người đau lòng chết.” Dứt lời liền xoay người rời . Bóng lưng nho , sống lưng thẳng tắp, bước chân tao nhã giống đứa trẻ bình thường.

      Nghe câu đó, Mộc Thanh Vũ khẽ nhếch khóe môi, cười như cười, trong mắt lộ ra dịu dàng đắm đuối.

      “Khụ khụ” Minh Cửu Phượng giả vờ ho , muốn chú ý của trở lại người mình.

      Nghe tiếng động, Mộc Thanh Vũ thu hồi ánh mắt lưu luyến bóng lưng đó, quay sang nhìn nàng, “Sao vậy?”

      “Thanh Vũ, số kiếp của ta sắp hết. Ta sắp trở lại thượng giới. Chàng với ta, được ?” mắt Minh Cửu Phượng sáng rực nhìn , chờ đáp án của . Người ta tiên vô tình, phải đoạn thất tình, tuyệt lục dục nhưng biết rằng đó chỉ là lời đồn. như vậy. ra tiên phàm giống nhau, cũng có tình, có , có dục, có thân thể với máu đỏ. Nếu có điểm khác chỉ có tuổi thọ của tiên dài hơn người thường, có thể tung hoành trời đất nhiều hơn. Nhưng bọn họ cũng vì thế mà phải trả giá rất nhiều. Năm tháng dài đằng đẵng có ai bên cạnh, chỉ có tịch lạnh lẽo, nghiên cứu lẽ trời ngừng nghỉ, hơi cẩn thận chút rơi vào địa ngục sâu thẳm, hóa thân thành ma….

      , ta muốn ở lại chăm sóc Vũ Nhi.” Mộc Thanh Vũ từ chối lời đề nghị của nàng cần suy nghĩ. Thành tiên từng là giấc mộng đẹp đẽ mà theo đuổi, nhưng khi từng giọt máu vào thân thể nho đó, cảm nhận sinh mạng nho đó lớn lên từng chút, ước muốn ban đầu của thay đổi. Cả đời này cầu lên trời thành tiên, cầu có linh hồn bất tử, cũng cầu sinh mạng vĩnh hằng…Chỉ cầu có thể ở bên nàng, lặng lẽ làm bạn với nàng cả đời!!!

      Đụng phải vách tường nhưng Minh Cửu Phượng vẫn chưa từ bỏ ý định, “ người nó có tiên căn tiên mạch, thế gian này có người nào có thể tổn thương nó được. Chàng phải lo.”

      “Nó vẫn còn .” Mộc Thanh Vũ nhìn nàng.

      “Nó giống đứa trẻ chỗ nào?” Minh Cửu Phượng bắt đầu phản bác.

      “Nó giống chỗ nào?” chịu được người khác Minh Cửu Phượng tốt chút nào, cho dù là mẹ ruột của nàng cũng được.

      “Thanh Vũ, ta chàng.” Chỉ liếc mắt cái liền chung tình, trúng độc tình, thể kiềm chế nhưng Minh Cửu Phượng ra lời.

      “Cám ơn nàng mến. Đời này ta tới chuyện tình cảm nữa.” Chỉ muốn nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng thành thân, nhìn nàng hạnh phúc…Ở bên cạnh nàng cho tới khi đất trời biến mất….

      Minh Cửu Phượng nhìn chăm chú vào ánh mắt của , gì.

      Mộc Thanh Vũ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, môi nở nụ cười.

      Nhìn vẻ mặt cố chấp thể thay đổi của , Minh Cửu Phượng vô lực than thầm.

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, gần trưa, Mộc Thanh Vũ tao nhã đứng dậy, “Ta về trước. Vũ Nhi chờ ta ăn cơm.”

      “Thanh Vũ, ta còn mười năm, mong chàng suy nghĩ kỹ chút, đừng để sương mù che kín lòng chàng, che lấp tâm hồn chàng. Đến lúc đó, tu vi còn , sợ rằng ngay cả hồn phách của chàng cũng ….” Minh Cửu Phượng tiếp. Nàng tin nhất định hiểu.

      quay đầu lại, giọng như cây tắm gió xuân vang lên: “Tu luyện vạn năm, đấu tranh ngừng, ta chán rồi. Chỉ muốn cuộc sống bình thường, mặt trời mọc rồi lại lặn có nàng làm bạn, ta thỏa nguyện rồi. Nàng hiểu chứ?”

      Nghĩ xem Minh Cửu Phượng là người thông minh thế nào, lại là người có dòng máu của tiên, có thần thức có thể hiểu tất cả, sao lại nhìn ra, nghe hiểu được? biết làm sao, thể tiết lộ, biết thể làm được nhưng nàng thể cho , chỉ có thể bóng gió, mong có thể tỉnh ngộ mà quay đầu lại. Nhưng theo những gì ta thấy nguyệt duyên vẫn là nghiệt duyên, nàng thể thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử mình sâm đậm lâm vào bể khổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa thiêu tương lai của , hừng hực thiêu đốt hồn !! Nhưng làm gì được…

      “Thanh Vũ, ta và chàng là phu thê hồi, tình duyên đoạn, chẳng lẽ chàng chưa bao giờ động tâm với ta chút nào?” Tâm cam, hồn oán giận, rốt cuộc mình kém hài tử đó ở chỗ nào? Minh Cửu Phượng tràn đầy bối rối, hận thể hủy hết mọi thứ trong thiên hạ, chỉ còn lại mình và người trước mặt.

      “Khế ước vẫn còn, cho tới bây giờ tâm ý của ta chưa từng thay đổi, nàng cần gì phải hỏi điều này?” Mộc Thanh Vũ nhìn nàng, cười nhạt, đáy mắt thoáng qua sương lạnh, hơi thở người thánh thiện như tuyết liên.

      Sớm biết là kết quả này nhưng lòng Minh Cửu Phượng vẫn rối loạn khi nghe những lời này. Tâm linh ra tia trấn tĩnh để bảo vệ hồn của nàng. Khẽ nhắm mắt, niệm chú bình phục tâm trạng.

      lát sau, nàng mở mắt, đáy mắt bình tĩnh gợn sóng, chút tình cảm, : “Nếu là tâm nguyện của chàng ta ép. Chỉ cần chàng hạnh phúc thế nào cũng được. Nếu có ngày như thế, mong chàng đừng quên lời ta, dù chàng gặp chuyện gì ta bỏ rơi chàng. Chỉ cần là ước muốn của chàng ta dùng hết sức để thỏa mãn. Nhưng ta chỉ có mười năm, chàng hiểu chứ?”

      “Bệ hạ, thần nghi ngờ năng lực của người, cũng tin trong mười năm nhất định người có thể thỏa mãn tất cả các cầu của thần.” Dừng lại chút, Mộc Thanh Vũ tiếp: “ cầu của thần từ đầu tới cuối chỉ có , đó chính là được làm bạn với nàng cả đời, chỉ cầu nàng hạnh phúc, có đau khổ. Người có đồng ý ?” Ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo tia cầu xin mà biết.

      Vị ngai ngái dâng lên, trào lên cổ họng nhưng bị Minh Cửu Phượng mạnh mẽ kiềm lại, nhoẻn miệng cười, mang theo cố chấp hối hận, “Được, ta đồng ý với chàng.” câu đồng ý này nàng phải bỏ ra tu vi ngàn năm, còn phải chịu đựng liệt hỏa thiêu đốt vô cùng đau đớn. Nhưng nàng hối hận, oán giận. , chỉ cầu thuần túy, hối hận…Nếu có thể, nàng tình nguyện trả giá tất cả…Đáng tiếc, nàng muốn trả giá nhưng người trước mặt cũng thấy quan trọng…! Cũng cảm kích…

      “Cám ơn nàng.” Quen nhau năm năm, chung sống năm năm, lần đầu tiên Mộc Thanh Vũ nở nụ cười lòng chứa bất cứ tạp chất nào. Cười cái khiến người ta như tắm trong ánh mặt trời ấm áp, vừa như đứng trước cõi tiên trăm hoa đua nở….Ấm áp hạnh phúc tập trung vào người, yên tĩnh an nhàn nhập vào hồn…

      Minh Cửu Phượng nhìn nụ cười của đến thất thần, chấp niệm trong lòng càng nặng thêm. Nhưng nàng ngờ rằng chính phần chấp niệm này dẫn tới hàng loạt việc đáng tiếc…

      “Có muốn cùng ?” Bình thường họ đều tự về tẩm cung của mình, tự tu luyện, can thiệp chút nào vào việc của đối phương. Nhưng hôm nay, Mộc Thanh Vũ mới phát ra nữ nhân của mình cũng là người có tâm chứ phải vô tình vô dục, là tiên giáng trần dính khói lửa nhân gian.

      “Được đấy.” Mắt phượng tràn đầy ánh sáng vui mừng, tựa như đứa trẻ có được bảo bối mình thích.

      nào.” Dứt lời, Mộc Thanh Vũ liền bước lên trước.

      “Ừ.” Bước hai bước đuổi theo, tay ngọc khẽ run lên, nắm lấy bàn tay . Thấy tránh, trong lòng Minh Cửu Phượng ngọt ngào như mật, tới mức đầu óc choáng váng, sắp phân đông tây nam bắc.

      Dư quang khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, đáy mắt Mộc Thanh Vũ hơi u ám, nhưng chỉ chớp mắt cái lại bình tĩnh lại, trở về là nam hậu nho nhã cao quý.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 46: Mộng luân hồi, tình hồ đồ.



      Gió thổi, mùi hoa tràn ngập mũi, ánh mặt trời tỏa sáng, chiếu vào phòng ăn trong Thanh Vũ uyển, tan thành từng tia trong phòng cùng với lụa mỏng tung bay, tỏa ra ánh sáng mềm mại ấm áp, tựa như đắm mình trong giấc mộng đẹp đẽ.

      “Thanh Vũ, đây là nước sương ngưng tụ lại. Ta đặc biệt sai Phó Linh lên núi Thượng Sơn thu thập cho chàng, có công dụng giữ tuổi xuân và dưỡng sinh, tốt lắm.” Lúc ăn cơm, Minh Cửu Phượng tháo túi thơm bên hông, lấy ra cái lọ bằng ngọc bích, đưa tới trước mặt Mộc Thanh Vũ như hiến vật quý, nở nụ cười, chờ đợi được khen ngợi.

      “Bệ hạ phí tâm rồi, cám ơn nhé.” Mộc Thanh Vũ cười dịu dàng, nhận lấy từ tay nàng. chưa kịp thu tay lại lọt vào tay người khác. Thấy là Minh Thương Vũ, cười đầy cưng chiều.

      Đồng tử Minh Cửu Phượng trầm xuống, khuôn mặt xinh đẹp có chút ấm ức, “Vũ Nhi, hỏi mà lấy là hành động của kẻ trộm. Sau này được làm thế nữa, biết chưa?”

      “Mẫu hoàng, con cần sau khi phụ hậu cầm cũng đưa cho con. Bây giờ con lấy cũng có khác gì đâu, có phải là hỏi mà lấy đâu?” Đôi mắt sáng như sao của Minh Thương Vũ mang theo khiêu khích, để tức giận của nàng vào mắt.

      “Minh Thương Vũ, sao con lại chuyện có đạo lý như thế? Rốt cuộc là ai dạy con?” Vỗ mạnh cái xuống bàn, Minh Cửu Phượng thốt lên tiếng mắng mỏ đầy giận dữ. Nhìn thế nào cũng vừa mắt nó, nhất là bây giờ, thấy nó càng thêm vô cùng chướng mắt. (2 ng này phải mẹ con ruột hơm chời????)

      “Phụ hậu dạy. Sao nào? Người muốn đánh cha? Hay là mắng cha?” Trả lời chút sợ hãi, coi người đối diện là con mèo có móng vuốt.

      Nghe vậy, Mộc Thanh Vũ dịu dàng nhìn Minh Cửu Phượng, gì. Nghiêng đầu, mắt chứa đầy nụ cười mà nhìn Minh Thương Vũ. Cúi đầu, bưng chén nước lên, khẽ nhấp ngụm, coi như đồng ý với lời Minh Thương Vũ.

      Nhìn vẻ mặt của , Minh Cửu Phượng tức giận nhưng đành lòng ra lời trách móc nặng nề, chỉ có dấm chua thầm bốc lên trong lòng, đắng chát. Cuối cùng, quét Minh Thương Vũ đầy oán hận, bưng ly rượu trước mặt uống hơi, mượn rượu giải sầu…

      Cười toe toét với nàng, Minh Thương Vũ đưa tay gắp thức ăn cho Mộc Thanh Vũ, cười hì hì, đưa tới bên miệng , : “Phụ hậu, ăn nhiều chút. Người gầy quá, con ôm rất thoải mái.” Dư quang khóe mắt quét qua Minh Cửu Phượng, cố ý chọc tức nàng.

      Nhìn vẻ mặt hồn nhiên đáng của nàng, nghe giọng tinh nghịch mang theo chút quan tâm và bá đạo, đáy lòng Mộc Thanh Vũ được nhu tình lấp đầy, thấm vào linh hồn. Ánh mắt càng thêm dịu dàng như nước, khắc sâu hình bóng và nụ cười của nàng vào đáy lòng. nhàng chậm chạp trả lời đầy cưng chiều: “Ừ.” Mở miệng, ăn hết thức ăn nàng đưa tới, mỗi lần nhai là nhu tình trong mắt càng sâu thêm phần, ngọt ngào nơi đáy lòng càng đậm hơn. Đến cuối cùng tình quấn quýt trăm chuyển ngàn hồi, tựa như nhập ma… ngờ rằng mình động lòng, tình quấn vào hồn, nghiệt duyên bắt đầu!

      Nhìn dây tơ hồng rễ mà quấn quanh bọn họ, trói buộc linh hồn bọn họ chặt, lòng Minh Cửu Phượng vừa hận vừa đau nhưng có cách nào ngăn cản được. Định xin thần phụ trách số mệnh luân hồi nhưng người nọ vô tâm vô tình, ngay cả con trai mình cũng tính kế huống chi nàng chỉ là tỷ muội họ hàng? Nghĩ nghĩ vậy nhưng sâu trong linh hồn nàng muốn Mộc Thanh Vũ chịu chút tổn thương nào, càng thêm đành lòng nhìn đau lòng. Nghĩ đến đó, nàng thu hồi vẻ mặt ấm ức, nhìn Minh Thương Vũ, trong mắt lóe lên thần quang (ánh sáng thần kỳ).

      Bị ánh mắt nóng rực của nàng chiếu vào, Minh Thương Vũ có muốn làm lơ cũng được, giương mắt : “Mẫu hoàng, sao người lại nhìn con? Muốn gì với con sao?” Cùng thể, có ký ức giống nhau nhưng thể ra, chỉ có thể nhìn nàng liếc mắt đưa tình với phụ hậu bằng ánh mắt vừa vừa hận.

      Giọng tuy nhưng kéo lại thần trí gần như nhập ma của Mộc Thanh Vũ. mờ mịt nhìn Minh Cửu Phượng, nguyên do.

      Vẻ mặt thất thần đầy sương mù, mê hoặc tâm hồn con người càng làm tâm hồn Minh Cửu Phượng vỡ thành từng mảnh, rồi vết thương lại bị sát muối vào, sát đến mức toàn tâm đau đớn nhưng thể để lộ ra ngoài. Cúi đầu, hạ mi mắt, khẽ nhấp ngụm rượu trái cây, thầm đọc chú Thanh Tâm. Ngẩng đầu khôi phục như thường. Nàng đầy bình tĩnh, ràng: “Minh Thương Vũ, ngày mai con theo ba vị thần hộ quốc Thương, Phó, Ngạch học đạo làm vua, học cách bảo vệ bản thân.” Phát ra tiên uy khóa Minh Thương Vũ, ép đến mức nàng chịu được.

      Mồ hôi rịn ra trán, mặt Minh Thương Vũ đầy bướng bỉnh, nhìn nàng, “Ngoài phụ hậu ra con cần ai cả.” Sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nắm chặt nắm đấm nho , ngầm chịu thua.

      “Nếu con muốn mình vô năng, thể bảo vệ được ai cần học, chỉ cần núp trong lòng cha con làm bé ngoan được thôi.” Trầm giọng đầy lạnh lẽo, lửa giận của Minh Cửu Phượng bị nàng khơi lên lần nữa.

      “Phượng, đủ rồi. Nó vẫn còn , đừng quá hà khắc.” Biết là nàng đúng nhưng Mộc Thanh Vũ thể nhìn Minh Thương Vũ chịu chút uất ức nào.

      “Cha gọi bà ấy là gì?” trong mắt Minh Thương Vũ bắn ra tia giận dữ, trong lời có tôn xưng, vẻ mặt như thể con vật nào đó bị giẫm phải đuôi vậy…

      Bị cảm xúc mạnh như sấm nổ của nàng chấn cho ngẩn ra, nhất thời Mộc Thanh Vũ nên lời.

      “Con đồng ý với người ngày mai chuyển ra ngoài, theo bọn họ học tập tốt.” biết tại sao lúc nghe người kia gọi tên mẫu thân của mình cách dịu dàng, lòng của Minh Thương Vũ rất khó chịu. luồng lửa giận vô hình chỗ phát tiết, thầm giận dỗi, tích lửa trong người.

      “A, tốt.” Ngay cả Minh Cửu Phượng cũng ngẩn người nhưng khôi phục rất nhanh.

      “Vũ Nhi.” Sắc mặt Mộc Thanh Vũ khẽ thay đổi, tâm loạn, biết tại sao nàng lại đột nhiên quyết định như thế. Chẳng lẽ nàng chán ở cùng với mình rồi hay sao?

      “Phụ hậu, người và mẫu hoàng từ từ chuyện, Vũ Nhi có chút việc riêng, xin được cáo lui trước.” Dứt lời liền cúi người hành lễ, ra ngoài.

      “Nó làm sao vậy?” Cho dù Mộc Thanh Vũ thông minh như thế nào cũng nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lòng tràn đầy hoảng hốt, có chủ kiến gì, nhìn Minh Cửu Phượng nhờ giúp đỡ.

      sao đâu. Chắc là nổi tính trẻ con, cáu kỉnh chơi thôi mà. Sau này tốt hơn thôi.” Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. ra chỉ mình trúng ma chú. Nhưng Minh Cửu Phượng ra được. Chỉ có thể nhìn bọn họ hiểu lầm nhau, vờ như thấy.

      “À, đúng rồi, gần đây Phó Linh tu luyện tới đâu rồi?” Là đồng đạo ở cùng với nhau lâu nên Mộc Thanh Vũ coi nàng là tri kỷ, là tiểu muội. Tạm thời đặt chuyện Minh Thương Vũ ở đáy lòng.

      “Rất tốt, tu vi ngày tiến ngàn dặm. Nhiều nhất là ngàn năm nữa nàng có thể lột xác thành tiên, bước lên tầng trời thứ ba.” Chỉ còn hai người bọn họ, Minh Cửu Phượng cảm thấy khí trong lành hơn, bầu khí tốt hơn, mặt càng vui vẻ.

      “Cảm ơn nàng chăm sóc muội ấy.” Mộc Thanh Vũ tiếng cảm ơn.

      “Giữa ta và chàng cần phải làm vậy. Chỉ cần chàng muốn ta dùng hết sức mình để thỏa mãn chàng.” Minh Cửu Phượng nhìn chằm chằm vào ánh mắt , mong có thể tìm chút tình cảm trong mắt . Nhưng nàng phải thất vọng vì trong đó hề gợn sóng, chỉ có chút lo lắng. Sao lại lo lắng chẳng lẽ nàng biết.

      “Ta về xem Vũ Nhi làm sao.” Lòng tràn đầy bóng dáng nho của nàng, khắc thấy thấy bồn chồn bất an, tựa như mất thứ rất quan trọng.

      cùng nhé. Vừa lúc ta phải về thư phòng.”

      “Được.”

      Thanh Vũ uyển, rừng trúc xanh, Minh Thương Vũ cầm nhành cây nho , quật mạnh lên đất tạo thành từng đợt bụi. Chúng bám lên quần áo, dính vào khuôn mặt nhắn tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần. Trong mắt nàng lóe lên tức giận thể nguôi được, động tác quật mạnh nhành cây đất càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hung hãn.

      Lặng lẽ đứng sau nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên Mộc Thanh Vũ phát mình rất ngốc. Sống với nhau mười năm, máu mủ tình thâm như tay với chân nhưng mình tựa như chưa bao giờ hiểu nàng. Trước mặt mình nàng mãi mãi thông minh đáng , ngọt ngào mê hoặc lòng người. Rốt cuộc nàng trở nên thế này từ lúc nào? Vui buồn thất thường, hề đơn thuần. Nàng vẫn còn nhưng sao tâm lại sâu như thế?

      Lúc này Mộc Thanh Vũ động lòng mà biết, tình quấn quýt, hồn quấn quýt mà biết...

      “Vũ Nhi, cho phụ thân biết sao con lại vui?” Luôn sống núi Lạc Già cao tận chân mây, ngàn năm mở linh thức, hai ngàn năm có linh căn, ba ngàn năm tu thành hình người, bốn ngàn năm bắt đầu nghiên cứu đạo tu tiên, năm ngàn năm nhập môn, sáu ngàn năm, bảy ngàn năm, tám ngàn năm...vẫn luôn tu luyện hăng say, đến vạn năm mới xuất quan. Xuất quan gặp tiên chuyển kiếp xuống phàm trần để lưu lại tia huyết mạch của tiên – Minh Cửu Phượng. Ký khế ước ước hẹn, trả giá bằng máu từ đầu trái tim cho nàng đứa trẻ, nàng giúp bỏ cốt (xương tủy của quái), thoát xác thành tiên. Toàn bộ đều phát triển từng bước nhưng bước tiếp theo lại ngoài dự liệu của . Chưa từng nghĩ rằng khi từng giọt máu của hòa vào thân thể nho kia thoát xác thành tiên còn là ước mơ của . Ước nguyện ban đầu thay đổi, chỉ muốn biết tình là gì, mở lục thức (sáu giác quan), nếm trải mùi vị tình thân...

      Nghe thấy tiếng , Minh Thương Vũ dừng động tác quật mặt đất lại, xoay người, ngửa đầu, nhìn cách bình tĩnh, “Phụ hậu là của mình con.” Từ khi ra đời tới nay, là trời của nàng, là đất của nàng, nàng sở hữu tất cả của , dù là ai cũng thể chạm vào, kể cả là người kia.

      “Đứa ngốc, ta chỉ có đứa con, phải của con còn có thể là của ai?” Nghe lời trẻ con, dây cung căng lên trong lòng Mộc Thanh Vũ từ từ buông lỏng.

      Lắc đầu, “ phải, phải, phải như thế.” Nhưng Minh Thương Vũ thể phải ở đâu.

      “Hả? phải ở đâu?” Hài tử của mình rốt cuộc là bị sao vậy? Sao lại trở nên kỳ lạ như thế? Chưa bao giờ trải qua tình nên Mộc Thanh Vũ biết mùi vị khi mến và quan tâm người là như thế nào.

      “Phượng, người gọi tên bà ấy cực kỳ dịu dàng. Con thích, thích người người khác, thích người dịu dàng với người khác.” Đúng, cảm giác trong lòng mình chính là như vậy. ra xong, Minh Thương Vũ bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      “Nếu Vũ Nhi thích sau này ta gọi vậy nữa.” ra là vì chuyện này. Nếu nàng thích sau này mình làm nữa là được. Vậy nàng cũng rời khỏi mình nữa. Nghĩ tới đây, trong đôi mắt sáng như sao của Mộc Thanh Vũ lại tràn đầy ý cười. Lo lắng lui , vui sướng lan ra đuôi lông mày.

      “Con giống người khác nên ngoài con ra người được dịu dàng với người khác như vậy.” Thấy thuận theo ý mình, ngọn lửa trong lòng Minh Thương Vũ tắt ngúm. Vì để sau này phải khổ sở nữa nên nàng ra cầu này.

      “Được. Chỉ cần con rời khỏi ta cái gì ta cũng đồng ý với con.” Mộc Thanh Vũ trong sáng, hiểu tình là gì đồng ý với cầu của nàng mà ngờ rằng dù tình thân có sâu hơn, cưng chiều nhiều hơn cũng dung túng được đến thế. giống như chỉ cần nàng ra dù là chuyện gì cũng đồng ý, kể cả nàng muốn mạng của !!! (tức là dù danh nghĩa tình thân cũng tới mức chiều ẻm như thía @.@ ta chớ bà tác giả này làm ta đau não quá +.+)

      lời phải giữ lời đấy. Nếu con nhất định tha cho người.” Minh Thương Vũ tròn mười tuổi tuy vẫn còn non nớt nhưng có chút tâm cơ. Nhất là tính tình của nàng lại càng đầy mưu trí khi trải qua bao khó khăn.
      Chương 47: Nguyên nhân mộng luân hồi

      Đêm, sương xuống mang theo hơi lạnh, Minh Thương Vũ vì có Mộc Thanh Vũ ở bên nên ngủ ngon lành.

      ra .” ai biết rằng tu vi của Mộc Thanh Vũ rất cao, trong thiên hạ ai có thể thắng được . Dĩ nhiên là trừ người của tiên giới ra.

      “Thanh Vũ ca ca, so huynh biết là muội? ràng muội tu luyện hoàn hảo thuật thân rồi mà.” Mặc quần áo đỏ rực, tinh linh hoa tường vi Phó Linh quyến rũ xinh đẹp xuất trong phòng.

      Mộc Thanh Vũ điểm lên Minh Thương Vũ chú An Hồn rồi nhàng đứng dậy, rời khỏi giường. “Sao lại tới muộn thế? Có chuyện gì à?”

      “Vâng. Bệ hạ bảo ta tới tìm huynh.” Đôi mắt sáng như minh châu của Phó Linh lóe lên tình cảm lúc sáng lúc tối. Chỉ cần là người sáng suốt ở ngoài đều biết nàng thích Mộc Thanh Vũ.

      “Ngày mai được à?” Mộc Thanh Vũ quay lại nhìn Minh Thương Vũ, nhăn lông mày. Mình mà nàng lại đá chăn mất. Biết là bệnh tật thể xâm nhập vào nàng được nhưng vẫn thể yên tâm.

      Phó Linh lắc đầy, bày tỏ mình biết là có chuyện gì. Nhưng nàng vẫn lên tiếng để yên tâm, “Huynh yên tâm , trở lại nhanh thôi. Nó sao đâu.” Khi nào chàng mới đặt mình trong lòng mà phải coi như tồn tại? Ý nghĩ này vừa lóe lên nàng liền cười châm biếm. Sợ rằng dù mình có đợi chàng đời đời kiếp kiếp cũng có ngày này. Nhìn thấy nhìn người giường đầy dịu dàng trìu mến, đáy mắt nàng dâng lên tầng sương lạnh tàn nhẫn. Nhưng chỉ chớp mắt cái liền biến mất, trở lại như thường, nàng vẫn là Phó Linh xinh đẹp quyến rũ, nhìn như ngây thơ.

      Đưa tay dém chăn cho Minh Thương Vũ, Mộc Thanh Vũ cầm quần áo lên, bước nhàng ra ngoài, ra hiệu im lặng với Phó Linh.

      Thấy ra hiệu, Phó Linh cũng chân tay bước theo. Ánh sáng người nàng hơi mờ . Khuôn mặt vốn quyến rũ phủ lớp bụi.

      Hai người ra khỏi Thanh Vũ uyển, trước sau cách nhau hai bước. “Thanh Vũ ca ca, nhiều nhất là ngàn năm nữa muội lên được tầng thứ ba, cốt tan , lột xác thành tiên. Đến lúc đó lại có thể nhìn thấy huynh rồi.” Dưới ánh trăng sáng, Phó Linh nở nụ cười, vui mừng .

      “Ta lên tiên giới.” Mộc Thanh Vũ vừa vừa , che giấu ý định của mình.

      “Thanh Vũ ca ca, huynh gì cơ?” Lúc nghe Minh Cửu Phượng chuyện đó, Phó Linh còn tưởng nàng dối. Hôm nay nghe chính miệng ra nàng run lên, bước tiếp.

      Mộc Thanh Vũ cũng dừng chân, quay lại nhìn nàng, trả lời, “Linh Nhi, với tu vi của ta dù lên tiên giới cũng có thể già chết. Cho nên ta quyết định ở lại.”

      “Muội hiểu. phải trước giờ huynh vẫn mơ ước lột xác thành tiên sao? Vì sao huynh lại buông tay cách dễ dàng như thế?” Mơ mơ hồ hồ biết được chút gì đó, nhưng trong tiềm thức Phó Linh muốn tin, cũng dám tin.

      “Ta bỏ Vũ Nhi lại được nên ta muốn ở lại.” hiểu tâm trạng, biết tình của nàng dành cho mình nên Mộc Thanh Vũ lạnh nhạt ra nguyên nhân chút gợn sóng, quan tâm người khác thấy thế nào, nghĩ gì.

      Mắt Phó Linh mở to, dám tin, cúi đầu để bình ổn trái tim đập loạn nhịp, lúc ngẩng đầu lên bình tĩnh. “Thanh Vũ ca ca, nếu huynh muốn có con có thể sống lại mà.”

      Nghe nàng , Mộc Thanh Vũ mỉm cười, “Linh Nhi ngốc, chờ tới khi muội có cốt nhục của mình muội biết ta cảm thấy thế nào.” Từ khi nàng ra đời cho tới bây giờ chưa bao giờ rời khỏi mình. Ở bên nhau mười năm nhưng như qua ngàn năm vạn năm tịch. Bất tri bất giác ràng buộc tận xương, tận vào linh hồn.

      “Chỉ là cốt nhục thôi sao?” Nhìn ánh mắt , cảm nhận tấm lòng của , lòng Phó Linh nghi ngờ nên mới hỏi.

      Mộc Thanh Vũ nhìn nàng đầy kỳ lạ, “Linh Nhi, Vũ Nhi là con ta. Chuyện này ta phải chứng minh nữa. Sao muội lại hỏi thế?”

      Nhìn phản ứng của , Phó Linh mừng thầm: ra là còn chưa hiểu, chưa nhìn thấu. Nếu là vậy mình vẫn còn cơ hội. Chờ người kia hết kiếp nạn trở về trời mình có cơ hội rồi.

      có gì đâu. Chỉ là hâm mộ Thanh Vũ ca ca thôi.” Lòng vui vẻ, mặt cũng vui mừng.

      “Muội tu luyện . Tự ta có thể tìm nàng được.” Trăng lên tới đỉnh đầu, là lúc linh khí đậm nhất. Ở chung mấy ngàn năm, đáy lòng Mộc Thanh Vũ vẫn mong nàng sớm thoát khỏi xác .

      “Được.” Mình có thể tưởng tượng chút chút được ? Tưởng tượng quan tâm mình, phải hiểu gì? Nghĩ tới đây, nụ cười mặt Phó Linh càng rực rỡ hơn.

      .” Mộc Thanh Vũ cười với nàng. Cười được nửa liền thu lại. Chỉ vì nhớ lúc chiều Minh Thương Vũ có , “Phụ hậu là của mình con. Trừ con ra được cười dịu dàng như vậy với ai cả. Nếu thèm quan tâm người nữa.” Câu này chỉ như vừa mới đây. Trong lòng như được tưới mật, cảm thấy có gì ổn.

      “Ta đây Thanh Vũ ca ca.” suy nghĩ của Phó Linh còn lâm vào cảnh mình tự tưởng tượng, để ý thất thần trong chốc lát.

      Mộc Thanh Vũ khoát tay, xoay người, rời trước.

      Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn, dư còn lượn lờ xung quanh, Phó Linh cười rồi rời .

      qua ngự hoa viên với đủ loại mùi hương thơm ngát, qua con đường lát đá xanh lịch tao nhã, Mộc Thanh Vũ tới tẩm cung của Minh Cửu Phượng – điện Ngọc Thanh. có thị vệ ở cửa, rất yên tĩnh. Bởi vì lúc Minh Cửu Phượng đăng cơ làm đế nàng là tiên sứ trời cao phái xuống, pháp lực vô biên, ai có thể đả thương nàng nên cần thị vệ. Nàng là thượng tiên, biết mọi việc nên mọi người trong triều cũng phản đối.

      Giơ tay lên nhàng gõ cửa, Mộc Thanh Vũ : “Bệ hạ, thần tới rồi.” nghe nàng đáp lời từ bên trong, đẩy cửa vào.

      Minh Cửu Phượng ngẩng đầu khỏi thư án nhìn Mộc Thanh Vũ, vẻ mặt mệt mỏi nhưng chỉ là giả vờ…Bởi vì vừa thống nhất đại lục nàng ném tất cả chính cho Phó Linh, Thương Viêm, Ngạch Tử Mộc – ba vị thần hộ quốc. Mà việc chính nàng phải làm hàng ngày chỉ có . Đó chính là lén lút dùng thuật thân, quan sát nhất cử nhất động của Mộc Thanh Vũ. Về phần Minh Thương Vũ nàng quan tâm. Nàng cho rằng Minh Thương Vũ chỉ là người kéo dài huyết mạch tiên gia. Trừ việc đó ra còn tác dụng gì nữa. Sống hay chết chẳng liên quan gì tới nàng. (hèn chi con bả coi bả như kẻ thù @.@)

      Nhưng hôm nay nhìn nàng như mệt chịu nổi mà nhìn Mộc Thanh Vũ, chỉ có mục đích…

      “Nghe Linh Nhi nàng tìm ta có việc?” Mộc Thanh Vũ thẳng tới ghế, ngồi xuống, nhìn nàng, lên tiếng hỏi, để mệt mỏi của nàng vào mắt chút nào….

      Vẻ mệt mỏi cứng đờ mặt nhưng Minh Cửu Phượng khôi phục rất nhanh, khẽ cau mày. “Thanh Vũ, nghe chàng còn đệ đệ?” phải nghe mà là chắc chắn.

      “Ừ, nó vẫn bế quan tu luyện ở núi Lạc Già.” Sen tịnh đế sinh từ cùng gốc, người mang tiên khím người xinh đẹp. Chuyện qua tuy bị chôn sâu dưới đáy lòng nhưng nỗi đau vẫn bám theo Mộc Thanh Vũ dai dẳng.

      “Tu luyện? Ta nghe Phó Linh rằng đệ ấy từng cẩn thận bị nhập ma. Có chuyện này ?” nhập ma, chỉ còn cách hồn phi phách tán xa. Hôm nay nguyên thần của có thể bình yên, chỉ sợ là bị phong ấn, trở về nguyên hình. Nhưng dù là vậy vẫn thể tránh khỏi vận mệnh bị mất hồn. Vào lúc này, ở đây, Minh Cửu Phượng nhắc tới chuyện này là có ý gì?

      sai. Chuyện này là . Bây giờ nó bị ta phong ấn bằng hàn băng, nguyên thần vẫn còn.” tồn tại của giống Minh Thương Vũ, khiến Mộc Thanh Vũ thể dứt bỏ được.

      “Nếu có cách cứu đệ ấy, để đệ ấy khôi phục lại tu vi, hóa thành người huynh thấy sao?” Thời hạn mười năm qua rất nhanh, nếu thể có được lòng , Minh Cửu Phượng có giấc mơ. Trong mơ, nàng thấy cười với mình, bảo vệ mình, bồi mình ngủ.

      “Nàng có cách?” đôi mắt sáng như sao của Mộc Thanh Vũ lúc nghe những lời này bỗng sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Khuôn mặt tuấn mỹ cũng nhờ thế mà rực rỡ hơn, khiến người ta thất hồn lạc phách, thể dời được tầm mắt.

      Nhớ lúc đầu đồng ý cho Minh Cửu Phượng đứa con, dùng điều kiện lột xác thành tiên để ký kết hiệp ước với nàng, hoàn toàn là bởi vì muốn học được pháp thuật uyên thâm ở tiên giới, cứu đệ đệ Mộc Thanh Liên của mình. Nhưng vạn lần ngờ rằng mình hãm sâu vào giao dịch này, hơn nữa còn có ràng buộc với Minh Thương Vũ. Rời khỏi nàng thà rằng chết . Cho nên quyết định, ngàn năm sau, khi hồn Minh Thương Vũ rời khỏi xác dùng tất cả tu vi của mình để cứu Mộc Thanh Liên. Từ đó đệ ấy có thể sống còn mình vào luân hồi.

      sai, ta có cách.” Giơ tay xoa trán, Minh Cửu Phượng trả lời.

      “Vậy chúng ta ngay thôi.” Mộc Thanh Vũ nóng lòng, đứng dậy, ngây thơ cho rằng nàng giúp mình đòi hỏi gì….

      “Thanh Vũ, ta hỏi lại lần nữa. Chàng tình nguyện theo ta ?” Minh Cửu Phượng chỉ muốn xác định xem có muốn thay đổi ý định ban đầu hay . Nàng nhìn sâu vào mắt , chờ câu trả lời.

      Ánh mắt lóe lên rồi tối lại, Mộc Thanh Vũ trả lời, “Ta muốn ở cùng Vũ Nhi, đâu cả.” sớm quyết định sao có thể thay đổi được?”

      Minh Cửu Phượng cúi đầu, vỗ trán, chau lông mày, hạ quyết định. Lúc nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, hề che giấu tình của mình nữa. “Ta có thể cứu đệ ấy nhưng với điều kiện.”

      “Điều kiện gì?” chỉ cần bảo rời khỏi Minh Thương Vũ điều kiện gì cũng được.

      “Ta còn mười năm ở hạ giới, chàng cũng biết.” lại lời mấy ngày trước nhưng hôm nay tâm trạng khác.

      Mộc Thanh Vũ gật đầu, gì, ý bảo mình biết.

      “Ta muốn chàng giống như phu quân bình thường, ở bên ta cho đến giây phút cuối cùng.” Dứt lời, Minh Cửu Phượng bình tĩnh khóa lại tầm mắt của , để trốn tránh.

      “Chúng ta vốn là phu thê. Nàng cần ta cũng làm vậy.” Từ phu thê có nghĩa là phải thực nghĩa vụ. Cho tới bây giờ Mộc Thanh Vũ cũng chưa hiểu điều này. cho là phu thê là như bây giờ, ai đường nấy, ngày ngày ở cùng với Minh Thương Vũ, Minh Cửu Phượng quấy rầy cuộc sống của . Phu thê chính là như thế…

      , Thanh Vũ, chàng còn chưa hiểu ý ta.” Từ lúc thấy lần đầu tiên, Minh Cửu Phượng biết hiểu tình hình, cũng hiểu chuyện tình cảm, trắng tinh như tuyết, càng có suy nghĩ đứng đắn gì. Ngây thơ tới mức quá tốt khiến người ta hướng tới, khiến người ta đành lòng phá hỏng, chỉ muốn giữ lại. Nhưng lại thể làm thế. Bởi người như vậy phải ngu xuẩn, cũng phải có tâm cơ. Chỉ là chưa ngộ ra. Đợi tới ngày hiểu ràng chào đón là đại ngộ, dù là trí thông minh hay tâm cơ, người có thể thắng được rất ít. Nếu trở thành tà thế giới này lâm vào địa ngục vô biên vô hạn, chìm trong bóng tối thấy được ánh sáng mặt trời. Với tu vi của hoàn toàn có thể hủy diệt đại lục này. Minh Cửu Phượng chưa từng nghi ngờ điều này.

      “Hả?” chân mày Mộc Thanh Vũ nhăn lại, đôi mắt tràn đầy khó hiểu.

      “Mười năm, ta dùng sống còn của đệ đệ huynh để đổi lấy nhân duyên phu thê mười năm của ta và chàng. Chàng có đồng ý ?” Tuy nắm chắc nhưng trong lòng Minh Cửu Phượng vẫn hơi lo sợ, yên lòng. Ánh mắt tuy sâu nhưng lại mang theo chút sợ hãi.

      “Ta hiểu. Ta và nàng vốn là phu thê, vì sao còn phải dùng điều kiện để trao đổi?” phải giả bộ hồ đồ mà là hiểu . mơ hồ trong mắt càng sâu hơn, khuôn mặt như ngọc mờ mịt.

      giống. Mười năm này ta muốn chàng và ta đồng sàng cộng chẩm, sớm chiều ở cạnh nhau, triền miên dịu dàng. Chàng hiểu chưa?” Thân tiên thể phá nhưng lòng có thể bị khống chế, linh thức càng cần phải . Tâm linh và dục vọng giao hòa, chỉ suy nghĩ chút Minh Cửu Phượng thấy tâm hoảng ý loạn.

      Nghe nàng , Mộc Thanh Vũ lắc đầu, đôi môi quyến rũ mềm mại khẽ mở, “ được. Ta quen ôm Vũ Nhi ngủ rồi.” từ chối lời đề nghị của nàng ngay lập tức.

      “Tốt nhất chàng nên suy nghĩ chút . Ta ép chàng. Nhưng đệ đệ chàng có thể chờ bao lâu? Nếu ta rồi vậy trong thiên hạ này ai có thể cứu đệ ấy được. Dù có bỏ tất cả tu vi của chàng cũng chỉ có thể bảo vệ đệ ấy ngàn năm mà phải vĩnh viễn.” câu hết suy nghĩ trong lòng . Minh Cửu Phượng thề phải chặt đứt đường lui của . Chỉ cầu giấc mộng, nguyện trả giá tất cả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :