1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình yêu còn mãi - Huyền Mặc (full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 19 - Lời hứa mười hai năm
      Chớp mắt đến Tết lịch, Hạ Khải Thành và Quý Đồng thu dọn dần đồ đạc của cả hai, rồi chuyển vào Hòa Chân Viên. Hai người định qua mấy hôm nữa chọn ngày tốt đăng ký kết hôn.

      Hạ Khải Thành kiên quyết phải tổ chức lễ cưới linh đình. bàn bạc với , sau khi ăn Tết xong, tiết trời ấm áp tiến hành hôn lễ. Trước mắt, họ sống ở Hòa Chân Viên thời gian. Nhà cổ trong nội thành là gia sản của tổ tiên, người làm nhiều, lại thêm gian quá rộng, còn trẻ, hoàn toàn chưa cần đến. Tuy nhiên, sau này khi có con, chắc chắn họ cùng nhau quay về. Biệt thự Đông Hồ là nơi Hạ Khải Thành thi thoảng qua đêm sau mỗi buổi họp hành, bàn công việc muộn, tính ra tất cả mọi thứ đều được sắp xếp hợp lý.

      Hòa Chân Viên nằm cách xa nội thành, Quý Đồng lo lắng làm bất tiện, nhưng luôn có xe đưa đón, việc này có gì đáng ngại. hết, đây là ngôi nhà mà dày công chuẩn bị cho hai người, tránh xa ồn ào của phố xá, Quý Đồng thể đồng ý.

      Tất cả đều thu xếp ổn thỏa, chỉ còn căn hộ mà Quý Đồng thuê là chưa đâu vào đâu.

      Thời hạn thuê sắp hết, chủ nhà gọi điện báo trước cho , Quý Đồng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tranh thủ quay lại đó ngày.

      Hạ Khải Thành vốn định sai Vi Lâm lái xe đưa , nhưng muốn khoa trương như thế. Trong căn hộ đó cũng có nhiều đồ, chủ yếu là quần áo và chút đồ lặt vặt khác của mấy năm trước. Thực ra cũng chỉ muốn tìm lại chiếc váy và những cây trâm cài áo mà Hạ Khải Thành tặng mà thôi, ngoài ra, có gì cần mang cả.

      Dạo này Quý Đồng bị quản khá chặt, Hạ Khải Thành biết rất lâu rồi được ra ngoài mình, thế nên đồng ý.

      Hai người cùng rời khỏi Hòa Chân Viên, tới giao lộ chia tay, Hạ Khải Thành tới công ty, còn Quý Đồng về căn hộ.

      Đám trẻ con bên kia đường chơi đá bóng, đúng lúc Quý Đồng xuống xe quả bóng lao về phía này, suýt nữa đập trúng người khiến giật nảy mình.

      Mấy cậu nhóc kia cũng sợ hãi, vội vã chạy đến xin lỗi . cười đáp sao, rồi trả bóng lại cho chúng.

      Hạ Khải Thành mở cửa sổ, nhắc nhở: "Nhớ cẩn thận". Chẳng hiểu sao, vẫn cảm thấy yên tâm, muốn cùng .

      Quý Đồng mỉm cười. Bây giờ, Hạ Khải Thành trông chừng rất nghiêm ngặt, trải qua bao nhiêu chông gai, hai người mới có thể ở bên nhau, vì thế hết sức trân trọng cuộc sống tại.

      nhịn được trêu : " yên tâm, chỉ lát thôi mà, có chuyện gì xảy ra đâu!".

      Hạ Khải Thành rốt cuộc cũng yên tâm rời . Quý Đồng lục tìm chiếc chìa khóa căn hộ. Hình như tầng có người mới chuyển đến, vật liệu tu sửa chất thành đống ngoài hành lang. Căn hộ của Quý Đồng bỏ mấy tháng, ngờ lâu như vậy, nên chẳng che đậy gì, bây giờ đâu đâu cũng thấy bụi bặm.

      bắt đâu quan sát từ tủ giày ngoài cửa; có gì cần lấy cả. Căn hộ này ngập tràn ký ức mấy vụi vẻ, chỉ tràn ngập nước mắt của suốt hai năm qua.

      Chính tại nơi đây, sống những ngày tháng đau khổ khi mất đứa con. Chính tại nơi đây, từng dối Hạ Khải Thành để rồi khiến cả hai bị tổn thương. Cũng chính tại nơi đây, và Cố Kim Đông từng có quãng thời gian lừa mình dối người, nhưng cuối cùng phát ra bản thân vốn dĩ thể vứt bỏ quá khứ, muốn tiếp tục hại mình hại người nữa.

      Khổ tận cam lai, Quý Đồng rốt cuộc có thể thở phào nhõm từ giã nơi này.

      nhìn quanh phòng khách, tìm cái túi lớn để đựng những thứ cần mang . Đồ đạc đều dính bụi, vừa thu dọn vừa lau chùi, vô tình trông thấy chiếc giá cắm nến. Đây là phần thưởng kỷ niệm của công ty trong dịp tổng kết cuối năm, chủ yếu là để "an ủi" những nhân viên may mắn trong trò rút thăm trúng thưởng. Hồi đó, đồng nghiệp đều chê món đồ này chẳng có giá trị gì, thiết kế quá cao, kiểu dáng phức tạp theo phong cách châu Âu, bày ra mất diện tích. Quý Đồng mang về nhà lại cảm thấy nó rất thú vị, thắp nến nên tiện tay đặt nó lên giá đựng đồ.

      Cầm giá nến trong tay, Quý Đồng áng chừng trọng lượng của nó, do dự lát, vẫn quyết định mang nó theo. Thời gian yên bình của chẳng được nổi mấy ngày, ngay cả công việc cũng rã đám, chiếc giá nến này là bằng chứng cho nỗ lực của , nỡ vứt . đặt tạm nó bàn uống nước, lát nữa mang nó theo cùng.

      Chiếc váy và bộ trâm cài đều được cất giữ trong phòng ngủ, Quý Đồng vào nhà vệ sinh rửa tay trước vì sợ làm bẩn quần áo, sau đó mới vừa lau tay vừa về phía phòng ngủ. Cửa mở được nửa, đột nhiên nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong. Toàn bộ máu trong cơ thể dồn hết lên đỉnh đầu, sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ. Mấy tháng qua về đây, sao lại có người được?

      Quý Đồng dám cử động, bàn tay vẫn đặt bên tay nắm cửa, do dự biết nên mở hay . Điện thoại mang theo bên mình mà để trong túi xách đặt gần cửa ra vào.

      nghĩ đến vô số giả thiết, lẽ nào chủ nhà tới trước? Nhưng nếu vậy tại sao nghe thấy thu dọn đồ đạc bên ngoài mà lại ra?

      Nhìn cánh cửa nửa, Quý Đồng nghĩ, bây giờ dù có bỏ chạy e rằng cũng kịp. biết dũng khí từ đâu ra, mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

      Giường ngủ chẳng có gì. Căn hộ tầng hình như được sửa sang, thỉnh thoảng lại truyền xuống những tiếng động. Thở phào hơi, quá nhạy cảm rồi, cứ thần hồn nát thần tính. bước vào phòng, chuẩn bị đóng cửa lại có người đột nhiên lao ra từ phía sau cánh cửa, ôm lấy cổ .

      kinh hãi thét lên tiếng, đối phương ra sức bịt miệng lại.

      Trong phòng thực có người.

      Quý Đồng bị đẩy ngã lên giường. Bấy giờ mới nhìn , đối phương là Cố Kim Đông. Trong cơn hoảng loạn, liều mình vật lộn. Cố Kim Đông điên dại đạp mạnh cho cánh cửa đóng sầm lại, rồi xông thẳng đến túm tóc Quý Đồng, để cử động.

      Quý Đồng gắt gao nhìn ta, có lẽ mấy tuần rồi tắm, quần áo nhăn nhúm, râu ria đầy mặt, khỏi khiến người khác cảm thấy phát ớn. Lúc này chợt nhớ ra, Cố Kim Đông còn giữ chìa khóa nhà mình. vốn định đòi lại từ lâu, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

      Chẳng lẽ, ta trốn ở đây rất lâu rồi?

      Quý Đồng càng nghĩ càng sợ hãi, nhưng lý trí bảo phải trấn tĩnh lại, sức lực của chưa đủ để đấu chọi với Cố Kim Đông, buộc phải nghĩ cách khác.

      Cố Kim Đông ra sức ghìm chặt tay , như thể muốn bóp chết . căm phẫn mà ta dồn nén suốt những ngày qua nhanh chóng lên đến đỉnh điểm khi trông thấy Quý Đồng: "Cuối cùng em cũng quay lại rồi... biết em chắc chắn về mà, thế nên ở đây đợi em, tin là em quay lại!".

      Sau cuộc điện thoại lần trước ở Mộ Phủ, Cố Kim Đông hoàn toàn bị kích động. ta thể ngờ Quý Đồng có thể cắt đứt quan hệ với mình dễ dàng như thế, càng hiểu nổi tại sao lại kiên quyết trở về bên Hạ Khải Thành. Tình cảm mà ta dành cho bấy lâu hoàn toàn bị ném qua bên, ngay cả bù đắp nhoi cũng có...

      Cố Kim Đông ngừng la mắng khiến Quý Đồng càng thêm căng thẳng: " dám tiếp cận tôi hề có mục đích ? Chuyện tôi ở Mộ Phủ là do để lộ ra ngoài đúng ?".

      Cố Kim Đông khựng người lại, khuôn mặt méo mó vì tức giận. Nghe hỏi vậy, ta bỗng dưng bật cười. Nụ cười khiến toàn thân Quý Đồng lạnh run, định ngồi dậy, nhưng lại bị ta vặn cổ tay đẩy xuống. Đợi đến khi hai mắt đỏ ửng, ta liền bóp chặt quai hàm , ép ngẩng đầu lên. ta cúi sát mặt : "Phải rồi, có ý đồ riêng! Có người bỏ tiền ra bảo đến tìm em, bám lấy em, giữ em bên cạnh, khiến em có cơ hội quyến rũ Hạ Khải Thành nữa...". ta mà rơi nước mắt, thế rồi, đột ngột hét lớn: "Nhưng em lòng! thích em từ hồi còn ở trường học!".

      Quý Đồng giật bắn mình, nhắm mắt lại muốn nhìn đối phương.

      Cố Kim Đông càng thêm phẫn nộ, cúi xuống hôn cách hung bạo. Liều mình đẩy ta ra, vung tay định đánh nhưng nhanh chóng bị đè lại.

      Cố Kim Đông giơ cao cánh tay muốn tát , cuối cùng lại nỡ. Dường như bản thân ta rất mâu thuẫn, cứ lẩm bẩm mình: " ta giống nhau, thể đối xử với em như thế này".

      Quý Đồng nghiêng mặt né tránh. biết lúc này đối phương đánh mất lý trí, chuyện gì cũng có thể làm.

      chậm rãi lùi về phía sau. Cố Kim Đông buông ra, tới lui cạnh giường. ta vò đầu bứt tai, nước mắt nhem nhuốc mặt hệt như kẻ điên: " ta lại đến tìm , ta đây là cơ hội cuối cùng của , cũng tốt... Quý Đồng, em bấm bụng chịu đựng, có con với tên khốn đó, nhưng lại cho động vào người! Vì sao chứ?".

      Quý Đồng từ từ nhích từng chút về phía sau, đến khi tay tóm được tấm chăn. Đột nhiên nghe thấy ta nhắc đến người khác, lập tức truy hỏi: "Ai bảo đến?".

      trong trạng thái mất kiểm soát, Cố Kim Đông bỗng nhiên xông tới đè lên người , vừa hôn điên cuồng vừa giằng xé quần áo .

      Chiếc áo Quý Đồng choàng bên ngoài bị giật mạnh ra. Lập tức ý thức được Cố Kim Đông muốn làm gì, thể chịu đựng được nữa, bèn gắng sức đánh vào người đối phương: "Buông ra! Cố Kim Đông, hãy bình tĩnh lại!".

      Cố Kim Đông cười gằn, bình tĩnh ư? ta điên từ lâu rồi. Trong thành phố này, mọi người đều ngày đêm diễn kịch, vốn chỉ có hai người họ. Thế nhưng, ta càng ngày càng lún sâu, thể nào thoát ra khỏi vai diễn ấy. Hai năm, ta vì tiền là , nhưng tình cảm cũng phải giả dối. Nỗi ám ảnh về tội ác và niềm khao khát có được Quý Đồng khiến ta vỡ vụn, hôm nay ta tuyệt đối để lần nữa.

      Cố Kim Đông nhanh chóng vựng dậy tinh thần, đè lên người , hai tay sờ soạng.

      Chiếc áo khoác còn, lớp sơ mi mỏng người Quý Đồng vốn đủ che kín được da thịt. Những gì lộ ra trước mặt khiến toàn thân Cố Kim Đông nóng dần lên. Cơ thể vẫn mềm mại như trong tưởng tượng của ta, nhưng gầy nhiều quá.

      Cố Kim Đông siết chặt eo Quý Đồng, chậm rãi hôn vào má , thầm: " ta đối xử tốt với em đâu. Đừng nữa, ở lại đây với , có thể làm tất cả vì em…". 

      Quý Đồng nhẫn nhịn đến khi Cố Kim Đông lơ đễnh mới bất ngờ kéo tấm chăn đằng sau lên, trùm kín đầu ta, sau đó nhanh chóng tụt xuống giường, kịp để ý đền quần áo sàn nhà, cứ thế lao ra khỏi phòng ngủ.

      Cố Kim Đông định thần lại, vội vàng đuổi theo.

      Quý Đồng chạy ra đến cửa chính bị Cố Kim Đông tóm được. gắng sức bám chặt vào cửa tủ giày, muốn lấy điện thoại trong túi xách.

      Đối phương thấy ý đồ của , bèn cướp lấy cái túi, ném về phía cửa sổ. Điện thoại văng ra ngoài, pin và vỏ ốp sau cũng tung ra.

      Quý Đồng bị ta kéo trở lại, liên tục la hét. Cố Kim Đông bèn lấy chiếc khăn lụa vừa xếp sô pha nhét vào miệng , động tác vô cùng hạ lưu.

      Ngón tay ta bắt đầu lần mò cỏi từng cúc áo sơ mi của . Thấy thể cử động được nữa, ta dường như vô cùng đắc ý: "Ngoan nào! muốn em… đừng bắt làm đau em...".

      Quý Đồng rơi vào tuyệt vọng, dám tưởng tượng tiếp theo xảy ra chuyện gì, chỉ biết liều mình chống cự. Thế nhưng, chống cự của càng khiến đối phương thêm hưng phấn, ta những lời khiến buồn nôn.

      "Đừng sợ, lại cho em đứa con."

      Quý Đồng lên lầu gần nửa tiếng đồng hồ, xe của Hạ Khải Thành vẫn chưa đến tuyến đường vành đai. ràng phải giờ cao điểm, nhưng đoạn đường dẫn tới vành đai ba lại ùn tắc kéo dài, có phải xảy ra cố hay .

      Vi Lâm kiểm tra lịch làm việc, may là hôm nay có cuộc họp quan trọng nào. ta bèn hỏi Hạ Khải Thành có thể đổi hướng khác hay . Hạ Khải Thành nãy giờ vẫn mải nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lâu mới nghe ra câu hỏi của Vi Lâm, thuận miệng trả lời: "Nếu có việc gấp thôi".

      Đúng lúc này, điện thoại của đổ chuông, là Trang Dục gọi tới.

      Chẳng hiểu sao, Hạ Khải Thành lại vô cớ cảm thấy hồi hộp. lập tức nhận điện, buột miệng hỏi: "Sao thế?"

      Giọng Trang Dục có phần lo lắng: "Lục Giản Nhu gần đây điên điên khùng khùng, hôm qua ta khỏi nơi ở và giờ vẫn chưa quay về. Bình thường ta hay chạy đến tòa án gây rối, nhưng lúc nãy tôi sai người tìm rồi, lần này ta đến đó, biết tìm ai. Tôi sợ ta lại có ý đồ gì xấu nên báo cho cậu tiếng, các cậu nên cẩn thận chút".

      Hạ Khải Thành quay đầu nhìn quãng đường phía sau, nhanh chóng gác máy.

      Vi Lâm ngồi đằng trước biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Hạ Khải Thành gầm lên: "Quay lại, lập tức quay lại!".

      Tài xế trước giờ chưa từng thấy Hạ Khải Thành hung dữ như thế, sợ tới mức luống cuống: "Thưa , phía trước tắc đường, bây giờ thể đến giao lộ để quay đầu xe được".

      Hạ Khải Thành nhìn dải phân cách giữa hai làn đường, gằn giọng: "Vậy đâm qua nó!".



      Lúc này, những điều đáng sợ trong căn nhà vẫn tiếp tục diễn ra. Tiếng mũi khoan ở tầng mỗi lúc dày đặc, lấn át những thanh khác.

      Quý Đồng hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này dù có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.

      Cố Kim Đông đẩy xuống sô pha. Áo sơ mi bị xé rách, làn da căng mịn lộ ra trước mặt khiến ta rơi vào trạng thái điên cuồng.

      Quý Đồng nôn khan từng trận, thấy đối phương đưa tay xuống quần jean của mình, dùng toàn bộ sức lực, nhấc chân lên đá ta.

      Cố Kim Đông ngờ vẫn còn sức lực chống trả. Cú đá của Quý Đồng khiến ta suýt nữa ngã khỏi ghế, ta nổi khùng lên, tóm lấy cánh tay . Quý Đồng kêu la thảm thiết, ta lại càng phấn khích, dồn ép đến nỗi đầu chơi vơi bên ngoài thành ghế. Cố Kim Đông đẩy hai tay lên đỉnh đầu, để mặc nằm trong tư thế sắp ngã, túm chặt quần kéo xuống cách tàn nhẫn.

      Quý Đồng kìm nén được nữa mà bật khóc. trăm ngàn lần ngờ được những việc này lại xảy ra. chịu đựng quá đủ rồi, cho dù từng làm những việc sai trái, nhưng chẳng lẽ đau khổ mà mấy năm qua phải gánh chịu vẫn chưa đủ hay sao?

      Tại sao thể buông tha cho ...

      Đầu có điểm tựa nên dần dần bị sung huyết, chân tay gần như tê dại, toàn thân đau đớn đến tột cùng, Quý Đồng còn tỉnh táo để nghĩ tới bất kỳ điều gì khác. Đột nhiên, đường nhìn của chạm tới chiếc giá nến mặt bàn.

      Cố Kim Đông kéo tuột quần xuống. Toàn thân mềm nhũn còn sức phản kháng. Lúc này, trong mắt ta chỉ còn lại cơ thể , bằng bất kỳ thủ đoạn nào, ta cũng phải có bằng được .

      Quý Đồng nín thở, dồn chút sức lực cuối cùng đưa hai tay lên quờ quạng. chạm phải cái đế kim loại lạnh ngắt của giá nối, trong phút chốc nước mắt lại trào ra.

      Lời của Hạ Khải Thành văng vẳng bên tai , phải kiên cường thêm chút nữa...

      thể cam chịu số phận, người đợi về nhà.

      Thế gian này dẫu có muôn vàn nguy hiểm, nhưng vẫn luôn có người ở bên cạnh , tuyệt đối thể dễ dàng buông xuôi.

      cầm chắc giá nên, nhân lúc Cố Kim Đông quyến luyến trước ngực , hít sâu hơi rồi bất ngờ nâng nửa người dậy lấy đà, đập giá nến vào gáy ta.

      Đúng lúc này, dường như cảm nhận được khác thường từ , Cố Kim Đổng bỗng dưng ngẩng đầu lên.

      Thời gian vừa trùng khớp, giá nến trong tay Quý Đồng đập trúng đầu ta. chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thanh kim loại nhọn hoắt đâm vào đầu đối phương.

      Dòng máu chảy xuống từ đâu Cố Kim Đông khiến toàn bộ dây thần kinh của Quý Đồng căng ra, dạ dày như cuộn lại trong bụng, muốn nôn ngay lập tức.

      ... ngờ đâm trúng ta...

      phải làm sao bây giờ?

      Cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Khải Thành xông vào. Hai người trong phòng khách lại hề có chút phản ứng nào.

      "Quý Đồng!", gọi lớn.

      Vết máu ghế sô pha đập vào mắt khiến tâm trí hỗn loạn, vô số ý nghĩ hung ác nổi cộm trong đầu. thấy Quý Đồng ngồi bệt dưới sàn nhà nôn ọe, quần áo tơi tả, phóng ánh mắt sợ hãi về phía Cố Kim Đông.

      Hạ Khải Thành nhanh chóng tiến lại, ôm vào lòng, quần áo bên trong của vẫn còn nguyên, chỉ là cơ thể còn chút sức lực nào nữa, run rẩy : "Em muốn như thế này…".

      Bấy giờ, Hạ Khải Thành mới nhìn bộ dạng của Cố Kim Đông, xác định được vết máu phải của Quý Đồng, gắng trấn tĩnh bản thân.

      Vi Lâm bước vào đến cửa, trông thấy cảnh tượng trước mắt lập tức quay đầu lại.

      Hạ Khải Thành hét lớn: "Ra ngoài hết!".

      Mọi người đều biết xảy ra chuyện, Vi Lâm dám làm trái ý vào lúc này, lập tức sai người bao vây tầng tầng dưới, đầu cầu thang và tất cả các lối ra vào, còn ta mình đợi ở cửa chính.

      Cố Kim Đông nằm tê liệt ghế sô pha, máu ướt đẫm cả đầu, thể nhìn chỗ bị thương.

      Quý Đồng sợ hãi nhìn hậu quả mà mình lỡ tay gây ra. cảm thấy tồn tại của Hạ Khải Thành lúc này chỉ là ảo giác, khóc lớn, gào thét tên nhưng lại dám lại gần.

      Hạ Khải Thành cởi áo khoác của mình bọc lấy cơ thế , bế sang chỗ khác. Quý Đồng dần trấn tĩnh lại nhưng vẫn chưa thể gì, chỉ biết ra sức ôm chặt cánh tay .

      Cố Kim Đông cuối cùng cũng cử động, trông thấy Hạ Khải Thành liền vùng vẫy muốn đứng dậy, kết quả lại ngã nhào xuống đất.

      Hạ Khải Thành lập tức gọi người đến xem tình hình của Cố Kim Đông. Vi Lâm vào kiểm tra rồi : " ta chưa chết được, nhưng giờ thể xác định mức độ thương tích".

      có thời gian để chậm trễ, Hạ Khải Thành ra lệnh: "Gọi người đưa ta đến bệnh viện, ngay!".

      Cố Kim Đông thể xảy ra chuyện, nếu , Quý Đồng khó lòng mà thoát tội!

      Căn phòng hỗn loạn, khí phảng phất mùi máu tanh khiến người ta kinh hãi. Cơ thể Quý Đồng run lên từng hồi, trông thấy Cố Kim Đông bị đưa , bưng mặt nức nở: "Em chỉ muốn đánh cho ta ngất thôi, nhưng ta lại ngẩng đầu lên, em kịp dừng tay lại...".

      việc cuối cùng cũng làm kinh động đến hàng xóm, ai đó báo cảnh sát, chuyện này che giấu được.

      Hạ Khải Thành hỏi : "Sao ta vào được đây?".

      "Em từng đưa chìa khóa cho ta...", Quý Đồng hối hận kịp.

      Hạ Khải Thành gì nữa, giờ phải lúc lãng phí thời gian, cảnh sát nhanh chóng đến đây. bình tĩnh xử lý xong trường rồi ôm ra khỏi nhà.

      Hai người đến bệnh viện. Lúc Cố Kim Đông được đưa đến, mặc dù vết thương rất nghiêm trọng nhưng vẫn còn nhận thức.

      Sau đó, Quý Đồng biết rằng, hành động của mình là tự vệ chính đáng, chỉ cần ta bị nguy hiểm đến tính mạng, cần phải chịu trách nhiệm.

      Quý Đồng dần bình tĩnh lại, cầu nguyện cho Cố Kim Đồng việc gì. Tất cả chỉ là vô tình, dù có hận ta thế nào chăng nữa cũng độc ác đến mức muốn ta chết.

      Lại là đêm bình yên.

      Hạ Khải Thành luôn ở bên cạnh Quý Đồng, nửa bước cũng rời. nhiều lần trấn an rằng đây phải là lỗi của , bây giờ mọi việc còn phải đợi xem tình trạng thương tích của Cố Kim Đông thế nào.

      Quý Đồng muốn Hạ Khải Thành phải an ủi mình thêm nữa, trấn tĩnh bản thân, ngẩng lên hỏi : "Sao bỗng nhiên ... quay lại?",

      " thấy Lục Giản Nhu đâu cả, nhất định là ta liên lạc với Cố Kim Đông rồi." Hạ Khải Thành xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại, rồi cho biết: "Bọn họ luôn ngầm qua lại với nhau".

      Quý Đồng xác minh lại suy đoán của mình, đầu óc rối như mớ bòng bong, thấy đâu là nút tháo gỡ. mơ hồ hiểu ra kết cục xấu nhất, bèn quay sang dặn dò Hạ Khải Thành: "Nếu ta xảy ra chuyện, em bị bắt , nhớ quay lại lấy chiếc váy và trâm cài áo của em…".

      Hạ Khải Thành chưa kịp thay quần áo, người lúc này cũng dính đầy máu. Nghe vậy, đáp, chỉ lặng lẽ ôm chặt.

      Quý Đồng cơ hồ sẵn sàng cam chịu tất cả, kiếp nạn của quá nhiều, đời này trốn chạy xong. bình tĩnh nghĩ đến những chuyện vặt vãnh khác, nghẹn ngào : "Còn cả Cherry, hãy chăm sóc tốt cho Cherry".

      Hạ Khải Thành lắc đầu, cho phép tiếp. Chiếc áo rộng thùng thình người mà Vi Lâm mang tới cho mặc tạm luôn nhắc nhở về tội ác mình gây ra.

      chỉ muốn tự vệ mà thôi, ngờ mọi chuyện thành ra thế này.

      Chẳng mấy chốc, bác sĩ ra, Quý Đồng quay mặt cách vô thức, dám nghe kết quả. Bác sĩ nhanh chóng bước tới chỗ cảnh sát, thông báo: " có chấn thương bên trong, chỉ là vết thương ngoài tương đối nghiêm trọng, tại bệnh nhân tỉnh".

      Mọi người cuối cùng cũng yên tâm, Hạ Khải Thành vỗ vai Quý Đồng, cho biết tình hình vẫn ổn, hành động tự vệ của là chính đáng. Cuối cùng, Quý Đồng cũng có thể thở phào nhõm, tựa vào vai , tâm trạng thấp thỏm cơ hồ cuốn toàn bộ sức lực của .

      Đau khổ của mấy năm qua quá đủ, thể chịu đựng thêm dù chỉ lần. mất mười năm tuổi xuân để chờ đợi người, khó khăn lắm mới được ở bên cạnh , cuộc đời nên trả lại cho công bằng.

      Hạ Khải Thành muốn nhanh chóng đưa Quý Đồng rời khỏi nơi này, nhưng lại đến cửa phòng bệnh của Cố Kim Đông, nhìn qua ô cửa kính. Vết thương của Cố Kim Đông được xử lý, ta chỉ có thể mở bên mắt, vậy mà cứ nhìn chằm chằm vào Quý Đồng, ánh mắt đó tuy yếu ớt nhưng chất chứa cố chấp tàn ác.

      Ai đó biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của ta hề đáng sợ, đáng sợ là đối phương luôn có mặt ở khắp mọi nơi, điều đó có nghĩa là cho dù xảy ra chuyện gì ta vẫn chẳng thể quên.

      Cố Kim Đông quên được.

      Ngăn cách bởi lớp cửa kính, dù biết Cố Kim Đông thể nghe thấy, nhưng vẫn muốn với ta. ghi nhớ tất cả những gì xảy ra bên bờ sông năm ấy, bất kể người cứu lúc đó là lòng hay là giả dối, bất kể Cố Kim Đông bây giờ có phải là Cố Kim Đông trước kia hay , vẫn phải cảm ơn ta.

      Cố Kim Đông luôn sợ sống mãi trong quá khứ, nhưng kỳ thực chính bản thân ta cũng thế. nhiều năm trôi qua, ta vẫn thể rời bỏ nỗi ám ảnh bờ sông hộ thành ngày xưa.

      Mấy ngày sau đó, mọi người đều tích cực thu thập bằng chứng. Tuy Cố Kim Đông chưa thực được hành vi cưỡng hiếp, nhưng Hạ Khải Thành tuyệt đối dễ dàng tha cho ta. Ý đồ của Cố Kim Đông rất ràng, còn gì phải bàn cãi. ta nhanh chóng được xuất viện, chờ đợi hình phạt thích đáng dành cho mình.

      Sóng gió bất ngờ ập đến rốt cuộc qua, tiết trời mùa xuân mỗi lúc tươi tắn. Cảnh vật ở Hòa Chân Viên đẹp hơn trong thành phố rất nhiều, nhất là sau trận mưa, đâu đâu cũng thấy màu xanh mơn mởn.

      Sáng dậy, tinh thần Quý Đồng khá thoải mái, và Hạ Khải Thành cùng nhau chọn ngày tổ chức tiệc cưới, bây giờ có việc gì khiến họ phải lo lắng nữa.

      Trải qua sóng gió, người ta mới thực có tâm trạng để cảm nhận cuộc sống. Hai người ngồi ăn bánh xuân(1) Quý Đồng làm, trong lòng ôm những tâm khác nhau.

      (1) loại bánh truyền thống màu trắng, được ăn vào tiết lập xuân.

      ra ngoài sống tự lập lâu, nấu ăn phải việc gì lạ lẫm. Thế nhưng Hạ Khải Thành ngờ còn biết làm cả bánh xuân, nhìn làm thành thạo tất cả các công đoạn, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.

      Trong khi đó, Quý Đồng cũng đeo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. cảm thấy dáng vẻ người đàn ông ở nhà đôi lúc khiến người ta phải say mê, chẳng hạn như bộ dạng chăm chú ăn cơm của bây giờ. kìm được khẽ mỉm cười.

      Cứ như thế, hai người duy trì im lặng, ai gì. Ăn cơm xong, Quý Đồng ngồi cuộn tròn sofa cho Cherry ăn đồ hộp. Hạ Khải Thành sợ làm rơi vãi, liền cầm khăn giấy đến lau tay giúp , vừa làm vừa trêu đùa, chẳng khác nào mấy đứa trẻ con mười tuổi. Cuối cùng, Cherry liếm hết đồ ăn rồi chạy để mặc hai người ngồi sofa.

      Hạ Khải Thành ôm trong lòng, hỏi: "Lúc ăn cơm em cười gì thế?".

      Quý Đồng ngẫm nghĩ lát mới trả lời: "Cảm thấy cố tình tỏ ra kén ăn, trước đây đầu bếp ở nhà từng làm bánh xuân, ăn được hai miếng bỏ, về sau dì Tống dám sai người làm món đó nữa".

      Thế mà hôm nay ăn ngon lành như vậy, chắc chắn tài bếp núc của rất phi thường, chỉ mấy miếng bánh thu phục được "vị thần khó tính" này, giúp cảm nhận được mỹ vị nhân gian.

      Quý Đồng tựa vào vai Hạ Khải Thành, vừa vừa vân vê vạt áo của , khiến chiếc áo mới thay thoáng chốc nhăn nhúm.

      "Hai việc đó giống nhau", dõng dạc .

      ngẩng đầu nhìn , tỏ ý hỏi lý do.

      bất đắc dĩ tiếp: "Em nghĩ về quá xa xôi rồi, Quý Đồng, thực ra luôn ở ngay bên cạnh em thôi".

      Quý Đồng lên tiếng nữa, giờ phút này, bao nhiêu lời cũng trở thành thừa thãi.

      Bầu khí giờ khiến cho lòng người ấm áp hơn, những lời dồn nén bao năm bỗng chốc được ra cách thẳng thắn.

      Hạ Khải Thành đột nhiên cúi xuống gọi tên , sau đó, bắt đầu kể cho nghe về quá khứ.

      "Hồi đó, khi và Lục Giản Nhu làm giao dịch với nhau, biết sớm muộn rồi cũng có ngày phải trả giá. ta kết hôn là vì mục đích của bản thân. Khi ấy, cảm thấy hôn nhân chỉ là thủ đoạn, là thứ phơi bày ra cho người ngoài nhìn thấy. ta muốn tổ chức linh đình, đồng ý, nhưng em lại vì việc này mà bỏ , cho rằng em nghĩ thoáng, cứ muốn đối đầu với vì chuyện này."

      Trước đây, bao giờ thừa nhận mình có lỗi, nếu quả thực sai, luôn muốn khiến cho tất cả những người đúng đều phải nhận thua.

      Nhưng sau này, mới hiểu ra, làm tổn thương tình cảm của người khác trả giá hết cuộc đời.

      loạt những việc rối rắm sau đó, đều bắt nguồn từ việc từ thủ đoạn của năm ấy.

      "Sau đó, tưởng em bỏ con chúng ta , đêm nào ngủ ngon giấc cả. Quý Đồng, cũng biết đau lòng! Thời gian ấy, ai cũng sống yên ổn được với , đến cả Trang Dục cũng phải chạy sang nước ngoài."

      Quý Đồng nắm lấy tay , im lặng lắng nghe.

      Hạ Khải Thành tiếp: "Mấy ngày nay cũng ngủ được, hệt như hồi đó". Quý Đồng kinh ngạc nhìn , định lên tiếng Hạ Khải Thành bỗng lắc đầu. vuốt ve ngón tay , ước chừng chính là vị trí ngón áp út. "Bây giờ nghĩ lại, đúng là nên lấy hôn nhân ra làm trò đùa."

      tưởng rằng cả đời mình hối hận, nhưng thua.

      "Hôm Cố Kim Đông tìm em, xông vào, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất, rằng nếu có báo ứng người gánh chịu nên là , bất kể thế nào cũng thể đổ lên đầu em nữa."

      Quý Đồng chợt thấy nghẹn ngào. Bấy giờ, cần thêm bất kỳ bảo đảm nào nữa, hiểu lòng .

      Hạ Khải Thành vỗ về , nhàng lau những giọt nước mắt bên khóe mi .

      " từng hứa với bố em, nhất định khiến em sống hạnh phúc, cả đời này nỗi ưu phiền."

      Đây là lời hứa mười hai năm.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 20 - Tình còn mãi
      Xuân về hoa nở, nhân gian đẹp nhất tháng Tư.

      Ở thành phố Tịnh, mùa đông khô hanh và rét thấu xương, giữa hè oi bức và nóng nực, chỉ có những ngày xuân ngắn ngủi là khiến người ta dễ chịu.

      Hạ Khải Thành ngập đầu trong núi việc. Chuyện của Cố Kim Đồng vẫn chờ kết quả, lại thêm hàng loạt những biến động trong thành phố từ sau khi Bí thư Lục bị tuyên án, tất cả khiến Hạ Khải Thành vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm. Công việc ứ đọng cần phải giải quyết, mấy ngày nay về Hòa Chân Viên.

      Quý Đồng phát ra chiếc xích đu trong vườn hoa đằng sau biệt thự, thế là sau bữa cơm tối, bèn ra đó dạo, ngồi xích đu chơi lúc. khỏi buồn cười vì việc làm của Hạ Khải Thành, đến bây giờ mà vẫn làm thứ này để dỗ dành , thế lại còn ra, để mặc tự khám phá lấy.

      Nếu có Vi Lâm kể lại cũng nhớ nổi cái thời trẻ con kia của mình.

      Năm đó, vừa lên cấp ba, con ở lứa tuổi này đều thích xem phim thần tượng, thích mộng mơ. Quý Đồng cũng ngoại lệ. Trong bộ phim có tình tiết nam chính làm tặng nữ chính chiếc xích đu, mỗi tối hai người lại ngồi đó đung đưa ngắm sao. Cảnh tượng ấy bây giờ đối với bình thường, nhưng ngày xưa lại khiến trái tim thiếu nữ của chao đảo.

      Nhà họ Hạ đương nhiên thể có mấy thứ lãng mạn kiểu đó. Quý Đồng chỉ có thể vẽ lên giấy chiếc xích đu với dây leo màu xanh nhạt, đem khoe với Hạ Khải Thành.

      tỏ ra quan tâm, nhìn thoáng qua rồi đặt sang bên. sân nhà rộng, có thể bày chiếc như thế. Thời điểm đó, Quý Đồng sắp thi chuyển cấp, Hạ Khải Thành dặn nên chăm chỉ học hành, đừng xem mấy thứ đâu. mất hứng quay về phòng, vo viên bức tranh ném .

      Vi Lâm kể lại với : "Lúc đó Hạ sai tôi nhặt bức tranh đó lại, ấy muốn để người khác trông thấy, lại cho rằng quá nuông chiều . Về sau thích nữa, nhưng ấy vẫn ghi nhớ".

      Trước mắt Quý Đồng bây giờ chính là chiếc xích đu có kiểu dáng gần giống với bức tranh vẽ năm xưa. ngồi xích đu, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa sổ phòng sách của Hạ Khải Thành. Mỗi ngày đều tới đây ngồi nhìn như thế, càng nhìn càng nhớ . Mấy năm xa cách vẫn chịu đựng được, vậy mà bây giờ mới hai ba ngày gặp, nỗi nhớ cồn cào.

      Đợi trở về, nhất định chế giễu , người đàn ông kỳ cục và cố chấp... Suy cho cùng, làm tất cả đều là muốn tốt cho .

      Sáng cuối tuần, thời tiết rất đẹp, Quý Đồng ở nhà dọn tủ quần áo. Sắp chuyển mùa, phải thu dọn lại tủ đồ, chuẩn bị sẵn trang phục mùa hè.

      Biệt thự Hòa Chân Vỉên trước giờ chưa từng có người làm. Vi Lâm nhiều lần đến hỏi Quý Đồng xem có cần mời người giúp việc hay nhưng từ chối. giờ nhàn rỗi, muốn phiền hà tới người khác. treo lần lượt từng bộ quần áo rét lên móc, cuối cùng là chiếc váy dạ tiệc màu đen.

      Quý Đồng tìm lại được nó, chiếc váy gắn liền với tuổi mười tám của mình. Mười tám tuổi, đó là quãng thời gian khó quên nhất trong đời , vì nó mà phải hy sinh quá nhiều, chỉ vì muốn phụ tấm chân tình năm xưa.

      Mưu tính, nghi ngờ, hiểu lầm, hãm hại... tất cả những mối quan hệ phức tạp ấy, Quý Đồng đều lần lượt trải qua. Quay đầu nhìn lại mới cảm thấy ngây thơ, vô tư của bên bờ sông hộ thành năm xưa đáng quý nhường nào.

      lấy chiếc váy ra mặc thử, đứng trước gương ngắm nghía và nhớ lại ánh mắt nhìn khi ấy, nhiều năm trôi qua, vậy mà sắc mặt vẫn đỏ ửng lên như cũ.

      Quý Đồng quan sát mình từ đầu đến chân. Gần đây thực nghiêm túc thực đơn của bác sĩ, cân nặng dần tăng trở lại. Mấy hôm trước, khi vào nội thành ăn cơm cùng Hạ Khải Thành, cũng lấy lại vóc đáng vốn có, mặt cũng tròn trịa hơn nhiều.

      Những việc tồi tệ trôi qua được mấy tháng. Bây giờ Quý Đồng còn bị ám ảnh bởi hành động bẩn thỉu của Cố Kim Đông nữa, cũng bị mất ngủ hay kích động dẫn đến suy nghĩ lung tung.

      Từ , Hạ Khải Thành dạy rằng, thản nhiên đối mặt với những trớ trêu của số phận là thái độ thông minh hơn nhiều so với việc kịch liệt phản kháng. Cuộc đời này còn đầy rẫy bất công, con người chỉ có thể thay đổi những thứ có thể thay đổi và buộc phải thích ứng với những thứ bất biến, như vậy mới có thể chiến thắng số phận.

      Quý Đồng nghe lời , bắt dầu chôn vùi quá khứ đau khổ, vui vẻ đón nhận tất cả những gì của tại.

      Trong tủ quần áo đặt chiếc hộp đựng đồ trang sức kiểu cách đặc biệt, Quý Đồng mở ra xem. Đó là những cây trâm cài áo mà Hạ Khải Thành tặng mỗi dịp sinh nhật. Tất cả đều được chế tạo thủ công bằng kỹ thuật gia truyền, thế nên đều vô cùng quý giá. chưa từng được tận mắt chứng kiến quá trình làm ra những chiếc trâm này. Đợi Hạ Khải Thành trở về, nhất định phải hỏi cho bằng được.

      Vi Lâm gõ cửa phòng, ta đến nhắc tranh thủ ngủ trưa lát, chiều nay còn phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

      Quý Đồng lắc đầu cần, rồi tiếp tục lau những chiếc trâm.

      Vi Lâm thấy dáng vẻ chăm chú của , nhịn được lên tiếng: " thích tốt, Hạ năm nào cũng dày công chuẩn bị. Kỹ thuật chế tác phức tạp, lắm lúc thành công ngay, tất cả đều là tâm huyết của ấy".

      Quý Đồng mỉm cười đáp: "Tôi biết".

      mặc chiếc áo lụa tơ tằm, tiện cài trâm, bèn nhờ Vi Lâm đến giúp.

      ta cẩn thận cài chiếc trâm lên áo , bỗng nhiên : " luôn hiểu tâm ý của Hạ".

      Vi Lâm nhìn hộp trang sức, bảy chiếc trâm, vậy là tròn bảy năm.

      "Đeo những chiếc trâm này ngực, mãi mãi là người trong trái tim ấy."

      Bảy năm trước, Hạ Khải Thành mượn món quà sinh nhật để bày tỏ tình cảm với . Nhưng khi ấy còn quá trẻ, vốn chẳng suy nghĩ nhiều.

      Bạn bè của Quý Đồng biết là người nhà họ Hạ, những tưởng trai tặng xe, tặng túi xách hàng hiệu, nào ngờ, chỉ tặng món quà tự làm, lại có thể khiến cảm động cả tuần liền.

      Vi Lâm ra ngoài, Quý Đồng mình đối diện với chiếc gương. Hóa ra từ trước tới giờ, vẫn luôn là người trong trái tim .

      Cho dù họ cãi nhau, giận dỗi bỏ , vẫn bận tâm, vẫn kiên trì tặng món quà này.

      Đây là lời giải thích của Hạ Khải Thành, quả nhiên, làm gì cũng đều khác người.

      Xưa nay, bao giờ dỗ dành , cũng những lời thương dịu dàng, vì thế, tấm chân tình quý giá này cũng bị che giấu sau cái vẻ kiên định của .

      Giá như ngày ấy có thể hiểu được tấm lòng của ngay tốt biết bao. Nhưng sao, hiểu dùng những năm tháng sau này, từ từ dạy cho hiểu.

      Đây chính là tình của , lặng lẽ, ồn ào, nhưng ngay từ thời điểm bắt đầu vững vàng khóa chặt tim .

      Ăn trưa xong, vẫn còn tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ bệnh viện, Quý Đồng tranh thủ dạo ngoài bờ hồ lát. Hạ Khải Thành hứa với , đợi đến mùa xuân hoa nở, đưa tới đây. Nhưng công việc quá nhiều, chưa thu xếp được thời gian cùng .

      Phong cảnh nơi này tuy thể sánh với Mộ Phủ nhưng ràng là dồn rất nhiều tâm tư vào nó. Toàn bộ bên trong Hòa Chân Viên và hai bên đường đều là hoa, gian rất đáng sống.

      Ven hồ là con đường dốc, Quý Đồng vừa ra khỏi cánh rừng, định bộ trở lại biệt thự thấy Vi Lâm đánh xe tới đợi sẵn từ lúc nào.

      cười : “Giờ là lúc nào mà vẫn lo lắng nhiều quá vậy? Yên tâm , bác sĩ cũng dặn tôi phải vận động nhiều mà".

      Vi Lâm vốn định thêm gì nhưng rốt cuộc vẫn lên tiếng: " Hạ có lệnh, nhất định phải chăm sóc tốt cho , lần trước …".

      Quý Đồng ngắt lời ta, những chuyện đau lòng trước đây muốn nhắc lại nữa: "Tôi biết, lần này tôi nhất định cẩn thận, cảm thấy khỏe lập tức với các ".

      phải giờ cao điểm nên xe đến bệnh viện khá nhanh.

      Quý Đồng theo đám đông bước vào thang máy, vừa vừa chuyện với người bên cạnh. Thang máy lên tới tầng ba dừng lại, có thêm hai người nữa vào. y tá dìu người phụ nữ, họ đứng quay lưng về phía những người khác nên Quý Đồng trông mặt. Ánh mắt đột nhiên dừng lại lưng nữ bệnh nhân đằng trước. Mái tóc dài của đối phương được buộc lên nhưng ràng là chưa được chải gọn gàng, đỉnh đầu bù xù, sợi dây chun đen thô kệch. Cánh tay ta run rẩy dường như tự vỗ vào mặt mình.

      Quý Đồng dám tin, nhưng ràng tất cả mọi người trong thang máy đều nhận ra. Bầu khí thoáng chốc trở nên gượng gạo.

      ai gì.

      Đến tầng năm, hai người đó chút chần chừ bước ra. Vi Lâm đứng cạnh đỡ lấy Quý Đồng, muốn để chú ý quá nhiều. Thang máy sắp đóng cửa, bỗng dưng bị bàn tay chặn lại.

      Người phụ nữ kia vốn bị y tá dẫn , hiểu sao lại quay về, gọi tên Quý Đồng.

      Quả nhiên là Lục Giản Nhu.

      ta mặc quần áo bệnh nhân, chân đôi giày vải màu trắng, mặt mộc để lộ đôi mắt thâm quầng.

      Hai người đứng cách nhau vài bước chân, lặng im nhìn nhau, vẻ mặt của Lục Giản Nhu hoàn toàn vô cảm.

      Sau khi việc của Bí thư Lục qua , thành phố Tịnh yên bình trong thời gian rất dài. Bên nhân cơ hội này liên tiếp kích động hai dòng họ lớn, những người may mắn chưa bị sờ gáy bỗng chốc mai danh tích trong vòng đêm, xuất đầu lộ diện nữa.

      Trước đó, Vi Lâm từng nhắc qua với , Lục Giản Nhu bắt đầu có những hành vi mất kiểm soát, thần kinh ổn định, nên bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện.

      Quý Đồng thực nghĩ rằng họ lại tình cờ gặp nhau như vậy.

      Vi Lâm lập tức nhắc nhở Quý Đồng: " Hạ dặn dò, được để gặp ta nữa".

      Lục Giản Nhu vẫn có biểu gì, mắt nhìn Quý Đồng nhưng lại làm như quen biết, tuy vậy, ta có ý định rời . Y tá theo sau ta lấy làm lạ: "Sao thế?".

      Lục Giản Nhu chợt mỉm cười, nụ cười khiến ta tìm lại được chút thần sắc của người bình thường, nhưng đáng tiếc, nó lại khiến cho những người bình thường nhìn ta càng thêm sợ hãi. Giống như bức tượng biết chuyện, vẻ mặt ta đầy giả tạo: "Lâu gặp, muốn tâm với tôi sao?".

      Quý Đồng nhìn ta chằm chằm. Vi Lâm tiến lên ngăn cản nhưng : "Tôi chuyện với ta vài câu. sao, nếu yên tâm có thể theo".

      Sau đó, hai người họ đến phòng nghỉ của bệnh viện.

      Lục Giản Nhu có xu hướng tự sát nên cần được giám sát chặt chẽ, y tá đợi bên ngoài cửa, Vi Lâm cho người đứng canh chừng ở cửa ra vào, dặn nếu xảy ra chuyện gì, lập tức gọi lớn.

      Trước đây, mỗi lần Quý Đồng gặp mặt Lục Giản Nhu đều có chuyện hay, cho dù đối phương rơi vào thế yếu nhưng vẫn có khả năng làm tổn thương người khác.

      Tuy nhiên, hôm nay Quý Đồng ràng cảm nhận được tình hình đổi khác. Lục Giản Nhu mất động lực sống, ta là người dù sắp chết cũng chú ý đến ngoại hình, nhưng lúc này từ đầu đến chân đều còn chút dáng vẻ nào của ngày xưa.

      Quý Đồng muốn lãng phí thời gian nên mở lời trước: "Chị xúi bẩy Cố Kim Đông tìm tôi phải ?".

      Lục Giản Nhu gật đầu, ánh mắt trống rỗng vô hồn: "Đúng thế, tưởng ta sao?".

      Điều khiến cho Lục Giản Nhu suy sụp phải là việc bố ta chịu tù tội, cũng phải là thay đổi đột ngột của hoàn cảnh sống, mà là lòng người. ta nghĩ tới rất nhiều kết quả, bất luận Cố Kim Đông có thể làm ra chuyện gì với Quý Đồng, ta đều cảm thấy vui sướng, nhưng ta ngờ, đến cuối cùng tất cả đều biến thành trò cười. chỉ Hạ Khải Thành cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì Quý Đồng, mà ngay cả quân cờ quan trọng như Cố Kim Đông cũng phải lòng Quý Đồng.

      Lục Giản Nhu bắt đầu có ý nghĩ muốn tự sát từ khi Hạ Khải Thành tuyên bố thông tin về lễ cưới với Quý Đồng, lòng tự trọng của ta cho phép bản thân chấp nhận thất bại ê chề này.

      ta lặp lặp lại câu hỏi: " dựa vào cái gì chứ?".

      Tay trái ta liên tục ấn vào khóe môi cách vô thức, ngừng đánh vào hai má của mình, dường như ta phải nhờ vào hành động này mới có thể xoa dịu những lo lắng và giữ bản thân bình tĩnh.

      Quý Đồng hề có chút đồng cảm nào với Lục Giản Nhu. thẳng thừng : "Câu này phải là tôi hỏi mới đúng, dựa vào cái gì mà ép tôi phải bỏ , dựa vào cái gì mà đòi kết hồn với ấy, dựa vào cái gì mà vẫn có thể ngồi ở đây sau khi làm tổn thương tất cả mọi người? Lục Giản Nhu, có ngày hôm nay là báo ứng của , trách ai được".

      ta ngừng cười, khuôn mặt nghệt ra như thể cố gắng suy ngẫm về những điều .

      Lục Giản Nhu hôm nay hoàn toàn đánh mất tự tin vốn có. Lương tâm cắn rứt khiến ta có lấy giấc ngủ yên, bộ dạng giờ đây vô cùng tiều tụy.

      ta lẩm bẩm mình, biết cho ai nghe: "Kết hôn với ấy? Đó là điều kiện của tôi, tôi và ấy làm giao dịch! Thế nhưng, đến cả việc này... ấy cũng là vì ".

      Quý Đồng vốn chuẩn bị tâm lý, với tình trạng bây giờ của Lục Giản Nhu, rất nhiều lời của ta đều đáng phải bận tậm. Vậy mà khi nghe được câu này, lại buột miệng hỏi: "Vì tôi ư?".

      Chuyện đám cưới của Hạ Khải Thành và Lục Giản Nhu được quyết định cách chóng vánh, nguyên nhân là gì, Hạ Khải Thành chưa hề tiết lộ. chỉ đó là cuộc giao dịch, vì mục đích của bản thân .

      Nhưng rốt cuộc hai người họ có giao kèo gì mà có thể khiến dễ dàng đồng ý điều kiện này?

      Nhất định còn có chuyện chưa giải thích ràng với .

      Câu hỏi của Quý Đồng khiến Lục Giản Nhu ngẩn ra. Lát sau, ta cười lớn như thể nghe được câu chuyện tiếu lâm, ta chỉ tay vào mặt Quý Đồng, dõng dạc: "Hóa ra vẫn hề hay biết?".

      Quý Đồng lặng im, Lục Giản Nhu cười chán rồi đột nhiên bật khóc, giọng điệu đầy mỉa mai: " đần độn như thế khiến tôi cảm thấy mình thua đáng!".

      Quý Đồng muốn tiếp tục xem trò hề của ta: " tìm tôi đến đây hãy cho rõ ràng ".

      "Điều kiện của chúng tôi rất đơn giản, tôi thuyết phục bố tôi bảo đảm tính mạng cho Quý Như Trạch, còn ấy cưới tôi, cho tôi danh phận chính thức." Lục Giản Nhu rất lưu loát. Mất ngủ trong thời gian dài khiến đôi mắt của ta trông đáng sợ, sau khi khóc lại càng khó nhìn, ta cũng buồn lau nước mắt, cứ ấn khóe môi mình và tiếp: "Hạ Khải Thành là người như thế nào? ta sẵn sàng vứt bỏ khoản lợi nhuận lớn, sẵn sàng đối đầu với bố tôi, ngại đặt cược cả hôn nhân, vất vả bày ra ván cờ, chỉ là để có thể giúp bố phản án".

      Quý Đồng cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay nắm chặt, vịn vào thành ghế theo bản năng.

      Những năm ấy, Hạ Khải Thành lừa dối , thầm chuẩn bị, luôn tìm cơ hội để ra tay với nhà họ Lục. Nhưng còn , thể cho biết quá nhiều việc.

      Vườn chè được giữ lại, nỗi oan của bố cuối cùng cũng được rửa sạch. Hạ Khải Thành hy sinh mười mấy năm ròng để chuẩn bị tất cả những điều này, cuối cùng, vẫn vì câu hứa mà cam tâm tình nguyện nhận hết sai lầm về mình, muốn để phải mang gánh nặng trong lòng.

      có thể tàn nhẫn với tất cả mọi người, nhưng với riêng , luôn mềm lòng.

      Lục Giản Nhu nhìn Quý Đồng chằm chằm: "Năm đó ấy hề muốn tổ chức hôn lễ, nhưng nếu ấy làm vậy, chắc chắn từ bỏ hi vọng, sớm muộn gì cũng quấy rầy ấy. Vì thế tôi mới thêm điều kiện này, muốn hôn lễ phải được tổ chức linh đình, và ấy đồng ý, quả nhiên... tức giận bỏ ".

      Lục Giản Nhu như vẫn dương dương tự đắc về chiến công đó của bản thân.

      Quý Đồng gắng nhẫn nhịn. cảm thấy lần trước mình tát người phụ nữ này ba cái vẫn chưa đủ, nhưng bộ dạng điên điên khùng khùng của ta bây giờ sống bằng chết.

      muốn quá nhiều với Lục Giản Nhu nữa, Quý Đồng đứng dậy chuẩn bị .

      Lục Giản Nhu rơi vào trong cái vòng luẩn quẩn của mình, ngừng độc thoại: "Tại sao Khải Thành còn muốn lấy ? Tôi kết hôn với ấy lâu như vậy rồi, tôi làm sai cái gì? Tất cả mọi người trong nhà đều quý tôi, ông nội cũng quý tôi! Quý Đồng, là cái thá gì!".

      Quý Đồng muốn nghe những lời lảm nhảm vô nghĩa này nữa. ngang qua người Lục Giản Nhu, bỗng dưng ta hét toáng lên: "Tôi ấy".

      Lục Giản Nhu làm nhiều chuyện trái với lương tâm chỉ vì muốn có Hạ Khải Thành. Đáng tiếc, tình cảm phải là món đồ, thuộc về bản thân thể tranh giành được. Vở kịch này diễn quá nhiều năm, ta khó lòng tránh khỏi u mê.

      Quý Đồng tới cửa dừng chân, quay lại : "Lục Giản Nhu, ấy chỉ làm cuộc giao dịch, thế nhưng lại lừa dối cả bản thân mình".

      Tự tạo nghiệp chướng, thể dung tha.

      Lục Giản Nhu mất kiểm soát, ra sức vả vào mặt mình để bình tĩnh lại, nhưng vì quá luống cuống mà ngồi cũng vững.

      Quý Đồng mở cửa ra ngoài. Lục Giản Nhu trượt khỏi ghế, ngã ngồi sàn nhà. ta gào khóc, lao đầu vào tường.

      ta trông thấy Hạ Khải Thành đứng sau tấm rèm che, nhưng lúc đó, bên cạnh có Quý Đồng.

      Điều đáng buồn nhất của con người phải là chỉ biết sống dựa vào hồi ức, mà là ngay cả hồi ức cũng có.

      Rời khỏi phòng nghỉ, Quý Đồng nhanh chóng lên tầng sáu, tìm gặp bác sĩ.

      Vi Lâm theo sau , bâng quơ: " liên hệ với viện an dưỡng ở tỉnh ngoài, sắp tới đưa ta đến đó điều trị".

      Lục Giản Nhu tính tình kiêu căng hợm hĩnh, hôm nay mất tất cả nên khó tránh khỏi nghĩ quẩn. Nhà họ Lục làm nhiều việc bất nhân bất nghĩa, nhưng người khác vẫn còn lương tâm, giữ lại tính mạng cho ta. Chỉ tiếc rằng, ta còn trẻ như vậy, nhưng cả tương lai dài dằng dặc phía trước phải sống trong viện an dưỡng.

      Lục Giản Nhu bị kích động đến nỗi muốn tự sát cũng phải điều gì quá khó hiểu.

      Giấc mộng cũ quá đẹp, chỉ có thể nửa tỉnh nửa mê. ta cứ khăng khăng ôm lấy quá khứ giả tạo kia để rồi phải chịu giày vò hết lần này đến lần khác, đó trừng phạt lớn nhất dành cho ta.

      Trong lòng Quý Đồng bỗng nhiên có chút rối bời, vừa nãy vốn muốn cho Lục Giản Nhu biết tin, nhưng thấy ta đủ điên khùng nên muốn kích động thêm nữa. Thực ra hôm nay đến bệnh viện là để khám thai.

      Quý Đồng mang thai bốn tháng, gần đây mới trông bụng. Bình thường hay mặc áo rộng nên người ngoài nhìn cũng dễ dàng phát ra.

      Tin vui này chưa hề được công khai với bên ngoài. Trước đó, trong nhà có mời bác sĩ Đông y đến kiểm tra sức khỏe cho . Bác sĩ cơ địa yếu, khí huyết lưu thông kém, vì thế, sau khi phát có thai, mọi người đều vô cùng lo lắng, sợ cơ thể chịu được, dẫn đến bệnh cũ tái phát. Cũng may gần đây Quý Đồng duy trì thói quen sinh hoạt quy củ, áp lực tâm lý còn nên có vấn đề gì đáng ngại. Sức đề kháng của ngày tốt lên, phản ứng từ việc mang thai cũng nhàng hơn so với người khác, ngoài chuyện hay buồn ngủ ra, tính đến giờ mới chỉ nôn nghén có lần. Quý Đồng cảm thấy may mắn.

      Lần khám thai này cũng diễn ra thuận lợi, bác sĩ thai nhi rất khỏe, dặn dò những việc mà sản phụ cần chú ý, nhân tiện gửi lời hỏi thăm tới Hạ Khải Thành.

      Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng Quý Đồng tốt hẳn lên, bèn gọi điện cho Hạ Khải Thành. Hình như vừa mới họp xong, vội vàng ra ngoài, trong điện thoại có lẫn tạp . báo cho yên tâm, cả mình và con đều khỏe.

      Hạ Khải Thành im lặng chốc lát rồi : "Việc của Cố Kim Đông có kết quả rồi".

      Quý Đồng cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình. Trong cơn ác mộng ấy, chỉ chậm bước nữa thôi là Cố Kim Đông thực được ý đồ xấu. Vì thế chẳng bao giờ dám nghĩ lại ngày hôm đó. Suốt thời gian qua, Vi Lâm luôn trông chừng , để tiếp xúc với những tin tức bên ngoài, tránh làm kích động, ảnh hưởng tới thai nhi.

      Thấy gì, Hạ Khải Thành tiếp tục: "Tù ba năm, hoãn thời gian thi hành, đây là mức phạt lớn nhất dựa vào những bằng chứng có".

      Quý Đồng nhắm mắt lại, đứng yên tĩnh lát.

      Hạ Khải Thành sợ tâm trạng ổn, dịu giọng khuyên nhủ . Dù biết trông thấy, nhưng vẫn cố gắng gật đầu, lúc lâu mới nghẹn ngào : "Thực ra... trong lòng em...".

      Trong lòng rất mâu thuẫn. Suy cho cùng, mấy năm qua cũng phạm sai lầm, cho Cố Kim Đông quá nhiều hy vọng, thế nên ta mới ngày càng quá đà.

      " biết, vì vậy chấp nhận hoãn thời gian thi hành."

      Quý Đồng gác máy, hít hơi sâu. đột nhiên muốn vào nội thành dạo lát. lâu vào trong thành phố, Vi Lâm gợi ý xem phim, nhưng lại muốn đến sông hộ thành.

      Dòng sông này mấy chục năm vẫn vậy, ban ngày nhiều khách du lịch tham quan, hai bên đường la liệt những sạp cờ đông vui tấp nập, chiều đến, ven bờ còn có nhiều người dạo.

      Đây là khu phố cổ mang nét đẹp đặc trưng nhất của thành phố Tịnh cổ kính.

      Quý Đồng thong thả bên bờ sông, ngắm nhìn những mái ngói nhấp nhô trong cổ cung. Trải qua thăng trầm suy thịnh mấy trăm năm, dài cũng chẳng phải dài, nhưng giờ đây nhìn lại, mọi thứ chỉ như giấc mộng mà thôi.

      Con người cũng vậy, cuộc đời vốn ngắn ngủi, khả năng hữu hạn, nhưng việc muốn làm lại quá nhiều. Biết tìm đâu những thứ mong cầu?

      Cây liễu già năm này qua năm khác đều trổ nhánh mới. Giữa tiết trời tháng Tư, những bông liễu trắng nhàng phất phơ trong gió, uốn lượn thành những đường cung tuyệt đẹp giữa đất trời.

      Quý Đồng vịn tay vào lan can nhìn xa xăm, của năm mười tám tuổi, của năm hai mươi hai tuổi, còn có của bây giờ, tất cả như đều dừng lại bên bờ sông này.

      Hôm nay có thể đứng đây, quay đầu nhìn lại đoạn đường qua, lòng mãn nguyện, chẳng có gì phải hối tiếc cả.

      Cuối cùng, có thể bình thản đối mặt với tất cả những gì trải qua bên bờ sông này, buồn hay vui, đều là cuộc sống của chính .

      Hoàng hôn bắt đầu ngả bóng, Quý Đồng chuẩn bị ra về. ngang qua vị trí trước kia suýt nữa gieo mình xuống, đứng lại hồi lâu.

      Bên lề đường vừa có chiếc xe khác đỗ lại, Vi Lâm trông thấy, khỏi kinh ngạc thốt lên: " Hạ?".

      Quý Đồng biết đến, nhưng quay người lại.

      Dù cho trải qua bao nhiêu biến cố, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp cũng kết thúc, nhưng quãng thời gian thuộc về gia đình họ chỉ vừa mới bắt đầu.

      Hạ Khải Thành đến đón , chỉ , còn có con của hai người nữa.

      Quý Đồng được ôm gọn trong vòng tay, mỉm cười quay đầu lại. ngang qua chiếc ghế đá, chạm vào thành ghế, như thể muốn với năm xưa khóc cạn nước mắt rằng: "Tương lai có thể còn nhiều khổ đau, nhưng đừng sợ!".

      Kiếp này tình còn mãi.

      ấy quay về.

      __HẾT__
      susu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :