1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình yêu cũ thức tỉnh - Huyền Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Về đêm, trời nổi gió lớn, tình hình thời tiết thế này có lẽ ngày mai trời u. Đường Tụng và Mạc Tang chuẩn bị rời khỏi căn nhà cổ, lúc này bước hành lang. Mạc Tang mặc đủ ấm, có gió nên càng lạnh. rụt vai, run lập cập, cố quấn khăn chặt vào người cho đỡ lạnh, còn chân chạy bước để nhanh vào trong xe.

      Đường Tụng phì cười khi thấy điệu bộ vừa chạy vừa run của Mạc Tang, kéo lại, nắm chặt tay, nghe tiếng lí nhí hờn trách: “Đường Tụng, đừng như thế, lạnh quá.”

      Mạc Tang mang dòng máu của người da trắng, tóc lại có màu đỏ. Trông như con mèo kiêu hãnh khi đứng giữa ánh sáng bàng bạc, vừa thổi hơi ấm vào tay vừa trừng mắt nhìn .

      Đường Tụng mềm lòng, đưa tay ấn vào trán Mạc Tang, đùa với : “Còn phải lo cho em nhiều hơn cả Đường Đường.”

      Đáng tiếc con mèo hoang đáp lại tình cảm, vừa đẩy còn tỏ ra tấm tức, chỉ giây sau thay đổi thái độ. bắt đầu ngắm nghía chiếc áo khoác của .

      Mạc Tang cười với vẻ muốn lấy lòng, ghé sát , dường như có ý đồ gì đó. Tay bất ngờ luồn vào bụng Đường Tụng, các ngón tay lạnh như băng xoa lên người .

      Đường Tụng vốn mặc ấm áp, rất ung dung nhưng sau đó phải lùi ra sau để tránh bàn tay của . Mạc Tang thích thú khi trông thấy vẻ ngán ngẩm, bất lực của , phá lên cười, tiếp tục chạm tay vào người .

      thấy đau đầu trước trò đùa của Mạc Tang, còn lời gì để . Sau đó kéo con mèo hoang lại gần, mười ngón tay đan vào nhau, cùng cho tay vào túi áo khoác của .

      Đường Tụng trước chút, dặn dò: “Ngoan nào… cẩn thận bậc thềm nhé.”

      Có lẽ do giọng quá đỗi dịu dàng, hoặc có lẽ trời lạnh dễ khiến người ta mềm lòng. Nhưng tóm lại, Mạc Tang ngoan ngoãn bước theo , gian thoảng mùi thơm của hoa hải đường.

      nhớ đến câu, mong được bên nhau mãi.

      Cuối cùng hiểu được tại sao thông minh như Daisy cũng thể đứng ngoài luồng.

      người là mong được thiên trường địa cửu, trời sập xuống cũng có thể trốn sau lưng .

      Đáng tiếc, cảnh lãng mạn chẳng kéo dài.

      Mạc Tang lòng dâng trào cảm động nhưng chưa được mấy bước, nhận ra vấn đề. Đường Tụng mắc chiếc áo khoác ấm áp, thong thả và ung dung trong khi chỉ có quần jeans và chiếc áo nỉ chẳng lấy gì làm dày dặn. Với bộ dạng đó, chợt nhận ra mình thích hợp ở trong đại viện của dòng họ Đường. Mạc Tang ngẩng đầu hỏi : “Ngài Đường, lẽ nào thương xót tôi chút, khoác áo ấm cho tôi, tôi sợ lạnh.”

      Đường Tụng nhìn , thản nhiên bảo: “ còn sợ lạnh hơn.”

      “Đường Tụng!”

      “Bệnh viêm phổi của vừa đỡ được chút, bác sĩ bảo được để cơ thể bị lạnh.”

      Đường Tụng chỉ buột miệng câu đó nhưng khiến Mạc Tang nghĩ tới điều gì, cúi đầu, chẳng còn hứng thú đùa cợt.

      lặng lẽ nắm tay Đường Tụng, cho tới khi ngồi trong xe mới mở lời: “Thế mà dám nhảy xuống đó.”

      Đó là hồ Zurich, phải bể bơi của nhà .

      Đường Tụng chuyển chủ đề: “Nước hồ Zurich trong sạch như người ta đồn.” nghĩ trong giây lát rồi giơ tay miêu tả cho Mạc Tang, “Cứ nghĩ đến chuyện nước bẩn ở đó ngấm vào người, chỉ muốn… cắt cả lá phổi .”

      xong Đường Tụng thể ngồi yên, than vãn suốt hồi, thực rất khổ sở vì chuyện này.

      Câu chuyện bỗng trở nên rất trẻ con, những lời thương xót Mạc Tang đều chưa ra, giờ đây chỉ muốn tát cái. Nhưng nghĩ đến bệnh tình của , đành bấm bụng cho qua. Bệnh thích sạch của người đàn ông này đến mức có thuốc chữa.

      Mạc Tang cầm tay phải của lên, nhìn kỹ lưỡng những vết sẹo khâu, : “Sau này… được làm thế nữa.”

      “Gì cơ?”

      “K chết rồi, Lục Viễn Kha mất tích, Daisy ấy… ấy có thai rồi, hai người họ vốn định theo đường núi nhưng hôm đó Daisy khỏe, Lục Viễn Kha quyết định mạo hiểm đổi đường để đưa Daisy tới bệnh viện cách nhanh nhất… Nhưng lại xảy ra chuyện.” Mạc Tang ôm bàn tay Đường Tụng, trong lòng bất an. với bằng giọng nghiêm túc: “Đường Tụng, Daisy rất quan trọng đối với em, nhưng bây giờ đến ấy cũng sắp chịu đựng được nữa… Em rất sợ, từ trước đến nay chưa từng có nỗi sợ như thế này. được xảy ra chuyện gì nữa, phải hứa với em, từ nay về sau, bất kể làm việc gì cũng phải cho em biết.”

      Đường Tụng cúi đầu hôn lên trán , “ hứa.”

      Lời của Mạc Tang như còn mắc kẹt ở cổ họng, ngập ngừng hồi, bổ sung: “Cho dù ngày nào đó sắp chết, thể quay về, cũng cần cho em biết, đừng che giấu mọi chuyện, nhé!”

      Đường Tụng biết mấy hôm nay Mạc Tang ở bên Daisy tâm trạng rất nặng nề. khẽ vỗ vào lưng , giọng đủ để an ủi: “Mai cùng em tới thăm Daisy.”

      Cả hai người đều nhõm, đường về nhà an ủi lẫn nhau, song trong lòng lo lắng khôn nguôi.

      Mạc Tang lo nghĩ cho Daisy như thế nào Đường Tụng sốt ruột tìm Lục Viễn Kha thế ấy. Đều là những người bạn cùng trải qua hoạn nạn, người thoát khỏi nguy hiểm còn đau lòng hơn.

      Mạc Tang hơi mệt, muốn ngủ sớm. Theo thói quen, vào phòng Đường Đường đọc truyện cho con . Sau đó, nằm giường bé ngủ thiếp . Đèn ở thư phòng sáng tới đêm khuya, Đường Tụng xem xem lại những bức ảnh ở trường. Hôm đó, tất cả người của K và Đường Diệp đều còn đường sống, giờ đây hai kẻ giật dây cũng chết, chẳng ai vô duyên vô cớ uy hiếp Lục Viễn Kha.

      Nhưng tìm núi, dưới biển đều thấy . Đường Tụng nghĩ đến khả năng xấu nhất là Lục Viễn Kha thể sống sót. Nhưng nếu như vậy, tại sao họ chưa tìm được thi thể ?

      Hôm đó, người duy nhất may mắn sống sót là Daisy.

      Khi ô tô sắp lao xuống vực, trong khoảnh khắc cuối cùng, Lục Viễn Kha mở cửa xe đẩy Daisy ra. ngã bên đường, chỉ biết nhìn rơi xuống, trong lúc va đập lộn nhào, cả ba chiếc xe đều bốc cháy.

      Đêm đó Daisy khốn đốn cùng cực, loạng choạng giữa trời lạnh xin được giúp đỡ. Bản thân suýt giữ được mạng, may mắn là em bé trong bụng sao.

      Mạc Tang bảo, Daisy luôn nghĩ đây là kỳ tích. có tín ngưỡng nhưng vì em bé chưa lọt lòng, bắt đầu tôn thờ Thượng đế.

      Đường Tụng ngửa đầu tựa vào chiếc ghế mây, vừa xoa bóp huyệt thái dương vừa nhớ tới tính cợt nhả của Lục Viễn Kha, rất nhiều chuyện từ thời thơ bé dần lên trong trí óc. nghẹn ngào.

      Đường Tụng có niềm tin vững vàng rằng Lục Viễn Kha còn sống.

      ngồi ở thư phòng tới quá nửa đêm mới nghỉ. Tìm vòng thấy Mạc Tang, mở phòng con , thấy hai người lớn cuộn mình trong chăn. Đến tư thế ngủ cũng giống hệt nhau.

      tiết chế đến cả hơi thở, rón rén bước lại giường.

      Đây là điều kỳ diệu đẹp đẽ nhất của cuộc sống. Người và con của họ. đời này mỗi người đều độc nhất vô nhị, chỉ có con cái là bản sao của bố mẹ.

      thậm chí cần giải thích thêm câu nào với Đường Đường. Mạc Tang trở về cũng gì đặc biệt, vậy mà hề dè dặt hay bị biến động tâm lý, mọi thứ đều vô cùng tự nhiên. Đường Đường xác định chắc chắn Mạc Tang chính là mẹ.

      nhóc sắp tròn bốn tuổi, lớn thêm chút nữa càng giống Mạc Tang.

      Con mèo hoang này hề biết mình làm mẹ từ năm hai mươi tuổi, bây giờ vẫn còn trẻ, chưa học được cách chăm con mà chỉ làm loạn cùng bé. lớn , chẳng ai cho được nhàn nhã yên ổn.

      Hằng ngày Đường Tụng đều rất đau đầu vì hai tinh gây họa, nhưng bằng lòng với điều đó.

      Ánh điện được điều chỉnh ở mức sáng nhất. Màu vàng cam dìu dịu, ấm áp bao phủ hai người giường. Đường Đường chổng mông ra ngoài, đầu rúc vào lòng Mạc Tang ngủ khò khò, biết mơ giấc mơ thần tiên nào. Kẻ lớn cũng nằm với tư thế như thế chẳng đẹp đẽ gì. Mái tóc đỏ của rất dài, hơi xoăn, phủ rối bời gối.

      Đường Tụng ngồi bên giường ngắm hai mẹ con rất lâu rồi đưa tay lay Mạc Tang, hết mức có thể: “Về phòng ngủ thôi em, đừng tạo thói quen cho con bé, nếu từ sau tối nào nó cũng bám lấy em đấy.”

      Mạc Tang mơ màng quay đầu lại, bé trong lòng hay biết gì, xoay người ngủ tiếp. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Mạc Tang chẳng buồn để ý tới Đường Tụng, quay lưng về phía bảo: “Cứ để em ở đây … Em muốn dậy.”

      Giọng khẽ khàng như làm nũng.

      Đường Tụng cười, cúi xuống áp vào khuôn mặt , đưa tay ôm cả hai người. Cánh tay Đường Tụng luồn dưới đầu Mạc Tang, cựa quậy như con mèo, sau đó điềm nhiên gối lên tay . Đường Tụng véo má Mạc Tang nhưng chẳng nhúc nhích, véo mạnh hơn cũng vậy. thẳng thừng rút cánh tay ra, đầu cộp xuống giường.

      Lần này Mạc Tang tỉnh hoàn toàn, phản ứng đầu tiên của là vơ gối đập vào người Đường Tụng. Nếu phải vì Đường Đường ngủ ngon, chỉ muốn đánh trận.

      Đường Tụng cười to hơn, quá nửa đêm còn dám ngang nhiên tới quấy nhiễu. Mạc Tang mắt nửa nhắm nửa mở, đưa tay dụi dụi mắt rồi mấp máy môi bảo : “Em ở với Đường Đường, về phòng ngủ .”

      “Em ở với con bé ai ở với ?” Đường Tụng cũng mấp máy môi bảo lại.

      Đến lúc này Mạc Tang buồn tiếp lời, nằm duỗi thẳng, quyết định giả câm giả điếc đến cùng. Lúc câu đó, vẻ mặt của kẻ khốn này rất nghiêm túc, như thể đây là chuyện cực kỳ to tát.

      Đêm rất khuya, Đường Tụng thấy hài lòng, quyết định đùa giỡn thêm nữa. ghé lại gần, kéo chăn cho hai mẹ con, hôn mỗi người cái chúc ngủ ngon.

      Sáng sớm, trận mưa thu đổ xuống Diệp Thành, nhiệt độ giảm thêm. Khi Đường Tụng và Mạc Tang tới bệnh viện, mưa tạnh dần nhưng trời u đến đáng sợ.

      hiểu sao cảm giác bồn chồn cứ bám riết lấy Mạc Tang. Vừa xuống xe, chạy vội lên phòng bệnh Daisy nằm, Đường Tụng xách số đồ đạc theo sau, nhưng vào trong chỉ gặp hộ lý phòng bệnh, thấy Daisy đâu cả.

      Đồ đạc của ấy cũng còn, có lẽ Daisy có ý định bỏ từ trước, rời khỏi bệnh viện từ buổi đêm.

      Nghe hộ lý kể tình hình, Đường Tụng lập tức nắm tay Mạc Tang, bỗng chốc trở nên cuống quýt, lo lắng yên. Đường Tụng kéo về xe, Mạc Tang bị sốc, muốn lập tức ra ngoài tìm người, lật tung thành phố cũng phải tìm thấy Daisy.

      Đường Tụng ôm lấy , cho xuống xe, “Tạm thời có chuyện gì đâu, Daisy thu dọn đồ đạc rồi mới , chắc chắn ấy nghĩ quẩn.” Mạc Tang muốn nghe, vùng vẫy để thoát khỏi Đường Tụng song được, cuối cùng ôm mặt khóc.

      Lục Viễn Kha là con độc nhất, giờ đây sống chết còn chưa biết thế nào. Nỗi đau đớn mà Lục gia gánh chịu thể tưởng tượng nổi. Họ chấp nhận Daisy, thậm chí tướng quân cho phép bất kỳ ai tới thăm ấy.

      Khi tỉnh dậy, Daisy chỉ có thỉnh cầu duy nhất là nhờ Mạc Tang và Đường Tụng giữ kín chuyện mang thai. Daisy muốn người nhà họ Lục biết mang giọt máu của Lục Viễn Kha.

      Nếu ra điều này, có thể thân phận của khác, nhà họ Lục kiêng dè vì còn có đứa bé, sau đó đưa về nhà chăm sóc. Nhưng Daisy chịu, mình lặng lẽ gánh lấy tất cả.

      Mạc Tang trải qua quá nhiều điều, vì thế có thể nhìn thấu được mọi thứ.

      Càng nghĩ Mạc Tang càng đau lòng, “ ấy như chị ruột của em… hiểu đâu, em và Daisy nương tựa vào nhau bao nhiêu năm qua. Giờ ấy đột nhiên rời khỏi bệnh viện… Em sợ ấy thể tiếp tục mạnh mẽ.”

      Daisy thấu hiểu những chuyện đen tối xấu xa đời, thích làm theo ý mình và thường dễ dàng chịu khuất phục trước ai. khi thể giải tỏa tâm lý, điều gì ấy cũng có thể làm.

      Đường Tụng ở trong xe cùng Mạc Tang cho tới khi bớt căng thẳng. vòng tay qua vai , : “Mạc Tang bây giờ em nhất định phải kiên cường. Em hiểu Daisy nên hãy bình tĩnh lại và nghĩ ấy có thể tới nơi nào nhất?”

      Sốt sắng chẳng mang lại tác dụng gì, khi xảy ra chuyện, cách duy nhất giải quyết vấn đề là đối diện với nó.

      Mạc Tang gục mặt vào lồng ngực Đường Tụng, hít hơi sâu, cố gắng bình tĩnh hơn song đầu óc có trăm nghìn mối tơ vò. Daisy chẳng hề ngầm báo trước về ra . Lục Viễn Kha có tin tức suốt những ngày qua, ai nấy đều biết khả năng ta sống sót vô cùng bé . Daisy mang thai trong hoàn cảnh này… và chỉ có mình. Bỏ mặc tình trạng sức khỏe, bỏ mặc thị phi, ấy có thể đến nơi nào?

      Hoặc có thể , đến nước này, Diệp Thành lớn như thế, ấy còn có nơi nào thể tới?

      Càng nghĩ Mạc Tang càng cuống quýt, lẩm bẩm : “Daisy có nhà, thể tới nơi chẳng có ý nghĩa với mình, chắc chắn có nguyên nhân… Đường Tụng! Chắc hẳn trước đây Lục Viễn Kha có với ấy về nơi nào đó, điều này rất quan trọng với họ… vì thế ấy bất chấp sức khỏe tới bằng được.”

      Cho dù mọi dự định tan thành mây khói, sống bằng chết, Daisy cũng giữ lời hứa tới nơi hẹn ước.

      Đường Tụng bỗng nhớ tới điều gì, vẻ mặt trầm ngâm. cúi đầu vỗ vai Mạc Tang rồi với người lái xe: “Tới cầu Thái Giang.”
      Chris thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28: Những ngày ở Zurich

      khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi mọi chuyện vừa bắt đầu, Lục Viễn Kha kể rằng hồi còn , bố mẹ thường bí mật gặp gỡ ở cầu Thái Giang.Vì thân thế và công việc của chồng, Lục phu nhân từng chịu rất nhiều thiệt thòi. tồn tại của bà và con trai Lục Viễn Kha buộc phải giấu kín trong thời gian.

      Từ khi còn rất bé, Lục Viễn Kha thấy nước mắt của mẹ và đối đãi công bằng, điều này khiến luôn canh cánh trong lòng, để đến mức khi trưởng thành, thích cuộc sống ổn định. Lục Viễn Kha nghi ngờ cái gọi là tình chung thủy đến đầu bạc răng long. cho rằng sau đó là hy sinh, thiệt thòi gì bù đắp nổi.

      Cho đến khi gặp Daisy, người phụ nữ cũng quen sống trong ánh đèn hộp đêm. Cả hai đều phải hạng người tốt đẹp gì, ban đầu chẳng ai dám thổ lộ về tình cảm của mình. Nhưng cuối cùng, Lục Viễn Kha thành , Daisy là tình muốn đưa lên cây cầu đó và tuyên bố với tất cả mọi người.

      Bầu trời vẫn u. Đường Tụng và Mạc Tang tới khu vực cầu Thái Giang khi gần sang buổi trưa. Xe cộ cầu dần đông hơn dẫn tới tắc đường. Đường Tụng xuống xe gọi cuộc điện thoại, sau đó tiếp tục cùng Mạc Tang về phía cây cầu.

      Mấy chục năm trước, cầu Thái Giang vắng lặng hơn ngày nay rất nhiều. Phòng khách nhà Lục Viễn Kha còn treo ảnh cây cầu những ngày xưa cũ.

      Đường Tụng biết nơi này rất có ý nghĩa với Lục Viễn Kha. Khi bị K và Đường Diệp hợp sức truy sát, và Daisy gấp gáp lên đường, chắc hẳn chưa kịp về lại đây.

      Mạc Tang vội vã chạy lên, cầu Thái Giang có khẩu độ rất lớn, độ cao so với mặt nước cũng rất đáng sợ. Mặt khác, hôm nay trời u ảm đạm, chẳng hề giống buổi trưa. Tất cả đều khiến Mạc Tang căng thẳng, luôn cảm thấy Daisy làm điều gì đó chẳng lành.

      Cầu gần như biến thành bãi để xe, mọi phương tiện giao thông chỉ có thể nhúc nhích dịch chuyển từng chút về phía trước.

      Hai người chạy lên trước, xe nhiều người đông, biết đâu tìm Daisy.

      Đường Tụng kéo Mạc Tang lên tìm kiếm, bỗng dừng lại chỉ cho , “Ở có tai nạn nên mới tắc đường đến thế này.”

      trường, vài chiếc xe đâm liên hoàn, cảnh sát có mặt, hình như nguyên nhân tai nạn chưa được làm , vài người gân cổ cãi nhau.

      “Lẽ nào Daisy…” Cảm giác bất an trong lòng Mạc Tang càng lớn, chạy đến chỗ đám người cãi cọ, phía trước là bầu trời xám xịt, hàng trăm chiếc xe dồn ứ, tiếng cãi nhau mỗi lúc gần.

      Mấy người chủ xe tức giận, trông thấy càng giận dữ hơn, “Nhìn kìa, lũ điên sợ chết này, cầu mà băng ngang làn xe chạy! Ả đàn bà lúc nãy cũng thế, ta chạy ngang tới như vậy… về hướng kia rồi! ta chẳng thèm nhìn đường xá gì hết.”

      Đường Tụng lập tức nhận ra manh mối: “Đợi , về hướng nào?”

      Rất nhiều người quay đầu nhìn theo hướng tay chủ xe chỉ cho cảnh sát giao thông.

      Dần dần, tiếng cãi cọ .

      “Báo cảnh sát! Mau gọi cảnh sát .”

      Tất cả sững người.

      Dưới chân họ là dòng Thái Giang mênh mang, nước chảy xiết. Còn cầu, kết cấu thép lớn hình thành hàng loạt hình khối. Đó là nơi đồ sộ mà nguy hiểm, chẳng ai đùa giỡn ở đấy.

      Nhưng lúc này… có người đứng giá thép cao bằng hai tầng nhà, mặc váy cưới hở lưng với phần đuôi dài, đứng trong gió lạnh của Diệp Thành những ngày sắp vào đông.

      Bộ váy dâu rất lộng lẫy, cầu kỳ. Phần đuôi váy đính đầy những viên kim cương li ti, bay lên cao mỗi khi gió thổi đến. Ánh sáng lấp lánh của kim cương như những giọt lệ tuôn rơi.

      Trời đất u ám, lòng cũng chết.

      Mạc Tang bỏ mặc tất thảy, chạy đến, ngẩng đầu hét lên: “Daisy! Xuống , cậu xuống mau! Thế này là gì… Cậu muốn chết à?” Mạc Tang vừa tức giận vừa cuống cuồng khi thấy hành động của Daisy.

      trải qua biết bao việc. Có lần Daisy để xảy ra sơ suất ở châu Âu, bị mấy gã đàn ông bắt để báo thù. Lúc thê thảm nhất cũng nghĩ đến tự tử, đây phải phong cách của Daisy.

      Người phụ nữ đó trang điểm rất đẹp, chiếc váy cưới vô cùng tinh tế tôn lên đường cong hoàn mỹ của . đứng cao, trang nhã và lộng lẫy, hình xăm bướm vai trái như muốn tung cánh bay.

      Gió lạnh thấu xương, Daisy như nữ hoàng nhìn xuống chúng sinh, e dè mà ngạo mạn đón lấy vô số ánh mắt kinh ngạc.

      luôn rất đẹp, hơn nữa lại biết cách kiểm soát. Mọi thứ đối với chỉ là muốn hay muốn. Việc khiến người ta mê mệt đối với dễ như trở bàn tay.

      Hôm nay, ràng Daisy cố gắng làm thế.

      Vẻ mặt Daisy vô cùng bình tĩnh, cúi nhìn Mạc Tang, thấy rơi nước mắt và cố kìm nén. Daisy hiểu được, mỉm cười : “Cậu khóc cái gì, tớ chẳng sao cả, tớ đồng ý với ấy rằng sau này tổ chức đám cưới ở đây, để tất cả mọi người làm chứng.”

      Mạc Tang chẳng muốn nghe Daisy những điều này, xoay người, định bám vào các thanh thép để trèo lên. Dường như Đường Tụng sớm đoán được Mạc Tang phản ứng như vậy nên nhanh tay kéo lại. Mạc Tang đánh . Tay phải Đường Tụng thể cử động mạnh, đành để mặc Mạc Tang điên cuồng, vùng vằng đánh đấm thế nào cũng nhượng bộ, “Em lên đó có tác dụng gì! Bình tĩnh lại !”

      “Bình tĩnh!” Mạc Tang bỗng dưng đờ ra trong giây lát, sau đó thở mạnh, quay người nhìn Daisy hét lớn: “Cậu muốn chết ư? Chỉ vì ấy về mà cậu muốn chết!” mắng thêm: “Cậu quá ích kỷ! Cậu phải nghĩ đến đứa bé chứ, đó là con của Lục Viễn Kha! Nếu ấy xảy ra chuyện, biết cậu ích kỷ thế này ấy nghĩ gì! ấy dùng mạng sống của mình để đổi lấy cuộc sống cho hai mẹ con, còn cậu vì buồn mà muốn tìm đến cái chết…”

      Daisy vẫn cười mỉm, quay đầu nhìn Đường Tụng, sau đó ánh mắt dừng lại gương mặt Mạc Tang, “Con mèo ngu ngốc, cậu cũng làm mẹ rồi mà hay khóc thế… Tớ khiến cậu khóc, Đường Tụng căm hận tớ lắm.” thở dài, ngồi lên giá sắt giữa trung rồi với giọng cảm khái: “Tớ muốn chết, chỉ tới đây ngắm nghía, dạo, bỗng nhiên cảm thấy… nhảy xuống cũng chẳng sao.”

      Dưới kia là mặt sông rộng lớn, sống và chết chỉ nằm ở giây quyết định. Daisy ngồi đó nghĩ rất lâu, nếu sống tiếp, phải đối diện với thế giới có Lục Viễn Kha, phải tự dối lòng, dối người. nuôi con lớn, kể với con bố mẹ hy sinh những gì. Và rồi cuối cùng chẳng có kết cục yên lành.

      Chết, chẳng qua chỉ là bước chân mà thôi.

      Để rồi từ đó, nào nào hận đều là thứ chết tiệt, là lời sáo rỗng. Chết là chết, chẳng còn phải lo lắng hậu , chẳng còn phải mơ tưởng ngày nào đó Lục Viễn Kha trở về.

      Như thế cũng tốt, Daisy nghĩ nghiêm túc. và Mạc Tang cùng nhau lớn lên từ bé nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. là người phụ nữ của những tụ điểm vui chơi, ích kỷ và lạnh lùng. phải người có thể mạnh mẽ tiến lên phía trước vì lòng tin. thanh danh bại hoại, thích làm đẹp, cần đàn ông, cần tiền bạc. vốn nghĩ mình phù phiếm như thế cuộc đời này chắc chắn thể bị ai trói buộc, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vì người đàn ông tuổi hơn mình.

      lớn hơn Mạc Tang, trải đời hơn Mạc Tang và thực dụng hơn Mạc Tang rất nhiều.

      Daisy khẽ thở dài, “ ngốc nghếch… Tớ phải cậu. Con mèo ấu trĩ này, gặp được Đường Tụng là may mắn của cậu… ấy bằng lòng nhường nhịn, chiều chuộng để cậu mãi như thế. Còn tớ, tớ còn niềm tin nữa rồi, thực bày ra trước mắt. Hai người bảo tớ nên sống cho tốt, dễ lắm… Tớ muốn tiếp tục chờ đợi thế này nữa! Sắp chịu nổi nữa rồi… Cậu biết , hôm nào thức dậy tớ cũng nôn thốc nôn tháo, hình ảnh ấy xâm chiếm đầu óc. Sau này con lớn, giống ấy, chắc tớ cũng đau khổ chịu đựng nổi. Huống hồ, tớ phải bảo với con thế nào, bố xảy ra chuyện là vì muốn con được chào đời khỏe mạnh…”

      Daisy biết mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, ước ao mãi mãi chỉ có thể là ước ao. phải ai cũng được gặp lại người dấu sau nhiều năm lòng nguội lạnh. phải mỗi câu chuyện đều kết thúc có hậu.

      Mạc Tang định gì đó nhưng Đường Tụng nhìn khẽ lắc đầu, “Mạc Tang, Daisy giống em, bây giờ ấy gần như bắt đầu oán hận đứa con. Nếu phải vì cái thai, có thể đêm đó Lục Viễn Kha xảy ra chuyện.”

      Daisy từ từ giơ hai tay ra giữa khoảng , chiếc váy cưới bị gió tốc lên, giọng: “Lục Viễn Kha, em làm được điều hứa với , là cưới ở nơi này. Những thứ còn lại… tha thứ cho em lần cuối. , lâu như vậy rồi, em còn niềm tin trở về.”

      Daisy tàn nhẫn với người khác, và với chính mình.

      Mạc Tang đau khổ lắc đầu, ngừng gào tên Daisy, nhưng tất cả kịp nữa.

      Thấy Daisy chuẩn bị nhấc chân ra khỏi giá thép, đám đông la hét sợ hãi. cầu xe tắc nghiêm trọng, tiếng còi xe cảnh sát vang đâu đây song thể lên kịp thời.

      Mạc Tang như phát điên, xô Đường Tụng, chạy xuống dưới giá thép, kêu gào tên Daisy.

      Khi Daisy định nhảy xuống, bỗng có người tới dưới thanh thép. Giữa tiếng la hét kêu gào, giọng người đó run run: “Cháu… cháu là Daisy phải .”

      Phút chốc, mọi thanh đều tắt, đó là phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mái tóc bạc trắng.

      Bà mặc bộ đồ ở nhà rất bình thường, tay cầm vật gì đó, tay miễn cưỡng kéo khóa áo khoác, có vẻ như bà rất vội vàng khi ra khỏi nhà. Gương mặt người phụ nữ đầy vẻ bi thương nhưng vẫn giữ được điềm tĩnh.

      … cháu xin lỗi vì lúc nãy sốt ruột nên gọi điện cho .” Đường Tụng bước lại vài câu, Mạc Tang rất ngạc nhiên, hoàn toàn hiểu chuyện gì. Đường Tụng giải thích: “Đây là mẹ của Lục Viễn Kha.”

      Daisy cũng nghe được câu đó, sửng sốt, dừng động tác.

      Lục phu nhân ngước nhìn người bên , giọng run rẩy nhưng khẩu khí rất kiên định: “Chắc cháu chưa biết chuyện này… Mấy tháng trước, ở chính nơi này, xe của Lục Viễn Kha mất kiểm soát văng xuống cầu. Bố của nó bảo cháu là khởi nguồn của mọi rắc rối, ông ấy nhốt nó trong nhà, cho phép ra ngoài.”

      Trong tay Lục phu nhân là xấp giấy, bà giơ nó lên cho Daisy nhìn, “Cháu xem, nó ở nhà có ngoan ngoãn gì đâu, được bố cho ra khỏi cửa, nó chán nản ở trong phòng vẽ tranh… Viễn Kha vẽ rất khá, nếu phải vì gia đình ngăn cấm, có lẽ nó học về nghệ thuật… Daisy, cháu xem, nó chỉ vẽ cháu.”

      tất cả trang giấy đó đều là hình bóng người.

      Chẳng ai hiểu con bằng mẹ. Lục Viễn Kha thực rất Daisy, khác với những cặp kè trước đó. Lục phu nhân chẳng lay chuyển được chồng nhưng sau lưng ông, bà muốn làm khó Lục Viễn Kha.

      Vẫn với nét mặt lạnh lùng thản nhiên, Daisy đối diện với tiếng kêu thét, khuyên can của người đời. Nhưng khi thấp thoáng trông thấy những bức vẽ bị gió thổi bay, bỗng sụp xuống.

      Lạnh lắm, lạnh vô cùng.

      Daisy ôm lấy bờ vai, lần đầu lộ ra vẻ yếu mềm.

      Khóe mắt Lục phu nhân cũng hoen đỏ. Nhưng người phụ nữ có tuổi vẫn giữ được phong thái của người xuất thân dòng dõi nhà binh, điềm đạm đối diện với nỗi đau to lớn.
      Chris thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Bà từ từ vuốt những lọn tóc trắng bị gió thổi rối ra sau tai, tiếp tục với Daisy: “Bố của Lục Viễn Kha cả cuộc đời là quân nhân, tính tình cứng nhắc, cho phép bác tới đón cháu… Nhưng bác luôn muốn tới thăm cháu.”

      rồi, Lục phu nhân sắp xếp lại tập tranh vẽ, sau đó giơ tay về phía Daisy, ánh mắt kiên nghị. Bà : “Bác biết có thể cháu tin bác, tin bố của Lục Viễn Kha, cũng tin tất cả mọi người thế giới này. Nhưng là mẹ của Lục Viễn Kha, hôm nay bác nhất định phải đến để với cháu rằng, nó là con trai duy nhất của bác. Là mẹ, bác còn từ bỏ, vì thế cháu chẳng có tư cách làm thế.”

      đời này, mẹ mãi mãi là người vĩ đại nhất.

      xong câu đó, Lục phu nhân ngăn được nước mắt nhưng tay vẫn giơ về phía Daisy.

      thẫn thờ nhìn bà, bỗng đưa tay ôm mặt, lưng cúi xuống, khóc thành tiếng.

      Daisy là nàng Hồ Điệp chưa bao giờ khóc. Nhưng cuối cùng, hôm nay biết được mình vẫn còn sức để khóc.

      Sau đó, Daisy được dìu xuống.

      Xe của Lục phu nhân lên được tới cầu. Bà sai người lấy áo khoác cho Daisy. gì, cũng từ chối. Lục phu nhân ôm vai Daisy, đưa lại gần xe.

      Mạc Tang vẫn lo lắng muốn vào cùng nhưng Đường Tụng ngăn lại, “Tướng quân chỉ nhất thời giận dữ. Đến nước này rồi, có Lục phu nhân, ấy về nhà họ Lục có chuyện gì đâu.”

      , chắc chắn Daisy chịu đâu, tính cách ấy…”

      với họ rồi.”

      “Cái gì… ? Đường Tụng!” Mạc Tang hiểu ra vấn đề, ngờ Đường Tụng tiết lộ chuyện Daisy có thai.

      Mạc Tang càng sốt sắng, “Daisy mà biết ấy tức giận chết mất, ấy chịu luồn cúi. Nếu Lục gia chỉ đến vì đứa bé, ấy chấp nhận!”

      Đường Tụng nhìn Lục phu nhân, lắc đầu bảo: “Chỉ mới có mấy ngày, tóc của Lục phu nhân bạc trắng. Bà chỉ đến vì đứa bé ư? Người ta ai cũng có xương có thịt, cũng biết thương biết đau. Mạc Tang, chỉ nghĩ, họ có quyền được biết. Dù sao Lục Viễn Kha cũng là đứa con duy nhất của họ, giờ xảy ra chuyện mà cho họ tàn nhẫn quá. Hơn nữa… Lục Viễn Kha trách , tìm được cậu ấy, lẽ nào còn để người nhà họ oán trách lẫn nhau.”

      Mạc Tang thêm, nhìn Daisy được đỡ lên xe, dần dần xa khỏi tầm mắt .

      Ánh sét lóe lên ở phía chân trời. Dự báo thời tiết ở Diệp Thành thay đổi, chẳng thể tin nổi. Sau buổi trưa, trời đổ mưa mà chẳng có dấu hiệu gì trước đó.

      Đường Tụng nắm tay Mạc Tang rời khỏi cầu Thái Giang, hai người bàn nhau mà cùng nảy ý định bộ, họ về xe lấy ô, chầm chậm bước đường.

      có thói quen để tay trong túi áo khoác Đường Tụng. đâu theo đó.

      khí ẩm ướt, trong buổi quá trưa thế này, họ như trở về ngày trùng phùng.

      Mưa rơi, trời u mù mịt, Mạc Tang người đầy máu, lê lết vào cửa hàng tạp hóa. va vào Đường Tụng rồi tự cho là mình có thể uy hiếp được . còn tưởng con tin biết nghe lời.

      Cái gọi là định mệnh, có lúc làm người khác tổn thương.

      May sao, tuy đủ mạnh mẽ nhưng Đường Tụng luôn ở bên .

      “Em rắc tro cốt của K xuống biển rồi. ta là người gốc Á nhưng bọn em chẳng ai biết ta sinh ra ở đâu, cũng biết trước đây làm gì. Cũng may là mọi biển đều nối liền nhau, ta muốn ở lại hay muốn về châu Âu đều được.” Mạc Tang nắm chặt tay Đường Tụng, bỗng nhắc đến chuyện này.

      Đường Tụng gật đầu, hỏi gì.

      Mạc Tang lại : “Em biết thực ra rất để tâm, giống như em để tâm đến chuyện suýt nữa cưới Vân Kính Dao vậy. Em từng K, hồi đó còn trẻ dại… Hơn nữa ta là người nuôi em lớn, dù sau này K đối với em như vậy, em vẫn hy vọng ta được chết đàng hoàng chút.”

      hiểu.”

      “Cảm ơn giao ta cho cảnh sát… vì muốn em được yên lòng.”

      Đường Tụng cười, cảm thấy hôm nay Mạc Tang đặc biệt đa sầu đa cảm vì chứng kiến việc của Daisy. định gì đó nhưng lại thôi. Mạc Tang ngại ngùng, mân mê tóc như để giấu giếm cảm xúc, sau đó bỗng quay về phía .

      nhìn vào đôi mắt Đường Tụng, vẫn chưa mở lời. Đôi mắt sâu thẳm, tĩnh tại và an hòa, chút biến động.

      Người đàn ông này luôn như thế. xấu, tốt nhưng luôn vì .

      Dưới vòm ô, Mạc Tang bỗng rất cảm động, đưa tay ôm cổ Đường Tụng, chủ động hôn lên môi .

      Đường Tụng ngẩn ra lúc, sau đó ôm , : “Mọi thứ qua rồi.”

      Mạc Tang nghĩ ngợi giây lát rồi chợt hỏi : “Có thể cho em… thăm Vân Kính Dao ?”

      đưa tới bệnh viện Hựu Nhân.

      Chân của Vân Kính Dao vẫn chuyển biến tốt. Đây vốn là điều ai ai cũng nhưng vì lo cho tâm trạng ấy, mọi người đều thể hy vọng lớn.

      Đường Tụng muốn vào cùng Mạc Tang nhưng đồng ý, “Chuyện của phụ nữ, xen vào làm gì!”

      đành nhượng bộ. Trước mặt những y tá quen thuộc ở ngoài phòng bệnh, lần đầu tiên chàng thiếu gia mất mặt, bị đẩy thẳng ra ngoài.

      trong phòng mặc áo len, khoác lên mình chiếc chăn mỏng. Dường như cứ thế này mãi, suốt ngày xe lăn, ngồi bên cửa sổ hoặc dưới ánh điện.

      Mạc Tang vốn nghĩ Vân Kính Dao bị kích động vì có mặt đường đột của mình, nhưng ngờ ấy hề ngạc nhiên.

      Câu đầu tiên, Vân Kính Dao hỏi: “Lúc nào cưới? Sắp rồi nhỉ.”

      Mọi lời mà Mạc Tang chuẩn bị sẵn bỗng trở nên lộn xộn. đành ngồi bên cạnh Kính Dao, “Vẫn chưa.”

      giữ tư thế nửa ngả vào ghế, ánh mắt hề e dè. Xem xét Mạc Tang lượt, bảo: “ hiểu nổi, tại sao cuối cùng ấy lại chọn người đàn bà như chị?”

      Mạc Tang giận, nhún vai cười bảo: “ phải cuối cùng mà là cách đây từ rất lâu rồi.”

      Mái tóc đỏ đậm, tự nhiên và chút kiêu ngạo bẩm sinh của Mạc Tang khiến Vân Kính Dao khó chịu.

      khẽ nắm bàn tay, cố gắng kiềm chế để hòa nhã chút, nhưng đôi mắt dữ dội bộc lộ tất cả. nhìn Mạc Tang : “Tôi có thể liều thân mình vì ấy nhưng cảm động được ấy. Đường Tụng là người rất lạnh lùng, cũng rất tàn nhẫn. Có thể ấy đối với ai đều tốt bụng nhưng tôi nhận ra từ lâu… Thực ra ấy như người khác nhìn thấy.”

      rồi, Vân Kính Dao bỗng nghiêng đầu, trời mưa, căn phòng bệnh vốn sáng sủa, chìm trong dòng suy nghĩ, Mạc Tang cũng gì.

      lúc lâu sau, Vân Kính Dao chầm chậm đẩy xe lăn tới mép giường, cúi người lấy ra chiếc hộp giấy, to lắm nhưng khá nặng. đưa chiếc hộp cho Mạc Tang, khẽ : “Chị đến đây rồi giúp tôi trả cái này cho Đường Tụng, với ấy, tôi hiểu, cần bận tâm về tôi.”

      Mạc Tang ngập ngừng lúc, sau đó hỏi: “ để bụng nếu tôi xem chút chứ?”

      Vân Kính Dao quay bánh xe, “Tùy chị.”

      Mạc Tang từ từ mở chiếc hộp, bên trong là số đồ đạc cũ. Có chiếc cúp khi Vân Kính Dao lần đầu tiên đoạt giải Nghệ sĩ mới xuất sắc, có bộ đồ cổ trang mặc trong bộ phim đầu tiên, có cả tấm poster tuyệt đẹp trước kia được dán trong phòng bệnh này… Ngoài ra còn có rất nhiều đồ lặt vặt, cây cài áo bằng bạch kim cùng vô số đồ trang sức, tất cả đều ăn khớp với gu thẩm mỹ của Đường Tụng về đồ cổ. Dưới cùng là tập dày các bài viết được cắt ra từ báo. Đó là khoảng thời gian Vân Kính Dao nổi đình nổi đám, xuất trang nhất các trang giải trí với những tin đồn về chuyện tình cảm với Đường Tụng và vô số thông tin khác.

      Mấy năm đó, cả Diệp Thành đều biết Đường Tụng thích ngôi sao vừa gia nhập làng giải trí này. trẻ trung, xinh đẹp và có tai tiếng. Vừa chân ướt chân ráo vào showbiz có tập đoàn họ Đường làm bệ đỡ, chẳng ai dám động vào .

      Vân Kính Dao cứ ngỡ những tin đồn đó là , tưởng rằng sớm muộn cũng cưới Đường Tụng.

      Cuối cùng, Mạc Tang lấy ra mấy tờ bản thảo thiết kế. Ba năm trước, thương hiệu thời trang cao cấp phác họa váy cưới cho Vân Kính Dao.

      Vân Kính Dao quay đầu trông thấy Mạc Tang nhìn mấy bản thiết kế, cười cợt bản thân, “ ấy biết cái này, tự tôi mời người ta thiết kế.”

      Mạc Tang bỗng nhận ra mình cần gì với Vân Kính Dao, mạnh mẽ hơn nhiều so với suy đoán của .

      Sau đó Mạc Tang đứng lên, ôm chiếc hộp chuẩn bị ra ngoài. Nghĩ giây lát, lại bảo: “À, Đường Tụng cũng tới đây, tôi bảo ấy vào gặp nhé.”

      Vân Kính Dao ngăn lại, giọng rất và mệt mỏi: “ cần đâu, người của tôi tìm được phòng rồi, thời gian nữa tôi xuất viện. Chị đưa đồ cho ấy, giúp tôi bảo với ấy rằng, mấy năm tươi đẹp nhất của tôi dâng hiến trọn cho ấy, từ đầu đến cuối tôi chẳng ân hận gì. Nếu ấy còn áy náy cần tới thăm tôi nữa, sau này cũng cần.”

      Từng câu từng chữ của Vân Kính Dao đều chắc nịch.

      cần…” Mạc Tang định nhưng bị Vân Kính Dao ngắt lời, lần này là đuổi khách: “ . Tôi có ý gì với chị. Nhưng… lòng, tôi tưởng chị phải đẹp hơn tôi, thông minh biết điều hơn tôi, ân cần dịu dàng hơn tôi.”

      Mạc Tang gì, ràng, hoàn toàn tương phản.

      Mạc Tang ra, đưa chiếc hộp cho Đường Tụng rồi truyền đạt nguyên si lời của Vân Kính Dao.

      Lúc đó Đường Tụng ngồi trong phòng nghỉ đợi Mạc Tang, chuyện với mấy y tá quen biết . Vừa nhìn thấy Mạc Tang bước vào, những người này đều cúi đầu, gì nữa.

      Rất tự nhiên, Đường Tụng kéo tay Mạc Tang ra ngoài. Nhìn những món đồ trong chiếc hộp, gì.

      Cho đến hai người ra khỏi bệnh viện, lần nữa đứng trong mưa, Đường Tụng mới lắc đầu, : “Vì cứu , ấy thiệt thòi cả cuộc đời.”

      Đường Tụng lật đồ vật trong hộp, thở dài, câu mà Mạc Tang hiểu: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy.”

      Tằng Kính thương hải nan vi thủy: Đây là bài thơ trong bài Lý tứ ngủ thủ của Nguyên Chấn (779-831). Có nghĩa là, qua biển lớn nước sông hồ khó gọi là nước.

      và Vân Kính Dao, cả hai đều như vậy.

      Mạc Tang nhìn Đường Tụng mở ô, rụt vai lại, nhanh chóng trốn dưới ô, ôm cánh tay , tựa sát vào cùng tiến về phía trước. “Vân Kính Dao hơn em”, Mạc Tang .

      Đường Tụng đáp lời, Mạc Tang tiếp tục vẩn vơ mình: “Dịu dàng hơn em, biết chăm sóc người khác hơn em. Chỉ trông qua là biết, ấy thuộc kiểu phụ nữ khi theo chồng hoàn toàn bỏ cuộc chơi, chỉ ở nhà, hằng ngày đưa đón con cái, nấu cơm cho chồng, đợi chồng về nhà.”

      Đường Tụng vẫn gì.

      Càng , giọng Mạc Tang càng , sau đó buông xuôi, thừa nhận: “Em vẫn làm được. Em… thực ra hôm đó em lén học nấu ăn, em vào nhà bếp nhưng chưa được nửa tiếng đồng hồ chú Thẩm khuyên em ra ngoài…”

      Đường Tụng buồn cười, ban đầu chỉ bụm miệng, sau đó phá lên cười hồi lâu vì tưởng tượng hình ảnh Mạc Tang lúc bấy giờ. Càng nghĩ càng thấy thú vị.

      Mạc Tang tức điên, véo cánh tay , bảo: “Em chuyện nghiêm túc với ! Chuyện liên quan đến tình địch của em.”

      “Vậy hả, thế em tiếp ”, Đường Tụng cười nữa, thành thực, “Kính Dao nấu ăn ngon lắm.”

      Mạc Tang bị chọc giận tới mức muốn gì nữa, cúi gầm mặt bước thẳng.

      Hai người bộ rất lâu, dọc đường ngang qua cửa hàng tạp hóa.

      Mưa mỗi lúc nặng hạt, Đường Tụng dừng chân nhìn vào trong, bảo với Mạc Tang: “Đường Đường muốn mua tạp chí truyện tranh, có cuốn mới rồi.”

      Mạc Tang gật đầu, cùng vào trong mua đồ cho con . Trải qua rất nhiều ngày, nhân viên làm thuê cũng thay đổi, chẳng ai biết đến họ.

      Mưa vẫn thế, vẫn là hai con người đó.

      Dòng thời gian trôi, mới đó mà ngỡ từ rất xa xôi. Đường Tụng nhớ lại quãng thời gian ở Zurich, giờ đây gương vỡ lại lành. chắp nối tất cả nhân quả, quãng đường qua dốc toàn bộ những gì mình có, rồi hận, cuối cùng trở về với cơn mưa.

      Còn Mạc Tang, từ lúc tỉnh dậy sau tiếng súng giữa màn đêm, chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có cơ hội sống cuộc đời bình dị như bao người.

      Khi ra khỏi cửa hàng, Mạc Tang nhìn Đường Tụng bật ô che cho mình. nắm tay , được vài bước lại nhận ra thẩn thờ, khăn quàng cổ bị gió bung ra cũng buồn để ý. Đường Tụng thở dài, dừng chân, đặt cán ô vào tay Mạc Tang rồi đứng đó từ từ quấn khăn cho .

      Tay chạm vào mái tóc dài, bèn hỏi: “Dài thế này rồi, em muốn cắt hả?”

      Mạc Tang cúi đầu, lầm rầm: “Chẳng phải thích như thế sao.”

      Đường Tụng cười, gì.

      Mạc Tang ngoan ngoãn đứng yên, chăm chú nhìn , bỗng : “Đường Tụng, em chẳng biết làm gì cả.”

      Ngón tay nhàng vuốt ve má , đáp lời mà chẳng cần suy nghĩ: “ sao, biết.”

      Mắt Mạc Tang rớm lệ, “Em chưa từng thử cuộc sống như thế này, hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên. Em cố gắng, Đường Tụng… có thể em… rất tệ… nhưng em muốn biết rằng, em cũng cố gắng vì .”

      Khi mỉm cười, người đàn ông trong ô rất đẹp, rất đỗi dịu dàng. quàng khăn xong, cầm ô rồi móc từ trong túi ra món đồ, đưa tới trước mắt Mạc Tang.

      Tuyết Sơn Chi Lệ, ánh sáng lấp lánh của viên kim cương đẳng cấp luôn khiến người ta lóa mắt.

      tìm thấy nó rồi?”

      Đường Tụng gật đầu, đung đưa sợi dây chuyền trị giá bằng cả gia tài khổng lồ. con đường người kẻ lại, nhàng với : “Mạc Tang, em làm vợ lần nữa nhé.”

      Lúc này rất nhiều người nhìn về phía họ, viên kim cương trong tay quá nổi bật, ai nấy đều tò mò nhìn ngó.

      Mạc Tang đứng yên.

      Đường Tụng nhìn , hỏi : “Hôn lễ chính thức của bà Đường tổ chức vào cuối tháng sau, đúng sinh nhật bốn tuổi của Đường Đường, em có tới ?”

      Người phụ nữ dưới ô nước mắt nhạt nhòa, nghẹn ngào nhưng vẫn quyết chịu thua, nhón chân giật lấy sợi dây chuyền gắn kim cương bỏ vào túi mình. Sau đó bước lên trước, vừa lau nước mắt vừa bảo: “Đợi đến khi nấu ăn được ! Ngài Đường, ngài đừng có lừa tôi, bệnh thích sạch cao quý cho phép ngài vào bếp.”

      Trời mưa tầm tã, con đường ngược xuôi người qua lại.

      Mạc Tang bước , lướt qua chính mình trong quá khứ, khi bị thương nặng do trúng đạn.

      Đường Tụng nhắc : “Sắp đến giờ rồi, mình đón Đường Đường nhé.”

      Mạc Tang ôm cuốn tạp chí truyện tranh của con , theo bước lên phía trước, gật đầu và nhàng đáp lời: “Vâng.”

      Hết
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      khahanhl thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :