1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu cấm loạn - Sĩ Đồ Chi Yêu (Full 58c Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Phụ tử bất hòa

      Tiếng khóc hàm chứa hàng nghìn hàng vạn tình cảm khiến tâm của ba nam nhân chấn động mạnh mẽ.

      Thương Thiên Vũ – người hoàn mỹ trong truyền thuyết của đại lục Viêm Hoa. tuổi biết , ba tuổi xuất khẩu thành thơ, bốn tuổi được thần y diệu thủ Liên Hoa cư sĩ thu làm đệ tử, mười ba tuổi học thành xuất sư, văn võ song toàn, mười bốn tuổi cưới Ngạch Mẫn làm vợ. Cho tới bây giờ vẫn giữ bộ dáng ôn nhuận như ngọc, thương mọi người hết mực, ôn hòa lễ độ, là mỹ nam tử của đại lục Viêm Hoa được tất cả các thiếu nữ tha thiết mong ước trở thành trượng phu của mình.

      Nhưng là người vô dục vô cầu, quá để ý đến người nào. đời này cũng có gì có thể khơi gợi hứng thú của , kể cả Ngạch Mẫn và hài tử của …Nhưng hôm nay, tâm lại rối loạn.Luôn luôn bận tâm đến thế lại rối loạn. Kể từ sau khi Thương Phượng Vũ tỉnh lại, tất cả đều rối loạn…Lúc này, đối mặt với Thương Phượng Vũ khóc nức nở trong lòng tâm càng hỗn loạn hơn, tay chân luống cuống… ngừng vỗ lên lưng của nàng, trong giọng hàm chứa thương tiếc mà thầm với nàng: “Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, đừng khóc, đừng khóc…” Bình tĩnh như , tỉnh táo như , thông minh bất phàm như mà hôm nay hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tâm hoảng ý loạn và tay chân luống cuống…

      Cũng khó cho Thương Thiên Vũ. Từ khi Ngạch Mẫn sinh Thương Phượng Ngôn và Thương Phượng Vũ, chưa từng nhìn thấy hài tử khóc như vậy. Thương Phượng Vũ đột nhiên như vậy khiến hoang mang lo sợ, biết gì…

      Nàng khóc nửa canh giờ, mặc cho ba nam nhân dụ dỗ thế nào cũng có bất kỳ hiệu quả nào.Thương Phượng Vũ vẫn nức nở như cũ, giống như nàng bị tổn thương và chịu uất ức rất nhiều…Cho dù thân thể của nàng có mạnh khỏe như thế nào nàng vẫn còn , khóc lâu như vậy cũng bắt đầu thở ra hơi.

      Thấy tình cảnh này, Thương Phượng Ngôn phục hồi tinh thần đầu tiên. bấm cái lên người Thương Phượng Vũ. Nàng mê man ngay lập tức…Ba đại nam nhân cùng thở phào nhõm…

      Thương Thiên Vũ bế Thương Phượng Vũ ngủ ra sau tấm bình phong, nhàng đặt xuống giường êm, đắp chăn cho nàng rồi xoay người ra ngoài.

      Tùy ý ngồi ghế sau thư án, Thương Thiên Vũ thở phào nhõm, khẽ vuốt cái trán: “Phượng Ngôn, có chuyện gì vậy?”

      Thương Phượng Ngôn nhìn Thương Phượng Vũ có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc thoáng qua dị sắc. Nhưng khôi phục sắc mặt ngay lập tức: “ có. Chỉ là nhớ Vũ Nhi nên xin Hoàng thượng trở về. Vũ Nhi có khỏe ?”Khóc đau lòng như vậy nhất định là còn chìm đắm trong bóng ma của việc mẫu thân qua đời.Mình thể ở bên cạnh chăm sóc muội ấy.Aiz, thầm thở dài cái nhưng mặt để lộ bất kỳ thanh sắc gì.

      “Ừ, tồi.Chỉ là còn bướng bỉnh như trước.”Bị Thương Phượng Vũ khóc đến mức thấy đau đầu, Thương Thiên Vũ khẽ vuốt cái trán, dùng ngón trỏ và ngón cái day day trán, mong giảm bớt đau đầu.

      Bạch Mặc nhìn phụ tử hỏi đáp, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. ràng là phụ tử nhưng sao giữa họ như có bức tường dày ngăn cách? Nhưng nghi ngờ nghi ngờ, Bạch Mặc ngu đến mức mở miệng hỏi. Tình hình thế này thích hợp để ở lại.

      Nghĩ tới đây Bạch Mặc nhàng mở miệng: “Đại sư huynh, huynh chuyện với Phượng Ngôn . Đệ ra ngoài làm vài chuyện.”

      Nghe vậy, Thương Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Bạch Mặc cái. Trong cái nhìn này có chứa ý cảnh cáo sâu: “ . Nhớ lời huynh với đệ. Bây giờ đệ là người của Vũ Nhi rồi, đừng để cho huynh biết bất cứ chuyện gì. Nếu có chuyện, đệ chuẩn bị làm dược nhân cho huynh .”

      Bạch Mặc thầm kinh hãi. mỉm cười, xua tay lia lịa, bảo đảm rằng mình chỉ ra ngoài mua sách. Nhưng trong lòng có suy nghĩ: sao huynh ấy biết mình muốn tìm nữ nhân? Chẳng lẽ huynh ấy học được pháp cần đoán cũng biết?

      , nhớ mua ít đồ cho Vũ Nhi.”Thương Thiên Vũ trưng ra bộ dáng trưởng bối dạy dỗ vãn bối.

      Ách…Bạch Mặc sững sờ, rũ hai cánh tay, hai chân vô lực bước ra khỏi thư phòng. Khi ra ngoài vẫn quên đóng cửa lại. Bạch Mặc tới ngã rẽ ở hành lang mới thở phào nhõm, dùng giọng đến mức chỉ có mình mới nghe được : “Ta là người của nàng. Thương Thiên Vũ nhầm lẫn gì chăng? Ta muốn cưới rất nhiều nữ nhân. Nhưng cưới ai cũng được, phải nữ nhi của huynh…” xong, Bạch Mặc nhìn quanh chút theo bản năng rồi dùng vẻ mặt cao nhã cất bước về phía trước…

      ra muốn câu này trước mặt Thương Thiên Vũ nhưng dám. Chỉ có khi có người mới dám phát ngôn bừa bãi đôi câu…

      Trong thư phòng yên tĩnh đến dọa người. Ngoại trừ hô hấp của Thương Thiên Vũ và Thương Phượng Ngôn có bất cứ tiếng động nào. người nhìn sổ sách thư án, người đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài…

      Sổ sách trước mắt Thương Thiên Vũ hề được lật ra. Mặc dù vẫn nhìn chằm chằm vào nó nhưng trong lòng Thương Thiên Vũ suy nghĩ làm sao để mở miệng…

      Ngoài cửa sổ chỉ có cây trúc xanh nhưng Thương Phượng Ngôn nhìn chăm chú được khắc, hề có ý muốn chuyện.

      “Phượng Ngôn, ngoại công con có khỏe ?”Dù sao cũng là phụ tử, Thương Thiên Vũ lên tiếng phá vỡ trầm mặc làm cho người ta khó thở.

      Thương Phượng Ngôn quay đầu lại, giọng lành lạnh như ánh trăng truyền đến: “Rất khỏe. Nữ nhi mất , để lại con ai chăm sóc, ông sao lại khỏe được.” Trong giọng mang theo kích động và cam lòng.

      Mình hổ thẹn với Ngạch Mẫn. Bình thường Thương Phượng Ngôn rất gần gũi với Ngạch Mẫn nên Thương Thiên Vũ so đo tại sao lại dùng giọng điệu này để chuyện với mình mà nhàng lên tiếng: “Phượng Ngôn, mẫu thân con mỉm cười mà ra .” Nhớ đến nụ cười tươi như hoa của Ngạch Mẫn, lòng Thương Thiên Vũ cảm thấy chua xót.

      “Ha ha” Thương Phượng Ngôn cười , xoay người lại, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Thương Thiên Vũ, khẽ nhếch môi: “ cười còn có thể làm gì? người sắp chết như người còn khóc làm gì? Đứng trước nam nhân mình nhất người có thể khóc sao? Người có thể khóc sao? Người phải khóc sao?” điệu câu cuối cùng nâng lên, đáy mắt toát ra ngọn lửa phẫn hận.

      Ngọn lửa phẫn hận? Nhi tử phẫn hận phụ thân? Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao Thương Phượng Ngôn lại căm thù Thương Thiên Vũ như vậy…?

      “Phượng Ngôn, con còn . Có số việc đơn giản như con nghĩ.”Lời nhàng, mắt chứa từ ái.

      Trong mắt Thương Phượng Ngôn toát ra hận ý mãnh liệt. hé mở đôi môi mỏng: “Ha ha, đúng vậy. Con còn . Con còn nhưng người sao? Người cũng còn sao? Người cũng phân biệt được phải trái, trắng đen như con sao?” lời càn rỡ, vẻ mặt miệt thị.

      Mặt Thương Thiên Vũ vẫn bình tĩnh như cũ giống như hề để ý đến vẻ mặt và giọng điệu của Thương Phượng Ngôn. nhìn sâu vào mắt Thương Phượng Ngôn: “Chỉ lần này. Lần sau được như vậy.Nhớ, con là con cháu hoàng gia, là người nối nghiệp của ta, là người đứng đầu đại lục Viêm Hoa sau này.”

      “Cái mũ lớn, quyền thế cao. Ha ha, ha ha, ha ha ha ha.”Thương Phượng Ngôn cười điên cuồng, hận ý trong mắt sâu thêm mấy phần.

      Thương Thiên Vũ khẽ chau mày, nhìn Thương Phượng Ngôn ngừng cười, : “Lúc nào con tỉnh táo đến tìm ta. Bây giờ hồi cung nhanh lên, làm tốt chuyện của con.Đừng có cả ngày lưu luyến bụi hoa, gây tai họa cho hậu cung.”

      “Chuyện của con cần phụ thân quan tâm. Con trở lại là để thăm Vũ Nhi. Khi nào muội ấy chưa khỏe con rời .” nghe lời và cả tình cảm của Thương Thiên Vũ.

      “Con nghĩ là người ngu ngốc à?” Thương Thiên Vũ nhìn vẻ mặt tràn đầy hận ý của Thương Phượng Ngôn, trong lời có chứa tia bất đắc dĩ rất khó nhận ra.

      Thương Phượng Ngôn hừ tiếng, trầm mặc, xoay người nhìn phía ngoài cửa sổ. sợ nếu mình còn nhìn gương mặt tuấn mỹ như ngọc trước mắt thêm nữa nhịn được mà hung hăng xông lên đánh trận.

      biết có phải ảo giác của mà trong phòng lại có tiếng thở dài.

      Là ai? Thương Phượng Ngôn muốn biết. chỉ biết việc đó là phải bảo vệ muội muội tốt. thể để cho nàng bị mảy may thương tổn, để cho nàng lớn lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, để cho nàng có thể vui vẻ mỗi ngày, ưu sầu, ưu phiền. Đây là tâm nguyện cuối cùng của và cũng là nguyện vọng cuối cùng của mẫu thân.

      “Ngôn Nhi, con phải nhớ vô luận sắp tới xảy ra chuyện gì, con cũng được rời bỏ Vũ Nhi. Con nhất định phải bảo vệ nó tốt, dùng hết tất cả sức mạnh của mình mà bảo vệ nó, biết ?” mặt Ngạch Mẫn đầy trịnh trọng mà . gương mặt tuyệt mỹ động lòng người ấy nhu nhược thường ngày mà mang theo cứng cỏi và đau thương.

      Từ đó trở , Thương Phượng Ngôn đặt Thương Phượng Vũ lên hàng đầu. biết rằng đây là lúc nghiệt duyên bắt đầu.Những điều này về sau hãy .

      Khi đó Thương Phượng Ngôn từng ngây thơ mà hỏi Ngạch Mẫn phải làm thế nào. Ngạch Mẫn chỉ lặp lại câu: “Nắm chắc quyền lực. Vậy mới có thể bảo vệ được Thương Phượng Vũ và bản thân con.”

      Trước kia Thương Phượng Ngôn hiểu. Sau khi bước chân vào quan trường, làm ám vệ hiểu. hiểu tại sao Ngạch Mẫn lại như vậy. Cũng từ khắc hiểu ra đó bắt đầu phẫn hận và đối nghịch khắp nơi với Thương Thiên Vũ.

      Mỗi lần trở về Thương Thiên Vũ cũng mặc kệ, coi chuyện của là quan trọng nên càng giận. Chỉ là giận giận, trước mặt người ngoài bọn họ vẫn là người nhà tương thân tương ái, phụ tử tình thâm.

      Nhìn bộ dáng trước sau như đều là ôn hòa của Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Ngôn càng hận, hận, hận…

      “Con ra ngoài . Ta muốn yên tĩnh chút.”Thương Thiên Vũ .

      biết khi nào Thương Phượng Vũ mới tỉnh lại.Thương Phượng Ngôn nghĩ lúc rồi quyết định ra ngoài chút để thay đổi khí ngột ngạt này.

      Im lặng xoay người, ưu nhã rời , để lại phòng đầy mùi thuốc súng.
      Chương 6: Phụ thân là giấc mộng kiếp trước

      Gió tháng ba nhàng thổi như thiếu nữ e lệ tình làm loạn hồ xuân, sóng gợn lăn tăn. phiến hoa vũ động theo nàng.

      Thương Phượng Ngôn đứng trong đình bát giác ở hoa viên, suy nghĩ trôi bồng bềnh về chuyện lúc .

      Thương Phượng Vũ bi bô tập , lần đầu tiên biết và cả lần đầu tiên mở miệng gọi mình là ca ca.

      Từng cảnh lên trong đầu , nụ cười lan ra khóe mắt. Nhưng khi nhớ đến lúc Ngạch Mẫn chết sắc mặt thay đổi, chứa thống khổ và hận ý.

      “Khụ khụ” tiếng ho vang lên, đánh thức Thương Phượng Ngôn chìm trong hồi ức.

      “Ngươi đến đây làm gì?” thấy người tới là Bạch Mặc, Thương Phượng Ngôn ôn hòa hỏi.

      Phải sao đây? Bạch Mặc chần chừ, mặt lên bối rối. Nhưng bối rối biến mất rất nhanh khi trong đầu lên cảnh tượng tiểu oa nhi bái đường thành thân. rùng mình cái. Bằng bất cứ giá nào, muốn ra sao ra, mình muốn cưới tiểu oa nhi này.

      Trong lòng quyết định nên cũng buông lòng. ôm quyền, khẽ khom người: “Xin ngươi nhất định phải giúp ta. Ta muốn cưới tiểu oa nhi đó.” Vừa xong, Bạch Mặc sửng sốt, vội vàng đổi lời: “ phải vậy, phải vậy. Ý ta là ngươi có thể giúp cho ta trước mặt phụ thân ngươi ?Giễu cợt lời đùa phải thành thân của huynh ấy?” thận trọng mà nhìn sắc mặt Thương Phượng Ngôn. Thấy Thương Phượng Ngôn nổi giận, tim của mới trở lại bình thường, khôi phục vẻ mặt ôn hòa cao nhã ngày thường.

      thầm than trong lòng rằng hai người này mặt cười chỉnh người, mặt lạnh với ta. Người nào cũng đáng sợ như nhau.Lúc nào mình mới có thể thoát khỏi số kiếp bị khi dễ này đây…Trong lòng ngửa mặt lên trời kêu to nhưng ngoài mặt híp mắt mỉm cười.

      Nghe Bạch Mặc đến “tiểu oa nhi” lông mày Thương Phượng Ngôn khẽ nhíu lại, đáy mắt lên giận dữ nhưng thu hồi rất nhanh: “Xin lỗi, quyết định của phụ thân ta thể thay đổi cũng có quyền phát ngôn.”

      Nụ cười mặt Bạch Mặc cứng lại nhưng chưa từ bỏ ý định: “Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn muội muội ngươi thương nhất gả cho người lãnh đạo già nua?” Để thoát khỏi danh xưng phu quân của tiểu oa nhi sáu tuổi, Bạch Mặc bắt đầu tự hạ thấp mình.

      Khóe môi Thương Phượng Ngôn khẽ nhếch lên. nhìn Bạch Mặc: “Hào hoa phong nhã, tệ.”

      “Ta rất hoa tâm. Ở Hoa Dạ các ta có rất nhiều tình nhân.”Tiếp tục tự hạ mình.

      “Giết là được.”

      “Ta có thể tìm thêm.”

      sợ bị phụ thân ta chỉnh ngươi cứ .”

      Vô cùng tức giận: “Ta, phụ thân ta đồng ý. Ta phải ngay bây giờ.”

      “Tùy ngươi. Nếu ngươi có thể ra khỏi đại lục Viêm Hoa coi như ngươi có bản lãnh.”

      “Đáng ghét, đáng ghét. Có chết ta cũng cưới muội muội của ngươi. Phụ tử các ngươi nên từ bỏ ý niệm này .” Xoay người, mặt đỏ lên vì tức giận, rời .

      Nhìn bóng lưng xa dần của Bạch Mặc, Thương Phượng Ngôn khẽ nâng lông mày. Sau đó nhàng cười. Nụ cười này như hoa túc, khiến người ta mất hồn.

      Ban đêm, trăng tròn treo trời. Bầu trời đêm giăng đầy sao.

      “Phụ thân, hôm nay là Bách Hoa Tiết, người đưa Vũ Nhi xem chút có được ?”Thương Phượng Vũ nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, nâng khuôn mặt nhắn tràn đầy mong đợi lên.

      Bàn tay thon dài nâng bình nước, rót cho Thương Phượng Vũ chén trà ấm, sau đó để lại chỗ cũ: “Vũ Nhi, con tìm đại ca . Phụ thân còn có vài chuyện phải làm.Được ?” mặt Thương Thiên Vũ là nụ cười dịu dàng.

      “Vâng, vậy Vũ Nhi tìm ca ca.”

      , đường cẩn thận, coi chừng té.”

      “Biết mà phụ thân, Vũ Nhi nha.”

      Thương Thiên Vũ phất tay, trong mắt lên nụ cười ngây thơ đáng của Thương Phượng Vũ.

      Thương Phượng Vũ cúi đầu suy nghĩ chút rồi tới bên cạnh ghế của Thương Thiên Vũ, nhón chân lên, chu cái miệng nhắn phấn nộn, hôn “chụt” cái má phải rồi đến má trái của .

      Sau đó sôi nổi chạy ra ngoài, hồn nhiên biết hành động của mình đánh sâu vào lòng Thương Thiên Vũ.

      Đến chỗ có người, Thương Phượng Vũ cười, cởi bỏ nụ cười ngây thơ, che giấu tâm tư mà cười lên: phụ thân, ba, từ hôm nay người chính là ba của con.

      Thương Phượng Vũ chưa từng được biết đến phụ thân là gì động lòng.Động lòng vì nam nhân tên Thương Thiên Vũ này. vì nguyên nhân gì cả mà chỉ bởi vì đối tốt với mình, thương mình, che chở mình.

      Đây là tình thương của cha mà kiếp trước Thương Phượng Vũ mong ước.
      nhok tinh nghich ui, nàng mau post chap mới nha :blahblah: :p :p :p ! Sao lâu dữ vậy, chuyện hay mà! Ta hóng chap nha~~~~~~~~~~~~~~~~~! :bird: :bird: :bird: :love2: :love2: :love2: =D2 :-"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Ước hẹn giờ Hợi, tai họa của Bạch Mặc

      Hiền vương phủ, huyên náo xong khôi phục yên tĩnh.

      Xác định Thương Phượng Vũ ngủ, Bạch Mặc rón rén ra khỏi phòng của mình, nhìn quanh quất chút mọi chuyện trong viện, xác định có người phi thân, biến mất khỏi phủ.

      Trong thư phòng đèn dầu vẫn cháy sáng, Thương Thiên Vũ vẫn làm việc nhưng khóe môi lại nhếch lên nụ cười như có như .

      Chuyện xảy ra bên hồ đêm nay Thương Thiên Vũ biết. lúc tranh thủ thời gian, trong đầu họa lại tình cảnh lúc đó ở ven hồ cửa thư phòng bật mở, sau đó tiểu thân thể mang theo mùi hương thơm ngát nhào vào ngực .

      “Phụ thân, người và Vũ Nhi bắt kẻ gian dâm được ?” Tiếng non nớt đầy khó chịu ngột ngạt mà vẫn bắt chước giọng điệu của người lớn.

      Nghe vậy, nụ cười của Thương Thiên Vũ cứng lại mặt, khóe môi khẽ co quắp. Nhưng dù sao cũng là người từng trải qua nhiều sóng gió, chỉ lát sau liền khôi phục bình tĩnh: “Vũ Nhi, ý của con là gì?” Thông minh bất phàm như nhưng lúc này ngại học hỏi kẻ dưới.

      Bắt kẻ gian dâm, nữ nhi gần sáu tuổi của muốn bắt kẻ gian dâm. Điều này khiến thấy bối rối, mê muội, dù có nghĩ đến nát óc cũng tìm ra nguyên nhân.

      “Phụ thân, người đồng ý với Vũ Nhi .” Nằm trong lòng Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Vũ dùng giọng mang theo buồn khổ.

      Ha ha, Xuân Dạ Các, Vãn Thanh, ước hẹn vào giờ Hợi, Bạch Mặc, ngươi khá lắm. Dám vào lúc ta để ý mà tìm nữ nhân khác. Được, được, được lắm. Nơi Thương Thiên Vũ nhìn thấy, đáy mắt của Thương Phượng Vũ lên ngọn lửa.

      “Vũ Nhi, con cho phụ thân sao lại muốn bắt kẻ gian dâm? Là ai cho con biết bắt kẻ gian dâm?” Đưa tay ra ôm ngang lấy Thương Phượng Vũ, Thương Thiên Vũ giọng hỏi.

      Thương Thiên Vũ nghĩ nhất định có người lung tung gì đó với nữ nhi của mình rồi. Nếu sao nó còn như thế lại biết bắt kẻ gian dâm.

      ai cho Vũ Nhi. Là Vũ Nhi tự .” Thấy Thương Thiên Vũ muốn gì đó, Thương Phượng Vũ tiếp tục: “Phụ thân, nhanh lên, nếu Mặc Mặc phu quân bị nữ nhân xấu kia ăn hết.”

      “Bạch Mặc? làm sao?” Bạch Mặc bị nữ nhân xấu ăn hết? Rốt cuộc trong đầu nữ nhi của mình chứa cái gì vậy? Thương Thiên Vũ tò mò.

      “Phụ thân, phụ thân, con mặc kệ, con mặc kệ, người nhất định phải với con. Mặc Mặc phu quân tìm nữ nhân xấu rồi, tìm nữ nhân xấu rồi.” Nhảy khỏi lòng Thương Thiên Vũ, Thương Phượng Vũ giẫm đôi chân , khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đều là sốt ruột.

      Nhớ đến chuyện xảy ra ở bờ hồ, Thương Thiên Vũ liền sáng tỏ. Nhưng ngăn cản mà vỗ tay cái.

      Trong thư phòng sáng ngời, trống trải xuất người mặc đồ đen.

      “Tham kiến chủ tử.”Người vừa tới quỳ chân đất, cung kính hành lễ. Là nữ nhân.

      Thương Phượng Vũ tò mò nhìn nữ nhân quỳ đất, ngẩng đầu nhìn về phía Thương Thiên Vũ.

      Thương Thiên Vũ ôm Thương Phượng Vũ từ dưới đất lên, bằng giọng lạnh nhạt: “Minh Nguyệt, ngươi và Nhật Chiếu ra ngoài với Vũ Nhi. Tất cả nghe theo lời Vũ Nhi.”

      “Vâng.”Giọng của Minh Nguyệt trong trẻo lạnh lùng. Nàng biến mất ngay lập tức trong thư phòng.

      “Vũ Nhi, hai người họ là thị nữ cận thân phụ thân cho con. Sau này là người của con, hiểu ?” tuy như vậy nhưng Thương Thiên Vũ biết chắc nữ nhi của mình nhất định hiểu.

      “Biết, Vũ Nhi biết. Vậy Vũ Nhi trước.” xong, đợi Thương Thiên Vũ kịp phản ứng liền chạy ra ngoài.

      Nhìn bóng dánh nho chạy như bay, Thương Thiên Vũ cười, sau đó cũng theo. muốn xem xem rốt cuộc Vũ Nhi thông tuệ đến mức nào.

      vừa mới phát nữ nhi của mình bình tĩnh hơn những đứa trẻ cùng lứa. Nàng chứng kiến trong thư phòng trống rỗng xuất người nhưng có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn bình thường. Còn có định lực như thế đơn giản. Thương Thiên Vũ chỉ có thể dùng từ đơn giản để hình dung về nàng.

      Cùng cảm thán, trong lòng lên bóng dáng của Ngạch Mẫn, thầm than: cũng chỉ có người thông minh nhanh nhạy như nàng mới có thể dạy được đứa bé bất phàm như vậy…

      Đáng tiếc, nữ tử thông minh lại tuyệt mỹ như thế phải người mình . Ngoại trừ cảm thán, trong lòng Thương Thiên Vũ nghĩ gì khác.

      Xuân Tiêu Các, đèn màu treo cao, tiếng đàn bay cao đầy phấn khởi.

      Các nương bên trong đẹp như hoa như ngọc, mềm mại đa tình, ngợp trong vàng son, khiến tất cả các nam nhân như được sống trong tiên cảnh.

      Hậu viện Thủy Tạ tiểu các, từng bụi trúc mang lại vẻ thanh tịnh, đẹp đẽ, nhã nhặn lịch .

      Trăng sáng chiếu soi, tiếng tiêu vang lên, say người nơi nào, khóa chặt tâm người nào…(ta biết nó là thơ hoặc trong khúc nào đó, nhưng bất tài @.@)

      khúc kết thúc, buông trường tiêu trong tay, Bạch Mặc quay đầu nhìn Vãn Thanh mặc sa y màu tím giống u lan trong cốc, đáy mắt lóe lên bối rối.

      Cuối cùng, bước về phía Vãn Thanh, ôm eo nàng, vào trong phòng.

      “Minh Nguyệt, ngươi lấy được thứ ta muốn chưa?” trong chỗ tối ở rừng trúc, Thương Phượng Vũ dùng giọng rất .

      lấy được thưa thiếu chủ tử.” xong, Minh Nguyệt liền móc vật từ trong tay áo ra, cung kính đưa đến tay Thương Phượng Vũ.

      Nhật Chiếu đứng bên cạnh nhìn thấy món đồ run lên, ánh mắt nhìn Thương Phượng Vũ như có thêm gì đó.

      “Sau khi tiến vào mỗi người các ngươi dùng thủ pháp điểm huyệt sở trường của mình bắt tại chỗ cho ta, rồi lôi nữ nhân kia . Đừng thương tổn nàng, an bài tốt cho nàng, biết chưa?” lời non nớt rành mạch phân minh, mang theo khí thế được nghi ngờ.

      “Vâng.”Minh Nguyệt và Nhật Chiếu đáp tiếng. Trong giọng ngắn gọn mạnh mẽ mang theo run rẩy rất .

      Trong lầu các, xuân tình nồng đậm.

      Sa y màu tím và quần áo bạch sắc phân tán thảm.

      Màn trướng tầng tầng dao động. Vật trang trí ở hai đầu cũng lay động theo.

      Tiếng thở gấp ồ ồ hòa vào tiếng rên rỉ như có như , còn có tiếng mút từng đợt kích thích…

      Lặng yên tiếng động bước vào phòng.


      Nhìn quần áo phân tán đất, nghe tiếng thở và tiếng rên rỉ truyền ra từ trong màn trướng, trong tim Thương Phượng Vũ dâng lên ngọn lửa. Nàng nâng tay bé lên ra hiệu điểm huyệt với Minh Nguyệt và Nhật Chiếu.

      Hai người nhìn nhau, thân thể như quỷ mị đến gần bên giường, vén màn trướng lên. Người giường chưa kịp phản ứng điểm cái rồi vén màn trướng lên, đứng sang bên chờ phân phó…

      Mặt hai người ửng hồng, mắt nhìn thẳng phía trước, dám quay đầu.

      Thân xích lõa, hạ thân chỉ có chiếc quần lót, mặt vẫn còn sắc đỏ vì kích tình, thể động đậy, Bạch Mặc chỉ có thể dùng tài hùng biện: “Đồ nhi ngoan, con làm gì vậy? Mau giải huyệt cho ta.” Tim đập thình thịch như đạo tặc bị chủ nhà bắt được, chột dạ, luống cuống, sau đó là sợ hãi.

      phải nàng ngủ sao? Sao lại xuất ở đây? Hai nữ nhân bên người nàng là ai? Nàng muốn làm gì? Sao lại điểm huyệt mình?

      Chết tiệt, chết tiệt, đây là thủ pháp điểm huyệt gì? Sao mình thể giải được? Xong rồi, xong rồi, bộ dáng mình thế này xuất trước mặt nàng. Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

      Tim đập mạnh và loạn nhịp, hoang mang lo sợ, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, Bạch Mặc cảm thấy bất an mãnh liệt. Nụ cười cứng đờ, lời ôn hòa, ai biết gấp muốn chết.

      Cười tươi như hoa, từng bước , Thương Phượng Vũ chậm chạp tới bên giường.

      Nàng càng đến gần, tim của Bạch Mặc càng đập nhanh hơn, cơ hồ như hít thở thông. Hô hấp nhanh hơn, lồng ngực phập phồng, đôi môi khẽ run: “Vũ Nhi, mau giải huyệt cho ta. Chúng ta về nhà, về nhà.” Nhìn bóng người càng ngày càng gần, mồ hôi chảy thành dòng xuống…

      Tốt, tốt, phản ứng rất tốt, biểu ràng trong lòng có mình. Ôm ý nghĩ này, lửa giận trong lòng Thương Phượng Vũ giảm nhưng nụ cười mặt chỉ tăng lên chứ nhạt .

      “Minh Nguyệt, lấy y phục màu tím tới đây.” Ngưng mắt nhìn Vãn Thanh xích lõa giường, Thương Phượng Vũ nhàng .

      Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân. Đạo lý này Thương Phượng Vũ biết rất sớm.

      Minh Nguyệt cúi đầu đưa quần áo đến tay Thương Phượng Vũ rồi đứng thẳng tại chỗ.

      Tay cầm áo, Thương Phượng Vũ gian nan mặc lại tử tế cho Vãn Thanh, sau đó ngưng mắt nhìn sâu vào mắt nàng: “Ngươi lớn hơn Vũ Nhi, Vũ Nhi vốn nên gọi ngươi tiếng tỷ tỷ. Nhưng địa vị và thân phận của Vũ Nhi cho phép Vũ Nhi làm càn như vậy. Làm vậy là có quy củ.”

      dám nhận.” Vãn Thanh lạnh lùng đáp. Lúc này nàng coi tiểu hài tử sáu tuổi trước mắt là tình địch.

      “Lúc Vũ Nhi còn rất , mẫu thân từng nếu có ngày gặp được người mình thích phải nắm chặt trong tay, được buông ra. Hạnh phúc phải tự mình tranh thủ, phải do người khác bố thí, càng phải là chờ đợi.” Khi Thương Phượng Vũ những lời này, thiên chân vô tà thường ngày còn mà thay vào đó là trịnh trọng.

      hài đồng lại với người lớn về chuyện tình , ai cũng coi là chuyện cười, cảm thấy thể tin được.

      “Ngươi biết là gì sao? đứa bé như ngươi biết là gì sao?” Vãn Thanh hỏi ngược lại, mang theo ý giễu cợt nồng đậm.

      “Vũ Nhi biết nhưng Vũ Nhi rất ràng mình muốn bên cạnh Mặc Mặc phu quân có thêm người khác. chỉ có thể là của Vũ Nhi, ai cũng thể đụng vào.”Lời vô cùng kiên định phát ra từ cái miệng nhắn phấn nộn.

      “Ha ha, nực cười, nực cười, Hướng Vãn Thanh ta trở nên ngây thơ như vậy từ khi nào? Cư nhiên về tình với tiểu oa nhi chưa dứt sữa. về tình , thậm chí còn đến đoạt nam nhân, nực cười, nực cười quá.” Tuy vậy nhưng vẻ mặt nàng lại cho là đúng.

      , nực cười chút nào. Ai tuổi còn thể thích ai? Vũ Nhi thích Mặc Mặc phu quân. Mặc dù coi trọng Vũ Nhi, chỉ coi Vũ Nhi là đứa bé nhưng Vũ Nhi bỏ qua. ngày nào đó Vũ Nhi trưởng thành. Mặc dù còn thời gian rất dài nữa nhưng Vũ Nhi bảo vệ chặt chẽ, để nữ nhân khác xuất bên cạnh , càng cho có cơ hội ra ngoài tìm nữ nhân.” Thương Phượng Vũ chăm chú nhìn Hướng Vãn Thanh, biểu đạt ý của mình rất ràng.

      Bạch Mặc, ngươi thấy ? Ta giống người khác. Ngươi hiểu ta vậy dùng chuyện phong lưu này của ngươi để ngươi hiểu cho ràng…

      Thấy ràng ta là chỉ là nữ hài tử mà còn là nữ hài tử muốn dây dưa cả đời với ngươi.

      Ngươi như ánh mặt trời…

      thoải mái của ngươi….

      ngây thơ hiền lành của ngươi…

      Nụ cười thuần khiết của ngươi…

      Ta đều thích… Rất thích… Rất thích…

      Nếu người ta có những thứ này hãy để ta nắm chặt ngươi – người có những thứ này.

      Bạch Mặc…gặp ta…ngươi nhất định thể chạy thoát…

      Lên trời xuống đất, lên thiên đường xuống địa ngục, ngươi cũng thể nào thoát khỏi…

      Nhìn người còn tuổi nhưng lại có phong cách và tâm cơ ai cùng lứa có được này, Hướng Vãn Thanh cười: “Thua hối hận. Ta cố gắng…” Lệ chảy ra khỏi khóe mắt. Cho dù cam lòng, cho dù oán hận nhưng nàng vô lực, vô lực tranh đoạt với Thương Phượng Vũ.

      Thua, thua còn manh giáp…

      thầm rơi lệ, khóc thành tiếng…

      Thương Phượng Vũ phất tay cái. Minh Nguyệt và Nhật Chiếu tiến lên.

      “Đưa dược cho ăn . Các ngươi mang nàng xuống, an bài cho tốt, được sơ xuất. Hiểu ?” Bạch Mặc, hãy tiếp nhận trừng phạt, nhìn cho tâm nguyện của ta…

      Minh Nguyệt và Nhật Chiếu nhanh chóng làm xong mọi chuyện, mang Vãn Thanh khóc đến thất thần rời

      Trong phòng chỉ còn lại Bạch Mặc hoảng hốt và Thương Phượng Vũ với vẻ mặt tươi cười.

      Thương Phượng Vũ lấy vật trong ngực ra, giọng với Bạch Mặc: “Mặc Mặc phu quân, đêm vẫn còn rất dài, hãy để Vũ Nhi hầu hạ chàng tốt.”

      Dứt lời, người tới gần.

      Thấy người, mồ hôi lạnh của Bạch Mặc càng tuôn nhiều hơn….Cũng dám chuyện…

      Bởi vì nụ cười của Thương Phượng Vũ rất đẹp, sáng lạn đến mức thể khinh thường, dám nhìn thẳng, chỉ có thể thở dồn dập, mồ hôi đầm đìa nhìn Thương Phượng Vũ lấn đến….

      Đúng vậy, giờ Hợi vừa qua.Đêm còn rất dài….Rất dài.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Ước hẹn giờ Hợi, tai họa của Bạch Mặc (2)

      Hương hoa thoang thoảng, đồ vật màu đỏ thắm, nửa thân trần, ấm áp mà ái muội.

      giường, trong màn trướng.

      “Vũ Nhi, Vũ Nhi ngoan, chúng ta về nhà , về nhà thôi.”Trong phòng mát mẻ nhưng đầu Bạch Mặc đầy mồ hôi, nụ cười mặt cũng rất mất tự nhiên.

      Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Mặc, nhàng cười tiếng rồi tiếp tục xem quyển sách tay.

      “Đông Cung Đồ” – quyển kỳ thư thượng cổ, cũng là quyển kỳ thư viết về chuyện phòng the. Có lời đồn rằng nếu có thể tập được mộ chiêu nửa thức trong cuốn sách này liền trở thành vô địch giường, vĩnh viễn chiếm thượng phong.

      Có kẻ thái dương bổ , thải bổ dương đến mức thành tiên…

      Nhìn đôi tay bé của Thương Phượng Vũ cầm quyển sách kia, Bạch Mặc chỉ đồ mồ hôi đầy đầu mà cả ở trong lòng…

      vẫn còn tia hy vọng rằng Thương Phượng Vũ còn , là đứa bé chưa hiểu chuyện, khẳng định là nàng đọc hiểu quyển sách này.

      Lúc này đây nàng cầm trong tay quyển sách này chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi. Nàng có nghiên cứu hình vẽ trong sách…

      Có đúng ? Là trùng hợp sao? Thương Phượng Vũ hiểu gì sao?

      Trăng treo cao bầu trời đêm, sao làm bạn bên cạnh, bên ngoài lầu trúc vẫn an tĩnh.

      Trò đùa trong lầu trúc bắt đầu!!

      Người xem náo nhiệt đến đủ nhưng nấp trong chỗ tối…

      “Vũ Nhi, Vũ Nhi, con muốn làm gì? Con muốn làm gì? Mau dừng tay, dừng tay, dừng tay lại.”giọng của Bạch Mặc bất thường, kêu to chút lý trí nào.

      Nhưng sao tiếng kêu này lại khàn khàn và khẽ run?

      Thương Phượng Vũ cười sáng chói, lờ lời Bạch Mặc, tay cầm thanh đao màu bạc, vạch hạ thân của Bạch Mặc. Trong lúc lơ đãng nàng đụng phải chỗ.

      Bạch Mặc hít hơi lãnh khí, cả người căng thẳng nhưng thể phản kháng được.

      “Vũ Nhi, dừng tay, dừng tay, con có biết con làm gì ?” Chết tiệt, chết tiệt, nàng cưỡi người mình làm gì? Tay cầm thanh đao khoa tay múa chân gì hạ thân mình vậy? Chẳng lẽ nàng muốn…

      Bị ý tưởng chợt nảy ra làm cho sợ hết hồn, Bạch Mặc nóng nảy, trán nổi gân xanh, sắc mặt tái nhợt. Mồ hôi tuôn như mưa trán.

      “Dừng tay, dừng tay lại, Thương Phượng Vũ, con dừng tay cho ta.” Bạch Mặc kêu to.

      Tiếng kêu đột nhiên trở lên lớn hơn, người núp trong chỗ tối xem náo nhiệt dám chậm trễ, trực tiếp thân, đến gần cửa sổ của lầu trúc.

      Cửa sổ che rèm nên có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong lầu trúc. Khi ánh mắt của mọi người xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh tượng trong màn nghẹn họng trân trối, đứng sững tại chỗ.

      “Roẹt”, tiếng quần áo bị xé rách vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu to đầy luống cuống.

      Tiếng động này đánh thức người xem náo nhiệt, lòng người bị xé rách y phục lạnh lẽo.

      Im lặng lên tiếng, mặt nở nụ cười hồn nhiên, Thương Phượng Vũ nhàng đứng dậy, ngồi lên hạ thân của Bạch Mặc, cái mông nho ngồi ngay lên chỗ. Tay bé xoa lồng ngực của , ngón tay vẽ từng vòng lên điểm hồng ngực.

      Căng thẳng lui , sau đó là lúng túng và ngượng ngùng, nhưng mặc cho Bạch Mặc căng thẳng và ngượng ngùng thế nào chăng nữa cũng cách nào quên được khoái cảm tê dại thân.

      Hô hấp nhanh hơn, miệng khô lưỡi đắng, mặt ửng đỏ, vị trí hạ thân kiềm chế được mà dựng thẳng lên.

      “Thương Phượng Vũ, xuống cho ta, xuống.” xấu hổ của Bạch Mặc lên tới não, thẹn quá hóa giận. có thể bằng thanh mang theo tình dục nhưng có chút sức mạnh nào mà ngược lại lại có chút gấp gáp.

      “Mặc Mặc phu quân, chàng sao vậy?Sao chàng đổ nhiều mồ hôi thế? Vũ Nhi lau giúp chàng nhé.” Thương Phượng Vũ chuyện nhưng Bạch Mặc lại cảm thấy ổn.

      Lật người xuống, tay cầm khăn lụa ở bên cạnh, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nở nụ cười, Thương Phượng Vũ nhàng lau cho Bạch Mặc.

      Gương mặt tuấn tú, cổ, xương quai xanh, ngực, đường trượt thẳng xuống hạ thân. Quần lót che hạ thân sớm bị xé nát, vật dâng trào đứng thẳng lộ trước mắt Thương Phượng Vũ.

      “Ai nha, Mặc Mặc phu quân, chỗ này của chàng đổ nhiều mồ hôi . Vũ Nhi nhất định lau sạch cho chàng.” Dứt lời, đợi Bạch Mặc vùng vẫy giãy chết, tay cầm khăn lụa của Thương Phượng Vũ nhàng vuốt lên.

      “Oành” tiếng, thân thể và lý trí của Bạch Mặc bùng nổ theo vuốt ve như có như của Thương Phượng Vũ.

      “Thương Phượng Vũ, con dừng tay cho ta. Dừng tay, nơi đó thể đụng vào, thể đụng, dừng tay, dừng tay, dừng tay.”

      “Tại sao? sách như vậy mà? Còn có cả hình vẽ nữa.” Đôi mắt to đen nhánh linh động ra khó hiểu, động tác trong tay dừng lại.

      Tiếng thở gấp thô ráp, dục vọng trong mắt càng đậm, thân thể từ thể nhúc nhích có thể cử động nhưng chỉ có thể hoạt động eo và hạ thân…

      Phản ứng như thế này khiến Bạch Mặc khóc ra nước mắt. thà bị như vừa rồi cũng muốn như bây giờ, chỉ có thể hoạt động được hạ thân.

      Bạch Mặc muốn mình bất tỉnh… Nhưng khoái cảm trí mạng từ hạ thân khiến tùy thời có thể bắn ra nhiễu loạn lòng và tâm hồn của

      “Ah, biến thành màu đỏ rồi, kỳ lạ.” Thương Phượng Vũ nằm nghiêng bên cạnh Bạch Mặc, nhìn vào ngực của , mặt tràn đầy kinh ngạc mà .

      Nghe vậy, Bạch Mặc sợ run trong lòng, kiềm chế dục vọng, phân thân run lên.

      Phản ứng của thân thể khiến Bạch Mặc vừa thẹn vừa cáu, hận thể tìm cái hố mà chui vào. Tuấn nhan ửng đỏ, mắt mang theo xấu hổ. Lúc này tinh thần phấn chấn như ánh mặt trời, trở nên đặc biệt mê người, đặc biệt khiến cho người ta muốn khi dễ…

      thực tế có người vừa nhìn thấy ra chủ ý, bắt tay vào khi dễ

      Thương Phượng Vũ cúi người lại gần, đưa cái miệng nhắn đến gần hạt đậu màu hồng ngực Bạch Mặc, đưa cái lưỡi thơm liếm cái lên hạt đậu run run. Sau đó còn dùng răng cắn cái.

      Cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến Bạch Mặc nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.Ý thức được tiếng kêu của mình, lo im miệng, cắn chặt môi…Nhưng trong mắt nổi lên ham muốn, mặt đỏ ửng như hồng mai nở rộ, hầu kết chuyển động, miệng đắng lưỡi khô. Hạ thân càng trở nên khó chịu, muốn được phát tiết.

      “Ưmh, Mặc Mặc phu quân, sao mồ hôi của chàng càng lau càng nhiều vậy? Hay Vũ Nhi giúp chàng buộc lại nhé? Buộc lại nó chảy mồ hôi nữa. Hì hì…” Cười hồn nhiên, Thương Phượng Vũ lấy ra sợi dây màu đỏ, buộc lên hạ thân ngẩng cao đầu của Bạch Mặc…

      Nhưng nàng trói nó lại mà đưa tay bé cầm lấy, khuấy động dưới.

      Thân thể run lên, đầu óc choáng váng, khoái cảm tê dại từ hạ thân khiến Bạch Mặc đánh mất lý trí. Đôi mắt nhiễm tình dục sâu thêm.

      Thấy thế, Thương Phượng Vũ dùng dây màu đỏ trói từng vòng lên hạ thân ngẩng cao đầu…

      lúc phiêu phiêu dục tiên đột nhiên bị người kéo xuống khỏi đám mây, thần trí trở về, xấu hổ tăng lên…

      Người đứng ngoài xem náo nhiệt sớm chịu nổi, sắc mặt đen thui, tuấn nhan lên giận dữ. lắc mình vào phòng, điểm cái khiến Bạch Mặc xích lõa ngất rồi ôm lấy Thương Phượng Vũ gây tai họa biến mất khỏi phòng…

      Người nọ vừa biến mất người vào trong. Người đó cười tiếng rồi cắt xoẹt xoẹt sợi dây trói Bạch Mặc, sau đó ưu nhã rời khỏi lầu trúc.

      Trong rừng trúc an tĩnh vang lên tiếng cười sảng lãng…Rất lâu mới tản

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: Sóng gió bắt kẻ gian dâm, sóng ngầm khởi động


      Trong thư phòng, tuy gần nửa đêm nhưng đèn vẫn sáng rực.

      “Minh Nguyệt, sau khi ra ngoài xảy ra chuyện gì?”Thương Thiên Vũ nheo đôi mắt phượng, dựa vào ghế, thản nhiên hỏi.

      Nghe vậy, Minh Nguyệt hơi ngẩn ra nhưng khôi phục rất nhanh: “Thiếu chủ tử hỏi nô tỳ vài chuyện.”

      “Hả?”

      Chỉ tiếng hả rất nhưng Minh Nguyệt hiểu ý: “Thiếu chủ tử hỏi nô tỳ tại sao Bạch công tử lại tìm nữ nhân khác. Lúc ấy nô tỳ chỉ câu.” đến đây, Minh Nguyệt dừng lại chút: “Nô tỳ , đó là bởi vì Bạch công tử muốn nữ nhân nên mới tìm nữ nhân.”

      Khóe môi xinh đẹp của Thương Thiên Vũ hơi co lại: “ tiếp.”

      “Thiếu chủ tử người cũng là nữ nhân, sao Bạch công tử còn muốn tìm người khác.” Nhớ lại vẻ mặt bối rối của Thương Phượng Vũ lúc đó, Minh Nguyệt luôn hỉ giận nộ lại nhếch môi cười.

      Vũ Nhi, nữ nhi của ta, rốt cuộc trong đầu con có cái gì? Nhớ lại cảnh tượng trong lầu trúc, Thương Thiên Vũ nảy sinh nghi ngờ.

      “Ừ.” Thương Thiên Vũ tỏ thái độ, chỉ ừ tiếng.

      “Nô tỳ với thiếu chủ tử đó là do người còn , thể thỏa mãn nhu cầu của Bạch công tử nên mới ra ngoài tìm nữ nhân khác.” Minh Nguyệt lãnh khốc, Minh Nguyệt vô tình, Minh Nguyệt đấu tranh trong bóng tối nhưng nàng phải là đứa ngốc trong chuyện tình cảm. Nàng rất trung thành với Thương Thiên Vũ. Khi giao nàng cho Thương Phượng Vũ nàng coi Thương Phượng Vũ là tất cả của mình, sẵn sàng dâng cả tính mạng.

      Cho nên dù Thương Phượng Vũ hỏi gì, gì, nàng đều .

      Minh Nguyệt vừa dứt lời Thương Thiên Vũ liền mở mắt, đáy mắt thoáng qua ám quang.

      Hai tay Minh Nguyệt nắm chặt, vô lực quỵ xuống đất nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái. biết mình làm sai cái gì? Sao chủ tử lại nổi giận?

      Thương Thiên Vũ quét Minh Nguyệt cái, mị mắt: “Sau đó?”

      Minh Nguyệt thầm lau mồ hôi lạnh, tiếp: “Thiếu chủ tử lại hỏi người làm sao mới có thể thỏa mãn được nhu cầu của Bạch công tử.” Nàng dùng khóe mắt trộm nhìn Thương Thiên Vũ, thấy có phản ứng gì mới thở phào nhõm: “Nô tỳ liền cho thiếu chủ tử rằng chỉ cần có thể thỏa mãn thân thể Bạch công tử ra ngoài tìm nữ nhân khác.”

      Thỏa mãn thân thể…Thuộc hạ của mình xúi bẩy nữ nhi của mình đùa giỡn nam nhân. Thương Thiên Vũ hỏi tiếp nhưng có thể đoán được mọi chuyện tiếp theo.

      Cũng chính từ giây phút này, Thương Thiên Vũ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề. Đó là mình có nên chọn vài người linh hoạt cho Thương Phượng Vũ để phòng chuyện như thế này lại xảy ra.

      Nhưng nữ nhi khiến người ta ngạc nhiên. Cư nhiên cầm Đông Cung Đồ ...Nàng còn tuổi như vậy. Cũng may tuổi nàng còn , nếu , tối nay…

      dám tưởng tượng, dám tưởng tượng…

      Tuy trong đầu suy nghĩ như vậy nhưng mặt Thương Thiên Vũ lại nở nụ cười như có như .

      Nụ cười này xua tan lo lắng trong lòng Minh Nguyệt.

      Đêm sâu vô cùng.

      Đèn trong phòng người cũng sáng rực, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng chuyện.

      Sóng gió bắt kẻ gian dâm, sóng ngầm khởi động.

      “Vũ Nhi, cho đại ca biết tại sao lại làm như vậy?” Thương Phượng Ngôn tái mặt, đáy mắt mang theo lửa giận, cắn răng hỏi Thương Phượng Ngôn nhìn mình bằng ánh mắt mê man.

      Chết tiệt, chết tiệt, sao Bạch Mặc lại dám làm vậy với Vũ Nhi? Nhớ lại cảnh tượng trong lầu trúc, lửa trong lòng Thương Phượng Ngôn dâng cao. thầm thề rằng ngày nào đó băm Bạch Mặc thành trăm mảnh, khiến sống bằng chết.

      Thương Phượng Ngôn vốn thanh lãnh nhưng thể giữ vững lạnh lùng và tình táo trong chuyện này. như con thỏ bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.

      “Phượng Ngôn ca ca, huynh gì vậy? Vũ Nhi hiểu.” Thương Phượng Vũ chớp đôi mắt to đen nhánh linh động, hỏi bằng giọng nghi ngờ.
      Nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết đáng của Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Ngôn ngẩn ra. Mặt ửng đỏ, tuấn nhan 囧thêm chút trầm tư. chậm rãi mở miệng: “ cho đại ca biết tại sao trong lầu trúc muội, muội lại làm vậy với Bạch Mặc?” Bị ánh mắt thiên chân vô tà của Thương Phượng Vũ nhìn chăm chú, Thương Phượng Ngôn xấu hổ, khẽ quay đầu nhìn chỗ khác, chờ câu trả lời.

      Thương Phượng Vũ nhếch cái miệng nhắn lên, cười.

      Nghe tiếng cười, Thương Phượng Ngôn khó hiểu, “Vũ Nhi, muội cười cái gì?”

      Thương Phượng Vũ cười với Thương Phượng Ngôn, móc trong ngực ra vật, dùng tay bé vuốt ve, mở món đồ đó ra, chỉ vào rồi : “Phượng Ngôn ca ca, huynh muốn đến cái này à? Đó là thứ Vũ Nhi dùng để thỏa mãn Mặc Mặc phu quân.”

      Nhìn hình ảnh hai thân thể xích lõa dây dưa, tư thế nữ nam dưới, còn có cả hình vẽ phân thân lộ ra ngay trước mắt, Thương Phượng Ngôn choáng váng… vung tay lên, giật lấy quyển Đông Cung Đồ tay Thương Phượng Vũ, cực kỳ tức giận: “Ai đưa cho muội loại sách dâm ô này?”

      Chết tiệt, chết tiệt, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? Dám cho Vũ Nhi xem sách này? Điên mất thôi.Thương Phượng Ngôn bị lửa giận trong lòng bức đến phát điên mà có chỗ nào phát tiết. Tuấn nhan trở nên khó coi, đôi môi khêu gợi mím lại chặt.

      “Là Minh Nguyệt đưa cho Vũ Nhi. Sao Phượng Ngôn ca ca lại lấy? Vũ Nhi cần nó.” Lông mi như cánh quạt của Thương Phượng Vũ động đậy, mặt tràn đầy ngây thơ nhìn Thương Phượng Ngôn. Nàng hề để ý đến tức giận của .

      Tỉnh táo, Thương Phượng Ngôn, ngươi phải tỉnh táo. Nàng vẫn còn là đứa bé, ngươi thể nổi giận, thể nổi giận.

      “Vũ Nhi, thể học theo quyển sách này, biết chưa?” dùng giọng điệu huynh trưởng dạy dỗ muội muội với Thương Phượng Vũ.

      “Tại sao?”Thương Phượng Vũ giả bộ cái gì cũng hiểu, lấy đùa giỡn người khác làm thú vui. Cuộc đời như vở kịch, mỗi người đều là diễn viên…

      “Bởi vì đó là thứ xấu, dạy hư Vũ Nhi nên thể học.”

      “Nhưng có vẻ như Mặc Mặc phu quân rất thích muội làm như vậy.”

      nhắc tới Bạch Mặc còn tốt, vừa nhắc tới lửa trong lòng Thương Phượng Ngôn lại lên cao. Nhưng vẫn còn lý trí, chỉ là biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Thương Phượng Vũ khiến lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

      “Phượng Ngôn ca ca, Vũ Nhi muốn Mặc Mặc phu quân tìm nữ nhân khác nên Vũ Nhi nhất định phải thỏa mãn chàng.” Cái miệng nhắn phấn nộn lời khiến cho Thương Phượng Ngôn bốc hỏa.

      Thỏa mãn ? Thỏa mãn Bạch Mặc? Chết tiệt, chết tiệt, điên mất, điên mất thôi.Thương Phượng Ngôn nắm chặt hai nắm đấm đến mức các khớp xương trắng bệch, hít thở sâu, thầm đè nén lửa giận sắp bộc phát.

      “Vũ Nhi, nhớ, sau này thể làm vậy. Nếu có chuyện như thế này, muội tới tìm đại ca. Đại ca giúp muội thu thập , biết chưa?”

      “A.”Thương Phượng Vũ cái hiểu cái , gật đầu cái. Sau đó như nhớ ra gì đó, nàng : “Phượng Ngôn ca ca, sao huynh lại lấy sách của Vũ Nhi? Chẳng lẽ huynh cũng cần thỏa mãn?”

      “Cái gì?” Thương Phượng Ngôn ngu ngơ.

      “Phượng Ngôn ca ca cũng cần thỏa mãn nên mới lấy sách của Vũ Nhi, đúng ?”Thương Phượng Vũ nhanh chậm lặp lại câu vừa .

      Tuấn nhan đỏ ửng, trán lên vạch đen, Thương Phượng Ngôn cắn răng mà : “ phải.”

      Đưa tay bé ra, cái miệng nhắn phấn nộn phun ra câu: “Phượng Ngôn ca ca trả sách cho Vũ Nhi . Vũ Nhi còn cần nó.”

      được, đó là uế vật, muội được xem nữa.”

      “Phượng Ngôn ca ca cần thỏa mãn.” Thương Phượng Vũ khẳng định.

      có.” Thương Phượng Vũ khẽ mở môi mỏng, bình tĩnh mà phủ nhận.

      đúng. Phượng Ngôn ca ca chính là cần thỏa mãn.” Thương Phượng Vũ tiếp tục càn quấy.

      có.” mặt Thương Phượng Ngôn lên xấu hổ.

      “Có, có, nếu tại sao trả sách cho Vũ Nhi?” Tay bé của Thương Phượng Vũ bắt được vạt áo của Thương Phượng Ngôn, nhất quyết tha.

      “Đó là uế vật, ta tuyệt đối trả lại cho muội.Nó chỉ hại người thôi.” Thấy Thương Phượng Vũ cố chấp với quyển sách ô uế như vậy, cộng thêm chuyện trong lầu trúc, giọng của Thương Phượng Ngôn mang theo giận dữ. Khí thế người cũng thay đổi.

      Lông mi như cánh quạt cụp xuống, hơi nước tụ lại trong mắt, Thương Phượng Vũ cong cái miệng nhắn, lệ trào ra từ khóe mắt, rồi khóc lớn: “Hu hu, Phượng Ngôn ca ca hung dữ với muội. để ý đến huynh nữa, đối tốt với huynh nữa, hu hu hu. Phượng Ngôn ca ca xấu nhất, xấu nhất.” Thương Phượng Vũ vừa khóc thút thít vừa chỉ trích.

      “Vũ Nhi, muội còn , cái gì cũng hiểu. Đại ca chỉ muốn tốt cho muội.Đừng khóc, đừng khóc. Đại ca bảo đảm sau này bao giờ hung dữ với muội nữa có được hay ?” Thương Phượng Ngôn thầm thở dài, cười tự giễu: mình so đo với đứa bé làm gì? Có thể so đo cái gì?

      Thương Phượng Vũ ngẩng đầu từ trong lòng , vừa nấc vừa : “Phượng Ngôn ca ca hư, thương Phượng Ngôn ca ca nữa, Phượng Ngôn ca ca nữa. Có đồ chơi cũng cho Phượng Ngôn ca ca, có đồ ăn ngon cũng giữ cho Phượng Ngôn ca ca, hu hu.” Nàng dẩu cái miệng nhắn phấn nộn, tiếp tục chỉ trích.

      Nghe vậy, cảm xúc và tinh thần buộc chặt của Thương Phượng Ngôn hạ xuống, dở khóc dở cười: “Vũ Nhi, muội đó, muội đó.” Đối mặt với Thương Phượng Vũ thiên chân vô tà, Thương Phượng Ngôn chỉ có thể im lặng nhìn trời…

      “Cười cái gì? Vũ Nhi nghiêm túc đó.”

      “Ừ, ừ, muội nghiêm túc. Đại ca nhận sai rồi mà còn được sao? Cho nên Vũ Nhi tiếp tục đại ca , tiếp tục giữ đồ ăn ngon cho đại ca , được ?” thể nhịn cười được.

      Đêm khuya bên trong phòng tràn ngập dịu dàng, bầu khí ấm áp hài hòa…

      Máu mủ tình thâm, tình thấm vào xương, trần thế như giấc mộng…Mà lại xúc động, say đắm lòng người…

      Bóng trúc chập chờn, trăng sáng treo cao, ánh nến lay động trong gió đêm….

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: Sóng gió nổi lên. Thử nghiệm tình cảm

      Bạch Mặc ngồi giường, nắm chặt tay, nện mạnh vào giường. Mặt đỏ ửng đầy ngượng ngùng: “Đáng giận, đáng giận, sáng suốt của ta, trong sạch của ta. Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Vũ, ta và ngươi đội trời chung, đội trời chung, a a a a a a.” Bạch Mặc ngẩng đầu gào to…

      lát sau, cũng có lẽ là lâu sau.

      Cảm thấy phát tiết hết buồn bực trong lòng, Bạch Mặc ngừng gào nhưng hai vai rũ xuống, lẩm bẩm: “Bạch Mặc, sao ngươi có thể đội trời chung với người ta được? Người ta có phụ thân lợi hại như vậy, còn có đại ca lãnh huyết vô tình, sao ngươi có thể đội trời chung với người ta được? Sợ là còn chưa kịp bắt đầu bị người ta cho người bẻ gãy xương rồi. Chỉ gãy xương là còn may, sợ là họ khiến ngươi sống bằng chết…” Trong đầu lên tình cảnh mình bị chỉnh rất thảm, thở dài: “Aiz…Bạch Mặc, ngươi nhận , nhận , ai bảo ngươi có phụ thân lợi hại, có huynh đệ tỷ muội. Có cha nhưng chỉ biết hại ngươi. Chấp nhận số phận , chấp nhận số phận của ngươi . Ai bảo ngươi ăn nhờ ở đậu, ai bảo ngươi hoa tâm…Ưhm”. Dứt lời, trong mắt Bạch Mặc nổi lên hơi nước, mắt đỏ lên, giống như xúc động đến rơi lệ…

      Có câu , nam nhi dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thương tâm mà thôi. Nhưng sao Bạch Mặc lại như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì mình có phụ thân lợi hại? Sợ rằng hẳn như vậy…

      Giữa đêm khuya, tiếng kêu to khiến người ta kinh hãi vang lên, ngay cả chim sống trong rừng trúc cũng bị dọa, vỗ cánh phành phạch, bay nháo nhác. Rất lâu sau đó trong rừng có con chim nào dám dừng chân.

      Mặc dù Thương Phượng Vũ phong tỏa tin tức nhưng vẫn có người biết. Còn ai là người loan truyền biết được…

      “Thương Phượng Vũ, Thương Phượng Vũ…Mẫn Nhi, con có thấy , con của con rất thông minh. Còn làm được đến mức này. Con hãy yên tâm an nghỉ, ta nhất định bảo vệ cho nó phải âu lo cả đời. Cho dù phải dốc hết tất cả tài sản ta cũng tiếc…Mẫn Nhi…Mẫn Nhi…” nam nhân mặc tử y nhìn bức họa của Ngạch Mẫn Nhi, lẩm bẩm…Khí tức đau thương tràn ra từ người ông, đến cả hoa ngoài cửa sổ cũng bi thương, lòng người trong phòng lạnh giá.

      “Phụ thân, người đừng đau lòng nữa. Mẫn Nhi trời có linh thiêng muốn thấy người như thế này đâu.” nam nhân .

      Nam nhân mặc tử y cười nhàng, để ý đến lời an ủi của . “Tử Khanh, ngày kia là sinh nhật của ta, ngày mai con đến Hiền vương phủ đón Vũ Nhi. với Thương Thiên Vũ, ta chấp nhận khiêu chiến của .” Nam nhân mặc tử y mở miệng lần nữa, khí tức người thay đổi, bi thương ôn hòa vừa nãy nhường chỗ cho vẻ cường thế bức nhân, kiêu ngạo đến mức ai dám lại gần, mang theo chút tà mị, chút dị…Tựa như hồng mai nở trong tuyết lạnh, như đóa mạn đà la mê người dụ hoặc cả thần linh – chỉ có thể nhìn gần chứ dám tiến lên đối diện…

      “Vâng, Tử Khanh biết rồi. Nhưng người muốn tiếp nhận khiêu chiến sao?” Nghe tới đây là biết thân phận của nam nhân này. chính là đại cữu cữu của Thương Phượng Vũ, đại ca của Ngạch Mẫn Nhi – Ngạch Tử Khanh.

      Sóng gió nổi lên, thử nghiệm tình cảm.

      “Người quyết định tiếp nhận khiêu chiến của sao?” Để xác định mình nghe lầm, Ngạch Tử Khanh hỏi lại lần nữa.

      “Nếu ta tiếp nhận, vẫn làm tiếp chuyện kia. Mẫn Nhi rồi, cũng nên hạ màn trò chơi này thôi.” Nam nhân mặc tử y – Ngạch Thiên Dương – nhìn bức họa Ngạch Mẫn Nhi, đầy thản nhiên.

      Ngạch Tử Khanh nhăn mày, đáy mắt thoáng qua vẻ u ám nhưng khôi phục lại ngay lập tức: “Tử Khanh hiểu. Người nghỉ ngơi sớm .” Dứt lời, chậm rãi ra ngoài.

      Nhìn theo bóng lưng Ngạch Tử Khanh, Ngạch Thiên Dương tự hỏi tự đáp: “Mềm lòng sai, nhưng mềm lòng cách mù quáng dồn bản thân và người nhà đến nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí có thể mất mạng…”

      Nghe vậy, Ngạch Tử Khanh vừa tới cửa cứng người lại, giọng khổ sở vang lên: “Tử Khanh xin ghi nhớ lời phụ thân dạy.” Sau đó sải bước rời .

      Giọng trầm thấp từ tính của Ngạch Thiên Dương vang lên sau khi Ngạch Tử Khanh rời : “Thương Thiên Vũ, sắp có kịch hay rồi, hy vọng ngươi là đối thủ tệ, chứ phải…” lẩm bẩm, tiếp. Nhưng đáy mắt dấy lên lạnh lẽo đến thấu xương.

      Đêm khuya, nhưng nhất định có rất nhiều người ngủ.

      Hiền vương phủ, trong phòng Thương Phượng Ngôn.

      “Vũ Nhi, nếu có thể, đại ca hy vọng muội vĩnh viễn vui vẻ như vậy…Vĩnh viễn vui vẻ như vậy…” Thương Phượng Ngôn khẽ vuốt veThương Phượng Vũ ngủ say sưa rất đáng trong lòng mình, khẽ . Trong mắt tràn đầy trìu mến nhưng âu lo lên đuôi mày, dừng lại trong tim.

      Người ta , thế vô thường, phong vân biến ảo, ngươi vĩnh viễn biết được khắc sau có chuyện gì xảy ra…

      Giờ khắc này có lẽ ngươi vui vẻ hạnh phúc, ai có thể bảo đảm ngay sau đó ngươi còn có thể như thế?

      Người trong hoàng gia trời sinh vô tình, cho dù có tình cũng đều bạc tình. Trong hoàng gia, rất khó cầu chân , chân tình càng thêm khó gặp, phụ tử tương tàn, huynh đệ tàn sát lẫn nhau, liên lụy cửu tộc, từ trước đến giờ đều là vở kịch đẫm máu vô cùng thê thảm…Phóng tầm mắt khắp thiên hạ mênh mông, đại lục vô biên này, quyền lợi chí cao vô thượng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng, nếu người cầm quyền và kẻ phụ trợ có tâm cứng rắn băng lãnh và thủ đoạn tàn khốc nhẫn tâm cùng với đầu óc thông minh cơ trí sao thống trị được cả vùng trời? Sao có thể bảo vệ giang sơn bình yên?

      Nhưng xét đến cùng có thể dùng câu này để khái quát: tất cả đều do tham vọng, là kiếp nạn từ tâm mà ra…

      Cho dù có náu vẫn có lúc nhìn thấy mặt trời. Có điều ngày này đến sớm hay muộn mà thôi…

      Đời người, dù cho ngươi cường đại thế nào, dũng mãnh thế nào, chuyện ngươi phải đối mặt hay sắp xảy ra với ngươi, là niềm vui hay nỗi buồn đều do người trong cuộc lựa chọn.

      Nhưng như vậy chưa đủ, ngươi còn cần có trái tim kiên cường, lòng tin kiên định và cả bàn tay có thể điều khiển vận mệnhcủa mình…

      Từng tia sáng phá tan màn sương mờ ảo, chiếu soi mọi vật, sắp bình minh.

      Bạch Mặc đứng ngoài phủ Hiền vương, nhìn trái nhìn phải lúc, điểm mũi chân bay vào viện, sau đó lặng lẽ chạy vào phòng mình.

      lát sau, ra, cầm tay nải. lúc chuẩn bị bay ra khỏi viện giọng ôn hòa vang lên!!

      “Sớm thế này đệ muốn đâu?” Tiếng vừa cất lên Thương Thiên Vũ len người tới trước mặt .

      “A, là đại sư huynh à? Huynh dậy sớm vậy. Đệ muốn về nhà, ha ha, ha ha.” Bạch Mặc cười khan hai tiếng nhưng mắt dám nhìn Thương Thiên Vũ.

      “Đừng quên ước định giữa chúng ta. Ta làm tốt phần của mình rồi, hy vọng đệ cũng tuân thủ cam kết chứ …” Thương Thiên Vũ nhếch môi, nhàng cười với Bạch Mặc.

      vừa xong gương mặt tuấn lãng bất phàm của Bạch Mặc tái nhợt chút huyết sắc, khẽ run lên.

      Lúc này, gió lớn thổi qua khiến tóc hai người bay loạn, tay áo bồng bềnh. Chỉ cách hai bước chân, Bạch Mặc và Thương Thiên Vũ nhìn nhau, lời nào.

      người cười lạnh nhạt thản nhiên, người sắc mặt tái nhợt, bối rối.

      “Đệ biết. Hy vọng sau này huynh hối hận.”Giọng Bạch Mặc vô lại thường ngày mà có thêm mơ hồ, tiếc hận và cả giác ngộ mọi chuyện nhân gian…

      “Trong cuộc đời ta, chưa từng có hai chữ ‘hối hận’”. Thương Thiên Vũ cách bình tĩnh mà kiên quyết, mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa như gió xuân.

      Gió giục mây vần, sóng ngầm trào dâng.

      đường Hoàng Thành, chiếc xe ngựa hoa lệ tao nhã về phía trước, lái xe là thiếu niên mi thanh mục tú. Người của Hoàng Thành đều biết chiếc xe này của phủ Ngạch Khanh, vì mặt trước và mặt sau của màn xe đều treo đóa thanh mai bằng ngọc. Từ cánh thanh mai, xâu chuỗi bằng ngọc đung đưa, có khắc chữ “Ngạch”.

      “Phượng Ngôn ca ca, sao ngoại công lại đón Vũ Nhi ?” Trong xe ngựa, đôi mắt đen nhánh linh động của Thương Phượng Vũ chứa đầy nghi ngờ và khó hiểu. Nàng rất tò mò vì trong trí nhớ của nàng hề có hình ảnh của ngoại công, chỉ chỉ nghe được vài chuyện vụn vặt qua lời kể của Ngạch Mẫn Nhi.

      Đó chính là ngoại công Ngạch Thiên Dương của mình là người hòa ái dễ gần, là trụ cột của đại lục Viêm Hoa, là nam nhân tuấn mỹ bất phàm, có sức quyến rũ với hàng vạn thiếu nữ. Thậm chí còn có cả nam nhân chung tình với ông. Đến cả nam nhân cũng thích, rốt cuộc ông thu hút ở điểm nào đây? Thương Phượng Vũ rất tò mò.

      “Ha ha”, Thương Phượng Ngôn cười khẽ, duỗi ngón tay điểm mũi nàng cái, dùng giọng ấm áp mà : “Vũ Nhi ngốc, ngày mai là sinh nhật của ngoại công.”

      “Sao trước đây Vũ Nhi gặp ngoại công?” Thương Phượng Vũ nhấp nháy đôi lông mi như cánh quạt, tiếp tục truy vấn.

      “Gặp rồi, nhưng lúc đó Vũ Nhi còn nên nhớ được.” Thương Phượng Ngôn nở nụ cười.

      “A, có cần Vũ Nhi chuẩn bị lễ vật chúc thọ ?”

      cần đâu, đại ca chuẩn bị rồi. Có cả của phụ thân nữa.”

      “Như vậy sao được, Vũ Nhi lớn rồi, muốn dâng lễ vật chúc thọ ngoại công.”

      Thương Phượng Ngôn đưa tay điểm cái mũi của Thương Phượng Vũ lần nữa, cười : “Muội đó, tiểu quỷ, nhớ, đến nhà ngoại công được nghịch ngợm, biết ?”

      “Biết rồi Phượng Ngôn ca ca. Nhưng Vũ Nhi nên tặng cho ngoại công cái gì đây?” Thương Phượng Vũ kê tay lên khay trà, dùng mu bàn tay đỡ cái cằm , ra vẻ trầm tư.

      Nhìn khuôn nhắn mềm mại đáng của Thương Phượng Vũ, cả bộ dạng cố làm ra vẻ trầm tư của nàng, Thương Phượng Ngôn cười thành tiếng. Nụ cười lên đôi lông mày khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm phần phong tình mê người.

      Khoảng hai khắc sau, xe ngựa dừng lại.

      Thương Phượng Vũ được Thương Phượng Ngôn ôm xuống xe ngựa. Vừa mới xuống xe, chưa kịp xuống khỏi lòng Thương Phượng Ngôn nàng nghe thấy tiếng cười sảng lãng truyền đến từ phía trước.

      “…Tiểu Vũ Nhi, đến đây đại cữu cữu ôm cái nào. Mấy ngày gặp, đại cữu cữu nhớ con muốn chết.” Ngạch Tử Khanh mặc tử y, sải bước ra khỏi phủ Ngạch Khanh, nở nụ cười sảng lãng mừng rỡ.

      Nghe tiếng, Thương Phượng Vũ ngẩng đầu từ trong lòng Thương Phượng Ngôn, bĩu môi mà : “Phượng Ngôn ca ca, Vũ Nhi muốn ông ấy ôm. Ông ấy là người xấu.” xong, đưa tay bé nắm chặt vạt áo trước của Thương Phượng Ngôn, vùi đầu vào ngực , nữa.

      Tiếng nàng tuy nhưng Ngạch Tử Khanh vẫn nghe thấy như thường. Nghe Thương Phượng Vũ đánh giá về mình, nụ cười mặt cứng lại. Sau đó Ngạch Tử Khanh tới trước mặt Thương Phượng Ngôn, mở miệng lên án với tiểu nhân nhi vùi sâu vào lòng chịu gặp ai: “Vũ Nhi, sao con lại đại cữu cữu thế? Ta là người tốt, được người trong Hoàng Thành công nhận. Con làm tổn thương lòng ta quá.”

      Ký ức về lần gặp trước ở Bách Hoa Tiết vẫn còn như mới, hôm nay gặp lại lần nữa, lại nghe vậy, Thương Phượng Vũ trong lòng Thương Phượng Ngôn kêu thầm: Ngươi mà là nam nhân à? Ngươi là người lớn sao? Sao lại dùng giọng điệu ủy khuất nũng nịu của hài tử mà chuyện, hơn nữa lại còn ở trước mặt hạ nhân cơ chứ? Chẳng lẽ mình nghe lầm à? Với nghi ngờ, nàng ngẩng đầu lên lần nữa từ trong lòng Thương Phượng Ngôn.

      Lời mang vẻủy khuất, tuấn nhan khổ sở hề tươi cười, trong sắc có chứa lên án, người nào nghe cũng cho là bị ủy khuất ghê gớm lắm.

      Đồ dở hơi! Nam nhân này là kẻ dở hơi. Nhìn bộ dạng này của , Thương Phượng Vũ thầm hạ quyết định.

      Thương Phượng Ngôn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Ngạch Tử Khanh diễn trò, lời nào.

      “Lần trước ông khi dễ Mặc Mặc phu quân, ông chính là người xấu.” Thương Phượng Vũ dẩu cái miệng nhắn, bất vi sở động mà lên .

      Diễn , diễn nữa , cho ta xem xem ngươi có thể diễn tới trình độ nào. Nghĩ vậy, Thương Phượng Vũ càng thêm hồn nhiên và nghiêm chỉnh.

      “Vũ Nhi, được vậy với trưởng bối.” Thương Phượng Ngôn sợ Ngạch Tử Khanh diễn trò, sợ Thương Phượng Vũ nghịch ngợm trước mặt mình nhưng để ý có người nàng biết lễ nghi.

      “Biết rồi, Phượng Ngôn ca ca.” Thương Phượng Vũ rời khỏi lòng Thương Phượng Ngôn, đứng bên cạnh , để cho nắm bàn tay vào phủ.

      Ngạch phủ mừng thọ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mời xem chương tiếp theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :