1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu cấm loạn - Sĩ Đồ Chi Yêu (Full 58c Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Sóng ngầm hạ. Khóa kín trái tim

      Ngạch phủ mừng thọ, hiển lộ phong thái banđầu.

      Sóng ngầm hạ xuống, nguyên nhân khóa kín tráitim.

      Con đường lát đá màu xanh được điêu khắc từ ngọc, ngôi nhà tráng lệ nguy nga của quý nhân.

      Thương Phượng Vũ ngồi ở tiền sảnh, nhớ lạiquang cảnh và thiết kế của lâm viên (khu trồngcây cảnh) kém Hiền vương phủ, thầmkhen tiếng. Cùng với tán thưởng là nhậnra ngoại công của mình là người có ảnh hưởngrất lớn. lúc nàng suy nghĩ bên tai vang lên giọng trầm thấp từ tính.

      “Ba năm gặp, Vũ Nhi lớn như vậyrồi.” Ngạch Thiên Dương mặc bộ cẩm y màu trắng, lặng lẽđi vào, đứng trước mặt Thương Phượng Vũ.

      Ngạch Thiên Dương đột nhiên xuất nhưng Thương Phượng Ngôn và Ngạch Tử Khanh có phản ứng gì, hiển nhiên là quen với việc xuất quỷ nhập thần thế này của ông. Nhưng Thương Phượng Vũ như vậy. Nàng bịtiếng đột nhiên vang lên và bóng dáng caolớn trước mắt làm cho sợ hết hồn, tim đập nhanh hai nhịp.

      “Vũ Nhi, chào ngoại công .” Thương PhượngNgôn đứng lên trong khi Thương Phượng Vũ còn thất thần, hành lễ ra mắt. Nhìn thấy bộ dạng sững sờ rất ngây thơ của nàng, liền lêntiếng nhắc nhở.

      “Phượng Ngôn ca ca, đây là ngoại công à?”Thương Phượng Vũ nhảy xuống ghế, tớitrước mặt Thương Phượng Ngôn, nâng đầu nhỏvới khuôn mặt thể tin được mà . Nàngthầm nhủ: nam nhân này đẹp đẹp nhưnglại mang theo mầm độc trí mạng, chỉ có thểđứng nhìn mà thể lại gần. Lòng phòng bịcủa nàng được dựng nên.

      “Vũ Nhi, được vô lễ, mau chào ngoạicông .” Thương Phượng Ngôn dùng cách khácđể trả lời vấn đề của nàng.

      Thấy Thương Phượng Ngôn trả lời vấn đềcủa mình cách trực tiếp, Thương PhượngVũ quay đầu nhìn Ngạch Thiên Dương, “Ngườilà ngoại công sao?” Nàng thầm từ từ bìnhổn cảm xúc sợ hãi dâng lên trong lòng.

      Ngạch Thiên Dương gật đầu: “ sai. Ta chính là ngoại công của con.”

      phải. Người nhất định gạt con.”

      “A, sao con lại vậy?” Ngạch Thiên Dương tòmò, nhưng mặt có biểu gì.

      Ngạch Tử Khanh, Thương Phượng Ngôn và bốn người hầu trong nhà cũng lên tiếng, imlặng nhìn lớn chuyện với nhau.

      “Bởi vì người còn đẹp hơn cả mẫu thân nữa chonên người phải ngoại công mà là bàngoại.” Thương Phượng Vũ đắc chí tuyên bố, thầm thở phào nhõm. Khí thế người nam nhân này phức tạp, ràng là dùng giọng ấm áp để chuyện nhưng saomình lại cảm thấy lạnh lẽo và bất an?

      Lời Thương Phượng Vũ vừa dứt Ngạch TửKhanh liền run lên, Thương Phượng Ngôn cứngngười lại, nét mặt của những người hầu trong nhà khó có thể suy đoán được.

      Ngạch Thiên Dương cũng ngẩn người chút, sau đó ông cười khẽ: “Vũ Nhi, ta là ngoại công, phải bà ngoại của con.”

      đúng, đúng, nhất định là người trêu đùa Vũ Nhi, Vũ Nhi mắc mưucủa người đâu.” Thương Phượng Vũ cong cáimiệng nhắn, tự cho là đúng mà trả lời.

      Ngạch Tử Khanh ra hiệu, người hầu trong nhàlặng yên tiếng động lui ra ngoài, chỉ cònlại bốn người họ.

      Nếu như bình thường chắc chắn ThươngPhượng Ngôn ngăn cản ThươngPhượng Vũ bướng bỉnh như thế, nhưng hôm nay thể .

      “Thương Phượng Vũ, được vô lễ.” GiọngThương Phượng Ngôn mang theo trách mócnặng nề, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống.

      Thương Phượng Vũ nhếch cái miệng nhắn,hơi nước nổi lên trong mắt, khẽ mở cái miệngnhỏ nhắn hồng nhuận mà : “Phượng Ngôn ca ca xấu, huynh bao giờ hung dữ vớiVũ Nhi nữa. Thế mà bây giờ huynh lại nuốt lời.Vũ Nhi để ý đến huynh nữa.” Dứt lờinàng liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

      Nhìn bóng lưng chạy như bay của nàng, NgạchThiên Dương liếc nhìn Thương Phượng Ngôn: “Phượng Ngôn, con so đo với hài tử làm gì, lời trẻ kiêng kỵ, từ lúc nào mà con trở nên dễ kích động như thế vậy?”

      Thương Phượng Ngôn gì, chạy theobóng dáng rời của Thương Phượng Vũ.

      tiếng thở dài khẽ khàng vang lên trong đại sảnh khi rời

      “Phụ thân, sao người lại thở dài? Là bởi vì Phượng Ngôn sao?” Ngạch Tử Khanh lên tiếng. Lúc này ngồi lên ghế, bưng ly trà, khẽ nhấp ngụm.

      hẳn là như vậy.”

      “Vậy vì cái gì?” Ngạch Tử Khanh vốn tưởngrằng phụ thân thở dài là vì đề phòng với ngườinhà của Thương Phượng Ngôn. Nhưng lúc nàyhắn lại nghe rằng hẳn là như vậy nên thấytò mò.

      “Con nghĩ tại sao ta lên tiếng mà vào?”Ngạch Thiên Dương ngồi lên ghế chủ vị, hỏi ngược lại.

      “Con biết.”

      “Con có chú ý tới khi Vũ Nhi nghe tiếng và nhìn thấy ta nó có vẻ mặt như thế nào ?”

      Ngạch Tử Khanh nhàng lắc đầu, nhưng trong lòng hiểu ra, có điều, dám khẳng định.

      “Ta phải thở dài mà là cảm thán cho Vũ Nhi.”

      “Phụ thân như vậy là sao?” Ngạch TửKhanh càng hiếu kỳ.

      Ngạch Thiên Dương : “ ràng nó bị khí thế tỏa ra từ người ta làm cho sợ hãi, nhưng nó lại tỉnh bơ mà lảng sang chuyện khác. Hơn nữacòn trong lúc vô tình mà bày ra thế cờ nho . Nó tính toán rất tốt mỗi bước và phản ứng của mỗi người.” Nhớ tới động tác xảo diệu tránh khỏi khí thế của mình của ThươngPhượng Vũ, khóe miệng Ngạch Thiên Dươnghơi nhếch lên, nở nụ cười trong lòng.

      “Phụ thân.” Nghe đánh giá của Ngạch ThiênDương về Thương Phượng Vũ, sắc mặt NgạchTử Khanh trầm xuống, đáy mắt dâng lên kinhngạc. thể tin được rằng hài tửsáu tuổi lại có tâm cơ và mưu trí như thế. Hơn nữa nó còn thản nhiên gợn sóng mà đặt ra thế cờ để tránh khỏi dò xét của NgạchThiên Dương. Theo , Thương Phượng Vũ chỉcơ trí hơn, dáng dấp đáng hơn hài tử bìnhthường chút thôi. Nhưng lời của Ngạch Thiên Dương lại làm rơi vào trầm tư.

      “Khó tin đúng ? Nhưng đây là .”

      Nghe đánh giá và suy đoán như thế, NgạchTử Khanh trầm mặc.

      Trong hoa viên, Thương Phượng Vũ đứng trước cây hoa lan, thầm: “Bông hoa, ngươi làtốt nhất. Ngươi hung dữ với Vũ Nhi, còntỏa hương thơm cho Vũ Nhi. Phượng Ngôn ca ca xấu nhất, huynh ấy luôn khi dễ Vũ Nhi. Cho nên sau này Vũ Nhi chuyện với huynh ấy nữa.”

      “Vũ Nhi, vẫn còn giận đại ca à?” ThươngPhượng Ngôn nghe nàng thầm, vừa dứt lờithì mới lên tiếng.

      “Hừ.” Thương Phượng Vũ nghiêng đầu, hạ mi mắt, hừ , im lặng.

      Thương Phượng Ngôn tiến lên hai bước, bế nàng lên.

      Thương Phượng Vũ quay đầu , chu cái miệng nhắn, thèm nhìn mặt , cũng lên tiếng. Khuôn mặt nhắn mềm mạiđáng mang theo bất mãn.

      Thương Phượng Ngôn bị vẻ mặt đáng này của nàng làm cho cười thầm trong lòng, “Vũ Nhi, đại ca hung dữ với muội.”

      Thương Phượng Vũ gì, chỉ hừ tiếng.

      “Vũ Nhi, đại ca sai rồi, đừng giận nữa đượckhông?”

      Thương Phượng Vũ vẫn im lặng, có điều,Thương Phượng Ngôn để ý thấy khóe mắt nàng lặng lẽ nhìn nét mặt của mình.

      “Vũ Nhi, ngoại công là trưởng bối, phải có tôn ti, đại ca là muốn tốt cho muội.” Giọng ThươngPhượng Ngôn tràn đầy nhu hòa giảng giải đạo lý cho nàng, “Muội thế với ngoại công khiến người khó chịu. nam nhân mà bị là nữ nhân lòng tự trọng bị tổn thương. Muội hiểu chưa?”

      “Vũ Nhi sai. Dáng dấp của người rất đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu thân nữa. Vũ nhi sai, sai.” Thương Phượng Vũ mở lời nhưng nàng kiên trì thừa nhận mình có lỗi.

      Nghe vậy, đôi mày kiếm của Thương PhượngNgôn khẽ nhíu lại. Nhưng thể bàn luận với hài tử về chuyện này nên thở dàimột tiếng đầy bất đắc dĩ. cười: “Được rồi, đại ca bảo đảm, dù cho sau này muội có làm gìđại ca cũng ủng hộ muội. Muội đúng, đại ca kiên quyết sai. Có được ?”

      cần, lần trước Phượng Ngôn ca ca cũng hung dữ với Vũ Nhi nữa nhưng lại bội ước. tính nữa. tin huynh nữa.”Mặt Thương Phượng Vũ vẻ tin tưởng, .

      “Vũ Nhi, đại ca bao giờ lừa dối muội. Đây là lời hứa hẹn của đại ca. Mặc dù muội còn nhưng có ngày muội hiểu, dù cho đạica làm gì, gì cũng đều là vì muốn tốt chomuội.” Thương Phượng Ngôn thay đổi nhu hòa vừa nãy, chuyển sang chân thành tha thiết mà .

      “Vũ Nhi tin huynh lần này. Nếu lần sau mà Phượng Ngôn ca ca còn như vậy, Vũ Nhi để ý tới huynh nữa.”

      “Được, được, được.” Thương Phượng Ngôn nóiba chữ được, sau đó là tiếng cười nhưchuông bạc vang khắp hoa viên.

      Ánh mặt trời sau giờ ngọ vô cùng ấm áp. Hoa trong vườnnở rộ, ganh đua sắc đẹp, gió mát thổinhẹ nhàng làm nước trong hồ gợn sóng, tạo ra từng vòng từng vòng rất đẹp mắt…

      Tất cả đều tốt đẹp như thế, ấm áp như thế, độnglòng người như thế…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Bánh xe vận mệnh lại quay

      Đêm đến, vầng trăng treo bầu trời, tất cả trở nên tĩnh lặng.

      Nhưng dưới bình tĩnh bên ngoài này, bóng dáng màu đen như quỷ mị lặng lẽ vào phủ Ngạch Khanh.

      lát sau, bóng dáng như quỷ mị lặng lẽ rời . Bây giờ mới yên tĩnh.

      Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên cao, trong phủ họ Ngạch giăng đèn kết hoa khắp nơi, cực kỳ náo nhiệt. Nhưng Thương Phượng Vũ lại sốt cao nằm giường, hôn mê bất tỉnh. Thương Phượng Ngôn đứng bên cạnh, lần lượt đổi đại phu nhưng nàng tỉnh lại.

      Mặt trời lặn về tây rất nhanh, sinh nhật của Ngạch Thiên Dương cũng chầm chậm qua , Thương Phượng Vũ vẫn tỉnh nhưng hạ sốt.

      “Rốt cuộc Vũ Nhi sao vậy? Sao còn chưa tỉnh?” Lúc này Thương Phượng Ngôn mất bình tĩnh tỉnh táo, còn tôn trọng trong lời nữa.

      Lúc này, đèn thắp rực rỡ.

      “Phượng Ngôn, con bé vừa hạ sốt, tỉnh lại nhanh thôi. Con chuẩn bị chút đồ ăn nó thích, ta ở đây canh chừng.” Ngạch Thiên Dương cũng để ý thất lễ của , vẻ mặt rất bình tĩnh, .

      Suy nghĩ chút thấy lời của ông cũng đúng, Thương Phượng Ngôn cúi đầu nhìn Thương Phượng Vũ nằm giường, xoay người ra khỏi phòng.

      Chỉ còn hai người Ngạch Thiên Dương và Thương Phượng Vũ trong phòng. Sắc mặt của Ngạch Thiên Dương từ từ trầm xuống, đáy mắt sâu như đầm thấy đáy. ai có thể đoán được trong đó chất chứa điều gì.

      Ngạch Thiên Dương ngồi lên giường, đưa ngón trỏ vào miệng cắn cái. Máu tươi ra trong nháy mắt. Ông điểm cái lên trán Thương Phương Vũ rồi dùng ngón trỏ làm dấu trán nàng.

      Linh hồn của Thương Phượng Vũ trôi lơ lửng nhìn hành động của Ngạch Thiên Dương, tinh thần rất khó dò: nam nhân này làm gì vậy? Cánh hoa đó có tác dụng gì? Chẳng lẽ là vì cứu mình? Hàng loạt nghi vấn ra trong linh hồn Thương Phượng Vũ. Nàng chưa kịp nghĩ cho ràng động tác của Ngạch Thiên Dương dừng lại.

      Nhìn đóa hoa màu đỏ dị thân thể bé, nghi ngờ trong lòng Thương Phượng Vũ càng tăng lên: đây là pháp gì vậy? Chẳng lẽ phát ra mình phải là hàng hóa còn nguyên đai nguyên kiện nên làm phép xua hồn? Nếu sao linh hồn mình lại bị tách ra? Rất nhiều dấu hiệukhiến nàng có ảo giác bí mật của mình bị khám phá, người đó đuổi linh hồn của mình ra khỏi thân xác. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến mái tóc bạc dần của Ngạch Thiên Dương sợ run. Sau đó lực hút cường đại kéo nàng xuống dưới. Sau đó, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm nhưng ý thức của nàng vẫn còn rất thanh tỉnh.

      “Công tử, sao người lại làm vậy? Con bé có đáng giá ?” Trong bóng tối, Thương Phượng Vũ nghe được giọng của nữ nhân.

      “Hồng Tiêu, nhớ, được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài. Nếu ta nghe thấy chỉ chút gió thổi cỏ lay…” Ngạch Thiên Dương tiếp, nhưng Thương Phượng Vũ nghe ra trong giọng của ông có tàn nhẫn.

      “Cho dù công tử giết Hồng Tiêu, Hồng Tiêu cũng phải hỏi. Tại sao người lại làm vậy? Người biết rất người kia muốn người mau chết , diệt môn họ Ngạch. Vậy mà người còn làm vậy?”Giọng của Hồng Tiêu chứa đầy cam lòng và phẫn hận mãnh liệt.

      Ngạch Thiên Dương trả lời Hồng Tiêu bằng tiếng thở dài và câu vô tình: “Hồng Tiêu, niệm tình ngươi theo ta bao nhiêu năm nay, ngươi tự kết liễu .”

      “Công tử, Hồng Tiêu chết cũng tiếc, nhưng người làm vậy có đáng giá ? Đáng giá ?” Giọng của Hồng Tiêu chỉ có cam lòng và phẫn hận mà còn có cả đau lòng.

      lúc lâu sau.

      “Đáng giá.” Giọng lạnh nhạt hề gợn sóng mang theo chân thể nghi ngờ vang lên.

      “Nếu như thế, xin công tử cho Hồng Tiêu được tận trung lần cuối với người.”

      Ngạch Thiên Dương im lặng.

      Hồng Tiêu biết ông ngầm đồng ý, nên đưa tay ra, quầng sáng màu trắng ra trong lòng bàn tay nàng. Vầng sáng này hướng về phía ngực của ông, nhập vào thân thể mà tỏa sáng xung quanh. Hồng Tiêu tê liệt, té xuống đất, “Công tử, xin người nhất định phải bảo trọng.” Giọng vang vọng, hồn cũng tiêu tan…

      Trong bóng tối vô biên, Thương Phượng Vũ rơi vào trầm tư: xem ra mình làm hài tử quá lâu nên quên mất bản tính của con người, cũng quên mất đây là cổ đại – thời đại cá lớn nuốt cá bé, ăn tươi nuốt sống…Tình trạng của mình ràng là bị ám toán, mà nam nhân này vì cứu mình phải trá giá rất lớn.

      Sinh ra trong hoàng gia là bi ai, mưu cầu quyền lợi, khẳng định mình có liên quan đến những thứ này…

      Qua lần ngoài ý muốn này, Thương Phượng Vũ tỉnh ngộ, tất cả những gì Ngạch Thiên Dương bỏ ra…

      Bánh xe vận mệnh lại quay, tất cả quay về khởi điểm.

      Chương 14:Lời thề vang lên, khóa trái tim lại, Vũ động

      Lời thề vang lên, khóa trái tim lại, vũ động.

      Hai ngày sau sinh nhật của Ngạch Thiên Dương, trong hậu hoa viên của Hiền vương phủ.

      Bạch Mặc khoanh chân ngồi nệm, trước mặt là bàn để đàn, Thương Phượng Vũ ngồi cạnh .

      “Mặc Mặc phu quân, chàng gẩy đàn hay quá.” Thương Phượng Vũ nhìn Bạch Mặc bằng khuôn mặt sùng bái.

      “Quen làm khéo tay thôi. Nếu Vũ Nhi chăm chỉ học tập nhất định có thể đánh hay như phu tử.” Mặt Bạch Mặc phớt tỉnh, trả lời Thương Phượng Vũ.

      Nghe vậy, Thương Phượng Vũ chu cái miệng nhắn, khuôn mặt đầy vẻ vui: “Vũ Nhi cũng muốn học nhưng ngoại công cho.”

      “A, tại sao?” Bạch Mặc thuận miệng hỏi câu.

      “Bởi vì ngày hôm qua Vũ Nhi phát sốt, bây giờ người vẫn còn đau.”

      Hai tay Bạch Mặc đặt đàn hơi run, dây đàn phát ra tiếng trầm đục: “Tìm phụ thân con chưa? Huynh ấy là thần y nổi tiếng đấy.”

      . Ngoại công tìm đại phu cho Vũ Nhi rồi.”

      “Đại phu sao?”

      “Đại phu Vũ Nhi bị cảm lạnh. Tử Khanh cữu cữu còn mắng đại phu đó là lang băm.”

      “Ừ, con còn cảm thấy chỗ nào thoải mái nữa ?”

      “Mặc Mặc phu quân, trí nhớ của chàng tệ. phải Vũ Nhi vừa mới rồi sao? Người Vũ Nhi vẫn còn đau.”

      Bạch Mặc đưa tay gõ trán mình cái, cười : “Mấy ngày nay phu tử cũng thoải mái lắm, trí nhớ cũng theo đó mà kém , ha ha.”

      “Có phải bởi Vũ Nhi đuổi nữ nhân kia nên Mặc Mặc phu quân mới khó chịu ?”

      “Vũ Nhi, con còn , có số việc con hiểu đâu.” Có điều sắc mặt Bạch Mặc cũng thay đổi.

      “Hôm qua Mặc Mặc phu quân có tới chúc thọ ngoại công ?” Thương Phượng Vũ hỏi tiếp.

      “Ừ, .” Hôm nay Bạch Mặc yên lòng.

      “Vậy sao chàng thăm Vũ Nhi? Lúc Vũ Nhi ngã bệnh rất nhớ Mặc Mặc phu quân đấy.”Khuôn mặt nhắn của Thương Phượng Vũ lên bất mãn.

      “Vũ Nhi, ngồi lâu như vậy con có mệt ?” Bạch Mặc trả lời vấn đề của nàng.

      “Mệt, Mặc Mặc phu quân ôm Vũ Nhi về nhà .” Thương Phượng Vũ cười híp mắt, giang hai tay, chờ Bạch Mặc tới ôm.

      Bạch Mặc cười, ôm Thương Phượng Vũ ra khỏi đình.

      Nằm vai Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ híp mắt, rơi vào trầm tư: linh hồn mình vô duyên vô cớ lìa khỏi xác, ngoại công khiến mình sinh lòng lo sợ lại ra tay cứu giúp, vì mình mà trả giá đắt. Ngay cả nữ tử tên Hồng Tiêu bên cạnh ông cũng vì giữ bí mật mà tự sát. Rốt cuộc là tại sao lại như vậy? Hồng Tiêu có người muốn ông chết. Khi ông chết giết sạch nhà họ Ngạch. Chuyện này là sao?

      Còn Bạch Mặc nữa, ràng hôm nay yên lòng. Chẳng lẽ vì chuyện ở lầu trúc? Hay biết tại sao mình hôn mê nên bối rối? Hàng loạt nghi vấn dồn dập ập đến, Thương Phượng Vũ tìm được đầu mối nào. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết ngày hôm qua, lúc này dù nàng có nghĩ thế nào cũng hiểu được chuyện này. Lòng nghi ngờ của nàng nổi lên, có ý nghĩ chợt lóe từ trong sâu thẳm nội tâm của nàng sau đó lại biến mất. Nghĩ ra nên tạm thời nghĩ nữa.

      “Vũ Nhi, phu tử dẫn con ngao du bốn phương có được ?” Trong hành lang được chạm trổ từ bạch ngọc, Bạch Mặc đột nhiên dừng chân, câu như thế, xung quanh có ai cả.

      trầm tư, đột nhiên lại nghe thấy lời như vậy, Thương Phượng Vũ ngẩn ra: “Được, Mặc Mặc phu quân muốn dẫn Vũ Nhi đâu chơi đây? Vũ Nhi lớn như vậy mà chưa bao giờ rời nhà xa cả.”

      Bạch Mặc ôm eo Thương Phượng Vũ, nhàng đặt nàng xuống, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng: “Vũ Nhi, con thích phu tử sao?”

      Đôi mắt Bạch Mặc chan chứa nhiều điều, quá nhiều, quá phức tạp. Ánh mắt này chạm vào nơi mềm yếu của Thương Phượng Vũ. Tới thế giới này lâu như vậy, biết Bạch Mặc lâu như vậy, Thương Phượng Vũ chỉ nhìn thấy rực rỡ như ánh mặt trời, chưa bao giờ thấy có tâm tình khác. Ngay cả lần trước đùa giỡn ở lầu trúc, trêu chọc , cũng có phản ứng quá lớn. Nhưng hôm nay, đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết pha lẫn thương tiếc của nàng sửng sốt. Hình như nàng hiểu ra chuyện gì đó, đoán được chút chuyện…

      “Con thích ta sao?” Bạch Mặc hỏi lại lần nữa, hai tay nắm chặt bả vai nhắn của nàng. xưng là “phu tử” mà là “ta”, ý của cần cũng .

      Đón nhận ánh mắt của , Thương Phượng Vũ cách kiên định: “Ừ, Vũ Nhi thích chàng, rất thích, rất thích.” Thích nhìn chàng cười sang sảng, thích tấm lòng son của chàng…Nhưng những lời này, nàng thể ra được.

      “Vũ Nhi, tuy con còn nhưng ta tin rằng nhất định con hiểu những lời mình có ý nghĩa gì. Ta hỏi lại con lần nữa: con có đồng ý lưu lạc chân trời với ta, ngao du thiên hạ với ta ?” Bạch Mặc giống như phát điên, hỏi lại lần nữa, hoàn toàn quên rằng người trước mắt mình là hài đồng. Có điều, quên chuyện này sao?

      “Con nguyện ý.” cười đùa, giả bộ ngớ ngẩn, Thương Phượng Vũ hiểu rất ý của Bạch Mặc.

      “Nếu , có thể con còn được gặp lại phụ thân và đại ca của con. Cả ngoại công, cuộc sống cẩm y ngọc thực và vinh hoa phú quý cũng còn. Con vẫn nguyện ý theo ta chứ?” Bạch Mặc điên rồi… nắm hai vai Thương Phượng Vũ chặt hơn. Đôi mắt vẻ căng thẳng.

      Thương Phượng Vũ nhịn đau, hiểu gì cả mà hỏi: “Mặc Mặc phu quân, phải chàng muốn đưa Vũ Nhi chơi à? Sao lại được gặp lại phụ thân và Phượng Ngôn ca ca?” Bạch Mặc, rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao chàng lại với ta như thế? Sao lại lo lắng như thế?

      Nhìn đôi mắt trong veo chứa đầy nghi ngờ hiểu, Bạch Mặc vô lực buông tay khỏi vai Thương Phượng Vũ, nhếch môi cười giễu: “Ha ha, có lẽ là ta điên rồi, sao lại với con những lời này cơ chứ. Con hiểu, hiểu gì cả, ha ha, ha ha.”

      Nụ cười của mang theo hai phần điên cuồng, ba phần tự giễu, ba phần bi ai và hai phần cam chịu số phận…Bạch Mặc như vậy khiến lòng Thương Phượng Vũ rối loạn. Nàng đưa đôi tay bé ra nâng cằm lên, cúi đầu hôi lên bờ môi của .

      Xúc cảm mềm mại ẩm ướt môi kéo tâm thần của Bạch Mặc lại.

      Cái lưỡi thơm thơ của Thương Phượng Vũ khẽ liếm vòng quanh môi Bạch Mặc rồi lui ra, sau đó nàng nhìn hai mắt đầy khổ sở mà : “Mặc Mặc phu quân, đừng buồn, ngực Vũ Nhi rất đau.” Nàng thầm kêu trong lòng: Bạch Mặc, dù chàng muốn làm gì, gạt ta điều gì, ta đều truy cứu. Hôm nay chàng bảo vệ ta, từ giờ phút này, ta nhất định hết lòng với chàng. Ta bao giờ quên chân tình này của chàng.

      Bạch Mặc vòng hai tay quanh người Thương Phượng Vũ, khẽ : “Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, ta phải làm sao với con đây? Sao con lại khiến ta đau lòng như thế chứ? Thôi, thôi, nổi điên cũng tốt, biết liêm sỉ cũng được, ta coi khinh con nữa.”

      Buông lời thề, thử tình cảm, phong ba bắt đầu, vũ động.

      Bóng trăng chiếu lên lan can đình nghỉ mát, hoa quỳnh nở, giờ Hợi, vầng trăng tròn treo bầu trời.

      “Mặc Mặc phu quân, chúng ta đâu chơi vậy? Vũ Nhi háo hức quá.” Nằm lưng Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ kề sát tai , khẽ .

      Đêm khuya yên tĩnh bóng người, Bạch Mặc cõng Thương Phượng Vũ lén lút tránh thị vệ tuần tra, “Suỵt, đừng chuyện, bây giờ chúng ta chạy trốn, biết ?”

      Nghe giọng cố ý hạ thấp như đạo tặc của Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ che miệng cười khẽ: “Ừ, Vũ Nhi biết rồi.” Cố gắng nén cười đến nội thương mất thôi…Bạch Mặc này, càng ngày đùa càng vui, ở bên luôn nhõm vui vẻ như vậy.

      “Suỵt, chúng ta sắp thoát rồi, đừng chuyện.” Bạch Mặc đạp bóng đêm, cõng tiểu nương tử hoa lệ trốn khỏi Hiền vương phủ.

      Mọi chuyện sao có thể như người tính? Đất bằng cũng có thể dậy sóng.

      Nhìn người đứng nghiêm trước mặt mình, Bạch Mặc choáng váng, “Đại sư huynh, Phượng Ngôn, trễ thế này mà hai người chưa ngủ à?” Mồ hôi lạnh của rơi tí tách, cũng may là ban đêm nên người khác thấy được.

      “Đúng vậy nhỉ. trễ thế này tiểu sư đệ còn cõng Vũ Nhi đâu?” Thương Thiên Vũ trả lờikhông mặn nhạt.

      “Ha ha, đệ chỉ dẫn Vũ Nhi ra ngoài tản bộ chút thôi, về ngay đấy mà.” xong, Bạch Mặc nhấc chân định rời .

      “Vừa hay ta cũng mới từ trong cung trở lại, rảnh rỗi. Chúng ta cùng .” Dứt lời, Thương Thiên Vũ liền bước từng bước đến trước mặt Bạch Mặc, cách ba bước.

      “Vũ Nhi, sợ rằng tối nay ta phải nuốt lời rồi.” Bạch Mặc quay đầu với Thương Phượng Vũ.

      Cảm nhận được cam lòng và thất vọng trong lời Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười khanh khách: “Mặc Mặc, ta muốn xuống.”

      Bạch Mặc nhàng ngồi xổm xuống, Thương Phượng Vũ nhanh nhẹn xuống đất.

      “Vũ Nhi, tới đây với đại ca.” Thương Phượng Ngôn lên tiếng, Thương Phượng Vũ nghe lời, tới bên cạnh .

      “Phượng Ngôn, khuya rồi, đưa Vũ Nhi về phủ .”

      “Phụ thân, chỉ chơi mà thôi, người để họ .” Thương Phượng Ngôn cầm tay Thương Phượng Vũ, khẽ .

      “Tháng sáu thiên ý khó dò, nếu trời mưa tốt. Tất cả chờ ngày mai rồi .” Thương Thiên Vũ ấm giọng lại câu.

      “Phụ thân, người có thể biết trước ý trời, biết trước thiên tượng, xin người hãy bấm ngón tay tính toán.” Thương Phượng Ngôn chưa từ bỏ ý định, lần nữa.

      “Cho dù cha lợi hại hơn nữa cũng chỉ là phàm nhân. Thiên tượng khôn cùng, ta thể hiểu thấu đáo được. Phượng Ngôn, con hiểu chứ?” Thương Thiên Vũ dùng cách khác cự tuyệt cầu của Thương Phượng Ngôn.

      “Nhất định người có thể làm được. Từ trước tới nay Phượng Ngôn chưa từng cầu xin người điều gì, hôm nay, Phượng Ngôn van người, hãy tính toán cho tốt.” Thương Phượng Ngôn luôn bình thản, kiệm lời trước mặt Thương Thiên Vũ mà giờ đây lại cúi cái đầu cao ngạo, lời mang theo thỉnh cầu.

      Trong bóng đêm, Thương Phượng Vũ đứng cạnh Thương Phượng Ngôn, nghe đoạn đối thoại đầy khó hiểu của họ, trong lòng dâng lên cảm giác mang tên vô lực. Chuyện nàng hiểu dần dần lộ ra con đường để nàng tìm hiểu.

      Bạch Mặc chỉ im lặng nhìn hai cha con chuyện.

      Nghe vậy, Thương Thiên Vũ than : “Phượng Ngôn, thiên ý khó dò, đời biến ảo, cha thể tính toán được.” liếc nhìn Bạch Mặc bằng ánh mắt vô cùng áp bức.

      “Phó Vãn Ca.” Thương Phượng Ngôn ra ba chữ này.

      “Phượng Ngôn, ngươi…” Bạch Mặc lên tiếng, giọng mang theo khiếp sợ.

      nghĩ kỹ?” Thương Thiên Vũ nhàng cười tiếng, hỏi câu.

      “Dạ, mong phụ thân hãy bói quẻ, xem thiên tượng này có thể có biến hay .” Thương Phượng Ngôn kiên định mà .

      “Được.” Thương Thiên Vũ bấm ngón tay, ánh sáng lóe ra từ ngón tay , chiếu sáng cảnh vật xung quanh.

      Thương Thiên Vũ cười như lan, Bạch Mặc đực như ngỗng, Thương Phượng Ngôn thanh lãnh…

      Ánh sáng vụt tắt, tiếng vang lên, “Trong vòng năm năm, thiên tượng có biến hóa quá lớn.” Thương Thiên Vũ cười .

      “Mười năm, phụ thân, xin người nỗ lực thử lần xem.”

      “Phượng Ngôn, đây là cố gắng lớn nhất của ta.”

      “Nguyệt quang .” (ánh trăng – theo ta loại phép thuật gì đó #.#)

      “Phượng Ngôn, nhất định phải vậy sao?”

      “Vâng.”

      “Phó Vãn Ca, Nguyệt quang , được, mười năm.” Thương Thiên Vũ ôn hòa như gió xuân.

      Thương Phượng Ngôn dắt tay Thương Phượng Vũ tới trước mặt Bạch Mặc, đặt bàn tay bé của nàng vào tay , khẽ mở khóe môi, : “Thời gian qua nhanh, ta chỉ cần vui vẻ, hiểu chưa Bạch Mặc?”

      Bạch Mặc nắm chặt tay Thương Phượng Vũ: “Thời gian như thoi đưa, ta nhất định giữ lại vui vẻ.”

      “Được, nhớ lời ngươi . .” Lời vừa dứt, Thương Phượng Ngôn liền xoay người rời .

      Nhìn theo bóng lưng thon dài cao ngất của Thương Phượng Ngôn, mắt Thương Phượng Vũ nổi lên hơi nước, ai thấy được. “Mặc Mặc, phải chàng muốn đưa Vũ Nhi du ngoạn sao?”

      “Được, chúng ta .” Bạch Mặc cúi người ôm lấy Thương Phượng Vũ.

      “Phụ thân, người nhất định phải chờ Vũ Nhi trở lại. Nhất định Vũ Nhi mang cho người rất nhiều đồ ăn ngon và cả chuyện thú vị nữa.” Nằm vai Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười .

      “Ừ, phụ thân chờ con về.”

      Đêm đen như mực, hẻm bên ngoài Hiền vương phủ huyên náo lúc rồi yên tĩnh trở lại…

      Nét mặt của bốn người, đoạn đối thoại thể hiểu nổi, thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 15: Lộ vẻ tao nhã, tình bay múa, thầm chấn động


      Hoa nở hoa tàn năm qua năm, tuổi tác cũng theo đó mà tăng.

      Bảy năm sau, thị trấn nơi biên giới đại lục Viêm Hoa…

      Lộ vẻ tao nhã, tình bay múa, thầm chấn động.

      Trấn rộng bảy dặm, là đất lành của đại lục Viêm Hoa, gần Bắc Hải, hoa nở rộ, bốn mùa như xuân. Đây là trấn có dân phong thuần phác, phong cảnh đẹp tuyệt trần, lại tao nhã. Đây cũng là nơi đào nguyên để lánh đời đại lục Viêm Hoa.

      Sóng nước mênh mông dưới ánh nắng hoàng hôn.

      Hồ Vong Tình, đình Nguyệt, lan can trong đình có đôi nam nữ tựa sát vào nhau. Nam có đôi mắt sáng như sao, nữ xinh đẹp quyến rũ. Gió đêm thổi nhè làm rối tóc của hai người. Tóc hai người bay bay trong gió, tản ra hơi thở của mùa xuân.

      “Vũ Nhi, có còn khó chịu ?” Giọng nam nhân chứa đầy thương tiếc, mặt mày tình.

      “Bạch Mặc, có phải ta sắp chết ?” Nữ tử được gọi là Vũ Nhi đáp lời mà khẽ ngẩng đầu, hỏi ngược lại.

      Tay Bạch Mặc ôm chặt hơn. cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, cái lưỡi đẩy răng của nàng ra, tùy ý quấy phá trong miệng nàng cho đến khi mặt nàng đỏ ửng mới vừa lòng rút lui.

      “Nàng chết, mạng ta cũng mất, Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, bao giờ chia lìa.” Lời tràn đầy tình cảm nồng nhiệt, nét mặt thâm tình vô hối ( hối hận), lòng của Bạch Mặc, tâm hồn của Bạch Mặc chỉ rung động với người trong lòng mình.
      (Câu sau là “Lưỡng xử mang mang giai bất kiến” – hai câu thơ trong bài Trường Hận ca của Bạch Cư Dị.
      Dịch thơ: trời xanh, dưới đến đất đen
      Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
      Dưới tìm khắp mơ huyền thấy chi!
      Bản dịch của Tản Đà)

      “Nếu phải do ta tùy hứng, bây giờ chàng sớm lấy vợ sinh con, có cuộc sống hạnh phúc.” Nữ tử được gọi là Vũ Nhi khẽ chau mày, tự trách.

      Đáy mắt Bạch Mặc tối sầm lại, hai cánh tay ôm chặt, ôm lấy người ngồi lan can vào lòng: “Thương Phượng Vũ, nàng ngốc hay giả bộ?”

      “Rốt cuộc bảy năm trước có chuyện gì? Vì sao chàng đột nhiên dẫn ta rời ? Tại sao lúc ấy đại ca và phụ thân lại có vẻ mặt như đưa đám vậy? Bạch Mặc, cho ta biết , để ta có thể yên lòng.” Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như suối đầy bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc, trả lời câu hỏi vừa rồi của .

      “Nơi này bốn mùa như xuân, phong cảnh tuy tốt nhưng lòng của Vũ Nhi ở đây. Chim cần về tổ. Trở về thôi.” Bạch Mặc khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng .

      “Ừ.” Mắt nhìn tịch dương rực rỡ, cảm nhận nhiệt độ trong lòng Bạch Mặc, nhưng lòng của Thương Phượng Vũ lại u, lạnh lẽo như tuyết: Bạch Mặc, sống với nhau bảy năm, sao lòng chàng vẫn chưa thay đổi? Là ta ngốc, hay là chàng ngốc? ấm áp của chàng, dịu dàng của chàng, ta có thể giữ lại được ? Bạch Mặc, Bạch Mặc…Thầm gọi tên, tâm hồn loạn…

      Năm đầu tiên là ôn nhu, năm thứ hai Mặc như cha, năm thứ ba Vũ khai trí, năm thứ tư Vũ động lòng, năm thứ năm Mặc như thường, năm thứ sáu Mặc nhiễm tình. Bảy năm này như giấc mộng… giấc mộng…

      Mưa phùn lất phất, sương mù quấn quanh, chiếc xe ngựa chậm rãi vào Hoàng Thành, dừng trước cửa khách điếm.

      Gần tối, ngày u, mưa vẫn cứ rơi.

      Trong khách điếm, Bạch Mặc ra ngoài làm việc, Thương Phượng Vũ vùi trong phòng, những gì trải qua lại lên…

      Bảy năm trước vô duyên vô cớ phát sốt, Ngạch Thiên Dương tránh tất cả tai mắt trị thương cho mình. Tóc ông trong nháy mắt trắng, tâm phúc của ông vì giữ bí mật mà phải tự sát. Rốt cuộc vì sao?

      Bạch Mặc vô duyên vô cớ những lời điên rồ, Thương Phượng Vũ chưa ngốc đến mức tin rằng thích hài đồng như mình.

      Đêm khuya chạy trốn, vốn là chuyện hề sơ hở nhưng vừa đúng lúc đụng phải cha và đại ca của mình. Xét tình hình thấy ràng họ cố ý. Chuyện này là sao?

      Đoạn đối thoại khó hiểu của phụ thân và đại ca, vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Mặc.

      Năm năm, Phó Vãn Ca.

      Ước định mười năm, Phó Vãn Ca, nguyệt quang . Chuyện này là sao? Chỉ vì để mình vui vẻ? Thương Phượng Vũ hiểu, .

      Rời Hoàng Thành, thân thể của mình càng ngày càng yếu, gương mặt của Bạch Mặc cũng càng ngày càng lên lo lắng. Tại sao?

      Bảy năm, vẫn che chở đầy đủ cho mình, thương có thừa nhưng lòng giấu rất sâu. Thâm tình chỉ là mặt ngoài, dịu dàng mà tàn nhẫn.

      Chuyện này rối như tơ vò, thể tìm ra đầu mối khiến Thương Phượng Vũ lo lắng khôn nguôi.

      Là người của hai thế giới nên Thương Phượng Vũ có cảm giác về ưu việt. Cảm giác này ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của nàng. Theo ý nàng, mình là người đến từ thế giới đại nên có gì có thể làm khó mình.

      Nhưng đối mặt với tình huống thế này, với cục diện rắc rối này, nàng hữu tâm vô lực nhưng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ!!

      Thương Phượng Vũ đứng lặng lúc lâu. Bạch Mặc ra ngoài làm việc về, quần áo ướt đẫm, hai nắm đấm siết chặt, mặt đầy vẻ cam lòng. Tại sao?

      Ban đêm, mưa vẫn rơi ngừng.

      Chờ mòn chờ mỏi thấy Bạch Mặc trở về, suy nghĩ mãi tìm ra đầu mối, Thương Phượng Vũ nhìn quanh vòng, từ từ ngủ say. Chỉ lát sau, hơi thở mang theo mùi rượu bay tới.

      “Ken két”, cửa phòng mở ra, rồi đóng lại.

      Dưới ánh nến mờ sro, Bạch Mặc ngồi ở mép giường, khẽ vuốt má Thương Phượng Vũ, thầm: “Vũ Nhi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

      “Bạch Mặc, sao lại xin lỗi?” Thương Phượng Vũ tưởng ngủ say lại mở mắt, hiểu mà hỏi Bạch Mặc.

      Đầu ngón tay Bạch Mặc khẽ run. cười : “Vốn muốn mua Phù Dung cao nàng thích ăn nhất, nhưng có ai bán.”

      Thương Phượng Vũ khẽ cọ má vào lòng bàn tay Bạch Mặc, : “Vì vậy mà chàng đội mưa ra ngoài?”

      Bạch Mặc nhàng “ừ” tiếng, xem như trả lời.

      “Bên ngoài rất lạnh.” Thương Phượng Vũ dịch vào trong.

      sao, cũng lạnh lắm.” Bạch Mặc cởi áo và giày, tựa vào đầu giường, ôm Thương Phượng Vũ vào lòng rồi khẽ hôn lên trán nàng.

      “Lần sau được làm chuyện ngu ngốc này.” Thương Phượng Vũ nằm trong lòng khẽ nhúc nhích, gối lên vai .

      “Tại sao?” Bạch Mặc khẽ vuốt tóc người trong ngực, đáy mắt lộ ra dịu dàng.

      “Bởi vì ta còn thích mùi vị của Phù Dung cao nữa.” Mắt khẽ nheo lại, mặt lộ vẻ mỏi mệt.

      “Được.” Bạch Mặc cười, đáp tiếng.

      “Bạch Mặc, ta mệt.” Thương Phượng Vũ che miệng ngáp.

      “Ngủ , ta ở đây với nàng.” Khẽ vung tay phải, đèn tắt, trong phòng tối đen.

      Sau tiếng “ừ”, căn phòng yên lặng.

      Hai người đồng sàng nhưng có sóng tình ám muội, ai nặng ai , ai đúng ai sai có trời định sẵn, con người chỉ cần nắm cho chắc.

      Bên ngoài, mưa ngừng rơi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Phong vân biến ảo khôn lường

      Sau ngày đêm mưa phùn, sáng nay ánh mặt trời rực rỡ và khí trong lành. Người đường tụm năm tụm ba. ngày mới bắt đầu.

      Trong phòng chữ Thiên hạng nhất, Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc chưa rời giường nhưng tỉnh.

      “Nếu vẫn được chàng ôm như thế này, bao giờ gặp gian khổ tốt biết mấy.” Tay trái ôm lấy eo Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ đột nhiên cảm khái.

      Bạch Mặc cười khẽ, : “ bậy gì đó, ta mãi ở cạnh nàng.”

      “Phong vân biến ảo khôn lường, chẳng ai biết khi nào trời mưa, khi nào có cuồng phong. Lúc ấy biết chàng ở đâu.” Thương Phượng Vũ chui khỏi lòng , chuẩn bị rời giường.

      “Về nhà trước?” Bạch Mặc sột sột soạt soạt mặc y phục, miệng hỏi.

      “Tới nhà ngoại công trước.” Thương Phượng Vũ cầm áo, trả lời.

      “Được.”

      Người ta thường kế hoạch biến hóa khó lường, tại Thương Phượng Vũ thấm thía.

      “Tiểu Vũ Nhi….đến đây với đại cữu cữu để đại cữu cữu ôm nào.” Ngạch Tử Khanh mặc bộ y phục màu đỏ đứng ở đại sảnh khách điếm, để ý đến hình tượng mà kêu to với Thương Phượng Vũ.

      Bạch Mặc mặt đổi sắc, mím chặt môi. Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu, mặt ửng đỏ, kéo Bạch Mặc ra ngoài, muốn nhìn đến nam nhân lên tiếng kêu lớn trước công chúng này.

      Nhưng có số người ngươi muốn bỏ rơi, là có thể làm như thấy sao?

      “Tiểu Vũ Nhi, ta là đại cữu cữu, con nhớ à?” Ngạch Tử Khanh sải bước, nhảy tới, chặn trước mặt nàng.

      Thương Phượng Vũ thèm nhìn, vòng qua , định ra ngoài.

      “Tiểu Vũ Nhi, con quên đại cữu cữu rồi sao?”Nét mặt khổ sở, giọng ai oán.

      Muốn bỏ rơi nhưng thể đoái hoài, Thương Phượng Vũ chịu thua, “Tử Khanh cữu cữu, con lớn rồi.” Tiểu Vũ Nhi, nam nhân này, có thể đừng buồn nôn như vậy được ?

      “Ngạch Tử Khanh, đây là nơi đông người.” Bạch Mặc mở miệng, nghiến răng nghiến lợi.

      Nhíu mày, Ngạch Tử Khanh hờ hững liếc nhìn Bạch Mặc, “Ta chuyện với tiểu Vũ Nhi, liên quan gì tới ngươi? Ngươi là rễ hành hay là cây tỏi?” cuối kéo dài.

      Bạch Mặc vừa muốn lại Thương Phượng Vũ giành trước: “Tử Khanh cữu cữu, người tới đón con gặp ngoại công à?”

      Nghe vậy, đáy mắt Ngạch Tử Khanh thoáng qua tâm tình phức tạp, ngay sau đó liền cười đùa: “Ta tới hộ tống con về nhà.”

      “Nhưng con muốn gặp ngoại công trước.” Lúc này, họ ra khỏi khách điếm, đường.

      “Ách, ngoại công con bế quan tu luyện.” Ngạch Tử Khanh hơi khổ sở trả lời.

      “Vậy bao giờ người xuất quan?” Thương Phượng Vũ vừa vừa hỏi.

      “Cái này khó mà được…Có thể nửa năm năm, cũng có thể nhiều năm.” Ngạch Tử Khanh trả lời như .

      “A, vậy chờ ngoại công xuất quan con đến bái kiến.”Lòng Thương Phượng Vũ thầm trầm xuống, biểu lộ ra mặt, vẫn vừa vừa cười với Bạch Mặc và Ngạch Tử Khanh.

      Lòng nghi ngờ nổi lên, thầm kết ở trong lòng, bỏ được, càng để ý càng loạn.

      Hiền vương phủ, tường viện cao, điêu lan ngọc thế, tất cả hề thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay.

      “Cái gì? Phụ thân vào cung?”Vừa trở lại phòng, Thương Phượng Vũ liền được Minh Nguyệt bảy năm gặp báo cho tin này.

      “Đúng vậy, thiếu chủ tử.” Minh Nguyệt vẫn lạnh nhạt như thường, giống như chuyện Thương Phượng Vũ trở về nàng sớm biết.

      Thấy Thương Phượng Vũ vui, Bạch Mặc tiến lên hai bước ôm nàng vào lòng: “Vũ Nhi, sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau, nàng gấp cái gì.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, con gấp cái gì.” Lần này Ngạch Tử Khanh tranh cãi với Bạch Mặc mà ngược lại còn lên tiếng phụ họa.

      có gì, chỉ là mấy năm gặp, nhớ phụ thân thôi.” xong, mắt Thương Phượng Vũ nổi lên hơi nước, chỉ cần chớp là rơi xuống.

      “Chỉ nhớ phụ thân, nhớ đại ca sao?”Tiếng vừa vang lên người đến, áo bào tím, nét mặt ngang ngạnh, tuấn nhan phiêu dật, trong mắt có trìu mến.

      Tránh khỏi lòng Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ nhào vào ngực người vừa đến, ôm chặt lấy hông của , hai mắt đẫm lệ, giọng run run: “Phượng Ngôn ca ca.” Chỉ gọi tiếng liền khóc lớn…

      Bạch Mặc siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi. Mặt Ngạch Tử Khanh đầy thương tiếc, đáy mắt sâu như đầm. Minh Nguyệt lui ra. Thương Phượng Ngôn ôm nàng chặt như muốn hòa nàng vào với thân thể mình vậy.

      “Vũ Nhi, Vũ Nhi, sao lại trở lại….!” Thương Phượng Ngôn , mang theo cảm thán…

      Thở dài tiếng, tim đập hỗn loạn, lòng của Thương Phượng Vũ càng u ám hơn: rốt cuộc mình lọt vào cục diện gì? Tại sao mỗi người bên cạnh đều giống như có bí mật rất lớn? Bạch Mặc trợn mắt dối, Ngạch Tử Khanh từ chối cho mình gặp Ngạch Thiên Dương, đại ca lại cảm khái tiếng như vậy. Là mưu hay chỉ là trùng hợp? Thương Phượng Vũ ngầm phỏng đoán suy tính.

      sống lại, lại muốn tận tình hưởng thụ cuộc sống, nàng sao lại để ý, suy đoán làm gì.

      Tiếng khóc ngừng, tâm bình tĩnh lại, hồn quay trở về.
      Dập đầu lạy tạ các nàng ủng hộ :iou: :iou:

      Chương 17: Nửa đêm, mưa gió nổi lên, nhiễm tình

      Nhìn như vô tình, tình thấu xương…

      Khẽ lau nước mắt khóe mắt Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Ngôn cười : “Muội đó, lớn như vậy còn khóc nhè, sợ bị chê cười à?”

      Nghẹn ngào chút, Thương Phượng Vũ dùng đôi mắt đầy hơi nước mông lung của mình nhìn , nhất quyết tha: “Phượng Ngôn ca ca xấu, muội vừa trở về giễu cợt muội như thế. Muội đây.” Làm bộ muốn tránh khỏi ngực , rời , lại bị Thương Phượng Ngôn kéo vào trong ngực.

      Thương Phượng Ngôn đưa tay phải điểm mũi nàng cái, cười khẽ: “Vẫn giống lúc còn bé đạo lý, bướng bỉnh.” Ngẩng đầu nhìn Bạch Mặc: “Cám ơn ngươi.”

      Bạch Mặc khẽ mở khóe môi, muốn điều gì đó nhưng lại nuốt lại, chỉ gật đầu.

      “Tiểu Vũ Nhi, đại cữu cữu về đây. Con có việc gì tản bộ .” Ngạch Tử Khanh cười đùa.

      “Vâng, con .” Vì Ngạch Thiên Dương và vài vấn đề biết, ta nhất định . Nhưng câu này nàng ra.

      “Tử Khanh cữu cữu thong thả. Ngày khác nhất định Phượng Ngôn dẫn Vũ Nhi đến bái kiến.” Thương Phượng Ngôn vẫn ôm Thương Phượng Vũ buông tay, giống như vừa buông tay nàng biến mất.

      nhàng gật đầu, Ngạch Tử Khanh bước chầm chậm ra ngoài, Bạch Mặc theo sát phía sau. Cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn hai huynh muội.

      “Vũ Nhi, mấy năm nay muội có vui vẻ ?” Thương Phượng Ngôn vô cùng thương vuốt lọn tóc cổ nàng, dịu dàng hỏi.

      Tựa vào ngực , tai nghe tiếng tim mạnh mẽ, Thương Phượng Vũ nhàng “ừ” tiếng, trả lời, trong tâm thấy yên ổn, hồn an. Thương Phượng Ngôn vẫn luôn cho nàng cảm giác này, khiến cho nàng hiểu được đại ca lòng thương mình.

      “Ừ là sao?” Thương Phượng Ngôn ôm nàng, dịu dàng.

      “Phượng Ngôn ca ca là ngốc hết chỗ , ‘ừ’ có nghĩa là rất vui vẻ.” Dẩu cái miệng tô son mà vẫn đỏ, Thương Phượng Vũ hơi cáu kỉnh mà trả lời.

      “A, ra ‘ừ’ có nghĩ là rất vui vẻ, đại ca học thêm được điều rồi.” Giọng mang theo tiếng cười có khuynh hướng gia tăng.

      “Phượng Ngôn ca ca chỉ biết khi dễ muội. Còn như vậy, muội để ý huynh nữa.” Tuy vậy nhưng nét mặt nàng tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.

      “Vũ Nhi có vui vẻ ? Có hạnh phúc ? có chăm sóc muội tốt ? Thân thể muội thế nào rồi?”Câu cuối là điều Thương Phượng Ngôn muốn hỏi nhất.

      “Rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Bạch Mặc rất tốt với muội, thân thể của muội, ừ…tạm được.” đến thân thể Thương Phượng Vũ hơi do dự.

      “Tạm được là sao?”Lòng Thương Phượng Ngôn trầm xuống, mặt đổi sắc.

      “Chính là tinh thần được tốt, thỉnh thoảng ngủ mê man, có vấn đề gì khác.” Nàng vừa dứt lời Thương Phượng Ngôn kéo nàng ra khỏi ngực, tay nắm lấy vai nàng, nhìn sâu vào mắt nàng: “Lâu chưa?” Đôi tay bất tri bất giác nắm chặt hơn, đột nhiên thất thố mà biết.

      Khẽ chau mày, chịu đựng cơn đau truyền tới từ vai, Thương Phượng Vũ trả lời: “Lâu rồi, nhất là năm nay, tinh thần của muội cực kỳ tốt, cứ có cảm giác như mất hồn, vô tri vô giác.”

      Đôi môi mỏng của Thương Phượng Ngôn mím chặt, đáy mắt dâng lên vẻ hung dữ nhưng giấu rất nhanh. Sau đó ôm Thương Phượng Vũ vào lòng lần nữa, “Vũ Nhi, ngày mai cùng đại ca bái kiến ngoại công.”

      “Tử Khanh cữu cữu ngoại công bế quan lâu rồi, biết khi nào có thể ra ngoài.”

      “Nếu ngoại công biết muội về nhất định gặp muội.”

      “Có ?”

      “Ừ.”

      “Chắc đâu, bế quan rất quan trọng.”

      “Ngoại công rất nhớ muội.”

      Yên lặng lúc.

      “Được rồi, tất cả đều nghe Phượng Ngôn ca ca.” Thương Phượng Vũ cười, đồng ý.

      “Vậy mới ngoan.” Thương Phượng Ngôn trả lời đầy cưng chiều.

      có tiếng động gì nữa, khôi phục lại yên lặng, chỉ có ôn tình lưu chuyển quanh hai người trong phòng, lâu tiêu tan….

      Ban đêm, sao giăng khắp trời, ánh trăng sáng tỏ treo bầu trời đêm. Thương Thiên Vũ ở lại trong cung về, cũng biết tin Thương Phượng Vũ trở về, cho người đem điểm tâm nàng thích ăn nhất và ít đồ chơi.

      Phủ Ngạch Khanh, đèn sáng rực.

      Trong phòng Ngạch Thiên Dương lên tiếng.

      “Tử Khanh, sao Vũ Nhi đến?”

      “Nó muốn gặp Phượng Ngôn trước, ít ngày nữa đến.” Ngạch Tử Khanh trợn mắt dối.

      Nghe vậy, Ngạch Thiên Dương đăm chiêu lúc rồi nhìn Ngạch Tử Khanh, “Tử Khanh, người của con có nhiều bằng của phụ thân ?”

      .” Đáy mắt thoáng qua dị sắc.

      “Con có biết Ánh Nguyệt vẫn mực thầm bảo vệ con?” Ông bắt được sắc thái khác thường trong đáy mắt của Ngạch Tử Khanh nên mọi chuyện, nhìn nữa.

      “Phụ thân, xin lỗi, con thể trơ mắt nhìn người nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.” Nếu hiểu ý tứ trong lời của phụ thân Ngạch Tử Khanh ngu ngốc rồi.

      “Tử Khanh, hồn khóa, tất cả đều định. Ngăn cản được nhất thời chứ ngăn cản được đời đâu. Con hiểu chứ?” Ngạch Thiên Dương tựa vào ghế, tóc tán lạc cổ, nhìn lười biếng mà lại cao quý.

      có biện pháp giải quyết. Sao người phải lấy chính bản thân mình để thử nghiệm cơ chứ?” Vấn đề này quấn lấy tâm Ngạch Tử Khanh suốt bảy năm. vẫn dám hỏi. Hôm nay, rốt cuộc quyết định hỏi.

      “Người nọ tính toán tất cả, nhưng bỏ sót, lấy hòa để kết thúc mọi chuyện.”

      “Nếu người biết cố ý, vì sao người còn làm vậy?” Lời còn lại, Ngạch Tử Khanh hỏi ra miệng.

      Ngạch Thiên Dương hiểu, “Vì sao ta còn muốn nhảy xuống, đúng ?”

      “Vâng.” Ngạch Tử Khanh gật đầu.

      “Kịch hay còn chưa diễn, đào kép (con hát) sao có thể xuống đài được?” xong những lời này, Ngạch Thiên Dương cười, mắt phượng dài híp lại, khóe môi khẽ nâng lên, nở nụ cười giễu cợt.

      “Nhưng người nên làm vậy. An nguy của người sao?”

      “Tử Khanh, lòng của con rối loạn rồi.”

      , phụ thân, lòng của con loạn. Con chỉ hiểu người làm vậy có đáng giá ?” Ngạch Tử Khanh lại hỏi.

      “Ngày tháng còn dài, có thể gặp được đối thủ như thế này, cơ hội thế này, cha có gì phải hối tiếc cả.”

      nhà Ngạch thị sao? Phụ thân có nghĩ tới ?”

      “Ha ha, Tử Khanh, có số việc thể chỉ nhìn bề ngoài, sau này con hiểu.” Ngạch Thiên Dương trả lời vấn đề của mà chỉ câu lạc đề đầy bí như vậy.

      Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng Ngạch Tử Khanh dám hỏi, chỉ biết mơ hồ chút chuyện. Trong lòng biết ít nhưng nguyện ý thừa nhận, muốn đối mặt.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Mưa lạnh lẽo, thấm ướt tâm người nào?

      Nửa đêm, mây đen giăng khắp trời, thấy được vì sao nào, sấm sét vang dội, mưa tầm tã.

      Đứng trước cửa phòng Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc giơ tay phải lên rồi lại hạ xuống, giơ lên, nắm chặt, buông ra rồi lại nắm chặt, lặp lặp lại biết bai nhiêu lần. Cuối cùng, đưa mắt nhìn sâu vào cửa phòng, xoay người rời .

      “Ken két” tiếng, cửa phòng mở, Thương Phượng Vũ chỉ mặc lớp áo bước ra, giơ tay lên, chuẩn bị đóng cửa cẩn thận. Chưa chờ nàng động thủ liền bị người ôm chặt từ phía sau, ôm vào trong nhà rồi đóng cửa phòng lại. Tiếng then cửa cài xuống vang lên, ngay sau đó hơi thở ấm áp phả vào mũi nàng, trong miệng nàng có thêm vật.

      Nụ hôn đến bất ngờ khiến Thương Phượng Vũ rối loạn, để ý là ai giơ tay phải lên, cào phát lên mặt người vừa tới.

      Người vừa tới run lên, tay phải ôm chặt eo của nàng, tay trái bắt lấy tay phải của nàng, hôn sâu hơn.

      “Ưmh ưmh ưmh” Thương Phượng Vũ giãy dụa muốn tránh thoát cái ôm của người kia. Chẳng những được mà còn bị ôm càng chặt hơn, đến mức nàng khó thở, ngực khó chịu, mặt đỏ lên, trong mắt nổi lên hơi nước.

      “Vũ Nhi…Vũ Nhi…Vũ Nhi….” Người vừa tới buông môi nàng ra, vừa thở dốc vừa .

      Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ vung nắm đấm đánh vào lồng ngực của , “Bạch Mặc thối, thiếu chút nữa bị chàng hù chết.”

      “Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi…” Mặc kệ nắm đấm của Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc bế bổng nàng lên, vào trong phòng.

      Thương Phượng Vũ đánh nữa, vòng hai tay lên cổ , chui vào ngực của , tâm loạn…

      …Bạch Mặc…Bạch Mặc….Sao chàng lại lo lắng như thế?...Rốt cuộc có chuyện gì?...Chỉ thầm hỏi trong lòng, ai có thể trả lời được.

      Cúi người, cúi đầu, dùng lực thỏa đáng áp lên người Thương Phượng Vũ, Bạch Mặc lại lần nữa hôn lên đôi môi nàng. Lưỡi đẩy răng nàng ra, tùy ý chơi đùa trong đó. Cuối cùng, ngậm cái lưỡi thơm tho của nàng, trằn trọc mút.

      Tâm loạn, đầu choáng váng, Thương Phượng Vũ vòng tay ôm chặt cổ , run run duỗi lưỡi đùa nghịch với , sợi tóc tán loạn gối, mặt ửng đỏ…

      Môi lưỡi quấn quýt, cảm giác chỉ đụng chạm ngoài quần áo chưa đủ, bàn tay Bạch Mặc luồn vào áo của nàng, từ từ trèo lên hai đỉnh núi, xoa nắn viên hồng mai trước ngực nàng. Đôi môi ấm áp của trượt dần xuống, tới xương quai xanh, khẽ liếm cắn. (ôi mẹ của con…)

      “Ưmh” trước ngực và xương quai xanh truyền tới cảm giác tê dại khiến Thương Phượng Vũ nhịn được, ngửa đầu ngâm khẽ, hơi nước mông lung nổi lên trong mắt…

      Tiếng kêu kiều như tiếng chim oanh kích thích tâm của Bạch Mặc, khiến lửa dục của dâng cao, bụng căng thẳng, nơi nào đó cũng nhô lên.

      “Xoạt” tiếng, áo người Thương Phượng Vũ bị Bạch Mặc kéo xuống, da thịt nõn nà lộ ra, nhất là hai viên hồng mai giữa hai gò tuyết trắng càng thêm mê hoặc mắt của Bạch Mặc, tâm hồn của Bạch Mặc…Đáy mắt buồn bã, bụng dưới căng thẳng, Bạch Mặc cúi đầu ngậm viên hồng mai vào miệng, khẽ liếm mút… tay còn lại xoa nắn bên kia.

      Cảm giác tê ngứa như điện giật xông thẳng từ đại não xuống toàn thân, đáy mắt dâng lên dục niệm, hơi nước mông lung, Thương Phượng Vũ động tình…Nàng vặn vẹo thân mình…Môi đào thở dốc…

      Da thịt như ngọc lộ ra, giường tỏa ra mùi hương thoang thoảng, sóng tình dâng lên, màn trướng tầng tầng…Dưới đất, quần áo tán loạn…

      Trong đêm, mưa vẫn xối xả như trút nước, bên ngoài phòng có người đứng đó, dưới ánh đèn mờ mờ, khóe môi người này loang lổ vết máu….

      Trong phòng, xuân tình nồng.

      “Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi…” Giọng Bạch Mặc khàn khàn, mang theo dục niệm…Vũ khí lấy ra nhưng tiến lên…

      Thương Phượng Vũ vòng tay ôm chặt lấy cổ , khẽ ngửa đầu vào tai , hơi thở như lan: “Bạch Mặc, nếu là chàng ta nguyện ý…Ta nguyện ý cho chàng tất cả…Dâng hiến hết tất cả… hối hận… oán thán…” Nàng khẽ hôn vành tai của …Hướng về phía nam nhân mời sủng ái…

      Giống như lời tâm tình, , trăm hoa bay đầy trời…

      Bạch Mặc lật người xuống, ôm chặt nàng vào lòng…Lệ từ khóe mắt chảy xuống…Lặng lẽchảy vào tóc nàng…Chảy vào đáy lòng nàng…In lại ấn ký ở đó…

      Mưa vần gió vũ, có gì sáng tỏ, thức tỉnh hồn người trong bóng tối…

      Mưa lạnh lẽo, thấm ướt tâm người nào.





      Chương 19: Đốt lửa lên, máu nhuộm đỏ từng mảnh tình


      Nước mưa rơi tí tách từng giọt cho đến bình minh vẫn ngừng, khắp đại lục đều bị mưa bụi bao phủ, nhìn như tiên cảnh.

      Trong phòng, tình ý nồng đậm.

      “Vũ Nhi, ta cầu hôn với cha nàng, được ?” Ôm Thương Phượng Vũ trong lòng, Bạch Mặc cúi đầu hôn khóe môi nàng, dịu dàng .

      “Được.” Thương Phượng Vũ mỉm cười, đáp lời.

      “Vì sao đêm qua ngăn cản ta?” Nhớ lại đêm qua suýt chút nữa mình kích động mà muốn nàng, sóng lòng Bạch Mặc lại nổi lên, nhịn được cất lời hỏi.

      Khẽ cúi người, Thương Phượng Vũ tựa vào trước ngực , tay ngọc khoác lên bụng , “Bạch Mặc, bất cứ lúc nào, dù có chuyện gì, ta đều cự tuyệt chàng. Vì chàng, ta nguyện hiến dâng tất cả…”

      Vì chàng, ta nguyện hiến dâng tất cả…Vì chàng, ta nguyện hiến dâng tất cả…, Tai của Bạch Mặc, lòng của Bạch Mặc, hồn của Bạch Mặc đều bị những lời này chiếm lấy, kẽ hở nào…Lòng thấp thỏm yên…

      lúc lâu sau, hay chỉ là chốc lát… “Vũ Nhi, rốt cuộc ta có gì tốt? Vì sao nàng phải như vậy…” Lời còn lại, Bạch Mặc thể nên lời…

      “Tại sao lại chàng như vậy, dung túng chàng như vậy, đúng ?” Thương Phượng Vũ khẽ cười, hỏi.

      “Ừ.”

      “Chẳng vì lý do gì cả. Chỉ vì ta thích chàng, chàng, muốn ở bên chàng thôi.” Trong giọng mang theo hờn giận, khuôn mặt thẹn thùng…Đáy mắt nàng ra tia sáng lạ.

      Bạch Mặc nâng tay ôm chặt Thương Phượng Vũ vào lòng, đặt cằm lên tóc nàng, vẻ mặt và giọng vô cùng trìu mến: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, nàng như vậy sao ta thích, động lòng cho được. Aiz…Tiểu tinh này….”Vừa như cảm thán…Vừa như…

      Nghe vậy, Thương Phượng Vũ nhếch miệng, cười thành tiếng…

      Tiền sảnh, Thương Phượng Ngôn ăn sáng xong, chờ Thương Phượng Vũ.

      qua nửa khắc mà nàng còn chưa tới, người hầu hồi báo nàng còn ngủ, cửa bị khóa trái.

      Sau khắc, nàng vẫn chưa xuất , Thương Phượng Ngôn mất kiên nhẫn, đứng dậy, tới viện của nàng.

      Trong phòng Thương Phượng Vũ.

      Bạch Mặc vẫn ôm nàng như cũ, người mảnh vải che thân, hai người tình nồng ý mật.

      “Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên: “Vũ Nhi, dậy chưa? Còn phải bái kiến ngoại công nữa đấy.” Thương Phượng Ngôn đến.

      Bên trong phòng.

      “A, muội dậy ngay đây, Phượng Ngôn ca ca chờ chút.” Nàng lên tiếng nhưng vẫn bất động.

      Ngoài phòng.

      “Ừ, ta chờ muội ở tiền sảnh.” đạt được mục đích nên Thương Phượng Ngôn xoay người rời . có ô nhưng cũng để ý đến mưa dần trở nên nặng hạt hơn, mặc kệ từng hạt mưa xối lên thân thể mình, hòa cùng với thời tiết thanh lạnh.

      hành lang, Thương Thiên Vũ mặc tử y, khoanh tay đứng nhìn phía trước, yên lặng nhìn trời mưa. Đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, khóe môi thoáng ý cười. Tiếng bước chân vang lên sau lưng .

      “Phượng Ngôn, Vũ Nhi ổn chứ?” Xoay người quay đầu, Thương Thiên Vũ lẳng lặng nhìn Thương Phượng Ngôn ướt đẫm, đáy mắt có chút sóng nào.

      “Muội ấy rất tốt.” Hai nắm đấm siết chặt, môi mỏng mím chặt, thân thể lạnh run…Nhưng nhìn Thương Thiên Vũ.

      “Trời lạnh, coi chừng ngã bệnh, thay y phục .” Giọng Thương Thiên Vũ chứa đầy quan tâm.

      “Thân thể con tự con biết , nhọc người phí tâm.” Bước nhanh rời , quay đầu lại…

      Nhìn theo bóng lưng Thương Phượng Ngôn, Thương Thiên Vũ cười nhạt, nháy mắt biến mất, còn bóng dáng.

      qua giờ Tỵ mà mưa vẫn ngừng rơi. Trong màn mưa, chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ Ngạch Khanh, có hai người bước xuống xe.

      “Phượng Ngôn, mưa lớn như vậy sao con còn đưa Vũ Nhi tới đây.” Thương Phượng Ngôn và Thương Phượng Vũ vừa bước vào nhà liền bị Ngạch Tử Khanh mắng xối xả.

      Buông tay Thương Phượng Ngôn ra, Thương Phượng Vũ tới trước mặt Ngạch Tử Khanh, kéo tay áo của , làm nũng: “Tử Khanh cữu cữu, con nhớ ngoại công. Người cho con gặp chút có được hay ?” Chưa chờ Ngạch Tử Khanh mở miệng nàng khẽ lắc lắc đầu, lảo đảo lui về sau hai bước…Nàng vỗ vỗ cái trán… “Phượng Ngôn ca ca, Bạch Mặc, muội……” Lời còn chưa hết người ngả ra sau.

      Thương Phượng Ngôn cách đó ba bước liền tiến lên bế nàng vào lòng, tay run run…Cả người căng thẳng.

      Trong sương phòng.

      “Ngoại công, Vũ Nhi thế nào rồi?” Mắt Thương Phượng Ngôn đầy sốt ruột, tuấn nhan tái nhợt.

      “Phượng Ngôn, mời phụ thân con đến đây.” Ngạch Thiên Dương ngẩng đầu lên, bình thản sai bảo câu.

      “Nhất định phải là ông ấy mới được sao?”

      “Trì hoãn tốt, nhanh .”

      “Được.”

      “Kẽo kẹt” tiếng, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai phụ tử và Thương Phượng Vũ hôn mê bất tỉnh.

      “Tử Khanh, ra ngoài canh chừng, cho phép bất luận kẻ nào vào.” Ngạch Thiên Dương ngẩng đầu, nhìn sâu vào Ngạch Tử Khanh.

      , phụ thân, người thể làm vậy được. Con quyết cho phép.” Chỉ câu bình thường, sao Ngạch Tử Khanh lại phản ứng lớn như vậy?

      “Tử Khanh, ra ngoài.” Giọng bình tĩnh, vẻ mặt được nghi ngờ.

      , trừ phi người giết con . Nếu con tuyệt đối ra ngoài.”

      Mắt phượng hẹp dài lộ vẻ tàn khốc, bờ môi mỏng khiêu gợi khẽ mở: “Tử Khanh, cha lần cuối, ra ngoài.”

      “Phụ thân, rốt cuộc người muốn sao? Rốt cuộc người nghĩ gì? Vì sao phải chà đạp thân thể của mình như vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Hai nắm đấm siết chặt, trán nổi gân xanh, mặt Ngạch Tử Khanh lộ ra điên cuồng.

      “Ánh Nguyệt.” Mặt Ngạch Thiên Dương lộ vẻ gì, gọi tiếng.

      Ngạch Tử Khanh kịp phản ứng liền té xuống đất, gương mặt cam lòng…

      tiếng thở dài vang lên, trong phòng yên tĩnh trở lại.

      Hiền vương phủ.

      “Vũ Nhi té xỉu, ngoại công mời người tới.” Lúc này đường cong mặt Thương Phượng Ngôn căng thẳng, vẻ mặt thanh lãnh, có cảm xúc nào khác.

      Phủ Ngạch Khanh, trong sương phòng.

      người Ngạch Thiên Dương mảnh vải, ôm Thương Phượng Vũ vào lòng, đôi môi khẽ hôn lên trán nàng, bàn tay khẽ vuốt toàn thân nàng. Đầu ngón tay ông mang theo vầng sáng màu đỏ bay múa rất nhanh.

      Trong ý thức, sâu trong linh hồn, Thương Phượng Vũ đứng trong gian màu đỏ, mắt nhìn tình cảnh bên ngoài…Mặt nàng nóng nảy…Nhưng thể nào nhúc nhích được…Bởi vì, hình như có cái gì đó khống chế nàng, trói buộc nàng…

      trán nàng lên đóa hoa sen bằng máu, thân thể ửng đỏ, bị vây bởi vòng tròn bằng lửa…

      Tóc Ngạch Thiên Dương bạc trắng, khóe môi ra tia máu, khuôn mặt mị ra nụ cười mơ hồ…Là thỏa mãn?...Là hạnh phúc?.... ai biết được…

      “Ngạch Thiên Dương, ông làm gì vậy? Cứu ta sao?” Nhìn người vô cùng nam nhân vô cùng tuấn mỹ, dị, Thương Phượng Vũ lẩm bẩm, cái hiểu cái …Nàng rơi vào cục diện phức tạp, nhìn như có đầu mối nhưng ngẫm nghĩ lại có tí đầu mối nào…

      “Chủ tử, Ánh Nguyệt giúp người khôi phục.” nữ tử mặc áo đen với Ngạch Thiên Dương tê liệt ngã xuống giường.

      “Ừ.” Ngạch Thiên Dương nhàng gật đầu, vô lực nhắm lại đôi mắt phượng, mặt tái nhợt, yếu ớt đến mức chỉ cần khẽ chạm cái biến mất…

      Trước cửa phủ Ngạch Khanh có hai luồng gió thổi qua, bên trong phủ liền có thêm hai bóng người…

      “Loảng xoảng” tiếng, cửa được mở ra, Thương Thiên Vũ thân trước giường, đặt tay lên mạch của Thương Phượng Vũ. Ngạch Thiên Dương lẳng lặng ngồi ghế, khẽ hớp ngụm nước trà, mặt bình tĩnh. Thương Phượng Ngôn đứng thẳng bên, bình tĩnh nhìn hành động của Thương Thiên Vũ, khí căng thẳng bao phủ.

      Hồn trở về nhưng Thương Phượng Vũ mở mắt, chỉ lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ khiến mình lưu luyến tay…Cảm giác ấm áp từ cổ tay truyền đến toàn thân, khến cho nàng cảm thấy mình như tắm dưới ánh mặt trời, tuy buồn ngủ nhưng thần trí rất tỉnh táo…Cảm giác rất mâu thuẫn, hạnh phúc xúc động, thân tình…Tình thương của cha…Chạm tới nơi yếu ớt nhất trong lòng nàng…

      “Phụ thân, Vũ Nhi sao rồi?” Thấy Thương Thiên Vũ thu tay lại, Thương Phượng Ngôn liền hỏi.

      sao. Thân thể nó quá suy yếu, nghỉ ngơi chút là tốt thôi.” Thương Thiên Vũ ấm giọng trả lời.

      sao chứ?” Thương Phượng Ngôn muốn xác định lại lần nữa.

      “Ừ, sao.” Thương Thiên Vũ gật đầu, nhắc lại, sau đó đứng dậy tới trước mặt Ngạch Thiên Dương, chuẩn bị hành lễ bị Ngạch Thiên Dương vận công nâng dậy.

      “Ha ha” Ngạch Thiên Dương cười khẽ, : “Thiên Vũ, luận về bối phận, ta là cha vợ của con, luận về thân phận, con ở ta. Lễ này, miễn .”

      “Lễ thể bỏ, đây là lời của nữ hoàng Sáng Thế, sao Thiên Vũ có thể bỏ qua được? Người ngồi xuống để con thi lễ .” Thương Thiên Vũ kiên trì, Ngạch Thiên Dương duỗi tay nâng dậy, hai người khăng khăng giữ ý kiến của mình.

      “Ưm” tiếng, từ giường truyền đến tiếng: “Bạch Mặc…”

      Buông tay Ngạch Thiên Dương, Thương Thiên Vũ ngồi vào mép giường, dịu dàng gọi hai tiếng “Vũ Nhi…Vũ Nhi…”

      Lông mi Thương Phượng Vũ động đậy. Nàng từ từ mở mắt, trong mắt lên sương mù, giống như đứa trẻ lạc đường tìm được nhà, nhận ra được cái gì.

      “Vũ Nhi, sao rồi, có thấy khá hơn chút nào ?” Thương Thiên Vũ lại hỏi câu, tay vỗ lên mặt nàng.

      Thương Phượng Ngôn mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Thương Phượng Vũ tỉnh, trong mắt hàm chứa tâm tình .

      Thương Phượng Vũ đưa tay phải lên cầm lấy tay Thương Thiên Vũ, dán chặt gò má mình vào lòng bàn tay , bất tri bất giác lệ chảy xuống từ khóe mắt…

      là ấm áp, cả trái tim đều được lấp đầy. Đây chính là tình thân, đây chính là hạnh phúc huyết thống sao? Thương Phượng Vũ tự hỏi, nước mắt càng chảy nhiều hơn…Ướt cả lòng bàn tay Thương Thiên Vũ…

      Thương Thiên Vũ ôm lấy Thương Phượng Vũ khóc thành tiếng vào lòng, vỗ lên lưng nàng, đáy mắt thoáng qua đạo ám quang…Rất nhanh liền biến mất…

      Thương Phượng Vũ ôm lấy eo , khóc thút thít: “Hu hu hu, phụ thân, phụ thân, phụ thân…hu hu hu.”Dường như rất tủi thân.

      Thương Phượng Ngôn lặng lẽ lui ra ngoài. Ngạch Tử Khanh nhìn Thương Phượng Vũ rồi ra theo, bước chân hơi hỗn loạn.

      Trong phòng tối, người tê liệt ngã xuống đất, sợi tóc bạc trắng phân tán, vết máu loang lổ môi, đất còn vệt máu…

      “Aiz…Có đáng ? Hài tử này, con làm như vậy có đáng ?...Nghiệt duyên…Nghiệt duyên….” Trong phòng tối người bỗng nhiên có tiếng …Chứa đựng thương tiếc, bất đắc dĩ… lâu vẫn chưa biến mất…

      Nửa đêm khách đến tìm hiểu, hiểu được tâm người nào.

      Đốt lửa lên, máu nhuộm đỏ từng mảnh tình.

      Mưa vẫn rơi ngừng.
      *tung hoa, tung hoa* :blahblah: :blahblah: Mừng nàng trở lại, ta zui đến sắp khóc rùi đoá, mà càng đọc ta lại càng chẳng hỉu cái mô tê gì á :shock2: :shock2: :shock2: :shock2: , mọi chuyện mơ hồ, mông lung :behe: bít có chuyện gì sảy ra với Vũ tỷ nhà ta nữa ha? :">
      Thanks nhocktinhnghich nhìu, hóng~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :