1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình yêu cũ thức tỉnh - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13: Lòng tốt của kẻ chẳng tôi

      Cái gì đến rồi cũng đến.

      K gọi điện vào hai giờ sáng, lúc đó Daisy và Mạc Tang đều ngủ. Trong tiềm thức, Mạc Tang còn hơi lo sợ, vùng dậy khi điện thoại đổ tiếng chuông đầu tiên.

      Daisy đưa tay bật điện, rời khỏi giường. Chuông cuộc gọi của K giống những số khác nên chỉ nghe là biết, nhìn Mạc Tang hỏi: “Cậu có chắc muốn nghe điện thoại?”.

      “Đưa cho tớ.” Mạc Tang rất tỉnh táo, ngồi ở mép giường. Mái tóc rối bung nhưng vẻ mặt kiên định.

      Daisy chần chừ giây lát, sau đó chuyển điện thoại cho Mạc Tang, còn khoác lên mình chiếc áo choàng ngủ bằng lụa tơ tằm, tay với hộp thuốc lá rồi vào bếp.

      Phòng ngủ tĩnh mịch, Mạc Tang ấn nút nhận cuộc gọi song gì. Người ở đầu bên kia quả nhiên sớm dự đoán được: “Con mèo của , rất nhớ em.”

      Mạc Tang đăm đăm trông ra ngoài cửa sổ, lòng cũng như cảnh đêm mịt mùng, lạnh lùng, chút xao động. Rất lâu rồi nghe giọng của K, dường như vừa hút nhiều thuốc lá, giọng khản đặc.

      điềm nhiên chào hỏi, còn cảm thấy phẫn nộ.

      Ba năm qua , giờ đây Mạc Tang là hai mươi tư tuổi, khác trước rất nhiều, dần dần còn bồng bột như năm nào.

      Giữa khuya, họ chuyện điện thoại như thể ôn lại chuyện cũ, Mạc Tang tạm thời quên những ý nghĩ thù hằn.

      hỏi : “ ở đâu, tôi muốn gặp chút.”

      “Ồ, cuối cùng em chịu trở về nhà rồi. Nếu em sớm nghe lời, nỡ lòng nào làm em bị tổn thương... Em nhớ buổi tối hôm đó chứ?” Giọng K đầy vẻ tiếc nuối, tiếp lời: “Trợ thủ của em khá đấy, chẳng phải nhọc công tốn sức, nhà họ Đường ém xong xuôi.”

      ta luôn thích coi Mạc Tang như con mèo, trước đây nghĩ, đó là cách gọi thân mật nhưng sau này vô cùng căm ghét kiểu xưng hô đó. “Tôi còn là con vật cưng như trước nữa. K, đọc địa chỉ .” Mạc Tang hơi mệt, nhắm mắt tựa lên tường, ghé sát điện thoại : “Dù sao các người cũng muốn giết tôi, giờ tôi chủ động về, chắc vui lắm nhỉ.”

      K cười khàn, xung quanh vắng lặng đến nỗi tiếng cười của thấp thoáng vọng lại, nghe rất kỳ dị. K thản nhiên lẩm nhẩm đoạn nhạc cổ điển, trả lời với vẻ đắc ý: “Khách sạn Lellan, tầng bốn mươi bốn.”

      “Lellan? Tôi nhớ đó là công trình bỏ hoang, định lên tận đó bằng cách nào?”.

      “Em ... nhiệm vụ Tuyết Sơn Chi Lệ thất bại, đương nhiên chỉ còn cách bỏ hoang, nếu là niềm tự hào của Diệp Thành.” K giải thích đơn giản: “ đầu tư xây khách sạn, sau này còn làm nơi dưỡng lão, à, đương nhiên... vốn định tặng nó cho em.”

      Mạc Tang cười nhạt, lúc lâu sau mới lạnh lùng : “Bây giờ tôi ra đó, nếu muốn tặng nó cho tôi vẫn còn kịp đấy.”

      Tòa nhà Lellan hay gọi chính xác hơn là khách sạn Lellan, nằm trục đường tới biệt thự núi của Đường Tụng. Mỗi lần đón Đường Đường, đều ngang qua đó, vì thế còn lưu ấn tượng.

      Lellan nằm gần điểm giáp ranh giữa nội thành và ngoại ô, lúc mới xây rất hoành tráng, nhưng biết vì lý do gì, mấy năm trước công trình bị tạm dừng. Nghe sau đó ít người muốn mua lại để phục vụ ý đồ kinh doanh khác, đáng tiếc là chủ sở hữu từ chối bán, cứ giữ nguyên trạng, dường như để đợi vốn luân chuyển. Cuối cùng, nó thành công trình bỏ hoang.

      Đường Tụng từng , công ty của vốn cũng có ý định thương lượng mua lại nhưng sau đó thực .
      Hóa ra, K luôn ở sát bên họ.

      Mạc Tang biết K dối, chắc chắn bỏ vốn xây dựng nhằm làm chỗ lùi cho mình sau này, nhưng ngờ Tuyết Sơn Chi Lệ sắp đến tay biến mất. Công trình lại lớn, đòi hỏi khoản đầu tư khổng lồ, song K phải doanh nhân, có nguồn vốn ổn định nên đành tạm thời dừng lại. Lần này về lại Diệp Thành... mọi thứ đều phù hợp với phong cách hành của . Chọn con đường đó làm nơi náu, chắc chắn biết đến tồn tại của Đường Tụng, cố tình ở lại và chờ thời cơ thích hợp trừ khử Mạc Tang.

      Đứng từ cao nhìn xuống, lừa gạt người đời là sở thích của K.

      Mạc Tang xuống lầu khi trời còn tối đen như mực. Chủ nhân chiếc xe Jeep mà lấy trộm chắc chắn báo cảnh sát, giờ lái đường an toàn, nhưng đành vậy vì Lục Viễn Kha tìm Daisy khắp thành phố, thể dùng xe của . May là vào giờ này, đường vắng tanh, ít có khả năng bị người khác trông thấy.

      Mạc Tang cảm thấy lo sợ hay băn khoăn. K chẳng có lý do gì để từ bỏ ý định xây dựng khách sạn đó.

      Daisy tiễn Mạc Tang ra ngoài, câu nào. Cho đến khi chuẩn bị ngồi vào xe, Daisy bỗng kéo cánh tay . Mạc Tang nhìn bạn, lắc đầu bảo: “Tớ hứa với cậu, nếu có cơ hội, nhất định tớ tiếp tục sống.”.

      Daisy gật đầu, ôm Mạc Tang trong màn đêm, khẽ bên tai : “Tớ muốn giúp cậu, cho dù phải từ bỏ tất cả, nhưng tớ biết mình có tư cách xen vào chuyện này.”

      “Chỉ có tớ và mới có thể giải quyết, đây là lý do tớ chủ động quay về. Daisy, cậu cũng phải đồng ý với tớ chuyện này, nếu tớ trở lại, cậu ...”.

      Daisy bỗng ngắt lời Mạc Tang: “Đường Tụng vẫn ổn.”.

      Mạc Tang sững người khi nghe thấy câu này. Ánh mắt Daisy hiền hòa, bao dung, “Cậu tưởng tớ nhìn ra điều gì ư... Hôm qua ra ngoài, tớ biết được thông tin, tối đó Đường Tụng được đưa về, giờ chắc ổn rồi.”

      Mạc Tang cúi đầu, bảo: “Vậy tốt.” muốn giải thích thêm, mở cửa vào trong xe.

      Nhưng Daisy vẫn muốn thuyết phục Mạc Tang, gõ cửa kính xe hỏi: “Cậu muốn gặp lại ấy sao?”.

      Mạc Tang nhìn thẳng hướng trước mắt, biết mình còn bất kỳ lựa chọn nào khác. khẽ lắc đầu, : “ phải như cậu nghĩ đâu, Daisy. Chuyện của tớ và ấy... chỉ là việc ngoài ý muốn.”

      Daisy buông tay, nhìn theo chiếc xe dần xa.

      Rất nhanh sau đó, tiếng xe chạy cũng tan biến vào khoảng , chỉ còn lại mình Daisy đứng trong bóng đêm mịt mùng. thu mình trong chiếc váy ngủ tơ tằm trắng, chậm rãi đốt điếu thuốc. Hơn hai giờ sáng, con đường ở khu phố , Daisy từ biệt người bạn thân .

      Khoảng im lặng như tờ, Mạc Tang chuyến này chẳng khác gì tự nộp mạng, đây là mà cả hai đều hiểu . Những người phụ nữ làm nghề như họ, sớm muộn cũng chẳng có được kết thúc êm đẹp.

      Vậy mà Daisy vẫn rơi nước mắt.

      Đêm đó dài dằng dặc, dài đến mức khiến người ta băn khoăn liệu có phải mình mơ.

      Mạc Tang nhớ rằng, những hình ảnh này chỉ từng thấy trong cơn mộng mị.

      Từ khi K bắn phát súng cách đây ba năm, chôn vùi mọi tình cảm cùng trận nổ. nghĩ rằng, đời này kiếp này, chẳng bao giờ gặp lại .

      Nhưng đêm nay, Mạc Tang từng phút, từng phút tiến gần K - người đàn ông hận, giờ đây muốn đoạt mạng . phẫn nộ như dự tính, chỉ có chút buồn rầu, thất vọng, chẳng biết tại sao còn có phần luyến tiếc.

      Mạc Tang vừa lái xe vừa chế giễu bản thân, phải chăng đây gọi là tâm lý yên lòng? Vì từng mong ước cao xa nên lúc này bắt đầu thấy luyến tiếc khi phải đối diện với cái chết.

      Còn có thể thế nào đây? Biết Đường Tụng vẫn ổn là mãn nguyện rồi. Tất cả những điều cần làm lúc này là bình thản, như màn đêm im lìm trước mặt.

      Giữa gian mịt mùng, khách sạn Lellan trông như thành lũy đáng sợ, đầy vẻ chết chóc.

      Dưới ánh trăng, chiếc bóng của Mạc Tang hắt lên tấm kính lờ mờ. mình bước vào tòa nhà xây dở đồ sộ nhưng hoang tàn, bụi bặm. Xung quanh tối om, huơ tay ra cũng chẳng nhìn năm ngón. Mạc Tang bỗng nhìn thấy tia sáng yếu ớt ở góc đại sảnh, dò dẫm lại gần, nhận ra đó là hướng đặt thang máy, ngờ ở đây có điện, nhưng chỉ duy nhất chiếc thang máy đó hoạt động.
      Chris thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mạc Tang vào trong, lên thẳng tầng bốn mươi bốn như K hẹn. Khi cửa thang máy mở, gian cũng tối om. bước ra, đứng chỗ, tài nào xác định nổi phương hướng.

      “K?”.

      Cửa thang máy đằng sau từ từ đóng lại, ánh sáng duy nhất cũng biến mất, cứ đơn độc đứng đó, như khi ở dưới tầng hầm năm mười tuổi.

      Đen tối, nguy hiểm và lối thoát, thần chết có thể đến bất cứ lúc nào.

      Bốn bề vắng lặng đến ghê rợn, Mạc Tang gọi vài tiếng để thăm dò nhưng ai đáp lại. đành dựa vào trực giác để bước về phía trước, dường như ở đây còn chưa trang trí nội thất. Vì quá yên ắng, có thể nghe chính tiếng bước chân mình vọng lại.

      Mạc Tang lờ mờ nhìn thấy khung cửa sổ ở phía xa, nằm ở góc hiểm hóc, cổ quái. Ánh trăng phản xạ qua tấm kính, tạo thành dải phân cách bên sáng bên tối dưới nền. Nhờ ánh sáng này, trông thấy sau lưng dường như có bóng người đứng lẳng lặng.

      Mọi thứ xung quanh khiến người ta dựng tóc gáy, nhưng Mạc Tang kêu lên mà chỉ đứng yên nhìn chiếc bóng, cho đến khi hai cánh tay phía sau từ từ đưa lên, ấn xuống vai , Mạc Tang vẫn cử động.

      Đôi bàn tay mỗi lúc đè nặng hơn, song vẫn có chút gì đó như vỗ về thân mật, có vẻ xác nhận điều gì. Rồi ta nhè xoa cổ Mạc Tang, cúi người cười khàn bên tai , “ biết mà, em quay lại.”

      Mạc Tang nhắm mắt, khẽ thở dài, cuối cùng cũng thốt lên tên : “K.”

      K rút khẩu súng ở sau lưng , xoay chuyển tay, rồi bước về hướng cửa sổ nơi có ánh trăng chiếu sáng. Mạc Tang theo sau, dần dần nhận vẻ ngoài của K tại.

      già nhiều quá.” Mạc Tang có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy mái đầu bạc trắng gần nửa của K, dừng lại lúc rồi tiếp lời: “Mới có ba năm.”

      Thực ra K lớn hơn Mạc Tang mười hai tuổi, tính ra, mới ba mươi sáu, vậy mà luôn làm cho mình có vẻ như ông già. tựa lên chiếc ghế để xiên xẹo bên ô cửa sổ, mặt thoáng nở nụ cười đầy hàm ý.

      K chẳng hề bận tâm tới nhận xét của Mạc Tang, đưa tay xoa lên viên đá súng, mở lời hỏi : “Tại sao phải trốn chạy?”.

      chẳng hề khác trước, vẫn hành xử theo ý muốn, tàn nhẫn đến mức khiến nguời khác phẫn nộ. Mạc Tang hết sức gồng mình mới có thể kìm nén được cơn tức giận, “Cho dù là con vật cưng, tôi cũng có quyền phản kháng.”

      Đối phương phá lên cười, dường như cảm thấy câu trả lời rất thú vị. Có lẽ mấy năm nay hút thuốc nhiều hơn trước nên giọng càng khàn đục, tiếng cười vọng lại, như tiếng con quỷ rền rĩ khóc trong đêm.

      Mạc Tang nghiến răng nhìn chằm chằm vào , sau đó : “ cứu tôi, nuôi tôi mười năm. Là do tôi tự làm tự chịu, cứ tưởng còn có lòng tốt...” cơn gió phảng phất bay vào, ở độ cao hơn bốn mươi tầng, cảm giác gió đêm như lưỡi dao cắt. đứng đó, người run lên, mặt đối mặt với gã đàn ông, “Hãy trả lời ràng với tôi, sau đó tùy xử lý tôi thế nào cũng được.”

      Nụ cười của K chợt tắt, chiếc áo jacket màu xám đen còn vương tàn thuốc lá. đưa tay ép Mạc Tang lại gần hơn, phản kháng của chẳng có tác dụng, bị ôm chặt. chưa già mà đôi mắt mờ đục, chứa dị hợm, điên cuồng. Chất rồ dại thế từng chút, từng chút , như ép người khác phát điên.

      Ba năm trước đây, khi nhận được cái ôm thế này, Mạc Tang ngoan ngoãn như con mèo, đáp lại với tình tứ. cũng vui sướng ỉ trong lòng khi được lại gần. Mạc Tang từng và từng khao khát cái ôm như cặp tình nhân, vậy mà giờ đây, cái ôm đó khiến lạnh đến run người, thể chống đỡ được, gần như vỡ vụn. phòng bị, cảnh giác mà chuẩn bị trong mấy ngày qua bỗng chốc sụp đổ sau hành động này của , lẩm bẩm: “Thả tôi ra, thả tôi ra... chưa từng tôi.”

      K bóp cổ Mạc Tang, ép nhìn vào mắt , “Em muốn câu trả lời gì?”.

      “Con ... Câu mà khi ở Zurich! Con của tôi... bị làm sao?”.

      trả lời, dường như hài lòng với phản ứng của Mạc Tang, sau đó cố tình áp sát khuôn mặt , hôn lên giữa hai hàng lông mày. “Nó chết rồi, con của em chết rồi! Tại sao... em lại trốn tránh ? Em quên rồi sao, con mèo của , trước đây em thích nhất là được hôn như thế... phải chăng là... đừng từ chối .”

      Mạc Tang cảm nhận được thô ráp khi râu của K chạm vào, lướt qua má, bỗng giãy giụa mạnh hơn, dùng cả chân để đạp, song vẫn bị K giữ chặt.

      vặn cánh tay cách thô bạo, xô vào cửa sổ. Kính rất lạnh, khiến như tỉnh táo ra vạn phần. Lúc bị xô, va vào kính làm hé ra bên cánh cửa sổ. Gió quần quật độ cao bốn mươi bốn tầng, táp mạnh làm rối tung mái tóc dài, dường như muốn cuốn cả xuống.

      Mạc Tang bám chặt vào mép cửa sổ còn K tay nắm cổ tay , tay còn lại túm tóc, bứt mạnh. bỗng lên cơn giận dữ, “ cự tuyệt tôi? có tư cách gì mà dám cự tuyệt tôi!”.

      chống cự trong tuyệt vọng, biết mình cách cái chết rất gần.

      Tiếng gió rít mạnh khiến người ta chẳng còn nghe thấy gì nữa, gió như sắp xé thành mảnh vụn. Chỉ cần K đẩy tay, rơi xuống từ tầng bốn mươi bốn, chết ở tòa nhà hoang chẳng ai ngó tới. Vài tháng sau... cũng có thể là vài năm sau mới được người ta phát , lúc đó thi thể thối rữa, chẳng thể nhận ra hình hài.

      Đó là sở thích của K, cũng là mục đích bảo đến đây.

      Nhưng K cứ túm tóc Mạc Tang, đẩy nửa người qua cửa sổ mà thả tay, dường như cố tình giày vò thêm.

      Mạc Tang cắn môi phát ra tiếng động nào, đau đến mức mắt nhòa . Vậy mà còn có giờ để phân tâm, bắt đầu giễu cợt mình vì trò đùa lần trước với Đường Tụng ở trung tâm thương mại, cố ý trêu chọc , lúc đó mới ở tầng bảy. Đáng đời, giờ đây sắp rơi xuống từ tầng bốn mươi bốn.

      Thiên đường, địa ngục chỉ cách lằn ranh. Mạc Tang vốn chẳng dám mơ được kết thúc đẹp đẽ, nhưng giờ đây rất đau lòng. Ngày vẫn nối tiếp ngày trong thế giới nhiều đối cực cùng tồn tại này, vẫn còn vài điều chưa kịp , nhưng chẳng còn cơ hội ra nữa.

      nghĩ, rơi xuống rồi hóa đá, ngày ngày nhìn Đường Tụng về nhà, dõi theo cuộc sống bình lặng của . Có thể rồi kết hôn, tìm cho Đường Đường người mẹ nhân từ. Nhưng đời này kiếp này bao giờ biết được rằng, câu chuyện sau cơn mưa xối xả cho dũng khí lớn đến thế nào.

      Để dám quay lại gặp K, đối diện với quá khứ mục rữa của mình.

      Hóa ra sống cũng dễ dàng như vậy. muốn vì Đường Tụng mà trở thành người tốt hơn, dù cho chẳng còn cơ hội được sống.

      Cánh tay Mạc Tang dần dần tê cứng, sắp thể nắm chặt vào mép cửa được nữa. nhắm mắt chờ kết thúc.

      K túm mạnh tóc hơn, bỡn cợt hỏi: “Con mèo của dũng cảm lắm, thích tư thế này hả? nhớ lần trước em thích chơi như thế này... Đúng ? Gã đàn ông đó? Phải chứ?”.

      điên rồi!” Mạc Tang lại giãy giụa nhưng bị K đẩy xuống thêm, buộc phải để yên. Tiếng gió bên tai mỗi lúc to, dồn mọi sức lực hỏi : “Trả lời tôi , lúc đó gì...”.

      Tóc của K cũng bị gió thổi tung, chỉ mới vài năm mà tóc đổi màu, khiến trở nên già nua. Mạc Tang thoáng trông thấy điên cuồng lóe lên từ đáy mắt , nhưng mau chóng bị che đậy, chuyển sang vẻ khảng khái giả tạo, như thể người cả, người thân. đột nhiên kéo Mạc Tang vào, đưa về từ chỗ cận kề cái chết, sau đó đóng cửa sổ.

      vỗ lên lưng Mạc Tang, tỏ ý bảo đừng sợ hãi, rồi làm dấu tay ra hiệu yên lặng, như muốn bảo giờ đây ổn. Toàn bộ thời gian bị đẩy chỉ vài ba phút mà ngỡ như dài bằng cả nửa đời người.

      Mạc Tang thở dốc, lảo đảo đổ sụp xuống nền nhà. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tóc rối bung.

      K đứng đó, hỏi với vẻ của người bề : “Sao em lại ở bên Đường Tụng?”.

      Quả là câu hỏi nực cười, còn chuyện gì biết nữa đâu mà hỏi vậy. ràng là truy sát trước, ép cao chạy xa bay, khiến còn chỗ trốn buộc phải nương náu ở nhà Đường Tụng. Giờ đây hỏi những điều này, lẽ nào là để thỏa mãn tâm lý muốn chiếm hữu quái đản của ?

      Mạc Tang muốn gì. K đốt xì gà trước mặt , mùi nồng nặc tỏa ra khắp căn phòng, nhìn thấy giận dữ từ động tác của .

      Gã đàn ông này luôn là lãnh đạo xuất sắc của tổ chức, rất hiếm khi tỏ ra lo lắng, buồn rầu.

      Vì lý do gì? ra tay tàn nhẫn với , chắc chắn chẳng có lòng thương xót, vậy vì sao phải diễn vẻ khổ sở khi đứng đây.

      Mạc Tang tài nào lý giải nổi biểu cảm biến thái của K, còn đứng đó rít mạnh điếu xì gà rồi nhìn , hỏi: “Có biết vì sao vừa rồi buông tay ?”.

      Mạc Tang sững người, sau đó cười cợt chính bản thân vì bỗng chốc hiểu ra, “Tôi còn có tác dụng gì với ?”.

      Giọng của K càng khàn đục: “Vì em làm thất vọng! Trước đây em sợ chết, vậy mà vừa rồi... em sợ hãi.”

      hết câu, K ngồi xuống, khói thuốc phả thẳng vào mặt Mạc Tang. muốn lùi lại phía sau nhưng đó là , đành đăm đăm nhìn vào đôi mắt , trong đó chứa đựng quá nhiều trạng thái tâm lý mà thể hiểu , cũng thể nhìn ra chân tướng.

      Ngón tay rờ rờ lên má Mạc Tang, tia sáng từ điếu xì gà chỉ cách trong gang tấc. Đầu điếu xì gà lóe lên từng tia như muốn nhắc nhở điều gì. giận giữ vì nhìn thấy cảnh giác từ đôi mắt người đối diện, “ cho em câu đó, trừ khi em sắp chết lần nữa! Tại sao em trở nên sợ ... em là của , có nhớ hả! Người em , tại sao lại phản bội !”.

      Đêm dài dằng dặc như thể chẳng bao giờ còn có ngày mai. Bị trói chân ở khu công trình bỏ hoang trống rỗng, ngoài cái chết, chẳng còn đường thoát thân nào.

      K ôm ghì Mạc Tang, như ngày còn bé.

      Những người như và K đều phải bảo mật thân phận, năm đó sốt cao, Mạc Tang thể tới bệnh viện, lúc đó K cũng ôm chặt như thế này.

      K : “Em còn nhớ , lúc mới theo em rất nhát gan, hay khóc nhè, lại nghe lời. Đêm mà nhìn thấy chịu ngủ.”

      Họ từng nương tựa vào nhau để sinh tồn, đó là quãng thời gian ấm áp nhất trong hồi ức của .

      Mạc Tang giãy giụa nữa, khẽ mở lời xin K, như bé bỏng năm nào: “K, nuôi em lớn, em thể nào phản bội , dù có bỏ em cũng phản bội... Em cũng chẳng thể ở bên người đàn ông họ Đường đó, em tới nơi xa lạ, nhất định gây phiền toái cho ai cả.” ngước lên nhìn thẳng mắt , “Em thực mệt mỏi, giờ hãy giải quyết cho xong , hoặc là giết em, hoặc là để em ... được ?”.

      Cho dù là người tình cũng là người thân, K có muốn tiếp tục giày vò ?

      nhẫn nại, cũng nên có từ bi.

      Bờ vai của Mạc Tang dường như bị ngón tay K bóp nát, vết thương vai vẫn chưa lành, lúc này nó đau đớn từng hồi, thấu vào tận xương. Nhưng để mặc bóp mạnh, như thể đây là vết thương của cả .

      Vì K mà luyện tập bắn súng, luyện tập mọi phương thức mưu sinh đầy tội lỗi.

      Nhưng, đó là chuyện của quá khứ.

      Mạc Tang dò dẫm người, lấy ra món đồ, đưa cho K. Đó là chiếc đồng hồ quả quýt cổ mang tên Vết Nứt Thời Gian, khẽ : “Nhiệm vụ này thất bại, nó hỏng rồi nhưng em nên giao nó cho .”

      K cầm chiếc đồng hồ, đáy mắt lóe lên tia sáng mà thể hiểu được. ta thở dài, vứt điếu xì gà xuống nền nhà, nhìn Mạc Tang : “Em kẻ khác.”

      Lần này phải là câu nghi vấn.

      Con mèo của lớn lên, người khác, phản bội .

      Đôi môi Mạc Tang run rẩy, khẽ trong bóng đêm: “K, em từng tự nguyện chết vì .”

      K phá lên cười, “Nhưng giờ đây em muốn sống vì ta.”

      Tấm kính màu sắc ở nhà thờ với lịch sử vài thế kỷ cuối cùng bị bắn vỡ, quãng thời gian đó được khoan thứ, chết trong phúc ngày cũ.

      “Em biết luật chơi mà, rời bỏ phải để lại cho thứ.”

      Mạc Tang nghĩ tới điều này từ trước, hề do dự : “ muốn cái gì, tay của em? Chân? Hay...”.

      K lại cười, giọng thều thào, xen lẫn là tràng ho khan dữ dội. đá khẩu súng có khảm viên đá mạc tang về phía , từ nền xi măng thô ráp phát ra thanh xoàn xoạt.

      Mạc Tang cầm chắc khẩu súng, im lặng chờ đợi lựa chọn của K. ngồi bất động dưới nền nhà, lúc lâu vẫn nghe thấy hồi đáp, bèn nắm súng bằng tay trái, ấn mũi súng vào khớp xương vai phải, “Em phế bỏ tay phải, từ nay cầm súng được nữa, các tổ chức khác tìm đến em, chẳng thể uy hiếp được, có thể yên tâm rồi.”

      Nhưng K bỗng chặn lại, “ thích con mèo tàn phế... Nghe đây, giúp làm việc, hoàn thành nó, để em .” ngừng lại, dường như còn muốn gì nhưng sau đó im lặng.

      Ba năm trước K từng tương tự, song sau đó lừa .

      Nhưng lần này Mạc Tang cảm thấy chắc chắn K . biết có những điều như trước nữa, sau ba năm, người thay đổi phải chỉ có .

      Trước kia cũng có người muốn bỏ tổ chức, K giấu cấp , nộp báo cáo khác rồi bắt kẻ kia để lại con mắt bên phải.

      Hôm nay phá quy tắc, bắt để lại bộ phận nào.

      tầng cao, gió thổi phần phật, Mạc Tang nghe tiếng gió rít bên ngoài, buông lỏng ngón tay cầm súng, vai run lên bần bật. liên tục mấp máy môi nhưng thể ra câu trả lời hoàn chỉnh trong bóng tối.

      Rất lâu sau đó, Mạc Tang vịn vào kính, ép bản thân đứng dậy, trong ánh trăng mờ mờ, gật đầu, : “Tôi đồng ý.”
      Chris thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14: Từng mong được dài lâu như đất trời

      Nửa tháng sau, Diệp Thành chuẩn bị diễn ra liên hoan phim bốn năm tổ chức lần, đây chắc chắn là bữa tiệc lớn của giới nghệ sĩ. Vì thế, hoạt động quảng bá diễn ra rầm rộ, các cơ quan truyền thông lớn đều tập trung vào kiện.

      Từ rất sớm có trang giải trí đưa tin, Ngải Lợi Lợi - con nuôi của Đường gia - đại diện cho công ty sản xuất phim của nhà họ Đường giải quyết công việc, với tư cách là đơn vị đầu tư lớn nhất cho liên hoan phim. Trong khi đó, hề có thông tin về chủ tịch Đường Tụng. Có nguồn tin ở nước ngoài, nguồn tin khác lại bảo nắm thông tin song chưa tiết lộ. Kết quả của những mánh khóe câu view này là, tin đồn ngày càng nhiễu loạn, mỗi nơi kiểu.

      Người trong ngành vốn rất mẫn cảm với động thái của Đường Tụng, sau khi tin đồn lan ra, trở thành đề tài bàn tán xôn xao.

      “Đường Tụng ngày càng mờ nhạt, lại chẳng được ông nội ủng hộ, cứ đà này, nhà họ Đường chỉ còn biết trông cậy vào đại thiếu gia thôi.”

      “Nhưng tôi nghe là, ngày trước ông cụ thích người cả, trước kia chẳng phải có tin đó còn gì. Đại thiếu gia với nhị thiếu gia ra đời cùng năm, nghĩ xem... người nào mới là con nhà tông?”.

      Lập tức, các tờ báo lá cải đào bới lại các câu chuyện cũ liên quan tới Đường Diệp, đến những người được cho là chuyên gia tướng số, chuyên gia chiêm tinh cũng được mời tiên đoán, bàn luận. Thậm chí có trang báo mở chuyên mục phân tích chuyện bí của các tỷ phú, rằng lai lịch của người thừa kế này còn tồn tại nghi vấn song có quý nhân phù trợ. Mấy người em trai có khả năng tranh giành quyền lực giờ đây chỉ còn lại duy nhất Đường Tụng. Tuy nhiên người em này chẳng hứng thú với việc kinh doanh của gia đình mà như nhân vật theo trường phái học thuật, chỉ có chức vụ danh nghĩa còn thực tế nắm quyền.

      Từ xưa có câu hổ phụ sinh hổ tử, trước đây chẳng người nào nghe danh lão gia nhà họ Đường, ai cũng nghĩ đời sau phải có con cháu nối tiếp mới khỏi xấu mặt gia tộc. Bất luận về chính trị hay kinh doanh, đại thiếu gia Đường Diệp là người hoàn toàn phù hợp.

      Trang nhất báo lá cải càng ngày càng đăng tin xuyên tạc, Lục Viễn Kha chau mày, vỗ lên bàn rồi ném tờ báo lên giường, “Cậu tự đọc , có kẻ mưu tung tin bậy bạ nhằm thu hút chú ý, bảo cậu bị cả ép từ bỏ quyền lợi, phải cuốn gói ra nước ngoài. Phải dò xem kẻ nào viết bài này, tìm được phải làm cho ra lẽ, để xem còn kẻ nào dám dệt chuyện.”

      báo, Đường Tụng là người cháu danh chính ngôn thuận đáng thương vô tội, số phận gặp nhiều trắc trở, còn , chẳng bị bức hại cũng phải lưu lạc tha hương, bệnh thích sạch của lại phát tác. xua người bạn thân thiết ra ngoài, dặn dò y tá nếu lần sau Lục Viễn Kha đến bệnh viện khi vừa rời hộp đêm nhất định phải đưa ta khử trùng, xong xuôi mới cho vào phòng bệnh nhân.

      Lục Viễn Kha đường đường là thiếu gia dòng dõi mà bị làm cho bẽ mặt, chỉ muốn lập tức ra tuyên bố, rằng mọi người có thể yên tâm về gã đàn ông đê tiện này, nhất định sống lâu trăm tuổi, chẳng gì gây hại được cho .

      Phòng bệnh VIP được bài trí sang trọng, hài hòa, gian rộng rãi, thoáng mát, màu sắc cũng rất ổn. Người đàn ông đứng bên cửa sổ, quay lại khi nghe tiếng động, trả lời Lục Viễn Kha với sắc mặt ôn hòa: “Viết thế càng tốt, cứ để Đường Diệp trở thành tâm điểm dư luận, vài hôm sau có người bắt đầu nghi ngờ chuyện của hai, ba ngày trước.” Chưa dứt lời, Đường Tụng bỗng đổi giọng khi nhìn thấy tờ báo Lục Viễn Kha vứt giường: “Mua báo ở ngoài đường hả? Cậu gọi người khử trùng cả cái giường cho tôi.”

      “Ôi Tứ thiếu gia của tôi, ngài nhàn rỗi quá, ngoài kia tin đồn xôn xao đầu đường cuối phố, ngài còn ở đây chê bẩn... Tôi để nó lại bàn là được chứ gì?”.

      được, phải thay hết ga trải giường, chăn, với cả...”.

      “Được rồi tôi biết rồi, chà chà, cậu cứ như vào độ mãn kinh... Chỉ vì người ta chạy mất chứ gì, tôi chả bảo với cậu từ trước, nàng của cậu có bao giờ chịu ngoan ngoãn đâu. Nghe lời tôi, xới tung cả Diệp Thành lên, bắt ta về nhốt lại vài tháng, ràng mọi chuyện, xem ta còn chạy được nữa .”

      Đường Tụng chống nạng, từ từ vài bước, thấy vết thương còn đau, bỏ nạng, bước tới sofa ngồi đọc sách, đáp lời Lục Viễn Kha: “Nếu tôi nhớ lầm, cậu tìm nàng Hồ Điệp gần tháng mà vẫn chưa thấy nhỉ.”

      Lục Viễn Kha mất lúc lâu mới hết uất nghẹn vì câu của Đường Tụng, tức tối đấm lên tường, “Quả Daisy tiếp cận tôi là có mục đích... nhưng tôi nhất định tìm ra ấy.”

      Đường Tụng gật đầu, chầm chậm lật trang giấy trong tập Sonnet của Shakespeare, tiếp lời: “Như vậy có thể liên hệ tới chuyện ở sơn trang Tử Kim hôm đó, người xúi Ân Thành thăm dò viên kim cương có lẽ chính là Daisy, kết quả, cậu tự mình chui vào lưới, ấy nhanh chóng tiếp cận được cậu.”

      “Tôi chẳng giữ viên kim cương, ấy muốn thăm dò cũng chả sao, tôi chỉ cần ấy.” Lục Viễn Kha nhún vai, thêm: “ ấy là ai quan trọng, tôi lời giữ lời.”

      Đường Tụng “ừ” tiếng, mặt biểu cảm. Thấy hồi phục tốt, Viễn Kha hỏi thẳng: “Cậu sốt ruột hả? Mạc Tang bị người ta truy sát, ấy đẩy cậu khỏi xe rồi bỏ trốn mình, giờ sống chết chưa biết thế nào. Cậu tìm hả, xe của cậu ở ngoài thị trấn Hoành Phủ...”.

      “Tìm có ích gì ? Chẳng phải cậu cũng tìm đó thôi, có thu được kết quả gì ?” Đường Tụng lại điềm tĩnh lật trang khác, “Đừng quên họ như những phụ nữ bình thường, nếu họ muốn bị tìm thấy dùng cách nào cũng vô ích.”

      Lục Viễn Kha hiểu ra ý của Đường Tụng, bỗng có chút ngạc nhiên, “Đường Tụng, tôi còn chưa cậu là người như thế nào? Đến cả cậu còn chẳng sợ, mà lại kiêng nể người phụ nữ đó.”

      “Suỵt”, Đường Tụng liếc mắt nhìn cửa ra vào, ra hiệu Lục Viễn Kha bé mồm bé miệng, sau đó nở nụ cười, điềm nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, tôi chẳng có cách gì đối phó với ấy”.
      Chris thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      rồi đưa tay thử chạm vào lưng, đáng tiếc vết thương chưa lành hẳn, đành giơ tay trái chỉ ra sau, “Tối hôm đó cậu mà đến muộn chút, có khi tôi chết vì mất quá nhiều máu, mà còn chết đường cao tốc.”

      Lục Viễn Kha gì, tựa lên cánh cửa nhìn Đường Tụng, “Quen cậu hai mươi năm, lần đầu tiên tôi thấy cậu ra nông nỗi này... Cậu cũng có lúc thừa nhận thất bại.”

      Đường Tụng im lặng trước câu của Viễn Kha. tựa được lưng vào ghế, chỉ có thể ngồi thẳng đọc sách lúc, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên : “Mấy hôm trước trợ lý Minh gửi báo cáo điều tra cho tôi, cậu còn nhớ tòa nhà Lellan ? Nó vốn được người ta đầu tư để xây khách sạn, nhưng sau đó bị gác lại. Tôi vẫn rất hứng thú với tòa nhà này nhưng tìm được chủ sở hữu.” chỉ vào chiếc tủ ở đầu giường, ra hiệu Lục Viễn Kha tới đọc bản kết quả điều tra.

      Lục Viễn Kha tới, mở tủ lấy ra tập hồ sơ, đọc lúc, gương mặt trở nên đăm chiêu, “Tiêu Sâm? K? Thảo nào... Mục tiêu của là viên Tuyết Sơn Chi Lệ mà cậu đoạt được. Chưa biết chừng đây là nhiệm vụ cuối cùng, K muốn giành lấy Tuyết Sơn Chi Lệ nhằm làm vốn liếng cho tuổi già, chắc chắn dễ dàng bỏ qua.”

      “Vì thế tôi đoán đó là lý do của những việc sau này, phải ngẫu nhiên mà nàng Hồ Điệp đến Diệp Thành, tiếp cận cậu cũng phải tình cờ, bây giờ bỗng dưng ấy biến mất... Có hai khả năng, ấy đem lòng cậu, muốn cậu bị liên lụy. Hai là, K biết Tuyết Sơn Chi Lệ nằm trong tay cậu, do vậy ấy chẳng cần thiết phải ở bên cậu nữa.”

      Lục Viễn Kha hơi sững người, yên lặng hồi mới lắc đầu, : “Daisy luôn từ chối tôi nhưng tôi nghĩ... ấy chỉ giả vờ như thế. Rốt cục vì lý do gì mà ấy ra , tôi chưa thể đoán ra được.”

      Đường Tụng cười, chầm chậm giở từng trang tuyển tập thơ Shakespeare, lúc lâu sau mới mở lời, giọng hơi chán nản: “Tôi cũng . Nếu Mạc Tang mình chạy trốn, tôi tìm được ấy, như ba năm trước vậy. Nhưng nếu ấy có quyết định khác, muốn kéo tôi xuống bùn... tôi đoán, ấy quay lại.”

      “Tại sao?” Lục Viễn Kha vô cùng kinh ngạc trước kết luận của Đường Tụng. Tính cách Mạc Tang như thế, làm sao có thể quay lại, huống hồ rất giỏi trong việc trốn chạy. “Cậu tự tin quá rồi mèo hoang chẳng bao giờ tự mình về nhà.”

      “Tôi chỉ biết tầm quan trọng của viên Tuyết Sơn Chi Lệ thôi, cho dù K muốn từ bỏ, người thuê cũng dễ dàng cho qua chuyện.”

      Đương nhiên K phải kẻ tầm thường, sớm muộn cũng tìm ra tung tích chính xác của viên kim cương.

      Đôi mắt Đường Tụng hơi nhíu lại, tiếp tục đọc sách, như hề có chuyện gì xảy ra.

      Có vẻ như Lục Viễn Kha hiểu ra chút nhưng dám khẳng định điều gì, ta quanh quẩn lại trong phòng bệnh, thấy Đường Tụng đả động gì, càng thêm nóng ruột.

      Đường Tụng hiểu tâm trạng của Lục Viễn Kha nhưng lảng sang chuyện khác: “Có phải Lục tướng quân chướng mắt vì cậu con trai vô dụng nên phong tỏa nhà của cậu rồi?”.

      “Gì cơ? phải.”

      “Thế cậu ở lỳ chỗ tôi làm gì, về nhà chứ.”

      Lục Viễn Kha lòng vẫn băn khoăn, biết Đường Tụng dự định thế nào, chỉ thấy chống tay xuống sofa, từ từ đứng dậy. chạy lại lấy nạng đưa cho bạn, Đường Tụng chống lát rồi lắc đầu : “ cần nữa, vướng víu quá. Bác sĩ kể chuyện nên ông nội tớ biết rồi, lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Cậu biết cả tớ rồi đấy, lúc này ta dám để tớ xảy ra chuyện gì.”

      Đêm đó, khi biết người em trai duy nhất còn lại bị bắn trọng thương, Đường Diệp cuống quýt cắt cử người chăm nom, lão gia nghe tin này càng lo lắng hơn, cho phép xuất viện.

      Buổi tối ấy, Đường Tụng bị đẩy xuống đường khi trúng thuốc mê, trời mưa to gió lớn, máu chảy quá nhiều, viên đạn lại trúng chỗ vô cùng nguy hiểm, nhưng may nó kẹp lại trong bắp thịt ở lưng, nếu bị thương vào cơ quan nội tạng.

      Lúc được đưa tới bệnh viện, Đường Tụng sốt cao nhưng đầu óc còn rất tỉnh táo. Thậm chí trước khi hôn mê, sai thuộc hạ biến cố nổ súng của cá nhân thành chuyện liên quan đến cả họ Đường. Mà mọi chuyện trong nhà giờ đây do đại thiếu gia quyết định, vì thế phải gánh họa này.

      Thoạt nhìn, Đường Diệp chỉ vô tình bị biến thành bia đỡ đạn. Nhưng loại bỏ hai người em, vì muốn thiên hạ nghi ngờ, luôn bảo vệ Đường Tụng, làm ra vẻ em tình cảm gắn bó. Bởi vậy Đường Tụng chỉ việc ung dung hưởng thụ quan tâm đểu giả của cả, ở suốt trong bệnh viện cho đến hôm nay.

      Lục Viễn Kha cảm thấy kỳ lạ trước may mắn của Đường Tụng, gặp cảnh nguy khốn như vậy song vết thương của bị nhiễm trùng, đó chỉ có thể gọi là tốt số. Sắp chết song vẫn tỉnh táo tính kế kéo người ta xuống bùn, có thể thấy đời này, nguy hiểm mà nhìn thấy được còn nguy hiểm nữa.

      Đường Tụng bước ra khỏi phòng bệnh, y tá lập tức chạy tới, nhất quyết cầu bệnh nhân chống nạng. giải thích hồi rằng mình bị thương ở lưng chứ phải chân, vết thương cũng còn gây khó khăn khi di chuyển, nhưng đối phương ràng bị người nhà họ Đường dặn dò kỹ, kiên quyết đồng ý. Các y tá đều lo sợ, nếu Tứ thiếu gia nhà họ Đường bị xây xát gì chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.

      Các y tá căng thẳng phân bua với Đường Tụng, đành xuống nước, bảo Lục Viễn Kha lấy nạng, cùng lên lầu.

      Nơi điều trị là bệnh viện tư Hựu Nhân, môi trường ở đây rất tốt, lại đông người. Chi phí chăm sóc điều trị cực kỳ đắt đỏ, chính vì thế, hầu hết bệnh nhân tới đây đều thuộc dạng có vai vế. Ưu điểm lớn nhất của bệnh viện này là công tác bảo mật thông tin cá nhân được làm rất tốt.

      Thang máy lên thẳng tầng cao nhất của khu dành cho bệnh nhân, Đường Tụng chưa được phép về nhà, lại thích có nhiều người bám lấy mình nên nhất quyết ngăn cản khi ông nội muốn cử vệ sĩ tới bệnh viện. cho rằng càng phô trương càng gây chú ý, thêm phiền toái, vì thế thường ngày chỉ có trợ lý Minh hoặc Lục Viễn Kha tới thăm .

      Khi ra khỏi thang máy, trong đầu Lục Viễn Kha vẫn băn khoăn về những vấn đề hóc búa kia. nhìn về phía phòng bệnh xa xa, hỏi Đường Tụng: “Ngoài kia lời ra tiếng vào, Mạc Tang ở đâu chẳng , K lại mai phục ở Diệp Thành, sớm muộn cũng gây phiền toái khi biết cậu giành được viên kim cương, bây giờ cậu định làm thế nào? Đừng bảo với tôi là cứ ở đây chờ nhé.”

      Đường Tụng lẳng lặng quẳng chiếc nạng vào góc tường, chỉ về phòng bệnh phía trước : “Tôi định thăm Kính Dao.”

      “Tôi đùa với cậu.”

      “Tôi nghiêm túc đấy, tôi định thăm ấy, sau đó bảo trợ lý Minh đặt bữa tối mang đến, à, còn cần mang cả ấm chén pha trà, vài cuốn sách ngoại văn nữa.” Đường Tụng dường như sống rất thảnh thơi, nghĩ lúc rồi như vốn vậy: “Phải sang tuần sau họ mới thả tôi về nhà tĩnh dưỡng, tôi là bệnh nhân, bác sĩ bảo người bệnh chỉ được làm những việc này.”

      “Đường Tụng!”.

      Đối phương hoàn toàn đoái hoài đến tâm trạng của Lục Viễn Kha, lịch hỏi : “À, cậu với tôi vào thăm Kính Dao chứ?”.

      “Cậu! Thôi được rồi, cậu làm gì tùy thích, tôi tìm Daisy cho bằng được, cho dù có phải xới tung Diệp Thành.”

      Lục Viễn Kha tức điên vì vẻ ung dung thong thả của Đường Tụng, bỏ lại , vung tay bước . Đường Tụng lắc đầu, mặt thay đổi biểu cảm, mình tiến lên trước.

      Bước tới cửa phòng, nhác thấy phía xa có người đẩy xe vệ sinh bệnh viện tới. Hình như lao công lần lượt dọn dẹp dãy phòng bệnh, người đó cũng nhìn về phía . Đường Tụng định cất tiếng hỏi Vân Kính Dao có trong phòng , chưa xoay người nghe tiếng động, vật gì đó vừa bị ném xuống nền nhà.

      hỏi nữa, gõ cửa rồi bước luôn vào phòng.

      Chiếc bát thủy tinh vỡ tan nền nhà, cháo gạo nếp bắn tung tóe khắp nơi.

      Đường Tụng khẽ hỏi: “Dì Tuệ đâu, sao gọi dì ấy trông nom em?” vừa vừa bước vào, nở nụ cười khi đối diện người ngồi xe lăn. “Hôm nay trời đẹp lắm, đừng bực bội với bản thân nữa, em cầm vững gọi người giúp.”
      Chris thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hành lang ngoài căn phòng tĩnh lặng, vừa qua buổi trưa, y tá ngồi trực trong phòng tư vấn ở khúc rẽ. Tầng cùng chỉ riêng phòng của Vân Kính Dao là có người, bình thường chẳng ai qua lại, lúc này người lao công đẩy xe tới.

      Người đó mặc đồng phục, đội mũ nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt lai nước ngoài, mái tóc dài màu đỏ được che rất cẩn thận. nhìn xung quanh, dừng lại trước căn phòng Đường Tụng vừa bước vào, nhàng mở cửa.

      Người trong phòng trò chuyện, chẳng ai để ý lắm đến .

      trong phòng bệnh mới ngoài hai mươi tuổi, ngồi xe lăn, đầu gối trải tấm khăn . mặc bộ đồ rộng màu be, nhìn qua là biết nhập viện lâu. Đứng ngoài cửa, người lao công chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của đối phương, song có thể nhận định đây là vô cùng xinh đẹp.

      Người lao công cảm thấy trông khá quen... Vân Kính Dao... từng gặp ở đâu đó, hình như là người nổi tiếng. Dù thế nào, cũng thể ngờ rằng này ngồi xe lăn sống qua ngày.

      Đường Tụng đứng quay lưng về hướng cửa ra vào, thở dài nhìn mảnh vụn thủy tinh tung tóe dưới nền nhà.

      Có vẻ như Vân Kính Dao ngạc nhiên khi Đường Tụng bất ngờ đến. hơi bối rối, cố gắng làm ra vẻ có chuyện gì. “Vết thương của còn chưa lành, sao lại lên đây? Dù sao em cũng luôn ở đây, lúc khác đến cũng được mà.”

      sao.” Đường Tụng tới vén rèm cửa, quay đầu lại, thấy cố ý che bàn tay mình. vội bước đến nâng ngón tay lên xem, quả nhiên bị cứa đứt, may là quá sâu, máu còn chảy nữa. buông tay , định gọi người tới, “Bác sĩ đưa ra bài tập phục hồi, cảm giác của đôi tay dần dần trở lại bình thường, em đừng nôn nóng quá, cần phục hồi từng bước .”

      đừng gọi, y tá vào lại khuyên răn, sao đâu... gọi chị lao công vào lau sạch là được, em ổn, chỉ sợ thôi.” cúi đầu, yên lặng lúc mới ngẩng đầu nhìn Đường Tụng, : “ có hiểu được , em sợ tình trạng ngày xấu , cuối cùng đến tay cũng cử động được, chỉ nằm bẹp ở đây, thể làm gì được nữa...”.

      thể như thế.” Đường Tụng quay người, qua cánh cửa mở hờ, nhìn thấy chiếc xe vệ sinh, ra hiệu người đứng ngoài vào trong dọn dẹp.

      Đường Tụng đẩy xe lăn cho Vân Kính Dao, đưa tới cạnh giường bệnh. Tâm trạng Kính Dao dường như ổn định, run rẩy nắm chặt tay Đường Tụng, đành ngồi lên chiếc sofa bên cạnh, trò chuyện, vỗ về .

      trẻ và xinh đẹp thế này, độ tuổi rực rỡ nhất mà buộc phải sống chiếc xe lăn, ai nhìn thấy cũng mủi lòng.

      Tiếng sụt sùi vang lên trong phòng bệnh, Đường Tụng vỗ lên vai , “Mọi việc cứ để dì Tuệ giúp, em đừng ép bản thân, đợi đến khi hồi phục, em muốn làm gì cũng được.”

      Vân Kính Dao dần dần bình tĩnh lại, Đường Tụng nhận ra đằng sau có người cứ đứng đó bứt rứt.

      Người đó bước vào, cúi đầu lấy khăn thấm nước, nhưng phát ra mặt đất tung tóe mảnh vụn thủy tinh và cháo, hơi bối rối, quay đầu tìm dụng cụ. Nhìn qua biết đây là người mới vào làm.

      Thấy vậy, Đường Tụng thể quay người, hướng dẫn: “ lau dọn dưới nền chút là được.”

      Người đó luống cuống cầm chổi lau tới, tay chân vụng về, sao lau sạch được. Mảnh vụn bát thủy tinh dưới nền nhà bị làm cho va đập vào nhau kêu chan chát.

      Vân Kính Dao rầu rĩ, cúi đầu tâm tình với Đường Tụng, còn bị người lao công thu hút toàn bộ chú ý, chẳng còn tâm trí lắng nghe.

      đăm chiêu nhìn người phụ nữ quét dọn, cười mỉm, rồi như chẳng có chuyện gì xảy ra, vỗ lên vai Vân Kính Dao. Đợi bớt sầu muộn, mới lên tiếng nhắc nhở lao công: “Phải quét thủy tinh vỡ trước rồi mới lau nhà.”

      Người đó như bừng tỉnh, buông tay khiến cây chổi lau đổ xuống nền nhà, sau
      đó chạy ra lấy chổi quét vào.

      Đường Tụng kiên nhẫn ngồi yên nhìn người lao công quét dọn, đủng đỉnh : “Bỗng nhiên hơi hối hận, lần trước cũng dọn dẹp nhà cửa thế này à? Thấy xót cho nền nhà trong phòng tôi quá.”

      Người lao công đứng im, đầu cúi gằm lau nền, lưng quay về phía Đường Tụng. Nghe câu đó, dừng động tác trong giây lát, khẽ hắng giọng, buông chổi qua bên rồi quay người bước ra ngoài.

      Cuối cùng Vân Kính Dao cũng nhận ra khác lạ, “ ấy là...”.

      Đường Tụng giúp Kính Dao trải lại khăn đầu gối, chuyển hướng chú ý của : “Kính Dao, biết em rất khổ tâm, nhưng em nghĩ xem, muốn hồi phục nhất định phải phối hợp trị liệu, điều chỉnh tâm lý, ở bên em.”.

      Quả nhiên Vân Kính Dao thôi nhìn về phía cửa ra vào, cố gắng gật đầu, ngập ngừng lúc mới quay sang Đường Tụng : “ cũng cần bảo vệ bản thân... em bằng lòng làm mọi việc vì , chỉ cần được bình an. Nếu xảy ra chuyện gì, mọi điều em làm lúc đó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa cả.”

      Đường Tụng nở nụ cười an ủi, vẫn là vẻ dịu dàng nhưng dường như thiếu mất điều gì. có thể đối tốt với bất kỳ ai, song có thể chưa đủ chân thành.

      Vân Kính Dao chầm chậm hết, thấy mỉm cười như lâu nay vẫn vậy. đối xử với rất đặc biệt, tới thăm đều đặn. Dù bản thân bị thương vẫn quên .

      Nhưng vẫn còn thiếu điều vô cùng quan trọng.

      cố gắng tìm vẻ khác từ đôi mắt , song ngoài tình thương và áy náy, chẳng thể tìm thêm được ý gì khác. này càng khiến đau lòng, thể nào cân bằng tâm lý.

      Vân Kính Dao trở nên thế này phải nhằm mục đích thấy áy náy và day dứt của Đường Tụng... từ từ nhắm mắt : “ về , y tá lại sắp tìm rồi đấy.”

      Đường Tụng đứng lên bước ra ngoài, nghĩ đến điều gì lại quay người bảo: “Quà sinh nhật nhận được rồi, trà rất ngon... Kính Dao, em luôn biết thích điều gì.”

      chê là tốt rồi.”

      Đường Tụng nhìn vẻ lặng lẽ của Vân Kính Dao, khẽ thêm: “Tin nhé, nhất định em hồi phục, được ?”.

      gật đầu, “Em tin .” Làm sao có thể từ chối, ngay từ giây phút đầu tiên, phát điên vì .

      Sau tiếng đóng cửa của Đường Tụng, Vân Kính Dao mở mắt, nhìn tấm poster treo tường. Đó là bộ phim được đầu tư lớn nhất ở Diệp Thành, huy động mọi nguồn lực để thực rồi quảng bá, cuối cùng phim gây được tiếng vang chỉ ở trong nước, khắp nơi đều bàn luận về nó.

      Vị trí diễn viên chính đề tên Vân Kính Dao. Từng có biết bao diễn viên nữ cùng thời ngưỡng mộ, ghen tị với . Ai nấy đều bảo Tứ thiếu gia trầm lặng đấy nhưng cũng là người phàm, đại gia bỏ nghìn vàng để mang đến danh tiếng cho mới độ hai mươi là điều thường tình.

      tấm poster, Vân Kính Dao đẹp đến nghẹt thở, là con cưng của trời, là biểu tượng nhan sắc trong mắt bao người hâm mộ. Nhưng bây giờ ngồi đây, nhìn quá khứ huy hoàng bằng đôi mắt thẫn thờ. Danh tiếng cũng trở thành tro bụi.

      Nắng hôm nay rất đẹp, tràn vào phòng sau khi được Đường Tụng mở rèm. Nắng chiếu vào người Kính Dao, từ từ đẩy xe tránh ánh nắng, lẳng lặng ngả ra sau, ngắm bản thân trong quá khứ như ngắm bức tranh sinh mệnh.

      Chỉ cách bức tường, ngoài hành lang, Đường Tụng chậm rãi bước sau người. lao công đẩy chiếc xe vệ sinh cũng chẳng vội vã, đầu ngoảnh lại, càng phân bua điều gì.

      Bước tới cửa thang máy, đưa tay nhấn nút, Đường Tụng đứng từ sau nắm lấy tay , nhìn lượt rồi bảo: “Em kiếm bộ đồ này ở đâu thế?”.

      Mạc Tang giấu được nữa, bỏ mũ ra nhìn Đường Tụng. vốn biết hai người gặp lại nhau còn có thể điều gì. Đến giây phút mặt đối mặt, thấy vẻ mặt nén cười của Đường Tụng, chỉ có cảm giác sợ sệt.

      Sợ dây thần kinh bị kéo căng rồi cũng giãn ra. đứng đây bằng xương bằng thịt, bình yên là tốt rồi.

      Mạc Tang muốn gì song lại thôi, Đường Tụng mân mê búi tóc đầu , thà : “Thế này trông xấu lắm, giống người giúp việc hồi trước ở nhà .”

      Mạc Tang tức đến dở khóc dở cười, chỉ muốn giấu mái tóc của mình . Dù sao bây giờ cũng bị lộ, vứt chiếc bờm xấu xí, vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, Đường Tụng kéo Mạc Tang vào trong, cúi đầu, rất khẽ: “Xin lỗi.”

      thanh bé, ràng.

      “Nhắc lại lần nữa.”

      Mạc Tang nhớ đến đường cao tốc trong đêm mưa to gió lớn, ngẩng đầu nhìn : “Xin lỗi!”.

      Đường Tụng nghiêng đầu, nhìn lắc đầu: “ phải câu này, câu cuối cùng mà em với buổi tối hôm đó, em nhắc lại thứ lỗi cho em.”

      Ánh điện trong thang máy tỏa ánh sáng bàng bạc nhưng Mạc Tang cảm thấy hai má mình bị thiêu đỏ. cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, với từng việc: “Tôi sai khi đẩy xuống, có thể trả thù... Tôi còn vứt xe của ở...”, càng , từ ngữ của Mạc Tang càng lộn xộn, thấy Đường Tụng đưa tay kéo mình, muốn lùi lại nhưng thể làm chủ bản thân.

      luôn thể từ chối được , giờ đây có cảm giác cơn mơ sắp nuốt chửng lấy mình.

      Chỉ sau vài giây, đầu óc Mạc Tang trở nên bộn bề, rối tung. biết làm thế nào thể hối lỗi, cũng biết bây giờ quay lại nên giải thích điều gì, chỉ để mặc Đường Tụng kéo lại gần, áp người vào lồng ngực . Đợi đến khi lấy lại lý trí, Đường Tụng ôm lấy , thở dài. Cảm nhận được hơi thở ấm nóng bên tai, lần nữa mắt hoen đỏ.

      Đường Tụng : “ phải nhốt em lại.”

      Trong đầu Mạc Tang lên khung cảnh đồng mông quạnh, sương giăng mịt mờ, trời đất bỗng quay cuồng. Trong chớp mắt, dường như còn ý thức được gì nữa, câu đó cứ văng vẳng bên tai.

      Mọi tình cảm bị dồn nén bỗng dưng vỡ òa. Nếu che đậy quá gượng ép, còn giải thích là thừa thãi.

      Người Mạc Tang khẽ run lên, ôm chặt lấy Đường Tụng. Ngón tay rờ rờ áo , xác định vị trí vết thương, nếu đạn găm vào thêm vài li nữa xuyên qua thận. May mắn là bây giờ đứng đây... việc xảy đến bất ngờ, vì bảo vệ bị bắn trúng...

      Vô số hình ảnh đầu cuối lên trong trí óc Mạc Tang, kể cả vết máu ghế. nên sớm nhận ra điều đó, vậy mà trái lại, tàn nhẫn đẩy xuống.

      Làm sao có thể người đàn ông này, hai người như ở hai thế giới, là hai mảnh đời thể ghép lại.

      Những cảm xúc mâu thuẫn dồn lên lồng ngực Mạc Tang, tay dùng lực mạnh hơn để bớt dồn nén, cho tới khi thấy Đường Tụng chau mày mới chịu buông ra. cắn môi , như con mèo lên cơn điên.

      “Đường Tụng, ... dựa vào đâu mà đối tốt với tôi đến thế?”.

      Mạc Tang nhận ra mình nghĩ đến dài lâu như trời đất. Giờ đây cùng trốn trong gian chật hẹp, vấn vương khi sắp lìa đời. chẳng cần bận tâm đến thế giới bên ngoài, cứ mãi chơi vơi rơi xuống. mơ tưởng đó khiến xúc động đến run lẩy bẩy.

      Ánh mắt Đường Tụng tha thiết hơn, nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Mạc Tang, rút khỏi áo mình. Cuối cùng, kiềm chế được xao động, hơi thở gấp hơn, bảo : “Đừng động chạm lung tung.”

      Con mèo hoang đắc thắng, lùi về sau bước, có vẻ hài lòng.

      Đáng tiếc là cánh cửa thang máy vẫn phải mở ra.

      Đường Tụng buông , quệt vết máu môi do bị cắn, tỏ ra bất lực, “Tôi để quên nạng tầng cao nhất rồi, bọn họ hoảng hốt giãy nảy lên, đành phiền... chị lao công dìu tôi ra ngoài vậy.”.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :