1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình yêu cũ thức tỉnh - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Con mèo xù lông (1)

      Diệp Thành sầm uất là nơi huyết mạch của ngành tài chính tiền tệ. hẹn mà gặp, nhiều trụ sở nơi đây có đủ loại giao dịch ngầm. Tất cả những điều đó khiến ngày và đêm ở thành phố này đều đầy sức mê hoặc.

      Mạc Tang chưa khỏe hẳn nên tiện ra ngoài. ở nhà Đường Tụng được mười ngày. Ngày thứ mười, có thể dạo nhàng khắp biệt thự và vườn hoa ở xung quanh. Hóa ra biệt thự nằm núi, thường ngày chỉ có Đường Tụng và Đường Đường ở.

      Đêm về, lớp kính bao quanh đại sảnh sừng sững giữa núi u, trông như cung điện thủy tinh chơi vơi giữa trời.

      Lúc này, Mạc Tang ngồi sofa ở sảnh trước ăn dâu tây. Những người giúp việc ở đây rất có phép tắc, ai tỏ ra tò mò vì xuất của . Vì thế, bắt đầu muốn biết về thân thế Đường Tụng. Cảnh tượng người nhà từng trông thấy chắc hẳn rất đáng sợ, tuy nhiên họ bận lòng về những nhân vật nguy hiểm phải cần đến bác sĩ tư là . Nếu Đường Tụng bằng lòng chấp thuận mối nguy hại, vậy hà cớ gì phải khách khí?

      Mạc Tang đơn độc chặng đường đằng đẵng, nếu tiếp, có thể điên, chết. vốn bận tâm, nhưng giờ bỗng có người bằng lòng cho chốn dừng chân, chẳng có lý do gì để từ chối.

      Quản gia ở đây họ Thẩm, tóc hoa râm nhưng dáng vẻ, thần sắc đều rất tốt, khỏ mà đoán biết tuổi . Mọi người đều gọi ông là chú Thẩm với vẻ rất kính trọng. Hằng ngày, chú Thẩm đều thông báo với số việc. Hôm nay cũng vậy, ông hỏi: “Thiếu gia bệnh viện rồi, chắc về muộn chút. Mạc tiểu thư muốn đợi thiếu gia về cũng ăn hay ăn trước?”

      Lâu nay Mạc Tang sinh sống ở nước ngoài, tổ chức của lại làm thuê cho các cơ quan tình báo hải ngoại, vì thế hiểu lắm về phép tắc trong nước. Mạc Tang tưởng người trong nhà ai cũng được thông báo như vậy, dù là khách, thế nên lần nào cũng trả lời thà. Hôm nay, nghĩ giây lát rồi đáp ăn trước, sau đó nhân tiện hỏi vị quản gia: “ ấy tới bệnh viện?”

      Chú Thẩm cúi đầu : “Thiếu gia thăm người ốm. Cụ thể hỏi thiếu gia, chúng tôi tiện trả lời.”

      Mạc Tang tò mò chuyện Đường Tụng đâu, làm gì. ngồi xuống, ấn ấn vào vết thương người. quen với việc bị thương như thế này, từ được rèn luyện thân thể, dù trong điều kiện khắc nghiệt vẫn có thể phục hồi. Huống hof, gần đây được hưởng đủ thứ từ vị thiếu gia này. Môi trường sống tốt, tâm trạng tốt, tất yếu hồi phục càng nhanh.

      Khi Mạc Tang suy nghĩ nghiêm túc về lai lịch của Đường Tụng, cân nhắc khi nào nên rời khỏi đây bên ngoài có người bước vào. nhìn dáng dấp nhưng chắc chắn phải Đường Tụng. Chú Thẩm bước nhanh ra đón còn đứng dậy, mang dâu về phòng mình ăn. Chủ nhà vắng mặt, với thân phận đặc biệt, muốn gặp người ngoài.

      ngờ người đó bước quá nhanh, vừa vào đến cửa oang oang: “Đường Tụng, con của cậu suýt nữa bị lừa bắt nhé, nhanh ra cảm ơn tôi .”

      Vừa dứt lời, bé bên cạnh phụng phịu, giọng trẻ con làu bàu: “Chú Lục dối! Cháu chỉ cắt đuôi những kẻ bám theo để ăn kem thôi.” xong, Đường Đường nhìn người đàn ông bên cạnh với ánh mắt ghét bỏ, rồi ngẩng đầu nhìn quanh phòng. Trông thấy Mạc Tang vào trong, bé reo lên: “Mẹ tóc đỏ ơi!”

      Chú Thẩm đứng bên cạnh, vẻ mặt tỏ thái độ gì, kéo Đường Đường lại gần, : “Thiếu gia dặn tiểu thư rồi, được tùy tiện gọi khách là mẹ.” Sau khi hiểu được tình qua lời kể của vị khách, chú trầm trầm : “Tiểu thư hôm nay lại chạy lung tung, như vậy nguy hiểm quá. Tôi chỉ còn cách khi thiếu gia về, tiểu thư phải chịu phạt.”

      Đường Đường nghe thấy mình phải chịu phạt kêu ré lên, đẩy đám người rồi chạy vào trong phòng, co cẳng, giậm chân la hét hồi. Mạc Tang đành lòng tiếp, quay lại vẫy vẫy tay, “Đường Đường.”

      bé như tìm thấy cứu tinh, chạy lại ôm chân Mạc Tang, : “Mẹ tóc đỏ! Mẹ tóc đỏ cứu con! Mẹ hãy với bố là con chỉ mua kem, tại bọn họ ngốc quá nên đuổi kịp chứ phải con chạy lung tung!”

      Mạc Tang buồn cười khi nhìn thấy ánh mắt làm ra vẻ vô tội của Đường Đường. quỳ xuống, véo vào khuôn mặt phúng phính. Hôm nay tóc Đường Đường được tết thành hai bím, màu tóc đỏ đậm trông như hai đóa hoa nở bên tai. Mạc Tang chưa kịp tiếp lời, người đnà ông ngoài cửa chạy vào phòng, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy , “… có phải là…”

      Chú Thẩm điềm đạm bước lại, giải thích: “À, đây là vị khách thiếu gia mời về nhà và tạm thời sống ở đây, ấy họ Mạc. Mạc tiểu thư, vị này là Lục thiếu gia.”

      Lục thiếu gia kìm lại lời định . ta muốn hỏi gì nhưng rồi lại thôi, sau đó đưa tay về phía , “Tôi là… bạn của Đường Tụng, Lục Viễn Kha.”

      Mạc Tang hất tay ra hiệu bỏ qua, buồn nhiều với . xoa tóc Đường Đường, : “ phải là mẹ cháu.”

      “Vâng, thế nên cháu gọi là “mẹ tóc đỏ”, bố chỉ cho cháu gọi “mẹ” thôi mà.”

      Lục Viễn Kha ngại ngùng đứng đó khi cái bắt tay hữu hảo bị lờ . Song tức giận mà ngược lại, tò mò theo Mạc Tang vào trong. “ là Mạc Tang đúng ? Tôi còn nhớ , …”

      Mạc Tang nắm tay Đường Đường bước , bỗng quay đầu lại: “ còn nhớ tôi?”

      Lục Viễn Kha sợ sệt trước ánh mắt của Mạc Tang, đứng ngây ra, sau đó gãi gãi đầu. nghĩ lúc rồi với ý thăm dò: “ về tìm Đường Tụng à?”

      “Tôi hiểu gì, tôi chỉ ngẫu nhiên ở đây thôi, đợi tôi… vài hôm nữa ”, Mạc Tang đưa cánh tay theo bản năng ấn vào vết thương bên eo. Nhfn Lục Viễn Kha lượt, quả là con cháu nhà giàu sang, mình khoác toàn hàng hiệu, trong tay còn có chiếc chìa khóa của con xe Bugatti.

      Mạc Tang muốn dây dưa sinh chuyện. Lúc chú Thẩm muốn đưa Đường Đường thay quần áo, Đường Tụng có nhà, nếu Lục Viễn Kha có việc ngồi đó đợi . Mạc Tang thể ý muốn rời nhưng đối phương là người đơn giản, nghĩ gì nấy chứ biết đoán ánh mắt người khác.

      Lục Viễn Kha : “À, có gì, tôi ngang thấy bà cụ non đó chạy lung tung nên lôi về. Đường Tụng có nhà hay sao, tôi chuyện với cũng được.”

      Mạc Tang muốn tiếp chuyện nhưng bỗng nhớ tới nghi vấn trong lòng nên ngồi lại sofa, khoanh chân ghế, tiếp tục ăn dâu.

      Coi như chuyện giải sầu.

      Khuôn mặt Lục Viễn Kha búng ra sữa, thuộc kiểu đẹp trai, trẻ lâu. Sau khi quan sát kỹ càng Mạc Tang đến năm phút, mới nhận ra vẻ vui ở đối phương, bèn vội vàng giải thích: “ , tôi có ý gì đâu, tôi chỉ tò mò vì tình cờ tới đây… Chà, người như Đường Tụng lại có thể tùy tiện mang phụ nữ về nhà.”

      Mạc Tang cắn miếng dâu, hỏi luôn: “ ấy thuộc loại người nào?”

      ta là kẻ hộp đêm mà mắt liếc ngang liếc dọc”, Lục Viễn Kha rất nghiêm túc.

      Mạc Tang cười, tưởng tượng cảnh Đường Tụng ở tụ điểm ăn chơi, quả đúng thế. hỏi tiếp: “Như vậy gọi là… chính nhân quân tử hả?” mất lúc mới tìm ra được cụm từ tiếng Trung này, nhưng Lục Viễn Kha xua tay rối rít, “ bậy! ta mà được như thế! đừng bị vẻ ngoài của ta lừa, ta là chính nhân quân tử làm sao mà có Đường Đường.”

      Đến đây Mạc Tang thấy thích thú hơn, nghĩ bụng con người này quả nhiên thú vị, “Thế sao Đường Tụng mắt liếc ngang liếc dọc?”

      “Đường Tụng hả, từ bị dạy dỗ rất nghiêm. Nếu ta tới nơi trác táng như hộp đêm, nhất định để mắt tới nào ở đó, chỉ mình ấy. Cho dù đặt trăm người đẹp trước mắt, ta cũng chỉ nhìn duy nhất ấy mà thôi. biết đấy gọi là si tình hay ngốc nghếch.”

      Giọng điệu của Lục Viễn Kha mang vẻ chế giễu. rồi, quay sang nhìn Mạc Tang, cười khì khì: “Nhưng mà, ta đưa về nhà chắc chắn có gì đó khác.”

      hiểu nhầm rồi, tôi chỉ vô tình gặp Đường Tụng, ấy bằng lòng giúp đỡ để tôi tạm ở đây. Tôi còn biết ấy làm gì, cũng biết đây là nhà ấy chuyên ở hay bất động sản nào đó. Cuộc sống của những người như các tôi quan tâm.”

      Nhưng Lục Viễn Kha lại nhìn đầy hào hứng. ta ngồi thẳng người, ánh mắt thành đến nỗi nghĩ, nếu giờ đứng dậy chỗ khác có lỗi. Nhớ tới vết thương, Mạc Tang nhẫn nại tiếp chuyện Lục thiếu gia.

      “Đây là nhà của Đường Tụng, ta và Đường Đường sống ở đây. Nếu có việc ta mới về nhà chính của họ Đường. nay ông nội và cả của Đường Tụng ở đó.”

      “Ông nội? Bố mẹ ấy đâu?”

      “Người ở Diệp Thành đều biết, sinh ra trong gia đình họ Đường chẳng phải điều tốt đẹp gì, nguy hiểm luôn rình rập…”, Lục Viễn Kha dừng lại lúc, tiếp: “Bố mẹ Đường Tụng qua đời khi ta còn rất .”

      Hóa ra bốn em nhà Đường Tụng đều do ông nội nuôi dưỡng, vài năm trước gia đình xảy ra biến cố lớn, hai và ba của Đường Tụng lần lượt qua đời, bây giờ cả cai quản việc chung của cả gia đình.

      Lục Viễn Kha giữ vẻ thoải mái khi chuyện song Mạc Tang lờ mờ nhận ra nguy hiểm trong đó. Gia tộc Đường Tụng quả nhiên phải chỉ là dòng họ giàu có thường tình mà rất đáng sợ. Nếu nhớ nhầm, trong hiểu biết của Mạc Tang, những người như họ được gọi là Thái Tử Đảng.

      Lục Viễn Kha có vẻ hơi ngại, tựa vào sofa, cười bảo: “Thực ra, cũng giống như những thông tin giải trí báo lá cải, có thể hiểu đôi chút về các đại gia tộc. Dù sao tôi và Đường Tụng quen nhau từ bé… Đường Tụng rất ôn hòa phải ? Ngày ta được bí mật đưa dạy dỗ riêng biệt, có thấy là tính tình ta rất tốt? cả của ta mới gọi là hung hăng, tôi ghét nhất ta! Chỉ chuyện với câu là tôi ớn đến tận cổ.”

      Đây vốn là cuộc chuyện theo dự kiến, ngồi thêm lúc, Mạc Tang nhận ra mình thấy chán ngán. Dường như Lục Viễn Kha có đồng cảm kỳ lạ với . Gần kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Đường chạy vào với chiếc váy ngắn, quấn lấy Mạc Tang đòi ăn dâu.

      Đường Đường giống như búp bê phương Tây, gương mặt trắng trẻo rất đáng , vừa trông thấy bé Mạc Tang vô cùng mến. bế bé đặt lên đùi, nhàng cho bé ăn dâu.

      Ở phía đối diện, Lục Viễn Kha làm mặt quỷ với Đường Đường nhưng bé chỉ dán mắt vào những quả dâu, để ý tới .

      Ý định trêu chọc thất bại, Lục Viễn Kha trừng mắt nhìn Đường Đường: “Này nhóc, sao cháu biết tốt xâu y hệt bố cháu vậy! Chú đưa về nhà mà còn vui ư.”

      Đường Đường rành mạch, biểu cảm y hệt Đường Tụng: “Nếu phải tại chú bây giờ cháu được ăn kem rồi.”

      Lục Viễn Kha tức tối bước tới véo má Đường Đường, bé dùng cả chân lẫn tay đánh lại, người lớn trẻ làm loạn ghế sofa, may làm đổ cả đĩa dâu. Mái tóc đỏ của bé rối bung, trông như con sư tử .

      Mạc Tang cầm tay quả dâu tây, ngồ bên chẳng chẳng rằng, cuối cùng cũng hắng giọng nhắc nhở.

      Lục Viễn Kha ý thức được mình quá đà, Mạc Tang hất cằm, tỏ ý bảo nhìn xuống quần. Vừa cúi xuống, mặt Lục Viễn Kha bỗng chốc đỏ bừng.

      Dâu đổ vung vãi, biết Đường Đường làm thế nào mà đá quả trúng Lục Viễn Kha, sau hồi, quần loang lổ vết nước dâu.

      Lục thiếu gia bẽ mặt, Đường Đường giành được toàn thắng, chốn nạnh chỉ vào cười ngặt nghẽo.

      Lúc này, cánh cửa kính mở ra, Đường Tụng về đến nhà.

      Đường Đường lập tức tắt nụ cười, dụi dụi mắt, đổi sang bộ dạng oan ức đáng thương, chạy tới chỗ bố với mái tóc rồi tung, vừa khóc vừa la như thể chịu ấm ức ghê gớm, kể với bố mình bị chú Lục ức hiếp.
      Lục Viễn Kha bối rối, nhìn về phía Mạc Tang, : “Đường Tụng, cậu hỏi ấy mà xem, ấy nhìn thấy hết!”

      Đường Đường quay đầu nháy mắt ra hiệu với Mạc Tang, vội đưa tay lên cổ họng, chỉnh quần áo, ngồi đoan trang ghế, cố tình vừa ra vẻ ấm ức vừa quyến rũ, gợi tình, “Đường Tụng, Lục Viễn Kha ăn hiếp tôi…”
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Con mèo xù lông (2)

      Lục Viễn Kha mặt tái . Mạc Tang cười đến mức vết thương đau nhói. ra dấu ngón tay cái với Đường Đường rồi cho quả dâu tay cuối cùng vào miệng, hả hê cười ngặt nghẽo.

      rất muốn biết người đàn ông bát phong bất động đứng ở cửa kia phản ứng thế nào.

      Quả nhiên Đường Tụng mặt biến sắc, điềm tĩnh xắn ống tay áo lên, ôm Đường Đường véo bé, sau đó hướng ánh mắt về phía người đàn ông oan ức, mặt đỏ gay và che quần. nhé: “Được đấy, Lục thiếu gia, tự tiện vào nhà tôi, chọc ghẹo người phụ nữ của tôi, ức hiếp con tôi, cậu còn gì để giải thích ?”

      Lục Viễn Kha ngây người, Mạc Tang bật cười phun cả quả dâu trong miệng, lại giơ ngón tay cái về phía Đường Tụng.

      Tính cách của Đường Đường quả là di truyền từ bố.

      Sau đó, Đường Tụng bằng giọng ôn hòa như thường ngày: “Chú Thẩm, tiễn khách.”

      Quản gia cúi đầu về phía Lục Viễn Kha, đưa tay tỏ ý mời ra ngoài.

      Mất hồi lâu Lục Viễn Kha mới phản ứng lại, nhìn xuống quần, lớn: “Đường Tụng cái đồ sói nham hiểm, ít nhất cũng phải cho tôi mượn cái quần chứ, hồi ai giúp cậu khi đánh nhau, ai giúp cậu gánh tội! Đồ vong ân bội nghĩa, thấy đẹp quên bạn bè.”

      Lục Viễn Kha chưa nguyền rủa hết, Đường Tụng dẫn con tới bên Mạc Tang, hỏi: “Đói chưa, hôm nay tôi có chút việc nên về muộn, ăn cơm thôi.”

      Đường Tụng làm như có chuyện gì.

      Lục Viễn Kha lại lải nhải: “Đường Tụng! Lát nữa tôi còn phải đón Jenny và Phương Phương, cậu cho tôi mượn quần thay để mua cái mới, như thế này tôi dám ra ngoài!”

      “Con sói nham hiểm” mà Lục Viễn Kha chửi rủa buồn đếm xỉa, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ sofa. vươn vai, ngáp như con mèo lười, sau đó đứng dậy vào phòng ăn. Đường Tụng nghĩ bụng, vết thương của khá hơn, bèn sai người giúp việc mời bác sĩ tới khám vào buổi tối.

      Dặn dò xong xuôi, Đường Tụng mới nhớ tới người bạn thân của mình, ân cần : “À, tôi quên mất tối nay cậu hẹn hò người tình.”

      Hai mắt Lục Viễn Kha sáng lên.

      Đường Tụng tiếp: “Yên tâm, Jenny và Phương Phương cậu như thế chắc chắn cũng cái quần bẩn của cậu.” rồi, thản nhiên làm điệu bộ tiếc nuối, “Cậu bận nên tôi mời ở lại ăn cơm.”

      Đường Tụng lần nữa ra hiệ chú Thẩm tiễn khách.

      Lục Viễn Kha mắng Đường Tụng là sói mắt trắng. Mạc Tang thở ài, cầm dĩa tay, liếc nhìn Đường Tụng rồi lắc đầu bổ sung: “, là sói đội lốt cừu.”

      Đường Đường bị đưa chải lại đầu, bên bàn ăn chỉ còn Đường Tụng và Mạc Tang. dặn người giúp việc chú ý trông Đường Đường rửa tay, sau đó nhì cười, : “Thế còn , có sợ sói ?”

      Mạc Tang nghĩ lúc, bỗng dịch ghế lại gần , cố tình với vẻ đầy cám dỗ: “Tứ thiếu gia là người thông minh, biết vì sao đồng ý giữ tôi lại? Nghe Lục Viễn Kha , chưa từng đưa nào về nhà.”

      Đường Tụng né tránh, để mặc thản nhiên áp sát, cho tới khi hai cơ thể sát lại. nhìn khuôn mặt nghĩ bụng, đúng là bản chất con mèo bùng phát, ràng có mưu đồ gì đó.

      Thế rồi nhanh chóng giữ cốc trà bàn trước khi Mạc Tang ra tay, nước rớt giọt nào, quần của vì thế mà được an toàn.

      Trò của Mạc Tang bị phá vỡ. được nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Đường Tụng khi ướt quần, Mạc Tang cụt hứng, mắt nháy nháy tỏ vẻ tẻ nhạt, miệng lầm bầm: “Còn chẳng vui bằng Lục Viễn Kha.”

      Đường Tụng bỗng nắm chặt tay Mạc Tang, cười khẽ, “Lục Viễn Kha chắc tốt về tôi, biết tôi là ngườ thế nào còn dám ngang nhiên chọc vào?”

      Móng vuốt sắc nhọn của con mèo lần nữa nhô ra, dần xác định vị trí. Mạc Tang phản đối, cứ để nắm tay mình, sau đó hôn vào mép Đường Tụng, thầm : “Chẳng lẽ chưa điều tra tôi sao, giữ tôi lại phiền phức cho đấy.”

      Đường Tụng lắc đầu, đưa tay bóp cằm , ánh mắt suy tư như nhìn vật sở hữu. Quan sát hồi, kết luận: “Tùy tiện hôn người khác là tật xấu, cần bỏ.”

      Mạc Tang bỗng bối rối vì ánh mắt của Đường Tụng. vùng khỏi tay , về lại chỗ của mình, sau đó cúi đầu ăn. vừa ăn vừa với vẻ bất cần: “Dù sao các người cũng giống nhau cả. là người nhà họ Đường, chắc chắn phải biết. chẳng thể vô duyên vô cớ chứa chấp người đàn bà mang súng. Tôi hiểu suy nghĩ của , nhưng xin lỗi, chiều được.”

      Mạc Tang lạnh nhạt lướt nhìn Đường Tụng, ánh mắt đó làm nhớ tới những dãy núi trập trùng ở miền chân trời, như quãng thời gian bị ngưng đọng. Từng trải qua bao điều trong thế , để rồi cuối cùng lòng nguội lạnh. Dường như phút giây trước, người phụ nữ đỏng đảnh, khêu gợi như con mèo đó phải Mạc Tang.

      cất giọng rành mạch với : “Đường Tụng, nếu cần người tình với bạn mà tìm. Bằng , đừng tưởng tôi bị thương mà xử lý được .”

      Đường Tụng tỏ thái độ gì nhưng nghĩ bụng, con mèo bị động chạm, xù lông lên nên dỗ dành thế nào? quyết định chấm dứt trò đùa, chỉ vào mép mình: “Mạc Tang, tôi chưa bao giờ chủ động hôn hai lần.”

      Ý của , từ đầu đến cuối, ai mới là người gây chuyện trước?

      Mạc Tang hắng giọng, để ý tới Đường Tụng, cắm cúi ăn, sau đó lên lầu.

      Đường Tụng gõ cửa phòng khi còn sớm nữa. Mạc Tang chưa ngủ, ngồi thẫn thờ chiếc bàn gỗ giáng hương.

      Mạc Tang hờ hững cất tiếng “ừ”, Đường Tụng bước vào, thấy ngồi lẻ loi bàn. Vẫn quy củ, vẫn thói quen hoang dại nhưng nhận ra có gì đó ổn.

      thấy Mạc Tang cất vôi vật tay, đó là chiếc túi nhung đựng đồng hồ.

      Mạc Tang quay đầu nhìn , gượng cười, bảo: “Muộn thế này rồi…”

      lắc đầu, “Tôi mời bác sĩ tới, đến ngày tái khám rồi.”

      Mạc Tang lau mặt rồi xuống bàn, bác sĩ chưa vào phòng, Đường Tụng bỗng kéo lại, tránh mặt , “Làm gì thế?”

      thấy vệt nước mắt nhưng hỏi gì, chỉ : “Đồng hồ của hỏng rồi, có cần tôi tìm người sửa cho ?”

      Mạc Tang cúi đầu nhìn đồ vật trong túi, “ sửa được đâu, nó gọi là Vết Nứt Thời Gian, được vớt ra từ con thuyền đắm trăm năm trước. May là mắc trong hộp kín nên vào được, lên dây lại chạy được thôi, thế nên giá trị của nó rất lớn. Mấy năm trước nó là mục tiêu đổi chác trong nhiệm vụ. Nhưng bây giờ… nó hỏng rồi.”

      biết ý Mạc Tang muốn đồng hồ hỏng rồi hay là tình dữ dội năm đó tan thành mây khói. Mà thực ra ngay cả cũng . Những khi đơn, tất cả ký ức đáng sợ đeo bám lấy như hình với bóng. trốn chạy qua bao núi non, ghềnh thác mà sao quên nổi.

      “Vật này rất quan trọng với phải ? Là người trao tặng à?” Đường Tụng dè dặt hỏi.

      Mạc Tang gật đầu, phải rồi, người thương nhưng chưa hẳn . Càng nghĩ càng thể bình tĩnh lại, nước mắt chực trào ra.

      yếu đuối, chỉ là nỗi đau lâu lành quá, lâu đến mức bôn ba khắp thế gian mà vết thương vẫn chưa thành sẹo.

      Thấy Mạc Tang che mắt, Đường Tụng thở dài, nhàng ôm vai , an ủi: “Tôi xin lỗi.”

      Bác sĩ bước vào, trông thấy Đường Tụng ôm Mạc Tang. Vị bác sĩ tư thà có chút ngại ngần, hắng hắng giọng. Mạc Tang đẩy Đường Tụng ra, cúi đầu : “Ổn rồi, tôi hơi… mất kiểm soát tâm trạng, phải lỗi tại , để cái này vào lại ngăn kéo giúp tôi.”

      Vị bác sĩ họ Lý làm việc cho nhà họ Đường nhiều năm qua đây là lần đầu ông thấy Đường Tụng cư xử như vậy với người, vì thế tỏ ra rất cẩn trọng, giữ kẽ. Ông hết sức cẩn thận khi khám cho Mạc Tang, hỏi về chuyện ăn ở sinh hoạt. Nhưng theo thói quen công việc, Mạc Tang ghét bị người khác hỏi vấn đề cá nhân, luôn phối hợp.

      Bác sĩ Lý bất lực, ra hành lang bàn bạc với Đường Tụng: “Thiếu giam vết thương của Mạc tiểu thư ổn rồi, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi đợi lành hẳn là được. Nhưng ấy làm việc quá sức suốt thời gian dài, sức khỏe tốt. Hơn nữa, thứ lỗi cho tôi thẳng, chân ấy có vết sẹo lớn do bỏng nặng, vai lại có vết thương chưa được điều trị dứt điểm. Người bình thường thể có thương tích như thế, thông thườn là vì…”

      Đường Tụng hộ vị bác sĩ: “Vai chịu lực ép nặng trong suốt thời gian dài, tôi hiểu, khả năng lớn nhất là súng bắn tỉa. Chỉ có sức giật về phía sau của nó mới để lại tổn thương lâu vai người ta như vậy.”

      “Thiếu ga, tôi hỏi câu được , rốt cuộc lai lịch của ấy như thế nào?”

      Đường Tụng tức giận cũng chẳng trách cứ, chỉ bình thản hỏi lại: “Tôi bao giờ phạm sai lầm chưa?”

      Bác sĩ Lý lắc đầu, “Chưa, thiếu gia luôn là niềm tự hào của nhà họ Đường.”

      Đường Tụng gật đầu, vỗ vai bác sĩ tỏ ý bảo ông cứ yên tâm, “Thế nên hãy tin tôi.”

      Bác sĩ thở dài, kê đơn thuốc rồi ra về.

      Đường Tụng nhìn ánh điện bắt qua khung cửa, ngồi ôm gối, lặng lẽ trông ra xa. biết, trừ đêm hôn mê biết gì, Mạc Tang hiếm khi được ngủ giấc yên lành. Làm sao tránh khỏi mệt mỏi khi bao đêm dài ngủ chập chờn như thế.

      Đường Tụng tựa vào cửa, làm phiền Mạc Tang. Nhìn bóng dáng vị bác sĩ xuống lầu, thầm chế giễu bản thân, “Thực ra tôi phạm sai lầm, có lẽ chỉ có lần đó… Nhưng quả tôi sai.”

      Nhân vô thập toàn, làm sao tránh khỏi sai lầm.

      Đường Tụng chầm chậm bước vào khu vườn trước nhà, khí núi về đêm vô cùng trong lành, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những ngôi sao. bấm di động, phía bên kia vọng lại tiếng nhạc ầm ĩ, : “Lục Viễn Kha, cậu vào nhà vệ sinh cho yên tĩnh chút, tôi có chuyện muốn với cậu.” thanh bên kia dần, Lục Viễn Kha tới nơi có thể nghe tiếng của nhau. “Được rồi, Tứ thiếu gia, lại sao thế hả, có việc gì cần tiểu nhân giúp đỡ thế? Hôm nay tiểu nhân bẩn quần, chắc tiện đâu.”

      Đường Tụng ngừng lúc mới cất lời: “Cảm ơn.”

      “Ấy, đừng, đừng bao giờ cảm ơn tôi! Nghe đồn kẻ nào được Tứ thiếu gia cảm ơn thường đều chết rất thảm…”

      “Tôi nghiêm túc đấy, cảm ơn cậu hôm nay chuyện năm đó.”

      “Trời đất ơi, cậu định giữ kín chuyện đó chứ hả, ấy trở về rồi, cậu còn đợi gì nữa?”

      Đường Tụng quyết đoán ngắt lời Lục Viễn Kha, giọng cương quyết: “Tôi muốn , ấy chưa quên được người đàn ông đó, bây giờ có cũng tác dụng gì, ai tin được.”

      “Cậu vì bản thân cũng phải nghĩ cho Đường Đường chứ. Đường Tụng… hôm nay ấy bảo là , cậu trói chân ấy được đâu.”

      Đường Tụng bước chầm chậm trong vườn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ chính giữa tầng hai, “Tôi biết, nhưng điều cậu cần làm là giữ mồm giữ miệng. Nếu , Lục Viễn Kha, chúng ta bạn bề gì nữa hết. Những việc khác có thể đùa, riêng chuyện này .”

      “Chúa ơi, Tứ thiếu gia cậu cũng có thóp sao… Đường Tụng, cậu có biết điều này nghĩa là gì , nếu cậu có điểm yếu lớn thế này, vạn nhất cả cậu biết, mọi nỗ lực bao năm qua đều tong.”

      Đường Tụng hít hơi sâu, gió đêm lành lạnh thổi vào mặt, “Vì thế tôi tin cậu, cậu cần đảm bảo là chuyện này chỉ có chúng ta biết mà thôi.”

      Lục Viễn Kha im lặng hồi lâu, bỗng đổi giọng trịnh trọng : “Cậu yên tâm, tôi quen cậu hai mươi năm nay, chuyện này tôi có thể đảm bảo.”

      “Được, tôi đền cậu mười cái quần.” Đường Tụng cười.

      Nghe câu đó, Lục Viễn Kha gầm lên: “Này này, đảm bảo của tôi chỉ đáng mười cái quần?”

      “Đương nhiên phải. Vốn chỉ đáng ba cái, nhưng mà…”, thấy tầng hai tắt điện, Đường Tụng vừa lên lầu vừa : “Để cho chẵn, lời cho cậu đấy.”

      người giúp việc xuống, sợ sệt với Đường Tụng: “Thiếu gia, Mạc tiểu thư muốn uống rượu nhưng lúc nãy bác sĩ Lý dặn, thời gian này ấy cần kiêng khem, đặc biệt là rượu…”

      “Lấy rượu .”
      Chris thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Có lúc che đậy rất vụng về (1)

      Điện trong phòng tắt, chỉ còn ánh sao ngoài cửa sổ. Đêm nay Diệp Thành khá u, tầng tầng lớp lớp mây che phủ khiến ánh trăng cũng mờ nhạt. Buổi đêm ảm đạm thường khiến người ta thấy vô vị, nhạt nhẽo, nhưng đây lại là kiểu tiết trời đêm mà Mạc Tang thích. Đơn giản vì nó yên tĩnh và giống những đêm ở Zurich trước kia.

      Hồi đó, Mạc Tang thích ngồi gác, nhìn về quảng trường xa xa qua ống ngắm. Người chơi trong đêm, quả cầu đầy màu sắc, đứa trẻ khóc òa vì lạc… Nhưng chủ yếu là để… ngắm K. ngắm K ở mọi nơi, lúc ở góc phố, khi trong cửa hàng bánh mì, rồi soi về hẻm ta đứng hút thuốc… cho tới khi K lững thững bước về và đến bên .

      K đó phải thói quen tốt. Khi dùng ống ngắm, phải có mục tiêu ràng họ mới có đường sống tiếp. Nhưng Mạc Tang là , giỏi che giấu tình cảm bản thân. Cái tôi của quá lớn, luôn ao ước đôi mắt mình có thể dõi theo người tình bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.

      Hồi đó Mạc Tang quá ngây dại. ngưỡng mộ K từ , tình cảm lớn dần thành tình . mê muội theo ta mà thiết mạng sống, tương lai.
      Đêm nay, Mạc Tang ngồi đó, cầm cả chai rượu rót xuống cổ họng như muốn cố tình gây lãng phí để trêungươi ai đó. Nhưng kỳ lạ là, người đàn ông tưởng chừng đến để an ủi lại chỉ đứng sau, lời.

      Mạc Tang uống rượu vang, chai Lafite 82 năm tuổi bị coi như nước lã. Chai rượu đó đối với Đường Tụng thấm tháp vào đâu. Vì lo cho vết thương của Mạc Tang, dặn người giúp việc mang đồ uống tới để qua mắt . Mạc Tang ban đầu kén chọn, hít hơi mạnh cho mũi đỡ nghẹt rồi đưa tay lần với chiếc ly. Từng ly, từng ly hòa lẫn nước mắt mà uống. Uống đến ngao ngán. quay lại nhìn người đàn ông ngồi thành ghế sofa. chân co lại chống vào ghế, chân còn lại duỗi tự nhiên. Cứ như vậy, khoanh tay tựa lên ghế, rằng.

      Phòng tối quá nên nhìn biểu cảm gương mặt .

      Nhưng buổi đêm nhạt nhẽo hôm nay và thái độ chẳng chút thay đổi của Đường Tụng khiến Mạc Tang có chút hờn giận. bực dọc nhìn hồi lâu. Chẳng ai động đậy song nhận ra người đàn ông trong màn đêm cuốn hút. bước loạng choạng, vấp đổ chai rượu, mùi hương nồng nàn bay lên từ những vế rượu màu đỏ ngọc tinh tế.

      Đường Tụng vẫn ngồi yên, cho đến khi con mèo ngà ngà say áp sát . Với tư thế khiêu khích quyến rũ chưa từng có, vòng tay qua cổ Đường Tụng, hỏi bằng giọng mấy vui vẻ: “Tứ thiếu gia hật keo kiệt. Người như các , chẳng phải là. . . À, như thế nào được nhỉ? Là nghìn vàng mua nụ cười. Thế mà chỉ mang rượu vang tới an ủi tôi?”

      Đường Tụng cười, giọng nhàng nhưng hề yếu ớt: “Tám vạn bị làm tung tóe dưới đất thế kia, còn chê tôi đủ hào phóng?”

      Quá nửa đêm, căn biệt thự giữa núi được bao bọc trong ánh điện, ánh sáng làm mọi thứ ấm áp hơn. Đường Tụng thấy Mạc Tang nước mắt tuôn trào nhưng vẫn giữ vẻ bình thản đối diện . gợi ý bằng giọng : “Tôi rút lại lời ban ngày . Cho tôi chai Romanée-Conti, tôi đồng ý với .”

      Con mèo dù ở trong hoàn cảnh thê thảm đên mức nào, chỉ cần có ý đồ, sức cám dỗ của nó chắc chắn có thể vượt quá sức tưởng tượng.

      Nếu là bất kì ai thế giới, Mạc Tang thắng, nhưng đối thủ của lại là Đường Tụng.

      Ánh mắt vẫn nghiêm túc và mảy may bị phân tán trước khêu gợi. điềm nhiên tựa vào ghế, để mặc Mạc Tang ôm mình, thậm chí buông câu bình phẩm ánh mắt : “Những người ta bảo đừng nên chiều chuộng mèo, quả là sai. Tôi chỉ có vài chai Romanée-Conti, chẳng dám đem ra để phung phí. Đợi hết khóc, ta cùng uống.”

      xong, Đường Tụng thở dài, đưa tay vuốt mái tóc của Mạc Tang, dịu dàng vỗ về .

      “Đừng coi tôi là mèo, cũng đừng nhắc đến chữ mèo trước mặt tôi, nếu , bây giờ tôi giết .” gằn giọng, am thanh như tiếng cào cấu từ cơ thể.

      Động tác của Đường Tụng rất bình thường song lại làm Mạc Tang kích động. vung tay, nhưng ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn, cổ tay bị giữ chặt. Đường Tụng hề nhúc nhích, vẫn nhìn Mạc Tang bằng nét mặt đó, “ định làm gì đây?”

      Tuy uống nhiều nhưng Mạc Tang vẫn nhận điều, Đường Tụng sống trong nhung lụa, nhìn bề ngoài giống đại thiếu gia được chăm bẵm, tay trói gà chặt. Động tác của ban nãy chớp nhoáng, gần như là ra đòn áp sát quyết liệt, vậy mà Đường Tụng chẳng cần di chuyển cũng ngăn được .

      Ý thức được điều này, Mạc Tang bất giác buông tay xuống, lùi lại. Song đến lượt Đường Tụng để yên, kéo lại, hỏi : “Sao thế, trêu ghẹo tôi giờ lại muốn chạy. Được rồi. . . đừng làm ồn nữa. Nghe tôi , lúc nãy muốn đồng ý cái gì? Tôi nhớ mình cầu gì với .”

      Biết thoát khỏi tay Đường Tụng, Mạc Tang quyết định thả lỏng người, sà vào lòng , cười mỉm, “ thích tôi ? Nếu thích, giấu tôi trng nhà. . . làm gì?” ngước mắt nhìn lên, nhận thấy đường nét phần cằm dưới của trông rất tao nhã, ôn hòa. tiếp: “Gia thế đủ mạnh, lại là ông bố độc thân. Tuy khong biết mẹ bé làm gì để đến nỗi xử lí, nhưng mà. . . tôi rất iểu đàn ông như . rất tốt, tốt hơn rất rất nhiều so với những gã đàn ông ma quái mà Daisy đeo bám. Tôi có lí do gì mà theo nhỉ? Ít nhất, giờ đây tôi bị truy sát nữa, quả là được lợi, phải ?”

      mép Mạc Tang còn dính vết rượu đỏ đậm, Đường Tụng giơ ngón tay cái, nhje nhàng lau giúp, sau đó bất ngờ cúi người, cắn mạnh vào môi . Hành động của mang tính chất trừng phạt quyết liệt, khiến Mạc Tang bất động hồi lâu vì quá sững sờ. Cho tới khi cảm thấy đau, vẫn thể phản kháng.

      Đường Tụng chỉ chịu buông Mạc Tang khi thấy ia máu rớm môi . Mạc Tang định thần lại, chậm rãi lùi bước. khí tưởng chừng như đóng băng.

      Đường Tụng cảnh cáo ràng với Mạc Tang, giọng điệu gai góc: “ biết ô từng câu này với người khác hay chưa, nhưng nếu để tôi nghe thấy lần nữa. . . đơn giản thế này nữa đâu, biết chứ?”

      Mạc Tang lau môi, nhìn Đường Tụng chằm chằm. Đường Tụng chuẩn bị sẵn tâm lí rút súng nhằm thẳng vào mình, nhưng điều đó xảy ra. Đứng lúc, cuối cùng chịu bại trận, sụp xuống sàn nhà, nhìn : “Đường Tụng, có lúc che đậy rất vụng về, ngạo mạn của làm người khác thấy ghét.”

      Mạc Tang nên cảm ơn Đường Tụng vì giúp bình tĩnh bằng phương pháp mạnh đó. Nước mắt thôi rơi, độ cồn của rượu cũng còn phát huy tác dụng.

      Đường Tụng nghĩ lại, trong hai mươi tám năm qua, dường như chưa ai từng với chữ “ghét”. Nhưng cảm giác cũng hay, thấy buồn cười, bất giác gật đầu. biết khóc rất nhiều trong bao đêm qua, bây giờ còn tâm lý cảnh giác.

      Vì thế, nhàng hỏi: “Bây giờ có thể cho tôi biết vết thương của là do đâu ?”

      “Tôi bỏ tổ chức, ba năm trước họ muốn giết tôi nhưng thành. Bây giờ lãnh dạo phát tung tích của tôi ở Diệp Thành, quản xa xôi tới xử lý.” Mạc Tang chỉ kể đơn giản, sau đó ngước mắt nhìn “. . . Hừ. . . là vinh hạnh. . . Cụ thể là ai muốn biết đâu, hơn nữa biết rồi cũng chẳng có lợi ích gì với .”

      Đường Tụng gì, Mạc Tang nghịch chai rượu dưới nền nhà, đẩy nó lăn qua lăn lại. “Hôm đó tôi bị bắn trúng, thể tới bệnh viện cũng thể về chỗ ở, chỉ còn cách trà trộn vào đám đông để trốn thoát, sau đó việc đầu tiên là phải cầm máu, rồi tôi gặp ở cửa hàng”, Mạc Tang tiếp.

      Tiếp đến câu chuyện xảy ra như thế nào, chẳng cần thêm nữa.

      Tối nay Mạc Tang rất đau lòng, lại uống rượu, tự giày vò đến quá nửa đêm mệt mỏi rã rời. xong, thở hắt ra, nằm nhoài xuống nền nhà, để mặc những lọn tóc dài phủ đầy khuôn mặt. vậy mà đôi mắt vẫn mở to, nhìn về phía trời đêm xa tít tắp. hơi buồn ngủ,mơ màng hỏi: “Đường Tụng, bao giờ tới Zurich? Buổi đêm ở đó. . . và cả núi tuyết.”

      Cảnh tượng năm xưa lại ùa về. Những đêm dài muôn thuở, những con người sống trụy lạc, sa đọa phố. . . Tất cả khiến vừa vừa hận.

      Đường Tụng vẫn im lặng.

      “Tôi ta suốt mười năm, vậy mà nhận lại là thứ gì? ta sau lần cuối đó nhận nhiệm vụ nữa, trốn khỏi khống chế để cùng tôi tới núi Thiếu Nữ (1) … Nhưng ta lừa tôi, cấp ra lệnh thủ tiêu tôi, ta nhẫn tâm tự ra tay!”

      Và đến bây giờ, vẫn chưa thể đặt chân tới ngọn núi tuyết nổi tiếng thế giới đó.

      có biết tại sao tôi có tên Mạc Tang ? Vì năm đó ta đưa khẩu súng cho tôi, đó gắn viên đá mạc tang tự nhiên… Nó được lấy từ mảnh vỡ của thiên thạch ngoài gian, quý bằng kim cương nhưng là món quà của tạo vật… ta bảo, tôi là món quà ông trời ban tặng, thần thánh ra ý chỉ để ta đưa tôi về nhà.”

      Mạc Tang muốn khóc nữa, nằm dưới nền nhà, từ từ nhắm mắt. Hơi thở đều đều, phút chốc trông như ngủ sâu. Đường Tụng vươn người lay Mạc Tang, “ bị thương đấy, lên giường ngủ , Mạc Tang?”

      Mạc Tang đưa tay vô thức quờ quạng quanh nền nhà, khi cảm nhận được hơi ấm từ Đường Tụng, từ từ nhích người lại gần, tựa vào yên lành.

      Đường Tụng nhìn Mạc Tang lúc rồi dang tay bế lên.

      Đêm rất tĩnh mịch, trong phòng còn vương vất mùi rượu.

      nhìn giống con mèo đó mặc váy đen thêu họa tiết, khi ngủ trông mong manh và yếu ớt, khác xa so với vẻ phóng túng ban nãy. Lúc đó, hỏi Đường Tụng: “ thích tôi ?” với vẻ mặt đầy khiêu khích.

      phải Đường Tụng trả lời, mà dám trả lời.

      Đường Tụng nhàng cúi đầu, áp mặt lên má , rất khẽ và thận trọng. như người bên bờ tuyệt vọng nhưng may mắn cuối cùng tìm lại được bảo vật mất… Dường như cả cuộc đời, bao giờ còn có thể xúc động như hôm nay, thậm chí đến mức khẽ run lên.

      Đường Tụng ôm chặt Mạc Tang rời, đặt lên trán nụ hôn. Trong màn đêm, đôi môi dịu dàng, tha thiết, “ em.”

      trong vòng tay thở mạnh, lông mày nhíu lại, dường như mơ điều gì.

      Đường Tụng đắp tấm chăn mỏng cho Mạc Tang, khẽ đóng cửa rồi bước ra.

      Đêm đó Mạc Tang mơ những điều hỗn loạn, mơ thấy cả những tình huống mà chưa từng gặp chặng đường trốn chạy. là người được tùy tiện uống say, từ trước đến nay chỉ duy nhất lần say xỉn đến bất tỉnh nhân , do bị kẻ khác lừa trong quán bar ở Zurich.

      Còn tối qua hề say vậy mà vẫn rất mệt mỏi. Lúc thức dậy, chắc mẩm lúc đó mình bị điên. Lúc đó, có khoảnh khắc nhìn vào mắt Đường Tụng và tự hỏi, nếu đồng ý “giao dịch” hoang đường mà đưa ra, liệu có ở lại?

      Suy nghĩ đó vốn quá nhảm nhí, nhưng quả Mạc Tang nghĩ tới.

      (1) Tên tiếng Đức là Jungfrau, là đỉnh cao nhất trong khối núi cùng tên, nằm tại khu vực Bernese Oberland của Anpơ Bern.
      Chris thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Có lúc che đậy rất vụng về (2)

      Những ngày tiếp theo, hai người tuyệt nhiên nhắc đến chuyện tối đó. Bác sĩ Lý lần nữa nhắc nhở Mạc Tang kiêng rượu. đồng ý cho qua chuyện, sau đó cũng bắt đầu tích cực vận động hơn.

      khí núi rất trong lành. Chủ nhật, Mạc Tang ra khỏi nhà, dạo ở con đường núi phía trước. Mấy ngày rồi Đường Tụng về, chú Thẩm gần đây khá bận, phải ở lại thành phố bàn việc với Lục thiếu gia. Mạc Tang tìm quanh mà thấy Đường Đường, cảm thấy cả căn nhà càng buồn tẻ.

      men theo con đường xe chạy để dạo. Lối xuống núi tĩnh mịch, làn sương mỏng giăng giăng giữa trung.

      Xa xa có chiếc xe chạy tới. Mạc Tang vừa ngước nhìn, cửa sổ xe mở ra, tiếng trẻ reo lên: “Mẹ tóc đỏ ơi!”

      Mạc Tang mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía bé, chiếc xe đen dừng ngay cạnh . Đường Đường ló đầu ra cửa xe, cười híp mắt, “Đường Đường về rồi đây, bố chẳng về cùng, bố bảo vài hôm nữa xong việc về để đền cho con.”

      Mạc Tang đưa tay xoa xoa đầu bé, “Thế mấy hôm nay Đường Đường chơi ở đâu thế?”

      “Chẳng có gì hay cả…”, bé cúi đầu phụng phịu. Quay người nhìn trộm vào trong xe, khẽ: “Bố ở trong thành phố, út chơi với con nhưng mà con thích ấy…”

      út?” Mạc Tang có chút tò mò. Đúng lúc đó cửa xe mở ra, người nắm tay Đường Đường bước xuống. dặn lái xe trước còn mình đưa tiểu thư tản bộ về nhà.

      Mạc Tang nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của đối phương. Đó là bé khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có lẽ vừa bước sang tuổi thành niên.

      đưa mắt nhìn Mạc Tang lượt, dễ đến nửa phút sau mới mở lời: “Chị là cái người mà Đường Đường hay nhắc tới?... Phải rồi, em là Ngải Lợi Lợi, người nhà gọi em là Lợi Lợi.”

      Mới lần đầu gặp mặt nhưng Mạc Tang cảm thấy bé bất mãn với mình. Chẳng biết vì lý do gì nhưng khi đối phương có thiện ý, cũng muốn hầu chuyện, chỉ gật đầu lấy lệ: “Ừ, Lợi Lợi”, rồi quay đầu định trước.

      ngờ nổi nóng, chạy lại với Mạc Tang: “Chị phải người nhà tôi, đừng gọi tùy tiện.”

      Hôm nay Mạc Tang buộc gọn mái tóc dài, thần sắc trông khá hơn. khẽ chau mày, chẳng buồn nhìn Lợi Lợi, “ , tôi vốn quan tâm em là ai, em nên tránh ra, đừng gây vô lý thế.”

      Lợi Lợi trẻ trung, năng động, mái tóc ngắn đơn giản mà cá tính, để đen tự nhiên. mặc T-shirt và quần jeans ngắn rất hợp thời, trông tràn đầy sức sống trong làn sương mai.

      Hai người nhìn nhau thăm dò, người trong bụng ấm ức, người hiểu xảy ra chuyện gì.

      Đường Đường chạy lại, hết nhìn Lợi Lợi lại ngó sang Mạc Tang, sau đó nắm vạt áo Mạc Tang, : “Mẹ tóc đỏ ơi, đây là út.”

      xong, Đường Đường kéo tay Mạc Tang chịu buông ra. nỡ đẩy Đường Đường, bèn cúi xuống để bế bé. Ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt tức tối của Lợi Lợi.

      Vì còn trẻ tuổi nên khó kiểm soát cảm xúc, động chút là bực bội.

      Cùng là phụ nữ, Mạc Tang nhận ra đố kỵ qua biểu cảm của .

      Mấy hôm vè biệt thự, hôm nay Đường Đường quấn lấy Mạc Tang rời. đứng yên, vừa vỗ về Đường Đường vừa quan sát đột nhiên xuất . Trong gió , Mạc Tang thấy gương mặt nghiêng tươi trẻ của Lợi Lợi, ánh mắt trong veo vướng đời. Mạc Tang bấm đốt ngón tay tính khoảng cách tuổi tác giữa mình và , sau đó bỗng cảm thấy thất bại. Tuổi tác chênh lệch chẳng là bao nhưng hai người như ở hai thế giới khác biệt.

      Lợi Lợi che giấu được biểu cảm gương mặt.

      Mạc Tang cười cười, quyết định bao dung với này, “Đường Đường, cháu về nhà với út trước , dạo núi lát.”

      đâu! út lại bảo con xem phim hoạt hình, con thích đâu!” Đường Đường phụng phịu, nhưng ngay sau đó ngước nhìn Mạc Tang với ánh mắt háo hức, “Mẹ tóc đỏ ơi, ta chơi nhé? Ở kia có con đường … có thể xuống núi được đấy.”

      Mặt Lợi Lợi càng cau có khi nghe câu này, cco đưa tay kéo Đường Đường về phía mình, “ ta là ai mà cháu tùy tiện gọi mẹ thế!”

      Dù thế nào Đường Đường cũng chịu với Ngải Lợi Lợi, ngồi giữa đường la hét.

      Lợi Lợi cuống quýt, gào lên với bé: “Đừng la hét nữa! Bố cháu dặn mấy hôm nay phải nghe lời ! Hét nữa là trả về nhà trẻ!”

      Đường Đường nghe thấy vậy càng ấm ức hơn, nín lúc nhưng rồi lại khóc nức nở, kêu gào đến khản cả giọng.

      Mạc Tang nhịn được nữa, đẩy Lợi Lợi ra, chạy tới bế Đường Đường dỗ dành. bé ôm lấy cổ Mạc Tang, khóc tấm tức. Mạc Tang vỗ lưng để Mạc Tang dễ chịu hơn. Trông thấy Ngải Lợi Lợi đứng đó cắn môi, Mạc Tang muốn phí lời, bế Đường Đường quay .

      “Chị đứng lại cho tôi, tóm lại chị là ai, cớ gì mà ở đây?”

      Lần đầu tiên đối phương nóng nảy như vậy, Mạc Tang nghĩ chắc chắn phải có nguyên cớ. ngoảnh đầu lại: “Sao em hỏi Đường Tụng ấy. ta chẳng phải là trai em sao?”

      Đường Đường gọi Lợi Lợi là “ út” nên Mạc Tang cho rằng có quan hệ em.

      ấy…”, Ngải Lợi Lợi bỗng im lặng. Mạc Tang cảm nhận được điều gì sau lời , quay lại thấy mặt đỏ bừng. Khi thẹn thùng, thiếu nữ giống như nụ hoa màu hồng đào tươi thắm cành cao, đẹp đến mức Mạc Tang cũng thấy nao lòng. lẩm nhẩm: “Thảo nào.”

      “Chị! Chị là cái gì mà bế Đường Đường, trả bé cho tôi. Đường Đường mà có vết xước nào, trai tôi giết chị!”

      Đường Đường sợ hãi khi nghe câu hét của Ngải Lợi Lợi, rụt người nép vào lòng Mạc Tang. ôm chặt Đường Đường, hôn lên đỉnh đầu bé rồi hỏi : “ út là em của bố con hả?”

      Đường Đường thông minh và nhiều chiêu trò hơn những đứa trẻ khác. Thấy Ngải Lợi Lợi như vậy, bé khóc nửa , nước mắt thấm vào áo Mạc Tang. bé liếc trộm Ngải Lợi Lợi, lắc đầu : “ biết.”

      Câu hỏi này vượt quá tầm hiểu biết của trẻ . Nhưng ràng Ngải Lợi Lợi mang họ Đường. Nhớ ra điều đó, Mạc Tang vòng vo nữa, thẳng với Lợ Lợi: “Em phải căng thẳng thế, tôi chỉ ở tạm thôi. của em tất nhiên vẫn là của em, tôi và ấy có quan hệ gì.”

      Mặt Ngải Lợi Lợi càng đỏ hơn, gằn giọng : “Chị đừng lung tung.”

      Mạc Tang lau sạch nước mắt cho Đường Đường, dỗ bé về nhà trước và hứa lát nưa về chơi cùng. Tiểu thư nhà họ Đường lúc nay mới cúi đầu, chịu để Ngải Lợi Lợi dắt .

      Nhìn bóng dáng hai đứa trẻ lớn , Mạc Tang bỗng thấy chạnh lòng.

      Hồi ở tuổi Ngải Lợi Lợi, Mạc Tang nào được như vậy. Quá trình trưởng thành của quá gấp gáp và u tối, chẳng có thời gian dư thừa để được là thiếu nữ e thẹn, với đôi mắt trong veo. Từ bé, lang bạt khắp châu Âu, sau đó theo người đàn ông về nhà, được huấn luyện để liều mạng vì các nhiệm vụ. Ngày này qua tháng khác, vai còn nhức nhối vì vết thương mãi lành.

      Mạc Tang nhấc cánh tay, bờ vai phải đau buốt.

      Nỗi đau đớn khiến nhớ lại, hình như năm mười tám tuổi, lần đầu thổ lộ tình cảm với K.

      Đó là mối tình thầm lặng, cho cùng, là Mạc Tang luôn cố tự lừa dối bản thân, còn K mãi mãi chỉ đứng ngoài cuộc. ta lạnh lùng đến tàn khốc, có lẽ vì thế mới trở thành lãnh đạo giỏi nhất trong tổ chức. Để rồi cuối cùng, giữa bảo toàn tính mạng và tình , ta quyết định chọn cái thứ nhất.

      Mạc Tang quay người chầm chậm bước vào trong rừng. Sau ba năm, bình tĩnh lại và dám nhìn thẳng vào ngày hôm đó, nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, K chỉ là kẻ bàng quan.

      K bàng quan trước tình của , lòng ái mộ của và cả si mê của .

      Có thể K cần tình của , nhưng điều đó giống như whisky và đá lạnh, người thích mới thêm đá. Nhưng thực ra chẳng có ai bỏ rượu vì thiếu đá lạnh.

      Huống hồ đó chỉ là tình đơn phương của Mạc Tang, khi dùng tình cảm đó để che giấu yếu đuối, bất an trong tâm hồn. Vì quá bất an, buộc phải bảo vệ tồn tại của K đến cùng, như thể tồn tại của ta là lý do để sống tiếp.

      Khi phát súng ở Zurich vang lên cùng là lúc K giết chết hai mươi năm quá khứ của .

      Mạc Tang hít thở sâu, ngắm nắng mai lung linh ở miền sơn dã tĩnh mịch. Về lại thành phố nơi sinh ra, như đứa trẻ được trả lại sống, muốn thử làm lại từ đầu.

      đầu khác ở Diệp Thành, có người vừa cầm tai nghe lên.

      Butterfly, tháng rồi, vẫn chưa cho tôi thấy tiến triển.”

      Giọng bên kia mềm mại, yểu điệu như loại tơ lụa thượng đẳng, đến cả cách chuyển ý nghe cũng rất dịu dàng, ngọt tai: “Đừng nôn nóng, Tuyết Sơn Chi Lệ ai mà muốn chứ? Theo em biết, rất nhiều người thuộc tầng lớp Thái Tử Đảng ở Diệp Thành muốn ra tay đoạt nó, tạm thời tung tích còn chưa . Nhưng thực ra, em khoanh vùng, chỉ đôi ba nhà có đủ khả năng tài chính đồng thời có cậu ấm chiêu mê sưu tầm báu vật.”

      Người đàn ông đốt xì gà, giọng khàn đục: “Vậy tốt, Daisy. Em hãy nghĩ cách trà trộn vào bữa tiệc ở sơn trang Tử Kim. Những thằng oắt vô dụng con nhà giàu có lẽ đều tụ tập ở đó…”

      “Đương nhiên rồi, hãy yên tâm.”

      Giọng khàn khàn đó bỗng thêm chút hồ hởi cộng với cảm giác hưng phần khó hiểu, gã tiếp: “Ngoài ra, , những ngày này để ý xung quanh hơn chút. nghĩ… con mèo của chúng ta sắp trở lại rồi. Em hãy mềm mỏng an ủi ấy, có thể nàng hơi sợ … Nhưng đừng lo lắng gì, hãy rằng nhớ ấy, ấy hơn cả tính mạng.”

      xong, người đàn ông nhếch mép cười, giơ tay lên trung làm động tác bắn súng, sau đó huýt sáo.

      Người ở đầu bên kia điện thoại bỗng sốt sắng, xúc động kêu lên như thể chưa tin vào tai mình: “Mạc Tang cũng ở Diệp Thành?”

      Chưa có câu trả lời, cuộc gọi bảo mật kết thúc. Người đàn ông vắt chân ngồi nhìn ra cửa sổ. Mùa hạ ở Diệp Thành khiến người ta phấn chấn, ta nhả khói thuốc, lầm rầm ngân lên giai điệu cổ điển.

      Giọng ta khiến người khác cảm thấy có huyền hoặc, đen tối. Nhưng tiếng hát vẫn nồng nàn như năm nào: “Without you by my side, I’m just a flame without the heat”.

      Gửi tới em quý, Mạc Tang.
      Chris thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4: là giấc mơ của phụ nữ (1)

      Tính khí của động vật họ mèo nhiều khi rất xấu, chúng luôn thích được tỏa sáng rực rỡ mà hề nghĩ đến hoàn cảnh nhếch nhác gặp phải. Khi leo cầu thang lên tầng hai, Đường Tụng nghĩ như vậy.

      vừa về nhà. Hôm nay Đường Đường được đưa tới nhà trẻ nên căn biệt thự nầy rất yên ắng. Người giúp việc báo cáo tình hình trong mấy ngày. Hôm đó tiểu thư Lợi Lợi tới nhưng giận dỗi, ngồi chưa đầy mười phút về. Còn Mạc tiểu thư mấy hôm nay khá vui vẻ, vừa rồi còn gọi đồ ngọt để ăn. Trước đây vì bệnh ưa sạch , Đường Tụng về nhà nhất định phải tắm rửa, thay quần áo ngay, nhưng hôm nay, sau khi nghe kể tình hình phá lệ, quyết định lên thẳng phòng Mạc Tang.

      Theo thói quen, mỗi sáng chú Thẩm đôn đốc mọi người quét dọn cả khu biệt thự. Vậy mà bây giờ mới hai giờ chiều, từ cầu thang tới phòng ngủ chính giữa, nahr vụn đồ ăn vương vãi khắp nền, hộp hồng trà bị rơi vãi mất nửa, hai chiếc ly đổ chỏng chơ.
      Thậm chí quần áo cũng bị vứt bừa bãi, trong đó có cả chiếc áo hai dây bằng ren màu đen.

      Cửa phòng mở hé, Đường Tụng gõ cửa nhưng trong phòng phát ra tiếng động nào. Mãi lúc sau mới có người thờ ơ ậm ừ tiếng.

      bước vào thấy Mạc Tang ăn hết nửa chiếc bánh ngọt dâu tây, mái tóc đỏ rối bung, bù xù xõa vai. mải mê lắp đạn vào súng.

      Đường Tụng bình thản liếc qua, nhận ra đó là khẩu Colt M1911A1, vật được quân đội hay các gián điệp chuyên nghiệp ưa chuộng. Viên đá mạc tang óng ánh, toát lên vẻ đẹp kiêu kỳ, kiều diễm. Nó kiêu hãnh tay Mạc Tang, quả là chủ nào vật nấy.

      Đường Tụng đóng cửa, nhận ra trong phòng còn lộn xộn hơn. “Tôi mới vài ngày mà bày ra nhưu thế này, sao gọi người lên thu dọn?”, ngán ngẩm lắc đầu .

      Mạc Tang buồn nhìn Đường Tụng, miệng nhai bánh, tay cầm súng huơ huơ trước mặt. ghét nhất có người theo sau xét nét mình, huống hồ… thế này chưa đến nỗi bừa bãi, ràng chỉ là Đường Tụng giở thói thiếu gia.

      Quả nhiên, vì tính ưa sạch , Đường Tụng bước tới thu dọn gọn gàng chiếc bàn vốn đặt giấy mực, rồi lần lượt xem các bảo bối giá bút của mình. Mạc Tang ăn xong bánh ngọt, nhịn được cười, “Người ta sưu tầm đàn bà, còn sưu tầm đồ vật.”

      Đường Tụng mặc áo sơ mi màu xanh mực và quần dài, rất chỉn chu. Đến những đường chỉ ở ống tay áo cũng tinh tế, chuẩn mực tới từng ly từng tí. Kiểu dáng áo thuộc loại đơn giản nhất nhưng mặc lên người Đường Tụng, trông đẹp đẽ và sang trọng hơn là nó vốn có.

      Mạc Tang xoay khẩu súng bên tay phải, mắt nhìn anhh chằm chằm. Đường Tụng đứng trước chiếc giá gỗ cổ, lời, chỉ cúi đầu lau đồ gốm. Động tác của dịu dàng như thể ôm người tình. Khs chát của người và đồ vật hài hòa với nhau, nhàng, tao nhã.

      Mạc Tang chăm chú nhìn Đường Tụng, nhớ lại động tác kéo trong đêm trước, rất nhanh và gãy gọn, để đối phương có cơ hội phản kháng.

      Nghĩ đến đó, tức giận đùng đùng, mắng câu: “Miệng nam mô bụng bồ dao găm.”

      Đường Tụng lập tức dừng việc làm, ngước mắt nhìn , “Gì cơ?”

      có gì.”

      dùng từ ngữ tệ .” Cuối cùng Đường Tụng cũng đặt món đồ cổ xuống, bước về phía Mạc Tang, cho đến khi hai người cùng đứng trước chiếc tủ thấp. nhìn Mạc Tang, dường như rất hài lòng vì sắc mặt khá hơn. Liền đó, đưa tay vuột lọn tóc dài của ra sau tai, “Ai tôi sưu tầm phụ nữ?”

      Dã tâm thể rất qua đôi mắt thâm trầm.

      Mạc Tang buồn để ý tới ỡm ờ ngẫu hứng của Đường Tụng, tránh bàn tay nhưng bị kéo lại. Đường Tụng được đà ôm eo . Mạc Tang lập tức vùng vằng đẩy ra nhưng giọng nhàng bên tai: “ Đừng chống đối, để tôi xem vết thương.”

      Chẳng ai hiểu tại sao hai người lại như vậy, rất dễ dàng có những cư chỉ thân mật mà ai cảm thấy ngượng nghịu, như thể họ quen biết nhau từ lâu. Và chuyện uy hiếp trong cơn mưa tầm tã hôm đó chỉ như là trò đùa.

      Mạc Tang còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Đường Tụng kéo áo ở phần eo lên chút. Trông thấy chỉ còn lại lớp vải mỏng tang, áp lòng bàn tay lên, ôm eo , hỏi: “Lúc tôi ở nhà, thay thuốc chưa?”

      Mạc Tang nhìn Đường Tụng ở khoảng cách rất gần, ngửi thấy hương trà dịu từ cơ thể , hề vương vấn mùi cồn hay thuốc lá. giống sương sớm, sạch nhưng thể nhìn thấu.

      Mạc Tang có cả trăm cách để phân giới hạn với Đường Tụng nhưng có lẽ do hỏi chân thành quá, hơi ấm lòng bàn tay làm người khác dễ chịu quá, nên chỉ biết bối rối ậm ừ, coi như trả lời.

      bắt đầu nhớ lại lúc đó tại sao uy hiếp . giống trận mưa phùn, giăng khắp nơi và dần dần làm biến đổi mọi thứ, khiến kẻ hay lang bạt như , mới được tháng thấy quen với cuộc sống ở nhà .

      Nhưng Mạc Tang biết trận mưa rốt cục lúc nào trút xuống ào ào, trong lòng nghĩ, thể tiếp tục thế này.

      Mạc Tang có vẻ ngoan ngoãn trong vòng tay Đường Tụng. Lúc này, thả vạt áo xuống, dịnh bụng đưa tay lau vết bẩn ở mép . Nhưng bắt đầu hành động.

      xoay khẩu súng, nhắm trúng yếu điểm người Đường Tụng.

      Mạc Tang nháy nháy mắt, ranh mãnh tựa lên vai . Đường Tụng ngán ngẩm thở dài, chầm chậm buông hai cánh tay, thả ra, “Biết ngay là ngoan ngoãn nhưu thế, lại giở trò gì đây?”

      Mạc Tang chưa trả lời, chuông điện thoại của Đường Tụng reo lên. hỏi ý bằng ánh mắt, Mạc Tang thản nhiên ấn súng lên lưng , ra lệnh: “Nghe .”

      Người gọi điện tới là Lục Viễn Kha, chưa đợi Đường Tụng gì, bên kia liến thoắng: “Này Đường Tụng, Tuyết Sơn Lệ Chi tới rồi, chính tay tôi khóa nó lại trong tủ bảo hiểm, còn cảm ơn hả?”

      Đường Tụng thoáng cười, “Thế tốt, nhất định phải gửi tới nhà tôi vào trước buổi tiệc ở sơn trang, bằng tôi yên tâm. Còn nữa, nhất định phải giữ kín tung tích của nó.”

      rồi tắt máy.

      Mạc Tang nghe loáng thoáng vài câu, giữ tư thế chĩa súng vào Đường Tụng lúc, sau đó nhảy lên chiếc tủ thấp phía sau, hỏi : “Tuyết Sơn Chi Lệ?”

      Đường Tụng gật đầu, thấy nét mặt thay đổi, bèn hỏi lại: “ cũng biết nó?”

      Mạc Tang định gì rồi lại thôi, lúc khá lâu mới thu lại súng, dường như còn tâm trạng tiếp tục đùa giỡn. quay người , hỏi: “ sợ tôi tiết lộ ra ngoài à, a vừa là phải giữ kín.”

      Tuyết Sơn Chi Lệ là viên kim cương đẳng cấp bị thất lạc ở Zurich ba năm trước. Nó gần như trở thành huyền thoại của giới sưu tầm. những màu sắc xuất chúng, nó vô cùng hiếm vì nặng tới mười carat. Hơn nữa, dưới ánh đèn, trông nó rất giống ngọn Thiếu Nữ ở Thụy Sĩ, có thể sánh ngang với viên Tuyết Sơn Hoàng Hậu đẹp nhất châu Âu.

      Viên kim cương mang hình hài giọt lệ, với màu xanh lam rực rỡ. Nó tượng trưng cho giọt nước mắt vĩnh hằng gương mặt, là lời thề hẹn cuối cùng trong cuộc đời người đàn ông.

      Mọi người rằng, bất kỳ ai trông thấy Tuyết Sơn Chi Lệ đều xiêu lòng. Rất nhiều người khao khát có được nó bằng bất cứ cách nào. Các đại gia đam mê sưu tầm lũ lượt nghĩ trăm phương ngàn kế để tranh giành. Cũng chính bởi thế, tung tích viên kim cương bí hiểm trong nhiều năm nay và bị nghi ngờ là thẻ số của tình báo xuyên quốc gia. Có người tin rằng nó mất tích ở Zurich, đâu về đâu ai xác định được.

      Mạc Tang vô cùng kinh ngạc, đến Tuyết Sơn Chi Lệ Đường Tụng cũng có thể giành được.

      từng náu trong thành phố và tự tay lấy được nos, trải qua nghìn vạn khó khăn, nguy hiểm đến cả tính mạng, cuối cùng giao nó cho K hoàn thành nhiệm vụ. Vậy mà sau đó, nó lại trở thành động cơ khiến ta muốn giết người diệt khẩu.

      Đây phải là viên kim cương đơn thuần, trong mình nó giấu mật mã giao dịch vũ khí quân , vì thế trở thành mục tiêu mà các nước tranh giành. Cho dù có cách nào đoạt được, cũng buộc phải đảm bảo kim cương bị hủy hoại.

      Đường Tụng lờ mờ đoán ra điều gì, đưa mắt nhìn nhưng hỏi thêm, sau đó tự mình pha ấm trà. tráng qua lượt nước để lá trà nở ra, tiếp đến rót thêm nước, cuối cùng hong thả ngồi lên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ.

      Hộp trà bên cạnh Đường Tụng có in mấy chữ lớn “Đại Hồng Bào”, viết bằng phương pháp vẩy mực. Đây là loại trà phải tốn nhiều công sức để làm ra, cần thưởng thức từ từ mới thấm vị.

      Những khoảnh khắc thanh tịnh, cũng giống như tất cả mọi thứ thuộc về ngôi biệt thự này. Nơi đây có pha trộn hài hòa giữa Trung Quốc và phương Tây, thanh cao và tao nhã.

      Mạc Tang cất súng, nhìn Đường Tụng hỏi: “ có thể giúp tôi thêm việc nữa được , tôi nghiêm túc đấy… Đợi sau khi an toàn, nhất định tôi báo đáp .”
      Đường Tụng từ từ nhấp ngụm trà, trả lời mà cần nghĩ: “Được.”

      Thái độ của Đường Tụng khiến Mạc Tang có sốt ruột, “Tôi đùa đâu.”

      “Tôi biết, thế nên tôi có điều kiện.” Đường Tụng đủng đỉnh thưởng trà, Mạc Tang bước tới, đợi nghe điều kiện. vẫn thong thả uống hết ly trà, sau đó đặt chiếc chén vào tay Mạc Tang, nhìn mỉm cười, : “Nếu muốn tôi giúp, trước bữa tối, cần tự tay khô phục nguyên trạng căn phòng. Phải quét dọn cẩn thận, tôi mắc bệnh sạch . À đúng rồi, còn chiếc chén này nữa, cũng cần rửa sạch và để vào đúng chỗ của nó.”

      bóp chặt chiếc chén, nhìn hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

      “Chỉ vậy thôi.” rồi đứng lên bước ra, Mạc Tang hỏi: “ nghe trước cầu của tôi ư?”

      Đường Tụng ân cần gọi người giúp việ mang dụng cụ quét dọn tới, sau đó mới trả lời: “Bỗng nhiên muốn tôi giúp đỡ, chắc chắn có suy tính. Tuyết Sơn Chi Lệ tôi còn có thể đạt được, nhất định có thể giúp , đúng ?”

      Mạc Tang thể được gì, nhìn người giúp việc mang đồ quét dọn và khẩu trang tới, chỉ muốn chạy tới xé rách gương mặt mỉm cười của Đường Tụng.

      Lục Viễn Kha đúng, con sói.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :